Trọng Sinh [Edit] Thiên Tứ Lương Viện - Bán Hồ Nguyệt

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Lynyaner, 18 Tháng bảy 2023.

  1. Lynyaner

    Bài viết:
    1
  2. Lynyaner

    Bài viết:
    1
    Chương 51: Có nhiều điểm khả nghi
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tây Lăng hoàng cung, bên trong ngự thư phòng, mấy chục ngọn nến đỏ được bao phủ bên trong ngọn đèn thủy tinh lạnh lẽo, ánh sáng chiếu khắp điện thành một màu lạnh lẽo, trên lư hương màu xanh trắng sữa, một làn khói xanh cuộn tròn, chậm rãi tỏa ra hương thơm, cung điện yên tĩnh như vào đêm khuya.

    Sau khi đi đến ngự án, hoàng đế mặc trường bào màu tuyết, bên ngoài khác một kiện áo màu mực, không đội vương miện, chỉ buộc tóc bằng chiếc dây thắt lụa đen viền bạc, ngồi trong tư thế vô cùng giản dị, một tay ôm má và tay kia cầm cuộn giấy, lẳng lặng nhìn báo cáo gần cả ngàn chữ.

    Yến Thanh cúi đầu đứng ở bên ngoài, khuôn mặt đã không còn chiếc khăn che mặt màu đen nữa, một đôi mắt đan phượng nổi bật, lông mày mỏng đẹp như tranh vẽ, lúc này ánh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

    Hắn là ám vệ duy nhất có thể lộ bộ mặt thật trước mặt hoàng đế, đặc quyền này cũng cho thấy sau này hắn có thể lên triều, giống như Vệ Dương, thống lĩnh ám vệ doanh, trở thành đại tướng quân của Tây Lăng.

    Phía sau hắn, có hai ám vệ Củng Bình và Củng Thăng phụ trách điều tra Tạ gia, hai người đều mặc đồ đen, chỉ lộ ra một đôi mắt ưu tú, hô hấp vô cùng nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy bọn họ không tồn tại ở đó.

    Đột nhiên, một tiếng cười trầm thấp tràn ra từ trong miệng của hoàng đế, có lẽ là tiếng cười như vậy khiến cho ám vệ bất ngờ, giật mình đến mức ba người bên ngoài đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế.

    Lan Thiên Tứ ngước đôi mắt ngọc lên, nhìn thẳng vào Yến Thanh: "Nam Cung Mạt là quận chúa hoàng gia, mặc dù lưu lạc dân gian, nhưng tôn nghiêm hoàng gia là bẩm sinh, lại nguyện ý khuất phục trước con gái nhà thương hộ, có chút khiên cưỡng, trong này hẳn là có huyền cơ." Giọng nói của hoàng đế lạnh lùng đến mức ba người họ nghi ngờ rằng tiếng cười trước đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

    Yến Thanh không rõ lắm về cuộc đổ máu xáo bài của hoàng gia trong hoàng cung Đông Việt năm đó, khi ấy là lần đầu tiên hắn chính thức tham gia nhiệm vụ giải cứu Nam Cung Nghiệp ở Đông Việt, nhưng chẳng qua là chỉ chịu trách nhiệm về sự an toàn của thái tử Lan Thiên Tứ mà thôi.

    Chính vì nhiệm vụ sau cùng đã gây ra sự mất tích của thái tử, thiếu chút nữa châm ngòi dưa tới một cuộc chiến giữa hai nước, vì vậy cuộc nổi loạn trong hoàng cung Đông Việt đã là thông tin bậc nhất được giữ bí mật, ngoại trừ hoàng đế và Vệ Dương thống lĩnh ám vệ thì không ai được phép tra cứu về nó.

    Cho nên, đối với Nam Cung Mạt, thị nữ bên cạnh mà Tạ Lương Viện mua, hắn không biết thân thế của nàng ta, cũng không ngờ hoàng đế lại có thể nói ra.

    Có thể thấy, nhiều năm qua, Tây Lăng vẫn còn lo ngại về những hậu duệ và bè cánh còn sót lại của Nam Cung Nghiệp.

    Yến Thanh cúi đầu nói: "Thuộc hạ sẽ lập tức phái người đi điều tra." Nói xong, Yến Thanh đột nhiên cảm thấy tò mò, liền hỏi Củng Bình, ám vệ đứng phía sau đã theo dõi hoàng đế trong cuộc tranh tài xé y phục bên trong tẩm phòng của Tạ Lương Viện: "Nói cho ta biết, xé hết luôn sao? Tại sao không bẩm báo?"

    Nói chuyện đứng đắn, nhưng lại kéo ra một đề tài như vậy, ám vệ Củng Bình liếc mắt nhìn Yến Thanh: "Tẩm phòng của lục tiểu thư Tạ gia đóng cửa, thuộc hạ không thấy được gì."

    "Không nhìn thấy được, nhưng có thể nghe thấy toàn bộ, rốt cuộc là ai thắng?"

    Hoàng đế ngước mắt lên, đại khái không quản thúc được tính tình đôi khi vô nghĩa của Yến Thanh.

    Củng Bình nghĩ nghĩ, có chút nhớ lại âm thanh và hơi thở mình nghe được vào đêm đó, nói: "Tập thể phản kháng, sau khi thuộc hạ nghe thấy vài tiếng xé y phục, tẩm phòng đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó, thuộc hạ nghe thấy giọng nói của tiểu thư Tạ gia rất kỳ lạ, nói: Đùa thôi, đừng nghiêm trọng như vậy, các ngươi cũng không chịu tổn thất gì, nhìn xem, y phục bị rách một chút, nhưng vẫn có thể che thân, đừng có trợn mắt nhìn ta mà."

    Đương nhiên, hắn sẽ không ghi nhớ lời ong tiếng ve của những nữ nhi này.

    Lan Thiên Tứ lắng nghe, không ngờ lại nhớ tới cảnh tượng bảo bảo xông ngự thư phòng với Tạ Lương Viện ngày hôm đó, khóe miệng khẽ nhếch, giọng nói trong trẻo vang lên: "Điều tra Thanh Trúc một chút, ngoài việc tìm hiểu xem nàng ta đã làm gì ở Tạ gia, trẫm còn muốn biết chủ nhân thực sự đứng sau lưng nàng ta."

    Sau khi Dương phu nhân nói với Thẩm Thiên Nhiễm về thân thế của Tạ Lương Viện, ám vệ đã tiến hành một loạt điều tra, thu được rất ít thông tin, ngoại trừ sâm núi hoang được chuyển cho Tạ lão phu nhân thông qua hiệu buôn của Tạ gia, không có dấu hiệu liên lạc nào giữa Tạ gia và Đông Việt.

    Nhưng hôm nay, ám vệ đã phát hiện ra lễ nghênh đón độc nhất vô nhị bên trong khuê phòng của Tạ Lương Viện, điều này khiến mọi người cười cất tiếng, càng khiến hắn cảm thấy có một tia nguy hiểm tiềm ẩn ở bên trong.

