Đam Mỹ Ca Nhi Yêu Dấu Của Quả Nhân! - Vu Quân Công Tử

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by Nguyễn Ngọc Nguyên, Jan 14, 2025.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,228
    Chương 40: Vị Thần Chủ Kiêu Hùng

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tây Vũ môn bức tường son cao vút, mái ngói lưu ly vàng lầu canh gác ở trên cao.

    Thần chủ Ngũ châu uy nghiêm trên tuấn mã, hoàng bào phất tung bay, dung mạo ngài rực sáng dưới ánh mặt trời.

    Tả hữu mười hai vị thiên chi kiêu tử trong Hậu cung cận kề, tiếp tới là triều thần và đội Vũ Lâm quân.

    Sau khi vượt qua các trạm kiểm soát gắt gao để tiến vào Tây Vũ môn, vừa nhìn thấy bóng dáng Thần chủ Ngũ châu uy phong lừng lẫy đứng đó như kiệt tác của đất trời, đế vương sứ thần và sứ giả các nước xúc động xuống xe quỳ rạp cả hành đại lễ.

    Trong đoàn người có cả phụ mẫu của các phi tử, Thiên Tinh Húc bèn miễn lễ kêu họ đứng dậy, nhưng hắn vẫn không xuống ngựa. Xong bấy nhiêu đó sự ưu ái hắn thể hiện cũng đủ khiến cho đám thiên chi kiêu tử tan chảy tim gan, nhìn người thân sau bao ngày xa cách lại khẽ đưa mắt nhìn sang sườn mặt góc cạnh của hắn, xao xuyến rung động.

    Thiên Tinh Húc không hề nhìn chúng, hắn cất tiếng nói trầm thấp vừa đủ cho đoàn người đông đúc đang nối đuôi nhau kia nghe thấy:

    "Các chư vị đi đường xa đều đã mệt rồi mau theo quả nhân vào cung an dưỡng, đừng nán lâu ở đây nữa."

    "Dạ, Thần chủ."

    Đoàn người bèn lên kiệu lên ngựa di chuyển chậm rãi theo Thiên Tinh Húc.

    Hắn đi chánh giữa. Các phi tử và các nhạc phụ nhạc mẫu của hắn được đặc cách chung lối. Các phi tử mừng lắm khi đấng lang quân ưu ái đến phụ mẫu của chúng, sóng bước bên cạnh đều len lén nhìn hắn không rời, khẽ mỉm cười hạnh phúc xiết bao.

    Trọng thần cùng các sứ đi hai lối hai bên, hai lối còn lại nghiễm nhiên không có người. Tây Vũ môn không hề có lối dành cho quan lại cấp thấp.

    "Cung nghênh Thần chủ bãi giá hồi cung!"

    Đội Vũ Lâm quân quỳ rạp xuống cung tiễn thánh quân ngay tại Tây Vũ môn.

    Trời xanh, nước biếc. Thấp thoáng vạt hoàng bào kiêu hùng bay trong cơn gió thoảng đến nao lòng.

    Tiếp đón dăm ba câu trà nước tại Kim Quang đại điện, Thiên Tinh Húc tinh tế cho đoàn thượng khách lui về nghỉ ngơi, an bài thỏa đáng.

    Thanh Hoa điện trang hoàng rộng lớn có lâu có các, với bốn mươi gian phòng ốc bề thế cùng khuôn viên cây xanh, hồ nước thưởng cảnh. Đoàn thượng khách lui về đó cơm nước nghỉ ngơi, các phi tử còn có thể tới đó để trò chuyện đoàn tụ cùng gia quyến.

    Thiên Tinh Húc có thể nói hết sức chu đáo, là kiểu người trong nóng ngoài lạnh. Không kề cận thật sự không hiểu được hắn.

    Lúc này nơi các tiểu viện nhỏ lẻ cách xa Thanh Hoa điện, càng cách xa đông tây tứ cung và nơi ở của đấng cửu ngũ. Đoàn người đi vào từ Hoa Đông môn được an bài ở đây, đương nhiên vật thực tiếp đãi cũng cách biệt.

    Vào trong một căn phòng gọn gàng ngăn nắp, Nhậm Hiền Tề xem xét quanh người chủ nhân có vết trầy xước nào không, hắn nhíu mày khi dưới khuỷu tay trắng trẻo của y có vết rách da rướm máu, là lúc nãy va vào trong thành kiệu, hắn vội lấy lọ thuốc mang theo từ trong túi ra thoa cho y.

    Diệp Trường An hơi nhíu mày rụt tay lại.

    "Xót chút nhưng sát trùng. Chủ nhân người nhịn chút." Nhậm Hiền Tề đau lòng.

    Tiểu Tê cung nữ cũng đau lòng, đem nước ở trên bàn rót ra đưa cho chủ tử uống. Nàng đi loanh quanh coi thử rồi chắc lưỡi kêu lên:

    "Tên Thần chủ này thực quá keo kiệt, dù gì người cũng là thế tử một nước lại phải chen chút ở trong tiểu viện chật chội như hủ nút thế này. Quá đáng lắm mà."

