Ngôn Tình Trở Thành Bảo Kê Bất Đắc Dĩ - Tiêu Linh Thần Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Tiêu Linh Thần Vũ, 24 Tháng sáu 2024.

  1. Tiêu Linh Thần Vũ

    Bài viết:
    0
    Trở Thành Bảo Kê Bất Đắc Dĩ

    Tác giả: Tiêu Linh Thần Vũ

    Thể loại:
    Ngôn tình, Hư cấu, hài, kinh dị

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Tiêu Linh Thần Vũ

    [​IMG]

    Giới thiệu truyện:

    Truyện hư cấu, nhân vật hư cấu.

    Vũ Minh Thư quanh năm nhìn thấy sứ giả địa ngục đi qua đi lại trước mặt mình cũng đến là quen.

    Họ nhìn thấy cô, cô biết. Nhưng cô nhìn thấy họ thì chẳng ai hay.

    Cô đã luôn phải che giấu bí mật đó suốt bao năm trời, lòng thầm tự nhủ: "Dẫu sao âm dương cũng khác biệt, thôi thì mạnh ai nấy sống. Mình và ma, nước sông không phạm nước giếng."

    Ai ngờ có một ngày lòi đâu ra một tên thần chết trắng trẻo đẹp trai phán với cô rằng: "Đã đến lúc cô phải chết rồi."

    Làm người, ai có thể chấp nhận? Cô chạy. Chạy không xong lại còn cứ thế lao đầu từ tầng thứ hai mươi bảy xuống đất.

    Vũ Minh Thư nhắm mắt đón nhận cái chết.

    Sao đất lạnh mà lại mềm thế?

    Mở mắt ra lần nữa. Đối diện với đôi mắt ngơ ngơ của tên thần chết. Minh Thư nhìn mình rồi lại nhìn gã. Hóa ra là người cô đang đè lên người hắn.

    "Cô đã làm gì?" Hắn hỏi.

    Minh Thư: "..."

    Tôi có biết gì đâu? Mà thôi kệ đi, không chết là được rồi.

    Giờ đây, cuộc sống của cô cũng bắt đầu thay đổi. Có một cái đuôi luôn lẽo đẽo theo sau lưng cô.

    "Khi nào thì cô muốn chết?"

    ".. Còn chưa biết."
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng tư 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Tiêu Linh Thần Vũ

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Nam thần kinh này là ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một buổi tối đầu hạ.

    Vũ Minh Thư đang ngồi tựa vào ghế đá ven đường, cảm thấy người vô cùng mệt mỏi. Có vài người tập thể dục đi ngang qua, vừa đi vừa trò chuyện, cô cũng nghe được mấy câu.

    "Lại có đám cháy đấy bà, nghe nói to lắm."

    "Ôi! Ở đâu đấy?" Người kia hoảng hốt.

    "Ngay gần đây thôi."

    "Sợ thật. Thời tiết nóng nực thế này."

    "Mong là không có thiệt hại về người."

    "A di đà phật.."

    Vũ Minh Thư nhìn họ đi xa rồi thở dài. Mạng sống con người có phải quá đỗi mong manh.

    Cô đang định đứng dậy rời đi thì thấy có một nhóm người mặc đồ đen đi tới. Trên đầu mỗi người đều đội một chiếc mũ phớt, được hơi hạ thấp xuống giúp che khuất tầm mắt.

    Họ ngồi xuống cạnh Minh Thư. Khuôn mặt cô bình thản như không có chuyện gì. Nghe bọn họ tám chuyện.

    "Dạo này linh hồn lang thang ngày một nhiều."

    "Biết sao được, chúng ta cũng không có lệnh bắt."

    "Vốn dĩ chưa đến thời hạn mà."

    "Trường hợp này thật hiếm khi xảy ra.."

    Có một tên nhìn cũng khá trẻ dừng trước mặt Minh Thư, hơi nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt lành lạnh của hắn làm cô sởn tóc gáy.

    "Sao còn chưa ngồi?" Có kẻ áo đen hỏi.

    "Ừ!" Hắn gật đầu, vuốt tay áo một cách trịnh trọng.

    Tên này định làm gì vậy? Cô có cảm giác không tốt.

    Quả nhiên..

    Chân mày Minh Thư hơi giật, nhìn hắn phủi mông rồi bờ mông cong tớn kia hướng về mặt cô..

    "..."

    Minh Thư đứng phắt dậy.

    Cô nhắm mắt lại, nghiến răng, thầm rủa: Cái! Tên! Này!

    Cả đám người mặc áo đen hơi giật mình trước hành động đột ngột của cô. Tên kia còn lố hơn, hai tay ôm ngực mặt đầy cả kinh.

    "Làm giật cả mình à."

    Minh Thư nắm chặt hai tay rồi dang rộng, nhìn có vẻ sắp vung qua đầu mấy người áo đen.

    "Ối.."

    Cả đám giật mình theo phản xạ đưa tay lên giữ lại mũ.

    Bị cả đám nhìn chằm chằm. Minh Thư chỉ có thể giả vờ vươn vai. Cô hít một hơi thật sâu, kìm nén nói.

    "Hôm nay.. thời tiết.. đúng là cái thứ vô duyên mà.. hừ."

    Cả đám nhìn Minh Thư sau khi để lại một câu khó hiểu rồi rời đi.

    Một kẻ thốt lên.

    "Ê, lính mới! Sao tôi cảm thấy cô gái kia, là đang nói cậu í nhỉ?"

    "Sao có thể? Cô gái đó đâu có thể nhìn thấy chúng ta chứ." Hắn gãi đầu, nói với vẻ mặt đầy ngây thơ.

    Cả đám giật giật khóe môi: Hắn còn không thèm phủ nhận luôn!

    Trên đường về, gặp không ít bóng ma vật vờ đi lang thang, cũng không ít kẻ mặc đồ đen đang làm nhiệm vụ. Đối với Minh Thư thì cảnh này quá đỗi quen thuộc. Nhớ ban đầu cô còn vô cùng sợ hãi. Còn bây giờ thì cô đã tôi luyện cho mình được một tinh thần thép cùng với một châm ngôn đắt giá. Đó là:

    Việc người, người làm. Việc ma, ma làm. Ta không phạm ma, ma không phạm ta.

    Tuy nhiên, hiếm lúc cũng gặp phải mấy khứa vô duyên, hay thích chơi khăm con người.

    Vừa về đến nhà, Minh Thư đã nằm vật trên sofa, đôi mắt trĩu nặng dần dần cụp xuống.

    Lúc mở mắt dậy, nhìn đồng hồ cũng đã 11 giờ đêm. Cô bật một chương trình ca nhạc lên rồi bước vào phòng tắm. Dòng nước ấm nóng cùng với bản nhạc nhẹ nhàng làm xua tan đi hết thảy mệt mỏi.

    "Đúng là tắm đã thật!" Cô nói với giọng đầy sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm.

    "Chào mừng bạn đến với góc tâm linh, những bí ẩn mà bạn chưa biết.."

    "Hử?" Minh Thư nhìn ti vi.

    "Quảng cáo tào lao gì đây?"

    Cô bước đến cầm điều khiển lên định nhấn bỏ qua. Kết quả là ấn mãi không được. Gõ lên bàn mấy cái vẫn nhấn không được, cô quăng luôn sang một bên. Miễn cưỡng xem tiếp cái quảng cáo tào lao này.

    ".. con người trước khi chết sẽ mở ra đôi mắt âm dương có thể nhìn thấy được những hồn ma lang thang và cả người dẫn hồn của mình. Vậy nên khi mà bạn nhìn thấy những hồn ma hay là những sứ giả địa ngục thì chắc chắn thời gian của bạn không còn nhiều đâu.."

    Minh Thư cười mỉa mai: "Nhảm nhí! Nếu vậy không phải mình nên chết từ lâu rồi sao?"

    "Đúng vậy!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

    "Ai đó?" Minh Thư giật mình quay lại. Mắt đảo quanh phòng. Không có ai? Cứ như là cô vừa mới bị ảo giác vậy?

    "Rẹt.. rẹt.." Tiếng kêu như chập điện.

    "Phụt!" Đèn điện chợt tắt, căn phòng trở nên tối om.

    "Kẽo.. kẹt.. két.." Cửa ban công vốn đang đóng tự dưng bị gió thổi mạnh kêu cót két rồi "uỳnh" một cái mở phanh ra. Một làn gió lạnh mạnh mẽ thổi tung rèm cửa.

    Trán Minh Thư đã sớm đổ mồ hôi.

    Đùa à? Ngoài trời đang oi bức, lấy đâu ra gió mạnh thế này?

    Ánh trăng sáng một cách kỳ lạ len lỏi vào căn phòng khiến nó trở nên sáng lên. Tràn ngập sự quỷ dị. Cũng nhờ thế mà Minh Thư có thể nhìn rõ hơn, cô nhấc chân muốn đi đến chỗ công tắc điện.

    Còn chưa kịp đi thì giọng nói kia lại vang lên.

    "Hừm, Vũ Minh Thư, hai mươi hai tuổi, nguyên nhân hẹo.."

    Minh Thư: "..."

    Cô còn chưa kịp cất bước đi, quay lại nhìn về ban công nơi phát ra tiếng nói. Nơi đó, không biết tự lúc nào đã xuất hiện một người đang ngồi vắt chân trên lan can. Hắn mặc chiếc sơ mi trắng cổ bèo cùng với quần âu đen có khảm mấy viên đá đỏ rực gắn với mấy mắt dây xích tua rua. Hệt một lãng tử quý tộc thời trung cổ.

    Đọc đến chữ "hẹo" ở trên quyển sách màu đen thì hắn ngước đôi mắt lên nhìn Minh Thư lúc này đang ngơ ngác.

    "Làn da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như máu.. Bạch Tuyết?" Minh Thư lẩm bẩm. Trong một khoảnh khắc đó, cô liên tưởng ngay đến nhân vật cổ tích này, thật quá giống miêu tả.