    Trên tay Thanh Trúc có một nội tuyến, cứ ba ngày lại truyền tin tức của Tạ Lương Viện về Đông Việt một lần, cho thấy Đông Việt có ám trang ẩn náu trên khắp Tây Lăng, thậm chí còn nuôi chim bồ câu bay truyền tin tức.

    Hiển nhiên, loại nội tuyến cần nhiều nhân lực lẫn tài lực này, là không thể chỉ tập trung vào hầu hạ Tạ Lương Viện được, phải có dã tâm và mục tiêu sâu hơn.

    Ám vệ Củng Thăng nghi ngờ: "Chẳng lẽ là Nam Cung Túy Mặc?" Ám vệ của Tây Lăng ở khắp thiên hạ, điều này khiến tất cả các nước đều căm ghét, nhưng cũng bắt chước một cách hiệu quả, đáng tiếc một khi xâm lược Tây Lăng, họ đã bị ám vệ của Tây Lăng nhổ tận gốc, đặc biệt là ở Đông Việt, Nam Cung Túy Mặc đã lên ngôi gần mười năm, đã nhiều lần thành lập các ám vệ doanh, nhưng họ không thể tìm thấy nhân tài huấn luyện phù hợp, cuối cùng nó đã chấm dứt trong thất bại.

    Nhưng tử sĩ ở Đông Việt lại là kỳ binh của thiên hạ, rất giỏi trong việc theo dõi ám sát, vì vậy Lan Thiên Tứ và Vệ Dương đã lên kế hoạch giải cứu Nam Cung Nghiệp trong nhiều năm, nhưng toàn quân thiếu chút nữa chết hết khi đang trên đường rút lui, ngay cả thái tử cũng mất tích, đây cũng là thất bại lớn nhất kể từ khi thành lập đội ám vệ của Tây Lăng.

    Yến Thanh nói: "Thanh Trúc nhận lệnh bảo vệ Tạ Lương Viện, thuộc hạ phán đoán không thể là do lệnh của Nam Cung Túy Mặc. Mà Mạt Vũ Ly chỉ biết nuôi chim hót, nàng ta cũng không quan tâm đến hậu cung tranh đấu, cho nên không thể nuôi một đám ám trang, có thể tránh được tầm mắt của ám vệ mà ở Tây Lăng lâu đến mười năm, cho nên thuộc hạ suy đoán người đứng sau Thanh Trúc sẽ không phải là cha ruột của Tạ Lương Viện." Nếu Nam Cung Túy Mặc biết mình bị cho đội mũ xanh lớn như vậy, e rằng việc đầu tiên hắn làm không phải là điều tra nguyên nhân sự việc, mà là trực tiếp phái một tử sĩ đi xử tử Tạ Lương Viện.

    Lúc mới đầu ám vệ dễ dàng điều tra và xác nhận Tạ Lương Viện là con gái của Mạt Vũ Ly, bởi vì Mạt Vũ Ly đã nhiều năm xa cách như vậy, cũng không có chút né tránh nào mà gửi nhân sâm núi hoang dã chất lượng thượng đẳng cho Tạ lão phu nhân thông qua hiệu buôn của Tạ Gia ở Đông Việt.

    Nhưng hành động của Mạt Vũ Ly không làm dấy lên bất kỳ nghi ngờ nào từ phía Nam Cung Túy Mặc.

    Bọn họ cảm thấy không thể tin được, với sự khôn ngoan của Nam Cung Túy Mặc, làm sao hắn có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

    Nhưng sau khi điều tra đến những manh mối tiếp thep, khiến bọn họ phải cười ngu ngốc.

    Theo như Vệ Dương nói, trong hoàng cung Tây Lăng, tiểu thế tử Lan Quân bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhập vào ngự thư phòng rồi đến Kim Loan điện, khi hoàng đế thượng triều, hắn có thể lẻn vào từ cửa bên hông, trốn ở phía sau long ỷ chơi, khi mệt sẽ nằm xuống ngủ ở dưới long ỷ, ai mà đề phòng cơ chứ?

    Mà Nam Cung Túy Mặc, hết mực sủng ái Mạt Vũ Ly giống như đứa trẻ này, mặc dù đứa trẻ năm đó hiện tại đã hơn ba mươi tuổi, nhưng trong mắt Nam Cung Túy Mặc, hắn tự tay nuôi dưỡng nữ hài, e rằng hắn sẽ không làm bất cứ việc phòng ngự nào, bởi vì nó đã trở thành một thói quen.

    Lan Thiên Tứ gõ hai ngón tay vào ngự án, im lặng suy nghĩ, một lúc sau, ánh mắt rơi vào trên người Củng Bình đứng sau lưng Yến Thanh: "Ngươi có biết võ thuật của Thanh Trúc thuộc trường phái nào không?"

    Củng Bình đáp: "Không thuộc môn phái nào cả, từng chiêu thức hạ thủ, là tử sĩ được Đông Việt huấn luyện."

    Những tử sĩ của Đông Việt chỉ tuân theo mệnh lệnh của Nam Cung Túy Mặc, câu trả lời này rõ ràng đã dẫn đến kết luận rằng Thanh Trúc là người của Nam Cung Túy Mặc.

    Yến Thanh gãi đầu, cười gượng nói: "Hoàng thượng, đây dường như là một mối quan hệ phức tạp không thể phân tích bằng suy luận thông thường được."

    Lan Thiên Tứ im lặng, tiếp tục lật cuốn sách trong tay, bắt đầu đọc báo cáo về Tạ Khanh Thư và Hạ Lăng Tích.

    Yến Thanh không nhận được chỉ thị của hoàng đế, cho nên hắn suy đoán hoàng đế tạm thời có thể không quá để ý tới Tạ Lương Viện, Thanh Trúc đã ẩn náu trong Tạ Gia mười năm, nếu muốn điều tra thì cũng không cần vội.

    Khi Lan Thiên Tứ nhìn thấy báo cáo của Chung thị, Hạ Lăng Nguyệt và Chu Ngọc Tô, hắn đặt sổ ghi chép trong tay sang một bên, đôi mắt lưu ly trầm xuống như ngọc: "Tạ gia này, là thương hộ nhỏ, lại thật sự có không ít báo cáo."

    Khi các báo cáo được trình lên đế vương, đương nhiên là do Yến Thanh sắp xếp và thu thập, khi nghe xong, hắn cũng cảm thấy tình cảnh hiềm nghi này trên vũ đài không đủ lớn.

    Yến Thanh mỉm cười: "Có thể sánh ngang với trận chiến hậu cung ở Đông Việt. Chu Ngọc Tô liên thủ với nha hoàn Lạc Minh, vụ án vô sinh của Hạ Lăng Tích vẫn đang chịu áp lực của phủ nha, nhưng Chung thị cải trang đi khắp nơi để tìm một bà đỡ cho Hạ Lăng Tích, sẵn sàng giúp nàng ta phá thai, nhưng Tạ Lương Viện không liên quan gì đến chuyện này, đã phái Nam Cung Mạt thân tín đi theo dõi Chung thị, đi chước một bước mua chuộc bà đỡ không muốn để cho Chung thị có thể cho gọi khám bệnh tại nhà, theo điều tra, trong năm ngày qua Tạ Lương Viện đã bỏ ra năm trăm lượng bạc, lục tiểu thư của Tạ Gia này thật đúng là bất phàm nha."