    Tiểu Tê tức cha chả muốn xì khói. Diệp Trường An nhắc nhẹ nàng ta cẩn thận kẻo tai vách mạch rừng, chúng ta giờ đã vào thần cung rồi đó, không còn ở thế giới bên ngoài nữa đâu.

    Với cả các tiểu vương khác và các sứ thần, sứ giả cũng chịu chung số phận giống chúng ta mà.

    "Chúng ta là nước nhỏ phải tuân thủ luật lệ bang giao, đành nhẫn nhịn thôi Tiểu Tê à."

    Tiểu Tê nghe vậy đành ngậm miệng không nói nữa.

    .
    .

    .

    "Quác quác..."

    Trên nền trời thần cung về chiều một con diều hâu tung cánh bay lượn. Trong Thư Phòng Thiên Tinh Húc ngồi nhìn ra ánh mắt sâu thẳm.

    .
    .

    .



    Nghe nói tối nay có cung yến tổ chức ở tại điện Thanh Hoa để thếch đãi vua chúa sứ thần, sứ giả các nước lớn.

    Các tiểu vương cũng được tham dự. Tuy nhiên người đại diện thì không.

    Tiểu Tê đi nghe ngóng một hồi quay về la oai oải muốn ngoác cả mồm:

    "Thế tử gia bọn người đó thật quá đáng, đây là dịp để người gặp gỡ Thần chủ Ngũ châu cơ mà, đi, chúng ta cũng tới đó a chủ tử."

    Tiểu Tê nói thôi còn kéo cánh tay Diệp Trường An. Y thấy nàng mâu thuẫn quá, mới ban nãy thuyết phục y quay trở về cố quốc, giờ lại một mực muốn lôi y tới Thanh Hoa điện để gặp ngài ấy.

    "Tiểu Tê, chúng ta không được mời, ta cũng có tôn nghiêm của bản thân, em đừng quậy nữa có được không?"

    Nghe một lời nhẹ nhàng nhưng sao nhức nhối thấm vào tận tâm can quá, Tiểu Tê buông tay quỳ sụp xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay Diệp Trường An, khóe mắt cay cay:

    "Em xin lỗi người chủ tử ơi, là em nôn nóng quá rồi."

    Trường An xoa đầu nàng ta, từ tính trong đáy mắt: "Ta không sao, em đừng lo. Ráng đợi thêm một vài ngày nữa tới sinh thần chúng ta sẽ gặp được ngài ấy thôi, với cả em đừng nói xấu Thần chủ nữa, ta nghe sẽ buồn đấy."

    "Dạ em biết rồi em không nói thế nữa đâu nhưng với điều kiện ngài ấy đừng đối xử bất công với người là được." Tiểu Tê vâng lời nhưng không quên thòng thêm vế sau, Diệp Trường An lắc đầu với độ bướng của nàng.

    Nhậm Hiền Tề đi cho ngựa ăn rồi, loanh quanh trong phòng chán quá trời chiều mát thế này không đi dạo thực uổng phí, sẵn dạo cho tiêu thực. Thế là Tiểu Tê rủ Diệp Trường An ra ngoài.

    Bất ngờ khi nhìn thấy lính canh dày đặc ngoài cửa viện, Tiểu Tê bậm môi tức giận: "Tên Thần chủ này thật quá đáng, chúng ta có phải thành phần bất hảo đâu sao lại bị giam lỏng ở đây, người xem đi a chủ tử em không muốn thành kiến cũng không được mà."

    Trường An nhẹ giọng nói: "Tiểu Tê em cũng phải thông cảm cho ngài ấy, hiện tại thần cung tiếp đón nhiều người tới như vậy không canh gác kĩ càng thì không được đâu, những nơi khác cũng vậy đâu riêng gì chúng ta. Với lại canh gác vậy cũng có cái lợi, thành phần xấu cũng không thể trà trộn vào gây bất lợi cho chúng ta."

    A... nghe Diệp Trường An phân tách Tiểu Tê sáng mắt lên. Giọng nhỏ xíu, lại là em cũng suy nghĩ chưa tới nữa rồi.

    "Nhưng mà chủ tử ơi có em và Nhậm tướng quân bảo hộ người còn lo cái gì. Đi thôi, cửa ngoài không ra được thì chúng ta dùng cách khác."

    Nói rồi chưa kịp để Trường An phản ứng Tiểu Tê đã lần nữa lôi y khỏi phòng.

    Tới bờ tường cao chót vót bên hông tiểu viện, nàng cung nữ ngó trái ngó phải không ai nhìn thấy sau đó nhoáng cái nắm tay Diệp Trường An nhảy phốc lên bay qua bức tường một cách nhẹ nhàng.

    Tiếp đất ở phía bên kia, khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm với rất nhiều cây đại thụ lâu đời rũ dây leo từng chùm dài quết đất, lá vàng rụng tả tơi không người quét dọn.

    "Nơi này hình như không có ai ở, Tiểu Tê ơi chúng ta quay về thôi em. Đi lung tung chỗ của người khác không phải phép đâu."

    "Đợi đã chủ tử nơi này trồng rất nhiều hoa cúc mật. Người xem là ở đằng đó, thực đẹp quá, thơm quá, chúng ta mau tới xem chút rồi hãy về cũng không muộn."

