Truyện Ma [Edit] Hai Thế Giới Âm Dương Tại Làng Chúng Tôi - Lý Thanh Triệu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 12 Tháng năm 2024.

  1. Chương 103: Hai cuốn sách kỳ diệu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vậy Triệu tiên sinh đã sử dụng phương pháp nào để phát hiện ra hang động? Đây vẫn còn là một bí ẩn.

    Một khoảng thời gian sau đó, tôi thường đứng bên tảng đá khổng lồ ở rìa làng và ngơ ngác nhìn hang động bên dưới. Người bình thường làm sao có thể ngờ rằng cái lỗ dưới tảng đá này lại có thể dẫn đi xa mấy chục dặm, hơn nữa bên trong rất có thể có một lượng lớn vàng bạc bảo vật, cũng như lai lịch của quái vật không rõ nguồn gốc đó. Điều này quả thực giống như "The Chronicles of Narnia" - bốn đứa trẻ vô tình mở tủ quần áo và phát hiện ra nó có thể dẫn đến một thế giới kỳ lạ khác. Ở thế giới đó, chúng phát hiện ra những con vật lại có thể biết nói, nửa người nửa thú này nọ. Dưới tảng đá này, cái hang nhỏ đó giống như chiếc tủ quần áo trong phim "The Chronicles of Narnia", là lối vào một thế giới bí ẩn khác.

    Nhưng làm sao tôi có thể bước vào thế giới đó? Đi vào bằng cái hang động cách đó hàng chục dặm ấy à? Nhưng trong tình huống gặp phải lần trước, chúng tôi không chỉ có nguy cơ bị các loại "quái vật" khác nhau tấn công mà còn phải đối phó với bố cục siêu mê cung như thế nào? Vì lý do này, tôi cũng nghĩ đến việc sử dụng các phương pháp khác để khám phá hang động vô cùng bí ẩn này. Một trong số đó là đi vào qua cái hang nhỏ dưới tảng đá này, tất nhiên vì cái hang quá nhỏ và kết cấu bên trong không rõ ràng, cho nên con người cũng không thể liều lĩnh tiến vào. Nhưng liệu có thể tìm được một chiếc ô tô điều khiển từ xa có gắn camera và nhét nó vào qua cái hang nhỏ này không? Tuy nhiên, khi đi vào triển khai thực tế lại gặp nhiều vấn đề kỹ thuật nên phương án này không khả thi.

    Cuối cùng, cũng vẫn là chị Lý đề nghị, chúng ta có nên tìm bước đột phá từ Lý Tiểu Liễm và Triệu tiên sinh hay không? Nói cách khác, vì hai người này có thể tìm thấy và dễ dàng ra vào hang động bí ẩn nên chắc chắn họ đã tìm ra một phương pháp độc đáo, cho nên chúng tôi có thể trực tiếp học hỏi từ họ.

    Tôi nghĩ những gì chị Lý nói rất có lý. Lúc đó chưa có công nghệ cao, nếu họ có thể tìm được và vào được hang động thì chắc chắn họ phải có bí quyết. Người xưa quả thật có rất nhiều cách cực kỳ thông minh để giải quyết nhiều việc mà người hiện đại chúng ta có thể chưa nghĩ ra. Ví dụ, thời xa xưa, người ta đưa một con thuyền lớn xuống nước như thế nào? Họ có nhiều phương pháp, một trong số đó là trải đường bằng rơm lúa mì. Khi buổi sáng mùa thu đến, đúng lúc trên bề mặt rơm lúa mì sẽ có một lớp sương giá, sau khi có lớp sương này sẽ rất trơn. Vì vậy, trong thời gian này, có thể kéo con thuyền đến "con đường rơm lúa mì" đặc biệt này, như vậy thuyền có thể dễ dàng được đưa xuống sông.

    Đặc biệt là vị Triệu tiên sinh đó, ông là hậu duệ của Kiến Văn Đế, nghe nói ông không chỉ thừa hưởng tài năng của Kiến Văn Đế, mà còn học được nhiều kỹ năng tuyệt vời từ hai cuốn sách tổ truyền. Ngoài ra, ông còn đi theo Vân Cốc Thiền sư tu tập trong nhiều năm, chắc chắn có thể được coi là một thế ngoại cao nhân, và chính khả năng và trí tuệ phi thường của ông, không chỉ giúp ông sống sót trong thời điểm loạn thế, mà còn sống một cuộc sống khá tốt.