    Mặc dù Chung thị vung tay ra giá ba trăm lượng bạc, đưa ra giá cũng không ít so với Nam Cung Mạt, nhưng đối với bà đỡ mà nói, phá một đứa trẻ bốn tháng tuổi là một chuyện mạo hiểm, rất ít người dám nhận, chưa kể nếu thất bại sẽ mất danh tiếng, nhưng chỉ cần xảy ra sự cố giết chết mạng người, cũng đủ để bọn họ lãnh một án rồi.

    Vốn cũng không muốn nhận lấy, lại có người cho bạc, mặc dù nó không nhiều, dù chỉ có năm mươi lạng, nhưng vẫn tốt hơn là chấp nhận rủi ro này.

    Do đó, chẳng trách Chung thị mấy ngày nay chạy muốn gãy chân, cũng không tìm được ai sẵn sàng nhận việc.

    Nói đến đây, Củng Bình nói: "Có một bà đỡ nhận được một trăm lượng bạc từ Nam Cung Mạt, liền đưa cho Chung thị một đơn thuốc, thuộc hạ thấy đơn thuốc là từ sách y học cổ truyền, nhưng nó chỉ được lưu truyền trong giới những nữ tử bán thân vào hồng lâu, đừng nói là các gia đình lớn, ngay cả trạch môn nhà bình thường, họ cũng không dám sử dụng phương pháp đập chày vào thai nhi để phá thai."

    Nếu không may, sẽ không bao giờ có con được nữa, thậm chí có thể bị mất mạng.

    Mí mắt Yến Thanh nhảy lên: "Tạ Lương Viện này còn nhỏ tuổi như vậy, ra tay thật là độc ác. Điện hạ, Hạ Lăng Tích dù sao cũng là nữ doanh nhân lưu danh ở Tây Lăng, ngài có muốn can thiệp hay không?"

    "Không cần thiết." Lan Thiên Tứ nheo mắt sang một bên, ánh sáng đèn lưu ly rơi vào trong mắt hắn, làm nổi bật ánh sáng chói lọi: "Khó có thể tranh luận Hạ Lăng Tích này là thật hay giả, nhất định phải có một ẩn ý gì đó."

    Lúc này, Yến Thanh cũng thắc mắc, từ khi Chu Ngọc Tô khiến Hạ Lăng Tích vô sinh, thai nhi bốn tháng kia vụng trộm từ đâu mà có chứ?

    Nếu suy đoán rằng Chu Ngọc Tô không thành công trong việc làm hại Hạ Lăng Tích vô sinh, tại sao Hạ Lăng Tích lại phá bỏ cốt nhục trong bụng mình chứ, đó chính là chắt trai của Tạ Gia mà.

    Lúc hắn sắp xếp lại tin tức, đã suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu, câu trả lời duy nhất là thai nhi trong bụng Hạ Lăng Tích có lẽ không phải là của Tạ Khanh Thư, cho nên nàng ta phải phá thai, nhưng đồng thời, cũng cảm thấy câu trả lời này quá miễn cưỡng, mẹ chồng nào trên thế gian này lại vì đứa con dâu hồng hạnh xuất tường mà bôn ba khắp nơi được chứ?

    Củng Bình nghe thấy lời nói của hoàng đế, như thể đã thông suốt, đôi mắt sau khăn che mặt màu đen thoáng chốc sáng lên, lập tức nói: "Hoàng thượng, Hạ Lăng Tích này là Chu Ngọc Tô có phải không? Giả sử nàng ta là Chu Ngọc Tô, vậy thì dị ứng củ cải và tất cả những nghi vấn sẽ được giải quyết."

    "Nếu là Chu Ngọc Tô, vụ án này sẽ là chuyện lớn, còn Hạ Lăng Tích thì sao? Hơn nữa, kỹ thuật dịch dung của Chu Ngọc Tô từ đâu mà có, theo như thuộc hạ biết, trên đời này có một kỹ thuật dịch dung vô cùng khéo léo, chỉ có người Triệu thị, hoàng thượng.."

    Đột nhiên, bên ngoài ngự thư phòng vang lên một tiếng động yếu ớt, giống như cung nữ đang khẩn trương lớn tiếng: "Tiểu thế tử, ngài đừng xông vào ngự thư phòng mà, nô tỳ không đảm nhận nổi đâu."

    "Tiểu thế tử, cầu xin ngài đó, đêm khuya đã rồi, trở về cung nghỉ ngơi đi.."

    "Ta muốn ca ca, ta muốn ca ca.." Tiếng bước chân nhanh và nặng nề kèm theo tiếng thút thít của đứa trẻ, cánh cửa nặng nề nhanh chóng bị một cái mông nhỏ mập mạp đẩy mở.

    Bảo bảo mặc áo lót và tiết khố trắng như tuyết, ôm Tiểu Hồ Ly, vừa chạy vừa khóc lên: "Ca ca, ca ca, mau mau cứu Tiểu Hồ Ly.."

    Ngoài cửa, cung nữ đang canh gác ở hai bên thấy không thể ôm thế tử, vì vậy quỳ xuống ngoài cửa với vẻ mặt lo lắng, cầu xin: "Hoàng thượng tha tội, thế tử đã đi ngủ rồi, nhưng Tiểu Hồ Ly không chịu ngủ cả đêm, đã làm ầm ĩ, đánh thức tiểu thế tử.."

    Bảo bảo không vui, lắc đầu rưng rưng nước mắt phủ nhận: "Ca ca, Tiểu Hồ Ly không gây chuyện, Tiểu Hồ Ly ngoan ngoãn lắm, Tiểu Hồ Ly bị bệnh, nó nói không thoải mái.. Tiểu Hồ Ly kêu.. bảo bảo tỉnh dậy, cho Tiểu Hồ Ly nhiều trái cây.. Tiểu Hồ Ly nó.. Nó không ăn gì hết.." Nói đến đây, bảo bảo khóc nhiều đến mức nấc cụt vài lần.

    Yến Thanh thầm nghĩ: Không phải nó chỉ là không ăn thôi sao, có cần nghiêm trọng đến như vậy không?

    Yến Thanh tự nhiên cảm thấy khó hiểu, bởi vì trong lòng bảo bảo, ăn uống là thứ hạnh phúc nhất trên đời, nếu không ăn gì thì hẳn là một chuyện kinh khủng, cho nên nó cho rằng Tiểu Hò Ly sắp chết.

    Lan Thiên Tứ đặt hồ sơ vụ án trong tay xuống, quét về phía bờ môi của bảo bảo, khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười giống như bông tuyết rơi xuống nước, trong nháy mắt không nhìn thấy, thay vào đó là lông mày cau lại, hắn nhanh chóng bế bảo bảo từ dưới đất lên, đặt lên ngự án, kéo long bào màu vàng đang vắt trên tay vịn ngai vàng, quấn lấy Tiểu Hồ Ly, lại sờ trán hắn, mới lấy khăn tay từ ngăn kéo dưới ngự án, đầu tiên là lau nước mắt trên mặt, cúi xuống lau chân béo của bảo bảo.

