Truyện Ma [Edit] Hai Thế Giới Âm Dương Tại Làng Chúng Tôi - Lý Thanh Triệu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 12 Tháng năm 2024.

  1. Chương 111: Đốm xác kỳ lạ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Chương 112: Cách chết kỳ lạ nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong tâm trạng phức tạp này, cậu họ đã không lập tức mở cuốn sổ ra đọc, mà suy nghĩ rất nhiều ngày, ông ấy cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì, tựa như đang đối mặt với một bí mật kinh người trong bóng tối, vô cùng khát vọng muốn biết, nhưng một khi thực sự có cơ hội tìm hiểu nó, ngược lại lại không khỏi do dự.

    Chuyện gì đã xảy ra với lão tộc trưởng? Có lẽ tất cả đều nằm trong cuốn sổ đó.

    Nhưng tôi và chị Lý, còn có cậu họ đều biết, nếu muốn hiểu rõ loạt bí ẩn này thì chúng tôi phải đọc cuốn sổ này, vì nó có thể chứa đựng những manh mối quan trọng. Vì vậy, sau một thời gian đấu tranh tâm lý, cuối cùng cậu họ cũng quyết định đọc cuốn sổ.

    Khoảng hai tuần sau, tôi được biết từ chị Lý rằng cậu họ đã đọc xong cuốn sổ. Khi tôi nóng lòng muốn tìm hiểu trước những bí mật đáng kinh ngạc trong cuốn sổ đó, thì chị Lý nói rằng chị ấy cũng không biết gì về nó. Cậu họ chỉ nói với chị ấy là ông ấy đã đọc xong và nói rằng chúng tôi vẫn sẽ gặp nhau tại nhà chị Lý vào thứ bảy, đến lúc đó sẽ kể cho chúng tôi biết kỹ càng tỉ mỉ về nội dung của cuốn sổ.

    Vì thế chị Lý và tôi rất mong chờ đến cuối tuần. Mặc dù tôi là một người hâm mộ bóng đá nhưng tôi cũng chưa bao giờ mong chờ bất kỳ trận bóng đá nào giống như thế này.

    Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, công việc diễn ra rất suôn sẻ. Dù gặp đủ thứ quái lạ nhưng tôi vẫn tận tâm trong công việc, với lại còn vận dụng kiến thức chuyên môn của mình để giúp cơ quan giới thiệu một bộ thiết bị tiên tiến của nước ngoài mang lại lợi ích kinh tế và hiệu quả rất lớn cho đơn vị, cho nên khi Cục Cung cấp điện cấp nhà ở, thực sự đã nghĩ đến tôi - Tôi được cấp một căn hộ một phòng ngủ để ở tại thành phố huyện. Dù thâm niên của tôi rất ít, nhưng tôi đã có đóng góp rất lớn cho cơ quan, cho nên các đồng nghiệp khác trong đơn vị không phản đối việc tôi được cấp căn hộ, điều đó làm tôi rất ngây ngất, và tất nhiên cha mẹ tôi cũng rất vui.

    Sau khi trang trí đơn giản, tôi chuyển đến ở và thấy môi trường cộng đồng ở đây cũng không tệ, vì thế sau một thời gian được cấp nhà, đôi khi, đang nằm mơ tôi còn nở nụ cười ngọt ngào trên môi. Cao Hạt Tử, những cơn ác mộng và đủ thứ kỳ quái đều còn đó, nhưng chúng bị loãng đi bởi niềm vui chuyển đến nhà mới.

    Nhưng những gì xảy ra tiếp theo khiến tôi biết rằng mối nguy hiểm vẫn chưa biến mất. Nếu muốn sống một cuộc sống bình yên, tôi không còn cách nào khác là phải tìm hiểu kỹ càng chân tướng của hàng loạt sự việc, bởi vì chỉ khi hiểu được chân tướng, mới có thể tìm ra các biện pháp đối phó có liên quan, cuối cùng mới có thể loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn.

    Vậy chuyện gì đã xảy ra tiếp theo? Một vụ án mạng đã xảy ra.

    Và nơi xảy ra sự việc không phải ở nơi nào khác, mà là ngôi nhà bí ẩn quái dị của Triệu gia - trong ngôi nhà đó có người bị giết, hơn nữa cổ họng đã bị thứ gì đó cắn đứt!

    Khi tôi nghe được tin này, đó là buổi sáng thứ Bảy. Tình cờ tôi đang ở trong ngôi nhà mới được cấp. Tôi dậy rất sớm, chuẩn bị tắm rửa và chạy vội đến nhà chị Lý vì chúng tôi có hẹn gặp cậu họ để nghe ông ấy nói về cuốn sổ. Không ngờ, khi tôi đang ăn sáng thì tin tức này lại xuất hiện trên TV. Sau khi xem tin này, tôi đã rất sốc, bởi vì đối với tôi, chị Lý và cậu họ, tin tức này thực sự quá chấn động, bởi vì thông qua vụ án giết người này, những điều chúng tôi có thể nghĩ ra tuyệt đối khác với những điều của người thường. Cũng bắt đầu từ vụ án mạng này, tôi mới nhận ra rõ ràng rằng những mối nguy hiểm rình rập xung quanh chúng tôi vẫn chưa hề biến mất.

    Vào ngày thứ Bảy đó, cậu họ không đến như đã hẹn, thay vào đó, ông ấy được cơ quan công an huyện nơi Triệu gia cư trú mời hỗ trợ điều tra. Bởi vì Cục Công an muốn xác định liệu ngôi nhà cổ này, vốn được xếp vào dự án "bảo vệ di sản văn hóa kiến trúc nhà cổ truyền thống", có chứa các di tích văn hóa có giá trị cao hay không. Thông tin này rất quan trọng, chỉ có làm rõ ràng những điều đó, mới có thể xác định phương hướng phá án cụ thể. Mà đối với vấn đề này, cũng chỉ có thể tham khảo ý kiến của những chuyên gia như cậu họ, những chuyên gia có nghiên cứu sâu rộng về văn hóa và di tích văn hóa địa phương.

    Dù cậu họ không thể đến nhưng tôi vẫn đến nhà chị Lý vì có rất nhiều chuyện muốn bàn bạc với chị ấy. Tất nhiên, cũng có đủ thứ việc cần phải làm giữa những người yêu nhau.. Chúng tôi rất vất vả mới chờ đến cuối tuần, chắc chắn sẽ dùng để tận hưởng sự ngọt ngào của tình yêu và khoái cảm thể xác.

    Nếu không thể gặp cậu họ vào thứ Bảy thì hãy đợi đến Chủ nhật vậy.

    Cho đến chiều Chủ nhật, chị Lý gọi điện cho tôi, bảo tôi qua nhà và nói rằng cuối cùng chị ấy cũng đã đưa được cậu họ đến nhà, lòng tôi nhảy cẫng lên vì phấn khích, tôi chạy vội xuống lầu, nóng lòng chạy xe phóng thẳng đến nhà chị Lý.

    Lúc đến nhà chị Lý, tôi thấy cậu họ đã ngồi trên ghế sofa. Chúng tôi thân mật chào hỏi, tôi thấy ông ấy vẫn còn hơi mệt. Trong mắt còn có chút đỏ ngầu, xem ra đêm qua ông ấy nhất định ngủ không ngon giấc.

    "Chắc hẳn các cháu đã xem tin tức rồi phải không, các cháu có biết ai đã chết trong nhà Triệu gia không?" Cậu họ hỏi chị Lý và tôi.

    "Là trộm hay gì đó phải không, có phải muốn trộm một ít di vật văn hóa, bởi vì sau khi lão tộc trưởng qua đời, trong nhà tạm thời sẽ không có người." Đây là tôi đoán thử.

    Cậu họ nhìn tôi và chị Lý, cũng không trực tiếp bình luận về lời nói của chúng tôi mà trầm ngâm nói: "Người chết không ai khác chính là người làm công theo giờ thường xuyên đến nhà họ Triệu. Cũng là người phát hiện ra lão tộc trưởng đã chết. Đây là con trai của lão tộc trưởng nói cho cậu biết."

