Tiểu Thuyết Ma Thuật Từ Đá: Những Ghi Chép Của Sapphire - Elaine

Discussion in 'Hoàn Thành' started by Guinevere Elaine, Nov 19, 2024.

  1. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 40: Băng Tâm Tinh Thạch - Trái tim của nàng Meliora (phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sapphire đứng đối diện bức tượng, nơi hơi ấm yếu ớt dường như vẫn tồn tại dưới lớp băng giá dày cộm. Đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng và quyết tâm. Nếu có một chút cơ hội để cứu được cô gái bị đóng băng này, cô sẽ không bỏ cuộc.

    Sapphire rút từ bên hông ra cây đũa phép, được khảm một viên ngọc lửa đỏ rực. Đây là vũ khí hiếm khi cô dùng, bởi phép thuật lửa không phải sở trường của Sapphire. Nhưng trong trường hợp này, lửa là hy vọng duy nhất để phá tan lớp băng.

    Sapphire bắt đầu niệm chú, giọng nói dần trở nên mạnh mẽ và vang vọng:

    "Ignis Ardentis, flammas liberate! Calorem vitae evocare!"

    Từ đầu đũa phép, một luồng lửa đỏ cam bùng cháy, tỏa ra sức nóng khủng khiếp. Làn nhiệt ấy lan tỏa trong không khí, làm tan một phần lớp sương mù lạnh lẽo bao quanh. Sapphire nhắm chặt mắt, tập trung toàn bộ sức mạnh vào câu thần chú.

    Luồng lửa ấm áp quấn lấy bức tượng, nhưng lớp băng chỉ sáng lấp lánh như đáp trả, không hề tan chảy. Sapphire cắn chặt môi, tăng cường sức mạnh:

    "Incendium regale, devorate frigoris!"

    Lửa cháy càng mãnh liệt, nhiệt độ xung quanh tăng lên đến mức lớp tuyết dưới chân cô tan thành vũng nước nhỏ. Nhưng bức tượng vẫn không thay đổi, hơi ấm kia dường như bị giam cầm sâu hơn nữa dưới sự lạnh giá khắc nghiệt.

    "Tại sao không hiệu quả?" Sapphire hét lên, ánh mắt ánh lên sự hoang mang và thất vọng.

    Sapphire quỳ xuống, đầu đũa phép vẫn nhắm thẳng vào bức tượng, đôi tay run rẩy. Một lần nữa, cô thử vận dụng toàn bộ phép thuật lửa mà mình biết, từ những câu chú cơ bản đến những câu thần chú cổ xưa mà cô từng học. Nhưng kết quả vẫn như cũ: Lớp băng hoàn toàn không bị phá vỡ.

    Khi Sapphire gần như kiệt sức, một âm thanh nhỏ vang lên trong tâm trí cô, nhẹ nhàng như tiếng gió:

    "Không phải lửa.. mà là sự cân bằng."

    Sapphire giật mình, đôi mắt mở to. Cô nhìn lên bức tượng, cảm giác như ánh mắt của cô gái bị đóng băng đang nhìn chằm chằm vào mình qua lớp băng trong suốt.

    "Cân bằng.. nghĩa là gì?" Sapphire tự hỏi.

    Những mảnh ghép của câu chuyện về Băng Tâm Tinh Thạch bất chợt ùa về trong trí nhớ Sapphire. Viên đá không chỉ đại diện cho băng giá, mà còn là một biểu tượng của sự hòa hợp giữa các nguyên tố. Sức mạnh của nó không thể bị phá vỡ bằng một nguyên tố duy nhất, mà cần sự kết hợp của cả hai: Lửa và băng, đối nghịch nhưng hòa quyện.

    Sapphire đứng dậy, đôi tay siết chặt cây đũa phép. Cô biết mình cần thay đổi cách tiếp cận.

    "Không chỉ lửa.. mà còn cần băng nữa." Sapphire nói, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm mới.

    Sapphire nâng đũa phép lên và bắt đầu tạo một vòng tròn phép thuật, kết hợp các câu chú của hai nguyên tố tưởng chừng đối lập. Ở trung tâm vòng tròn, một quả cầu nhỏ bắt đầu hình thành, phát ra ánh sáng xanh lam và đỏ xen lẫn.

    "Glacies et Ignis, simul exsurgite! Vincula frangite et vitam reddite!"

    Quả cầu ánh sáng bắn thẳng vào bức tượng, khiến cả không gian rung chuyển. Băng bắt đầu rung lên, phát ra những âm thanh răng rắc như muốn vỡ ra.

    Tiếng răng rắc của lớp băng càng lúc càng lớn hơn, từng vết nứt lan ra khắp bề mặt bức tượng. Ánh sáng từ phép thuật của Sapphire bao phủ lấy cô gái bên trong như đang đánh thức một linh hồn đã ngủ quên từ rất lâu.

    Cuối cùng, băng vỡ tung thành hàng trăm mảnh nhỏ, lấp lánh như kim cương trong ánh sáng. Cô gái bên trong đổ nhào về phía trước, đôi chân yếu ớt không thể chống đỡ cơ thể sau bao năm bị giam cầm.

    Sapphire lao tới, đưa tay đỡ lấy cô trước khi cả hai ngã xuống tuyết.

    Cô gái nằm trong vòng tay Sapphire, đôi mắt mở he hé, nhưng mờ đục như vừa thoát khỏi cơn ác mộng dài. Mái tóc dài bạch kim rủ xuống, mềm mại và óng ánh như ánh trăng, gương mặt thanh tú nhưng nhợt nhạt vì mất sức. Đôi môi khô khốc khẽ mấp máy, cố gắng phát ra âm thanh:

    "Cảm.. ơn.."

    Giọng nói yếu ớt đến mức gần như hòa lẫn với gió. Sapphire cảm nhận được hơi thở nhẹ như sương của cô gái, một minh chứng rằng cô ấy vẫn còn sống.

    "Không sao đâu." Sapphire thì thầm, siết chặt tay để giữ cô gái không ngã: "Cô an toàn rồi."

    Cô gái khẽ run rẩy, đôi bàn tay yếu ớt nắm lấy áo choàng của Sapphire. Toàn thân cô tỏa ra một hơi lạnh lạ thường, như thể cái giá băng vẫn còn bám lấy linh hồn cô.

    Sapphire đỡ cô gái ngồi xuống nền tuyết, cởi áo choàng của mình để choàng lên người cô.

    "Cô là ai? Tại sao lại bị giam trong băng?" Sapphire hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò.

    Cô gái cố gắng nói, nhưng cổ họng khô khốc khiến cô chỉ có thể lắc đầu yếu ớt. Dường như việc thoát khỏi băng đã lấy đi gần như toàn bộ sức lực của cô.

    Sapphire không ép buộc. Thay vào đó, cô lấy từ túi áo một bình nước nhỏ, áp nhẹ vào môi cô gái.

    Những giọt nước đầu tiên chảy xuống, khiến đôi môi nhợt nhạt kia lấy lại chút sắc hồng.

    "Tôi là Sapphire." Sapphire nói, cố gắng trấn an cô ấy.

    Sau một lúc, hơi thở của cô gái dần trở nên đều đặn hơn. Đôi mắt trong veo như băng giá bắt đầu lấy lại ánh sáng, ánh nhìn của cô đầy xúc cảm lẫn lộn: Sợ hãi, đau buồn và cả sự nhẹ nhõm.

    "Tên tôi.. là Meliora." Meliora thì thầm, giọng run rẩy nhưng đã rõ ràng hơn.

    Sapphire gật đầu, ánh mắt dịu dàng: "Meliora, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cô lại bị đóng băng như thế?"

    Meliora nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở những bức tượng băng khác, như thể từng khuôn mặt quen thuộc đang nhắc nhở cô về một ký ức đau đớn.

    "Vua Frostgard.." Meliora nói, nước mắt bắt đầu rơi, hòa lẫn vào tuyết: "Ông ta đã dùng phép thuật từ Băng Tâm Tinh Thạch.. để bảo vệ vương quốc. Nhưng sức mạnh của nó vượt quá giới hạn.. và rồi.. chúng tôi.."

    Meliora không nói hết câu, nhưng Sapphire đã hiểu.

    Sapphire lặng lẽ dìu Meliora về một ngôi nhà nhỏ bên đường, nơi mái gỗ cũ kỹ và tường đá phủ đầy băng giá. Không một lời nói thốt ra, chỉ có tiếng gió rít ngoài trời và bước chân chậm rãi trên nền tuyết.

    Meliora vẫn không thể rời mắt khỏi Sapphire. Sự lạnh lùng trong ánh mắt và từng cử động dứt khoát của Sapphire như băng giá bao trùm cả trái tim. Không một dấu hiệu nào của sự an ủi, không một lời vỗ về. Sapphire chỉ làm những gì cần phải làm.

    Khi cả hai vào trong, Sapphire đặt Meliora ngồi lên một chiếc ghế gỗ gần lò sưởi. Cô rút cây đũa phép, thì thầm vài câu chú, ngọn lửa lập tức bùng lên, lan tỏa hơi ấm khắp gian nhà nhỏ.

    "Ngồi yên ở đây." Sapphire nói ngắn gọn: "Cô cần phải giữ ấm."

    Meliora vẫn run rẩy, nhưng ánh mắt không thể giấu nổi sự tò mò khi nhìn Sapphire bắt đầu chuẩn bị thức ăn. Không cần đến dụng cụ nấu nướng phức tạp, Sapphire giơ cây đũa phép lên, đọc vài câu chú ngắn gọn. Một cái chảo xuất hiện lơ lửng trong không trung, ngọn lửa xanh nhảy múa bên dưới.

    Với mỗi cái vẫy tay của Sapphire, những nguyên liệu từ đâu đó trong nhà hiện ra: Một quả trứng, một ít bánh mì khô, một vài loại rau củ. Tất cả chúng tự động bay vào chảo, kết hợp với nhau thành một món ăn đơn giản nhưng thơm phức.

    Meliora mở to mắt, nhìn món ăn như được tạo ra từ phép thuật.

    "Cô.. làm sao có thể làm điều đó dễ dàng như vậy?" Meliora hỏi, giọng còn yếu nhưng đầy ngạc nhiên.

    Sapphire liếc nhìn cô gái, đôi mắt tím lạnh như băng: "Đây chỉ là phép thuật cơ bản, điều này không quan trọng. Ăn đi, cô cần lấy lại sức."

    Meliora cầm lấy bát thức ăn nóng hổi mà Sapphire đưa cho. Tay cô vẫn còn run, nhưng hơi ấm từ món ăn dường như giúp cô lấy lại chút sức lực.

    "Cảm ơn cô." Meliora nói nhỏ, ánh mắt đầy cảm kích.

    Sapphire không đáp, chỉ ngồi xuống một góc gần lò sưởi, ánh mắt trầm tư nhìn ngọn lửa cháy. Dường như tâm trí cô đang vướng bận những suy nghĩ không dứt.

    Meliora nhìn Sapphire, cảm nhận được sự cô độc và lạnh lẽo toát ra từ con người này. Cô gái vừa cứu mạng mình, vừa mang lại sự sống cho một nơi đã chết, nhưng lại giữ khoảng cách như một tảng băng vĩnh cửu.

    "Cô.. không sợ sao?" Meliora lên tiếng, ngập ngừng.

    Sapphire khẽ nhíu mày, quay sang nhìn: "Sợ điều gì?"

    "Frostgard.. sức mạnh của Băng Tâm Tinh Thạch. Chỉ nghĩ đến nó thôi tôi đã thấy lạnh đến tận xương tủy. Nhưng cô, cô không hề run sợ."

    Sapphire không trả lời ngay. Cô nhìn Meliora chằm chằm, đôi mắt như xuyên thấu tâm can của cô gái: "Sợ hãi chỉ khiến cô yếu đuối. Và yếu đuối là điều tôi không thể chấp nhận."

    Lời nói sắc lạnh như gió đông, nhưng trong giọng điệu của Sapphire, Meliora nhận ra một điều: Đằng sau lớp vỏ băng giá ấy là một ngọn lửa không bao giờ bị dập tắt.
     
    Last edited: Nov 26, 2024
  2. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 41: Băng Tâm Tinh Thạch - Trái tim của nàng Meliora (phần 3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Meliora ngồi tựa vào chiếc ghế gỗ, hơi ấm từ lò sưởi bắt đầu xua tan cái lạnh bám sâu vào cơ thể cô. Cô nhấp một thìa nhỏ món súp nóng mà Sapphire đã làm bằng phép thuật, vừa ngạc nhiên vừa thầm cảm kích trước sự chu đáo của cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng này.

    Sapphire ngồi đối diện, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng đầy vẻ tập trung. Sau một lúc im lặng, cô chậm rãi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:

    "Tôi là một phù thủy thuộc ma tháp của đế quốc phép thuật. Danh hiệu của tôi là phù thủy Đá Quý."

    Meliora nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên sự tò mò.

    "Phù thủy Đá Quý?"

    Sapphire gật đầu, đôi mắt màu tím như viên ngọc sáng lên nhẹ nhàng trong ánh lửa: "Công việc của tôi là nghiên cứu, tìm kiếm, bảo vệ những viên đá ma thuật trên khắp thế giới. Chúng không chỉ đơn thuần là những vật phẩm quý giá mà còn chứa đựng sức mạnh có thể thay đổi cả vận mệnh của con người, thậm chí cả một vương quốc."