    Cuối cùng, ôm đứa bé vào lòng, mắt mới nhìn về phía cửa cung, "Đưa hai cung nhân đó đến kính sự phòng, mỗi người nhận mười gậy."

    Thái giám đang đợi bên ngoài nghe theo mệnh lệnh, kéo hai cung nhân với sắc mặt trắng bệch rời đi.

    Bảo bảo sợ hãi, co rúc lại trong vòng tay hoàng đế, ngập ngừng nhận lỗi: "Ca ca, bảo bảo quên kêu tám trăm lý khẩn cấp rồi.."

    "Không sao, hôm nay bảo bảo là trường hợp đặc biệt, nào, nói cho ca ca biết, tại sao lại khóc thương tâm như vậy?" Lan Thiên Tứ không tức giận vì hai cung nhân để cho bảo bảo xông vào ngự thư phòng, mà là nửa đêm canh ba để cho bảo bảo lại chạy ra ngoài, mặc áo mỏng, thậm chí còn không đi giày, nhưng hai cung nhân chỉ quan tâm ngăn cản tiểu thế tử xông vào ngự thư phòng, lại không mặc thêm một kiện y phục ấm cho bảo bảo.

    Xem ra, phải tìm cho bảo bảo thêm hai cung nhân làm việc tỉ mỉ mới được.

    Trong hoàng cung Tây Lăng có rất ít thái giámcung nữ, ngoại trừ một ít thị tỳ thiếp thân là Thủy Ngọc, Thủy Nguyệt và bốn người khác do Thẩm thái hậu để lại năm xưa, chỉ có một vài thị tỳ của Ninh Vương phủ năm đó đang hầu hạ công chúa, hoàng tử và tiểu thế tử.

    Cung nhân mới tiến cung có ít hơn mười người, bọn họ chỉ chịu trách nhiệm hầu hạ vào ban đêm.

    Ngay khi bảo bảo được nhắc nhở, vành mắt nó đỏ lên, vén chiếc long bào màu vàng sáng, đưa Tiểu Hồ Ly ra ngoài, nói một cách buồn bã: "Ca ca, Tiểu Hồ Ly không có gây rắc rối, nó ngoan lắm, nó không ăn, nó sẽ chết mất, ca ca giúp Tiểu Hồ Ly chẩn đoán mạch đi, bảo bảo không muốn.. Tiểu Hồ Ly chết."

    Bảo bảo đứt quãng khóc nức nở, nước mắt lã chã, khóc thương tâm đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm ướt đẫm, khiến cho người ta thấy mà đau xót.

    Chỉ có Yến Thanh cười thầm trong lòng: Tiểu Hồ Ly cái gì chứ, đó là một con sóc béo tốt, sau đó nghĩ, cho dù là sóc, nó cũng là con sóc tốt nhất trên thế gian, được mặc long bào.

    "Nếu bảo bảo không khóc, Tiểu Hồ Ly sẽ không chết." Lan Thiên Tứ lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong ngăn kéo, vặn mũi đứa bé một hồi, vắt ra một đám bong bóng nước mũi lớn.

    Bảo bảo nhép nhép miệng, càng ngày càng thêm oán giận, một đôi mắt lưu ly đo đỏ, ôm Tiểu Hồ Ly trong tay càng chặt hơn: "Bảo bảo ngoan lắm, bảo bảo đang tìm dì, dì không có ở đó, bảo bảo lại đi tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ nói Tiểu Hồ Ly đã chết, phải tìm một Tiểu Hồ Ly mới.. Bảo bảo chỉ cần Tiểu Hồ Ly, bảo bảo không muốn Tiểu Hồ Ly mới, tỷ tỷ là người xấu.."

    Yến Thanh nói trong lòng: Thái hậu nương nương và thái thượng hoàng nhất định là xuất cung đi tìm thú vui rồi.

    "Phải đó, tỷ tỷ nói không đúng, bảo bảo không khóc, bảo bảo thả lỏng tay, để cho ca ca xem Tiểu Hồ Ly nào." Lan Thiên Tứ vỗ lưng bảo bảo, giúp nó chậm rãi thở ra, từ trong tay bảo bảo đỡ lấy Tiểu Hồ Ly, quả nhiên, hắn nhìn thấy Tiểu Hồ Ly chớp chớp mắt ủ rũ, kéo đầu nó xem không thấy có chút sức lực nào, liền vạch lông trên cổ của nó ra, tìm mạch máu to, dùng hai ngón tay ấn xuống.

    Bảo bảo lập tức nghiêm túc nhấp môi, ngừng khóc, vẻ mặt lo lắng Lan Thiên Tứ đang nghe mạch đập, nhưng tiếng nức nở và nấc cụt vẫn lần lượt lao ra, bảo bảo lập tức ấn mạnh hai tay vào miệng, phồng má, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to, giống như một con ếch nhỏ đang tức giận, nhìn thấy Yến Thanh cười ra tiếng.

    Khi bảo bảo nghe thấy âm thanh, nó lập tức trợn mắt đang lo lắng, nhăn mũi tức giận nhìn Yến Thanh, hai bàn tay nhỏ mập mạp không dám buông thả miệng chút nào.

    Chốc lát, Lan Thiên Tứ lộ ra nụ cười nhạt trên mặt, vặn vẹo hai má mập mạp của bảo bảo: "Tiểu Hồ Ly không có bệnh, sắp làm mẹ rồi." Chỉ sợ là nó sắp sinh, những cơn đau chuyển dạ đang đến, vì vậy Tiểu Hồ Ly mới có thể bứt rứt.

    Bảo bảo nói "Hả", mắt mở to, hơi trợn tròn: "Ca ca, Tiểu Hồ Ly sắp sinh tiểu bảo bảo rồi. Nhưng bảo bảo của Tiểu Hồ Ly đang trốn ở đâu?"

    Lan Thiên Tứ mỉm cười nhìn đứa bé: "Mấy tiếng nữa nó sẽ sinh ra, cho nên bắt đầu không ăn, cũng không thích cử động, tiết kiệm sức lực." Lan Thiên Tứ nhẹ nhàng lật Tiểu Hồ Ly lại để cái bụng nhỏ của nó hướng lên trên: "Nhìn bụng của Tiểu Hồ Ly kìa, bên trong là con của nó."

    Gần đây, Tiểu Hồ Ly rất thích ăn và giấu thức ăn ở trong cung, Lan Thiên Tứ nghĩ rằng mùa đông sắp đến, đây là bản năng của động vật, không ngờ, hóa ra Tiểu Hồ Ly đã mang thai.

    Bảo bảo cẩn thận sờ sờ bụng Tiểu Hồ Ly, sau đó sờ sờ cái bụng mập mạp của nó, thở dài ghen tị: "Ca ca, khi nào bảo bảo mới có thể làm mẹ?"

    "Phốc" Yến Thanh không nhịn nổi nữa, đứa bé này thật sự là phải ở trong cung.

    Lan Thiên Tứ cũng thất thanh cười, hôn lên trán bảo bảo, bảo bảo vui vẻ, lập tức nghiêng người qua cái miệng nhỏ dính dính, dán lên má Lan Thiên Tứ, dùng giọng điệu nịnh nọt: "Ca ca ngoan."

    Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó có tiếng gõ cửa, Lan Thiên Tứ liếc nhìn Yến Thanh, Yến Thanh hiểu ra, đi tới mở cửa, Thủy Ngọc đi vào, nhìn thấy bảo bảo, thở dài, nói với Lan Thiên Tứ: "Mới vừa nãy đã ngủ rồi, nghe thấy tiếng khóc của bảo bảo, chờ lúc nô tỳ mặc y phục đi ra, bảo bảo đã biến mất, nô tỳ đi vào phòng ngủ của bảo bảo, phát hiện bảo bảo còn không mặc áo choàng mà chạy ra ngoài."

    Đứa bé lập tức khoe khoang: "Ngọc bà bà, Tiểu Hồ Ly sắp sinh em bé rồi."

    "Tiểu Hồ Ly sắp sinh ra một tiểu tiểu hồ ly sao, thật đúng là lợi hại." Thủy Ngọc đi đến bên cạnh bảo bảo, giúp nó mặc áo choàng thổ cẩm, mang vớ nhỏ và giày hổ cho nó, sờ trán bảo bảo: "May mà không sốt."

    Bảo bảo tự hào duỗi thẳng cái bụng nhỏ của mình: "Ngọc bà bà, sau này bảo bảo cũng sẽ làm mẹ, sinh ra rất nhiều Tiểu Hồ Ly."

    Thủy Ngọc đã sớm làm quen với câu nói của bảo bảo, ôm bảo bảo xuống ngự án, nắm tay nó, "Được rồi, khi bảo bảo sinh ra một Tiểu Hồ Ly, Ngọc bà bà nhất định sẽ làm rất nhiều thịt cho Tiểu Hồ Ly."

    Bảo bảo do dự, nghiêng đầu, chớp chớp mắt hỏi: "Ngọc bà bà chỉ dành cho Tiểu Hồ Ly thôi sao? Bảo bảo có thể ăn nó không?"

    "Đương nhiên có thể rồi, nhưng bảo bảo phải về phòng ngủ trước, nếu không, thịt do Ngọc bà bà làm sẽ chỉ được bảo bảo sinh ra từ Tiểu Hồ Ly ăn thôi." Thủy Ngọc hôn lên trán bảo bảo: "Nào, nói chúc ca ca ngủ ngon đi."

    Sức quyến rũ của thịt quá lớn, bảo bảo không có thời gian để suy nghĩ, vì vậy nó lập tức ôm lấy đùi Thủy Ngọc, vẫy tay với hoàng đế, trở mặt.

    Yến Thanh chỉ vào Tiểu Hồ Ly đang co rúm lại trên người hoàng đế: "Hoàng thượng, vậy Tiểu Hồ Ly này? Đỡ đẻ cho nó thế nào?" Cũng không thể để cho thiên tử đỡ đẻ cho một con sóc được?

    Hoàng đế lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Động vật sinh con theo bản năng, cứ đặt nó trở lại chỗ quen thuộc là được."

    Yến Thanh nghe lý do, vì thế đi tới, túm lấy cổ Tiểu Hồ Ly, đưa cho cung nhân đang đợi bên ngoài tẩm phòng: "Thả Tiểu Hồ Ly về tổ."

    Ngự thư phòng trở lại yên tĩnh, chẳng qua vừa mới nãy đang thảo luận, sau chuyện này, dường như có một cảm giác không thể tiếp tục nữa, Yến Thanh thấy hoàng đế nhắm mắt lại, hai tay đỡ trán, đã mệt rồi, trùng hợp là âm thanh báo hiệu canh ba truyền đến yếu ớt, sau khi xà chạm khắc và gạch ngọc xung quanh rung lên, nghe càng lâu hơn, vì vậy hắn cúi đầu nói: "Hoàng thượng, đêm đã khuya, hay là ngài nên đi ngủ sớm."

    Hoàng đế im lặng, sau đó cầm lấy sổ ghi chép về vụ án trên bàn, lật lại lần nữa, khi nhìn thấy cột chứng cứ, hắn cau mày nói: "Lương bà tử, nô tỳ này biết chữ sao?"

    Ám vệ sửng sốt một chút, điểm này, hắn ngược lại không có xem kỹ.

    Hoàng đế cầm lấy một bức thư, đọc một lúc, cười lạnh một tiếng, ném tài liệu ghi chép trong tay lên ngự án: "Trẫm đã nuôi một đống phế vật." Tập tài liệu trượt qua ngự án và rơi xuống sàn ngọc thạch màu xanh.

    Yến Thanh cầm nó lên và nhìn vào bằng chứng đã được đóng dấu của quan phủ, đại biểu cho chứng cứ đã được kiểm chứng qua, trên đó ngoại trừ chữ ký của quan khám nghiệm tử thi, còn có đầy đủ các loại văn thư thủ tục nhận tội, hắn trong lúc nhất thời không thể nhìn ra những bằng chứng này có gì bất ổn.

    Một hồi lâu sau, Lan Thiên Tứ ngẩng đầu lên, ngọn lửa nến đang cháy chập chờn phản chiếu trong mắt sáng ngời, nhưng hắn không nhìn thấy một tia sáng nào cả: "Lương bà là nô tài, bà ta còn là một nô tài có khế ước bán đứt, loại người này, nếu trên người có bạc, ngươi nói xem, bà ta sẽ làm gì?"

    Củng Bình sinh ra trong một gia đình nông dân làm thuê, suy nghĩ một lát: "Về quê mua đất, chờ có một ngày vơ vét đủ, thì mua tự do rồi trở về quê nhà."

    Củng Thăng nói: "Cũng có thể mua một cửa hàng, sau này, có thể cho thuê hoặc tự mình kinh doanh cửa hàng gạo để kiếm sống qua ngày."

    Yến Thanh chợt nhận ra: "Mặc dù vị trí của biệt uyển này nằm trong khu vực phồn thịnh, nhưng lại không thích hợp làm nhà buôn mặt tiền, nó chỉ là nơi để nghỉ hưu và trồng trọt. Hầu hết những người thích nơi cư trú này là những thương nhân trong nhà có mười ngàn lượng vàng, một tên nô tài sẽ không bao giờ nghĩ đến việc mua loại nhà này."

    Hơn nữa, Lương Bà cũng không dám ở trong loại nhà lớn này, muốn sang tên đổi chủ, hai bên cần phải ghi danh, đến lúc đó, khó tránh khỏi phơi bày chân tướng bà ta đã hốt bạc.

    Mặc dù Lương bà là nô tài của nội viện, nhưng bà ta cũng không phải là không biết chuyện này.

