Huyền Ảo [Dịch] Con Dâu Nhí Cá Chép Của Nhà Lão Lý - Ngu Dân

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Sasibi, 13 Tháng một 2025.

  1. Sasibi

    Bài viết:
    12
    Chương 10: Ép Giá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Tiểu Mãn hào hức lắng nghe.

    Hai năm trước, một đạo sĩ điên nói với Lý Lão đầu, con trai thứ ba của ông có phú quý hơn trời.

    Còn kêu Lý Lão đầu đổi tên con trai thứ ba của mình thành Lý Sơ Nguyên.

    Lý Lão đầu cả đêm không ngủ.

    Ngày hôm sau thức dậy, vẫy tay nói phải cho Lý Sơ Nguyên đi học đường.

    Theo lời của Lý Lão đầu: "Mộ tổ nhà lão Lý chúng ta bốc khói xanh rồi, Sơ Nguyên nhất định sẽ là tú tài lão gia!"

    Năm ngoái khi Lý Sơ Nguyên ba tuổi, được đưa vào tư thục của thôn học tập.

    "Wa, Sơ Nguyên ca ca tương lai sẽ là tú tài lão gia à!"

    Trần Tiểu Mãn trong lòng dâng trào sự khâm phục đối với người có học thức.

    Nghe vậy, Trương Bán Tiên lắc đầu: "Lý Sơ Nguyên không chỉ là tú tài."

    Trần Tiểu Mãn tò mò hỏi ông: "Sẽ là cử nhân sao?"

    Người trong thôn nói, tổ tiên Lưu địa chủ từng xuất hiện một cử nhân lão gia, còn lợi hại hơn tú tài lão gia.

    Trương Bán Tiên cười nói: "Không thể nói, không thể nói!"

    Trần Tiểu Mãn biết Bán Tiên gia gia không muốn nói, nên cũng không hỏi nữa.

    Trong thời gian vừa nói vừa cười, Ô Bào được thu hết.

    Đầy một rưỡi gùi tre.

    Lý Lão đầu rất vui, cầm lương khô, cùng Chu Đại Nha dẫn theo Trần Tiểu Mãn đi đến tiệm thuốc hôm qua.

    Nhìn thấy chưỡng quỹ tiệm thuốc, Trần Tiểu Mãn lập tức nở nụ cười thật tươi: "Chào chưởng quỹ gia gia!"

    Chưởng quỹ cười theo: "Chào chào chào, lại đến bán Ô Bào à?

    Trần Tiểu Mãn gật mạnh đầu:" Chúng tôi có rất nhiều rất nhiều Ô Bào! "

    Lý Lão đầu mỉm cười và đặt gùi tre lên quầy.

    " Chưởng quỹ, ông cân cân. "

    Nhìn thấy Ô Bào nhiều vậy, đôi mắt chưởng quỹ mở to.

    " Mấy người sao hái được nhiều vậy? "

    Hôm qua họ mới bán được một giỏ.

    Chưa đầy một ngày đã có thêm một rưỡi gùi tre.

    Cho dù cả nhà không ngủ, cũng không hái được nhiều vậy!

    Chưởng quỹ hối hận rồi.

    Nếu biết trước họ có nhiều vậy thì hôm qua đã không trả mười lăm đại tiền một cân rồi.

    Lý Lão đầu vội vàng hỏi:" Chưởng quỹ không thu nữa sao? "

    Chưởng quỹ dừng chút nói:" Thu thì có thu, nhưng giá cả phải hạ xuống. "

    Lông mày Lý Lão đầu xoắn lại thành nút thắt:" Chưởng quỹ, hôm qua ông nói hôm nay đến nữa thì vẫn là giá này thu mà. "

    Chưởng quỹ khá bất lực.

    " Đúng tôi nói vậy, nhưng tôi không ngờ hôm nay lại có nhiều vậy. "

    Quả Ô Bào vốn đã nhỏ, khó hái.

    Còn có rất nhiều trẻ con giành hái rồi ăn.

    Ông tính toán, nếu hôm nay Lý Lão đầu đến nhiều nhất cũng chỉ có hai ba cân.

    Đợi khi thu lần thứ ba, thì có thể giảm giá một chút.

    Thêm vài lần nữa, giá sẽ ngày càng thấp và giá vốn thu cũng sẽ thấp theo.

    Ô Bào trong giỏ ước tính cũng tới mấy chục cân.

    Chi thêm tiền không đáng.

    Lý Lão đầu tức giận thật đó.

    Giá cả đã nói trước rồi mà, giờ muốn đổi thì đổi.

    Còn muốn tranh cãi với chưởng quỹ, nhưng Chu Đại Nha đã túm lấy quần áo ông.

    Chu Đại Nha tiến lên một bước, hỏi chưởng quỹ:" Ông đồng ý ra bao nhiêu tiền thu? "

    Trưởng quỹ duỗi năm ngón tay ra nói:" Năm đại tiền một cân. "

    " Hít! "

    Lý Lão đầu hít hơi sâu vào.

    Đây chênh lệch lớn quá rồi!

    Chu Đại Nha cũng không ngờ giá lại thấp đến như vậy, đành nhỏ nhẹ hỏi:" Cao hơn chút được không? "

    Chưởng quỹ khó xử nói:" Hôm qua thật sự thiếu Ô Bào quá, giá đưa ra cao, nhưng giờ cũng thu sắp đủ rồi, chúng tôi cũng không thiếu lắm. "

    Dừng một chút, ông tiếp tục nói:" Tôi cũng không thể để hai người đi tay không về, miễn cưỡng thu luôn vậy, giá cả thự sự không thể cao hơn nữa. "

    Lý Lão đầu nghe xong càng tức giận hơn.

    Đây không phải đùa sao?

    Theo như ý ông nói, năm đại tiền thu Ô Bào còn bị thiệt nữa.

    Chu Đại Nha cũng lo lắng.

    Ô Bào hôm nay là dùng tiền để thu về, nhất định phải bán.

    Bà cũng muốn đi những tiệm thuốc khác xem sao.

    Chỉ sợ ra khỏi cửa, tiệm thuốc kia không thu, còn đắc tội với chưởng quỹ tiệm thuốc này.

    Tiến thoái lưỡng nan.

    Chưởng quỹ cũng không thúc giục mà chỉ im lặng chờ đợi.

    Không ngờ, tiểu nha đầu dùng giọng ngọt ngào hỏi ông:" Chưởng quỹ gia gia còn thiếu Ô Bào không? "

    Chưởng quầy cười nói:" Hôm qua hai người bán nhiều, giờ không thiếu lắm. "

    Lý Lão đầu hừ lạnh trong lòng.

    Hôm qua còn nói cần thu nhiều, hôm nay vậy mà thay đổi rồi.

    Trần Tiểu Mãn thở dài:" Chưởng quỹ tốt thật, còn muốn giúp chúng tôi nữa. "

    Chưởng quỹ trong lòng thoải mái, mỉm cười xua tay:" Mấy người cũng kông dễ gì, giúp được thì giúp. "

    Lý Lão đầu tức giận đến mức hất râu chừng mắt.

    Ép giá như vậy, là đang giúp chúng tôi sao?

    Nha đầu này đang nói bậy gì đó!

    Đang định kêu Trần Tiểu Mãn đi ra ngoài, liền nghe thanh âm trong trẻo của Trần Tiểu Mãn, hỏi chưởng quỹ:" Chưởng quỹ, chúng tôi đi tiệm thuốc khác xem sao trước đã, nếu họ cũng không thu, chưởng quỹ gia gia mới giúp chúng tôi thu Ô Bào được không? "

    Chưởng quỹ Ngẩn ngơ.

    Lý Lão đầu vội vàng nói:" Chưởng quỹ là người tốt, nhất định sẽ đồng ý. "

    Lý Lão đầu cảm thấy Tiểu Mãn giúp ông trút giận.

    Ông già này không phải nói thu Ô Bào là giúp chúng ta sao?

    Vậy thì mình đi bán ở tiệm khác trước, nếu bán được thì không cần khiến ông khó xử rồi.

    Không bán được thì lại nhờ ông thu giúp vậy.

    Chu Đại Nha cũng vui mừng.

    Bây giờ ông chưởng quỹ dù không muốn cũng phải đồng ý.

    Bà liền nói:" Nếu có thể bán ở nơi khác, chúng tôi sẽ không làm phiền chưởng quỹ rồi. "

    Bàn tay khô khốc của Lý Lão đầu kéo hai chiếc gùi tre trên quầy xuống, mỗi bên vai một chiếc.

    " Đi đi đi, đi bên cạnh xem sao. "

    Chu Đại Nha liền ôm Trần Tiểu Mãn đi.

    Trần Tiểu Mãn quay lại và vẫy tay mạnh mẽ với chưởng quỹ.

    " Tạm biệt chưởng quỹ gia gia! "

    Lý Lão đầu vui vẻ nói:" Chưởng quỹ à, lát nữa người khác không thu thì tôi lại đến tìm ông nha. "

    Chưởng quỹ ngồi không yên rồi.

    Một khi đã đi ra ngoài, nhất định sẽ không quay lại.

    Các tiệm thuốc khác cũng đang thiếu Ô Bào trầm trọng.

    Sao ông lại hồ đồ mà đi ép giá gì chứ?

    Suy nghĩ đang hỗn loạn, mấy người họ đã đến cửa.

    Chu Đại Nha còn nói:" Chưởng quỹ tiệm thuốc này đúng là người tốt. "

    Lý Lão đầu ho khan:" Đúng thật đó, chúng ta mới gặp có mấy lần, đã muốn giúp chúng ta rồi. "

    Hứ, ông không phải muốn làm người tốt sao?

    Cho ông làm tới cùng.

    Chưởng quỹ không nhịn được nữa, hét lớn trước cửa:" Đợi đã! "

    Ba người dừng lại.

    Lý Lão đầu nghi hoặc nhìn ông:" Chưởng quỹ có chuyện gì sao? "

    Mặt chưởng quỹ nóng bừng đau đớn, nhưng vẫn nói:" Ô Bào này, tôi vẫn thu với giá mười năm đại đồng một cân. "

    Lý Lão đầu vẫy vẫy tay:" Không được không được, khiến chưởng quỹ ông khó xử quá đi. "

    Trần Tiểu Mãn gật đầu đồng ý.

    Chưởng quỹ đi tới mấy bước, nắm lấy Lý Lão đầu:" Không khó xử không khó xử, tôi mới nhớ ra, bạn tôi nhờ tôi thu Ô Bào giùm. "

    Lý Lão đầu" lo lắng "hỏi chưởng quỹ.

    Trần Tiểu Mãn cũng chớp chớp đôi mắt to hỏi ông:" Bạn của chưởng quỹ gia gia cần bao nhiêu? "

    Nếu có nhiều thì có thể bán cho người khác.

    Mặt chưởng quỹ đỏ bừng.

    Ông ho khan và nói:" Chỗ này tôi lấy hết. "

    Ngay khi Lý Lão đầu chuẩn bị nói, chân bị Chu Đại Nha đá một cái.

    Ông cũng không ép người nữa, nói:" Vậy tốt rồi, chúng tôi cũng không cần chạy nhiều chỗ. "

    Chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm và chào đón ba người họ vào cửa.

    Ông lấy cái cân lớn từ dưới quầy ra, móc sẵn gò tre, nhờ Lý Lão đầu giúp đỡ cân.

    Sau khi đổ Ô Bào vào gò tre của cửa tiệm, lại cân chiếc gò tre của Lý Lão đầu, sau khi tính tổng số Ô Bào, gõ bàn tính vài cái.

    " Sau khi dỡ bỏ trọng lượng của gò tre, tổng cộng là sáu mươi bảy cân, tôi cần phải trả cho hai người một nghìn lẻ bảy đại đồng."

    Nói xong, khuôn mặt chưởng quỹ cáu mày đau lòng.
     
    Quỳnhhh đâyHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. Sasibi

    Bài viết:
    12
    Chap 11: Sờ thêm mấy cái, đừng để thiệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một quan tiền còn thêm bảy đại tiền nữa!

    Những nếp nhăn trên mặt Lý Lão đầu lan ra quanh miệng và mũi, như những lớp gợn sóng.

    Một ngày một quan tiền đó!

    Gần bằng thu hoạch hơn nửa năm của cả gia đình ông.

    Trần Tiểu Mãn vui vẻ nhìn chưởng quỹ: "Chưởng quỹ gia gia, sau này chúng tôi có Ô Bào sẽ lại bán cho ông."

    Tâm trạng chưởng quỹ hiện giờ phải nói là vô cùng phức tạp đây.

    Ô Bào đã thu về rồi, ông không cần lo lắng nữa..

    Nhưng một lúc bỏ ra cả một quan tiền, cũng đau lòng thật sự.

    Nhưng nếu ông không thu, thì Ô Bào tại các tiệm thuốc khác của chủ gia lại không đủ dùng.

    Nghiến răng, ông cúi người lấy ra mười điếu tiền trong hộp đựng tiền, đếm thêm bảy đại tiền đặt lên quầy, đẩy đến trước mặt Lý Lão đầu.

    "Ô Bào bên dưới có phần bị đè nát không thể dùng làm thuốc, giá hôm nay vẫn như cũ, lần sau tôi chỉ nhận Ô Bào nguyên vẹn thôi."

    Hai tay to lớn của Lý Lão đầu đưa về phía trước, ôm hết đống tiền vào lòng.

    Cảm nhận được sức nặng của đồng tiền, ông mừng đến mức thấy răng không thấy mắt.

    "Được, lần sau chúng tôi sẽ để cẩn thận hơn."

    Trần Tiểu Mãn vui vẻ nhìn chằm chằm đống tiền đó.

    Lại kiếm được nhiều tiền hơn nữa rồi.

    Chu Đại Nha thật muốn hôn mạnh vào mặt Trần Tiểu Mãn.

    Một quan tiền đó!

    Lý Lão đầu ôm tiền vào lòng, lấy chiếc gò tre đeo trước mặt, đề phòng bị trộm.

    Vậy mới vui vẻ dẫn Chu Đại Nha và Trần Tiểu Mãn ra khỏi tiệm thuốc.

    Họ không nhìn thấy là có một người từ trong góc đi ra và bước vào tiệm thuốc sau khi họ đã đi xa.

    * * *

    Ba người đi đến một con hẻm vắng.

    Lý Lão đầu đặt gò tre trước ngực xuống đất, lộ cái bụng to ra.

    Hai tay ông ôm chặt nó.

    Một quan tiền đó!

    Lý Lão đầu ngưởng cái bụng đi tới trước mặt Chu Đại Nha.

    "Bà này, sờ đi!"

    Chu Đại Nha để bàn tay lớn lên trên sờ sờ, sau đó kéo Trần Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn con cũng sờ đi."

    Lý Lão đầu hào phóng đưa "bụng lớn" đến trước mặt Trần Tiểu Mãn.

    Trần Tiểu Mãn đưa tay nhỏ của mình sờ vào trên đó, còn ấn mấy cái nữa.

    Cứng cứng đó.

    Còn cứng tay.

    Lý Lão đầu nhướng mày: "Chưa bao giờ sờ qua nhiều tiền vậy phải không?"

    Trần Tiểu Mãn dùng sức gật đầu: "Đúng!"

    "Sờ thêm mấy cái, đừng để thiệt."

    Lý Lão đầu lại nhướng bụng lên thêm.

    Trần Tiểu Mãn vừa sờ mấy cái liền mỉm cười hài lòng.

    Chu Đại Nha nhìn đứa nhỏ, rồi chuyển sự chú ý sang người đứa lớn.

    "Ông này, chúng ta mua hai bộ quần áo cho Tiểu Mãn đi?"

    Nụ cười trên mặt Lý Lão đầu lập tức biến mất: "Gì?"

    Căn nhà lớn gạch ngói xanh của ông còn chưa sửa, mua quần áo gì chứ?

    Chu Đại Nha chỉ vào Trần Tiểu Mãn nói: "Quần áo và giày của Tiểu Mãn đã cũ đến không thể vá nữa rồi, ông nhìn hai ngón chân cái cũng lòi ra rồi, giày cũng mang không vừa rồi."

    Trước khi nhà sửa xong, bà cũng không muốn chi thêm tiền.

    Nhưng quần áo và giày của Tiểu Mãn nhỏ rồi không nói, gần như không che được cơ thể rồi.

    Vậy sao được chứ.

    Trần Tiểu Mãn cúi đầu, nhìn hai ngón chân cái lộ ra của cô, liền lén lút thọc vào trong giày.

    Do đó gót chân phía sau lộ ra càng nhiều hơn.

    Lý Lão đầu thấy vậy không nói nên lời.

    Hôm nay vừa kiếm được một quan tiền.

    Lý Lão đầu đau lòng đến có thêm vài nếp nhăn trên mặt.

    "Vậy thì lấy hai mươi.. mười năm đại tiền đi mua cho con bé."

    Chu Đại Nha trợn mắt nhìn ông: "Ba mươi đại tiền."

    Mười năm đại tiền thì mua được cái gì?

    Ngay khi Lý Lão đầu đang định phản đối, Chu Đại Nha liền liếc ông một cái.

    Ông tức giận đếm ba mươi đại tiền rồi nhét vào tay Chu Đại Nha: "Cầm lấy, cầm lấy!"

    Chu Đại Nha trừng mắt nhìn ông: "Ông không nỡ sao?"

    Lý Lão đầu rung mình, lập tức nở nụ cười.

    "Lý Mãn Thương tôi là người keo kiệt vậy sao? Giờ đi mua nào!"

    Chu Đại Nha vậy mới tha cho ông, nắm lấy tay Trần Tiểu Mãn, đắc ý nói: "Đi, đi mua quần áo mới cho Tiểu Mãn của chúng ta nào!"

    Lý Lão đầu đau lòng đến nhăn mày nhăn mặt.

    Ba mươi đại tiền đó!

    Còn chưa ôm nóng nữa thì phải chi ra rồi.

    Khóe miệng Trần Tiểu Mãn gần như chạm tới sau tai.

    Cô nhảy cẫng lên và đi theo Chu Đại Nha về phía tiệm vải.

    Cô có quần áo mới để mặc rồi!

    Lý Lão đầu vội vàng khoác gò tre lên trước ngực, vội vàng đi theo.

    Ra khỏi hẻm không xa, ông liền thấy Chu Đại Nha và Tiểu Mãn đang đứng trước một quầy hàng.

    Lý Lão đầu giật mình.

    Khắc tinh này lại muốn mua gì nữa đây?

    Lý Lão đầu vội vàng đi tới, liền nghe Trần Tiểu Mãn nói với Chu Đại Nha: "Mẹ, con không cần quần áo mới, lấy tiền mua thuốc lá cho cha được không?"

    Lý Lão đầu đi chậm lại, cúi xuống nhìn, một ông lão đang bán thuốc lá.

    Trái tim ông run rẩy.

    Chu Đại Nha cũng rất ngạc nhiên.

    "Cha con không hút thuốc cũng không sao, con là nha đầu, phải ăn mặc chỉnh tề."

    Trần Tiểu Mãn lại lắc đầu: "Cha không hút thuốc sẽ khó chịu, con không sao cả."

    Nhiều lần cha cầm cây tẩu thuốc hút vài cái và cau mày khi không có thuốc lá.

    Cô đều thấy cả.

    Đều do phải tốn tiền mua cô, nên cha mới không có thuốc lá hút.

    Cô phải mua thuốc lá lại cho cha.

    Chu Đại Nha sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, thương tiếc nói: "Những chuyện này con không cần lo lắng, cha mẹ đều tính hết rồi."

    Đứa trẻ này chỉ muốn lo cho người khác, không lo cho bản thân.

    Luôn nghe lời như Trần Tiểu Mãn lần này lại rất cố chấp: "Phải mua thuốc lá."

    Chu Đại Nha dừng lại.

    Ông già nghiện thuốc lá nặng, tối qua lăn lộn cả đêm, chắc là khó chịu lắm đây.

    Hôm nay kiếm được không ít tiền, có phải nên mua ít thuốc lá về trước đã..

    "Mua! Đều mua!"

    Tiếng nói hào phóng của Lý Lão đầu vang lên.

    Chu Đại Nha không còn do dự nữa, bỏ ra mười đại tiền để mua một cân thuốc lá từ chủ quầy hàng.

    Tiền nên chi thì phải chi.

    Trần Tiểu Mãn vui vẻ nhìn Chu Đại Nha bỏ thuốc lá đã mua vào gò tre của Lý Lão đầu.

    Cha có thuốc hút rồi.

    Lý Lão đầu vừa đưa tay ra, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Tiểu Mãn, vui vẻ nói: "Đi đi đi, đi mua quần áo cho Tiểu Mãn chúng ta nào. Chậc, chậc, chậc, giày cũng không thể mang rồi, hôm sau kêu mẹ con làm hai đôi giày mới cho con."

    Trần Tiểu Mãn ngạc nhiên đến miệng thành hình chữ "O".

    Cha nhìn cô cười đáng sợ quá!

    Chu Đại Nha kinh ngạc nhìn về phía Lý Lão đầu.

    Nhìn cách thân mật của ông, liền hiểu ngay, và thấy buồn cười.

    Ông già bị Tiểu Mãn cảm động đây mà.

    Lý Lão đầu tự nhủ: "Quần áo và giày phải làm lớn chút, mặc thêm vài năm mới có lợi."

    Trần Tiểu Mãn nhìn Chu Đại Nha cầu cứu: "Mẹ.."

    Chu Đại Nha chạy nhanh bước tới, nắm lấy tay kia của Trần Tiểu Mãn, cười nói: "Cha con thương con, muốn mua mới từ đầu đến chân cho con."

    "Nhưng.. nhưng nhà chúng ta không có tiền.."

    Trần Tiểu Mãn nhẹ giọng lẩm bẩm.

    Lý Lão đầu cau mày: "Có chứ sao không!"

    Sau khi trừ đi ba mươi bốn đại tiền thu Ô Bào, họ lãi ròng là chín trăm bảy mươi ba đại tiền.

    Sao không có tiền chứ?

    Trần Tiểu Mãn bị tiếng gầm làm giật mình và lặng lẽ tiến lại gần Chu Đại Nha.

    Cha đáng sợ quá!

    May thay rất nhanh đã đến tiệm.

    Chu Đại Nha đi đến quầy hỏi chưởng quỹ: "Có chỉ gai màu sắc rực rỡ không?"

    Chỉ gai rẻ hơn vải, bà biết dệt vải, mua những chỉ gai đẹp về dệt vải làm quần áo, có thể tiết kiệm không ít.

    Người chưởng quỹ trẻ tuổi mỉm cười gật đầu liên tục, quay người lấy ra vài chiếc hộp.

    "Đỏ, xanh lá, vàng đều có, bà muốn bao nhiêu?"

    Chu Đại Nha thích sợi chỉ đỏ và xanh lá.

    Cô nương nhỏ phải mặc màu sắc tươi sáng mới đẹp.

    "Hai loại này giá thế nào?"

    Chưởng quỹ ra giá, Chu Đại Nha chém giá với nhau.

    Ánh mắt của Trần Tiểu Mãn bị thu hút bởi vài chiếc giỏ cạnh tường.

    Cô đi đến trước giỏ, nhìn thấy sợi chỉ bên trong, ngạc nhiên nói:"Có nhiều sợi chỉ quá?
     
    Quỳnhhh đâyHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  3. Sasibi

    Bài viết:
    12
    Chap 12: Nhặt sót, sợi bông không ai thèm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chưởng quỹ thấy Trần Tiểu Mãn ngồi xổm ở đó, hai mắt xoay rồi nảy ra ý tưởng.

    "Đây là sợi bông, thoải mái hơn chỉ gai rất nhiều, tiểu nương tử sờ thử xem."

    Trần Tiểu Mãn nghe theo sờ vào.

    "Mềm thật."

    "Quần áo làm từ sợi bông còn mềm hơn, con nít mặc sẽ rất thoải mái."

    Chưa đợi chưởng quỹ tiếp tục khuyên, Lý Lão đầu đã lao tới và kéo Trần Tiểu Mãn lên.

    "Chúng ta mua chỉ gai là được, chỉ gai cũng tốt rồi."

    Sợi bông không phải người quê có thể mặc được.

    Chưởng quỹ trẻ tuổi vội vàng nói: "Những sợi bông này rẻ lắm, chỉ mười đại tiền một cân!"

    Chu Đại Nha nghi hoặc: "Không phải bằng giá chỉ gai sao?"

    Lý Lão đầu nghi ngờ nhìn chằm vào chưởng quỹ: "Sợi bông sao rẻ vậy? Đừng lừa chúng tôi!"

    Nghe vậy, trên mặt chưởng quỹ trẻ hiện lên một tia đau lòng.

    "Năm ngoái trời mưa to, nước tràn vào kho, làm ướt sợi bông. Những sợi bông này lem màu hết rồi, chỉ có thể bán rẻ."

    Chu Đại Nha đi tới xem, thì thấy sợi bông quả thực bị lem đủ màu sắc khác nhau.

    "Chưởng quỹ, sao không nhuộm thành màu đậm hơn rồi bán?"

    Chưởng quỹ trẻ liền lắc đầu: "Bán chỉ từng ngâm qua nước, nếu để khách biết, tiệm tôi không cần mở tiếp nữa."

    Chu Đại Nha suy nghĩ liền hiểu.

    Những người mua sợi bông đều là những người giàu có, chưởng quỹ không thể đắc tội.

    "Sợi bông ngâm qua nước chắc đều bị hư rồi." Lý Lão đầu lắc đầu liên tục.

    Sợi bông không chống mài mòn như vải gai, lại bị ngâm qua nước, chắc không bền.

    Ông không muốn tốn tiền thường xuyên mua quần áo.

    Chương quỹ trẻ vội vàng nói: "Quần áo chúng ta cũng thường xuyên được ngâm trong nước để giặt, những sợi chỉ này không hư, chỉ màu sắc không được đẹp."

    Trần Tiểu Mãn nhìn những sợi chỉ có màu sắc khác nhau trong giỏ và ngọt ngào nói: "Nhìn rất đẹp mà."

    "Màu sắc rất lộn xộn, nếu làm thành quần áo sẽ bị người ta cười, ta không lấy."

    Lý Lão đầu lắc đầu liên hồi.

    Vải sao lại mắc? Không phải do màu sắc thuần khiết mới mắc sao?

    Sau khi dân làng quay sợi, tiệm vải thu giá rẻ, nhuộm rồi bán với giá cao.

    Kiếm chính là tiền nhuộm màu.

    Những sợi bông này, đỏ xanh lá vàng, một số trong đó còn phai màu để lộ màu sắc ban đầu của sợi bông, dệt thành vải thì khó coi đến thế nào.

    Không thể mặc ra ngoài được.

    Chưởng quỹ trẻ cảm thấy ngột ngạt.

    Những sợi chỉ này đã để ở tiệm hơn hai tháng sau khi chúng được dọn ra, hôm nay lần đầu tiên có người hỏi, ông còn tưởng có thể bán được một ít.

    Ai ngờ vẫn không bán được.

    Nếu không được thì chỉ có thể dệt thành vải làm túi vải rồi bán rẻ đi.

    Nhưng theo cách này, sẽ lỗ nhiều hơn.

    Trần Tiểu Mãn nhìn chằm chằm vào sợi bông trong giỏ.

    Giá như cô có tiền thì tốt quá rồi.

    Chu Đại Nha mềm lòng hỏi chưởng quỹ trẻ: "Có thể rẻ hơn không?"

    Chưởng quỹ trẻ tinh thần hăng hái, lập tức hỏi Chu Đại Nha: "Bà muốn giá bao nhiêu?"

    Lý Lão đầu sốt ruột: "Bà lão, bà không thể chìu theo Tiểu Mãn, những sợi chỉ này mua về vô dụng!"

    "Tôi có thể một cân giảm thêm hai đại tiền!" Chưởng quỹ trẻ vội vàng nói.

    Lý Lão đầu lắc đầu liên tục: "Một giỏ tám đại tiền cũng chê mắc."

    Chưởng quỹ trẻ suýt chút ức chết.

    Một giỏ chỉ lớn, mười mấy cân mới tám đại tiền?

    Ông có điên không?

    Đôi mắt Trần Tiểu Mãn sáng lên, loạng choạng chạy đến trước quầy nhìn ông: "Chưởng quỹ thúc thúc có thể bán cho chúng tôi giá rẻ hơn không?"

    Khi cô bé nhìn ông với vẻ mong đợi như vậy, chưởng quỹ trẻ liền mềm lòng, suýt chút đã đồng ý.

    Ông nhanh chóng ngậm miệng, suýt chút cắn phải lưỡi.

    Chu Đại Nha cũng động lòng.

    Bà thở dài: "Nha đầu này chỉ muốn mua về chơi, hazii, thật hết cách."

    Nói xong, ngước nhìn chưởng quỹ trẻ: "Có thể rẻ hơn được không?"

    Chưởng quỹ trẻ cười khổ: "Tôi bán hai người giá này, đã lỗ đến nhà bà ngoại rồi."

    "Chưởng quỹ, ông để đây bán không ra thì cũng chỉ tích bụi, bán rẻ cho chúng tôi, ít nhiều gì cũng kiếm được mấy tiền", Chu Đại Nha khuyên nói.

    Chưởng quỹ trẻ càng chán nản hơn.

    Người giàu coi thường những sợi bông kém màu này, trong khi người nghèo không đủ tiền mua.

    Để ở tiệm thì choáng chỗ.

    Nhưng kêu ông bán với giá tám đại tiền, thì hụi bại quá.

    Ông lắc đầu: "Giá này, tôi thà vứt nó đi còn hơn."

    Thấy ông không kiên trì, Chu Đại Nha vội vàng hỏi: "Chưởng quỹ ông muốn bán với giá bao nhiêu?"

    Chưởng quỹ trẻ nghĩ hồi nói: "Ít nhất cũng phải năm mươi đại tiền."

    "Hít!"

    Lý Lão đầu thở hổn hển.

    Ông vội nói: "Mua không được mua không được, bà già đi mau đi!"

    Chu Đại Nha cũng tỏ vẻ tiếc nuối.

    Đắt quá.

    "Vậy mua chỉ gai thôi."

    Trần Tiểu Mãn không chịu bỏ cuộc, kéo Chu Đại Nha sang một bên, nhỏ giọng nói: "Vải mà mẹ con dệt bằng loại sợi này đẹp lắm."

    Chu Đại Nha nghĩ một hồi.

    "Con biết dệt như thế nào không?"

    Trần Tiểu Mãn gật mạnh: "Con từng giúp mẹ xếp chỉ."

    Tay nghề dệt vải của Thu Nương rất tốt.

    Hồi đó bà cũng học từ Thu Nương.

    Nếu Tiểu Mãn nhớ, vải dệt ra có khó coi cũng không khó coi tới đâu được.

    Lý Lão đầu đi tới ngắt lời: "Theo tôi, tốt nhất nên mua chỉ gai màu thuần, vừa bền vừa đẹp."

    Chu Đại Nha nói: "Ông già, dù gì cũng là sợi bông, vải dệt ra rất thoải mái, làm thành áo lót mặc bên trong cũng tốt."

    Lý Lão đầu nghĩ một hồi.

    Suy cho cùng, sợi bông còn rẻ hơn chỉ gai, mỗi người có thể làm thêm vài bộ quần áo, cũng khá tốt.

    "Tiểu Mãn không có quần áo mặc rồi."

    Lý Lão đầu nhìn sang Trần Tiểu Mãn.

    Chu Đại Nha thấp giọng nói: "Áo lót của tôi có thể sửa nhỏ cho con bé mặc, áo lót mặc bằng vải bông sẽ tốt hơn."

    Trần Tiểu Mãn gật đầu liên tục đồng ý: "Mẹ nói đúng!"

    Lý Lão đầu nhìn cái giỏ lớn, đủ để làm áo lót cho cả nhà rồi.

    Ông giơ tay lên giữa và nói: "Chém giá xuống tiếp đi!"

    Trần Tiểu Mãn gật mạnh: "Có thể rẻ hơn."

    Chu Đại Nha nghĩ một lúc rồi nói: "Được!"

    Chưởng quỹ trẻ nhìn nhà ba người đứng đó không xa thì thầm với nhau, khóe miệng giật giật.

    Âm mưu trước mặt ông có thực sự ổn không?

    Chờ một lúc, ba người mới giải tán.

    Trần Tiểu Mãn vội vàng đi tới quầy, nhón chân hỏi ông: "Chín đại đồng được không?"

    Chưởng quỹ trẻ tức đến muốn ngất đi.

    Họ thương lượng lâu vậy, chỉ có vậy?

    "Không bán!"

    Trần Tiểu Mãn duỗi một ngón tay ra: "Mười đại tiền thì sao?"

    Chưởng quỹ trẻ nghiến răng: "Không bán! Ít hơn bốn mươi đại tiền cũng không bán!"

    Nhà ba người mừng rỡ.

    Một hơi giảm mười đại tiền rồi.

    Lý Lão đầu cười "hi hi" đi đến cạnh Trần Tiểu Mãn, nói: "Chưởng quỹ à, chúng tôi nghèo á, sao có bốn mươi đại tiền chứ?"

    Chưởng quỹ trẻ không tin.

    Vừa nãy họ còn định mua hai loại chỉ gai, ít nhất cũng phải ba mươi đại tiền.

    "Vậy đi, ba mươi năm đại tiền không thể ít hơn nữa."

    Lý Lão đầu lắc đầu, nói với Trần Tiểu Mãn: "Ngày mai chúng ta lại đến hỏi giá vậy."

    Chưởng quỹ trẻ nghi hoặc nhìn về phía Lý Lão đầu.

    Lý Lão đầu mặt dày nói: "Ngày mai còn đắt, ngày mốt chúng ta lại đến hỏi, giá thế nào cũng sẽ giảm xuống thôi?"

    Lại có phương pháp tốt vậy sao?

    Cha thông minh thật!

    Trần Tiểu Mãn nhìn Lý Lão đầu với ánh mắt khâm phục.

    Còn gật mạnh: "Vậy mai chúng ta lại đến!"

    Chưởng quỹ trẻ suýt ngã ngửa.

    Chưa thấy ai mặt dày như vậy.

    Đây là đoán chắc sợi bông của ông sẽ không bán được đây mà.

    Chu Đại Nha khuyên chưởng quỹ trẻ: "Ông già nhà tôi không có việc gì làm, chưởng quỹ ông đừng tính toán với ông ta."

    Không có việc gì làm, chẳng phải ngày nào cũng có thời gian đến tiệm ông coi sao?

    Chỉ vì số tiền ít ỏi này có đáng không?

    Chưởng quỹ trẻ biết mình không thể thắng được họ, cũng lười vì chút tiền mà trả giá tiếp, nên nói: "Thôi thôi, hai mươi đại tiền lấy đi đi?"
     
    Quỳnhhh đâyHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. Sasibi

    Bài viết:
    12
    Chương 13: Tiên phủ muốn trồng gì thì trồng gì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đem vứt đi thì không có đồng tiền nào.

    Lý Lão đầu vui vẻ: "Hai mươi đại tiền hai giỏ lớn phải không?"

    "Tiệm của chưởng quỹ thúc thúc càng ngày sẽ càng lớn lớn!"

    Trần Tiểu Mãn cũng theo mà vẽ một vòng tròn lớn.

    Chu Đại Nha cười tươi: "Ây da, chưởng quỹ tốt bụng, chăm sóc chúng tôi quá!"

    "Chưởng quỹ thúc thúc là người tốt!" Trần Tiểu Mãn không ngừng tâng bốc chưởng quỹ trẻ.

    Chưởng quỹ trẻ nhiều lần mở miệng cũng không chen nói được, cuối cùng ông xua tay yếu ớt: "Thôi, đưa ba mươi đại tiền, những sợi bông này mấy người lấy đi hết đi."

    Lý Lão đầu và Chu Đại Nha bị sốc bởi sự hào phóng của ông.

    Đây là bốn giỏ lớn sợi bông đó!

    Chu Đại Nha không chút do dự, đếm ba mươi đại tiền đưa cho chưởng quỹ trẻ, liền kéo Lý Lão đầu đi đổ sợi bông.

    Trần Tiểu Mãn đứng trước quầy trò chuyện với chưởng quỹ trẻ.

    "Chưởng quỹ thúc thúc, chúng tôi dệt xong vải rồi bán cho thúc được không?"

    Chưởng quỹ trẻ xua tay: "Chúng tôi không thu."

    "Rất đẹp đó." Trần Tiểu Mãn nhấn mạnh.

    Loại màu sắc lộn xộn này thì đẹp được đến đâu chứ.

    Ông nóng lòng muốn bán nó đi cho xong.

    Ai ngu mà còn đi thu lại vải chứ?

    Thấy ông không đồng ý, Trần Tiểu Mãn thất vọng: "Được thôi."

    Trong nháy mắt, cô lấy lại tinh thần: "Chờ mẹ dệt xong vải, con đem đến cho chưởng quỹ thúc thúc xem nha."

    Phiền phức lớn được vứt đi, chưởng quỹ trẻ cảm thấy thoải mái trong lòng.

    Lại có nha đầu dễ thương vậy nói chuyện với ông, ông cũng thư giãn hơn và thản nhiên đồng ý: "Được."

    Trần Tiểu Mãn cười vui vẻ.

    Đợi chưởng quỹ thúc thúc thấy vải đẹp thì sẽ mua thôi.

    Lúc đó lại có thể kiếm thêm tiền nữa rồi!

    "Tiểu Mãn, đi thôi."

    Chu Đại Nha nhìn về hướng quầy gọi Trần Tiểu Mãn.

    Trần Tiểu Mãn đáp lại, tạm biệt chưởng quỹ trẻ, quay người và lảo đảo đi đến bên cạnh Chu Đại Nha.

    Chưởng quỹ trẻ bị sốc khi nhìn thấy bộ dạng của hai người họ.

    Hai chiếc gò tre trước sau của Lý Lão đầu chứa đầy sợi bông.

    Vậy vẫn chưa đủ hai bên vai còn mang bó sợi bông lớn, chỉ để lộ ra hai mắt.

    Chu Đại Nha thì đỡ hơn chút, bà buộc những sợi bông thành hai đống lớn rồi vác trên vai.

    Sau khi nhìn ba người rời đi, chưởng quỹ trẻ lao tới trước mặt chiếc giỏ.

    Bốn chiếc giỏ tre lớn đều trống rỗng.

    "Người gì vậy nè.."

    Chưởng quỹ trẻ tuổi thở dài.

    Vì cả hai người đều mang rất nhiều sợi bông nên không thể cõng Trần Tiểu Mãn trên lưng nên Trần Tiểu Mãn chỉ có thể cùng họ đi bộ về.

    Đi được một lúc, Chu Đại Nha hỏi: "Tiểu Mãn có mệt không?"

    Trần Tiểu Mãn lắc đầu: "Không mệt, Tiểu Mãn sức lớn lắm!"

    Nói rồi, còn vẫy hai cánh tay vài cái.

    Chu Đại Nha dặn dò cô: "Mệt rồi nói với mẹ, chúng ta nghỉ một lát."

    "Những thứ này để trong Động Thiên Phúc Địa của ta, mang về dễ dàng."

    Tiếng nói Trương Bán Tiên vang lên.

    Trần Tiểu Mãn hai mắt sáng lên: "Những thứ này con có thể để vào trong không?"

    "Lúc một mình con thì được."

    Trương Bán Tiên sợ Trần Tiểu Mãn không hiểu tầm quan trọng, liền cảnh cáo: "Không được để người khác biết sự tồn tại của ta, nếu không con và gia đình con sẽ gặp nguy hiểm."

    Trần Tiểu Mãn hoảng sợ: "Có người xấu đang tìm Bán Tiên gia gia sao?"

    Trong lòng cô, người đã dạy cô biết chữ và y học như Trương Bán Tiên là người rất tốt bụng.

    Kẻ bắt nạt người tốt đều là người xấu.

    Trương Bán Tiên lắc đầu.

    Tiểu nha đầu vẫn không hiểu đạo lý người thường vô tội nhưng mang ngọc lại có tội.

    Ông chỉ nói: "Có thể nói như vậy."

    Trần Tiểu Mãn mím chặt môi, liên tục lắc đầu: "Con sẽ không nói cho ai biết!"

    Trương Bán Tiên yên tâm rồi.

    Nhưng trong nháy mắt, Trần Tiểu Mãn hỏi: "Bán Tiên gia gia, dược thảo của ông có thể đem ra bán được không?"

    Trương Bán Tiên suýt chút không thở được.

    "Những dược thảo đó ta cần dùng, không được động bậy!"

    "Vậy à.."

    Trần Tiểu Mãn dùng ngón tay chống cằm suy nghĩ một chút, hào phóng nói: "Đợi khi con có tiền rồi, giúp ông mua dược thảo ạ."

    Trương Bán Tiên "Hứ" : "Động Thiên Phúc Địa của ta được linh khí nuôi dưỡng, công hiệu của dược thảo không phải dược thảo thông thường ở bên ngoài so sánh được."

    Hai mắt Trần Tiểu Mãn sáng lên: "Hiệu quả chữa bệnh sẽ tốt hơn sao?"

    "Đó là đương nhiên."

    Trương Bán Tiên nhấp một ngụm rượu: "Đừng nói dược thảo, chỉ là hạt giống thông thường, một khi được linh khí nuôi dưỡng, thu hoạch ít nhất có thể tăng gấp đôi."

    Trần Tiểu Mãn kinh ngạc mở tròn đồi mắt: "Lợi hại thật."

    "Đây là Tiên Phủ!" Trương Bán Tiên nhấn mạnh.

    "Con có thể mượn đất của Bán Tiên gia gia để trồng lương thực không?"

    Trần Tiểu Mãn mong đợi hỏi.

    Trương Bán Tiên cười "haha" hai tiếng: "Muốn trồng thì trồng."

    Nhà Lão Lý thu hoạch tốt, Tiểu Mãn cũng được ăn no.

    Đây cũng là lý do tại sao ông cố tình nói với Trần Tiểu Mãn điều này.

    Sau khi về đến nhà, Chu Đại Nha và Lý Lão đầu để sợi bông vào nhà chính, Chu Đại Nha vào bếp nấu ăn.

    Lý Lão đầu thấy trời vẫn còn sớm nên cầm cuốc ra ruộng nhà mình.

    Nhân lúc ở nhà không có người, Trần Tiểu Mãn đi tới một căn phòng nhỏ ở cuối.

    Căn phòng nhỏ này khuất nắng, là nơi nhà Lão Lý cất giữ lương thực.

