Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 114: Làng Vĩnh Sinh (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô xoa tai, ánh mắt u ám nhìn về phía Liễu Lan Lan. Đối với những NPC không cùng phe và luôn muốn giết người chơi, Ngân Tô rõ ràng không khoan dung.

    "Lan Lan, có chuyện gì vậy?" Triệu Thần lo lắng hỏi.

    Liễu Lan Lan ôm chặt cổ Triệu Thần, không dám nhìn, hét lên: "Trên đó có đôi mắt!"

    "Đôi mắt?"

    Triệu Thần ngẩng đầu nhìn lên cây.

    Anh không thấy đôi mắt, nhưng anh thấy một vật dài treo giữa những dải lụa đỏ.. giống như.. xác của một con vật nào đó.

    Dù là đàn ông, nhưng khi thấy thứ kỳ lạ như vậy, Triệu Thần cũng giật mình, ôm Liễu Lan Lan lùi lại vài mét: "Cái gì vậy! Trương Dương! Đó là thứ quái quỷ gì!"

    Trương Dương từ phía trước quay lại, cầm điện thoại chiếu lên, nghi ngờ nói: "Không.. không có gì cả."

    Mọi người lúc này nhìn lên cây, chỉ thấy những dải lụa đỏ và đèn lồng, ngoài ra không có gì khác.

    Liễu Lan Lan lắp bắp hét lên: "Thật sự có thứ gì đó! Tôi đã thấy! Nó đang nhìn chúng ta! Ở đây thật sự có thứ bẩn thỉu!"

    "Tôi cũng thấy." Triệu Thần nhíu mày.

    "Nhưng.. thật sự không có gì." Trương Dương đi đến dưới cây, giơ cao điện thoại chiếu lên: "Các bạn nhìn xem.. có gì đâu?"

    "Lộ Dao, bạn có thấy không?" Lư Khê nắm chặt cổ tay Ngân Tô, lo lắng hỏi: "Tôi hình như thấy.. đó là xác mèo."

    "Bạn nhìn nhầm rồi." Ngân Tô bình tĩnh nói: "Trên cây làm gì có xác mèo."

    Lư Khê cảm thấy mình không nhìn nhầm, muốn nói tiếp: "Tôi thật sự.."

    "Bạn nhìn nhầm rồi." Ngân Tô như một NPC, không biểu cảm lặp lại: "Đó chỉ là đèn lồng thôi, bạn quá căng thẳng rồi, không tin thì nhìn lại xem, có gì đâu."

    Lư Khê nuốt nước bọt, nhìn lại cây, quả thật chỉ có những dải lụa đỏ và đèn lồng đung đưa trong gió đêm.

    "Bạn vừa nói.. có thứ bẩn thỉu mà?"

    Ngân Tô nhìn Lư Khê một cách phóng đại, hạ giọng nói nhỏ: "Tôi lừa cô ta đấy, bạn không tin thật chứ? Thế giới này làm gì có ma? Bạn học sách vô ích à?"

    "..."

    Lư Khê nhìn chằm chằm vào Ngân Tô bình tĩnh, bắt đầu nghi ngờ, có phải cô quá căng thẳng không?

    Sau khi lừa xong Lư Khê, Ngân Tô liếc nhìn về phía những người chơi, họ đều đang dùng đèn pin chiếu lên cây khô, rõ ràng muốn xem trên đó có gì không.

    Đây chính là sự khác biệt giữa người chơi kỳ cựu và người chơi mới.

    Gan dạ hơn nhiều!

    Thực ra Ngân Tô đã thấy, trên cây khô thực sự có treo thứ gì đó, giống như một loài động vật họ mèo.. nhưng ánh sáng quá tối, nhìn lại thì không thấy nữa, cô không chắc đó là gì.

    Nhưng NPC đã thấy rồi, nên cô nói là không thấy, chủ yếu là để đối nghịch với NPC.

    * * *

    * * *

    "A Thần, em thật sự thấy.. em muốn về, em không muốn ở đây!" Liễu Lan Lan cảm thấy mình không nhìn nhầm, nhưng bây giờ sao lại không thấy nữa? Nơi này quá kỳ lạ!

    "..."

    Triệu Thần cũng không muốn thừa nhận mình nhìn nhầm, nhưng bây giờ trên cây thực sự không có gì.

    "Mọi người có thể quá mệt nên nhìn nhầm thôi." Trương Dương rời khỏi cây khô, tạo cơ hội cho Triệu Thần: "Tôi sẽ dẫn mọi người đi nghỉ trước, có gì chúng ta nói sau."

    Triệu Thần suy nghĩ một lúc, an ủi Liễu Lan Lan, "Có lẽ chúng ta quá mệt rồi, nghe Trương Dương đi, trước tiên hãy nghỉ ngơi. Bây giờ quay lại thì xa quá, hơn nữa còn phải qua cầu gỗ một lần nữa."

    Liễu Lan Lan nghe thấy phải qua cầu gỗ, sắc mặt thay đổi, "Được.. được thôi."

    Họ đi vào từ cổng làng, từng nhà nối tiếp nhau, tưởng chừng đến cuối, nhưng khi rẽ qua góc, lại là một dãy nhà liên tiếp, không có điểm dừng.

    Lúc này đã khuya, mỗi nhà đều đã đóng cửa tắt đèn, không nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy bất an.

    Hơn nữa, mỗi nhà đều treo lụa đỏ, đi trong môi trường như vậy vào nửa đêm, tạo cảm giác kỳ lạ và u ám.

    Ngân Tô lại xúi giục Lư Khê hỏi, "Tại sao ở đây nhà nào cũng treo lụa đỏ?"

    Giọng Trương Dương từ phía trước vang lên, không biết có phải do môi trường lúc này hay không, giọng anh ta có chút lạnh lẽo: "Đây là phong tục của làng chúng tôi, bất kể nhà nào có chuyện vui, cả làng sẽ treo lụa đỏ để mừng."

    Trong làng có quan hệ tốt, mọi người có việc gì cũng giúp đỡ nhau, treo chút trang trí vui vẻ cũng có thể hiểu được.

    Nhưng cả làng đều trang trí như đang tổ chức cưới hỏi thì.. quá bất thường.

    Người chơi đều biết có vấn đề, nhưng NPC dường như không nhận ra, dễ dàng chấp nhận lời giải thích của Trương Dương, nếu họ tiếp tục hỏi sẽ trở nên kỳ lạ.

    "Lộ Dao, bạn có thấy làng này kỳ lạ không?" Lư Khê gần như dán vào Ngân Tô, quay đầu nhìn xung quanh.

    "Chỉ là một ngôi làng bình thường, có gì kỳ lạ?" Ngân Tô nói bình thường, không có chút gì bất thường.

    Lư Khê lại mở to mắt nhìn cô, như thể cô không nên trả lời như vậy, khiến mình không biết nói gì tiếp.

    Ngân Tô thân mật vỗ nhẹ tay Lư Khê, nhẹ nhàng nói: "Bạn đừng nghi ngờ lung tung."

    "Không phải.." Lư Khê cứng nhắc nói tiếp: "Bạn không thấy làng này quá yên tĩnh sao?"

    Từ khi họ vào làng, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

    Ngôi làng lớn như vậy, không thể nhà nào cũng không nuôi chó. Người lạ vào làng, chó chắc chắn sẽ sủa. Kết quả là không có tiếng chó sủa, thậm chí không nghe thấy tiếng côn trùng hay chim chóc.

    Ngân Tô tất nhiên đã chú ý, nhưng lúc này cô nói một cách hợp lý: "Ban đêm không phải như vậy sao, nếu không thì sao có từ 'đêm khuya yên tĩnh'?"

    "..."

    Từ này được hiểu như vậy sao?

    Ngân Tô nhẹ nhàng an ủi cô: "Bạn chỉ là quá mệt thôi, nghỉ ngơi tốt sẽ không sao."

    "..."

    Lư Khê luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nói ra được.

    * * *

    * * *

    "Nhà tôi ở ngay phía trước." Giọng Trương Dương vang lên từ phía trước, anh chỉ vào ngã rẽ phía trước, "Rẽ qua đó là đến."

    Quả nhiên, rẽ qua ngã rẽ này, họ thấy một ngôi nhà phía trước.

    Nhà Trương Dương là kiểu tứ hợp viện cổ xưa, ở giữa có một sân lớn.

    Trương Dương dẫn họ qua sân, vào phòng khách, bật đèn.

    "Nhà anh nghèo quá." Liễu Lan Lan vừa vào cửa đã bắt đầu kêu ca, tỏ vẻ chê bai: "Bẩn quá.. Chúng ta sẽ không phải ở chỗ này chứ? Trời ơi.."

    Sự chê bai phóng đại và không che giấu của Liễu Lan Lan khiến Trương Dương đỏ mặt, cúi đầu.

    Anh lắp bắp nói: "Mẹ tôi chắc đã ngủ rồi.. Mọi người chắc đói rồi, để tôi đi làm chút đồ ăn."

    Sau đó, anh rời khỏi phòng khách như chạy trốn.

    Liễu Lan Lan vẫn đang phàn nàn, cho đến khi Triệu Thần nhắc cô đi thay quần áo, cô mới nũng nịu yêu cầu Triệu Thần đi cùng sang phòng bên cạnh để thay đồ.

    Mập muốn đi vệ sinh, gọi tên Trương Dương rồi ra ngoài.

    Còn Lư Khê bắt đầu quan sát xung quanh, rõ ràng cũng rất chê bai, nhìn chỗ này, ngó chỗ kia.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng ba 2025
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 115: Làng Vĩnh Sinh (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô nhìn về phía những người chơi, lúc này có ánh sáng, cô hoàn toàn nhìn rõ nhóm người chơi này.

    Năm người chơi, bốn nam, một nữ, cộng thêm cô nữa, phó bản này chỉ có hai nữ người chơi.

    Không công bằng chút nào?

    Ngân Tô quan sát họ mà không hề che giấu, khiến những người chơi không thể không chú ý.

    Khi những người chơi còn đang thắc mắc, Ngân Tô đột nhiên giơ tay chào một cách lịch sự: "Chào mọi người, rất vui được gặp các bạn."

    "?" NPC đáng lẽ phải quen biết nhau, sao lại chào hỏi thế này?

    Một người chơi thử hỏi: "Bạn.. là người chơi?"

    Ngân Tô nhìn lại trang phục của mình, hỏi họ: "Không giống sao?"

    "..."

    Giống cái gì chứ!

    Biểu hiện của bạn vừa rồi đâu có giống người chơi? Họ đều mặc định bạn là NPC rồi!

    "Bạn thật sự là người chơi?"

    Ngân Tô không hiểu tại sao mình không giống người chơi, "Tôi không giống chỗ nào?"

    "..."

    Bạn có muốn nhớ lại những gì đã làm trên đường không?

    Bạn không giống chút nào cả!

    Một người chơi ra hiệu cho những người khác lại gần, hạ giọng nói: "Tôi thấy cô ấy giống như NPC nằm vùng trong đội người chơi."

    Mọi người: "..."

    Có vẻ giống thật.

    Ý tưởng này được mọi người đồng tình.

    Những người chơi nghi ngờ thân phận của Ngân Tô, nhưng họ không nói ra trước mặt cô, lỡ cô thật sự là người chơi thì sao?

    Chỉ là hành vi có chút kỳ lạ thôi.. nhưng trong trò chơi này có rất nhiều người chơi kỳ lạ. Dù sao trò chơi cấm kỵ rất bao dung, đối xử công bằng với tất cả người chơi, không bỏ qua bất kỳ ai.

    "Khụ.. Liễu Lan Lan, không phải bạn thật sự đẩy cô ấy xuống nước chứ?"

    "Lúc đó tôi đứng xa như vậy, tất nhiên không phải tôi." Ngân Tô cười nhẹ: "Tôi bảo Lư Khê đẩy."

    Người chơi nghe cô phủ nhận, cũng cảm thấy tình huống lúc đó không thể, ai ngờ cô lại nói thêm câu này.

