Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Dec 24, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 60 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Biết là được, không cần làm ồn Thanh cùng nhi đồng nghỉ ngơi, nhanh về đi.

    Vu nói xong liền nhấc chân bước đi.

    Quang không cam lòng đuổi theo, vu nhìn hắn thở dài:

    - Ngươi cho là ngươi muốn thay thì có thể thay? Ngươi đã biết chuyện này, nhớ kỹ ý tốt của Giác là được. Được rồi, bên ngoài cũng không còn chuyện gì của ngươi, ngươi nhanh đi chiếu cố nhi đồng đi thôi.

    Diễm một đường ôm Hoàng Giác chạy trở về nhanh như gió, đến chỗ không có ai mới chậm lại bước chân.

    Hoàng Giác lớn như vậy lần đầu tiên bị người ôm kiểu công chúa, là một nam nhân thẳng tắp, lúc này cảm giác xấu hổ nhục nhã dâng tràn trong lòng hắn.

    Nhưng hiện tại hắn đang ở trong trạng thái "chiều sâu hôn mê"..

    Trong lòng hắn không ngừng thôi miên chính mình:

    - Ta đang hôn mê, ta đang hôn mê..

    Chậm rãi, Hoàng Giác cảm giác ngày càng không thích hợp, không phải Diễm nên nhanh chóng đem hắn ôm về nhà, đặt lên giường, tìm thánh dược đút cho hắn sao?

    Như thế nào cảm giác Diễm càng chạy càng chậm đây?

    Chẳng lẽ Diễm không lo lắng hắn còn như bây giờ tùy thời sẽ cúp?

    Trong lòng nghi hoặc càng ngày càng nhiều, hắn nhịn không được hí mắt xem xét, đối diện với đôi mắt tối đen của Diễm.

    Hoàng Giác hoảng sợ nhắm nghiền mắt lại, nháy mắt trong lòng kêu rên một tiếng, phản ứng quá độ, xong rồi!

    Hắn chịu phận bất hạnh lại mở mắt ra, hữu khí vô lực khẽ giãy chân:

    - Được rồi, ngươi đã biết thì không cần ôm, thả ta xuống đây đi.

    Trên mặt Diễm lộ vẻ lo âu, lời nói ra khỏi miệng lại vô cùng bình tĩnh:

    - Đối diện có người tới, nhắm mắt.

    Hoàng Giác nghe được người kia lo lắng hỏi Diễm hắn bị làm sao vậy, bị Diễm tùy tiện qua loa đuổi đi.

    Trong lòng Hoàng Giác nhất thời bội phục tới cực điểm, không nhìn ra Diễm bình thường làm bộ dáng con người rắn rỏi, giả bộ còn giống hơn cả hắn.

    - Được rồi, không còn ai, nói một chút đi, sao lại thế này?

    Thanh âm của Diễm chợt vang lên.

    Hoàng Giác nhắm mắt lại:

    - Trước tiên nói ngươi làm sao mà đoán được.

    Diễm:

    - Ngươi còn nhớ được lúc trước ngươi cứu ta sao?

    Hoàng Giác:

    - Ân.

    Diễm:

    - Lúc đó ta chưa hoàn toàn ngất đi.

    Hoàng Giác:

    - Ân.

    Diễm sụp mắt, nhìn người nằm trong lòng mình, vừa gầy lại nhỏ, lúc này khuôn mặt tái nhợt, thoạt nhìn còn có vài phần đáng thương, thanh âm ôn hòa xuống dưới:

    - Ta biết, là ngươi cứu ta.

    Hoàng Giác sớm có đoán trước, lúc này cũng không kinh hãi:

    - Cho nên?

    - Cho nên.

    Trong mắt Diễm lộ ý cười:

    - Ta biết những lời ngươi nói hôm nay là gạt người.

    Nếu thật sự bị đổi vị trí thương tổn, lúc trước sau khi cứu hắn Giác cũng không thể còn tinh lực mười phần chạy tới lấy răng nanh của con voi kia.

    - Ta thật cao hứng ngươi có thể nghĩ ra biện pháp như vậy tự bảo vệ mình.

    Diễm lại bổ sung nói.

    Đây là lời nói thật tình của Diễm.

    Lúc mới bắt đầu, hắn nghĩ Giác thật sự xảy ra chuyện, tâm thần đại loạn không chút suy nghĩ muốn nhờ vu trị liệu cho Giác, may mắn vừa nhìn thấy vu hắn lại kịp phản ứng, ôm Giác chạy không để cho vu phát hiện sơ hở.

    Nhưng mà..

    Thanh âm Diễm biến đổi, không đồng ý nói:

    - Ngươi làm như vậy quá mạo hiểm, nếu vạn nhất ta không kịp phản ứng, thật để cho vu khám bệnh cho ngươi sao?

    Hoàng Giác bất đắc dĩ mở mắt:

    - Ai bảo ta không còn biện pháp nào khác?

    Chuyện xảy ra đột nhiên, bọn họ mới đi qua không bao lâu thì Thanh cùng nhi đồng đã không được.

    Quan hệ giữa Quang cùng hắn cũng không tệ, còn cùng chung bộ lạc, dưới tình huống hắn có thể cứu người cũng không còn cách nào khác trơ mắt nhìn Thanh cùng nhi đồng mới sinh tử vong.

    Cho nên dù biết rõ sẽ gặp phải phiền toái, hắn vẫn phải cứu.

    Về phản ứng sau đó, hoàn toàn là theo bản năng linh quang chợt lóe, đột nhiên phát huy, căn bản không có cơ hội thông gió với Diễm.

    May mắn Diễm không làm cho hắn thất vọng.

    Nghĩ vậy Hoàng Giác cười, chân thành nói:

    - May mắn có ngươi.

    Diễm lắc đầu:

    - Ngươi nha, sau này đừng tiếp tục như vậy. Ngươi chính là thần sử tương lai, không phải thần, ngươi không cần phải phụ trách cho tính mạng của người khác.

    Diễm nhận chân nói:

    - Ngươi không nợ bọn hắn cái gì. Ngươi phải nhớ kỹ sự tham lam của con người là vô chừng mực, một mặt thiện lương cũng không thể đạt được mọi người vĩnh cửu cảm kích, chỉ biết làm lớn tham dục của bọn họ. Trước khi hoàn toàn nắm chắc cam đoan an toàn của bản thân cùng người nhà, ta hi vọng ngươi mọi sự phải suy nghĩ nhiều hơn cho chính mình.

    Đây là lời nói tận đáy lòng của Diễm.

    Ban đầu cũng bởi vì ở trong Hỏa bộ lạc hắn không tranh không giành, một mặt lui nhường, nhưng lại không biết che giấu thực lực của chính mình, mới khiến cho Mãnh cùng thủ lĩnh kiêng kỵ lại cảm thấy được hắn yếu đuối dễ bắt nạt, cuối cùng hại tính mạng của tiểu Hà, bản thân hắn cũng bị bách lưu vong.

    Tình huống của Giác tuy rằng không giống hắn, nhưng vẫn mang ý tứ như hắn.

    Hôm nay mọi người biết Giác có thể trị lành người sắp chết, như vậy sau này trong bộ lạc có người bị trọng thương, có thể trước tiên nghĩ tìm Giác giúp đỡ trị liệu?

    Đáp án cơ hồ là khẳng định. Ở trước mặt sống chết, không ai có thể làm hờ hững.

    Nếu Giác ra tay trị liệu, mọi người cảm kích đồng thời sẽ sinh ra tâm lý ỷ lại, sau này việc gì cũng đều chạy đi tìm Giác. Nhưng sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, sẽ có lúc Giác không trị được, đến lúc đó không thể đem người chữa khỏi, như vậy người nhà của họ có thể sẽ nghi ngờ Giác không hết lòng hết sức, sinh lòng oán hận đối với Giác?

    Nếu Giác không ra tay trị liệu, mọi người có thể sẽ nói Giác máu lạnh vô tình, đồng thời sinh lòng bất mãn? Dù sao Giác có thể trị cho mẹ con Thanh, không ai tin Giác không trị liệu được cho bọn họ.

    Khi ác ý cùng tham lam nảy sinh tới trình độ nhất định, chính là bắt đầu cho mầm tai vạ, ai cũng không biết người điên cuồng sẽ làm ra những chuyện gì.

    Tổ tiên Hỏa bộ lạc từng xuất hiện chuyện thần sử bị tử vong. Sau đó mới điều tra được thần sử là bị mấy chiến sĩ bộ lạc liên hợp giết chết xé xác ăn, bởi vì bọn hắn tin tưởng chỉ cần ăn thịt của thần sử, có thể lấy được thần lực của hắn.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 61 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng may Giác còn chưa quá ngu ngốc, biết ở trước mặt đoàn người biểu diễn một phen, nhưng rốt cục vẫn còn có đau buồn âm thầm tồn tại.

    Cánh tay Diễm ôm Hoàng Giác hơi siết chặt một ít, bất kể như thế nào hắn đều sẽ che chở Giác.

