Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 60 :(b)
- Biết là được, không cần làm ồn Thanh cùng nhi đồng nghỉ ngơi, nhanh về đi.
Vu nói xong liền nhấc chân bước đi.
Quang không cam lòng đuổi theo, vu nhìn hắn thở dài:
- Ngươi cho là ngươi muốn thay thì có thể thay? Ngươi đã biết chuyện này, nhớ kỹ ý tốt của Giác là được. Được rồi, bên ngoài cũng không còn chuyện gì của ngươi, ngươi nhanh đi chiếu cố nhi đồng đi thôi.
Diễm một đường ôm Hoàng Giác chạy trở về nhanh như gió, đến chỗ không có ai mới chậm lại bước chân.
Hoàng Giác lớn như vậy lần đầu tiên bị người ôm kiểu công chúa, là một nam nhân thẳng tắp, lúc này cảm giác xấu hổ nhục nhã dâng tràn trong lòng hắn.
Nhưng hiện tại hắn đang ở trong trạng thái "chiều sâu hôn mê"..
Trong lòng hắn không ngừng thôi miên chính mình:
- Ta đang hôn mê, ta đang hôn mê..
Chậm rãi, Hoàng Giác cảm giác ngày càng không thích hợp, không phải Diễm nên nhanh chóng đem hắn ôm về nhà, đặt lên giường, tìm thánh dược đút cho hắn sao?
Như thế nào cảm giác Diễm càng chạy càng chậm đây?
Chẳng lẽ Diễm không lo lắng hắn còn như bây giờ tùy thời sẽ cúp?
Trong lòng nghi hoặc càng ngày càng nhiều, hắn nhịn không được hí mắt xem xét, đối diện với đôi mắt tối đen của Diễm.
Hoàng Giác hoảng sợ nhắm nghiền mắt lại, nháy mắt trong lòng kêu rên một tiếng, phản ứng quá độ, xong rồi!
Hắn chịu phận bất hạnh lại mở mắt ra, hữu khí vô lực khẽ giãy chân:
- Được rồi, ngươi đã biết thì không cần ôm, thả ta xuống đây đi.
Trên mặt Diễm lộ vẻ lo âu, lời nói ra khỏi miệng lại vô cùng bình tĩnh:
- Đối diện có người tới, nhắm mắt.
Hoàng Giác nghe được người kia lo lắng hỏi Diễm hắn bị làm sao vậy, bị Diễm tùy tiện qua loa đuổi đi.
Trong lòng Hoàng Giác nhất thời bội phục tới cực điểm, không nhìn ra Diễm bình thường làm bộ dáng con người rắn rỏi, giả bộ còn giống hơn cả hắn.
- Được rồi, không còn ai, nói một chút đi, sao lại thế này?
Thanh âm của Diễm chợt vang lên.
Hoàng Giác nhắm mắt lại:
- Trước tiên nói ngươi làm sao mà đoán được.
Diễm:
- Ngươi còn nhớ được lúc trước ngươi cứu ta sao?
Hoàng Giác:
- Ân.
Diễm:
- Lúc đó ta chưa hoàn toàn ngất đi.
Hoàng Giác:
- Ân.
Diễm sụp mắt, nhìn người nằm trong lòng mình, vừa gầy lại nhỏ, lúc này khuôn mặt tái nhợt, thoạt nhìn còn có vài phần đáng thương, thanh âm ôn hòa xuống dưới:
- Ta biết, là ngươi cứu ta.
Hoàng Giác sớm có đoán trước, lúc này cũng không kinh hãi:
- Cho nên?
- Cho nên.
Trong mắt Diễm lộ ý cười:
- Ta biết những lời ngươi nói hôm nay là gạt người.
Nếu thật sự bị đổi vị trí thương tổn, lúc trước sau khi cứu hắn Giác cũng không thể còn tinh lực mười phần chạy tới lấy răng nanh của con voi kia.
- Ta thật cao hứng ngươi có thể nghĩ ra biện pháp như vậy tự bảo vệ mình.
Diễm lại bổ sung nói.
Đây là lời nói thật tình của Diễm.
Lúc mới bắt đầu, hắn nghĩ Giác thật sự xảy ra chuyện, tâm thần đại loạn không chút suy nghĩ muốn nhờ vu trị liệu cho Giác, may mắn vừa nhìn thấy vu hắn lại kịp phản ứng, ôm Giác chạy không để cho vu phát hiện sơ hở.
