Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 76 :(b)
Nhưng vì sao luôn có cảm giác là lạ?
Áp chế cảm giác quái dị dưới đáy lòng, Giác chăm chú nhìn Diễm nhấn mạnh:
- Sau này ngươi không cần luôn luôn nói mạng của ngươi là của ta. Ta nói rồi, hai chúng ta là bạn bè. Làm bạn, ngươi bị thương ta cứu ngươi, không phải thực bình thường sao? Ngươi cũng không cần cảm giác mình thua thiệt ta, nhiều ngày tới nay, ngươi giúp ta không ít, cho dù có ân cứu mạng cũng đã san bằng.
- Vậy thì không được. Ban đầu ta nói qua, ngươi đã cứu ta, mạng của ta sẽ là của ngươi. Lời nam nhân đã nói, sao có thể tùy tiện đổi ý đâu. Nếu ta đã nói, mạng của ta là của ngươi, như vậy mạng của ta, người của ta, đều là của ngươi! Nếu ngươi không thích, có thể tùy thời lấy đi.
Giác không nói gì:
- Dưng không ta lấy mạng của ngươi làm gì?
Tiếp xúc ánh mắt kiên định của Diễm, Giác biết điều nói sang chuyện khác:
- Vậy ngươi nói chúng ta còn có thể thu phục Trường Đằng bộ lạc sao?
Nếu Diễm cứ thích nói như vậy thì cứ nói, chỉ cần mình không dùng ân cứu mạng áp chế Diễm là được.
- Khó mà nói, nhưng có thể thử xem.
Ý tưởng của Giác cũng giống như Diễm:
- Là có thể thử xem, nhưng chúng ta cần bại lộ bao nhiêu con mồi mới thích hợp đây?
Đúng vậy, mồi, mỗi một hạng của cải trong Thổ bộ lạc đều là mồi làm cho Trường Đằng bộ lạc mắc câu.
Diễm nghĩ nghĩ:
- Trường Đằng bộ lạc quan tâm nhất chính là chiến lực cùng lương thực, chúng ta chỉ cần dùng hai điểm này kinh sợ bọn họ, là đủ rồi. Hơn nữa còn muốn cho bọn họ hiểu được sự khác nhau giữa việc dựa vào cùng gia nhập.
Giác khó hiểu nhìn Diễm.
Lần này hắn đi ra du lịch, thuần túy là vì trường kiến thức, hoàn toàn không nghĩ tới cần thu phục những bộ lạc khác. Gặp được Trường Đằng bộ lạc chỉ là nỗi vui mừng ngoài ý muốn, trùng hợp gặp được, liền thuận tay thu nhận, nhưng quy hoạch cụ thể căn bản là không có.
Diễm cũng nghĩ tới:
- Nếu là dựa vào, bộ lạc chúng ta chỉ có thể cung cấp một chỗ ở cho bọn họ, bọn họ gặp được nguy hiểm, bộ lạc chúng ta cũng có thể ra tay giúp đỡ một chút, nhưng ngoài ra sẽ không có. Bộ lạc bọn họ ăn uống gì, bộ lạc chúng ta hoàn toàn mặc kệ.
- Nếu gia nhập bộ lạc chúng ta, người của bọn họ sẽ nhận được đãi ngộ của tộc nhân bộ lạc chúng ta, chẳng những có thể ăn no, còn có thể tùy tiện học tập kinh nghiệm, hưởng thụ chỗ tốt mà Đại Địa chi thần ban cho.
Giác rối rắm:
- Nếu chỉ là như vậy, ta có thể lựa chọn trước tiên dựa vào, xem chừng một chút. Cảm thấy được có thể thì tiếp tục lựa chọn gia nhập vào. Hơn nữa ta còn có thể đợi lúc dựa vào, làm cho tộc nhân tiến vào Thổ bộ lạc âm thầm học tập. Làm ruộng nuôi súc vật đều là việc bãi ngoài sáng, không thể che giấu, chúng ta cũng không thể không cho phép bộ lạc dựa vào không được tiến vào bên trong bộ lạc của chúng ta..
Vừa nghĩ tới đây, Giác càng thêm cảm thấy được cứ để bộ lạc khác dựa vào, không phải là ý kiến hay.
Diễm cũng gật đầu:
- Ngươi nói rất đúng, là ta suy nghĩ không chu đáo. Vậy cũng không cần cùng bọn họ nói chuyện dựa vào gì đó, trực tiếp hai chọn một, hoặc là gia nhập, hoặc là cự tuyệt.
Hai người thương lượng xong, vài ngày kế tiếp đều khoe khoang.
Giác đem những cây trồng trong Thổ bộ lạc đều lần lượt đề cao đi ra, làm cho người Trường Đằng bộ lạc nếm thử một chút, rồi lại không cho bọn họ ăn nhiều, mỗi lần đều làm cho bọn họ chảy nước bọt, hận không thể lập tức chạy tới Thổ bộ lạc ăn cho đủ.
Diễm cũng đầy đủ thể hiện chiến lực cường đại của mình, cùng Giác phối hợp thân mật khắng khít, mỗi lần hai người đi ra ngoài săn bắn, đạt được con mồi đều nhiều hơn người của Trường Đằng bộ lạc rất nhiều.
Làm cho bọn họ chỉ hận không đem hai người cung phụng như chiến thần, nhiệt tình sùng bái càng không cần phải nói.
Tâm tư của vu khá tinh tế, ước chừng đoán được dụng ý của Giác cùng Diễm, nhưng không có biện pháp ngăn cản.
Nhìn thấy các tộc nhân mỗi ngày càng hướng tới Thổ bộ lạc, vu cười khổ nói với Đao:
- Xem ra bộ lạc chúng ta thật sự cần gia nhập vào Thổ bộ lạc.
Cũng không biết tổ tiên có tức giận hay không.
Đao sớm bị chiến lực của Diễm thuyết phục, lại bị Giác mỗi ngày cung cấp mỹ thực gợi lên sự thèm ăn, chỉ là còn trở ngại mặt mũi của thủ lĩnh, ngượng ngùng chủ động tìm Giác nói chuyện gia nhập, lúc này nghe vu nói lập tức phụ họa:
- Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, nhập vào Thổ bộ lạc cũng không có gì không tốt, dù sao chúng ta đều thờ Đại Địa chi thần, chờ chúng ta cũng là người của Thổ bộ lạc, nói không chừng Đại Địa chi thần cũng phù hộ chúng ta đâu.
- Hơn nữa chờ chúng ta đều thành người của Thổ bộ lạc, sau này là tốt hay xấu chúng ta đều cùng người của Thổ bộ lạc cùng nhau. Cho dù ngày sau Thổ bộ lạc gặp được nguy hiểm, cũng đừng nghĩ đem người của bộ lạc chúng ta đẩy đi ra chắn tai họa.
Nếu chỉ là dựa vào, Thổ bộ lạc buộc ngươi mang theo tộc nhân xông về phía trước, ngươi có xông lên hay là không? Nếu không xông lên, Thổ bộ lạc nói không chừng là người thứ nhất muốn thu thập ngươi.
Như vậy tưởng tượng, tựa hồ gia nhập vào Thổ bộ lạc đạt được chỗ tốt càng lớn hơn một chút?
Vu cùng thủ lĩnh làm quyết định, các tộc nhân càng không có ý kiến.
Sau khi thương lượng với Giác, Đao cùng vu quyết định nhanh chóng đem tộc nhân dời tới chỗ của Thổ bộ lạc – qua thêm một đoạn thời gian ngắn cần gieo trồng bắp, nếu bọn họ đi sớm còn có thể được phân mầm móng làm ruộng.
Giác dùng da thú viết một bức thư cho vu cùng Mộc, xét thấy hai người biết chữ có hạn, trong phong thư đều dùng từ ghép vần viết, dù vu cùng Mộc không đọc được toàn bộ chữ còn có nhi đồng trong bộ lạc xem hiểu.
- Chờ các ngươi đi tới Thổ bộ lạc, đem phong thư này giao cho thủ lĩnh cùng vu xem, bọn họ sẽ tiếp nhận các ngươi.
Giác đem phong thư đưa cho Đao căn dặn.
Mặc dù lúc rời bộ lạc cũng không có thương lượng qua với vu cùng Mộc sẽ giới thiệu bộ lạc khác gia nhập vào Thổ bộ lạc, nhưng dựa theo Giác hiểu biết, khẳng định vu cùng Mộc sẽ không cự tuyệt.
Đao trân trọng đem da thú cất kỹ, có chút không muốn nhìn Giác:
- Hai ngươi không cùng chúng ta cùng nhau trở về?
Đi theo thần sử, chẳng những mỗi ngày được ăn ngon, trong phương diện chiến đấu còn được Diễm chỉ điểm, Đao cảm thấy được cuộc sống còn phong phú hơn mấy chục năm trước.
Giác cười lắc đầu:
- Không cần, ta cùng Diễm còn muốn tiếp tục du lịch. Các ngươi đi Thổ bộ lạc, an tâm dàn xếp xuống dưới, đợi ngày sau ta cùng Diễm đi trở về, chúng ta gặp lại.
Áp chế cảm giác quái dị dưới đáy lòng, Giác chăm chú nhìn Diễm nhấn mạnh:
- Sau này ngươi không cần luôn luôn nói mạng của ngươi là của ta. Ta nói rồi, hai chúng ta là bạn bè. Làm bạn, ngươi bị thương ta cứu ngươi, không phải thực bình thường sao? Ngươi cũng không cần cảm giác mình thua thiệt ta, nhiều ngày tới nay, ngươi giúp ta không ít, cho dù có ân cứu mạng cũng đã san bằng.
- Vậy thì không được. Ban đầu ta nói qua, ngươi đã cứu ta, mạng của ta sẽ là của ngươi. Lời nam nhân đã nói, sao có thể tùy tiện đổi ý đâu. Nếu ta đã nói, mạng của ta là của ngươi, như vậy mạng của ta, người của ta, đều là của ngươi! Nếu ngươi không thích, có thể tùy thời lấy đi.
Giác không nói gì:
- Dưng không ta lấy mạng của ngươi làm gì?
Tiếp xúc ánh mắt kiên định của Diễm, Giác biết điều nói sang chuyện khác:
- Vậy ngươi nói chúng ta còn có thể thu phục Trường Đằng bộ lạc sao?
Nếu Diễm cứ thích nói như vậy thì cứ nói, chỉ cần mình không dùng ân cứu mạng áp chế Diễm là được.
- Khó mà nói, nhưng có thể thử xem.
Ý tưởng của Giác cũng giống như Diễm:
- Là có thể thử xem, nhưng chúng ta cần bại lộ bao nhiêu con mồi mới thích hợp đây?
Đúng vậy, mồi, mỗi một hạng của cải trong Thổ bộ lạc đều là mồi làm cho Trường Đằng bộ lạc mắc câu.
Diễm nghĩ nghĩ:
- Trường Đằng bộ lạc quan tâm nhất chính là chiến lực cùng lương thực, chúng ta chỉ cần dùng hai điểm này kinh sợ bọn họ, là đủ rồi. Hơn nữa còn muốn cho bọn họ hiểu được sự khác nhau giữa việc dựa vào cùng gia nhập.
Giác khó hiểu nhìn Diễm.
Lần này hắn đi ra du lịch, thuần túy là vì trường kiến thức, hoàn toàn không nghĩ tới cần thu phục những bộ lạc khác. Gặp được Trường Đằng bộ lạc chỉ là nỗi vui mừng ngoài ý muốn, trùng hợp gặp được, liền thuận tay thu nhận, nhưng quy hoạch cụ thể căn bản là không có.
Diễm cũng nghĩ tới:
- Nếu là dựa vào, bộ lạc chúng ta chỉ có thể cung cấp một chỗ ở cho bọn họ, bọn họ gặp được nguy hiểm, bộ lạc chúng ta cũng có thể ra tay giúp đỡ một chút, nhưng ngoài ra sẽ không có. Bộ lạc bọn họ ăn uống gì, bộ lạc chúng ta hoàn toàn mặc kệ.
- Nếu gia nhập bộ lạc chúng ta, người của bọn họ sẽ nhận được đãi ngộ của tộc nhân bộ lạc chúng ta, chẳng những có thể ăn no, còn có thể tùy tiện học tập kinh nghiệm, hưởng thụ chỗ tốt mà Đại Địa chi thần ban cho.
Giác rối rắm:
- Nếu chỉ là như vậy, ta có thể lựa chọn trước tiên dựa vào, xem chừng một chút. Cảm thấy được có thể thì tiếp tục lựa chọn gia nhập vào. Hơn nữa ta còn có thể đợi lúc dựa vào, làm cho tộc nhân tiến vào Thổ bộ lạc âm thầm học tập. Làm ruộng nuôi súc vật đều là việc bãi ngoài sáng, không thể che giấu, chúng ta cũng không thể không cho phép bộ lạc dựa vào không được tiến vào bên trong bộ lạc của chúng ta..
Vừa nghĩ tới đây, Giác càng thêm cảm thấy được cứ để bộ lạc khác dựa vào, không phải là ý kiến hay.
Diễm cũng gật đầu:
- Ngươi nói rất đúng, là ta suy nghĩ không chu đáo. Vậy cũng không cần cùng bọn họ nói chuyện dựa vào gì đó, trực tiếp hai chọn một, hoặc là gia nhập, hoặc là cự tuyệt.
Hai người thương lượng xong, vài ngày kế tiếp đều khoe khoang.