    Tiểu Tê hít hà rồi kéo tay Trường An đi theo. Y nhìn quanh thấy cửa khóa cả rồi, hình như biệt viện này đã bỏ hoang từ lâu. Dòng chữ dát vàng trên biển đề ba chữ Sầm Nghê viện.

    Biệt viện này lạ quá không giống những nơi khác, tấm biển dát vàng, đỉnh ngói còn trạm trổ hai con rồng vàng cùng nhau quấn quýt uốn lượn song hành bên nhau.

    Trước khi tới đây nửa tháng qua Diệp Trường An cũng đã được phụ vương cho học qua chút ít nên y cũng biết sơ sơ về thần cung và lịch sử.

    Nơi đây là thánh địa phong ấn suốt chiều dài lịch sử Ngũ châu, mới chưa đầy hai tháng Tân Thần chủ xuất hiện dẹp yên chiến loạn tranh đấu giữa các quốc gia cũng như giữa các vị thần trên Ngũ châu quy về một mối. Ngài ấy mở phong ấn thánh địa lên ngôi cai trị, mười hai vị thần kiều diễm quỳ ở dưới chân tha thiết mong cầu dược dung nạp vào Hậu cung. Mở ra thời kì mới của đế chế Đại Thiên.

    Vậy lẽ nào đây là thánh tích nơi mẫu thân của ngài ấy từng ở trước khi được sắc phong Thần hậu?

    Diệp Trường An lóe lên suy nghĩ đấy, cũng không hiểu sao đặt chân tới nơi này dâng lên cảm giác buồn bã quá. Y đang lâng lâng ngắm nghía bỗng nghe tiếng động ở bên ngoài cánh cổng làm từ gỗ quý có niên đại quá lâu đời không biết bao nhiêu ngàn năm lịch sử.

    Tiểu Tê còn phản ứng nhanh hơn nhoáng cái nghe động đã nắm vai áo kéo y phóng vút vào trong lùm hoa cúc mật gần đó ẩn nấp.

    "Két..."

    Cửa mở, Thiên Tinh Húc bước vào không nhìn chung quanh mà đi thẳng vào bên trong.

    Cả hai chủ tớ nấp trong lùm hoa nhìn ra thấy nam nhân cao lớn lãnh diễm đang bước tới thì hốc mắt trợn tròn chấn động, bởi dung mạo dáng dấp đó giống bích họa tới sáu bảy phần, ngoài đời Thần chủ Ngũ châu còn tuấn tú hơn gấp nhiều lần.

    Quá xúc động trái tim đập dồn dập nước mắt không hiểu sao cứ thế chảy tràn ra ướt đẫm, Diệp Trường An muốn khuỵu xuống.

    "Là ai?"

    Thiên Tinh Húc dừng bước quay sang lùm hoa cúc mật um tùm kia. Cất tiếng lạnh băng.

    Hai kẻ chủ tớ ở trong lùm bị hại cho đứng tim suýt ngất.

    "Bước ra trước khi quả nhân giết chết các ngươi."


    Ôi không! Đôi chủ tớ trợn mắt, vốn Tiểu Tê nhấn chủ tử lại muốn một mình bước ra lĩnh tội, tại sao tên Thần chủ khó ưa này lại biết trong lùm không chỉ có một người?

    Thôi xong phen này tiêu rồi, Tiểu Tê thật hối hận vì đã không nghe lời chủ tử.

    Nắm tay Diệp Trường An, nàng lắc đầu nhỏ giọng vừa đủ cho y nghe: "Chủ tử để em thử thuyết phục ngài ấy trước, chủ tử tuyệt đối đừng bước ra kế hoạch của chúng ta coi như vỡ lỡ hết." (Ý Tiểu Tê nói là gây ác cảm cho đối phương ngay từ lần gặp đầu tiên là thất cách.)

    Trường An cũng có uy nghiêm, càng run sợ chưa định thần được nên ngồi bệch dưới bụi hoa, chân mềm nhũn nào dám bước ra đối diện người y yêu thương trong hoàn cảnh này, là y lén lút không quang minh chính đại tới đây, mặt mũi nào dám gặp chàng.

    Rất tiếc mấy lời Tiểu Tê nói nhỏ với Diệp Trường An dù cho ở khoảng cách xa nhưng Thiên Tinh Húc đã nghe thấy hết rồi.

    Tiểu Tê bước ra khỏi lùm hoa đi tới quỳ xuống hành lễ với nam nhân uy mãnh, cũng đâu dám ngó thẳng mặt ngài ta. Khép nép thưa:

    "Hồi bẩm Thần chủ, nô tì và chủ tử vô tình dạo chơi và lạc đến chỗ này không hề có ý xâm phạm lãnh địa linh thiêng, cúi xin Thần chủ giơ cao đánh khẽ bỏ quá cho ạ, nô tì sẽ lập tức đưa chủ tử rời khỏi chỗ này."