    "Giấy khế đất này hình như đã có từ lâu, ghi chép ở trên đó quả thực đã trải qua truy xét, nếu quan phủ điều tra từ phương diện này, sợ rằng sẽ không tìm thấy dấu vết bất ổn, điều này cho thấy người ngụy tạo cái này thủ đoạn cực kỳ cao." Giọng nói của Lan Thiên Tứ dường như không có cảm xúc, nhưng khóe miệng hơi cong lên, cuối lời nói có chút chế giễu: "Vì vụ án của Lương bà có vấn đề, mục tiêu của người kia rất rõ ràng, đó chính là có ý định đổ chứng cứ tang vật này lên người dưỡng nữ của Tạ Gia, Chu Ngọc Tô. Tạ Gia này, bên trong nội viện tranh đấu, kéo theo ba người, Hạ Lăng Tích ở ngoài sáng, Tạ Lương Viện ở trong tối, còn Chu Ngọc Tô biến mất không dấu vết, hơn nữa còn tính toán kéo quan phủ vào cuộc, loại năng lực lập kế hoạch tổng thể này, thực sự đã khơi dậy khẩu vị của trẫm."

    "Hoàng thượng yên tâm, thuộc hạ sẽ phái người đi điều tra Tạ Gia. Nhân tiện, kiểm tra xem Hạ Lăng Tích này là thật hay giả."

    Hoàng đế ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên, như đang nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt sáng lên, hắn giơ tay lên: "Không, có đúng là Hạ Lăng Tích hay không, Tạ Lương Viện nhất định đã biết, nàng đã âm thầm cho Hạ Lăng Tích nhiều tổn thất như vậy, chỉ sợ không phải là hàm ý bằng những trò đùa quái đản. Chuyện này, chính là chỉ cần các ngươi ở bên cạnh xem một vở kịch hay mà thôi!" Lan Thiên Tứ nhìn Củng Thăng một cái, tuy hai đêm liền không ngủ nhưng vẫn không che được ánh sáng sắc bén trong mắt hoàng đế: "Ngọc vũ nhân được phát hiện ra như thế nào?"

    Củng Thăng trịnh trọng đáp: "Thuộc hạ đã kiểm tra từ cổng thành, trong vòng bảy ngày, Tạ Gia không có bất kỳ ghi chép nào về số lượng lớn hàng hóa nhập vào đế đô, khi Tạ Khanh Thư trở về Tạ Gia, vô cùng chật vật, nôn ra máu ở trên đường Vinh Hoa, hắn không mang theo bất kỳ hàng hóa nào ngoại trừ thị đồng, đây là chuyện đã quá rõ ràng, cho nên, những gì Tạ Khanh Thư nói đều là giả."

    Yến Thanh hỏi: "Do đoàn lữ hành vận chuyển hay sao?" Mặc dù kích thước của ngọc vũ nhân Nữ Oa không nhỏ, nhưng nếu được tiêu cục áp tải, cổng thành cũng chưa chắc cho họ mở từng chiếc rương ra để kiểm tra.

    Củng Thăng nói: "Thuộc hạ đã kiểm tra sổ ghi chép của tất cả các đoàn vận chuyển vào phố trong vòng một tháng, kiểm tra thấy hai người khả nghi, tìm thấy danh sách hàng hóa cầm cố của họ, chủ sở hữu của hàng hóa không phải là Tạ Gia. Không có ngọc vũ nhân Nữ Oa nào trong danh sách. Nhưng thuộc hạ không dám đảm bảo rằng đây là cách mà bên vận chuyển lo lắng rằng tin tức bị tiết lộ dẫn dụ những tặc nhân đến cướp, cho nên bọn họ vụng trộm vận chuyển. Điều duy nhất có thể xác định là vào buổi chiều ngày thứ hai sau khi Tạ Khanh Thư trở về Tạ phủ, hắn đột nhiên bất chấp mưa lớn để mang ngọc vũ nhân trở về, đây là lần đầu tiên ngọc vũ nhân xuất hiện."

    Yến Thanh đau đầu: "Không tra ra được ngọc vũ nhân xuất xứ từ đâu, nếu ngọc vũ nhân này là giả, thì tâm tư của Tạ Khanh Thư này xem như là kín đáo."

    Lan Thiên Tứ chậm rãi nhắm mắt lại, tựa đầu vào ngai vàng, lười biếng nói: "Hôm nay đến đây thôi, ngự thiện phòng có làm đồ ăn đêm, các ngươi cứ tự tiện đi!"

    * * *

    Khi Chu Ngọc Tô tỉnh lại, cả đêm không có mơ, nàng ta quay đầu lại, xuyên qua màn giường, ánh mặt trời đã như thiêu đốt phòng ngủ.

    Chu Ngọc Tô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc gối trống rỗng, không biết nam nhân này đã rời đi từ lúc nào.

    Thở dài nhẹ nhàng, mặc y phục vào rồi xuống giường, chậm rãi đi đến bàn trang điểm, đến gần kiểm tra làn da trên mặt, mặc dù vẫn còn sưng và không ra hình dáng, nhưng vảy da trở nên hơi mềm, xem ra thuốc của Lý phu nhân quả thật có hiệu quả.

    Liếc nhìn bụng dưới hơi phình ra, nghĩ đến những gì nàng ta có thể phải đối mặt hôm nay, cột sống tê dại thẳng đến tóc, nàng ta thậm chí không dám nghĩ về điều đó, lắc đầu nhiều lần, lấy ra một dải bông từ dưới bàn trang điểm, đi đến cửa phòng ngủ, khóa cửa lại, đi vào gian phòng nhỏ phía sau phòng ngủ để tắm.

    Sau khi tắm xong, bôi một lớp thuốc mỡ mỏng khắp cơ thể, nhưng nàng ta phát hiện mình đã quên mang y phục và tiết khố vào đây, vì vậy nàng ta thản nhiên kéo yếm và treo lên cổ, bước ra khỏi bên trong giường, mở tủ, chuẩn bị tìm thấy một bộ áo lót và tiết khố tối màu. Phía sau, một tiếng kéo đồ vang lên, Chu Ngọc Tô cả kinh lập tức xoay người lại, chỉ thấy, phía sau tủ trưng bày được kéo đến một nửa, Tạ Khanh Thư cúi người đi ra, nhìn thấy Chu Ngọc Tô đang trần truồng ngồi chồm hổm dưới đất, sợ hãi----

    Thân mình thô ráp, không có đường cong nhỏ nhất của eo, có một mảnh màu vàng và nhờn, làn da đỏ trắng đan xen.. thật xấu xí.

    Đồng tử co lại, ánh mắt Tạ Khanh Thư theo bản năng dời đi, nhưng hắn thấy cái đai nguyệt sự mà nữ tử đang buộc, dường như buộc không tốt, dây dài xuống tới mặt đất.

    Mà hắn vừa mới ở trong phòng tắm giải quyết chuyện ** của nam nhân, lúc đó ánh mắt vẫn còn tràn đầy nụ cười nũng nịu của Hạ Lăng Tích, còn lúc này đây, chính chủ trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt phủ bôi đầy thuốc mỡ màu vàng, thật sự như đánh vào thị giác là sâu bò ra khỏi nhụy hoa sen.

    Một loại vỡ mộng!

    Trong mắt nam nhân lóe lên vẻ hoài nghi và kinh ngạc, đồng thời, hắn cũng lao vào trong mắt Chu Ngọc Tô.