    Chu Đại Nha vừa nãy chính là từ chỗ này lấy lương thức đem đi nấu.

    Trần Tiểu Mãn đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy ba chiếc chum đất lớn.

    Bên cạnh còn có một số chậu lọ nhỏ.

    Trần Tiểu Mãn chọn chiếc chum đất lớn gần nhất mở ra, trong đó đều là hạt thóc.

    Cô nắm một nắm ra, rồi hét lên: "Bán Tiên gia gia, đây có thể trồng được không?"

    "Được, chưa gọt vỏ, có thể trồng."

    Trần Tiểu Mãn một tay nắm một nắm, nhắm mắt, và ý thức liền xuất hiện ở Động Thiên Phúc Địa.

    Mở hai bàn tay nhỏ bé ra, trong đó đều là hạt thóc.

    Cô vui vẻ đặt hạt thóc xuống đất, ý niệm xuất hiện, người đã ra ngoài.

    Thấy cô còn muốn dơ tay nắm, Trương Bán Tiên liền ngăn lại: "Không cần phiền phức vậy, con đặt tay lên hạt thóc, ta đem vô giúp con."

    Trần Tiểu Mãn làm theo lời dạy của Trương Bán Tiên, để tay nhỏ lên trên hạt thóc.

    Trong chớp mắt, chum đất liền mất một lớp dày.

    Trần Tiểu Mãn lấy tay che miệng, trong mắt to tràn đầy kinh ngạc.

    Cô nhanh chóng nhắm mắt lại, ý thức đi vào phúc địa, liền phát hiện hạt thóc đã chất thành một ngọn đồi trên ruộng thuốc.

    Cô đi vòng hai vòng đồi lương thực.

    "Thế nào?"

    Trương Bán Tiên nhảy khỏi hồ lô, một tay chống hông, tay kia cầm hồ lô, nhìn Trần Tiểu Mãn đầy mong đợi.

    Trần Tiểu Mãn phấn khích chạy đến trước mặt Trương Bán Tiên và bắt đầu ríu rít: "Bán Tiên gia gia, ông làm như thế nào vậy?"

    "Chỉ là một thủ thuật nhỏ thôi."

    Trần Tiểu Mãn không khỏi phấn khích.

    "Còn có cái lợi hại hơn không?"

    Trương Bán Tiền đắc ý: "Còn rất nhiều."

    Trần Tiểu Mãn vỗ mạnh tay: "Bán Tiên gia gia cho Tiểu Mãn xem đi!"

    Nghe lời khen ngợi Trương Bán Tiên vẫy tay về đống hạt thóc, tay áo to liền đung đưa theo.

    Những hạt thóc như có sức sống, rải rác rơi xuống một mảnh đất, rồi tự chui xuống đất.

    Trần Tiểu Mãn há to miệng, hai mắt không hề chớp.

    "Còn có lợi hại hơn."

    Hai ngón tay Trương Bán Tiên chắp vào, chỉ về hướng linh hồ không xa đó.

    Linh hồ dâng trào, một dòng linh tuyền từ không trung lao ra, vui vẻ chạy về phía đầu ngón tay của Trương Bán Tiên.

    "..."

    Trần Tiểu Mãn kêu lên.

    Trái tim của Trương Bán Tiền bành trướng.

    Nhón tay chỉ vào hạt thóc, linh tuyền liền ngoan ngoãn lao xuống đất nơi hạt thóc nằm rải rác.

    Đến khi đất được tưới ướt, Trương Bán Tiên mới dừng lại.

    Ngay sau đó, những chiếc lá xanh bích nhô lên khỏi mặt đất, chỉ một hồi, liền dài bằng ngón tay người lớn.
     
    Quỳnhhh đâyHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. Sasibi

    Bài viết:
    12
    Chương 14: Không dọa cô ta khóc, chính là thích cô ta!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Bán Tiên rút tay lại, số linh thủy còn lại tự động quay trở về linh hồ.

    "Ba ngày nữa thóc sẽ chín."

    Trần Tiểu Mãn lập tức chạy tới ôm lấy chân Trương Bán Tiên: "Bán Tiên gia gia, thêm một lần nữa đi!"

    "Nước vậy đủ rồi, tưới nữa, hạt giống sẽ thay đổi."

    Trương Bán Tiên nhàn nhã vuốt râu, khóe mắt cứ nhìn chằm chằm Trần Tiểu Mãn đang phấn khích.

    Chưa thấy qua cảnh đời mà.

    Trong lòng ông lẩm bẩm điều gì đó nhưng khóe miệng không thể kìm lại được.

    "Vậy thôi." Trần Tiểu Mãn thất vọng trả lời.

    Trong nháy mắt, cô lại ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Trương Bán Tiên: "Bán Tiên gia gia, ông lợi hại như vậy, tại sao thảo dược lại trồng không tốt ạ?"

    Đôi mắt của Trương Bán Tiên đảo quanh, "Thảo dược nó khó trồng."

    Trần Tiểu Mãn nói: "Đợi buổi tối con đến giúp Bán Tiên gia gia trồng thảo mộc vậy."

    Trương Bán Tiên nói mơ hồ rồi đuổi cô đi: "Mau ra ngoài đi, đừng để ai phát hiện ra điều gì bất thường."

    Trần Tiểu Mãn luyến tiếc nhìn vào cánh đồng nơi trồng hạt thóc, rồi mới rời đi.

    Sau khi cô rời đi, Trương Bán Tiên hít một hơi dài.

    Rượu uống nhiều quá, hoàn toàn quên lo mấy cái thảo dược.

    Không thể để Tiểu Mãn biết được.

    Đợi đã.

    Lúc nãy ông dùng linh thủy để tưới nước?

    Trương Bán Tiên chừng mở to mắt.

    Tim co giật.

    Đây là linh thủy khiến cơ thể khỏe mạnh.

    Là ông bỏ cả mạng mới có được nó.

    Báu vật được nhiều người đổ xô giành lấy.

    Ông lại dùng nó để tưới đất?

    Trương Bán Tiên gần như đập đầu xuống đất.

    Sao ông có thể làm điều ngu ngốc như vậy?

    Trần Tiểu Mãn không biết sự hối hận của Trương Bán Tiên.

    Sau khi ra khỏi nhà, cô nắm chặt hai bàn tay nhỏ nhắn, đôi mắt sáng như đèn lồng đã thắp nén.

    Đợi ba ngày, nhà cô sẽ có hạt giống có thể trồng ra được rất nhiều lương thực.

    Cô lấy bàn tay nhỏ bé che miệng cười khúc khích một lúc mới nhớ ra sợi bông vẫn đang đợi cô nhặt.

    Lặng lẽ rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

    Những sợi bông mang về được cho vào giỏ, gò tre và chất thành đống trong nhà chính.

    Trần Tiểu Mãn suy nghĩ một lúc rồi đi nhặt chiếc giỏ nhỏ có ít sợi bông nhất.

    Sức cô quá yếu nên chỉ có thể kéo lê chiếc giỏ trên đất vào phòng Chu Đại Nha.

    Lấy một nắm sợi bông và đặt chúng lên giường.

    Kéo một số sợi bông ra và đặt từng sợi thứ tự theo chiều dọc.

    Sau đó cẩn thận chọn một sợi, so sánh với màu của sợi bông được đặt theo chiều dọc và đặt nó theo chiều ngang ở vị trí thích hợp.

    Sau khi để một sợi, cẩn thận đi tìm sợi thứ hai..

    "Sơ Nguyên cũng có vợ rồi."

    "Vợ cậu có đẹp không? Cậu có thích không?"

    "Lêu lêu, phải ôm vợ mới ngủ được."

    Từ tư thục đi về, những lời này cứ vang quanh tai Lý Sơ Nguyên.

    Lý Sơ Nguyên vừa xấu hổ vừa khó chịu.

    Cậu không nhịn được mà hét lớn với bọn trẻ ríu rít xung quanh: "Tôi không thích cô ta! Cô ta không phải vợ tôi!"

    Trong mắt trẻ con, có vợ là điều rất xấu hổ.

    Liền đổ ập cười nhạo Lý Sơ Nguyên.

    Một cậu bé năm sáu tuổi khụt khịt nước mũi nói: "Cậu bắt nạt cô ta thì mới thực sự không thích cô ta."

    "Không dọa cô ta khóc, chính là thích cô ta!"

    "Cậu có dám không?"

    Những đứa trẻ xung quanh lập tức nhôn nhao lên.

    Lý Sơ Nguyên ngượng ngùng đỏ cả mặt, nắm chặt nắm đấm nhỏ hét lên: "Tôi dám!"

    Đám nhóc lập tức vui vẻ như đang ăn Tết.

    Có người nói: "Kéo tóc cô ta! Con gái sợ nhất bị giật tóc!"

    Lý Sơ Nguyên lắc đầu: "Không được, tóc cô ta ngắn quá."

    "Vậy ném mùn vào người cô ta!"

    Lý Sơ Nguyên lại lắc đầu: "Quần áo bẩn rồi cũng là mẹ tôi giặt."

    "Con sâu, con gái sợ con sâu!"

    "Con sâu được, tôi vừa bắt được con rết, cậu đem đi dọa cô ta."

    Lý Sơ Nguyên run rẩy, đang định từ chối thì cậu bé bắt được con rết nói: "Cậu chính là không nỡ bắt nạt cô ta!"

    "Ai nói?"

    Lý Sơ Nguyên giống con mèo xù lông.

    "Dùng rết!"

    "Không dùng thì là không dám!"

    Bọn con trai lại nhôn nhao lên.

    Lý Sơ Nguyên buộc phải nói: "Các cậu tìm cái gì đó đựng vào, tôi sẽ lén lấy ra dọa cô ta."

    "Cha tôi có làm cái giỏ nhỏ đựng sâu cho tôi, cho cậu."

    Một cậu bé lấy ra cái lồng tre lớn bằng bàn tay.

    Họ nhét con rết vào lồng tre rồi đưa đến trước mặt Lý Sơ Nguyên.

    Lý Sơ Nguyên do dự một chút, nhanh chóng chộp lấy, cho vào túi vải.

    Cậu ngẩng cổ ngạo nghễ nói: "Xem tôi không dọa chết cô ta!"

    Đôi mắt các cậu trai sáng lên, tất cả đều tụ tập bên ngoài hàng rào của nhà Lý, nhướng đầu nhìn vào trong sân.

    Lý Sơ Nguyên không còn cách nào khác đành cắn răng đi vào nhà.

    Cậu thở phào nhẹ nhõm khi không thấy ai.

    Vừa quay đầu, liền thấy các cậu trai đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm.

    Không dọa được Trần Tiểu Mãn, họ sẽ cười nhạo cậu tiếp đây.

    Lý Sơ Nguyên nắm chặt tay, đi đến trước cửa phòng họ, giấu người sau cánh cửa, lò đầu ra lén nhìn vào bên trong.

    Nhìn thấy Trần Tiểu Mãn đang chơi chỉ ở đầu giường một cách nghiêm túc.

    Cậu nhẹ nhàng lấy chiếc lồng tre từ trong túi vải ra.

    Cậu nhẹ nhàng đi đến sau lưng Trần Tiểu Mãn như một tên trộm, mở lồng tre và ném con rết lên vai cô.

    Trần Tiểu Mãn quay lại và tái mặt khi nhìn thấy con rết trên vai.

    Con sâu đáng sợ quá!

    Giọng nói Trương Bán Tiên vang lên: "Rết thuốc, bào chế xong có thể chữa được không ít bệnh."

    Trần Tiểu Mãn lập tức hỏi: "Có thể bán lấy tiền không?"

    "Tiệm thuốc chắc sẽ thu."

    Trương Bán Tiên bất lực nói.

    Khi Trần Tiểu Mãn nhìn con rết lần nữa, như đang nhìn thấy rất nhiều tiền vậy.

    Thấy cô đứng nguyên tại chỗ, Lý Sơ Nguyên vui mừng nhảy lên cao ba thước: "Haha, sợ rồi phải không, mau khóc đi, con gái các cô thích khóc nhất!"

    Chỉ cần bên ngoài nghe thấy cô ta khóc, thì sẽ không nói cậu thích cô ta nữa!

    Ngay lập tức, cậu kinh hoàng nhìn Trần Tiểu Mãn dùng đôi tay ngắn tóm lấy con rết và vui vẻ giơ nó về phía cậu.

    Lý Sơ Nguyên sợ hãi đến mức lùi lại vài bước.

    "Cô.. cô làm gì đó?"

    Trần Tiểu Mãn vội vàng chạy về phía cậu: "Sơ Nguyên ca ca, huynh tìm thấy con rết thuốc ở đâu vậy?"

    Cô sợ Lý Sơ Nguyên nhìn không rõ, liền đưa đến trước mặt Lý Sơ Nguyên.

    "Nhìn này, đây là rết thuốc."

    Bốn mươi cái chân của con rết trước mặt đang điên cuồng quằn quại.

    Lý Sơ Nguyên sắc mặt tái nhợt, hét lên "Đừng qua đây" rồi chạy nhanh ra ngoài.

    Trần Tiểu Mãn giơ con rết lên và loạng choạng đuổi theo.

    "Sơ Nguyên ca ca, dẫn muội đi bắt rết đi!"

    Lý Sơ Nguyên xông ra sân.

    Bọn con trai trong sân đứng thẳng dậy, đang muốn hỏi cậu thế nào rồi, thì thấy một cô bé tóc ngắn ngang tai cầm con rết chạy ra.

    Mái tóc ngắn vàng khô tung bay trên không khi cô chạy.

    Miệng họ há to vì sốc.

    Cô ta không sợ sâu sao?

    Lý Sơ Nguyên hoảng sợ chỉ vào một cậu trai đang chảy nước mũi trong đám người: "Cậu ta đưa cho tôi, cô đi tìm cậu ta."

    Trần Tiểu Mãn lập tức xoay người chạy về phía cậu bé: "Cậu dẫn tôi đi bắt rết, tôi có thể chia cho cậu vài con."

    Trong suy nghĩ của cô, chia rết có nghĩa là chia tiền.

    Thấy cô không đuổi theo bản thân, Lý Sơ Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm.

    Cậu bé "khụt khịt" vài cái và nước mũi bị hút đi.

    Cậu xua tay liên tục: "Tôi.. Tôi bắt đại đó."