    "..."

    "Nếu bạn là người chơi, thì phó bản này vẫn có sáu người." Có người thở phào nhẹ nhõm: "May quá, không phải số lẻ."

    Ngân Tô vừa từ phó bản tân thủ ra, lại rơi vào vùng mù kiến thức.

    Ngân Tô cũng rất tuyệt vọng, rõ ràng cô đã rất cố gắng học bù! Tại sao vẫn còn nhiều điều cô không biết như vậy!

    Năm năm mất đi quả nhiên không thể bù đắp trong một sớm một chiều.

    Trò chơi rác rưởi! Trả lại tuổi thanh xuân cho cô!

    Ngân Tô nén cơn giận trong lòng, hỏi: "Số lẻ thì sao?"

    "..."

    Người đàn ông tóc dài nhìn cô một lúc, trả lời: "Phó bản có số người chơi là số lẻ sẽ khó vượt qua hơn."

    Người đàn ông tóc dài có đôi mắt đen sáng đặc biệt, không hợp với khuôn mặt râu ria, mười ngày nửa tháng chưa rửa.

    Ngân Tô: "..."

    Đây là lý do phó bản tân thủ đầu tiên của cô khó như vậy sao?

    Người chơi bên cạnh người đàn ông tóc dài nhíu mày, "Sao bạn lại không biết điều này?" Không lẽ thật sự là NPC nằm vùng?

    Ngân Tô bình tĩnh nói: "Không có quy định bắt buộc mỗi người chơi phải biết mà?"

    Người đàn ông tóc dài nhìn cô một lúc, đột nhiên hỏi: "Bạn vừa qua phó bản tân thủ?"

    Ngân Tô thẳng thắn thừa nhận: "Ừ."

    Người đàn ông tóc dài: "..."

    Hóa ra là người mới.

    Trong mắt những người chơi kỳ cựu thực sự, người chơi vừa qua ba phó bản tân thủ vẫn là người mới.

    Nhưng nghĩ lại những gì cô vừa làm, họ lại nghi ngờ cô có nói dối không, người mới nào gan lớn như vậy?

    Họ không dám tùy tiện nói chuyện với NPC khi chưa chắc chắn về cốt truyện, ai biết câu nào nói sai sẽ dính phải hiệu ứng tử vong.

    Cô thì tốt rồi, nói suốt đường!

    Còn lừa ngược lại NPC nói không có ma.

    Dù họ nghi ngờ thân phận của Ngân Tô, nhưng là những người chơi trưởng thành, họ không biểu hiện quá rõ ràng.

    Người đàn ông tóc dài chủ động giới thiệu: "Tôi tên là Bạch Lương Dịch, đây là tên của phó bản này."

    Phó bản này có điện thoại, trên đường đến đây họ đã tìm thấy thông tin liên quan trên điện thoại và trao đổi tên với nhau.

    "Lộ Dao." Đối phương không có ý định báo tên thật, Ngân Tô cũng vui vẻ, không cần phải bịa tên.

    "Tôi tên là Sử Vân Phi." Người thanh niên gầy gò bên cạnh người đàn ông tóc dài lên tiếng, nói xong liền cúi đầu, cả người toát lên vẻ u ám, dường như không giỏi giao tiếp.

    "Tôi là Tôn Hạo." Giọng người đàn ông thô ráp, nhưng khuôn mặt lại thanh tú, khiến giọng nói của anh ta trở nên lạc lõng.

    "Tôi là Chu Hiên." Chu Hiên lớn tuổi hơn một chút, mặc đồng phục công nhân sửa chữa, khuôn mặt trông thật thà.

    "Trình Tinh." Đây là nữ người chơi còn lại, mặc áo da nhỏ rất ngầu, nhưng khuôn mặt lại dịu dàng, giống như một chị gái tâm lý.

    Sau khi giới thiệu tên, Ngân Tô mỉm cười: "Rất vui được chơi cùng mọi người."

    Mọi người: "..."

    Cô ấy đúng là có chút không bình thường.

    Chỉ có những người thần kinh mới vui khi vào trò chơi, người chơi bình thường đều đang cố gắng sống sót, ai mà vui nổi?

    "Các bạn đang nói gì vậy?" Lư Khê xem xong phòng quay lại, nhìn họ kỳ lạ: "Trên đường đi hình như không nghe thấy các bạn nói chuyện? Bình thường các bạn nói nhiều nhất mà? Hôm nay sao im lặng thế.."

    Ánh mắt Lư Khê dần có sự nghi ngờ.

    Bạch Lương Dịch tỏ vẻ mệt mỏi: "Nhà Trương Dương xa quá, đi đường mệt chết, không muốn nói chuyện."

    Lư Khê quả nhiên bị chuyển hướng chú ý, "Ai biết Trương Dương sống ở nơi quái quỷ này, nơi này có gì mà xem tranh tường, Triệu Thần đúng là có vấn đề."

    Tranh tường!

    Người chơi nhìn nhau.

    Bạch Lương Dịch vừa định hỏi thêm, Lư Khê đã kéo Ngân Tô sang một bên, "Bạn đừng đi quá gần họ, đàn ông không ai tốt cả."

    "Bạn nói đúng." Ngân Tô đồng tình, rồi hỏi: "Triệu Thần bị lừa đá vào đầu sao mà đến đây xem tranh tường?"

    "Hừ, ai mà biết." Lư Khê cười lạnh, "Từ khi anh ta theo đuổi bạn thất bại, quay sang với Liễu Lan Lan, đầu óc đã không bình thường rồi."

    Ngân Tô: "..."

    Quan hệ nhân vật trong cốt truyện phức tạp thật.

    "Bạn có biết tranh tường ở đâu không?"

    "Không biết." Lư Khê lắc đầu: "Toàn là Trương Dương nói.. anh ta nói là ở quê nhà anh ta, ai mà biết ở đâu. Nhưng chắc ngày mai sẽ biết thôi."

    "Chỗ quái quỷ gì thế này, hôi chết đi được, còn dẫm phải bùn!" Mập vừa chửi vừa bước vào nhà, kéo ống quần lên và dậm chân.

    Mập bước vào làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Ngân Tô và Lư Khê, Lư Khê vốn chỉ liếc nhìn anh ta, ai ngờ ngay sau đó liền kéo Ngân Tô lùi lại.

    "Mập.. Mập! Máu!" Lư Khê chỉ vào chân Mập hét lên: "Có máu!"

    "Máu gì?" Mập cúi đầu nhìn, rồi hét lên: "Chết tiệt!"

    Bùn trên giày anh ta lẫn với vết máu, trong đêm không nhìn thấy, nhưng dưới ánh đèn thì rất rõ ràng.

    Liễu Lan Lan và Triệu Thần bị tiếng hét làm giật mình, quần áo xộc xệch bước ra từ phòng bên, "Các người đang làm gì mà ồn ào vậy?"

    Trương Dương có lẽ cũng nghe thấy tiếng động, bước vào từ bên ngoài: "Có chuyện gì vậy?"
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng ba 2025
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 116: Làng Vĩnh Sinh (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mập đã cởi giày ra, lúc này mặt mày khó coi, đứng chân trần. Thấy Trương Dương bước vào, thân hình béo phì của anh ta không chậm chút nào, lao tới túm cổ áo Trương Dương, "Cậu cố tình chơi tôi phải không?"

    "Gì.. gì cơ?"

    Mập xoay đầu anh ta, chỉ vào đôi giày trên sàn: "Cậu tự nhìn đi! Đó là máu gì?"

    "Máu?"

    Ánh mắt Trương Dương bị ép nhìn vào đôi giày trên sàn.

    "Tôi.. tôi thấy trong bếp có nồi canh gà, chắc là.. chắc là máu gà." Trương Dương bị túm cổ áo, nói chuyện khó khăn, "Tôi đã nói với mẹ tôi rằng các bạn sẽ đến, bà ấy chắc đã giết gà để tiếp đãi các bạn, nhưng chúng ta về muộn.."

    Trong bùn trên giày còn thấy vài sợi lông gà nhỏ, chắc là máu gà thật.

    Nhưng Mập vẫn thấy ghê tởm, dù Trương Dương đã giải thích, anh ta vẫn không nguôi giận: "Tôi thấy cậu cố tình, cố tình để tôi đi vệ sinh ở đó!"

    "Không.. không có, nhà chỉ có một nhà vệ sinh.."

    "Mập à, thôi đi." Triệu Thần lên tiếng: "Nửa đêm rồi, đừng làm ồn đánh thức chú dì."

    Mập rõ ràng không muốn dễ dàng bỏ qua cho Trương Dương, nhưng Triệu Thần đã lên tiếng, anh ta chỉ có thể cười lạnh buông Trương Dương ra.

    "Đứng ngây ra làm gì? Cậu muốn để chúng tôi chết đói à?" Mập thấy Trương Dương đứng yên, đá anh ta một cái: "Có ai tiếp khách như cậu không?"

    Trương Dương rụt rè đáp lại, rồi rời khỏi phòng khách lần nữa.

    Ngân Tô im lặng quan sát mấy NPC kia, đối mặt với hành vi của Mập, họ đều quen thuộc, rõ ràng Trương Dương trước đây cũng không ít lần bị bắt nạt như vậy.

    Suốt chặng đường này, không NPC nào ra lệnh cho người khác như vậy, có lẽ trong cả đội của họ, Trương Dương là người duy nhất bị bắt nạt.

    Thêm vào đó, điểm đến lần này cũng là quê nhà của Trương Dương..

    Trương Dương đang cố tình đưa họ vào chỗ chết.

    Những người chơi khác rõ ràng cũng nhận ra tầm quan trọng của NPC Trương Dương, Trình Tinh tìm cớ rời khỏi phòng khách, đi về phía bếp.

    * * *

    * * *

    Không lâu sau, Trương Dương mang một số món ăn trở lại.

    Trình Tinh trở lại chậm hơn một chút, mọi người đều giữ bình tĩnh, không ai hỏi gì, chuẩn bị ăn.

    Những món ăn Trương Dương mang đến trông không giống mới nấu, kết hợp với những gì anh ta nói trước đó, rất có thể mẹ Trương Dương đã chuẩn bị sẵn để tiếp đãi họ, nhưng họ đến muộn.

    "Mọi người ăn tạm nhé." Trương Dương có vẻ hơi ngại ngùng: "Nhà không có món gì đặc biệt, chỉ là mấy món ăn thường ngày, mong mọi người đừng chê."

    Các món trên bàn trông không đẹp mắt, nhưng có cá có thịt, thực ra cũng không tệ.

    Đối với những người chơi đã quen với các nguyên liệu kỳ quái trong phó bản, đây là những món ăn rất bình thường.

    Người chơi có lẽ có đạo cụ để xác định những thứ này có thể ăn được, họ đều chuẩn bị dùng đũa.

    Ai ngờ Liễu Lan Lan không chấp nhận được, chỉ vào một đĩa rau xanh, "Cái này sao ăn được? Các người sao ăn nổi, lợn còn ăn ngon hơn!"

    Cô ta còn không quên chỉ vào mấy người chơi đã chuẩn bị ăn.

    Người chơi: "..."

    Họ đói muốn chết, sao mà không ăn nổi? Họ chỉ muốn ăn cơm, sao lại bị mắng oan.

    Người chơi rất khoan dung với NPC, nhưng đối với việc ăn hay dừng lại có chút do dự.

    Không ăn thì đói.

    Ăn thì.. sẽ làm NPC này tức giận, lỡ cô ta không nói lý mà gây ra hiệu ứng tiêu cực, họ cũng không biết làm sao.

    Nhưng Ngân Tô thì không khoan dung với NPC, cô nhìn Liễu Lan Lan không biểu cảm: "Cô đã ăn thức ăn của lợn chưa? Không ngờ nhà cô khó khăn đến vậy."

    Liễu Lan Lan: "?"

    Liễu Lan Lan trừng mắt giận dữ, đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào Ngân Tô: "Lộ Dao, cô nói gì vậy? Ai ăn thức ăn của lợn?"

