Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 372: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trưởng tàu bước đến bên cạnh chỗ ngồi của Ngân Tô, nhìn hành khách quái vật toàn thân phát sáng màu xanh lá, ánh mắt hiện lên sự kỳ quái và méo mó.

    "Hành khách, vui lòng xuất trình vé của bạn." Trưởng tàu không lập tức gây khó dễ, mà làm theo quy trình yêu cầu vé.

    Hành khách quái vật bắt đầu sợ hãi, run rẩy lấy vé ra.

    Khi trưởng tàu nhận vé để kiểm tra, hành khách quái vật đột nhiên quay người chạy về phía cửa toa tàu đang mở phía sau.

    "Vút!"

    Tay của trưởng tàu lại dài ra, từ phía sau tóm lấy cổ hành khách quái vật, không chút thương xót kéo hắn trở lại, đạp dưới chân.

    "Hành khách, tôi chưa kiểm tra xong vé." Trưởng tàu cười đến tận mang tai, giọng nói lạnh lùng, "Sao lại chạy?"

    Hành khách quái vật run rẩy dưới chân trưởng tàu.

    Ngân Tô ngồi bên trong, bình tĩnh quan sát trưởng tàu. Trưởng tàu này vừa xuất hiện đã mang lại cảm giác kinh hoàng, những quái vật bình thường thậm chí không dám chống lại hắn.

    Theo cài đặt của trò chơi, trưởng tàu là quan chức lớn nhất trên tàu, chắc chắn phải là một BOSS rồi, đúng không?

    BOSS xuất hiện sớm vậy sao?

    Đang bận về nhà à?

    Trưởng tàu kiểm tra xong vé, cúi xuống đặt vé lên người hành khách quái vật, sau đó giữ chặt đầu hắn.

    "À này.." Ngân Tô đang quan sát từ đầu giơ tay hỏi: "Có thể kéo ra chỗ khác giết được không? Làm thế này ảnh hưởng đến trải nghiệm của tôi."

    Trưởng tàu hơi nghiêng đầu, muốn xem ai dám lớn tiếng khi ông đang xử lý hành khách mang theo hàng cấm.

    Ngân Tô đối diện với ánh mắt lạnh lùng của trưởng tàu, mím môi cười nhẹ, cố gắng tỏ ra thân thiện.

    Tiếc là sự thân thiện của Ngân Tô không được trưởng tàu đáp lại.

    "Bốp!"

    "Rắc!"

    Đầu hành khách quái vật bị bóp nát ngay lập tức, Ngân Tô mở ô che bên cạnh mình, co chân lại, không để chút máu nào bắn vào người.

    Ngân Tô thò đầu ra từ sau ô nhìn quanh, thấy ghế bên cạnh bị bắn đầy máu đen, mùi hôi trong toa tàu càng nồng nặc.

    Tốt lắm, rất nổi loạn.

    Cô thích những NPC nổi loạn như thế này, xử lý chúng rất thú vị.

    Trưởng tàu giải quyết xong hành khách quái vật, miệng nở nụ cười lạnh lùng: "Hành khách, vui lòng xuất trình vé của bạn."

    Ngân Tô lấy một chiếc áo từ túi hành khách quái vật đưa cho ông ta, như một người bạn lâu năm đưa ra lời khuyên: "Ông lau tay trước đi."

    Trưởng tàu: "..."

    Cơ mặt của trưởng tàu thoáng cứng lại, cô ta đang nói gì vậy?

    Ai cần lau tay chứ!

    "Trưởng tàu, tôi chỉ muốn tốt cho ông thôi. Tay ông bẩn thế kia, không vệ sinh chút nào."

    Trưởng tàu: "..."

    Cô ta có bị điên không?

    Trưởng tàu giơ tay lên, liếm một ngón tay trước mặt cô ta, hành động đầy thách thức và quái dị.

    "..."

    Ngân Tô vẫn giữ nụ cười, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tôi hiểu và tôn trọng sở thích của ông, nhưng đừng để công việc bị gián đoạn. Còn nhiều hành khách khác đang chờ ông kiểm vé."

    Trưởng tàu: "..."

    Ai đang làm gián đoạn công việc chứ?

    Trưởng tàu và Ngân Tô đối đầu nhau, không khí trong toa tàu đầy mùi hôi thối trở nên căng thẳng đến cực độ.

    Ngân Tô chỉ mỉm cười. Dù đang ngồi, nhưng khí thế của cô không hề thua kém trưởng tàu.. không giống như những hành khách khác trong toa.

    Trưởng tàu nhìn về phía cửa kính giữa toa 03 và toa 02, thấy có người đang nhìn về phía này.

    Càng kéo dài thời gian, những hành khách kia càng có thêm thời gian.

    Hành khách đáng ghét này có vé và không mang theo vật phẩm màu xanh lá, ông ta không thể làm gì cô ấy.

    Trưởng tàu nghiến răng, cuối cùng nhận lấy chiếc áo bẩn thỉu và lau sạch máu đen trên tay.

    "Vé." Trưởng tàu đã mất kiên nhẫn.

    Ngân Tô đưa vé ra, "Thái độ của ông như vậy không ổn đâu, dễ bị người ta khiếu nại lắm."

    Trưởng tàu kiểm vé qua loa, cười lạnh: "Cô cứ thử khiếu nại xem."

    Ngân Tô nhanh chóng đổi giọng: "Thái độ của ông như vậy không ổn đâu, dễ bị người ta giết lắm."

    Trưởng tàu: "..."

    Mặt trưởng tàu thoáng méo mó vì tức giận, nhưng chỉ trong chốc lát. Ông ta nhếch mép cười quái dị rồi quay đầu đi về phía toa 02 mà không nói thêm lời nào với Ngân Tô.

    Trưởng tàu rời khỏi toa 03, Thịnh Ánh Thu mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Ngân Tô với ánh mắt ngưỡng mộ. Khi đối mặt với trưởng tàu, cô ấy gần như không thể nói nên lời, vậy mà Ngân Tô còn dám thảo luận về vấn đề vệ sinh với ông ta.

    Không phải là trưởng tàu có thể giết họ ngay bây giờ, mà là khí thế quái dị và đáng sợ của ông ta khiến họ cảm thấy chỉ cần nói sai một từ, ông ta sẽ lập tức giết họ.

    Ngân Tô đang nhíu mày nhìn chỗ ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầy khó xử.

    Thịnh Ánh Thu tò mò hỏi: "Cô Tô, có vấn đề gì sao?"

    Ngân Tô thở dài: "Lại bẩn nữa rồi."

    Thịnh Ánh Thu: "..."

    Chỉ vậy thôi sao?

    Người chơi lăn lộn trong đống xác chết mà còn quan tâm đến chuyện bẩn hay không?

    Trong hoàn cảnh khác, chắc chắn sẽ bị người chơi khác mắng là kén chọn.

    Nhưng..

    Thịnh Ánh Thu nghĩ đến những thành tích vĩ đại của vị dũng sĩ này, từ "kén chọn" chắc chắn không thể trở thành nhãn hiệu của cô ấy.

    Đây có lẽ gọi là phong cách của người đứng đầu.

    Trưởng tàu không dọn xác trên sàn, nên Ngân Tô đành giúp dọn dẹp rác, còn ân cần hỏi Thịnh Ánh Thu: "Cô có cần cái xác này không?"

    Nhìn xác chết đột nhiên biến mất, Thịnh Ánh Thu lắp bắp: "Tôi.. tôi có nên cần không?"

    Ngân Tô: "Cô muốn ăn không?"

    Thịnh Ánh Thu: "!"

    Thịnh Ánh Thu lập tức lắc đầu.

    Vậy là Ngân Tô tiện tay dọn luôn rác bên cạnh chỗ ngồi của Thịnh Ánh Thu, nhìn hai cánh cửa đều mở, cuối cùng quyết định đi về phía toa 02.

    Thịnh Ánh Thu nhìn theo hướng Ngân Tô, trưởng tàu đang ở đó..

    Trong trò chơi, tốt nhất là đừng gây chuyện.

    Thịnh Ánh Thu không đi theo, mà quay lại toa phía sau. Vừa đến cửa toa, cô thấy Cát Sơn cũng đang đi tới, người mặc áo choàng đen cùng toa với Cát Sơn đã biến mất.

    "Cô không sao chứ?" Cát Sơn thấy Thịnh Ánh Thu, bước nhanh đến, nhìn cô từ trên xuống dưới.

    "Không sao." Thịnh Ánh Thu ngạc nhiên: "Sao anh biết quy tắc về vật phẩm màu xanh lá?"

    Thông tin này cô mua từ Ngân Tô, còn Cát Sơn không mua.. chẳng lẽ người mặc áo choàng đen nói cho anh ta?

    Cát Sơn gãi đầu: "À, tôi thấy có người trong toa phía sau đang giấu đồ màu xanh lá."

    Ngoài Ngân Tô, còn có một người chơi tên Nhạc Bình đã xuống tàu, anh ta ở toa 08. Khi quay lại, dù có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng chắc cũng đã thấy quy tắc.

    Có lẽ giống như Cát Sơn, có người chơi quan sát hành động của Nhạc Bình qua các toa tàu, rồi truyền tin từ toa này sang toa khác.

    "Có vẻ như mỗi ga đều phải xuống tàu." Mỗi ga sẽ cập nhật quy tắc, và những quy tắc đó cũng áp dụng cho người chơi lên tàu từ ga trước.

    Quy tắc đi tàu là quy tắc chính, không thay đổi. Nhưng quy tắc dành cho hành khách có thể là quy tắc phụ của mỗi ga, có thể quy tắc của ga này sẽ không còn hiệu lực ở ga tiếp theo.

    Thông báo yêu cầu người chơi không di chuyển tùy tiện, thực sự giúp họ tránh bị tấn công bởi những thứ trên sân ga, nhưng cũng khiến họ bỏ lỡ manh mối.
     
    NoctorNghi Phuc thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 373: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thịnh Ánh Thu cảm thấy phó bản này rất phiền phức, lông mày gần như nhíu lại thành một khối: "Những người chơi không có vé thì sao rồi?"

    "Không biết, tôi chưa đi xem." Cát Sơn mời Thịnh Ánh Thu: "Muốn đi cùng tôi xem không?"

    Những người chơi không có vé vốn đã có ác cảm với họ, Cát Sơn không dám một mình đi gặp rắc rối này.

    Phía sau toa 04 là toa ăn uống, tiếp theo là toa 06 có hai người chơi nữ, một người có vé, một người không có vé. Họ quyết định đi đến toa 06.

    * * *

    Trong toa 02, chỉ có một mình ông Doãn, ông ấy là người chơi bị lạc.

    Ông Doãn không có vé, khi đối mặt với việc kiểm vé của trưởng tàu, ông không thể xuất trình vé.

    Không có vé, trưởng tàu như kẻ biến thái sắp được thưởng, không nhịn được cười, bóp cổ ông Doãn: "Trên tàu này không chào đón những hành khách trốn vé."

    Ông Doãn ngắt lời trưởng tàu đang niệm chú, đề nghị mua vé bổ sung: "Tôi có thể mua vé bổ sung không?"

    Trưởng tàu: "..."

    Trưởng tàu nới lỏng tay bóp cổ ông Doãn, ông Doãn sờ cổ mình, thở phào nhẹ nhõm, việc mua vé bổ sung quả thật khả thi.

    Trưởng tàu không cam lòng, nói đầy ác ý: "Vé bổ sung vẫn là 200."

    Ông Doãn không thể lấy ra 200 đồng cấm kỵ.

    Ba vạn điểm tích lũy thì ông có, nhưng hiện tại không tìm được ai để mua đồng cấm kỵ.

    "Tất nhiên, cũng có thể dùng cơ quan trên cơ thể của anh để mua vé." Trưởng tàu nhìn ông Doãn từ trên xuống dưới, dường như đang xác định cơ quan nào trên cơ thể ông có thể mua được vé.

