Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Dec 24, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 65 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà Diễm lại tuyệt đối trung thành với Giác, nghĩ lại hai người cùng đi ra ngoài du lịch cũng có thể chấp nhận.

    Rối rắm nửa ngày, vu gật đầu:

    - Được, chỉ cần cha ngươi không phản đối, ta sẽ ủng hộ.

    Hoàng Giác nhất thời vui vẻ:

    - Ta sẽ đi thuyết phục cha, chỉ cần ngài đồng ý là được rồi.

    Trong lòng vu nén cười, muốn đợi xem náo nhiệt của Giác.

    Mộc đem Giác xem trọng còn hơn chính đôi mắt của mình, mỗi lần Giác đi ra bộ lạc, Mộc đều hận không thể tự mình đi theo bảo hộ hắn. Đây là thời gian Giác cùng người trong bộ lạc cùng nhau hành động mà còn như vậy đâu.

    Hiện tại Giác muốn cùng Diễm đi ra du lịch, chỉ nói với lòng yêu thương nhi đồng của Mộc, có thể đồng ý mới là lạ.

    Đúng như vu dự liệu, Mộc vừa nghe nói Giác muốn đi ra ngoài du lịch nhất thời nóng nảy:

    - Đang yên lành vì sao lại muốn đi ra ngoài du lịch đây? Là ai ở bên tai con nói gì sao? Con nói cho cha biết là ai nói, cha thế nào cũng phải đánh cho hắn một trận mới được!

    Hoàng Giác dở khóc dở cười, vội vàng ngăn cản:

    - Không có ai nói gì với con, con chỉ là muốn tự mình đi ra ngoài một chút.

    Cuối cùng đã biết tính nết một lời không hợp liền đánh người của Phong từ chỗ nào học được, thì ra là di truyền từ cha của bọn họ.

    Mộc không tin:

    - Thật sự? Sao trước kia không nghe con nói?

    Giác liên tục gật đầu:

    - Thật sự, con không lừa cha, kỳ thật con đã sớm muốn đi ra ngoài một chút, bằng không mùa hè năm trước con cũng sẽ không đòi đi đại hội giao dịch.

    Điều này cũng đúng.

    Năm trước Giác luôn đòi đi đại hội giao dịch, hắn không đồng ý, Giác liền khóc lóc om sòm lăn lộn, thậm chí là tuyệt thực, cuối cùng bị nhiệt náo không còn biện pháp đành phải gật đầu đáp ứng. Sau đó lại lo lắng nên căn dặn Thăng giúp đỡ chiếu cố, kết quả đây? Kết quả Giác bị nâng trở về!

    Nghĩ vậy, trong lòng Mộc càng không muốn cho Giác đi ra ngoài du lịch:

    - Bộ lạc chúng ta lớn như vậy, còn chưa đủ cho con chuyển sao? Nếu con ở trong bộ lạc thấy buồn, cha cùng con đi săn bắn, con muốn đi đâu chúng ta đi đó, được rồi đi?

    Giác khụ một tiếng:

    - Kỳ thật, con còn có một việc muốn nói với cha.

    Trong lòng Mộc đột nhiên có dự cảm không hay.

    Chợt nghe Giác nói:

    - Bộ lạc chúng ta đi săn bắn chỉ có vài khu vực cố định, những địa phương khác không đi thật quá đáng tiếc. Con tính toán kêu Diễm cùng vài người cùng đi những địa phương chưa từng đi qua xem một chút.

    Năm trước tập thể săn bắn xong, Giác liền suy nghĩ tới chuyện này, nhưng bởi vì sắp vào mùa đông, mọi người đều tích cực dự trữ thực vật cho mùa đông, căn bản không có tâm tư đi thăm dò địa bàn mới, vì thế Giác đem chuyện này dằn xuống đáy lòng, vừa lúc hiện tại nói ra.

    Mộc nhíu mày, muốn phản đối.

    Giác trước tiên ngăn chặn miệng của hắn:

    - Con muốn đi du lịch, cha không cho con đi, con cùng người trong bộ lạc cùng nhau thăm dò địa bàn mới, cha nên đồng ý đi?

    Lời này ý tứ chính là, chỉ cần hắn đồng ý cho Giác đi thăm dò địa phương mới, Giác sẽ buông tha việc đi du lịch?

    Ánh mắt Mộc sáng lên, trong lòng cân nhắc, cảm thấy cho Giác đi thăm dò địa phương mới càng dễ nhận, vì thế gật đầu:

    - Được, vậy con nhìn xem muốn đi với ai, gọi họ đi cùng con. Nếu không ai muốn đi, cha gọi Phong với Thú cùng Chiến đi với con.

    Giác cười híp mắt:

    - Con biết cha luôn hiểu con nhất!

    Không đi du lịch là không thể nào, dù sao cách ngày đi đại hội giao dịch còn sớm, hắn còn có rất nhiều thời gian chậm rãi mài.

    Mộc tức giận nói:

    - Đã biết mà con còn cố ý đến khó xử cha? Đầu tiên nói trước, muốn đi thăm dò địa phương mới thì được, nhưng con phải bảo vệ tốt chính mình, không thể bị thương, nếu con bị thương, sau này cha sẽ không cho con đi mạo hiểm!

    Đúng vậy, chính là mạo hiểm.

    Địa phương mới đại biểu cho không biết, đó chính là một loại nguy hiểm.

    Giác thông minh lướt qua đề tài này, nói:

    - Hôm nay con phơi một ít giấy, đợi ngày mai khô rồi con lấy cho cha dùng.

    Đứa con có chuyện tốt người đầu tiên liền nghĩ tới mình, trong lòng Mộc vui vẻ, nhớ tới lại cố ý sầm mặt nói:

    - Con không phải nói giấy dùng để viết chữ sao? Cha cũng không biết chữ, cho cha làm gì.

    Đối với cha của mình, Giác tùy ý hơn:

    - Không có việc gì, cha không biết chữ, lưu lại chùi đít cũng rất tốt, so với dùng phiến đá càng tốt hơn, lau liền ném, còn sạch sẽ bớt việc.. ôi..

    Nói còn chưa nói xong, đầu bị gõ một cái, không đau nhưng bị hoảng sợ.

    Giác ôm đầu, khó hiểu nhìn Mộc:

    - Sao tự dưng cha đánh con làm chi?

    Mộc dựng râu trừng mắt:

    - Đại Địa chi thần bảo con tạo giấy, là để cho con dùng viết chữ, con thế nhưng muốn dùng nó chùi đít!

    Mộc quả thật cũng không biết nên nói gì mới đúng:

    - Con đây là bất kính với Đại Địa chi thần! Làm cho ngài biết, còn không trừng phạt con sao?

    Hoàng Giác:

    -!

    Không phải, mục đích ban đầu hắn tạo giấy, chính là vì dùng chùi đít a!
     
    Heoheocon9552 likes this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 66 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Giác kháng nghị bị Mộc tàn khốc vô tình trấn áp, mặc cho hắn mài phá mồm mép, Mộc chỉ nhận định một sự kiện. Đại Địa chi thần ban cho đồ vật không thể bị khinh nhờn, Đại Địa chi thần ban thưởng thuật tạo giấy, nói là làm cho mọi người dùng viết chữ học tập, như vậy nhất định chỉ có thể dùng viết chữ, muốn dùng chùi đít..

    Mộc trực tiếp uy hiếp nói:

    - Nếu con dám dùng giấy chùi đít, cha sẽ đánh mông của con, không tin thì con thử xem!

    Hoàng Giác:

    -!

    Đã nói đối với hắn cầu được ước thấy, sủng nịch vạn phần đây?

    Hắn lại vẫn so ra kém hơn một trang giấy!

    Ủ rũ đi ra khỏi phòng, lại nhìn giấy đang phơi nắng, cũng không còn vẻ nhiệt tình như lúc ban đầu.

    A Đại không biết suy nghĩ của Giác, hưng phấn chạy tới:

    - Chủ nhân, bột giấy đều lấy ra đem phơi nắng, ngài xem chúng tôi làm có được hay không?

    Hoàng Giác đi qua nhìn xem một lần, gật đầu:

    - Làm tốt lắm, vất vả các ngươi.

    A Đại a Nhị được sủng ái mà lo sợ:

    - Không khổ cực, không khổ cực, giúp chủ nhân làm việc, chúng tôi thật cao hứng.

    Hoàng Giác tự nhiên biết a Đại a Nhị trung tâm lại cần cù thật thà, gật gật đầu, cân nhắc hỏi:

    - Hai ngươi có muốn khôi phục tự do hay không?