    Hoàng Giác sờ mũi:

    - Sau này ta sẽ chú ý.. khụ, ngươi có thể buông ta xuống không..

    Bị người ôm như vậy cảm giác thật là lạ.

    - Không thể.

    Diễm gọn gàng linh hoạt cự tuyệt, sụp mắt nhìn hắn:

    - Hiện tại ngươi còn đang hôn mê.

    Hoàng Giác:

    - Được rồi!

    Hắn chịu phận bất hạnh nhắm mắt lại, tiếp tục mặc niệm:

    - Mình đang hôn mê, mình đang hôn mê..

    Cho nên ôm thì ôm đi, người bị hôn mê bị bế cũng là chuyện thật bình thường.

    Lúc này hai người đều đã quên, trừ bỏ ôm kiểu ôm công chúa, cõng sẽ càng dễ dàng hơn một ít.

    Mỗi nữ nhân đều có một trái tim nghiệp dư, cho dù Phong tính tình giống tháo hán tử đều không ngoại lệ.

    Chứng kiến Hoàng Giác dùng băng tuyết xây dựng một phòng ở trong suốt trong sáng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống đều lóe lên thất thải quang mang, Phong liền tâm động. Nhà băng vừa xây xong, nàng liền lôi kéo Chiến, Thú cùng cha mình đến hỗ trợ xây nhà băng cho nàng, kề cận bên cạnh nhà của Giác.

    Chỉ là vì thích thú, nàng cũng không tính toán xây căn phòng lớn, đủ cho một mình nàng ở lại là được, không cần xây phòng bếp, trực tiếp qua chỗ Giác ăn cơm.

    Mộc yêu chiều con cái, cũng cưng chiều đứa con gái duy nhất, Phong nói xong ý nghĩ của chính mình Mộc lập tức kêu hai đứa con trai tiếp tục kêu thêm nô lệ cùng tù binh bận rộn xây phòng ở cho con gái mình.

    Bên này làm sục sôi ngất trời, căn bản không biết chuyện Thanh sinh con, cách khá xa nên cũng không có người nào đặc biệt thông tri bọn hắn.

    Vì vậy chờ chứng kiến Diễm ôm Giác "hôn mê" trở về, bọn họ đều ngây dại.

    Phong kêu to:

    - Giác làm sao vậy?

    Nàng tùy tay ném nắm tuyết trong tay, lao về hướng bên này.

    Mộc bọn họ cũng vội vàng vây tới, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng:

    - Giác làm sao vậy? Bị thương sao? Sao ngươi đem hắn ôm trở về? Nhanh ôm tới chỗ vu a!

    Phong lại tức giận kêu:

    - Là đồ khốn nào lại khi dễ Giác sao? Ta nhất định phải làm thịt hắn mới được!

    Nàng bất mãn nhìn Diễm:

    - Ngươi không phải là chiến sĩ của Giác, phải bảo vệ Giác sao? Ngươi bảo hộ Giác như vậy..

    Mộc nôn nóng khoát tay:

    - Việc này để nói sau, ta đưa Giác đi tìm vu.

    Nói xong muốn đưa tay tiếp nhận Giác.

    Diễm rốt cục có thể nói chuyện:

    - Giác là vì cứu Thanh cùng nhi đồng nàng mới sinh nên mới thành như vậy, vu cũng không có biện pháp, ta dẫn hắn trở về uống thánh dược.

    Vừa nói vừa vòng qua Mộc đi vào nhà.

    Thú cùng Chiến vội vàng nhường đường.

    Mộc vỗ trán:

    - Đúng, đúng, uống thánh dược, ta đi nấu thuốc cho hắn.

    Trong lòng Hoàng Giác chợt nảy, nhân lúc không ai chứng kiến trộm nhéo cánh tay của Diễm, thánh dược a, đó là thánh dược! Hắn chỉ có hai phần, cũng không thể nát bét như vậy!

    Diễm không phản ứng, bước nhanh vào nhà đem Hoàng Giác đặt lên giường, nói:

    - Hiện tại thân thể Giác suy yếu, đang cần người nhà làm bạn, các ngươi ở lại đây canh chừng hắn đi, ta đi nấu thuốc cho hắn.

    Mộc ngẫm lại, cảm thấy được Diễm nói có đạo lý, gật đầu:

    - Vậy làm phiền ngươi.

    Sau đó vươn tay đưa thánh dược cho hắn.

    Chờ Diễm đi rồi, Mộc ngồi trên giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Giác, lo lắng không thôi.

    Phong, Thú, Chiến ở bên cạnh lo lắng canh chừng.

    Trong lòng Phong vừa lo lắng, vừa vội vàng, làm ánh mắt nàng đều đỏ:

    - Vừa rồi Diễm nói gì đây? Việc này có quan hệ gì với Thanh?

    Thú cau mày:

    - Diễm nói Giác là vì cứu Thanh cùng nhi đồng mới sinh nên biến thành như vậy. Không phải Thanh còn chưa tới thời gian sinh sao? Có lẽ ở giữa đã xảy ra chuyện gì, vừa lúc bị Giác nhìn thấy..

    Nhưng mà nói không thông, Thanh sinh con lại có quan hệ gì với Giác? Giác cũng không biết đỡ đẻ, cho dù biết cũng không đạo lý giúp người đỡ đẻ một lần, lại đem chính mình mệt mỏi thành như vậy đi?

    Chiến xoay quanh hai vòng, buồn bực nói:

    - Có gì mà đoán, chuyện gì xảy ra đợi chốc lát hỏi Diễm không được sao?

    Mộc không nói một lời, cau mày chăm chú nhìn Giác, chỉ sợ dời mắt đứa con tắt thở.

    Thật vất vả đợi tới khi Diễm nấu xong thánh dược chuốc cho Hoàng Giác, mắt nhìn thấy thần sắc Giác dần dần biến thành tốt hơn, hơi thở cũng biến thành vững vàng trở lại, lúc này Mộc mới thở ra một hơi, đem Diễm kêu đi ra ngoài phòng hỏi thăm sự tình trải qua.

    Diễm đem sự tình giảng thuật một lần, Mộc nghe xong nhíu chặt mày, sau một lúc lâu mới nói:

    - Giác cũng quá hồ nháo!

    Hắn là thủ lĩnh bộ lạc, không có cách nào nói Giác không nên cứu mẹ con Thanh, nhưng đối với hành vi của Giác lại cực kỳ không đồng ý. Còn chưa biết sau khi đổi vị trí thương tổn sẽ gây ra hậu quả gì, Giác lại dám đi cứu người, vạn nhất sau khi trao đổi thương tổn, đem mạng của mình góp đi vào thì làm sao bây giờ?

    Làm việc lỗ mãng, không lo lắng hậu quả, quả thực thiếu bị thu thập!

    Mộc khó được thật sự nổi giận với Giác.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 61 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở trong mắt Mộc, một trăm tính mạng của Thanh cũng không bằng đứa con của mình.

    Phong cực kỳ đồng ý:

    - Là rất hồ nháo!

    Chiến nói:

    - Không lấy mạng của mình xem ra gì, cần ăn đòn!

    Thú gật đầu:

    - Đúng vậy.

    Phong do dự nói:

    - Kỳ thật cũng không cần đánh đòn hắn, mắng hắn một chút là được.

    Mộc trừng mắt liếc nàng:

    - Hắn là người chịu nghe lời khuyên sao? Nhất định phải cho hắn chịu chút giáo huấn, hắn mới trường trí nhớ!

    Thú đồng ý lời của Phong:

    - Hiện tại Giác đã trưởng thành, vẫn còn là thần sử tương lai, tiếp tục đánh đòn thì không tốt lắm, chi bằng nghĩ phương pháp khác giáo huấn hắn.

    Mộc:

    - Từ nhỏ tới lớn hắn chỉ sợ bị đánh.. con nói có biện pháp gì khác đây?

    Diễm nhìn một nhà bốn người đang thương lượng làm sao giáo huấn Giác, trong lòng thay Hoàng Giác bi ai một chút, lại không nói tốt giúp Giác, hắn cũng hiểu được Giác nên chịu một lần giáo huấn. Miễn cho ngày nào đó hắn nhìn thấy có người sắp phải chết, lại không để ý trường hợp tùy tiện phát thiện tâm, đem chính mình đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm.

    Bên này đang nói, vu cùng vài người đi tới.

    - Giác thế nào? Ta còn một gốc nhân sâm, đưa cho hắn dùng đi.

    Vu cầm nhân sâm mà Giác đưa cho mình đưa lại cho Mộc.

    Mộc xua tay:

    - Không cần đâu, ngươi giữ đi, Giác cũng có. Giác uống thánh dược, thần sắc tốt hơn nhiều, bây giờ còn ngủ, cụ thể còn phải đợi hắn tỉnh mới biết.

    Vu gật đầu, thả lỏng một nửa, nghe nói Giác ngủ cũng không vào nhà quấy rầy, nói qua chuyện của Quang:

    - Quang vốn muốn đích thân qua đây, ta nghĩ Thanh vừa sinh xong nhi đồng trong nhà hắn còn có một đống chuyện cần vội, nên không cho hắn qua, chờ dàn xếp cho Thanh xong, tiếp tục cho hắn tự mình qua đây cảm tạ Giác.