    "Bạn chưa ăn sao biết lợn ăn ngon hơn cái này?" Lư Khê rất hiểu chuyện, thêm dầu vào lửa: "Không ngờ có người bề ngoài hào nhoáng, sau lưng lại ăn thức ăn của lợn."

    "Các người.. các người!" Liễu Lan Lan tức đến đỏ mặt, cuối cùng dậm chân, khóc lóc chạy đi.

    "Khóc, khóc, chỉ biết khóc!" Lư Khê hừ một tiếng, nhớ lại lời Ngân Tô nói, thấy việc bắt nạt cô ta khóc cũng khá thú vị.

    Lư Khê và Liễu Lan Lan vốn không ưa nhau, mấy NPC khác cũng không thấy có vấn đề gì.

    Liễu Lan Lan chạy ra ngoài, Triệu Thần chỉ nhíu mày nhìn Lư Khê và Ngân Tô một cái, sau đó đứng dậy đi theo ra ngoài.

    Mập hung hăng quát Lư Khê, bênh vực Liễu Lan Lan: "Lư Khê, sao cô cứ nhằm vào Lan Lan."

    "Không nhằm vào cô ta thì nhằm vào anh à?" Lư Khê như con nhím, không phân biệt địch ta mà đâm người, "Tôi không như một số người, thích làm kẻ dự bị."

    Mặt Mập tối sầm lại.

    "Thôi nào, đừng nói chuyện buồn của người khác, không lịch sự." Ngân Tô lúc này như người tốt, kéo Lư Khê lại, "Thức ăn nguội rồi, mau ăn đi."

    Lư Khê lườm Mập một cái, cúi đầu ăn cơm.

    Mập bị Lư Khê chọc tức, không ăn nổi, ngồi một lúc rồi cũng đứng dậy rời khỏi phòng khách.

    Những người chơi: "..."

    Họ tưởng bữa ăn này phải ăn cẩn thận, ai ngờ lại mất ba người!

    "Ăn đi." Ngân Tô thấy mấy người chơi nhìn mình, rất có phong thái chủ nhà mời: "Đừng khách sáo, ăn no đi."

    "..."

    Đúng là một màn đảo ngược tình thế!

    * * *

    * * *

    Không có Liễu Lan Lan làm phiền, bữa ăn này rất thoải mái. Khi họ ăn xong, Triệu Thần và Liễu Lan Lan vẫn chưa vào, chỉ thấy Mập ngồi ngoài sân, mặt mày u ám, rõ ràng vẫn chưa nguôi giận.

    Ăn xong, Trương Dương dẫn họ đến phòng ngủ.

    Ra khỏi phòng khách, họ thấy Liễu Lan Lan và Triệu Thần ở cổng sân, Ngân Tô tỏ vẻ tiếc nuối, tưởng cô ta sẽ chạy ra ngoài.

    "Vì nhà có hạn về phòng, nên chỉ có thể để các bạn nam ở cùng nhau, các bạn nữ ở cùng nhau." Trương Dương nhỏ giọng giải thích, sợ họ giận: "Mọi người chịu khó một chút nhé?"

    Hai phòng sát nhau, bố trí bên trong cũng tương tự, chỉ khác hướng.

    Phòng rõ ràng đã được dọn dẹp, dù môi trường không tốt lắm nhưng chăn gối trên giường trông khá sạch sẽ.

    Trương Dương lại dặn dò: "Vì đây là vùng quê, trên núi gần đây có thể có một số động vật hoang dã, nếu ban đêm nghe thấy tiếng động lạ, đừng ra ngoài."

    Những người chơi khác đang suy nghĩ về câu nói này, Ngân Tô thì hỏi thẳng: "Nếu ra ngoài thì sao?"

    Trương Dương: "Có thể gặp động vật hoang dã."

    Ngân Tô tò mò: "Ở đây có những loại động vật hoang dã nào?"

    "Sói, gấu.. nghe nói còn có hổ, nhưng đó là chuyện tôi nghe người lớn kể từ khi còn nhỏ, đã mấy chục năm không ai thấy hổ rồi."

    Nói xong, Trương Dương chuyển chủ đề: "Tôi đi lấy nước cho các bạn rửa mặt, các bạn vào phòng xem trước đi."

    "Trương Dương, tôi muốn đi vệ sinh." Lư Khê gọi Trương Dương, "Lộ Dao, bạn có đi không?"

    Ngân Tô lắc đầu: "Không."

    "Được thôi."

    Lư Khê theo Trương Dương rời đi, trước cửa phòng chỉ còn lại mấy người chơi.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 117: Làng Vĩnh Sinh (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đợi họ đi xa, Tôn Hạo giọng thô ráp liền hạ giọng hỏi Trình Tinh: "Vừa rồi bạn hỏi được gì không?"

    Trình Tinh lắc đầu: "Trương Dương thấy tôi có vẻ sợ, tôi cũng không dám nói lung tung, chỉ thử nhắc đến tranh tường, anh ta chỉ nói ngày mai xem ý Triệu Thần."

    Cứ tưởng cô là con gái sẽ dễ hỏi chuyện hơn, ai ngờ Trương Dương thấy cô đi một mình lại rất cảnh giác.

    Không biết cơ thể này đã làm gì với anh ta.

    "Lộ Dao, bạn nghe không?"

    Ngân Tô đứng hơi xa, nghe thấy có người chơi gọi mình, ngạc nhiên chỉ vào mình: "Tôi có thể nghe sao?"

    "Tại sao không thể?" Đối phương cười: "Mọi người đều là người chơi, giai đoạn đầu nên giúp đỡ nhau, giai đoạn sau thì tự dựa vào bản lĩnh."

    Trò chơi sẽ tìm cách chia rẽ người chơi, đưa ra các cám dỗ để người chơi chọn phản bội đồng đội.

    Đây là điều mà mỗi người chơi kỳ cựu đều biết.

    Vì vậy, khi giao tiếp với người chơi khác, chỉ có thể tự mình cảnh giác, lời đối phương nói có đáng tin hay không, cần tự mình phán đoán.

    "Tại sao bạn nghĩ chúng tôi không cho bạn nghe?" Trình Tinh ngạc nhiên hỏi Ngân Tô, "Dù có hành động riêng, cũng phải nắm rõ tình hình phó bản trước đã."

    "Ồ, không có gì." Ngân Tô khoanh tay, nhìn lên trời: "Tôi ở thế giới cô lập."

    "?"

    Có phải cô ấy bị cô lập trong phó bản tân thủ không?

    Nghĩ lại những hành vi kỳ lạ của cô ấy trước đó, khả năng cao là người chơi mới bị cô ấy dọa sợ, trực tiếp cô lập cô ấy..

    Nhưng họ đều là người chơi kỳ cựu, sống sót đến giờ, tâm lý đã được rèn luyện không tầm thường, dù là người thần kinh, chỉ cần không chém đồng đội, họ cũng có thể chấp nhận.

    "Cây khô ở cổng làng, các bạn có nhìn rõ trên đó treo gì không?" Bạch Lương Dịch ra hiệu mọi người đứng gần lại, vừa chú ý động tĩnh của các NPC, vừa hỏi.

    "Chắc là mèo?" Trình Tinh không chắc chắn, "Cũng có thể là cáo, chỉ thoáng thấy một cái, không nhìn rõ."

    "Tôi cũng không nhìn rõ."

    "Tôi thì không thấy gì."

    Bạch Lương Dịch nhìn về phía Ngân Tô, cô cũng không nhìn rõ nên chỉ lắc đầu, tỏ ý không biết.

    Không rõ trên cây là gì, Tôn Hạo chuyển chủ đề: "Phó bản này tên là Làng Vĩnh Sinh, có ai thấy trên diễn đàn chưa?"

    Nhận được câu trả lời phủ định, Tôn Hạo nhíu mày, giọng thô ráp: "Vậy thì không biết độ khó thế nào. Nhưng cái tên Làng Vĩnh Sinh.. tôi thấy không ổn."

    Trình Tinh lắc đầu thở dài: "Liên quan đến 'vĩnh sinh', có gì tốt đâu."

    "..."

    Vài người chơi đều có vẻ mặt trầm ngâm.

    Chu Hiên hỏi ý kiến mọi người: "Vậy tối nay làm gì? Có nên đi thăm dò làng không?"

    "Chúng ta còn chưa gặp người dân trong làng, chưa rõ tình hình, tôi nghĩ tối nay không nên hành động, nghỉ ngơi tốt, ngày mai tính tiếp." Trình Tinh đưa ra ý kiến.

    Những người chơi khác cũng đồng ý với Trình Tinh.

    Bạch Lương Dịch đột nhiên hỏi Ngân Tô, người chưa nói gì: "Cô bé, bạn nghĩ sao?"

    Ngân Tô ngẩng đầu nhìn người đàn ông tóc dài, quan sát một lúc rồi hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi?"

    Bạch Lương Dịch cười: "Hỏi tuổi đàn ông không lịch sự lắm."

    Ngân Tô mỉm cười: "Vậy gọi tôi là cô bé thì lịch sự sao?"

    "..."

    Đó chỉ là một cách gọi thôi mà! Hơn nữa cô trông rất nhỏ mà! Bạch Lương Dịch là người biết tiếp thu ý kiến, đổi cách gọi: "Cô Lộ, bạn nghĩ sao?"

    Ngân Tô: "Đêm khuya, tất nhiên là ngủ."

    Nhà ai mà ngày đầu tiên đến chơi đã đi thăm làng? Thật không lịch sự chút nào!

    "Vậy tối nay mọi người nghỉ ngơi tốt nhé." Bạch Lương Dịch nói: "Chúng ta sẽ phụ trách ba NPC nam, cô Trình và cô Lộ phụ trách hai NPC nữ, cố gắng khai thác thông tin."

    Phó bản không vô cớ sắp xếp NPC đồng hành cho họ, nếu đã sắp xếp thì chắc chắn trong tay họ có manh mối.

    * * *

    * * *

    Những người chơi tách ra về phòng, Trình Tinh và Ngân Tô cùng vào phòng nữ. Trên giường dài hình chữ nhật có bốn chiếc chăn bông, gấp gọn gàng dựa vào tường.

    "Tôi sẽ ngủ ở đó." Trình Tinh chỉ vào vị trí sát tường, mắt mày dịu dàng: "Bạn có thể ngủ cạnh tôi, hoặc nếu muốn ngủ sát tường cũng được."

    Ngân Tô từ chối khéo, rồi không biết nghĩ gì, đột nhiên cười lớn. Trước ánh mắt kỳ lạ của Trình Tinh, cô vui vẻ nói: "Tôi sẽ ngủ với Lư Khê."

    "!" Cô ấy gan to bằng trời sao? Còn muốn chủ động ngủ với NPC!

    Trình Tinh rất muốn hỏi làm sao cô ấy có thể thân thiết với NPC trong thời gian ngắn như vậy, nhưng thấy nụ cười trên môi cô ấy chưa tắt, lý trí nhịn lại, "Được thôi, bạn cẩn thận nhé."

    Mọi người có thể hợp tác chia sẻ manh mối, nhưng không nên can thiệp vào chuyện của người chơi khác. Nếu không rất có thể ý tốt lại thành chuyện xấu, còn rước thêm phiền phức.

    Chưa kể người chơi này có vẻ không bình thường!

    Trình Tinh tranh thủ lúc hai NPC kia chưa vào phòng, chuẩn bị tìm kiếm một lượt. Cô cúi đầu tìm manh mối, ai ngờ chỉ quay đầu lại một chút, trong phòng đã không còn ai.

    "..."

    Cô bé này gan thật lớn! Cô ấy thật sự là người mới vừa qua phó bản tân thủ? Với những hành vi kỳ quái như vậy, không lẽ thật sự là NPC nằm vùng..

    * * *

    * * *

    Ngân Tô rời khỏi phòng, thấy Triệu Thần và Liễu Lan Lan vẫn đứng ở cổng sân, người đang yêu cũng không thấy mệt khi đứng.