    Như chị Lý đã nói, bắt đầu từ Triệu tiên sinh, có thể sẽ tìm được đường vào hang. Nhưng làm thế nào để làm điều đó? Chị Lý đã nghĩ đến điều đó rồi – bắt đầu từ hai cuốn sách tổ truyền của nhà họ. Vì chỉ qua hai cuốn sách này, chúng tôi mới thấy được Triệu tiên sinh có những kỹ năng gì mà người bình thường không có. Từ những kỹ năng độc đáo ấy, chúng tôi có thể khám phá ra phương pháp mà Triệu tiên sinh đã sử dụng để tìm ra hang động.

    Khi chúng tôi nói với cậu họ về ý tưởng của chị Lý, ông ấy phấn khích giống như một đứa trẻ và liên tục nói: "Đúng là hậu sinh khả uý". Ông ấy nói rằng ngay cả ông ấy cũng chưa bao giờ nghĩ ra phương pháp như vậy, còn tự hào nói, chị Lý quả nhiên được di truyền gen ưu việt của gia tộc họ. Khen đến mức chị Lý có chút xấu hổ, nhưng có thể thấy trong lòng vẫn rất thích lời khen ngợi này.

    Điều khiến chúng tôi vui mừng hơn nữa là cậu họ lại sở hữu hai cuốn sách này. Bởi vì khi cậu họ làm nghiên cứu, ông ấy rất chú trọng đến việc sưu tầm và sắp xếp các tài liệu lịch sử khác nhau. Ông ấy thường nói với chúng tôi rằng một nhà nghiên cứu lịch sử có đủ tư cách phải có hai khả năng: Một là khả năng thu thập thông tin như "trên có thể lên trời và dưới có thể xuống âm phủ". Chỉ có cách thu thập đủ tư liệu, lịch sử mới có thể được khôi phục chi tiết từ mọi góc độ; một khả năng khác là khả năng phân tích tư liệu, có thể tìm ra góc nhìn độc đáo để nghiên cứu những tư liệu đó. Ví dụ như Quý Tiện Lâm có thể diễn giải "đường" từ các ngôn ngữ khác nhau, phân tích để tìm ra nơi sản xuất ra đường, vào thời gian nào và qua con đường nào nó được truyền đến Trung Quốc; Trần Dần Khác thông qua việc lúc Dương Quý Phi vào cung, có phải là trinh nữ hay không, đã chứng minh rằng nhà Lý thời Đường có huyết thống người Hồ.

    Vì vậy, dưới sự hướng dẫn của hai nguyên tắc này, cậu họ luôn tìm mọi cách sưu tầm các loại tư liệu khác nhau và phân tích, nghiên cứu các tư liệu đó từ nhiều góc độ khác nhau. Khi đọc ghi chép về Triệu tiên sinh, ông ấy nhận thấy hai cuốn sách được đề cập trong đó, cậu họ đã nghĩ, nếu hai cuốn sách bí ẩn này là tổ truyền của Triệu gia, như vậy rất có thể chúng đã được truyền lại.

    Vì vậy, ông ấy đã nhiều lần đi đến huyện trấn nơi Triệu tiên sinh định cư, cách đó hơn trăm dặm, để tìm kiếm con cháu của Triệu tiên sinh. Trời xanh không phụ người có lòng, sau một thời gian nỗ lực, ông ấy đã thực sự tìm thấy được. Lúc đầu, cậu họ còn tưởng rằng hai cuốn sách này là do tổ tiên nhà họ Triệu truyền lại, nhất định sẽ coi như bảo bối, không dễ dàng cho người ngoài xem.

