411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 10. Kế hoạch quốc gia
Đêm ấy, phòng họp tầng hầm vẫn sáng đèn đến tận khuya. Dãy bóng huỳnh quang hắt ánh sáng trắng nhạt, mỏi mắt và khô khốc. Tiếng máy điều hòa rì rì, cánh quạt kêu lạch cạch, gió lạnh quẩn quanh nhưng không xua nổi sự nặng nề trong không khí.

Trên bàn dài phủ khăn sẫm màu, tập hồ sơ dày cộp chất thành chồng. Giấy bị lật đi lật lại đến nhăn mép, vài trang còn vương vết cà phê loang nhạt. Một tách trà bỏ quên đã lên váng, nước trong cốc nhạt màu, mùi hơi ngai ngái.

Trên màn hình lớn, dòng chữ đỏ hiện rõ: ĐỀ XUẤT CHƯƠNG TRÌNH HÒA NHẬP.

Diệp Thanh Hàn ngồi thẳng lưng, giọng đều đều, khẽ gõ bút lên mặt bàn:

"Chúng ta không thể giam cậu ta trong bốn bức tường này mãi. Cần một môi trường có hơi người, có va chạm đời thường. Chỉ như vậy mới có thể khơi dậy những thứ bị che lấp."

Ông ngừng lại, chỉnh gọng kính. Trong ánh sáng trắng, kính phản chiếu mờ, che giấu ánh mắt vốn luôn sắc.

Trần Khải ngồi đối diện, tay bật bút lách cách, tiếng khô khốc vang đều. Ông không nhìn màn hình mà chăm chú ngó góc hồ sơ, nơi quốc huy in đậm màu đỏ chói. Bàn tay xoay cây bút, rồi bất giác buông xuống, để nó rơi xuống bàn tạo tiếng "cạch" rõ ràng.

Một trưởng lão khác Tạ Khải Minh dựa lưng vào ghế, tay xoa cằm, giọng khàn đặc: "Đưa ra ngoài, thả vào đại học? Kinh Đô ồn ào, giám sát sẽ khó."

Diệp Thanh Hàn khẽ thở dài, ngón tay miết nhẹ mép giấy đã sờn: "Ở mãi trong phòng thí nghiệm, sớm muộn gì cậu ta cũng trở thành cái bóng của hệ thống. Mất đi những gì còn sót lại."

Bên kia bàn, Lâm Trí Huy từ đầu đến cuối im lặng. Ông ngậm điếu thuốc chưa châm, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ. Rồi mới chậm rãi bật lửa, lửa bùng lóe trong bóng tối, soi những nếp nhăn hằn sâu. Ông hít một hơi, khói thuốc cuộn lên, lẩn quẩn giữa trần thấp.

"Đưa đi. Nhưng từng bước phải có người theo sát." Ông phả khói, giọng khàn, dứt khoát.

Không ai phản đối thêm. Con dấu đỏ được dập xuống giấy, mực còn ướt, vệt loang nhẹ ra mép. Quyết định chốt lại.

***

Sáng hôm sau.

Trong phòng nhỏ của khu nghiên cứu, ánh đèn huỳnh quang vẫn sáng lạnh. Bậu cửa sổ bụi mờ. Một con mèo hoang quen thuộc lại xuất hiện, lần này nó không chỉ đứng ngoài mà nhảy phốc lên bàn, làm rung cả chồng sách.

Lạc Minh đang ngồi. Bàn tay trái cầm bút, nét chữ nối dài công thức. Khi cuốn vở bị chệch đi vì cú va của mèo, cậu chỉ khẽ nghiêng đầu, mắt đen láy dừng lại vài giây.

Con mèo nằm xuống, cuộn tròn trên đống giấy, cất tiếng kêu ngắn. Nó lim dim như ở nhà.

Lạc Minh tiếp tục viết, chẳng xua đuổi. Bút vẫn sột soạt, nét chữ ngay ngắn như kẻ thước.

Trên bàn góc phòng, khay cơm tối hôm qua vẫn nguyên. Cơm nguội vón lại, canh loãng đổi màu, một miếng rau trôi lềnh bềnh. Mùi nhạt và ngai ngái.

Ngoài cửa, vệ sĩ đứng chờ, thỉnh thoảng liếc vào, ánh mắt thoáng chút bất lực. Anh ta nhìn khay cơm, nhìn bóng thiếu niên gầy gò cắm cúi viết, rồi lại quay đi, không nói gì.

Khi đồng hồ điểm bảy giờ, Lạc Minh gấp vở, cẩn thận xếp vào ba lô. Cậu mặc áo sơ mi trắng, cúc cài kín cổ. Động tác gọn gàng, không một nếp nhăn.

Con mèo vẫn nằm đó, chẳng buồn tránh. Cậu lặng lẽ đeo ba lô, đi ra cửa. Vệ sĩ tránh sang một bên. Cánh cửa đóng, con mèo kêu một tiếng khàn khàn, rồi nhảy mất.

***

Chiếc xe chuyên dụng chờ sẵn. Màu sơn bạc phản chiếu ánh nắng ban mai. Khi bánh xe lăn trên đường cao tốc, cảnh vật hai bên trôi nhanh: đồng lúa xanh kéo dài, xen những ngôi nhà mái đỏ, sương sớm còn vương trên ngọn cây.

Trong xe, không khí lặng lẽ. Một kỹ sư trẻ ôm tập tài liệu, đầu cúi, tay vẽ nguệch ngoạc lên mép giấy mấy đường ziczac vô nghĩa. Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Lạc Minh ngồi đối diện, vội cụp xuống, mặt nóng bừng.

Lạc Minh ngồi thẳng, lưng không dựa, mắt nhìn thẳng phía trước. Không đọc, không trò chuyện, cũng chẳng ngắm cảnh. Bàn tay trái đặt trên đầu gối, ngón gõ nhịp đều, như đang đếm một công thức vô hình.

Xe xóc mạnh khi qua ổ gà. Tài liệu trên tay kỹ sư rơi xuống, giấy bay lả tả dưới sàn. Anh ta cúi nhặt cuống quýt. Lạc Minh chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt bình thản, rồi lại quay về cửa kính.

Tiếng ve cuối mùa râm ran vọng vào qua khe cửa, trộn lẫn với tiếng động cơ ì ầm.

***

Đến cổng Đại học Kinh Đô thì trời đã đứng bóng. Ánh nắng hắt xuống sân lát gạch đỏ, hơi nóng bốc lên như sương mờ.

Trước cổng, sinh viên chen chúc. Vali đủ màu, tiếng gọi nhau í ới, ai cũng hớn hở. Băng rôn đỏ căng ngang: CHÀO ĐÓN TÂN SINH VIÊN KHÓA MỚI.

Hàng phượng ven đường đã tàn, chỉ còn vài bông lác đác. Cánh hoa đỏ rụng xuống gạch, gió cuốn thành vệt.

Xe dừng lại. Cửa mở.

Sở Lạc Minh bước xuống.

Áo sơ mi trắng, quần dài giản dị, ba lô trên vai. Dáng thẳng tắp. Giữa dòng người ồn ào, cậu lặng lẽ đến lạnh lùng, như một vệt mực đen trong bức tranh rực rỡ.

Một cơn gió thổi qua, mang mùi bụi phấn, mùi xà phòng giặt đồ, mùi mồ hôi lẫn nhau. Cậu chẳng hít vào, cũng chẳng nhăn mặt. Mắt cậu hướng ngay tới tấm bản đồ khuôn viên treo gần cổng.

Ngón tay trái vạch theo từng ô vuông, chậm rãi xác định đường đi.

Bên cạnh, một nhóm sinh viên cười nói rôm rả, kéo vali loảng xoảng. Có cô gái vừa chạy vừa gọi bạn, va phải vai cậu.

"Xin lỗi!" Cô kêu rồi lao đi.

Cậu không quay đầu, không đáp, chỉ tiếp tục nhìn bản đồ.

Tấm biển kim loại phản chiếu ánh nắng chói chang. Tiếng loa phóng thanh vang lên, gọi tên khoa, gọi hội trường.

Lạc Minh bước thẳng vào cổng. Bóng dáng cậu hòa vào đám đông, nhưng sự lặng lẽ khiến người ta nhìn thoáng qua đã thấy khác.

Một vệ sĩ đứng từ xa theo dõi, ánh mắt nặng nề. Anh khẽ lắc đầu, rồi quay đi.

Trong đám người náo nhiệt, thiếu niên ấy mang theo ba lô, bước chậm mà chắc, như đã đo đạc từng bước.

Một chương mới bắt đầu.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 11. Tân sinh Kinh Đô
Buổi sáng hôm đó, Kinh Đô thức dậy trong một sớm mùa hạ mờ sương, tiếng ve râm ran ở những hàng cây ven đường như báo hiệu cho một nhịp sống mới. Sinh viên năm nhất lần lượt kéo vali đến ký túc xá, trên tay là những túi sách, bình nước, và cả những bộ quần áo còn thơm mùi vải mới. Không khí vừa náo nhiệt vừa rộn ràng, nhưng với cậu, tất cả chỉ là một chuỗi quan sát vô cảm, như những cơn gió thoáng qua.

Cậu bước ra khỏi xe buýt, vai thẳng, dáng điệu trầm ổn, mắt quét qua những nhóm sinh viên đang tụm năm tụm ba. Bên cạnh tiếng cười và tiếng rao bán đồ ăn vặt, mùi bánh mì nướng, khoai tây chiên và cả mùi cà phê thoang thoảng len vào khứu giác. Cậu hít một hơi thật sâu, tưởng như cố gắng nắm bắt từng chi tiết, tiếng bánh xe vali lăn trên đường, tiếng cửa phòng ký túc xá kẽo kẹt khi mở, cả những bước chân vội vã trên nền gạch nóng.

Đường đến trường hôm ấy đông nghẹt. Sinh viên tân sinh mang theo sự bỡ ngỡ, thích thú xen lẫn căng thẳng. Một cô gái vụng về vấp vào vali, khiến những cuốn sách rơi xuống đường. Ngay lập tức, vài bạn khác hốt hoảng nhặt giúp. Cậu chỉ đứng đó, quan sát mà không chen vào, đôi mắt tách rời, như thể đang xem một thước phim. Hình như không một cảm xúc nào lay động, chỉ có trí nhớ và lý trí liên tục ghi nhận.

Khi đến cổng chính, cậu nhìn thấy bức biển "Đại học Kinh Đô – Khu Tân Sinh" được dựng tạm trên bãi cỏ. Dòng chữ đen nổi bật trên nền trắng, cùng với những dải băng màu đỏ thắt ngang, tạo cảm giác vừa trang trọng vừa gần gũi. Sinh viên mới chụp ảnh, cười nói, hò hét, trong khi cậu chỉ lặng lẽ bước qua, vai thẳng, tay trái thả lỏng theo thói quen. Những người đi ngang nhìn cậu thoáng ngạc nhiên: ánh mắt sắc bén, thần thái trầm tĩnh, không giống bất kỳ tân sinh nào họ từng gặp.