    Trưởng tàu không cho ông Doãn thời gian suy nghĩ, "Ông chỉ có mười giây để quyết định, nếu không ông vẫn là hành khách không vé và sẽ bị đuổi khỏi tàu."

    Tiếng cười quái dị của trưởng tàu vang lên trong toa, ông ta nhìn chằm chằm vào ông Doãn và bắt đầu đếm ngược: "10, 9, 8.."

    Trưởng tàu đếm rất nhanh, hoàn toàn không phải là đếm ngược bình thường.

    Ông Doãn nhìn về phía cửa toa, toa 03 trống rỗng, không thấy ai.

    "5, 4.."

    "Tôi có thể tự chọn cơ quan nào không?"

    "Tất nhiên.. là không."

    "..."

    "2, 1.."

    "Tôi mua."

    Trưởng tàu tiếc nuối vì đếm chậm, miễn cưỡng bắt đầu làm thủ tục mua vé bổ sung.

    Trưởng tàu nhanh chóng lấy ra một vé mới và đưa cho ông Doãn: "Hành khách lần này phải giữ kỹ vé, đừng để mất nữa."

    Không cần trưởng tàu nói, lần này ông Doãn cũng sẽ giữ kỹ vé.

    Trưởng tàu làm xong thủ tục mua vé bổ sung liền chuẩn bị đi đến toa số 1, không làm gì thêm với ông Doãn.

    "Ông đã lấy đi cái gì của tôi?" Ông Doãn không cảm thấy cơ thể có gì bất thường, dường như không có gì bị lấy đi.

    Trưởng tàu cười quái dị: "Tất nhiên là cơ quan quan trọng của ông."

    Ông Doãn: "..."

    Không cảm thấy cơ thể có gì bất thường lại khiến ông Doãn càng cảnh giác hơn.

    Rốt cuộc trưởng tàu đã lấy đi cơ quan nào của ông?

    Toa 09.

    Trên sàn có nhiều vết máu đỏ, mùi hôi thối xen lẫn mùi tanh của máu.

    Hai hành khách quái vật trong toa vẫn ngồi yên tại chỗ, khuôn mặt xanh đen treo nụ cười quái dị.

    Một người chơi khác không ngồi ở vị trí ban đầu mà ngồi ở hàng cuối cùng của toa.

    Ở vị trí gần cửa sổ hàng thứ mười, có một cô gái, đầu cô ấy đã biến mất, cổ đầy máu thịt lẫn lộn.

    Thân thể cô gái nghiêng vào cửa sổ, máu tươi chảy xuống kính và tường toa, nhuộm đỏ phần lớn ghế.

    Hồ Gia bịt miệng cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn, cô nhớ cô gái này tên là Lưu Tiểu Bạch, cô ấy có vé.

    Nhưng rất có thể cô ấy đã vi phạm quy tắc về "vật phẩm màu xanh lá" và bị trưởng tàu giết chết.

    "Mọi người không sao chứ?"

    Pháp Sư dẫn một cô gái vào toa 09, thấy xác chết ở ghế số 48, thở dài: "Thật đáng tiếc."

    Những người chơi khác cũng có vẻ mặt khó chịu.

    Toa 09 ở cuối cùng, trưởng tàu chắc chắn bắt đầu kiểm vé từ toa 09.

    Lưu Tiểu Bạch trở thành người chơi đầu tiên chết không phải là điều bất ngờ.

    Nhưng trong toa này vẫn còn một người chơi sống sót.

    Anh ta vẫn ngồi ở hàng cuối cùng, không quan tâm đến nhóm người chơi mới xuất hiện, hoàn toàn không có ý định nói chuyện với họ.

    Pháp Sư quay sang Nhạc Bình nói: "Anh Nhạc Bình, cảm ơn anh. Nếu không phải anh thấy quy tắc, chúng tôi có thể đã gặp rắc rối."

    Nhạc Bình bị cháy đen, nhếch mép nói: "Không sao.."

    Họ có thể nhìn thấy tình hình trong toa 09 qua cửa kính. Những người chơi ở các toa phía trước cũng có thể quan sát hành động của họ.

    Người chơi lâu năm nếu không có khả năng quan sát này thì cũng không sống sót đến bây giờ.

    Nhưng việc mình mạo hiểm lấy manh mối rồi bị người khác lợi dụng miễn phí vẫn khiến anh ta hơi khó chịu.

    Chu Nhiên cùng toa với Pháp Sư hỏi: "Các bạn cũng dùng cơ quan để mua vé bổ sung à?"

    Nghe đến điều này, Hồ Gia và Nhạc Bình đều cảm thấy nặng nề. Họ không ngờ trưởng tàu sẽ kiểm vé lại. Không có vé thì chỉ còn cách này để mua vé.

    Chu Nhiên cũng là người chơi không có vé, lúc này hỏi như vậy, rõ ràng cũng đã dùng cách tương tự để mua vé.

    "Tôi không cảm thấy cơ thể có gì bất thường.. Trưởng tàu rốt cuộc đã lấy đi cái gì từ chúng ta?" Chu Nhiên lo lắng.

    Hồ Gia và Nhạc Bình tất nhiên không thể trả lời.

    Việc mua vé không lấy mạng người chơi, nếu không thì việc bán vé cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng họ cũng không biết trưởng tàu đã lấy đi cái gì.

    Đây là một quả bom, một quả bom không biết khi nào sẽ nổ.

    Không khí có phần nặng nề, ngoài Pháp Sư và người chơi không tham gia ở cuối toa, ba người còn lại đều là người chơi mua vé bổ sung.

    Pháp Sư phá vỡ bầu không khí kỳ lạ: "Anh Nhạc Bình, ông có thể nói cho mọi người biết những gì ông thấy trên sân ga không?"

    Nhạc Bình nhíu mày, không nói gì.

    Khi lên tàu, người có vé và không có vé đã chia thành hai nhóm, Nhạc Bình thuộc nhóm không có vé, nên không tin tưởng Pháp Sư lắm.

    Chủ yếu là anh không muốn chia sẻ miễn phí manh mối mà mình đã vất vả lấy được.

    Pháp Sư nói với giọng chân thành: "Anh cũng thấy tình hình phó bản này rồi, mới bắt đầu đã nguy hiểm như vậy, tiếp theo chỉ càng nguy hiểm hơn. Chúng ta tốt nhất nên đoàn kết."

    Chu Nhiên, người chơi không có vé và quen biết với Nhạc Bình, Hồ Gia, lúc này lại chủ động nói giúp Pháp Sư: "Nếu không có Pháp Sư nhắc nhở, tôi có lẽ đã chết rồi. Tôi nghĩ Pháp Sư nói đúng, chúng ta nên đoàn kết và cùng nhau tìm cách."

    "..."

    Trước đây khi mắng người chơi có vé, cô mắng rất hăng.

    Thấy Nhạc Bình vẫn không định nói, Pháp Sư đề xuất một phương án khác: "Thế này nhé, tôi trả điểm cho anh Nhạc Bình, được không?"

    "Anh trả bao nhiêu?" Nhạc Bình cuối cùng cũng lên tiếng.

    "Năm nghìn được không?" Pháp Sư có chút ngại ngùng: "Điểm của tôi không còn nhiều, phải tiết kiệm. Hơn nữa, mỗi ga tiếp theo chắc chắn sẽ có quy tắc mới, từ ga này đến ga tiếp theo chỉ có hai giờ thôi."

    Ý của Pháp Sư là: Anh không thể xuống tàu ở mỗi ga, đừng làm mọi chuyện quá tuyệt tình.

    Nhạc Bình hiểu ý Pháp Sư, "Được, giao dịch."
     
    NoctorNghi Phuc thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 374: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Toa 01.

    Lý Chính Lâm và Phạm Tài may mắn có vé trên người, lại tránh được bẫy vật phẩm màu xanh lá nhờ quan sát, nên đã vượt qua kiểm vé của trưởng tàu thành công.

    Trưởng tàu biến mất vào "phòng nghỉ của nhân viên tàu", Lý Chính Lâm thử mở cửa nhưng không được, đành quay lại toa.

    Trong toa có một hành khách quái vật bị buộc phải mang vật phẩm màu xanh lá và chết, còn hành khách quái vật kia thì ngồi yên tại chỗ, chỉ nhìn họ với ánh mắt quái dị.

    Phạm Tài đi đến bên cạnh Lý Chính Lâm, "Anh Lý, giờ chúng ta làm gì?"

    Lý Chính Lâm chỉ về phía toa 02: "Đi xem phía sau."

    Lý Chính Lâm và Phạm Tài rất hợp nhau, một người giống tên đồ tể biến thái, một người giống thành viên cái bang hung dữ nhưng nghèo.

    Hai người đi đến toa 02, ông Doãn không có ở đó, hành khách trong toa không chết, có vẻ ông ấy đã dùng cách khác để tránh quy tắc chết vì vật phẩm màu xanh lá.

    Lý Chính Lâm tiếp tục đi đến toa 03.

    Toa 03 không có ai, cũng không có hành khách quái vật, chỉ có vết máu đen trên sàn chứng tỏ hành khách quái vật từng tồn tại.

    Lý Chính Lâm đi thẳng đến ghế số 12, nói với Phạm Tài đang theo sau: "Đi canh chừng."

    Phạm Tài: "Được rồi anh Lý."

    Phạm Tài bước nhanh đến chỗ nối giữa toa 03 và toa 04, nhìn ra ngoài xem có ai không rồi ra hiệu OK cho Lý Chính Lâm.

    Lý Chính Lâm lấy ra một đoạn xương, quan sát ghế và tìm một khe hở khó thấy để giấu vào.

    Đoạn xương rất nhỏ, giấu trong khe hở thì khó bị phát hiện trừ khi lật ghế lên.

    Lý Chính Lâm xác nhận nhiều lần rằng sẽ không bị phát hiện, rồi cười lạnh với ngón tay vẫn còn cảm giác đau dù đã được chữa trị bằng thuốc: "Đồ khốn nạn, đây là hậu quả khi chọc giận tao! Hãy tận hưởng đi!"

    Lý Chính Lâm rời khỏi ghế và cùng Phạm Tài đi đến toa tiếp theo.

    Toa 04 không có ai.

    Phía trước là toa ăn uống.

    Lý Chính Lâm chưa vào toa ăn uống, đứng ở cửa đã thấy cô gái trước quầy, cô ấy đặt một tay lên quầy, bên cạnh có một tờ giấy màu sắc sặc sỡ, giống như thực đơn.

    Trong quầy có một nhân viên mặc đồng phục đỏ, khuôn mặt tái nhợt mang nụ cười quái dị, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ lạnh lùng.

    Ngân Tô cúi đầu nhìn thực đơn bên cạnh, tên các món ăn nghe có vẻ bình thường.

    Huyết lợn cay tươi*100

    Gan và thận xào*150

    Chân dê khô nồi*300

    * * *

    Thịt bò hầm*50

    Thực đơn có khoảng hai mươi món, nhưng nhìn giá cả, chỉ có một hai món dưới 200, còn lại đều trên 200.

    Theo quy tắc, không cung cấp thịt bò tươi, nhưng lại là món rẻ nhất.

    "Khách hàng, có món nào bạn thích không?"

    "Không." Ngân Tô chán nản chỉ vào thực đơn: "Mấy món này ăn chán rồi, có món nào khác không, lạ lạ một chút? Như não, mắt chẳng hạn.. Tôi không có sở thích gì khác, chỉ thích mấy món này."

    "..."

    Nhân viên quầy nhếch mép, đáp: "Tàu chúng tôi chỉ cung cấp những món này.."

    "Thật vô dụng." Ngân Tô nổi loạn chỉ vào thịt bò: "Vậy món này, cho tôi một phần."

    Hôm nay cô muốn xem món thịt bò này là gì.

    "Xin lỗi, thịt bò đã bán hết."

    Ngân Tô bắt đầu gây rối: "Tôi không quan tâm, nó có trong thực đơn thì tôi có quyền gọi món. Bán hết rồi mà còn đưa thực đơn cho khách xem, đó là vấn đề của các người, không liên quan đến tôi. Vì vậy, dù các người phải nhảy tàu đi mua hay giết ngay tại chỗ, các người phải làm món này và mang đến cho tôi."