    Mộc khoát tay:

    - Đều cùng một bộ lạc, nói cảm tạ gì chứ. Nhưng loại chuyện để Giác đem thương tổn chuyển dời lên người mình để cứu người khác, trong lòng ta thật không tán thành..

    Vu gật đầu:

    - Ta cũng nghĩ như vậy. Ta đã nói với người trong bộ lạc, bị thương sinh bệnh không cho phép đi tìm Giác. Trong lòng bọn họ cũng đã hiểu được.

    Mộc:

    - Vậy là tốt rồi. Thanh làm sao vậy? Không phải còn chưa tới lúc cần sinh sao?

    Vu cũng đang muốn nói việc này:

    - Hôm nay trong bộ lạc xây nhà băng, Quang cũng đi qua hỗ trợ, một mình Thanh ở nhà, lúc đi ra ngoài đổ nước không cẩn thận vấp té. Chờ lúc Quang trở về toàn thân Thanh đều là máu nằm trên giường, mắt nhìn thấy không được cũng may trước kia Giác tặng nhân sâm cho Quang giúp đỡ Thanh níu kéo mạng. Sau đó mọi người gọi ta đi qua, chuyện sau đó ngươi cũng biết, ta chỉ có khả năng giúp Thanh đem nhi đồng sinh ra..

    Trong bộ lạc mỗi nhà dù ở cách xa nhau, nhưng dưới tình huống bình thường nhà ai có chuyện gì, ở trong nhà kêu một tiếng người ở cách vách cũng có thể nghe được.

    Nhưng ai bảo trùng hợp người trong bộ lạc đều chạy đi xem xây nhà băng, Thanh ở trong phòng kêu nửa ngày cũng không ai nghe thấy.

    Dưới loại tình huống này, Thanh lại không thể ôm bụng chạy qua nhà băng tìm Quang, chỉ đành gượng chống quay vào nhà lên giường nằm, hi vọng Quang sớm trở về.

    Nếu không nhờ Hoàng Giác, nàng thật sự đã mất mạng.

    Vu lại cảm thán:

    - Trước kia ta còn luôn nói Giác không chịu có hại, hiện tại xem ra là ta thành kiến.

    Mộc mím môi, thầm nói, hắn tình nguyện con trai hắn là một người chỉ biết lợi dụng mà không chịu có hại còn hơn!

    Giác ngủ mê không tỉnh, vu cũng không tiện đợi thêm, nói vài câu đã đi.

    Giác không có việc gì Mộc cũng thả lỏng trong lòng, dù sao ở trong nhà cũng đợi không công, lại kêu Phong bọn họ tiếp tục đi xây nhà.

    Người đi qua xem đều là thân thiết với nhà của họ, nghe nói Phong muốn xây nhà băng liền giúp đỡ.

    Diễm nói:

    - Thủ lĩnh có sự tình gì thì cứ đi làm, để ta ở lại nhìn Giác, có sự tình gì ta đi gọi các ngươi.

    Mộc gật đầu:

    - Được, vậy giao Giác cho ngươi chiếu cố.

    Đám người đều đi rồi, Diễm đi vào phòng Giác.

    Giác lặng lẽ hí mắt, thấy trong phòng không có người ngoài, lúc này mới mở mắt vẻ mặt thịt đau nhìn Diễm:

    - Ngươi thật sự nấu thánh dược sao? Ai u, trời ạ! Ta không phải ám chỉ ngươi rồi sao..

    Diễm nhướng mày:

    - Ám chỉ chính là nhéo ta?

    Hoàng giác tức giận:

    - Ngươi đừng dễ giận như vậy được chưa, lúc đó với tình huống như vậy, trừ bỏ nhéo ngươi ám chỉ, ta còn có thể làm sao? Ta lại không thể nói chuyện!

    - Nhưng mà ngươi nhéo ta, ta còn tưởng là ngươi muốn uống thánh dược đâu..

    - Làm sao có thể?

    Hoàng Giác cắt đứt hắn, càng giận:

    - Ngươi cũng biết thân thể của ta khỏe mạnh, uống thánh dược cái rắm a! Không phải lãng phí sao?

    Diễm chậm rì rì nói:

    - Đùa với ngươi thôi, không có nấu thánh dược.

    Hoàng Giác:

    - Ách?

    Ánh mắt trợn tròn:

    - Thật không có nấu?

    Diễm thò tay vào ngực lấy ra một gói thuốc ném vào trong lòng Giác:

    - Ở chỗ này đây, nhưng nếu tiếp tục còn có lần sau, ta sẽ thật sự nấu thánh dược đút cho ngươi.

    Cho ngươi đau lòng chết! Nhìn ngươi còn dám gây sức ép hay không!

    Hoàng Giác cầm lên ngửi ngửi:

    - Đúng rồi, chính là mùi này.

    Hắn vui mừng nhét vào trong lòng, nghi hoặc hỏi:

    - Vậy ngươi cho ta uống cái gì vậy?

    - Nga, chỉ là một chút cỏ khô lá cây, dùng củi trong bếp nấu một chút. Dù sao nấu ra cùng nhan sắc như là thánh dược, thủ lĩnh bọn họ cũng nhận không ra.

    Sắc mặt Hoàng Giác có chút xám ngắt, thanh âm nặn ra kẽ răng:

    - Ngươi tùy tiện chà xát một chút cỏ khô lá cây nấu cho ta uống?
     
    Heoheocon9552 likes this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 62 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diễm gật đầu:

    - Đúng vậy, trừ bỏ cỏ khô lá cây, cũng không còn vật khác có thể thay thế nha.

    Hoàng Giác cắn răng:

    - Trước khi ngươi đem nấu cũng không rửa sạch qua?

    Diễm:

    - Cỏ khô còn cần phải rửa sao?

    Nghĩ tới cỏ khô lá cây không biết bị bao nhiêu người giẫm đạp qua, mặt trên còn có thể dính phân của động vật, Hoàng Giác:

    - Ụa..

    Diễm kinh ngạc:

    - Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi đem nôn nghén của Thanh cũng đổi vị trí đi qua?

    Đổi vị trí cái đầu ngươi! Trong lòng ngươi biết rõ là chuyện gì xảy ra, bây giờ còn ở đó châm chọc!

    Trong lòng Hoàng Giác tức giận, càng thêm khẳng định Diễm là cố ý:

    - Ngươi đi ra ngoài cho ta, ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi, ụa..

    Khóe môi Diễm nhếch lên, xem Hoàng Giác phun chảy cả nước mắt, lúc này mới lòng từ bi nói:

    - Nga, ta đột nhiên lại nghĩ tới, cỏ khô lá cây kia ta bỏ trong nước giặt sạch vài lần, rửa thật sạch sẽ.

    Hắn biết Hoàng Giác thật yêu sạch sẽ, chỉ cần có điều kiện da thú trên người hắn vĩnh viễn là sạch, ăn bất cứ thứ gì trước khi bỏ vào nồi đều nhất định rửa sạch mấy lần, dù là mỗi ngày thức dậy đều dùng muối súc miệng kỹ lưỡng.

    Hoàng Giác không thể tin nhìn Diễm, cho nên hỗn đản này luôn đùa giỡn hắn?

    Hắn hung hăng nghiến răng, xốc lên da thú muốn xuống giường tìm Diễm tính sổ.

    Diễm nhấc chân đi ra ngoài:

    - Ta đi giúp Phong xây nhà, làm cho thủ lĩnh tới bồi ngươi đi.

    Hoàng Giác tức giận đập mạnh lên giường, không dám lớn tiếng:

    - Ngươi chờ đó cho ta!

    Diễm đã đi ra khỏi phòng.

    Vì cần giả vờ cho giống một ít, ngày hôm sau Hoàng Giác không ra khỏi cửa, vẫn nằm trong phòng.

    Vu nhận được tin tức đặc biệt đi qua thăm Giác, điểm tựa hỏi hắn ngoại trừ đổi vị trí thương tổn, còn có ảnh hưởng gì không tốt đối với hắn hay không.

    Hoàng Giác lắc đầu:

    - Không, cũng chỉ đổi vị trí thương tổn.

    Vu cân nhắc:

    - Vậy Đại Địa chi thần có tức giận hay không?

    Hoàng Giác lắc đầu:

    - Không có tức giận, nhưng cũng không cao hứng.

    Trong lòng vu chợt thả lỏng:

    - Mất hứng là bình thường, không tức giận thì tốt rồi. Sau này ngươi không thể như vậy, ngươi là thần sử, hẳn nên nơi chốn suy nghĩ cho Đại Địa chi thần, sao có thể tùy ý khẩn cầu ngài đây? Lần này Đại Địa chi thần nhân từ, không cùng ngươi so đo, vạn nhất chọc giận ngài.. tóm lại, sau này ngươi không được tiếp tục dùng biện pháp này đi cứu người!

    Hoàng Giác gật đầu:

    - Ta nhớ kỹ, Đại Địa chi thần cũng nói với ta, đây là một lần cuối cùng, sau này không được làm nữa.

    Vu lại lo lắng:

    - Đại Địa chi thần nói gì với ngươi?

    - Ngài nói nể tình ngày thường Quang tôn thờ sùng kính ngài, ngoại lệ cho ta giúp hắn một lần, nhưng sau này không được tiếp tục làm như vậy, cho dù ta tiếp tục thỉnh cầu, hắn cũng sẽ không đáp ứng.

    Tuy rằng hắn không đi ra ngoài, nhưng nghe Phong bọn họ nói chuyện, cũng biết Quang thừa nhận áp lực đặc biệt lớn, bởi vì chuyện hắn « hôn mê », trong bộ lạc thậm chí có người trách cứ Quang.

    Hiện tại Hoàng Giác nói như vậy, thứ nhất nói cho người khác biêt cứu chữa Thanh cùng nhi đồng là ý tứ của Đại Địa chi thần, thứ hai cũng là nói, sau này hắn không còn biện pháp dùng cách này tiếp tục cứu người, bởi vì Đại Địa chi thần không cho phép.

    Đây là hắn nghĩ ra được phương án giải quyết hoàn mỹ nhất.

    Đương nhiên sau này nếu tộc nhân bị thương, thì theo tình huống mà định ra, nên cứu vẫn phải cứu, nhưng hắn sẽ đổi phương pháp bí mật một chút, mà không phải công khai cứu người ở trước mặt công chúng.

    Lời của Hoàng Giác truyền ra, áp lực trên người Quang chợt nhẹ, trong lòng càng thêm cảm kích Giác, nhờ hàng xóm chăm sóc mẹ con Thanh, lại mang theo thịt, muối ăn cùng đậu hủ đặc biệt đi qua cảm tạ Hoàng Giác.

    - Ngươi cứu mạng Thanh cùng nhi đồng, chính là cứu mạng của ta, sau này ngươi có sự tình gì cứ việc nói, ta dù liều mạng cũng sẽ giúp ngươi!

    Vẻ mặt Quang trịnh trọng nói.

    Hoàng Giác cười đáp:

    - Yên tâm đi, nếu cần ngươi ta tuyệt đối sẽ không cùng ngươi khách khí.

    Làm cho a Đại nhận lấy đồ vật của Quang, lại lật ra tìm một bao dược liệu bổ máu đưa tới:

    - Dược liệu này bổ máu, ta định gọi người mang qua cho ngươi, ngươi tới vừa lúc, miễn cho ta tiếp tục tìm người đi một chuyến.

    Vẻ mặt Quang do dự, Thanh xuất huyết nhiều, thân thể rất yếu, đang cần những dược liệu này, nhưng lần này hắn đi qua là cảm tạ Giác, Giác đã giúp hắn quá nhiều, tiếp tục lấy dược liệu thật sự không thể nào nói nổi.

    Nhưng hắn cũng không phải loại người do dự, sau rối rắm lại tiếp nhận:

    - Ta dùng đồ vật đổi với ngươi, trở về ta sẽ mang qua, ngươi nhất định phải nhận.

    Hoàng Giác biết tính khí của Quang, không chiếm tiện nghi của người khác, không sao cả khoát tay:

    - Ngươi trước tiên thiếu lên đi, sang năm lại thêm cho ta. Chỗ ta cái gì cũng nhiều, ngươi còn tặng đồ cũng không có chỗ để.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 62 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Được, sang năm ta cho ngươi gấp đôi!

    - Ngươi đi qua đây, ai ở nhà chiếu cố Thanh cùng nhi đồng?

    - Ta mời hàng xóm hỗ trợ.

    Hoàng Giác nói:

    - Thanh sinh con bị thương thân mình, tốt nhất phải nuôi một chút, mùa đông này tận lực đừng cho nàng làm việc. Trong bộ lạc lần này không phải giao dịch 23 nô lệ trở về sao? Chi bằng ngươi đi thuê một người trở về, chiếu cố Thanh cùng nhi đồng, sau này ngươi có việc bận gì đi ra, cũng không cần ý đặc biệt nhờ người khác giúp ngươi chiếu cố.

    Thanh cùng Quang thân thể cường tráng, sự tình gì đều có thể tự mình làm, nếu thật sự bận không qua nổi cũng là mời người hỗ trợ, trở về tặng chút đồ vật là được, bởi vậy hai người cho tới bây giờ không nghĩ tới cần mua nô lệ.

    Nghe Hoàng Giác nói có thể thuê nô lệ, Quang lập tức nhớ ra, đúng rồi, mời người hỗ trợ chẳng những cần trả thù lao, còn phải lĩnh nhân tình. Đi thuê nô lệ chỉ cần trả thù lao là được, nô lệ làm không tốt có thể tùy thời lui trở về, ngày sau cũng không cần suy nghĩ trả nhân tình.

    Tính ra vẫn là thuê nô lệ bớt việc.

    - Nhưng 23 nô lệ là trong bộ lạc mua, có thể cho ta thuê?

    - Vì cái gì không thể thuê?

    Hoàng Giác kỳ quái nhìn hắn:

    - Nô lệ mua về là làm việc cho bộ lạc, hiện tại trong bộ lạc không có việc gì, bọn hắn cũng nhàn rỗi. Cho ngươi thuê, còn có thể đổi được một ít thù lao cho bộ lạc, vì sao không thể thuê?

    - Không phải nói những nô lệ kia cần luân phiên làm việc cho người trong bộ lạc sao?

    Sau khi thấy mua nô lệ trở về, người trong bộ lạc đều nói như vậy. Bởi vì mua về không bao lâu thì là mùa đông, từng nhà đều rảnh rỗi, cũng không ai nói cần gọi nô lệ đi làm việc cho mình.

    Hoàng Giác cười lắc đầu:

    - Đương nhiên không phải. Là bộ lạc dùng tài sản chung mua về tới, thuộc về bộ lạc, chỉ có thể làm việc cho bộ lạc. Ai muốn gọi nô lệ giúp đỡ làm việc, cũng được, cần trả giá thù lao cho thuê là được.

    Thổ bộ lạc chưa từng có tài sản thuộc về bộ lạc, càng không có nô lệ thuộc về bộ lạc, mọi người không nghĩ ra cũng là chuyện bình thường, quy tắc cần từ từ hoàn thiện, quan niệm cần chậm rãi thay đổi, sự tình cần từ từ sẽ đến, không vội.

    Quang rời đi, tìm Mộc thuê hai nô lệ trở về - một quá ít, sợ hầu hạ không chu đáo, hai vừa đủ.

    Sau đó chuyện Giác nói nên làm sao an bài nô lệ cũng truyền ra.

    Ngoại trừ có một số ít người, đại đa số mọi người liền hiểu được ổn định nô lệ cho bộ lạc như vậy mới là thỏa đáng nhất.

    Xem ý tứ của vu, trong bộ lạc cần đại diện tích làm ruộng, đợi đầu xuân những nô lệ kia chỉ sợ cần đi làm ruộng. Việc trong đất vườn, ngoại trừ mùa đông xuân hạ thu cần vội không ngừng, những nô lệ kia dù muốn tìm thời gian nhàn rỗi nghỉ ngơi một chút chỉ sợ đều không dễ dàng.

    Hoàng Giác ở yên trong phòng giả vờ bệnh, Mộc đau lòng không cho hắn xuống giường, ăn cơm đều đưa tận miệng. Hoàng Giác đấu tranh, tốt xấu còn có thể ra ngoài đi vệ sinh, nếu không hắn đã trực tiếp hỏng mất.

    Dù là như thế nằm suốt ba ngày hắn nằm không nổi nữa, nhân lúc Mộc đi vắng, trộm mặc quần áo xuống giường.

    Trước chuyển một vòng trong phòng, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

    Trong viện im ắng.

    Hoàng Giác đi qua nhà băng nhìn ngó, không thấy Phong bên trong.

    - Di, Phong không ở trong nhà, chạy đi đâu?

    Hai ngày này hắn không nhìn thấy Phong, mỗi lần ăn cơm trở về một chuyến, ăn xong liền đi, hỏi nàng mới biết nàng tự xây nhà băng ở lại.

    - Chủ nhân, sao ngài đi ra rồi, thủ lĩnh muốn ngài ở trong phòng an dưỡng.

    A Đại hoảng sợ vội vàng đi tới dìu Hoàng Giác.

    Hoàng Giác khoát tay:

    - Không cần, chính mình tùy tiện đi một chút. Đúng rồi, Phong đi đâu vậy?

    - Phong đại nhân đi bên nhà băng.

    Hoàng Giác nhìn nhìn:

    - Ta vừa trong nhà băng đi ra, không thấy ai a?

    A Đại cười nói:

    - Không phải nhà băng của Phong đại nhân, là nhà băng của bộ lạc. Người trong bộ lạc cơ bản đều đi qua bên kia.

    Nguyên lai sau khi chuẩn bị xong nhà băng, Mộc cùng mấy chiến sĩ kiểm tra một lần, xác định không có bất cứ vấn đề gì, liền cho mọi người đến nhà băng học tập.

    Nhà băng phân thành hai phòng, một là chia cho chiến sĩ, do Diễm chủ đạo, cho hắn dạy mọi người đánh nhau cùng kỹ xảo săn bắn, đương nhiên những chiến sĩ khác cũng có thể chia nhau hưởng lợi kinh nghiệm của chính mình, dù là chế tạo cạm bẫy đều được. Phòng bên kia chia cho người thường, do người có tay nghề chủ đạo, chủ yếu dạy mài dụng cụ, thu thập rau dại dã quả, may quần áo vân vân.

    Mọi người nhàn rỗi, trong nhà băng cũng ấm áp, ăn cơm xong không cần người kêu đều tự động chạy tới nhà băng học tập lẫn nhau.

    Phong cũng không ngoại lệ.

    Nàng không dám cho Giác biết, sợ Giác làm ầm ĩ đòi đi theo, không chịu tĩnh tâm nuôi thân thể.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 63 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe xong lời nói của a Đại, Hoàng Giác:

    -!

    Trước bị người luôn nghiêm túc lãnh đạm như Diễm trêu đùa, lại bị cô nương tùy tiện như Phong lừa gạt, là đối phương rất giảo hoạt, hay là hắn rất đơn thuần?

    Khoát tay cho a Đại rời đi, Hoàng Giác mới đi được hai bước lại nghĩ tới gì đó, gọi lại a Đại:

    - Người bộ lạc đều đi chỗ nhà băng, làm sao ngươi không đi?

    A Đại:

    - Nô lệ không cho phép đi nhà băng.

    Hoàng Giác khẽ cau mày:

    - Cũng không cho phép các ngươi truyền thụ kỹ xảo kinh nghiệm?

    A Đại gật gật đầu:

    - Dạ.

    Hoàng Giác càng cau chặt mày:

    - Được, ta đã biết, ngươi đi thôi.

    Nghĩ nghĩ, hắn quyết định nhà băng nhìn xem.

    Mấy ngày nay Hoàng Giác tu dưỡng, các nhi đồng trong bộ lạc không cần đi học biết chữ, lại tụ tập đánh nhau.

    Lúc này cha mẹ bọn họ cũng không còn tâm tư vì chút chuyện nhỏ mà xích mích lẫn nhau, đều tự mang theo con của mình giáo huấn một trận, trực tiếp đem nhi đồng xách tới nhà băng, làm cho bọn họ cùng đi theo học tập các loại kỹ xảo kinh nghiệm.

    Bởi vậy khi Hoàng Giác đi qua, liền chứng kiến trong nhà băng chẳng những có người lớn, còn có các nhi đồng.

    Thấy Hoàng Giác đi vào, mọi người cao hứng chào hỏi với hắn, thái độ còn nhiệt tình hơn trước lúc hắn "hôn mê" không biết bao nhiêu lần, còn có người trực tiếp đem đệm da thú của mình nhường lại, để cho hắn ngồi xuống, sợ hắn đứng lâu sẽ mệt mỏi.

    Người xung quanh nhiệt tình như lửa, Hoàng Giác ngồi một lát cũng chờ không nổi nữa, vội vàng tìm lý do cáo từ, chờ đi xa khỏi nhà băng, mới thở ra một hơi nhỏ giọng nói thầm:

    - Những người trong bộ lạc làm sao vậy? Vì sao cảm giác nhìn thấy mình như sói đói nhìn thấy thịt béo? Thật là đáng sợ.

    Diễm lo lắng một mình Hoàng Giác trở về, đuổi theo tiễn hắn, vừa lúc nghe được lời hắn nói nhịn không được bật cười:

    - Còn không phải là sói đói nhìn thấy thịt béo sao, ngươi nuôi dưỡng mấy ngày nay, trong bộ lạc đã có vài nhóm người cùng thủ lĩnh hỏi thăm hôn sự của ngươi.

    Hoàng Giác thiếu chút nữa bị lời này hù chết:

    - Ta mới mười lăm tuổi!

    Diễm tiến nhanh hơn bước sóng vai với Hoàng Giác:

    - Mười lăm tuổi không coi là nhỏ, Thú nói, lúc hắn bằng tuổi ngươi tiểu Nguyên cũng đã sinh ra.

    Hoàng Giác rầu rĩ nói:

    - Thú là Thú, ta là ta, ta không cần sớm như vậy thành thân đâu!

    Kiếp trước hắn độc thân quen rồi, đời này cũng không nghĩ sẽ kết hôn.

    Tâm tình Diễm suốt hai ngày nay có chút tối tăm lại đột nhiên chuyển biến tốt đẹp:

    - Có vài nữ chiến sĩ nhìn rất không sai, ta xem thủ lĩnh hình như thật thỏa mãn. Hai ngày nay thân thể ngươi không tốt, cho nên thủ lĩnh không nói với ngươi.

    Hoàng Giác nghi hoặc nhìn hắn:

    - Làm sao ngươi biết rõ ràng như thế?

    Dù là Mộc hài lòng hay không cũng biết.

    Nhịp tim Diễm chợt hụt một nhịp:

    - Bọn hắn nói ngay bên ngoài nhà băng, ta nghe được.

    Hoàng Giác thu hồi ánh mắt:

    - Cha vừa lòng cũng vô dụng, nếu ta không đồng ý, cha chắc chắn sẽ không bắt buộc ta.

    Diễm gật đầu:

    - Nói cũng đúng! Ngươi muốn đi đâu, bên kia không phải về nhà.

    - Ta biết, ta có chút việc muốn tìm vu. Đúng rồi, ngươi có biết cha ta đang ở đâu không?

    Diễm lắc đầu:

    - Thủ lĩnh thường xuyên tuần tra trong bộ lạc, không xác định hắn rốt cục đang ở nơi nào.

    - Nga, không có việc gì, cha đi vắng, tìm vu cũng như vậy, chờ trở về lại nói với cha.

    Hoàng Giác tìm vu là vì chuyện để nô lệ học tập.

    - Nếu đã mua nô lệ tới bộ lạc chúng ta, thì cũng xem như là người trong bộ lạc. Kỹ xảo săn bắn cùng cuộc sống nô lệ học xong, mới có thể sáng tạo ra giá trị càng lớn hơn nữa, có thể trợ giúp chủ nhân làm việc càng tốt hơn. Hơn nữa kinh nghiệm cuộc sống của nô lệ cũng không kém hơn người bình thường, thậm chí hiểu biết còn nhiều hơn người bình thường.

    - Tỷ như là a Bố, nàng biết canh cửi, cũng biết dạy a Mai bọn họ canh cửi. Trong bộ lạc chúng ta cũng chỉ có vài nô lệ như họ biết, không cho các nàng giảng dạy cho người khác biết kỹ xảo canh cửi, sang năm nhả tơ nuôi tằm, chỉ làm cho vài người bọn họ phụ trách canh cửi sao?

    - Vạn nhất bọn họ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, bộ lạc chúng ta chẳng phải sẽ không còn ai biết canh cửi?

    - Ý kiến của ta chính là, nô lệ cũng có thể học tập, có thể dạy người khác, chỉ cần bọn họ vì bộ lạc làm ra đủ cống hiến, trả đủ thù lao cho chủ nhân của bọn họ, bọn họ có thể được xóa bỏ thân phận nô lệ.

    Lời của Hoàng Giác không làm người sợ hãi cũng không chịu dừng lại, vu còn chưa nghe xong liền liên tục xua tay:

    - Không nên không nên, tuyệt đối không được! Xóa bỏ thân phận nô lệ, như vậy sao được?

    Đây quả thực là hồ nháo! Nô lệ chính là nô lệ, không làm nô lệ, chẳng lẽ còn cần làm chủ nhân?
     
    Heoheocon9552 likes this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 63 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở ngại Hoàng Giác được Đại Địa chi thần xem trọng, còn làm được nhiều chuyện cho bộ lạc, câu nói kế tiếp vu không nói ra, nhưng sắc mặt tối sầm của hắn tỏ rõ nội tâm của hắn thật sự tức giận.

    Hoàng Giác cũng không nghĩ tới mình chỉ cần há miệng vu liền sẽ đồng ý, không nhanh không chậm nói:

    - Vu trước tiên khoan hãy gấp gáp, nghe ta nói cho hết lời, tiếp tục quyết định có đồng ý hay không.

    Vu sầm mặt;

    - Ngươi nói.

    - Ta là nghĩ như vậy. Xóa bỏ thân phận nô lệ, làm cho bọn họ dùng thân phận người thường sinh sống trong bộ lạc, cũng không phải nói toàn bộ nô lệ đều như vậy. Trước đó ta đã nói, nhất định làm ra đủ cống hiến cho bộ lạc mới được – cống hiến làm sao mà tính, do ngài cùng thủ lĩnh định ra, muốn đạt được mục tiêu khẳng định cũng sẽ không dễ dàng.

