Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Dec 24, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 76 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng vì sao luôn có cảm giác là lạ?

    Áp chế cảm giác quái dị dưới đáy lòng, Giác chăm chú nhìn Diễm nhấn mạnh:

    - Sau này ngươi không cần luôn luôn nói mạng của ngươi là của ta. Ta nói rồi, hai chúng ta là bạn bè. Làm bạn, ngươi bị thương ta cứu ngươi, không phải thực bình thường sao? Ngươi cũng không cần cảm giác mình thua thiệt ta, nhiều ngày tới nay, ngươi giúp ta không ít, cho dù có ân cứu mạng cũng đã san bằng.

    - Vậy thì không được. Ban đầu ta nói qua, ngươi đã cứu ta, mạng của ta sẽ là của ngươi. Lời nam nhân đã nói, sao có thể tùy tiện đổi ý đâu. Nếu ta đã nói, mạng của ta là của ngươi, như vậy mạng của ta, người của ta, đều là của ngươi! Nếu ngươi không thích, có thể tùy thời lấy đi.

    Giác không nói gì:

    - Dưng không ta lấy mạng của ngươi làm gì?

    Tiếp xúc ánh mắt kiên định của Diễm, Giác biết điều nói sang chuyện khác:

    - Vậy ngươi nói chúng ta còn có thể thu phục Trường Đằng bộ lạc sao?

    Nếu Diễm cứ thích nói như vậy thì cứ nói, chỉ cần mình không dùng ân cứu mạng áp chế Diễm là được.

    - Khó mà nói, nhưng có thể thử xem.

    Ý tưởng của Giác cũng giống như Diễm:

    - Là có thể thử xem, nhưng chúng ta cần bại lộ bao nhiêu con mồi mới thích hợp đây?

    Đúng vậy, mồi, mỗi một hạng của cải trong Thổ bộ lạc đều là mồi làm cho Trường Đằng bộ lạc mắc câu.

    Diễm nghĩ nghĩ:

    - Trường Đằng bộ lạc quan tâm nhất chính là chiến lực cùng lương thực, chúng ta chỉ cần dùng hai điểm này kinh sợ bọn họ, là đủ rồi. Hơn nữa còn muốn cho bọn họ hiểu được sự khác nhau giữa việc dựa vào cùng gia nhập.

    Giác khó hiểu nhìn Diễm.

    Lần này hắn đi ra du lịch, thuần túy là vì trường kiến thức, hoàn toàn không nghĩ tới cần thu phục những bộ lạc khác. Gặp được Trường Đằng bộ lạc chỉ là nỗi vui mừng ngoài ý muốn, trùng hợp gặp được, liền thuận tay thu nhận, nhưng quy hoạch cụ thể căn bản là không có.

    Diễm cũng nghĩ tới:

    - Nếu là dựa vào, bộ lạc chúng ta chỉ có thể cung cấp một chỗ ở cho bọn họ, bọn họ gặp được nguy hiểm, bộ lạc chúng ta cũng có thể ra tay giúp đỡ một chút, nhưng ngoài ra sẽ không có. Bộ lạc bọn họ ăn uống gì, bộ lạc chúng ta hoàn toàn mặc kệ.

    - Nếu gia nhập bộ lạc chúng ta, người của bọn họ sẽ nhận được đãi ngộ của tộc nhân bộ lạc chúng ta, chẳng những có thể ăn no, còn có thể tùy tiện học tập kinh nghiệm, hưởng thụ chỗ tốt mà Đại Địa chi thần ban cho.

    Giác rối rắm:

    - Nếu chỉ là như vậy, ta có thể lựa chọn trước tiên dựa vào, xem chừng một chút. Cảm thấy được có thể thì tiếp tục lựa chọn gia nhập vào. Hơn nữa ta còn có thể đợi lúc dựa vào, làm cho tộc nhân tiến vào Thổ bộ lạc âm thầm học tập. Làm ruộng nuôi súc vật đều là việc bãi ngoài sáng, không thể che giấu, chúng ta cũng không thể không cho phép bộ lạc dựa vào không được tiến vào bên trong bộ lạc của chúng ta..

    Vừa nghĩ tới đây, Giác càng thêm cảm thấy được cứ để bộ lạc khác dựa vào, không phải là ý kiến hay.

    Diễm cũng gật đầu:

    - Ngươi nói rất đúng, là ta suy nghĩ không chu đáo. Vậy cũng không cần cùng bọn họ nói chuyện dựa vào gì đó, trực tiếp hai chọn một, hoặc là gia nhập, hoặc là cự tuyệt.

    Hai người thương lượng xong, vài ngày kế tiếp đều khoe khoang.

    Giác đem những cây trồng trong Thổ bộ lạc đều lần lượt đề cao đi ra, làm cho người Trường Đằng bộ lạc nếm thử một chút, rồi lại không cho bọn họ ăn nhiều, mỗi lần đều làm cho bọn họ chảy nước bọt, hận không thể lập tức chạy tới Thổ bộ lạc ăn cho đủ.

    Diễm cũng đầy đủ thể hiện chiến lực cường đại của mình, cùng Giác phối hợp thân mật khắng khít, mỗi lần hai người đi ra ngoài săn bắn, đạt được con mồi đều nhiều hơn người của Trường Đằng bộ lạc rất nhiều.

    Làm cho bọn họ chỉ hận không đem hai người cung phụng như chiến thần, nhiệt tình sùng bái càng không cần phải nói.

    Tâm tư của vu khá tinh tế, ước chừng đoán được dụng ý của Giác cùng Diễm, nhưng không có biện pháp ngăn cản.

    Nhìn thấy các tộc nhân mỗi ngày càng hướng tới Thổ bộ lạc, vu cười khổ nói với Đao:

    - Xem ra bộ lạc chúng ta thật sự cần gia nhập vào Thổ bộ lạc.

    Cũng không biết tổ tiên có tức giận hay không.

    Đao sớm bị chiến lực của Diễm thuyết phục, lại bị Giác mỗi ngày cung cấp mỹ thực gợi lên sự thèm ăn, chỉ là còn trở ngại mặt mũi của thủ lĩnh, ngượng ngùng chủ động tìm Giác nói chuyện gia nhập, lúc này nghe vu nói lập tức phụ họa:

    - Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, nhập vào Thổ bộ lạc cũng không có gì không tốt, dù sao chúng ta đều thờ Đại Địa chi thần, chờ chúng ta cũng là người của Thổ bộ lạc, nói không chừng Đại Địa chi thần cũng phù hộ chúng ta đâu.

    - Hơn nữa chờ chúng ta đều thành người của Thổ bộ lạc, sau này là tốt hay xấu chúng ta đều cùng người của Thổ bộ lạc cùng nhau. Cho dù ngày sau Thổ bộ lạc gặp được nguy hiểm, cũng đừng nghĩ đem người của bộ lạc chúng ta đẩy đi ra chắn tai họa.

    Nếu chỉ là dựa vào, Thổ bộ lạc buộc ngươi mang theo tộc nhân xông về phía trước, ngươi có xông lên hay là không? Nếu không xông lên, Thổ bộ lạc nói không chừng là người thứ nhất muốn thu thập ngươi.

    Như vậy tưởng tượng, tựa hồ gia nhập vào Thổ bộ lạc đạt được chỗ tốt càng lớn hơn một chút?

    Vu cùng thủ lĩnh làm quyết định, các tộc nhân càng không có ý kiến.

    Sau khi thương lượng với Giác, Đao cùng vu quyết định nhanh chóng đem tộc nhân dời tới chỗ của Thổ bộ lạc – qua thêm một đoạn thời gian ngắn cần gieo trồng bắp, nếu bọn họ đi sớm còn có thể được phân mầm móng làm ruộng.

    Giác dùng da thú viết một bức thư cho vu cùng Mộc, xét thấy hai người biết chữ có hạn, trong phong thư đều dùng từ ghép vần viết, dù vu cùng Mộc không đọc được toàn bộ chữ còn có nhi đồng trong bộ lạc xem hiểu.

    - Chờ các ngươi đi tới Thổ bộ lạc, đem phong thư này giao cho thủ lĩnh cùng vu xem, bọn họ sẽ tiếp nhận các ngươi.

    Giác đem phong thư đưa cho Đao căn dặn.

    Mặc dù lúc rời bộ lạc cũng không có thương lượng qua với vu cùng Mộc sẽ giới thiệu bộ lạc khác gia nhập vào Thổ bộ lạc, nhưng dựa theo Giác hiểu biết, khẳng định vu cùng Mộc sẽ không cự tuyệt.

    Đao trân trọng đem da thú cất kỹ, có chút không muốn nhìn Giác:

    - Hai ngươi không cùng chúng ta cùng nhau trở về?

    Đi theo thần sử, chẳng những mỗi ngày được ăn ngon, trong phương diện chiến đấu còn được Diễm chỉ điểm, Đao cảm thấy được cuộc sống còn phong phú hơn mấy chục năm trước.

    Giác cười lắc đầu:

    - Không cần, ta cùng Diễm còn muốn tiếp tục du lịch. Các ngươi đi Thổ bộ lạc, an tâm dàn xếp xuống dưới, đợi ngày sau ta cùng Diễm đi trở về, chúng ta gặp lại.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 77 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Được rồi.

    Vẻ mặt Đao không muốn nhìn Diễm cùng Giác biến mất ở lối vào bộ lạc, dùng sức nhu mặt, quay người lại thét to:

    - Toàn bộ gia đình đều thu thập, ngày mai chúng ta dời đi Thổ bộ lạc!

    Trả lời hắn là tiếng hoan hô của mọi người.

    Vẻ mặt Đao lộ ra tươi cười, ngẩng đầu nhìn phương hướng Thổ bộ lạc – thần sử Thổ bộ lạc lợi hại như vậy, bọn họ gia nhập vào Thổ bộ lạc, các tộc nhân ngày sau nhất định càng ngày càng tốt!

    Giác cùng Diễm đi xa, còn có thể nghe được thanh âm tiếng hoan hô vui mừng trong Trường Đằng bộ lạc truyền tới.

    Lúc còn ở trong Trường Đằng bộ lạc Giác cũng không dám biểu hiện quá mức vui mừng, lúc này đã đi xa mới hoàn toàn lộ ra bộ dáng vui mừng tới cực điểm:

    - Không nghĩ tới lần này chúng ta đi ra, thần xui quỷ khiến lại thu phục được một tiểu bộ lạc! Chờ sau này chúng ta cứ đặc biệt hướng những tiểu bộ lạc đi, nói không chừng còn có thể thu phục càng nhiều đâu!

    Nhìn bộ dáng tươi cười híp mắt của Giác, tâm tình Diễm cũng vui mừng, trong mắt hiện lên vẻ sủng nịch:

    - Ân, chúng ta liền hướng tiểu bộ lạc đi.

    Muốn liền làm, Giác mở ba lô lấy ra bản đồ giản dị:

    - Bên ngày còn có một tiểu bộ lạc, Vạn bộ lạc, nhưng nếu muốn đi tới đó cần phải xuyên qua Mãng bộ lạc.

    Hắn nhíu mày, bộ lạc của hắn cùng Mãng bộ lạc có xung đột, hơn nữa hai lần xung đột đều từ hắn mà ra, không cần nghĩ cũng biết người Mãng bộ lạc sẽ không hoan nghênh hắn.

    - Không sao, chúng ta có thể đi vòng qua nơi này.

    Diễm chỉ chỉ bản đồ.

    Giác phồng quai hàm, lặng lẽ liếc nhìn Diễm một cái, thần sắc có chút xấu hổ:

    - Ta đi thẳng tắp còn tạm được, nếu đi đường vòng.. ha ha..

    Hắn cũng chỉ biết đi theo hướng mặt trời, nếu đi đường vòng trăm phần trăm nhiễu ngất.

    Đáy lòng thầm thở dài, nếu có kim chỉ nam thì tốt rồi.

    Hắn biết nguyên lý kim chỉ nam, cũng có thể tự mình làm đi ra, đáng tiếc không có nam châm.. sớm biết kiếp trước nên lấy hai kim chỉ nam đặt trong không gian!

    Bàn tay ấm áp xoa nhẹ đỉnh đầu, Giác?

    -?

    Vẻ mặt Giác ngẩn ra nhìn Diễm, tình huống gì?

    Diễm rút tay về, che giấu ho khan một tiếng:

    - Trên đầu ngươi rụng một mảnh lá cây.

    Nếu không phải vành tai hơi phiếm hồng, sẽ càng có sức thuyết phục.

    Giác cũng không nghĩ nhiều, nha một tiếng tiếp tục ưu sầu.

    Diễm se se ngón tay, trên tay vẫn lưu lại xúc cảm lông xù khi nãy.

    Không giống như những người khác trong bộ lạc, mười ngày nửa tháng cũng không chịu tắm gội, sợi tóc còn cứng rắn như kim châm, Giác lại yêu sạch sẽ, mỗi ngày đều gội đầu, sờ vào lông xù, thập phần mềm mại.

    Khắc chế cỗ xúc động muốn tiếp tục kiểm tra, Diễm nhận chân làm yên lòng Giác:

    - Không sao, ta có thể phân biệt được phương vị.

    Trong lòng Giác có chút hoài nghi, dù sao bản đồ của bọn họ đều căn cứ theo lời của Vân Lực thuật lại vẽ ra, vị trí trên bản đồ cũng không chính xác, dưới tình huống như vậy còn muốn vòng qua Mãng bộ lạc quá khó khăn.

    Nhưng Giác cũng không đả kích ý tốt của người khác, cười híp mắt vỗ vai Diễm:

    - Được, vậy đều dựa vào ngươi!

    Bàn tay mang theo nhiệt độ cơ thể, thân thể Diễm chợt cứng lại, trên mặt lộ vẻ tươi cười:

    - Được, đều giao cho ta.

    - Nào, chúng ta ăn xong cá nướng lại đi.

    Tìm một địa phương bằng phẳng ngồi xuống, Giác lấy ra cá nướng sẵn đã bỏ vào trong không gian:

    - Lần trước bị đại Ngư tiểu Ngư cắt đứt, chưa kịp ăn, hiện tại vừa lúc bổ sung.

    Diễm sớm thành thói quen công năng giữ tươi của không gian Hoàng Giác, bình tĩnh tiếp nhận nửa con cá, cùng nhau ngồi ăn.

    - Hô, vẫn là con cá này thật ngon, nếu trong sông nhỏ của bộ lạc chúng ta có thể nuôi được một ít con cá như vậy thì tốt rồi.

    Cắn một ngụm cá, Hoàng Giác thỏa mãn híp mắt cảm thán.

    Nhưng hắn nói thì nói vậy, nơi này cách Thổ bộ lạc quá xa, mang về mấy con cá sống cũng không thực tế.

    Mà không gian của hắn lại không thể chứa sinh vật sống.

    Diễm nghiêng đầu nhìn bộ dáng hạnh phúc của Hoàng Giác khi đang ăn cá:

    - Thích ăn như vậy?

    - Đó là đương nhiên, ngươi không cảm thấy hương vị con cá này ngon hơn cá trong bộ lạc chúng ta sao? Có loại cá này, chúng ta chẳng những có thể bắt nướng ăn, còn có thể nấu canh cá uống, làm cá chua cay cũng không sai.

    Nhớ tới kiếp trước đủ loại mỹ thực, Hoàng Giác nước bọt chảy ròng.

    Thổ bộ lạc cũng có cá, cũng giống như cá trắm cỏ cùng cá chép kiếp trước, xương nhiều mà mùi còn lớn.

    Tuy Giác có thể cung cấp đồ gia vị, nhưng hắn căn bản không biết làm cơm, chỉ có thể tùy tiện chỉ điểm cho nô lệ một chút, làm sao khử mùi tanh của cá, làm sao đem cá làm ăn ngon.. nhưng vô dụng, bản thân hắn thậm chí còn không bằng gà mờ, nghe hắn chỉ điểm những nô lệ làm ra món cá hương vị có thể nghĩ.

    Chỉ có cá nướng ăn còn đỡ một chút!

    Diễm như có suy nghĩ gì:

    - Kỳ thật muốn đem những con cá này chở về cũng không phải là không được.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 77 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Giác chợt sáng lên, quay đầu nhìn hắn, thần tình vui sướng:

    - Thật sự? Ngươi có biện pháp?

    Ánh mắt Diễm chuyển một vòng trên mặt Giác, cười gật đầu:

    - Ân, không biết được không, nhưng có thể thử một lần.

    - Trường Đằng bộ lạc không phải cần di chuyển tới bộ lạc của chúng ta sao? Làm cho bọn họ giúp đỡ mang về. Cũng không cần mang nhiều, chỉ cầm theo bốn năm con là được. Trong chốc lát ta dùng gỗ làm ra mấy giỏ cá, mỗi giỏ bỏ một con cá, bọn họ vác theo cũng không nặng, cá cũng không đến nỗi chết ngạt.

    Hoàng Giác có chút do dự:

    - Nhưng bọn họ cần di chuyển khẳng định phải mang theo rất nhiều đồ vật, có phải sẽ gây phiền toái cho bọn họ hay không?

    Diễm không sao cả:

    - Làm cho bọn họ đem đồ vật dư thừa không cần dùng đều bỏ lại, đi tới Thổ bộ lạc nếu thiếu cái gì thì từ chỗ ta bổ sung.

    Chiến lực Diễm cường hãn, hơn nữa Giác còn phân đồ vật cho hắn, cho tới bây giờ hắn cũng để dành không thiếu vật gì.

    Giác không đồng ý:

    - Như vậy sao được, đồ vật của ta nhiều, để ta bổ sung. Vốn cũng bởi vì ta thích ăn cá, mới làm cho bọn họ hỗ trợ vận chuyển.

    Diễm biết tính khí của Giác không thích chiếm tiện nghi của người khác, rõ ràng nói:

    - Mỗi người một nửa. Chẳng lẽ đem cá làm trở về, chỉ một mình ngươi ăn, không cho ta ăn?

    Một câu thành công ngăn chặn lời của Hoàng Giác.

    Diễm làm việc nhanh nhẹn, khí lực lại lớn, rất nhanh làm năm giỏ cá đi ra, lại ý đặc biệt quay về bờ sông trước đó, bắt cá, tiếp tục trên đường ngăn lại người Trường Đằng bộ lạc, đem cá giao cho bọn họ.

    Xem người Trường Đằng bộ lạc có người thậm chí cả lu đá nồi đá đều cõng theo, Giác vội vàng khuyên bọn họ ném bỏ:

    - Trong bộ lạc có đồ gốm, nhẹ nhàng còn dễ dùng, hiện tại trong bộ lạc trên cơ bản không còn dùng lu đá nồi đá. Các vị cõng theo vật này còn nặng nề, chi bằng ném bỏ, các vị giúp ta cõng cá, ta viết một phong thư đi tới bộ lạc các vị chỉ cần cầm thư giao cho thủ lĩnh, để cho hắn bổ sung lại cho các vị.