    Nhân viên: "..."

    "Được rồi, khách hàng muốn thanh toán bằng cách nào?"

    "Phải trả tiền sao?" Ngân Tô ngạc nhiên, không muốn trả tiền: "Tôi ăn chực được không?"

    Nhân viên quầy nhếch mép, thực đơn không phải đã ghi giá rồi sao, cô ấy không thấy à?

    Nhân viên cố gắng giữ nụ cười: "Khách hàng nói đùa rồi, ăn chực sẽ bị đuổi khỏi tàu, tôi khuyên khách hàng đừng ăn chực."

    Nhân viên còn rất chu đáo cung cấp phương án thanh toán Plan B: "Nếu khách hàng không có tiền, chúng tôi cũng chấp nhận thanh toán bằng cơ quan cơ thể. Chỉ cần một cái giá nhỏ, khách hàng có thể thưởng thức một bữa ăn ngon."

    "Tôi có tiền." Bị từ chối ăn chực, Ngân Tô lấy ra một đồng cấm kỵ mệnh giá 50, vung tay như thể 50 triệu: "Cái này, nhận không?"

    "..."

    Nhân viên thất vọng vì không bán được gì thêm: "Nhận."

    Nhân viên nhận đồng cấm kỵ, lấy từ quầy ra một tờ hóa đơn đưa cho Ngân Tô: "Khách hàng không được tự ý mang thức ăn ra khỏi toa ăn uống, vui lòng ăn tại đây. Ngoài ra, xin đừng lãng phí thức ăn, thực phẩm trên tàu rất quý giá."

    "Có gì mà quý giá, giết ngay tại chỗ là có thôi, tôi thấy nguyên liệu chạy đầy đất mà." Ngân Tô nói xong liếm môi như đang thưởng thức món ngon.

    "..."

    "?"

    Nhân viên cảm thấy lạnh sống lưng, nói nhanh hơn: "Khách hàng có thể ngồi bất cứ đâu, khi đồ ăn xong tôi sẽ mang đến."

    Ngân Tô chớp mắt: "Tôi về chỗ ngồi của mình, cô cũng mang đến được chứ? Như vậy không tính là tôi tự mang ra ngoài đúng không?"

    Nhân viên: "..."

    Cô đang cố tình tìm kẽ hở quy tắc à?

    Nhân viên mỉm cười: "Chúng tôi không thể mang đến."

    Ngân Tô nghi ngờ: "Cô không nói dối chứ? Trưởng tàu ghét nhất là người nói dối đấy.."

    Nhân viên: "Chúng tôi thật sự không thể mang đến."

    "Được thôi."

    Ngân Tô cầm hóa đơn chọn một chỗ ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ bữa khuya của mình.

    Ở chỗ nối giữa các toa, Phạm Tài khẽ hỏi Lý Chính Lâm: "Anh Lý, chúng ta có nên qua đó không?"

    Lý Chính Lâm lắc đầu, "Quay lại."

    Họ định đi xem tình hình của những người chơi khác, nhưng Lý Chính Lâm không muốn đi qua trước mặt Ngân Tô lúc này, để tránh cô ấy nhớ mặt, nên quyết định quay lại toa của mình.

    Lý Chính Lâm và Phạm Tài vừa đi, đầu bên kia đã có tiếng người chơi.

    Họ không vào toa ăn uống, nhưng có người nhìn vào và thấy có người ngồi trong đó, liền gọi những người khác, khiến chỗ nối toa nhanh chóng đông đúc.

    Ông Doãn và Pháp Sư, hai người đứng đầu của hai nhóm, đều có mặt.

    Họ vừa từ toa 09 qua.

    Vừa rồi cửa toa đóng lại, chỉ có Lưu Tiểu Bạch xui xẻo chết, những người chơi khác đều không sao.

    "Cô ấy định ăn gì sao?"

    "Đừng nói.. tôi cũng hơi đói rồi." Cát Sơn xoa bụng đói, "Các bạn không đói sao?"

    "Tôi thì không, tôi vừa ăn xong trước khi vào trò chơi."

    Nhạc Bình, người tiêu hao nhiều năng lượng nhất, cũng thấy đói, nhưng anh ta không dám vào toa ăn uống để ăn.

    Những người chơi đứng ở chỗ nối toa bàn tán.

    Ngân Tô bị mọi người nhìn chằm chằm, vẫy tay gọi nhân viên quầy: "Họ cũng muốn ăn khuya, cô mau ra mời họ đi."

    Người chơi: "..."

    Nhân viên: "..."

    Nhân viên không quan tâm đến những "khách hàng" không vào toa ăn uống, không nghe theo lời Ngân Tô.

    Nhưng những người chơi khác sợ bị "mời", cẩn thận lùi lại vào toa 06.
     
    NoctorNghi Phuc thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 375: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười phút sau.

    Một bát thịt bò hầm thơm ngon được đặt trước mặt Ngân Tô, từ hình thức đến mùi vị đều không giống như món ăn có thể được cung cấp trên tàu.

    Nhân viên quầy sau khi mang thịt bò hầm đến liền quay lại quầy, lúc này đang nhìn cô với nụ cười quái dị, dường như đang chờ cô thưởng thức.

    Ngân Tô liếc qua, hằn học nói: "Nhìn gì? Muốn ăn à?"

    Nhân viên: "..."

    Nhân viên cúi đầu dọn dẹp quầy.

    Ngân Tô thu lại ánh mắt, quyết định dùng kỹ năng giám định để xem món này là gì.

    [Thịt bò hầm bị ô nhiễm]

    Kỹ năng giám định có vẻ hữu dụng hơn trước, ít nhất không còn hiện dấu hỏi nữa.

    Thức ăn bị ô nhiễm, Ngân Tô tất nhiên không dám ăn, nhưng cô có quái vật tóc và cung điện, muốn giải quyết cũng dễ dàng.

    Dưới sự che giấu của Ngân Tô, một bát thịt bò hầm nhanh chóng bị tiêu thụ một nửa.

    Ngân Tô để lại một ít cho Quái tóc, dùng vật chứa khác đựng và đặt vào cung điện. Cung điện không quan tâm đến món ăn rác rưởi như thịt bò hầm, không động đến.

    Ngân Tô cầm bát trống đi trả.

    Nhân viên quầy biểu cảm như thấy ma.

    "Khách hàng đã ăn hết rồi?" Nhân viên nhìn bát sạch như bị liếm qua, khô khốc nói vài từ.

    "Tất nhiên, không thể lãng phí thức ăn mà." Ngân Tô tự hào: "Tôi là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường."

    "..."

    Nhân viên nhìn chằm chằm vào bát trống, một lúc lâu không nói được lời nào.

    "Biểu cảm gì thế? Tôi ăn hết không tốt sao?" Ngân Tô tiến lại gần nhìn mặt nhân viên, cười tươi chọc vào lòng cô ta: "Không phải cô nói đừng lãng phí sao? Không khen tôi à?"

    Nhân viên: "..."

    Khen cái gì mà khen! Ai bảo cô ăn sạch thế chứ!

    Nhân viên gào thét trong lòng, nhưng mặt chỉ cười gượng, thu dọn bát trống: "Không biết thịt bò hầm có hợp khẩu vị của khách không?"

    "Sao, không hợp khẩu vị thì cô làm lại cho tôi à?"

    "..."

    "Vậy hỏi làm gì.." Ngân Tô đột nhiên đập bàn, giọng cao lên: "Ồ, cô cố tình xúc phạm tôi đúng không?"

    "?" Điên à? Tôi xúc phạm chỗ nào? Tôi thấy cô mới xúc phạm thì có!

    Nhân viên giải thích: "Khách hàng, tôi không có ý đó.."

    Ngân Tô chỉ vào ấm đun nước phía sau cô ta: "Được rồi, lần đầu tiên tôi bỏ qua, đưa cái đó cho tôi, tôi sẽ tha thứ."

    "Hả?"

    Nhân viên nhìn theo hướng cô chỉ, một loạt dấu hỏi hiện lên trên trán, mơ hồ và bối rối: "Khách hàng, đây là dụng cụ của tàu, không thể tặng được.."

    Nhân viên nhìn vũ khí lạnh lẽo đột ngột đặt lên cổ mình, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp người.

    Ngoài quầy, cô gái cầm vũ khí cười hỏi: "Giờ thì được chưa?"

    "..."

    Nhân viên cẩn thận nghiêng người, lấy ấm đun nước và đặt lên quầy.

    "Lần sau chú ý." Ngân Tô dùng ống thép chạm nhẹ vào cô ta như một đại ca, rồi xách ấm đun nước rời đi.

    Nhân viên ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không cam lòng cầm bát trống lên xem đi xem lại, cuối cùng lao ra khỏi quầy kiểm tra chỗ Ngân Tô vừa ngồi ba lần.

    Không có..

    Không có gì cả!

    Cô ấy ăn sạch rồi!

    Đáng ghét!

    Khuôn mặt nhân viên đầy mây đen, nhưng khi nghĩ đến việc "cô ấy ăn sạch rồi", lại từ từ nở nụ cười.

    * * *

    Ngân Tô "ăn xong" bữa khuya, đặt ấm đun nước lên bàn nhỏ ở chỗ ngồi của mình, sau đó đi về toa 01.

    Lý Chính Lâm và Phạm Tài vẫn ở trong toa, ngồi gần cửa, tránh xa hành khách quái vật. Ngân Tô đột nhiên bước vào, khiến cả hai giật mình và im lặng.

    Ngân Tô chỉ liếc nhìn họ một cái, không chào hỏi, đi thẳng qua lối đi đến "phòng nghỉ của nhân viên tàu".

    Ngân Tô giơ tay gõ cửa.

    Một lúc sau cửa mới mở, người mở cửa vẫn là nhân viên trước đó đã cho Ngân Tô xem lịch trình: "Khách hàng, có chuyện gì vậy?"

    "Chỗ ngồi của tôi bẩn rồi, cô đi dọn dẹp đi."

    Nhân viên đã dọn dẹp một lần không muốn dọn nữa: "Chỗ ngồi của người khác không bẩn, sao chỗ của khách hàng lại bẩn? Khách hàng, có phải nên tự xem lại mình không?"

    Ngân Tô lườm cô ta: "Tôi bảo cô dọn vệ sinh, cô nói gì lắm thế. Không muốn làm thì nghỉ việc đi, còn bảo khách hàng tự tìm nguyên nhân. Tự xem lại mình đi, tại sao người khác là trưởng tàu còn cô chỉ là nhân viên nhỏ bé."

    Nhân viên: "..."

    Nhân viên không cãi lại được Ngân Tô: "Khách hàng, tôi sẽ đi ngay."

    Ngân Tô hài lòng: "Đi thôi."

    "..."

    Nhân viên đóng cửa phòng nghỉ, lấy dụng cụ dọn dẹp và đi về toa 03.

    Ngân Tô như một lãnh đạo lớn, theo sau cô ta.

    Lý Chính Lâm và Phạm Tài ngồi ở cuối toa 01, không nghe thấy Ngân Tô và nhân viên nói gì. Thấy cảnh này, sắc mặt cả hai thay đổi liên tục.

    Chỗ ngồi của Ngân Tô không bẩn, nhưng ghế bên cạnh đầy máu đen làm cô khó chịu.

    Nhân viên thay vỏ ghế và lau sàn theo chỉ dẫn của Ngân Tô.

    Cây lau nhà của nhân viên không biết làm từ chất liệu gì mà lau qua sàn đầy máu lập tức sạch sẽ, ngay cả vết máu khô cũng biến mất.

    Trong khung cảnh truyện tranh, hai ghế của Ngân Tô như đang phát sáng lấp lánh.

    Ngân Tô nhìn chằm chằm cây lau nhà, nếu không vì không muốn dọn vệ sinh thì cô đã giành lấy để xem rồi.

    Nhân viên dọn xong vệ sinh, nhanh chóng mang dụng cụ rời đi.