    Khi vị tanh ngọt trong lồng ngực dâng trào đến cổ họng, Chu Ngọc Tô hoảng hốt túm lấy một nắm lớn tiết khố, che dưới ngực và bụng, hét lên dữ dội: "Đi ra ngoài-----"

    Tạ Khanh Thư lập tức ra khỏi cánh cửa bí mật, khi đóng cửa lại, hắn thấp giọng nói: "Tích Nhi, nàng xử lý đi, ta có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với nàng, đây là chuyện ngọc vũ nhân, không thể trì hoãn thêm nữa đâu."

    Nói xong, đóng cửa tủ lại.

    Chu Ngọc Tô đột nhiên ngã xuống đất, không ngờ tới, ở đây vẫn còn một cánh cửa.

    Hóa ra Tạ Khanh Thư và Hạ Lăng Tích căn bản là một đôi phu thê giả, bọn họ không những không có viên phòng mà thậm chí còn không ngủ cùng nhau.

    Nguy hiểm như vậy, Chu Ngọc Tô chậm rãi chống đỡ người đứng dậy, nhìn cái bụng nhô lên, may mà nàng ta quay mặt ra khỏi cửa, nếu không, làm sao có thể giấu được Tạ Khanh Thư đang tỉnh táo chứ?

    Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trần truồng chạy đến bàn trang điểm, sau đó, chậm rãi xoay người sang một bên, nhìn đai nguyệt sự của nữ tử ở khe hở giữa mông trong gương, giống như đuôi chuột gầy rủ xuống đầu gối, có một loại điên cuồng muốn xé nát trời đất.

    Nàng ta mệt lả toàn thân đi tới bên tủ, tùy tiện lấy một chiếc tiết khố, trực tiếp ngồi lên chiếc ghế trước bàn trang điểm rồi thay y phục, lại tìm một chiếc áo choàng rộng thùng thình màu đen khoác vào, ăn mặc gọn gàng, lấy khăn che mặt buộc lại, đi tới cửa tủ, gõ nhẹ.

    Chẳng mấy chốc, có tiếng đáp lại của cửa tủ mở ra, hắn ở trước mặt, y phục màu trắng như tuyết, nhìn nàng ta bằng đôi mắt sâu thẳm đầy tình cảm: "Xin lỗi, vừa nãy còn tưởng nàng vẫn đang ngủ, cho nên, không dám gõ cửa."

    Chu Ngọc Tô cười khổ nói, xoay người lại, trong lòng thấm đẫm nỗi buồn, thậm chí còn không còn sức để đáp lại, vì vậy nàng ta đi đến bàn tròn ngồi xuống.

    Tạ Khanh Thư đi tới, ôm nàng ta vào lòng, cúi người xuống nhìn nàng ta ngoan ngoãn nằm trên ngực mình, toàn thân toát ra bầu không khí ảm đạm vô hồn, trái tim dường như bị thứ gì đó kéo lên, một dòng điện nóng lập tức dâng trào trong tim hắn, giống như que hàn vậy, trái tim hắn như thiêu đốt: "Tích Nhi, đừng sợ, đừng sợ, chờ chuyện này xong, nếu nàng không thích ở Tạ phủ, ta sẽ nói với tổ mẫu, ta sẽ đưa nàng dọn ra ngoài, chúng ta sẽ tự lập môn hộ."

    Chu Ngọc Tô chớp chớp đôi mắt trống rỗng, nàng ta không còn ngạc nhiên trước lời nói của nam nhân này nữa, mà cười mệt mỏi: "Khanh Thư, vì chàng.. ta, ngay cả quyền lực của Tạ Gia cũng có thể từ bỏ.."

    "Vì là chàng, không có gì là không thể từ bỏ cả." Sau đó, những ngón tay ấm áp mảnh khảnh và hơi run rẩy nhẹ nhàng véo vào góc tấm màn che, lộ ra từng chút một, như thể chạm vào một món sứ cực kỳ quý giá, thật cẩn thận, thật nhẹ nhàng, cho đến khi hắn cảm thấy người trong vòng tay mình đang run rẩy dữ dội, bận rộn dỗ dành: "Tích Nhi, đừng sợ, ta đã nhiều lần nghĩ rằng dị ứng với củ cải không lây nhiễm, hơn nữa sẽ không gây ra sưng phù, ta sợ rằng nàng đã bị trúng độc bởi một loại chất độc mãn tính nào đó, nàng để cho ta xem, đến tột cùng là vấn đề gì."

    Chu Ngọc Tô rùng mình, nghiêng đầu, tự nhiên chọn một đề tài khác: "Chàng mới vừa nãy nói chuyện ngọc vũ nhân Nữ Oa, thế nào rồi? Hội đấu giá xảy ra vấn đề sao?"

    "Nàng a, vừa nhắc tới chuyện tiền bạc, nàng liền lấy lại tinh thần ngay." Tạ Khanh Thư vươn tay véo má nàng ta, vẻ mặt hơi không kiên nhẫn: "Chúng ta ăn sáng trước đi, vừa nói chuyện vừa ăn."

    Vừa nói, đã đi tới cửa gọi: "Bội Minh, chuẩn bị bữa sáng."

    Nha hoàn Bội Minh đang đợi bên ngoài giường, vội vàng đáp: "Dạ, đại công tử."

    Tạ Khanh Thư xoay người ngồi xuống, nói thẳng: "Ánh mắt của Nữ Oa có vấn đề, cần phải sửa đổi một chút, nàng lúc nào thuận tiện, ta sẽ an bài."

    Khi Chu Ngọc Tô nghe thấy lời này, nàng ta sững sờ một lát, thật ra khi nàng ta xử lý một lớp nước ngọc trong suốt cho mắt Hạ Lăng Tích, nàng ta đã nhìn thấy vấn đề đỏ ngầu trong hốc mắt, nhưng lúc đó cũng không xử lý, bởi vì nếu mỡ ngọc quá dày, đôi mắt của nàng sẽ trở nên rất cứng nhắc, giống như mắt cá chết, mà nàng ta, đã vẽ ngọc văn, bởi vì không giỏi chạm khắc.

    "Được rồi, ta có thể sắp xếp, nhưng chàng phải đến biệt uyển Ngọc Diếu trước giúp ta mang mỡ ngọc còn sót lại về đây, ta sẽ thử." Nàng ta không thể từ chối vì Hạ Lăng Tích căn bản sẽ không từ chối, nàng là một doanh nhân luôn đặt lợi nhuận lên hàng đầu.

    Bây giờ nàng ta chỉ có thể đi từng bước một, đến khi đó, nàng ta thực sự không thể làm được, không thể làm gì khác ngoải thêm lớp mỡ ngọc bích màu xanh để che tia máu, để khô tự nhiên.

    Bữa sáng của Chu Ngọc Tô đã được gửi đến giường ngoài, nhưng gần đây, các nha hoàn bà tử cảm thấy thiếu phu nhân hỷ nộ vô thường, không dám quấy rầy giấc ngủ của nàng ta, vì vậy chỉ có thể ngủ ở bên ngoài chờ được gọi đến, vì vậy Tạ Khanh Thư vừa hô truyền thiện, chưa đầy một lát, cháo tổ yến, cháo kê và bánh chiên, các loại bánh bao thịt đã được bày lên thành một bàn đầy đủ thức ăn.