    Điều này làm tôi và chị Lý ngạc nhiên.

    Chẳng lẽ người làm công theo giờ này đã phát hiện ra bí mật gì trong nhà Triệu gia à? Sau khi lão tộc trưởng qua đời, trong nhà không một bóng người, tại sao người làm theo giờ lại đến nhà Triệu gia? Nếu trong nhà không có ai, vậy thì ai đã giết hắn?

    Về việc ai đã giết người giúp việc theo giờ, cả ba chúng tôi đều có cùng một suy đoán - chính là con quái vật nửa dê nửa thú đã làm việc đó. Bởi vì cách giết người giúp việc theo giờ rất giống với phương pháp giết chóc mà quái vật đó sử dụng. Nếu thực sự là do quái vật đó gây ra thì từ một góc độ khác, rất có thể nhà của Triệu gia có thông với hang động đó. Nếu không, quái vật đó khó có thể xuất hiện trong nhà Triệu gia.

    Xem ra ngày càng có nhiều bằng chứng cho thấy nhà Triệu gia và hang động là thông với nhau.

    Điều mà chị Lý và tôi muốn biết nhất chính là bí mật trong cuốn sổ đó. Cậu họ cũng hít một hơi dài và bắt đầu chậm rãi mô tả tất cả những điều kỳ lạ mà ông ấy phát hiện trong cuốn sổ.

    Tục ngữ nói: "Trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn". Trí nhớ của con người là vô hình vô ảnh, đặc biệt là theo thời gian, nhiều ký ức sẽ trở nên mờ nhạt, lẫn lộn và sẽ xảy ra sai sót. Vì vậy, nếu muốn ghi lại một cách khách quan mọi chuyện đã xảy ra thì viết là một lựa chọn không tồi. Sở dĩ lão tộc trưởng ghi chép là vì muốn ghi lại tất cả những điều kỳ lạ đã xảy ra với mình. Nhật ký của lão tộc trưởng kéo dài chưa đầy một năm, bắt đầu khoảng ba năm trước và kết thúc cách đây hơn hai năm.

    Một ngày của ba năm trước, lão tộc trưởng đột nhiên ngạc nhiên phát hiện ra rằng ý thức của mình dường như thường xuyên bị gián đoạn điều gì đó. Ví dụ như khi ông ấy đang đi dạo trong một công viên nhỏ, cứ đi mãi đi mãi, bất tri bất giác mất đi ý thức, tưởng chừng như đang ngủ quên, nhưng khi tỉnh dậy lại phát hiện mình đang chơi cờ với những ông già khác! Vậy chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ý thức trống rỗng này? Ông ấy hoàn toàn không biết.

    "Điều này rất giống với những câu chuyện trên tạp chí về việc bị người ngoài hành tinh bắt cóc - sau khi người ngoài hành tinh bắt cóc người trái đất, đưa người ta lên đĩa bay của họ, sau đó tiến hành nhiều nghiên cứu khác nhau về cơ thể của người trái đất, rồi sau đó lại đưa người trái đất trở về, nhưng ký ức này sẽ bị xóa khỏi tâm trí của người trái đất. Chỉ khi bị thôi miên, người trái đất bị bắt cóc mới có thể nhớ lại trải nghiệm này." Khi chị Lý nghe lão tộc trưởng trải qua chuyện này, đã đưa ra nhận xét.

    Tôi và cậu họ cảm thấy cách ví dụ của chị Lý khá phù hợp. Chỉ là "đoạn trí nhớ" của lão tộc trưởng không phải là bị người ngoài hành tinh bắt cóc mà thôi.

    Lão tộc trưởng rất sợ hiện tượng "gián đoạn ý thức" này nên đã đến bệnh viện kiểm tra xem có mắc bệnh gì không. Tuy nhiên, sau khi kiểm tra tại bệnh viện, mọi thứ đều bình thường ngoại trừ huyết áp hơi cao. Lão tộc trưởng vẫn không tin vào kết luận này nên lại đổi bệnh viện, nhưng kết quả vẫn như cũ. Ông ấy vẫn không tin vào kết quả xét nghiệm - rõ ràng là mình bị bệnh, làm sao có thể biểu hiện tình trạng bình thường? Cuối cùng, ông ấy đã đến bệnh viện tốt nhất trong tỉnh, nhưng kết quả xét nghiệm vẫn giống như hai lần trước.

    Mà lúc lão tộc trưởng đi làm những xét nghiệm này, luôn dẫn con trai theo. Bởi vì ông cảm thấy con trai mình đã phải chịu áp lực rất lớn trong công việc, cho nên ông không muốn lại khiến con trai mình lo lắng hay trở thành gánh nặng cho con trai mình.

    Đối với kết quả kiểm tra như vậy, lão tộc trưởng vẫn không muốn tiếp nhận, ông đã âm thầm lén đến gặp bác sĩ tâm thần để khám tâm thần xem mình có vấn đề gì về tâm thần hay tâm lý hay không, nhưng sau khi thông qua nhiều loại xét nghiệm, cũng không phát hiện tâm lý của ông ấy tồn tại bất kỳ vấn đề gì.

    Tuy nhiên, lão tộc trưởng lại cảm thấy tình trạng "gián đoạn ý thức" và "gián đoạn trí nhớ" của mình ngày càng nghiêm trọng. Ông cũng đã cố gắng tra rất nhiều tư liệu, nhưng vẫn không tìm được câu trả lời nào. Thời gian trôi qua, ông cảm thấy thời gian mình thanh tỉnh mỗi ngày, ngày càng ít đi, trạng thái "mộng du" cũng ngày càng kéo dài.

    Đôi khi lão tộc trưởng cảm thấy mình thật bất lực và cô đơn, ông cũng nghĩ đến việc nói với người khác, nhưng ông thực sự không muốn con trai mình phải lo lắng cho mình nên cuối cùng ông đã chọn cách chịu đựng và đối mặt với tất cả. Ông nghĩ đến việc mình đã tám mươi tuổi rồi, ngày tháng của ông đã không còn nhiều, nên ông cảm thấy mình không có gì phải sợ hãi.

    Trong trạng thái này, lão tộc trưởng đã hình thành một thói quen, những lúc thanh tỉnh, ông sẽ xem ngày giờ bất cứ lúc nào, rồi ghi lại vào sổ tay. Lúc đầu, ông phát hiện thời gian "gián đoạn ý thức" của mình chỉ kéo dài vài giờ. Tất nhiên, điều này không ám chỉ việc "gián đoạn ý thức" khi ngủ mà đều xảy ra trong cuộc sống hàng ngày vào ban ngày.

    Thời gian trôi qua, sự "gián đoạn ý thức" ngày càng dài hơn. Có một lần, khi lão tộc trưởng tỉnh dậy lần nữa, ông nhìn vào cuốn sổ của mình và thấy rằng đã tám ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng ông tỉnh táo! Điều kỳ lạ hơn nữa là trong suốt 8 ngày ông không có ý thức, mọi thứ xung quanh dường như vẫn diễn ra bình thường - xung quanh không có gì hỗn loạn, và con trai ông cũng không nói điều gì bất thường về ông trong suốt 8 ngày. Mà điều này càng khiến lão tộc trưởng càng thêm kinh hãi!

    Lão tộc trưởng cảm thấy linh hồn của mình đang dần dần biến mất và đi xa, và một thứ gì đó đáng sợ và không rõ ràng đang dần dần điều khiển cơ thể của ông. Điều duy nhất ông có thể làm là tranh thủ hết "thời gian tỉnh táo" của mình và ghi lại tất cả những điều bí ẩn và kỳ lạ mà ông đã trải qua và khám phá được một cách chi tiết nhất có thể.

    Lão tộc trưởng biết, theo xu hướng này, không bao lâu nữa, linh hồn của ông sẽ không bao giờ trở về thể xác của ông nữa, thứ bí ẩn kia, sẽ hoàn toàn khống chế thân thể của ông, và trước khi thân thể chết đi, linh hồn của ông cũng đã không còn nữa.
     