    Meliora chăm chú lắng nghe, không dám chen ngang. Cô cảm nhận được trong lời nói của Sapphire là cả một niềm đam mê và trách nhiệm to lớn.

    "Hôm nay, tôi đến vương quốc Arktis để nghiên cứu về viên đá băng giá vĩnh cửu – Băng Tâm Tinh Thạch." Sapphire nói tiếp: "Viên đá này không chỉ là nguồn gốc sức mạnh của vua Frostgard, mà còn có thể là chìa khóa để hiểu được sức mạnh của băng và sự cân bằng giữa các nguyên tố."

    Meliora nhìn Sapphire, ánh mắt mở to: "Cô biết về Băng Tâm Tinh Thạch? Nhưng.. nó chính là thứ đã khiến vương quốc này trở nên điêu tàn. Chúng tôi đã trả giá bằng cả mạng sống và linh hồn của mình.."

    Sapphire khẽ gật đầu, không biểu lộ cảm xúc: "Tôi biết. Và chính vì vậy, nó cần được kiểm soát. Nếu rơi vào tay kẻ sai lầm, nó có thể gây ra thảm họa không chỉ ở Arktis mà còn lan ra khắp thế giới. Nhưng nếu được sử dụng đúng cách, nó cũng có thể trở thành một sức mạnh bảo vệ và hồi sinh."

    Meliora im lặng, những lời của Sapphire khiến cô mâu thuẫn. Cô đã trải qua sự kinh hoàng mà viên đá mang lại, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng sức mạnh của nó là vô cùng lớn.

    "Vậy.. cô định làm gì với nó?" Meliora hỏi, giọng đầy băn khoăn.

    Sapphire nghiêng đầu, đôi mắt như ánh lên một tia sáng lạnh lẽo: "Tôi sẽ nghiên cứu nó, hiểu được bản chất thật sự của nó. Và nếu cần thiết.. tôi sẽ phong ấn hoặc phá hủy nó, để không ai có thể sử dụng sức mạnh của nó một cách sai trái nữa."

    Meliora cúi đầu, đôi bàn tay nắm chặt chiếc chăn mà Sapphire vừa choàng lên cô: "Tôi không biết cô có thể làm được không.. nhưng tôi tin cô."

    Lời nói của Meliora nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. Sapphire khẽ mỉm cười, dù nụ cười thoáng qua như tia nắng yếu ớt trong mùa đông lạnh giá.

    "Cảm ơn cô." Sapphire đáp: "Nhưng hành trình này sẽ không dễ dàng. Cô là người duy nhất sống sót sau lời nguyền của Frostgard. Cô có thể là chìa khóa để hiểu thêm về viên đá. Vì vậy, tôi mong cô sẽ đồng hành cùng tôi."

    Meliora ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh một tia hy vọng: "Nếu tôi có thể giúp, tôi sẽ làm mọi điều có thể. Vì tôi muốn cứu lấy những người đã bị giam cầm trong băng giá này.. và chính bản thân mình."

    Sapphire gật đầu.

    Sapphire đứng dậy, giơ tay lên, búng tay một cái thật nhẹ. Trong chớp mắt, cây chổi gỗ quen thuộc xuất hiện từ hư không, lơ lửng cách mặt đất một chút, tỏa ra một ánh sáng nhàn nhạt. Cùng lúc đó, một chiếc áo choàng mềm mại nhưng dày dặn hiện ra trong tay cô.

    Meliora nhìn cây chổi đang lơ lửng trước mặt với vẻ kinh ngạc xen lẫn sợ hãi: "Nó.. nó đang bay! Làm sao một cây chổi có thể bay được?"

    Meliora lắp bắp, ánh mắt không rời khỏi vật kỳ lạ trước mặt.

    Sapphire không đáp ngay, chỉ tiến đến gần, trao chiếc áo choàng cho Meliora: "Mặc vào đi, chiếc áo này được yểm phép thuật giữ ấm, nó sẽ bảo vệ cô khỏi cái lạnh khi chúng ta bay."

    Meliora nhận lấy chiếc áo choàng, bàn tay cô khẽ run. Cô chưa kịp quen với phép thuật của Sapphire thì giờ lại phải đối diện với việc ngồi lên một cây chổi biết bay.

    "Bay.. thật sự phải bay sao? Không còn cách nào khác ư?" Meliora hỏi, ánh mắt đầy hoang mang.

    Sapphire khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái: "Cô muốn đi bộ qua vùng đất băng giá này và chết cóng trước khi đến được nơi cần đến sao? Cây chổi này là cách nhanh nhất và an toàn nhất."

    Meliora há miệng định phản bác, nhưng rồi lại khép lại. Cô biết Sapphire nói đúng. Tuy nhiên, cảm giác ngồi lên một thứ lơ lửng trong không trung khiến cô không thể không lo lắng.

    "Nhưng.. nếu tôi ngã thì sao?" Meliora lí nhí.

    Sapphire thở dài, vươn tay kéo Meliora đứng dậy: "Cô sẽ không ngã, có tôi ở đây, tin tôi đi. Bây giờ lên đi."

    Meliora miễn cưỡng bước tới cây chổi, ánh mắt vẫn đầy ngờ vực. Cô ngập ngừng đặt một chân lên thân chổi, cảm nhận được nó ổn định hơn cô tưởng.

    Sapphire nhẹ nhàng đẩy Meliora ngồi lên phía trước, sau đó tự mình ngồi phía sau.

    "Giữ chặt lấy thân chổi." Sapphire ra lệnh.

    Meliora làm theo, bàn tay nắm chặt đến mức các khớp tay trắng bệch.

    "Cô.. thật sự làm điều này hàng ngày sao?" Meliora hỏi, giọng run run.

    Sapphire khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng đầy tự tin: "Bay là chuyện nhỏ. Cô sẽ thấy quen thôi."

    Sapphire giơ tay, vẫy nhẹ cây đũa phép, trong tích tắc, cây chổi phóng lên không trung.

    Meliora hét lên một tiếng nhỏ, hai tay bám chặt hơn vào thân chổi. Gió lạnh lùa qua, nhưng chiếc áo choàng phép thuật giữ cô ấm áp. Dần dần, sự sợ hãi ban đầu của Meliora nhường chỗ cho cảm giác kỳ diệu khi nhìn xuống dưới. Cả vùng đất băng giá trải dài như một tấm thảm trắng mênh mông, lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt của mặt trời.

    "Thật.. đẹp quá." Meliora thốt lên, quên cả nỗi sợ ban đầu.

    Sapphire, ngồi phía sau, mỉm cười nhẹ: "Đúng vậy. Nhưng đừng quên mục tiêu của chúng ta, vẻ đẹp này cũng chính là thứ đã giam cầm cô và những người dân ở đây trong băng giá."

    Meliora khẽ gật đầu, lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn. Cô biết rằng hành trình này không chỉ để giải thoát chính mình, mà còn để cứu lấy vương quốc đã bị đóng băng suốt bao năm.

    Cây chổi tiếp tục lướt đi, đưa hai người tiến gần hơn đến tâm điểm của bi kịch – nơi Băng Tâm Tinh Thạch đang chờ đợi.

    Gió lạnh vẫn rít qua khi cây chổi lướt nhanh qua những ngọn đồi băng giá. Meliora giờ đã bớt run rẩy, nhìn chăm chú vào cảnh tượng trải rộng bên dưới. Dù sự sợ hãi ban đầu đã giảm đi, cô vẫn không thể ngăn trái tim mình đập nhanh bởi cảm giác vừa hồi hộp vừa kỳ diệu của chuyến bay đầu tiên.

    Ngồi phía sau, Sapphire phá vỡ sự yên lặng bằng giọng nói trầm nhưng rõ ràng: "Meliora, cô là người đầu tiên tôi từng thấy có thể sống sót sau lời nguyền băng giá. Cô có thể kể cho tôi về bản thân không? Trước khi mọi chuyện xảy ra."

    Meliora quay đầu lại một chút, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối: "Tôi.. Tôi chỉ là một cô gái bình thường trong làng. Tôi không phải ai đặc biệt cả. Nhưng.."

    Meliora ngừng lại, đôi má đỏ ửng lên vì không rõ là do gió lạnh hay do cảm xúc.

    Sapphire hơi nhướng mày: "Nhưng sao?"

    Meliora hít một hơi sâu, rồi nhẹ nhàng nói: "Trước khi tất cả xảy ra.. tôi đang hẹn hò với một chàng trai tên là Bernie. Anh ấy sống trong làng của tôi. Một người hiền lành, tốt bụng và.. yêu thương tôi hết mực."

    Khi nhắc đến Bernie, ánh mắt của Meliora trở nên xa xăm: "Bernie là thợ rèn của làng. Dù anh ấy làm việc cả ngày bên lửa nóng và khói bụi, nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi, nụ cười của anh ấy như thể làm sáng cả ngày đông lạnh lẽo."

    Sapphire không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe: "Vào ngày cuối cùng.. trước khi bị lời nguyền đóng băng, anh ấy đã tặng tôi một chiếc vòng cổ. Một chiếc vòng đơn giản, nhưng anh ấy nói rằng nó là 'lời hứa' của anh ấy – rằng chúng tôi sẽ luôn bên nhau, dù có chuyện gì xảy ra."

    Meliora nắm lấy cổ áo mình, nơi từng treo chiếc vòng giờ không còn nữa: "Khi tôi bị đóng băng, thứ duy nhất tôi nhớ là ánh mắt của anh ấy. Bernie đã cố gắng kéo tôi ra khỏi ngọn sóng băng giá, nhưng cuối cùng.. Anh ấy cũng bị đóng băng cùng tất cả mọi người trong làng."

    Sapphire vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, nhưng sâu trong ánh mắt, có một tia đồng cảm thoáng qua: "Bernie.. Nếu lời nguyền bị hóa giải, cô nghĩ anh ấy vẫn ở đó, chờ cô chứ?"

    Meliora cắn môi: "Tôi tin anh ấy vẫn đang chờ. Dù lời nguyền này kéo dài bao lâu, Bernie sẽ không bao giờ từ bỏ tôi. Tôi phải tìm cách cứu anh ấy, cả những người khác nữa."

    Sapphire khẽ gật đầu, đôi môi nhếch nhẹ như một nụ cười thoáng qua: "Niềm tin ấy sẽ là sức mạnh của cô. Hãy giữ lấy nó, vì hành trình này không hề dễ dàng."

    Meliora nhìn Sapphire, cảm nhận được sự ấm áp ẩn sâu bên trong vẻ ngoài lạnh lùng ấy: "Còn cô thì sao, Sapphire? Có ai đó đang chờ cô ở đâu đó không?"

    Câu hỏi bất ngờ khiến Sapphire hơi khựng lại. Cô quay đi, tránh ánh nhìn của Meliora.

    "Chuyện đó không quan trọng." Sapphire nói, giọng trở lại lạnh lùng: "Tôi chỉ làm công việc của mình. Không hơn."

    Meliora khẽ mỉm cười, như thể cô vừa chạm được vào một lớp vỏ bên trong của người bạn đồng hành bí ẩn này.

    Hai người tiếp tục chuyến bay, mỗi người mang trong mình một nỗi niềm riêng. Nhưng giờ đây, giữa họ không chỉ là khoảng cách của cây chổi, mà còn là một sự kết nối thầm lặng đầy ý nghĩa.
     
    Last edited: Nov 26, 2024
  3. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 42: Băng Tâm Tinh Thạch - Trái tim của nàng Meliora (phần 4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cây chổi lướt nhẹ qua những cánh rừng tuyết phủ trắng xóa, đưa Sapphire và Meliora tiến dần đến trung tâm của vương quốc Arktis – nơi cung điện của vua Frostgard sừng sững như một pháo đài bất khả xâm phạm.

    Từ xa, cung điện hiện lên như một tuyệt tác điêu khắc khổng lồ được tạo nên từ băng tinh khiết nhất. Ánh sáng mờ nhạt của mặt trời chiếu vào các bề mặt lấp lánh, phản chiếu hàng triệu tia sáng lung linh như thể cả bầu trời được đính đầy những viên pha lê.

    Cung điện có kiến trúc vươn cao với những tháp nhọn chạm tới mây, mỗi tháp như một ngọn giáo băng đang xuyên thủng bầu trời xám xịt. Những cột băng khổng lồ nâng đỡ mái vòm cong vút, nơi ánh sáng xuyên qua tạo ra một quầng hào quang huyền bí.

    Phía trước là cánh cổng chính, rộng lớn và hùng vĩ, được chạm khắc bằng những hoa văn phức tạp mô tả các trận chiến, những vị thần băng, hình ảnh của vua Frostgard, người được tôn thờ như biểu tượng tối cao của vương quốc.

    Dọc theo hai bên cổng là hàng tượng lính băng, cao gấp đôi người thường, đứng im lìm trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Dù là tượng, chúng toát ra một sự uy nghiêm và đáng sợ, như thể chỉ cần bước qua ranh giới này là đánh thức chúng khỏi giấc ngủ đông.

    Xung quanh cung điện là một cánh đồng băng mênh mông, nơi mặt đất bị đóng băng thành một lớp kính trơn tru, phản chiếu mọi thứ như một tấm gương khổng lồ. Các dòng sông băng uốn lượn như những con rắn trắng, tỏa ra những luồng khí lạnh buốt đến tận xương.

