Chương 10. Kế hoạch quốc gia
Đêm ấy, phòng họp tầng hầm vẫn sáng đèn đến tận khuya. Dãy bóng huỳnh quang hắt ánh sáng trắng nhạt, mỏi mắt và khô khốc. Tiếng máy điều hòa rì rì, cánh quạt kêu lạch cạch, gió lạnh quẩn quanh nhưng không xua nổi sự nặng nề trong không khí.
Trên bàn dài phủ khăn sẫm màu, tập hồ sơ dày cộp chất thành chồng. Giấy bị lật đi lật lại đến nhăn mép, vài trang còn vương vết cà phê loang nhạt. Một tách trà bỏ quên đã lên váng, nước trong cốc nhạt màu, mùi hơi ngai ngái.
Trên màn hình lớn, dòng chữ đỏ hiện rõ: ĐỀ XUẤT CHƯƠNG TRÌNH HÒA NHẬP.
Diệp Thanh Hàn ngồi thẳng lưng, giọng đều đều, khẽ gõ bút lên mặt bàn:
"Chúng ta không thể giam cậu ta trong bốn bức tường này mãi. Cần một môi trường có hơi người, có va chạm đời thường. Chỉ như vậy mới có thể khơi dậy những thứ bị che lấp."
Ông ngừng lại, chỉnh gọng kính. Trong ánh sáng trắng, kính phản chiếu mờ, che giấu ánh mắt vốn luôn sắc.
Trần Khải ngồi đối diện, tay bật bút lách cách, tiếng khô khốc vang đều. Ông không nhìn màn hình mà chăm chú ngó góc hồ sơ, nơi quốc huy in đậm màu đỏ chói. Bàn tay xoay cây bút, rồi bất giác buông xuống, để nó rơi xuống bàn tạo tiếng "cạch" rõ ràng.
Một trưởng lão khác Tạ Khải Minh dựa lưng vào ghế, tay xoa cằm, giọng khàn đặc: "Đưa ra ngoài, thả vào đại học? Kinh Đô ồn ào, giám sát sẽ khó."
Diệp Thanh Hàn khẽ thở dài, ngón tay miết nhẹ mép giấy đã sờn: "Ở mãi trong phòng thí nghiệm, sớm muộn gì cậu ta cũng trở thành cái bóng của hệ thống. Mất đi những gì còn sót lại."
Bên kia bàn, Lâm Trí Huy từ đầu đến cuối im lặng. Ông ngậm điếu thuốc chưa châm, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ. Rồi mới chậm rãi bật lửa, lửa bùng lóe trong bóng tối, soi những nếp nhăn hằn sâu. Ông hít một hơi, khói thuốc cuộn lên, lẩn quẩn giữa trần thấp.
"Đưa đi. Nhưng từng bước phải có người theo sát." Ông phả khói, giọng khàn, dứt khoát.
Không ai phản đối thêm. Con dấu đỏ được dập xuống giấy, mực còn ướt, vệt loang nhẹ ra mép. Quyết định chốt lại.
***
Sáng hôm sau.
Trong phòng nhỏ của khu nghiên cứu, ánh đèn huỳnh quang vẫn sáng lạnh. Bậu cửa sổ bụi mờ. Một con mèo hoang quen thuộc lại xuất hiện, lần này nó không chỉ đứng ngoài mà nhảy phốc lên bàn, làm rung cả chồng sách.
Lạc Minh đang ngồi. Bàn tay trái cầm bút, nét chữ nối dài công thức. Khi cuốn vở bị chệch đi vì cú va của mèo, cậu chỉ khẽ nghiêng đầu, mắt đen láy dừng lại vài giây.
Con mèo nằm xuống, cuộn tròn trên đống giấy, cất tiếng kêu ngắn. Nó lim dim như ở nhà.
Lạc Minh tiếp tục viết, chẳng xua đuổi. Bút vẫn sột soạt, nét chữ ngay ngắn như kẻ thước.
Trên bàn góc phòng, khay cơm tối hôm qua vẫn nguyên. Cơm nguội vón lại, canh loãng đổi màu, một miếng rau trôi lềnh bềnh. Mùi nhạt và ngai ngái.
