Hồi Ức Của Những Ngôi Sao Tác giả: Thể loại: Số chương: 40 Tình trạng: Đang ra Giới thiệu "Hồi Ức Của Những Ngôi Sao" là câu chuyện giả tưởng đầy xúc cảm, xoay quanh Lâm Hạo - một chàng trai mang khả năng kỳ lạ: Nhìn thấy ánh sao gắn liền với sinh mệnh con người. Khi ánh sao của một người mờ đi, đồng nghĩa với cái chết đang cận kề. Trên hành trình tìm kiếm bí mật về ánh sáng và sự sống, Lâm Hạo gặp Thanh Vân, một cô gái mang ngôi sao rực rỡ nhưng ngắn ngủi. Cả hai cùng đối mặt với những thợ săn sao tàn nhẫn, những bí mật của thế giới và sự thật cay đắng về hy sinh. Trong ánh sáng mong manh của những ngôi sao, câu chuyện về tình yêu, hy vọng và lựa chọn sinh tử được khắc họa qua mỗi bước chân của họ. Liệu Lâm Hạo có thể tìm thấy con đường cứu rỗi, hay chính ánh sáng của anh sẽ vụt tắt để thắp lên sự sống cho người khác?
Chương 1 Bấm để xem Trên bầu trời đêm đầy sao, một vì tinh tú mờ dần rồi vụt tắt, để lại khoảng không đen thẳm. Lâm Hạo ngồi bên cửa sổ căn nhà nhỏ, đôi mắt chăm chú nhìn lên bầu trời. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu trong phòng nhảy nhót trên khuôn mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt anh lại ánh lên sự đau khổ. Ở ngôi làng nhỏ này, không ai hiểu vì sao Lâm Hạo thường nhìn lên trời đêm như thế. Chỉ có anh biết, mỗi ngôi sao kia không chỉ là điểm sáng vô tri, mà là sự sống của con người. Khi một ngôi sao vụt tắt, nó đồng nghĩa với sự ra đi của một sinh mạng. Lâm Hạo không phải người bình thường. Từ khi còn nhỏ, anh đã có thể nhìn thấy "ánh sao cuối" - ánh sáng lấp lánh cuối cùng của một ngôi sao trước khi nó biến mất. Đó là lời cảnh báo rằng thời gian của người gắn với ngôi sao đó sắp cạn kiệt. Đêm nay, ánh sao của Tiểu An-người bạn thân nhất của anh-đang mờ dần. Sáng hôm sau, Lâm Hạo rời căn nhà nhỏ và đi thẳng đến nhà của Tiểu An. Căn nhà lụp xụp nằm nép mình dưới một gốc cây cổ thụ, yên tĩnh đến bất thường. Khi anh bước vào, không khí lạnh lẽo và tiếng ho khan của Tiểu An lập tức xé toạc sự tĩnh mịch. "Tiểu An!" Lâm Hạo quỳ xuống bên giường, nhìn người bạn thân yếu ớt của mình. Gương mặt cô xanh xao, ánh mắt lờ đờ như thể ánh sáng cuộc đời đang rời xa cô. "Lâm Hạo.. cậu đến rồi à?" Tiểu An cố gắng nở một nụ cười yếu ớt. "Cậu.. đã bệnh bao lâu rồi?" Giọng anh khàn đặc, như muốn gào lên nhưng lại bị kìm nén. "Không lâu.. nhưng dường như đã muộn rồi." Tiểu An cười nhẹ, đôi mắt hướng lên trần nhà. Lâm Hạo không trả lời. Anh biết rõ điều này. Anh đã nhìn thấy ánh sao của cô, và anh biết nó không còn sáng nữa. Khi đêm xuống, Lâm Hạo quay trở lại bầu trời đầy sao. Anh biết mình có thể cứu Tiểu An. Nhưng cái giá phải trả.. là ánh sáng của chính anh. Trong bóng tối, ký ức về mẹ anh ùa về. Năm đó, ánh sao của bà cũng mờ dần, nhưng anh đã bất lực đứng nhìn. Anh không thể cứu được bà. Nỗi đau ấy đã ám ảnh anh suốt những năm qua, đẩy anh vào nỗi sợ hãi và mặc cảm. "Lần này.. mình không thể đứng nhìn nữa." Lâm Hạo siết chặt tay, ánh mắt kiên định. Bên giường của Tiểu An, Lâm Hạo đặt tay lên trán cô. Một luồng ánh sáng mờ ảo từ tay anh lan tỏa, hòa quyện với ánh sáng lấp lánh yếu ớt trên cơ thể cô. Trong khoảnh khắc, ánh sao trên bầu trời dừng lại, như chờ đợi quyết định cuối cùng của anh. "Khi ánh sáng của mình vụt tắt, hãy sống tiếp, Tiểu An," anh thì thầm. Ánh sáng bao trùm lấy cả căn phòng, rực rỡ như một ngôi sao băng trên bầu trời. Tiểu An thở sâu, đôi má dần hồng hào trở lại, trong khi cơ thể Lâm Hạo cảm nhận được sự trống rỗng lan dần. Khi anh ngước nhìn lên bầu trời đêm, ánh sao của mình dường như cũng yếu đi một chút. Nhưng Lâm Hạo không cảm thấy hối hận. Anh bước ra khỏi căn nhà, nhìn lên bầu trời đầy sao. Một ngôi sao vừa sáng lên rực rỡ, như lời chào từ người bạn thân vừa được cứu. "Lần này, mình đã làm đúng." Ánh sao vẫn sáng, nhưng Lâm Hạo biết, hành trình của anh chỉ vừa mới bắt đầu.