    Sau khi hỏi thăm khắp nơi, vất vả lắm mới tìm được tộc trưởng Triệu gia - một ông già đã ngoài bảy mươi. Ông ấy đã cẩn thận hỏi thăm tung tích của hai cuốn sách này, sợ bị họ từ chối, nên ông ấy còn lấy chứng chỉ cố vấn của Cục Văn hóa tỉnh ra, điều bất ngờ là, lão tộc trưởng Triệu gia đó vừa nghe nói là Cục Văn hóa tỉnh, hơn nữa vừa thấy cậu họ là một học giả điển hình có phong phạm, nên rất có hảo cảm, chẳng những cho cậu họ một câu trả lời khẳng định, mà còn chủ động lấy hai quyển sách này ra, cho cậu họ xem.

    Lão tộc trưởng cho biết đây quả thực là hai cuốn sách được tổ tiên họ Triệu truyền lại, nhưng hiện tại là thời thái bình thịnh thế, mọi người đều bận rộn làm ăn kiếm tiền, nên cũng không có nhiều hứng thú với những cuốn sách tổ truyền như vậy. Nếu là sách y học, nói không chừng còn có thể lấy một vài bí phương bên trong để kiếm tiền, nhưng hai cuốn sách này đều ghi lại một số điều kỳ lạ, nên không ai cảm thấy hứng thú. Chẳng qua là thứ được tổ tiên truyền lại, cho nên vẫn giữ để làm kỷ niệm. Thỉnh thoảng ông ta cũng lấy ra xem qua nhưng nhiều chỗ ông ta không hiểu và cũng xem không được. Nếu cậu họ muốn nghiên cứu thì cứ thoải mái lấy.

    Cậu họ nói rằng lúc ấy ông ấy chợt nhớ đến một câu ngạn ngữ tiếng Anh: "Thùng rác của người này có thể là kho báu của người khác". Hai cuốn sách này tính ra đúng là báu vật đối với ông ấy. Ông ấy chỉ không ngờ là bảo bối lại có được dễ dàng như vậy. Tuy nhiên, ít nhiều ông ấy cũng có phần cảm thán, bởi vì chính hai cuốn sách này đã đảm bảo sự tồn tại và tiếp nối của gia tộc họ trong thời kỳ loạn thế, vậy mà con cháu của họ lại bỏ qua giá trị của hai cuốn sách này, làm sao có thể không để người khác thổn thức chứ.

    Sau khi cậu họ mang hai cuốn sách này về, ông ấy cẩn thận chụp ảnh và sao chụp toàn bộ, sau đó bọc lại những cuốn sách gốc và kính cẩn trả lại cho Tộc trưởng họ Triệu, đồng thời yêu cầu ông ta hãy giữ gìn cẩn thận hai cuốn sách này, còn nói rằng hy vọng hai cuốn sách này sẽ luôn được truyền lại trong Triệu gia, bởi vì hai cuốn sách này là "sách sinh tồn" và "sách may mắn" của họ.

    Chị Lý và tôi nhanh chóng hỏi cậu họ xem ông ấy đã đọc hai cuốn sách này chưa. Cậu họ nói rằng ông ấy không chỉ đọc hai cuốn sách này một cách tổng quát, mà còn thử nghiệm chúng bằng nhiều thiết bị hiện đại khác nhau, như dùng tia tử ngoại để xác định niên đại của hai cuốn sách này. Hơn nữa, thông qua việc thử nghiệm bằng các thiết bị hiện đại này, ông ấy cũng có thể nhìn thấy rất nhiều thông tin còn sót lại trong cuốn sách mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

    Nghe cậu họ nói đến đây, tôi không khỏi khoe ra hiểu biết của mình một chút, bèn xen vào: "Cậu họ nói điều này, thật ra cháu có thể hiểu được. Ví dụ như nếu muốn phán đoán xem một vết bẩn có phải là dấu vết của ** hay không, mắt thường thì không nhìn ra, nhưng đôi khi có thể phân biệt được bằng tia tử ngoại, vì nếu là **, khi tiếp xúc với tia tử ngoại, nó sẽ phát ra ánh sáng xanh, còn các vết bẩn khác thì không."

    Chị Lý giận dữ ngắt lời tôi và nói: "Được rồi, được rồi, cậu có kiến thức quanh co gì thế? Cậu họ đang nói chuyện chính sự, cậu đừng có ngắt lời."

    Tôi ngượng ngùng cười một chút, tự mình đánh trống lảng nói: "Vừa rồi cậu họ khen chị nhiều như vậy, nên trong lòng tôi không khỏi có hơi ghen tị, cho nên mới tìm cơ hội thể hiện kiến thức của mình một chút, muốn cậu họ khen tôi thôi mà."

    Lời nói của tôi khiến cả hai cùng bật cười. Cậu họ tuy đã lớn tuổi nhưng bằng cách nào đó ông ấy luôn tràn đầy sức sống và không có vẻ nghiêm túc và cổ hủ như những người già bình thường, khi ở bên nhau, tôi cảm thấy ông ấy luôn có thể hòa nhập rất tốt với chúng tôi. Đây có thể là sức hấp dẫn của tri thức và sức hấp dẫn của rèn luyện.

    Cậu họ dường như đã nhận thấy mối quan hệ của tôi với chị Lý không bình thường, nhưng ông ấy có vẻ rất vui khi thấy mối quan hệ của chúng tôi tiến triển. Ông ấy nở nụ cười trên môi nhìn tôi và chị Lý cãi nhau một cách trìu mến, điều này khiến cả chị Lý và tôi đều cảm thấy rất ấm áp.

    Cậu họ nhấp một ngụm nước và tiếp tục nói.

    Cuốn sách đó dày đặc những chú thích và ghi chú bổ sung do Triệu tiên sinh viết. Trong quá trình lưu truyền cuốn sách này, Triệu tiên sinh là hậu duệ duy nhất của Triệu gia đã viết nhiều ghi chép trong cuốn sách như vậy.

    Trong sách ghi lại một sự việc có chút khó tin như thế này.

    Lúc ấy, do sự bố trí chặt chẽ giữa am chủ và Trương thị, cho nên kế hoạch tìm nơi xây dựng huyệt mộ của Trương thị của Tiểu Liễm không thể thực hiện được, vì thế hắn đã thỉnh giáo Triệu tiên sinh, làm sao giải quyết vấn đề nan giải này. Sau ba ngày đóng cửa suy nghĩ, cuối cùng Triệu tiên sinh cũng nghĩ ra một đối sách mà không ai ngờ tới.

    Vào chiều tối ngày thứ tư, ông lặng lẽ gọi Tiểu Liễm đến và đưa ra một yêu cầu với hắn - đến mộ phần của người Do Thái đó nhìn xem. Điều này khiến Tiểu Liễm rất khó hiểu, nhưng hắn biết, Triệu tiên sinh làm như vậy, nhất định phải có lý do, cho nên đã thoải mái đồng ý. Không chỉ vậy, Triệu tiên sinh còn hỏi Tiểu Liễm rằng có người hầu tâm phúc nào mà hắn tin tưởng không, bởi vì sau khi đến mộ phần của người Do Thái đó, họ vẫn còn "công việc" đặc biệt phải làm, cho nên cần người giúp đỡ, nhưng phải là người tâm phúc mới được, bởi vì loại tin tức này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Tiểu Liễm làm theo yêu cầu của Triệu tiên sinh, tìm hai người hầu tâm phúc, đồng thời còn mang theo hai cái xẻng - điều này khiến Tiểu Liễm băn khoăn trong lòng: Chẳng lẽ định đào mộ người Do Thái đó sao?

    Đối với người Do Thái này, Tiểu Liễm vẫn có một cảm giác căm ghét không thể giải thích được, bởi vì hắn biết đại khái đoạn lịch sử đáng xấu hổ của người Do Thái và bà nội Trương thị của hắn, mà người ông thân yêu nhất của hắn suýt chút nữa đã bị người Do Thái này hại chết. Nhưng mà hắn thực sự không hiểu, tại sao Triệu tiên sinh lại muốn đến mộ phần của người Do Thái vào thời điểm mấu chốt này, trong hồ lô của Triệu tiên sinh đang bán loại thuốc gì vậy?
     