    Khuyên can mãi, rốt cục mới thuyết phục được bọn họ, mắt nhìn thấy bọn họ nhẹ nhàng di chuyển, Giác cuối cùng thở ra, cùng Diễm cảm thán nói:

    - May mắn ngăn lại bọn hắn, bằng không làm cho bọn họ vác theo nhiều đồ vật nặng như vậy đi tới bộ lạc, thật mệt mỏi bao nhiêu a.

    Nhoáng lên một cái mười ngày trôi qua, thời tiết ngày càng nóng, đi trong rừng đều cảm giác từng luồng nhiệt khí thổi lên người, mang theo cỏ đuổi muỗi cũng không ngăn cản được bao nhiêu.

    Ba một tiếng đánh chết một con muỗi hoa ban, lau mồ hôi, Giác có chút hối hận:

    - Sớm biết trong rừng muỗi lợi hại như vậy, sẽ không đi du lịch vào thời điểm này.

    Mẹ nó, hắn đều biến thành kho máu di động hình người!

    Nhìn vết cắn sưng trên cổ Giác, Diễm có chút đau lòng:

    - Hay là chúng ta trở về?

    Giác cũng chỉ là oán hận ngoài miệng, thật bảo hắn trở về, hắn cũng không vui:

    - Đã đi ra xa như vậy, tiếp tục trở về còn bị cắn, không cần. Cứ như vậy đi, chờ tìm được cỏ đuổi muỗi, ta làm nhiều đeo lên người, cũng không tin chúng nó còn cắn nữa.

    Nói xong lấy ra mấy khối băng lớn, tách ra chứa vào trong bốn ống trúc, cúp lên người, xúc cảm lạnh lẽo rơi xuống làn da kích thích một mảnh nổi da gà, tiếp tục lấy lá cây làm thành quạt phe phẩy, cả người nhất thời sảng khoái.

    Chính mình làm xong còn làm thêm cho Diễm:

    - Ngươi đội cái này, thay thế mấy ống trúc bị tan chảy trên người ngươi. May mắn lần này đi ra cầm theo đủ tiêu thạch, bằng không thật sự bị giày vò.

    Bước chân Diễm chợt khựng lại, nghiêng tai nghe một chút, quay đầu nhìn bên phải:

    - Bên kia có tiếng nước, hẳn là có con sông, chúng ta đi qua nhìn xem.

    Ánh mắt Giác sáng lên:

    - Thật tốt quá, rốt cục có thể tắm rửa, ta nhất định phải ngâm nước lạnh, thời tiết này, nóng chết người! Đúng rồi, ngươi cũng ngâm với ta đi, đều là đại nam nhân, thẹn thùng như vậy làm cái gì?

    Trước kia mỗi lần tắm, Diễm không chịu tắm với hắn, làm cho hắn ngượng ngùng tắm quá lâu làm cho Diễm phải đợi.

    Nếu là trước kia còn chưa phát hiện tâm ý của chính mình, Diễm tự nhiên không để ý tắm chung với Giác, nhưng mà hiện tại chỉ cần nghĩ tới hắn liền mặt đỏ tim đập, cả người khô nóng, thật tắm với nhau, vạn nhất hắn không khống chế được chính mình, bị Giác phát hiện manh mối, Giác chán ghét hắn thì làm sao bây giờ?

    Nhưng thật sự rất khó cự tuyệt a!

    Giác cũng không cho hắn cơ hội cự tuyệt, đi tới bờ sông trực tiếp kéo hắn xuống nước:

    - Nhanh chóng cùng nhau ngâm nước, nước nơi này thật trong suốt, đi, còn có cá.

    Trong lòng Giác thật vui sướng, trực tiếp cởi quần áo, lặn xuống chui vào trong nước.

    Nước phơi nắng nên ấm áp, mỗi lỗ chân lông đều thoải mái giãn ra.

    Nổi lên mặt nước, lau mặt, Giác hướng Diễm đang đứng cứng ngắc như cột gỗ vẫy vẫy:

    - Còn thất thần làm gì, ngươi nhanh chóng xuống bơi một vòng, thật thoải mái!

    Bởi vì từ nhỏ không cần làm việc nặng, cũng chưa từng nếm qua khổ, nguyên chủ nuôi làn da trắng nõn, sau khi Giác xuyên không có thực vật hệ dị năng tẩm bổ, làn da càng giống như sáng lên, phơi nắng cũng không bị đen.

    Lúc này dưới làn sóng gợn, nhìn hắn tươi sống chói mắt như một mỹ nhân ngư xinh đẹp.

    Đại não Diễm như bị sung huyết, tay chân cứng ngắc, nhịp tim như trống, lúc này toàn bộ cảnh sắc trong thiên địa đều cách hắn đi xa, trong mắt chỉ còn lại vẻ tươi cười khoái hoạt tùy ý, tản mát ra mị hoặc vô cùng, dù là thanh âm cũng trong trẻo gợi cảm, lưu lại dấu vết thật sâu trong lòng hắn.
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 78 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật là vạch người muốn chết!

    Diễm nghĩ thầm, lúc này cho dù Giác muốn hắn đi chết, hắn cũng sẽ không chút do dự đáp ứng.

    Dưới bụng trướng đau vô cùng, có chất lỏng ấm áp từ xoang mũi chảy xuống.

    Diễm còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Giác hoảng sợ mở to hai mắt:

    - Nha, vì sao ngươi lại bị chảy máu mũi vậy?

    Mắt thấy Giác vội vàng chạy tới, đại não cứng ngắc của Diễm rốt cục bắt đầu bình thường vận chuyển, cả người giống như bị nấu chín lao ra khỏi mặt nước:

    - Ta không sao, ta chỉ là có chút nổi nhiệt. Ngươi tắm đi, ta đi làm ăn chút gì!

    Không đợi Giác trả lời, Diễm nhanh như gió biến mất trong rừng.

    Giác:

    -!

    Nhìn bộ dạng khỏe như vâm của Diễm, hẳn là không có sao chứ.

    Bởi vì lo lắng Hoàng Giác, Diễm không dám chạy quá xa, rời khỏi tầm mắt Giác liền dừng bước lại, cúi đầu nhìn nhìn dưới váy da thú đều căng thẳng dựng lên như lều trại, chán nản thầm mắng một tiếng, cố gắng bình tĩnh.

    Thật vất vả nén xuống cỗ xao động, lúc này Diễm mới thở ra một hơi.

    Trong lòng có chút xấu hổ, ngượng ngùng hiện tại quay trở về, rõ ràng đi tới trong rừng, nhân tiện bắt hai con thỏ hoang.

    Một trận tiếng bước chân hỗn độn truyền tới, ánh mắt Diễm chợt lạnh, lặng yên lẻn lên cây, nương khe hở tán cây nhìn bên dưới.

    Bốn nam nhân mặc váy da thú xuất hiện trong tầm nhìn.

    - Dương, ngươi nói đang yên lành, người Xích bộ lạc đến bộ lạc chúng ta làm gì?

    Một nam nhân hỏi.

    Nam nhân cầm đầu lắc đầu:

    - Không rõ, xem bộ dạng của thủ lĩnh cùng vu, tựa hồ không phải chuyện xấu.

    Lại một người cau mày nói:

    - Trong lòng ta cảm giác không an ổn. Xích bộ lạc là đại bộ lạc, bình thường cũng không liên hệ gì với chúng ta, lần này đột nhiên chạy tới, cảm giác không yên lòng.

    - Ta cũng cảm thấy bọn hắn không yên lòng, ngươi xem bọn hắn như vậy, một đám ánh mắt đều cao hơn đỉnh đầu. Ngày hôm qua thủ lĩnh kêu ta mang thức ăn qua cho bọn hắn, bọn hắn thế nhưng lạnh lẽo, xem ta giống như xem nô lệ, phi, thứ gì vậy!

    - Nói cũng không thể nói như vậy, ai không biết người Xích bộ lạc khó ở chung, nhưng bởi vì người ta có thực lực kia. Tốt xấu là đại bộ lạc, thực lực còn cường hãn hơn Bố bộ lạc, nếu bộ lạc chúng ta đáp được quan hệ với Xích bộ lạc, sau này làm gì còn cần nhìn mặt Bố bộ lạc, cho dù là Thổ bộ lạc cũng không dám hung hăng càn quấy trước mặt chúng ta.

    - Nói cũng đúng, Thổ bộ lạc không phải ỷ vào trong bộ lạc bọn hắn xuất hiện một thần sử sao, xem bộ dạng càn rỡ của bọn hắn, năm trước còn đánh Hằng, làm hại Hằng mất hết mặt mũi. Chờ chúng ta kết giao với Xích bộ lạc tốt lắm, người thứ nhất khiến cho Xích bộ lạc tiêu diệt Thổ bộ lạc!

    - Nhắc tới thần sử, ngày hôm qua lúc ta mang thức ăn cho người Xích bộ lạc, hình như nghe được bọn hắn thảo luận về chuyện của thần sử gì đó.

    Ba người khác nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn chằm chằm người nói chuyện:

    - Thật sự? Bọn hắn nói cái gì sao? Bộ lạc bọn hắn cũng xuất hiện thần sử?