    Ngân Tô ngồi lại chỗ của mình, lấy lương thực dự trữ từ cung điện ra để lót dạ, sau đó lấy ba lô trong trò chơi ra và lục lọi mọi thứ bên trong.

    Quần áo, quần đùi, trang sức, vòng tay, cốc nước..

    "Rắc!"

    Một đoạn xương nhỏ đột nhiên rơi xuống bên cạnh Ngân Tô.

    Đó là một đoạn xương nhỏ, giống như xương ngón tay, có màu vàng đất và khắc đầy ký tự kỳ lạ.

    Ngân Tô nhìn quái vật tóc đang nằm trên mu bàn tay mình, "Từ đâu ra vậy?"

    Quái vật tóc dựng một sợi lên, chỉ vào chỗ ngồi của cô.

    Ngân Tô đưa tay sờ vào khe hở phía sau, không còn gì khác.

    [Xương oán hận - Tăng gấp đôi giá trị thù hận]

    Ngân Tô: "?"

    Trước đó cô đã ngồi ở đây, quái vật tóc đã kiểm tra kỹ ghế này, lúc đó không phát hiện gì, chắc chắn là có người đặt vào sau khi cô rời đi.

    Ai đã đặt nó?

    Thịnh Ánh Thu cùng toa với cô, cảm giác họ vẫn hòa hợp, không đến mức tặng cô món quà lớn như vậy.

    Toa 02 là ông Doãn, ngoài việc mua bán đồng cấm kỵ, họ không có giao tiếp khác, ông ấy không cần nhắm vào cô.

    Toa 04 là Cát Sơn và cô gái áo choàng đen, Cát Sơn không có ác ý, cô gái áo choàng đen là người chơi nạp tiền, nghi ngờ không lớn.

    Còn những toa khác.. tốc độ của họ không nhanh như vậy.

    Vậy nên nghi ngờ lớn nhất là người đàn ông mặc quần yếm ở toa 01, người đã có xung đột với cô trên sân ga..

    Ngân Tô "tặc" một tiếng, không biểu cảm ném đoạn xương ngón tay vào cung điện.
     
    NoctorNghi Phuc thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 376: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Chính Lâm ngồi ở hàng ghế cuối cùng, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài lối đi.

    Mặc dù cửa xe mở, nhưng chỉ có thể nhìn thấy hàng ghế gần lối đi, còn hàng ghế giữa gần cửa sổ thì không thấy gì.

    "Á!"

    Một tiếng hét thảm thiết đột ngột vang lên từ toa sau.

    "Cứu tôi.. cứu tôi!"

    Lý Chính Lâm và Phạm Tài nhìn nhau, đồng thời đứng dậy đi về phía toa phát ra tiếng kêu.

    Khi Lý Chính Lâm đi qua toa 03, phát hiện ghế số 12 không có người ngồi, tiếng ồn phía trước ngày càng lớn. Lý Chính Lâm vui mừng trong lòng, cùng Phạm Tài chạy về phía sau.

    "Chuyện gì vậy?"

    "Sao thế?"

    "Cứu.. cứu tôi.. cứu tôi.." Tiếng động kỳ lạ phát ra từ nhà vệ sinh, như có người đang đánh nhau bên trong.

    Người chơi bên ngoài đang cố gắng mở cửa nhà vệ sinh: "Có mở được không?"

    "Không.."

    "Để tôi thử!" Cát Sơn xắn tay áo, đẩy mọi người ra, dùng lực đập cửa.

    Cửa nhà vệ sinh không chắc chắn, nhưng Cát Sơn đập vài lần vẫn không mở được.

    "Cứu tôi.." Tiếng kêu bên trong như bị ai đó bóp cổ, giọng khàn khàn khó nghe, biến đổi, không nhận ra là ai.

    Tiếng kêu cứu ngày càng yếu.

    "Không được, không mở được.." Cát Sơn thử thêm hai lần nữa, vẫn không mở được, anh nói cảm giác của mình: "Cảm giác như cửa bị niêm phong, giống như đập vào xi măng, không có chút nào lung lay."

    Tiếng động trong nhà vệ sinh biến mất, rơi vào sự im lặng kỳ quái.

    "Chúng ta hình như không thiếu người." Nữ người chơi đếm số người hiện tại.

    Khu vực gần nhà vệ sinh cộng với cô ấy là 11 người, nhưng cô gái mặc áo choàng đen xuất hiện ở cửa toa bên cạnh, chiếc mũ trùm đen hướng về phía họ.

    Người chơi đơn độc tên Diệp Tự ở toa 09 cũng đang tiến lại gần.

    13 người chơi.. vẫn thiếu một người.

    Thịnh Ánh Thu: "Cô Tô không có ở đây."

    Lý Chính Lâm đứng ngoài đám đông, mắt lóe lên vẻ vui mừng, nhanh vậy sao? Cô ấy thật xui xẻo..

    "Không thể nào?" Cát Sơn phản bác: "Trước đó cô ấy rất giỏi mà."

    Đối phó với những bóng ma và xác sống trên sân ga, cô ấy đều dễ dàng xử lý, rõ ràng là có thực lực không tầm thường, sao lại xảy ra chuyện nhanh vậy.

    "..."

    Những người chơi khác cũng nghĩ rằng cô gái bán tiền cấm kỵ cho họ khá giỏi, nhưng giờ tất cả người chơi đều ở đây, chỉ thiếu cô ấy..

    "Thử lại xem có mở được không." Pháp Sư nói với Cát Sơn.

    "Ừ."

    Cát Sơn lại dùng lực đập cửa.

    Lần này cửa mở ngay, Cát Sơn ngã nhào vào trong.

    Bên trong nhà vệ sinh có nhiều vết máu, nhưng khi họ lên tàu, nhà vệ sinh đã như vậy.

    Nhưng trong nhà vệ sinh chỉ có vết máu cũ, không có vết máu mới.

    "Không có ai.." Cát Sơn nhìn sau cánh cửa, "Chết tiệt!"

    Anh vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh, cảm thấy rùng mình.

    Trong nhà vệ sinh không có ai, vậy tiếng kêu vừa rồi là gì?

    "Lý Chính Lâm, các anh vừa từ toa 01 qua đây, có thấy cô ấy không?" Thịnh Ánh Thu nhìn thấy hai anh em ở toa 01, lớn tiếng hỏi.

    Phạm Tài trả lời: "Không."

    "Cô ấy không gặp chuyện thật chứ?" Quái vật kéo xác đi cũng có thể xảy ra.

    "Có thể cô ấy đã vi phạm quy tắc chết chóc nào đó ở toa ăn uống?"

    "Ai chết?"

    "..."

    Một nhóm người chơi đồng loạt quay đầu.

    Chỉ thấy Ngân Tô đứng cạnh cô gái mặc áo choàng đen, tò mò nhìn về phía họ.

    Một người chơi vô thức hét lên: "Cô chưa chết?"

    Ngân Tô trừng mắt: "Anh nguyền rủa tôi à."

    "..."

    Nếu trong nhà vệ sinh không phải là cô ấy, thì là cái gì?

    Nỗi sợ hãi vô hình như cỏ dại lan tràn trong lòng người chơi, phủ lên một lớp bóng tối không thể xua tan, nặng nề, im lặng, tràn ngập không gian nhỏ bé này.

    * * *

    * * *

    Lý Chính Lâm và Phạm Tài không quá lo lắng, họ đã gặp nhiều chuyện kỳ lạ trong các nhiệm vụ trước đây. Nếu bị những chuyện nhỏ nhặt này làm sợ hãi, họ đã không sống sót đến bây giờ.

    Lý Chính Lâm cảm thấy tiếc nuối hơn, vì người gặp chuyện không phải là kẻ đáng ghét đó.

    "Quay lại thôi." Lý Chính Lâm nhìn hai nhóm người đã tụ tập lại với nhau.

    Trên sân ga, Lý Chính Lâm muốn ra oai, nắm quyền kiểm soát và để những người chơi khác đi dò đường.

    Không ngờ, kế hoạch của anh bị kẻ đáng ghét đó phá hỏng.

    Không chỉ làm anh mất mặt, mà còn bỏ lỡ cơ hội tốt ngay từ đầu.

    "Lý ca, anh nghĩ vừa rồi là cái gì?" Phạm Tài nhíu mày: "Sao em thấy có gì đó kỳ lạ?"

    Lý Chính Lâm: "Không biết, nhà vệ sinh có gì đó kỳ quái, đừng vào đó nếu không cần thiết."

    Trước đó đã có người chơi nói nghe thấy tiếng động trong nhà vệ sinh, nhưng khi mở ra thì không có ai bên trong.

    Hai người vừa nói chuyện, vừa quay lại toa 01.

    Khi Lý Chính Lâm bước vào toa 01, anh phát hiện mùi hôi thối ban đầu đã được thay thế bằng mùi thơm của thức ăn.

    Mùi thơm đó làm anh thèm thuồng, nước bọt trong miệng tiết ra không ngừng. Bụng vốn không đói, bỗng nhiên kêu lên rồn rột.

    "Thơm quá.." Phạm Tài cũng ngửi thấy, vừa ngửi vừa nhìn vào trong toa: "Cái gì vậy?"

    Lý Chính Lâm đi theo mùi thơm, tiến về chỗ ngồi của mình, nhanh chóng thấy trên bàn nhỏ trước chỗ ngồi có một bát thịt bò hầm.

    Mùi thơm phát ra từ bát thịt bò hầm đó.

    "Lý ca.. thịt bò này từ đâu ra? Thơm quá.." Phạm Tài vừa thèm thuồng bát thịt bò, vừa tự véo đùi mình: "Lý ca, thịt bò này có gì đó không ổn."

    Lý Chính Lâm và Phạm Tài không biết về "Quy định hành khách" của ga Xác Sống, chỉ biết về quy định "đồ màu xanh".

    Sau khi trưởng tàu kiểm vé, họ muốn tìm manh mối từ những người chơi khác, nhưng phát hiện Ngân Tô không có ở đó, nên chuẩn bị một chút bất ngờ cho cô ấy.

    Để giảm bớt ấn tượng xấu về mình, Lý Chính Lâm thấy Ngân Tô ở toa ăn uống liền quay lại ngay, không gặp được những người chơi khác.

    Lý Chính Lâm cũng bị mùi thơm này làm cho thèm ăn, nhưng bát thịt bò đột nhiên xuất hiện thật kỳ lạ.

    "Chắc chắn không thể ăn thứ này, phải xử lý nó.." Trong toa không có thùng rác, nhưng nhà vệ sinh có thể dùng được.

    Lý Chính Lâm cố nén cơn thèm ăn, cầm bát thịt bò đi về phía nhà vệ sinh.

    "Hành khách, anh đang làm gì vậy?"

    Nhân viên phục vụ mặc đồng phục đỏ không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh anh, bàn tay trắng bệch nắm lấy cổ tay anh, từ từ dùng lực, kéo bát thịt bò ra khỏi cửa nhà vệ sinh.

    Lý Chính Lâm giật mình, theo phản xạ nhìn về phía Phạm Tài, nhưng trong toa không còn thấy Phạm Tài đâu.

    Cả toa chỉ còn lại mình anh.

    Lý Chính Lâm nhận ra khuôn mặt này, là nhân viên phục vụ ở toa ăn uống.

    Nhân viên phục vụ với đôi môi đỏ chót kéo ra một nụ cười kỳ quái, giọng nói the thé: "Hành khách, tôi đã nói không được mang thức ăn ra khỏi toa ăn uống, sao anh không nghe lời?"

    Lý Chính Lâm: "..."

    Khi nào cô nói vậy chứ!

    Anh chưa từng nói chuyện với NPC này!
     
    Noctor thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 377: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Chính Lâm chợt lóe lên ý nghĩ, là cô ấy! Chính là kẻ đáng ghét đó!

    Chỉ có cô ấy đã ăn trong toa ăn uống, cô ấy mang thức ăn ra ngoài và cố tình đặt ở chỗ ngồi của anh.