    Hắn khẽ cau mày.

    Bạch Tuyết là ai? Cũng không phải hắn. Đôi mắt đẹp đẽ của hắn nhìn Minh Thư, tận hưởng cái cảm giác kinh hồn lạc phách khi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp kiều diễm của cô.

    Hắn khẽ thở dài. Trong lòng tự tấm tắc khen mình. Chỉ trách bản thân quá xinh đẹp, khiến ai nhìn vào cũng như si như say. Thôi thì cũng chỉ đành chấp nhận số phận thôi chứ biết làm sao giờ. Than thân trách phận xong, hắn lại khẽ hắng giọng đọc tiếp.

    "Nguyên nhân tử vong do chế độ sống không lành mạnh, thường xuyên tắm đêm dẫn đến đột quỵ."

    Minh Thư còn chưa hiểu sao trong nhà mình lại xuất hiện một người đẹp đến vậy thì người đó lại tuôn ra một câu xanh rờn khiến cô không hỏi nhướng mày, tỉnh ra khỏi cơn mê sắc.

    Nam thần kinh này là ai? Nói đúng hơn là sao lại xuất hiện trong nhà cô. Lại còn không ngừng nói luyên thuyên. Trộm? Biến thái?

    Nghĩ đến đây cô không khỏi giật mình. Biến thái này thật đáng sợ, có thể im ỉm đột nhập vào nhà cô như vậy. Cô sợ hãi hét toáng lên rồi phi nhanh ra phía cửa.

    Trên đời này, ma còn không đáng sợ bằng một số loại người.

    Khi cô lao nhanh ra cửa thì phòng đối diện cũng ngay tắp lự mở bung cửa ra, người phụ nữ trung niên quát lớn: "Nửa đêm nửa hôm, ồn ào cái gì, không định cho người ta ngủ à?"

    Minh Thư nắm lấy tay bà: "Cô ơi, cứu cháu với."

    "Lại cái gì?" Người đàn bà chua ngoa đáp.

    "Có biến thái vào nhà cháu." Minh Thư chỉ tay vào phòng khách không hiểu sao hắn vẫn đứng im chỗ đó.

    Bà ta bực mình nhìn theo hướng Minh Thư chỉ, hỏi lại: "Ai?"

    "Hắn! Cái tên đẹp trai đó đó." Minh Thư vẫn chỉ theo hướng đó. Bà ta nhìn theo ngón tay Minh Thư rồi lại nhìn Minh Thư như một con thần kinh.

    "Đã là biến thái còn để mày chạy ra đây nói nhăng nói quậy được à?"

    Đã biến thái lại còn đẹp trai nữa chứ. Đúng con dở?

    "Cô.. cô.. không nhìn thấy hả?" Minh Thư lắp bắp.

    "Nhìn thấy gì? Ma à?" Bà ta cáu gắt, đi vào nhà Minh Thư rồi bật công tắc đèn lên.

    "Đâu? Biến thái đâu?"

    Minh Thư nhìn hắn đang nhún vai với cô rồi lắc đầu, ngón tay đang chỉ vào hắn của cô càng run rẩy.

    "Sao.. sao có thể?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười hai 2024
  4. Tiêu Linh Thần Vũ

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Nhảy lầu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sao chăng gì? Bộ mày mắc mộng du lắm hả?" Thấy Minh Thư lắp ba lắp bắp, bà ta cắt ngang: "Lần sau có bị mộng du cũng bé bé cái mồm thôi. Ảnh hưởng đến cả người khác."

    Nói rồi bà rời đi, vẫn không khỏi càu nhàu.

    Minh Thư nhìn đối diện, hắn đưa tay chỉ cô, thoáng chốc cô thấy cơ thể mình được nhấc lên lơ lửng rồi đến bên hắn trong tíc tắc, cửa nhà cũng ngay tức khắc đóng sập lại.

    "Tin rồi chứ?" Nhất Nguyên nói.

    Minh Thư nhìn hắn lắc đầu.

    Hắn cau mày nhìn cô, thở dài: "Vốn dĩ định thông báo cho cô trước vài phút để chuẩn bị."

    Nói rồi hắn mở quyển sổ màu đen lật từng trang sách: "Cô.. nghèo, cuộc đời ừm thì vô cùng tầm thường.. xem ra cũng không phải chuẩn bị gì cả đâu."

    Minh Thư: "..."

    Nghèo! Tầm thường! Hai mươi hai năm cuộc đời của cô được nhận xét như vậy ư?

    "Tôi.. vẫn chưa muốn chết."

    "Hở?" Hắn ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt cô hồng hồng, những giọt nước từ trong hốc mắt bắt đầu tuôn ra, giọng run rẩy, nghe được có phần đáng thương.

    "Tôi vẫn còn nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành."

    "Tôi vẫn còn nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành."

    Cả hai cùng đồng thanh, bầu không khí ngừng khoảng hai giây. Đột nhiên Nhất Nguyên vỗ đùi cười khành khạch.

    "Biết ngay kiểu gì cô sẽ nói câu đó mà. Trong cuốn sách [Một vạn câu nói hài hước của con người trước khi chết] viết quả không sai ha ha ha.."

    Minh Thư: "..."

    Quả là xấu hổ.

    Khóe môi cô giật giật, nhìn hắn cười xong thì lăm lăm nhìn cô xem tiếp theo cô định nói gì. Thế là bao nhiêu lời tâm tình cảm động đã được cô nuốt trở lại vào trong. Cô sờ mặt, nước mắt rơi lãng phí rồi. Cũng phải, khác loài sao có thể đồng cảm được.

    Nhất Nguyên: "Cô không chạy được đâu."

    Mắt cô lóe lên. Sao hắn biết?

    Cô quay đầu, thoáng chốc đã đứng ngoài ban công.

    Nhất Nguyên đột nhiên hoảng hốt: "Ế, cô định làm gì?"

    Minh Thư cũng đang hạn hán lời với chính mình. Chân cô, nó không thèm nghe sự điều khiển của cô nữa rồi.

    Nhất Nguyên: "Đừng nói là cô định nhảy lầu nhé."

    Nhìn người đối diện có phần khẩn trương, cô mỉm cười nói: "Thì sao? Dù sao cũng chết. Chết như thế nào mà chả như nhau."

    "Làm sao mà như nhau được. Cô nghĩ xem, rơi xuống đấy máu me be bét, xấu ơi là xấu. Cái chết tôi chọn cho cô thì tốt hơn biết bao. Ngoan nào, lại đây đi."

    Nhất Nguyên đưa tay ra, tận tình khuyên nhủ.

    Minh Thư cười khẩy, tên khốn gian xảo này. Từ nãy đến giờ hắn đang trêu đùa cợt nhả với cô.

    Chân Minh Thư không tự chủ trèo từng bước lên lan can.

    Nhất Nguyên đưa tay khoanh trước ngực, chắc mẩm: "Thì ra cô muốn nhảy lầu à? Được rồi, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này của cô vậy."

    Minh Thư: "..."

    Chuyện gì đang xảy ra. Lúc này cô đã ngồi trên thành lan can. Cô đưa tay về phía hắn, gượng cười: "Đột nhiên tôi thấy cách chết đầu tiên cũng không tệ. Anh giúp tôi xuống có được không? Á.. a.."

    Vừa mới dứt lời, người cô nghiêng ra ngoài. Vậy là cứ thế, cô lao đầu từ tầng thứ hai mươi bảy xuống đất.

    Sâu thẳm trong tâm thức, không hiểu sao cô cảm thấy cảm giác rơi tự do này lại vô cùng quen thuộc. Trước khi nhắm mắt lại, cô thoáng nhìn thấy một đôi cánh trắng muốt bay đi.

    Nhắm mắt hồi lâu mà không cảm thấy một cơn đau đớn nào.

    Sao đất lạnh mà lại mềm thế nhỉ?

    Mở mắt ra lần nữa. Đối diện với đôi mắt ngơ ngơ của tên thần chết. Minh Thư nhìn mình rồi lại nhìn hắn.

    Hóa ra là người cô đang đè lên người hắn.

    "Cô đã làm gì vậy?"

    Lúc cô cắm đầu cắm cổ rơi xuống. Hắn chỉ đành chậc lưỡi lắc đầu. Rồi bỗng một cỗ sức mạnh mạnh mẽ kéo hắn xuống, trở thành cái đệm lưng cho cô.

    Minh Thư phủi mông đứng dậy, đôi mắt tìm quanh xem bộ dạng xác chết của mình hiện giờ như thế nào. Thấy hắn hỏi, cô bắt đầu ngờ ngợ, nhìn lên tòa nhà nơi mình ở xác định mình rơi đúng vị trí này.

    Cô sờ mặt, cảm nhận độ ấm của da mặt thì sững sờ: "Tôi chưa chết?"

    "Cô đã làm gì?" Anh đứng dậy, hỏi lại.

    Minh Thư: "..."

    Tôi có biết gì đâu? Mà thôi kệ đi, không chết là được rồi.

    Anh đưa tay ra, lòng bàn tay liền xuất hiện một lưỡi hái lớn. Lưỡi liềm sắc bén sáng màu xanh lam ngọc, cán liềm đen dài bóng loáng, ẩn hiện hoa văn chìm ánh vàng. Nhìn sơ là biết cái đồ chơi này xịn, khác bọt hoàn toàn với lưỡi hái của những thần chết cô từng gặp.

    "Chúng ta lên đường thôi." Hắn nói, lưỡi liềm bổ xuống người cô mà cô vẫn đứng chôn chân một chỗ. Không thể né tránh.

    Ngay thời khắc lưỡi liềm tưởng chừng chạm đến người Minh Thư thì không hiểu sao bật ngược trở lại. Nhất Nguyên cùng liềm bay xa mấy mét.