Giác đem những cây trồng trong Thổ bộ lạc đều lần lượt đề cao đi ra, làm cho người Trường Đằng bộ lạc nếm thử một chút, rồi lại không cho bọn họ ăn nhiều, mỗi lần đều làm cho bọn họ chảy nước bọt, hận không thể lập tức chạy tới Thổ bộ lạc ăn cho đủ.
Diễm cũng đầy đủ thể hiện chiến lực cường đại của mình, cùng Giác phối hợp thân mật khắng khít, mỗi lần hai người đi ra ngoài săn bắn, đạt được con mồi đều nhiều hơn người của Trường Đằng bộ lạc rất nhiều.
Làm cho bọn họ chỉ hận không đem hai người cung phụng như chiến thần, nhiệt tình sùng bái càng không cần phải nói.
Tâm tư của vu khá tinh tế, ước chừng đoán được dụng ý của Giác cùng Diễm, nhưng không có biện pháp ngăn cản.
Nhìn thấy các tộc nhân mỗi ngày càng hướng tới Thổ bộ lạc, vu cười khổ nói với Đao:
- Xem ra bộ lạc chúng ta thật sự cần gia nhập vào Thổ bộ lạc.
Cũng không biết tổ tiên có tức giận hay không.
Đao sớm bị chiến lực của Diễm thuyết phục, lại bị Giác mỗi ngày cung cấp mỹ thực gợi lên sự thèm ăn, chỉ là còn trở ngại mặt mũi của thủ lĩnh, ngượng ngùng chủ động tìm Giác nói chuyện gia nhập, lúc này nghe vu nói lập tức phụ họa:
- Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, nhập vào Thổ bộ lạc cũng không có gì không tốt, dù sao chúng ta đều thờ Đại Địa chi thần, chờ chúng ta cũng là người của Thổ bộ lạc, nói không chừng Đại Địa chi thần cũng phù hộ chúng ta đâu.
- Hơn nữa chờ chúng ta đều thành người của Thổ bộ lạc, sau này là tốt hay xấu chúng ta đều cùng người của Thổ bộ lạc cùng nhau. Cho dù ngày sau Thổ bộ lạc gặp được nguy hiểm, cũng đừng nghĩ đem người của bộ lạc chúng ta đẩy đi ra chắn tai họa.
Nếu chỉ là dựa vào, Thổ bộ lạc buộc ngươi mang theo tộc nhân xông về phía trước, ngươi có xông lên hay là không? Nếu không xông lên, Thổ bộ lạc nói không chừng là người thứ nhất muốn thu thập ngươi.
Như vậy tưởng tượng, tựa hồ gia nhập vào Thổ bộ lạc đạt được chỗ tốt càng lớn hơn một chút?
Vu cùng thủ lĩnh làm quyết định, các tộc nhân càng không có ý kiến.
Sau khi thương lượng với Giác, Đao cùng vu quyết định nhanh chóng đem tộc nhân dời tới chỗ của Thổ bộ lạc – qua thêm một đoạn thời gian ngắn cần gieo trồng bắp, nếu bọn họ đi sớm còn có thể được phân mầm móng làm ruộng.
Giác dùng da thú viết một bức thư cho vu cùng Mộc, xét thấy hai người biết chữ có hạn, trong phong thư đều dùng từ ghép vần viết, dù vu cùng Mộc không đọc được toàn bộ chữ còn có nhi đồng trong bộ lạc xem hiểu.
- Chờ các ngươi đi tới Thổ bộ lạc, đem phong thư này giao cho thủ lĩnh cùng vu xem, bọn họ sẽ tiếp nhận các ngươi.
Giác đem phong thư đưa cho Đao căn dặn.
Mặc dù lúc rời bộ lạc cũng không có thương lượng qua với vu cùng Mộc sẽ giới thiệu bộ lạc khác gia nhập vào Thổ bộ lạc, nhưng dựa theo Giác hiểu biết, khẳng định vu cùng Mộc sẽ không cự tuyệt.
Đao trân trọng đem da thú cất kỹ, có chút không muốn nhìn Giác:
- Hai ngươi không cùng chúng ta cùng nhau trở về?
Đi theo thần sử, chẳng những mỗi ngày được ăn ngon, trong phương diện chiến đấu còn được Diễm chỉ điểm, Đao cảm thấy được cuộc sống còn phong phú hơn mấy chục năm trước.
Giác cười lắc đầu:
- Không cần, ta cùng Diễm còn muốn tiếp tục du lịch. Các ngươi đi Thổ bộ lạc, an tâm dàn xếp xuống dưới, đợi ngày sau ta cùng Diễm đi trở về, chúng ta gặp lại.