    Không hề để lời cung nữ lọt vào tai, Thiên Tinh Húc híp mắt nhìn về bụi hoa kia, thoáng chốc mà đã xẹt ngang người nàng như một cơn lốc. Tới khi Tiểu Tê ý thức quay người lại thì đã thấy Thần chủ Ngũ châu đứng bên bụi hoa mất rồi, còn hơi khom người từ trong bụi hoa nhấc lên một cỗ cơ thể mĩ mạo.

    Diệp Trường An hốc mắt mở to khi đối diện với Thiên Tinh Húc.

    Thiên Tinh Húc còn kinh ngạc hơn, đồng tử đỏ ngầu thiếu điều muốn nứt rạn ra. Bởi thiếu niên trước mắt là người hắn ngày đêm tâm niệm, nhớ nhung yêu thương suốt bao nhiêu năm tháng qua.

    Thiên Tinh Húc gặp Ca nhi rùi, chờ cả một mùa xuân QAQ
     
    Last edited: Feb 28, 2025
  2. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,228
    Chương 41: Diệp Trường An Vào Điện Cảnh Nghi

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ca nhi..."

    Bờ môi run rẩy mấp máy trong khổ sở, bàn tay phong lan chầm chậm buông cổ áo lụa mềm, Thiên Tinh Húc thả người xuống chỉ để dùng bàn tay đó vuốt ve gương mặt non nớt đơn thuần của người ta, gương mặt đã từng khiến con tim hắn ngày đêm điên đảo, si mê tìm cầu.

    Song ý định còn chưa kịp thực hiện, bàn tay chỉ mới vừa giơ ra giữa chừng đã khựng lại bởi tiếng la thất thanh của nàng cung nữ nhỏ thó.

    Dường như nàng ta hiểu lầm tưởng rằng Thần chủ Ngũ châu vươn tay tính động thủ với chủ tử của nàng nên mới hét lên:

    "Thần chủ Ngũ châu xin dừng tay. Xin hạ thủ lưu tình tha cho chủ tử nhà nô, là nô tì cả gan dẫn chủ tử tới đây, có trách có phạt thì hãy nhắm vào nô tì đây này."

    Tiểu Tê gan to bằng trời lao tới cật lực phân bua.

    Thiên Tinh Húc nhờ âm thanh như thủng màn nhĩ đó mà sực tỉnh, bàn tay từ từ hạ xuống. Diệp Trường An vẫn ngây ngốc nhìn Thiên Tinh Húc, hốc mắt đen láy tròn to long lanh. Hốc mắt chất đầy kinh hỉ, cũng chất đầy ngưỡng vọng khát cầu.

    Điều đó làm cho yết hầu Thiên Tinh Húc dịch động, sao em ấy lại nhìn hắn với ánh mắt si mê kì lạ đó, nếu còn tiếp tục hắn sợ sẽ không cưỡng lại nổi.

    "Ca nhi, đệ đang bày trò gì ở đây vậy, huynh sẽ không mắc bẫy của đệ đâu."

    Thiên An Ca từ nhỏ đã ưa bày những trò nghịch ngợm quậy phá, Thiên Tinh Húc cũng vì nhiều lần sập bẫy của tiểu đệ bé bỏng nên giờ cũng nghĩ là y đang bày trò chọc ghẹo hắn, chắc chắn lén phụ thân và cha xuống đây phá phách hắn đây mà. Không đuổi em ấy về để ở đây sẽ rất nguy hiểm, tình cảm hắn dành cho em cũng sẽ bị phát hiện mất thôi. Rồi từ ngưỡng mộ một người tam ca xuất chúng tiểu đệ sẽ trở nên ghê tởm căm ghét và xa lánh hắn.

    Tưởng tượng viễn cảnh đó đủ khiến hắn rùng mình.

    Không thể có em ấy, chí ít để hắn được ở bên cạnh với cương vị một người anh trai đúng nghĩa, hắn sẽ chôn giấu mối tình đơn phương này suốt đời suốt kiếp.

    "Ca nhi đệ có nghe huynh nói không vậy, mau trở về thần giới đi."

    Thiên Tinh Húc tiếp tục thúc giục.

    Mặc cho Thiên Tinh Húc nói, đôi chủ tớ kia đã kinh ngạc tới ngoác mồm.

    Diệp Trường An bối rối: "Thần chủ ngài nói gì ta nghe không hiểu cho lắm, ta chưa từng gặp ngài bao giờ, chỉ có chiêm ngưỡng qua bích họa. Với cả ta tên là Diệp Trường An, là thế tử của Chiêu La quốc, ta phụng mệnh phụ vương đến đây chúc mừng đại lễ sinh thần của ngài. Bộ ta giống đệ đệ của ngài lắm sao, nghe ngài nói mà ta hiếu kì muốn gặp đệ đệ của ngài một lần đó."

    Diệp Trường An cười híp mắt. Cung nữ Tiểu Tê bổ sung thêm: "Phải đó Thần chủ, chủ tử của nô lần đầu tiên đặt chân đến Hỉ Tích thành, người cũng rất đơn thuần không thể bày trò gì với ngài được đâu, xin Thần chủ minh xét."

    Thiên Tinh Húc nheo mắt cẩn thận nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Diệp Trường An, nhìn tới đâu Diệp Trường An rùng mình tới đó. Y ngượng quá khép nép hai tay che người lại ngại ngùng.