    - Tâm nguyện lớn nhất của nô lệ là cái gì? Chính là có một ngày được xóa bỏ thân phận nô lệ. Khi bọn hắn chứng kiến có hi vọng thì bọn hắn sẽ cố gắng hướng theo phương hướng nào mà rảo bước tiến tới. Tỷ như làm cho nô lệ truyền thụ kỹ xảo, đối tượng họ truyền thụ không đơn thuần là người thường cùng chiến sĩ trong bộ lạc, càng nhiều là nô lệ cùng thân phận giống như bọn họ - dù sao một ít việc cực tạp sống đều do nô lệ đi làm.

    - Thử nghĩ, nếu như không có lợi, nô lệ sẽ vui vẻ đem kỹ năng sinh tồn của mình truyền thụ đi ra ngoài sao? Dù sao những nô lệ khác học xong, ý nghĩa giá trị của bọn họ bị thu nhỏ - một người biết một loại bản lĩnh, cùng một đám người đều biết loại bản lĩnh này, đãi ngộ nhất định có khác nhau – cho dù trở ngại mệnh lệnh chủ nhân không dám không nghe, nhưng bọn hắn dạy cũng sẽ không tận tâm. Trái lại, biết chỉ cần làm đủ cống hiến là có thể thoát khỏi thân phận nô lệ, không cần chủ nhân mở miệng, bọn họ sẽ tích cực đem bổn sự của mình truyền thụ đi ra ngoài. Một bên là tận tâm, một bên là không tận tâm, sự khác nhau không cần ta nói, ngài cũng hiểu được đi?

    Ánh mắt vu động động, không nói gì, chấp nhận cách nói của Hoàng Giác.

    Hoàng Giác tiếp tục nói:

    - Đây là thứ nhất. Thứ hai, một khi có nô lệ dựa vào cố gắng của mình thoát khỏi thân phận nô lệ, những nô lệ còn lại thấy được, có thể tranh nhau noi theo hay không, vì bộ lạc cống hiến càng lớn hơn nữa?

    Vẻ mặt vu ngẩn ra, nói:

    - Đó là tự nhiên.

    Hoàng Giác cười nói:

    - Chỉ cần cho bọn hắn một sự hi vọng, thậm chí không cần bộ lạc trả giá cái gì, có thể làm cho bọn họ toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho bộ lạc, vu không cảm thấy thật đáng giá sao?

    Lúc này vu hoàn toàn hiểu được ý tứ của Hoàng Giác, cũng đi theo cười rộ lên:

    - Ta biết mà, ngươi là người không chịu có hại, vì sao lại đột nhiên giúp nô lệ nói xóa bỏ thân phận, nguyên lai còn có chủ ý này. Ngươi nói có đạo lý, nhưng chuyện này không phải một mình ta có thể làm chủ, ta còn phải nói với cha ngươi cùng người trong bộ lạc thương lượng một chút, chỉ cần có đại đa số người đồng ý, thì không thành vấn đề.

    Trong bộ lạc những gia đình có nô lệ nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Cho dù vu cùng Mộc nghĩ thế nào cũng phải để ý ý kiến của những chủ nô kia, không thể tự làm quyết định cho tương lai của nô lệ.

    Hoàng Giác gật đầu:

    - Đây là đương nhiên. Vì không để cho chủ nhân của nô lệ có hại, lúc nô lệ đạt được tự do thì cấp cho nguyên chủ nhân một bộ phận bồi thường, không thua kém gì lúc họ bỏ đồ vật mua nô lệ trở về, xem như là giá trị chuộc thân. Đương nhiên, nếu chủ nhân không cần phần bồi thường chuộc thân này thì thôi, đó là chuyện cá nhân của bọn họ, bộ lạc không nhúng tay vào. Nếu nô lệ tạm thời không thể lấy ra phần bồi thường này, trước tiên có thể mượn của bộ lạc, lúc sau trả lại cho bộ lạc là được rồi.

    Tóm lại một câu, tuyệt đối không cho chủ nô có hại.

    Lời của Hoàng Giác chính là giữ gìn lợi ích cho người trong bộ lạc, sắc mặt vu vui mừng:

    - Cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo.

    - Kỳ thật nguyên nhân cho phép nô lệ khôi phục thân tự do không chỉ chừng này.

    - Nga?

    - Còn một điều, bộ lạc chúng ta cần phát triển, nhất định phải có người mới được. Những người này từ đâu mà đến? Hoặc là từ bộ lạc khác cướp giật về, hoặc là có bộ lạc tới dựa vào, hoặc là mua nô lệ. Hai loại phương pháp trước thì nói nghiêm khắc một chút vẫn là người ngoài, cướp giật tới chỉ sợ trong lòng còn có oán hận, dựa vào thì đều có tín ngưỡng cùng tộc nhân của mình, cùng bộ lạc chúng ta còn cách một tầng, nếu muốn tiêu trừ ngăn cách không phải một hai năm thì có thể làm được. Chỉ có mua được nô lệ, mới thật sự là người một nhà, chỉ cần cho bọn hắn một chút ưu đãi, bọn hắn sẽ mang ơn bộ lạc, toàn tâm ỷ lại. Nếu như thế vì sao không đề bạt một ít nô lệ đi lên đây?

    Vu vẫn là lần đầu tiên nghe được lý luận như vậy, tuy rằng đánh vỡ nhận tri vốn có của hắn, nhưng vẫn phải thừa nhận Giác nói phi thường có đạo lý.

    Nguyên bản vu đối với đề nghị của Giác chỉ có bảy phần động tâm, hiện tại đã biến thành mười phần, kiên định nghĩ bất luận như thế nào nhất định phải đem kế hoạch này thi hành ra ngoài!

    Thuyết phục vu xong Giác công thành lui thân, nếu không ngoài ý liệu của hắn, việc này rất nhanh sẽ được công bố.

    Vu còn tích cực hơn sự tưởng tượng của hắn, cách một ngày vu liền tuyên bố ngay trong nhà băng, chỉ cần nô lệ có thể làm ra đủ cống hiến cho bộ lạc – cống hiến có đạt tới yêu cầu hay không, do vu, Mộc, Giác cùng vài chiến sĩ rất có uy vọng trong bộ lạc cùng nhau đánh giá, vượt qua một nửa người đồng ý, nô lệ có thể khôi phục tự do, nhưng cần bồi thường tổn thất của nguyên chủ nhân..

    Tin tức vừa ra, cả bộ lạc đều sôi trào.

    Nhất là các nô lệ, quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy, đưa tay run rẩy che miệng, trong mắt tràn đầy nước mắt, nguyên tưởng rằng cuộc đời này cứ như vậy đi, không ngờ còn có một ngày bọn họ cũng có cơ hội đường đường chính chính làm người!

    Đồng thời trong lòng dâng lên một cỗ lửa nóng, nhất định cần phải biểu hiện cho tốt, tranh thủ tìm được cơ hội khôi phục thân tự do!

    Các nô lệ trong bộ lạc đac có sinh khí cùng sức sống, làm sự tình cũng trở nên tích cực. Mấy người a Bố dùng nhiệt tình lớn nhất của mình đi dạy cho người trong bộ lạc học tập canh cửi, mặt khác nô lệ có tay nghề cũng không cam chịu rớt lại phía sau, nỗ lực bày ra giá trị của chính mình.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 64 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỗi mùa đông dĩ vãng, trong bộ lạc đều là không khí trầm lặng, mọi người rúc vào trong phòng cỏ tranh, tính toán ăn uống bằng đầu ngón tay, có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không đi ra ngoài.

    Hiện tại thì khác, trừ bỏ lúc tuyết rơi chỉ cần bên ngoài trời nắng, mọi người sẽ tự động chạy tới nhà băng học tập, thanh âm tiếng cười vui cùng thanh âm vui chơi cãi nhau thường xuyên vang lên trong bộ lạc.

    Trong băng tuyết ngập trời, nơi chốn lộ ra sinh cơ bừng bừng.

    Thời gian vượt qua trong việc học tập cùng truyền thụ tri thức.

    Sau trận tuyết cuối cùng, thời tiết nhanh chóng ấm lại, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cửa sổ băng bắt đầu hòa tan.

    Cửa sổ băng rơi xuống đất, phanh một tiếng vỡ tan thành bốn năm mảnh, lưu lại một vũng nước lớn dưới đất.

    Hoàng Giác ở trong mộng bị bừng tỉnh, giương mắt liền chứng kiến cửa sổ trụi lủi, gió thổi qua có chút lạnh.

    Xoa xoa trán, hắn chỉ là ngủ một giấc cửa sổ băng liền tan chảy, tiết trời ấm lại thật quá nhanh!

    - Sao lại thế này? Động tĩnh gì vậy? Di, cửa sổ đâu?

    Thanh âm Mộc lớn giọng vang lên trong phòng bên cạnh.

    - Cửa sổ rớt!

    Bên ngoài nắng sớm mờ mờ, Hoàng Giác cũng không còn buồn ngủ, mặc quần áo đi ra ngoài, cùng Mộc đi ra sân, đem băng vỡ vụn thu lại bỏ vào trong vạc đá.

    - Băng tan, tiếp qua chừng mười ngày là có thể ra ngoài đi săn!

    Mộc hưng trí bừng bừng nói.

    Nghẹn một mùa đông, mọi người đều suy nghĩ nhanh chóng đi bổ sung đồ ăn đâu.

    Hoàng Giác gật đầu:

    - Mùa đông này mọi người học được không ít kỹ xảo săn bắn, vừa lúc thử xem có hữu hiệu hay không.

    Hắn cười híp mắt:

    - Con cũng đúng lúc nhìn xem khả năng bắn tên của con chính xác bao nhiêu.

    Một mùa đông, khả năng bắn tên của hắn cũng nhanh chóng tiến bộ, bây giờ đã có thể bắn trúng vòng thứ chín thứ mười.

    Mộc vuốt râu:

    - Được, đến lúc đó cha con chúng ta cùng đi.

    - Đúng rồi, Phong có phải đang ở trong nhà băng hay không?

    Hoàng Giác chợt hỏi.

    Mộc sững sờ, kịp phản ứng vội vàng chạy ra ngoài:

    - Phá hủy!

    Theo thời tiết biến ấm, trong nhà băng còn đặt vài chậu than liền vô cùng ấm áp. Đôi khi Phong còn bỏ chạy vào phòng băng nằm ngủ.

    Hôm nay Phong vừa lúc ngủ trong nhà băng.

    Nghĩ tới nhà băng sẽ giống như cửa sổ băng sụp đổ, đem Phong chôn vùi bên dưới, trong lòng Mộc nóng như lửa đốt, hận không thể mọc thêm hai cánh vừa chạy vừa kêu:

    - Phong, Phong, con nhanh ra đây, nhà băng muốn sụp!

    Mộc giọng lớn, đem người mấy nhà xung quanh đều đánh thức, nghĩ tới đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy ra ngoài xem xét.

    Phong cũng mặc quần áo đi ra:

    - Cha, cha từ từ thôi, đã xảy ra chuyện gì?

    - Nhà băng..

    Chứng kiến nhà băng vẫn đứng yên phía sau Phong, Mộc nháy mắt kẹt:

    - Nhà băng còn không đổ sao?

    - Không có a, nhà băng rắn chắc vô cùng, sao có thể sụp được.

    Phong tùy tay vỗ lên nhà băng hai cái, ý bảo mình cũng không nói dối.

    Dĩ vãng Phong thường xuyên vỗ lên nhà băng, nhưng lần này nhà băng không tính toán cho nàng mặt mũi, vết rạn nhanh chóng lan tràn bốn phía, thanh âm băng vỡ vang lên, không bao lâu sau nhà băng sụp thành một lỗ thủng.

    - Xem đi, cha đã nói nhà băng không rắn chắc. Cửa sổ băng trong phòng cha cùng Giác đều rơi vỡ, cùng là băng làm, nhà băng sao có thể không có việc gì! Con nhanh chóng đừng ngủ lại nơi này, nhanh đi về!

    Nương theo sau nhà băng của Phong sụp xuống, trong vòng một ngày, cửa sổ băng trong bộ lạc lục tục rớt xuống, chỉ có nhà băng mọi người dùng học tập vẫn còn gắng gượng lên.

    Nhưng không còn ai dám tiếp tục lưu lại bên trong học tập.

    Hoàng Giác nghĩ nghĩ, rõ ràng đề nghị Mộc, làm cho người trong bộ lạc đem nhà băng hủy đi, vụn băng bỏ vào trong ruộng lúa mạch, hóa thành nước vừa lúc tưới lúa mạch non.

    Cùng lúc đó Mộc phân phó Quang mang theo chiến sĩ đi tiêu diệt Trệ bộ lạc. Chờ đem người còn lại trong Trệ bộ lạc đều mang trở về, tính luôn những tù binh của Trệ bộ lạc cùng nhau bán cho Vân bộ lạc.

    Thanh sớm ở cữ xong, có hai nô lệ hầu hạ thân thể cũng khôi phục rất tốt, cùng nhi đồng được nuôi tròn trịa mập mạp, Quang có thể đi ra ngoài vài ngày cũng không sao.

    Quang hành động hết sức nhanh chóng, trước sau chỉ dùng nửa tháng thời gian liền chạy trở về, đồng thời dẫn theo thật nhiều chiến lợi phẩm cùng hơn chục tù binh.

    Đến tận đây Trệ bộ lạc đầy tiếng xấu xem như hoàn toàn mai một.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 64 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một hồi mưa xuân đi qua, mặt đất trải lên một tầng màu xanh biếc nhợt nhạt, chồi non bắt trên đầu cành.

    Vu cùng Mộc đứng bên cạnh ruộng lúa mạch, nhìn lúa mạch non tinh thần phấn chấn, thở ra một hơi dài.

    Tuy rằng Hoàng Giác luôn mãi cam đoan, lúa mạch ở mùa đông sẽ không chết cóng, nhưng không tận mắt nhìn thấy, vu cùng Mộc vẫn luôn lo lắng. Sau khi biết được ngon ngọt gieo trồng đậu tương cùng bắp, vu cùng Mộc ôm lấy hi vọng cùng nhiệt tình thật lớn đối với lúa mạch, nếu thật sự bị chết cóng, bọn họ phải đau lòng chết.

    - Con đã nói là không có việc gì, hai người vẫn cứ lo lắng như vậy. Chúng ta nhìn thấy tuyết rơi lạnh, nhưng tuyết đối với lúa mạch non mà nói giống như xây một tầng chăn bông thật dày, chẳng những không làm đông lạnh được lúa mạch non, còn có thể giúp ngăn cách không khí lạnh lẽo, giữ ấm.

    Hoàng Giác ngồi xổm gẩy lên một cọng lúa mạch non nói.

    Vu nháy mắt bắt lấy từ ngữ mấu chốt:

    - Chăn bông? Đó là cái gì?

    - Bông làm mền, buổi tối ngủ đắp trên người giữ ấm, lại nhẹ lại mềm, còn ấm áp hơn da thú rất nhiều.

    Hoàng Giác nói.

    Vu cùng Mộc liếc nhau, không cần phải hỏi, nhất định là Đại Địa chi thần nói cho Giác.

    Đại Địa chi thần nếu chịu nói cho Giác, đây chẳng phải là nói..

    Quả nhiên..

    Chợt nghe Hoàng Giác hưng phấn nói:

    - Chúng ta trồng bông đi!

    Trong không gian của hắn có mầm móng của bông, không nhiều lắm, cũng vài túi.

    Mấy ngày nay nhân lúc không người, chính hắn trộm ở trong phòng đề cao bông lấy mầm móng.

    Bận việc chừng mười ngày rốt cục để dành đủ mầm móng, lúc này mới cố ý nhắc tới trước mặt vu cùng Mộc.

    Trong việc gieo trồng, Mộc cùng vu hoàn toàn nghe lời Giác. Giác nói cần trồng bông, Mộc lập tức triệu tập người của bộ lạc cùng nhau gieo trồng.

    Trên mầm móng có miên nhung, trước khi gieo trồng dùng nước ấm ngâm nửa giờ, chờ ngâm thấu tiếp tục vớt ra pha với phân tro.

    Phân tro có thể sát trùng, còn có thể phòng ngừa miên nhung dính thành đoàn. Phân tro ướt cùng miên nhung còn có năng lực cung cấp sung túc hàm lượng nước cho mầm móng nẩy mầm.

    Giác căn cứ theo tư liệu viết, đem từng bước gieo trồng bông cùng chú ý hạng mục công việc dặn dò một phen, cũng không tiếp tục quan tâm. Dù sao hắn chưa từng gieo trồng qua, toàn bộ tri thức chỉ học tập từ trong tư liệu.

    Trừ bỏ bản thân hắn có dị năng thực vật hệ, hắn cũng không có bao nhiêu ưu thế so với người trong bộ lạc. Ngược lại người hàng năm phụ trách thu thập dã quả rau dại trong bộ lạc chỉ gieo trồng qua hai lần, lúc này nói tới việc làm ruộng liền rõ ràng mạch lạc, so với hắn càng thêm có kinh nghiệm.

    Sau đó Giác lục tục lấy ra đậu phộng, khoai tây, khoai lang, dưa chuột, đậu giác, cải dầu.. hơn mười loại mầm móng cây trồng.

    Trong phòng tằm, con ngài cũng phá kén mà ra, sau khi giao xứng thì sinh ra trứng tằm. A Bố thận trọng, Hoàng Giác đem phòng tằm giao cho a Bố chiếu cố, chính mình ngẫu nhiên đi qua xem một chút, thật yên tâm.

    Để cho tiện a Bố nuôi tằm, Giác dùng dị năng trồng hơn mười gốc cây dâu mặt sau phòng tằm.

    Chờ đem mọi thứ dạy cho mọi người xong, Giác cũng không rảnh rỗi, bắt đầu cân nhắc tạo giấy.

    Nguyên liệu tạo giấy dễ tìm, xung quanh bộ lạc là núi rừng sông ngòi, cây trúc lau sậy tùy tiện là lấy được.