    Trần Tiểu Mãn càng cười vui vẻ hơn: "Dẫn tôi đến đó đi!"

    Ánh mắt của những cậu bé khác đều đổ dồn vào cậu ta.

    Cậu xua tay liên tục: "Tôi phải hái Ô Bào, không có thời gian."

    Trần Tiểu Mãn chỉ do dự một lát, liền nói: "Vậy đợi cậu hái xong Ô Bào thì dẫn tôi đi."

    Nước mũi cậu bé lại bắt đầu rơi xuống.

    "Cha mẹ tôi mà biết sẽ đánh tôi."

    Để cha mẹ cậu biết cậu đi chơi, nhất định sẽ cùng nhau đánh cậu.
     
    Quỳnhhh đâyHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  6. Sasibi

    Bài viết:
    12
    Chương 15: Nếu con có lương tâm thì đừng bắt nạt Tiểu Mãn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Tiểu Mãn gật đầu.

    Cậu ta hái càng nhiều Ô Bào thì có thể giúp cha mẹ cô kiếm càng nhiều tiền.

    Không thể chậm trễ được.

    Cô hỏi: "Vậy sao cậu không đi hái Ô Bào?"

    Cô ta muốn nói với cha mẹ cậu sao?

    Cậu bé rùng mình vì sợ hãi.

    "Tôi đi ngay đây!"

    Nói xong, quay người bỏ chạy.

    Trần Tiểu Mãn nhìn những cậu bé khác.

    Những cậu bé khác cảm thấy lạnh người khi bị cô nhìn.

    Nếu để cha mẹ biết họ không đi hái Ô Bào mà chạy đi bắt côn trùng để dọa nha đầu này thì họ chắc chắn sẽ bị đánh.

    Nghĩ đến những chiếc gậy trong tay cha mẹ, các cậu bé liền bỏ chạy.

    Trần Tiểu Mãn chớp mắt, trong sân đã trống không.

    Cô chán nản lẩm bẩm: "Sao không ai chịu dẫn mình đi bắt rết vậy."

    Vẫn còn Sơ Nguyên ca ca á.

    Ánh mắt của Trần Tiểu Mãn lại sáng lên, quay lại mỉm cười với Lý Sơ Nguyên.

    "Sơ Nguyên ca ca.."

    Sắc mặt Lý Sơ Nguyên lại tái nhợt.

    Cậu lùi lại liên tục: "Cô đang nghĩ gì đó?"

    Trần Tiểu Mãn thấy Lý Sơ Nguyên cứ nhìn chằm chằm vào con rết trong tay mình, đột nhiên hiểu ra: "Huynh sợ rết sao?"

    Lý Sơ Nguyên cố gắng giữ bình tĩnh: "Ai.. ai sợ chứ?"

    Cậu là tiểu nam tử hán, sao có thể sợ một côn trùng nhỏ có chục cái chân chứ?

    Á, chục cái chân!

    Lý Sơ Nguyên nổi hết cả da gà.

    Trần Tiểu Mãn liền biết rằng cậu thật sự sợ hãi.

    Tay cầm con rết đưa ra sau lưng, nói: "Huynh sợ thì nói sớm á, muội sẽ giấu nó đi."

    Khuôn mặt của Lý Sơ Nguyên đỏ bừng sau khi bị vạch trần: "Không được lấy ra dọa tôi!"

    Trần Tiểu Mãn lắc đầu: "Huynh còn nhỏ, muội sẽ không dọa huynh."

    Lý Sơ Nguyên tức giận: "Tôi bốn tuổi rồi!"

    "Bốn tuổi rồi còn sợ rết, Sơ Nguyên ca ca huynh phải cố gắng hơn nữa." Trần Tiểu Mãn nói rồi còn thở dài

    Đã không còn là đứa trẻ ba tuổi rồi, sao có thể sợ rết chứ?

    Sơ Nguyên ca ca nhút nhát quá.

    Lý Sơ Nguyên cảm thấy bản thân bị khinh thường.

    Vừa định lên tiếng, Chu Đại Nha từ trong bếp đi ra: "Hai con sao vậy?"

    Sự tức giận của Lý Sơ Nguyên lập tức thay thế bằng chột dạ.

    Trần Tiểu Mãn vui mừng chạy đến bên Chu Đại Nha, giơ con rết trước mặt bà: "Mẹ, Sơ Nguyên ca ca tặng con một con rết!"

    Chu Đại Nha sao có thể không hiểu được chứ.

    Lập tức trừng mắt nhìn về phía Lý Sơ Nguyên.

    Nhưng Trần Tiểu Mãn lại kéo Chu Đại Nha nói: "Mẹ, con rết này cũng có thể dùng làm thuốc, chúng ta bắt rết bán đi?"

    "Rết có độc, đừng bắt."

    Chu Đại Nha lắc đầu.

    Bà không nỡ gia đình đi chịu cực này.

    Ngay cả dân làng trong thôn cũng không bắt rết để bán.

    "Vậy à.."

    Trần Tiểu Mãn lại nhìn con rết, cảm thấy nó không còn đáng yêu nữa.

    Cô phẩy tay một cái, con rết rơi xuống đất rồi nhanh chóng bò đi.

    "Con đã bày sợi chỉ ra rồi, mẹ vào xem với Tiểu Mạn không?"

    Chu Đại Nha lập tức hứng thú, cầm tạp dề lau tay. "Đi."

    Trần Tiểu Mãn liền kéo Chu Đại Nha vào trong nhà.

    Chu Đại Nha vẫy tay với Lý Sơ Nguyên.

    Lý Sơ Nguyên lùi chân về sau, cảnh giác nhìn về phía mẹ cậu.

    Chu Đại Nha cười nói: "Sơ Nguyên qua đây."

    Lý Sơ Nguyên nhìn kỹ, thấy mẹ không hề tức giận, cậu liền đi tới.

    Vừa đến gần, tai cậu liền bị mẹ cậu véo lại.

    "..."

    "Còn dám bắt rết dọa Tiểu Mãn, mẹ thấy con đáng bị đánh lắm!"

    Chu Đại Nha nghiến răng lên tiếng.

    "Con sợ rết, mẹ biết mà, không phải con bắt!"

    Lý Sơ Nguyên nhăn mặt đau đớn.

    Tai chắc chắn lại đỏ nữa rồi.

    Trần Tiểu Mãn vội vàng lên tiếng giúp cậu: "Là người khác bắt đó."

    Lý Sơ Nguyên tức giận nói: "Không cần cô giả vờ tốt bụng!"

    Nếu không phải cô ta, sao mẹ lại véo tai cậu chứ?

    "Tiểu Mãn nói đỡ cho con, con còn quát nó?"

    Chu Đại Nha càng tức giận hơn.

    Tiểu Mãn đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ mới đến được nhà bà, chưa hưởng được phước gì, toàn bị bắt nạt thôi.

    "Con không cần vợ, mẹ đuổi cô ta đi!"

    Lý Sơ Nguyên gầm lên.

    Mất mặt quá mà.

    Mọi người trong thôn đều cười nhạo cậu.

    Chu Đại Nha thực sự tức giận.

    Nắm lấy tai Lý Sơ Nguyên rồi sải bước vào phòng chính.

    Từ góc phòng lấy ra một cây chổi làm bằng tre mỏng, đánh vào đầu gối cậu.

    "Quỳ xuống!"

    Khuôn mặt Lý Sơ Nguyên nhăn nhó vì đau đớn.

    Trần Tiểu Mãn sợ đến mức vội vàng ôm chặt lấy tay Chu Đại Nha nói: "Mẹ đừng đánh Sơ Nguyên ca ca."

    "Không cần cô lo!"

    Lý Sơ Nguyên quát mắng Trần Tiểu Mãn, đầu gối cong lại, đầu gối hai chân liền đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng "bùm".

    Cậu không cần cô cầu xin cho.

    Chỉ là bị đánh thôi mà?

    Trước đây cậu đâu phải chưa từng bị đánh.

    Lý Sơ Nguyên lưng đứng thẳng.

    Chu Đại Nha vô cùng tức giận.

    Đổi cây chổi sang tay kia, giơ cán chổi lên và quất vào mông Lý Sơ Nguyên.

    "Bùm!"

    Một cơn đau nhói truyền đến, thân thể Lý Sơ Nguyên run rẩy.

    Cắn chặt răng, cậu thằng lưng lần nữa và ngẩng cao đầu.

    Trần Tiểu Mãn sợ hãi đến mức cứng người.

    "Bắt nạt người trong nhà, con lợi hại thật nha."

    Chu Đại Nha tức giận hỏi: "Con biết lỗi chưa?"

    "Cô ta không phải là người trong nhà!"

    Trần Tiểu Mãn cúi đầu xuống.

    Hai bàn tay nhỏ cũng yếu ớt buông thõng xuống.

    Chu Đại Nha hít hơi thật sâu rồi nói: "Con không nhận lỗi thì đừng đứng dậy."

    Lý Sơ Nguyên không lên tiếng.

    Không đứng dậy thì không đứng dậy.

    Nhiều nhất thì quỳ đến gãy chân.

    Nhà cậu đã chi rất nhiều tiền cho việc học của cậu, cuộc sống đã khó khăn hơn những nhà khác.

    Lại tìm cho cậu một người vợ, ăn của nhà uống của nhà.

    Sẽ chỉ khiến nhà càng khó khăn hơn thôi.

    Cậu không muốn nhà trở nên nghèo hơn.

    Thấy cậu bướng bỉnh, Chu Đại Nha biết đánh cũng vô ích.

    Để cây chổi vào góc rồi nói với Trần Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn, về phòng chơi một lát đi."

    Trần Tiểu Mãn liếc nhìn Lý Sơ Nguyên, do dự một chút rồi gật đầu, chân mạnh chân nhẹ bước vào phòng.

    Chu Đại Nha đóng cửa lại, kéo chiếc ghế đến ngồi cạnh Lý Sơ Nguyên.

    "Tính mạng của mẹ là do mẹ của Tiểu Mạn cứu."

    Trong mắt Lý Sơ Nguyên hiện lên sự kinh ngạc.

    Chu Đại Nha nói: "Khi con sinh ra không lâu, ông ngoại con lâm bệnh, trên đường trở về thôn Hoàn Thủy, mẹ gặp phải lở đất, mẹ bị chôn vùi ở đó."

    Thở dài, Chu Đại Nha nói tiếp: "Hôm đó trời mưa rất to, mọi người đều trốn trong nhà, trên đường không có ai. Mẹ la hét cả ngày, không còn sức lực gì nữa. Nếu không phải Thu Nương đi qua, đào mẹ ra cõng đến nhà bà ngoại con, đến tối, thì mẹ đã bị sói ăn thịt rồi."

    Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, mắt Chu Đại Nha nóng lên.

    Thu Nương là người cầm kim thêu, thường ngày mang thùng nước cũng rất khó, nhưng vẫn kiên trì cõng bà đi hết năm dặm đường.

    Một người tốt như vậy mà đã ra đi khi còn trẻ vậy.

    Chu Đại Nha lau nước mắt, nhìn chằm chằm Lý Sơ Nguyên: "Nếu con có lương tâm thì đừng bắt nạt Tiểu Mãn."

    Lý Sơ Nguyên quay đầu đi.

    Chu Đại Nha nghiến răng.

    Thằng nhóc này đúng là một con lừa cứng đầu.

    Bà tức giận đứng dậy và đẩy cửa ra.

    Vừa bước ra cửa, thì thấy Trần Tiểu Mãn nắm chặt hai bàn tay ngắn, hoang mang nhìn bà.

    Chu Đại Nha rất buồn.

    Đóng cửa lại, Chu Đại Nha ngồi xổm trước mặt Trần Tiểu Mãn, sờ đầu cô.

    "Có mẹ ở đây, sẽ không để Tiểu Mãn bị bắt nạt đâu."

    Trần Tiểu Mãn buồn bã cúi đầu.

    Chu Đại Nha cảm thấy rất đau lòng.

    Hôm nay Tiểu Mãn hoạt bát hơn nhiều so với lúc mới đến.

    Nhưng giờ lại trở nên trầm lắng nữa rồi.

    Trần Tiểu Mạn nhẹ giọng nói: "Cảm ơn mẹ."

    "Mẹ vừa làm món ngon cho Tiểu Mãn, chúng ta vào bếp nào."

    Chu Đại Nha cười rồi nắm tay Trần Tiểu Mãn chuẩn bị đi ra ngoài.

    Nhưng Trần Tiểu Mãn lại kéo Chu Đại Nha đến trước giường.

    Chỉ cho Chu Đại Nha xem những sợi chỉ để chéo qua chéo qua trên giường.
     
    Quỳnhhh đâyHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng hai 2025
  7. Sasibi

    Bài viết:
    12
    Chương 16: Tiểu Mãn rời đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Đại Nha ngạc nhiên: "Vải có thể dệt như vậy sao?"

    Trần Tiểu Mãn phấn chấn: "Mẹ con đã dệt như vậy đó."

    Người mẹ ở đây là nói Thu Nương.

    Chu Đại Nha cảm thấy vô cùng phấn khích khi nghĩ đến tài dệt vải thêu thùa của Thu Nương.

    Bà vội vàng ngồi xuống trước khung cửi trong phòng, quấn chỉ theo phương pháp của Trần Tiểu Mãn nói.

    Còn nhắc nhở: "Mẹ bận chút, Tiểu Mãn tự vào bếp đi, mẹ có nướng bánh cho con."

    Trần Tiểu Mãn đáp lời, đẩy cửa đi ra ngoài.

    Vừa thấy cô đi ra, Lý Sơ Nguyên lập tức dời mắt đi không nhìn cô.

    Trần Tiểu Mãn đóng cửa lại, vòng qua Lý Sơ Nguyên ra ngoài.

    Trên bếp, hai chiếc bánh bột mì trắng đang bốc khói được xếp ngay ngắn trong chiếc bát gốm đó.

    Trần Tiểu Mãn buồn bã hỏi: "Bán Tiên gia gia, cha và Sơ Nguyên ca ca đều không thích con, con có nên rời đi không?"

    "Chu Đại Nha đối xử con khá tốt, họ sẽ không đuổi con đi đâu."

    Trương Bán Tiên an ủi nói.

    Ông nhìn ra được lời nói của Chu Đại Nha có sức ảnh hưởng rất lớn trong nhà này.