    Trông bộ dáng run rẩy mất tự nhiên kia thì lại không giống Ca nhi của hắn. Ca nhi ngày nào cũng bám dính hắn, một tiếng tam ca, hai tiếng tam ca như con sáo con tập nói, còn nữa giờ hắn mới để ý đến màu tóc của thiếu niên này, mới bước sang tuổi mười lăm, em ấy lẽ nào đã có thể thi triển thần thông, muốn đích xác đợi hắn kiểm tra đã. Nghĩ rồi bàn tay phong lan lần nữa vươn ra chạm vào mái tóc dài đen nhánh kia.

    Hơ... Diệp Trường An sửng sốt đứng yên không phản kháng để mặc đối phương đụng chạm.

    Thiên Tinh Húc thi triển thần thông để cảm ứng thì không tìm thấy bất kì phản ứng nào trên mái tóc của y, mái tóc hoàn toàn là thật. Nhưng bất ngờ khi hắn phát hiện ra mảnh khí tức của Ca nhi lẩn khuất trong cơ thể y, rất ít phải trực tiếp tập trung tinh thần đi sâu vào bên trong cơ thể y mới có thể cảm nhận được.

    Thiên Tinh Húc nhíu mày hiểu ra vấn đề.

    Vẫn là em ấy bằng xương bằng thịt không thay đổi ngoài màu tóc lam sắc di truyền từ cha và hồn đan hộ thể cũng không có, khí tức nguyên thủy thì yếu ớt cộng với kí ức quên sạch sẽ, tám chín phần mười em ấy lịch kiếp rồi.

    Tính toán thời gian thì sau khi hoàn thành lịch kiếp em ấy sẽ thức tỉnh năng lực. Trong khoảng thời gian này hắn nhất định phải bảo vệ em ấy mới được, tuyệt đối không để bất trắc gì xảy ra phá hỏng quá trình lịch kiếp của em ấy.

    Ánh mắt trở nên dịu dàng, bàn tay kia không còn chạm vào tóc nữa mà chuyển sang vuốt ve cưng nựng bờ má bánh bao của thiếu niên mới bước sang tuổi mười lăm. Thiên Tinh Húc nhìn y với ánh mắt tràn đầy ôn nhu:

    "Diệp Trường An phải không, theo quả nhân về cung. Đi thôi nào."

    Tinh Húc nói rồi nắm tay kéo y đi. Diệp Trường An bước theo Thiên Tinh Húc, hệt bước trên mây bay bồng bềnh, chếnh choáng.

    Y không hiểu sao Thần chủ Ngũ châu đột nhiên thay đổi thái độ như lật bánh tráng, mới ban nãy còn muốn đòi mạng giờ đã đem y theo thế này, là vì dung mạo của y giống với tiểu đệ của ngài ấy nên được ưu ái sao?

    Tiểu Tê cung nữ chấp nhận vấn đề nhanh hơn, bước theo bên cạnh Diệp Trường An mà cứ nháy mắt ra hiệu với y rồi cười hề hề. Mặc kệ tiểu đệ kia của Thần chủ là ngô khoai gì, nhưng nàng phải cám ơn tên đó, nhờ chủ tử giống tên đó mà được Thần chủ quan tâm. Chủ tử phen này gặp may quá rồi.

    Hê hê hê...

    Thiên Tinh Húc dẫn Diệp Trường An về cung Rồng, dàn cung nữ vội chạy ra hành lễ vô cùng kinh hỉ vì cả tháng trời nay Thần chủ chưa về đây lần nào chỉ toàn ăn ngủ ở Thư Phòng hoặc cung viện của các phi tử, nay ngài ấy dẫn ai về thế kia?

    Woa, thiếu niên còn vô vàn khả ái như một đóa hoa sen tinh khiết, các nàng dám cá thiếu niên chỉ mới mười lăm là cùng. Còn nữa gương mặt vị thiếu niên này có điểm quen quen không biết là đã gặp ở đâu đó rồi. Với cả thiếu niên thân phận thế nào mà Thần chủ lại đích thân đem về đây, các phi tử của ngài ấy còn chưa từng được đến đây bao giờ.

    Dàn cung nữ quá nhiều thắc mắc lờn vờn ở trong đầu.

    Thiên Tinh Húc không để ý điều đó, hắn phẩy tay cho chúng bình thân và dẫn thẳng Diệp Trường An vào bên trong, đi qua rất nhiều hành lang tiểu cảnh và phòng ốc, cuối cùng dừng trước tẩm điện Cảnh Nghi nơi ở của hắn, mặc dù hắn về đây mới chỉ có một lần kể từ lúc đăng cơ.

    Tinh Húc mở cửa phòng, Tiểu Tê lóa mắt nhòm vào trong bởi nó quá xa hoa.

    "Diệp Trường An, từ bây giờ ngươi sẽ ở lại đây. Rảnh rỗi có thể đi lại tham quan nhưng gọi cung nữ dẫn đường, nơi này rộng lắm cấu trúc lại giống nhau rất dễ bị lạc."