    Những tàn tích của các ngôi làng xung quanh bị vùi lấp dưới lớp băng cũng hiện lên mờ mờ, như những bóng ma nhắc nhở về một thời kỳ từng rực rỡ.

    Khi hai người tiến gần hơn, Sapphire cảm nhận được một áp lực kỳ lạ trong không khí. Từng hơi thở dường như trở nên nặng nề hơn, như thể chính cung điện này tỏa ra một quyền uy vô hình đè nặng lên mọi sinh vật tiến vào.

    Meliora khẽ run lên, không chỉ vì cái lạnh mà còn vì cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy nơi từng là biểu tượng vinh quang của vương quốc giờ đây hóa thành một pháo đài băng giá đáng sợ.

    "Đây là.. nơi vua Frostgard cai trị." Meliora thì thầm: "Tôi chưa từng thấy nó khủng khiếp đến thế này. Trước đây, nó là biểu tượng của sự vĩnh cửu và vẻ đẹp, nhưng giờ.."

    Sapphire khẽ gật đầu, đôi mắt sắc lạnh như đang phân tích mọi chi tiết: "Cung điện này là một kiệt tác, nhưng cũng là một nhà tù, ở bên trong, tôi có thể cảm nhận sức mạnh của Băng Tâm Tinh Thạch đang trỗi dậy."

    Khi cả hai tiếp cận gần hơn, cánh cổng băng khổng lồ chầm chậm mở ra một cách tự động, không cần một tác động nào từ bên ngoài. Một luồng khí lạnh buốt phả ra, như muốn thách thức bất kỳ kẻ nào dám bước vào.

    Meliora nắm chặt tay, ánh mắt đượm vẻ hoảng hốt: "Chúng ta.. thật sự phải vào đó sao?"

    Sapphire quay đầu nhìn: "Đây chính là nơi mọi câu trả lời nằm ẩn giấu. Nếu chúng ta không vào, mọi thứ sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong băng giá."

    Meliora hít một hơi sâu, gật đầu. Cả hai bước vào cung điện, nơi bóng tối và ánh sáng hòa quyện, chờ đợi những bí mật bị quên lãng được khơi dậy.

    Cánh cổng đóng sập sau lưng họ với một tiếng vang lạnh lẽo, như thể cả thế giới bên ngoài đã bị ngăn cách hoàn toàn.

    Bên trong cung điện, không gian rộng lớn nhưng u ám. Những dãy cột băng cao vút vươn lên như những thân cây cổ thụ, trên đỉnh là mái vòm khảm đầy tinh thể băng lấp lánh, phản chiếu ánh sáng ma mị của một nguồn năng lượng bí ẩn.

    Ở trung tâm căn phòng, ngai vị của vua Frostgard hiện ra, sừng sững và đầy uy nghi. Ngai được tạc từ một khối băng nguyên khối khổng lồ, với các chi tiết điêu khắc phức tạp mô tả cảnh bão tuyết gào thét và các chiến binh băng trong tư thế chiến đấu.

    Nhưng điều thu hút sự chú ý của Sapphire chính là vật ở giữa ngai vị.

    Một viên đá khổng lồ phát sáng rực rỡ với ánh sáng xanh băng giá. Viên đá có hình dạng như một trái tim, nhưng thay vì sự ấm áp, nó tỏa ra một luồng khí lạnh buốt đến tận linh hồn. Ánh sáng từ viên đá không chỉ làm sáng không gian mà còn như nhịp đập, từng nhịp lan tỏa sức mạnh khiến cả không gian rung động nhẹ nhàng.

    Trên ngai vị, một tượng băng khổng lồ đang ngồi, đôi tay ôm chặt lấy viên đá như thể bảo vệ báu vật cuối cùng của mình. Tượng băng chính là hình ảnh vua Frostgard – người chiến binh vĩ đại giờ đây hóa thành một bóng ma bất động, đôi mắt trống rỗng nhưng lại ẩn chứa sự đau đớn và quyết tâm.

    Xung quanh ngai vị, một cơn bão tuyết cuộn trào không ngừng. Những mảnh băng tuyết xoay tròn dữ dội, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ. Gió rít lên như tiếng than khóc của hàng ngàn linh hồn bị giam cầm.

    Meliora đứng phía sau Sapphire, không khỏi rùng mình trước cảnh tượng trước mắt.

    "Đó.. đó chính là viên đá, chính nó đã gây ra tất cả mọi chuyện."

    Sapphire không đáp. Ánh mắt của cô dán chặt vào viên đá, một sự pha trộn giữa ngạc nhiên và dè chừng.

    "Viên đá không chỉ là một báu vật." Sapphire thì thầm, giọng khàn đi: "Nó là trái tim của vương quốc này. Nhưng giờ đây, nó bị bóp méo, bị lạm dụng đến mức trở thành một nguồn nguyền rủa."

    Sapphire cẩn thận tiến lên một bước, mỗi bước chân vang lên những tiếng rạn nứt nhỏ dưới sàn băng. Càng đến gần, cơn bão tuyết càng mạnh hơn, như thể muốn đẩy lùi kẻ dám xâm phạm.

    "Đừng tiến tới!" Meliora hét lên, nắm lấy tay áo của Sapphire: "Nó quá nguy hiểm! Cô không thể một mình đối mặt với thứ đó!"

    Sapphire khẽ quay lại, ánh mắt bình tĩnh nhưng sắc bén: "Tôi không có ý định đối mặt một cách liều lĩnh. Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác."

    Sapphire giơ cây đũa phép lên, vạch một đường trong không khí. Một tấm khiên ma thuật hiện ra bao bọc cả hai, bảo vệ họ khỏi những cơn gió lạnh buốt như dao cắt.

    "Viên đá không tự hoạt động." Sapphire nói, ánh mắt nhìn thẳng vào tượng băng của vua Frostgard: "Ông ta.. vẫn ở đó. Có lẽ linh hồn của ông ta đã gắn chặt với viên đá."

    Meliora nhìn theo hướng ánh mắt của Sapphire và nhận ra điều kỳ lạ. Đôi mắt của tượng băng không hoàn toàn trống rỗng như cô nghĩ. Bên trong đôi mắt đó, có một ánh sáng yếu ớt nhưng đầy bi thương.

    "Ông ấy.. đang khóc?" Meliora thì thầm, gần như không tin vào mắt mình.

    Sapphire khẽ gật đầu: "Không phải ông ấy đang khóc. Mà là linh hồn của ông ta đang mắc kẹt, giằng xé giữa trách nhiệm và nỗi đau. Vua Frostgard không bao giờ muốn điều này xảy ra, nhưng sức mạnh của viên đá đã vượt quá tầm kiểm soát của ông."

    Meliora nuốt nước bọt, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa không chỉ từ viên đá mà còn từ bi kịch của vị vua này: "Chúng ta có thể làm gì?"

    Sapphire hít một hơi sâu: "Trước tiên, phải phá hủy cơn bão tuyết này. Sau đó, tìm cách chạm đến linh hồn của ông ấy. Có thể ông ta là chìa khóa để giải phóng lời nguyền này."

    Với câu nói ấy, Sapphire giơ cao đũa phép, chuẩn bị đối mặt với sức mạnh hủy diệt của viên đá và bóng ma của một vị vua đã mất.

    Sapphire đứng thẳng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cơn bão tuyết cuồn cuộn. Cô vung cây đũa phép lên, từng vòng sáng ma thuật lóe lên quanh tay cô, tạo thành những ký hiệu phức tạp giữa không trung.

    "Hỏa nguyên tố cao cấp – Infernum Flammae!"

    Một ngọn lửa rực đỏ như mặt trời bùng lên từ đầu đũa phép, nhanh chóng lan rộng thành một dòng lửa khổng lồ, lao thẳng về phía cơn bão tuyết. Sức nóng dữ dội khiến không khí rung động, mặt đất băng giá xung quanh cũng bắt đầu nứt ra bởi nhiệt lượng.

    Ngọn lửa va vào cơn bão tuyết, tạo ra một tiếng nổ lớn. Hơi nước bốc lên, phủ đầy không gian như màn sương mờ, nhưng khi nó tan đi, Sapphire và Meliora kinh ngạc khi thấy cơn bão tuyết vẫn không hề suy suyển.

    Sapphire cau mày, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm trọng. Cô giơ đũa phép lên một lần nữa, lần này tập trung toàn bộ sức mạnh vào đòn tấn công.

    "Hỏa nguyên tố tối thượng – Corona Ignis!"

    Ngọn lửa lần này không chỉ đơn thuần là nhiệt, mà mang theo sức mạnh hủy diệt của ngọn lửa nguyên thủy. Ánh sáng từ ngọn lửa khiến cả không gian rực sáng, bóng tối bị đẩy lùi, và mặt đất bên dưới rung chuyển dữ dội.

    Ngọn lửa lao tới, xuyên thẳng vào tâm cơn bão tuyết. Nhưng một lần nữa, chỉ có một tiếng nổ lớn, và cơn bão vẫn đứng vững như thể ngọn lửa chẳng là gì đối với nó.

    Meliora sững sờ, nhìn Sapphire kiệt sức sau đòn tấn công: "Tại sao.. tại sao lại không có tác dụng? Cơn bão này.. quá mạnh!"

    Sapphire khẽ lùi lại, hơi thở gấp gáp. Đôi mắt cô hiện lên vẻ bực tức, nhưng không hề có sự hoảng loạn: "Không phải vì sức mạnh của tôi không đủ. Mà là vì cơn bão này không phải chỉ là băng và gió."

    Meliora ngạc nhiên, nhìn Sapphire với ánh mắt dò hỏi: "Ý cô là gì?"

    Sapphire chỉ vào trung tâm của cơn bão, nơi viên đá Băng Tâm vẫn tỏa sáng rực rỡ: "Cơn bão tuyết này không phải hiện tượng tự nhiên, mà là một lớp bảo vệ được tạo ra bởi chính viên đá. Nó không đơn thuần chống lại sức mạnh vật lý hay phép thuật, mà còn chống lại cả ý chí của kẻ xâm nhập."

    Meliora siết chặt tay, cảm giác bất lực tràn ngập: "Vậy làm sao chúng ta có thể vượt qua nó?"

    Sapphire quay sang nhìn tượng băng của vua Frostgard: "Lớp bảo vệ này không phải do viên đá tự tạo ra. Nó là ý chí của vua Frostgard, người đã hòa nhập linh hồn mình vào viên đá để bảo vệ nó."

    Cô bước lên một bước, nhìn sâu vào đôi mắt băng giá của bức tượng: "Nếu ông ấy là gốc rễ của vấn đề, thì cách duy nhất để phá bỏ cơn bão này là chạm đến linh hồn của ông ấy."

    Meliora rùng mình: "Chạm đến linh hồn của ông ấy? Cô có chắc không? Điều đó có thể nguy hiểm.."

    Sapphire mỉm cười mờ nhạt, lần đầu tiên để lộ một chút cảm xúc dịu dàng: "Không nguy hiểm thì đâu còn gọi là làm phép thuật."

    Với câu nói đó, Sapphire giơ cây đũa phép lên, lần này không phải để tấn công mà để triệu hồi một luồng ma thuật hoàn toàn khác. Một ánh sáng mờ nhạt xuất hiện quanh cô, như thể mọi hơi ấm còn sót lại trong cung điện đều bị hút về phía cô.

    "Hãy để tôi thử nói chuyện với linh hồn ông ấy. Có lẽ, đây là cách duy nhất để hóa giải bi kịch này."

    Meliora đứng yên, nín thở khi Sapphire bắt đầu niệm chú, chuẩn bị đối mặt với ý chí mạnh mẽ nhất từng tồn tại trong vương quốc Arktis.
     
    Last edited: Nov 26, 2024
  4. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 43: Băng Tâm Tinh Thạch - Trái tim của nàng Meliora (phần 5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cung điện băng giá chìm trong tĩnh lặng khi Sapphire đứng đối diện với cơn bão tuyết, khuôn mặt cô căng thẳng, từng sợi tóc bay trong không khí lạnh buốt. Mỗi lời chú, mỗi cử động của cô đều trở nên đầy sức nặng, như thể cả vương quốc này đang chờ đợi một phép màu.

    Tuy nhiên, ngay cả một phù thủy mạnh mẽ như Sapphire cũng không thể không cảm thấy giới hạn của bản thân. Những phép thuật mạnh mẽ của cô không thể xuyên thủng lớp bảo vệ này, cơn bão tuyết vẫn mạnh mẽ, dường như được điều khiển bởi một sức mạnh vượt ra ngoài khả năng của nàng.

    Mồ hôi lấm tấm trên trán Sapphire, bàn tay cầm cây đũa phép cũng bắt đầu run rẩy, cảm giác kiệt sức tràn đến. Cô nhìn thấy linh hồn của vua Frostgard ẩn hiện trong những lớp băng vây quanh viên đá, đôi mắt của ông vẫn buồn bã, như thể gánh nặng trách nhiệm và nỗi đau vẫn quấn lấy ông không buông. Mặc dù sự quyết tâm của nàng không hề dao động, cô hiểu rằng sức mạnh của mình có giới hạn.