Chương 2 Bấm để xem Lâm Hạo ngồi lặng trong căn phòng tối, ánh mắt nhìn chăm chăm lên bầu trời đêm qua khung cửa sổ. Bên ngoài, gió đêm thổi qua rừng trúc, tạo nên những âm thanh thì thầm như lời trách móc vang vọng. Ánh sao của anh vẫn còn đó, nhưng yếu đi một cách rõ rệt. Buổi sáng hôm sau, Lâm Hạo quay lại nhà Tiểu An để kiểm tra. Căn nhà nhỏ giờ tràn ngập ánh sáng mặt trời, và Tiểu An, người tưởng chừng như đã cận kề cái chết, đang ngồi trên giường, đôi má đã hồng hào trở lại. "Cậu.. đã cứu mình, đúng không?" Tiểu An nhìn anh, ánh mắt tràn đầy xúc động. "Không cần nói gì cả. Quan trọng là cậu còn sống." Lâm Hạo đáp, nhưng trong lòng anh là một nỗi lo âm ỉ. Anh biết cái giá của việc cứu người không chỉ là ánh sáng giảm đi. Đó còn là sự mòn mỏi từ sâu trong tâm hồn. Mặc dù cơ thể Tiểu An dần hồi phục, những người xung quanh không hề hay biết điều gì đã xảy ra. Nhưng tin đồn về Lâm Hạo, người có thể "cứu người" bằng một cách thần kỳ, bắt đầu lan rộng trong ngôi làng. Những ánh mắt tò mò, những lời xì xào đột ngột xuất hiện mỗi khi anh đi qua. "Lâm Hạo, cậu thực sự có khả năng cứu người à?" Một người phụ nữ trung niên nắm lấy tay anh hỏi, ánh mắt vừa hi vọng vừa sợ hãi. Lâm Hạo không trả lời, chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi. Anh không muốn trở thành trung tâm của những lời đồn đoán, nhưng lại chẳng thể ngăn cản chúng lan rộng. Vào một đêm khác, khi ngôi làng đã yên ắng, Lâm Hạo rời khỏi nhà, đi về phía rừng trúc. Từ lâu, nơi đây là nơi duy nhất khiến anh cảm thấy bình yên. Anh ngồi xuống dưới gốc một cây trúc già, lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm. "Ngươi đã chọn hy sinh để cứu cô gái đó." Một giọng nói già nua nhưng đầy uy lực vang lên sau lưng anh. Lâm Hạo quay lại và nhìn thấy một ông lão mặc áo choàng bạc, đôi mắt sáng như ánh sao. "Ông là ai?" Lâm Hạo cảnh giác hỏi, đứng dậy. "Ta là một Người Lữ Hành Ánh Sáng, kẻ đã đi qua vô số thế giới và nhìn thấy ánh sáng của hàng ngàn ngôi sao. Ta biết ngươi, chàng trai mang ánh sáng đặc biệt." Người lữ hành bước tới gần, quan sát Lâm Hạo thật kỹ. "Ngươi đã sử dụng ánh sáng của mình, nhưng liệu ngươi có biết cái giá thực sự của nó không?" "Cái giá đó, tôi đã chấp nhận." Lâm Hạo đáp, ánh mắt không dao động. Ông lão cười khẽ, nhưng đó không phải là một nụ cười vui vẻ. "Chấp nhận, nhưng liệu ngươi đã hiểu hết những gì ánh sáng của ngươi gánh chịu? Mỗi lần ngươi hy sinh ánh sáng của mình, không chỉ sinh mệnh của ngươi bị tổn hại mà còn làm thay đổi số phận của chính ngôi sao ngươi cứu. Không có thứ ánh sáng nào là mãi mãi, Lâm Hạo." Đêm đó, sau khi ông lão biến mất, Lâm Hạo chìm vào suy nghĩ. Câu nói của ông lão như một lời cảnh tỉnh, khiến anh hiểu rằng việc cứu người không đơn giản là một hành động nhân từ. Khi trở về, anh ngước nhìn bầu trời đêm một lần nữa. Những ngôi sao vẫn lấp lánh, nhưng một cảm giác bất an bắt đầu nhen nhóm trong lòng anh. "Ánh sáng.. không bao giờ là miễn phí." Hành trình của anh chỉ vừa bắt đầu, và giờ đây anh biết mình cần phải hiểu rõ hơn về thứ ánh sáng mà anh đang sở hữu, trước khi nó hoàn toàn biến mất.