    Có thể tiếng động trong nhà vệ sinh cũng là do cô ấy cố tình gây ra, để kéo anh ra khỏi chỗ..

    "Đã mang thức ăn ra khỏi toa ăn uống rồi, sao còn muốn đổ đi?" Nhân viên phục vụ tiếp tục nói: "Thức ăn trên tàu quý giá biết bao, lãng phí thức ăn sẽ bị biến thành thức ăn."

    "!"

    "Đợi.. đợi đã!" Thấy nhân viên phục vụ sắp ra tay, Lý Chính Lâm vội vàng nói: "Thứ này không phải của tôi, tôi chưa từng đến nhà ăn, cũng không gọi món, làm sao tôi có thể mang thức ăn ra khỏi toa ăn uống? Đây là của người khác!"

    "Nhưng nó đang ở trong tay anh." Nhân viên phục vụ cười quái dị, không muốn lý luận: "Vậy nó chính là của anh."

    Lý Chính Lâm: "Tôi biết ai đã mang nó ra.."

    "..."

    Cô ấy không biết sao?

    Nhân viên phục vụ thầm tức giận, cô ấy không biết hành khách đáng ghét đó đã làm cách nào để lén mang thức ăn ra ngoài.

    Nhưng không sao, điều này cũng cung cấp cho cô ấy một nguyên liệu tuyệt vời.

    Lý Chính Lâm đổ bát thịt bò vào mặt nhân viên phục vụ, rồi quay người chạy.

    Nhân viên phục vụ đón lấy bát thịt bò, không để rơi một giọt nước nào.

    Cô ấy nhìn Lý Chính Lâm chạy, không vội đuổi theo.

    * * *

    * * *

    Toa 03.

    Thịnh Ánh Thu quay lại chỗ ngồi, phát hiện khu vực quanh chỗ ngồi của Ngân Tô sạch sẽ như mới, một dấu hỏi hiện lên trên đầu cô.

    Ngân Tô không có ở chỗ ngồi, nhưng trên bàn nhỏ trước chỗ ngồi của cô ấy có một ấm đun nước.

    Rất kỳ lạ..

    Rất nổi bật..

    Thịnh Ánh Thu quay lại chỗ ngồi của mình, nhìn chỗ ngồi bẩn thỉu của mình, rồi nhìn sang chỗ của Ngân Tô.. không có sự so sánh thì không có tổn thương.

    "Xoạch!"

    Cửa nhà vệ sinh mở ra, Ngân Tô bước ra.

    Thịnh Ánh Thu ngạc nhiên, vừa xảy ra chuyện kỳ lạ ở nhà vệ sinh, sao cô ấy dám vào đó?

    Thịnh Ánh Thu cẩn thận hỏi: "Cô Tô, cô vào nhà vệ sinh.."

    "Thám hiểm." Ngân Tô vẩy nước trên tay, nói một cách nghiêm túc.

    "..."

    "Á á á á!"

    Phạm Tài từ toa 02 chạy tới, suýt va vào Ngân Tô đang đứng ở chỗ nối toa.

    Phạm Tài trông rất hoảng sợ, vừa hét vừa chạy qua lối đi, biến mất ở cửa toa 03.

    Thịnh Ánh Thu: "..."

    Ngân Tô nhướng mày, quay người đi về toa 01.

    "Ê.."

    Thịnh Ánh Thu nhìn Ngân Tô biến mất ở cửa, vội vàng đứng dậy đi theo.

    Toa 02 không có gì bất thường.

    Toa 01 cực kỳ yên tĩnh, hành khách quái vật vẫn ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích, như một bức tượng.

    Mùi máu tươi nồng nặc lan tỏa trong toa, lối đi rải rác những mảnh thịt.

    Gần đầu toa có rất nhiều máu, nhưng không thấy xác của Lý Chính Lâm.

    Ngân Tô theo vết máu trên sàn, mở cửa nhà vệ sinh, bên trong cũng không có gì.

    Có vẻ như anh ta đã bị quái vật mang đi.

    "Lý Chính Lâm đâu?" Thịnh Ánh Thu đứng bên vũng máu, hỏi Ngân Tô đang kiểm tra nhà vệ sinh: "Anh ta đâu rồi?"

    "Chắc chết rồi."

    "À.." Thịnh Ánh Thu khẽ thốt lên.

    Lý Chính Lâm, một người chơi hung ác như đồ tể, Thịnh Ánh Thu không thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.

    Nhưng Thịnh Ánh Thu nghĩ rằng Lý Chính Lâm cũng có chút bản lĩnh, nếu không đã không dám kiêu ngạo ngay từ đầu.

    Chỉ là không ngờ.. lại chết nhanh như vậy.

    "Sao lại chết đột ngột vậy?" Thịnh Ánh Thu thắc mắc: "Có phải vi phạm quy tắc gì không?"

    "Có thể." Ngân Tô bước ra khỏi vũng máu, bắt đầu nhìn quanh các ghế ngồi.

    "Cô Tô có thấy quy tắc nào ở đó không?"

    "Không."

    Không có.. mới đây thôi mà? Chẳng lẽ khi Phạm Tài chạy ra, Lý Chính Lâm đã chết rồi?

    Anh ta là người đầu tiên thấy quy tắc, quy tắc đã biến mất..

    Cũng không phải không thể.

    Quy tắc chết của Lưu Tiểu Bạch cũng chỉ có người chơi nam cùng toa với Lưu Tiểu Bạch thấy, nhưng anh ta không nói cho họ biết.

    Cát Sơn nói có thể anh ta bị câm, từ khi vào nhiệm vụ đến giờ, chưa nghe anh ta nói câu nào.

    "Chuyện gì xảy ra vậy?" Ông Doãn và Cát Sơn cùng những người khác chạy tới, có lẽ thấy Phạm Tài phát điên, nhận ra có chuyện, nên đến xem.

    Thịnh Ánh Thu trầm giọng nói: "Lý Chính Lâm chết rồi."

    "Chết rồi?" Ông Doãn ngạc nhiên: "Chết thế nào?"

    "Không biết." Thịnh Ánh Thu kể lại tình hình vừa rồi: "Tôi thấy Phạm Tài đột nhiên chạy ra, vào đây thì thấy như bây giờ, không thấy xác đâu."

    Thịnh Ánh Thu nhìn quanh đám đông: "Phạm Tài đâu?"

    "Đã đánh ngất." Pháp Sư trả lời: "Anh ta quá kích động, sợ anh ta làm gì quá khích."

    Thịnh Ánh Thu hiểu: "Vậy chỉ có thể đợi anh ta tỉnh lại, rồi hỏi xem chuyện gì đã xảy ra."

    Toa 01 không có gì đặc biệt, người chơi quyết định quay lại tìm Phạm Tài, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

    Thịnh Ánh Thu: "Cô Tô, chúng tôi định đi toa 06 xem Phạm Tài, cô có đi không?"

    Ngân Tô khoát tay, biểu thị không đi.

    Pháp Sư nhìn Ngân Tô, nói với những người khác: "Vậy chúng ta đi thôi."

    Người chơi đến vội vàng, đi cũng vội vàng, toa 01 nhanh chóng chỉ còn lại Ngân Tô.

    Ngân Tô vui vẻ gõ cửa phòng nghỉ: "Nâng cấp chỗ ngồi."

    Nhân viên phục vụ: "Hành khách, tôi đã nói tàu không còn chỗ ngồi dư."

    Ngân Tô chớp mắt: "Nhưng hành khách đó chết rồi, chỗ ngồi của anh ta trống. Để trống cũng là trống, cho tôi thì sao?"

    Nhân viên phục vụ: "..."

    Không sao cả!

    Không muốn cho cô!

    Hơn nữa người ta vừa chết, sao cô lại nóng lòng như vậy?

    Ngân Tô không vi phạm quy tắc, nhân viên phục vụ dù tức giận cũng không làm gì được cô, biết rằng nếu hôm nay không đồng ý, cô sẽ không bỏ qua. Nhân viên phục vụ cứng rắn nói: "100."

    Ngân Tô cảm thấy hơi thiệt, lúc mua vé là 200, sao giờ nâng cấp lại phải 100, chẳng phải cô đã tốn 300 để mua vé sao?

    "Tôi.."

    "Không cần, thôi đi." Nhân viên phục vụ lần này học được cách trả lời nhanh, lùi vào phòng nghỉ: "Hành khách, xin quay lại toa của mình, tàu sắp đến ga rồi."

    "..."

    Dù sao tiền cấm kỵ của cô ấy cũng là kiếm được dễ dàng, hết tiền thì đi lái vài chuyến xe buýt là được.

    Vì vậy, thấy không thể mặc cả, Ngân Tô cũng không bận tâm: "100 thì 100."

    "Vé tàu."

    Ngân Tô đưa vé tàu cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lấy máy kiểm tra vé ra thao tác một lúc, rồi đưa lại cho cô, trên vé tàu chữ "Hạng nhì" đã biến thành "Hạng nhất".

    "Tôi còn mấy ga nữa thì xuống?" Ngân Tô hỏi bâng quơ.

    Nhân viên phục vụ không thèm để ý, cười lạnh: "Trên vé có ghi, cô hỏi tôi làm gì."

    "..."

    Ngân Tô cũng không hy vọng có thể hỏi được gì từ miệng nhân viên phục vụ.

    Nhưng cô ấy nói trên vé có ghi, chứng tỏ cô ấy có thể nhìn thấy, nhưng người chơi thì không.

    Vậy làm thế nào để nhìn thấy ga xuống trên vé tàu? Dùng mắt của cô ấy có được không?

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào mắt nhân viên phục vụ.

    Nhân viên phục vụ bất giác rùng mình, theo phản xạ muốn đóng cửa.

    Ngân Tô giơ tay chặn cửa: "Còn một việc nữa.. dọn dẹp chỗ ngồi mới của tôi."
     
    Noctor thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 378: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Toa 06.

    Người chơi tụ tập ở đây, Phạm Tài bị đánh thức, anh ta nhìn quanh một cách mơ hồ, sau đó đột nhiên vung tay chân hét lên, "Đừng đến gần! Tôi không ăn!"

    "Phạm Tài, nhìn kỹ đi, là chúng tôi!" Cát Sơn dùng sức giữ chặt Phạm Tài đang loạn động.

    "Đừng đến gần, đừng đến gần.." Phạm Tài như bị điên, miệng liên tục lặp lại những từ này.

    Thịnh Ánh Thu tiến lên tát hai cái, Phạm Tài cuối cùng cũng yên lặng.

    Phạm Tài tuy đã yên lặng, nhưng nhìn anh ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

    "Phạm Tài, tôi hỏi anh, Lý Chính Lâm chết thế nào? Anh có thấy quy tắc chết không?"

    "Không biết.." Phạm Tài co rúm trên ghế, "Thịt bò.. đừng ăn thịt bò, đừng ăn thịt bò!"

    Thịt bò..

    Toa ăn uống không cung cấp thịt bò tươi.

    Quy tắc này sai? Hoặc là cung cấp thịt bò không tươi? Vậy.. Lý Chính Lâm đã gọi món trong nhà ăn?

    Mọi người nhìn nhau, ông Doãn tiếp tục hỏi: "Lý Chính Lâm đã ăn thịt bò? Thịt bò từ đâu ra?"

    "Không biết.. không biết.."

    "Hai người không đi cùng nhau sao? Anh không biết anh ta có gọi món thịt bò trong nhà ăn không?"

    "Không.. không! Đột nhiên xuất hiện.. vèo! Ngay đó.."

    Phạm Tài đột nhiên chỉ vào một ghế bên cạnh, giọng càng lúc càng cao: "Nó ở đó, nó ở đó! Đập nó, đập nó!"

    Phạm Tài lao tới, ôm lấy không khí, rồi ném xuống đất.

    Ném xong còn nhảy lên giẫm, vừa giẫm vừa cười.

    "Không thể đập.." Phạm Tài đang nhảy nhót đột nhiên dừng lại, quay vòng tại chỗ, "Cô ấy sẽ ra, cô ấy đến rồi, cô ấy đến rồi.. á á á á!"

    Phạm Tài ôm đầu, trốn vào khe ghế.

    "Anh ta trông như bị dọa phát điên." Ông Doãn nhíu mày thở dài.

    Người chơi bị dọa phát điên không phải chuyện hiếm, tinh thần càng yếu, khả năng bị dọa phát điên khi thấy quái vật càng cao.

    Có người thậm chí bị dọa chết ngay lập tức.

    Nhưng Phạm Tài, một người chơi trông rất hung dữ, lại bị dọa đến mức này, thật kỳ lạ.

    "Vấn đề là thịt bò từ đâu ra?" Thịnh Ánh Thu nói: "Lý Chính Lâm và Phạm Tài chắc chắn không gọi món trong nhà ăn."

    Người chơi đã gọi món trong nhà ăn, có lẽ chỉ có Tô Lương Tâm.

    Nhưng cô ấy không gặp chuyện gì cả.

    Thịnh Ánh Thu trầm giọng nói: "Nếu không gọi món mà cũng xuất hiện thịt bò.."

    Người chơi đều cảm thấy lo lắng, liệu họ có gặp phải tình huống tương tự không?

    Lý Chính Lâm và Phạm Tài không đối phó được, họ cũng chưa chắc đối phó được.

    "Là cô ta!" Phạm Tài đột nhiên thò đầu ra, mắt đảo liên tục, "Là người phụ nữ đó, cô ta làm! Lý ca bị cô ta hại chết!"

    Pháp Sư: "Ai?"

    "Người phụ nữ ở toa 3, là cô ta!" Phạm Tài nói xong, lập tức rút lại, ôm mình thành một cục, lẩm bẩm: "Cô ta đến rồi, cô ta đến rồi.."

    "Là cô họ Tô đó sao?"

    "Cô ta đã ăn trong toa ăn uống.."

    "Có phải vì Lý Chính Lâm đã xung đột với cô ta trên sân ga, nên cô ta cố tình hại chết anh ta?"

    "Tôi thấy cô ta không phải người tốt."

    * * *

    * * *

    Toa 01.

    Ngân Tô hài lòng ngồi ở chỗ mới, mái tóc kỳ lạ của cô bắt đầu quấn quanh ghế mới, không bỏ sót khe hở nào.

    Nếu không bị Ngân Tô ngăn cản, nó còn muốn trang trí lại cả toa tàu.

    Ngân Tô không phục nếu ngành trang trí không có tên nó.

    Không thể trang trí, tóc quái vật quấn quanh ghế, rồi lặng lẽ bò về phía hành khách quái vật còn sống ở toa 01.

    Nó bò ra phía sau, chuẩn bị từ dưới ghế quấn lấy mắt cá chân của hành khách quái vật.

    Tóc quái vật từ từ bò tới, sắp chạm vào hành khách quái vật thì có người bước vào từ cửa toa.

    Tóc quái vật giận dữ "nhìn" người vừa vào, rồi rút lại.

    Pháp Sư vừa vào toa 01, liền cảm thấy có gì đó "nhìn" mình, trong lòng cảnh báo.

    Cảm giác đó thoáng qua, như ảo giác.

    Pháp Sư cảnh giác nhìn quanh toa.

    Trong toa ngoài hành khách quái vật, chỉ còn Ngân Tô đang nằm trên ghế, chạm vào không khí.

    Cô ấy có lẽ đang mở bảng điều khiển cá nhân trong trò chơi.

    Bộ dạng thư thái như một du khách đi du lịch.

    "Pháp Sư, có chuyện gì vậy?" Cát Sơn đi cùng Pháp Sư, thấy Pháp Sư đột nhiên dừng lại, thắc mắc hỏi.

    Pháp Sư: "Cát Sơn, cậu có cảm thấy gì bất thường không?"

    Cát Sơn: "Không."

    "Có lẽ là ảo giác của tôi." Pháp Sư nhìn về phía Ngân Tô, nói với Cát Sơn: "Cậu ở lại cửa canh chừng."

    "Được."

    Cát Sơn nhìn quanh, thật sự không cảm thấy có gì bất thường, không khác gì các toa khác.

    Pháp Sư có ảo giác gì?

    Cát Sơn không hiểu nhìn Pháp Sư đi vào trong.

    "Cô Tô."

    Pháp Sư đến bên ghế Ngân Tô, lịch sự chào.

    Ngân Tô liếc nhìn anh, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?"

    Pháp Sư không để ý đến sự lạnh lùng của Ngân Tô, khuôn mặt bình thường nở nụ cười thân thiện: "Toa 01 không phải là toa của Lý Chính Lâm sao? Sao cô lại ở đây?"

    Ngân Tô: "Anh ta chết rồi, các anh không thấy sao."

    Pháp Sư: "Tôi biết, tôi muốn hỏi cô Tô làm thế nào để đổi chỗ ngồi sang đây?"

    "Thêm tiền thôi." Ngân Tô cuối cùng cũng nhìn anh một lần nữa, đưa ra ý kiến tồi: "Anh cũng muốn đổi chỗ? Anh giết Phạm Tài đi, rồi có thể đổi sang đây."

    "..."

    "Anh tìm tôi chỉ để hỏi chuyện này?"

    Pháp Sư dường như đang cân nhắc từ ngữ, một lúc sau mới nói: "Cái chết của Lý Chính Lâm có liên quan đến cô Tô không?"

    "Đến hỏi chuyện này à." Ngân Tô nhếch môi, ánh mắt sáng lên, dùng giọng khoe khoang: "Là tôi làm."

    Cô thẳng thắn thừa nhận, khiến Pháp Sư hơi sững sờ.

    Ngân Tô tò mò: "Các anh định giúp anh ta trả thù?"

    "Cô Tô hiểu lầm rồi." Pháp Sư vội vàng phủ nhận: "Tôi không quen biết Lý Chính Lâm, sống chết của anh ta không liên quan đến tôi. Cô Tô đối phó với anh ta, chắc là do Lý Chính Lâm đã xúc phạm cô Tô trước."

    "Cậu biết nói chuyện đấy."

    "..."

    Pháp Sư cười, "Tôi đến tìm cô Tô vì chuyện khác."

    Ngân Tô không nói gì.

    Pháp Sư tiếp tục: "Hiện tại chúng tôi không biết ga xuống ở đâu, cũng không biết còn bao nhiêu ga nữa, và mỗi ga có lẽ đều có quy tắc mới. Người chơi phải xuống ga để biết quy tắc, giúp chúng tôi tránh được nguy hiểm mới xuất hiện."

    Ngân Tô không biểu cảm, tiếp tục "chạm chạm".

    Ánh mắt Pháp Sư thay đổi một chút, sau đó tiếp tục nói: "Chúng tôi đã bàn bạc, quyết định mỗi ga người chơi sẽ luân phiên xuống, hai người một nhóm, để có thể hỗ trợ lẫn nhau, dễ dàng hơn để biết quy tắc."

    "Vậy thì sao?"

    "Cô Tô có muốn tham gia không?"

    "Không."

    Ngân Tô từ chối thẳng thừng.

    Pháp Sư không ngờ Ngân Tô từ chối mà không cần suy nghĩ, anh hơi lúng túng: "Nếu cô Tô không tham gia, chúng tôi sẽ không thể nói cho cô biết quy tắc.."

    "Ồ."

    "..."
     
    Noctor thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 379: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thưa quý khách, tàu sắp đến ga 'Lễ hội máu', quý khách xuống ga 'Lễ hội máu' vui lòng chuẩn bị hành lý và vé tàu, xuống bằng cửa bên phải."

    Khi Pháp Sư đang lúng túng, thông báo tàu vang lên cứu anh ta.

    Sắp đến ga rồi!

    "Vậy tôi không làm phiền cô Tô nữa." Pháp Sư không thuyết phục thêm, đứng dậy rời đi.

    Cát Sơn thấy Pháp Sư ra ngoài, hỏi: "Pháp Sư, cô ấy nói gì? Lý Chính Lâm là do cô ấy giết sao?"

    Pháp Sư gật đầu.

    Cát Sơn hít một hơi: "Thật là.."

    Ấn tượng đầu tiên của mọi người về Lý Chính Lâm không tốt, nên Cát Sơn cũng không thấy cái chết của Lý Chính Lâm oan uổng, trong nhiệm vụ, có người chỉ vì một câu nói mà giết người.

    Chỉ cần họ có đủ sức mạnh.

    Cát Sơn hỏi tiếp: "Cô ấy có tham gia không?"

    Pháp Sư lắc đầu: "Quay lại thôi, sắp đến ga rồi."

    "Ừ."

    Trong toa, Ngân Tô nhìn những thông báo liên tục hiện ra, thở dài ba lần.

    【Rất tiếc, bạn không trúng gì cả】

    【Rất tiếc, bạn không trúng gì cả】

    【Rất tiếc, bạn không trúng gì cả】

    Ngân Tô tức giận tắt hộp quà, ngẩng đầu nhìn quanh toa, Pháp Sư và huấn luyện viên quyền anh đã biến mất.

    Hành khách quái vật duy nhất ở toa 01 vẫn ngồi yên, không có ý định xuống ga.

    Quái vật lên từ ga Xác Sống dường như không có tác dụng gì đặc biệt, chỉ cần không nói chuyện với nó, hành khách sẽ không gặp chuyện.

    Vậy tác dụng của chúng là gì?

    Để bảo vệ người chơi?

    Hay để chăm sóc người chơi, quái vật ở ga đầu tiên yếu hơn?

    Khi Ngân Tô đang ngẩn ngơ, tàu ầm ầm vào ga. Trên sân ga có nhiều bóng người đứng, nhưng chiều cao và hình dáng khác nhau rất nhiều.

    Sân ga có cùng bố cục, với quầy bán vé và những thứ không rõ ràng dán ngoài cửa sổ.

    "Khi tàu đến ga, hành khách không xuống ga vui lòng ngồi yên tại chỗ, không di chuyển tùy tiện."

    "Thời gian dừng tại ga này dự kiến: 9 phút."

    Thời gian dừng rút ngắn một phút.

    Tàu dừng lại, cửa mở ra.

    Những bóng người cao thấp, mập ốm khác nhau trên sân ga bắt đầu di chuyển về phía cửa tàu, nhanh chóng Ngân Tô thấy hành khách quái vật đầu tiên bước vào toa.

    Hành khách này trông như cây tre, không phải là phép ẩn dụ, nó thực sự giống cây tre, xanh mướt, thân chia thành từng đốt, ngay cả "đầu" cũng là một đoạn tre - nếu đó là đầu của nó.

    Cây tre cao gần bằng chiều cao toa tàu, phải cúi người mới vào được.

    Hành khách thứ hai là một người, nhưng mặc áo bệnh nhân sọc, áo dính đầy máu, thậm chí còn có một đoạn ruột lòi ra ngoài.

    Hành khách thứ ba có đầu là lừa, thân là người, nhưng cơ bắp rất nhiều, trông như đã dùng hormone tăng trưởng, thân hình rộng lớn.

    Cây tre và người lừa kẹp người bệnh ở giữa, làm người bệnh trông "nhỏ bé" hơn hẳn.

    Người bệnh thấy Ngân Tô, nhiệt tình cười và tiến tới: "Chào cô, tôi là bác sĩ Dương, đây là danh thiếp của tôi, sau này có bệnh tìm tôi nhé."

    Người bệnh thực sự lấy từ túi áo bệnh nhân ra một tấm danh thiếp.

    Ngân Tô không nhận, chỉ liếc qua danh thiếp.

    Thật là, đúng là bác sĩ Dương.

    Chắc là trốn từ bệnh viện tâm thần ra.

    Ngân Tô không nhận danh thiếp, chỉ vào hành khách quái vật ở toa trước: "Tôi nghĩ anh ta có bệnh, anh đi khám cho anh ta trước đi."

    Ngân Tô nói chuyện với quái vật, người bệnh không có biểu hiện gì bất thường, quy tắc của ga trước đã mất hiệu lực.

    "Không khám thì thôi." Người bệnh thu lại danh thiếp: "Tôi không khám mọi thứ đâu."

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô không nói chuyện tiếp với người bệnh, đi về phía cửa toa.

    Người bệnh: "Cô định xuống ga à?"

    Ngân Tô mỉm cười: "Không, ra ngoài giết vài người, để bình tĩnh lại."

    Người bệnh: "..."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đứng ở cửa toa nhìn ra ngoài, tất cả hành khách trên sân ga đã lên tàu, ở cửa toa 06 cũng có người chơi đang nhìn ra ngoài.

    Hai bên nhìn nhau từ xa qua các toa.

    Ngân Tô thu lại ánh mắt, rút ra thanh thép, chuẩn bị ra ngoài thì thấy một bóng đen rơi xuống từ trần, cô gái áo choàng đen rơi xuống, mũ trùm đen hướng về phía Ngân Tô, nói ngắn gọn: "Mua."

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô ngẩng đầu nhìn trần, cô ấy vừa bò từ trần xuống sao?

    Sinh vật bò không rõ ràng?

    Ngân Tô thu lại ánh mắt, bước ra khỏi cửa toa. Vừa bước ra vài bước, trước mặt xuất hiện một con rối dây.

    Con rối không có mắt, tay nó chuyển động, vô số sợi dây trong suốt bay về phía Ngân Tô.

    Ở phía bên kia, người xuống ga là Cát Sơn và Thịnh Ánh Thu, hai người cùng một toa, ít nhất cũng quen thuộc một chút.

    Sau khi xuống ga, họ gặp quái vật đầu tiên là một con mèo, loại mèo búp bê mà các cửa hàng dùng để quảng cáo, nhưng lông và mắt của nó trông giống mèo thật.

    Thân hình mập mạp trông có vẻ khó di chuyển, nhưng khi nó di chuyển, tốc độ không thua kém mèo thật.

    Quái vật trên sân ga lần lượt xuất hiện.

    Quái vật ở sân ga này đủ loại, trang phục kỳ lạ, có hình dáng giống người và không giống người, chỉ có điều bạn không thể tưởng tượng được.. Nếu không phải hình dáng của chúng có phần đáng sợ và u ám, thì đây có lẽ là một buổi Cosplay.

    Ngân Tô chạy đến quầy bán vé.

    【Quy định hành khách】

    1. Không nhận bất kỳ vật phẩm nào từ hành khách không thuộc ga này.

    2. Hãy nhớ bạn là ai.

    3. Trưởng tàu ghét đồ màu tím, đừng để trưởng tàu phát hiện bạn mang đồ màu tím.

    4. Sau khi tàu tắt đèn, nhân viên phục vụ sẽ không xuất hiện. Nếu bạn thấy nhân viên phục vụ, hãy giết ngay.

    Vẫn là bốn quy tắc, quy tắc thứ hai không thay đổi, quy tắc thứ ba chỉ thay đổi màu sắc.

    Ngân Tô quay lại.

    Thịnh Ánh Thu và Cát Sơn hỗ trợ lẫn nhau, cũng đến quầy bán vé. Thịnh Ánh Thu có trí nhớ tốt, cô ghi nhớ quy tắc, Cát Sơn chịu trách nhiệm đối phó với quái vật lao tới.

    "Xong rồi, đi thôi!"

    Thịnh Ánh Thu gọi Cát Sơn rời đi.

    "Bị bao vây rồi." Cát Sơn nắm chặt tay, mặt hơi căng thẳng nhìn những quái vật đang vây quanh.

    Thịnh Ánh Thu bình tĩnh nói: "Giết ra!"

    Kỹ năng thiên phú của Cát Sơn chỉ là tăng cường thể chất, không có những kỹ năng hoành tráng như người khác.

    Thịnh Ánh Thu thì khá hơn, có một kỹ năng tấn công diện rộng mạnh mẽ, "Tôi sẽ hạ gục phần lớn quái vật, anh giải quyết số còn lại."

    "Được."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô từ giữa đám quái vật giết trở lại cửa toa tàu, khi cô vào phạm vi một mét của toa, quái vật không đuổi theo nữa.

    Ngân Tô không vội vàng bước vào toa.

    Cô gái áo choàng đen vẫn đứng đợi ở đó, khi Ngân Tô bước vào toa, giọng cô gái áo choàng đen vang lên: "Chuyển rồi."

    Ngân Tô: "..."

    Cô gái áo choàng đen thấy Ngân Tô không nói gì, hỏi: "Cô muốn tăng giá à?"

    "Bạn nghĩ nhiều rồi." Ngân Tô không định tăng giá, cô chỉ đang nghĩ về niềm vui của người chơi nạp tiền. "Tôi là một thương nhân có nguyên tắc và lương tâm."

    Giọng cô gái áo choàng đen chậm rãi: "Vậy nên cô tên là Tô Lương Tâm?"

    Ngân Tô không do dự gật đầu: "Đúng vậy."

    Cô gái áo choàng đen: "..."

    Cuối cùng, Ngân Tô vẫn nói cho người chơi nạp tiền bốn quy tắc đó, biết đâu sau này còn kiếm thêm được chút nữa.
     
    Noctor thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 380: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (18)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gái áo choàng đen lấy được quy tắc rồi đi ngay, không dừng lại chút nào.

    Ngân Tô nhìn ra ngoài, thấy Thịnh Ánh Thu và Cát Sơn đã di chuyển đến cách tàu chỉ năm, sáu mét, quái vật dày đặc, gần như không thấy rõ bóng dáng họ.

    Không cần biết sức mạnh của những quái vật này ra sao, chỉ cần số lượng đông như vậy, quái vật dùng chiến thuật biển người cũng có thể làm kiệt sức người chơi.

    Nếu người chơi không có chút thực lực, xuống sân ga chắc chắn là tự sát.

    Trong vòng vây, hai bóng người lao ra, nhưng bóng dáng cao hơn rõ ràng hơi loạng choạng, hai người lảo đảo chạy khỏi vòng vây quái vật, trở lại tàu.

    "Thưa quý khách, tàu D4444 đi từ ga Lễ hội máu.. sắp đóng cửa. Dự kiến đến ga tiếp theo sau bảy giờ. Ban đêm cửa toa sẽ đóng, vui lòng ở lại trong toa của mình."

    Toa 06 rất ồn ào, cô có thể nghe thấy dù cách vài toa.

    Cô nhìn về phía đó, khoảng cách quá xa chỉ thấy vài bóng người, đoán là có người bị thương.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô trở lại chỗ ngồi của mình.

    Sau khi thấy nhiều quái vật trang phục kỳ lạ dưới sân ga, giờ nhìn ba hành khách mới trong toa, Ngân Tô thấy họ dễ chịu hơn nhiều.

    "Cô trở lại rồi." Bác sĩ Dương mặc áo bệnh nhân nhiệt tình chào hỏi.

    Ngân Tô: "..."

    Người bệnh này lên tàu đã muốn đưa danh thiếp cho cô, không phải để chữa bệnh mà muốn tiễn cô đi luôn.

    "Ruột của anh lòi ra rồi." Ngân Tô đi qua anh ta, mặt không biểu cảm nói: "Không nhét vào đi, cẩn thận bị ăn mất."

    Ăn? Ăn mất? Bác sĩ Dương nghi ngờ cầm đoạn ruột ngoài bụng nhét vào trong cơ thể, nhiệt tình hỏi: "Giờ cô đã bình tĩnh lại chưa?"

    "Chưa." Ngân Tô nhìn thẳng vào mắt bác sĩ Dương và cười lạnh: "Nếu anh để tôi giết anh, máu nóng của anh có thể làm tôi bình tĩnh lại."

    "..."

    "À, tôi tặng anh một món quà nhé." Ngân Tô bắt đầu lục lọi đồ đạc, "Tôi thấy nó rất hợp với anh, như được làm riêng cho anh vậy!"

    "Ôi không cần đâu, chúng ta mới quen, chưa đến mức tặng quà." Bác sĩ Dương liên tục xua tay, tỏ ý không nhận.

    "Không sao." Ngân Tô nhìn sang hai hành khách mới: "Gặp nhau là duyên, tôi thấy vui khi gặp các bạn, món quà nhỏ này không đáng kể."

    Tóc quái vật nằm trên vai Ngân Tô thầm nghĩ: Chúc các người chết đi, hì hì hì.

    Quái vật tre không thấy mặt, nhưng phần trên có chút tròn, giống như một cái đầu. Nó còn biết nói, giọng nữ dịu dàng: "Không cần đâu, chúng ta chỉ cùng đi tàu thôi, không cần tặng quà."

    Quái vật lừa mặt lạnh cũng từ chối: "Không cần."

    Ngân Tô xị mặt xuống, khẽ cười lạnh: "Các người coi thường quà của tôi? Tôi đi giang hồ nhiều năm, chưa từng thấy ai không biết điều như vậy, không có món quà nào mà tôi không tặng được."

    Ba quái vật ngơ ngác: "?"

    Ý gì đây? Quà này nhất định phải nhận sao?

    Trong toa này, sao lại có thứ còn vô lý hơn cả chúng ta!

    Ngân Tô lấy ra bốn sợi dây tay màu đỏ, ánh mắt lạnh lùng lướt qua họ, cuối cùng dừng lại ở bác sĩ Dương gần nhất.

    Cô kéo bác sĩ Dương lại, giữ chặt vai anh ta: "Bác sĩ Dương, nếu anh không muốn nhận quà, thì giúp tôi một việc."

    Bác sĩ Dương cười gượng: "Chúng ta có quen thân không?"

    "Không thân sao?" Ngân Tô mỉm cười: "Lúc lên tàu, anh gặp tôi như gặp bạn lâu năm, tôi còn tưởng chúng ta là bạn tốt."

    "..."

    "Bạn tốt thì nên giúp đỡ nhau chứ?" Ngân Tô nhẹ nhàng nói, lắc sợi dây trong tay trước mặt bác sĩ Dương: "Nếu không tôi sẽ tự tay đeo cho anh?"

    "..."

    Bác sĩ Dương cố gắng vùng vẫy, nhưng tay giữ anh ta trông có vẻ yếu ớt, thực tế lại lạnh như sắt, từng luồng lạnh lẽo thấm vào cơ thể anh ta.

    Anh ta cảm thấy như bị rắn độc quấn quanh, ngạt thở.

    Dường như chỉ cần nói một từ "không", đối phương sẽ cắn đứt cổ anh ta.

    "Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt." Bác sĩ Dương cảm thấy cổ lạnh buốt, cứng rắn nói: "Bạn tốt cần tôi giúp gì?"

    Ngân Tô vỗ vai anh ta như bạn thân, cười nói: "Việc nhỏ thôi."

    * * *

    * * *

    Sau khi cửa tàu đóng lại, cửa các toa cũng lần lượt đóng, hành khách khác ở toa 01 - Phạm Tài không quay lại.

    Trưởng tàu lần này không đi từ toa 09 mà trực tiếp ra từ phòng nghỉ.

    Có lẽ vì phải làm việc giữa đêm khuya, khiến trưởng tàu có khí áp rất thấp, toàn thân toát ra cảm giác lạnh lẽo.

    Trưởng tàu u ám ngẩng đầu lên và phát hiện trong toa có gì đó không đúng.

    Năm hành khách, ba người mặt mũi bầm dập, co rúm trên ghế của mình, đang vật lộn với sợi dây đỏ trên cổ.

    Sợi dây đỏ trông rất mỏng, dường như kéo một cái là đứt.

    Nhưng dù họ kéo thế nào, sợi dây đỏ trên cổ không có dấu hiệu đứt.

    Ánh mắt kỳ lạ của trưởng tàu dừng lại trên Ngân Tô một lúc, Ngân Tô giơ tay vẫy và cười: "Trưởng tàu vất vả rồi."

    Trưởng tàu: "..."

    Trưởng tàu đi đến hành khách đầu tiên: "Kiểm vé, vui lòng xuất trình vé."