    A Đại a Nhị sững sờ, sắc mặt đột biến, liền quỳ xuống, thanh âm lớn làm Giác cảm giác đau đầu gối thay cho bọn họ, bọn họ lại giống như không có cảm giác, sợ hãi:

    - Chủ nhân, có phải chúng tôi lại làm sai cái gì?

    - Không phải, tự nhiên các ngươi quỳ cái gì? Nhanh đứng lên!

    Hoàng Giác không rõ vì sao hai người có phản ứng như vậy, hắn cũng không có nói cái gì a.

    A Đại a Nhị không chịu đứng lên:

    - Chủ nhân, nếu chúng tôi làm sai cái gì, ngài cứ việc trừng phạt chúng tôi, thỉnh đừng đuổi chúng tôi rời đi.

    Giác nhìn biểu tình như gặp tai vạ đến nơi của hai người, nháy mắt không nói gì:

    - Ta không nghĩ đuổi hai ngươi đi, ta chỉ là hỏi hai ngươi có muốn khôi phục tự do hay không. Nếu các ngươi muốn, ta sẽ nói với vu cùng thủ lĩnh, miễn trừ thân phận nô lệ cho các ngươi, các ngươi cũng không cần lo lắng chỗ ở, trước khi các ngươi xây nhà xong, có thể luôn ở nơi này.

    A Đại a Nhị liên tục lắc đầu:

    - Chúng tôi không muốn khôi phục tự do, chúng tôi chỉ muốn đi theo chủ nhân.

    - Hai ngươi khôi phục tự do, cũng có thể đi theo ta.

    - Vậy thì không giống nhau, chúng tôi muốn làm nô lệ của chủ nhân!

    A Đại a Nhị không có đại trí tuệ, nhưng đều có ý tưởng riêng của mình.

    Nếu chủ nhân không được Đại Địa chi thần nhận định, hỏi bọn họ có muốn khôi phục thân tự do hay không, bọn họ tự nhiên rất vui lòng. Nhưng hiện tại chủ nhân được Đại Địa chi thần cho phép, trở thành thần sử tương lai, bọn họ đi theo bên người chủ nhân mặc dù là thân phận nô lệ, nhưng trong bộ lạc không có ai dám khinh thị bọn họ.

    Hơn nữa địa vị của chủ nhân trong bộ lạc ngày càng cao, càng ngày càng được người tôn trọng, vì thế địa vị của bọn họ cũng cao lên.

    Nhất là hiện tại chủ nhân nhân từ, lại hào phóng, bọn họ chẳng những sống tốt lắm, còn có thể đi theo chủ nhân học tập bản lĩnh được Đại Địa chi thần ban xuống, những người khác trong bộ lạc đều không có được tiện lợi như vậy.

    Bao nhiêu ưu đãi, một thân phận tự do sao có thể so sánh?

    A Đại a Nhị đều hiểu được, sau khi khôi phục thân phận tự do, bọn họ không còn lý do tiếp tục đi theo bên người chủ nhân, thời gian lâu đối với chủ nhân mà nói bọn họ cũng không khác gì những người khác trong bộ lạc.

    Điều này bọn họ không muốn nhìn thấy.

    Cho nên khi vu cùng thủ lĩnh tuyên bố nếu nô lệ làm ra đủ cống hiến thì có thể khôi phục tự do, a Bố bọn họ điên cuồng biểu hiện, bọn họ vẫn cứ giống như trước đây, không tranh không giành, từng bước làm tốt việc mà chủ nhân phân phó cho mình.

    A Đại a Nhị nói kiên định, Giác cũng không tiện cưỡng cầu:

    - Được, ta biết ý nghĩ của các ngươi, các ngươi đã không muốn, vậy thì thôi.

    Hắn dừng một chút lại nói:

    - Sau này không được tùy tiện quỳ xuống, đem chân làm bị thương, làm sao làm việc cho ta.

    A Đại a Nhị vui mừng đáp:

    - Chủ nhân, hiện tại không có việc gì, để chúng tôi lại đi chuẩn bị bột giấy đi.

    Hoàng Giác:

    - Đi thôi.

    Nhóm giấy đầu tiên tạo ra không được tuyết trắng tinh mịn như ở hiện đại, mà trôi nổi một lớp màu vàng, mặt trên lờ mờ còn có thể chứng kiến chút mảnh vụn cỏ dại, có chút giống như loại giấy dầu đời sau.

    Hoàng Giác nhìn không được hài lòng, vu cùng Mộc lại vô cùng yêu thích:

    - Thật đúng là làm thành! Không ngờ cỏ dại còn có tác dụng như vậy!

    - Làm không được tốt, tạm dùng đi. Nếu nói muốn tốt hơn, chỉ dùng cây trúc làm giấy mới tốt đâu, cũng trắng nõn, nhưng hơi phiền toái một chút, cây trúc cần đặt trong thùng dùng nước vôi sống nấu tám ngày tám đêm..
     
    Heoheocon9552 likes this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 66 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Giác căn cứ trí nhớ của mình nói qua một lần.

    Trong bộ lạc có vôi sống, cũng không phải vật gì xa lạ.

    Hoàng Giác ngại phiền toái, vu thì không:

    - Đồ vật được thần ban cho như vậy trong những bộ lạc khác chưa từng thấy qua, chúng ta sao có thể ngại phiền toái sẽ không làm? Làm, tất phải làm! Tạo ra một ít giấy như vậy, lại tìm người tạo một ít giấy dùng cây trúc làm.

    Mộc gật đầu đồng ý:

    - Nói rất đúng, Đại Địa chi thần phù hộ bộ lạc của chúng ta, bộ lạc chúng ta không thể làm cho ngài thất vọng.

    Lời này một mặt là phụ họa vu, về phương diện khác là nói cho Hoàng Giác nghe.

    Hắn chỉ sợ Giác nhân lúc hắn không chú ý, trộm dùng giấy chùi đít.

    Giác làm bộ như không nghe được ý tứ của Mộc, thần sắc tự nhiên nói:

    - Phương pháp tạo giấy a Đại a Nhị đều học xong, trong bộ lạc nếu có người học có thể để a Đại a Nhị dạy bọn họ. Giấy này ngoại trừ có thể viết chữ, còn có thể dán cửa sổ, thông khí lại thấu ánh sáng, còn chắn gió, có thể thay thế da thú. Còn có thể dùng bao đồ vật, phương tiện lại sạch sẽ. Ta cảm thấy được Đại Địa chi thần truyền thụ thuật tạo giấy cho chúng ta, cũng không phải chỉ vì cho chúng ta dùng viết chữ, đồ vật có thể thay thế giấy dùng viết chữ còn có càng nhiều, còn phải dựa vào chúng ta sờ soạng..

    Tỷ như là dùng chùi đít, tuyệt đối tốt hơn dùng lá cây hay phiến đá gấp một vạn lần!

    Chiếu cố cảm xúc của Mộc, Giác không đem câu này nói ra.

    Vu trầm tư:

    - Giác nói đúng, Đại Địa chi thần phù hộ chúng ta, nhưng không thể đem mỗi một sự kiện đều căn dặn rõ ràng, cụ thể còn phải dựa vào chúng ta. Chỉ có đem Đại Địa chi thần ban ân đều sờ soạng rõ ràng, phát huy ra tác dụng lớn nhất, mới không có lỗi với sự khổ tâm của Đại Địa chi thần.

    Vẻ mặt Hoàng Giác tươi cười, dùng sức gật đầu:

    - Chính là đạo lý này!

    Mộc âm thầm trừng mắt liếc hắn, cái gì mà đạo lý này, đừng tưởng rằng hắn không biết trong lòng Giác nghĩ như thế nào!

    Vu cùng Mộc đã có quy hoạch, Mộc liền đem sự tình phân phó đi xuống, người muốn học tập tạo giấy có thể đến quảng trường, ban đầu xây dựng vị trí nhà băng, sau khi hủy nhà băng mọi người vẫn thói quen đi tới nơi này cùng nhau trao đổi học tập, vì kêu tên phương tiện, Giác gọi là quảng trường – học tập, a Đại a Nhị cũng đổi đi quảng trường tạo giấy chỉ dẫn.

    Không cần phải nói, tin tức vừa ra, trong bộ lạc lại sôi trào lên.

    Nhưng lúc này là ngày mùa, các chiến sĩ còn phải đi ra ngoài săn bắn, rất ít người còn thời gian rảnh rỗi đi làm chuyện khác.

    Vả lại giấy trước mắt ngoại trừ dùng dán cửa sổ cùng viết chữ, còn chưa phát hiện sử dụng vào việc khác.

    Bởi vậy người hiếu kỳ chiếm đa số, nhưng chân chính đi học tập lại không vài người.