    Vào lúc ấy, cảm giác mệt mỏi đột ngột dâng lên, Sapphire cảm thấy bản thân sắp gục ngã. Đúng lúc đó, một bàn tay vững chãi nhẹ nhàng đỡ lấy cô, không phải ai khác chính là Meliora. Cô gái đứng bên cạnh, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng, đã tiến lại gần và đặt tay lên vai Sapphire.

    "Cô không đơn độc. Tôi ở đây." Meliora thì thầm, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng và kiên cường.

    Sapphire cảm nhận được sự ấm áp từ Meliora, nguồn năng lượng dường như không chỉ là sự giúp đỡ về thể xác mà còn là một lời cầu nguyện từ tận sâu thẳm trái tim cô.

    Meliora cũng không chỉ đứng đó, im lặng cầu nguyện cho sự bình yên. Cô thầm mong rằng vua Frostgard sẽ buông bỏ gánh nặng và ngừng áp đặt lời nguyền này lên dân chúng, cũng như mong rằng những lời nguyền băng giá này sẽ không còn gây đau đớn nữa.

    Sapphire cảm nhận được sự mạnh mẽ trong Meliora, và trong khoảnh khắc đó, một luồng sáng bí ẩn dâng lên trong không gian. Cơn bão tuyết, từ từ nhưng chắc chắn, dần tan biến. Những cơn gió lạnh buốt dần yếu đi, rồi cuối cùng ngừng hẳn. Không khí trong cung điện trở nên dễ thở hơn, ánh sáng bắt đầu len lỏi qua những mảnh băng vỡ.

    Cả hai cô gái nhìn vào trung tâm cung điện, nơi viên đá Băng Tâm Tinh Thạch vẫn đang tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ.

    Đột nhiên, Băng Tâm Tinh Thạch phát sáng một cách mạnh mẽ hơn, một làn sóng ánh sáng lan tỏa khắp cung điện.

    Sapphire và Meliora đứng yên, mắt không rời khỏi viên đá, cảm nhận một sự thay đổi kỳ diệu đang diễn ra. Viên đá không còn là một vật lạnh giá, mà bây giờ giống như một sinh mệnh sống, phát ra ánh sáng ấm áp.

    Bất ngờ, viên đá như bừng tỉnh, lơ lửng bay lên trong không trung. Ánh sáng của nó sáng hơn bao giờ hết, nhưng không còn lạnh giá, không còn mang sự u ám của lời nguyền nữa. Viên đá từ từ bay về phía Meliora, một sức mạnh không thể cưỡng lại khiến cô không thể dời mắt khỏi nó.

    Meliora giơ tay ra, ngay lập tức, viên đá dừng lại trước mặt cô. Những tia sáng nhảy múa xung quanh viên đá, tạo thành những hình ảnh mờ ảo – những hình ảnh của một thời gian xưa, những chiến binh băng, những vương quốc đã mất. Nhưng giữa chúng là hình ảnh của vua Frostgard, người đã từng là một chiến binh vĩ đại, giờ đây đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau, gánh nặng quá lớn. Và giờ, như một lời giải thoát, viên đá phát ra một luồng sáng cuối cùng.

    Với một ánh sáng rực rỡ, Băng Tâm Tinh Thạch biến mất, tan vào không khí như thể nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Cơn bão tuyết dừng lại, mọi thứ trong cung điện băng giá dường như dần hồi phục. Không khí xung quanh trở nên trong lành và ấm áp hơn, như thể mùa xuân đang dần len lỏi qua mùa đông vĩnh cửu.

    Sapphire và Meliora đứng đó, ngỡ ngàng nhìn sự thay đổi kỳ diệu. Những tiếng thở dài nhẹ nhõm vang lên, hai cô gái cảm nhận được sự bình yên mới mẻ trong không gian.

    "Chúng ta làm được rồi sao?" Meliora hỏi, ánh mắt lấp lánh sự ngạc nhiên.

    Sapphire nhìn cô ấy: "Không chỉ là chúng ta, là tất cả chúng ta, những linh hồn trong cung điện này. Chúng ta đã cùng nhau phá vỡ lời nguyền."

    Không gian lặng lẽ trong một khoảnh khắc, nhưng rồi, một sự chuyển biến lớn đã xảy ra. Và hai cô gái, một là phù thủy mạnh mẽ, một là người đã từng là nạn nhân, giờ đây đứng cùng nhau, chứng kiến một phép màu đích thực.

    Ánh sáng rực rỡ đầu tiên xuyên qua những bức tường băng dày đặc, như thể đã từ rất lâu rồi mặt trời mới lại chiếu rọi nơi này.

    Sapphire và Meliora cảm nhận hơi ấm lan tỏa, xua tan cái lạnh buốt giá đã bao trùm cung điện suốt nhiều thế kỷ.

    Meliora, đôi mắt ngấn lệ vì xúc động, nắm lấy tay Sapphire: "Cô cảm nhận được không? Mặt trời.. cuối cùng cũng trở lại."

    Sapphire không trả lời, cô chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt nhìn lên khoảng trống trên mái vòm cung điện nơi ánh sáng mặt trời đổ xuống. Cô chạm tay vào lớp băng đã tan chảy, cảm nhận được sự ấm áp đầu tiên sau một quãng thời gian dài lạnh giá.

    Không kìm được niềm xúc động, cả hai chạy ra khỏi cung điện.

    Bên ngoài, khung cảnh của vương quốc Arktis đã thay đổi hoàn toàn. Những tòa nhà băng, những con đường phủ đầy tuyết trắng, giờ đây đang tan chảy dưới ánh mặt trời. Hơi nước bốc lên như một làn sương mờ, trong đó, những hình dáng con người từ từ hiện lên.

    Người dân của Arktis – những bức tượng băng trước đây – giờ đây bắt đầu cử động, từng chút một, như thể họ vừa thức tỉnh từ một cơn ác mộng dài. Họ lảo đảo bước ra khỏi lớp băng giam cầm mình, bàn tay chạm vào ánh sáng, khuôn mặt hiện lên sự bối rối và xúc động.

    Meliora nắm chặt tay Sapphire, trái tim cô tràn ngập niềm vui: "Họ.. sống dậy! Tất cả bọn họ đều sống dậy!"

    Sapphire khẽ mỉm cười, nhưng niềm vui của nàng nhanh chóng bị thay thế bởi một cảm giác kỳ lạ khi nàng nhận ra ánh mắt của những người dân không phải là sự cảm kích.

    Khi từng người dân đứng vững, ánh mắt họ bắt đầu chuyển từ ngỡ ngàng sang lạnh lẽo và đầy giận dữ. Những ánh mắt ấy đồng loạt hướng về phía Sapphire và Meliora, không phải với sự cảm ơn, mà là sự căm phẫn cháy bỏng.

    Một người đàn ông, khuôn mặt khắc khổ, bước lên phía trước: "Các người.. các người đã làm gì?"

    Meliora sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Chúng tôi.. chúng tôi đã phá vỡ lời nguyền, chúng tôi đã giải thoát mọi người khỏi kiếp sống băng giá."

    Nhưng câu trả lời của Meliora không làm dịu đi sự giận dữ. Một người phụ nữ khác lên tiếng, nước mắt lăn dài trên gò má: "Các người gọi đó là giải thoát sao? Chúng tôi không cần sự giải thoát này!"

    Sapphire nhíu mày, đôi mắt sắc sảo dò xét tình hình: "Tại sao? Chẳng phải các người đã bị giam cầm suốt bao lâu nay? Giờ đây, lời nguyền đã bị phá bỏ, các người được tự do."

    Người đàn ông ban nãy nắm chặt hai tay, giọng ông vỡ òa trong đau đớn và giận dữ:

    "Tự do ư? Chúng tôi đã mất hết tất cả! Gia đình, người thân, cả cuộc sống của chúng tôi đều bị cuốn trôi theo thời gian. Các người có biết mình vừa làm gì không? Chúng tôi đã chấp nhận kiếp sống bất động trong băng giá, chờ ngày vua Frostgard tìm ra cách cứu rỗi chúng tôi mà không phải trả giá bằng mọi thứ. Nhưng giờ.. giờ chúng tôi chẳng còn gì cả!"

    Meliora nhìn quanh, thấy sự đồng tình hiện rõ trong ánh mắt của đám đông. Người dân Arktis, mặc dù đã thoát khỏi lớp băng giá giam cầm họ, nhưng họ không hề biết rằng thế giới bên ngoài đã thay đổi, họ giờ đây là những kẻ lạc lõng trong thời đại mới.

    Một người khác cất lời, đầy oán trách: "Cơn bão tuyết là lá chắn bảo vệ chúng tôi khỏi thế giới bên ngoài. Nhưng giờ đây, khi nó biến mất, Arktis sẽ bị xâm lăng, sẽ bị tàn phá. Ai sẽ bảo vệ chúng tôi? Các người sao?"

    Meliora lùi lại, ánh mắt dao động: "Không.. chúng tôi không biết. Chúng tôi chỉ muốn giúp mọi người.."

    Sapphire đứng im lặng, để mặc Meliora đối mặt với làn sóng giận dữ. Khi ánh mắt cô quét qua đám đông, nàng nhận ra bi kịch sâu sắc hơn: Đây không chỉ là sự căm phẫn vì mất mát, mà là nỗi đau của những con người bị tước đi ý nghĩa sống còn mà họ đã quen thuộc.

    Sau một lúc im lặng, Sapphire bước lên trước Meliora, đối diện với đám đông: "Tôi hiểu sự giận dữ của các người, nhưng không ai có quyền áp đặt lên các người một kiếp sống bất động mãi mãi. Các người đã chịu đựng quá lâu, các người có cơ hội để làm lại. Nếu cần một lý do để căm phẫn, hãy nhắm vào sức mạnh đã trói buộc các người suốt bao lâu nay, không phải tôi hay cô ấy."

    Người dân vẫn không lùi bước, nhưng giọng của Sapphire đã làm dịu đi phần nào cơn giận dữ:

    "Nếu các người muốn, tôi sẽ giúp các người xây dựng lại cuộc sống. Nhưng đó phải là lựa chọn của chính các người."

    Meliora nhìn Sapphire, ánh mắt pha lẫn sự kính trọng và ngạc nhiên. Sapphire dù lạnh lùng, nhưng luôn mang theo một sức mạnh của sự chính trực.

    Người dân vẫn đứng đó, không nói gì, nhưng không khí dường như lại trở nên căng thẳng hơn.
     
    Last edited: Nov 26, 2024
  5. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 44: Băng Tâm Tinh Thạch - Trái tim của nàng Meliora (phần 6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không khí xung quanh cung điện vốn đã lạnh lẽo, giờ đây lại càng trở nên ngột ngạt hơn. Ánh mặt trời, dù đã xua tan bóng tối, không thể làm dịu đi lòng người dân Arktis. Họ nhìn Sapphire và Meliora như kẻ thù, sự phẫn nộ tràn đầy trong ánh mắt.

    Đột nhiên, một viên đá nhỏ được ném thẳng vào trán Meliora.

    "Thứ trơ trẽn cấu kết với mụ phù thủy phá hủy cả vương quốc! Đi chết đi!"

    Meliora khựng lại, bàn tay đưa lên sờ trán, cảm nhận dòng máu ấm chảy ra từ vết thương. Cô sững sờ, đôi mắt mở to không tin nổi vào những gì vừa xảy ra. Nhưng trước khi cô kịp nói gì, những viên đá khác bắt đầu bay tới từ khắp nơi. Từ trẻ nhỏ đến người già, tất cả đồng loạt cầm những viên băng chưa tan hết, ném về phía cô và Sapphire.

    Meliora lảo đảo lùi lại, ánh mắt hoảng loạn: "Tôi.. tôi chỉ muốn cứu Bernie và mọi người thôi.. Tôi đâu có ý phá hoại.. Sao lại?"

    Nhưng không ai lắng nghe. Những lời nói của cô bị nhấn chìm trong tiếng gào thét phẫn nộ.

    Sapphire không nói một lời, chỉ giơ tay lên, triệu hồi một lá chắn phép thuật, bảo vệ cả hai khỏi những viên đá lạnh buốt.

    Meliora cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má, cảm giác bị phản bội và bất lực bóp nghẹt trái tim cô.

    Trong lúc hỗn loạn, trưởng làng – một người đàn ông gầy gò với khuôn mặt khắc khổ – bước ra từ đám đông. Ông ta giơ cao cây gậy gỗ cũ kỹ, hét lớn để đám đông im lặng:

    "Đủ rồi!"

    Tiếng la hét dần dịu lại, nhưng không ai dừng ánh mắt căm phẫn về phía Sapphire và Meliora.

    "Cô gái kia." Trưởng làng nói, chỉ thẳng vào Meliora: "Cô vẫn nghĩ mình vô tội sao? Bernie, cậu ta đã chết rồi! Cô đã hại chết cậu ta, nhưng tâm trí bị ám ảnh khiến cô ảo tưởng rằng cậu ta vẫn còn sống!"

    Meliora sững người, như thể vừa bị đánh một cú trời giáng: "Không.. không thể nào.. Ông nói dối!"

    "Cậu ta chết vì chính cô! Nếu không vì cô bị ma thuật của Frostgard làm cho mờ mắt, dẫn đến việc cậu ta hy sinh, thì vương quốc này đã không đến nông nỗi này!"

    Meliora quỳ gục xuống, nắm chặt tay vào chiếc áo choàng đang khoác trên người: "Tôi.. tôi chỉ muốn cứu anh ấy.. Tôi không biết.."

    Nhưng lời cầu xin của Meliora chỉ làm tăng thêm sự giận dữ của dân làng: "Đi đi! Cút khỏi đây! Các người chỉ mang đến tai họa!"

    Trước làn sóng giận dữ không ngừng, Sapphire vẫn giữ thái độ điềm tĩnh. Cô bước lên, chắn trước Meliora, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào trưởng làng: "Chúng tôi không nợ các người bất cứ điều gì. Chính các người đã chọn chấp nhận sống dưới lời nguyền này, giờ lại đổ lỗi cho người khác vì những gì mình đã mất. Thật đáng buồn."

    Dân làng không nghe lời của Sapphire, họ càng la hét dữ dội hơn, cầm những viên đá lên tiếp tục ném.

    Không muốn để Meliora chịu thêm tổn thương, Sapphire giơ tay, triệu hồi cây chổi của mình.

    "Chúng ta đi thôi." Sapphire nói, giọng lạnh lùng.

    Meliora không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi lên cây chổi, đôi mắt vẫn ngấn lệ.

    Sapphire cầm chắc cây chổi, và trong tích tắc, cả hai rời khỏi ngôi làng, để lại đằng sau những tiếng chửi rủa và ánh mắt căm phẫn.

    Cây chổi đáp xuống một khu rừng phủ đầy tuyết trắng ở bên ngoài vương quốc Arktis. Cảnh vật yên bình, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng lùa qua những tán cây. Meliora ngồi bệt xuống nền tuyết, gương mặt thất thần, ánh mắt trống rỗng.

    "Họ.. họ nói đúng sao? Bernie thực sự đã chết? Mọi thứ tôi làm đều vô nghĩa ư?" Meliora thì thào, như tự nói với chính mình.

    Sapphire ngồi xuống cạnh Meliora, ánh mắt lạnh lùng thường ngày giờ đây dịu đi đôi chút:

    "Cô không hại ai cả, Meliora. Những gì cô làm xuất phát từ trái tim, không phải ai cũng hiểu được điều đó. Nhưng cô không cần sự tha thứ của họ, cũng không cần chấp nhận những lời buộc tội vô lý đó."

    Meliora ôm lấy đầu, nước mắt rơi lã chã: "Tôi chỉ muốn cứu người tôi yêu.. Nhưng cuối cùng, tất cả đều tan vỡ.."

    Sapphire im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên vai Meliora: "Đôi khi, sự thật không thể được chấp nhận bởi tất cả mọi người. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sai. Hãy mạnh mẽ lên. Chúng ta còn phải tiếp tục con đường này."

    Cả hai ngồi yên trong khu rừng, để mặc thời gian trôi qua. Tuyết rơi nhẹ, nhưng không còn lạnh lẽo như trước.

    Tuyết vẫn rơi, từng bông nhỏ xíu bay nhẹ trong không trung, phủ lên khu rừng một lớp màn trắng tinh khôi.

    Sapphire ngồi lặng im, đôi mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không vô định. Bên cạnh cô, Meliora dường như cũng đang chìm trong suy nghĩ.

    Nhưng rồi đột nhiên, Meliora đứng bật dậy, đôi mắt mở to, sáng ngời như thể vừa phát hiện điều gì đó.

    "Ôi, Bernie! Bernie của em.."

    Giọng nói của Meliora vang lên, run rẩy nhưng tràn đầy cảm xúc. Cô quay người và bắt đầu chạy, đôi chân lướt nhẹ trên lớp tuyết dày.

    Sapphire đứng dậy theo bản năng, cảm giác lạnh lẽo từ sâu bên trong lan tỏa khắp cơ thể: "Meliora? Cô đang làm gì vậy?"

    Nhưng Meliora không trả lời, cô chạy về phía một cái cây lớn, thân cây sần sùi phủ đầy gai nhọn. Đôi tay cô vươn ra, ôm chầm lấy thân cây, gương mặt rạng rỡ như đang gặp lại người yêu lâu ngày xa cách.

    "Bernie.. Anh đây rồi! Em biết anh sẽ không rời xa em mà! Anh vẫn luôn chờ em, đúng không?"

    Meliora thì thầm, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng đôi mắt cô lại ánh lên một niềm vui điên dại.

    Sapphire đứng sững sờ tại chỗ, không nói nên lời. Trước mắt cô, Meliora đang trò chuyện, thì thầm những lời yêu thương với.. một cái cây.

    Những cành gai nhọn của cái cây cào rách làn da mỏng manh của Meliora, để lại những vệt máu đỏ trên đôi tay. Nhưng cô không để ý, chỉ tiếp tục ôm chặt lấy thân cây, như thể sợ rằng nếu buông ra, người yêu của cô sẽ biến mất mãi mãi.

    "Bernie.. Em đã tìm thấy anh. Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa, đúng không? Anh hãy nói rằng anh yêu em, như trước kia.."

    Giọng của Meliora yếu dần, lẫn trong tiếng gió rì rào.

    Sapphire cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Đôi mắt sắc lạnh của cô, vốn luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, giờ đây tràn ngập sự ngỡ ngàng và bất lực.

    "Meliora.. Dừng lại đi. Đó không phải là Bernie. Đó chỉ là một cái cây thôi!"

    Nhưng lời nói của Sapphire không thể chạm đến Meliora, người vẫn chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình.

    Meliora khẽ nghiêng đầu, như đang lắng nghe một giọng nói vô hình từ cái cây. Cô bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng nhưng đầy bi thương:

    "Anh đang nói gì vậy, Bernie? Em không nghe rõ.. Ồ, đúng rồi, em nhớ mà! Lần cuối cùng chúng ta ở bên nhau.. anh đã hứa sẽ bảo vệ em mãi mãi. Em biết anh không bao giờ thất hứa."

    Sapphire siết chặt bàn tay, đôi môi mím lại, cố gắng ngăn mình hét lên. Cô không biết phải làm gì để kéo Meliora trở về thực tại, để phá vỡ ảo tưởng đang giam cầm tâm trí cô.

    Sapphire tiến đến gần Meliora: "Meliora, nghe tôi! Bernie không ở đây. Anh ta đã không còn nữa. Cô phải chấp nhận sự thật!"

    Meliora quay đầu lại, đôi mắt ngấn lệ nhìn Sapphire như thể cô là một kẻ xa lạ: "Cô không hiểu gì cả! Bernie ở đây, ngay đây. Anh ấy yêu tôi, và tôi cũng yêu anh ấy. Chúng tôi sẽ không rời xa nhau!"

    Sapphire siết chặt nắm tay, cảm giác bất lực bóp nghẹt trái tim. Nhưng rồi cô nhận ra, không thể để Meliora tiếp tục thế này. Cô giơ tay, niệm một câu thần chú nhẹ nhàng, tạo ra một làn sóng ma thuật lan tỏa khắp không gian.

    Ánh sáng từ ma thuật của Sapphire bao trùm lấy Meliora, khiến cô bất động trong giây lát. Ảo ảnh của Bernie, hay đúng hơn là hình ảnh mà Meliora tưởng tượng, từ từ tan biến, để lại cái cây đầy gai nhọn đứng trơ trọi giữa màn tuyết trắng.

    Meliora lảo đảo, bàn tay buông thõng. Khi cô mở mắt, nhận ra chỉ còn một cái cây vô tri trước mặt, đôi vai cô rung lên dữ dội:

    "Không.. không thể nào.. Bernie.. Anh đâu rồi?"

    Meliora khuỵu xuống, đôi tay ôm lấy mặt, tiếng khóc nấc nghẹn vang lên trong không gian yên tĩnh của khu rừng.

    Sapphire đứng lặng, dù biết rằng Meliora phải đối mặt với sự thật, nhưng cô không thể ngăn mình cảm thấy đau đớn khi chứng kiến bạn đồng hành chịu đựng nỗi đau này.

    "Meliora." Sapphire nói khẽ, giọng nói pha chút ấm áp hiếm hoi: "Chúng ta phải đối mặt với nỗi đau để có thể tiếp tục tiến về phía trước. Bernie.. có lẽ anh ấy đã rời xa, nhưng anh ấy sẽ mãi ở trong trái tim cô."

    Meliora không đáp, chỉ tiếp tục khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống nền tuyết trắng, hòa lẫn vào hơi lạnh của khu rừng.

    Sapphire ngồi xuống cạnh Meliora, không nói gì thêm, để mặc thời gian trôi qua, như một sự chia sẻ lặng lẽ trong nỗi đau.
     
    Last edited: Nov 26, 2024
  6. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 45: Băng Tâm Tinh Thạch - Trái tim của nàng Meliora (phần kết)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Meliora vẫn tiếp tục bước đi trong nỗi tuyệt vọng, những bước chân nặng nề, trĩu nặng vì vết thương trên cơ thể cô. Mỗi bước đi như một lời gọi cho hình ảnh Bernie, cho những lời yêu thương không thể nào quên.

    Dù cơ thể đau đớn, Meliora vẫn đi, mặc cho những cơn gió lạnh lẽo cắt da cắt thịt. Những lời nói, những ký ức về Bernie cứ văng vẳng bên tai cô, dù chúng chẳng có thực.

    "Anh vẫn ở đây, đúng không? Anh luôn ở đây.. Anh không thể bỏ rơi em.."

    Giọng nói của Meliora khàn đi, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng rực, như đang tìm kiếm một cái gì đó mà chỉ mình cô mới thấy. Cơ thể cô run rẩy, như thể đang đối mặt với một cơn ác mộng, nhưng cô không thể thoát ra.

    Sapphire đứng cách đó không xa, mắt không rời khỏi Meliora. Cô không biết phải làm gì, cảm giác bất lực đè nặng lên trái tim mình. Cô hiểu nỗi đau của Meliora, nhưng không thể làm gì để đưa cô ấy trở lại với thực tại.

    Meliora đã bị cơn ác mộng ảo tưởng chi phối, Sapphire biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế, cô sẽ không thể cứu được cô ấy.

    Bỗng nhiên, một ánh sáng dịu nhẹ xuất hiện trong bàn tay của Sapphire. Một cảm giác lạ lẫm tràn vào tâm trí cô, như thể một thông điệp nào đó đang tìm cách liên lạc với cô.

    Đưa mắt nhìn xuống bàn tay mình, Sapphire thấy viên đá Băng Tâm Tinh Thạch tỏa sáng. Ánh sáng lạnh lẽo của nó như chứa đựng sự mạnh mẽ và sức mạnh vượt qua mọi giới hạn. Viên đá này, một trong những bí ẩn của ma thuật băng tuyết, có thể giải quyết được tình trạng mà Meliora đang gặp phải.

    Sapphire cảm nhận được sức mạnh của Băng Tâm Tinh Thạch, một phần trí óc cô như sáng ra, hiểu rằng đây chính là cơ hội duy nhất để giải thoát Meliora khỏi ảo tưởng đó.

    Với một quyết tâm dâng trào, Sapphire cầm viên đá trong tay, niệm một câu thần chú, ánh sáng lạnh giá từ Băng Tâm Tinh Thạch nhanh chóng lan tỏa ra, bao phủ lấy Meliora.

    Meliora không kịp phản ứng khi một làn sóng băng giá ập tới, cô chỉ kịp thốt lên một tiếng kêu khẽ, rồi thân thể cô bị đóng băng lại trong một lớp băng mỏng nhưng chắc chắn. Mặc dù không thể di chuyển, Meliora vẫn giữ nét mặt khổ sở, đôi mắt mở to trong tuyệt vọng.

    Sapphire nhìn Meliora bị đóng băng, lòng đau đớn nhưng cũng tràn ngập một quyết tâm sắt đá. Cô biết, đây là lựa chọn duy nhất. Nếu để Meliora tiếp tục sống trong ảo tưởng, cô ấy sẽ không bao giờ thoát ra. Những gì cô cần là thời gian để chữa lành, để hiểu và chấp nhận sự thật về Bernie.

    Sapphire không thể để Meliora tiếp tục sống trong ảo mộng như thế mãi được. Đó là sự thật, dù nó có tàn nhẫn đến đâu.

    Sapphire quay lại, nhìn vào Băng Tâm Tinh Thạch trong tay. Một lần nữa, cô cảm thấy sức mạnh của viên đá đang kêu gọi, như thể nó đang hướng dẫn cô đi đến nơi nào đó.

    Sapphire biết rằng để cứu lấy Meliora, cô cần phải tìm ra cách sử dụng sức mạnh của viên đá này để giúp cô ấy tỉnh lại, nhưng không thể làm điều đó ở đây, trong khu rừng hẻo lánh này.

    Sapphire bước lên cây chổi, không nói một lời. Cô bay lên không trung, để lại sau lưng một Meliora đang bị đóng băng, một Meliora vẫn còn mắc kẹt trong thế giới của riêng mình.

    Sapphire quay lại ngôi làng, cây chổi vút qua bầu trời, kéo theo cô qua những đám mây xám xịt.

    Khi Sapphire đặt chân xuống, cảnh tượng mà Sapphire chứng kiến không hề thay đổi. Những người dân trong làng vẫn đứng đó, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và sự căm ghét. Mặc dù mùa đông đã dần tan chảy, nhưng những gì còn lại trong lòng họ không dễ dàng nguôi ngoai. Họ nhìn Sapphire với ánh mắt đầy thù hận, như thể cô là nguyên nhân của tất cả sự khổ đau này.

    Nhưng Sapphire không để ý. Cô không còn cảm thấy gì nhiều trước ánh mắt lạnh lùng đó. Cô hiểu rõ rằng không thể cứu vãn được tình hình, mục tiêu của cô đã không còn là sự tha thứ của dân làng.

    Sapphire tiến vào cung điện, nơi viên đá Băng Tâm Tinh Thạch đã được đặt trong ngai vàng của vua Frostgard. Cảnh tượng của vua Frostgard, trong hình hài tượng băng cứng đờ, vẫn ôm lấy viên đá, tiếp tục duy trì lời nguyền vĩnh cửu.

    Sapphire nhẹ nhàng đặt viên đá trở lại vị trí cũ, nơi nó đã phát sáng và triệu hồi ra cơn bão tuyết. Khi viên đá tiếp xúc với ngai vàng, cơn bão tuyết lại mạnh mẽ quay lại, xung quanh bao trùm cả cung điện trong lớp băng giá lạnh lẽo.

    Sapphire lùi lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn ngọn bão tuyết đang cuộn trào quanh viên đá, cảm giác không còn bất kỳ sự thắc mắc nào. Đây là cách duy nhất để bảo vệ Meliora và cả vương quốc khỏi sự hủy diệt hoàn toàn. Cô quay người, bay ra khỏi cung điện, sẵn sàng đưa Meliora quay lại nơi cô thuộc về.

    Sapphire quay lại khu rừng, nơi Meliora vẫn đang bị đóng băng. Cô nhẹ nhàng hạ cánh bên cạnh, những ngọn gió lạnh vẫn vờn quanh nàng, nhưng tâm trí Sapphire đã hoàn toàn quyết định.

    Sapphire nhẹ nhàng nâng Meliora lên và sử dụng phép thuật của mình để đưa cô quay trở lại ngôi làng, tới vị trí cũ trong tòa tháp nơi Meliora từng đứng.

    Khi đặt Meliora trở lại đúng chỗ, Sapphire chỉ có thể đứng nhìn, không thể thốt ra lời nào. Từ ánh sáng của viên đá đến sự yên tĩnh của băng tuyết, mọi thứ đều lạnh lùng và vô cảm, như một cái bóng của quá khứ. Meliora đã trở về với thế giới của cô, nhưng đó không còn là một thế giới thật nữa, chỉ còn là một giấc mơ vĩnh cửu bị giam giữ bởi chính ảo ảnh của mình.

    Sapphire đứng lặng lẽ trước Meliora, ánh mắt không còn sự xao động. Cô nhìn xuống, trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được sự thay đổi.

    Mùa đông đã trở lại, một mùa đông vĩnh cửu không bao giờ kết thúc, bao trùm mọi thứ trong một lớp băng giá lạnh lẽo.

    Bức tượng băng của vua Frostgard và viên đá Băng Tâm Tinh Thạch lại trở thành những biểu tượng không thể xóa nhòa của vương quốc này. Cả thế giới bị đóng băng trong một chu kỳ vô tận, tất cả đều bị mắc kẹt trong những lựa chọn của quá khứ.

    Sapphire không hối hận về quyết định của mình, nhưng cô biết rằng những gì cô đã làm không chỉ là cứu lấy Meliora, mà còn là bảo vệ một phần của quá khứ không thể sửa chữa. Đó là một lựa chọn đầy đau đớn và hy sinh.

    Nhưng đôi khi, sự thật lại mang đến sự cứu rỗi trong những cách mà không ai có thể lường trước. Và với Sapphire, mùa đông này sẽ không bao giờ tan đi.

    Sapphire bước đi chầm chậm, cây chổi gắn liền với cô như một người bạn trung thành, mang cô qua những con đường tuyết trắng xóa, nơi không có âm thanh ngoài tiếng gió rít qua những tán cây cằn cỗi.

    Mỗi bước đi của Sapphire vang lên trong không gian vắng lặng, như thể cả thế giới đã bị đóng băng, không chỉ bởi mùa đông mà còn bởi những nỗi đau và mất mát không thể nào chữa lành.

    Khi Sapphire nhìn xung quanh, những bức tượng băng của người dân trong làng vẫn còn đó, bất động và lạnh lẽo, y như những dấu vết của quá khứ bị bỏ quên. Mỗi bức tượng đều mang trong mình một câu chuyện chưa kể, một ký ức về những người đã từng sống, từng yêu, và từng mơ ước. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những hình thù vô hồn, bị mắc kẹt trong một vòng lặp vĩnh cửu của thời gian.

    Những bức tượng đó, những ánh mắt mờ nhạt, những dáng hình cứng đờ trong băng tuyết, như thể họ đã bị thế giới này lãng quên, như thể mùa đông này đã nuốt chửng tất cả họ vào trong lòng mình.

    Sapphire không dám nhìn lâu vào những bức tượng. Cô cảm thấy có điều gì đó rất đáng sợ khi đối diện với những hình ảnh không còn là con người, những hình ảnh đã bị quên lãng và chôn vùi trong giá lạnh. Cô quay đầu, không muốn dừng lại thêm nữa.

    Cây chổi của Sapphire chao đảo một chút, nhưng rồi lại bay lên nhẹ nhàng, đưa cô rời khỏi những con phố phủ đầy băng giá. Cảm giác lạnh lẽo vẫn ám ảnh cô, nhưng giờ đây nó không chỉ đến từ không khí, mà còn đến từ những hình ảnh trong tâm trí, từ những quyết định không thể thay đổi.

    Mùa đông này sẽ không bao giờ kết thúc, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi hy vọng đều đã chết. Việc bảo vệ Meliora, mặc dù khó khăn, là điều đúng đắn. Và dù thế giới này có lạnh lẽo và tàn khốc đến đâu, Sapphire vẫn sẽ tiếp tục bước đi.

    Chỉ có điều, Sapphire không thể nào quên được những bức tượng đó, những con người mà cô không thể cứu. Từ tận sâu thẳm trong lòng, Sapphire hiểu rằng mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như trước.

    Băng Tâm Tinh Thạch đã cứu Meliora, nhưng nó cũng đã để lại một vết sẹo lớn trong vương quốc này.

    Sapphire tiếp tục bay lên, nhưng có lẽ, trong sâu thẳm tâm hồn, mùa đông không chỉ là một cái lạnh của thiên nhiên, mà còn là cái lạnh của những quyết định không thể thay đổi. Và có lẽ, với Sapphire, mùa đông vĩnh cửu không chỉ là một mùa trong năm, mà là một phần của số phận đã được viết sẵn.

    Một mùa đông vĩnh cửu, mãi mãi không bao giờ tan đi.
     
    Last edited: Nov 26, 2024
  7. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 46: Lam Tinh Linh Thạch và cô bé nhút nhát (phần 1)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lam Tinh Linh Thạch (Azure Spirit Gem).

    Màu sắc: Xanh lam sáng rực rỡ, có hiệu ứng ánh kim tựa bầu trời sao khi ánh sáng chiếu vào.

    Hình dạng: Thường tồn tại dưới dạng khối lăng trụ hoặc tinh thể hình giọt nước.

    Nhiệt độ: Luôn mát mẻ khi chạm vào, bất kể môi trường xung quanh.

    Nguồn gốc: Lam Tinh Linh Thạch chỉ được tìm thấy ở các khu vực có dòng chảy ma năng dày đặc, thường tại các thác nước linh khí hoặc các mỏ đá trong lòng núi sâu. Người ta cho rằng loại đá này là tinh thể cô đọng của các linh hồn nguyên tố nước và gió, do đó mang năng lượng tự nhiên rất mạnh mẽ.

    Khuếch đại năng lượng: Tăng cường sức mạnh các phép thuật thuộc tính nước, gió và ánh sáng lên đến 50%. Tăng độ chính xác của các phép thuật hỗ trợ, như che chắn.

    Thanh lọc ma năng: Có khả năng tự động thanh lọc ma năng ô nhiễm trong không khí, biến năng lượng hắc ám thành năng lượng trung hòa. Thường được dùng để bảo vệ các khu vực luyện phép hoặc vùng cấm.

    Lưu trữ năng lượng: Có khả năng hấp thụ và lưu trữ năng lượng ma thuật từ môi trường. Một viên Lam Tinh Linh Thạch trung bình có thể lưu trữ đủ năng lượng để thi triển ba phép thuật cấp cao.

    Chế tạo trang sức ma thuật: Lam Tinh Linh Thạch thường được gắn vào dây chuyền hoặc nhẫn để bảo vệ chủ nhân khỏi các nguy hiểm về ma thuật và tăng cường hiệu quả của các phép thuật cá nhân.

    Khởi động trận pháp: Đây là nguyên liệu quý giá để kích hoạt các trận pháp bảo vệ quy mô lớn, đặc biệt ở các ma tháp hoặc thành trì chiến lược.

    Luyện thuốc: Bột nghiền từ Lam Tinh Linh Thạch là thành phần quan trọng để pha chế thuốc hồi phục và thuốc giải độc thuộc tính ma thuật.

    Lam Tinh Linh Thạch có thể bị "ô nhiễm" nếu đặt trong môi trường ma lực hắc ám quá lâu, biến thành Hắc Tinh Linh Thạch, một biến thể cực kỳ nguy hiểm, gây hỗn loạn ma năng.

    Khi sử dụng làm vật lưu trữ, cần tránh nạp quá tải. Điều này có thể gây nổ, phá hủy toàn bộ khu vực xung quanh.

    Truyền thuyết kể rằng, viên Lam Tinh Linh Thạch nguyên thủy đầu tiên được các Tinh Linh Đại Thần tạo ra để cân bằng nguyên tố nước và gió trong thế giới. Những ai sở hữu một viên thạch nguyên thủy sẽ có khả năng giao tiếp trực tiếp với tinh linh cổ đại.

    Lời khuyên từ Sapphire: "Đừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của những viên đá quý. Mỗi tinh thể là một phần của thiên nhiên sống động, chúng có thể trở thành đồng minh mạnh mẽ nhất của bạn nếu biết cách sử dụng."

    Trong ngôi trường phù thủy danh giá Ma Tháp Học Viện, lớp học của Sapphire luôn là tâm điểm của mọi câu chuyện kỳ thú (đôi khi khá hài hước).

    Một ngày nọ, Sapphire quyết định dạy học sinh cách sử dụng Lam Tinh Linh Thạch, loại đá quý được biết đến với sức mạnh khuếch đại ma thuật.

    "Chào các em."

    Sapphire bước vào lớp, bộ áo choàng xanh lam ánh lên lấp lánh như đá quý cô nghiên cứu: "Hôm nay, chúng ta sẽ học cách kích hoạt và sử dụng Lam Tinh Linh Thạch."

    Học sinh reo hò, không phải vì hứng thú học, mà bởi lời đồn rằng viên đá này đôi khi gây.. hiệu ứng kỳ quặc nếu dùng sai cách.

    Mỗi học sinh được phát một viên Lam Tinh Linh Thạch nhỏ. Sapphire nói: "Bây giờ, hãy tập trung ma lực vào viên đá. Hãy nhớ: Cần sự kiên nhẫn và chính xác. Đừng để tâm trí bị phân tán, kẻo viên đá sẽ phản ứng.. bất ngờ."

    Milo, một học sinh hậu đậu, giơ tay hỏi: "Thưa cô, thế nào là phản ứng bất ngờ ạ?"

    Sapphire nhướng mày: "Nếu em không muốn biết, thì tốt nhất hãy làm đúng."

    Mina, học sinh giỏi nhất lớp, thành công ngay lần đầu. Viên đá phát sáng nhẹ nhàng, tạo ra một làn nước nhỏ rơi xuống đất.

    Sapphire gật đầu: "Tốt lắm, Mina! Em sẽ là một nhà triệu hồi nguyên tố nước xuất sắc."

    Đến lượt Theo, một học sinh luôn thích "thử nghiệm". Cậu cầm viên đá, hét lớn:

    "Hỡi tinh linh, hãy xuất hiện và phục vụ ta!"

    Viên đá phát sáng.. và một quả bong bóng nước khổng lồ nổi lên, trùm cả đầu Theo.

    Cả lớp phá lên cười, Sapphire thở dài: "Theo, đá này dùng để hỗ trợ, không phải để làm trò hề!"

    Cuối cùng là Lia, cô bé nhút nhát. Lia loay hoay mãi mà viên đá không phát sáng. Đang căng thẳng, Lia lỡ nghĩ về.. món bánh yêu thích. Ngay lập tức, viên đá phun ra một dòng nước.. có mùi sô-cô-la.

    Cả lớp cười bò, còn Sapphire thì gõ trán Lia: "Đây là nơi học phép thuật, không phải bếp bánh ngọt, Lia!"

    Bỗng nhiên, Milo lại làm rơi viên đá xuống sàn. Viên đá phát sáng mạnh mẽ, một cơn gió lốc nhỏ xuất hiện trong phòng. Sách vở bay tứ tung, tóc của Sapphire bung xõa, còn chiếc mũ của cô thì bị gió cuốn đi.

    Sapphire hét lớn: "Milo! Tôi đã bảo em phải cẩn thận! Dừng lại ngay!"

    Milo hoảng hốt, cuống cuồng chạy vòng quanh cố gắng bắt viên đá.. nhưng càng chạy, cơn lốc càng mạnh. Cuối cùng, viên đá "phát nổ" (một vụ nổ nhỏ thôi) và mọi thứ trong lớp đều ướt nhẹp.

    Sapphire đứng giữa phòng, tóc ướt sũng, áo choàng rũ rượi. Cô thở hắt ra: "Tốt lắm các em.. Tôi sẽ tặng toàn bộ lớp một bài luận dài 30 trang về việc cẩn thận với ma thuật."

    Dù hỗn loạn, học sinh vẫn học được bài học quan trọng: Phép thuật cần sự tập trung và cẩn thận. Nhưng quan trọng hơn, cả lớp có được một kỷ niệm hài hước không thể nào quên với cô giáo Sapphire – phù thuỷ tài năng, nhưng cũng rất.. dễ trở thành nạn nhân của những trò nghịch ngợm!

    Ở Ma Tháp Học Viện, không chỉ có các lớp học ma thuật, mà còn có những lớp huấn luyện thể chất dành cho những học sinh không sở hữu ma lực.

    Gregory - vị anh hùng nổi danh của đế quốc đảm nhận vai trò giảng dạy bộ môn "Kiếm thuật Căn bản". Với tính cách hài hước, Gregory luôn biết cách làm cho mọi người xung quanh vừa yêu mến vừa phát điên.

    Buổi chiều, Gregory đang hướng dẫn lũ trẻ thực hành chém vào hình nộm rơm:

    "Chém mạnh lên! Nếu con quái vật trước mặt các em mà thấy kiểu cầm kiếm yếu xìu như thế, nó sẽ cười đến chết trước khi các em kịp làm gì!"

    Đúng lúc đó, từ phía hành lang, Sapphire xuất hiện – nhưng không phải với vẻ lạnh lùng như thường lệ. Bộ áo choàng lộng lẫy của cô giờ đây nhăn nhúm và ướt nhẹp, tóc xõa tung không thể chải lại được, đôi mắt như phát ra tia lửa giận dữ.

    Gregory nhìn thấy cảnh đó, không thể nhịn cười, lập tức chạy lại.

    Gregory cười khúc khích: "Ôi trời, ai đây? Chẳng phải là đại phù thủy của Ma Tháp, người luôn được tôn sùng vì sự thanh tao và lạnh lùng sao? Sao giờ lại trông như một con mèo vừa rơi xuống ao thế này?"

    Sapphire trừng mắt, cố giữ vẻ bình tĩnh: "Cảm ơn sự quan sát đầy tính xây dựng của cậu, Gregory. Lũ học sinh của tôi hơi.. hăng hái quá khi thực hành Lam Tinh Linh Thạch."

    Gregory bật cười to hơn, vòng tay trước ngực: "À, tôi hiểu rồi. Dạy học sinh dùng đá phép thuật khó hơn tôi tưởng nhỉ. Có lẽ lần sau tôi nên đến giúp cậu. Cậu biết đấy, tôi rất giỏi ném đá.. hoặc bắt chúng khi chúng phát nổ."

    Sapphire hít một hơi dài, giọng điệu sắc lạnh: "Gregory, nếu cậu còn đùa thêm một câu nữa, tôi sẽ biến thanh kiếm của cậu thành cái.. thìa xúc cháo."

    Gregory không hề nao núng, vẫn cười lớn: "Thìa xúc cháo? Nghe hay đấy! Nhưng mà, để tôi đoán: Học sinh của cậu không chỉ làm nổ đá phép, mà còn biến lớp học thành ao làng, đúng không?"

    Một học sinh trong lớp kiếm thuật của Gregory – cậu nhóc Liam, vốn tò mò, chêm vào: "Thưa ngài Gregory, cô Sapphire trông giống như vừa đánh nhau với quái vật nước! Cô thắng không ạ?"

    Gregory đặt tay lên vai cậu bé, giả vờ nghiêm trọng:

    "Liam, trong đời mỗi phù thủy, có những trận chiến mà họ không thể thắng được. Hôm nay, cô Sapphire đã đối đầu với.. học sinh của cô ấy. Và như em thấy đấy, kết quả rõ ràng là cô ấy thua."

    Cả lớp bật cười, còn Sapphire chỉ biết xoa trán, cố gắng giữ bình tĩnh.

    Sau khi chịu trận một lúc, Sapphire quyết định phản công. Cô vung tay, niệm một phép nhỏ, khiến nước từ áo choàng cô bắn thẳng vào mặt Gregory, làm cậu ướt nhẹp từ đầu đến chân.

    "Ồ, giờ thì ai giống mèo rơi xuống ao rồi nhỉ?" Sapphire mỉm cười đầy đắc ý.

    Gregory, giờ đây cũng chẳng khá hơn gì, vuốt nước trên mặt và bật cười: "Được lắm, Sapphire. Cậu thắng lần này. Nhưng hãy đợi đấy, tôi sẽ trả đũa!"

    Buổi chiều hôm đó, học sinh của cả hai lớp đều có một kỷ niệm khó quên: Cô Sapphire và ngài Gregory – hai người thầy vĩ đại, nhưng cũng là những "đối thủ" không đội trời chung khi chọc ghẹo nhau.
     
    Last edited: Nov 26, 2024
  8. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 47: Lam Tinh Linh Thạch và cô bé nhút nhát (phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn phòng chìm trong ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn treo tường, ánh lửa bập bùng từ lò sưởi khắc họa một không gian u ám, nặng nề. Tử Tước Roseveil đứng tựa vào bàn làm việc, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Lia – con gái duy nhất của ông. Ông là một người nghiêm khắc, không khoan nhượng trước những thất bại, đặc biệt khi liên quan đến danh dự của gia tộc Roseveil.

    Lia đứng khép nép trước mặt cha, đầu cúi gằm, đôi vai run rẩy. Ánh mắt cô dán chặt vào thảm lông mềm dưới chân, cố gắng né tránh ánh nhìn giận dữ của ông.

    Tử Tước Roseveil lên tiếng, giọng nói trầm thấp, nhưng từng lời như một lưỡi dao cứa vào không gian tĩnh lặng: "Ta nghe nói.. con đã thất bại trong việc sử dụng Lam Tinh Linh Thạch. Không chỉ làm xấu mặt bản thân, con còn làm nhục danh tiếng của cả gia tộc Roseveil trong mắt các phù thủy khác."

    Ông bước chậm rãi về phía Lia, mỗi bước chân nặng nề như áp lực đè nén lên tâm trí cô. Lia khẽ rùng mình khi cảm nhận được bóng dáng cha đang tiến lại gần.

    "Con không chỉ thất bại.." Ông nói tiếp, giọng dần trở nên sắc lạnh hơn: "Mà còn làm lớp học trở thành trò cười. Một đứa trẻ mang họ Roseveil mà không kiểm soát được một viên đá đơn giản như vậy ư? Đây là điều không thể chấp nhận được."

    Lia lí nhí đáp, giọng nói nghẹn ngào như một lời van xin: "Thưa cha.. con thật sự đã cố gắng.. nhưng viên đá quá mạnh, con không thể kiểm soát được nó. Con xin lỗi vì đã làm cha thất vọng."

    Nhưng lời nói của cô chỉ khiến ngọn lửa giận dữ trong mắt Tử Tước bùng lên. Ông quát lớn, giọng nói vang vọng khắp căn phòng:

    "Xin lỗi? Con nghĩ một lời xin lỗi là đủ để chuộc lại nỗi hổ thẹn mà con đã mang đến cho gia tộc sao? Con cần phải hiểu rằng, mang dòng máu của Roseveil có nghĩa là không được phép yếu đuối! Nếu con không thể kiểm soát ma thuật, thì con chẳng khác nào một kẻ vô dụng!"

    Lia run rẩy, nước mắt đã chực trào ra, nhưng cô cố kìm nén. Dù sợ hãi, cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Con hứa sẽ cố gắng hơn.. xin cha hãy cho con một cơ hội nữa."

    Nhưng Tử Tước Roseveil không lay chuyển. Ông quay lưng lại: "Không, con cần phải học cách chịu trách nhiệm cho sự thất bại của mình. Từ bây giờ, con sẽ bị nhốt trong phòng ba ngày, không được ra ngoài. Trong thời gian đó, con hãy suy ngẫm về hành động của mình và quyết định xem liệu con có còn xứng đáng với danh phận của một Roseveil hay không."

    Lia sững sờ, cảm giác như trái tim bị bóp nghẹt. Ba ngày bị nhốt trong phòng, không chỉ là sự cô lập về thể chất, mà còn là hình phạt tinh thần, một lời nhắc nhở cay đắng về sự thất vọng mà cô đã gây ra cho cha mình.

    "Cha.." Lia gọi nhỏ, nhưng Tử Tước giơ tay lên, ra hiệu cắt ngang:

    "Không còn gì để nói nữa. Đi ngay lập tức. Người hầu sẽ đưa con về phòng."

    Hai người hầu bước vào, cúi chào, rồi nhẹ nhàng dẫn Lia ra khỏi thư phòng. Cô bước đi, đôi chân nặng nề như thể bị xiềng xích. Sau lưng, cánh cửa lớn khép lại, âm thanh vang vọng khắp hành lang dài.

    Trong căn phòng tối, tử tước Roseveil ngồi xuống ghế, đôi mắt vẫn sắc lạnh nhưng pha chút mệt mỏi. Ông cầm lấy tách trà đã nguội lạnh trên bàn, ánh nhìn xa xăm. Dù giận dữ, ông không khỏi cảm thấy một nỗi đau âm ỉ – bởi trong thâm tâm, ông biết Lia là một cô gái yếu đuối, cách giáo dục nghiêm khắc của ông có thể quá khắc nghiệt. Nhưng ông không thể để gia tộc Roseveil, danh dự của cả dòng họ, bị đe dọa bởi một người thừa kế yếu kém.

    Bị nhốt trong phòng, Lia ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ánh trăng chiếu xuống khu vườn hồng bên dưới.

    Một tuần sau, ánh sáng dịu nhẹ của mùa thu rọi xuống sân trường rộng lớn của học viện, nơi các học sinh đang tụ tập để thực hành ma thuật với những viên đá quý mà họ được phát.

    Lia với khuôn mặt gầy guộc và ánh mắt ngập ngừng, đứng lặng lẽ bên lề sân tập. Trong tay cô, viên Lam Tinh Linh Thạch giống như một viên sỏi vô dụng. Cô nắm chặt viên đá, cảm nhận bề mặt lạnh lẽo và trơn nhẵn của nó.

    Trước mặt Lia, một nhóm học sinh đang chăm chú quan sát Sapphire, giáo viên kiêm phù thủy lừng danh.

    Dưới ánh mặt trời, mái tóc màu tím của Sapphire ánh lên như một vì sao tỏa sáng. Dáng người nhỏ nhắn của cô tỏa ra một sức hút kỳ lạ, khiến tất cả đều im lặng theo dõi.

    Sapphire cầm một viên đá ma thuật nhỏ màu đỏ trên tay. Cô giải thích: "Những viên đá ma thuật không chỉ là công cụ. Chúng phản chiếu tâm hồn của người sử dụng. Nếu các em chỉ xem chúng như một món đồ để thao túng, chúng sẽ không bao giờ nghe lời. Nhưng nếu các em tin tưởng vào chúng, kết nối với chúng, chúng sẽ thể hiện sức mạnh thực sự."

    Khi Sapphire nói, viên đá đỏ trong tay cô phát sáng rực rỡ. Chỉ với một cái vẫy tay nhẹ nhàng, cô biến ánh sáng đó thành một đàn chim nhỏ bằng lửa bay lượn khắp sân, tạo nên một màn trình diễn đẹp mắt.

    Các học sinh đồng loạt vỗ tay, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ. Nhưng trong góc xa, Lia chỉ biết cúi đầu.

    Cô khẽ nhìn viên đá xanh trong tay mình, nó vẫn trơ trọi, lạnh lẽo, không phát ra chút ánh sáng nào. Lia cảm thấy một cơn nhói đau trong lòng.

    "Một viên đá vô dụng, như chính mình vậy." Lia nghĩ.

    Nhưng chính lúc đó, một giọng nói dịu dàng nhưng đầy sự quan tâm vang lên phía sau Lia: "Em đang lo lắng về viên đá của mình à?"

    Lia giật mình, quay lại và thấy Sapphire đang đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Sapphire cúi xuống, quan sát viên đá trên tay Lia.

    "Lam Tinh Linh Thạch." Sapphire nhận xét, giọng đầy sự hiểu biết: "Một viên đá mạnh mẽ, nhưng khó điều khiển. Không phải ai cũng có thể làm chủ nó ngay từ đầu."

    Lia cúi đầu, lí nhí trả lời: "Em.. em đã cố gắng, nhưng nó không nghe lời em. Em cảm thấy như mình không xứng đáng để sử dụng nó. Với em, nó chẳng khác gì một viên đá ven đường."

    Sapphire bật cười khẽ, nhưng đó không phải là tiếng cười chế nhạo. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lia và nói: "Một viên đá ven đường, nếu được chạm khắc đúng cách, cũng có thể trở thành một viên đá quý. Điều quan trọng là cách em nhìn nhận nó – và chính bản thân mình. Không có viên đá nào là vô dụng, cũng không có ai là không có giá trị."