Ngoài cửa, vệ sĩ đứng chờ, thỉnh thoảng liếc vào, ánh mắt thoáng chút bất lực. Anh ta nhìn khay cơm, nhìn bóng thiếu niên gầy gò cắm cúi viết, rồi lại quay đi, không nói gì.
Khi đồng hồ điểm bảy giờ, Lạc Minh gấp vở, cẩn thận xếp vào ba lô. Cậu mặc áo sơ mi trắng, cúc cài kín cổ. Động tác gọn gàng, không một nếp nhăn.
Con mèo vẫn nằm đó, chẳng buồn tránh. Cậu lặng lẽ đeo ba lô, đi ra cửa. Vệ sĩ tránh sang một bên. Cánh cửa đóng, con mèo kêu một tiếng khàn khàn, rồi nhảy mất.
***
Chiếc xe chuyên dụng chờ sẵn. Màu sơn bạc phản chiếu ánh nắng ban mai. Khi bánh xe lăn trên đường cao tốc, cảnh vật hai bên trôi nhanh: đồng lúa xanh kéo dài, xen những ngôi nhà mái đỏ, sương sớm còn vương trên ngọn cây.
Trong xe, không khí lặng lẽ. Một kỹ sư trẻ ôm tập tài liệu, đầu cúi, tay vẽ nguệch ngoạc lên mép giấy mấy đường ziczac vô nghĩa. Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Lạc Minh ngồi đối diện, vội cụp xuống, mặt nóng bừng.
Lạc Minh ngồi thẳng, lưng không dựa, mắt nhìn thẳng phía trước. Không đọc, không trò chuyện, cũng chẳng ngắm cảnh. Bàn tay trái đặt trên đầu gối, ngón gõ nhịp đều, như đang đếm một công thức vô hình.
Xe xóc mạnh khi qua ổ gà. Tài liệu trên tay kỹ sư rơi xuống, giấy bay lả tả dưới sàn. Anh ta cúi nhặt cuống quýt. Lạc Minh chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt bình thản, rồi lại quay về cửa kính.
Tiếng ve cuối mùa râm ran vọng vào qua khe cửa, trộn lẫn với tiếng động cơ ì ầm.
***
Đến cổng Đại học Kinh Đô thì trời đã đứng bóng. Ánh nắng hắt xuống sân lát gạch đỏ, hơi nóng bốc lên như sương mờ.
Trước cổng, sinh viên chen chúc. Vali đủ màu, tiếng gọi nhau í ới, ai cũng hớn hở. Băng rôn đỏ căng ngang: CHÀO ĐÓN TÂN SINH VIÊN KHÓA MỚI.
Hàng phượng ven đường đã tàn, chỉ còn vài bông lác đác. Cánh hoa đỏ rụng xuống gạch, gió cuốn thành vệt.
Xe dừng lại. Cửa mở.
Sở Lạc Minh bước xuống.
Áo sơ mi trắng, quần dài giản dị, ba lô trên vai. Dáng thẳng tắp. Giữa dòng người ồn ào, cậu lặng lẽ đến lạnh lùng, như một vệt mực đen trong bức tranh rực rỡ.
Một cơn gió thổi qua, mang mùi bụi phấn, mùi xà phòng giặt đồ, mùi mồ hôi lẫn nhau. Cậu chẳng hít vào, cũng chẳng nhăn mặt. Mắt cậu hướng ngay tới tấm bản đồ khuôn viên treo gần cổng.
Ngón tay trái vạch theo từng ô vuông, chậm rãi xác định đường đi.
Bên cạnh, một nhóm sinh viên cười nói rôm rả, kéo vali loảng xoảng. Có cô gái vừa chạy vừa gọi bạn, va phải vai cậu.
"Xin lỗi!" Cô kêu rồi lao đi.
Cậu không quay đầu, không đáp, chỉ tiếp tục nhìn bản đồ.
Tấm biển kim loại phản chiếu ánh nắng chói chang. Tiếng loa phóng thanh vang lên, gọi tên khoa, gọi hội trường.
Lạc Minh bước thẳng vào cổng. Bóng dáng cậu hòa vào đám đông, nhưng sự lặng lẽ khiến người ta nhìn thoáng qua đã thấy khác.
Một vệ sĩ đứng từ xa theo dõi, ánh mắt nặng nề. Anh khẽ lắc đầu, rồi quay đi.