Chương 3 Bấm để xem Ngày hôm sau, Lâm Hạo bắt đầu cảm thấy sự thay đổi trong cơ thể. Một cảm giác nặng nề, như thể ánh sáng trong người anh đang dần cạn kiệt. Dù vậy, anh vẫn cố tỏ ra bình thường, tiếp tục những công việc hàng ngày trong làng. Nhưng rồi, một sự việc xảy ra đã phá tan sự yên bình. Buổi chiều hôm đó, một nhóm người lạ mặt xuất hiện ở làng. Họ mặc áo choàng đen, khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt đầy hiểm ác. Những người dân trong làng nhanh chóng nhận ra nhóm người này không phải là khách viếng thăm bình thường. "Nghe nói nơi này có một kẻ mang khả năng đặc biệt." Một trong số họ cất giọng trầm đục, đôi mắt quét qua đám đông. Lâm Hạo, đang đứng ở mép làng, lập tức nhận ra điều bất thường. Nhóm người này không chỉ đến vì tò mò. Họ mang một thứ gì đó nguy hiểm, một sự đe dọa vô hình. "Chúng tôi không biết các ông đang nói gì." Trưởng làng, một người đàn ông già dặn, đứng ra đáp lời, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng một tiếng cười khẩy vang lên. "Đừng giả vờ. Chúng tôi đã nghe về kẻ có thể nhìn thấy ánh sao. Đưa hắn ra đây, nếu không cả ngôi làng này sẽ phải trả giá." Không khí căng thẳng bao trùm, người dân trong làng nhìn nhau sợ hãi. Lâm Hạo nắm chặt tay, cơ thể như căng cứng. Anh biết, dù trốn tránh thế nào, những kẻ này cũng không dễ dàng bỏ qua. Đêm đó, Lâm Hạo gặp trưởng làng trong căn nhà gỗ nhỏ. Ông nhìn anh, ánh mắt chất chứa sự lo âu. "Hạo, cậu phải rời khỏi đây." "Không được. Nếu tôi đi, bọn chúng sẽ không dừng lại. Chúng sẽ tiếp tục làm hại mọi người." "Nhưng nếu cậu ở lại, chúng sẽ tìm cách bắt cậu. Chúng ta không thể chống lại chúng." Lâm Hạo im lặng, nhìn lên trần nhà gỗ. Anh biết trưởng làng nói đúng, nhưng anh cũng không thể bỏ mặc ngôi làng này. Đây là nơi duy nhất anh cảm thấy thuộc về, nơi đã cưu mang anh khi anh mất tất cả. Trời về khuya, Lâm Hạo quyết định ra ngoài để hít thở không khí. Nhưng ngay khi bước chân ra khỏi làng, anh lập tức nhận ra mình bị theo dõi. "Cuối cùng, ngươi cũng xuất hiện." Giọng nói quen thuộc vang lên từ trong bóng tối. Lâm Hạo quay lại, nhìn thấy một trong những kẻ áo đen đang đứng trước mặt anh. Đôi mắt của hắn ánh lên sự chế nhạo. "Ngươi là kẻ nhìn thấy ánh sao, đúng không? Ngươi có biết ánh sáng đó đáng giá thế nào không?" Lâm Hạo không trả lời. Anh siết chặt nắm đấm, chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ điều gì xảy ra. "Ngươi không hiểu rồi. Ánh sáng đó không thuộc về ngươi. Nó là thứ mà ngươi phải trả lại." Kẻ áo đen lao tới với tốc độ kinh ngạc, một thanh kiếm ánh lên ánh sáng đỏ rực. Lâm Hạo lùi lại, cố gắng né tránh, nhưng cảm giác kiệt sức trong cơ thể khiến anh không còn nhanh nhẹn như trước. Khi lưỡi kiếm chỉ còn cách anh vài tấc, một tia sáng bỗng lóe lên từ tay anh, đẩy lùi kẻ tấn công. Cả hai đứng nhìn nhau trong im lặng. Kẻ áo đen nhếch môi cười. "Hóa ra, ngươi đã bắt đầu cạn kiệt ánh sáng rồi. Càng tốt. Điều đó chỉ khiến việc lấy nó trở nên dễ dàng hơn." Hắn biến mất trong bóng tối, nhưng Lâm Hạo biết đây chỉ là khởi đầu. Anh phải nhanh chóng tìm hiểu bí mật về ánh sáng trong mình, trước khi quá muộn.