Ký túc xá – nơi chốn đầu tiên cậu phải thích nghi – nằm ở cuối con đường lát gạch đỏ. Những phòng trọ được xếp thành dãy dài, bóng đèn huỳnh quang chập chờn trên trần, phát ra tiếng kêu lạ lùng mỗi khi bật/tắt. Cậu đẩy cánh cửa bằng tay trái, nghe tiếng bản lề kẽo kẹt. Trong phòng, đã có vài sinh viên khác: một cậu bạn cao, mắt cười vui vẻ, đang sắp xếp đồ dùng; một cô gái nhỏ nhắn ngồi bệt trên giường, lướt điện thoại, thỉnh thoảng bật cười rúc rích.

Cậu đặt vali xuống, mở nắp, sắp xếp đồ theo một trật tự logic riêng, tất cả diễn ra yên lặng, không một âm thanh thừa. Cậu không hỏi tên ai, không mỉm cười, nhưng vẫn để ý đến những chi tiết nhỏ: cốc nước còn một nửa trên bàn, sách vở xếp lệch một góc, cả mùi nước rửa tay nhẹ trong không khí. Đôi khi, cậu cầm một cuốn sách lên, lướt qua từng trang, rồi đặt xuống như thể đang ghi nhận vị trí và hình dạng, chứ không phải vì muốn đọc.

Buổi trưa, khi tiếng ve đã chuyển sang nhịp chậm hơn, sinh viên bắt đầu đi ăn. Cậu theo dòng người, đi qua sân trường, nơi có những gian hàng bày bán đồ ăn nhanh: bánh mì kẹp, khoai chiên, nước ép trái cây. Tiếng rao, tiếng cười, cả mùi thức ăn hòa lẫn vào nhau, tạo nên một bầu không khí sống động mà với cậu, chỉ là những dữ liệu cần ghi nhận. Một cậu bé cầm bánh quẩy vô tình đánh trúng chiếc túi xách của cậu, nhưng cậu chỉ hơi nghiêng vai, không phản ứng, tay trái vẫn thả tự nhiên.

Những va chạm đầu tiên trên sân trường không chỉ là vật lý mà còn là những khác biệt về cách nhìn nhận thế giới. Một nhóm sinh viên đứng thành vòng tròn chơi bóng, tiếng la hét, tiếng bước chân trên sân bê tông, ánh nắng chiếu chập chờn qua tán cây. Cậu dừng lại một lúc, quan sát: các động tác, tốc độ, phản xạ của từng người. Một vài chi tiết thoáng qua khiến cậu nhíu mày: cách thói quen tay trái xuất hiện trong một cử động bất thường của nhóm, sự nhanh nhạy của một cậu bạn trong việc nhận biết hướng đi của quả bóng. Với người khác, đó chỉ là những chi tiết bình thường, nhưng trong mắt cậu, chúng là dữ liệu, so sánh với mô hình lý trí cậu tự lập.

Buổi chiều, khi lớp học đầu tiên bắt đầu, cậu ngồi ở cuối hàng, lắng nghe giảng viên giới thiệu về chương trình học, các môn cơ bản và quy định sinh hoạt. Tiếng giảng viên vang đều, tiếng bút gõ, tiếng giấy lật, tất cả hòa lẫn vào nhau. Cậu ghi chú bằng bút tay trái, từng nét chữ sắc sảo, chuẩn xác. Có vài lần, một sinh viên vô tình đánh rơi bút, cậu nhìn theo, nhưng không nhấc tay nhặt – hành động vô cảm, chỉ đơn giản quan sát.

Khi trời nhá nhem, ký túc xá dần yên tĩnh. Một số sinh viên tụ tập trong phòng sinh hoạt chung, trò chuyện, xem điện thoại, ăn vặt. Mùi bánh mì nướng và hạt dẻ rang thoang thoảng từ gian bếp tầng trệt. Tiếng cười vang, tiếng nắp chai bật, tiếng quạt trần kẽo kẹt đều xuất hiện. Cậu ngồi ở bàn riêng, mở laptop, xem sơ qua các bản hướng dẫn học tập và đồ án, tay trái đặt trên bàn. Một vài sinh viên ghé qua hỏi chuyện, nhưng cậu chỉ gật nhẹ, không nói nhiều, vẫn giữ khoảng cách.

Buổi tối, khi bóng tối lan xuống sân trường, ánh đèn vàng nhè nhẹ soi lên đường đi. Cậu đi dạo quanh ký túc xá, nghe tiếng cửa phòng khác kẽo kẹt mở ra, tiếng nói thì thầm, cả những bước chân rón rén của sinh viên về phòng. Cậu nhìn lên bầu trời, nơi vài con ve cuối mùa còn kêu râm ran, gió thoảng qua mái tóc, mang theo hương cây cỏ. Mọi thứ vẫn được ghi nhận, nhưng cảm giác?

Vẫn vắng lặng.

Những chi tiết vụn vặt không ngừng len lỏi: mùi bánh quẩy vỉa hè, tiếng cười lẫn trong tán cây, ánh đèn huỳnh quang chập chờn trên hành lang, gió thoảng mang theo hương cỏ non. Cậu quan sát sinh viên mới xếp hàng chờ thang máy, cẩn thận ghi nhớ tên từng tầng, số phòng, vị trí cửa sổ. Một vài hành động vụn vặt: một sinh viên quên chìa khóa, một bạn xỏ giày lệch, một cặp đôi đứng bên cổng, nói chuyện bằng giọng trầm thấp. Tất cả đều được ghi nhận như dữ liệu, không cảm xúc xen vào.

Dù vô cảm, cậu có những thói quen riêng khó nhận thấy: cầm bút tay trái, ngồi ở góc phòng gần cửa sổ, đặt sách theo một trật tự mà chỉ cậu biết, nhớ chính xác đường đi từ cổng vào phòng thí nghiệm. Những điều này thoáng qua trong mắt sinh viên khác như những chi tiết lạ nhưng không đáng chú ý.

Trong phòng ký túc, cậu thử mở cửa tủ lạnh chung, lấy nước, lướt qua những món ăn vặt. Tiếng mở nắp lon, tiếng xé túi snack vang lên, nhưng cậu chỉ quan sát, không cảm nhận. Sinh viên khác cười đùa, rủ nhau ra sân tập thể dục, cậu đi ra ngoài hành lang, hít một hơi thật sâu, để mắt và tai ghi nhận mọi thứ.

Đêm dần xuống, những chiếc bóng dài của cây đổ lên nền sân, tiếng ve cuối mùa dần tắt, chỉ còn tiếng côn trùng lẻ loi. Cậu quay trở lại phòng, bật đèn bàn học, ánh sáng vàng dịu, bóng đèn huỳnh quang chập chờn phản chiếu trên tường. Mọi thứ vẫn trật tự, từ sách vở, ly nước, đến laptop mở sẵn. Cậu ngồi xuống, tay trái đặt trên bàn, mắt nhìn màn hình, trí não xử lý từng thông tin, từng chi tiết vụn vặt của ngày đầu tiên: cười, va chạm, tiếng cửa, ánh sáng, mùi thức ăn... tất cả đều lưu lại, không một cảm xúc xen vào.

Trong khoảnh khắc này, nếu ai bước vào phòng, họ sẽ thấy một sinh viên năm nhất bình thường, chăm chú học tập. Nhưng ai tinh ý sẽ nhận ra một sự khác biệt mơ hồ: cách cậu quan sát, thói quen tay trái, những hành động chính xác đến mức kỳ lạ. Những chi tiết này tự nhiên, không nổi bật, nhưng đủ để cậu trở nên khác biệt – vừa quen thuộc trong mắt sinh viên khác, vừa vừa lạ lùng.

Cậu thả lỏng vai, nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, ánh đèn vàng soi lên sân, vài nhóm sinh viên vẫn tụ tập chuyện trò, cười đùa, tiếng bánh xe vali lăn đều đều. Mùi hoa cỏ thoảng qua, ve cuối mùa gần như im bặt. Cậu vẫn ngồi đó, yên lặng, quan sát, ghi nhận, chuẩn bị cho ngày hôm sau.

Ngày đầu tiên tại Kinh Đô, với những va chạm đầu tiên, cậu đã ghi nhận mọi chi tiết: từ ký túc xá, sân trường, hành lang đến đời sống ban đầu buổi tối. Từng mùi, từng âm thanh, từng chuyển động đều là dữ liệu. Thói quen tay trái, sự khác biệt trong phản xạ, trí nhớ chính xác nhưng vô cảm... tất cả hòa vào một bức tranh chi tiết, sống động, nhưng vẫn giữ một khoảng cách vô hình với thế giới xung quanh.

Đêm khuya, khi tiếng cửa đóng nhẹ từ phòng khác vang lên, cậu rút chăn, đặt tay trái lên bàn, nhìn lên trần nhà. Tất cả như một bản đồ mới, sẵn sàng để bước vào những ngày tiếp theo – tân sinh, va chạm, học tập, quan sát. Những mảnh vụn bình dị của đời sống sinh viên, dù nhỏ đến đâu, đều được ghi lại. Và trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, có lẽ đây là lần đầu tiên, cậu nhận ra: thế giới này rộng lớn, phức tạp, và... thú vị theo cách riêng của nó.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 12. Gặp gỡ định mệnh
Buổi sáng ở Đại học Kinh Đô bắt đầu bằng ánh nắng xiên qua tán lá, chiếu xuống sân gạch lát đỏ nhạt. Gió cuối mùa còn mang theo mùi sương ẩm, thoang thoảng mùi lá cây, hòa với hương bánh mì nướng từ một quầy ven đường và cà phê pha loãng của xe đẩy góc sân. Tiếng cười khúc khích của sinh viên, tiếng vali kéo trên nền gạch, tiếng xe đạp rít khẽ... tất cả tạo thành một bản nhạc vụn vặt quen thuộc của đời sống đại học.

Diệp Linh Chi bước ra từ ký túc xá, tay cầm cốc trà sữa còn bốc khói, mắt dõi quanh sân. Cô vừa đi vừa nhún nhảy nhẹ theo nhịp bước chân, cố làm ra vẻ bình thường, nhưng nhịp tim lại thoáng rối loạn. Ngay khi vừa bước vào sân trung tâm, ánh mắt cô vô tình dừng lại ở một cậu sinh viên tân sinh đang đứng gần hành lang thư viện. Dáng cậu thẳng, vai rộng, đầu cúi vừa phải, ánh mắt tập trung nhưng không căng thẳng, trông giống như đang quan sát mọi chi tiết xung quanh mà không muốn ai để ý.