    Trần Tiểu Mãn ngoáy ngón út, mũi chua xót.

    "Con không thể để đại nương vì con mà cãi nhau với người nhà."

    Trương Bán Tiên thở dài.

    Sống dưới mái nhà người khác không phải là cảm giác dễ chịu.

    Một bé gái mới ba tuổi có thể đi đâu khi không có nơi nào để đặt chân?

    "Tiểu Mãn.."

    "Lách cách."

    Một giọt nước mắt rơi xuống, đập vào mu bàn tay đang nắm chặt của cô.

    Trần Tiểu Mãn dùng mu bàn tay lau mắt.

    Cô nói bằng giọng khóc: "Tiểu Mãn không thể liên lụy đại nương."

    Sau khi hạ quyết tâm, tiểu nha đầu cầm chiếc bát gốm đặt trước mặt Lý Sơ Nguyên trong phòng chính.

    Lý Sơ Nguyên xoay người lại, quay lưng về phía cô.

    Trần Tiểu Mãn đứng dậy quay trở về phòng.

    Chiếc khung cửi trong phòng đang bận rộn tạo ra tiếng "cót két".

    Trần Tiểu Mãn đi vòng ra sau lưng Chu Đại Nha, từ tủ cạnh giường cô tìm thấy bộ quần áo rách rưới cô mang đến.

    Bỏ nó vào một chiếc túi rách, ôm nó vào lòng, liếc nhìn Chu Đại Nha đang bận rộn một lúc rồi dừng lại suy nghĩ một lúc, bước ra khỏi phòng bằng đôi chân ngắn của mình.

    Sau khi ra khỏi sân nhà Lý, cô chân nặng chân nhẹ đi về trước.

    * * *

    Lý Lão đầu đặt cuốc vào góc tường, xắn tay áo lên lau mồ hôi trên mặt rồi đi vào nhà.

    Vừa nhìn thấy Lý Sơ Nguyên đang quỳ, Lý Lão đầu liền ngồi xổm xuống.

    Nháy mắt hỏi cậu: "Con đắc tội với mẹ con gì vậy?"

    Lý Sơ Nguyên tức giận nói: "Mẹ không nói lý lẽ."

    Lý Lão đầu lấy tay che miệng cậu nói: "Đừng nói bậy, mẹ con là người nói lý lẽ nhất trên đời này!"

    Lý Sơ Nguyên đẩy tay ông ra, đưa bát đến trước mặt Lý Lão đầu.

    "Mẹ con làm cho Trần Tiểu Mãn đó, còn cho thêm quả trứng nữa."

    Lý Lão đầu cảm thấy có chút đau lòng: "Sao bánh lại ở chỗ của con?"

    "Trần Tiểu Mãn đưa cho con."

    Lý Sơ Nguyên tức giận nói: "Con sẽ không ăn bánh của người ngoài."

    Lý Lão đầu nháy mắt với Lý Sơ Nguyên và nói, "Nếu con gây rắc rối ở bên ngoài, cha đều có thể giúp con giải quyết được, con nói con sao lại gây chuyện với mẹ con chứ?"

    Lý Sơ Nguyên quỳ thẳng người và không trả lời Lý Lão đầu.

    Cậu sẽ cố gắng thi đậu công danh, sau này trả ơn mẹ của Trần Tiểu Mãn.

    Cậu không muốn nhà cho một người lạ như Trần Tiểu Mãn vào nhà.

    Lý Lão đầu vỗ vai cậu và nói: "Cha sẽ nói chuyện với mẹ con."

    Sau khi đứng dậy, ông lại ngồi xổm xuống như thể đã nghĩ ra điều gì đó và nói với giọng nhỏ nhẹ: "Con nợ cha một lần, sau này phải trả cho cha."

    Lý Sơ Nguyên liếc nhìn cha mình một cái chê bai, sau đó lại nhìn thẳng về phía trước.

    Lý Lão đầu vừa bước vào phòng, thì thấy Chu Đại Nha đang bận rộn làm việc trước khung cửi.

    Ông xoa tay, nịnh nọt nói: "Bà già mệt rồi phải không, nghỉ chút đi."

    Chu Đại Nha liếc nhìn ông một cái, động tác trên tay không dừng: "Đang bận."

    Lý Lão đầu biết bà vẫn còn đang giận.

    Nửa mông của ông tựa trên giường, "hihi" cười.

    "Bà già, Sơ Nguyên là người có học thức, sau này sẽ là tú tài lão gia, bà kêu nó quỳ vậy đâu được."

    "Người có học thức thì có thể không có lương tâm sao? Đừng nói nó chưa thi được tú tài, cho dù có thi đậu rồi thì vẫn là con trai của Chu Đại Nha tôi!"

    Tay dùng lực, khung cửi phát ra tiếng "tách".

    Lý Lão đầu cười "hihi" nói: "Bà kêu nó quỳ thì nó không dậy, cả bánh Tiểu Mãn đưa cũng không ăn."

    "Để nó đói, hôm nay Tiểu Mãn giúp chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, phải để con bé ăn một bữa ngon."

    Chu Đại Nha rút tay lại rồi nhanh chóng bước vào phòng chính.

    Cầm chiếc bát gốm lên và đi vào bếp tìm Trần Tiểu Mãn.

    Có thấy ai trong bếp đâu.

    Chu Đại Nha lại tìm trong sân.

    Không ai.

    Phòng nào cũng không có.

    Chu Đại Nha hoảng sợ.

    "Ông già, Tiểu Mãn không thấy đâu cả!"

    "Có lẽ con bé ra thôn chơi thôi."

    Lý Lão đầu không quan tâm lắm.

    Chu Đại Nha phản bác: "Con bé rất ngoan, ra ngoài chơi chắc chắn sẽ nói với tôi."

    Bà vội vàng chạy đến trước mặt Lý Sơ Nguyên: "Có phải con đuổi Tiểu Mãn đi không?"

    Lý Sơ Nguyên bị vẻ mặt của mẹ cậu dọa sợ.

    Cậu lập tức phản bác: "Không có!"

    "Tiểu Mạn đi rồi, mau, mau gọi dân làng đi tìm Tiểu Mãn!"

    Chu Đại Nha vội vàng dặn dò Lý Lão đầu, quay người lại, chỉ vào Lý Sơ Nguyên nói: "Nếu Tiểu Mãn có chuyện gì xảy ra, mẹ sẽ lột da của con!"

    Nói xong, không thèm để ý đến Lý Sơ Nguyên, vội vã chạy ra ngoài cửa.

    Lý Lão đầu cũng hoảng hốt.

    Có chuyện lớn xảy ra rồi!

    Lý Lão đầu bế Lý Sơ Nguyên lên, lo lắng nói: "Đừng quỳ nữa, mau đi tìm dân làng giúp đỡ tìm người đi, đợi trời tối, Tiểu Mãn sẽ bị sói bắt đi!"

    Lý Sơ Nguyên hoảng sợ vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

    Sau khi ra khỏi sân, cậu không chút do dự chạy về phía nhà trưởng thôn.

    Lý Lão đầu thì đi đến những nhà gần đó để gọi người.

    Rất nhanh, những đứa trẻ của những nhà đó vừa chạy vừa hét trong thôn: "Vợ của Lý Sơ Nguyên không thấy đâu rồi, mau đi tìm cô ta đi!"

    Chạy một mạch, những người trẻ tuổi trong nhà lần lượt đi ra.

    Trưởng thôn già bị Lý Sơ Nguyên kéo đến dưới cây hòe già.

    Thấy dân làng đã tụ tập đông đủ, cậu vội vã chạy về phía Lý Lão đầu.

    "Ông nội Mãn Thương, ông xem chúng ta nên tìm từ đâu?

    Lý Lão đầu hỏi:" Đều biết con dâu thứ ba của tôi chứ? "

    " Sáng nay khi đến nhà ông cố Mãn Thương bán Ô Bào đã thấy qua. "

    " Được, vậy thì đều ra thôn tìm, phải tìm thấy trước khi trời tối. "

    Mọi người ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp lặn, không dám chậm trễ, vội vã chạy ra khỏi thôn, vây quanh ngoài thôn tìm người.

    Nhìn mấy chục người bận rộn, Lý Sơ Nguyên không biết làm sao.

    Lý Lão đầu gọi cậu lại, trừng mắt hỏi cậu:" Con đã nói gì với Tiểu Mãn?" "

    Tim Lý Sơ Nguyên đập" thình thịch ".

    Cha chưa bao giờ nhìn cậu như vậy.

    Trong cơn hoảng loạn, cậu lắc đầu mạnh:" Con chỉ nói không cần vợ. "

    Sắc mặt Lý Lão đầu hơi thả lỏng chút.

    Vỗ vỗ tảng đá bên cạnh nói:" Ngồi xuống đi, cha muốn nói chuyện với con." "

    Lý Sơ Nguyên ngồi trên một tảng đá nhỏ bên cạnh.

    " Tiểu Mãn không có nơi nào để đi rồi, nên mẹ con mới dẫn con bé về. "

    " Chắc về nhà tìm mẹ cô ta rồi? "

    Lý Lão đầu nhìn chằm chằm vào Lý Sơ Nguyên, bình tĩnh nói:" Mẹ con bé đã chết rồi. "

    Đứa trẻ bốn tuổi đã dần hiểu được cái chết là gì.

    Lý Sơ Nguyên kêu"... "

    Rồi đột nhiên quay đầu nhìn Lý Lão đầu:" Vậy cha cô ấy đâu? "

    " Cha và mẹ kế của con bé muốn bán con bé đi gánh cầu. "

    " Gánh cầu là gì? "

    Lý Lão đầu lấy tẩu thuốc ra, lắc hai lần trong tay.

    " Có một số cây cầu xây không được, thì phải chôn người sống ở nơi xây trụ cầu, sau đó trụ cầu mới có thể xây lên được. "

    Lòng Lý Sơ Nguyên run rẩy, mắt mở to.

    " Trần Tiểu Mãn.. "

    " Cha con bé muốn bắt con bé đi gánh cầu, mẹ con đã bỏ ra năm quan tiền để mua con bé về."
     
    Quỳnhhh đâyHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. Sasibi

    Bài viết:
    12
    Chương 17: Cá bay lên rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu của Lý Sơ Nguyên kêu ong ong.

    Tim như bị một bàn tay lớn bóp chặt, có thể vắt ra từng ngụm nước chua.

    Khuôn mặt cậu tái nhợt.

    Trần Tiểu Mãn không còn nhà nữa.

    Cậu còn bắt nạt cô.

    Cô nhất định đã bị cậu làm cho rất đau lòng, nên mới rời đi.

    Chính cậu đã hại cô.

    Lý Sơ Nguyên ngớ người.

    Không thể để tiểu nha đầu xảy ra chuyện.

    Cậu phải tìm được cô!

    Nhất định phải tìm được Trần Tiểu Mãn và đưa cô ấy về nhà!

    Lý Sơ Nguyên nhảy dựng lên và chạy ra khỏi thôn.

    Thấy bầu trời tối dần, dân làng càng lo lắng hơn và chạy càng xa hơn.

    Lý Lão đầu bị ngạt khói và ho liên tục.

    Một bé gái có thể đi đâu trong thời gian ngắn như vậy?

    Lý Lão đầu gõ cán cây tẩu vào tảng đá dưới mông.

    Nhìn về hướng xa.

    Phía trước có một ngọn núi lớn.

    Được người thôn Thanh Thạch gọi là Hậu Sơn.

    Vì trên núi có sói nên thường ngày không có ai đến đó ngoại trừ thợ săn.

    Đôi mắt của Lý Lão đầu dần mở to.

    Nếu Trần Tiểu Mãn rời khỏi thôn, chắc chắn phải đi qua cây hòe già.

    Luôn có người ngồi dưới gốc cây hòe già này để hóng mát, theo lý thì phải có người nhìn thấy cô mới đúng.

    Mọi người trong thôn đều đi ra ngoài tìm rồi, nhưng chưa có ai đến Hậu Sơn.

    Lý Lão đầu đứng dậy, vội vã đi về phía Hậu Sơn.

    Dưới chân núi Hậu Sơn.

    Bên bờ sông Hoài.

    Trần Tiểu Mãn cẩn thận hỏi: "Bán Tiên gia gia, thật sự có thể sao?"

    "Ta đảm bảo tối nay con sẽ ăn no bụng."

    Trương Bán Tiên bá khí nói.

    Trần Tiểu Mãn cầm một chiếc lá sen lớn rồi đưa ý thức vào phúc địa.

    Trương Bán Tiên đã đứng bên bờ Linh Hồ.

    Trần Tiểu Mãn vừa mở mắt ra, lập tức cúi đầu, lá sen vẫn còn trong tay.

    Cô "Wa" một tiếng: "Thực sự mang vào đây rồi!"

    Trương Bán Tiên tự hào chắp hai tay sau lưng.

    Chính là thích kiểu con bé như chưa bao giờ thấy qua cảnh đời vậy.

    Trần Tiểu Mãn xắn tay áo lên, lộ ra hai cánh tay trắng nõn gầy gò.

    Ngồi xổm xuống và dùng lá sen để hứng lấy chút linh thủy.

    Với một ý tưởng trong đầu, cô lại đứng bên bờ sông Hoài, linh thủy đựng trong lá sen cũng được đem ra.

    Cô hoan hô: "Con mang nó ra rồi!"

    "Được rồi, để nước ở vị trí cách sông một trượng (1 trượng bằng 10 thước = 1M). "

    Trương Bán Tiên chỉ huy Trần Tiểu Mãn.

    Trần Tiểu Mãn gật mạnh đầu, cầm lá sen chuẩn bị đi về phía cách xa bờ sông.

    "Tiểu Mãn, ngồi xổm xuống!"

    Nghe thấy tiếng kêu của Trương Bán Tiên, Trần Tiểu Mãn lập tức ngồi xổm xuống.

    Một con cá lớn bay qua trên đầu cô và rơi xuống đất với tiếng "bùm!" lớn.

    Trần Tiểu Mãn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

    Cô nhanh chóng nhìn sang và thấy con cá bằng một nửa mình, đang vùng vẫy dữ dội trên mặt đất.

    "Nó bay ra rồi!"

    Trần Tiểu Mãn chỉ vào con cá lớn trên mặt đất kêu lên.

    Trương Bán Tiên giục cô: "Mau chóng bỏ linh thủy xuống, con trốn xa một chút."