Chương 4 Bấm để xem Bầu trời đêm yên tĩnh như thường lệ, nhưng trong lòng Lâm Hạo là một cơn bão không ngừng nghỉ. Cuộc chạm trán với kẻ áo đen khiến anh nhận ra, thế giới bên ngoài không hề yên bình như ngôi làng nhỏ này. Và hơn thế, ánh sáng trong anh đang trở thành mục tiêu. Ngày hôm sau, Tiểu An đến tìm anh. Trông cô đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn chất chứa lo lắng. "Lâm Hạo, mình nghe người dân nói.. có người đang tìm cách bắt cậu?" "Không sao đâu, Tiểu An. Mình sẽ giải quyết." Anh mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng đầy lo âu. "Nhưng mình không muốn cậu gặp nguy hiểm chỉ vì cứu mình!" Tiểu An gần như bật khóc. Lâm Hạo đặt tay lên vai cô, giọng nói đầy cương quyết: "Nếu thời gian quay lại, mình vẫn sẽ cứu cậu. Không cần phải áy náy." Đêm đó, khi làng đã chìm trong giấc ngủ, Lâm Hạo quyết định rời đi. Anh không thể để ngôi làng này chịu nguy hiểm vì mình. Anh thu dọn hành lý đơn giản, mang theo một thanh kiếm cũ mà trưởng làng từng trao tặng, rồi lặng lẽ bước đi trong ánh trăng nhợt nhạt. Nhưng khi anh đến rìa làng, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Cậu định rời đi mà không nói lời nào sao?" Lâm Hạo quay lại và thấy Tiểu An đứng đó, đôi mắt rưng rưng. "Mình không muốn cậu bị cuốn vào chuyện này. Ngôi làng cần cậu." "Và mình cũng không muốn mất đi người bạn duy nhất!" Cô bước tới, giữ chặt lấy tay anh. "Nếu cậu nhất quyết phải rời đi, mình sẽ đi cùng." Lâm Hạo lặng người. Anh biết Tiểu An đang nói thật, nhưng hành trình này không phải là thứ mà cô nên đối mặt. "Không được. Đây là con đường của mình, và mình sẽ tự gánh vác nó." "Nhưng.." "Tin mình, Tiểu An. Khi mọi chuyện kết thúc, mình sẽ quay lại." Anh mỉm cười, nhưng trong lòng biết rằng lời hứa này có thể chẳng bao giờ thực hiện được. Rời khỏi làng, Lâm Hạo đi qua những cánh đồng rộng lớn và rừng cây âm u. Anh không có đích đến cụ thể, nhưng trong lòng anh là một mục tiêu duy nhất: Tìm hiểu nguồn gốc của ánh sáng trong mình. Trên đường, anh gặp một người đàn ông trung niên, khoác một chiếc áo choàng bạc giống hệt ông lão mà anh từng gặp trong rừng trúc. "Ngươi là ai?" Lâm Hạo cảnh giác hỏi, tay nắm chặt chuôi kiếm. "Ta chỉ là một lữ khách, nhưng có lẽ ngươi đang tìm câu trả lời cho chính mình." Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt đầy sự thấu hiểu. Lâm Hạo chần chừ, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. "Ông biết gì về ánh sáng này?" Người đàn ông bước tới, chậm rãi nói: "Ánh sáng đó là một món quà, nhưng cũng là một lời nguyền. Nó mang đến hy vọng, nhưng đồng thời cũng dẫn dụ bóng tối. Nếu ngươi không học cách kiểm soát nó, ngươi sẽ không chỉ hủy hoại chính mình mà còn cả những người xung quanh." "Vậy tôi phải làm gì?" "Đi về phía bắc. Trên đỉnh núi Vân Mộng, có một ngôi đền cổ. Ở đó, ngươi sẽ tìm thấy những câu trả lời mà ngươi cần." Chưa kịp hỏi thêm, người đàn ông đã biến mất như một cơn gió. Lâm Hạo nhìn về phía bắc, nơi ngọn núi mờ ảo trong làn sương. Anh biết, hành trình thực sự của mình vừa mới bắt đầu.