Tay trái buông lỏng, cử chỉ nhẹ nhàng, chính xác, cậu cúi xuống nhặt một mẩu giấy rơi không lời cảm ơn, không nụ cười, chỉ lặng lẽ gấp lại và cất vào túi sách. Linh Chi khẽ nhíu mày, cảm giác vừa quen vừa lạ ùa về. Một mảnh ký ức mơ hồ, vụn vặt thoáng hiện, nhưng không rõ từ đâu. Cô bối rối tự hỏi: "Sao lại quen thế nhỉ? Nhưng không phải... phải không?"

Cậu sinh viên nhìn lên, ánh mắt lướt qua cô một giây, rồi rời đi. Không một lời chào, không một nụ cười, nhưng cách cậu di chuyển, cách cử động nhẹ nhàng nhưng chính xác, khiến Linh Chi tự nhủ: "Không, không phải người quen, chắc chắn không phải..." Nhưng trái tim cô vẫn rung động nhẹ, cảm giác vụn vặt len lỏi khó tả.

Buổi sáng trôi đi chậm rãi, Linh Chi đi ngang qua quầy bánh mì nướng, hít một hơi thật sâu để khuấy lại cảm giác bình thường. Mùi bơ tan chảy, mùi men bánh mì nồng ấm, kết hợp với tiếng trò chuyện rôm rả, khiến cô bỗng mỉm cười. Nhưng đôi mắt vẫn lén nhìn ra sân, cậu tân sinh đi dạo giữa những nhóm sinh viên, dáng đi thẳng tắp, tay trái cầm sách, vai thẳng nhưng mềm mại, không hề gượng ép.

Cô cố tự nhủ: "Chỉ là cậu ấy có thói quen lạ thôi. Mình đang tưởng tượng quá nhiều." Nhưng điều kỳ lạ là, cảm giác quen thuộc vẫn tồn tại, len lỏi qua từng chi tiết vụn vặt: cách cậu cúi người nhặt giấy, cách sắp xếp sách vở, ánh mắt lướt qua hành lang... Tất cả đều vừa quen vừa lạ, khiến Linh Chi vừa tò mò vừa bối rối.

Buổi trưa, Linh Chi cùng nhóm bạn vào phòng ăn tập thể. Mùi cơm rang, cá kho, rau xào, tiếng muỗng va vào bát, tiếng cười khúc khích của sinh viên, mọi thứ đều bình thường, nhưng cô vẫn không quên bóng dáng cậu tân sinh đứng gần thư viện. Bóng dài in xiên dưới ánh nắng, dáng đi thẳng, chính xác, yên lặng. Cô nhớ ra một chi tiết nhỏ: tay trái. Nhìn cách cậu cầm muỗng, cách lật sách, cả hành động bình thường nhất cũng cho thấy sự khác biệt so với thói quen tay phải mà cô từng biết.

Chiều đến, giờ học kết thúc, Linh Chi đi qua hành lang phòng thí nghiệm. Mùi giấy, mực, và hóa chất nhẹ thoang thoảng. Cậu tân sinh lại xuất hiện, cúi xuống nhặt một chiếc bút rơi. Cách cậu làm việc yên lặng, chính xác khiến Linh Chi càng bối rối. Trong khoảnh khắc, cô nhớ lại vài chi tiết vụn vặt về Hàn Chương, người cô từng biết: khả năng vẽ, trí nhớ tuổi thơ, những thói quen nhỏ. Cậu tân sinh thuận tay trái, vẽ cực tệ, trí nhớ về tuổi thơ trắng xóa, không một kỷ niệm gia đình hay bạn bè tất cả đều trái ngược với Hàn Chương. Linh Chi lập tức bác bỏ ý nghĩ cậu là người đó, nhưng cảm giác rung động vụn vặt vẫn còn đó.

Đặc biệt, cô nhớ những gì từng được nghe ngóng qua báo cáo y học nội bộ: cậu có sẹo dài chạy dọc sau lưng, giấy tờ quốc tịch, khai sinh, ADN đều hoàn toàn khác cả. Những chi tiết này làm Linh Chi cảm thấy vừa an toàn, vừa lẫn lộn, chắc chắn đây không phải người đó, nhưng không hiểu sao tim vẫn rung nhẹ khi nhìn cậu.

Tối về ký túc xá, ánh đèn vàng nhè nhẹ soi xuống hành lang. Tiếng quạt trần kẽo kẹt, tiếng cửa phòng khác đóng mở, bước chân rón rén... Linh Chi ngồi vào bàn học, tay cầm cốc trà sữa còn hơi ấm, mắt lại lén nhìn ra cửa sổ. Bóng cậu tân sinh thoáng hiện nơi sân đứng lặng lẽ, quan sát như đang ghi nhận mọi thứ xung quanh. Cô nhớ lại chi tiết về khác biệt sinh lý: tay trái, vẽ tệ, trí nhớ trắng xóa và cả cảm giác vừa quen vừa lạ vẫn trỗi dậy, bối rối nhưng khó tách rời.

Cảm giác này len lỏi khắp buổi chiều và tối, hòa cùng mùi trà sữa, ánh đèn vàng chập chờn, tiếng quạt kẽo kẹt. Những va chạm vụn vặt dáng đi chính xác, ánh mắt tĩnh lặng, giọng nói trầm nhưng thoáng nét bất ngờ, thói quen tay trái, dấu vết cơ thể khác biệt tất cả in sâu vào ký ức Linh Chi. Cô tự nhủ: "Chỉ là lần gặp đầu tiên thôi, nhưng sao... khó tả thế này?"

Trái tim cô loạn nhịp, nhưng lý trí lại cảnh báo: đây không phải là cậu ấy. Thế nhưng, một luồng tò mò vụn vặt, gần như bản năng, vẫn tồn tại, khiến Linh Chi không thể rời mắt. Những rung động nhỏ, thoáng qua, vừa quen vừa lạ, vừa gần vừa xa tất cả đều báo hiệu rằng đây chỉ là bước khởi đầu cho một mối quan hệ sắp tới, nơi nhiều bí ẩn sẽ được hé lộ dần, từng chi tiết vụn vặt, từng ánh mắt, từng dáng đi đều trở thành manh mối.

Khi cô nhắm mắt, hít một hơi sâu, cơn rung động vẫn còn nguyên. Sân trường tĩnh lặng hơn, tiếng ve cuối mùa đã dần tắt, bóng đèn huỳnh quang trong hành lang chập chờn. Linh Chi biết rằng, trong những ngày tới, những va chạm tưởng chừng bình thường mùi thức ăn, ánh nắng xiên, tiếng quạt kẽo kẹt, bước chân rón rén sẽ tiếp tục kéo cô vào vòng xoáy vừa quen vừa lạ, và cậu tân sinh trầm tĩnh kia chính là nhân tố mở đầu mọi sự kiện chưa từng xảy ra trong đời cô.

Cô tự nhủ: "Chỉ là lần gặp đầu tiên thôi. Nhưng mình sẽ không thể quên... vì đã làm mình nhớ đến cậu ấy..."
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 13. Quen mà lạ
Buổi sáng của khu ký túc xá rộn rã tiếng sinh viên bước ra từ các phòng, tiếng vali kéo lạch cạch trên nền gạch cũ, ánh nắng xiên qua tán lá in những mảng sáng loang lổ trên hành lang. Linh Chi cầm cốc trà sữa còn bốc khói, hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh. Nhưng lòng cô nhói nhẹ khi nhớ đến bóng dáng cậu tân sinh mà cô vô tình nhìn thấy hôm qua. Cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa gần vừa xa, vẫn còn nguyên.

Cô bước ra sân, mắt lén dõi quanh sân trường. Và rồi, ở bậc thang dẫn lên thư viện, cậu tân sinh xuất hiện. Lần này, không chỉ đứng lặng lẽ, cậu còn nhìn thẳng vào cô trong một khoảnh khắc thoáng qua, rồi cúi xuống nhặt một mẩu giấy rơi. Không một lời chào, ánh mắt vẫn trầm tĩnh, nhưng Linh Chi cảm thấy một luồng rung động vụn vặt len lỏi: một chút tò mò, một chút bối rối.

Buổi sáng tiếp diễn, Linh Chi và cậu tân sinh bắt đầu có những va chạm nhẹ nhàng: cùng đi qua hành lang, cùng lấy sách ở thư viện, đôi lần tay chạm nhẹ khi đưa sách cho nhau. Mỗi lần như vậy, Linh Chi cảm thấy tim đập nhanh, nhưng lý trí cô nhắc nhở: "Chỉ là tân sinh thôi, không có gì khác." Cậu tân sinh vẫn điềm tĩnh, nói năng ít nhưng mỗi lời đều rõ ràng, giọng trầm, hơi khàn. Sự khác biệt này khiến Linh Chi vừa ngạc nhiên, vừa thấy lạ không giống bất cứ ai cô từng biết.

Trong lúc chờ thang máy, cô vô tình nhìn thấy dấu vết trên cánh tay và phần cổ lưng của cậu, ánh sáng chập chờn từ bóng đèn huỳnh quang làm các vết sẹo hiện lên mờ mờ. Một chi tiết vô tình hé lộ khiến Linh Chi chợt nhớ lại thông tin y học nội bộ: cậu có vết sẹo do phẫu thuật đặc biệt. Linh Chi thầm nghĩ: "Chắc chắn đây không phải là Hàn Chương. Vậy tại sao... tim vẫn nhói?"

Trên lớp học, Linh Chi ngồi phía sau, còn cậu tân sinh ở hàng ghế phía trước. Giáo viên hỏi một câu toán khó, cậu tân sinh trả lời nhanh, chính xác, nhưng giọng điệu vẫn bình thản. Linh Chi lén quan sát, thấy cậu tay trái viết bảng, cách cầm bút khác hẳn với thói quen tay phải của Hàn Chương. Sự khác biệt này khiến cô vừa an tâm rằng đây là người mới, vừa bối rối trước cảm giác quen thuộc khó giải thích.

Buổi trưa, Linh Chi đi ăn cùng nhóm bạn. Tiếng cười, mùi cơm rang, cá kho, rau xào, tiếng muỗng va vào bát tất cả đều bình thường, nhưng Linh Chi vẫn không quên bóng dáng cậu tân sinh đi ngang sân. Dáng đi thẳng, vai mềm mại nhưng không gượng ép, ánh mắt thoáng lướt qua vụn vặt, nhưng in sâu vào ký ức cô.

Chiều về phòng thí nghiệm, cô gặp cậu tân sinh một lần nữa. Cậu cúi xuống nhặt một chiếc bút rơi, tay trái đưa lên, cách gập sách và cất vào cặp đều cực kỳ chính xác. Linh Chi nhớ lại ký ức vụn vặt về người từng quen: tuổi thơ trắng xóa, khả năng hội họa kém, thói quen khác biệt tất cả đều tương phản. Cô tự nhủ:

"Chắc chắn không phải người quen... nhưng sao cảm giác này vẫn tồn tại?"