    Không biết Mập đã vào phòng chưa, trong sân không còn ai.

    "Trương Dương."

    Ngân Tô gọi Trương Dương đang xách nước đi qua trước mặt cô.

    "Lộ Dao.. có chuyện gì sao?" Trương Dương giật mình, nước trong xô đổ ra khá nhiều.

    "Cậu đang làm gì vậy?"

    "Họ muốn rửa chân, tôi mang nước nóng qua." Trương Dương dường như không dám nhìn cô, cúi đầu trả lời: "Các bạn có cần nước nóng không? Tôi đưa cho họ xong sẽ mang cho các bạn."

    "Bạn đi trước đi."

    "Ừ."

    Trương Dương xách xô nước nhanh chóng vào phòng bên cạnh, Ngân Tô đợi một lúc lâu, anh ta mới từ trong ra, trên đầu còn đọng nước, áo trên vai cũng bị ướt, trông có chút nhếch nhác.

    "..."

    Trương Dương có lẽ không ngờ Ngân Tô vẫn đứng đó, do dự một lúc mới bước tới.

    "Lộ Dao.. có chuyện gì không?"

    Ngân Tô mỉm cười: "Tôi nghe nói ở quê có nhiều phong tục hoặc tục ngữ, ở đây có không, kể cho tôi nghe với?"

    Trương Dương ngẩn ra, "Sao bạn lại quan tâm đến chuyện này?"

    "Tôi rảnh rỗi thích nghiên cứu mấy chuyện kỳ lạ, đã đến đây rồi, rảnh rỗi cũng không làm gì, nghe để giải khuây."

    "..."

    Trương Dương nhìn cô một cái, ánh mắt có chút kỳ lạ, pha lẫn sự khó hiểu và bí ẩn.

    Ngân Tô phớt lờ ánh mắt của anh ta, cười hiền hòa: "Không thể nói sao?"

    Trương Dương vội cúi đầu: "Không phải, chỉ là mấy câu nói cũ, cũng không phải phong tục gì."

    Ngân Tô tỏ vẻ rất hứng thú: "Ồ? Ví dụ như gì?"

    Trương Dương nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tôi nhớ mẹ tôi thường nói 'thấy mèo đen không may mắn', 'nửa đêm không soi gương chải đầu', 'thà thử quan tài người, không thử giày người', 'nhà hoang đổ nát không được tùy tiện vào'.. tôi chỉ nhớ được mấy câu đó."
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 118: Làng Vĩnh Sinh (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ừ." Ngân Tô gật đầu: "Khi nào có thời gian, hỏi thêm dì, có gì khác thì kể cho tôi nghe."

    ".. Được."

    Ngân Tô ra hiệu cho Trương Dương đi làm việc, anh ta có lẽ cũng không muốn ở lại với cô, nhanh chóng chạy đi, sợ Ngân Tô lại giữ anh ta hỏi chuyện.

    Trương Dương sợ tất cả mọi người trong đội, rõ ràng bao gồm cả cô, đều đã gây ra bóng ma tâm lý cho anh ta.

    * * *

    * * *

    Trình Tinh đợi một lúc lâu mới thấy Ngân Tô trở lại, tay cầm một cái ấm nước cũ kỹ, phía sau còn có NPC Lư Khê.

    Ngân Tô vào phòng, quét một vòng. Những đồ nội thất cũ thường có một cánh cửa có gương, nhưng cánh cửa tủ trong phòng này lại dán một tấm áp phích cũ, không thấy gương.

    Những chỗ khác cũng không thấy vật dụng nào có mặt gương.

    Có lẽ phải tìm ai đó thử quy tắc này..

    Lư Khê trông như vừa gặp chuyện kinh tởm, mặt mày khó coi như nuốt phải trăm con ruồi, miệng không ngừng phàn nàn về nhà vệ sinh bẩn thỉu của nhà Trương Dương.

    "Nếu không phải tôi không nhịn được, tôi đã không muốn đi, chỗ này kinh khủng quá." Lư Khê giờ còn không dám nhớ lại, cả người bị ghê tởm đến mức không chịu nổi.

    "Ở quê là vậy, chịu đựng chút rồi sẽ qua." Ngân Tô an ủi qua loa, rồi chuyển giọng, cười hỏi: "Bạn có muốn chơi trò gì kích thích không?"

    "Trò gì kích thích?" Lư Khê mặt mày ủ rũ bỗng có chút tinh thần, liếc nhìn Trình Tinh, hỏi Ngân Tô bằng ánh mắt liệu có thể nói trước mặt cô ấy không?

    Ngân Tô khoát tay: "Đừng để ý cô ấy, cô ấy không dám nói lung tung đâu."

    Trình Tinh: "..."

    Lư Khê cảnh cáo nhìn Trình Tinh một cái, rồi quay đầu hỏi Ngân Tô: "Trò gì kích thích?"

    "Chờ lát nữa Liễu Lan Lan về, bạn tìm cách cho cô ta uống nhiều nước, khi cô ta đi vệ sinh, chúng ta sẽ nhốt cô ta ngoài cửa."

    Lư Khê chớp chớp mắt, giả vờ khó xử: "Như vậy không tốt đâu? Trương Dương nói bên ngoài có dã thú, lỡ có nguy hiểm thì sao?"

    Ngân Tô không để ý: "Ngôi làng này lớn như vậy, những con thú hoang nào dám đến? Chỉ là tiếng động dọa người thôi, chỉ để dọa cô ta."

    Ngân Tô ngừng lại một chút, ghé sát tai Lư Khê: "Hơn nữa, bạn cũng không muốn ngủ mà bên cạnh lại có người mình ghét đúng không?"

    Lư Khê tất nhiên không muốn ngủ chung với Liễu Lan Lan, vui vẻ chấp nhận đề nghị của Ngân Tô, che miệng cười trộm: "Hì.. cô ta chắc sẽ sợ chết khiếp."

    Ngân Tô trao cho Lư Khê chiếc ấm nước với vẻ mặt tin tưởng: "Vậy thì trông cậy vào bạn."

    Lư Khê làm dấu OK, khiến Ngân Tô yên tâm.

    "Đúng rồi, tốt nhất là để cô ta soi gương." Ngân Tô bổ sung.

    "Tại sao?"

    "Tôi nghe nói nửa đêm soi gương sẽ gặp thứ không sạch sẽ.." Ngân Tô nói rất tự nhiên, như chỉ đơn thuần tò mò, "Tôi muốn xem điều này có thật không."

    Lư Khê dường như hoàn toàn không thấy hành vi của Ngân Tô có gì sai, chỉ quan tâm đến lời cô nói: "Có được không?"

    "Có gì mà không được? Chỉ là chơi thôi mà." Ngân Tô mím môi cười, nháy mắt với cô, giọng đầy cám dỗ: "Bạn không muốn nghe cô ta khóc như lúc trước sao?"

    "Nhưng tôi hơi sợ.." Lư Khê lần này không đồng ý ngay.

    "Sợ gì? Tôi bảo vệ bạn." Ngân Tô lập tức kéo cô lại, ôm vào lòng, "Dù có ma, tôi cũng không để nó làm hại bạn chút nào, yên tâm đi. Hơn nữa, thế giới này làm gì có ma thật, chỉ là ám thị tâm lý, tự mình dọa mình thôi."

    "Chúng ta đều là người được giáo dục cao, bạn không nghĩ ra điều này sao?"

    Dưới sự an ủi của Ngân Tô, Lư Khê dần dần nở nụ cười, cô bắt đầu phấn khích: "Vậy thì thử xem, gương.. trong phòng hình như không có gương, nhưng Liễu Lan Lan soi gương ba trăm lần một ngày, cô ta có gương."

    Ngân Tô và Lư Khê cùng nhau bàn bạc kế hoạch cụ thể.

    Trình Tinh đứng xem toàn bộ: "?"

    Cô ấy đang âm mưu với NPC để nhốt một NPC khác ngoài cửa? Còn muốn lừa NPC soi gương?

    Rốt cuộc ai là người chơi đây?

    Tiếc là không ai nghe thấy tiếng hét trong lòng của Trình Tinh.

    * * *

    * * *

    Nửa giờ sau.

    Liễu Lan Lan đẩy cửa bước vào, đôi mắt còn hơi đỏ, liếc nhìn quanh phòng, cuối cùng chỉ hừ một tiếng nặng nề, không nói thêm lời khiêu khích nào.

    Trong phòng không có nhiều đồ đạc, nhưng khá rộng rãi. Liễu Lan Lan tự đi đến góc phòng ngồi xuống bàn, bắt đầu nghịch điện thoại.

    Ngân Tô đã xem qua điện thoại, không có tín hiệu. Trương Dương nói cơ sở hạ tầng ở đây kém nên tín hiệu không tốt.

    Rõ ràng đây là cài đặt của phó bản, không cần bận tâm về vấn đề tín hiệu.

    Dù không có tín hiệu, Liễu Lan Lan vẫn chơi rất hăng say.

    Lư Khê đợi một lúc, khi Ngân Tô ra hiệu bằng ánh mắt, cô đi qua lại sau lưng Liễu Lan Lan hai vòng.

    Liễu Lan Lan nghe thấy động tĩnh của cô ta, ban đầu không để ý, nhưng nhanh chóng không chịu nổi: "Lư Khê, cô đi lại sau lưng tôi làm gì? Cô bị bệnh à?"

    "À.." Lư Khê ôm ngực, giọng điệu nũng nịu: "Phòng này là khu vực chung, sao tôi không thể đi lại?"

    "Bên kia rộng thế sao không đi, cứ phải đi sau lưng tôi, cô còn nói không cố ý?"

    "Cô quản tôi.. hừ! Cô có thời gian quản tôi thì lo cái mặt của cô đi, khô đến sắp bong tróc rồi!" Lư Khê nói quá lên.

    Liễu Lan Lan theo phản xạ sờ mặt.

    Hôm nay đi đường cả ngày, không có nhiều thời gian uống nước, lại ra nhiều mồ hôi. Nghe Lư Khê nói vậy, Liễu Lan Lan đột nhiên cảm thấy mặt hơi căng.

    "Uống nhiều nước vào, nếu xấu đi, Triệu Thần nhà cô có khi lại thay lòng đổi dạ đấy!" Lư Khê giọng điệu châm chọc tiếp tục nói, "Đồ xấu xí."

    "Cô mới là đồ xấu xí!"

    Liễu Lan Lan mắng một câu, nhanh chóng quay lại, lấy gương nhỏ ra soi mặt.

    Lư Khê quay đầu nháy mắt với Ngân Tô, cô đã nói Liễu Lan Lan chắc chắn có gương.

    Nhưng Liễu Lan Lan soi đi soi lại, cũng không có gì kỳ lạ xảy ra.

    Liễu Lan Lan tập trung vào mặt mình, không để ý rằng Ngân Tô và Lư Khê đều đang nhìn cô, dù mỗi người có ý nghĩ riêng nhưng đều không có thiện cảm.

    Chỉ có Trình Tinh nhìn rõ mọi chuyện, cô có chút thương cảm cho NPC Liễu Lan Lan.. nhưng cũng may mắn, người bị nhắm đến không phải là cô.

    Liễu Lan Lan phát hiện mặt mình hơi khô, nhưng cô không uống nước ngay, mà lấy từ túi ra một gói bột thay thế bữa ăn pha vào nước uống.

    Bình thường để giữ dáng, cô không ăn nhiều vào bữa tối, nhưng hôm nay thật sự mệt, uống xong một gói bột thay thế bữa ăn vẫn thấy đói, cô không muốn ăn thêm, đành uống thêm chút nước.

    Khi Liễu Lan Lan đang loay hoay, Ngân Tô đã nằm trên giường, cô lén ra hiệu cho Lư Khê, đợi cô ấy đến gần, thì thầm vài câu.

    Nghe xong, Lư Khê lập tức đi tắt đèn.

    "Cô làm gì vậy?" Đèn đột ngột tắt, Liễu Lan Lan chưa xong việc liền bất mãn lên tiếng, "Không thấy tôi chưa xong à?"
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 119: Làng Vĩnh Sinh (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô làm gì vậy?" Liễu Lan Lan chưa xong việc liền bất mãn lên tiếng, giận dữ: "Không thấy tôi chưa xong à?"

    Lư Khê cười khẩy: "Cô không ngủ, chúng tôi còn phải ngủ. Ai bảo cô không vào sớm hơn!"

    "Cô bật đèn lên."

    "Dựa vào gì? Mọi người đều muốn ngủ, chỉ có cô không ngủ, sao chúng tôi phải chiều theo cô? Thiểu số phục tùng đa số, cô không hiểu à?"

    Liễu Lan Lan tự đi bật đèn, Lư Khê chặn ở công tắc không cho, hai người trực tiếp xô xát.

    Nhưng khi Liễu Lan Lan ấn được công tắc, phát hiện đèn không sáng.

    "Haha." Lư Khê vuốt lại tóc bị Liễu Lan Lan làm rối, cười hả hê: "Giờ thì tốt rồi, cô muốn bật cũng không được."

    "Phạch, phạch, phạch.." Liễu Lan Lan ấn công tắc mấy lần, đèn trên đầu không có phản ứng.

    Liễu Lan Lan tức giận đẩy Lư Khê ra, hùng hổ trở lại bàn, dùng điện thoại chiếu sáng, tiếp tục loay hoay.

    Hôm nay cô trang điểm đầy đủ, giờ tẩy trang rất phiền, Liễu Lan Lan một tay cầm gương, một tay lau mặt, đôi mắt ướt át đầy oán giận.

    Lư Khê này luôn nhằm vào cô!

    Khi có cơ hội, nhất định phải cho cô ta biết tay!

    Liễu Lan Lan âm thầm nghĩ cách dạy dỗ Lư Khê, không để ý đến những âm thanh nhỏ do con người tạo ra trong phòng dần biến mất.

    Khi Liễu Lan Lan nhận ra sự yên tĩnh xung quanh, không biết đã bao lâu trôi qua, cô đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

    Hình ảnh rơi xuống cầu gỗ và đôi mắt trên cây khô tự động hiện lên trong đầu, những bộ phim ma cô từng xem cũng bắt đầu diễn ra.

    Dường như có thứ gì đó sau lưng, cô nuốt nước bọt, không kìm được quay đầu lại nhìn.

    Trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt, sau lưng không có gì.

    Liễu Lan Lan thở phào, nắm chặt gương, tự trấn an mình, muốn nhanh chóng xong việc để lên giường ngủ. Ai ngờ khi cô quay lại nhìn vào gương, đột nhiên đối diện với một khuôn mặt trắng bệch.

    Khuôn mặt đó trong gương của cô phóng to, cuối cùng chỉ còn lại một con mắt xanh lè, nhìn cô một cách u ám và quái dị.

    Lúc này cô như đang cầm chính con mắt đó.

    "Á!"

    Liễu Lan Lan sợ hãi hét lên, ném chiếc gương trong tay, động tác quá mạnh khiến cả người ngã ngửa ra sau, cùng với ghế đổ xuống đất.

    Điện thoại bị động tác của Liễu Lan Lan hất văng, úp mặt xuống đất, nguồn sáng duy nhất trong phòng biến mất.

    Liễu Lan Lan chỉ cảm thấy luồng khí lạnh lẽo từ bốn phía ập đến, cô như thấy bóng dáng kinh dị bò ra từ chiếc gương nhỏ rơi dưới chân, cười nham hiểm và đưa tay về phía cô.

    "Á!"

    Liễu Lan Lan hét lên, dùng hết sức bò dậy chạy về phía giường đất, "Lư Khê! Lộ Dao! Trình Tinh! Có ma! Trong phòng có ma!"

    Đáng tiếc không ai trong phòng đáp lại cô.

    Cho đến khi cô chạy đến bên giường, đưa tay đẩy Lư Khê, "Có ma, các bạn tỉnh dậy đi!"

    Ngân Tô và Lư Khê vốn chưa ngủ, nhưng rất ăn ý, đợi đến khi Liễu Lan Lan gần như sụp đổ mới từ từ tỉnh dậy.

    Trình Tinh dựa vào tường bên kia, cô cũng không biết mình nên tỉnh dậy hay tiếp tục giả vờ ngủ.

    Lư Khê mang theo cơn giận bị đánh thức, bật đèn pin điện thoại, chiếu thẳng vào mặt Liễu Lan Lan, mắng xối xả: "Cô phát điên gì giữa đêm vậy?"

    Liễu Lan Lan giọng nghẹn ngào, lúc này trông rất đáng thương, "Có ma, ở đây có ma!"

    "Liễu Lan Lan, cô có phải tinh thần không bình thường không?" Ngân Tô chỉ vào trán, mặt đầy thông cảm, "Chúng tôi đều không thấy gì, sao cô cứ thấy mãi."

    "Đúng vậy!" Lư Khê thực ra cũng cảm thấy nhiệt độ trong phòng hơi lạnh, nhưng có Ngân Tô bên cạnh, cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

    "Thật sự tôi đã thấy, ngay ở đó.." Liễu Lan Lan chỉ về phía bàn.

    Nhưng ở đó chỉ có chiếc ghế đổ, điện thoại úp mặt xuống đất phát ra ánh sáng yếu ớt, và chiếc gương nhỏ của cô, ngoài ra không có gì khác.

    "..."

    "..."

    Ngân Tô vẻ mặt phức tạp, thở dài: "Nhà cô có tiền sử bệnh tâm thần không? Hay là về kiểm tra đi. Xinh đẹp thế này mà bị bệnh tâm thần thì sao đây."

    Liễu Lan Lan: "..."

    Cô làm sao có thể bị bệnh tâm thần!

    Rõ ràng cô vừa thấy..

    "Thật phiền phức." Lư Khê nằm xuống, lẩm bẩm: "Có bệnh thì đi khám, đừng phát điên trước mặt chúng tôi."

    Thực ra Lư Khê dưới chăn lén nắm lấy cổ tay Ngân Tô, phản ứng của Liễu Lan Lan vừa rồi lớn như vậy, không lẽ thật sự gặp phải thứ gì đó?

    Ngân Tô vỗ nhẹ tay cô, giọng điệu ôn hòa nói với Liễu Lan Lan: "Có bệnh thì phải chữa, đừng kéo dài, tôi nghe nói bệnh tâm thần không chữa sẽ nặng thêm đấy."

    Liễu Lan Lan phản xạ: "Tôi không có bệnh!"

    "Được rồi, được rồi." Ngân Tô như dỗ dành một bệnh nhân không nghe lời, giọng ôn hòa dần lạnh lẽo, mang chút u ám: "Nhưng chúng tôi cần ngủ, cô đừng làm ồn nữa, làm ồn là không lịch sự đâu."

    Lư Khê thêm dầu vào lửa: "Đúng vậy! Chúng tôi không phải mẹ cô hay Triệu Thần, không dỗ dành cô đâu!"

    Triệu Thần!

    Đúng rồi! Cô có thể tìm Triệu Thần!

    Nhưng Liễu Lan Lan nhìn về phía cửa, giường đất cách cửa rất xa, cô không dám đi qua, sợ thứ vừa thấy lại xuất hiện.

    Bảo họ đi cùng?

    Lư Khê và Lộ Dao chắc chắn không đi cùng cô, chẳng lẽ cô phải cầu xin họ?

    Vừa bị chế giễu là có bệnh tâm thần, Liễu Lan Lan không thể hạ mình.

    Trình Tinh.. Cô nhìn về phía bên kia, từ nãy đến giờ, Trình Tinh chưa tỉnh dậy.

    "Trình Tinh.. Trình Tinh." Liễu Lan Lan thử gọi hai tiếng, nhưng Trình Tinh như ngủ say, không có phản ứng.

    Liễu Lan Lan không dám ra ngoài một mình, xung quanh lại rơi vào sự im lặng kỳ lạ như vừa rồi, cô vội leo lên giường, tự nhốt mình trong vùng an toàn của chăn bông.

    Bị kinh hãi, Liễu Lan Lan không thể ngủ, nhắm mắt lại là thấy khuôn mặt kinh dị và bóng dáng ghê rợn bò ra từ gương.

    Trong nỗi sợ hãi kéo dài như cả năm trời, Liễu Lan Lan không nhận ra chăn trên người ngày càng nặng. Đến khi cô phát hiện, chăn đã nặng đến mức cô không thể cử động.

    Có thứ gì đó đè lên người cô qua lớp chăn, cảm giác lạnh lẽo thấm vào từ bên ngoài.

    Liễu Lan Lan muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị nhét bông, không thể phát ra âm thanh. Cơ thể cũng cứng đờ không thể động đậy, cô bị mắc kẹt trong chăn.

    Như có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ cô, oxy trong lồng ngực dần cạn kiệt, nhưng cô không thể kêu cứu.

    Sắp chết rồi sao?

    Cô sẽ chết ở đây sao?

    Khi Liễu Lan Lan hoảng loạn, nghĩ rằng mình sắp chết, đột nhiên cảm thấy buồn tiểu.

    Liễu Lan Lan bật dậy, thở hổn hển, cảm giác vật lạ quấn quanh cổ rõ ràng. Cô kéo xuống nhìn, đó là một chiếc áo khoác.. áo khoác của cô.. Cô nhớ chiếc áo này để ở bàn bên kia mà.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 120: Làng Vĩnh Sinh (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc áo khoác quấn quanh cổ cô vừa rồi khiến cô cảm thấy như bị ai đó bóp cổ trong giấc mơ, gây ra cảm giác ngạt thở.

    May mà chỉ là mơ..

    Nhưng cô ngủ từ lúc nào?

    Liễu Lan Lan hoàn toàn không nhớ, cơn buồn tiểu ngày càng gấp khiến cô không có thời gian suy nghĩ nhiều. Cô khó chịu ôm bụng, nhưng không dám xuống giường, loay hoay một lúc rồi lại nằm xuống, cố nhịn.

    Nhưng càng nhịn lại càng muốn đi vệ sinh, bụng dưới căng tức khó chịu, cô cảm thấy nếu không đi ngay, sẽ tè ra quần.

    Liễu Lan Lan không biết đã đấu tranh tâm lý thế nào, cuối cùng vẫn phải rời khỏi giường.

    Cảm giác mình sắp tè ra quần, trong lúc hoảng loạn, Liễu Lan Lan hoàn toàn không để ý đến đôi giày trên sàn, mũi giày hướng vào giường, kiểu dáng cũng khác giày của cô, là một đôi giày vải cũ kỹ.

    "Két!"

    Tiếng cửa mở vang lên trong phòng.

    Sau đó Trình Tinh nghe thấy tiếng cười khúc khích, rồi là tiếng động lạch cạch, cô nhìn qua khe hở chăn, thấy Ngân Tô xuống giường khóa cửa.

    Trình Tinh tất nhiên cũng không dám ngủ, quan sát toàn bộ quá trình-

    Liễu Lan Lan nằm xuống không lâu đã ngủ, có lẽ vì cô rơi xuống nước, bị dọa sợ, còn thấy quái vật, bị ô nhiễm.

    Dù Liễu Lan Lan là NPC, nhưng thân phận hiện tại của cô giống họ, nên quy tắc không nương tay, những gì người chơi trải qua, cô cũng sẽ trải qua-trừ khi cô có thân phận ẩn.

    Sau khi Liễu Lan Lan ngủ, Trình Tinh thấy Lộ Dao và Lư Khê, hai người mà cô nghi là NPC, bò dậy, lấy áo khoác của Liễu Lan Lan quấn quanh cổ cô ấy.

    Hành động của hai người lúc đó thật sự rất đáng sợ.

    Trình Tinh không biết đây là NPC hay người chơi đang trải qua thử thách.

    Rất kỳ lạ, kỳ lạ hơn bất kỳ phó bản nào cô từng trải qua.

    Sau khi Liễu Lan Lan rời đi, bên ngoài rất lâu không có động tĩnh.

    Lư Khê ban đầu còn lo lắng, nhưng có Ngân Tô bên cạnh thổi gió bên tai, sự lo lắng của Lư Khê nhanh chóng tan biến.

    Ngân Tô còn bảo Lư Khê ngủ trước, nói rằng cô sẽ nghe ngóng động tĩnh, chỉ dọa Liễu Lan Lan thôi, không để cô ấy ở ngoài qua đêm, đợi Liễu Lan Lan gõ cửa vài lần sẽ mở cửa cho cô ấy.

    Vì vậy, Lư Khê yên tâm ngủ trước.

    Trình Tinh: "..."

    NPC từ khi nào dễ bị lừa vậy!

    * * *

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Trình Tinh dậy sớm nhất, dù không ngủ nhiều nhưng tinh thần không hề uể oải. Trong phó bản, việc không thể ngủ là chuyện thường, người chơi thường mua đạo cụ trong cửa hàng để giữ tỉnh táo, giải quyết vấn đề thiếu ngủ.

    Liễu Lan Lan tối qua không trở lại.

    Sau khi Lư Khê ngủ, thực sự có tiếng gõ cửa, nhưng Lộ Dao không có ý định mở cửa. Tiếng gõ cửa kéo dài một lúc rồi biến mất, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

    Không biết Liễu Lan Lan còn sống không.

    Trình Tinh vừa dậy, Ngân Tô cũng tỉnh, nhưng không có ý định dậy, chỉ nhìn cô một cái, giọng điệu lịch sự: "Cô không ngủ nữa à?"

    ".. Ừ, tôi định tranh thủ đi xem làng."

    Ngân Tô nhắm mắt: "Chúc cô may mắn."

    "..."

    Sau khi Trình Tinh rời đi, Ngân Tô cũng không ngủ tiếp, mà mở cửa hàng, bắt đầu mua sắm buổi sáng, dù chỉ có chín món hàng, mỗi món mua một cái.

    Người lớn không làm lựa chọn.

    Cuối cùng, sau mười lần mở hộp mù không được gì, kết thúc buổi mua sắm sáng, điểm của cô từ hai mươi sáu nghìn giảm xuống còn mười ba nghìn.

    "..."

    Đồ lừa đảo!

    Ngân Tô bị lừa tiền nằm đến khi trời sáng hẳn, có tiếng người, mới chậm rãi dậy. Khi cô mặc xong quần áo, sân đã rất náo nhiệt, không biết đang ồn ào chuyện gì.

    Lư Khê bị đánh thức, cô nhìn quanh phòng nhưng không thấy bóng dáng của Liễu Lan Lan, liền kéo tay áo của Ngân Tô và hỏi nhỏ: "Dao Dao, Liễu Lan Lan chưa về à?"

    "Ừ, tối qua cô ấy không về gõ cửa, không biết đi đâu rồi." Ngân Tô nói dối.

    "Không.. không phải có chuyện gì xảy ra chứ?"

    "Sao có thể chứ." Ngân Tô trấn an cô: "Nếu thật sự có chuyện, cô ấy chẳng phải sẽ đi gõ cửa tìm Triệu Thần sao?"

    "Đúng vậy."

    Lư Khê nghĩ vậy, quả nhiên chuyển sự chú ý.

    Ngân Tô trước tiên ở lại với Lư Khê để tích điểm thiện nguyện, sau đó mới ra ngoài.

    Ngân Tô nghĩ rằng khả năng Liễu Lan Lan gặp chuyện rất lớn, ai ngờ vừa ra ngoài đã thấy cô ấy trong sân. Cô ấy dựa vào lòng Triệu Thần, giọng nũng nịu tố cáo: "Hôm qua lúc rơi xuống nước, anh ta đã nhân cơ hội sờ tôi!"

    Trong sân, Trương Dương ngồi ướt sũng trên đất, một người béo tức giận giữ đầu anh ta, miệng chửi bới: "Tay nào sờ Lan Lan? Gan mày lớn nhỉ? Ai cũng dám sờ?"

    "Tôi không có.." Trương Dương đỏ mặt biện minh: "Tôi thật sự không sờ cô ấy."

    "Ý mày là tao nói dối à?" Liễu Lan Lan cũng không phục, mắt hạnh đầy giận dữ: "Tôi rõ ràng cảm nhận được! Hôm qua nếu không phải tôi bị rơi xuống nước hoảng sợ quên nói, sao có thể để anh yên ổn cả đêm!"

    "Tôi thật sự không có.."

    "Khốn nạn!" Mập kéo tay Trương Dương ra, mặt lộ vẻ hung ác: "Có phải tay này không?"

    Ngân Tô nhìn lướt qua những người trong sân, đội ngũ người chơi chỉ còn lại người đàn ông tóc dài, những người chơi khác đều không thấy bóng dáng, chắc là đi tìm manh mối rồi.

    Bạch Lương Dịch ngái ngủ, dựa vào cửa, tóc dựng lên khiến anh ta trông còn lôi thôi hơn hôm qua.

    Ngân Tô vừa xem náo nhiệt, vừa tiến về phía Bạch Lương Dịch.

    "Bố mẹ Trương Dương đâu?" Tối qua Trương Dương nói bố mẹ anh ta đi ngủ rồi, vậy chắc là ở nhà, sao họ dám đối xử với Trương Dương như vậy trong sân nhà người ta?

    Bạch Lương Dịch lười biếng trả lời: "Không biết, lúc tôi dậy thì không thấy."

    Không có ở nhà sao?

    Đứng trong sân có thể nhìn thấy hết các phòng, lúc này tất cả cửa phòng đều mở, quả thật không giống như ở nhà.

    "Trương Dương thường xuyên bị bắt nạt." Giọng Bạch Lương Dịch vẫn còn ngái ngủ, "Rõ ràng, chúng ta đều là đồng phạm."

    Ngân Tô gật đầu: "Vậy nên anh ta đưa chúng ta về đây để giết cũng hợp lý."

    "..."

    Sao anh ta lại nghe ra sự đồng tình từ giọng điệu của cô?

    Bạch Lương Dịch rút ra một cuộn báo cũ đưa cho cô: "Tối qua tìm thấy trong phòng, trên đó có bài báo về bích họa."

    "Cho tôi xem?"

    "Tất nhiên." Bạch Lương Dịch cười, cảm thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt cô gái thật đáng yêu, "Đây không phải là manh mối quan trọng, họ đều đã xem qua rồi, chỉ có cô và Trình Tinh chưa xem."

    "Ồ." Ngân Tô mới nhận lấy tờ báo và mở ra.

    Tờ báo bị cắt ra, không thấy thời gian xuất bản cụ thể. Nội dung bài báo thực sự là về bích họa, nhưng tiếc là chỉ có bài viết, không có nhiều thông tin.

    Nội dung đại khái nói rằng ở một ngôi làng nào đó phát hiện nhiều bích họa, sau khi kiểm chứng nhiều mặt, họ phát hiện bích họa này đã tồn tại từ lâu, và họ sẽ thành lập một đội ngũ chuyên nghiệp đến ngôi làng này để nghiên cứu.

    Sau đó thì không có gì nữa.

    Đội ngũ này có xuất phát hay không, kết cục ra sao, không ai biết.

    Bạch Lương Dịch nói đây không phải là manh mối quan trọng quả thật không sai.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng ba 2025
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 121: Làng Vĩnh Sinh (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô trả lại tờ báo cho anh ta, "Thấy mèo đen là điềm xấu, nửa đêm không nên chải đầu trước gương, thà thử quan tài người còn hơn thử giày người, đừng tùy tiện vào nhà hoang. Đó là những quy tắc."

    Biểu cảm vốn dĩ thờ ơ của Bạch Lương Dịch bỗng trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn cô.

    Sau khi vào bản đồ này, họ chỉ biết một quy tắc từ miệng Trương Dương: 'Ban đêm nghe thấy tiếng động thì đừng ra ngoài.'

    "Cô biết những điều này từ đâu?"

    "Hỏi thôi." Ngân Tô cười: "Miệng để làm gì chứ?"

    "..."

    Thực ra có thể hỏi NPC rất nhiều thứ, nhưng những người chơi cẩn thận sẽ không chọn cách gây rắc rối với NPC khi chưa biết gì, chẳng phải là muốn chết nhanh hơn sao?

    "Điều đầu tiên không giống quy tắc, mà giống một lời cảnh báo hơn." Bạch Lương Dịch nhanh chóng nghiêm túc: "Hai, ba, bốn có thể kiểm chứng thêm."

    "Nhìn gương thấy ma, đi giày.." Ngân Tô nhìn về phía Liễu Lan Lan, nói đầy ẩn ý: "Có thể là đổi người rồi."

    【Liễu Lan Lan·? 】

    Cô thấy Triệu Trần hiển thị là 【Triệu Thần·Sinh viên đại học】, không có dấu hỏi.

    Tối qua khi Liễu Lan Lan ra ngoài, cô thấy Liễu Lan Lan đi đôi giày không phải của mình.

    Nhưng lúc này Liễu Lan Lan trông không khác gì tối qua, vẫn kiêu ngạo và bướng bỉnh, cả thần thái và giọng điệu cũng không thay đổi.

    Liễu Lan Lan đang nũng nịu với Triệu Thần, bảo anh ta dạy dỗ Trương Dương để xả giận cho mình.

    Bạch Lương Dịch nghe xong lời của Ngân Tô thì đầy thắc mắc, tiến độ của cô nhanh vậy sao? Đây là người chơi mới vừa qua bản đồ tân thủ?

    Việc cô ấy nói thật hay không cũng không quan trọng, dù sao họ cũng không tin nhiều. Trong bản đồ này, bảo vệ bản thân là điều đúng đắn, lòng tin ở đây không có giá trị.

    Vì vậy, Bạch Lương Dịch cũng không bận tâm những chi tiết nhỏ nhặt, ánh mắt hướng về phía người đang nũng nịu với Triệu Thần, "Liễu Lan Lan đổi người rồi?"

    Anh ta không thấy Liễu Lan Lan có gì khác so với hôm qua.

    Hơn nữa, chỉ trong một đêm, sao cô ấy lại xác định được hai quy tắc?

    Ngân Tô mắt sáng rực nhìn chằm chằm Liễu Lan Lan, không biết đang nghĩ gì, "Không biết, có thể." Kỹ năng đó nâng cấp rồi nhưng vẫn chỉ hiện dấu hỏi, cô cũng chỉ có thể đoán.

    Bạch Lương Dịch nhìn vào khuôn mặt gần như hoàn hảo của Ngân Tô, nụ cười đó quá chói mắt, đẹp thì đẹp nhưng anh lại cảm thấy có chút nguy hiểm.

    Tuy nhiên, trong mắt Bạch Lương Dịch lại hiện lên chút hứng thú.

    * * *

    * * *

    Dưới sự chỉ đạo của Triệu Thần, Mập đè Trương Dương xuống đất đánh đập, như muốn đánh chết anh ta tại chỗ.

    "Đủ rồi đấy, đánh chết anh ta thì ai dẫn các người đi xem bích họa." Ngân Tô kịp thời lên tiếng.

    "Đủ rồi." Triệu Trần quả nhiên ngăn người béo lại, anh ta bước đến bên Trương Dương, đá một cái và đe dọa: "Lần sau còn dám làm bậy thì tao sẽ chặt tay mày."

    Trương Dương nằm trên đất rên rỉ, không nói được lời nào.

    "A Thần, khi nào chúng ta đi xem bích họa?" Liễu Lan Lan đi tới, nhìn Trương Dương với vẻ ghét bỏ rồi ôm lấy cánh tay Triệu Thần, "Em muốn xem xong rồi rời khỏi nơi quỷ quái này ngay, ở đây chẳng tốt chút nào."

    Nói xong, Liễu Lan Lan lại trừng mắt nhìn Ngân Tô và Lư Khê, tiếp tục tố cáo: "Tối qua họ còn cố tình nhốt em ngoài cửa!"