    "Ta... ta biết rồi, cảm ơn ngài đã chiếu cố ta a Thần chủ." Trường An ái ngại bày tỏ.

    Nhìn y ngoan và mềm như cục bông Tinh Húc lại không nhịn nổi mà xoa đầu y một cái, nói: "Quả nhân sẽ còn chiếu cố ngươi hơn nữa, ngươi nghỉ ngơi đi."

    Tinh Húc nói rồi quay lưng rời đi sau khi đã căn dặn dàn cung nữ chăm sóc Diệp Trường An cẩn thận. Dàn cung nữ và cả Tiểu Tê vội vàng hành lễ cung tiễn Thần chủ bãi giá đến Thanh Hoa điện.

    Diệp Trường An đỏ mặt nhìn theo bóng lưng cao lớn thẳng tắp kia rời đi, còn ngỡ đang mơ.

    Dàn cung nữ thì lóa cả mắt khi chứng kiến Thần chủ ôn nhu sủng ái thiếu niên xa lạ xinh như hoa. Quay sang ân cần khép nép với y:

    "Chủ tử của chúng nô, Thần chủ đã căn dặn chúng nô hầu hạ người chu toàn, từ nay người cần gì xin hãy cứ gọi chúng nô bất cứ lúc nào, chúng nô rất vui vì được người sai bảo."

    Trường An ngoài mong đợi tâm trạng vẫn chưa ổn định lại, tim vẫn còn đập rộn ràng dù cho đối phương đã rời đi. Y nói: "Các ngươi ra ngoài cả đi, để mình Tiểu Tê ở lại hầu hạ ta được rồi, khi nào cần ta sẽ gọi."

    "Dạ, chủ tử." Dàn cung nữ lùi ra ngoài.

    Bấy giờ chỉ còn lại hai chủ tớ Diệp Trường An mới thở phào nhẹ nhõm, còn Tiểu Tê thì sảng khoái ăn to nói lớn, đi khắp nơi trầm trồ khen ngợi. Cười tít mắt:

    "Chủ tử ơi vớ bở rồi, kế hoạch lấy lòng Thần chủ bằng một điệu múa trong đại lễ sinh thần xem ra không cần thiết nữa, người lọt hẳn vào tẩm điện của ngài ấy luôn rồi, biết bao nhiêu phòng ốc không an bài lại để người trong tẩm điện khác nào nói cho cả thảy thiên hạ biết người là ái nhân của ngài ấy, kiểu này các phi tử của ngài ấy ghen tị lắm cho mà coi. Chưa cần làm gì mà người đã đứng nhất Hậu cung rồi, biết vậy em cũng không cần lo lắng nhiều suốt đoạn đường xa tới đây. A phải rồi chủ tử ơi, để em đi báo với Nhậm tướng quân một tiếng thôi hắn ta lại tưởng chủ tử với em mất tích rồi tá hỏa chạy tìm."

    Tiểu Tê cười khằng khặc khi nghĩ đến bộ dáng hớt hải lo lắng của Nhậm Hiền Tề, nói rồi nàng ra ngoài, kêu chủ tử nghỉ ngơi.

    Còn có một mình Diệp Trường An lại nhớ tới Thần chủ Ngũ châu, y đi loanh quanh nhìn vật dụng trang trí ở trong tẩm điện, sau bức bình phong bạch hạc là long sàng của Thần chủ Ngũ châu, Diệp Trường An không dám leo lên long sàng y cẩn thận vuốt ve gối chăn trắng muốt, cơn buồn ngủ ập tới y ngồi dựa bên mép gỗ cứ thế chìm vào giấc ngủ.

    Bôn ba nhiều ngày đường xa xôi cách trở để tới được đây, ăn ngủ không đàng hoàng thiếu thốn y đã sớm mệt, nhắm mắt liền ngủ tới không biết trời trăng mây gió...
     
    Last edited: Feb 28, 2025
  3. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,228
    Chương 42: Bỏ Ai, Phụ Ai, Chi Bằng Sau Trước Vẹn Toàn

    [​IMG]


    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  4. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,228
    Chương 43: Điện Thần Nổi Loạn

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thanh Giang viện buổi trưa phát ra tiếng kêu thất thanh nháo loạn. Nhị công tử phủ Thừa tướng Âu Sa quốc nổi điên lại phóng điện khắp nơi hại chúng cung nhân kẻ bị bỏng cháy khét y vải, kẻ sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

    "Đại công tử ơi, cứu mạng. Cứu chúng nô với đại công tử ơi hu hu hu, chủ tử lại tái phát bệnh tình rồi. Hu oa..."

    "Mau lên, mau chạy sang Thanh Dương viện báo cho đại công tử tới, nhị công tử lại nổi điên lên rồi, khéo có án mạng." Một nàng cung nữ tên Tiểu Ái hầu cận Trương Tùng Dương kéo tiểu thái giám tới nói nhỏ.

    Chính nàng ta ngày thường rất thân thiết với chủ tử giờ cũng chẳng dám vào can ngăn, chủ tử qua nay càng lúc càng điên nhiều hơn, còn không phải nguyên nhân vì không được thánh quân sủng ái, giờ may ra chỉ có đại công tử mới dập tắt được cơn giận của chủ tử.