    Hắn nhìn liềm rồi nhìn Minh Thư: "..."

    Hắn không cam tâm vác liềm đi về phía Minh Thư bổ lại. Bày ra bảy bảy bốn chín tư thế nhưng kết cục cũng chỉ có một là bị hất văng xa mấy mét.

    Nhìn tên thần chết cố chấp này vừa vác liềm vừa thở hổn hển, Minh Thư đưa tay che miệng ngáp dài nói: "Bộ anh không mệt hả?"

    Nhất Nguyên: "..."

    Mệt chứ!

    "Nếu tôi đã không thể chết, vậy thì tôi về ngủ đây."

    "Ế, từ từ.." Nhất Nguyên đưa tay vẫy vẫy nhưng Minh Thư đã quay ngoắt rời đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười hai 2024
  5. Tiêu Linh Thần Vũ

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Mười sáu năm kỳ tích.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Minh Thư vừa trở về vừa suy tư. Nhớ lại hồi nãy, có một cỗ sức mạnh khổng lồ đang cuộn trào bên trong cơ thể, giờ khắc này đã biến mất không chút tăm hơi.

    Lúc mở cửa nhà ra, thấy vị thần chết kia đang ngồi chễm chệ trong phòng khách. Da trắng, tóc đen, môi đỏ cộng với bộ đồ quý tộc, toát lên vẻ lạnh lùng của một bậc vương giả tôn quý khiến cho kẻ bề tôi không thể không kính cẩn sùng bái.

    Đấy là khi hắn không mở miệng nói chuyện. Minh Thư thầm tiếc.

    "Cô đi chậm như rùa." Vừa thấy Minh Thư bước vào hắn đã nói.

    "Sao anh còn chưa đi?"

    Nhất Nguyên nâng tay chỉ Minh Thư: "Cô chính là nhiệm vụ của tôi." Chưa làm xong việc sao hắn có thể đi chứ. Với lại trở về tay trắng, có mà bị cười chết, mặc dù mấy kẻ kia cũng chỉ dám cười sau lưng đâu dám cười trước mặt.

    "Nhưng anh cũng đâu đoạt được linh hồn tôi ra khỏi cơ thể. Chứng tỏ tôi vẫn chưa đến lúc chết."

    Nhất Nguyên giơ tay lên ngắt lời Minh Thư: "Không thể. Thời gian của cô hết là thật.

    Chưa kể, lưỡi liềm đoạt mệnh chém tới đâu hồn lìa khỏi xác tới đó.

    Huống chi nó còn chưa thực sự chạm vào cô. Tôi nghi ngờ trên người cô có giấu bùa chú tà thuật gì đó."

    "Chứ không phải do năng lực của anh yếu kém?" Minh Thư nhìn hắn tỏ vẻ nghi ngờ.

    Nhất Nguyên: ".. Tôi cho cô xem." Nói rồi trên tay hắn xuất hiện một chiếc gương nhỏ, rồi bắt đầu phóng to lên. Nhìn họa tiết hoa văn là biết đồ xịn rồi.

    Minh Thư: "..."

    Cô chỉ đùa thôi! Mà sao hắn có nhiều đồ vậy?

    "Kính Vạn Hoa xóa tan tà thuật."

    Minh Thư: . Chả biết tà thuật gì, chỉ thấy vô cùng chói mắt.

    "Lần này chắc chắn sẽ được." Nói rồi trên tay hắn xuất hiện liềm đoạt mệnh, nhanh tay bổ vào người cô.

    "Uỳnh!"

    Không ngoài dự đoán, hắn cùng liềm lại bay xa mấy mét, va vào kệ sách làm kệ đổ xuống, sách bay toán loạn.

    Minh Thư nhắm mắt ôm đầu.

    "Anh.. là tay mơ mới vào nghề sao?" Minh Thư nghiến răng nói.

    Nhất Nguyên hơi chột dạ nhìn cô, Minh Thư nhếch mép cười: "Bảo sao."

    "Sao.. sao thế nào?"

    Minh Thư nhún vai, lắc đầu rồi ngồi xuống ghế. Nhất Nguyên sáp lại gần, híp mắt nói: "Sao tôi thấy bây giờ cô rất ung dung nhỉ?"

    Minh Thư gật đầu khẳng định: "Thì là thế đó."

    "Cô không sợ?"

    "Sợ gì? Anh á?"

    Nhất Nguyên, nhìn người mà hồi nãy mình vốn không để vào trong mắt đang hỏi hắn với vẻ mỉa mai thì nhất thời há hốc mồm không biết phải nói gì.

    Thời thế thay đổi!

    "Cô đợi đấy, tôi sẽ tìm cách." Nói rồi Nhất Nguyên giở quyển sổ màu đen dày cộp bắt đầu tra cứu.

    "Anh.. vừa nãy là tự nguyện đỡ tôi." Minh Thư ngập ngừng hỏi.

    Nhất Nguyên đang tra sổ mà giãy đành đạch: "Vớ vẩn! Làm gì có chuyện đó."

    Nghe xong đáp án, hai bên lại rơi vào trầm tư.

    Lúc đầu Minh Thư nghĩ là do cô cầu xin nên hắn mới tốt tính bay xuống đỡ cô. Nhưng xem tình hình thì hóa ra lại không phải. Cá là hắn còn không biết nguyên nhân ấy chứ.

    "Có trường hợp nào, người chết có thể sống lại không?" Minh Thư bỗng nhiên hỏi.

    Nhất Nguyên nhìn cô. Ngay khi cô nghĩ hắn lại chuẩn bị cười nhạo cô hỏi chuyện hoang đường thì hắn lại trả lời: "Có đó."

    "Thật sao! Trường hợp như thế nào vậy?" Hai mắt Minh Thư sáng lên, có chút vui mừng ngoài dự đoán.

    "Thì là cô đó."

    Minh Thư chỉ tay lên mặt: "Tôi á? Ý tôi là ngoài trường hợp của tôi hôm nay thì còn trường hợp nào khác không?"

    "Trước mắt, tôi chỉ biết mỗi cô. Với lại, ý tôi cũng không phải là trường hợp của cô hôm nay mà là từ rất lâu về trước."

    "Là sao?" Đầu Minh Thư nhảy ra mấy dấu chấm hỏi.

    Nhất Nguyên biến ra một thứ rồi truyền sang tay Minh Thư nói: "Tự cô xem."

    Minh Thư vô tri đón lấy. Là một chiếc đồng hồ cát. Cô xoay vòng trên lòng bàn tay ngắm nghía. Hình trụ bao quanh hai bầu thủy tinh được khắc các loại phù chú mà cô không hiểu. Một đáy khắc Thiên Can Địa Chi, đương nhiên cô cũng xem không hiểu. Một đáy khắc mấy chữ mà liếc phát cô đã đọc được, đó là tên của cô.

    Lòng chợt lạnh. Đương nhiên cô đã đoán được sơ sơ cái đồng hồ cát này có ý nghĩa gì.

    Nhìn qua bầu thủy tinh, những hạt cát màu xanh lam lấp lánh đã chảy xuống hết, Minh Thư thử dốc ngược, lắc mạnh cũng không thấy một hạt cát nào lọt trở về bầu thủy tinh kia.

    Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, tỏ vẻ thông suốt: "Đồng hồ này của anh bị hỏng hả?"

    Nhất Nguyên xém chút thì té xuống ghế. Cảm thấy năng lực biện bạch của loài người thật đáng sợ.

    "Cô thấy có khả năng à?"

    Minh Thư gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên."

    Nhìn thần thái vô cùng tự tin của cô, nếu không phải là người biết đầu đuôi câu chuyện, có lẽ hắn cũng tin.

    "Chiếc đồng hồ đó đã ngưng chảy từ lâu rồi."

    "Chắc cô cũng còn nhớ cô bắt đầu nhìn thấy linh hồn là từ lúc nào."

    Mặt Minh Thư thoắt cái trắng bệch.

    Thấy vậy, hắn nói tiếp: "Phải. Mười sáu năm trước, chiếc đồng hồ thời gian của cô đã ngừng chảy rồi." Hắn lại thở dài: "Cô sống thêm được mười sáu năm, cũng xem như là kỳ tích của cô vậy."
     
  6. Tiêu Linh Thần Vũ

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Nghiệp duyên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ tích ư? Mười sáu năm trước cô cũng đã được nghe hai từ này.

    "Tại sao.. lúc đó.. tôi còn sống?" Nhớ lại chuyện đã qua, mắt cô thoáng chút buồn.

    Sau chuyện đó, cô hôn mê một thời gian dài. Sự sống mong manh như ngọn đèn trước gió, lúc nào cũng có thể vụt tắt.

    "Tôi đã nói rồi đấy, là kỳ tích mà."

    "Kỳ tích của tôi.."

    "Ừm, là mười sáu năm."

    Cô khẽ nhăn mày: "Không thể hơn sao?"

    Nhất Nguyên: "Đúng!"

    Minh Thư: "Thế giờ thì sao?"

    Chả phải bây giờ cô vẫn sống sờ sờ ra đó à?

    Nhất Nguyên: "..."

    Cả hai, bốn mắt nhìn nhau. Không biết nói gì hơn.

    "Nếu đã là kỳ tích, không phải tôi nên sống đến khi chết già, ít cũng phải một trăm tuổi đi."

    "Một trăm tuổi?" Giọng Nhất Nguyên ngân dài, chỉ tay vào mặt Minh Thư mắng: "Người bình thường cũng chẳng mấy ai sống được lâu như vậy. Cô.. cô đúng là cái đồ tham lam."

    "Xời, quá khen. Làm người không tham, thà không làm người."

    "Mồm mép tép nhảy, cô, chờ đó cho tôi." Nói rồi Nhất Nguyên vung tay, tà áo choàng đen phất lên rồi buông xuống.

    Cảnh tượng này, nếu là trong phim thì chắc phải ngầu lòi lắm đây.