    "Liễu Lan Lan, cô đừng nói bậy!" Lư Khê là người rất biết cách biện minh, "Cô ra ngoài lúc nào chúng tôi còn không biết, ai cố tình nhốt cô?"

    "Các người khóa cửa!" Liễu Lan Lan giận dữ hét lên: "Tôi ra ngoài rồi về không đẩy được cửa vào, không phải các người thì ai làm?"

    Lư Khê cười lạnh: "Cô nghĩ mình là hoàng thân quốc thích à? Chúng tôi nửa đêm không ngủ để chờ cô ra ngoài rồi khóa cửa? Khi chúng tôi dậy cửa vẫn bình thường, đâu có khóa? Cô đừng vu khống người khác."

    "Tôi.."

    Lư Khê không cho Liễu Lan Lan cơ hội nói, "Tối qua cô đột nhiên phát điên la hét, nửa đêm còn chạy ra ngoài.. Ai biết cô có phải bị bệnh thần kinh không, giờ còn đảo lộn trắng đen đổ lỗi cho chúng tôi!"

    "Tôi đảo lộn trắng đen?"

    "Không phải cô thì ai? Tối qua ai la hét ầm ĩ?"

    "Cô.."

    Ngân Tô không tham gia vào cuộc chiến giữa các NPC này, cô nhìn chằm chằm Liễu Lan Lan.

    Lư Khê nhắc đến chuyện tối qua, trên mặt Liễu Lan Lan thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, dường như vẫn còn nhớ những gì đã trải qua.

    Cô ấy trông như vậy.. không giống như đã bị thay thế.

    Vậy thì là gì nhỉ?

    Cuối cùng, Triệu Thần ngăn hai người họ cãi nhau.

    "Vậy khi nào chúng ta đi xem bích họa? Tôi không thể chịu nổi nữa!" Liễu Lan Lan làm ầm lên bên cạnh Triệu Thần: "Xem xong rồi về ngay đi, nơi này vừa bẩn vừa cũ, nhìn thấy là bực, tôi không muốn ở đây. A Thần, A Thần.."

    "Chút nữa sẽ đi." Triệu Thần an ủi cô: "Được rồi, được rồi, đừng giận nữa."

    Triệu Thần và Liễu Lan Lan đi xa, không nghe thấy họ nói gì nữa.

    Mập nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, cuối cùng phát tiết bằng cách đá Trương Dương một cái nữa, rồi mặt mày u ám quay vào phòng.

    Ngân Tô nhìn Trương Dương đang co ro trên đất, không làm gì cả, mà quay người đi ra ngoài cổng sân.

    Lư Khê như cái đuôi nhỏ theo sau cô, "Dao Dao đi đâu vậy?"

    Bạch Lương Dịch nhìn theo bóng lưng mảnh mai đó, đến khi cô ra khỏi cổng sân mới thu lại ánh mắt, nhìn xuống Trương Dương nằm trên đất.

    Anh ta cũng không có ý định giúp Trương Dương.

    Nếu họ thực sự đóng vai những kẻ bắt nạt Trương Dương, thì việc giúp anh ta lúc này cũng không mang lại thiện cảm gì, có khi còn khiến Trương Dương ghét mình hơn.

    * * *

    * * *

    Ngôi làng yên tĩnh tỉnh giấc trong ánh bình minh, tiếng người nói chuyện mơ hồ từ xa vọng lại, khói bếp lượn lờ, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa trong gió.

    Cả ngôi làng cổ kính, giản dị, yên bình và tĩnh lặng, như một chốn bồng lai tiên cảnh.

    Ngân Tô dựa vào cửa nhìn về phía những ngọn núi xa xa, nơi đường chân trời không đều nhau, được ánh bình minh phủ lên một lớp ánh sáng rực rỡ.

    Tuy nhiên, đây không phải là chốn bồng lai tiên cảnh, mà là một ngôi mộ khổng lồ.

    "Dao Dao, cậu có đói không?"

    Ngân Tô thấy có người từ xa trở về, cô quay sang cười với Lư Khê: "Có chút, cậu đi xem Trương Dương đã làm xong bữa sáng chưa."

    "Cậu ta vừa bị đánh một trận, làm sao nhanh vậy được." Lư Khê nói với vẻ chán ghét, hoàn toàn không thương cảm Trương Dương bị đánh, "Để mình đi xem, thật là phiền phức."

    Lư Khê vừa rời đi, Tôn Hạo và Chu Hiên cùng nhau trở về đến cổng.

    "Cô Lộ." Chu Hiên mặc đồ thợ sửa chữa chủ động chào cô.

    Ngân Tô mỉm cười: "Chào buổi sáng, hôm nay cũng là một ngày đẹp trời nhỉ."

    "..."

    Trong trò chơi thì có gì đẹp?

    Dù tính tình tốt, Chu Hiên cũng không biết đáp lại lời Ngân Tô thế nào.

    Còn Tôn Hạo thì thẳng thắn hơn, nhìn cô với ánh mắt như nhìn người điên, "Cô không sao chứ?"

    Ngân Tô tươi tỉnh: "Không sao mà."

    "..."

    Anh ta thấy không giống không sao.

    Lúc này, Sử Vân Phi và Trình Tinh từ hai hướng khác nhau trở về, Bạch Lương Dịch có lẽ thấy mọi người trở về cũng từ trong nhà bước ra.

    Trong sân có NPC, mấy người chơi rất ăn ý đi ra ngoài vài mét, kéo cả Ngân Tô đang ngắm cảnh tham gia cuộc họp nhỏ này.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng ba 2025
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 122: Làng Vĩnh Sinh (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Tinh mở lời trước về phát hiện của mình: "Tôi vừa đi đến cổng làng xem cây khô đó. Dưới gốc cây có nhiều dấu vết cúng bái, nhưng trên cây ngoài dải lụa đỏ và đèn lồng thì không có gì khác."

    "Cúng bái?"

    "Ừ, có nhiều tro hương và nến đã cháy hết. Không rõ là cúng cây hay cúng thứ gì khác."

    Trình Tinh nói xong, mặt mày kỳ lạ bổ sung thêm: "Bên cạnh cây khô còn có một bia đá.. Các bạn có thể đi xem, rất kỳ quái."

    Tối qua quá tối, bia đá đó nằm ở phía bên kia cây lớn, mọi người đều không nhìn thấy.

    Kỳ quái thế nào thì chỉ có người chơi tự đi xem mới biết được.

    Sau khi Trình Tinh nói xong, Tôn Hạo lên tiếng: "Ngôi làng này ít nhất có bốn trăm hộ gia đình, mỗi nhà đều treo lụa đỏ, trông như có người ở. Tính trung bình mỗi nhà ba người, dân số làng này trên 1200 người."

    Số lượng NPC cơ bản càng nhiều thì có lợi cũng có hại.

    Lợi là có thể hỏi được nhiều manh mối từ những NPC này, hại là khi bước vào giai đoạn sinh tồn, những NPC cơ bản này sẽ trở thành lực lượng chính truy đuổi họ.

    Tôn Hạo và Chu Hiên hành động cùng nhau, họ đã nắm được quy mô cơ bản của làng.

    Khi họ trở về, đã có nhiều dân làng mở cửa, thấy người lạ, dân làng không có chút đề phòng nào, ngược lại còn nhiệt tình hỏi họ có phải là bạn học mà sinh viên nhà họ Trương dẫn về không.

    "Cả làng đều biết Trương Dương sẽ dẫn người về?"

    "Đúng, tôi hỏi dò họ, họ nói mẹ của Trương Dương đã nói khắp nơi rằng con trai sẽ về và còn dẫn bạn học về chơi."

    Tình huống này cũng bình thường, ở những ngôi làng này, tin đồn lan truyền rất nhanh và rất kỳ lạ.

    Ví dụ như bạn đi nước ngoài, người ta nói bạn đi tù, bạn chưa kết hôn, người ta nói bạn đã ly hôn và sảy thai ba lần.

    Chu Hiên cuối cùng bổ sung thêm: "Trong làng không có bất kỳ động vật nào."

    Tối qua khi vào làng, họ đã cảm thấy quá yên tĩnh, nên cũng không quá ngạc nhiên.

    "Bạn có phát hiện gì không?" Trình Tinh hỏi Sử Vân Phi đang cúi đầu.

    Sử Vân Phi không nhìn ai, giọng trầm: "Tôi thấy một ngôi nhà không treo lụa đỏ."

    Cả làng nhà nào cũng treo lụa đỏ, đột nhiên có một nhà không treo, điều này càng kỳ lạ.

    Sử Vân Phi nói xong thì không bổ sung thêm gì, không rõ là không muốn nói hay không có phát hiện gì khác, người chơi cũng không ép buộc, những người khác tiếp tục nói.

    "Tôi không ra ngoài." Bạch Lương Dịch trực tiếp nói mình không có phát hiện gì, nhưng anh ta liếc nhìn Ngân Tô: "Quy tắc mà cô nói trước đó, có thể nói không?"

    Ngân Tô đang ngồi nghe đột nhiên bị gọi, cô không quan tâm: "Tùy."

    Mọi người: "?" Quy tắc?

    Họ cũng đã nói chuyện với dân làng, nhưng không nghe thấy bất kỳ nội dung nào giống quy tắc.

    "..."

    Bạch Lương Dịch nhìn chằm chằm Ngân Tô.

    "..."

    Ngân Tô không hiểu nhìn lại, nhìn cô ấy làm gì? Cô ấy đã đồng ý rồi mà?

    Hai người không giao tiếp bằng ánh mắt, cuối cùng Bạch Lương Dịch như không còn lời nào để nói, mở miệng nhắc lại quy tắc mà Ngân Tô đã nói trước đó.

    Vài người chơi nhìn Ngân Tô với biểu cảm phức tạp, cô ấy thực sự không phải là NPC trà trộn vào sao?

    * * *

    * * *

    Mọi người trao đổi xong manh mối trở về sân, Lư Khê cầm một củ khoai lang hấp ăn, thấy Ngân Tô vào, còn đưa cho cô ấy một củ.

    Trương Dương khập khiễng chuẩn bị bữa sáng, gọi họ đến ăn.

    Ngân Tô vẫn không thấy bố mẹ của Trương Dương, cô ấy xúi Lư Khê đi hỏi: "Trương Dương, bố mẹ bạn đâu?"

    "Họ đi giúp đỡ nhà chị họ rồi." Trương Dương trả lời nhỏ: "Đám cưới cần chuẩn bị nhiều thứ, không kịp làm."

    Tối qua Trương Dương đã nói chị họ anh ấy kết hôn.. nhưng đám cưới này có liên quan gì đến nhiệm vụ không?

    "Chúng ta đến nhà chị họ bạn xem sao." Bạch Lương Dịch chen vào, "Tôi chưa từng thấy đám cưới ở nông thôn, hơi tò mò."

    Có lẽ lý do của Bạch Lương Dịch hợp lý, Trương Dương dễ dàng đồng ý: "Được, lát nữa tôi dẫn các bạn qua xem."

    "Không cần, bạn chỉ cần nói vị trí, chúng tôi tự đi."

    Trương Dương "ồ" một tiếng, cũng không nhất thiết phải dẫn đường, nói cho họ biết cách đi.

    Bạch Lương Dịch nhìn Triệu Thần một cái, tự nhiên hỏi: "Anh Thần, anh đi không?"

    "Không đi, các bạn tự đi đi." Triệu Thần dường như không hứng thú với đám cưới, cũng không quan tâm người khác làm gì.

    Người chơi đều không biết bích họa ở đâu, hỏi Trương Dương cũng chỉ nhận được câu trả lời "xem ý của Triệu Thần", nên họ đành phải làm việc khác trước.

    Sau khi ăn sáng, người chơi chuẩn bị đến nhà chị họ của Trương Dương.

    Rõ ràng chỉ có người chơi là hứng thú với đám cưới, các NPC khác không quan tâm, Lư Khê nói cô ấy muốn ngủ bù nên không đi xem đám cưới quê mùa đó.