Buổi tối, ký túc xá yên tĩnh. Linh Chi ngồi học, ánh đèn vàng chập chờn, tiếng quạt kẽo kẹt, tiếng cửa phòng khác đóng mở... Bóng cậu tân sinh thoáng hiện nơi sân, đứng lặng lẽ, quan sát xung quanh. Linh Chi thấy những thói quen vụn vặt: tay trái, cách viết, cách di chuyển, cách chú ý đến từng chi tiết nhỏ tất cả vừa quen vừa lạ, khiến cô vừa tò mò vừa bối rối.

Cô nhớ đến các chi tiết về thân phận cậu: sẹo dài trên lưng, ký ức trắng xóa, giấy tờ quốc tịch và ADN hoàn toàn khác, khiến cô vừa an tâm vừa rối bời lại vừa thất vọng. Cảm giác vừa quen vừa lạ này khiến cô liên tục tự hỏi: cậu tân sinh này là ai, và tại sao tim cô lại rung động vụn vặt mỗi khi nhìn thấy cậu?

Trong vài ngày tiếp theo, Linh Chi và tân sinh bắt đầu giao tiếp nhiều hơn, đôi khi là trao đổi bài tập, đôi khi là những câu hỏi vụn vặt về lớp học, thư viện, hay món ăn ở căng tin. Cậu vẫn điềm tĩnh, nói ít, giọng trầm nhưng rõ ràng, phản ứng nhanh nhạy. Mỗi lần cậu cười nhẹ, Linh Chi cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa gần vừa xa, nhưng vẫn không thể lý giải.

Một buổi chiều, khi cùng nhau đi ngang hành lang thư viện, Linh Chi tình cờ thấy cậu cầm bút tay trái, gập sách rất chính xác, dáng đi thẳng tắp. Những chi tiết nhỏ tưởng chừng bình thường này lại khiến cô nhớ đến khả năng hội họa của người cô luôn mong nhớ - Hàn Chương: trái tay, vẽ tệ, tuổi thơ trắng xóa. Cô lập tức bác bỏ ý nghĩ cậu là người quen, nhưng tim vẫn rung động, vụn vặt, lạ lùng.

Những chi tiết vụn vặt tiếp tục: ánh sáng chập chờn từ bóng đèn huỳnh quang, tiếng ve cuối mùa, mùi trà sữa còn sót lại trong cốc, tiếng quạt kẽo kẹt, bóng cây in xiên trên nền gạch. Mọi thứ kết hợp lại tạo cảm giác vừa quen vừa lạ, khiến Linh Chi vừa tò mò, vừa bối rối, vừa ngạc nhiên. Cô nhận ra rằng, tất cả những va chạm nhỏ nhất, tưởng chừng bình thường, lại có sức mạnh kéo cô vào vòng xoáy cảm xúc vụn vặt, khó tách rời.

Trước khi đi ngủ, Linh Chi ngồi bên cửa sổ, nhìn sân ký túc xá tĩnh lặng. Bóng cậu tân sinh thoáng hiện, đứng lặng lẽ, nhìn xung quanh. Ánh mắt tập trung, từng cử động nhẹ nhàng nhưng chính xác, thói quen vụn vặt, tất cả đều vừa quen vừa lạ. Linh Chi hít một hơi sâu, nhấp một ngụm trà sữa, cảm giác rung động vẫn tồn tại, không tan biến.

Cô tự nhủ trong lòng: "Chỉ là những va chạm nhỏ thôi... nhưng sao tim vẫn nhói nhẹ, bối rối và tò mò. Mình sẽ không thể quên..." Những rung động vụn vặt này báo hiệu rằng, trong những ngày tới, mọi chi tiết bình thường ánh sáng, âm thanh, mùi, cử động, giọng điệu đều sẽ là manh mối hé lộ một bí mật lớn hơn, và cậu tân sinh trầm tĩnh kia chính là nhân tố mở đầu.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 14. Bạn cùng phòng
Ngày đầu tiên nhận phòng ký túc xá, Linh Chi bước vào căn phòng hai giường với một cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò. Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, ánh sáng vàng từ bóng đèn trần chiếu xuống, làm những mảng sáng loang lổ trên sàn gạch. Một mùi vụn vặt quen thuộc lan tỏa: bánh mì nướng từ căn tin tầng dưới, hơi cà phê còn sót lại trong bình giữ nhiệt, và mùi giấy, mực in từ các tập vở mới. Linh Chi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lòng mình.

Người bạn cùng phòng của cô Lâm Thanh An đang gỡ vali trên giường bên kia. Cô gái lém lỉnh, tóc buộc cao, mắt sáng và nụ cười tươi rói.

"Chào, tớ là Thanh An." Cô ấy nói, tay vỗ nhẹ lên giường trống. Giọng vừa đùa vừa thân thiện khiến Linh Chi cảm thấy an tâm. Linh Chi gật đầu, mỉm cười: "Chào, tớ là Linh Chi. Rất vui được ở cùng cậu."

Thanh An nhanh chóng mở vali, xếp quần áo ngăn nắp, để giày gọn dưới giường, và cả một túi snack đầy đủ: bánh quy, kẹo mút, chocolate. Mùi ngọt nhẹ lan khắp phòng, khiến Linh Chi mỉm cười, lòng ấm áp.

"Cậu có muốn thử bánh quy không? Ngon lắm đó!" Thanh An nói, giọng vừa đùa vừa mời. Linh Chi nhận một miếng, nhấm nháp, cảm giác vụn vặt ấm áp lan khắp khoang miệng.

Sau khi sắp xếp xong, cả hai đi quanh phòng, kiểm tra tủ, giá sách và ổ cắm điện. Tiếng cười nhỏ, tiếng vali lạch cạch, tiếng giấy xé nhẹ từ sách vở tạo nên một không khí bình thường nhưng thân thiện. Linh Chi bắt đầu thấy quen với căn phòng, và sự hiện diện của Thanh An làm cô bớt cô đơn.

Chiều hôm đó, Linh Chi đi dạo quanh sân trường, nhìn những nhóm sinh viên trò chuyện, tiếng cười khúc khích, mùi thức ăn vặt từ các quầy nhỏ: bánh mì nướng, trà sữa, hoa quả dầm. Cô lại vô tình gặp tân sinh đứng một mình dưới tán cây. Ánh nắng chiều chiếu xiên qua tán lá, tạo mảng sáng và bóng loang trên nền gạch. Cậu cúi xuống nhặt một mẩu giấy, tay trái cầm chắc, từng cử động chính xác. Linh Chi lén nhìn, cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa gần vừa xa, lại xuất hiện.

Về phòng, Linh Chi thấy Thanh An đã chuẩn bị một "bản đồ sinh tồn" cho ký túc xá: phòng giặt, bếp chung, nhà vệ sinh, thang máy... "Nếu không theo bản đồ này, cậu sẽ lạc ngay trong chính căn phòng của mình đó!" Thanh An trêu chọc. Linh Chi cười, vừa học vừa quan sát: Thanh An nhanh nhẹn, năng động, còn cô thì ngồi lặng lẽ, tay cầm sổ ghi chép các chi tiết vụn vặt: ánh sáng, tiếng quạt, tiếng cửa kẽo kẹt...

Buổi tối, Linh Chi và Thanh An cùng nấu mì gói, tiếng nước sôi, tiếng muỗng va vào bát, mùi mì và gia vị trộn lẫn mùi sữa tươi và bánh mì vương lại trong phòng. Thanh An kể về những lần trêu chọc bạn cùng lớp, những trò đùa vụn vặt, khiến Linh Chi cười rộ. Không khí thân mật và ấm áp, nhưng Linh Chi vẫn cảm nhận sự tĩnh lặng, khác biệt của tân sinh ngoài hành lang: dáng đi thẳng, ánh mắt tập trung, tay trái nhấc vali, những chi tiết vụn vặt khiến cô vừa tò mò vừa bối rối.

Trong vài ngày tiếp theo, Linh Chi và Thanh An trò chuyện nhiều hơn, chia sẻ về lớp học, bài tập, món ăn ở căng tin. Tiếng cười, tiếng đùa, mùi snack, ánh sáng chập chờn từ bóng đèn huỳnh quang... tất cả tạo nên một bản nhạc đời thường, nhưng Linh Chi vẫn không quên ánh mắt tân sinh thoáng qua.

Một buổi chiều, Linh Chi và Thanh An đi ngang thư viện, tình cờ thấy cậu tân sinh đang cúi xuống nhặt một mẩu giấy. Tay trái cậu cầm chắc, cách gập sách và cất vào cặp cực kỳ chính xác. Linh Chi nhớ lại khả năng hội họa kém, tuổi thơ trắng xóa, thói quen khác biệt tất cả tương phản hoàn toàn. Cô lập tức bác bỏ ý nghĩ cậu là người quen, nhưng tim vẫn rung động vụn vặt, lạ lùng.

Những chi tiết vụn vặt tiếp tục: ánh sáng đèn chập chờn, mùi trà sữa, tiếng ve cuối mùa, tiếng muỗng va vào bát. Mọi thứ tạo cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa gần vừa xa, vừa bối rối vừa tò mò. Linh Chi nhận ra rằng những va chạm nhỏ, tưởng chừng bình thường, lại có sức mạnh kéo cô vào vòng xoáy cảm xúc vụn vặt khó tách rời.

Trước khi đi ngủ, Linh Chi ngồi bên cửa sổ, nhìn sân ký túc xá tĩnh lặng. Bóng tân sinh thoáng hiện, đứng lặng lẽ, ánh mắt tập trung, thói quen cẩn trọng, di chuyển chính xác. Linh Chi nhớ các chi tiết nhỏ: vết sẹo dài, ký ức trắng xóa, tay trái, giấy tờ quốc gia. Cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa an toàn vừa bối rối, len lỏi trong tim cô.

Cả đêm, Linh Chi ghi chú lại các chi tiết: tay trái cậu tân sinh, vết sẹo sau lưng, ánh mắt tập trung, dáng đi thẳng tắp, giấy tờ quốc gia xác nhận thân phận độc lập. Những chi tiết tưởng bình thường, kết hợp với va chạm vụn vặt, âm thanh, mùi, ánh sáng tất cả tạo thành trải nghiệm vừa quen vừa lạ, vừa đời thường vừa huyền bí, chuẩn bị cho những diễn biến tiếp theo.

Cô nhấp một ngụm trà sữa đã nguội, thở dài. Ký túc xá yên ắng, bóng đèn chập chờn, tiếng quạt kẽo kẹt, tiếng cửa phòng khác khẽ cựa mình. Linh Chi nhắm mắt, nhưng hình bóng tân sinh vẫn hiện ra trong tâm trí: lặng lẽ, tập trung, chính xác, khác biệt nhưng vô cùng hấp dẫn.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 15. Bữa tiệc Tân Sinh Viên
Ngày bữa tiệc Tân Sinh được tổ chức ở sân trường, Linh Chi đến sớm hơn mọi người một chút. Không gian rộng mở với những dãy bàn dài, ánh sáng từ bóng đèn trần nhấp nháy lờ mờ, hòa lẫn ánh sáng vàng từ các đèn dây treo, tạo ra những mảng sáng tối xen kẽ trên mặt sân gạch. Hơi ấm từ các quầy thức ăn lan tỏa: bánh mì nóng, khoai tây chiên, mùi thịt nướng, kẹo bông, trà sữa... tất cả vừa thân thuộc vừa khiến tim cô nhói nhẹ vì hồi hộp.

Sinh viên bắt đầu tụ tập, tiếng cười, tiếng gọi tên, tiếng chạm muỗng vào đĩa, tiếng giấy gói snack... hòa thành một bản nhạc vụn vặt của ký túc xá, vừa náo nhiệt vừa thân thuộc. Linh Chi đi qua từng bàn, cố tìm một chỗ trống, mắt vô tình dừng lại trên một bóng dáng trầm tĩnh gần cổng: Sở Lạc Minh đứng đó, tay trái cầm một chiếc cặp, ánh mắt quan sát xung quanh. Cô thoáng giật mình, một cảm giác quen mà lạ len vào tim.

Những sinh viên khác đến gần, vỗ vai, trêu chọc. Sở Lạc Minh chỉ gật đầu nhẹ, không cười, không nói nhiều. Cách đứng thẳng, ánh mắt tập trung, từng cử động chuẩn xác khiến các tân sinh khác phải ngừng lại, nhìn với ánh mắt vừa tò mò vừa kính nể. Một vài sinh viên thì thầm: "Cậu ấy... khác biệt thật!" Trong khi Linh Chi lại thấy nhói lòng một cảm giác vụn vặt, nhớ đến những khoảnh khắc đã quen thuộc trong quá khứ dù không thể xác định rõ, nhưng trái tim cô nhói lên.

Thanh An chen qua, đặt tay lên vai Linh Chi: "Cậu ta lạnh lùng quá ha, như... như bước ra từ một thế giới khác ấy!" Linh Chi chỉ mỉm cười, không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Sở Lạc Minh. Tiếng nhạc nhẹ vang lên từ loa, hòa với tiếng cười và tiếng bước chân, tạo nên một không khí vừa sôi động vừa có chút căng thẳng.

Khi các trò chơi bắt đầu, Linh Chi quan sát tân sinh tham gia. Anh di chuyển nhẹ nhàng, tập trung, những bước đi, ánh mắt, cử động tay trái đều hoàn hảo đến mức các sinh viên khác không thể bắt kịp. Không ai biết rằng đằng sau sự lạnh lùng đó là một bộ não thiên tài, một lý trí vượt trội, và một bí mật chưa từng hé lộ.

Trong lúc trò chơi diễn ra, Linh Chi nhận thấy những chi tiết vụn vặt: tay trái cậu cầm bút để ghi điểm số, ánh mắt chăm chú nhìn từng chuyển động, đôi lúc khẽ cau mày trước một hành động vụn vặt của đồng đội. Linh Chi chợt nhớ đến thói quen quen thuộc của Hàn Chương ngày xưa – ánh mắt nghiêm nghị, tập trung, nhưng hành vi vẫn khác. Cô nhắm mắt một giây, cảm giác vừa quen vừa lạ, trái tim vụn vặt rung lên nhưng lý trí nhắc cô rằng: "Không thể là cùng một người."

Các trò chơi kết thúc, mọi người tụ tập quanh bàn thức ăn. Linh Chi đi qua các quầy, thưởng thức khoai tây chiên và bánh mì, mùi nóng hổi lan tỏa, tiếng muỗng chạm đĩa, tiếng cười khúc khích, tiếng quạt trần kẽo kẹt... tất cả tạo nên một không gian đời thường, nhưng Sở Lạc Minh vẫn đứng yên, quan sát. Anh không ăn nhiều, chỉ nhấp một chút nước, ánh mắt quét quanh sân, tập trung vào từng chi tiết nhỏ: cách các sinh viên xếp đĩa, tay trái cầm ly nước, nụ cười, cử chỉ.

Linh Chi đứng gần đó, vừa ăn vừa lén quan sát. Cô nhớ lại những chi tiết nhỏ đã biết: vết sẹo dài sau lưng, ký ức trắng xóa, giấy tờ quốc gia xác nhận thân phận độc lập. Dẫu Linh Chi vẫn bối rối, cô không thể phủ nhận rằng tân sinh này có sức hút lạ lùng, vừa quen thuộc vừa bí ẩn.

Một nhóm sinh viên khác tiến đến gần Sở Lạc Minh, thử trêu chọc. Anh chỉ gật nhẹ, không nói gì, và hành động tiếp theo khiến tất cả mọi người phải dừng lại: cử động tay, ánh mắt, nhịp điệu bước chân – tất cả đều chuẩn xác, lạnh lùng nhưng không hề áp đặt. Không khí xung quanh anh tự nhiên nín lặng, tạo cảm giác uy quyền.

Thanh An lách tới Linh Chi, cười khúc khích: "Cậu ấy thật là... đáng sợ mà cũng cuốn hút nhỉ? Như một lãnh đạo sinh ra để kiểm soát mọi thứ." Linh Chi chỉ mỉm cười, thở nhẹ, nhưng trong lòng cảm giác vụn vặt vẫn hiện lên: nhớ đến những khoảnh khắc quen thuộc ngày xưa, nhưng không thể xác định, chỉ là một cảm giác ấm áp xen lẫn bối rối.

Buổi tối kết thúc, ánh đèn dây leo nhấp nháy, gió thổi nhẹ, tiếng ve cuối mùa còn sót lại, tạo một không gian yên tĩnh xen lẫn nhộn nhịp. Linh Chi đứng bên cửa sổ ký túc xá, nhìn sân trường vắng dần, ánh mắt tân sinh vẫn lặng lẽ quan sát. Cô nhắm mắt, hít sâu mùi bánh mì nướng còn sót lại, tiếng cười khẽ vọng lại, và tự nhủ: "Ngày hôm nay, chỉ một bữa tiệc nhỏ cũng đủ khiến trái tim mình nhói, vừa quen vừa lạ..."

Cảm giác vụn vặt, ánh sáng, âm thanh, mùi vị tất cả tạo thành một trải nghiệm vừa đời thường vừa huyền bí, khiến Linh Chi vừa tò mò vừa bối rối, đồng thời hé lộ những dấu hiệu gián tiếp về Hàn Chương, nhưng chưa làm sáng tỏ sự thật.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 16. Phòng thí nghiệm riêng
Kinh Đô Đại Học nằm yên bình giữa lòng thành phố, nhưng ở một góc khuôn viên ít người qua lại, một tòa nhà hiện đại hơi khuất sau dãy cây cao, là nơi mới được Viện Khoa Học thiết lập phòng nghiên cứu dành riêng cho Sở Lạc Minh. Cảnh vật xung quanh mang vẻ tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc theo gió và vài tiếng chim muống râm ran báo hiệu sáng mùa thu. Ánh nắng len qua tán cây, tạo những mảng sáng loang lổ trên lối đi dẫn tới tòa nhà.

Khu phòng nghiên cứu nằm ở tầng hai, được che chắn bởi nhiều lớp cửa bảo mật và hệ thống camera giám sát. Ngoại trừ Giang viện trưởng – viện trưởng Viện Khoa Học – và một số cao tầng của trường đại học, không ai biết vị trí chính xác. Quân đội cải trang túc trực khắp nơi, mặc trang phục bảo vệ dân sự, đôi mắt luôn quan sát mọi hành động xung quanh. Mỗi bước chân đi tới phòng nghiên cứu đều cảm giác như đi trên một vùng đất tuyệt mật, nơi chỉ có những bí mật khoa học mới tồn tại.

Sở Lạc Minh bước vào phòng, không gian rộng rãi nhưng trầm tĩnh. Các thiết bị nghiên cứu được bố trí gọn gàng, từ các bàn thí nghiệm inox sáng loáng đến các máy đo quang học, chip năng lượng và các thiết bị mô phỏng tinh vi. Ánh sáng huỳnh quang dịu nhẹ, không chói mắt nhưng đủ để chiếu rõ mọi chi tiết, tạo cảm giác cẩn trọng và trật tự. Hơi lạnh của điều hòa pha lẫn mùi kim loại, mùi hóa chất nhẹ, khiến Sở Lạc Minh thận trọng kiểm tra từng góc phòng.

Giang viện trưởng đi bên cạnh, vừa giới thiệu vừa cầm tay chỉ từng khu vực:

"Đây là bàn thí nghiệm chính, nơi cậu có thể thực hiện những hạng mục nhỏ, kiểm tra và đo lường các kết quả trước khi chuyển xuống căn cứ bí mật bên dưới. Tất cả đều được thiết kế để cậu thao tác thuận tiện, đồng thời đảm bảo an toàn tuyệt đối."

Sở Lạc Minh nhắm mắt vài giây, cảm nhận không gian xung quanh: từng dòng điện chạy qua thiết bị, từng rung động từ các máy móc. Mọi thứ đều được giám sát qua hệ thống cảm biến, nhưng cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng, vô cảm, chỉ còn lại lý trí thuần khiết.

"Còn đây" Giang viện trưởng tiếp tục: "Là hai người sẽ trực tiếp bảo vệ cậu: thiếu tướng Hạ Văn Lâm, Bộ trưởng An ninh Quốc gia người chịu trách nhiệm bảo vệ tuyệt đối; và thiếu tướng Lâm Trí Hùng, trực tiếp quản lý lực lượng bảo vệ cá nhân."

Hạ Văn Lâm là một người đàn ông trung niên, ánh mắt sắc bén như có thể soi thấu mọi ý nghĩ, mặc bộ quân phục chỉnh tề nhưng cử chỉ điềm tĩnh, mỗi bước chân đều toát lên quyền lực. Lâm Trí Hùng trẻ hơn, gương mặt nghiêm nghị, cơ bắp rắn chắc, luôn đứng sẵn bên lối ra vào như một bức tường vô hình. Sở Lạc Minh chỉ liếc qua, cảm nhận sự hiện diện mạnh mẽ nhưng vẫn giữ khoảng cách lạnh lùng.

Giang viện trưởng dẫn Sở Lạc Minh xuống tầng hầm qua một thang máy riêng. Tầng hầm sâu dưới mặt đất, ánh sáng ít hơn, không khí lạnh hơn, mùi bê tông và thiết bị điện chiếm ưu thế. Đây là căn cứ nghiên cứu bí mật, nơi chứa các hạng mục lớn, vô cùng tuyệt mật, kết nối trực tiếp với phòng nghiên cứu trên tầng hai. Mỗi phòng thí nghiệm ở đây được gia cố bằng bê tông dày, có khả năng chống lại các tác động từ bên ngoài, kể cả va chạm mạnh hay sự cố hóa học. Các lớp cửa phòng đều có mã khóa sinh trắc, chỉ những người có quyền mới được bước vào.

Giang viện trưởng mở cánh cửa chính, ánh sáng từ phòng thí nghiệm dưới chiếu lên những máy móc tối tân: các đài quan sát tinh vi, thiết bị phân tích chip năng lượng, mô phỏng quang học, và một hệ thống kiểm soát môi trường tiên tiến. Sở Lạc Minh đi dọc từng lối đi, quan sát mọi chi tiết, tay chạm nhẹ vào các bề mặt kim loại, cảm nhận sự chắc chắn và chính xác tuyệt đối.

"Ở đây, cậu có thể thực hiện các dự án lớn, những thí nghiệm phức tạp. Không ai ngoài những người liên quan được phép vào." Giang viện trưởng nhấn mạnh. "Trong khi phòng trên tầng hai tiện cho nghiên cứu thường nhật và các hạng mục nhỏ, mọi dự án trọng điểm sẽ diễn ra tại đây."

Sở Lạc Minh gật đầu, vẻ mặt không biểu cảm. Ánh mắt cậu dõi theo từng thiết bị, từng đường dẫn điện, từng cảm biến xung quanh. Cậu lướt qua các bàn thí nghiệm, thấy ngay những chi tiết vụn vặt: một đèn LED nhấp nháy, tiếng quạt tản nhiệt đều đều, ánh sáng phản chiếu trên mặt kim loại. Tất cả đều được bố trí để vừa thuận tiện thao tác, vừa giám sát tối đa.

Hạ Văn Lâm và Lâm Trí Hùng đứng cạnh, ánh mắt quan sát mọi chuyển động của Sở Lạc Minh. Họ là hai bức tường bảo vệ im lặng, nhưng sự hiện diện đủ khiến bất kỳ ai tò mò hay có ý định tiếp cận trái phép cũng phải dừng bước.

Giang viện trưởng dẫn Sở Lạc Minh tham quan phòng quan sát phía trên tầng hai của căn cứ: một loạt màn hình hiển thị trực tiếp từ các camera quanh trường đại học, từ phòng nghiên cứu đến cổng ra vào. Mọi chuyển động đều được ghi lại và phân tích theo thời gian thực. Cậu lướt mắt, quan sát, kiểm tra đường đi, nhận biết các điểm blind spot, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.

"Cậu có cần thêm bất cứ gì không?" Giang viện trưởng hỏi, giọng điệu tôn trọng nhưng cứng rắn.

"Không, đủ rồi." Sở Lạc Minh đáp ngắn gọn, giọng lạnh lùng nhưng rõ ràng. Cậu quay lại nhìn toàn cảnh: sự vắng vẻ của phòng nghiên cứu, ánh sáng chiếu qua cửa sổ hẹp, tiếng quạt tỏa nhiệt, các thiết bị giám sát và quân đội bảo vệ 24/24, tất cả đều tạo nên một thế giới hoàn hảo cho nghiên cứu của cậu, mà không một sinh viên nào trong trường có thể xâm nhập.

Ở một góc phòng, Giang viện trưởng giới thiệu sơ lược về đội trợ lý nghiên cứu: Vương Thường, Nhật Duy hai sinh viên kiêm trợ lý thí nghiệm, được tuyển chọn cẩn thận để hỗ trợ Sở Lạc Minh trong các thí nghiệm. "Họ sẽ giúp cậu chuẩn bị thiết bị, thu thập dữ liệu, và hỗ trợ các dự án nhỏ."

Sở Lạc Minh gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy lý trí. Cậu bước tới một bàn làm việc trống, mở laptop, kiểm tra hệ thống dữ liệu. Mọi thiết bị đều hoạt động trơn tru. Tiếng quạt nhẹ đều, ánh sáng dịu và sự yên tĩnh tuyệt đối, tất cả đều hòa quyện để tạo nên môi trường nghiên cứu tối ưu.

Giang viện trưởng đứng lặng một lát, nhìn Sở Lạc Minh với ánh mắt vừa thán phục vừa cẩn trọng. "Từ hôm nay, nơi này là của cậu. Bảo mật tuyệt đối, bất kỳ sai sót nào cũng không được phép xảy ra. Hạ Văn Lâm, Lâm Trí Hùng sẽ luôn túc trực."

Hạ Văn Lâm nghiêm nghị gật đầu, đôi mắt sắc bén như soi thấu mọi chi tiết. Lâm Trí Hùng đứng thẳng lưng, cơ bắp căng cứng, sẵn sàng phản ứng ngay lập tức. Sự hiện diện của họ tạo ra một lớp bảo vệ vô hình nhưng mạnh mẽ, khiến căn phòng nghiên cứu trở thành một pháo đài bất khả xâm phạm giữa khuôn viên đại học.

Sở Lạc Minh quay lại, nhìn xung quanh lần cuối. Căn phòng trống trải nhưng đầy đủ tiện nghi, thiết bị hiện đại và an ninh tối đa. Tất cả tạo nên một không gian mà chỉ riêng cậu mới có thể thao tác, suy nghĩ, và điều khiển mọi thứ bằng lý trí lạnh lùng nhưng hoàn hảo. Cậu ngồi xuống, mở tài liệu, chuẩn bị cho những dự án nghiên cứu sắp tới, một thế giới của khoa học, lý trí và tuyệt mật, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 17. Cuộc khảo hạch thiên tài
Sáng hôm sau, hội trường lớn của Viện Khoa Học chật kín những thiên tài được tuyển chọn từ khắp nơi trong thành phố. Ánh nắng len qua khung cửa sổ cao, chiếu xuống mặt sàn bóng loáng, hắt lên những chiếc bàn gỗ được xếp thành từng dãy thẳng tắp. Không gian trống trải của hội trường rộng lớn khiến tiếng thở hổn hển, tiếng xào xạc giấy bút, và những tiếng xì xào nhỏ của các bạn trẻ vọng lên rất rõ.

Hơn ba trăm thanh niên xuất sắc ngồi căng thẳng, tay nắm cây bút trên tấm giấy trắng, miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm tính toán, ánh mắt vừa tò mò vừa đầy áp lực. Một số người quạt giấy rùm lên, tiếng quạt vang vọng trong hội trường. Không khí oi bức của tháng Chín khiến nhiều người nhăn mặt, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng không ai dám rời mắt khỏi cánh cửa chính, nơi mà người ra khảo hạch sắp xuất hiện.

Trên tầng ghế hội đồng, ba ông lão tóc bạc cùng một người trung niên mặc âu phục, phía sau đặc công đội thủ hai bên, bọn người ngồi trong điều hòa, theo dõi, quan sát toàn cảnh qua màn hình camera, mắt thỉnh thoảng chớp nhẹ như đang đánh giá tình hình.

Bên trong hội trường, Diệp Linh Chi đứng nép một bên, tay ôm sách, ánh mắt vừa tò mò vừa lo lắng. Cô nhận ra một số gương mặt quen thuộc: Chu Ân, Lý Tường, cùng vài thiên tài khác từng nổi bật trong các kỳ thi địa phương. Chu Ân, cậu trai cao ráo với mái tóc hơi xoăn, mắt sáng, liên tục nhìn xung quanh như muốn tìm hiểu đối thủ. Lý Tường, trầm tính, tập trung ghi chép trên giấy trắng, dường như đã chuẩn bị trước các bài toán khó.

Một vài thiên tài khác bắt đầu tỏ thái độ bất mãn. Họ xì xào, thậm chí cố ý tạo ra tiếng động: quạt giấy, lẩm bẩm tính toán, hô to để phô diễn sự tự tin. Một số còn buông lời châm chọc nhau, không giấu vẻ bực dọc.

Một bạn trẻ cất tiếng lớn:

"Chúng ta tới đây để tham gia khảo hạch, không phải để ngồi chờ như thế này!"

Một vài người khác gật gù theo, tạo ra một lớp âm thanh hỗn loạn giữa hội trường. Không khí bỗng trở nên căng như dây đàn.

Bất chợt, cánh cửa lớn phía trước kẽo kẹt mở ra. Âm thanh nặng nề ấy khiến cả hội trường khựng lại. Từng bước chân vang lên, nhịp chậm mà chắc, khiến tiếng xì xào cũng lịm dần.

Sở Lạc Minh bước vào không nói ngay. Chỉ chậm rãi bước lên bục cao, đôi giày da va vào nền đá tạo nên những tiếng gõ vang lạnh lẽo. Mỗi bước đi như nện thẳng vào sự nôn nóng của đám đông.

Khi cậu đứng yên, hội trường im phăng phắc.

Giọng cậu vang lên, không lớn nhưng đủ để mọi góc đều nghe rõ:

"Ai vừa ồn ào?"

Câu hỏi ngắn gọn, sắc lạnh như lưỡi dao.

Cậu thanh niên cao gầy ở cuối hàng giật mình, lắp bắp:

"Tôi... tôi chỉ..."

"Tên?" Sở Lạc Minh ngắt lời.

"Vương Hạo."

Không một chút do dự, Lạc Minh quay sang phía cánh cửa:

"Loại."

Ngay lập tức, hai người lính cải trang trong bộ đồ bảo vệ hội trường bước vào. Họ tiến đến nhanh như cắt, bịt miệng Vương Hạo, kéo cậu ta đi trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người. Không một tiếng phản kháng lọt ra, chỉ còn tiếng giày kéo lê mất hút ngoài hành lang.

Cả hội trường chết lặng.

Có người nuốt nước bọt khan. Có người lén lau mồ hôi đang chảy xuống thái dương. Chu Ân vốn định buông lời châm chọc, nhưng ngậm chặt môi, ánh mắt né sang chỗ khác. Lý Tường hít sâu một hơi, tự nhắc mình: "Không được sơ suất."

Diệp Linh Chi nhìn bóng lưng Lạc Minh trên bục. Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nhớ tới một người khác trong ký ức xa xăm Triệu Hàn Chương. Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua, rồi lập tức bị sự lạnh lùng của hiện tại che lấp.

Sở Lạc Minh quét ánh mắt qua từng dãy ghế. Không ai dám nhìn thẳng vào cậu. Cái im lặng nặng nề đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng bóng đèn huỳnh quang cũ kêu lách tách trên trần.

"Ai có ý kiến khác?" Giọng cậu vẫn đều đều, không cao không thấp.

Không ai trả lời. Một vài ánh mắt bất mãn trước đó giờ cúi gằm. Bầu không khí nóng hầm hập giờ lại lạnh đến run rẩy.

Sở Lạc Minh gật nhẹ, như thể điều này nằm trong dự tính.

"Tốt. Bây giờ mới bắt đầu."

Cậu đặt tay lên bàn, những ngón tay dài cầm lấy tờ giấy trắng. Không giống như mọi người nghĩ, cậu không phát đề, không giảng giải dài dòng. Cậu chỉ nói:

"Các người ở đây không phải để chứng minh mình thông minh. Trí tuệ không thiếu, nhưng sự kiên định thì không phải ai cũng có. Bài kiểm tra đầu tiên đã bắt đầu từ lúc các người bước vào hội trường này."

Lời nói khiến nhiều người giật mình. Vậy ra buổi sáng bị bỏ mặc kia chính là một phần khảo hạch? Những ai mất kiên nhẫn, nổi nóng, hay ồn ào đều đã lộ bản chất?

Một vài gương mặt tái mét. Họ hiểu rằng từng cử chỉ, từng lời nói đều đã bị ghi lại, và có thể đã quyết định số phận ngay từ đầu.

Lạc Minh không giải thích thêm. Cậu đưa mắt nhìn qua từng hàng ghế, dừng lại ở vài người.

"Ngồi thẳng. Viết xuống đây ba điều mà các người cho là quan trọng nhất để duy trì một nhóm nghiên cứu. Không lý thuyết suông, phải thực tế. Các người có một giờ."

Cả hội trường xôn xao trong im lặng. Ai cũng cầm bút, nhưng bàn tay hơi run. Từ bài toán trí tuệ, giờ đây biến thành thử thách nhân cách và tầm nhìn.

Diệp Linh Chi khẽ siết bút, đôi mắt sáng dần. Đây không phải dạng đề thi cô từng quen, nhưng lại khiến trái tim cô rung động. Bất giác, cô muốn chứng tỏ mình không thua kém ai.

Chu Ân cau mày, viết thật nhanh, nhưng thỉnh thoảng lại xóa đi vì cảm thấy chưa đủ. Cậu vốn tin vào tốc độ, nhưng hôm nay sự vội vã lại biến thành áp lực.

Lý Tường ngồi yên rất lâu, rồi mới bắt đầu viết chậm rãi từng chữ. Đối với anh, đây không chỉ là bài thi, mà còn là cơ hội để được đứng trong nhóm của người thanh niên trước mặt một cơ hội có thể thay đổi cả cuộc đời.

Một giờ trôi qua, mồ hôi vẫn chảy thành dòng trên trán mọi người. Không ai còn dám than nóng, không ai còn dám gấp quạt giấy. Tiếng bút cào trên giấy, tiếng thở gấp gáp, và tiếng giày lính gác bên ngoài tạo thành bản nhạc căng thẳng, kìm hãm mọi cử động.

Khi đồng hồ chỉ đúng giờ, Sở Lạc Minh thu ánh mắt lại.

"Hết giờ."

Cậu bước xuống bục, đi dọc theo từng hàng bàn, tay khẽ lật vài tờ giấy. Cậu không đọc kỹ, chỉ liếc thoáng, nhưng ánh mắt ấy khiến người viết cảm giác như mọi bí mật đều bị nhìn thấu.

Đến bàn của Diệp Linh Chi, cậu dừng lại một chút. Cô ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt đen thẳm ấy. Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy mình như bị soi xét đến tận đáy lòng. Nhưng Lạc Minh chỉ khẽ gật đầu, rồi bước tiếp.

Ở cuối phòng, một chàng trai khác tên Đỗ Thành, nổi tiếng trong giới toán học vẫn còn đang viết dở, mặt tái nhợt. Khi thấy Lạc Minh dừng lại trước bàn mình, cậu ta run tay đến mức chữ viết méo mó.

"Ngừng." Lạc Minh nói. "Những gì chưa kịp viết không cần nữa."

Đỗ Thành há miệng, định xin thêm thời gian, nhưng rồi nhớ đến cảnh Vương Hạo bị kéo đi, liền vội cúi đầu.

Cuối cùng, Sở Lạc Minh quay lại bục.

"Đây mới chỉ là khởi đầu. Những kẻ thiếu kiên nhẫn đã bị loại, những kẻ ồn ào cũng không còn. Những người còn lại, chuẩn bị cho vòng kế tiếp."

Giọng nói ấy vang vọng, dứt khoát như đóng lại một cánh cửa. Trong khoảnh khắc, cả hội trường im lìm, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực mỗi người.

Ai cũng hiểu, thử thách thật sự vẫn còn ở phía trước.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 18. Khảo hạch teamwork
Ánh đèn trắng trên trần từ từ dịu xuống, để lộ ra không gian rộng rãi nhưng lạnh lẽo của hội trường. Những chiếc bàn lớn đã được đặt sẵn thành từng cụm, ghế xếp ngay ngắn, trên mặt bàn chỉ có vài thứ đơn giản: một tập tài liệu mỏng, vài cây bút, một tờ giấy trắng khổ lớn và một chiếc máy tính bảng nhỏ. Sự tối giản này khiến không khí càng thêm căng thẳng, giống như một phòng thí nghiệm khổng lồ nơi mọi hành động đều bị theo dõi. Sau cú chấn động lúc trước, khi hàng loạt thí sinh bị loại thẳng tay chỉ vì để lộ bản tính trong lúc chờ đợi, cả hội trường rơi vào im lặng tuyệt đối. Không ai dám thở mạnh.

Sở Lạc Minh đứng dậy từ hàng ghế đầu, bóng dáng cao gầy phủ xuống ánh sáng lạnh lẽo. Cậu không nói dài, không giới thiệu bản thân, giọng điệu thẳng băng:

"Vòng tiếp theo: teamwork. Trong vòng một tiếng, các ngươi sẽ phải phối hợp để giải quyết một đề bài giả lập. Kết quả chỉ chiếm một phần. Quan trọng hơn là cách các ngươi làm việc cùng nhau. Tất cả sẽ được ghi lại, không có chỗ trốn tránh. Chỉ cần một người trong nhóm mất kiểm soát, cả nhóm bị loại."

Cậu gật nhẹ về phía nhân viên kỹ thuật. Ngay lập tức, trên màn hình lớn treo phía sau, mấy dòng chữ hiện lên rõ ràng:

"Khảo hạch teamwork:

Nhiệm vụ: Thiết kế kế hoạch ứng phó sự cố rò rỉ hạt nhân giả định.

Yêu cầu: Đưa ra quy trình hành động trong 60 phút, đảm bảo an toàn dân sự, khống chế sự cố và tính toán thiệt hại tối thiểu.

Mỗi nhóm phải thống nhất bản kế hoạch trên giấy lớn.

Chỉ cần một thành viên mất kiểm soát thì cả nhóm bị loại."

Một làn sóng xôn xao lặng lẽ lan ra. Ai cũng hiểu đây không phải đề bài để khoe kiến thức cá nhân. Nó buộc phải phân chia rõ ràng nhiệm vụ: người lo an toàn dân sự, người tính toán kỹ thuật, người dự báo dữ liệu, người điều phối. Không ai có thể tự làm tất cả.

Danh sách nhóm được công bố, các thí sinh rời ghế. Tiếng ghế kéo lạch cạch, tiếng bước chân dồn dập, hơi thở nén lại tạo nên một nhịp điệu chộn rộn mà căng cứng.

Diệp Linh Chi tìm đến bàn số bảy. Cô buộc gọn tóc, bước đi nhanh, tay cầm chặt cây bút chì cơ học. Bốn người còn lại của nhóm đã ngồi: Chu Ân, dáng nhỏ gọn, mắt sắc sau cặp kính mảnh, nổi tiếng với khả năng xử lý số liệu thần tốc; Lý Tường, thân hình cao to, giọng nói vang, học vật lý hạt nhân; Phan Trực, tóc húi cua, giọng miền Nam, chuyên ngành công trình dân sự; Ngô Hân, gương mặt điềm tĩnh, học y, chuyên về cấp cứu thảm họa. Linh Chi khẽ ngồi xuống, nín thở, hình ảnh những thí sinh bị kéo đi trước đó vẫn còn ám ảnh. Cô thì thầm:

"Chúng ta nhất định phải làm tốt."

Lý Tường gật gù, giọng chắc:

"Đúng. Đừng ai làm loạn."

Chu Ân không vòng vo: "Tôi sẽ phụ trách tính toán mức độ rò rỉ và vùng ảnh hưởng."

Phan Trực chen ngang: "Tôi vẽ sơ đồ sơ tán dân cư."

Ngô Hân nói gọn: "Tôi lập quy trình y tế ứng cứu."

Ánh mắt họ cùng hướng về Linh Chi. Cô nắm chặt bút, trả lời ngắn: "Tôi tổng hợp và kiểm tra. Nếu có mâu thuẫn, tôi sẽ điều chỉnh."

Thế là nhóm bảy bắt đầu.

Trong hội trường, các nhóm khác cũng ào ạt khởi động. Tiếng bút soàn soạt, tiếng tranh luận vang vọng, đôi lúc xen kẽ tiếng cãi vã chát chúa. Có nhóm vừa ngồi xuống đã tranh nhau chức "lãnh đạo", đập tay xuống bàn ầm ầm. Có nhóm lại chia việc gọn gàng nhưng im lặng đến mức lạnh lẽo. Không khí hội trường chẳng khác nào một chiến trường hỗn loạn, ai cũng biết chỉ một sơ suất nhỏ sẽ kéo cả nhóm xuống vực.

Trên bục, Sở Lạc Minh ngồi trở lại, ánh mắt dửng dưng. Mỗi bàn đều có camera thu lại, mỗi cái chau mày hay lời to tiếng đều phơi bày trước mắt cậu. Thỉnh thoảng, cậu ghi chú ngắn gọn, nhưng không biểu lộ cảm xúc.

Trong khi nhiều nhóm nổ ra xung đột, nhóm bảy giữ được nhịp tương đối trật tự. Chu Ân viết nhanh đến mức ngòi bút gần như kêu rít:

"Với lượng rò rỉ này, vùng nguy hiểm ít nhất mười hai cây số. Cần ba vòng sơ tán."

Phan Trực cắm cúi vẽ sơ đồ, vừa vẽ vừa càu nhàu: "Nếu sơ tán hết thì kẹt xe. Cần thêm đường phụ."

Ngô Hân xen lời: "Tôi ghi trạm y tế lưu động dọc tuyến sơ tán."

Linh Chi ngồi giữa, mắt lia liên tục giữa các bản ghi chú. Cô bất ngờ ngắt lời: "Chu Ân, số liệu này chưa khớp. Nếu tính sai, sơ đồ của Trực thành vô nghĩa."

"Được, tôi sẽ kiểm tra lại." Chu Ân cau mày, chỉnh ngay.

Cứ thế, guồng máy nhỏ của nhóm bảy vận hành. Nhưng áp lực vẫn lẩn quẩn như dao kề cổ.

Nửa giờ trôi qua. Một vài nhóm khác tan rã. Ở bàn số năm, tiếng ghế ngã loảng xoảng, hai thí sinh cãi nhau đến mức đỏ mặt. Ngay lập tức, nhân viên an ninh xuất hiện, lặng lẽ kéo cả nhóm ra ngoài. Không khí hội trường chùng xuống, mọi người hãi hùng nhìn nhau, mồ hôi rịn ra nhiều hơn.