Trong đám người náo nhiệt, thiếu niên ấy mang theo ba lô, bước chậm mà chắc, như đã đo đạc từng bước.
Một chương mới bắt đầu.
Trên bàn dài phủ khăn sẫm màu, tập hồ sơ dày cộp chất thành chồng. Giấy bị lật đi lật lại đến nhăn mép, vài trang còn vương vết cà phê loang nhạt. Một tách trà bỏ quên đã lên váng, nước trong cốc nhạt màu, mùi hơi ngai ngái.
Trên màn hình lớn, dòng chữ đỏ hiện rõ: ĐỀ XUẤT CHƯƠNG TRÌNH HÒA NHẬP.
Diệp Thanh Hàn ngồi thẳng lưng, giọng đều đều, khẽ gõ bút lên mặt bàn:
"Chúng ta không thể giam cậu ta trong bốn bức tường này mãi. Cần một môi trường có hơi người, có va chạm đời thường. Chỉ như vậy mới có thể khơi dậy những thứ bị che lấp."
Ông ngừng lại, chỉnh gọng kính. Trong ánh sáng trắng, kính phản chiếu mờ, che giấu ánh mắt vốn luôn sắc.
Trần Khải ngồi đối diện, tay bật bút lách cách, tiếng khô khốc vang đều. Ông không nhìn màn hình mà chăm chú ngó góc hồ sơ, nơi quốc huy in đậm màu đỏ chói. Bàn tay xoay cây bút, rồi bất giác buông xuống, để nó rơi xuống bàn tạo tiếng "cạch" rõ ràng.
Một trưởng lão khác Tạ Khải Minh dựa lưng vào ghế, tay xoa cằm, giọng khàn đặc: "Đưa ra ngoài, thả vào đại học? Kinh Đô ồn ào, giám sát sẽ khó."
Diệp Thanh Hàn khẽ thở dài, ngón tay miết nhẹ mép giấy đã sờn: "Ở mãi trong phòng thí nghiệm, sớm muộn gì cậu ta cũng trở thành cái bóng của hệ thống. Mất đi những gì còn sót lại."
Bên kia bàn, Lâm Trí Huy từ đầu đến cuối im lặng. Ông ngậm điếu thuốc chưa châm, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ. Rồi mới chậm rãi bật lửa, lửa bùng lóe trong bóng tối, soi những nếp nhăn hằn sâu. Ông hít một hơi, khói thuốc cuộn lên, lẩn quẩn giữa trần thấp.
"Đưa đi. Nhưng từng bước phải có người theo sát." Ông phả khói, giọng khàn, dứt khoát.
Không ai phản đối thêm. Con dấu đỏ được dập xuống giấy, mực còn ướt, vệt loang nhẹ ra mép. Quyết định chốt lại.
***
Sáng hôm sau.
Trong phòng nhỏ của khu nghiên cứu, ánh đèn huỳnh quang vẫn sáng lạnh. Bậu cửa sổ bụi mờ. Một con mèo hoang quen thuộc lại xuất hiện, lần này nó không chỉ đứng ngoài mà nhảy phốc lên bàn, làm rung cả chồng sách.
Lạc Minh đang ngồi. Bàn tay trái cầm bút, nét chữ nối dài công thức. Khi cuốn vở bị chệch đi vì cú va của mèo, cậu chỉ khẽ nghiêng đầu, mắt đen láy dừng lại vài giây.
Con mèo nằm xuống, cuộn tròn trên đống giấy, cất tiếng kêu ngắn. Nó lim dim như ở nhà.
Lạc Minh tiếp tục viết, chẳng xua đuổi. Bút vẫn sột soạt, nét chữ ngay ngắn như kẻ thước.
Trên bàn góc phòng, khay cơm tối hôm qua vẫn nguyên. Cơm nguội vón lại, canh loãng đổi màu, một miếng rau trôi lềnh bềnh. Mùi nhạt và ngai ngái.
Ngoài cửa, vệ sĩ đứng chờ, thỉnh thoảng liếc vào, ánh mắt thoáng chút bất lực. Anh ta nhìn khay cơm, nhìn bóng thiếu niên gầy gò cắm cúi viết, rồi lại quay đi, không nói gì.