    Trần Tiểu Mãn cẩn thận bảo vệ linh thủy trong lá sen, chạy đến chỗ cách con cá lớn một trượng, tìm một tảng đá lớn đặt lá sen xuống.

    Quay người chạy đến một cái cây lớn kế bên, rồi thò đầu ra nhìn về phía đó.

    Cá lớn cá nhỏ ở sông Hoài nhảy ra khỏi mặt nước và rơi mạnh xuống đất theo hướng lá sen.

    Những con cá rơi xuống như những giọt mưa rơi dày đặc xuống đất.

    Sau khi rơi xuống đất vẫn không bỏ cuộc và cố gắng tiến về phía lá sen.

    "Bang bang bang!"

    Trần Tiểu Mãn kinh ngạc đến nỗi mắt mở to, miệng không khép lại được.

    "Nhiều.. nhiều cá quá!"

    "Đây là linh thủy, những con cá kia chắc chắn muốn đến gần nó như điên."

    Trương Bán Tiên nhàn nhã nhấp một ngụm rượu. "Còn nhiều thứ để xem nữa."

    Vừa dứt lời, hai con thỏ xám lao đến như điên.

    Đập mạnh vào tảng đá lớn dưới lá sen và ngất đi.

    Trần Tiểu Mãn miệng há càng to hơn.

    "Thỏ cũng đến rồi!"

    "Tối nay thêm thịt thỏ nướng."

    Trương Bán Tiên dửng dưng phất tay áo.

    Có ông ở đây, còn có thể để tiểu nha đầu bị đói sao?

    Trần Tiểu Mãn phấn khởi vỗ mạnh tay.

    "Thật lợi hại! Bán Tiên gia gia thật lợi hại!"

    Trương Bán Tiên ngẩng đầu lên nói: "Được rồi, đủ ăn rồi, thu linh thủy vào thôi."

    "Vâng!"

    Trần Tiểu Mãn gật mạnh đầu, phấn khích chạy tới, tay đựng vào lá sen, linh thủy liền biến mất.

    "Linh thủy lợi hại quá, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều cá đem đi bán!"

    Trương Bán Tiên ho khan một tiếng, "Con quên là không được để bất cứ ai biết đến sự tồn tại của Động Thiên Phúc Địa của ta sao?"

    Trần Tiểu Mãn vội vàng che miệng lại, lắc đầu dữ dội.

    Không được cho ai biết việc Bán Tiên gia gia đang ở trong bụng cô.

    "Nơi này không có ai, ta mới cho con dùng, sau này không được tùy tiện dùng, biết không?"

    Trương Bán Tiên không yên tâm lại dặn dò lần nữa.

    Nha đầu này tuổi còn nhỏ, nếu để lộ bí mật, cả ông và cô đều sẽ gặp nguy hiểm.

    "Sau này con sẽ không dùng nữa."

    Trần Tiểu Mãn đáp lại trong lòng.

    "Cha con đến rồi." "

    Trương Bán Tiên đột nhiên nói.

    Trần Tiểu Mãn lập tức nhìn quanh.

    Thì thấy một bóng người từ xa chạy về phía mình.

    Trần Tiểu Mãn vui vẻ giơ tay lên.

    Nghĩ đến việc bản thân phải rời đi, liền vội vàng buông tay xuống, muốn trốn sau lưng cây..

    " Tiểu Mãn? "

    Là giọng của cha.

    Cô do dự chút, vẫn vẫy tay:" Cha, con ở đây." "

    Bóng người bước nhanh hơn, phút chốc đã chạy đến trước mặt Trần Tiểu Mãn.

    Nhìn thấy Trần Tiểu Mãn, đôi mắt ông mở to:" Sao con lại chạy đến Hậu Sơn vậy? "

    Trần Tiểu Mãn rụt cổ lại, đôi mắt to đảo quanh, nhưng không dám nhìn Lý Lão đầu

    " Con rất tốn lương thực.. "

    Lý Lão đầu liếc mắt nhìn cô:" Con kiếm được năm quan tiền rồi?

    Cổ Trần Tiểu Mạn co lại như không thấy, giọng nói càng nhỏ hơn: "Chưa.."

    "Có biết còn nợ nhà bao nhiêu tiền không?"

    Lý Lão đầu giơ ba ngón tay ra, giơ trước mắt cô.

    "Gần bốn quan tiền!"

    Lý Lão đầu nheo mắt lại nói: "Con muốn quỵt nợ sao?"

    Giọng nói chột dạ của Trần Tiểu Mãn gần như không nghe thấy: "Con sẽ cố gắng kiếm tiền trả nợ cho cha."

    "Mau về làm việc như trâu như ngựa cho cha!"

    Lý Lão đầu "Hứ" một tiếng, lấy tẩu thuốc ra, rít một hơi, rồi thong thả thổi khói ra.

    Trần Tiểu Mãn nắm chặt hai bàn tay nhỏ, do dự một lúc rồi nói: "Con về, mẹ và Sơ Nguyên ca ca sẽ cãi nhau."

    "Con kiếm tiền giúp cha, cha sẽ giúp con khiến họ hòa giải."

    Lý Lão đầu miệng toe toét, lại cười như hoa: "Kiếm được tiền rồi, chúng ta mua đồ ăn ngon cho Sơ Nguyên, nó còn có thể gây chuyện sao?"

    Trần Tiểu Mãn đột nhiên ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: "Cha thật thông minh!" "

    " Nhớ này, sau này kiếm được tiền phải mua bánh đậu xanh. "

    " Sơ Nguyên ca ca thích ăn bánh đậu xanh. "Tiểu Mạn gật đầu.

    Lý Lão đầu kiêu kỳ nói:" Là cha thích ăn, đã nhớ chưa? "

    Trần Tiểu Mãn khó xử:" Con nhớ, nhưng con không có tiền. "

    " Đợi con lớn rồi mua. "Lý Lão đầu hào phóng vẫy tay nói:" Theo cha về nhà." "

    Nói xong, nắm tay Trần Tiểu Mãn định rời đi.

    Trần Tiểu Mãn vội vàng nói:" Cha mang cá về nhà bán rồi đổi lấy tiền. "

    " Ở đâu ra.. trời ơi, ở đâu ra nhiều cá vậy? "

    Lý Lão đầu kêu lên, cây tẩu thuốc trong tay suýt chút rơi xuống đất.

    Chỉ thấy khoảng cách từ bờ sông đến một tảng đá lớn cách đó không xa, cá lớn cá nhỏ được chất thành một ngọn đồi nhỏ.

    Trần Tiểu Mãn định lên tiếng, thì nghe thấy tiếng ho của Trương Bán Tiên từ trong lòng phát ra.

    Cô đảo mắt và nói:" Lúc con đến thì nó đã ở đây rồi. "

    Nói xong, chắp hai tay sau lưng, giả vờ nhìn về nơi khác.

    Không thấy cô không thấy cô..

    Lý Lão đầu vui mừng đến đầu óc quay cuồng, sao còn biết nghi ngờ cô chứ.

    Lập tức buông tay cô ra và lao thẳng đến trước đống cá.

    " Phát tài rồi! Mẹ ơi, phát tài rồi đây!"
     
    Quỳnhhh đâyHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  9. Sasibi

    Bài viết:
    12
    Chương 18: Người đã được tìm thấy rồi! Về nhà thôi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông đưa tay ra định bắt con cá to nhất, nhưng đuôi cá vẫy mạnh và hất tay ông ra.

    Lý Lão đầu mừng rỡ: "Có sức quá đi, con này có thể bán được không ít tiền!"

    Trên mặt đất toàn là cá, thì toàn là tiền trên mặt đất!

    Trần Tiểu Mãn vui vẻ chỉ vào tảng đá lớn rồi nói: "Cha, ở đây còn có hai con thỏ."

    "Thỏ?"

    Lý Lão đầu vội vã chạy tới.

    Nhìn thấy hai con thỏ dang rộng tay chân nằm dưới đất, ông dậm chân và nói: "Ây da, sao không mang gùi tre theo chứ!"

    Nhìn thấy rồi, thì đều là của ông hết!

    Ông phải mang hết về nhà!

    Nhưng ông về nhà, Tiểu Mãn ở lại đây một mình sẽ rất nguy hiểm.

    Chỉ có thể dẫn Tiểu Mãn về nhà lấy đồ thôi.

    Còn phải gọi dân làng trở về nữa.

    Ở chân núi này không có ai cả, không sợ cá bị lấy mất.

    Lý Lão đầu suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định.

    Đến một cái cây gần đó nhặt một ít lá rụng, bỏ vào quần áo rồi phủ lên đống cá.

    Trần Tiểu Mãn cũng loạng choạng chạy qua nhặt những chiếc lá rụng.

    Một lớn một nhỏ cứ vậy chạy qua chạy lại.

    Đợi khi cá đều bị lá che hết, Lý Lão đầu đập mạnh con thỏ xuống đất rồi giấu nó sau một tảng đá.

    Sau khi làm xong mọi việc, hai tay chắp sau lưng đi về phía nhà.

    Trần Tiểu Mãn cũng học theo ông, hai bàn tay nhỏ chắp sau lưng, cầm chiếc túi nhỏ lên, vui vẻ bước về phía thôn.

    Đi ngang qua nhà một dân làng, một ông lão tóc bạc hỏi: "Ông cố Mãn Thương, đã tìm thấy bà Tiểu Mãn chưa?"

    Lý Lão đầu gật đầu và vui vẻ nói: "Tìm thấy rồi, trẻ con chạy lung tung đến xung quanh Hậu Sơn chơi."

    "Hậu Sơn có sói, bà Tiểu Mãn tuyệt đối đừng đến đó!"

    Ông lão kêu lên.

    Trần Tiểu Mãn chỉ ngón trỏ vào mình, nghi hoặc hỏi: "Ông.. gọi con bà?"

    Ông lão nghẹn lời.

    Lý Lão đầu nói: "Nó thuộc hệ chắt của cha, nên gọi con là bà."

    Trần Tiểu Mãn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mái tóc bạc của ông lão.

    Ông lão vừa buồn vừa giận: "Ông cố Mãn Thương vai vế lớn, con vai vế nhỏ."

    Lúc này, ông thực sự muốn hỏi người cha đã mất của mình, sao sinh ông ra với vai vế nhỏ như vậy.

    Gọi đứa trẻ bốn tuổi Lý Sơ Nguyên là ông nội đã đủ tệ rồi, giờ lại phải gọi đứa bé ba tuổi là bà nội.

    Đã mấy chục tuổi như ông đỏ mặt thật!

    Ông không muốn nói chuyện với hai người này nữa, buồn bực.

    Vịn tường đứng dậy, cầm lấy chiếc ghế và quay người đi vào nhà.

    Lý Lão đầu gọi ông lại: "Bọn trẻ ở nhà không?"

    Ông lão chỉ có thể quay lại nói với Lý Lão đầu: "Các con trai, cháu trai đều đi tìm bà Tiểu Mãn rồi, chỉ có chắt ở nhà."

    Lý Lão đầu cười nói: "Kêu các chắt của con chạy đi gọi mọi người về, lát nữa ta sẽ tặng họ một con cá để ăn bổ."

    Ông lão vừa nãy còn phải vịn tường để đứng dậy, giờ thì lưng không mỏi, chân không đau rồi.

    Đứng thẳng dậy và trung khí dồi dào hét lớn về phía nhà: "Mấy đứa nhỏ, đi gọi dân làng về, tối nay chúng ta uống canh cá!"

    Tiếng reo hò vang lên trong nhà, và chục cậu bé ở nhiều độ tuổi khác nhau ùa ra khỏi nhà.

    Vừa chạy vừa hét: "Người đã tìm thấy rồi! Về nhà thôi!"

    "Ra hết sức hơn nữa!"

    Ông lão hét lớn.

    Tiếng hét các cậu bé lập tức nâng cao, cả thôn tràn ngập âm thanh "Người đã tìm thấy rồi".

    Những người nghe được tin lần lượt đi ra, nhìn thấy Trần Tiểu Mãn đều nói: "Cuối cùng cũng tìm thấy rồi."

    "Sau này đừng chạy lung tung nữa, cha mẹ lo lắng lắm."

    "Không bị sói bắt đi là may rồi."

    Trần Tiểu Mãn kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

    Dân làng đều đi tìm cô hết sao?

    Trong khoảnh khắc, trái tim cô nhảy lên vì vui sướng.

    Mẹ, Tiểu Mãn không phải là người dư thừa.

    Mọi người trong làng đều rất tốt bụng!

    Rồi đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.

    Cô liên lụy dân làng rồi..

    Trên đường đi, miệng Lý Lão đầu không ngừng.

    "Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi."

    "Đứa nhỏ ham chơi, chạy đến chân Hậu Sơn hái hoa."

    "Đó không thể nào, Con dâu Lý Mãn Thương tôi chắc chắn không thể bị sói bắt đi được."

    Cứ chào hỏi họ suốt chặng đường đến dưới cây hòe già.

    Nghe được tin Chu Đại Nha vội vã chạy về, kéo Trần Tiểu Mãn lại, xem cô từ trên xuống dưới.

    "Không bị thương chứ? Có bị té không?"

    Trần Tiểu Mãn vội vàng lắc đầu nhỏ: "Mẹ, con không sao."

    "Không sao thì tốt.."

    Chu Đại Nha thở phào nhẹ nhõm.

    Trong chốc lát, nỗi lo lắng của bà biến thành tức giận.

    Đây là lần đầu tiên bà nổi giận với Trần Tiểu Mãn trong ba ngày qua.

    "Con học ai vậy, không nói một lời bỏ đi, lỡ gặp phải bọn bắt cóc thì sao?"

    Lý Lão đầu vội vàng nói, "Đứa nhỏ vừa mới tìm được, bà để nó nghỉ ngơi chút trước đi."

    "Tôi đang dạy con, ông làm người tốt gì chứ?" Chu Đại Nha trừng mắt nhìn Lý Lão đầu.

    Lý Lão đầu xòe hai tay ra, nhìn Trần Tiểu Mãn với ánh mắt như muốn nói "Cha đã cố hết sức rồi."

    Trần Tiểu Mãn rụt cổ lại.

    Cơ thể nhỏ bé cọ vào người Chu Đại Nha, hai cánh tay nhỏ ôm lấy đùi Chu Đại Nha, ngẩng đầu nhỏ lên, đáng thương van xin: "Tiểu Mãn sai rồi, mẹ đừng tức giận nữa."

    Cơn tức giận của Chu Đại Nha lập tức biến mất.

    Bà nhấc Trần Tiểu Mãn lên với vẻ mặt nghiêm nghị.

    Giúp Tiểu Mãn lau sạch bùn trên mặt, không nhịn được cằn nhằn: "Lần sau ra ngoài về trên người dính đầy bùn đất, mẹ sẽ đánh con!"

    Trần Tiểu Mãn vòng một tay qua cổ Chu Đại Nha cười lộ hàm răng sữa: "Tiểu Mãn tìm được rất nhiều.."

    Lý Lão đầu kinh hãi, sợ Tiểu Mãn sẽ nói đến đống cá trước mặt mọi người.

    Ông nháy mắt với Trần Tiểu Mãn một hồi.

    Trần Tiểu Mãn nhìn ông với vẻ khó hiểu: "Mắt cha đau à?"

    Nha đầu ngốc này!

    Lý Lão đầu hết lời nói: "Cát bay vào mắt, khó chịu quá."

    Ngay sau đó, ông cười nói với Chu Đại Nha: "Bà già, về nhà nấu cơm mau đi. Tôi đói lắm rồi."

    "Người trong thôn vất vả giúp chúng ta đi tìm Tiểu Mãn, đều chưa kịp ăn cơm."

    Chu Đại Nha nói lời chỉ trích Lý Lão đầu, nhưng thực tế là muốn nói cho dân làng nghe.

    Dân làng dưới gốc cây hòe già mỉm cười đáp: "Người tìm được là tốt rồi."

    "Đều là người cùng thôn, khách sao chi chứ."

    Thôn trưởng già chống nạng cười nói: "Ông Mãn Thương đói rồi, bà Đại Nha về nấu cơm đi, việc còn lại con lo."

    Dân làng vẫn chưa về hết, phải có người đón họ về.

    Theo lý mà nói, Lý Lão đầu nên ở lại đợi mọi người trở về hết rồi mới về nhà.

    Dù gì thì cũng là mọi người đang giúp Lý Lão đầu.

    Thôn trưởng già chỉ khách khí một câu.

    Không ngờ Lý Lão đầu lại theo đó mà nói: "Vậy thì làm phiền thôn trưởng rồi."

    "Hả? À, không sao không sao."

    Thôn trưởng già sửng sốt một chút, sau đó phản ứng liền nhanh chóng đồng ý.

    Lý Lão đầu không quan tâm đến những chuyện đó mà chỉ kéo Chu Đại Nha về nhà.

    "Đi đi đi, muốn đói chết rồi."

    Chu Đại Nha còn muốn nói gì đó, Trần Tiểu Mãn ghé sát tai bà, thì thầm: "Mẹ, chúng ta bắt được rất nhiều cá."

    Chu Đại Nha hiểu ý.

    Chẳng trách ông già lại sốt ruộc đến vậy.

    Bà cũng không lo được phải khách khí với dân làng.

    Bế Trần Tiểu Mãn lên rồi vội vàng chạy về nhà.

    Trên đường về, Chu Đại Nha đã hiểu được đại khái.

    "Vậy phải mang hai thùng lớn qua đó rồi."

    "Hai thùng không đủ."

    Lý Lão đầu đập "Bạch" cây tẩu xuống bàn và nói, "Mỗi người chúng ta phải mang hai thùng lớn đi."

    "Nhiều như vậy sao?" Chu Đại Nha sửng sốt.

    Lý Lão đầu cười đắc ý: "Chúng ta đều phải chạy mấy chuyến mới được."

    Chu Đại Nha không chậm trễ, cầm hai đòn gánh và bốn cái thùng, đi theo Lý Lão đầu xách gùi tre lớn ra ngoài.

    Trần Tiểu Mãn vui vẻ nhảy nhót đi theo.
     
    Quỳnhhh đâyHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  10. Sasibi

    Bài viết:
    12
    Chương 19: Con đã hại chết Trần Tiểu Mãn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này, những người ra ngoài tìm Tiểu Mãn cũng dần dần trở về thôn.

    Thấy Lý Lão đầu và Chu Đại Nha gánh đòn gánh, cũng không nghĩ nhiều mà chỉ nói: "Đã muộn thế này rồi mà còn ra ngoài đồng làm việc sao?"

    "Rau ngoài đồng gần khô chết rồi, đi gánh chút trước khi trời tối."

    Một ông lão lớn tuổi hơn Lý Lão đầu thở dài: "Không ngờ Mãn Thương thúc có ngày lại siêng năng thế này."

    Trần Tiểu Mãn tò mò nhìn về phía ông lão.

    Cha rất chăm chỉ mà.

    Thấy ông lão không nói nữa, cô nhanh chóng đuổi theo hai người.

    Khi đến chân núi, trời vẫn chưa tối hẳn.

    Khi Lý Lão đầu gạt đám lá khô sang một bên và để lộ đống cá, mí mắt Chu Đại Nha giật suốt.

    "Nhiều quá rồi đó!"

    Lý Lão đầu cảm thấy đáng tiếc: "Lúc tôi đến vẫn còn sống, nhưng giờ đều chết rồi."

    Trần Tiểu Mãn cũng cảm thấy rất đáng tiếc.

    Nếu cha không đến, cô có thể đưa cá vào linh hồ nuôi, mang về nhà thì vẫn sẽ còn sống khỏe mạnh.

    Nghe cô lẩm bẩm, Trương Bán Tiên tức giận đến mức râu cũng rung lên.

    Đây là linh thủy, Trần Tiểu Mãn lại muốn dùng nó để nuôi cá?

    Thật là phung phí!

    Phung phí quá đi!

    Chu Đại Nha lại mừng rỡ: "Bắt được nhiều cá vậy đã đủ tốt rồi, sao còn tham lam muốn sống nữa?"

    Trần Tiểu Mãn thở dài, trong lòng càng thêm tiếc nuối.

    Những con cá này rất khỏe, đều từ sông bay ra.

    Thấy trời càng lúc càng tối, hai người không chần chừ nữa mà ngồi xổm xuống nhặt cá bỏ vào thùng.

    Trần Tiểu Mãn xắn tay áo lên, lộ ra hai cánh tay trắng nõn.

    Vừa ngồi xổm xuống, liền ôm chặt một con cá bằng một nửa cô, vui vẻ đứng dậy và bỏ vào thùng.

    Trong lúc hai già một trẻ đang bận rộn, Lý Sơ Nguyên vội vã chạy về nhà.

    Sau khi tìm kiếm hết căn nhà, sự phấn khích của cậu chuyển thành hoảng loạn.

    Không ai cả.

    Dân làng rõ ràng nói đã tìm thấy Trần Tiểu Mãn rồi.

    Cha mẹ phải dẫn cô về nhà rồi chứ.

    Trong đầu Lý Sơ Nguyên đột nhiên hiện lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ Trần Tiểu Mãn đã bị sói cắn chết rồi?

    Cậu sợ hãi đến mức đứng im tại chỗ.

    Dân làng đều nói, đứa trẻ chết bên ngoài sẽ không được đem về nhà.

    Có phải cha mẹ đã tìm chỗ nào đó chôn rồi không?

    Sắc mặt Lý Sơ Nguyên "Xoạt" lập tức trở nên tái nhợt.

    Run rẩy cả người.

    Trần Tiểu Mãn là bị cậu chọc tức bỏ đi.

    Là cậu đã hại chết Trần Tiểu Mãn!

    Một cảm giác hối hận mãnh liệt tràn ngập cả người, cậu hoảng loạn đến mức mắt đau nhức.

    "Rắc!"

    Đột nhiên, một tiếng vang lên trong bóng tối.

    Lý Sơ Nguyên lau khuôn mặt đẫm nước mắt.

    Cậu dùng mu bàn tay lau mắt, đôi mắt càng nóng hơn, chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống.

    Càng lau càng sợ.

    "Huhu.."

    Lý Sơ Nguyên khóc nức nở.

    Càng khóc càng buồn, và dần dần tiếng nức nở chuyển thành tiếng khóc lớn.

    * * *

    Sau khi bỏ đầy bốn thùng cá lớn, Chu Đại Nha và Lý Lão đầu mỗi người ngoài mang một đòn gánh, Lý Lão đầu còn đeo theo một gùi tre đầy ắp trên lưng.

    Khi nhìn thấy nhiều cá như vậy, Lý Lão đầu cảm thấy cả người như có nguồn năng lượng vô tận.

    Ước gì có thể một người mang hai đòn gánh về.

    Ba người họ đi về phía thôn làng trong bóng tối.

    Lúc này, mọi người trong thôn đều đã về nhà ăn tối, dọc đường không gặp ai cả.

    Từ xa, đã nghe thấy tiếng khóc.

    "Ai lại đánh con vào lúc đêm muộn thế này? Nhìn đứa trẻ khóc thảm thiết chưa kìa."

    Lý Lão đầu thở dài.

    Chu Đại Nha nhíu mày: "Sao trông giống như Sơ Nguyên nhà mình đang khóc vậy?"

    "Cái gì?"

    Lý Lão đầu kêu lên, bước nhanh hơn và chạy thẳng về nhà, Chu Đại Nha đổi đòn gánh sang vai bên kia rồi cũng bước nhanh hơn.

    Hai người vội vã chạy về nhà, thông qua ánh trắng thì thấy Lý Sơ Nguyên đang đứng trong phòng chính nhắm mắt khóc.

    Lý Lão đầu vứt đồ đạc đi, cầm lấy đòn gánh tức giận nói: "Thằng nhóc nào bắt nạt con?"

    Lý Sơ Nguyên nức nở mở mắt, thì thấy bên cạnh Lý Lão đầu vừa là đòn gánh vừa là gùi tre.

    Trong đầu cậu nghĩ đến cảnh tượng có người chết trong thôn và dân làng kéo nhau đến huyện thành để mua đồ.

    Giống như vậy vừa là đòn gánh vừa là gùi tre.

    Lý Sơ Nguyên hoảng sợ, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

    "Ah.. Con đã hại chết Trần Tiểu Mãn."

    Lý Lão đầu giật mình.

    "Làm.. làm sao chết vậy?"

    Tiều Mãn không phải ở sau lưng ông sao?

    Chu Đại Nha cũng cảm thấy bối rối.

    Sau khi đặt đòn gánh xuống, bà bước tới, vén chân áo lên lau mặt Lý Sơ Nguyên, lau khô nước mắt cậu.

    Chu Đại Nha vui vẻ: "Có mẹ ở đây thì sợ gì?"

    Lý Sơ Nguyên dùng mu bàn tay lau nước mắt, lại ôm Chu Đại Nha, sau đó quay đầu nhìn về phía sân.

    Mở mắt và nhìn xuống đất.

    Sau khi nhìn thấy cái bóng trên mặt đất, cậu ngạc nhiên nhìn Trần Tiểu Mãn.

    Khi nhìn thấy Trần Tiểu Mãn đứng nắm hai tay, cậu lập tức vui mừng chạy đến bên Trần Tiểu Mãn.

    "Sao cô chưa chết hả?"

    Trần Tiểu Mãn chớp mắt: "Tại sao muội phải chết chứ?"

    Lý Sơ Nguyên hỏi cô: "Cô đi đâu vậy?"

    "Muội đi về phía bờ sông." Trần Tiểu Mãn chỉ vào mấy cái thùng và nói: "Huynh xem, bên bờ sông có rất nhiều cá."

    Lý Sơ Nguyên lập tức hiểu ra: "Mẹ, mấy người đi bắt cá à?"

    Chu Đại Nha hết lời nói: "Không thì là gì chứ."

    "Con tưởng hai người đi nhận xác.."

    Từ cuối cùng cậu cắn răng nuốt lời.

    Cậu lau mặt thật mạnh và khóe miệng nhếch lên.

    "Sao hai người không dẫn con đi cùng?"

    "Con không ở nhà sao dẫn con đi?"

    Chu Đại Nha vừa tức giận vừa buồn cười.

    Thằng nhóc ngốc nghếch này, tự hù bản thân đến khóc.

    Lý Sơ Nguyên ngượng ngùng gãi đầu, sau đó cười ngốc.

    Vừa cười nước mắt vừa rơi.

    Cậu vừa cười vừa khóc.

    Trần Tiểu Mãn bất lực nhìn Chu Đại Nha.

    Chu Đại Nha bước tới, vòng tay ôm lấy Lý Sơ Nguyên.

    "Không có chuyện gì xảy ra cả, khóc gì chứ?"

    Lý Sơ Nguyên dùng tay áo lau nước mắt, nghĩ đến điều gì đó, nghiêm túc nói với Trần Tiểu Mãn: "Cô đợi chút!"

    Cậu quay người và chạy nhanh vào nhà.

    Từ trong phòng vọng ra tiếng kêu của Lý Lão đầu: "Đừng đụng vào cá của cha!"

    Chu Đại Nha nghiến răng tức giận.

    Lát nữa phải dạy cho thằng nhóc một bài học mới được!

    Sau khi bình tĩnh lại, Chu Đại Nha ngồi xổm xuống, dùng đôi bàn tay thô ráp vuốt ve cái đầu nhỏ của Trần Tiểu Mãn.

    "Sau này không được bỏ chạy như ngày hôm nay nữa."

    Mũi của Trần Tiểu Mãn chua xót.

    Nước mắt cư ứ trên mắt.

    "Sau này Tiểu Mãn sẽ không làm mẹ lo lắng nữa."

    Cảm xúc của Chu Đại Nha không hề dịu đi, còn nghiêm túc nói: "Đây là nhà con, nếu ở nhà bị uất ức thì nói với cha mẹ, hiểu chưa?"

    Trần Tiểu Mãn hít một hơi, gật mạnh đầu: "Dạ!"

    Tiểu Mãn có nhà rồi.

    Mẹ, Tiểu Mãn đã gặp được rất nhiều người tốt, và họ đều rất tốt với Tiểu Mãn.

    Tiểu Mãn rất hạnh phúc.

    Tiểu Mãn sẽ cố gắng hết sức đối xử tốt với họ.

    Mẹ đừng lo cho Tiểu Mãn.

    Trần Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ với vầng trăng sáng trên bầu trời.
     
    Quỳnhhh đâyHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...