Chương 5 Bấm để xem Con đường dẫn tới núi Vân Mộng không hề dễ dàng. Lâm Hạo phải vượt qua những khu rừng rậm rạp và những dốc đá trơn trượt. Ánh sáng mờ nhạt từ các ngôi sao trên bầu trời là nguồn dẫn đường duy nhất cho anh. Khi đến chân núi, anh gặp một người phụ nữ trung niên đang ngồi tựa vào một tảng đá lớn. Gương mặt bà nhợt nhạt, đôi tay run rẩy ôm lấy chân bị thương. "Cậu trẻ.. làm ơn.. cứu tôi.." Bà yếu ớt nói, ánh mắt van nài. Lâm Hạo lập tức chạy tới. "Bà bị sao vậy?" "Ta bị bọn cướp tấn công trên đường. Chúng lấy hết đồ đạc, và giờ ta không thể đi được.." Bà thở hổn hển, gương mặt nhăn nhó vì đau. Nhìn vết thương trên chân bà, Lâm Hạo do dự. Anh biết mình không thể sử dụng ánh sáng bừa bãi, nhưng cũng không thể bỏ mặc một mạng người. "Bà chờ một chút, tôi sẽ giúp bà." Anh lấy ra những thảo dược mà mình mang theo, băng bó cho bà một cách cẩn thận. Bà cụ nhìn anh, ánh mắt như lóe lên tia hy vọng. "Cậu là người tốt.. nhưng cẩn thận.. cẩn thận với bóng tối.." Trước khi Lâm Hạo kịp hỏi ý nghĩa của câu nói đó, bà cụ bỗng ngã gục xuống, hơi thở tắt lịm. Cùng lúc ấy, một bóng người xuất hiện từ trong rừng, với nụ cười nham hiểm. "Thật đáng thương, phải không?" Kẻ lạ mặt bước ra, tay cầm một con dao nhỏ. "Ngươi đã lãng phí thời gian vào một người đã định sẵn cái chết." Lâm Hạo lùi lại, tay nắm chặt chuôi kiếm. "Ngươi là ai?" "Chỉ là một kẻ đi theo ánh sáng thôi." Hắn nhếch mép, đôi mắt sáng quắc trong màn đêm. "Nhưng ngươi.. ngươi là nguồn ánh sáng quý giá hơn bất kỳ thứ gì ta từng thấy." Hắn lao tới với tốc độ kinh hoàng, buộc Lâm Hạo phải rút kiếm ra chống đỡ. Tiếng kim loại vang lên giữa rừng núi, sắc bén và đầy căng thẳng. Dù cố gắng hết sức, Lâm Hạo nhanh chóng nhận ra hắn không phải kẻ tầm thường. Những đường kiếm của hắn mạnh mẽ, chính xác, và luôn nhắm vào những điểm yếu của anh. "Ngươi không có cơ hội đâu, chàng trai." Hắn cười khẩy, đẩy Lâm Hạo lùi lại sát mép vực. Nhưng đúng lúc đó, từ thanh kiếm của Lâm Hạo, một tia sáng rực rỡ bùng lên. Nó xé toạc bóng tối, khiến kẻ tấn công phải lùi lại, che mắt vì chói lòa. Nhân cơ hội, Lâm Hạo xoay người, tung một cú đánh mạnh mẽ. Lưỡi kiếm của anh chém ngang qua vai kẻ địch, khiến hắn gục xuống. Khi hắn ngã xuống đất, cơ thể bắt đầu tan thành bóng tối, chỉ để lại một chiếc mặt nạ bằng bạc. Lâm Hạo nhặt nó lên, cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ phát ra từ vật này. "Bóng tối.. đang truy đuổi ta." Anh thì thầm, nhìn về phía đỉnh núi mờ ảo trong làn sương. Không còn thời gian để nghỉ ngơi, anh tiếp tục hành trình, mang theo câu hỏi ngày càng lớn về thứ ánh sáng trong mình và thế lực bóng tối đang bủa vây.