Khi đồng hồ điểm bảy giờ, Lạc Minh gấp vở, cẩn thận xếp vào ba lô. Cậu mặc áo sơ mi trắng, cúc cài kín cổ. Động tác gọn gàng, không một nếp nhăn.
Con mèo vẫn nằm đó, chẳng buồn tránh. Cậu lặng lẽ đeo ba lô, đi ra cửa. Vệ sĩ tránh sang một bên. Cánh cửa đóng, con mèo kêu một tiếng khàn khàn, rồi nhảy mất.
***
Chiếc xe chuyên dụng chờ sẵn. Màu sơn bạc phản chiếu ánh nắng ban mai. Khi bánh xe lăn trên đường cao tốc, cảnh vật hai bên trôi nhanh: đồng lúa xanh kéo dài, xen những ngôi nhà mái đỏ, sương sớm còn vương trên ngọn cây.
Trong xe, không khí lặng lẽ. Một kỹ sư trẻ ôm tập tài liệu, đầu cúi, tay vẽ nguệch ngoạc lên mép giấy mấy đường ziczac vô nghĩa. Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Lạc Minh ngồi đối diện, vội cụp xuống, mặt nóng bừng.
Lạc Minh ngồi thẳng, lưng không dựa, mắt nhìn thẳng phía trước. Không đọc, không trò chuyện, cũng chẳng ngắm cảnh. Bàn tay trái đặt trên đầu gối, ngón gõ nhịp đều, như đang đếm một công thức vô hình.
Xe xóc mạnh khi qua ổ gà. Tài liệu trên tay kỹ sư rơi xuống, giấy bay lả tả dưới sàn. Anh ta cúi nhặt cuống quýt. Lạc Minh chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt bình thản, rồi lại quay về cửa kính.
Tiếng ve cuối mùa râm ran vọng vào qua khe cửa, trộn lẫn với tiếng động cơ ì ầm.
***
Đến cổng Đại học Kinh Đô thì trời đã đứng bóng. Ánh nắng hắt xuống sân lát gạch đỏ, hơi nóng bốc lên như sương mờ.
Trước cổng, sinh viên chen chúc. Vali đủ màu, tiếng gọi nhau í ới, ai cũng hớn hở. Băng rôn đỏ căng ngang: CHÀO ĐÓN TÂN SINH VIÊN KHÓA MỚI.
Hàng phượng ven đường đã tàn, chỉ còn vài bông lác đác. Cánh hoa đỏ rụng xuống gạch, gió cuốn thành vệt.
Xe dừng lại. Cửa mở.
Sở Lạc Minh bước xuống.
Áo sơ mi trắng, quần dài giản dị, ba lô trên vai. Dáng thẳng tắp. Giữa dòng người ồn ào, cậu lặng lẽ đến lạnh lùng, như một vệt mực đen trong bức tranh rực rỡ.
Một cơn gió thổi qua, mang mùi bụi phấn, mùi xà phòng giặt đồ, mùi mồ hôi lẫn nhau. Cậu chẳng hít vào, cũng chẳng nhăn mặt. Mắt cậu hướng ngay tới tấm bản đồ khuôn viên treo gần cổng.
Ngón tay trái vạch theo từng ô vuông, chậm rãi xác định đường đi.
Bên cạnh, một nhóm sinh viên cười nói rôm rả, kéo vali loảng xoảng. Có cô gái vừa chạy vừa gọi bạn, va phải vai cậu.
"Xin lỗi!" Cô kêu rồi lao đi.
Cậu không quay đầu, không đáp, chỉ tiếp tục nhìn bản đồ.
Tấm biển kim loại phản chiếu ánh nắng chói chang. Tiếng loa phóng thanh vang lên, gọi tên khoa, gọi hội trường.
Lạc Minh bước thẳng vào cổng. Bóng dáng cậu hòa vào đám đông, nhưng sự lặng lẽ khiến người ta nhìn thoáng qua đã thấy khác.
Một vệ sĩ đứng từ xa theo dõi, ánh mắt nặng nề. Anh khẽ lắc đầu, rồi quay đi.
Trong đám người náo nhiệt, thiếu niên ấy mang theo ba lô, bước chậm mà chắc, như đã đo đạc từng bước.
Một chương mới bắt đầu.
Chỉnh sửa cuối: