Khúc Hát Mùa Đông Tặng Khả Tú Này cô bé mùa đông về đấy nhé Nhớ thương ai sao khoác áo len hồng? Ta cô độc mang nỗi buồn hóa đá Gió Sài Gòn nghiêng ngả nắng trên sông. Gió lạnh lắm bé ơi đừng vội bước! Cây không chao nhưng run rẩy bên đường Tóc bé thả bồng bềnh mây ký ức Theo áo dài ta chợt vấp làn hương... Ta thảng thốt nhớ tháng ngày đi học Thuở theo ai ngong ngóng bước đợi chờ Mùa đông khóc thương tình ta câm lặng Trăng phương nào ta còn mãi bơ vơ? Giờ gom lại những mảnh tình vụn vỡ Đốt mùa đông ta sưởi trái tim mình Mùa đông cháy đôi má bầu ửng đỏ Bé không cười sao ánh mắt lung linh? Xin từ giã áng mây buồn xám ngắt Ta theo em tìm đón nắng mai hồng Mùa xuân biếc vẫn ngập ngừng phía trước Bé chớ quay nhìn kẻo thấy mùa đông. Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Văn hóa Nghệ thuật
Thu Đi Thu vàng rủ gió đi xa Mùa đông níu lại làm tà nắng rơi Hằng Nga lên ngự đỉnh trời Bỏ tôi hạ giới một đời tìm em. Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên báo Làm bạn với máy vi tính
Tiễn Bạn Thơ Võ vàng nắng... trắng mưa rơi Thị thành chiều lạnh ướt lời chia tay Như còn tóc gió... hương bay Mai xa... rượu nhớ rót đầy bóng em. 2025 Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Thơ đăng trên Tạp chí Nhà văn và Cuộc sống, một em học trò cũ (lớp ban xã hội chuyên văn) đã chụp ảnh và tặng tác giả. Thơ tác giả viết tặng nhà thơ Võ Thị Như Mai.
Hoàng Hôn Quê Nội Vẫn còn đó những vui buồn Mây chiều rụng xuống đám chuồn chuồn bay Ra đồng vấp ngọn cỏ may Lên đồi vấp mảnh trăng gầy diều thu. Sen tàn giận gió đi tu Cơn mưa ướt nhớ ươm u ám về Vác cần vấp dốc chân đê Thả dây cá cắn câu thề đứt đôi... Vẫn còn đó lục bình trôi Con bìm bịp gọi bỗng bồi hồi đau Con thuyền vẫn chở ca dao Cánh cò vẫn chở ngọt ngào lời ru. Đồng xa vẫn tiếng chim gù Đoàn người gánh nắng bội thu thóc vàng Đàn trâu nện móng đường làng Có con nghé ngọ lạc đàn ngô nghê. Vẫn còn đó giọng cười quê Câu hò lảnh lót nghe mê mẩn người Nhà ai bếp đỏ hồng tươi Lửa reo lách tách vọng lời hư không... Nội đâu còn nữa mà trông Lũy tre cong, dáng lưng còng thân thương Người về hạt lệ như sương Ngồi nghe mạch đất quê hương thì thầm... 2024 Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên Tạp chí hải ngoại Ngôn ngữ
Xuân Hà Nội Xuân đã về chưa Hà Nội ơi? Ta về lồng lộng gió lưng trời Sông Hồng bỗng đỏ như ngày ấy Nửa dường nhung nhớ, nửa xa xôi. Bóng chiều bàng bạc bóng Hồ Tây Mây pha màu khói, khói pha mây Mùa xuân thấp thoáng như cô gái Nắng hồng bẽn lẽn, má hây hây. Ta theo tìm em giữa phố xa Bao nàng áo đỏ đẹp như hoa Bao màu ngói đỏ tươi son mới Lấp lánh hoàng hôn những mái nhà. Là đã bên nhau rồi đó em Mùa xuân Hà Nội buốt hơi kem Hoa đào nghiêng nụ lung linh gió Lất phất mưa bay ướt lạnh thềm. Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên Tạp chí hải ngoại Ngôn ngữ
Lời Tỏ Tình Đầu Xuân Trên Đỉnh Lang Biang Vượt bao lối mòn Cất tiếng hú đại ngàn Cầm dao bạt cây rừng mở lối Có em bước theo ta Lưng gùi đầy hoa rừng thơm mát Xa xa trên cao Là đỉnh Lang Biang... Đỉnh đến tình yêu Đỉnh cao mơ ước. Trên đỉnh Lang Biang Lời tỏ tình sẽ bay cao hơn núi Lời tỏ tình sẽ vang chạm vào mây Là lời cầu hôn của tù trưởng Đăm San với Nữ thần Mặt Trời Là lời xưa chàng Lang và nàng Biang hẹn thề bên nhau mãi mãi Là lời tỏ tình nguyện cầu rừng núi bình yên Nước mắt thôi oán thù Chỉ còn tình yêu. Lời yêu trên đỉnh Lang Biang Có tiếng vỗ cánh gọi đại bàng Có tiếng thét gầm xua hổ dữ Có tiếng chiêng tiễn mặt trăng đi Có tiếng cồng mừng mặt trời đến Có nhạc nước réo rắt Thác Bạc Có đàn đá vi vu Thác Vàng Có tiếng hát vọng sinh tồn Ngàn năm sử thi âm vang... Một bờ vai vững chắc Một lưng gùi thơm ngát gió núi trời Xuân Một con dao rừng nhọn sắc Ta và em mở lối dắt nhau lên đỉnh Cùng hát tình ca Cùng gió Lang Biang Cùng mây Lang Biang... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Sài Gòn Tháng Chín Sài Gòn tháng chín Mùa bướm trắng về rợp phố Những tà áo thân thương Phơ phất Những tiếng cười xinh xinh rạng rỡ Vọng tiếng trống khai trường. Sài Gòn tháng chín Trời hưng hửng nắng Hoa cúc hưng hửng vàng Má em hưng hửng đỏ Thời gian hưng hửng tím Dìu chiếc lá lang thang. Sài Gòn tháng chín Ào ào cơn mưa Rơi hợp khúc đàn dây Đường phố trăn trở Muôn ngàn giọt nhớ vỡ Muôn ngàn sợi thương bay. Sài Gòn tháng chín Những trái me cong cong nâu sẫm Loẳng ngoẳng thả ngang trời Ai về qua lối đó Nụ cười trên môi? Sài Gòn tháng chín Một đóa hồng lại nở Một chùm bong bóng lại bay Những con tàu ra khơi lấp lánh Dòng sông xanh màu mây. Thanh Trắc Nguyễn Văn - Nguyễn Văn Tạo Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên trang Tạp chí điện tử Văn nghệ Thái Nguyên. Bài thơ viết tặng cô Vũ Vương Anh Đào, giáo viên sử trường THPT Võ Thị Sáu. Trong một ngày lễ khai giảng, tác giả nhìn thấy cô Anh Đào bận áo dài, tay cầm hoa cúc cùng các em học trò vây quanh thả bong bóng bay chụp ảnh. Tác giả đã xúc động viết bài thơ này....
Van Em Đừng Qua Cổng Van em đừng qua cổng Tóc mềm đừng thả hương Ta va vào vấp ngã Ngàn năm sẽ nhớ thương! Van em đừng qua cổng Đung đưa một tiếng cười Ta sợ chòng chành đắm Bởi cánh môi hồng tươi! Van em đừng qua cổng Hát vu vơ nhạc buồn Ta dại khờ đâu biết Nước mắt tròn hay vuông? Van em đừng qua cổng Thả bay màu áo dài Kẻo chiều thu vướng lại Vạt nắng vàng không phai! Van em đừng qua cổng Sao giờ em chưa qua? Ta vo buồn đứng níu Hoàng hôn trước hiên nhà... Van em đừng qua cổng Kìa ai hóa đá chờ Mảnh sao đêm mọc muộn Rủ một người làm thơ. Van em đừng qua cổng Em ơi đừng qua cổng... Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên trang Tạp chí điện tử Văn nghệ Thái Nguyên.
Cuối Năm Thăm Trường Cũ Em vẫn thế Nụ cười em vẫn thế Tà áo hương bay màu cúc thu vàng Mùa đông đã ngủ trên đồi cỏ biếc Cơn gió lạnh nào qua phố lang thang? Xin dừng lại bước chân hoài niệm Một lớp học xưa Một cô giáo dịu dàng Dòng phấn mới vẫn chào bài học mới Lời giảng đầu ngày vỗ cánh những ước mơ. Lá bàng đang hát Hay ta chợt hát Sợi tóc vừa rơi sao bạc trắng nỗi niềm? Thời gian đừng vội kẻo ta nông nỗi Đá cô đơn buồn chỉ lăn lóc rong rêu. Em vẫn thế Nụ cười em vẫn thế Đàn sẻ vụt bay, ríu rít cuối sân trường Nắng lấp lánh Giọt sương màu hạt ngọc Xuân đã về chỉ cách một nhành mai... 2023 Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ viết tặng cô Ngọc Xuân, giáo viên hóa trường THPT Võ Thị Sáu. Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Văn nghệ Bạc Liêu với tên Về thăm trường cũ. Xin lưu ý: "nông nỗi" là nỗi buồn khi bất lực, không được như ý (ý thơ tác giả), còn "nông nổi" là hời hợt, vô tâm, thiếu ý thức khi hành động (người biên tập báo Người cao tuổi và báo Bắc Giang đã sửa lại "nông nổi" khi lên báo). "Nông nỗi" vẫn đúng hơn, vì ý liền mạch với các câu thơ trong khổ 3 bài thơ.