    Vu cùng Mộc có chút thất vọng, bọn họ còn muốn mang giấy đi đại hội giao dịch trao đổi đồ vật, hiện tại người của bộ lạc mình cũng không quá hứng thú hay quan tâm, đi đại hội giao dịch sẽ có người chịu dùng đồ vật trao đổi?

    Giác lo lắng:

    - Hôm qua Đại Địa chi thần mất hứng.

    Mộc cùng vu cả kinh:

    - Đại Địa chi thần vì sao mất hứng? Là chúng ta làm gì gây ra ngài tức giận sao?

    Vẻ mặt Giác đau khổ:

    - Đại Địa chi thần đem thuật tạo giấy truyền thụ cho chúng ta, lại không đạt được xem trọng, Đại Địa chi thần cảm thấy là vì ngài phù hộ chúng ta nhiều lắm, cho nên chúng ta mới không quý trọng.

    Vừa nói như thế, vu cùng Mộc càng khẩn trương:

    - Làm sao có thể? Đại Địa chi thần ban ân chúng ta làm sao có thể không xem trọng đâu..

    Giác nhìn vu cùng Mộc, nháy mắt mấy cái, không nói lời nào.

    Thấy vậy hai người cũng nói không được nữa.

    Chuyện của mình thì mình tự biết, người bộ lạc có để bụng đi học tập tạo giấy hay không ai cũng thấy được, bọn họ không cách nào trái lương tâm nói mọi người đều xem trọng.

    Hai người có chút khó xử.

    Giác nói:

    - Kỳ thật người bộ lạc không xem trọng, cũng không phải là không có nguyên do, dù sao theo trước mắt mà nói, giấy đối với bộ lạc có cũng như không, hiện tại mỗi nhà đều bận rộn, bảo bọn họ đừng làm ruộng đừng đi săn bắn, đặc biệt đi học tập thuật tạo giấy không có tác dụng gì với bọn họ, cũng chứng thật là có chút khó xử.

    Hai người liên tục gật đầu.

    Giác lại nói:

    - Nhưng cũng không thể không để ý Đại Địa chi thần..

    Vu người già thành tinh, Mộc thì hiểu biết đứa con của mình, liền nói:

    - Được rồi, có lời gì thì con nói nhanh lên đi, ở trước mặt chúng ta con còn làm bộ dáng gì nữa.

    Giác chột dạ nhìn Mộc, Mộc trực giác không tốt, liền nghe Giác nói:

    - Kỳ thật mọi người không xem trọng không phải vì không thời gian, mà là bởi vì không cảm nhận được giấy mang tới tiện lợi, nếu cho mọi người cảm nhận được giấy tiện lợi, không cần ai nói mọi người cũng sẽ tranh nhau học tập.

    - Kỳ thật ngoại trừ mấy cách sử dụng giấy mà con nói, còn có một sử dụng thực tế, chính là chùi đít.. hai người đừng mắng, nghe con nói cho hết lời, chúng ta đời đời chùi đít đều dùng lá cây hay là phiến đá, nguyên liệu giấy cũng là cỏ dại, cũng chính là lá cây, chỉ là thay đổi hình thái mà thôi. Chủ yếu dùng giấy chùi đít phi thường thoải mái, còn sạch sẽ, chỗ tốt trong đó ai dùng ai biết.. chờ mọi người đều cảm thụ qua, không cần ai nói chính bọn hắn đều tự phát học tập tạo giấy.

    - Chủ yếu, Đại Địa chi thần cũng không ghét việc dùng giấy chùi đít!
     
    Heoheocon9552 likes this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 67 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Giác nói tới miệng đắng lưỡi khô, rốt cục thuyết phục được vu cùng Mộc, tuy rằng không ngừng bị Mộc trừng mắt.. nhưng những việc này đều không còn trọng yếu, quan trọng là sau này hắn có thể quang minh chính đại dùng giấy vệ sinh!

    Đúng như lời của Hoàng Giác, khi người trong bộ lạc dùng giấy vệ sinh, quả nhiên bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với việc tạo giấy, tối về nhàn hạ bắt đầu chính mình tạo giấy.

    Phiền toái thì phiền toái một chút, nhưng thật sự dùng tốt lắm! Sau khi dùng qua giấy, không còn muốn tiếp tục dùng phiến đá hay là lá cây nữa!

    - Người trong bộ lạc không đủ, chờ lần này đi đại hội giao dịch, tiếp tục đổi một ít nô lệ trở về.

    Mộc thương lượng với vu.

    Vu gật đầu, có chút đáng tiếc người của Trệ bộ lạc:

    - Nếu bọn hắn không phải người của Trệ bộ lạc, còn có thể lưu lại dùng làm nô lệ.

    Băng tuyết vừa hòa tan không bao lâu, người Vân bộ lạc đi tới một chuyến, toàn bộ tù binh đều bán cho Vân bộ lạc.

    Mộc cũng có chút đáng tiếc:

    - Sớm biết năm nay bận rộn như vậy, nên dùng tù binh của Trệ bộ lạc trao đổi với nô lệ của Vân bộ lạc.

    Mà không phải toàn bộ đổi thành muối ăn.

    Vu cười nói:

    - Ai biết năm nay Giác lại được Đại Địa chi thần chỉ thị cùng ban ân nhiều như vậy. Nhắc tới bọn họ đi ra ngoài thăm dò địa phương mới cũng đã có một lát, cũng nên trở lại rồi.

    Lúc này Hoàng Giác đang ngồi xổm, trong tay vân vê một nắm bùn tinh tế nhìn thấy, trên mặt lộ vẻ tươi cười vui sướng:

    - Không ngờ là đất sét!

    Quả nhiên vẫn nên đi thật nhiều địa phương khác nhau một chút, mới có thêm phát hiện cùng thu hoạch!

    Lần này Hoàng Giác đi ra cũng không mang theo nhiều người, trừ bỏ Diễm cùng hai nô lệ thiện chiến của Diễm, còn có Bồng, Quang, Thạch.

    Chiến lực của Bồng còn có thể, quan hệ với hắn cùng Diễm cũng không tệ, làm người trượng nghĩa, là một nhân tuyển không sai.

    Vốn Hoàng Giác nghĩ vài người như vậy là đủ rồi, nhưng sau đó tin tức hắn muốn đi thăm dò địa phương mới truyền ra, Quang cùng Thạch tìm tới muốn gia nhập.

    Quang hoàn toàn là muốn báo ân.

    Thăm dò địa phương mới vô cùng nguy hiểm, chiến lực của Quang không tầm thường, có hắn đi theo gặp được nguy hiểm còn có thể ngăn cản cho Hoàng Giác.

    Mà Thạch thì hoàn toàn là vì muốn hòa hảo với Giác.

    Dẫn theo Bồng mà từ chối Quang cùng Thạch cũng không thích hợp, cuối cùng Giác toàn bộ dẫn theo.

    Sự thật chứng minh lựa chọn này không sai.

    Bồng thận trọng, đến mỗi một chỗ rất nhanh sẽ tìm được địa phương thích hợp nghỉ ngơi, còn đem cơm nước chuẩn bị thỏa đáng.

    Quang có kinh nghiệm săn bắn phong phú, so sánh với Diễm hắn càng quen thuộc khu núi rừng này – cho dù hắn chưa từng đi qua khu vực này, nhưng cây cối cũng giống như cây cối chỗ bọn họ thường săn bắn, thông qua phân bố cây cối, hắn đoán được xung quanh có cái gì.

    Tỷ như là có loại cây tên Đậu Mộc, là ong đuôi dài thích nhất, mỗi khi Đậu Mộc nở hoa đàn ong sẽ đến hút mật, nếu có người vô ý tiến vào rừng Đậu Mộc, sẽ bị công kích.

    Bởi vì có Quang nhắc nhở nên đoàn người tránh khỏi rất nhiều phiền toái.

    Thạch kế thừa tay nghề của lão Thạch, mài thạch khí không sai, búa đá thạch đao của ai không sắc bén, Thạch chủ động giúp đỡ mài một chút.

    Vài người dọc theo đường đi phối hợp thật khoái trá.

    Hôm nay Giác tìm địa phương nghỉ ngơi, hai nô lệ cùng Bồng cùng nhau thu thập cơm canh, Thạch mài thạch khí, Quang đi thu thập rau dại, Diễm bổ sung nguồn nước bên bờ sông.

    Giác nhàn rỗi tùy tiện đi loanh quanh, kỳ thật còn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm đất sét.

    Vốn không có bao nhiêu hi vọng, nhưng khi chứng kiến hình ảnh quen thuộc, vẫn không nhịn được vui mừng:

    - Không ngờ là đất sét!

    - Đã phát hiện cái gì, cao hứng như thế?