Nhưng mà..
Thanh âm Diễm biến đổi, không đồng ý nói:
- Ngươi làm như vậy quá mạo hiểm, nếu vạn nhất ta không kịp phản ứng, thật để cho vu khám bệnh cho ngươi sao?
Hoàng Giác bất đắc dĩ mở mắt:
- Ai bảo ta không còn biện pháp nào khác?
Chuyện xảy ra đột nhiên, bọn họ mới đi qua không bao lâu thì Thanh cùng nhi đồng đã không được.
Quan hệ giữa Quang cùng hắn cũng không tệ, còn cùng chung bộ lạc, dưới tình huống hắn có thể cứu người cũng không còn cách nào khác trơ mắt nhìn Thanh cùng nhi đồng mới sinh tử vong.
Cho nên dù biết rõ sẽ gặp phải phiền toái, hắn vẫn phải cứu.
Về phản ứng sau đó, hoàn toàn là theo bản năng linh quang chợt lóe, đột nhiên phát huy, căn bản không có cơ hội thông gió với Diễm.
May mắn Diễm không làm cho hắn thất vọng.
Nghĩ vậy Hoàng Giác cười, chân thành nói:
- May mắn có ngươi.
Diễm lắc đầu:
- Ngươi nha, sau này đừng tiếp tục như vậy. Ngươi chính là thần sử tương lai, không phải thần, ngươi không cần phải phụ trách cho tính mạng của người khác.
Diễm nhận chân nói:
- Ngươi không nợ bọn hắn cái gì. Ngươi phải nhớ kỹ sự tham lam của con người là vô chừng mực, một mặt thiện lương cũng không thể đạt được mọi người vĩnh cửu cảm kích, chỉ biết làm lớn tham dục của bọn họ. Trước khi hoàn toàn nắm chắc cam đoan an toàn của bản thân cùng người nhà, ta hi vọng ngươi mọi sự phải suy nghĩ nhiều hơn cho chính mình.
Đây là lời nói tận đáy lòng của Diễm.
Ban đầu cũng bởi vì ở trong Hỏa bộ lạc hắn không tranh không giành, một mặt lui nhường, nhưng lại không biết che giấu thực lực của chính mình, mới khiến cho Mãnh cùng thủ lĩnh kiêng kỵ lại cảm thấy được hắn yếu đuối dễ bắt nạt, cuối cùng hại tính mạng của tiểu Hà, bản thân hắn cũng bị bách lưu vong.
Tình huống của Giác tuy rằng không giống hắn, nhưng vẫn mang ý tứ như hắn.
Hôm nay mọi người biết Giác có thể trị lành người sắp chết, như vậy sau này trong bộ lạc có người bị trọng thương, có thể trước tiên nghĩ tìm Giác giúp đỡ trị liệu?
Đáp án cơ hồ là khẳng định. Ở trước mặt sống chết, không ai có thể làm hờ hững.
Nếu Giác ra tay trị liệu, mọi người cảm kích đồng thời sẽ sinh ra tâm lý ỷ lại, sau này việc gì cũng đều chạy đi tìm Giác. Nhưng sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, sẽ có lúc Giác không trị được, đến lúc đó không thể đem người chữa khỏi, như vậy người nhà của họ có thể sẽ nghi ngờ Giác không hết lòng hết sức, sinh lòng oán hận đối với Giác?
Nếu Giác không ra tay trị liệu, mọi người có thể sẽ nói Giác máu lạnh vô tình, đồng thời sinh lòng bất mãn? Dù sao Giác có thể trị cho mẹ con Thanh, không ai tin Giác không trị liệu được cho bọn họ.
Khi ác ý cùng tham lam nảy sinh tới trình độ nhất định, chính là bắt đầu cho mầm tai vạ, ai cũng không biết người điên cuồng sẽ làm ra những chuyện gì.
Tổ tiên Hỏa bộ lạc từng xuất hiện chuyện thần sử bị tử vong. Sau đó mới điều tra được thần sử là bị mấy chiến sĩ bộ lạc liên hợp giết chết xé xác ăn, bởi vì bọn hắn tin tưởng chỉ cần ăn thịt của thần sử, có thể lấy được thần lực của hắn.