Bàn số bảy cũng chao đảo. Phan Trực bắt đầu nổi nóng: "Chu Ân, số liệu của cậu làm tôi không kịp vẽ!"

"Nếu không chính xác thì vẽ của anh vứt đi!" Chu Ân gằn giọng.

Không khí nặng như sắp vỡ. Linh Chi đặt mạnh bút xuống, giọng dứt khoát nhưng thấp: "Đủ rồi. Tôi sẽ điều hòa cả hai phần. Các anh làm tiếp phần của mình. Tin tôi."

Hai người ngừng lại, ánh mắt khó chịu, nhưng cuối cùng đều gật đầu. Ngô Hân khẽ mỉm cười, tiếp tục viết quy trình y tế. Cả nhóm lại lao vào làm việc, nhịp bút vội vã vang lên che lấp khoảng trống im lặng.

Trên bục, Lạc Minh nghiêng nhẹ đầu. Ánh mắt cậu dừng lại một thoáng ở bàn số bảy, vô cảm như cũ nhưng rõ ràng đang ghi nhận.

Kim đồng hồ trên màn hình phụ chạy đến vạch cuối. Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, chói tai nhưng giải thoát. Tất cả bút dừng lại cùng lúc. Nhân viên nhanh chóng thu tờ giấy lớn từ từng bàn, đặt lên giá đỡ. Hội trường trở về im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng thở hổn hển, áo ướt mồ hôi, mắt mệt mỏi.

Linh Chi ngồi thừ, tim vẫn đập gấp. Chu Ân lau kính mờ sương, Lý Tường nắm chặt tay, Phan Trực gục đầu xuống bàn thở hổn hển, Ngô Hân khép bút lại bình thản.

Sở Lạc Minh đứng dậy, giọng lạnh như sắt: "Kết thúc. Kết quả sẽ công bố sau khi dữ liệu được xem xét."

Ánh mắt cậu quét một vòng hội trường, lạnh lùng dừng lại ở bàn số bảy rồi rời đi. Không một ai dám lên tiếng. Ánh sáng trắng trên trần bật sáng trở lại, nhưng sự im lặng đặc quánh vẫn phủ khắp không gian như một lớp sương đặc khó tan.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 19. Thử thách thực chiến
Ánh sáng trong hội trường dần dịu xuống, những chiếc đèn trần khổng lồ tỏa ra sắc vàng nhạt phủ lên hàng trăm khuôn mặt căng thẳng. Ghế ngồi thưa thớt hơn so với buổi sáng, sau đợt loại bỏ tàn nhẫn của Sở Lạc Minh, số lượng thí sinh đã giảm gần một nửa. Nhưng không khí lại đặc quánh, nặng nề như có thể bóp nghẹt hơi thở bất kỳ ai. Những tiếng quạt gió rì rì trên cao càng làm sự im lặng thêm khó chịu, như đang chế giễu sự căng thẳng của mọi người.

Sở Lạc Minh bước ra từ hàng ghế đầu, bóng dáng cao gầy phủ trong ánh đèn, chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu không một nếp nhăn. Cậu không nói gì ngay, chỉ quét mắt qua đám người phía dưới. Ánh nhìn ấy lạnh lẽo, bình thản đến mức khiến những kẻ vốn định lén thì thầm cũng lập tức nuốt lại lời. Không ai biết trong mắt cậu có gì, chỉ thấy giống như một chiếc gương soi thấu bản chất, khiến người ta không thể giấu đi bất kỳ sơ hở nào.

"Khảo hạch tiếp theo." Giọng Sở Lạc Minh vang đều, không nhanh không chậm, nhưng âm sắc lại khiến người ta dựng tóc gáy: "Là thử thách thực chiến. Không còn chờ đợi, không còn đơn độc. Các người sẽ làm việc theo nhóm. Bài kiểm tra là về sự phối hợp, không phải năng lực cá nhân."

Một màn hình lớn bật sáng ngay sau lưng cậu. Trên đó hiện lên dòng chữ: "Tạo lập đội ngũ, hoàn thành nhiệm vụ trong giới hạn thời gian". Chỉ vài chữ đơn giản, nhưng cả hội trường xôn xao.

Một số kẻ thở phào vì cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh ngồi chờ hành hạ tinh thần, nhưng ngay sau đó lại nhận ra áp lực còn lớn hơn nhiều. Làm việc nhóm-đồng nghĩa với việc điểm yếu của một người có thể kéo cả nhóm xuống, và ngược lại, sự xung đột trong tính cách có thể phá hỏng tất cả.

Ở một góc, Diệp Linh Chi ngồi thẳng lưng, mắt sáng lên. Cô nắm chặt cây bút, nhưng tay hơi run. Đây là cơ hội để chứng minh mình, nhưng cũng là cửa ải khó khăn. Chu Ân ngồi bên cạnh, dáng vẻ lười nhác quen thuộc biến mất, thay vào đó là sự tập trung hiếm có. Lý Tường thì đẩy gọng kính trên sống mũi, nét mặt trầm tư, có vẻ đang tính toán điều gì đó. Ba người họ vô tình được phân vào chung một nhóm, khiến nhiều ánh nhìn ghen tỵ đổ dồn tới-ai chẳng biết họ đều là gương mặt nổi bật từ trước.

Phía xa, vài thiên tài khác cũng lộ ra khí thế: một thiếu niên tóc dài, ánh mắt sắc bén như dao; một cô gái mảnh khảnh nhưng từng đạt giải thưởng quốc tế về lập trình; và một chàng trai cao lớn nổi tiếng với khả năng tính toán nhẩm thần tốc. Tất cả đều không giấu được sự háo hức xen lẫn căng thẳng.

"Chia nhóm." Sở Lạc Minh phất tay, không cần nhiều lời. Lập tức, nhân viên kỹ thuật đưa danh sách lên màn hình, phân chia ngẫu nhiên. Những tiếng thì thầm nổi lên, vài người mặt biến sắc khi thấy mình rơi vào nhóm toàn kẻ xa lạ.

"Để xem các người chịu đựng được bao lâu." Cậu nói nhỏ, gần như chỉ mình cậu nghe thấy, nhưng ánh mắt lạnh buốt lại khiến hàng ghế đầu khẽ rùng mình.

Ở tầng hai, trong căn phòng kín tách biệt, Bộ trưởng An ninh Quốc gia Hạ Văn Lâm khoanh tay, đứng sau lớp kính chống đạn quan sát toàn bộ hội trường. Ông mặc quân phục chỉnh tề, gương mặt rắn rỏi khắc nghiệt, đôi mắt trầm tĩnh nhưng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Bên cạnh ông là Thiếu tướng Lâm Trí Hùng, vóc dáng lực lưỡng, ánh mắt sắc sảo như chim ưng, trên tay cầm một cuốn sổ nhỏ, thỉnh thoảng ghi chép.

"Cậu ta xử lý đám trẻ này rất tốt." Lâm Trí Hùng hạ giọng, khóe môi nhếch lên: "Không cần lớn tiếng, chỉ một câu cũng khiến bọn chúng im bặt."

Hạ Văn Lâm khẽ gật, giọng khàn trầm: "Khí thế của một lãnh đạo. Nhưng cũng là con dao hai lưỡi, nếu quá lạnh, sẽ dễ bị cô lập. Cần xem xem liệu cậu ta có biết khi nào nên nới lỏng."

Bên dưới, tiếng ồn lại nổi lên. Một nhóm ở hàng ghế cuối bắt đầu tranh cãi khi có hai người cùng muốn làm trưởng nhóm. Một chàng trai đập bàn, giọng gắt gỏng:

"Tôi có kinh nghiệm, tôi phải dẫn!" Một cô gái đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng: "Anh kinh nghiệm thì để dành đi chỗ khác, ở đây chúng tôi cần sự sáng tạo, không phải mấy bài học sáo rỗng của anh!"

Không khí nóng lên, vài người khác cũng hùa theo. Sở Lạc Minh không chớp mắt, chỉ lạnh nhạt đưa tay ra hiệu. Ngay tức khắc, hai người mặc đồng phục đen xuất hiện từ cửa, bước nhanh như gió. Chỉ trong vài giây, hai kẻ gây rối đã bị áp chế kéo đi, miệng còn đang la hét phản đối.

Cả hội trường im phăng phắc.

Sở Lạc Minh chậm rãi nhìn quét qua một vòng: "Ai còn muốn thử giới hạn của mình?" Câu hỏi vang lên hờ hững, nhưng lại như lưỡi dao sắc bén kề sát cổ. Không ai dám đáp.

Trong lòng nhiều người dâng lên một thứ cảm giác vừa sợ hãi vừa phấn khích. Sợ hãi vì kỷ luật nghiêm khắc, nhưng cũng phấn khích vì thử thách này không đơn giản, nó sẽ loại bỏ những kẻ bất tài, chỉ giữ lại những người xứng đáng.

Diệp Linh Chi khẽ nuốt nước bọt, quay sang nhìn Chu Ân và Lý Tường. "Chúng ta... hợp tác chứ?" Giọng cô run nhẹ, nhưng ánh mắt kiên định.

Chu Ân mỉm cười nhạt: "Không hợp tác thì bị đào thải, tôi đâu có ngu."

Lý Tường đẩy kính, cất giọng bình tĩnh: "Tôi sẽ phụ trách tính toán và phân chia thời gian. Linh Chi, cậu có khả năng quan sát tốt, làm người kết nối. Chu Ân, cậu lo khâu thực hành."

Cách cậu ta nhanh chóng nắm quyền điều phối khiến cả hai hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi cũng gật đầu. Không khí trong nhóm họ có chút nghiêm trọng, nhưng ít nhất không rối loạn như nhiều nhóm khác.

Trên tầng hai, Lâm Trí Hùng ghi thêm một dòng: "Nhóm Diệp Linh Chi có tổ chức, bước đầu phối hợp ổn." Ông nghiêng đầu hỏi: "Ngài nghĩ sao?"

Hạ Văn Lâm không trả lời ngay. Ông nhìn xuống Sở Lạc Minh, cậu ấy vẫn đứng im giữa hội trường, giống như trung tâm của toàn bộ áp lực. "Cậu ta không chỉ đang kiểm tra bọn trẻ, mà còn đang thử thách chính mình. Nếu giữ vững, đây sẽ là một màn đáng xem."

Kim giây trên chiếc đồng hồ treo tường nhích từng nhịp, trong hội trường, hàng trăm thanh niên đã bắt đầu di chuyển, bàn bạc, thử nghiệm. Tiếng giấy bút sột soạt, tiếng bước chân dồn dập, tiếng thở gấp gáp... hòa lẫn thành một bản nhạc căng thẳng.

Không khí ấy, không khác gì một chiến trường thật sự. Và tất cả đều biết sai một bước, đồng nghĩa với bị loại.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back