  2. Chương 105: Một con ong chúa to như một con gà

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Chương 106: Xe sốc bất ngờ thu được

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Chương 109: Xác sống kỳ lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Do đó, sau khi vòng một vòng, chúng tôi vẫn phải bắt đầu từ Triệu tiên sinh. Bằng chính mình, chúng tôi thực sự không thể tìm ra cách nào để vào được, hang động kỳ lạ đó khó hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều. Chúng tôi lại cẩn thận xem xét tất cả những ghi chép về Triệu tiên sinh và Tiểu Liễm, hy vọng tìm ra manh mối mới, nhưng kết quả làm chúng tôi thất vọng - đó vẫn là những thông tin mà chúng tôi đã có và chúng tôi không tìm thấy bất kỳ điều gì mới.

    Chị Lý gợi ý, nếu chúng tôi không thể tìm ra bước đột phá từ các tài liệu viết sẵn có thì chúng tôi chỉ có thể đào sâu từ các khía cạnh khác. Mà các khía cạnh khác là gì? Đó là bắt đầu từ con cháu của Triệu tiên sinh.

    Bởi vì chúng tôi nghe cậu họ nói qua, con cháu của Triệu tiên sinh, tức là vị lão tộc trưởng chịu trách nhiệm bảo quản sách tổ truyền của Triệu gia, cảm thấy tương đối dễ tiếp cận, mà dường như về lịch sử của Triệu gia cũng không có điều cấm kỵ nào. Vì vậy, chị Lý cảm thấy có thể thu được nhiều thông tin có giá trị hơn từ chỗ lão tộc trưởng ấy.

    Khi nói với cậu họ về kế hoạch này, ông ấy cũng cảm thấy nó khả thi, còn nói rằng vị lão tộc trưởng ấy vẫn còn khỏe mạnh, tuy rằng đã 83, nhưng sức khỏe hình như còn rất khỏe. Bởi vì cậu họ cảm ơn ông ta đã vô tư cung cấp hai cuốn sách tổ truyền, cho nên ngày lễ tết, luôn gửi thứ gì đó cho lão tộc trưởng. Mặc dù hai người chưa bao giờ nói chuyện sâu sắc với nhau, nhưng mối quan hệ của họ chưa bao giờ chấm dứt. Tôi và chị Lý phải làm việc vào các ngày trong tuần và chỉ có thời gian vào cuối tuần, vì thế, chúng tôi đã chọn một ngày cuối tuần có thời tiết đẹp. Chị Lý lái xe, chở tôi và cậu họ đi thẳng đến nhà Triệu gia ở một thành phố huyện gần đó.

    Hai thành phố huyện vốn cách nhau không xa, còn có đường cao tốc nối liền hai bên, chỉ mất khoảng một giờ đã đến được nhà Triệu gia. Ngôi nhà mà lão tộc trưởng Triệu gia ở rất đặc biệt - trước hết, ngôi nhà này không nằm ở trong thành phố, mà là dưới chân núi phía bắc thành phố. Điều này đương nhiên không có gì đặc biệt. Điều đặc biệt là nhà thông thường "mặt Nam lưng Bắc", còn nhà này lại "mặt Bắc lưng Nam", hoàn toàn trái ngược với nhà thông thường, nhà có hướng này sẽ "lạnh về mùa đông, nóng về mùa hè", ở trong đó rất khó chịu. Tôi thực sự không hiểu tại sao ngôi nhà lại được xây dựng theo cách này.

    Không chỉ vậy, ngôi nhà này còn được xây dưới bóng núi nên quanh năm gần như không thấy được ánh nắng, nhìn thấy như thế, tôi không khỏi thầm nói với chị Lý: "Chọn nơi này là xây nhà hay xây kho lạnh vậy chứ." Chị Lý trợn mắt nhìn tôi, chỉ vào lão tộc trưởng đang trò chuyện với cậu họ rồi nói: "Nói nhỏ thôi, để người ta nghe thấy thì không tốt đâu". Chị Lý vừa nói xong, lão tộc trưởng liếc nhìn hai chúng tôi một cái, làm tôi không khỏi cảm thấy kích động toàn thân - ánh mắt của ông cụ có chút tê dại khó tả, không phải là loại tê dại điên cuồng mà là một loại vô thần của sự mộng du.