Vu nói xong liền nhấc chân bước đi.
Quang không cam lòng đuổi theo, vu nhìn hắn thở dài:
- Ngươi cho là ngươi muốn thay thì có thể thay? Ngươi đã biết chuyện này, nhớ kỹ ý tốt của Giác là được. Được rồi, bên ngoài cũng không còn chuyện gì của ngươi, ngươi nhanh đi chiếu cố nhi đồng đi thôi.
Diễm một đường ôm Hoàng Giác chạy trở về nhanh như gió, đến chỗ không có ai mới chậm lại bước chân.
Hoàng Giác lớn như vậy lần đầu tiên bị người ôm kiểu công chúa, là một nam nhân thẳng tắp, lúc này cảm giác xấu hổ nhục nhã dâng tràn trong lòng hắn.
Nhưng hiện tại hắn đang ở trong trạng thái "chiều sâu hôn mê"..
Trong lòng hắn không ngừng thôi miên chính mình:
- Ta đang hôn mê, ta đang hôn mê..
Chậm rãi, Hoàng Giác cảm giác ngày càng không thích hợp, không phải Diễm nên nhanh chóng đem hắn ôm về nhà, đặt lên giường, tìm thánh dược đút cho hắn sao?
Như thế nào cảm giác Diễm càng chạy càng chậm đây?
Chẳng lẽ Diễm không lo lắng hắn còn như bây giờ tùy thời sẽ cúp?
Trong lòng nghi hoặc càng ngày càng nhiều, hắn nhịn không được hí mắt xem xét, đối diện với đôi mắt tối đen của Diễm.
Hoàng Giác hoảng sợ nhắm nghiền mắt lại, nháy mắt trong lòng kêu rên một tiếng, phản ứng quá độ, xong rồi!
Hắn chịu phận bất hạnh lại mở mắt ra, hữu khí vô lực khẽ giãy chân:
- Được rồi, ngươi đã biết thì không cần ôm, thả ta xuống đây đi.
Trên mặt Diễm lộ vẻ lo âu, lời nói ra khỏi miệng lại vô cùng bình tĩnh:
- Đối diện có người tới, nhắm mắt.
Hoàng Giác nghe được người kia lo lắng hỏi Diễm hắn bị làm sao vậy, bị Diễm tùy tiện qua loa đuổi đi.
Trong lòng Hoàng Giác nhất thời bội phục tới cực điểm, không nhìn ra Diễm bình thường làm bộ dáng con người rắn rỏi, giả bộ còn giống hơn cả hắn.
- Được rồi, không còn ai, nói một chút đi, sao lại thế này?
Thanh âm của Diễm chợt vang lên.
Hoàng Giác nhắm mắt lại:
- Trước tiên nói ngươi làm sao mà đoán được.
Diễm:
- Ngươi còn nhớ được lúc trước ngươi cứu ta sao?
Hoàng Giác:
- Ân.
Diễm:
- Lúc đó ta chưa hoàn toàn ngất đi.
Hoàng Giác:
- Ân.
Diễm sụp mắt, nhìn người nằm trong lòng mình, vừa gầy lại nhỏ, lúc này khuôn mặt tái nhợt, thoạt nhìn còn có vài phần đáng thương, thanh âm ôn hòa xuống dưới:
- Ta biết, là ngươi cứu ta.
Hoàng Giác sớm có đoán trước, lúc này cũng không kinh hãi:
- Cho nên?
- Cho nên.
Trong mắt Diễm lộ ý cười:
- Ta biết những lời ngươi nói hôm nay là gạt người.
Nếu thật sự bị đổi vị trí thương tổn, lúc trước sau khi cứu hắn Giác cũng không thể còn tinh lực mười phần chạy tới lấy răng nanh của con voi kia.
- Ta thật cao hứng ngươi có thể nghĩ ra biện pháp như vậy tự bảo vệ mình.
Diễm lại bổ sung nói.
Đây là lời nói thật tình của Diễm.
Lúc mới bắt đầu, hắn nghĩ Giác thật sự xảy ra chuyện, tâm thần đại loạn không chút suy nghĩ muốn nhờ vu trị liệu cho Giác, may mắn vừa nhìn thấy vu hắn lại kịp phản ứng, ôm Giác chạy không để cho vu phát hiện sơ hở.