    Hành khách này là người lên từ ga Xác Sống, sợi dây đỏ nổi bật trên làn da xanh đen của hắn như một vết máu.

    Hành khách quái vật run rẩy lấy vé ra và đưa cho trưởng tàu.

    Trưởng tàu kiểm vé rất nhanh, nhưng sau khi trả lại vé, ông ta không rời đi mà nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ trên cổ quái vật, miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: "Hành khách, không được lấy đồ của hành khách khác."

    Quái vật cố gắng kéo sợi dây đỏ: "Không phải, là cô ấy.. cô ấy đeo cho tôi!"

    "Vậy sao?" Trưởng tàu không lý lẽ, bóp cổ quái vật, cười lạnh: "Nhưng nó đang ở trên người anh."

    Quái vật: "..."

    "Để tôi giúp anh tháo nó ra." Trưởng tàu lạnh lùng bóp nát đầu quái vật.

    Người tiếp theo là Ngân Tô, cô như thường lệ yêu cầu ông ta lau tay, trưởng tàu nhìn cô đầy căm hận, nhưng không có lý do để ra tay, cuối cùng ông ta lau sạch tay.

    Trưởng tàu không vui trả lại vé cho Ngân Tô, sẽ có lần.. ông ta sẽ bắt được cô.

    Hành khách đáng chết này!

    Ông ta muốn bóp nát đầu cô, xé nát cơ thể cô!

    Trưởng tàu đi đến hành khách tiếp theo, có lẽ vì bị Ngân Tô làm tức giận, hai hành khách đeo dây đỏ sau đó chết còn thảm hơn hành khách đầu tiên.

    Bác sĩ Dương có bạn tốt nên thoát nạn, anh ta nhìn trưởng tàu đi đến toa tiếp theo, ôm bụng không dám nói gì.

    Ngân Tô đứng dậy nhặt rác, sau đó ra lệnh cho bác sĩ Dương: "Bạn tốt, đi lấy dụng cụ dọn dẹp đi."

    "Dụng.. dụng cụ?"

    Ngân Tô chỉ vào phòng dụng cụ phía trước.

    "..."

    Nhìn thấy "đồng hành" của mình chết, bác sĩ Dương không dám phản đối, tìm phòng dụng cụ, lấy dụng cụ ra và bắt đầu dọn dẹp.
     
    Noctor thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 380: Chuyến tàu không bao giờ đến ga (19)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bác sĩ Dương hóa thân thành nhân viên vệ sinh, run rẩy dọn dẹp tàu sạch sẽ không tì vết, "Cô xem.. cô hài lòng chứ?"

    "Ừ, tốt lắm." Ngân Tô khen ngợi công việc của nhân viên vệ sinh.

    Bác sĩ Dương run rẩy, không còn vẻ nhiệt tình hiếu khách như trước: "Vậy.. vậy tôi về chỗ nhé?"

    Ngân Tô: "Nói chuyện chút đi."

    "..."

    Nghĩ đến cảnh tượng thảm khốc vừa rồi, bác sĩ Dương cảm thấy mình nên nói chuyện, nếu không cô ấy sẽ đeo sợi dây đỏ lên cổ anh ta.

    Ngân Tô: "Anh có biết ga cuối của chuyến tàu này ở đâu không?"

    Bác sĩ Dương "ờ" một tiếng, dường như không biết có nên trả lời, nhưng thấy Ngân Tô giơ tay, anh ta lập tức nói: "Không có ga cuối."

    "Không có ga cuối?"

    "Ừ ừ ừ." Bác sĩ Dương liên tục gật đầu.

    Chuyến tàu không bao giờ đến ga.. không có ga cuối, thì tất nhiên không đến ga.

    Ngân Tô: "Vậy anh xuống ga ở đâu?"

    Bác sĩ Dương vốn cúi đầu hơi ngẩng lên, mắt liếc nhìn cô, giọng nói trở nên u ám hơn: "Lên chuyến tàu này rồi thì không xuống được."

    "Vậy tại sao anh lên tàu?"

    ".. Vé tàu, nhận được vé tàu thì phải lên tàu, nếu không sẽ chết." Bác sĩ Dương dường như nghĩ đến điều gì đáng sợ, toàn thân run rẩy.

    Vé tàu của người chơi là mua, vé tàu của NPC là phát?

    Đây không phải là đối xử khác biệt sao?

    Đáng ghét!

    "Anh còn biết gì về chuyến tàu này nữa không?"

    Bác sĩ Dương cúi đầu, cào bụng mình không nói gì.

    Không biết là không muốn nói, hay anh ta cũng không biết thêm gì.

    Ngân Tô thấy không hỏi được gì, vẫy tay cho anh ta về chỗ, không quên cảnh báo: "Đừng làm trò, nếu không kết cục của anh sẽ còn thảm hơn họ."

    Bác sĩ Dương: "..."

    Bác sĩ Dương lủi thủi về chỗ ngồi, co rúm người không dám động đậy.

    * * *

    Toa 04.

    Cát Sơn ngồi trên ghế với vẻ mặt khó chịu, cánh tay anh ta có một vết thương dài, dù đã được xử lý và không chảy máu nữa, nhưng vẫn trông rất ghê rợn.

    Chỗ ngồi của cô gái áo choàng đen ở phía sau anh ta, cô ấy rất yên lặng, nếu không quay đầu lại nhìn, Cát Sơn cũng nghĩ cô ấy không tồn tại.

    Ngoài họ, còn có bốn quái vật, một trong số đó là từ ga trước, ba con còn lại lên từ ga này.

    "Anh bạn, anh không sao chứ?" Quái vật ngồi sau Cát Sơn nhìn anh ta với vẻ quan tâm.

    Cát Sơn: "Không sao."

    "Tôi có nước đây, anh có muốn uống không?" Quái vật đưa cho Cát Sơn một chai nước, nhìn anh ta với vẻ mong đợi như một người tốt bụng.

    "..."

    Biết quy tắc, Cát Sơn không dám nhận, "Cảm ơn, tôi không khát."

    Quái vật cười với Cát Sơn: "Nếu anh khát thì nói với tôi, đừng khách sáo nhé."

    Cát Sơn: "..."

    "Xoạch!"

    Cửa toa mở ra, trưởng tàu mà họ đã gặp lần trước xuất hiện với khuôn mặt u ám.

    Sau khi nhận được quy tắc, họ đã xử lý ngay các vật phẩm màu tím vi phạm, nên lần kiểm vé này không có nguy hiểm gì.

    Nhưng sau khi trưởng tàu rời đi, cửa toa vẫn không mở, vẫn đóng kín.

    * * *

    * * *

    Toa 06.

    Toa này có hai người chơi nữ, vì lý do có hoặc không có vé khi lên tàu ban đầu, họ không ưa nhau.

    Vì vậy, sau khi những người chơi khác rời đi, họ cũng không nói chuyện, mỗi người ngồi ở chỗ của mình.

    Trong toa ngoài họ, còn có hành khách quái vật, chúng phân bố xung quanh người chơi, chỉ cần ngẩng đầu là thấy, ngoại hình kỳ quái, khuôn mặt u ám, cả toa tàu tràn ngập cảm giác lạnh lẽo.

    Bên cạnh Mạch Tử là quái vật từ ga Xác Sống, mùi hôi thối khó chịu, cô cố gắng co người lại, nhíu mày nhìn về phía cửa toa.

    Ông Doãn nói khi kiểm vé, tốt nhất nên ngồi yên tại chỗ để tránh sai sót.

    Chờ kiểm vé xong, cô có thể rời khỏi đây, đi chỗ khác.

    Mạch Tử khó khăn lắm mới đợi được trưởng tàu, kiểm vé xong, trưởng tàu không gây rắc rối cho cô, Mạch Tử thở phào nhẹ nhõm.

    Đúng lúc đó, giọng nói u ám của trưởng tàu vang lên từ phía sau.

    "Hành khách, sao anh lại ở đây?"

    Mạch Tử chợt nhớ ra Phạm Tài vẫn còn ở toa của họ.

    Trước đó khi ông Doãn quay lại, muốn đưa Phạm Tài đi cùng, nhưng Phạm Tài nắm chặt ghế không buông, không chịu rời đi.

    Lúc đó cửa tàu đã đóng, theo kinh nghiệm từ ga trước, cửa toa sẽ sớm đóng, họ không có thời gian lãng phí.

    Vì vậy, Phạm Tài bị bỏ lại ở toa 06.

    Mạch Tử cứng đờ quay đầu lại, thấy trưởng tàu đang nắm lấy Phạm Tài.

    Phạm Tài dường như tạm thời tỉnh táo, hoảng hốt lấy vé tàu ra đưa cho trưởng tàu: "Vé tàu.. tôi có vé tàu."

    Nhưng trưởng tàu không nhìn vé, cười lạnh: "Hành khách, anh đã bỏ lỡ thời gian kiểm vé rồi."

    Nỗi sợ hãi trên mặt Phạm Tài đông cứng lại, anh ta bị trưởng tàu nắm chặt, dường như không thể cử động. Giây tiếp theo, Mạch Tử tận mắt thấy đầu Phạm Tài nổ tung.

    "!"

    Mạch Tử giật mình rụt đầu lại, tay che miệng thở dốc.

    Không quay lại toa của mình hóa ra là quy tắc chết chắc. May mà trước đó họ đều cẩn thận quay lại toa của mình.

    Mạch Tử không dám động đậy, đợi trưởng tàu rời đi mới dám thò đầu nhìn chỗ Phạm Tài chết.

    Cùng lúc đó, Dư Khiết, người cùng toa với cô, cũng thò đầu ra, hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng quay đi.

    【Trưởng tàu thích nói dối】

    Một quy tắc xuất hiện trên lối đi.

    Trưởng tàu thích nói dối?

    Trước đó có quy tắc "Trưởng tàu ghét những người nói dối", quy tắc này những người chơi khác nói là đúng.

    Vậy "Trưởng tàu thích nói dối" là đúng hay sai?

    * * *

    * * *

    Toa 01.

    Ngân Tô ngồi một lúc, gọi bác sĩ Dương đang co rúm lại: "Đưa vé tàu của anh cho tôi xem."

    Bác sĩ Dương căng thẳng: "Tại.. tại sao?"

    "Xem thôi, không có lý do." Ngân Tô không kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh lên."

    "..."

    Bác sĩ Dương lúng túng: "Vậy.. vậy cô phải trả lại cho tôi."

    "Tôi chỉ xem thôi." Ngân Tô không kiên nhẫn.

    Bác sĩ Dương lấy vé tàu của mình ra, đưa trước mặt Ngân Tô.

    Ngân Tô không nhận, chỉ nhìn một cái. Vé tàu giống hệt vé của cô, ga cuối cũng ghi là "không xác định".

    Nhưng anh ta thực sự họ Dương.

    Ngân Tô xem xong vé, vẫy tay cho anh ta đi.

    Bác sĩ Dương bị gọi đến rồi lại bị đuổi đi cũng không dám oán thán, cầm vé tàu lủi về chỗ ngồi.

    "Xoạch!"

    Đèn tắt, cả toa tàu chìm vào bóng tối không thấy ngón tay, không có ánh sáng khẩn cấp nào.

    Tắt đèn rồi?

    Ngân Tô rất có kỷ luật, tắt đèn là ngủ, để tóc quái vật làm bảo vệ, lấy ra một chiếc chăn nhỏ đắp lên, nhắm mắt ngủ.

    Bác sĩ Dương sau khi đèn tắt, ngồi cứng đờ một lúc, lâu không nghe thấy động tĩnh của người phụ nữ đáng sợ kia, bắt đầu từ từ quay đầu nhìn.

    Bóng tối dường như không cản trở tầm nhìn của bác sĩ Dương, anh ta chính xác nhìn thấy vị trí của Ngân Tô, ánh mắt sợ hãi, lo lắng bị thay thế bằng tham lam.

    Bác sĩ Dương liếm đôi môi khô, cười quái dị không thành tiếng.
     
    Noctor thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...