    Diễm cầm ống trúc nước đi tới đưa cho Giác.

    Giác cầm nắm đất đưa cho Diễm nhìn xem:

    - Đất sét, có thứ này là có thể đốt đồ gốm sứ.

    Năm trước hắn đã muốn tìm đất sét, Mộc còn phát động mọi người cùng tìm nhưng không tìm được, Giác còn tưởng xung quanh bộ lạc không có đất sét, nguyên lai những khu vực các chiến sĩ thường đi không có đất sét mà thôi.

    Địa phương hiện tại cách bộ lạc cũng không xa, bởi vì là thăm dò địa phương mới, đi chậm, bọn họ mới đi ba ngày thực tế cũng chỉ là hành trình một ngày.

    Diễm tiếp nhận nhìn nhìn:

    - Đây là đất sét? Thoạt nhìn không khác gì loại đất bình thường a.

    - Mặt ngoài xem không khác nhau, chờ dính nước thì sẽ khác.

    Giác uống hai hớp nước, đổ một ít nước lên khối đất, xoa xoa, khối đất cứng rắn liền biến thành mềm mại như là mì nắm. Dùng tay đem đất vo thành từng mảnh hình tròn, chạy tới ném xuống đất, « ba » một tiếng, mảnh đất sét vẫn nguyên vẹn, không có tan rã.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 67 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thật sự là không giống nhau.

    Diễm cũng phát hiện khác biệt, nếu là loại đất tầm thường, vừa ném đã sớm tan rã.

    Hoàng Giác cười nói:

    - Sớm biết bên này có đất sét, sớm nên qua bên này một chút. Nếu năm trước liền phát hiện đất sét, hiện tại chúng ta cũng không cần ôm bát đá ăn cơm.

    Bát đá vừa nặng vừa nát, ăn một bữa cơm đau cả cổ tay.

    - Giác, Diễm, thịt nướng xong rồi, qua dùng cơm đi.

    Bồng ở một bên canh chừng đống lửa hô.

    Hoàng Giác ứng một tiếng, thu lại khối đất, nói:

    - Chờ khi nào về lấy chút đất sét mang về.

    Quang hái một ít rau dại trở về, vừa lúc nghe được lời Giác:

    - Đất sét? Tìm được rồi?

    Giác gật đầu đưa qua khối đất:

    - Chính là thứ này.

    Hiện tại Bồng thật tin tưởng lời của Giác, tò mò nhìn nhìn:

    - Có thứ này, có phải là có thể đốt gạch hay không?

    Giác bật cười, hiện tại hắn chỉ một lòng nghĩ tới đốt đất, không nghĩ tới Bồng vẫn còn nhớ chuyện đốt gạch, gật đầu nói:

    - Đúng rồi, có thứ này là có thể đốt gạch. Sau đó có thể xây nhà gạch, còn xinh đẹp rắn chắc lại ấm áp hơn cả nhà gạch mộc.

    Bồng nghe liền rục rịch:

    - Làm sao đốt? Trực tiếp bỏ vào trong lửa sao?

    Xem tư thế của hắn, hận không thể lập tức đem đất sét bỏ vào trong lửa.

    - Trực tiếp đốt thì không được, phải trước tiên xây lò gạch, cam đoan đủ độ nóng mới được..

    Nhân lúc ăn cơm Giác giải thích cho bọn họ nghe việc đốt gạch cùng trình tự đốt đất, điểm tựa cường điệu gạch thật sự bền cùng gốm sứ thật sự tinh mỹ.

    Mọi người nghe xong đối với Giác càng thêm bội phục.

    Thạch nói:

    - Cũng chỉ có đầu óc của ngươi còn có thể ghi nhớ được nhiều đồ vật như vậy, đổi lại là ta, cách một mùa thu một mùa đông đã sớm quên hết rồi.

    Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Giác.

    Cho dù trước nay hắn luôn mâu thuẫn với Giác, nhưng không muốn thừa nhận cũng không được, đầu óc của Giác thật thông minh, ít nhất là thông minh hơn hắn.

    Ý nghĩ này chợt lóe liền biến mất, chỉ thoáng chốc liền thấy thoải mái.

    Dù sao Giác là thần sử tương lai của bộ lạc, Giác càng thông minh, đối với bộ lạc càng thêm có lợi.

    So sánh với Thạch, Bồng càng trực tiếp hơn:

    - Ta cũng không nhớ được. Nếu không vì sao Đại Địa chi thần phải tuyển ngươi làm thần sử đâu, nhất định bởi vì nguyên nhân đầu óc ngươi thật thông minh.

    Bằng không Đại Địa chi thần mà tìm hắn căn dặn hắn ghi nhớ việc cần làm hắn không nhớ được, Đại Địa chi thần còn không bị tức chết sao.

    Bồng vừa nói xong, mọi người nhất thời sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại, thế nhưng cảm thấy thật có đạo lý, cũng có người nói giỡn, mình cứ như vậy thì thôi, chờ sau này có nhi đồng, nhất định phải đem nhi đồng giao cho Giác dạy dỗ cho thông minh hơn một chút.

    Phát hiện đất sét là chuyện thật đáng mừng, nhưng Giác còn chưa có ý định trở về. Nếu thăm dò địa phương mới, liền đi nhiều một chút, đem xung quanh tìm hiểu rõ ràng, sau này mới tiện mang theo chiến sĩ bộ lạc đi qua.

    Ăn cơm xong, mọi người tiếp tục đi tới, càng chạy Quang càng bất an:

    - Bên này sao có cảm giác con mồi càng ngày càng ít đây?

    Sắc mặt Thạch hơi cứng lại, gật đầu:

    - Chứng thật là thiếu.

    Mục đích chủ yếu của bọn họ không phải vì săn bắn, trên đường chứng kiến con mồi, nếu con mồi không chủ động tập kích bọn họ liền trực tiếp buông tha cho qua.

    Dọc đường gặp con mồi loại nhỏ là nhiều nhất, chủ yếu không bao lâu liền thấy một hai con.

    Nhưng hiện tại bọn họ đã đi nửa ngày, nhưng không gặp được con mồi nào, loại tình huống này căn bản là không bình thường.

    Ánh mắt Diễm sắc bén nhìn bốn phía:

    - Nơi này hẳn là có đại gia hỏa, mọi người cẩn thận.

    Mọi người liền đem Giác bảo hộ ở giữa, toàn thân đề phòng.

    Thanh âm sột soạt vang lên, mọi người cầm chặt vũ khí trong tay, đề phòng nhìn phương hướng kia, một con chim đầu bạc mình hạc lớn cỡ chim trĩ vỗ cánh mổ sâu trên cỏ, thanh âm là do nó vọng lại.

    Mọi người thở ra:

    - Nguyên lai là con chim..

    Lời còn chưa dứt, một trận huyết tinh từ đỉnh đầu đập xuống, với tầm mắt của Giác, chỉ thấy được một ảnh tử màu vàng đất, tiếng kinh hô giữ lại trong cổ họng, trong tích tắc Diễm nhấc chân đem Bồng đá bay ra ngoài, nơi Bồng vừa đứng lưu lại hai đạo vết trảo thật sâu.

    Không đợi mọi người kịp phản ứng, đạo ảnh tử lại vung đuôi quét về phía Quang, đồng thời móng vuốt chụp vào nô lệ cách gần nhất.

    Lúc này Giác mới thấy rõ đó là một con mãnh thú cao chừng hai thước màu vàng, động tác nhanh như thiểm điện, không kịp phòng bị thật dễ dàng bị nó đánh lén thành công.

    Quang phản ứng cũng đủ nhanh chóng nhưng bị cái đuôi mãnh thú quét trúng phanh một tiếng, sắc mặt trắng bệch, cánh tay trái vô lực hạ xuống.

    Nô lệ kia không may mắn như vậy, vùng thịt nơi ngực bị nắm xuống, lộ ra xương trắng, nhất thời máu tuôn như suối.

    Nếu không phải nô lệ theo bản năng lui ra sau một bước, trái tim đã bị móc ra.

    Mãnh thú lại dùng sức giẫm mạnh chân sau bổ nhào về hướng nô lệ bị thương.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 68 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một thanh thiết kiếm bổ về hướng thân thể mãnh thú đang lao về phía trước, đồng thời cỏ dại dưới đất điên cuồng sinh trưởng, triền hướng chân sau mãnh thú.

    - Thu..

    Một tiếng chim hót vang lên, cỏ dại đổ rào rào từ trên trời rơi xuống, che phủ ánh mắt của Diễm, bất ngờ không phòng ngự bàn tay cầm kiếm của Diễm run lên, trường kiếm lệch khỏi quỹ đạo nguyên lai, không chém trúng mãnh thú lại thành công cản lại động tác của nó.

