Tháng Ba Tháng ba mùa hạ sớm Bút bi tím làm thơ Sợi buồn nghiêng lấp lánh Trang giấy bỗng thẩn thờ. Tháng ba tròn giọt nhớ Rơi miền ký ức xưa Một chiều qua lối đó Áo em mờ trong mưa. Tháng ba mùa xuân vọng Vỡ tiếng cười pha lê Tung tăng đàn bướm trắng Ngơ ngác bước ai về. Tháng ba một người khóc Bóng thầy giờ nơi đâu Con đò xưa khuất núi Hun hút dòng sông sâu. Em về tìm tháng ba Hái màu hoa điệp cũ Con ve sầu còn ngủ Chợt thức nhớ mùa xa... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Chải Tóc Sao em chải tóc Chải nắng vàng rơi? Bên em ta nhặt Bao mảnh hương trời. Gói hương vào gió Gió bay nồng nàn Gói hương vào nhớ Nhớ càng miên man. Em ngồi chải tóc Chải suối thành sông Chải sông thành biển Biển thành bão dông. Ta còn qua đó Thuyền tình lắc lư Ngẩn ngơ một phút Ngàn năm tương tư! Kìa em chải tóc Chải giữa mùa hoa Từng đàn bướm lượn Rợp màu thơ ca. Áo em màu nắng Tóc em màu đêm Nụ cười em thắm Màu hoa hồng mềm... Câu thơ chưa viết Đã bay về trời! Lời ca chưa hát Bỗng thành chơi vơi! Em ngồi chải tóc Chải mượt mà Xuân Mai vàng vàng nắng Chiều vàng rưng rưng... Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Văn hóa Nghệ thuật
Sài Gòn Tháng Tám Khúc Bi Tráng Covid 19 Đã lùi lủi đi giờ len lén đến Chập chờn ma mị Thấp thoáng bóng những gã tử thần hung ác Lưỡi hái màu đen kéo lê trên những mái nhà. Tự Mãn khoác tay Chủ Quan Không khẩu trang Không khoảng cách Nhiều người Sài Gòn gục ngã Khói hương nghi ngút lạc trôi hình dấu hỏi Rủi may hay phận số con người? Đèn Sài Gòn hết tỏ, đang lu? Đất Bến Nghé hết lành đàn chim vội bay xa không đậu Chuông Nhà thờ Đức Bà nghèn nghẹn vang nỗi đau trống vắng Những thước dây cách ly băng kín âm thanh chợ Bến Thành Bầy vi rút hung hãn tràn vào ám ảnh tiếng khóc trẻ thơ Đàn sóc đen cũng đua nhau gặm nham nhở vành trăng cuối phố... Đèn Sài Gòn không lu, vẫn tỏ Con hẻm nhân hậu lại nảy từng bọc rau miễn phí xanh mầm Cửa nhà trọ tương ái lại trổ từng túi bánh không đồng nặng trĩu Tháp ATM gạo, chuyến xe Nghĩa Tình lại âm vang cùng nhiều bước chân đoàn người thiện nguyện Từ Bắc vô Nam từng thùng vắc xin chuyền trao lặng lẽ Cả nước dang tay ôm lấy Sài Gòn... Sài Gòn bị thương Sài Gòn lau nước mắt Sài Gòn đứng lên Sau đêm mưa những dòng sông vẫn cuồn cuộn chảy về hướng biển Đông Bến Nhà Rồng Một Mặt Trời hồng Lừng lững Vươn cao... Sài Gòn tháng 8.2021 Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Ngày 19-11-2021, lúc 20 giờ 30 đêm, tác giả đã cùng nhiều người thắp nến tưởng niệm 23.400 đồng bào cả nước đã mất trong đại dịch COVID-19 (riêng Sài Gòn mất 17.300 người) tại kênh Nhiêu Lộc. Một câu ca dao xưa có nhắc đến trong bài thơ: "Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ. Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu..." Bài thơ được viết trong những tháng ngày bi thương nhất của người Sài Gòn, nhiều người bạn của tác giả đã ra đi mãi mãi vì đại dịch Covid-19. Bài thơ được đăng trên báo hải ngoại Người Việt.