    Không có gì xảy ra. Nhất Nguyên vung tay lên một lần nữa, khuôn mặt cứng ngắc trước con mắt săm soi của Minh Thư.

    "Anh đang làm trò gì vậy?"

    "Hơ hơ, nhà cô lắm muỗi thật đấy." Nhất Nguyên phẩy tay thêm vài cái.

    "Thì sao?"

    "Hả?"

    "Nó thịt được anh à?"

    "Mắt.. nó làm tôi chướng mắt, được chưa?" Vừa nói Nhất Nguyên vừa chỉ tay vào mắt mình.

    "À, nói đến chướng mắt thì không phải anh nhìn càng chướng mắt hơn sao?"

    "Cô.." Nhất Nguyên thấy tức không nói nên lời. Được chiêm ngưỡng vẻ đẹp khuynh đảo chúng sinh của hắn mà còn dám nói chướng mắt. Cái thứ con người không thành thật.

    "Hừ, cô đừng nghĩ tôi không làm gì được cô."

    "Chứ không phải là vậy sao?"

    Nhất Nguyên: "..."

    Đúng quá không cãi được mà. Hu hu hu.

    Dù vậy cũng đâu thể thừa nhận được, hắn vẫn cố gân cổ cãi.

    "Cô đừng có mà tưởng bở. Hôm nay tâm trạng ông đây tốt, tạm tha cho cô lần này. Lần sau gặp lại.. ha.. không có chuyện đó đâu. Cô cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi." Nói rồi Nhất Nguyên xoay người bay vèo ra ngoài ban công, thoáng cái mất dạng, nhìn lại có chút chấp chới, khác hẳn phong thái ban đầu xuất hiện.

    Xác nhận hắn đã bay đi, Minh Thư chạy ra đóng cửa ban công, kéo rèm lại rồi đi bật điện lên. Lúc này cô mới thả lỏng người ngã nằm lên ghế sô pha. Cô đưa tay sờ lên ngực, ổn định trái tim đang loạn nhịp. Trời mới biết vừa nãy cô đã gồng đến mức nào để không lộ ra chút sợ hãi nào. Nhắm mắt lại, chỉ mong mở mắt ra đây chỉ là cơn ác mộng do quá mệt mỏi mà thôi, vì nó không thật chút nào. Đúng, vì nó không thật chút nào.

    Đêm đen, trăng sáng với vô vàn sao. Ở trên nóc của một tòa nhà cao tầng. Có một người, đúng hơn là một thần chết đang không ngừng khua tay múa chân.

    "Sao không được? Sao mình không mở được đường về nhà?"

    Sau khi vung tay cỡ nghìn cái, cuối cùng Nhất Nguyên cũng từ bỏ, ngồi bệt xuống ôm cây cột bên cạnh, khuôn mặt không còn thiết sống nữa, miệng lẩm bẩm: "Làm việc không xong, xấu hổ không muốn về nhà. Muốn về nhà, rốt cuộc cũng không về được. A.. a.. trời muốn diệt ta. Cha, mẹ, con nhớ hai người quá. Ai tới cứu con với.."

    * * *

    Địa cung.

    "Hắt.. xì.."

    "Hắt.. xì.."

    Địa Mẫu và Ngũ điện chủ lần lượt hắt xì. Cả hai nhìn nhau.

    "Ai đang nói xấu chúng ta đấy."

    Địa Mẫu liếc ông một cái: "Ông xấu, tôi không xấu."

    "Giời ạ! Ý tôi không phải thế. Ý tôi là có người đang nhắc đến chúng ta. Bà nói xem có phải là con trai chúng ta không?"

    "Cũng có khả năng." Địa Mẫu gật đầu.

    "Chẳng lẽ.. nó làm việc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?"

    Địa Mẫu lại đưa mắt nguýt ông một cái: "Con trai của tôi, nó lại vô dụng như vậy chắc."

    Điện chủ vội sửa lời: "Đúng, đúng, đúng, con trai chúng ta tài sắc vẹn toàn, ngàn năm có một, là kỳ tài hiếm có khó tìm, chút chuyện nhỏ như dẫn hồn này chỉ búng tay cái vèo là xong, làm gì có khả năng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ. Cũng tại thấy nó mãi chưa về nên tôi mới cả nghĩ như vậy. Ha ha ha.."

    Địa Mẫu phất tay rồi chỉ vào một chiếc đèn hoa sen đã tắt tự bao giờ: "Hừ! Nhìn xem, đèn sinh mệnh của người kia đã tắt rồi, chứng tỏ thằng bé đã hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xuất sắc."

    "Phải, phải. Nhưng nó cũng phải về báo cáo.." Điện chủ tiếp lời.

    Địa Mẫu nói tiếp: "Còn vì sao mà mãi chưa thấy về? Chả phải là do cũng đã mười sáu năm rồi nó không được đến nhân gian dù chỉ một lần, cảm thấy nhiều thứ thay đổi, thấy mới lạ nên thích thú ở lại chơi thêm chút, thế thì có làm sao. Ông có ý kiến gì?"

    Điện chủ lắc đầu, xua tay: "Không, không, tôi đâu có ý kiến gì. Bà nói rất đúng."

    Điện Mẫu thấy vậy hài lòng, được một lúc thì lại hướng về phía chiếc đèn sinh mệnh đã tắt kia, ánh mắt như nhìn xa xăm, khẽ thở dài: "Kết thúc nhanh vậy cũng tốt, dù sao cũng chỉ là nghiệp duyên."
     
  7. Tiêu Linh Thần Vũ

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Thần chết đình công?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạn có thấy cuộc sống thường ngày trôi qua rất nhạt nhẽo không? Tôi thì không.

    Tôi tên là Vũ Minh Thư, hai mươi hai tuổi, đang làm việc trong một tòa soạn lớn, mặc dù mới ra trường nhưng không có gánh nặng về đồng tiền như bao người đồng trang lứa. Đơn giản vì tài sản mà bố mẹ tôi để lại đủ cho tôi có thể sống thư thả cả đời.

    Trước sáu tuổi, cuộc sống của tôi toàn màu hồng. Sau sáu tuổi, cuộc sống của tôi có thêm màu đen.

    Khi còn chưa hiểu rõ về thế giới nơi tôi sinh ra, tôi lại phải tập làm quen với thế giới mà tôi sẽ đến khi chết đi.

    Cái gì đoạn đầu cũng thấy đáng sợ, nhưng thời gian thấm thoắt, nỗi sợ hao mòn, lá gan tí xíu của tôi cũng lớn dần. Thế giới muôn màu, vậy thì cứ coi như là tôi có thêm một cái nhìn khác về thế giới đi.

    Vậy là tôi cứ sống ung dung như thế cho đến ba ngày trước, tôi mơ một cơn ác mộng mà đến giờ nghĩ lại còn thấy hoang đường. Tôi mơ thấy bản thân suýt chết bởi một gã thần chết tay mơ.

    Hây, di chứng của việc dạo này gặp quá nhiều thần chết đây mà.

    "Thư! Thư! Ê.. đang thất thần gì vậy?"

    Minh Thư đang chống cằm thẫn thờ giật mình: "Hơ.. chị?"

    Cô gái gõ xuống bàn mấy tiếng, quẳng cho Minh Thư một xấp tài liệu: "Hơ hơ cái gì. Tỉnh táo lại làm việc đi. Chiều này có cuộc hẹn phỏng vấn. Em đi với chị. Chuẩn bị đi nhé!"

    Minh Thư giơ ba ngón tay vòng tròn cười nói: "Ô kê chị đẹp."

    Chị Hà liếc Minh Thư khẽ "xùy" rồi cong môi cười: "Tập trung vào."

    Minh Thư sắp xếp lại đống tài liệu phỏng vấn, đây là một trong số nạn nhân của vụ tấn công biến thái mấy ngày vừa qua. Nạn nhân là những cô gái có mái tóc dài, bị tên biến thái tấn công một cách bạo lực rồi cắt bay đi mái tóc dài của họ.

    Khi Minh Thư cùng chị Hà xách giỏ hoa quả bước vào phòng bệnh nhân thì thoáng chút giật mình. Đây là nạn nhân thứ sáu của vụ tấn công tóc tặc. Cô gái với cái đầu trọc lốc, khuân mặt bị sưng tím, đôi mắt đỏ ươn ướt như vừa khóc xong, chắc là thấy có người vào nên quệt vội nước mắt.

    Chị Hà lên tiếng trước: "Chào chị. Xin hỏi chị có phải là chị Vũ Phương Mai không ạ?"

    Cô gái cất giọng khàn đặc: "Phải."

    "Bọn em ở bên đài truyền hình đến đây xin phép phỏng vấn chị một vài câu hỏi." chị Hà nói tiếp.

    Chị Hà hỏi, Minh Thư phụ trách ghi hình. Cả quá trình nạn nhân vừa kể vừa khóc rấm rức.

    "Trên đường về, đi qua một đoạn đường vắng, tôi.. tôi.. bị hắn phi xe tông vào xe tôi.. tôi chưa hiểu chuyện gì.. đã bị hắn nắm tóc lôi đi. Sau đó.. sau đó tôi.. tôi sợ hãi phản kháng lại rồi bị hắn hành hung liên tiếp. Hắn.. hắn cầm kéo. Tôi nghe tiếng" xoẹt "một phát rồi mất đi ý thức. Khi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện."

    Cô gái chợt run rẩy: "Tôi còn nghe nói đây là vụ án liên hoàn, tôi cũng không phải là nạn nhân đầu tiên. Tôi rất sợ."

    Chị Hà vỗ vai an ủi cô gái. Hỏi thêm một vài điều về đặc điểm của hung thủ.

    Cô gái lắc đầu: "Không, hắn che kín mặt, tôi chỉ nhớ là hắn có dáng người cao gầy."

    "Chị còn nhớ chuyện gì nữa không."