    "A a... thật là khốn kiếp, thật là bất công, nói cái gì cân bằng Hậu cung mà mãi chỉ có bọn người bên đó được chọn, hắn chưa từng đặt chân đến tiểu viện nhỏ bé này, phu quân cái gì chứ, ta còn chẳng phải phi tử của hắn, hắn thực chất chưa từng coi ta là người của hắn. Đêm qua một lời kia chỉ là thuận miệng nói suông mà thôi. Huynh trưởng ngày đó vốn cùng ta lên kế hoạch đem hạn hán tới Nam thành, Bắc thành, rồi cả Hỉ Tích thành trở nên khô cằn nứt nẻ, cuối cùng thì sao, vì mấy lời dễ nghe đường mật của hắn mà thay đổi ý định. Ngoan ngoãn phục tùng. Tên khốn đó hắn chỉ đang lợi dụng huynh ấy mà thôi, hắn chỉ đang lợi dụng tất cả chúng ta mà thôi."

    "A aa..."

    Nói rồi Trương Tùng Dương lại dang tay ngửa cổ rống lên phóng điện loẹt xẹt khắp phòng, tường gạch nứt toạc cả. Căn phòng sắp biến thành đống đổ nát.

    "Người đâu, người đâu cả rồi. Mau tới đây hết cho bổn thiếu gia, đi, sang chỗ huynh trưởng của ta và Thư Di viện, Thanh Dung viện báo với thái tử Diên quốc và Lương đại công tử một tiếng, chúng ta sẽ cùng nhau hợp lại lật đổ tên chó chết đó. Ta không coi hắn là phu quân nữa đâu."

    Cung nữ Tiểu Ái nghe vậy thất kinh lao tới muốn bịt miệng y nhưng không với tới vì y cao hơn nàng cả hai cái đầu, liền nhỏ giọng khuyên can:

    "Đây là tội chết tru di cửu tộc đó chủ tử ơi người làm ơn bé bé lại chút, người bình tĩnh đi chủ tử ơi, nô tì đã cho người đi gọi, huynh trưởng của người sắp tới rồi, có gì từ từ bàn bạc... Á."

    Tiểu Ái còn chưa xong lời đã bị Trương Tùng Dương hất ngã ra nền.

    "Tru di cái gì, chính ta mới là người tru di cửu tộc nhà hắn, ta sẽ tru di cửu tộc nhà hắn."

    Trương Tùng Dương vừa dứt lời đã nghe mùi hương rất nồng áp bức len vào khoang mũi khiến y choáng ngộp. Một giọng nói mang theo cỗ khí lạnh lẽo vang lên ở mé sau lưng y.

    "Ngươi muốn tru di cửu tộc của quả nhân?"

    Đỉnh đầu nổ ầm một tiếng, Trương Tùng Dương đứng sững. Tiểu Ái bò từ dưới nền dậy kinh hãi dập đầu thi lễ với Thần chủ Ngũ châu.

    Không nhìn đến nàng ta, Thiên Tinh Húc bước tới đứng đối diện với Trương Tùng Dương, lần nữa nhắc lại lời y:

    "Ngươi muốn tru di cả tộc của quả nhân?"

    Tiếng trước tiếng sau Thiên Tinh Húc thình lình vươn tay tới bóp chặt lấy cổ Trương Tùng Dương nhấc lên cao.

    Tiểu Ái còn nhìn thấy đôi chân mang hài của chủ tử bị tách khỏi nền một khoảng. Oa cái sức mạnh gì khủng khiếp thế kia. Nàng chấn kinh quỳ phịch xuống bên chân mang giày thêu chỉ vàng.

    "Thần chủ, cầu xin ngài, cầu xin ngài tha cho chủ tử của nô. Cầu xin ngài." Tiểu Ái dập đầu liên tục.

    Trương Tùng Dương bị bóp tới mặt không còn giọt máu trở nên tím tái, hai bàn tay kia không ngừng cào cấu bàn tay phong lan đang bóp lấy cổ mình. Hốc mắt ứa nước đỏ ngầu trợn ngược lên trông rất ghê sợ như người sắp bước vào cửa tử.

    Thiên Tinh Húc giục mạnh y xuống nền, tha chết. Tiểu Ái càng dập đầu đa tạ rối rít.

    "Đa tạ Thần chủ khai ân, đa tạ Thần chủ khai ân."

    "Khục... khụ khụ..."

    Bật ho sặc sụa mấy tiếng chếnh choáng, Trương Tùng Dương chẳng những không biết ơn tha mạng còn chẳng biết sợ, lần nữa nhào tới phóng luồng điện cực đại muốn đánh chết Thiên Tinh Húc.

    "Tên khốn nạn, lão tử cho điện giật chết cả nhà ngươi. A a a..."

    Cả hai ngã rầm xuống nền dòng điện cực đại tỏa khắp chung quanh vang lên thứ âm thanh lẹt rẹt đến rợn người khiến Tiểu Ái kinh hãi lết lùi ra xa ba bốn chục tấc, còn ở gần người thường như nàng sẽ bị cháy đen thui chết vô cùng xấu xí.