    Cỏ dại sinh trưởng rốt cục chậm một nhịp, không kịp cuốn lấy mãnh thú.

    Thân mình mãnh thú huyền trên không trung xoay phương hướng, trong chớp mắt chạy ra xa bảy tám thước.

    Nói thì chậm, trên thực tế phát sinh trong một hai giây thời gian.

    - Kháo, đó là cái gì?

    Bồng khập khiễng quay trở lại, nhìn mãnh thú phía xa lòng còn sợ hãi.

    Vừa rồi nếu không nhờ Diễm đem hắn đá văng ra, mạng nhỏ của hắn cũng đã công đạo trong này.

    Quang ôm cánh bị thương, nhíu chặt mày:

    - Không biết, chưa thấy qua.

    Mãnh thú trước mắt có bộ da lông màu vàng đất, miệng có hai cây răng nanh sắc bén dày đặc, đuôi thô dài, tứ chi ngắn. Làm kẻ khác không thể tưởng tượng nổi chính là, tứ chi ngắn như vậy nhưng lại có được tốc độ nhanh như thế.

    Nô lệ bị thương đã nằm dưới đất nhận cứu chữa, Giác vãi nửa vòng mầm móng bụi gai xung quanh hắn, đề cao thành vòng phòng hộ.

    Nương thời gian bôi thuốc, Giác trộm truyền cho hắn một ít dị năng, xác định hắn không bị nguy hiểm tính mạng liền dặn nô lệ còn lại chiếu cố hắn, Giác đứng dậy sóng vai với Diễm.

    - Con chim này là một bọn với con mãnh thú kia.

    Diễm lau tro bụi trên mặt, khẳng định nói, đồng thời chậm rãi rút ra cung tên nhanh chóng nhắm bắn, mũi tên xé gió bắn ra.

    Con chim phát hiện nguy hiểm, muốn chạy đã không còn kịp rồi, vừa vỗ cánh bay lên không trung thì đã bị một mũi tên xuyên thấu thân thể rớt xuống.

    - Ngao ô..

    Mãnh thú rống một tiếng, thân thể đè thấp, chân trước không ngừng bào bùn đất trước mặt, lưu lại từng đạo dấu vết, hai mắt hung lệ chăm chú nhìn chằm chằm Diễm, giống như ngay sau đó muốn nhào đi lên.

    Mọi người chăm chú nhìn chằm chằm mãnh thú, phòng bị nó tiếp tục đột nhiên tập kích.

    Diễm khom người cầm lên mũi tên, đem con chim đã chết giơ lên hướng mãnh thú lắc lắc:

    - Lần này là con chim, tiếp theo chính là mày.

    Cũng không biết là nghe hiểu hay là cảm nhận được Diễm khiêu khích, mãnh thú lại rống lên một tiếng, cái đuôi đập xuống đất, bụi đất tung bay.

    Giác cẩn thận khống chế thực vật xung quanh chậm rãi sinh trưởng, ngăn chặn đường lui của mãnh thú, đồng thời nói với mọi người:

    - Hôm nay nhất định cần đem con mãnh thú này thu dọn, bằng không sau này người đến lấy đất sét sẽ gặp nguy hiểm.

    Lần này bọn họ đi ra đều là tinh anh của bộ lạc, trong nháy mắt liền bị thương hai người, nếu đổi thành người khác, thật sự khó thể tưởng tượng sẽ gặp hậu quả gì.

    Quang gật đầu:

    - Giác nói rất đúng, không thể để cho nó chạy.

    Từ hành vi của con thú này là có thể thấy được, mãnh thú thập phần thông minh, còn biết cùng con chim phối hợp tập kích địch nhân, đây là hắn chưa bao giờ gặp qua trước kia.

    Sắc mặt Thạch nghiêm túc, siết chặt thạch đao trong tay.

    Mãnh thú chậm rãi thẳng người lên, hai mắt chăm chú nhìn Hoàng Giác bọn họ, chậm rãi di động, chọn lựa mục tiêu thích hợp xuống tay nhất.

    Ánh mắt Diễm híp lại, mũi tên nhanh như chớp bắn hướng mãnh thú.

    Ánh mắt Thạch cùng Bồng chợt sáng lên, học bộ dạng của Diễm giương cung bắn tên, mũi tên cũng nhanh chóng giảm bớt.

    Nhưng động tác của mãnh thú càng nhanh hơn, thân thể cơ hồ hóa thành một đạo tàn ảnh, nhiều mũi tên bắn xuyên qua nhưng không mũi tên nào bắn trúng người mãnh thú.

    Dù là như thế, mãnh thú cũng bị chọc giận, rống một tiếng bổ nhào về phía Diễm.

    Diễm ném trường cung, rút kiếm ngăn cản, ai ngờ mãnh thú đột nhiên thay đổi phương hướng, thân mình uốn éo vung móng vuốt chụp về hướng Hoàng Giác.

    Đầu mãnh thú này cũng thông minh, vừa rồi quan sát nửa ngày chỉ có người trước mặt này không ra tay, bởi vậy phán đoán người này hẳn là dễ đối phó nhất.

    Không đối phó được cũng không có gì, dù sao tốc độ nó rất nhanh, chiếm không được tiện nghi thì bỏ chạy.

    Ở trong rừng rậm không ai đuổi kịp nó!

    - Giác, cẩn thận!

    Mọi người kinh hổ, lập tức ra tay muốn thay Giác chống đỡ, nhưng tốc độ của bọn họ căn bản theo không kịp, dù là Diễm cũng chậm một nhịp.

    Mắt thấy móng vuốt của mãnh thú sắp chụp lên đầu Giác, khóe mắt mọi người muốn nứt ra, chợt thấy vô số hoa cỏ màu xanh phóng lên cao, mọi người hoa mắt, phanh một tiếng mãnh thú nặng nề rơi xuống đất, run rẩy hai cái liền tắt thở.

    Mọi người:

    -!

    Xảy ra chuyện gì? Đầu mãnh thú cứ như vậy đã chết?

    Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người vô cùng kính nể nhìn Hoàng Giác.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 68 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trái tim Hoàng Giác nhảy phanh phanh phanh dữ dội, đợi một thoáng mới hòa hoãn lại, đón nhận ánh mắt của mọi người, thoáng giật nhẹ khóe môi:

    - Làm ta sợ muốn chết, may mắn có Đại Địa chi thần phù hộ!

    Nguyên bản hắn muốn phối hợp với mọi người dùng hoa cỏ cùng dây mây vây khốn đầu mãnh thú này, nhưng ai ngờ nó lại chơi trò xiếc giương đông kích tây.

    Mới vừa rồi trong nháy mắt đó hắn thiếu chút nữa tự cho là mình phải chết, may mắn trong không gian của hắn còn có vài vũ khí tinh hạch, trong nháy mắt móng vuốt chụp vào đầu hắn thì hắn liền xuất ra vũ khí tinh hạch đem mãnh thú đánh gục, sợ khiến người hoài nghi, lại phối hợp hoa cỏ cành lá ngăn trở tầm mắt của mọi người.

    Sau khi dùng qua vũ khí tinh hạch, lại bị hắn nhanh chóng thu hồi vào trong không gian, nhưng tổn thương trên đầu mãnh thú cũng không tiện giải thích. Hoàng Giác mím môi, trộm khống chế dây mây lao vào trong đầu mãnh thú phá nát vết thương.

    Mọi người lao tới xác định Hoàng Giác không có bị thương, mới có tâm tư vây quanh nhìn mãnh thú.

    Mãnh thú bị dây mây trói chặt như bánh chưng, trên đầu có một vết tổn thương xỏ xuyên càng thêm rõ ràng, máu tươi sềnh sệch chảy xuống đất.

    - A, là dây mây này đem mãnh thú giết chết sao?

    Bồng nhìn chằm chằm miệng vết thương trên người mãnh thú, ánh mắt trợn tròn, trong giọng nói tràn đầy vẻ sợ hãi than cùng không thể tưởng tượng nổi.

    Thạch cầm thạch đao không ngừng vạch tới vạch lui dây mây, thần tình rối rắm, mặc cho hắn nghĩ vỡ đầu cũng không rõ một gốc dây mây làm sao còn sắc bén cứng rắn hơn cả thạch đao của hắn đây? Dù là dùng thạch đao đâm vào, hắn cũng không nắm chắc một đao đem đầu lâu của mãnh thú xỏ xuyên như vậy, có thể đâm thủng làn da cũng không tệ lắm rồi!

    Diễm nhìn miệng vết thương của mãnh thú, lại nhìn nhìn Giác, trong lòng suy đoán Giác nhất định là dùng thủ đoạn gì không muốn người ngoài biết giết chết mãnh thú này. Trong lòng có cân nhắc, ngoài miệng nói:

    - Chỉ cần tốc độ của dây mây cực nhanh, giết chết một con mãnh thú không thành vấn đề.

    Quang cũng gật đầu phụ họa:

    - Nhất định là Đại Địa chi thần phù hộ Giác, mới khiến cho Giác chỉ dùng một gốc dây mây đã đem đầu mãnh thú này giết chết.

    Hoàng Giác chột dạ nháy mắt mấy cái, vội vàng nói sang chuyện khác:

    - Trước tiên đem đầu mãnh thú này thu thập xong đi, cũng không biết nơi này có bao nhiêu mãnh thú như vậy, nếu lại thêm hai đầu, thật quá sức.

    Nguy hiểm giải trừ, tâm tình mọi người đều trầm tĩnh lại, nghe Hoàng Giác nói như vậy, Thạch cười nói:

    - Yên tâm đi, mãnh thú như vậy ý thức địa bàn đều rất mạnh, bên trong địa bàn của chúng nó không cho phép loài thú khác tiến vào. Ta nhìn một chút.. con mãnh thú này là đực, nhiều lắm chỉ có một đầu mẫu thú ở bên cạnh, sẽ không thể càng nhiều.

    Diễm tiếp lời:

    - Thạch cùng a Viên đều bị thương, chúng ta trước tiên ở trong này nghỉ ngơi một chút, chờ miệng vết thương của bọn hắn đều xử lý tốt lại tiếp tục trở về. Trong chốc lát ta bố trí thêm vài cạm bẫy xung quanh đây, nếu thật sự có mẫu thú, cùng nhau giết.

    Diễm vừa nói mọi người mới nhớ tới Quang còn bị tổn thương, vội vàng thay Quang xử lý.

    Giác mang theo không ít thuốc lấy từ chỗ vu, đều đặt trong không gian.

    Hắn giả vờ lục tìm trong bao da thú mang theo bên mình, từ trong không gian lấy ra một bao thuốc bột đưa cho Quang:

    - Ngươi đem thứ này uống vào, thương thế sẽ nhanh lành một ít.

    Quang liếc mắt liền nhận ra đây là vu đặc chế thuốc trị thương, đặc biệt nhằm vào xương cốt, chẳng những giảm đau còn xúc tiến khung xương sinh trưởng khép lại, dùng thuốc bột này không qua năm ngày thương thế sẽ khỏi hẳn.

    Giá trị của loại thuốc trị thương này cũng không thấp, vu không dễ dàng mang ra đưa cho người ta sử dụng.

    Hắn quẫn bách:

    - Không, không cần, thương thế của ta chậm rãi lành là được.

    Hắn vốn đi theo bảo hộ Giác, hiện tại Giác không cần hắn bảo hộ, ngược lại còn cung cấp thuốc trị thương tốt như vậy cho hắn, trong lòng hắn thập phần không yên tâm.

    Giác trợn mắt, không khách khí nói:

    - Cho ngươi dùng thì lấy dùng, tổn thương gân cốt cũng phải trăm ngày, dựa vào chính ngươi chậm rãi nuôi, phải nuôi tới mùa hè. Sau này ta còn muốn mang theo ngươi đi thăm dò địa phương mới đâu, ngươi treo cánh tay, làm sao cùng ta đi ra ngoài.

    Sợ Quang có gánh nặng tâm lý, lại bổ sung một câu:

    - Thuốc này nếu là ở trước kia thì khó được, hiện tại không đáng vào đâu. Các ngươi đã quên thần lực của ta là cái gì sao?

    Nói cũng đúng, thần lực có thể trợ giúp hắn nhanh chóng tìm được dược liệu, còn giúp đỡ đề cao dược liệu. Từ sau khi Giác có được thần lực này, vu cũng không còn thiếu qua dược liệu.

    - Vu, thủ lĩnh, Giác nuôi hai con hươu cái, có một con đã sinh hươu con!

    Vu cùng Mộc đang ở trong phòng nói chuyện, một nô lệ chạy vào thần tình vui sướng nói.

    - Thật sự?

    Vẻ mặt hai người vui mừng, đứng lên đi ra ngoài:

    - Đi, đi xem.

    Vu nghiêng đầu nhìn Mộc nói:

    - Nếu con mồi đều có thể nuôi dưỡng tốt, vậy thật sự là tốt quá, sau này người bộ lạc chúng ta chỉ cần nuôi con mồi thì sẽ không chịu đói.

    Mộc cũng gật đầu:

    - Làm ruộng lại nuôi con mồi.. bộ lạc chúng ta muốn phát triển thành đại bộ lạc cũng không bao xa.

    Vu thập phần đồng ý lời này:

    - Theo ta được biết, trong đại bộ lạc cũng không có bao nhiêu người biết nuôi con mồi, làm ruộng càng không cần phải nói. Bọn hắn chỉ sợ ngay cả lúa mạch cùng bắp là cái gì cũng không biết.

    Trong giọng nói tràn ngập đắc ý.

    Lại khen một câu:

    - Những thứ này đều nhờ Giác mang đến, đứa nhỏ này, không hổ được Đại Địa chi thần xem trọng, hoàn toàn không làm cho người thất vọng.

    Năm trước Giác nói đem con mồi nuôi dưỡng không ai tin tưởng hắn, chỉ cảm thấy hắn hồ nháo, không ngờ chỉ qua một mùa đông trừ bỏ hai con chuột trúc còn lại đều sống rất tốt.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 69 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại thời tiết ấm áp, Giác trực tiếp ở bên ngoài dùng bụi gai vây một mảnh đất lớn, đem con mồi bỏ vào, mỗi ngày trừ bỏ để cho nô lệ cố định thời gian cho ăn, chủ yếu quản đều không cần quản.

    Mọi người còn tưởng con mồi sẽ trộm chạy trốn, thực tế một đám con mồi vẫn sống yên trong khu vực mà Giác quy hoạch, nhìn bộ dạng tự tại thoải mái, ước chừng đuổi cũng không đi.

    Trong lúc nhất thời trong bộ lạc lòng người di động, bất kể là người trưởng thành hay là nhi đồng, đều tranh thủ thời gian đi dạo bên sân chăn nuôi một vòng, yêu thích không khác gì lúc mới bắt đầu làm ruộng.

    Tất cả mọi người đều đang xem chừng lên, nếu con mồi có thể thuận lợi sống sót, sinh sản xong vẫn còn sống tốt, như vậy bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp bắt sống con mồi đem về nuôi.

    Bởi vì nguyên nhân này, lúc Mộc cùng vu đi qua nơi này vây quanh thật nhiều người, mọi người đang thích thú nhìn hươu con mới sinh ra.

    A Tịnh đang ở một bên giải thích với mọi người:

    - Chủ nhân nói qua, sinh mệnh lực của những con mồi này thật ương ngạnh, không cần đặc biệt chiếu cố, như là mới sinh con, chỉ cần đút nhiều thức ăn một chút là được. Còn có, con mồi mới sinh con tính tình đều nóng nảy, dễ dàng đả thương người, mọi người nhìn xem thì cách xa một chút, đừng kinh động tới nó..

    Lời nói chuyện thật rõ ràng mạch lạc, bộ dạng rất có kinh nghiệm.

    Vu khen một câu:

    - Mấy nô lệ này của Giác cũng không tệ!

    Mộc vuốt râu cười nói:

    - Đầu óc Giác thông minh, ánh mắt nhìn người cũng không sai, mấy nô lệ này nhìn thấy gầy yếu, già lại tàn, bốn người buộc một khối giá trị còn không cao bằng một nô lệ của người ta. Trên thực tế kinh nghiệm của bọn họ còn giá trị hơn nô lệ cường tráng. Ước chừng lúc Vân Lực đem những nô lệ này bán cho Giác, cũng không nghĩ tới những nô lệ này hữu dụng như vậy.

    Vu lườm hắn:

    - Đừng nói Vân Lực, ngoại trừ Giác, ai lại nghĩ tới sao? Lần này chúng ta đi đại hội giao dịch, ta xem chúng ta có thể nhiều đổi một ít nô lệ có tay nghề trở về.

    Mộc:

    - Cần đổi nô lệ như vậy, cũng không thể thiếu nô lệ thanh tráng đi.. bộ lạc chúng ta vẫn quá thiếu người.

    Trước kia còn không cảm thấy, hiện tại người trong bộ lạc cần thu thập, cần săn bắn, cần làm ruộng, còn phải tạo giấy, học tập canh cửi, nuôi tằm..

    Sự tình càng nhiều, nhân công càng không đủ dùng.

    Mộc tính toán, nói:

    - Lần này giao dịch, ít nhất phải đổi về năm mươi nô lệ mới được.

    Nhắc tới việc này, vu cũng bắt đầu đi theo ưu sầu:

    - Năm mươi nô lệ cũng không phải số lượng nhỏ, trong đại hội giao dịch mùa hè, giá trị nô lệ còn cao hơn mùa đông.. trong bộ lạc chúng ta có thể lấy ra hàng hóa giao dịch cũng không nhiều lắm đâu.

    Trong bộ lạc dược liệu tuy rằng không ít, nhưng bị thói quen trước kia ảnh hưởng, vu cũng không muốn trao đổi nhiều dược liệu đi ra ngoài. Đậu tắm cùng xà phòng còn có một chút, nhưng lưu lại cho người bộ lạc tự dùng, có thể lấy ra giao dịch cũng không nhiều. Về phần gia vị, tuy rằng mỗi loại đều không ít, nhưng nghe ý tứ của Giác, đến giao dịch đại hội những loại thực vật làm gia vị còn chưa trưởng thành đâu.

    Tính đi tính lại, duy nhất có thể xuất ra làm giao dịch cũng chỉ có giấy.

    Nhưng tác dụng của giấy có hạn, vu cũng không xác định có bao nhiêu người sẽ đem hàng hóa mình thật vất vả để dành giao dịch loại đồ vật dùng chùi đít như vậy.

    Dù sao đổi lại là hắn, hắn thật luyến tiếc.

    - Giác, các ngươi đã về rồi?

    - Giác, hươu trong nhà ngươi sinh sản..

    - Nha, Quang, làm sao ngươi bị thương..

    - Các ngươi đây là gặp phải nguy hiểm sao..

    Hoàng Giác bọn họ vừa bước vào bộ lạc, lập tức làm mọi người vây xem, náo nhiệt hỏi thăm.

    - Ân, đã trở lại.

    - Thật sự? Sinh mấy con? Nga, một con sao.. không sai..

    - Gặp chút nguy hiểm.. cánh tay bị gãy, đã uống thuốc, nuôi thêm vài ngày thì tốt rồi..

    Bồng gãi đầu, trộm nói với Thạch:

    - Vì sao cảm giác lần này trở về, người trong bộ lạc lại nhiệt tình như vậy a?

    Trước kia săn bắn trở về, người trong bộ lạc cũng không đến nỗi hai mắt đều tỏa sáng nhìn bọn họ.

    Thạch liếc hắn, sống lưng thật thẳng:

    - Đương nhiên là khác rồi, lần này chúng ta cùng Giác đi ra, người trong bộ lạc khẳng định tò mò chúng ta thăm dò địa phương mới là dạng gì.

    Cho nên mới nhiệt tình như vậy.

    Bồng chợt hiểu:

    - Nga, nguyên lai là như vậy sao, chẳng thể trách đâu.

    Lại có chút ngượng ngùng nói:

    - Ta còn buồn bực ta ở trong bộ lạc từ khi nào được hoan nghênh như vậy đâu.

    Thạch:

    - Được hoan nghênh chính là Giác, còn có Diễm.

    Cho dù biết ngày sau Diễm sẽ rời đi, cũng không ảnh hưởng mọi người sùng bái cường giả. Nhất là người được Diễm huấn luyện lúc mùa đông, càng sùng bái tận đáy lòng, ngay tiếp theo người trong bộ lạc cũng xem trọng Diễm.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 69 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tựa như lúc này, người vây quanh Diễm cùng Giác cũng là nhiều nhất.

    - Đúng rồi, Diễm, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi a?

    Một thanh âm đột ngột xen vào hỏi.

    Mọi người sững sờ, nhìn qua người vừa hỏi – lão Phương, mẹ của Hiểu, trong lòng nhất thời liền rõ ràng.

    Hiểu là nữ chiến sĩ trong bộ lạc, hai năm trước thành thân với một nam chiến sĩ, chưa được nửa năm khi ra ngoài săn bắn nam nhân kia chết trong miệng mãnh thú.

    Lúc sau Hiểu quay về nhà mẹ đẻ.

    Hai năm qua trong bộ lạc cũng có người theo đuổi Hiểu, nhưng Hiểu cùng lão Phương đều chướng mắt đối phương, cứ kéo như vậy nên hiện tại Hiểu vẫn một mình.

    Mặc kệ là diện mạo hay chiến lực, Diễm không có điểm nào để soi xét, tuy lúc trước hắn nói qua chỉ lưu lại Thổ bộ lạc năm năm, năm năm sau sẽ rời đi, nhưng đó là bởi vì hắn chưa thành thân. Nếu thành thân có vợ con, chẳng khác nào sẽ có ràng buộc, dưới loại tình huống này cũng không tin hắn còn có thể rời đi.

    Mọi người nghiền ngẫm hiểu được tâm tư của lão Phương, trong lòng một mặt mắng lão Phương giả dối, một mặt chán nản, nếu sớm suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, bọn họ cũng có nữ nhân tốt giới thiệu cho Diễm a! Đem Diễm giới thiệu cho chị em hoặc là con gái nhà mình, chẳng khác nào không duyên cớ có thêm tráng lao động?

    Dù sao Diễm ở trong bộ lạc không có thân nhân, sau này thành thân với ai, chẳng phải xem như là ở rể tới nhà ai?

    Lão Phương mặc kệ người xung quanh có phản ứng gì, hai mắt sáng nhìn Diễm.

    Năm trước lão Phương đã nhìn trúng Diễm, nhưng Hiểu không đồng ý.

    Sau đó tập thể săn bắn, Hiểu có chút do dự, mãi tới mấy ngày trước Hiểu mới quyết định, bởi vậy hôm nay bắt được cơ hội lão Phương liền hỏi lên. Hỏi tuổi trước, sau đó thuận thế thảo luận việc hôn nhân, Hiểu nhà nàng ưu tú như vậy, cũng không tin Diễm chướng mắt.

    Diễm thật sự là chướng mắt, trên thực tế trước khi báo được thù, hắn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thành thân.

    Hắn lãnh đạm liếc qua lão Phương, tiếp tục nói chuyện với Giác.

    Phải thay đổi là người khác, ước chừng cũng đã hiểu ý của Diễm, sẽ không hỏi lại. Nhưng lão Phương cảm thấy con gái của mình hết sức ưu tú, hoàn toàn không nghĩ Diễm sẽ cự tuyệt, còn tưởng là Diễm không nghe câu hỏi tiến lên hai bước ghé sát vào trước mặt Diễm, tiếp tục hỏi:

    - Diễm ngươi năm nay bao nhiêu tuổi vậy? Nhìn thấy tuổi cũng không nhỏ rồi đi? Ngươi xem Quang đều có nhi đồng rồi, ngươi không nghĩ tới cũng tìm nữ nhân thành thân, sinh nhi đồng? Ngươi..

    - Không nghĩ tới.

    Diễm gọn gàng linh hoạt cắt đứt lời lão Phương:

    - Ta bây giờ là chiến sĩ của Giác, trừ bỏ bảo hộ Giác, ta tạm thời không muốn nghĩ chuyện khác.

    Hoàng Giác trừng mắt, đưa tay trạc cánh tay của Diễm, nhỏ giọng nói:

    - Nè, ngươi như vậy thật quá mức a, ta xem ngươi là huynh đệ, ngươi thế nhưng lấy ta làm tấm mộc!

    Diễm nhìn Giác với ánh mắt thật có lỗi.

    Kỳ thật hắn có thật nhiều lý do cự tuyệt lão Phương, nhưng ma xui quỷ khiến hắn lại đem Giác đẩy đi ra, lời đã ra miệng, còn muốn sửa cũng không còn kịp rồi, trong lòng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi Giác.

    Lão Phương nóng nảy:

    - Thành thân cùng bảo hộ Giác cũng không xung đột a, chờ ngươi cùng Hiểu nhà ta thành thân, hai ngươi có thể cùng nhau bảo hộ Giác.. không phải là Giác không đồng ý cho ngươi thành thân đi?

    Ánh mắt lão Phương xem Giác nhất thời thay đổi, mang theo bất mãn nồng đậm, nếu không phải địa vị của Giác chỉ sau vu cùng Mộc, dựa theo tính tình lão Phương nhất định đã chửi mắng.

    Ánh mắt Diễm lạnh lùng, ngăn trở tầm mắt của lão Phương:

    - Không quan hệ gì với Giác, là chính mình không muốn thành thân, hơn nữa ta cũng chướng mắt con gái của ngươi!