    Lão tộc trưởng nhiệt tình dẫn chúng tôi vào nhà. Đồ đạc trong nhà rất đơn giản, thậm chí còn đơn sơ. Dù đang là ban ngày nhưng bên trong trông rất âm u. Vừa bước vào, người ta đã cảm thấy rất áp lực.

    Không ngờ đây cũng là lần đầu tiên cậu họ đến ngôi nhà này. Những lần trước đây họ gặp nhau, đều ở nhà con trai của lão tộc trưởng ở trong thành phố. Sau khi ba người chúng tôi ngồi xuống, lão tộc trưởng vội vàng pha trà và rót nước cho chúng tôi, mỗi động tác ấy, đều có chút cứng ngắc.

    Cậu họ đánh giá căn nhà, rồi hỏi: "Cụ à, chỗ ở của ngài đây thật là khó tìm quá. Chúng tôi lần lượt hỏi mấy người 'Nhà cổ họ Triệu' ở đâu, nhưng họ đều nói không biết. Cuối cùng, mới có một ông lão khoảng bảy mươi tuổi nói cho chúng tôi biết địa điểm chính xác."

    Lão tộc trưởng cười lớn, lớn tiếng giải thích: "Nhà này của tôi có lịch sử hai ba trăm năm rồi, còn được Cục Văn hóa công nhận là di sản văn hóa kiến trúc, ngài hãy nhìn tấm biển treo trước cửa mà xem. Mặc dù ngôi nhà này đã được sửa chữa nhiều lần nhưng ít nhiều gì cũng đã hai ba trăm năm tuổi."

    "Thật sao? Tôi thực sự không biết. Mặc dù tôi là cố vấn của Cục Văn hóa tỉnh nhưng tôi ít quen thuộc nhất với các tòa nhà cổ và những thứ tương tự." Cậu họ có chút ngạc nhiên, sau đó nửa đùa nửa thật hỏi: "Tại sao ngài không sống ở nhà của con trai, tôi thấy ngôi nhà này không thoải mái bằng nhà của con trai ngài đâu, ha ha."

    "Ha ha, nguyên nhân thì có rất nhiều, quan trọng nhất là tôi vẫn không muốn nhìn sắc mặt con dâu. Vợ tôi vừa qua khỏi 60 tuổi đã qua đời. Vì vậy, đã nhiều năm qua, tôi đã quen với việc cô đơn, cho nên không muốn về già phải nếm thử cảm giác ăn nhờ ở đậu, với lại, tôi ở chỗ này không cảm thấy có gì không thoải mái." Lão tộc trưởng nói rất cởi mở.

    Nhưng ngôi nhà này xác thực rất khó chịu đối với người bình thường - tối tăm, ẩm ướt và áp lực. Nếu sống trong ngôi nhà kiểu này lâu ngày chắc chắn sẽ bị viêm khớp, tê cứng vai và các bệnh khác. Chỉ cần không nhìn thấy mặt trời quanh năm cũng có thể gây trầm cảm. Làm sao có thể sống thoải mái được? Nhưng nhìn dáng vẻ của lão tộc trưởng, quả thực ông ta rất khỏe mạnh. Vậy có lẽ nào ông ta đã trường kỳ sống ở ngôi nhà này ư?

    Tôi nhịn không được hỏi lão tộc trưởng: "Cụ à, ngài từ nhỏ đã ở trong căn nhà này sao?"

    Vị lão tộc trưởng trả lời dứt khoát: "Đúng vậy, kể từ khi tôi được sinh ra, đã sống ở ngôi nhà này vài thập niên. Sau này, vì con trai tôi mua nhà ở trong thành phố nên tôi đã ở nhà con trai tôi vài năm. Chẳng những tôi sống và lớn lên trong ngôi nhà này, mà nhiều đời của Triệu gia chúng tôi đã sống trong ngôi nhà này, nhưng mà sau này, thời gian trôi qua, với sự phát triển của thời đại, không ai trong thế hệ trẻ muốn sống trong ngôi nhà này nữa. Tôi hiện là người lớn tuổi nhất, bối phận cũng lớn nhất trong Triệu gia của chúng tôi. Tôi cũng có thể được coi là người duy nhất trong Triệu gia còn sống trong ngôi nhà này. Nhưng có thể nói ngôi nhà này là nơi khơi nguồn của Triệu gia chúng tôi sau khi chuyển đến huyện này."