Nhưng mà..
Thanh âm Diễm biến đổi, không đồng ý nói:
- Ngươi làm như vậy quá mạo hiểm, nếu vạn nhất ta không kịp phản ứng, thật để cho vu khám bệnh cho ngươi sao?
Hoàng Giác bất đắc dĩ mở mắt:
- Ai bảo ta không còn biện pháp nào khác?
Chuyện xảy ra đột nhiên, bọn họ mới đi qua không bao lâu thì Thanh cùng nhi đồng đã không được.
Quan hệ giữa Quang cùng hắn cũng không tệ, còn cùng chung bộ lạc, dưới tình huống hắn có thể cứu người cũng không còn cách nào khác trơ mắt nhìn Thanh cùng nhi đồng mới sinh tử vong.
Cho nên dù biết rõ sẽ gặp phải phiền toái, hắn vẫn phải cứu.
Về phản ứng sau đó, hoàn toàn là theo bản năng linh quang chợt lóe, đột nhiên phát huy, căn bản không có cơ hội thông gió với Diễm.
May mắn Diễm không làm cho hắn thất vọng.
Nghĩ vậy Hoàng Giác cười, chân thành nói:
- May mắn có ngươi.
Diễm lắc đầu:
- Ngươi nha, sau này đừng tiếp tục như vậy. Ngươi chính là thần sử tương lai, không phải thần, ngươi không cần phải phụ trách cho tính mạng của người khác.
Diễm nhận chân nói:
- Ngươi không nợ bọn hắn cái gì. Ngươi phải nhớ kỹ sự tham lam của con người là vô chừng mực, một mặt thiện lương cũng không thể đạt được mọi người vĩnh cửu cảm kích, chỉ biết làm lớn tham dục của bọn họ. Trước khi hoàn toàn nắm chắc cam đoan an toàn của bản thân cùng người nhà, ta hi vọng ngươi mọi sự phải suy nghĩ nhiều hơn cho chính mình.
Đây là lời nói tận đáy lòng của Diễm.
Ban đầu cũng bởi vì ở trong Hỏa bộ lạc hắn không tranh không giành, một mặt lui nhường, nhưng lại không biết che giấu thực lực của chính mình, mới khiến cho Mãnh cùng thủ lĩnh kiêng kỵ lại cảm thấy được hắn yếu đuối dễ bắt nạt, cuối cùng hại tính mạng của tiểu Hà, bản thân hắn cũng bị bách lưu vong.
Tình huống của Giác tuy rằng không giống hắn, nhưng vẫn mang ý tứ như hắn.
Hôm nay mọi người biết Giác có thể trị lành người sắp chết, như vậy sau này trong bộ lạc có người bị trọng thương, có thể trước tiên nghĩ tìm Giác giúp đỡ trị liệu?
Đáp án cơ hồ là khẳng định. Ở trước mặt sống chết, không ai có thể làm hờ hững.
Nếu Giác ra tay trị liệu, mọi người cảm kích đồng thời sẽ sinh ra tâm lý ỷ lại, sau này việc gì cũng đều chạy đi tìm Giác. Nhưng sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, sẽ có lúc Giác không trị được, đến lúc đó không thể đem người chữa khỏi, như vậy người nhà của họ có thể sẽ nghi ngờ Giác không hết lòng hết sức, sinh lòng oán hận đối với Giác?
Nếu Giác không ra tay trị liệu, mọi người có thể sẽ nói Giác máu lạnh vô tình, đồng thời sinh lòng bất mãn? Dù sao Giác có thể trị cho mẹ con Thanh, không ai tin Giác không trị liệu được cho bọn họ.
Khi ác ý cùng tham lam nảy sinh tới trình độ nhất định, chính là bắt đầu cho mầm tai vạ, ai cũng không biết người điên cuồng sẽ làm ra những chuyện gì.
Tổ tiên Hỏa bộ lạc từng xuất hiện chuyện thần sử bị tử vong. Sau đó mới điều tra được thần sử là bị mấy chiến sĩ bộ lạc liên hợp giết chết xé xác ăn, bởi vì bọn hắn tin tưởng chỉ cần ăn thịt của thần sử, có thể lấy được thần lực của hắn.