    Cô gái lắc đầu rồi lại giật mình hét toáng lên: "A.. phải rồi, hắn.. hắn, lúc đó hắn vừa cắt tóc của tôi vừa lẩm nhẩm hát gì đó nữa."

    Cô gái càng nghĩ càng run rẩy hoảng loạn như chợt nhớ ra điều gì rất đáng sợ, thấy tình hình không ổn Minh Thư vội gọi bác sĩ vào nhanh chóng tiêm thuốc an thần cho bệnh nhân. Xem tình hình cũng không thể hỏi thêm được gì, hai người quyết định ra về.

    Chị Hà nói: "Chúng ta vẫn còn nên xin ít thông tin từ phía cảnh sát."

    Sau đó nhìn phía Minh Thư, khẽ nhắc nhở: "Em cũng nên cẩn thận chút."

    "Dạ." Đón nhận ánh mắt thương hại kia, Minh Thư khẽ vuốt mái tóc đen dài của mình, lại nhìn mái tóc ngắn đầy cá tính của người phía trước. Trong lòng khẽ cảm thán. Tóc ngắn thật tốt, ít nhất là hiện tại cũng không sợ biến thái nhòm ngó.

    Cô còn nghe nói có vài người đọc được tin tức sợ hãi tự cắt bay luôn tóc của mình. Thà chính mình làm vẫn hơn là để biến thái xuống tay, sẽ còn ảnh hưởng tâm lý. Minh Thư đang nghĩ xem mình có hay không cắt tóc thì đằng trước, chị Hà gọi lại nói: "Nhanh lên, gần đây có cháy, chúng ta đến đấy."

    "Vâng." Lại cháy? Minh Thư chỉ kịp đáp một tiếng rồi hai người vội vàng lao đến địa điểm xảy ra hỏa hoạn.

    Đến nơi, là một chung cư nhỏ, nói là chung cư nhưng so ra chỉ cao cấp hơn phòng trọ một chút. Lửa vẫn còn cháy mạnh, công tác dập lửa vẫn đang tiếp diễn. Minh Thư một bên ghi hình, một bên thu nhập thông tin.

    Một vài cái cáng được khiêng ra nhưng cô thấy hồn họ đã lìa khỏi xác. Thấy rất nhiều linh hồn từ đám cháy bay ra rồi tụm một chỗ, có ngơ ngác, có sợ hãi rồi ôm mặt khóc.

    Xung quanh không ít thần chết đứng xem nhưng không một ai thu hồn của họ lại mà chỉ châu đầu ghé tai thì thầm gì đó. Minh Thư khẽ nhíu mày. Chuyện này là sao?

    Nửa tiếng sau, ngọn lửa được dập tắt. Trời cũng ngả tối, Minh Thư phỏng vấn một vài người dân xung quanh, những nhà đài khác cũng có, một chuỗi câu hỏi lặp lại.

    Cô lơ đễnh nhìn xung quanh, rất nhiều rất nhiều linh hồn, thiệt hại nặng nề. Nhưng nghiêm trọng hơn chính là những tên thần chết kia đang làm gì vậy? Không ai thu linh hồn lại rồi dẫn vào hố đen luân hồi, để nhiều linh hồn lang thang như vậy.

    Chẳng lẽ là thần chết cũng có đình công?

    Minh Thư quét mắt xung quanh, quét đến một bóng dáng quen thuộc thì giật mình cúi mặt xuống. Ảo giác, ảo giác, là ảo giác thôi.

    Thấy Minh Thư thất thần, chị Hà khẽ vỗ nhẹ vai cô, nói: "Thu xếp về thôi."

    Minh Thư khẽ gật đầu "vâng". Không khí tang thương bao trùm khiến lòng người nặng nề. Thu xếp xong rời đi, Minh Thư cũng không dám hướng chỗ kia nhìn lại một lần.

    Có chút chột dạ..
     
  8. Tiêu Linh Thần Vũ

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Tung đồng xu - cứu hay không cứu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trăng thanh, gió mát. Mỹ nam đang ngắm thiếu nữ an tĩnh say giấc với đôi mắt trìu mến..

    Lại!

    Trăng sáng, gió lồng lộng. Nhất Nguyên đứng bên giường khoanh tay trước ngực, ánh mắt đánh giá cái dáng ngủ của Minh Thư. Nhăn mày nhận xét:

    Xấu! Xấu chết đi được.

    Hắn khẽ búng ngón tay, một luồng khí vô hình đập vào trán Minh Thư.

    Không có phản ứng.

    Hắn tiếp tục búng ngón tay, Minh Thư chỉ khẽ nhăn mày. Thấy vậy, hắn đưa ngón tay định chọc chọc vào trán cô. Không ngờ vừa chạm vào thì nhiệt độ nóng bỏng chuyền tới, đối lập hẳn với ngón tay lạnh giá của hắn.

    Đây là bị sốt rồi?

    Cả người Minh Thư như bị lửa đốt, vô cùng khó chịu, tự nhiên đón nhận được chút mát lạnh dễ chịu liền theo bản năng vươn tay kéo thứ mát lạnh đó áp lên mặt mình, khẽ cọ má, gương mặt thỏa mãn.

    Nhất Nguyên giật mình định rụt tay lại, giằng co một hồi mới rút ra được. Xong còn khoanh tay trước ngực khẽ "hừ" mũi.

    Dĩ hạ phạm thượng!

    Dám coi bàn tay tôn quý của hắn thành cái máy điều hòa nhiệt độ à?

    Bị mất đi công cụ làm mát, Minh Thư vô thức cau mày, nhưng rồi rất nhanh khuôn mặt lại an tĩnh trở lại. Nhìn qua cũng không thể nghĩ là cô đang phát sốt, hơn nữa còn sốt rất cao, không có chảy ra một giọt mồ hôi nào, xem chừng khá là nghiêm trọng.

    Nhất Nguyên vuốt cầm suy: Sốt cao dẫn đến tử vong? Trường hợp này khả năng rất cao đi.

    Nhưng mà..

    Pháp lực của hắn đang có vấn đề, lỡ như linh hồn bay ra mà hắn vẫn không thể mở được thông đạo luân hồi thì chẳng phải là càng toang à? Nếu vậy thì thà để linh hồn cô trụ lại thân xác này một thời gian còn hơn là bay ra ngoài lang thang như mấy linh hồn kia.

    Hắn tiếp tục quan sát, thử chạm nhẹ vào trán cô lần nữa, rồi không khỏi giật mình.

    Má, cô sắp không phải là người nữa rồi. Người nào sốt mà có thể nóng đến mức vậy? Xem tình hình này chắc là sắp đi?

    Khuôn mặt hắn xoắn xuýt. Thế giờ cứu hay không đây?

    Tung đồng xu.

    Đồng xu bay lên, hắn một tay đón đồng xu rồi nói chắc nịch: "Cứu."

    Nói rồi hắn lấy ra một lọ thủy tinh trong suốt, đổ một giọt chất lỏng màu xanh lam vào miệng Minh Thư. Làm xong khẽ thở dài.

    Lúc Minh Thư mở mắt, trước mặt là thù lù ngồi khoanh tay bệ vệ nhìn cô.

    Minh Thư: "..."

    Đoán là trời hẵng còn tối, vẫn là nằm mơ, cô lại nhắm mắt vào, tự thôi miên.

    Nhất Nguyên trong lòng cười ha ha. Tốt. Giả vờ hay lắm. Cứ giả vờ tiếp đi.

    Hắn vung tay một phát. Minh Thư lộn một vòng bay xuống đất, chỉ kịp ngoắc ngoải kêu "Á!" một tiếng. Còn hắn nhanh trí thế chỗ Minh Thư nằm xuống.

    Cô lồm cồm bò dậy, chỉ vào kẻ đang thả dáng trên giường của mình, tức giận không nói nên lời.

    Sao hắn lại còn đến?

    Hắn nhẹ phẩy tay, ngọn tay Minh Thư nghẹo sang một bên.

    Chỉ gì mà chỉ. Không biết lớn nhỏ.

    Minh Thư: "..."

    Ha ha ha.

    Cô giơ chân lên, dùng hết sức bình sinh đạp mạnh hắn xuống giường, không ngờ đạp dễ dàng như đạp một trái bóng.

    Nhất Nguyên lăn xuống giường mà ngây người. Minh Thư cũng không nghĩ sức mình lại lớn đến thế, vốn cũng chỉ định làm dáng một chút.

    Nhất Nguyên nhanh chóng phủi mông đứng dậy, tức giận chỉ tay: "Cô! Lấy oán báo ơn! Đừng giả vờ như không biết tôi vừa mới nhặt cái mạng cô về."

    Minh Thư: "..."

    Thấy Minh Thư im lặng, Nhất Nguyên dương dương tự đắc, ai ngờ giây sau Minh Thư chắp hai tay lại, cúi đầu vô cùng thành kính.

    "Cảm ơn ngài đã cứu con, con nguyện nhớ ơn ngài suốt đời."

    Nhất Nguyên đen mặt: "..."

    Rốt cuộc là "cảm ơn" nhưng sao thấy không thoải mái lắm.

    Minh Thư trộm quan sát khuôn mặt không khác gì bị táo bón của người đối diện, không biết làm sao. Lúc cô mê man, bỗng cảm thấy một cỗ lực lượng mát mẻ rót vào trong cơ thể mình. Cô cũng không phải là người không biết phải trái, đương nhiên phải nói tiếng cảm ơn.

    Nhưng khuôn mặt của hắn là có ý gì? Không chấp nhận ư? Mà hình như vừa nãy cô có hành động hơi khiếm nhã thì phải?

    Nghĩ vậy cô cười xòa nói: "Vừa nãy chỉ là chút hiểu lầm thôi. Tôi không cố ý đạp ngài đâu. Chỉ là phản xạ theo bản năng thôi."

    Nhất Nguyên: Chung quy vẫn là lỗi của hắn?