Xuân Tình Chạm môi hương gió chung tình Rượu nồng chưa nhấp sao mình đã say? Em chốn ấy Ta nơi này Câu thơ lạnh tím từ ngày không nhau... Nửa chừng xuân vụt qua mau Trăng trôi vằng vặc vẫn đau đáu sầu Ván bài Tam Cúc nát nhàu Cầm lên "Tứ Tử" bỗng đâu "trình làng"... Em còn một kiếp đa mang Ta còn phiêu bạt lang thang cuối trời Ú òa hứng giọt sương rơi Lời mừng năm mới hóa lời yêu thương. Thì thôi lúng liếng chung đường Nắm tay sấp ngửa về phương trời hồng Nghẹn ngào sỏi đá đơm bông Tình xuân Sa mạc ngập dòng sông xanh... Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Tam cúc (三菊, "ba bông cúc") là một trò chơi bài nhiều trò phổ biến ở miền Bắc Việt Nam . Tam cúc không chỉ được chơi để giải trí mà còn được chơi trong các nghi lễ và lễ hội. Tứ tử trình làng: Các cây bài lớn trong cách chơi bài Tam Cúc. Bài thơ đã được đăng trên Tạp chí Thanh Hóa cuối tuần
Trà Vinh Và Em Trà Vinh mùa này vui hở em Vườn nhà vẫn thắm hoa tóc tiên? Anh xin làm bướm quanh hoa ấy Đợi bước chân em, nấp dưới thềm. Trà Vinh mùa này quên sao em Tóc ai thơm gió ngát vai mềm? Giờ hôn hương tóc nào hôn được Đành viết thơ tình gọi gió lên. Trà Vinh mùa này nhớ không em Thuở hái sao trời đón Nô-en? Bài thánh ca em say sưa hát Anh nghe vừa lạ lại vừa quen. Trà Vinh mùa này hẹn nghe em Anh về dựng hang đá Bê-lem? Quỳ bên máng cỏ cùng em thắp Đêm sáng lung linh vạn ánh đèn. Trà Vinh mùa này buồn ghê em Sông Cần vẫn chảy nước trong êm? Thuyền anh lại vướng bao dông bão Sóng vùi gió dập đắm thuyền nghiêng... Trà Vinh mùa này lạnh chưa em Xóm Đạo tìm đâu dáng ngoan hiền? Chuông nhà thờ vọng sao xa quá Hỏi ai còn nhớ, hỏi ai quên? Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ viết tặng một người ở Trà Vinh, đã đăng trên báo hải ngoại Người Việt.
Lục Bát Hai Dòng Vớt trăng, vớt phải nụ cười Tìm thơ, tìm được một người trong thơ. Thị Mầu, em trách lẳng lơ... Còn em ai trách hững hờ, dửng dưng? Đã yêu, yêu chớ ngập ngừng Hết yêu, khô lệ cũng đừng oán nhau! Bậu xưa phơi áo bờ rào Thương con bướm vẫn bay vào, bay ra... Bỏ tình gần, theo tình xa Thuyền trôi lạc bến biết là về đâu? Giếng sâu, bậu thả dây gàu Ngàn năm đợi, cỏ bạc màu hoàng hôn. Giận tình, đào hố đem chôn Lấp lên, vùi xuống... chưa chôn được tình! Quạ kêu trăng chạm mái đình Hoa cau rụng, gió giật mình nhớ ai? Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ được đăng trên Tạp chí Văn nghệ Đất Tổ (Phú Thọ)
Đi Chợ Hoa Em đi Sao vẫn ngó chờ? Tìm tôi Sao vẫn giả vờ tìm hoa? Muốn gần Sao vẫn lảng xa? Yêu chưa? Sao vẫn như là chưa yêu? Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên báo Người cao tuổi .
Hát Với Trống Cơm "Tình bằng có cái trống cơm" Yêu nhau ta đốt khói rơm bắc cầu Bến tình chẳng quản nông sâu Ném đau theo gió, quẳng sầu lên mây. Tang bồng duyên nợ cầm tay Một bầy con xít lội ngày lội đêm Cùng cười vỗ trống bồng bênh Trăng thanh cũng rụng xuống thềm lim dim. Lim dim con mắt đi tìm Thấy thương với nhớ té chìm biển yêu Đường trần mù mịt phong rêu Thả trăm con nhện cuối chiều giăng tơ. Tình bằng vỗ trống à ơ Hát câu quan họ ỡm ờ làm duyên Hoa thơm bướm lượn xuống thuyền Sóng to bão dữ xin nguyền có nhau. Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ viết về miền đất quan họ Bắc Ninh, đã đăng trên báo Đắc Lắc cuối tuần
Khúc Hát Mùa Đông Tặng Khả Tú Này cô bé mùa đông về đấy nhé Nhớ thương ai sao khoác áo len hồng? Ta cô độc mang nỗi buồn hóa đá Gió Sài Gòn nghiêng ngả nắng trên sông. Gió lạnh lắm bé ơi đừng vội bước! Cây không chao nhưng run rẩy bên đường Tóc bé thả bồng bềnh mây ký ức Theo áo dài ta chợt vấp làn hương... Ta thảng thốt nhớ tháng ngày đi học Thuở theo ai ngong ngóng bước đợi chờ Mùa đông khóc thương tình ta câm lặng Trăng phương nào ta còn mãi bơ vơ? Giờ gom lại những mảnh tình vụn vỡ Đốt mùa đông ta sưởi trái tim mình Mùa đông cháy đôi má bầu ửng đỏ Bé không cười sao ánh mắt lung linh? Xin từ giã áng mây buồn xám ngắt Ta theo em tìm đón nắng mai hồng Mùa xuân biếc vẫn ngập ngừng phía trước Bé chớ quay nhìn kẻo thấy mùa đông. Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ viết tặng Khả Tú, đã đăng trên báo Bà Rịa - Vũng Tàu