Chương 6 Bấm để xem Trời dần sáng khi Lâm Hạo đặt chân đến lưng chừng núi Vân Mộng. Anh tìm thấy một hang động nhỏ ẩn mình giữa những tán cây rậm rạp. Nơi đây, anh quyết định nghỉ ngơi và xem xét chiếc mặt nạ bạc mà kẻ địch để lại. Chiếc mặt nạ toát ra một luồng khí lạnh lẽo, bề mặt được khắc những hoa văn kỳ lạ như những đường xoắn ốc nối liền nhau. Khi chạm vào nó, Lâm Hạo cảm thấy một cơn đau nhói chạy dọc cánh tay, nhưng thay vì buông ra, anh lại cố giữ chặt hơn. Bất ngờ, một giọng nói vang lên trong tâm trí anh: "Ngươi nghĩ rằng ánh sáng là tất cả sao? Ngươi không hiểu gì cả. Ánh sáng chỉ tồn tại khi bóng tối bao phủ." Lâm Hạo giật mình, vội vàng ném chiếc mặt nạ ra xa. Nhưng giọng nói ấy vẫn vang lên, không ngừng ám ảnh anh: "Ngươi không thể trốn thoát khỏi bóng tối, Lâm Hạo. Nó là một phần của ngươi." Lâm Hạo ngồi thẫn thờ, ánh mắt đăm chiêu nhìn chiếc mặt nạ. Những lời nói đó giống như một lời tiên tri đáng sợ, nhưng cũng khiến anh tò mò. Anh tự hỏi liệu bóng tối kia có liên quan gì đến ánh sáng trong mình. Những suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi một âm thanh lạ. Từ sâu trong hang động, một tiếng động vang lên, như thể có thứ gì đó đang di chuyển. Anh rút kiếm, bước chậm rãi vào bóng tối. Ánh sáng từ thanh kiếm yếu ớt soi rọi con đường trước mặt, cho đến khi anh nhìn thấy một bức tường đá lớn. Trên đó, một dòng chữ cổ được khắc sâu vào đá: "Ánh sáng và bóng tối vốn là hai mặt của một bản thể. Người sở hữu ánh sáng phải học cách chấp nhận bóng tối, nếu không sẽ bị nó nuốt chửng." Ngay khi Lâm Hạo đọc xong, một luồng sáng mạnh phát ra từ dòng chữ, kéo anh vào một cảnh tượng kỳ lạ. Anh đứng giữa một không gian vô tận, nơi không có gì ngoài bóng tối bao quanh. Một ngôi sao duy nhất lơ lửng trước mặt anh, phát ra ánh sáng yếu ớt. "Ngươi có hiểu ánh sáng này từ đâu mà có không?" Giọng nói quen thuộc từ chiếc mặt nạ vang lên. Lâm Hạo nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của nó. "Ngươi được ban tặng ánh sáng này không phải vì ngươi xứng đáng, mà vì ngươi là kẻ duy nhất có thể gánh chịu cái giá của nó." Bất ngờ, bóng tối bắt đầu di chuyển, dồn ép về phía ngôi sao. Lâm Hạo lao tới, cố gắng ngăn cản, nhưng bóng tối như một cơn sóng dữ cuốn trôi anh. "Ngươi không thể ngăn cản được. Chỉ có cách hiểu và dung hòa bóng tối, ngươi mới giữ được ánh sáng của mình." Khi tỉnh lại, Lâm Hạo nhận ra mình đang nằm trên nền đất lạnh trong hang động. Chiếc mặt nạ bạc vẫn nằm trước mặt anh, nhưng giờ đây, anh không còn sợ nó nữa. "Bóng tối.." Anh thì thầm, ánh mắt đầy quyết tâm. "Nếu muốn giữ ánh sáng, ta phải đối mặt với bóng tối trong chính bản thân mình." Lâm Hạo đứng dậy, tiếp tục hành trình lên đỉnh núi Vân Mộng. Trong lòng anh lúc này là một câu hỏi lớn, nhưng cũng là một mục tiêu rõ ràng: Tìm ra cách dung hòa ánh sáng và bóng tối, trước khi tất cả bị cuốn vào hư vô.