    Hắn hừ mũi: "Không thèm so đo với cô."

    "Đội ơn ngài." Minh Thư cong lưng như con tôm, rất chân thành vái.

    Nhất Nguyên: Cứ cảm giác cô không phải là đang cảm ơn.

    Nhất Nguyên nói: "Mặc dù sinh mệnh của cô vốn nên sớm kết thúc nhưng vì một vài nguyên nhân, ta tạm thời giữ mạng cô lại. Tất nhiên cô phải phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối, không được làm trái dưới mọi hình thức."

    Minh Thư: Đồ thần kinh! Bộ quên mất cái dáng vẻ thảm hại của mình hôm trước rồi à. Thế nhưng đừng nghĩ cô quên.

    Nhất Nguyên lườm Minh Thư. Hắn đọc vị được hết đấy nhé.

    Minh Thư nói: "Ngài muốn tôi giúp ngài làm việc gì?"

    Nói dài dòng, tóm lại là muốn giúp hắn làm việc mà hắn không tiện làm chứ gì.

    Nhất Nguyên: "Hừ! Coi như cũng có đầu óc. Ta muốn điều tra một chuyện, chắc cô cũng thấy dạo này rất kỳ lạ đúng không? Những linh hồn lang thang ngày một nhiều. Nói đúng hơn là có một số linh hồn chưa đến hạn đã bị cưỡng ép chết đi."
     
  9. Tiêu Linh Thần Vũ

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Khế ước chủ tớ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Minh Thư nghe hắn hùng hồn nói liên tằng tằng một hồi, cảm thấy giống như vịt nghe sấm, cuối cùng Nhất Nguyên nhìn Minh Thư nói: "Hiểu không?"

    Minh Thư cẩn thận ngẫm nghĩ rồi rón rén trả lời: "Không có hiểu."

    Nhất Nguyên: "..."

    Duma. Cái đồ não cá vàng này. Hắn tốn một hơi nước bọt nãy giờ hóa ra lại thành công với cốc à.

    Hắn rít vào một hơi thật sâu, khóe miệng cố vẽ nụ cười: "Tóm lại, cô chỉ cần làm theo lời ta nói là được."

    "Thế bây giờ tôi cần phải làm gì?" cô nghiêm túc hỏi.

    "Tạm thời thì ta chưa có nghĩ ra."

    "Thì ra não ngài chưa kịp vào vạch xuất phát mà lưỡi ngài đã đến đích trước rồi. Thật là lợi hại." Minh Thư tặc lưỡi cảm thán.

    "Đương nhiên." Nhất Nguyên hếch cằm lên, ngạo nghễ tự khen chính mình. Giây sau, hắn khựng lại, tức giận chỉ vào mặt Minh Thư: "Cô.."

    Minh Thư phớt lờ đi, bước đến mở cửa ban công. Ánh trăng sáng chiếu vào căn phòng, hắt lên khuôn mặt tràn đầy mị hoặc đang nhíu mày, có vẻ khó hiểu về hành động của cô.

    Minh Thư nở nụ cười tươi như hoa, đưa tay ra đầy cung kính tiễn khách: "Nếu ngài vẫn chưa nghĩ ra, vậy thì xin mời."

    "Xì.." Nhất Nguyên khịt mũi, duỗi lưng ra, nằm phịch xuống giường, đắp chăn lên rồi nói: "Tạm thời ta sẽ ở đây một thời gian."

    "Cái gì?"

    Minh Thư như bị sét đánh ngang tai, chạy lại giật chăn lên, ôm vào trong lòng, còn không quên phủi vài cái: "Ý ngài là gì?"

    "Ta sẽ ở đây một thời gian."

    "Không được!"

    Nhất Nguyên đứng dậy, bước tới gần Minh Thư, ép cô lùi lại rồi cúi xuống, khuôn mặt hắn chỉ cách cô một cái nháy mắt, nở một nụ cười ngọt ngào như muốn dồn cô vào bước đường cùng: "Cô nghĩ cô có quyền từ chối à?"

    Tim Minh Thư đập thình thịch, cô vội vàng cười tươi như thể không có chuyện gì: "Không phải là tôi không muốn ngài ở, nhưng ngài nhìn xem, nhà tôi vừa bé vừa nhỏ, một mình tôi ở đã cảm thấy chật chội. Còn ngài cao quý như vậy.. ở đây không thích hợp đâu."

    "Không sao, ta có thể ở tạm."

    Minh Thư lấy tay đẩy người hắn ra, mặc dù đã dùng hết sức nhưng vẫn không xi nhê gì, ngược lại lại cảm nhận rõ từng khối thịt rắn chắc của hắn, má cô phiến hồng: "Thế cũng không được, dù gì thì tôi cũng là con gái, tôi.."

    Nhất Nguyên lùi lại, cười mỉa mai: "Cô nghĩ đi đâu vậy? Người và lợn sống chung thì có chuyện gì xảy ra à?"

    "..."

    Tôi là người. Anh là lợn? Cậy có tí nhan sắc mà thở ra câu nào muốn đấm câu đó.

    Minh Thư khẽ vuốt ngực rồi cười tươi nói: "Dù sao thì ngài cũng nên về nhà của ngài thì hơn. Hay là.. ngài không về được nhà." Câu cuối cô còn cố ý ngân dài, đáy mắt thoáng qua sự thăm dò.

    "Hừ!"

    Nhất Nguyên quay lưng, không thèm nhìn cô, hậm hực nói: "Mắc cười, ta chỉ cần phẩy tay một cái là về được đến nhà. Với năng lực của ta mà không thể về nhà sao? Hừ!"

    "Ê! Thế ra là không thể về nhà à? Tôi còn tưởng là do ngài không hoàn thành nhiệm vụ nên không dám về chứ. Quả nhiên là vậy."

    "Cô.. cô nói bậy bạ gì đó."

    Minh Thư khẽ thở dài lắc đầu.

    "Chuyện đáng xấu hổ như vậy nói ra cũng không sao đâu. Nếu ngài muốn tôi giúp ngài thì cũng không nên giấu giếm làm gì. Chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ." Minh Thư mỉm cười, giơ tay lên muốn bắt tay Nhất Nguyên. Nhưng hắn lại hất tay cô đi.

    "Hợp tác? Phải là phục tùng mệnh lệnh. Đừng quên mạng sống của cô là do ta ban cho."

    "Phải, đúng là ngài đã cứu mạng tôi một lần.."

    "Hừ."

    Nhất Nguyên đột nhiên cười lạnh, khuôn mặt toát lên sự nghiêm túc hiếm thấy kể từ khi Minh Thư gặp hắn đến giờ: "Cô chắc là một lần?"

    "Ý ngài là gì?"

    "Hừ. Cô không cần biết."

    "Vậy ngài cần tôi làm gì giúp ngài?"

    "Cô đồng ý rồi?"

    "Ngài đã cứu mạng tôi, tôi giúp ngài là điều đương nhiên."

    "Tự dưng ngoan ngoãn như vậy? Không cãi nữa à?"

    Minh Thư: "..."

    Thế giờ mi rốt cuộc muốn sao? Cô thật muốn nhảy lên đạp cho hắn mấy phát.

    Nhất Nguyên phất tay: "Thôi, không cần biết cô đang suy nghĩ gì. Nếu đồng ý rồi thì cùng ta ký kết khế ước đi."

    Minh Thư híp mắt, ngờ ngợ hỏi: "Khế ước? Khế ước gì vậy?"

    Nhất Nguyên: "Khế ước chủ tớ."

    Định mệnh!

    Minh Thư âm thầm hỏi thăm tổ tông nhà hắn đều một lượt.

    Khế ước chủ tớ? Vừa nghe đã biết ai sẽ là chủ, ai sẽ là tớ rồi.

    Minh Thư gãi đầu: "Cái đó đâu cần thiết ha."

    Nhất Nguyên chậc lưỡi, ngón trỏ khẽ lắc: "Sai vô cùng. Cái đó rất rất là cần thiết. Cô có biết sắp tới mình sẽ đối mặt với gì không?"

    "Đối mặt với gì?"

    Nhất Nguyên híp mắt, đôi tay ngọc ngà đặt lên đôi vai cô, giọng nói có đôi phần lạnh lẽo vang lên: "Đối mặt với ranh - giới – sinh - tử."

    "Việc mà cô sắp làm sẽ khiến cô bỏ mạng bất cứ lúc nào. Thậm chí là vĩnh viễn không thể siêu thoát. Khế ước sinh tử lại chính là lá bùa hộ mệnh của cô. Khi cô đối mặt với nguy hiểm cận kề, ta có thể cảm nhận được và nhanh chóng cứu cô."

    Nói xong mặt Nhất Nguyên giương giương tự đắc nhìn Minh Thư rồi nói tiếp: "Sao? Có phải là ta rất tốt bụng không?"

    Minh Thư: "Thế, thế không còn kiểu khế ước nào khác nữa ư? Ví dụ như khế ước tình bạn?"

    "Khục.. khụ.." Nhất Nguyên cố mím chặt môi nín cười, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Cái đó.. không có đâu."

    Nhất Nguyên giơ tay ra rồi nhìn Minh Thư nói: "Chìa tay ra đi."

    "Để làm gì?"

    "Lập khế ước."

    "Từ từ tôi cần nghĩ.."

    Minh Thư còn chưa nói xong Nhất Nguyên đã cầm lấy tay cô, cái lạnh thấu xương từ tay hắn truyền qua khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.

    Không nghe thấy hắn niệm cái gì nhưng một luồng sức mạnh thần bí khẽ len lỏi trong từng tế bào của cô, rút đi toàn bộ sức lực của cô. Người cô toát mồ hôi. Cảm giác như có một ngọn núi khổng lồ đè lên người, khiến cô gần như không thể thở nổi. Còn Nhất Nguyên thì cứ bình thản như thể hắn chỉ đang chơi một trò đùa.