    Cậu họ ngồi ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe. Ông ấy là một chuyên gia về phong thủy, chắc chắn sẽ có quan điểm khác về ngôi nhà có vị trí kỳ lạ này. Tôi để ý thấy cậu họ lấy từ trong túi ra một miếng ngọc, sau đó ông ấy cẩn thận nhìn miếng ngọc, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ sửng sốt.

    Chị Lý ngồi bên cạnh cũng chú ý đến biểu hiện này của cậu họ, liền hỏi: "Cậu, cậu nhìn thấy gì trong khối ngọc này vậy, cháu thấy cậu giống như đã phát hiện ra điều gì đó."

    Cậu họ vội vàng cười che giấu: "Không có gì, cậu chỉ vô tình lấy ra ngắm nghía một chút mà thôi."

    Vừa thấy cậu họ không muốn nói, chúng tôi liền biết có thể là do không tiện nói chuyện trước mặt lão tộc trưởng, nên chúng tôi không hỏi thêm nữa. Lão tộc trưởng có vẻ là một người rất vô tư, hiển nhiên không để ý tới điều này, thay vào đó ông ta tiếp tục nói về cuộc đời của mình, trước đây ông ta đã làm công việc gì, đã làm bao nhiêu năm, khi còn trẻ đã từng ở đâu, v. V, nói không ngừng nghỉ, giống như đang tường thuật về cuộc đời.

    Tôi và chị Lý lơ đãng lắng nghe. Để không tỏ ra thất lễ, chúng tôi giả vờ quan tâm đến mọi điều mà lão tộc trưởng nói, thỉnh thoảng hỏi vài câu, giả vờ quan tâm.

    Nhưng vẻ mặt của cậu họ lại trở nên rất kỳ lạ. Ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của vị lão tộc trưởng, loại ánh mắt này, hình như là bác sĩ đang quan sát khí sắc của một người bệnh, nhưng lại giống như một nhà nghệ thuật đang xem một vật điêu khắc vô hồn tuyệt vời nào đó. Chúng tôi cảm thấy hành vi này của cậu họ rất không phù hợp. Chị Lý vội vàng ho vài tiếng, cố ý nhắc nhở cậu họ.

    Hôm nay cậu họ xảy ra chuyện gì vậy, bình thường ông ấy luôn cư xử đúng mực, lịch sự và ân cần, tại sao hôm nay lại có chút bất thường nhỉ? Cậu họ dường như không để ý lắm đến lời nhắc nhở của chị Lý. Tiếp tục nhìn chằm chằm vào tộc trưởng Triệu gia đang thao thao bất tuyệt với vẻ mặt có phần nghiêm túc. Đột nhiên, cậu họ hỏi lão tộc trưởng: "Cụ à, ngài có nhớ đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau không?"

    Lão tộc trưởng nhìn cậu họ với ánh mắt có chút lơ đãng: "Chuyện này thật đúng là không nhớ rõ?"

    "Chúng ta đã mười mấy năm không gặp rồi, mấy lần gặp nhau đều tập trung vào năm tôi mượn sách của ngài, thời gian trôi qua nhanh quá, thoáng chốc đã mười mấy năm trôi qua. Nhưng mà không ngờ sức khỏe của cụ đây vẫn còn tốt như vậy. Tôi cũng biết một ít về y thuật, không biết có thể giúp ngài bắt mạch, xem thể trạng của ngài như thế nào được hay không?"

    Nghe cậu họ nói xong, lão tộc trưởng vẫn thờ ơ đặt tay lên bàn và nhờ cậu họ bắt mạch. Khi bàn tay của cậu họ chạm nhẹ vào cổ tay của lão tộc trưởng, ông ấy không khỏi giật mình. Cho dù cậu họ đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh nhưng chị Lý và tôi vẫn có thể nhìn thấy.