    Có vẻ như Tạ lão phu nhân đã đặc biệt phân phó với đầu bếp thêm các món ăn cho nàng ta.

    Sau khi Tạ Khanh Thư say rượu, hắn không có hứng thú với bánh chiên, vì vậy hắn múc một bát cháo kê và chậm rãi ăn.

    Chu Ngọc Tô chọn cháo tổ yến, nghĩ mấy ngày tới nàng ta có thể bị sảy thai, cũng không dám ăn quá nhiều.

    "Không hợp khẩu vị sao?" Tạ Khanh Thư gắp một cái bánh bao thịt cho nàng ta, nhẹ giọng nói: "Ăn nhiều chút, nhân thịt với nấm hương, bình thường không phải nàng rất thích ăn sao, tối hôm qua khi ta trở về, ta đã đặc biệt nhờ đầu bếp làm cho nàng." Thấy Chu Ngọc Tô không nhúc nhích đũa mà héo rũ, hắn chỉ có thể thở dài, duỗi tay ra, xoa xoa đỉnh tóc: "Nàng lập danh sách đi, ta sẽ lập tức đến biệt uyển Ngọc Diếu, tránh cho không mang đủ đồ về."

    "Không cần, chỉ cần đặt lên kệ sắt trong hầm, có năm gói bột, chàng đem về hết đi, nga, mang về cho ta cây bút lông sói nhỏ nhất nữa." Chu Ngọc Tô làm sao dám viết danh sách, chữ viết tay của nàng ta khác với Hạ Lăng Tích, những người khác có thể không nhìn ra, nhưng Tạ Khanh Thư nhất định sẽ nhìn ra có vấn đề.

    Tạ Khanh Thư thấy tinh thần nàng ta không tốt, muốn ở lại bồi nàng ta nhiều hơn, nhưng hắn vướng víu nhiều chuyện, không thể không rời đi trước.

    Chu Ngọc Tô nghĩ rằng bởi vì nàng ta phải đối phó với ngọc vũ nhân trước, hôm nay có thể không phá thai được, đang lúc nghĩ ngợi, thì nàng ta lại vô thức đỡ bụng, đôi mắt nóng rát, đứa trẻ mà nàng ta rất muốn bảo vệ một ngày nào đó sẽ rời bỏ mình một cách bi thảm như vậy!

    * * *

    Giờ Mùi, hoàng cung, Kim Loan điện, hoàng đế đang lâm triều.

    Trên ngai vàng, Lan Thiên Tứ ra dáng một minh hoàng, khi hắn đang nghe Công bộ thượng thư trình bày ý tưởng xây dựng một con đập phía nam, một tiếng huýt sáo rất khác thường đột nhiên vang lên bên tai, sắc mặt hắn thay đổi, hắn đột nhiên đứng lên, trực tiếp ném xuống một câu: "Do Văn Tương chủ trì đi, trậm có việc gấp cần giải quyết." Trước khi lời nói rơi xuống, người nọ đã vén rèm cửa hông của đại sảnh Kim Luân lên rồi biến mất.

    Trong cung Tây Lăng, tất cả ám vệ đang ẩn nấp đều nghe thấy tiếng huýt sáo bất thường này, tất cả đều lao chạy như bay về cùng một hướng.

    Bởi vì, âm thanh này có nghĩa là nếu một ám vệ bị phục kích, trước khi chết sẽ gửi tín hiệu, ám vệ gần nhất sẽ ngay lập tức phát ra tiếng huýt sáo, đồng thời lao đến nơi xảy ra tín hiệu.

    Đội ngũ ám vệ của Tây Lăng được phát triển từ tay Lan Đình, tất cả ám vệ bắt đầu được huấn luyện từ năm tuổi, cuối cùng, chưa đến năm trong số một trăm người có thể được giữ lại.

    Trong mắt Lan Thiên Tứ, đào tạo một ám vệ còn khó hơn đào tạo một võ tướng ngũ phẩm.

    Trong lịch sử Tây Lăng, có hai thương vong lớn của các ám vệ, một là khi hoàng đế Lan Đình chưa lên ngôi, những ám vệ phụ trách giám sát cung điện đã bị những long vệ của hoàng đế Lan Ngự Tắc quét sạch trong đêm, toàn bộ móc sạch hai mắt, hai tai rót đầy thủy ngân để thể hiện cảnh cáo Lan Đình.

    Về sau Lan Đình đoạt lấy thành công, một phe bè lũ Triệu gia đã nhiều năm huấn luyện long vệ, bắt đầu lên kế hoạch ép cung, bị Lan Đình mai phục, định tội mưu phản của Triệu gia, cũng giải ra pháp đình chém giết, đồng thời, Lan Đình giải tán long vệ của thiên tử.

    Lần thứ hai là khi Lan Thiên Tứ và Vệ Dương xâm nhập vào Đông Việt để cứu Nam Cung Nghiệp, trên đường trở về, Lan Thiên Tứ mất tích, khi Lan Đình tìm thấy hắn, mười ám vệ xung quanh Lan Thiên Tứ đều đã hy sinh.

    Mà lần này, không có nhiệm vụ gì lớn, ở hoàng thành Tây Lăng, ám vệ bị công kích giết chết, đối với Lan Thiên Tứ mà nói không khác gì một trận địa lôi san bằng mặt đất.

    Cho nên, hắn trực tiếp rút khỏi Kim Loan điện, cùng Yến Thanh theo sát phía sau, hắn vội vàng chạy tới nơi truyền tín hiệu.

    Thấy vậy, các ám vệ trong cung đương nhiên vây quanh thành một bức tường vô hình xung quanh hoàng đế, âm thầm bảo vệ đế vương.

    Nửa giờ sau, tất cả mọi người tập trung ở vùng ngoại ô thành phía nam, ám vệ phát hiện ra tín hiệu đầu tiên đã quỳ xuống trước mặt Lan Thiên Tứ, vẻ mặt nghiêm trang: "Hoàng thượng, tai nạn xảy ra ở sân biệt viện Ngọc Diếu của Tạ Gia, Củng Thăng đã chết. Thuộc hạ nghiệm qua vết thương, là bị đánh ngay huyệt chí mạng, thuộc hạ hoài nghi là tàn dư sát thủ long vệ của Triệu gia"

    Lan Thiên Tứ cười lạnh, dưới ánh mặt trời, đôi mắt lưu ly lóe lên sự lạnh lùng không gì sánh được: "Dẫn đường."

    * * *Lời bên ngoài của tác giả------

    Lan Thiên Tứ sẽ tìm được gì khi đi đến hầm ngọc đây?
     
  3. Lynyaner

    Bài viết:
    1
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười hai 2024 lúc 9:01 AM
  4. Lynyaner

    Bài viết:
    1
  5. Lynyaner

    Bài viết:
    1
Trả lời qua Facebook
Đang tải...