    Cánh tay Diễm càng thêm buộc chặt, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

    Hắn tự nhiên không tin Xích bộ lạc đã xuất hiện thần sử - thần sử cũng không phải con thỏ chạy khắp núi đồi, nơi nơi đều có, sao có thể nói có thì có.

    Hắn càng có khuynh hướng, Xích bộ lạc đến vì thần sử - cũng chính là vì Giác mà tới.

    Bị một đại bộ lạc theo dõi, cũng không phải là tin tốt lành.

    Việc khẩn cấp trước mắt, là trước tiên phải tìm hiểu tin tức xem người Xích bộ lạc tìm Giác muốn làm cái gì.

    Người bị hỏi gãi đầu:

    - Ta cũng chỉ nghe được một câu, hình như là nói ai muốn tìm thần sử gì đó.. ta vừa đến bên ngoài phòng của bọn hắn, người bên trong liền biết, hoàn toàn không cho ta cơ hội nghe thêm cái gì.

    Hắn cũng muốn nghe lén nhiều một ít, nhưng người Xích bộ lạc cũng không phải người hiền lành, ngày hôm qua hắn vô tình nghe được một câu, đã bị bọn hắn nhìn như là kẻ trộm. Đương nhiên điều này hắn cũng sẽ không nói với ai, nói ra thật dọa người.

    Thấy đồng bạn có chút thất vọng, hắn lại vội bổ sung một câu:

    - Ta cảm thấy được việc này thủ lĩnh cùng vu khẳng định biết, hay là chúng ta đi về hỏi thủ lĩnh cùng vu?

    Dương lắc đầu:

    - Không thể hỏi, bằng không thủ lĩnh hỏi chúng ta làm sao mà biết được, nói như thế nào? Nếu thủ lĩnh muốn cho chúng ta biết, nhất định sẽ nói với chúng ta. Không nói với chúng ta, chúng ta liền làm bộ như không biết.

    Mấy người còn lại gật đầu:

    - Dương nói rất đúng, vậy chúng ta liền làm bộ như không biết.

    Sau đó hưng trí bừng bừng thảo luận:

    - Các ngươi nói bọn hắn có phải là vì Thổ bộ lạc mà tới? Bên trong những bộ lạc xung quanh đây, cũng chỉ có Thổ bộ lạc xuất hiện một vị thần sử.
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 78 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Không thể đi? Người Xích bộ lạc chưa bao giờ đi qua địa bàn của các bộ lạc xung quanh đây, càng không tham gia đại hội giao dịch của chúng ta, bọn hắn làm sao có thể biết?

    Phải biết rằng ngoại trừ Vân bộ lạc, những bộ lạc khác trong ngày thường chỉ biết săn bắn thu thập, sẽ không dễ dàng đi qua những bộ lạc khác tản bộ, điều này làm cho các bộ lạc chủ yếu không có trao đổi.

    Xích bộ lạc là đại bộ lạc, chỗ ở cách những trung tiểu bộ lạc còn khá xa, tin tức bên này làm sao có thể rơi vào bên chỗ Xích bộ lạc?

    Có người đoán:

    - Chẳng lẽ là người Vân bộ lạc nói cho bọn hắn biết?

    - Không có khả năng. Ta nghe nói bên đại bộ lạc cũng có bộ lạc đặc biệt giao dịch nô lệ, Vân bộ lạc cũng chỉ có thể hỗn được trong những bộ lạc xung quanh đây, đi tới địa bàn của đại bộ lạc, chính là giúp người ta gia tăng thêm nô lệ mà thôi.

    Không nên xem thường sự tranh đấu giữa các bộ lạc, Vân bộ lạc dám bước giới cướp sinh ý của người ta, thì đợi bị thu thập đi.

    - Y, nghĩ nhiều việc này làm cái gì, dù sao cũng không quan hệ gì với chúng ta, chúng ta nhanh chóng săn thú, săn được con mồi thì nhanh đi về, cánh rừng này buồn bực nóng nực muốn chết.

    - Ha ha, ta cũng không muốn về sớm, ta đáp ứng Hằng, săn một con hươu về cho nàng.

    - Hươu làm sao dễ săn như vậy.. Hằng có hơn mười ngày không chịu đi ra săn bắn rồi chứ? Nàng luôn luôn muốn làm cho ngươi nuôi như vậy sao?

    - Đừng nói nữa, không phải vừa rồi lại có đại hội giao dịch sao? Ước chừng là vì nghĩ tới chuyện năm trước, tức giận bị bệnh, hai ngày này thân hình mới tốt hơn một chút..

    Nghe thêm chốc lát xác định không còn tin tức gì hữu dụng, Diễm lặng yên từ phương hướng khác rời đi.

    Bờ sông nhỏ, Giác nhanh chóng dùng đậu tắm chà xát một lần, lại giặt sạch da thú cùng quần áo vải bố, luyến tiếc mặc quần áo tơ lụa, thay một thân quần áo vải bố khác.

    Đợi nửa ngày không nhìn thấy Diễm trở về, Giác rõ ràng lấy ra ô mai ướp lạnh trong không gian, ngồi dưới bóng râm ăn ngon lành.

    Tiếng bước chân sàn sạt vang lên, Hoàng Giác quay đầu, trên mặt tươi cười:

    - Diễm, ngươi đã trở lại? Nhanh tới ăn ô mai. Nếu ngươi còn tiếp tục không trở lại, ta đều ăn xong rồi.

    Giơ ô mai hướng Diễm lắc lắc, ngao ô một ngụm nuốt vào, quai hàm lập tức căng phồng lên.

    Bước chân Diễm chợt khựng lại, tầm mắt đảo qua cánh môi đỏ thẫm của Giác:

    - Ân, ta bắt hai con thỏ, chúng ta ăn thỏ nướng đi.

    - Tốt, ngươi ngồi ăn ô mai, mát mẻ thoải mái, hôm nay ta nướng, cho ngươi cũng nếm thử tay nghề của ta.

    Hoàng Giác cười híp mắt đem chậu gốm đưa cho Diễm, thuận tay nhét viên ô mai vào miệng Diễm, đồng thời nhận lấy con thỏ, vui vẻ nói:

    - Hoắc, còn rất mập. Chúng ta trước nướng một con, lưu một con, chờ ngày nào đó lười săn bắn lấy ra ăn.

    Thói quen mang theo từ kiếp trước, trong không gian của Hoàng Giác ngoại trừ mầm móng thực vật, vẫn còn tồn tại một chút các loại thịt, để phòng ngừa một ngày nào đó không có thực vật, cũng không tới mức chịu đói.

    Ngón tay mềm mại hơi nóng lướt qua khóe môi, xúc cảm ngắn ngủi bị ý thức kéo dài vô hạn, Diễm giống như nghe được nhịp tim của mình đang đập vang "thùng thùng", huyết khí dâng lên, lúc này chẳng những là lỗ tai, cả khuôn mặt đều đỏ rần.

    Cũng may làn da của hắn đen, mặt đỏ cũng không bại lộ.

    Hắn thở sâu, áp chế xao động trong lòng, cầm băng trong chậu gốm áp lên mặt hạ nhiệt độ.

    Hoàng Giác lý giải liếc hắn:

    - Rất nóng có phải hay không? Hay là ngươi đi trong nước ngâm một lát? Chờ một lát ta đem con thỏ nướng xong, ngươi lại trở lên.

    Ánh mắt hắn liếc nhìn váy da thú của Diễm, trời nóng, hiện tại da thú cũng đã sắp khô ráo.

    - Không cần.

    Nghĩ đến Giác có thể nhìn thấy hắn tắm rửa, Diễm thiếu chút nữa lại muốn chảy máu mũi, vội vàng lắc đầu đem ô mai nuốt vào, nói:

    - Ngươi cũng không cần vội vàng nướng thịt thỏ, ta có việc nói với ngươi.

    - Chuyện gì?

    - Hiện tại chúng ta hẳn đang ở trong địa bàn của Mãng bộ lạc.

    - A?

    Con thỏ trong tay Giác thiếu chút nữa rơi xuống đất:

    - Làm sao ngươi biết?

    - Vừa rồi ta gặp được người của Mãng bộ lạc..

    Diễm đem chuyện vừa rồi thuật lại một lần, tuy rằng hắn không biết mấy người kia, nhưng những lời bọn họ nói hắn đều có ấn tượng, không phải là nữ chiến sĩ tên Hằng từng bị Phong đánh bất tỉnh trong đại hội giao dịch năm trước sao?

    Hơn nữa nhìn thái độ khi mấy người kia nhắc tới Thổ bộ lạc, không khó đoán ra là người của Mãng bộ lạc.

    Đương nhiên điều này cũng không phải trọng yếu nhất, quan trọng là..

    - Hiện tại chúng ta không thể vượt qua Mãng bộ lạc, ta suy nghĩ, tìm một cơ hội chui vào Mãng bộ lạc, xem có thể tiếp xúc người của Xích bộ lạc hay không, tìm hiểu xem thần sử trong miệng bọn hắn nói là chuyện gì xảy ra.

    Không tìm hiểu rõ ràng, trong lòng hắn không cách nào bình an.

    Sắc mặt Hoàng Giác cũng nghiêm túc lên:

    - Đúng là nên tìm hiểu cho rõ ràng. Nhưng nếu người Mãng bộ lạc đều biết ngươi, ngươi tính toán làm sao mà chui vào?

    Thời đại này còn chưa có thuật dịch dung gì đó chẳng hạn, muốn lừa gạt qua mặt người khác thật sự là quá khó khăn.

    Diễm vừa muốn nói chuyện, sắc mặt đột biến, tiến lên ôm eo Giác tìm gốc cây gần nhất lủi đi lên.

    Giác cùng Diễm sớm có ăn ý, biết đây là Diễm nghe được cái gì, lập tức đem con thỏ cùng ô mai đều thu vào không gian, ánh mắt liếc nhìn quần áo phơi một bên tàng cây, vội vàng dùng dị năng khống chế dây mây đem quần áo kéo qua, thu vào không gian.

    Vừa làm xong, bốn người Mãng bộ lạc từ trong rừng đi ra.

    - Hôm nay nóng muốn chết!

    Một người lớn tiếng oán hận:

    - Vẫn là mùa xuân cùng mùa thu thoải mái, khi nào thì Sâm Lâm chi thần đem mùa hè thu hồi thì tốt rồi!

    - Nói cái gì đó, nếu không nóng thì cánh rừng này mọc được tốt như vậy? Con mồi mạnh khỏe như thế? Sâm Lâm chi thần an bài mùa hè là có dụng ý của ngài. Cẩn thận lời này của ngươi làm cho vu nghe được, vu sẽ giáo huấn ngươi.

    - Ta cũng chỉ nói trước mặt các ngươi, còn có thể rơi vào trong tai vu? Nếu truyền đi qua, cũng là ngươi nói!

    - Ngươi..

    - Được rồi, đều bớt tranh cãi, nóng thì đi tắm sông, nhân tiện bắt vài con cá, trong chốc lát chúng ta nướng cá ăn.

    - A? Muốn ăn cá sao?

    Mọi người không vui:

    - Cá cũng quá khó ăn!
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 79 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Khó ăn cũng phải ăn, chúng ta tổng cộng chỉ săn được mấy con mồi này, còn phải mang về trong bộ lạc cấp cho người trong nhà ăn, chẳng lẽ chúng ta ăn con mồi, cấp người trong nhà ăn cá?

    Mọi người thần sắc mệt mỏi:

    - Vậy chúng ta ăn cá đi. Ai, nếu chúng ta cũng có đồ gia vị của Thổ bộ lạc thì tốt rồi, ta từng ăn qua một lần, hương vị thật thơm đâu. Đáng tiếc đồ gia vị của bọn họ cũng không nhiều, không chịu giao dịch, bằng không ta nhất định đổi một ít trở về.

    - Nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù tốt cũng là của người ta, không phải của chúng ta.

    - Nếu Sâm Lâm chi thần cũng ban cho chúng ta đồ gia vị ăn ngon như vậy thì tốt rồi.

    Mọi người nghe xong lời này, trầm mặc không nói.

    Người so với người muốn chết, hàng so với hàng muốn ném.

    Trước kia còn chưa cảm thấy, hiện tại Thổ bộ lạc xuất hiện thần sử, Đại Địa chi thần luôn ban thưởng đồ vật cho Thổ bộ lạc, cuộc sống của người ta càng ngày càng tốt, trái lại bọn họ, trước kia dạng gì bây giờ vẫn dạng đó, ước chừng ngày sau cũng sẽ không có gì thay đổi.

    Đồng dạng là thần, Sâm Lâm chi thần vì sao không học theo Đại Địa chi thần, cũng ban thưởng thứ tốt cho bọn họ đây?

    - Được rồi, đều nghĩ gì thế? Sâm Lâm chi thần có thể cung cấp nhiều con mồi cho chúng ta ăn, cũng đã là nhân từ thật lớn, không cần không biết đủ a!

    Dương gõ một câu, lại nói:

    - Nhanh lên, tắm rửa, bắt cá, cơm nước xong nghỉ tạm chốc lát tiếp tục săn thú.

    Giác cùng Diễm trao đổi ánh mắt, nghe ý tứ này nhất thời những người này cũng sẽ không rời đi?

    Như vậy sao được, bọn họ cũng không muốn ngai trên tàng cây cho muỗi đốt!

    Nhưng mà hiện tại bọn họ đang ở trên địa bàn của người ta, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

    Diễm cau mày suy tư nên làm sao dẫn dụ những người này rời đi mà không làm cho người hoài nghi, vừa phục hồi lại tinh thần chỉ thấy hai mắt Giác sáng ngời nhìn chằm chằm phía dưới.

    Diễm nhìn theo tầm mắt của Giác, rơi vào trong tầm mắt là ba thân thể đen tuyền. Ba người cũng thật tràn trề, còn đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch không hề áp lực, thậm chí còn so sánh ai lớn ai nhỏ!

    Sắc mặt Diễm chợt tái đi, đưa tay che ánh mắt của Giác, cắn răng:

    - Không được xem, bẩn!

    Giác phế đi nửa ngày khí lực mới kéo được tay Diễm xuống dưới, không hiểu ra sao cả liếc mắt nhìn Diễm:

    - Bẩn thì bẩn thôi, cũng không phải của ta, ta cũng không định dùng.

    Lời vừa ra khỏi miệng, liền hận không thể cắn xuống đầu lưỡi của mình, mình nói mê sảng gì đâu, mình thật ra là thẳng nam thẳng tắp, sao có thể dùng đồ chơi này! Chẳng lẽ hắn thật sự sống trong cuối thời suốt mười năm, bất tri bất giác bị hun đúc bẻ cong sao?

    Vừa tưởng tượng, cả người Giác nhất thời không tốt.

    Diễm không nghe ra được lời nói hắn không thích hợp, tức giận trừng mắt:

    - Ngươi còn muốn dùng?

    - Ách, nói sai, nói sai.

    Hoàng Giác xấu hổ, nghi hoặc nhìn Diễm:

    - Cho dù ta nói sai rồi, cũng không phải chuyện đại sự gì, ngươi tức giận như vậy làm gì?

    Diễm:

    -!

    Chẳng lẽ nói với Giác hắn có ý tứ trong phương diện kia với đối phương, cho nên không cho phép hắn xem nam nhân khác?

    Diễm có chút chật vật dời ánh mắt, ra vẻ trấn định:

    - Hư, đừng nói chuyện, cần bị phát hiện.

    Giác:

    -!

    Rõ ràng là ngươi nói trước!

    Giác cẩn thận quan sát địa hình một chút, cẩn thận khống chế một gốc dây mây đem quần áo của người Mãng bộ lạc đặt trên bờ sông đẩy vào trong nước.

    Sau đó lại khống chế dây mây kéo quần áo dùng sức đẩy dưới nước sông, quần áo theo con sông nháy mắt trôi xa.

    - Ai, quần áo!

    Một người thoáng nhìn thấy quần áo bị cuốn đi, hô một tiếng vội vàng đuổi theo.

    Hai người khác thấy thế cũng theo sát phía sau, ba người một đường chạy tóe lên bọt nước.

    Cho dù bọn hắn có tràn trề, cũng không muốn trần truồng đi qua trong rừng, thật dọa người!

    Dương ở trên bờ nghe được động tĩnh, ánh mắt ngưng tụ, cũng không quan tâm quần áo vì sao rơi xuống nước, cầm cá vội vàng đuổi dọc theo bờ sông.

    Không bao lâu bốn người bỏ chạy thật xa.

    Giác cùng Diễm nhân cơ hội leo xuống đất, phòng ngừa bốn người quay trở lại lập tức đổi địa phương.

    Giằng co hồi lâu, Giác cuối cùng ăn được thịt thỏ nướng thơm ngào ngạt.

    - Một lát chúng ta đi đâu?

    Giác cắn thịt thỏ, hỏi. Hắn là lộ si, đều nghe theo Diễm an bài.

    Diễm nghĩ nghĩ:

    - Đi mãng bộ lạc thăm dò.

    - Ngươi thật tính toán chui vào Mãng bộ lạc?

    Giác không đồng ý:

    - Người Mãng bộ lạc đều biết ngươi, dựa theo quan hệ giữa hai bộ lạc, ta sợ bọn họ sẽ bất lợi đối với ngươi.

    Đâu chỉ là bất lợi, Giác cảm thấy ý tưởng của Diễm căn bản là đưa dê vào miệng cọp.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 79 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Không đi vào, chỉ ở vòng ngoài Mãng bộ lạc. Mỗi ngày đều có người ra vào, nói không chừng sẽ nghe được tin tức hữu dụng. Nếu vận khí tốt một chút, có thể chứng kiến người của Xích bộ lạc thì tốt hơn.

    Diễm hiểu được Giác lo lắng, chui vào Mãng bộ lạc là một quyết định không có biện pháp, nếu có thể, hắn cũng không muốn mạo hiểm. Dù sao Giác còn ở bên ngoài chờ hắn, chính hắn mạo hiểm không sao cả, làm phiền hà tới Giác sẽ không tốt.

    Giác cầm nhánh cây vô ý thức cắm xuống đất, chậm rãi suy tư nói:

    - Người Xích bộ lạc không đi ra, chúng ta có thể nghĩ biện pháp đem bọn hắn dẫn dụ ra ngoài.

    - Ân?

    Diễm khó hiểu nhìn Giác:

    - Làm sao dẫn dụ?

    - Lấy một vật khiến cho bọn hắn cảm thấy hứng thú, nhưng lại không có biện pháp di dời vào bên trong bộ lạc.

    Giác nghĩ:

    - Ngươi nói, chúng ta ở bên ngoài bộ lạc của bọn hắn trồng một gốc anh đào như thế nào?

    Lúc đi ra du lịch Giác trồng qua anh đào một lần, bởi vậy Diễm đã biết cây anh đào nhìn như thế nào.

    Anh đào nhan sắc xinh đẹp lại mỹ vị, cây anh đào cũng đủ cao lớn, khiến người chú ý, nếu đột nhiên xuất hiện một gốc cây, người Mãng bộ lạc khẳng định cảm thấy thèm muốn.

    Nhưng người các bộ lạc có thể sinh tồn cho tới tận bây giờ, dựa vào chính là cẩn thận, gặp được thực vật xa lạ sẽ không dễ dàng nếm thử.

    Người Mãng bộ lạc kiến thức có hạn, người đại bộ lạc đi ra lại có kiến thức rộng rãi, dưới loại tình huống này người Mãng bộ lạc vô cùng có khả năng đem người Xích bộ lạc mời đi ra xem xét.

    Mà đề cao thực vật là nhờ thần lực của Giác, người Mãng bộ lạc sẽ không nghĩ tới Giác đã đi tới bên ngoài bộ lạc của bọn họ, nhưng nhất định sẽ bởi vậy mà liên tưởng tới Giác.

    Bởi vậy bọn họ sẽ nhân tiện nói vài lời về chuyện của thần sử cho người Xích bộ lạc nghe, việc này vô cùng có khả năng.

    Diễm càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này tốt lắm, trong mắt khâm phục nhìn Giác:

    - Được, nghe theo lời ngươi mà làm!

    Trong lòng hắn lại vui vẻ, không hổ là người mà hắn vừa ý, đầu óc thông minh như vậy, tuyệt!

    Ăn xong thỏ nướng, hai người đã chế định xong kế hoạch hoàn thiện.

    Tiếp theo chính là làm sao chuẩn xác tìm được Mãng bộ lạc.

    Khu núi rừng này tuy nói là địa bàn của Mãng bộ lạc, nhưng mỗi đội săn bắn đi ra ngoài đều đi con đường thật dài, có lẽ ra khỏi phiến núi rừng này còn có một mảnh núi rừng khác, nếu không có người dẫn đường, chỉ bằng hai người sờ soạng dù vài ngày cũng chưa nhất định tìm được Mãng bộ lạc.

    Cuối cùng hai người quyết định đi tìm bốn chiến sĩ vừa bỏ chạy của Mãng bộ lạc.

    Bình thường đội săn bắn đi con đường đều là cố định, từ đâu đi ra từ đó trở về, cho dù có chênh lệch cũng không cách nhau quá xa.

    Giác cùng Diễm tránh ở trên đường đi của chiến sĩ Mãng bộ lạc ôm cây đợi thỏ.

    Đợi mãi tới lúc mặt trời lặn, mới nghe được từ xa có động tĩnh truyền tới.

    - Ở bên kia.

    Giác chỉ chỉ phương hướng, Diễm gật đầu, cùng Giác lặng yên không tiếng động tiến tới gần địa phương phát ra âm thanh.

    - Hôm nay thật xui xẻo, cả ngày thời gian chỉ săn được vài con mồi, một con lớn một chút cũng không có!

    Một chiến sĩ ủ rũ cằn nhằn.

    - Ai, trước khi ta đi ra, Hằng còn nói muốn ăn thịt hoẵng đâu, hiện tại ta chỉ săn được một con chim trĩ, cũng không biết sau khi trở về Hằng thấy được có tức giận hay không.

    - Được rồi đi, cũng chỉ có ngươi nuông chiều nàng như vậy, tốt xấu nàng cũng là một nữ chiến sĩ, hiện tại nàng làm sao còn có chút bộ dạng của nữ chiến sĩ? Người thường còn biết đi thu thập dã quả rau dại mà sống đâu, liền nàng, mỗi ngày trông cậy vào ngươi nuôi sống, nhưng ngươi vẫn cứ làm tên ngốc.

    - Làm sao ngươi có thể nói như vậy, Hằng chỉ là tâm tình không tốt. Hơn nữa Hằng là chiến sĩ, nàng sao có thể đi làm việc của người thường đi làm, đây chính là vũ nhục nàng!

    - Nga nga, thu thập rau dại dã quả là vũ nhục, dựa vào ngươi nuôi sống thì không phải là vũ nhục sao? Được rồi đi, ngươi vui làm ngốc tử thì cứ làm, sau này ta cũng lười nói ngươi.

    - Ngươi, ngươi căn bản không hiểu Hằng tốt bao nhiêu..

    - Được được được, ngươi nói tốt là tốt rồi..

    Thanh âm tranh cãi càng lúc càng gần, Giác cùng Diễm giấu trong bụi cỏ, tận lực giảm thấp cảm giác tồn tại, im ắng nghe bốn người đi qua trước mặt bọn họ.

    Mãi tới khi người đi xa, hai người mới lặng lẽ đuổi theo.

    Hai người ẩn núp cũng không cẩn thận, cũng may bốn người không nghĩ sẽ có người theo dõi mình, mới khiến cho Giác cùng Diễm một đường thuận lợi đi theo dõi tới bên ngoài Mãng bộ lạc.

    Lúc này đội săn bắn cũng đã trở lại, mọi người chạm mặt trước cửa vào bộ lạc, trêu đùa lẫn nhau ganh đua so sánh ai có con mồi nhiều, sau đó thổi phồng hôm nay ai đặc biệt dũng mãnh..

    Đã biết địa điểm của Mãng bộ lạc, hai người lập tức thối lui, mãi tới khi không còn nghe được tiếng vang mới thở ra.

    - Hô, chẳng thể trách Thú nói chiến lực của Mãng bộ lạc cường hãn đâu, chỉ nói hôm nay gặp những chiến sĩ kia, cũng đã nhiều hơn bộ lạc của chúng ta.

    Giác thở dài một hơi, có chút buồn bực, đồng thời trong lòng càng thêm kiên định cần phải thu phục thêm mấy bộ lạc gia nhập vào Thổ bộ lạc.

    Diễm ân một tiếng, nhưng cũng không đem Mãng bộ lạc xem vào trong mắt:

    - Chiến sĩ nhiều cũng không chắc chiến lực nhất định cố chấp, ngươi đã quên Trệ bộ lạc?

    Chiến sĩ Trệ bộ lạc nổi danh hung mãnh ngoan lệ, lúc trước thủ lĩnh Trệ bộ lạc hùng hổ dẫn một đám chiến sĩ tấn công Thổ bộ lạc, còn không phải bị tận diệt.
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 80 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho nên chiến lực mạnh mẽ cũng không có nghĩa là gì, mấu chốt còn phải xem đầu óc.

    Mà thủ lĩnh Thổ bộ lạc, vu, còn có Giác, mỗi người đều thông minh, thủ đoạn hố người ùn ùn. Thủ lĩnh Mãng bộ lạc nếu không sánh bằng Mộc, vậy thì đợi bị hố đi.

    Giác sụp mắt, trên mặt lộ ra tươi cười:

    - Nói cũng đúng. Nếu trong Mãng bộ lạc đều là vạm vỡ ngu xuẩn, thật đúng là không có gì để kiêng kỵ.

    Trời tối không dễ săn bắn, Hoàng Giác trực tiếp đem con thỏ săn được lúc giữa trưa mang ra nướng ăn.

    Ăn xong con thỏ, hai người đánh giá một ít thời gian, tính lên người Mãng bộ lạc hẳn đều đã đi trở về, lúc này mới đi tới bên ngoài Mãng bộ lạc.

    Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng vừa lên, nhợt nhạt cúp trên không trung, trên mặt đất một mảnh tăm tối.

    Trong Mãng bộ lạc im ắng, hiển nhiên mọi người đã đi ngủ.

    Sắc trời tối sầm, Hoàng Giác cũng không nhìn thấy được gì, cũng may khả năng nhìn ban đêm của Diễm thật tốt, đại khái phân rõ một chút vị trí, lôi kéo Hoàng Giác đi qua:

    - Nơi này, đây là địa phương bọn hắn nhất định sẽ đi qua khi ra ngoài, trồng anh đào ở đây, sáng sớm ngày mai nhất định bị phát hiện.

    Hoàng Giác gật đầu, sờ soạng lên căn cứ lời Diễm nói bỏ ra mầm móng anh đào.

    Xác ngoài mầm móng thật cứng rắn, muốn đợi mầm móng nảy mầm, hoặc là đợi cho tầng xác ngoài thối rữa, không thì phải cứng rắn hủy bỏ. Vả lại mầm móng anh đào trồng ra gốc cây cũng không cao, chỉ có thể dùng làm bồn hoa, vả lại kết ra trái cây vừa nhỏ lại chua xót, trong ngày thường mọi người ăn vào anh đào đều là trải qua chiết cây.

    Nhưng Giác có thực vật hệ dị năng, hoàn toàn xem thường những việc này, trực tiếp đem mầm móng đề cao thành một gốc anh đào cao lớn, kết anh đào vừa lớn lại ngọt.

    Chẳng qua đề cao một thân cây cùng đề cao một gốc dây mây cỏ dại tiêu hao dị năng hoàn toàn không thể so sánh.

    Chờ đem cây anh đào đề cao thành thục, Hoàng Giác thiếu chút nữa thoát lực. Thân hình hắn hơi lảo đảo, bên cạnh có cánh tay đưa qua, đem hắn vững vàng nâng lên.

    - Ta không sao, nghỉ ngơi một đêm thì tốt rồi.

    Hoàng Giác khoát tay, vịn tay Diễm đứng vững, ngẩng đầu nhìn lên trên xem xét, cho dù nhìn không thấy hắn cũng tưởng tượng được một gốc cây anh đào kết trái cây đỏ thẫm xinh đẹp như thế nào.

    Ngẫm lại chính mình cực khổ đề cao ra gốc anh đào ngày mai cần tiện nghi cho người của Mãng bộ lạc, trong lòng Hoàng Giác liền khó chịu:

    - Sáng sớm mai chúng ta tới sớm một chút, trước tiên đem anh đào hái hơn phân nửa, còn lại tiếp tục lưu cho bọn hắn.

    Nhìn bộ dạng đau lòng phồng mặt của Giác, Diễm không nhịn được muốn cười, cũng quả thật bật cười:

    - Được, chúng ta hái hơn phân nửa, chỉ lưu một ít cho bọn hắn.

    Thanh âm trầm thấp như tiếng đàn violon lướt qua bên tai, chân khí ấm áp quen thuộc quanh quẩn, bóng đêm đem giác quan của người ta phóng lớn, Hoàng Giác đỏ mặt, ỷ vào buổi tối Diễm thấy không rõ, ra vẻ trấn định nói:

    - Chỉ chừa vài quả thì ít quá, không dễ phát hiện, vẫn là chừa nhiều một chút đi.

    Nhưng hắn không biết hình dáng của mình sớm bị Diễm nhìn thấy thật rõ ràng.

    Chứng kiến sắc mặt Giác đỏ lên, trong lòng Diễm vui vẻ, đây là.. thẹn thùng?

    Sợ chính mình hiểu sai ý, Diễm cố gắng ghé sát vài phần, một cánh tay ôm lưng của Giác:

    - Ân, toàn bộ nghe lời ngươi. Trồng xong anh đào rồi, ta mang ngươi đi tìm địa phương nghỉ ngơi.

    Hơi nóng dâng lên, Hoàng Giác cảm giác mặt mình nóng có thể chiên được trứng gà, nhưng càng là lúc này hắn càng không thể sợ, hắn là nam nhân thẳng tắp thẳng tắp, tuyệt đối không bẻ cong!

    Không phải là bạn thân ôm eo của mình sao? Ôm thắt lưng tính cái gì, bạn thân còn cùng nhau tắm chung đâu!

    Hơn nữa ôm hắn là vì dìu hắn hành động mà thôi!

    Bọn họ là quan hệ huynh đệ thuần khiết!

    Mình tuyệt đối không thể miên man suy nghĩ, làm dơ bẩn tình nghĩa huynh đệ này!

    Giác cố gắng khắc chế mới không đem Diễm đẩy ra, cao lãnh gật đầu:

    - Được, chúng ta đi tới chỗ nướng thỏ lúc sáng.

    Nhưng hắn lại không biết vẻ rối rắm của hắn sớm rơi vào trong mắt của Diễm. Hơn nữa nếu thật sự không có tạp niệm, dựa theo tính tình của hắn lúc này sớm đem Diễm đẩy ra, sau đó nói một câu:

    - Không cần ngươi dìu, nóng muốn chết. Ngươi đi phía trước đi, ta đi theo phía sau, ta có thể nhìn thấy ngươi.

    Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, thông minh bị thông minh hại.

    Hoàng Giác càng ra vẻ bình tĩnh, ngược lại càng lộ ra sơ hở.

    Nếu Diễm là một kẻ ngu ngốc, có lẽ sẽ không phát hiện được gì.

    Sự thật hoàn toàn trái ngược, Diễm chẳng những không ngu ngốc, đây là một lần hành động của hắn cố ý thử thăm dò Hoàng Giác.
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 80 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vậy nhìn thấy vẻ khác thường của Giác, vẻ mặt Diễm lộ tươi cười, trong lòng càng thêm nắm chắc việc theo đuổi Giác.

    Nhưng dù sao thần sử của mình còn nhỏ tuổi, da mặt mỏng, còn tự nhận là bạn thân thiết của hắn.. sự tình không thể gấp, từ từ sẽ đến, hắn sẽ làm cho Giác nhìn thẳng vào tâm ý của mình.

    Trở về địa phương nướng thỏ lúc sáng, Hoàng Giác lấy ra lều trại trong không gian, lại vãi đầy cỏ đuổi muỗi xung quanh lều trại, lấy băng đặt trong trướng bồng, lúc này mới cùng Diễm chui vào trong lều trại đi ngủ.

    Một đêm không nói chuyện.

    Trong lòng hai người còn nhớ sự tình, trời vừa tờ mờ sáng liền tỉnh. Đơn giản ăn xong điểm tâm, thu lều trại, hai người quay về chỗ cây anh đào.

    Dùng dị năng đem anh đào hái hơn phân nửa, chỉ lưu lại một tầng bên dưới, hai người lựa chọn một gốc cổ thụ cao bên cạnh anh đào leo lên ẩn núp.

    Gốc cây cành lá rậm rạp, hai người ngồi co mình bên trên, bị lá cây che chắn kỹ càng, nếu không cố ý tìm kiếm căn bản sẽ không phát hiện được trên cây có người.

    Thời gian còn sớm, Giác cùng Diễm dựa vào thân cây ngủ thiếp đi, sợ tướng ngủ không tốt bị rơi xuống dưới, Giác còn đặc biệt dùng dây mây đem hai người buộc vào trên cây.

    Ngày dần dần lên cao, người Mãng bộ lạc lục tục đi ra ngoài hoạt động, đội săn bắn đều tập hợp chờ xuất phát.

    - Di, đây là cây gì vậy?

    Một tiếng thét kinh hãi, đem Giác cùng Diễm đánh thức. Hai người liếc nhau, Giác thu dây cùng Diễm nhìn xuống bên dưới.

    Chỉ nhìn thấy một đám chiến sĩ cao lớn cường tráng vây quanh dưới cây anh đào, thần tình sợ hãi than.

    - Ngày hôm qua khi ta trở về còn chưa nhìn thấy có gốc cây này đâu, đây là một đêm liền lớn lên?

    - Không thể nào? Một đêm có thể cao như vậy? Ngươi nhìn xem thân cây to, không có năm sáu năm làm sao lớn như thế? Còn ra quả rồi đâu!

    - Không phải một đêm mọc lên, vậy trước kia ngươi từng gặp qua gốc cây này sao?

    Người bị hỏi liên tục lắc đầu:

    - Chưa gặp qua, nếu ta từng nhìn thấy khẳng định sẽ có ấn tượng. Ôi chao, các ngươi có ai biết đây là cây gì không? Trái cây của nó có ăn được hay không?

    - Không biết, ta cũng chưa từng nhìn thấy qua loại cây này.

    - Ta cũng chưa từng thấy qua.

    - Chưa thấy qua.

    - Trái cây này nhìn thật xinh đẹp, nhưng hơi nhỏ một chút, còn chưa đủ ta nhét kẽ răng đâu.

    - Ngươi khoan hãy nhét kẽ răng, nếu trái cây này có độc, một viên đủ muốn mạng của ngươi..

    - Đi nói cho vu đi, vu kiến thức nhiều, nhất định biết đây là cây gì, trái cây có thể ăn được hay không.

    - Đúng rồi, nói cho vu, còn có thủ lĩnh, làm cho bọn họ đều đi ra xem..

    - Ha ha, nói không chừng Sâm Lâm chi thần ban thực vật cho chúng ta đâu, bên Thổ bộ lạc, không phải có Đại Địa chi thần mỗi ngày ban thưởng đồ vật sao?

    - Nói như vậy trong bộ lạc chúng ta cũng sẽ có một thần sử sao?

    - Khó mà nói, theo ta thấy bộ lạc chúng ta nếu có thần sử, nhất định lợi hại hơn Thổ bộ lạc. Thần sử Thổ bộ lạc có thể trồng cỏ, thần sử bộ lạc chúng ta vừa ra tay liền có một thân cây!

    - Đó là đương nhiên, chiến sĩ bộ lạc chúng ta lợi hại hơn Thổ bộ lạc, thần sử của chúng ta có thể kém sao?

    Nói rất giống như trong bộ lạc bọn hắn đã có thần sử.

    Giác nghe được buồn cười, thật sự lúc nào đều cũng có kẻ tự kỷ như vậy.

    Như vậy cũng tốt, có "thần sử" ở đây treo, tin tưởng người Xích bộ lạc sẽ đi ra.

    Tin tức bên ngoài cửa bộ lạc chỉ trong vòng một đêm mọc lên một thân cây kết quả nhanh chóng truyền khắp cả bộ lạc, mọi người đồng loạt chạy tới dưới tàng cây anh đào xem xét.

    Thủ lĩnh cùng vu ngược lại cuối cùng mới đến.

    Bọn hắn không phải không muốn, mà là người Xích bộ lạc dây dưa không chịu phối hợp, lại tò mò với thân cây đột nhiên xuất hiện, nhưng không chịu tự hạ thân phận chạy ra xem, ngược lại yêu cầu thủ lĩnh cùng vu của Mãng bộ lạc phái người đào thân cây đi ra, đem vào trong bộ lạc đưa cho bọn họ nhìn xem.

    Thủ lĩnh cùng vu tức giận, nhưng bọn hắn muốn kết giao với Xích bộ lạc, cho nên cần khách khí. Bởi vậy dù đem mình tức giận thành cá nóc, hai người vẫn cố gắng dằn nén, cuối cùng vẫn là dùng lý do "Bên ngoài bộ lạc đột nhiên mọc ra một thân cây, hẳn là Sâm Lâm chi thần muốn ban thưởng thần sử cho bộ lạc chúng tôi. Chúng tôi không có kinh nghiệm trong phương diện này, mấy vị đại nhân kiến thức nhiều, chi bằng theo chúng tôi cùng đi nhìn xem cũng cho chúng tôi lời đề nghị thế nào?", là dùng những lời này thuyết phục người của Xích bộ lạc.

    Thủ lĩnh cùng vu trao đổi ánh mắt, đối phương xem trọng thần sử như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu.

    Người Xích bộ lạc không kiên nhẫn đi ra ngoài, thứ nhất vì cảm thấy trời quá nóng, thứ hai cảm thấy cùng đoàn người trung bộ lạc chen chúc cùng một chỗ rụng mặt mũi, cho nên vừa xuất hiện liền để cho thủ lĩnh cùng vu đem người vây quanh xem náo nhiệt đuổi đi, mà bọn hắn vây dưới tàng cây nghiên cứu cây anh đào.

    Nghiên cứu hồi lâu cũng không nghiên cứu được gì – bọn hắn hoàn toàn chưa từng gặp qua gốc cây thế này, trong Xích bộ lạc cũng không có, bọn hắn đi những bộ lạc khác cũng chưa từng được gặp qua!

    Nhưng bọn hắn từ đại bộ lạc tới, có thể nói mình chưa từng gặp qua sao?

    Nhất định là không thể!

    Bởi vậy khi thủ lĩnh Mãng bộ lạc hỏi tới thì một người của Xích bộ lạc ngẩng cằm lên nói:

    - Nga, loại cây này gọi là cây chu quả, trái cây kêu chu quả, nhìn thấy đẹp nhưng không thể ăn. Ăn vào tiêu chảy, làm không tốt còn mất tính mạng.

    Trái cây có thể ăn được hay không không sao cả, dù sao chỉ cần hắn nói không thể ăn, người Mãng bộ lạc cũng không dám ăn thử. Không ai dám ăn, sẽ không ai phát giác là hắn đang nói láo, mặt mũi đại bộ lạc bọn hắn cũng bảo vệ.

    Thủ lĩnh thấy hắn nói chuyện rõ ràng mạch lạc, nhất thời kính nể không thôi, không quên nịnh nọt:

    - Đại nhân không hổ là từ đại bộ lạc đi ra, chính là kiến thức rộng rãi. Nếu không có đại nhân nhắc nhở, nói không chừng người của bộ lạc chúng tôi ăn chu quả này bị trúng độc rồi đâu.

    Giác ngồi trên tàng cây nghe người Xích bộ lạc nói hươu nói vượn, nhưng thủ lĩnh Mãng bộ lạc còn tưởng thật, còn khen tặng đối phương, nghe làm hắn thiếu chút nữa cười phun.
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 81 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh giới cao nhất của nói dối chính là bản thân mình cũng tin, nhìn thấy vẻ mặt người Xích bộ lạc không đổi sắc, bộ dạng dương dương tự đắc, Hoàng Giác không thể không cảm thán một câu, thật là nhân tài a!

    Nhân tài cũng không biết Hoàng Giác ở trong lòng thổi phồng hắn, nói xong cây anh đào lại nói chính sự:

    - Trước ngươi nói thần sử, là chuyện gì xảy ra? Cho ngươi tra xét chuyện thần sử, có tin tức sao?

    Thủ lĩnh Mãng bộ lạc sớm sắp xếp ý nghĩ trong đầu, vội nói:

    - Cây này là trong vòng một đêm dài ra, chẳng lẽ không phải muốn nói trong bộ lạc chúng tôi xuất hiện thần sử sao?

    Người Xích bộ lạc tức giận:

    - Thần sử nhất định phải có được thần lực do thần ban cho mới được, trong bộ lạc các ngươi có người chiếm được thần lực do thần ban cho?

    Thủ lĩnh có chút xấu hổ:

    - Việc này.. không nghe nói qua.

    Người Xích bộ lạc lại hỏi:

    - Cây này là do bộ lạc các ngươi gieo trồng ra tới?

    Thần sắc thủ lĩnh càng thêm xấu hổ:

    - Hẳn không phải, nếu là phải, nhất định sẽ nói cho tôi cùng vu biết.

    Người trong Mãng bộ lạc thật hâm mộ Giác của Thổ bộ lạc, hâm mộ đỏ mắt, thậm chí đáy lòng còn luôn tự nhủ không biết khi nào thì mình được Sâm Lâm chi thần vừa ý, trở thành thần sử.

    Với tâm tính của bọn hắn, nếu thật sự có được thần lực, còn không lập tức ồn ào cho toàn bộ lạc đều cũng biết sao.

    Nhưng mà..

    - Nếu không có thần sử, vì sao bên ngoài cửa bộ lạc chúng tôi lại đột nhiên dài ra một thân cây cao như vậy chứ?

    Cho dù gốc cây này có độc, đó cũng là đột nhiên dài ra, thật hiếm thấy!

    Người Xích bộ lạc không kiên nhẫn:

    - Vậy phải hỏi Sâm Lâm chi thần của các ngươi, ta làm sao biết được. Ban cho các ngươi một gốc cây có độc, chẳng lẽ do các ngươi làm chuyện gì chọc giận Sâm Lâm chi thần, Sâm Lâm chi thần cho các ngươi cảnh cáo đâu!

    Xích bộ lạc thờ Hỏa chi thần, vì vậy khi nói tới Sâm Lâm chi thần, cũng không có bao nhiêu tôn sùng.

    - Ngươi hỏi nhiều như vậy, còn chưa nói rốt cục có tra được tin tức của thần sử hay không đâu!

    Bọn họ nhận được mệnh lệnh đi ra điều tra tin tức về thần sử, chỉ có tin tức chuẩn xác mới có thể trở về bộ lạc. Đoạn đường này gian khổ không cần phải nói, thật vất vả tìm được một bộ lạc còn tạm được, ở lại không vài ngày đã không chịu nổi. Ăn uống quá kém, ở quá tệ hại, ngủ cũng không thoải mái.

    Cũng chỉ có vu cùng thủ lĩnh của bộ lạc này còn có chút ánh mắt, biết lấy lòng bọn hắn, làm cho lòng hư vinh của bọn hắn chiếm được thỏa mãn thật lớn. Nếu không bọn hắn ở một ngày cũng không chịu nổi.

    Bị người răn dạy quở mắng không chút lưu tình, thủ lĩnh Mãng bộ lạc tức giận thành cá nóc, trong lòng hận không thể đem mấy tên mắt cao hơn đầu, ngang ngược càn rỡ vênh mặt hất hàm sai khiến này đánh chết, nhưng nhớ tới chỉ cần đáp lên được Xích bộ lạc, có thể lấy được ưu đãi, thủ lĩnh đành đem cơn tức này nuốt xuống.

    Nhưng trước khi hiểu rõ dụng ý của những người này khi muốn tìm thần sử, hắn không có ý định đem chuyện của Giác nói ra, chẳng những hắn không nói còn âm thầm dặn dò người trong bộ lạc không được phép nói ra.

    Những người này vội vàng đi tìm thần sử, vạn nhất là vì lung lạc đối phương đây? Hắn đem Thổ bộ lạc nói ra, chẳng khác gì giúp đỡ Thổ bộ lạc đáp lên quan hệ với Xích bộ lạc? Hắn lại không ngốc, vì sao lại giúp đỡ địch nhân thu lợi.

    Trong lòng nghĩ như vậy, thủ lĩnh có chút xấu hổ cười làm lành nói:

    - Việc này ngài cũng biết, giữa các bộ lạc cũng không thường lui tới, vả lại còn cách nhau thật xa, muốn hỏi thăm tin tức chỉ sợ còn phải phí chút thời gian.. nhưng ngài yên tâm, tôi đã phái hai mươi người phân ra các phương hướng khác nhau đi tìm hiểu chuyện thần sử, vừa có tin tức lập tức quay lại nói với ngài.

    Có thật sự phái người đi ra ngoài hay không người Xích bộ lạc cũng không biết, tùy tiện hắn nói như thế nào đều được. Cũng may những người này không biết chuyện đại hội giao dịch, nếu không cũng không dễ dàng lừa gạt như vậy.

    Người Xích bộ lạc bất mãn, dù biết thủ lĩnh nói đều có thể là thật sự, cũng muốn mượn cơ hội phát tiết:

    - Có tin tức rồi trở về nói sao? Vậy ngươi nói một chút, khi nào thì mới có tin tức? Cũng không thể một câu của ngươi, liền cho chúng ta ở trong này chờ xem?

    Trong lòng thủ lĩnh mắng một câu, không muốn chờ thì chính các ngươi tự đi tìm thôi! Trên mặt hắn vẫn phải tươi cười giải thích:

    - Dù sao cách khá xa, truyền tin tức cũng không phương tiện, nhưng ngài yên tâm, mười ngày, không, tám ngày, trong vòng tám ngày khẳng định có tin tức!

    Có thời gian chuẩn xác, người Xích bộ lạc cũng nhẹ nhàng hơn:

    - Đây chính là ngươi nói, nếu tới lúc đó còn chưa có tin tức, hừ!
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...