Chương 7 Bấm để xem Sau nhiều giờ băng rừng vượt núi, Lâm Hạo cuối cùng cũng tiến gần đến đỉnh Vân Mộng. Gió lạnh thấu xương thổi qua, mang theo mùi ẩm mốc của rêu đá. Càng đi sâu vào, anh càng cảm nhận rõ ràng luồng khí kỳ lạ bao phủ nơi này. Bất ngờ, anh nhìn thấy một bóng người đứng giữa đường mòn, dáng vẻ nhỏ bé nhưng toát lên khí chất điềm tĩnh. Đó là một cô gái trẻ, mặc y phục trắng tinh khôi, tay cầm một cây quạt nhỏ. "Ngươi là kẻ mang ánh sáng?" Cô gái cất tiếng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghi. Lâm Hạo cảnh giác, đặt tay lên chuôi kiếm. "Cô là ai?" Cô gái mỉm cười, gấp cây quạt lại rồi cúi đầu chào. "Ta là Tuyết Linh, người trông giữ ngọn núi này. Nếu muốn tiến lên, ngươi phải vượt qua bài kiểm tra của ta." "Kiểm tra gì?" "Đơn giản thôi. Hãy cho ta thấy, ngươi xứng đáng với ánh sáng mà mình đang mang." Tuyết Linh giơ cây quạt lên, và ngay lập tức, không gian xung quanh biến đổi. Lâm Hạo bị cuốn vào một cảnh tượng hoàn toàn khác: Một chiến trường rộng lớn, nơi hàng ngàn bóng tối cuồn cuộn như những con sóng dữ đang bao vây anh. Tuyết Linh đứng phía xa, ánh mắt quan sát. "Hãy sử dụng ánh sáng của ngươi để phá tan bóng tối. Nhưng nhớ rằng, mỗi lần ngươi sử dụng nó, sức mạnh của ngươi sẽ bị tiêu hao." Lâm Hạo siết chặt kiếm, nhìn những bóng tối đang lao tới. Anh biết, đây không chỉ là một bài kiểm tra sức mạnh, mà còn là bài học về cách cân bằng giữa việc chiến đấu và giữ vững bản thân. Những bóng tối đầu tiên tấn công, hình dạng của chúng biến đổi không ngừng, như muốn thử thách sự phán đoán của anh. Lâm Hạo tung những nhát kiếm nhanh nhẹn, chém tan một vài kẻ địch. Ánh sáng từ thanh kiếm lóe lên, xua tan phần lớn bóng tối xung quanh. Nhưng chúng không ngừng lại. Từng đợt bóng tối nối tiếp nhau tấn công, càng ngày càng mạnh hơn. Cơ thể Lâm Hạo bắt đầu cảm thấy kiệt sức, và ánh sáng trong anh dường như cũng dần phai nhạt. Trong lúc tuyệt vọng, anh nhớ lại những lời trên bức tường đá trong hang động: "Người sở hữu ánh sáng phải học cách chấp nhận bóng tối." "Chấp nhận bóng tối.." Anh lẩm bẩm, rồi đột nhiên buông lỏng cơ thể, nhắm mắt lại. Khi những bóng tối lao tới, thay vì chống trả, anh để chúng chạm vào mình. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc cơ thể, nhưng thay vì hoảng sợ, anh tập trung cảm nhận sự tồn tại của chúng. Anh nhận ra bóng tối không hoàn toàn đáng sợ. Chúng không cố tiêu diệt anh, mà chỉ phản chiếu những nỗi sợ và nghi ngờ trong lòng anh. "Ta không sợ các ngươi." Anh mở mắt, và lần này, ánh sáng trong anh không bùng nổ dữ dội mà lan tỏa nhẹ nhàng, ôm trọn lấy bóng tối xung quanh. Cảnh tượng chiến trường biến mất. Anh lại đứng trên đường mòn, đối diện Tuyết Linh. Cô gái mỉm cười hài lòng. "Ngươi đã vượt qua bài kiểm tra. Bóng tối không phải kẻ thù, mà là một phần của ngươi. Hiểu được điều đó, ngươi mới có thể kiểm soát sức mạnh của mình." Lâm Hạo thở phào, nhưng trong lòng anh biết, đây chỉ là bước đầu. Anh cảm ơn Tuyết Linh và tiếp tục hành trình, mang theo bài học quý giá mà cô đã trao. Phía trước, đỉnh núi Vân Mộng mờ ảo hiện ra, như một lời mời gọi từ số phận.
Chương 8 Bấm để xem Tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn khi Lâm Hạo tiến gần tới đỉnh Vân Mộng. Cảnh vật xung quanh dường như bị chôn vùi dưới lớp trắng vô tận, chỉ còn lại tiếng gió rít qua những vách đá dựng đứng và tiếng bước chân anh chìm trong tuyết. Cảm giác lạnh lẽo thấm sâu vào từng thớ cơ, nhưng Lâm Hạo không để ý đến nó. Trong lòng anh đang rối bời bởi những điều đã trải qua. "Ta là người sở hữu ánh sáng.. nhưng tại sao bóng tối lại ám ảnh ta như vậy?" Những câu hỏi không lời đáp cứ vang lên trong đầu. Anh nhớ lại cảm giác khi đối mặt với bóng tối trong bài kiểm tra của Tuyết Linh. Sự bất lực, nỗi sợ bị nuốt chửng, và trên hết, cái cảm giác mơ hồ rằng ánh sáng trong anh không hoàn toàn thuần khiết. "Có phải bóng tối đó là một phần của ta? Hay ta chỉ là kẻ đang dần bị nó điều khiển?" Đang miên man suy nghĩ, Lâm Hạo chợt nghe thấy tiếng gió đổi khác. Gió không chỉ lạnh lẽo, mà còn mang theo những âm thanh kỳ lạ, như tiếng thì thầm của hàng ngàn giọng nói cùng lúc: "Ánh sáng và bóng tối.. hòa hợp hay hủy diệt.." Lâm Hạo giật mình, quay đầu nhìn khắp nơi, nhưng chỉ thấy tuyết trắng trải dài. Những lời thì thầm ấy như vọng ra từ chính ngọn núi, hòa lẫn trong gió, chạm vào tận sâu tâm hồn anh. "Là ai?" Anh hét lớn, giọng nói vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Không có câu trả lời. Chỉ có tiếng gió rít qua, mang theo lời nhắn nhủ đầy ám ảnh. Một lúc sau, Lâm Hạo dừng chân trước một cây cổ thụ to lớn mọc đơn độc giữa vùng đất trắng xóa. Gốc cây dày đặc những vết khắc kỳ lạ, giống như những dòng chữ cổ xưa mà anh không thể đọc được. Nhưng giữa những ký tự ấy, một hình khắc nổi bật thu hút sự chú ý của anh: Hai bàn tay – một tay rực rỡ ánh sáng, bàn tay kia đen kịt như bóng tối – chạm vào nhau, tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Hình khắc ấy khiến Lâm Hạo cảm thấy bất an. Anh đưa tay chạm vào thân cây, lớp vỏ lạnh buốt như băng. Ngay khi tay anh chạm vào, một luồng khí lạnh chạy dọc cơ thể, mang theo cảm giác như mình đang bị hút vào một thế giới khác. Trong đầu anh, một hình ảnh xuất hiện: Anh thấy mình đứng trên một vách đá cao. Trước mắt là một người con gái với mái tóc dài buông xõa, tà áo trắng tung bay theo gió. Cô đứng lặng im, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một bầu trời đầy sao. "Ngươi đã đến rồi," cô gái thì thầm, giọng nói nhẹ như làn gió thoảng qua nhưng lại vang vọng rõ ràng trong tâm trí anh. "Cô là ai?" Anh muốn hỏi, nhưng không thể thốt lên lời. Cô gái quay người, nhìn thẳng vào anh. Trong ánh mắt ấy, anh thấy hình ảnh của chính mình – một Lâm Hạo đầy mâu thuẫn, bị giằng xé giữa ánh sáng và bóng tối. "Ta là người sẽ đưa ngươi tới sự thật. Nhưng để đến được nơi đó, ngươi phải sẵn sàng đánh đổi." Cô gái dang tay ra, như muốn chạm tới anh, nhưng trước khi anh kịp phản ứng, hình ảnh mờ dần và tan biến. Lâm Hạo mở mắt, hơi thở dồn dập. Anh nhận ra mình vẫn đang đứng trước cây cổ thụ, bàn tay còn đặt trên thân cây. Những ký tự khắc trên thân gỗ dường như phát sáng nhè nhẹ, như muốn nhắc anh nhớ về lời nhắn vừa rồi. "Ngươi phải sẵn sàng đánh đổi.." Anh lùi lại vài bước, ánh mắt vẫn dán chặt vào hình khắc trên cây. Trong lòng anh dâng lên cảm giác bất an nhưng cũng đầy tò mò. Ai là người con gái đó? Và tại sao cô ấy lại xuất hiện trong tâm trí anh? Không có câu trả lời. Nhưng sâu thẳm bên trong, Lâm Hạo biết, người con gái ấy chính là chìa khóa để anh hiểu rõ hơn về ánh sáng và bóng tối trong mình. Anh siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt hướng lên phía trước. Con đường dẫn đến đỉnh núi Vân Mộng hiện ra mờ ảo trong làn tuyết trắng, như một lời mời gọi từ định mệnh. "Ta sẽ đi tới cùng. Bất kể cái giá phải trả là gì."