    Hắn chỉ biết Hiểu là một nữ chiến sĩ, ngay cả bộ dáng thế nào cũng không nhớ kỹ, làm sao có thể để ý tới đối phương.

    Lão Phương không nghĩ tới lại nghe được kết quả như vậy, cả người ngây ngốc, trong mắt không thể tin:

    - Làm sao có thể? Ngươi làm sao có thể chướng mắt Hiểu nhà ta, chiến lực Hiểu cường hãn như vậy..

    Diễm nhíu mày:

    - Cường hãn thế nào còn có thể cường hãn hơn ta? Ta lặp lại lần nữa, trước mắt ta không muốn thành thân, vô luận đối tượng là ai.

    Nói xong không tiếp tục để ý đối phương, cùng Hoàng Giác đi lên phía trước.

    Giác cười híp mắt:

    - Ngươi nói như vậy, cũng không sợ nữ nhân trong bộ lạc thương tâm? Theo ta được biết, có vài người nhìn trúng ngươi đâu.

    Diễm sầm mặt:

    - Ân, người nhìn trúng ngươi cũng không thiếu.

    Giác:

    -!

    Hắn nhỏ giọng nói thầm một câu:

    - Ta còn nhỏ đâu.

    Diễm:

    - Cũng không nhỏ rồi, ta nghe Thú nói, lúc hắn bằng tuổi như ngươi, tiểu Nguyên đều sinh ra.

    Giác gọn gàng linh hoạt nói sang chuyện khác:

    - Ta cảm thấy được hiện tại sự nghiệp làm trọng, chúng ta vẫn là ngẫm lại làm sao đem đất sét mang trở về đi!

    Giác quay về phòng mình buông đồ đạc, thu thập một chút bắt một con gà trống cùng Diễm đi tới nhà vu, Quang cùng Thạch bọn họ cũng đang đợi nơi này.

    - Di, Diễm, ngươi cầm con gà qua làm gì? Đây là một con trong nhóm chim trĩ Giác nuôi đi?

    Vu kỳ quái hỏi.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 70 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diễm trả lời:

    - Hữu dụng, trong chốc lát ngươi sẽ biết.

    Vu:

    - Được rồi.

    Không nghĩ tới Diễm là người ngay thẳng như vậy cũng biết thừa nước đục thả câu, thật sự là ở với ai học theo người đó.

    Phòng ở của vu xây không lớn, nhiều người chen chúc cùng một chỗ, nhất thời có vẻ thập phần chật chội.

    Mộc cùng vu cũng cảm thấy chen chúc hoảng, rõ ràng nói:

    - Có chuyện gì chúng ta ở bên ngoài nói đi, trong phòng rất buồn bực.

    Đoàn người từ trong phòng chuyển ra bên ngoài.

    Hoàng Giác đi đầu, trước tiên đem chuyện xảy ra thuật lại một lần, Diễm bọn họ ở bên cạnh bổ sung.

    - Bên kia con mồi rất nhiều, trước kia chưa từng bị người vây săn qua, một đám thật ngu ngốc, gặp được người cũng không biết chạy, còn có một đầu heo rừng thế nhưng còn chủ động tập kích chúng ta..

    Quang thuật lại tình hình lúc đó, lúc này còn cảm thấy được không thể tưởng tượng nổi.

    Bọn họ thường xuyên đi những khu vực săn bắn cũ, trên trăm năm trôi qua con mồi đều thành tinh, chứng kiến bọn họ liền biết lúc nào có thể tập kích, lúc nào chỉ có thể chạy trối chết.

    Giống như con heo rừng tập kích bọn họ lần này, nếu đổi lại mấy khu vực thường đi vừa nhìn thấy bọn họ liền chạy nhanh bao nhiêu hay bấy nhiêu, đâu dễ dàng tùy tiện xông lên.

    Bồng gật đầu, nhắc tới việc này hai mắt tỏa sáng:

    - Chẳng những heo rừng như vậy, còn có con hoẵng, cũng thật ngu ngốc, chứng kiến chúng ta lại vẫn chạy tới gần, không phải tập kích chúng ta mà giống như chỉ đơn giản là tò mò, một con hoẵng còn há mồm muốn cắn ta đâu! Ta đưa tay vừa chộp tới liền đem nó bắt được!

    Nghe mọi người kể chuyện, vu cùng Mộc giật mình nghĩ nơi đó con mồi đi khắp nơi trên đất, tùy tiện ra tay có thể đạt được mùa thu hoạch, giống như là một cõi yên vui đâu.

    - Tuy rằng nơi đó con mồi nhiều lại ngốc, nhưng địa phương nguy hiểm cũng không thiếu, bên trong có một khu rừng Đậu Mộc..

    Hoàng Giác đem lời của Quang thuật lại một lần:

    - Đến lúc đó nếu có người trong bộ lạc đi săn bắn, phải tránh mấy địa phương này.

    Mộc gật đầu:

    - Vậy thì dễ dàng, đến lúc đó làm cho Quang trước tiên mang các ngươi đi một chuyến, mọi người phải ghi nhớ kỹ, tiếp tục tách ra hành động.

    Hoàng Giác gật đầu:

    - Chúng ta chỉ đi vòng ngoài khu vực kia, cũng không vào quá sâu, cho dù là như vậy chúng ta vẫn gặp phải nguy hiểm..

    Hắn đem chuyện gặp được đầu mãnh thú kia nói một lần:

    - Con mãnh thú kia thật thông minh, còn biết cùng con chim phối hợp với nhau đánh lén. Ta hoài nghi, càng đi sâu vào bên trong, mãnh thú càng khó đối phó.

    Căn cứ quy luật phân bố của dã thú trong rừng, bình thường mãnh thú trong trung tâm rừng rậm là khó đối phó nhất, trình độ hung mãnh tia ra bên ngoài, theo thứ tự phóng xạ mà giảm dần.

    Nghe xong lời của Giác, sắc mặt vu cùng Mộc có chút khó xem:

    - Khó trách tổ tiên không cho đi địa phương khác săn bắn, nguyên lai con mồi ở địa phương khác khó đối phó như vậy.

    Chẳng qua chỉ đi vào sâu trong khu vực bên ngoài một chút mà thôi, đã gặp được mãnh thú hung hãn giả dối như thế, nếu càng đi sâu bên trong, trình độ nguy hiểm liền có thể biết được.

    Nhưng bọn hắn không muốn đi vào bên trong, cũng không có nghĩa mãnh thú bên trong sẽ không đi ra ngoài.

    Mộc nhất thời có chút do dự, không biết có nên cho phép người trong bộ lạc đi địa phương kia săn bắn hay không. Tuy săn bắn dễ dàng, nhưng mà quá nguy hiểm.

    Vu trầm ngâm:

    - Trừ bỏ điều này, còn có cái gì?

    Hoàng Giác cười thần bí:

    - Ta ở bên trong chỗ gần con sông, đã phát hiện đất sét.

    Vu còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt Mộc chợt sáng, cả người đều hưng phấn lên:

    - Đất sét? Đất sét có thể đốt gạch? Có thể xây ra nhà ở như Đại Địa chi thần?

    Năm trước hắn đã đối với chuyện này cực kỳ để bụng, còn phát động toàn bộ lạc lúc ra ngoài săn bắn nhân tiện tìm kiếm, kết quả tìm suốt mùa thu cũng không tìm được. Mộc thất vọng đành đem chuyện này buông xuống, không ngờ lại quanh co, Giác đi thăm dò địa phương mới thế nhưng phát hiện có đất sét!

    Nhất định là Đại Địa chi thần chỉ dẫn!

    Mộc vừa nói ra, vu cũng chợt nghĩ tới, nhất thời rối rắm:

    - Địa phương tốt thì tốt, nhưng quá nguy hiểm..

    - Chỉ cần phải đi ra ngoài săn bắn, nào có không gặp được nguy hiểm.

    Mộc nghĩ thông suốt:

    - Bọn họ đều có phòng bị, chỉ cần cẩn thận một chút là được rồi. Hơn nữa không có tình huống đặc thù, mãnh thú trong rừng sâu cũng không tùy tiện chạy ra bên ngoài.

    Vu nghĩ nghĩ, gật đầu:

    - Nói cũng có đạo lý, nhưng vẫn phải cẩn thận mới được, quay đầu đem mọi người tập trung nói rõ việc này, muốn đi địa phương mới săn bắn, muốn đi thì đi, không muốn đi cũng không bắt buộc.

    Bộ lạc muốn phát triển, phải không sợ nguy hiểm. Nếu ngay cả một địa phương săn bắn mới cũng bị bó tay bó chân, còn nói tới chuyện gì mà phát triển khuếch trương, rõ ràng đời đời đều co rút trong này là được.
     
    Heoheocon9552 likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...