    Mập từ lúc ăn sáng đã u ám, chẳng nghe họ nói gì.

    Liễu Lan Lan thì khỏi phải nói, Triệu Thần không đi, cô ấy chắc chắn cũng không đi.

    Vì vậy, người chơi có thời gian hành động riêng.

    Ngân Tô ra ngoài cùng người chơi nhưng không định đến nhà chị họ của Trương Dương, cô ấy tách ra hành động riêng.

    Ngân Tô đi đến cổng làng, nhìn thấy cây khô đó.

    Ban đêm ánh sáng không đủ, lúc này Ngân Tô mới thấy rõ cây khô lớn đến mức nào, ước chừng bảy tám người trưởng thành mới ôm hết được.

    Dải lụa đỏ trên cây khô còn nhiều hơn so với ban đêm, nhìn từ xa như một cây lớn màu đỏ.

    Cô ấy đi đến gốc cây không thấy dấu vết cúng bái mà Trình Tinh nói, nhưng khi vòng qua phía bên kia, cô ấy thấy tro hương và nến đã cháy hết.

    Cô ấy quay đầu lại thấy bia đá đứng không xa.

    Trên bia đá bị vấy máu tươi, bề mặt một lớp trông vẫn còn mới, như vừa bị vấy không lâu.

    Nhưng cũng có thể thấy vết máu cũ đã đông lại trên bia đá.

    Dưới vết máu dường như có chữ, nhưng bị lớp lớp máu che phủ, không nhìn rõ viết gì.

    Ngân Tô vòng qua phía bên kia bia đá.

    - - Làng Vĩnh Sinh

    Ba chữ mạnh mẽ khắc trên bia đá, trong rãnh sâu bị phủ màu đỏ, không rõ là máu hay sơn.

    Ngân Tô đang chăm chú nhìn, đột nhiên phía sau bia đá xuất hiện một khuôn mặt đầy nếp nhăn, Ngân Tô giật mình, theo phản xạ định chạm vào ống thép.

    "Cô là bạn học của Trương Dương phải không?"

    Một người phụ nữ mặc áo hoa bước ra từ phía sau bia đá, khuôn mặt đầy nụ cười nhiệt tình.

    "Các cô gái thành phố thật xinh đẹp, nhìn làn da mịn màng này." Người phụ nữ tự nhiên khen ngợi cô vài câu, sau đó hỏi: "Sao cháu lại ở đây một mình?"

    "Một mình?" Ngân Tô kìm nén ý định rút ống thép, ngạc nhiên nhìn quanh hai bên, "Cháu đi cùng bạn mà, đâu có một mình?"

    Người phụ nữ: "..."

    Bà ta cảnh giác nhìn quanh Ngân Tô, trong mắt chỉ thấy bóng dáng cô gái đơn độc.

    Người phụ nữ lại cười, "Cháu đừng dọa bà, rõ ràng chỉ có mình cháu, đâu có ai khác."

    Ngân Tô ngạc nhiên: "Sao có thể, bạn cháu rõ ràng đang ở đây mà."

    Cô ấy giơ tay ra không trung, làm động tác đẩy về phía trước: "Bà ơi, bà không thấy họ sao? Rõ ràng họ đang ở đây mà."

    Người phụ nữ: "..."
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 123: Làng Vĩnh Sinh (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người phụ nữ chỉ thấy cô gái xinh đẹp này lần lượt "kéo" người từ không khí ra giới thiệu, như thể xung quanh cô ấy thực sự có một nhóm người.

    Nhưng ngoài không khí, bà ta chẳng thấy gì cả.

    Trong mắt người phụ nữ thoáng qua một tia sợ hãi, sự nhiệt tình trên khuôn mặt dần biến mất, bà ta liếc nhìn bia đá hai lần, dường như nghĩ đến điều gì đó đáng sợ, bắt đầu lùi lại, cuối cùng quay lưng bỏ đi.

    Ngân Tô ở phía sau gọi: "Bà ơi, sao bà chạy vậy? Bạn cháu muốn nói chuyện với bà mà!"

    Nghe thấy vậy, người phụ nữ chạy nhanh hơn.

    Ngân Tô: "..."

    Chậc, làm NPC mà thế này! Đồ nhát gan!

    Sau khi dọa người phụ nữ chạy mất, Ngân Tô lại nhìn bia đá. Cô ấy không ngần ngại đưa tay chạm vào chỗ sạch sẽ của bia đá, cả tấm bia lạnh buốt.

    "Xì." Ngân Tô rùng mình vì lạnh, vội rút tay lại.

    Dưới bia đá có gì sao?

    Ngân Tô đi vòng quanh bia đá mấy lần, bia đá được chôn xuống đất, không biết chôn sâu bao nhiêu.

    Nhìn dấu vết xung quanh bia đá, nơi này thường có người qua lại.. có lẽ là để vẩy máu lên bia đá.

    Lúc này, Ngân Tô liếc thấy vài người dân ôm chậu đi về phía suối, dường như chuẩn bị giặt đồ.

    Ngân Tô nhìn họ, rồi lại nhìn bia đá, cuối cùng từ bỏ việc quan sát bia đá, bước nhanh theo họ.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đi theo họ một cách tự nhiên, nhanh chóng bị phát hiện, nhóm NPC này cũng không bài xích, nhiệt tình chào đón cô.

    Ngân Tô lần này không dọa họ, mà thuận theo gia nhập nhóm, cùng đi đến bờ suối.

    "Thành phố cũng chỉ vậy thôi, không khí không tốt bằng nông thôn, con người cũng không chất phác dễ thương như các cô."

    "Ôi chao, cô gái thành phố nói chuyện khác hẳn."

    Lời của Ngân Tô làm mọi người cười rộ lên, vây quanh cô bắt đầu hỏi han đủ thứ.

    Ngân Tô vui vẻ trả lời các câu hỏi của họ, không biết thì bịa đại, dường như những người dân làng này cũng không nhận ra thật giả, nhiệt tình trò chuyện suốt đường đến bờ suối.

    Bờ suối có nhiều tảng đá lớn, nhìn những tảng đá mòn sáng bóng, rõ ràng đây là nơi giặt đồ quen thuộc của dân làng.

    Ngân Tô chủ động nói: "Để cháu giúp các cô nhé?"

    Một người dân làng lập tức từ chối: "Không được, cháu là khách, sao có thể để khách làm việc được."

    Ngân Tô chỉ khách sáo, không thực sự muốn giúp NPC giặt đồ, nghe vậy cô liền đứng sang một bên quan sát.

    Ngân Tô trò chuyện với họ, những người dân làng nhiệt tình hợp tác, cô thậm chí còn biết được ngôi làng này trước đây không gọi là Làng Vĩnh Sinh, mà là Làng Vĩnh Thắng.

    Ngân Tô thuận miệng hỏi: "Sao sau này lại đổi tên?"

    Một người dân làng thở dài: "Hình như là viết sai thôi, trước đây không tốt như bây giờ, đều phải chép tay, ai biết chép sai chỗ nào. Chúng tôi là dân thường, đâu thể cãi nhau với quan chức được? Thế là đành gọi là Làng Vĩnh Sinh thôi."

    Là viết sai hay có ý nghĩa khác, Ngân Tô tạm thời không thể xác định.

    Chuyển qua chủ đề khác, Ngân Tô lại dẫn dắt câu chuyện về gia đình Trương Dương, dân làng bắt đầu bàn tán về gia đình họ Trương.

    "Trong làng không có nhiều sinh viên đại học, con cái nhà họ Trương đều thành đạt, lần này còn dẫn nhiều bạn về, làm họ vui mừng không thôi. Các cháu chưa về, họ đã khoe khắp làng, sợ chúng tôi không biết."

    Ngân Tô ngồi trên tảng đá, nghe vậy, nhìn người phụ nữ đang nói, tò mò hỏi: "Trương Dương có em gái à?"

    Người phụ nữ nhanh miệng: "Không phải em gái, là chị gái."

    "Sao cháu chưa gặp chị ấy?"

    Tiếng cười nói bên bờ suối bỗng im bặt, gió thổi qua mặt nước, đập vào người Ngân Tô, dường như mang theo chút lạnh lẽo.

    Người dân làng đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt vẫn còn nụ cười nhưng ánh mắt lại trống rỗng và lạnh lẽo, "Cô bé hỏi chuyện này làm gì?"

    Ngân Tô như không nhận ra sự khác thường của họ, trả lời vô tội: "Không phải các cô đang nói sao? Cháu chỉ thắc mắc sao không thấy chị ấy ở nhà Trương Dương, không được hỏi à?"

    "..."

    Người dân làng bắt đầu nhìn nhau, dường như đang tìm lỗ hổng trong lời nói của Ngân Tô.

    Có lẽ không tìm được lý do để phản ứng, vài người dân làng ánh mắt kỳ lạ dần tan biến, chuyển chủ đề: "Cô bé có bạn trai chưa?"

    Ngân Tô cười tươi: "Chưa có ạ."

    "Cô xinh đẹp thế này sao lại chưa có bạn trai? Ở tuổi này nên yêu đương, không thì phí lắm."

    Các bà cô làng mở chế độ thúc giục yêu đương, mỗi người một câu.

    Ngân Tô đứng trên tảng đá, nhìn xuống dòng suối, nước suối chảy xiết và không trong, không thấy đáy.

    Ngân Tô tranh thủ lúc mấy người dân làng nói xong một lượt, xen vào: "Dòng suối này khá sâu nhỉ."

    "Sâu?" Một người dân làng lắc đầu: "Không sâu đâu, chỗ sâu nhất cũng chỉ đến thắt lưng thôi."

    Ngân Tô lại nhìn xuống nước: "Không thấy đáy, thế mà không sâu à?"

    Mặt nước lấp lánh làm méo mó hình ảnh của cô, đúng lúc đó, một bóng đen xuất hiện bên phải mặt nước.

    Ngân Tô như không để ý đến hiện tượng lạ, bóng đen phía sau liền đưa tay đẩy cô.

    Lời nói lạnh lùng, đầy ác ý của người dân làng vang lên bên tai cô: "Cô xuống xem sẽ biết sâu hay không."

    Ngân Tô nhanh nhẹn né sang bên, nắm lấy tay người dân làng, cười nhẹ: "Bà ơi, bà làm gì vậy?"

    Người dân làng rõ ràng không ngờ Ngân Tô có thể tránh được, còn nắm lấy tay mình, mắt mở to.

    Nhưng người dân làng nhanh chóng cười nhiệt tình, như không có gì xảy ra: "Bà đùa với cháu thôi, muốn dọa cháu xíu, cháu không giận chứ?"

    Ngân Tô dường như chấp nhận lời giải thích của bà ta: "Vậy à."

    "Phải.."

    Người dân làng chưa kịp nói hết câu, Ngân Tô đã đá bà ta xuống nước.

    Người dân làng rơi xuống nước, theo phản xạ bám vào tảng đá bên bờ, cố gắng leo lên.

    Nhưng cô gái đứng trên tảng đá cúi xuống, không chút do dự ấn bà ta xuống nước, cười nói khi người dân làng vùng vẫy: "Bà ơi, cháu cũng chỉ đùa với bà thôi, bà không giận chứ?"

    Khi nói, cô còn ấn người dân làng xuống sâu hơn.

    Đôi mắt đen láy của cô gái lướt qua những người dân làng khác, khóe miệng nhếch lên, trông như đang cười nhưng nụ cười đó lạnh lẽo đến khó tả. Những người dân làng định tiến lên như bị đóng đinh tại chỗ, không ai dám động đậy.

    Cho đến khi người dân làng dưới nước không còn vùng vẫy, Ngân Tô mới buông tay, người dân làng từ từ chìm xuống nước.

    Ngân Tô nhìn những giọt nước trên tay, thở dài: "Cách tiếp đãi của các bà thật ấn tượng."

    Người dân làng dường như tỉnh lại, khuôn mặt dần trở nên hung dữ, họ nhìn nhau rồi đồng loạt lao về phía Ngân Tô.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...