    Một lúc sau, cảm giác đó dần biến mất. Người cô mềm nhũn khụy gối xuống. Nhất Nguyên giơ hai tay ra đỡ cô đứng vững.

    Cô hơi bất ngờ còn hắn thì vô cùng bất ngờ.

    Sau đó hắn nhanh chóng cau mày lại, mặt nhăn mày nhó. Khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo khiến Minh Thư suýt chửi thề vì muốn khen hắn.

    Minh Thư lấy chút sức lực cuối cùng, cố thều thào: "Không thành công ư?"

    Trời đất ơi, xem cô có giống người sắp chết không chứ.

    "Thành công." Hắn rít từng chữ.

    Hả? Vậy sao mặt hắn lại khó chịu đến thế kia? Cô đang tính hỏi thì hắn nói nghiến răng nghiến lợi, cô còn ảo giác nghe được tiếng rít gào từ trong miệng hắn.

    "Cô.. là chủ."

    Minh Thư giật mình kinh ngạc, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn. Cô có nghe nhầm không? Không. Chắc chắn là không nghe nhầm.

    Vậy ý là..

    Chuyện tốt này mà cô cũng gặp được ư?
     
  10. Tiêu Linh Thần Vũ

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Minh Thư thật xinh đẹp! Minh Thư xinh đẹp nhất thế gian!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa bầu không khí vô cùng xấu hổ và căng thẳng, Minh Thư lên tiếng: "Cái này.. dù vị trí có bị đảo lộn một tí nhưng kết quả vẫn vậy ha. Chúng ta đã thành công rồi. Giờ nhắm mắt lại tôi cũng có thể cảm nhận được vị trí của ngài đang ở gần tôi nè."

    "Ha ha ha.." Nhất Nguyên giơ tay ra, mặt lạnh mày cau nói: "Chúng ta hủy khế ước đi."

    Minh Thư lùi lại mấy bước, lấy tay ôm ngực, mặt vô cùng đáng thương nói: "Không được. Vì ký khế ước tôi đã mất đi toàn bộ sức lực rồi. Giờ hủy bỏ không phải là thành công dã tràng à. Nhỡ may lại xảy ra sai sót gì thì tính sao? Với lại chả phải đã thành công rồi sao. Ngài nghĩ thoáng một chút đi, tôi là chủ hay ngài là chủ có khác gì nhau đâu. Khi nào một trong hai ta gặp nguy hiểm thì có thể hỗ trợ lẫn nhau á. Tóm lại cuối cùng vẫn đạt được mục đích chung còn gì."

    Nhất Nguyên ngón tay run run chỉ vào mặt Minh Thư, tức giận nói: "Hừ! Thì ra là vậy. Chả trách, chả trách cô lại dễ dàng đồng ý như vậy? Hóa ra là âm thầm giở trò sau lưng. Đúng là cái thứ đàn bà nham hiểm độc ác."

    Minh Thư thở dài lắc đầu: "Ngài đúng là ô vờ thinh kinh mà, người trần mắt thịt như tôi thì có thể giở được trò quỷ gì chứ. Năng lực ngài yếu kém cũng không được đổi cho người khác ha."

    Nhất Nguyên đột nhiên mỉm cười tiến lại.

    "Quỳ xuống!"

    "Bịch!"

    "A! Chắc là đau lắm." Mày Minh Thư nhíu lại, nhắm mắt che tay không nỡ nhìn.

    Nhất Nguyên như bị một ngọn núi đè lên người, khụy một chân quỳ xuống, còn chưa kịp kêu rên mà đã bị người ta cướp lời trước. Chỉ có thể há mồm nhịn xuống, cay không tả nổi.

    Hắn nghiến răng cười lạnh: "Cô làm gì vậy?"

    Minh Thư: "Câu đó phải là tôi hỏi ngài mới đúng. Ngài tính làm gì vậy?"

    Hắn cười trừ: "Tính quan tâm cô một chút."

    Minh Thư kéo ghế ngồi xuống trước mặt Nhất Nguyên, vắt chéo chân rồi mỉm cười tươi như hoa: "Ngài nghĩ tôi tin.. chắc?" Nói xong cô còn lè lưỡi trêu chọc.

    Bộ dạng cợt nhả của cô.. thật đáng ghét. Hắn hít vào một hơi thật sâu, muốn đứng dậy.

    "Dừng lại!"

    Mới đứng lên được giữa chừng, Nhất Nguyên bỗng khựng lại, như có một ngọn núi đè lên vai, nặng trĩu khiến hắn không thể nhúc nhích.

    Minh Thư cười, giơ một chân đặt lên vai Nhất Nguyên: "Tôi đã cho ngài đứng lên chưa?"

    Nói rồi chân cô khẽ dùng sức, nhẹ nhàng ấn Nhất Nguyên quỳ lại xuống.

    Nhất Nguyên nắm lấy cổ chân của cô đang đặt lên vai hắn. Lúc này hắn thấp hơn cô một cái đầu, phải khẽ ngước lên nhìn cô. Đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười không sợ chết của cô.

    Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Dường như hắn đã sai rồi. Những ký ức trở nên vụn vỡ, dần phai nhạt. Vẫn cái dáng vẻ đó nhưng mà nội tâm lại ẩn chứa sự thâm sâu khó đoán. Chớp nhoáng mới mấy mươi năm thôi mà.

    Cảm nhận được ánh mắt dò xét, đánh giá của Nhất Nguyên, Minh Thư khẽ nheo mắt. Ánh mắt thoáng buồn, xen lẫn thất vọng, phẳng phất một chút vụn vỡ như bị phản bội khiến cô có chút khó chịu, thậm chí là nổi ra gà.

    Ánh mắt cứ như cô lừa tình hắn không bằng. Minh Thư nhắm mắt. Không thể nhìn nổi mà.

    "Chúng ta nói chuyện tử tế đi?" Nhất Nguyên nói, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.

    "Cũng được. Vậy ngài gọi tôi một tiếng chủ nhân xem nào."

    "Chủ nhân." Tiếng kêu trầm bổng như tiếng suối vang giữa núi rừng. Không chút kháng cự, nhưng vẻ mặt lại vô cùng uất ức, đáng thương.

    Minh Thư khẽ rùng mình, không được tự nhiên rút chân ra khỏi móng vuốt sắc nhọn kia rồi hạ chân xuống.

    Hù cô à? Giả bộ đáng thương như thế làm gì? Tôn nghiêm đâu, liêm sỉ đâu mất tiêu rồi?

    Đáng sợ quá! Đáng sợ quá!

    Minh Thư đá cái ghế về phía Nhất Nguyên, còn mình thì ôm ghế xê ra mấy mét. Bộ dáng phòng bị như gặp cướp. Chết thật. Tí thì bị cướp mất trái tim.

    Nhất Nguyên đứng lên, nhẹ nhàng phủi đầu gối rồi ngồi xuống ghế. Hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí ngưng đọng.

    "Ngài.."

    "Cô.."

    Hai người đồng thanh.

    "Cô nói trước."

    "Hừm, nếu đã là đồng minh thì chúng ta nên thành thật với nhau."

    Nhất Nguyên cười lạnh: "Cô sẽ thành thật à?"

    Minh Thư thở dài: "Nếu ngài không muốn nói thì thôi vậy?"

    Nhất Nguyên liếc xéo cô: Thật đúng là không chút xấu hổ!

    "Vậy thì bảy giờ tối nay, gặp lại nhau ở đầu ngõ xảy ra vụ cháy hôm qua." Minh Thư nói, nhưng Nhất Nguyên chả mấy quan tâm, chỉ đảo mắt quanh phòng một vòng. Minh Thư cảm giác như cô đang nói chuyện với không khí vậy. Lời nói gió bay, không đọng lại vào lỗ tai xinh đẹp kia một tí nào.

    Nhìn quanh một vòng, Nhất Nguyên mới nhìn cô, hất cằm ưỡn ngực nói: "Đổi nhà đi, chỗ bé tí tẹo này thì sao mà ở được. Nhớ trang trí lấp lánh một chút, đơn sơ nhạt nhẽo thế này ai mà chịu được."

    Đầu Minh Thư hiện ra mấy dấu hỏi chấm.

    Nhất Nguyên bĩu môi: "Giả vờ giả vịt cái gì chứ?"

    Minh Thư: Ai mới là người đang giả ngu?

    "Ngài.. không về?"

    "Hừ, ta còn về được chỗ nào chứ?" Nhất Nguyên nói, giọng pha chút dỗi hờn.

    Minh Thư: Ê! Nói cứ như là lỗi của cô á?

    "Vì sao?" Minh Thư hỏi.

    Nhất Nguyên híp mắt: "Cô biết rồi còn cố tình hỏi?"

    Minh Thư mặt vô tội nói: "Tôi thật sự không biết. Chỉ là hơi đoán mò thôi."

    Nhất Nguyên khẽ hừ: "Ta mà biết vì sao thì giờ cũng đã không ở đây."

    "Ngài có giấy tờ tùy thân không? Tôi giúp ngài mua một căn nhà." Minh Thư tốt bụng nói. Thần chết cư trú ở trần gian cũng không phải là hiếm. Họ sinh sống hòa nhập với con người. Nếu không phải cô có thể nhìn thấy ma quỷ thì chắc chắn cũng không thể phân biệt được họ.

    Nhất Nguyên chau mày: "Không có."

    Minh Thư cạn lời: Nhìn mặt ngơ ngơ vậy là biết chả biết gì rồi.

    "Vậy thì tôi sẽ sắp xếp cho ngài một căn nhà.."

    Còn chưa nói hết Nhất Nguyên đã phất tay: "Không cần, ta ở đây cũng tạm."

    Mé, không phải vừa mới nãy còn chê ỏng chê eo sao?

    Nói xong chợt nhớ ra còn chêm thêm một câu chắc nịch: "Ta phải ở cạnh cô chứ."