    Vì thế người trong bộ lạc chỉ thấy Giác không tiếp tục quan tâm chuyện làm ruộng, ngược lại mỗi ngày mang theo nô lệ ôm từng đống cỏ dại mang về ngâm nước đập nát, mặc dù biết Giác sẽ không làm chuyện vô dụng, nhưng thao tác này làm người ta nhìn xem mà không hiểu.

    Nhưng người trong bộ lạc hoặc là vội vàng làm ruộng, hoặc là vội vàng săn bắn, hay là thu thập rau dại tươi mới, tò mò nhưng lại không thời gian đi xem Hoàng Giác làm việc.

    Vu đi tuần tra đồng ruộng, nghe mọi người nghị luận chuyện Giác thu thập cỏ dại, tâm tư vừa động, đi thẳng tới chỗ Giác.

    Từ xa hắn nhìn thấy Giác đang loay hoay cầm vỉ trúc, đang lắc gì đó mới vớt ra từ trong nước.

    - Cuối cùng được rồi.

    Nhìn vỡ tương, Giác giãn mày, nhìn a Đại a Nhị nói:

    - Chờ một lát, các ngươi cứ chiếu theo cái dạng này lao tương, mười mấy vỉ này lao xong rồi là có thể nghỉ ngơi.

    A Đại gãi đầu:

    - Trong chốc lát tôi thử xem.

    Chủ nhân thông minh như vậy mà cũng phải làm nhiều lần mới hài lòng, hắn kém xe, thật sự làm được sao?

    Giác cười nói:

    - Không vội, từ từ sẽ đến. Đây là công việc quen tay dễ làm, chờ làm thói quen nhắm mắt các ngươi đều làm được.

    - Lao cái gì?

    Vu nhìn nhìn hỏi:

    - Mùa đông ngươi cho tù binh làm vỉ, chính là dùng trong việc này?

    Giác gật đầu nói:

    - Đúng vậy, mùa đông không phải cần dạy cho các nhi đồng biết chữ sao? Biết chữ rồi còn cần có địa phương viết chữ mới được. Dùng da thú viết chữ quá hao tổn, cũng không có nhiều da thú để lãng phí như vậy, khắc chữ trên đá quá cố sức, cầm cũng không tiện, cho nên ta hỏi Đại Đại chi thần, nhìn xem có phương pháp gì càng gọn gàng lại tiện nghi, ngài dạy cho ta thuật tạo giấy.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 65 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Viết chữ chỉ là một phương diện, mục đích chủ yếu của Giác là đi vệ sinh không muốn tiếp tục dùng phiến gỗ hòn đá hay là lá cây gì gì. Nhưng lý do này không thể nói với vu, nếu không vu nhất định mắng hắn, dù sao đời đời đều là dùng phương pháp như vậy.

    Vu vừa nghe là vì dùng cho viết chữ, quả nhiên vẻ mặt vui mừng:

    - Ngươi lúc nào cũng suy nghĩ cho bộ lạc, cuối cùng không uổng phí cha ngươi nhiều năm dạy ngươi. Ngươi nói thuật tạo giấy, chính là thứ này? Thật sự có thể biến thành đồ vật để viết chữ?

    Nhìn tương còn có mảnh vụn gỗ tre trúc cỏ dại trộn cùng một chỗ, cho dù vu phi thường sùng bái cuồng nhiệt đối với Đại Địa chi thần, lúc này cũng nhịn không được có chút nghi hoặc.

    - Đại Địa chi thần nói có thể, hẳn là không thành vấn đề. Đại Địa chi thần nói vật này kêu là giấy, chờ phơi khô là có thể dùng.

    Trước khi thuật tạo giấy được phát minh ra, dù cho ai cũng không nghĩ tới cỏ dại có thể biến thành loại giấy bóng loáng san bằng, vu có nghi hoặc như vậy cũng là chuyện bình thường.

    Vu chép miệng, trong lòng càng thêm tò mò vật này đợi phơi khô sẽ biến thành cái dạng gì, nghe ý tứ của Giác chắc chắn không còn là bộ dáng mảnh vụn như thế.

    - Đợi ngày mai, ta lại đến.

    Hai ngày này có ánh mặt trời, đến ngày mai nhất định có thể phơi khô.

    Hoàng Giác cười nói:

    - Không cần, đợi ngày mai phơi khô, ta tự mình đem qua cho ngài.

    Vu liên tục gật đầu:

    - Nếu nhìn thấy tốt lắm, người trong bộ lạc chúng ta có thể làm thứ này. Sau đó đưa tới đại hội giao dịch, lại là một phần thu vào.

    - Nói tới đại hội giao dịch, ta tính toán đợi tới đại hội cùng Diễm đi du lịch mấy bộ lạc xung quanh một chút.

    Nói là xung quanh, cũng phải trong phạm vi trăm dặm.

    Thế giới này hoang vắng, giữa hai bộ lạc gần nhất cũng phải đi suốt một ngày một đêm.

    Vu nhíu mày, không quá đồng ý:

    - Chỉ có ngươi cùng Diễm? Không được, quá nguy hiểm. Ngươi muốn đi du lịch cũng được, phải kêu thêm vài người đi theo.

    Tự đáy lòng vu tán thành Giác đi du lịch, nhân lúc còn trẻ tuổi đi nhiều một chút, được thêm kiến thức, gia tăng lịch duyệt, đối ngày sau chỉ càng có lợi.

    Nhưng thân phận thần sử tương lai của Giác đã truyền khắp các bộ lạc xung quanh.

    Không phải ai cũng mang sự kính sợ đối với thần sử trong lòng, những bộ lạc không tín ngưỡng Đại Địa chi thần, rất có thể vì áp chế Thổ bộ lạc mà bất lợi đối với Giác.

    Cho dù chiến lực của Diễm càng cường hãn, cũng đánh không lại người bên ngoài có tâm tính kế.

    Hoàng Giác cười nói:

    - Chỉ một mình ta, hoặc là chỉ có một mình Diễm, khẳng định nguy hiểm, nhưng hai chúng ta đi cùng nhau, cho dù là nguyên một bộ lạc cũng không cần sợ, vu đã quên kết cục của Trệ bộ lạc? Có thể nói không chút nào khoa trương, chiến lực của ta tuy không được, nhưng cần bố trí cạm bẫy, không ai có thể so được với ta.

    Nếu như có thể, ngay cả Diễm hắn cũng không muốn mang theo, dù sao bí mật của hắn nhiều lắm, nếu lỡ bại lộ sẽ mang tới phiền phức vô cùng vô tận.

    Nhưng không mang theo người là không thể nào, nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định mang theo Diễm.

    Thứ nhất ngoại trừ đồ vật trong không gian cùng chính không gian cần giữ bí mật, còn lại Diễm gần như đã biết rõ ràng.

    Thứ hai, Diễm không phải người Thổ bộ lạc, luận quan hệ giữa Diễm cùng hắn càng thêm thân cận, có sự tình gì Diễm nhất định sẽ đứng về phía hắn.

    Thứ ba, Diễm miệng kín, có thể giữ bí mật. Lúc trước Diễm sớm đoán được hắn có năng lực chữa khỏi, nhưng vẫn ra vẻ như không biết, mãi tới khi Thanh sinh con mới nói ra.

    Thứ tư sao, tự nhiên là bởi vì Diễm trời sinh thần lực, lấy một địch mười, chiến lực cao nhất trong toàn bộ chiến sĩ.

    Thứ năm..

    Dừng dừng, khi nào thì Diễm có nhiều ưu điểm như vậy? Tùy tiện suy nghĩ một chút, thế nhưng đều chỉ nghĩ tới điểm tốt của Diễm.

    Giác ngẩn người, cũng không cho rằng mình lọc kính quá dày, cuối cùng trong lòng thầm cảm thán một câu:

    - Diễm thật sự là người rất tốt lại hoàn mỹ a!

    Trong lòng Giác hoạt động phong phú, trên mặt lại một mảnh tự tin, hai mắt sáng ngời nhìn vu:

    - Cho dù thật sự có nguy hiểm, dựa vào ta cùng Diễm phối hợp, muốn an toàn chạy trốn không có vấn đề. Nhưng nếu mang theo nhiều người, chúng ta chạy trốn còn phải quan tâm những người khác..

    Giác nháy mắt, cũng không biết xấu hổ nói mang càng nhiều người sẽ càng thêm rườm rà, nhưng diễn cảm bộ mặt thì hoàn mỹ biểu đạt ra ý tứ này.

    Vu bị lời của hắn làm mắc nghẹn, nghĩ lại Giác nói có vài phần đạo lý. Không nói chuyện khác, năm trước Giác lợi dụng thần lực bố trí cạm bẫy, lập tức bắt được mấy chục chiến sĩ của Trệ bộ lạc, vu cũng đã nghe người ta nói qua không chỉ một lần. Mà chiến lực của Diễm thật cường hãn, chỉ xem bình thường hắn đi ra ngoài săn bắn, một mình Diễm thu hoạch con mồi hơn cả một tiểu đội, là có thể biết chiến lực của Diễm kinh khủng bậc nào.
     
    Heoheocon9552 likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...