    Trương Tùng Dương đè trên người Thiên Tinh Húc ấn hắn xuống dưới nền, tay nắm ghìm chặt cổ áo lụa mỏng bên trong của hắn, và liên tục phóng điện.

    Thiên Tinh Húc nghiến răng bản thân hắn chỉ hơi ê ẩm một chút thôi luồng điện cỡ này không đủ bỏng chết hắn, nhưng với đối phương thì khác, liên tục phóng thích nguồn năng lượng quá lớn nếu còn tiếp tục sẽ cạn kiệt sinh lực mà chết.

    Nghĩ vậy Thiên Tinh Húc bèn đánh sau gáy y một cái. Trương Tùng Dương mấy chốc gục xuống người hắn ngất lịm đi. Mái tóc dài rũ che bên sườn mặt non nớt.

    Trương Tinh Hà cũng vừa vặn chạy vào phòng vừa hay chứng kiến tình cảnh đó, tiểu đệ ngốc muốn giết chết phu quân, ngài ấy vậy mà vẫn tha cho y một mạng.

    Tinh Hà và tì nữ Tiểu Ái cùng chúng cung nô kéo tới quỳ phịch xuống, tạ tội với thánh quân. Xin người giáng phạt.

    Thiên Tinh Húc không đả động tới vấn đề đó, hắn chỉ bảo cung nữ đi chuẩn bị một gian phòng khác. Hắn bế Trương Tùng Dương lên.

    Cả đám vội vàng đi chuẩn bị.

    Ban nãy hung dữ như cọp cái, hiện tại ngủ yên có bao nhiêu ngây ngô phơi bày, còn nhỏ như vậy mà cái miệng ngoa ngoắt quá trời quá đất, đám phi tử này từng người đều khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.

    Tinh Húc mang Tùng Dương sang phòng bên đặt xuống, vắt khăn lau sơ qua gương mặt lấm lem nhếch nhác của y, Trương Tinh Hà cũng đi theo bên cạnh đứng đó nhìn phu quân chăm sóc đệ đệ mình và không nói gì.

    Tinh Húc quay sang nhìn Tinh Hà, mang theo ý cười trong đôi mắt: "Đệ đệ của ngươi lúc còn ở phủ cũng hơi động tí là quậy loạn thế này sao?"

    Quay sang liền chạm mắt với Tinh Hà, Thiên Tinh Húc hơi khựng lại, nụ cười vụt tắt.

    Tinh Hà bối rối không dám nhìn thẳng phu quân vội thu tầm mắt về, chắp tay thưa:

    "Vâng phu quân, A Dương từ nhỏ đã luôn nóng nảy thiếu suy nghĩ như thế, thực ra rất tốt bụng, nói một đằng, nghĩ một nẻo, luôn sẵn sàng giúp đỡ bênh vực những đứa trẻ cô thế bị bắt nạt trong thành. Ai nghèo khổ than thở một tí sẽ liền đưa cả túi bạc cho người ta, cũng vì vậy đệ ấy đã bị phụ thân và mẫu thân rầy không biết bao nhiêu lần."

    Thiên Tinh Húc nghe vậy khẽ cười. Lau xong kêu cung nữ mang thau nước ra ngoài.

    "Tinh Hà ngươi ở lại kêu người dọn dẹp sửa sang lại sương phòng của Dương nhi chút đi."

    "Vâng, phu quân." Tinh Hà y lệnh rời đi. Trước khi đi còn lén lút quay lại nhìn thêm một cái, thấy phu quân đang ngửa cổ tay bắt mạch cho tiểu đệ của mình.

    Mùa xuân có phải đến với đệ ấy rồi không?

    Trương Tinh Hà bước ra khỏi phòng cảm thấy thời tiết hôm nay vô cùng tốt. Người ngốc có phúc của người ngốc, đệ đệ nóng nảy cục súc, chỉ phu quân mới có thể chữa khỏi được căn bệnh trầm kha của đệ ấy mà thôi.
     
    Last edited: Mar 2, 2025
  5. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,228
    Chương 44: Điện Thần Bỏ Trốn

    [​IMG]

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Mar 4, 2025
  6. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,228
    Chương 45: Náo Loạn Viện Thanh Giang

    [​IMG]


    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    MTrang1102, Chì Đen, AiroiD and 9 others like this.
    Last edited: Mar 6, 2025
  7. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,228
    Chương 46: Xà Thần Bị Giam Vào Trong Ngục Tối

    [​IMG]


    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    MTrang1102, Chì Đen, AiroiD and 8 others like this.
  8. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,228
    Chương 47: Ai Bảo Thần Chủ Ngũ Châu Không Thương Đình Nhi Nhà Bọn Họ?

    [​IMG]


    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    MTrang1102, Chì Đen, AiroiD and 9 others like this.
    Last edited: Mar 11, 2025
  9. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,228
    Chương 48: Đình Nhi Em Thật Là Đáng Yêu!

    [​IMG]


    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    MTrang1102, Chì Đen, AiroiD and 8 others like this.
  10. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Messages:
    1,228
    Chương 49: Diệp Trường An Bị Truy Sát

    [​IMG]


    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...