    Ể?

    "Không được! Tôi.."

    "Hừ! Xấu như cô mà còn lo bị cướp sắc à?"

    Như bị đọc vị, Minh Thư nuốt lời muốn nói vào trong. Vô cùng tức giận và tủi thân. Dù gì cô cũng là con gái mà. Ai có thể chấp nhận bị chê bai nhan sắc?

    Và thế là..

    "Minh Thư thật xinh đẹp! Minh Thư xinh đẹp nhất thế gian!

    Minh Thư thật xinh đẹp! Minh Thư xinh đẹp nhất thế gian!

    Minh Thư thật xinh đẹp! Minh Thư xinh đẹp nhất thế gian.."

    Minh Thư nhấp một ngụm trà, thảnh thơi nói: "Không được dừng lại, nói tiếp, đủ một nghìn lần."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2025
  11. Tiêu Linh Thần Vũ

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Điên cuồng mua sắm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một trung tâm thương mại nọ.

    Có một người không ngừng chỉ tay năm ngón, giọng điệu vênh váo: "Trừ những cái ta vừa chỉ ra, còn lại lấy hết."

    Mấy nhân viên thấy vậy thì mặt cười tươi như hoa, vui như bắt được vàng, ríu rít vâng vâng dạ dạ, vô cùng cung kính phục vụ vị thần tài không biết từ đâu xuất hiện này.

    Minh Thư giật tay áo Nhất Nguyên nói nhỏ: "Chú ý cách xưng hô."

    "Hừ! Biết rồi." Nhất Nguyên kéo tay áo lại, bĩu môi rồi lại đi tiếp. Bộ dáng kiểu có nghe nhưng mà không thèm tiếp thu.

    Hắn như một đứa trẻ lần đầu được khám phá thế giới, hễ gặp được thứ gì lạ hay đẹp mắt là đều muốn lấy. Còn Minh Thư chỉ có thể bất lực cà thẻ rồi lẽo đẽo theo sau như một con nô tì.

    Đi được mấy bước lại dừng lại: "Hừm, cái vòng này được đấy!"

    Nhân viên bán hàng xuýt xoa: "Ôi! Anh tinh mắt thật đấy. Chiếc vòng ngọc ruby này là một trong mười hai món trang sức của bộ sưu tập Sunshine của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Trần Hoài An. Mang ý nghĩa rực rỡ như ánh sáng mặt trời.."

    "Lấy cả bộ sưu tập đó đi, thêm hàng đồng hồ đầu tiên kia nữa."

    Nhân viên bán hàng đang líu lo quảng bá sản phẩm, nghe thấy thế thì ôm ngực thở gấp, tí thì ngất. Sớm đã nghe được phong thanh có vị thần tài đang đi dạo gần đây nhưng lại không ngờ được vị thần tài này lại đẹp đến nhường này.

    Minh Thư thấy mấy cô nhân viên đang liêu xiêu nhìn Nhất Nguyên mà lông mày giật giật, tay cầm thẻ run rẩy, trong lòng liên tục gào thét.

    Mấy người sùng bái nhầm người rồi. Anh ta chỉ có cái mã thôi.

    Minh Thư tiến lại gần Nhất Nguyên khẽ nói: "Có phải anh mua hơi nhiều rồi không?"

    Nhất Nguyên nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng: "Mới có chút vậy mà cô đã kêu nhiều? Chính cô là người đề nghị mua đồ cho tôi còn gì. Sao nào? Giờ bắt đầu hối hận rồi? Đúng là cái đồ keo kiệt bủn xỉn! Hừ!"

    Nói rồi Nhất Nguyên xoay người đi tiếp để Minh Thư đứng chôn chân tại chỗ. Tức không nói nên lời.

    Ha ha? Cô chỉ đề nghị sắm cho anh ta thêm mấy bộ đồ chứ không phải là vác cả cái trung tâm mua sắm về nhà. Lại còn nói cô keo kiệt bủn xỉn mà không nhìn lại mình xem. Số đồ mà anh ta mua phải bằng mười năm cô mua cộng lại ý chứ.

    Minh Thư khẽ liếc tám người vệ sĩ đang tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ mà ngại ngùng. Lại nhìn người phía trước vẫn đang điên cuồng mua sắm, đành rút điện thoại liên lạc với bên cho thuê vệ sĩ cho thêm người đến.

    Bỗng một người kéo tay Minh Thư lại hỏi: "Cô là trợ lý của vị đó à?"

    Minh Thư khẽ cau mày nhìn người nhân viên bán hàng, biết được vị đó trong miệng cô nói là ai. Cũng không trách được, nhìn vào khí thế kia ai sẽ nghĩ anh ta tầm thường đâu.

    Minh Thư hạ giọng không vui: "Có chuyện gì sao?"

    Cô ta mỉm cười lấy lòng, muốn moi thông tin từ Minh Thư: "Anh ý tên là gì vậy? Là con của ông lớn nào, cô có thể nói cho tôi biết không? Sao tôi chưa từng nghe đến một người xuất chúng như vậy trước kia nhỉ? Có phải anh ấy vừa mới du học từ nước ngoài về đúng không?"

    Đầu Minh Thư chảy mấy vạch đen. Biết ngay là thế mà. Cô nhớ đến chuyện khi cô hỏi tên của anh.

    * * *

    Minh Thư cười lấy lòng: "Giờ chúng ta đã hợp tác mà tôi chợt nhớ ra tôi vẫn chưa biết tên của ngài. Tên ngài là gì vậy?"

    "Hừ! Tên ta là Nhất Nguyên!" Nhất "trong câu" thiên hạ đệ nhất "," Nguyên "chính là trọn vẹn hoàn mỹ. Nó có nghĩa là thiên hạ đệ nhất hoàn mỹ."

    Hắn nói với giọng vô cùng ngạo nghễ tự hào, xong rồi còn hất cằm về phía Minh Thư tỏ ý muốn được khen ngợi.

    "Hờ hờ, tên hay lắm? Hay lắm! Người đặt tên cho ngài chắc phải tâm huyết lắm mới nghĩ được cái tên vô cùng, vô cùng hay và ý nghĩa như vậy."

    Minh Thư miệng méo xệch sang một bên, cố gắng vỗ tay tán dương.

    * * *

    Minh Thư nhìn người nhân viên, cười nhạt nói: "Tên cũng không hay lắm. Tên là Thiên Hạ Đệ Nhất Hoàn Mỹ."

    "Hả?" Người nhân viên ngơ ngác, không hiểu Minh Thư đang nói gì.

    Đương nhiên Minh Thư sẽ không giải thích thêm. Cô nói tiếp: "Với lại anh ta cũng không phải là ông lớn nào cả, chỉ là một gã trai trẻ được tôi bao nuôi mà thôi. Đúng, là tôi bao nuôi. Nhớ nhé!"

    Nói rồi cô quay người rời đi, để lại người nhân viên ngơ ngác vì thông tin mình vừa nhận được.

    Khi Minh Thư đến chỗ Nhất Nguyên thì anh lại mua thêm một đống đồ, đang chờ cô thanh toán. Thấy cô chậm chễ cũng không hỏi gì mà chỉ liếc xéo cô một cái.

    Lúc hai người rời khỏi khu mua sắm, có không ít ánh mắt cùng tiếng dị nghị đang dõi theo họ.

    Minh Thư liếc qua cũng biết họ đang nói gì. Có những ánh mắt thất vọng xen lẫn tiếc nuối. Cũng có ánh mắt tràn ngập sự ghen tị. Ghen tị sao bản thân không đủ giàu để bao nuôi trai đẹp, rồi còn cả ánh mắt thương xót..

    Minh Thư: "..."

    Nhưng khi nhìn lại đống đồ phía sau thì cô đã biết nguyên nhân rồi.

    Mua sắm xong, hai người đi đến một nhà hàng sang trọng. Phòng ăn còn được Nhất Nguyên đặt sẵn, và đương nhiên người trả tiền vẫn là cô.

    Nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn, Minh Thư hơi híp mắt nhìn người đối diện còn Nhất Nguyên khá hài lòng. Cầm đũa lên gắp thử một miếng..

    "Ọe.." Miếng thịt vừa cho vào miệng đã bị nhả ra, đôi lông mày Nhất Nguyên khẽ nhăn lại: "Thứ gì đây? Kinh chết đi được. Ai mà có thể ăn được thứ này chứ?"

    Nhân viên phục vụ còn chưa đi ra thấy vậy thì sợ mất mật, rối rít xin lỗi rồi cầm đĩa thức ăn lên nếm thử, xong do dự nói: "Món này vẫn ngon như bình thường mà?"

    Nhất Nguyên không tin nổi nói: "Cái thứ đó mà ngon á?"

    Minh Thư nhìn nhân viên phục vụ cười nói: "Xin lỗi anh! Bạn tôi không ăn được đồ mặn nên mới thấy món đó không hợp khẩu vị, phiền anh chuẩn bị thêm mấy món thanh đạm giúp tôi."

    Nhân viên phục vụ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là vậy. Em sẽ đi lên đơn ngay, xin anh chị chờ một chút."

    "Làm phiền anh rồi!"

    "Dạ không sao? Em cảm ơn chị."

    Nhân viên phục vụ nhanh chóng rời đi. Minh Thư nhìn người đối diện có chút chế giễu nói: "Những thần chết khác khi mới bước chân vào thế giới loài người đều sẽ tập ăn những món thanh đạm trước để vị giác dần thích nghi. Chẳng nhẽ anh không biết hả?"

    "Hừ!" Nếu biết hắn đã không gọi đầy một bàn đồ ăn thế này rồi.

    Nhất Nguyên khẽ híp mắt. Vừa nãy hắn gọi đồ ăn cô chỉ cười không nói gì. Hóa ra là để xem trò cười của hắn đây mà.

    Xấu xa!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...