  3. Chương 113: Văn Thiên Tường và Đại Quang Minh Pháp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày này là những ngày đáng sợ và cô đơn nhất trong cuộc đời của lão tộc trưởng. Ông đã tận dụng tối đa "thời gian tỉnh táo" ngày càng cạn kiệt của mình và không ngừng suy nghĩ tại sao những điều kỳ lạ như vậy lại xảy ra với mình. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không có manh mối nào. Trước kia, ông rất khinh thường việc xem tướng xem bói, cho rằng bọn họ đều là những kẻ lang băm, ông chưa bao giờ tin vào điều này. Tuy nhiên, từ khi gặp phải chuyện quái dị khủng khiếp này, ông đã thử nhiều cách nhưng vẫn không tìm được câu trả lời. Lão tộc trưởng đột nhiên cảm thấy mình cũng càng ngày càng mê tín, và bắt đầu có hứng thú với những thứ "thần thánh và ma quái" này. Điều này thực sự tương ứng với câu nói "Không sợ ngươi không tin thần, chỉ sợ nhà ngươi có người bệnh" - Khi con người gặp chuyện sinh tử mà không thể kiểm soát được, thường trở nên mê tín, đó là tâm lý bình thường của con người.

    Vì vậy, nhân lúc tỉnh táo, ông bắt đầu nhanh chóng đi tìm thầy bói, bắt ma, thầy trừ tà, đạo sĩ, hòa thượng gì đó, lão tộc cũng tìm được mấy người, đồng thời áp dụng các biện pháp mà họ đề nghị, nhưng đều không có tác dụng, thời gian thanh tỉnh vẫn ngày càng ngắn hơn và khoảng thời gian mất ý thức ngày càng dài hơn.

    Điều này làm cho lão tộc trưởng kiệt sức về thể xác lẫn tinh thần, nên ông nghĩ thầm cứ quên nó đi và cứ để tự nhiên diễn ra. Đúng lúc ông đang nản lòng thoái chí, ông chợt nghĩ đến hai cuốn sách tổ truyền: Hai cuốn sách đó không phải dạy cách tránh các loại nguy hiểm hay sao? Với lại ông đã nghe được từ cậu họ làm cố vấn cho cơ quan văn hóa tỉnh rằng chính hai cuốn sách đó đã đảm bảo cho sự tiếp nối của con cháu nhà họ Triệu trong thời kỳ khó khăn, những hậu duệ kế thừa khả năng đặc biệt của Kiến Văn Đế, chính là dựa vào hai cuốn sách này, đã phát triển được nhiều kỹ năng đặc biệt và tránh được nhiều nguy hiểm.

    Liệu lời giải cho điều kỳ lạ khủng khiếp mà ông gặp phải có thể tìm thấy trong hai cuốn sách này không?

    Vì vậy lão tộc trưởng lập tức tìm đến hai cuốn sách này, nghiên cứu thật kỹ. Khi lão tộc trưởng thực sự đọc nó, ông cũng cảm thấy chính mình tài hèn học ít, đối mặt với tiếng Hán cổ điển khó như vậy, ông cảm thấy nó quá khó đọc. Nhưng ông cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhai từng chữ một, ông cũng biết mình không còn nhiều thời gian nữa.

    Hai cuốn sách này quả nhiên không tầm thường, bên trong đúng là có đề cập đến tình huống mà lão tộc trưởng gặp phải, điều này khiến lão tộc trưởng vô cùng hưng phấn, trong lòng chợt nảy sinh một tia hy vọng. Ông thực sự hối hận vì sao mình không nghĩ tới hai cuốn sách này sớm hơn, hối hận vì sao trước đây mình không đọc hai cuốn sách này thật tốt. Sách nói về hoàn cảnh nguy hiểm mà lão tộc trưởng gặp phải thế này:

    Trên đời ngoài đao kiếm hữu hình có thể làm tổn thương con người, còn có âm khí vô hình cũng có thể giết người. Người sống được xem là "người dương", người chết được xem là "người âm"; "người âm" sợ dương khí, cho nên cô hồn dã quỷ sợ nhất là những nơi có ánh nắng mặt trời; trong khi "người dương" sợ nhất những nơi mù mịt và u ám.

    "Người âm" ở "nơi cực dương" sẽ nhanh chóng "hồn phi phách tán", còn "người dương" ở lâu ở "nơi cực âm" thì dương khí sẽ bị lấy đi, âm khí sẽ xâm chiếm vào, điều này sẽ gây ra một hậu quả nghiêm trọng - trước khi cơ thể chết đi, dương khí trong cơ thể sẽ chuyển thành âm khí, và người ở trạng thái này không còn là người nữa, bởi vì tuy cơ thể vẫn còn đó nhưng dương khí đã biến mất hầu như không còn, cơ thể hoàn toàn bị âm khí chiếm giữ, dương thọ sớm đã kết thúc. Mặc dù cơ thể hoàn toàn bị âm khí khống chế, tuy vẫn có thể ngồi, đứng, đi, ăn, uống và tiêu tiểu, nhưng trí tuệ, tính cách và tâm trí thực sự của người đó đã tiêu tan.

    Lão tộc trưởng thấy tình huống được đề cập trong sách hoàn toàn ăn khớp với triệu chứng của chính mình, nên càng hối hận vì đã không đọc hai cuốn sách này. Ông nhanh chóng tìm kiếm giải pháp trong sách.

    Trong sách có viết rằng nếu vạn bất đắc dĩ, một khi đã ở trong một "nơi cực âm" như vậy, cách chống lại với âm khí chính là mỗi ngày tĩnh tọa hai giờ, luyện tập "Đại Quang Minh Pháp". Trong sách có đề cập rằng Văn Thiên Tường đã dựa vào việc luyện tập Đại Quang Minh Pháp, mới có thể vượt qua suốt ba năm thời gian ở trong nhà tù có âm khí cực nặng, mà không bị âm khí gây tổn hại.

    Nơi có âm khí nặng ngoài những âm trạch và nghĩa trang, còn bao gồm những "nơi cực âm" được hình thành tự nhiên do địa hình và thổ khí.

    Ngoài những nơi này ra, còn có một nơi khác có âm khí cực kỳ nặng nề - nhà tù. Các nhà tù thời xưa, chính là địa ngục trần gian. Chúng bẩn thỉu, hôi hám, chuột và rắn bò đầy đất, phân và nước tiểu giàn giụa, dơ bẩn không thể tả, cùng nhà vệ sinh công cộng không khác nhau là mấy, tỷ lệ tử vong của phạm nhân cực kỳ cao. Mà chuột và rắn cũng chỉ có ở những nơi âm khí dày đặc mới có thể sinh sản nhanh chóng. Trước khi Văn Thiên Tường, vị thừa tướng trứ danh của Nam Tống bị bắt, khi bị quân Mông Cổ bao vây, ông đã gặp được một đạo sĩ, chính người này đã dạy cho Văn Thiên Tường "Đại Quang Minh Pháp". Cho nên sau ba năm kể từ khi Văn Thiên Tường bị bắt, ông thông qua tĩnh tọa tu luyện "Đại Quang Minh Pháp" hàng ngày để chống lại âm khí trong ngục, vậy mà ông không bao giờ bị bệnh một lần. Cuối cùng, vì một lòng muốn chết, tuyệt đối không đầu hàng quân Mông Cổ nên đã bị Hốt Tất Liệt giết chết.

    Khi lão tộc trưởng đọc được điều này, ông chợt nhớ lại rằng khi ông còn nhỏ, tất cả những người lớn tuổi sống trong ngôi nhà đó đều thiền định hàng ngày. Đây dường như là một truyền thống trong gia đình họ, còn quy định rằng, con trai bắt đầu từ mười bốn tuổi phải thiền định hàng ngày. Vào thời điểm đó, họ, những đứa trẻ, đều không hiểu tại sao.

    Nhưng sau này, khi thời thế thay đổi, những người cùng thế hệ với ông sống trong ngôi nhà đó, ai chuyển đi thì chuyển đi, ai di cư thì di cư. Không ai còn tuân theo truyền thống thiền định của gia đình họ nữa. Sau khi đọc hai cuốn sách này, lão tộc trưởng mới nhận ra rằng sở dĩ tổ tiên của ông mỗi ngày đều thiền định là vì họ đang sử dụng "Đại Quang Minh Pháp" để chống lại sự xâm nhập của âm khí trong nhà!

    Mặc dù những hậu duệ khác của Triệu gia không kế thừa truyền thống này, nhưng họ cũng không ở trong nhà này thời gian dài, thậm chí có người còn chưa từng sống ở đó, vì vậy cho dù họ không tu luyện Đại Quang Minh Pháp cũng không bị âm khí ảnh hưởng, mà người sống lâu nhất trong ngôi nhà đó chính là lão tộc trưởng, đây cũng là nguyên nhân khiến ông gặp phải chuyện này.

    Lão tộc trưởng lập tức quyết định sẽ tu tập thiền định và tu luyện Đại Quang Minh Pháp. Mặc dù ông không biết bắt đầu muộn như vậy liệu có hiệu quả hay không, nhưng đó là hy vọng duy nhất. Liều mạng!

    Vì vậy, ông nắm chặt hết thảy thời gian thanh tỉnh, tranh thủ thời gian luyện tập. Và nơi tập luyện không phải ở nhà mà là ở công viên gần nhà con trai. Bởi vì ông vô tình nghe được một ông cụ biết chút ít về Phong Thủy khi đang tập thể dục ở công viên nói rằng Phong Thủy ở công viên đó rất tốt, thuộc về nơi dương khí tràn đầy, cho nên mặc dù nhà của ông cụ đó ở xa công viên, nhưng vẫn đạp xe đạp mỗi ngày đến tận công viên đó để tập thể dục, mà không chọn một nơi gần nhà mình.

    Nếu như dương khí dồi dào, vậy thì nếu luyện tập ở đó, chắc chắn sẽ làm ít công to. Bất cứ khi nào lão tộc trưởng thanh tỉnh, bất kể lúc nào - dù là buổi sáng, buổi tối hay thậm chí nửa đêm - ông đều lập tức đến công viên để thiền định. Điều này phần nào làm con trai ngạc nhiên, còn nhắc nhở ông một cách tế nhị rằng đừng bị si mê bởi tà giáo hay bất cứ điều gì tương tự. Lão tộc trưởng không thể lo nhiều như vậy nữa, ông cũng không thể giải thích với con trai mình, đương nhiên vẫn làm theo cách của mình.

    Điều làm lão tộc trưởng ngạc nhiên vui mừng là, nó thực sự có tác dụng. Tuy thời gian thanh tỉnh không tăng nhưng cũng không giảm mạnh như trước. Có nghĩa là, phương pháp này tuy không làm giảm bớt tình trạng bệnh nhưng lại kiềm chế được "bệnh tình" tiến triển nhanh chóng.

    Ngay khi ngọn lửa hy vọng đang nhen nhóm trong lòng lão tộc trưởng thì một điều bất ngờ đã xảy ra.

    Một ngày nọ, lão tộc trưởng đang tranh thủ thời gian quý báu của mình, ngồi xếp bằng trên một chiếc ghế trong công viên, nhắm mắt tĩnh tọa, ông đột nhiên cảm thấy dường như có ai đó cứ quanh quẩn bên mình khiến ông không thể tập trung được, nên ông không vui mở mắt ra, muốn xem rốt cuộc là ai cứ luôn quanh quẩn bên cạnh mình.

    Ông nhìn kỹ và phát hiện ra rằng người làm mình không thể tập trung được là một người mù. Người này có hốc mắt sâu và chiếc mũi rất cao, thoạt nhìn trông hơi giống người nước ngoài, trong tay đang cầm một cây gậy nhỏ và bước đi xung quanh ông một cách run rẩy, vừa đi vừa hít hít cái mũi. Người mù này ăn mặc cũng rất kỳ lạ - chiếc áo trên rất dài, giống như một chiếc áo choàng, trên vai còn đeo một cái túi tiền.

    Lão tộc trưởng chưa bao giờ nhìn thấy người mù này trong công viên trước đây, nhìn cách ăn mặc của ông ta trông giống như một thầy bói. Bởi vì cảm thấy thời gian của mình rất quý giá, lão tộc trưởng nhắm mắt lại, muốn nhanh chóng tập trung và tiếp tục luyện công.

    Nhưng đột nhiên, ông lại nghe thấy người mù nhẹ nhàng thở dài, nói: "Ồ, người đang sống sờ sờ, vậy mà lại có mùi như xác chết."

    Lão tộc trưởng nghe xong những lời này trong lòng đột nhiên chấn động, không hiểu sao, ông lại rất nhạy cảm với câu nói này, bởi vì ông phát hiện, không biết từ lúc nào, trên người bắt đầu xuất hiện một đốm kỳ lạ, ngay từ đầu lão tộc trưởng cho rằng đây là do lớn tuổi, những đốm này chỉ là những đốm đồi mồi này nọ. Nhưng sau này, khi phát hiện ra những đốm này lại bị thối rữa, mới nghĩ chúng không phải là những đốm đồi mồi thông thường, nhưng chúng không gây đau đớn hay ngứa ngáy, và thời gian của ông quá quý giá, cho nên đã không đi khám. Tuy nhiên, lão tộc trưởng cũng nhận thấy trên người mình có một mùi đặc biệt, mà mùi đặc biệt này trước đây chưa từng có, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng ông cũng có thể ngửi thấy. Khi nghe người mù nói "người sống có mùi xác chết", cộng với tình trạng hiện tại của mình, quả thực đã xem như sống dở chết dở, cho nên lời nói của người mù, lập tức chạm đến phần nhạy cảm nhất trong lòng lão tộc trưởng.

    Lão tộc trưởng thật sự không còn tinh thần tiếp tục thiền định nữa, liền đứng dậy, đi đến trước mặt người mù, nhẹ giọng hỏi: "Ông vừa nói câu 'người sống có mùi xác chết' là có ý gì?"

    Người mù đó sắc mặt vô cảm, cũng không lập tức đáp lại lời của lão tộc trưởng, mà ngẩng mặt lên nhìn lão tộc trưởng, nhắm mắt lại, hít hít cái mũi như chó khụt khịt ngửi ngửi vài cái, rồi mới chậm rãi lạnh lùng nói: "Cái mùi lạ này, chính là tỏa ra từ cơ thể ông, thật không ngờ rằng, cuộc đời này của tôi lại gặp được người thứ hai giống như ông, có phải ông thường xuyên cảm thấy 'mất hồn mất vía' không?"

    Lão tộc trưởng nghe xong liền sửng sốt, đột nhiên cảm thấy người mù trước mặt thật sự là không tầm thường, những gì ông gặp phải, thật sự đã bị người mù nhìn thấy, hơn nữa chỉ dùng bốn chữ đã nhẹ nhàng vạch trần. Mặc dù người mù nói chuyện với người xa lạ có vẻ rất thô lỗ, nhưng lão tộc trưởng lại không hề tức giận, bởi vì sau khi trải qua loại chuyện này, ông đã vô số lần tưởng tượng mình có thể gặp được một cao nhân, dưới sự chỉ điểm của cao nhân ấy, sẽ nhanh chóng thoát khỏi trạng thái khủng khiếp này. Mặc dù ông đã đến gặp nhiều rất nhiều giang hồ thuật sĩ tự xưng công lực phi phàm, nhưng họ đều hỏi những câu hỏi một cách hư ảo, hoàn toàn chưa có một người nào, có thể đi vào cốt lõi của vấn đề chỉ bằng một câu, nhưng người mù trước mặt thì có thể.

    Có thể gặp được cao nhân như vậy, lão tộc trưởng đương nhiên vô cùng phấn khích.
     
  4. Chương 114: Năng lực của lính đặc chủng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thầy quả thực là một thế ngoại cao nhân, không biết tôi còn có thể cứu được hay không." Lão tộc trưởng rất thành kính hỏi người mù. Cứ như thể người mù ngay lập tức trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ông.

    Người mù vẫn nhắm chặt mắt, vẻ mặt vô cảm, như không nghe thấy câu hỏi của lão tộc trưởng, lão tộc trưởng cũng không dám vội hỏi nữa mà chỉ im lặng chờ đợi, ông cảm thấy cao nhân thường có những tính cách quái dị, và người mù này cũng khá khác biệt, rất phù hợp với sự tưởng tượng về một cao nhân của lão tộc trưởng.

    Một lúc lâu sau, người mù đó mới chậm rãi nói: "Căn bệnh tiềm ẩn của ông đối với người khác là bệnh nan y, nhưng đối với tôi, nó chỉ là một bữa ăn sáng."

    Những lời này khiến lão tộc trưởng kích động đến mức nước mắt và nước mũi giàn giụa, ông cố gắng kìm nén cảm xúc mãnh liệt của mình, nghẹn ngào nói: "Mong thầy có thể cứu tôi."

    Người mù đó chỉ khẽ gật đầu, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau đó mở hộp nhỏ ra, lão tộc trưởng nhìn thấy bên trong có một viên thuốc màu đen, còn tỏa ra mùi thơm nhẹ, thấm vào ruột gan, sau khi ngửi vào khiến người ta cảm thấy thư thái, sảng khoái, toàn thân thoải mái vô cùng, tâm trạng vốn đang lo lắng và ưu sầu của lão tộc trưởng lập tức trở nên bình tĩnh lại.

    Người mù vẫn thờ ơ nói: "Không cần gì nữa, nếu ông tin tôi thì cứ uống viên thuốc này, nếu không tin thì tùy ông, mỗi người tự quyết định cuộc đời của mình." Nói xong, ông ta đặt hộp đựng thuốc vào tay lão tộc trưởng, sau đó không nói một lời, run rẩy quay người bỏ đi.

    Lão tộc trưởng ngơ ngác đứng ở nơi đó, hồi lâu không có phản ứng. Giờ phút này ông cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, không hề có chút chuẩn bị tinh thần nào, ông đứng đó, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, sau đó nhìn đi nhìn lại chiếc hộp nhỏ trong tay, mới xác nhận, mọi chuyện vừa xảy ra là sự thật.

    Sau khi tỉnh táo lại, ông bước nhanh về nhà - ông biết mình không có nhiều thời gian để do dự, nhân lúc còn tỉnh táo, phải nhanh chóng uống thuốc vào, nếu không một khi bước vào trạng thái "ý thức thất lạc" sẽ không biết khi nào mới tỉnh lại, mà ngay cả khi tỉnh lại, viên thuốc này có thể sẽ bị mất. Cơ hội không thể bỏ lỡ, mất sẽ không bao giờ quay trở lại, cho nên lão tộc trưởng muốn nuốt viên thuốc này thật nhanh. Ông vô cùng hy vọng mình có thể trở lại trạng thái bình thường biết bao!

    Khi về đến nhà con trai, mọi người trong nhà đã đi làm, ông nhanh chóng rót một cốc nước, bởi vì viên thuốc quá to nên ông đã dùng thìa nghiền nát một chút, khi viên thuốc đó vỡ, mùi thơm nồng nàn tỏa ra từ viên thuốc càng nồng nàn hơn, lão tộc trưởng nghe mùi này, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng, chỉ dựa vào mùi dễ chịu này, có lẽ thật sự hữu hiệu.

    Nhưng để phòng ngừa, sau khi ông uống xong, nhân lúc thanh tỉnh, đã cố tình ghi lại sự việc này, đồng thời ghi lại ngày giờ lúc đó. Để ngừa trường hợp ông không bao giờ tỉnh lại, những người khác có thể thông qua ghi chép trong sổ để hiểu chuyện gì đã xảy ra.

    Điều quan trọng hơn, lão tộc trưởng còn thêm đoạn vào cuối bản ghi chép: "Nếu có thể tỉnh lại, tôi nhất định sẽ thêm một bản ghi chép mới, nhưng nếu đây là bản ghi chép cuối cùng, có nghĩa là sau khi uống viên thuốc này, tôi đã không bao giờ tỉnh dậy. Nếu đúng như vậy thì người mù đó đã làm hại tôi, mà không phải cứu tôi. Sau khi viết bản ghi chép này, tôi cũng sẽ cất giữ cuốn sổ này. Niêm phong nó và chỉ ra rằng nó phải được đặc biệt đưa cho cố vấn Vương Thủ Minh xem. Nếu cố vấn Vương có thể nhìn thấy trải qua bi thảm của tôi, tôi hy vọng ông ấy có thể nghiên cứu hiện tượng kỳ lạ này, đồng thời hy vọng tìm ra người mù bí ẩn đó và trả lại công lý cho tôi. Tôi biết tôi uống viên thuốc đó là đánh cược, nhưng tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác. Dù có một tia hy vọng, tôi nghĩ mình cũng nên mạo hiểm thử một lần, bởi vì dù không uống thì bệnh tình của tôi cũng chẳng khá hơn chút nào".

    Mà điều đáng buồn là đoạn văn này thực sự đã trở thành bản ghi cuối cùng của cuốn sổ đó. Nói cách khác, sau khi lão tộc trưởng uống thuốc do người mù cung cấp, ông ấy đã không bao giờ tỉnh lại nữa. Người mù quả thực đã hại lão tộc trưởng, mặc dù không biết tại sao.

    Cuốn sổ này được đặt trong phòng của lão tộc trưởng, mà căn phòng đó là nơi lão tộc trưởng sống trong nhà của con trai mình. Trước khi thân thể của lão tộc trưởng thực sự chết đi, ông đã chuyển về nhà cũ hơn một năm, nhưng lão tộc trưởng lúc đó đã không còn là ông nữa. Mà những đồ vật trong phòng của ông, người con trai cũng không động đến, bởi người con trai luôn cảm thấy cha mình đang nổi hứng mới quyết định về nhà cũ ở thôi, ông rất nhanh sẽ trở lại, bởi vì ở tuổi tác như vậy thì không thể nào sống một mình được. Vì vậy, phòng của lão tộc trưởng ở nhà con trai, người con trai vẫn luôn giữ cho ông, mãi đến sau khi ông qua đời, người con trai mới cẩn thận sắp xếp đồ đạc của cha mình trong căn phòng đó, vì thế mới phát hiện ra cuốn sổ ghi chép.

    Sau khi nghe những gì cậu họ nói, tôi và chị Lý có chút choáng váng. Không ngờ lão tộc trưởng lại gặp phải chuyện lạ lùng và bi thảm như vậy. Hơn nữa, người mù mà lão tộc trưởng nhắc đến trong sổ tay của mình không ai khác chính là Cao Hạt Tử - người này đúng là u linh âm hồn bất tán. Cũng là phần cốt lõi của tất cả điều kỳ lạ. Không biết tại sao ông ta lại muốn hại lão tộc trưởng?

    Trong cuốn sổ của lão tộc trưởng còn đề cập đến một điều kỳ lạ như thế này: Đó chính là dù thế sự có khó khăn đến đâu, thời thế tồi tệ đến đâu, nghe nói Triệu gia chưa bao giờ đặc biệt nghèo túng kể từ khi họ chuyển đến huyện thành đó. Sự sinh tồn cơ bản nhất luôn có thể được đảm bảo.

    Bởi vì Triệu gia có một hệ thống cung cấp kỳ lạ - tộc trưởng đời trước của Triệu gia, chịu trách nhiệm phân bổ tiền bạc. Và tộc trưởng luôn có cách để kiếm tiền. Về phương thức kiếm tiền, ngoài tộc trưởng ra thì còn có từ ba đến năm người khác trong tộc, là người lớn tuổi nhất và bối phận nhất biết. Mà những người khác tuyệt đối không được phép hỏi, thậm chí không được phép nhắc đến bí mật này. Đây là gia quy nghiêm ngặt nhất của Triệu gia, đồng thời cũng là chìa khóa đảm bảo cho con cháu Triệu gia tiếp tục tồn tại và thịnh vượng.

    Loại bí mật này được nghiêm ngặt truyền từ đời này sang đời khác, nhưng không hiểu vì lý do gì, đến đời lão tộc trưởng, loại bí mật này đã bị thất truyền.

    Thông tin này rất quan trọng đối với chúng tôi, điều này không thể nghi ngờ đã gián tiếp cho thấy - tòa nhà của Triệu gia, quả thực có một lối đi bí mật dẫn đến hang động đó, mà hang động kỳ diệu đó đúng là nơi Trương thị chôn giấu một lượng lớn kho báu. Triệu gia có thể dựa vào kho báu bị chôn giấu này để bình tĩnh đối mặt với mọi khó khăn trong cuộc sống trong vòng một vài trăm năm.

    "Vậy con cháu của gia tộc Lý Tiểu Liễm thì sao? Họ có phải cũng giống như con cháu của Triệu gia không?" Tôi không khỏi tò mò hỏi. Cậu họ nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Về phần tình hình của con cháu Lý Tiểu Liễm, trong sổ ghi chép cũng không đề cập đến, trong tay cậu cũng không có tin tức liên quan. Vì vậy, thực sự cũng không biết rốt cuộc Lý gia như thế nào."

    Dù suy đoán có hợp lý đến đâu thì cuối cùng nó vẫn chỉ là suy đoán. Vì vậy, để xác định suy đoán của chúng tôi có đúng hay không, không còn cách nào khác ngoài việc tự mình trải nghiệm và tiến hành kiểm tra tại chỗ. Nhưng cái chết bi thảm của người làm công theo giờ tại Triệu gia nhắc nhở chúng tôi rằng việc đến nhà Triệu gia nguy hiểm như thế nào.

    Mặc dù cậu họ nhiều lần khuyên can chúng tôi không nên đi, nói rằng nó nguy hiểm đến mức nào, nhưng tôi và chị Lý vẫn quyết tâm đến tòa nhà Triệu gia để khám phá bí mật. Chúng tôi nói với cậu họ, ngay cả cái hang ở sơn cốc đó chúng tôi cũng đã đến, còn sợ một tòa nhà như thế này sao? Hơn nữa so với ngôi nhà này thì cái hang đó có lẽ nguy hiểm hơn. Tôi cũng nói với cậu họ rằng chị Lý đặc biệt mang pháo hoa đến để đối phó với quái vật nửa người nửa dê đó, đồng thời nói rằng phương pháp này rất hiệu quả trong việc đối phó với thú dữ hung hãn. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu họ vẫn lo lắng, bởi vì ông ấy vừa tận mắt nhìn thấy hiện trường người giúp việc theo giờ bị giết. Tất nhiên, cảnh tượng bi thảm đó sẽ khắc sâu trong tâm trí ông ấy. Bởi thế, cậu họ lo lắng về mặt an toàn là hoàn toàn có thể lý giải.

    Tuy nhiên, nếu suy nghĩ cẩn thận về những nguy hiểm mà cậu họ đề cập thì điều đó cũng có lý. Tòa nhà của Triệu gia có thể thực sự nguy hiểm hơn hang động đó, bởi vì trong hang động đó, mặc dù chúng tôi gặp phải con quái vật từ xa, nhưng nó không lao tới tấn công chúng tôi, còn ở tòa nhà của Triệu gia, nó lại giết chết người làm việc theo giờ, đây dường như là vụ giết người lần thứ hai ngoài lần giết người Nhật. Nếu có thể giết được người làm theo giờ đột nhập vào sân, như vậy nó cũng hoàn toàn có thể tấn công những người đột nhập vào sân như chúng tôi.

    Nhưng chị Lý và tôi thực sự rất muốn đến Triệu trạch để khám phá bí mật này. Sau nhiều lần cân nhắc, cậu họ cuối cùng đã nghĩ ra một giải pháp an toàn hơn - nhờ một lính đặc chủng đi cùng chúng tôi.

    Khi cậu họ nảy ra ý tưởng này, chị Lý và tôi đều cảm thấy có phải cậu họ đang đùa chúng tôi hay không - lính đặc chủng, lính đặc chủng ở đâu ra?

    Chị Lý nhìn cậu họ, đùa giỡn hỏi: "Are you serious, uncle? (Cậu có nghiêm túc không vậy, cậu)"

    Cậu họ cũng mỉm cười đáp: "Of course (tất nhiên). "

    Tôi ở bên cạnh nhìn hai người hỏi và trả lời một cách trêu chọc, nhận ra rằng cậu họ thực sự không có vẻ gì đang nói đùa. Liền nhanh chóng hỏi cậu họ xem tình hình thế nào. Cậu họ cũng bắt đầu giới thiệu chi tiết sự việc một cách nghiêm túc.

    Hóa ra, cách đây nhiều năm, ở thành phố huyện của chúng tôi đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một cặp vợ chồng đã chết trong vụ tai nạn giao thông đó. Mà lúc ấy, đứa con trai của cặp vợ chồng này đang học năm thứ nhất trung học phổ thông, trong một đêm, đứa trẻ đã trở thành cô nhi. Nguồn phí sinh hoạt của đứa trẻ tội nghiệp này cũng lập tức bị cắt đứt. Thật trùng hợp, vào thời điểm đó, cậu họ đang tham gia một tổ chức từ thiện trong huyện và đã thành lập cặp hỗ trợ 1-1 với đứa trẻ này, gánh một phần học phí trung học và đại học của đứa trẻ. Mà cậu bé này cũng rất cầu tiến, sau khi đậu vào một trường đại học danh tiếng, cậu đã theo học hơn một năm, thì hưởng ứng lời kêu gọi sinh viên đại học của đất nước nhập ngũ, nhờ thành tích xuất sắc, cậu nhanh chóng được gửi đến học viện quân sự cấp cao với tư cách là sĩ quan quân đội cấp cao để trau dồi tài năng.

    Trường đại học mà cậu ấy vào học là nơi đào tạo các đặc chiến hàng đầu trong nước. Hướng chủ đạo chính của cậu là trinh sát và thâm nhập quân sự vào sau phòng tuyến của kẻ địch. Điều này không chỉ đòi hỏi một loạt thể lực siêu phàm và tố chất tâm lý siêu phàm mà còn đòi hỏi kỹ năng chiến đấu và cận chiến cực kỳ xuất sắc. Bây giờ cậu ấy đã tốt nghiệp và tham gia nhiều trận chiến thực tế, cậu ấy đã là cao thủ hàng đầu trong lĩnh vực này ở Trung Quốc. Đúng lúc cậu ấy cũng đang chuẩn bị đi nghỉ phép, và có ý định về huyện sống một thời gian, đương nhiên cũng muốn đi thăm cậu họ. Cậu họ cảm thấy nhân cơ hội hiếm có này để vị lính đặc chủng này đi cùng chúng tôi đến Triệu trạch, cũng xem như là một chính sách bảo hiểm.
     
  5. Chương 115: Đêm khuya đến thăm Triệu trạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lính đặc chủng trước đây chỉ được thấy trong phim ảnh, phim truyền hình và trong sách. Với tôi mà nói, họ rất bí ẩn và rất hấp dẫn. Và theo lời giới thiệu của cậu họ, cậu nhóc này không chỉ giỏi cận chiến mà còn có chỉ số IQ cao - cậu ấy đã thi đậu vào một trường đại học danh tiếng, đây chắc chắn được coi là tinh anh trong lực lượng đặc biệt. Liệu cậu ấy có lợi hại như một SEAL của Hải quân Hoa Kỳ không? Tôi đọc trong một cuốn sách có nói rằng, kể từ khi thành lập cho đến nay, trong vài thập kỷ qua, SEAL chỉ huấn luyện hơn 2.000 người. Họ là lực lượng đặc biệt cấp cao nhất trên thế giới, năng lực của họ đúng là thực sự phi thường.

    Chị Lý và tôi đều rất mong chờ sự xuất hiện của người lính đặc biệt này. Bởi vì ngay khi cậu ấy đến, chúng tôi có thể đến Triệu trạch để tìm hiểu đến tột cùng; và còn một lý do khác - cậu họ luôn khen ngợi người lính đặc biệt này. Ví dụ như cậu ấy đã đạt được những danh hiệu lớn nào, đã giành vị trí quán quân trong cuộc thi nào, làm thế nào có thể nhanh chóng chế phục một kẻ cường tráng trong vài giây, v. V, như thể người lính đặc biệt này là một siêu nhân vậy. Sau khi nghe "huyền thoại" như vậy từ cậu họ, chúng tôi nhất định phải nhìn thấy "người thật".

    Vào một ngày thứ bảy không lâu sau khi cậu họ nói xong chuyện này, tôi đang ngồi đọc sách trong ngôi nhà được cơ qua cấp, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, tôi đang ngồi nhàn nhã trên ghế ngoài ban công, cầm cuốn sách quân sự tiếng Anh lật xem, bên ngoài dường như không quá nóng, thỉnh thoảng có một làn gió mát thổi vào từ cửa sổ đang mở, tôi bất tri bất giác đắm chìm trong cuốn sách.

    Tôi là một người hâm mộ quân đội, tôi đã đọc rất nhiều sách về quân sự, trong đó có sách về lính đặc chủng hay còn gọi là lực lượng đặc biệt này nọ. Mặc dù tôi thừa nhận kiến thức của tôi ở các lĩnh vực khác có thể không sánh bằng kiến thức của cậu họ và chị Lý, nhưng về kiến thức quân sự thì có lẽ chưa chắc. Vì vậy, phần lớn bộ sưu tập sách của tôi đều là về quân sự.

    Ngay lúc tôi đang mê mẩn với thứ mình đang xem, đột nhiên điện thoại di động trên bàn reo lên. Tôi cầm máy lên, mở ra thì ra là chị Lý đang gọi.

    "Tiểu Minh, người lính đặc chủng mà cậu họ nhắc đến đang ở đây, đang ở nhà tôi này, cậu họ cũng ở đây, cậu mau đến đây đi!". Giọng của chị Lý tràn đầy phấn khích không giấu được. Tôi cũng nhanh chóng thay quần áo, lập tức xuống lầu, lên xe đạp đi thẳng đến nhà chị Lý. Sống ở thành phố rất thuận tiện, chỉ mất hơn mười phút đạp xe thì đã đến lầu dưới của nhà chị Lý.

    Khi tôi đẩy cửa bước vào nhà, cậu họ, chị Lý và một thanh niên trông giống như một sĩ quan trẻ đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện. Khi thấy tôi bước vào, cả ba người đều đứng dậy.

    "Tiểu Minh, để tôi giới thiệu với cậu. Đây là Vương Tiểu Lỗi, người lính đặc biệt mà cậu họ thường nhắc đến." Ngay khi chị Lý giới thiệu, tôi lập tức tiến tới bắt tay một cách lịch sự và nhìn cậu ấy thật kỹ. Vương Tiểu Lỗi này cao khoảng 1 mét 77, nhưng mà trông rất đẹp trai, giống như một ngôi sao, thân hình cân đối, cường tráng và đôi mắt sắc sảo. Thoạt nhìn, cậu ấy trông có vẻ là một người rất có năng lực và mạnh mẽ. Nhìn thoáng qua quân hàm của cậu ấy thì thấy có hai gạch và một sao, có thể thấy cậu ấy là một thiếu tá, ở độ tuổi của cậu ấy như vậy đã được coi là rất giỏi.

    Nhưng khi nhìn thấy chị Lý trò chuyện với cậu ấy rất hào hứng và nhiệt tình, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ghen tuông mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên tôi ghen, cảm giác thật khó chịu.

    Cậu họ và chị Lý đã giới thiệu chi tiết sự việc cho Vương Tiểu Lỗi, cậu ấy lắng nghe một cách bình tĩnh, không hề có sự hưng phấn hay sợ hãi nào quá mức. Tôi biết rằng đây là kết quả của quá trình rèn luyện lâu dài - với sự ổn định cảm xúc, sẽ có thể suy nghĩ khách quan về các tình huống khác nhau gặp phải, như vậy mới có thể đảm bảo phán đoán chính xác. Bởi vì khoa học đã chứng minh rằng khi một người cực kỳ tức giận hoặc sợ hãi, não trước sẽ ngừng hoạt động và người đó sẽ hoàn toàn dựa vào não giữa để suy nghĩ. Não trước là khu vực phụ trách về tư duy nâng cao, đây là khu vực chỉ có ở bộ não con người. Não giữa là khu vực chịu trách nhiệm cho một số tư duy ở cấp độ động vật. Nói chung, động vật cũng có phần này. Vì vậy, khi một người đang ở trạng thái cảm xúc cực độ, tư duy cấp cao của anh ta sẽ dừng lại và nhanh chóng chuyển sang mô hình tư duy động vật. Điều này rất bất lợi cho việc đối phó với mối nguy hiểm trước mắt. Vì vậy, lực lượng đặc biệt sẽ đặc biệt chú trọng đến việc huấn luyện tâm lý cho binh lính và dạy họ cách duy trì cảm xúc ổn định.

    Sự bình tĩnh và chăm chú lắng nghe của Vương Tiểu Lỗi khiến tôi phải thừa nhận rằng cậu ấy quả thực đã được đào tạo bài bản. Bởi vì đối với người bình thường, nghe được những chuyện kỳ quái như vậy sẽ rất kinh ngạc, nhưng Vương Tiểu Lỗi có thể bình tĩnh như thế, thật sự là phi thường.

    Sau khi cậu họ và chị Lý đã giới thiệu cơ bản tình hình, bước tiếp theo là thảo luận xem chúng tôi nên hành động như thế nào. Cậu họ nhất quyết yêu cầu ba người chúng tôi đi vào ban ngày, bởi vì khả năng nửa người nửa thú đó xuất hiện vào ban ngày sẽ ít hơn, hơn nữa, dù có xuất hiện thì mùi hôi thối tê liệt trên cơ thể nó cũng sẽ yếu hơn nhiều so với ban đên, nên rủi ro sẽ tương đối ít hơn.

    Nhưng chị Lý và tôi lại thích đi vào ban đêm, ở buổi tối, khi quái vật xuất hiện, mặc dù nguy hiểm nhưng chúng tôi có thể khám phá được nhiều bí mật hơn. Bởi vì đường hầm nơi quái vật xuất hiện có lẽ chính là đường hầm đi vào hang động ở trong tòa nhà. Nếu hoàn toàn dựa vào bản thân để tìm ra lối đi này sẽ không dễ dàng. Đường hầm cực kỳ bí mật này nhất định đã được giấu rất kín. Thậm chí hầu hết người Triệu gia đều không biết, huống chi là người ngoài, cho nên sẽ không bao giờ có thể dễ dàng tìm ra được.

    Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con, bởi vậy tốt nhất là nên đến đó vào ban đêm.

    Cậu họ cảm thấy những gì chúng tôi nói cũng có lý, nhưng ông ấy vẫn lo lắng cho sự an toàn của chúng tôi. Tranh cãi một lúc, chị Lý nũng nịu nói: "Ồ, cậu, không sao đâu. Đừng quên chúng ta còn có Tiểu Lỗi chứ? Đừng quên cậu ấy là lính đặc nhiệm hạng nhất. Chẳng phải lúc nào cậu cũng khen ngợi năng lực của cậu ấy sao? Tại sao bây giờ lại không tin tưởng nữa vậy?" Chị Lý nói, đôi mắt nhiệt tình nhìn chăm chú vào Vương Tiểu Lỗi. Điều này khiến lòng tôi quay cuồng, một nỗi buồn và mất mát không thể diễn tả được tràn ngập trong lồng ngực tôi.

    Cậu họ cuối cùng cũng gật đầu khó khăn và miễn cưỡng đồng ý với kế hoạch của chúng tôi, nhưng ông ấy lại liên tục dặn dò chúng tôi, nhất định phải chú ý đến an toàn.

    Còn Vương Tiểu Lỗi trước sau đều không bày tỏ ý kiến của mình. Cho dù sau khi chúng tôi quyết định đi vào buổi tối, cậu ấy vẫn không bày tỏ ý kiến gì. Chỉ chờ sau khi chúng tôi đưa ra quyết định cuối cùng, cậu ấy mới bắt đầu xây dựng kế hoạch hành động chi tiết dựa trên quyết định của chúng tôi. Cậu ấy lấy từ trong túi ra ba chiếc mặt nạ phòng độc - loại mặt nạ phòng độc này không phải là loại che toàn bộ khuôn mặt mà là loại mặt nạ chỉ che miệng và mũi. Sau khi đeo mặt nạ như vậy, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tầm nhìn.

    Bởi vì khi cậu họ mời cậu ấy tham gia vào hành động này qua điện thoại, ông ấy đã giới thiệu tình hình rất ngắn gọn và còn đề cập đến con quái vật nửa người nửa thú. Vương Tiểu Lôi lại rất chu đáo, cậu ấy biết đối phó loại quái vật có mùi đặc biệt này không thể thiếu mặt nạ phòng độc.

    Cậu ấy yêu cầu chị Lý và tôi đeo chúng và sau đó thực hiện nhiều bài tập huấn luyện thích ứng khác nhau, bao gồm đi, chạy, nhảy và các động tác khác. Và chúng tôi đã thống nhất về nhiều cử chỉ khác nhau, rút lui, rẽ trái, rẽ phải, dừng lại, v. V. Tôi biết rằng những sự chuẩn bị này có thể cứu mạng chúng tôi khi gặp nguy hiểm, cho nên tôi không dám bất cẩn mà luyện tập một cách nghiêm túc.

    Vương Tiểu Lỗi lại bảo chị Lý và tôi vẽ sơ lược về sơ đồ bố cục ngôi nhà, bởi vì địa hình rất quan trọng trong quá trình hành động. May mắn thay, ngôi nhà của Triệu gia cũng không phức tạp.

    Sau khi mọi việc đã chuẩn bị xong, chúng tôi tạm thời trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị nửa đêm sẽ đến tòa nhà của Triệu gia.

    Sau khi trở về nhà, tôi rất hưng phấn, dù đang lướt Internet, xem TV hay đọc sách, tôi đều lơ đãng, như thể tâm trí của tôi đã bay đến nhà Triệu gia. Ngoài sự phấn khích này ra thì còn có một cảm giác mất mát sâu sắc mà không thể giải thích được. Cảnh tượng ánh mắt háo hức của chị Lý khi nhìn Vương Tiểu Lỗi hiện lên trong đầu tôi, mỗi một lần hiện lên, trái tim tôi đều rất đau. Tôi nhận ra mình thực sự không thể chịu đựng được khi chị Lý dành tình cảm cho bất kỳ người đàn ông nào khác. Nếu không phải tối nay hành động, tôi thật muốn uống mấy ly, để gây tê cho mình. Cứ thế, tôi ở trong tâm trạng phức tạp này, chờ đến giờ xuất phát. Chúng tôi đồng ý xuất phát vào lúc không giờ nửa đêm.

    Khi thời gian dần dần đến gần không giờ, tôi chuẩn bị tất cả những thứ cần chuẩn bị, mặc quần áo thể thao và giày thể thao, đồng thời cầm theo con dao đề phòng.

    Ngay lúc sắp đến không giờ, điện thoại reo lên, là chị Lý đã lái xe đến dưới nhà. Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi xuống tầng dưới và thấy xe của chị Lý đang đậu ở lối vào khu dân cư. Nhưng khi nhìn thấy Vương Tiểu Lỗi đã ngồi ở ghế phụ, tôi như bị sét đánh - tôi và cậu họ cách nhà chị Lý gần như nhau, hơn nữa nhà tôi lại gần hơn một chút, nhưng tại sao chị Lý lại đi đón Vương Tiểu Lỗi trước mà không phải tôi. Trong lúc nhất thời, tức giận, đau đớn, mất mát ùa vào trong lòng, tôi thật muốn hét lên: "Mẹ kiếp, tôi không đi, các người đi đi."

    Nhưng lý trí vẫn chiếm ưu thế. Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại. Đột nhiên tôi nghe thấy chị Lý kêu lên với tôi: "Cậu choáng váng cái gì vậy? Lên xe nhanh lên." Lúc này tôi mở cửa bước vào xe, ngồi ở ghế sau không nói một lời.

    Họ dường như không nhận thấy tâm trạng của tôi thay đổi chút nào, họ vẫn vừa nói vừa cười, còn tôi thì thấy tim mình đang rỉ máu. Cảm giác yêu một ai đó, cảm giác ghen tuông và cảm giác bị phản bội, hóa ra có thể dày vò người ta như thế. Mặc dù sau đó tôi nghĩ điều đó khá buồn cười - không phải chỉ là đón Vương Tiểu Lỗi sớm một lát thôi sao, chẳng phải chỉ là chị Lý nói thêm vài lời với cậu ấy thôi sao, tôi đến nỗi phải chuyện bé xé ra to như vậy à, nhưng khi đã yêu ai, sẽ đặc biệt nhạy cảm và quan tâm đến mọi hành động của cô ấy.

    Trời vừa mưa được một lúc, nhưng mà cũng đã trời quang mây tạnh, trăng sáng sao thưa. Xe phóng vùn vụt trên đường cao tốc, tôi ngồi ở ghế sau, đầu óc rối bời đến mức không thèm để ý chị Lý và Vương Tiểu Lỗi đang nói về điều gì.

    Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã đến thành phố của huyện đó. Mặc dù chỉ lái xe đến đó một lần nhưng chị Lý có trí nhớ rất tốt, chị ấy nhớ đường rất rõ. Sau khi rẽ nhiều lần, chúng tôi đã đến dưới chân núi nơi ngôi nhà của Triệu gia, gần như nằm ngoài thành phố huyện.

    Bởi vì giữa ngôi nhà của Triệu gia và đường có hơi dốc nên ô tô không thể chạy thẳng tới cửa, vì thế, chúng tôi chỉ có thể đỗ xe bên lề đường trước, còn chúng tôi đi bộ lên dốc để đến Triệu trạch.

    Vương Tiểu Lỗi ở phía trước, thân thủ rất nhanh nhẹn, phóng một hai bước đã lên sườn núi, còn tôi và chị Lý bám sát phía sau, không ngờ chỉ mới lên được vài bước, cả hai chúng tôi đều trượt chân và lăn xuống. Bởi vì vừa mới mưa nên con dốc rất trơn, tôi vội đứng dậy muốn xem chị Lý bị ngã như thế nào, nhưng lại giận dỗi và cố tình phớt lờ chị ấy. Khi Vương Tiểu Lỗi nhìn thấy hai chúng tôi ngã xuống, cậu ấy nhanh chóng chạy xuống lần nữa, sau đó đến đỡ chị Lý đang ngã xuống đất, rất may là chị Lý không sao, nhưng cũng giống như tôi, cả người dính đầy bùn.

    "Khi đi trên sườn núi đặc biệt lầy lội và trơn trượt như vậy, phải nhớ bước từng bước nhỏ, bước càng nhỏ thì càng ít nguy cơ bị trượt." Vương Tiểu Lỗi nhỏ giọng dạy chúng tôi.

    Chị Lý và tôi làm theo chỉ dẫn của cậu ấy và đi lên con dốc bằng những bước nhỏ. Quả nhiên, chúng tôi đã đi lên một cách suôn sẻ.
     
  6. Chương 116: Âm thanh khiến tai và tim đập thình thịch

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Chương 117: Cái lỗ sẽ lành lại

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Chương 118: Núi cũng có giới tính

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Chương 119: Cảnh giác chính là vũ khí cứu mạng

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Chương 120: Một kế hoạch bất ngờ khác

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...