    Sau khi bắt mạch, cậu họ yêu cầu kiểm tra mắt của lão tộc trưởng. Lão tộc trưởng ngoan ngoãn để cậu họ vạch mí mắt ra, cậu họ nhìn rất nghiêm túc.

    Không biết tại sao, sau khi xem xong đôi mắt của lão tộc trưởng, vẻ mặt của cậu họ có vẻ càng nghiêm túc hơn. Tôi và chị Lý hoàn toàn bối rối trước hàng loạt hành động kỳ lạ của cậu họ ngày hôm nay. Chuyện gì đã xảy ra với cậu họ hôm nay vậy, có bị sốt đến hôn mê không?

    Lại trò chuyện với nhau một lúc, cậu họ xin lão tộc trưởng cho đi tham quan ngôi nhà này một chút, lão tộc trưởng vui vẻ đồng ý. Chúng tôi đứng dậy, đi theo phía sau lão tộc trưởng và cậu họ, bắt đầu tham quan ngôi nhà cổ này. Lão tộc trưởng lại bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại quá khứ của mình như một chiếc máy chiếu tự động.

    Cậu họ chắp tay sau lưng vừa đi vừa nghe, nhưng dường như ông ấy không hề nghe thấy lời nói của lão tộc trưởng mà đang hết sức tập trung vào cách bố trí của cái sân này. Chị Lý và tôi biết rằng ông ấy chắc chắn đã sử dụng kiến thức Phong Thủy của mình để quan sát và đo lường ngôi nhà này, đồng thời nhìn ra nhiều điều bí ẩn mà người bình thường không thể nhận ra.

    Ngôi nhà này có thể nói là được xây dựng dựa vào núi, bản thân nó là một phần của ngọn núi, bất quá là tương đối bằng phẳng mà thôi, phía dưới sân vốn dĩ không phải đất mà là đá. Bởi vì có mưa súc rửa, cho nên nhiều nơi đều trông sạch sẽ không tì vết. Sân sau có một cái ao nước lớn, nhưng đây không phải là đào thủ công mà là một cái ao sâu hình thành một cách tự nhiên, tuy nước rất trong nhưng lại không phải "trong đến thấy đáy", bởi vì quá sâu, cho nên không thể nhìn tới đấy.

    Cậu họ chỉ vào những xoáy nước mơ hồ trên mặt nước nói: "Hai đứa nhìn xem, thường thì chỗ nào có xoáy nước như vậy, chắc chắn phải có hai khối đá khổng lồ tạo thành một khe hở bên dưới, khi bơi dưới nước, điều sợ nhất chính là loại khe hở này, có thể dễ dàng khiến chân người bị mắc kẹt hoặc bị kẹp. Rất nhiều người có kỹ năng bơi lội tốt đã bị chết đuối theo cách này. Cho nên, nếu ở chỗ nước sâu, thấy hình như là có xoáy nước mơ hồ như vậy, thì tuyệt đối phải tìm cách tránh đi."

    Nói xong, cậu họ đứng bên ao một lúc lâu, như đang quan sát điều gì đó. Sau khi dạo quanh nhà xong thì đã là buổi trưa, lão tộc trưởng lịch sự mời chúng tôi ở lại ăn cơm. Chúng tôi khách sáo từ chối, sau đó dỡ mấy hộp trái cây và đồ ăn nhẹ mà chúng tôi mang đến biếu lão tộc trưởng xuống xe, rồi nói lời tạm biệt với lão tộc trưởng và lái xe trở về nhà.

    Trên xe, cậu họ không nói một lời, giống như đang suy nghĩ gì đó. Chị Lý không khỏi nhướng mày hỏi: "Ôi, cậu, hôm nay thái độ của cậu có chút không bình thường đó nha, mau nói cho chúng cháu biết, cậu đã phát hiện ra điều gì?"

    Lúc này cậu họ mới cười cười nói: "Khi về sẽ kể cho hai đứa nghe, bây giờ mà nói, có thể ảnh hưởng đến an toàn lái xe."
     
  5. Chương 110: Xác sống kỳ diệu

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...