    Sapphire cúi xuống, cầm tay Lia, nắm lấy viên đá cùng cô. Ánh mắt Sapphire sáng lên như bầu trời đầy sao: "Thử lại một lần nữa đi. Đừng nghĩ rằng em đang điều khiển nó, mà hãy nghĩ rằng em đang cùng nó tạo nên một điều kỳ diệu."

    Lia hít một hơi thật sâu, tập trung vào viên đá xanh dương trong tay mình. Lần này, thay vì ép buộc nó phải nghe lời, cô cố gắng lắng nghe, cảm nhận năng lượng bên trong nó. Một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng như một dòng suối nhỏ chảy qua lòng bàn tay cô.

    Chậm rãi, viên đá phát ra ánh sáng yếu ớt, giống như ánh trăng non giữa bầu trời đêm. Lia ngạc nhiên, mắt mở to, nhưng không dám ngắt quãng sự tập trung.

    "Đúng rồi, cứ như thế." Sapphire nói, giọng khích lệ.

    Ánh sáng từ viên đá dần trở nên rực rỡ hơn, và rồi, một đóa hoa nhỏ bằng nước hiện ra, lơ lửng giữa không trung. Lia kinh ngạc, còn Sapphire chỉ mỉm cười.

    "Thấy chưa?" Sapphire nói, giọng nhẹ nhàng: "Nó không phải là vô dụng. Và em cũng vậy. Đây chỉ là bước khởi đầu. Với thời gian và lòng kiên nhẫn, em sẽ phát huy được sức mạnh thực sự của mình."

    Lia nhìn đóa hoa nước đang dần tan biến, lòng tràn đầy cảm giác tự hào và biết ơn: "Em cảm ơn cô, cô Sapphire"

    Sapphire chỉ gật đầu, quay đi, để lại Lia một mình với viên đá vẫn còn ánh lên sắc xanh dịu dàng. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Lia cảm thấy trong lòng mình bừng lên một tia hy vọng – cô không còn cảm thấy mình vô dụng nữa.
     
    Last edited: Nov 26, 2024
  9. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 48: Lam Tinh Linh Thạch và cô bé nhút nhát (phần 3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh chiều tà nhuốm sắc cam lên khu vực sân tập, nơi các học sinh thực hành những bài học khó khăn với các viên đá ma thuật. Trong một góc yên tĩnh, Lia đang chăm chú tập trung vào viên Lam Tinh Linh Thạch trên tay mình.

    Sau cuộc trò chuyện với Sapphire, Lia cảm thấy có chút tự tin hơn, nhưng nỗi lo lắng vẫn đè nặng trong lòng. Cô biết bản thân cần phải vượt qua giới hạn nếu muốn xứng đáng với danh dự của gia tộc. Lần này, cô quyết định thử tạo một lá chắn bảo hộ bằng nước, một kỹ năng yêu cầu sự tập trung cao độ và khả năng kiểm soát tinh tế.

    Viên đá phát ra ánh sáng xanh nhạt khi Lia nhắm mắt, lòng bàn tay cô cảm nhận được dòng năng lượng bên trong nó. Cô thì thầm, gọi lên sức mạnh của nước: "Hãy đến với ta, bảo hộ ta khỏi mọi hiểm nguy."

    Từng dòng nước nhỏ bắt đầu ngưng tụ trong không khí, xoay quanh cơ thể cô. Lia mở mắt, nhìn thấy những tia nước lấp lánh dần tạo thành một tấm khiên mỏng manh trước mặt mình. Đôi mắt cô ánh lên niềm hy vọng.

    Nhưng rồi, cảm giác kiểm soát bắt đầu trượt khỏi tay. Tấm khiên nước rung rinh, bề mặt gợn sóng bất thường, như thể nó đang phản kháng lại ý chí của Lia.

    "Không, không được.." Lia lẩm bẩm, cố gắng tập trung hơn nữa.

    Dù đã dồn hết sức, dòng nước không ổn định bắt đầu tan rã. Một tiếng "vỡ" nhỏ vang lên khi tấm khiên biến thành vô số giọt nước rơi xuống đất, hòa vào cỏ xanh dưới chân.

    Lia thở hổn hển, đôi bàn tay run rẩy. Cô cảm thấy như toàn bộ sức lực của mình bị rút cạn. Đôi mắt cô rưng rưng khi nhìn đám nước loang lổ dưới đất, cảm giác thất bại lại ùa về.

    "Vẫn không được.. tại sao mình lại yếu kém như thế này?" Lia thì thầm, giọng nghẹn ngào.

    Từ xa, một giọng nói quen thuộc vang lên, dịu dàng nhưng không kém phần nghiêm nghị: "Em đã làm tốt hơn lần trước."

    Sapphire bước lại gần, mái tóc xanh nhạt của cô phản chiếu ánh sáng cuối ngày, đôi mắt toát lên sự thấu hiểu. Cô cúi xuống, nhìn Lia đang cúi đầu buồn bã.

    "Nhưng.. nó vỡ mất rồi." Lia nói, giọng yếu ớt: "Em không thể làm được."

    Sapphire mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lia: "Mọi sự bắt đầu đều mong manh, Lia. Điều quan trọng không phải là nó đã vỡ, mà là em đã tạo ra được nó. Một tấm khiên, dù yếu đến đâu, vẫn là minh chứng rằng em đang tiến bộ. Ngày hôm nay em tạo được một tấm khiên mong manh, nhưng ngày mai, nó sẽ trở thành một tấm khiên kiên cố hơn."

    Lia ngước lên nhìn Sapphire, ánh mắt ngập tràn cảm xúc. "Thật vậy sao, cô Sapphire? Em có thể làm được chứ?"

    Sapphire gật đầu, ánh mắt sáng lên sự khích lệ: "Em có thể. Nhưng điều kiện là em không được từ bỏ. Mỗi lần em thất bại, em lại tiến thêm một bước. Đừng để nỗi sợ hãi ngăn cản em."

    Lia siết chặt viên đá trong tay, cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ nó. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn vào mặt trời đang lặn dần. Trong lòng cô, một tia quyết tâm nhỏ bé lại bừng lên.

    "Mình sẽ thử lại.. và lần này, mình sẽ không để nó vỡ tan như thế."

    Mặt trời khuất dần sau những ngọn cây, phủ lên sân tập một ánh sáng vàng nhạt êm dịu. Lia vẫn ngồi lặng lẽ, nắm viên Lam Tinh Linh Thạch trong tay, ánh mắt đầy sự đấu tranh giữa hy vọng và nỗi sợ hãi.

    Đột nhiên, một viên đá nhỏ màu tím xuất hiện trước mặt cô, lấp lánh trong lòng bàn tay của Sapphire. Cùng lúc, Sapphire rút ra cây đũa phép mảnh mai, với đầu đũa được khảm một viên ngọc sáng rực.

    "Có lẽ em cần một chút trợ giúp." Sapphire nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. Cô giơ viên đá lên cao, một ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ nó.

    Sapphire giảng giải: "Viên đá này là Tử Thạch Linh Quang, nó mang tính ổn định cao hơn Lam Tinh Linh Thạch của em. Khi chúng ta kết hợp sức mạnh của cả hai viên đá, em sẽ thấy việc kiểm soát năng lượng trở nên dễ dàng hơn. Hãy làm theo những gì cô làm, và để năng lượng hòa quyện giữa hai chúng ta."

    Sapphire giơ đũa phép lên, rồi từ từ xoay tròn. Từ viên Tử Thạch trong tay cô, những tia sáng tím nhạt bắt đầu lan tỏa, tạo thành một vòng sáng xung quanh.

    "Lia, tập trung. Hãy để viên đá của em kết nối với năng lượng này." Sapphire nói, giọng trầm ấm.

    Lia gật đầu, hít một hơi thật sâu. Cô đặt viên Lam Tinh Linh Thạch lên lòng bàn tay, cố gắng cảm nhận dòng chảy bên trong nó. Khi viên đá tím của Sapphire bắt đầu tỏa sáng mạnh hơn, cô cảm nhận được một sự ấm áp truyền sang viên đá của mình.

    "Đừng cố gắng kiểm soát nó quá mức." Sapphire khuyên: "Hãy để chúng tự kết nối, giống như hai dòng suối hòa vào nhau."

    Lia làm theo, viên Lam Tinh Linh Thạch bắt đầu phát sáng rực rỡ hơn. Một làn nước nhẹ nhàng tuôn ra từ viên đá, tạo thành một dải lụa trong không trung, như thể đang nhảy múa cùng ánh sáng tím của Sapphire.

    "Giỏi lắm!" Sapphire khích lệ: "Bây giờ, hãy thử tạo lại tấm khiên của em, nhưng lần này, hãy để sức mạnh từ viên đá của cô hỗ trợ."

    Lia nhắm mắt, tập trung vào hình ảnh một tấm khiên trong tâm trí mình. Dòng nước từ viên đá của cô cuộn tròn, dần hình thành một bề mặt lấp lánh trong suốt. Nhưng thay vì mỏng manh và dễ vỡ như trước, tấm khiên lần này rắn chắc hơn, ánh lên màu xanh lam pha lẫn sắc tím dịu dàng từ năng lượng của Sapphire.

    "Em làm được rồi!" Lia kêu lên, ánh mắt rạng rỡ.

    Sapphire mỉm cười, ánh nhìn dịu dàng nhưng không kém phần tự hào. Cô dùng đũa phép vẽ một vòng tròn, tạo ra một luồng năng lượng nhỏ bắn về phía tấm khiên. Làn nước rung lên, nhưng không vỡ.

    "Thấy không? Đây mới chỉ là khởi đầu. Với sự kiên nhẫn và luyện tập, em sẽ làm chủ được sức mạnh của mình." Sapphire nói.

    Lia nhìn tấm khiên trước mặt, cảm giác tự hào lẫn biết ơn trào dâng trong lòng: "Em cảm ơn cô, cô Sapphire.. Em sẽ không bỏ cuộc."

    Sapphire thu lại đũa phép, đặt viên Tử Thạch Linh Quang vào túi áo. Cô bước lại gần Lia, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

    "Không có gì. Chúng ta đều bắt đầu từ những điều nhỏ bé. Hãy cứ từng bước, Lia, rồi em sẽ nhận ra bản thân mạnh mẽ hơn em nghĩ rất nhiều."

    Lia gật đầu, siết chặt viên đá trong tay mình. Dưới ánh chiều tà, trong lòng cô, một tia hy vọng nhỏ bé đã bắt đầu lớn dần lên.

    Sân tập trở nên yên tĩnh khi buổi luyện tập kết thúc.

    Các học sinh lục tục rời đi, chỉ còn lại Lia và Sapphire đứng bên nhau dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt. Lia vẫn cầm viên Lam Tinh Linh Thạch.

    "Cô Sapphire." Lia ngập ngừng: "Em.. em sẽ tham gia Cuộc Thi Phù Thủy Vĩ Đại."

    Sapphire khựng lại, đôi mắt tím nhạt nhìn chăm chú vào Lia. Một thoáng ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt điềm tĩnh của cô: "Em nói thật chứ, Lia? Em có biết cuộc thi đó nguy hiểm như thế nào không?"

    Lia gật đầu, nhưng không giấu được sự run rẩy trong giọng nói: "Em biết.. Nhưng nếu em không tham gia, cha sẽ rất tức giận. Ông đã kỳ vọng rất nhiều vào em. Thất bại ở trường đã khiến ông ấy thất vọng một lần. Nếu em từ chối cuộc thi này, em không biết phải đối mặt với ông ấy thế nào."

    Cuộc Thi Phù Thủy Vĩ Đại, như mọi người vẫn gọi, không chỉ là cơ hội để các phù thủy trẻ chứng minh tài năng của mình mà còn là một thử thách cam go.

    Những người tham gia phải đối mặt với các thử thách nguy hiểm, từ quái vật ma thuật đến các phép thuật tấn công bất ngờ. Không ít người đã bị thương, thậm chí còn mất tích trong những lần trước.

    "Lia, em có biết không phải tất cả mọi người đều phù hợp với cuộc thi này." Sapphire nói: "Đây không phải là nơi để chứng minh bản thân với cha em. Em chỉ nên tham gia nếu em thực sự muốn, nếu em tin rằng mình sẵn sàng."

    Lia cúi đầu, nắm chặt viên Lam Tinh Linh Thạch: "Em.. không muốn làm cha thất vọng thêm nữa. Ông luôn nói rằng, một thành viên của gia tộc Roseveil phải mạnh mẽ, phải giành được sự công nhận từ mọi người. Em biết bản thân còn yếu kém, nhưng nếu không thử, em sẽ không bao giờ thoát khỏi cái bóng của cha. Em muốn chứng minh rằng, dù em không hoàn hảo, em vẫn có thể vượt qua chính mình."

    Sapphire thở dài, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu được sự lo lắng: "Em có một trái tim mạnh mẽ, Lia. Nhưng sự dũng cảm mà không có chuẩn bị là sự liều lĩnh. Nếu em thực sự quyết tâm, cô sẽ giúp em chuẩn bị. Nhưng em phải hứa với cô một điều."

    Lia ngước lên, ánh mắt tò mò: "Hứa gì, thưa cô?"

    Sapphire đặt tay lên vai Lia: "Hứa rằng em sẽ không để áp lực từ cha em khiến em đánh mất chính mình. Đừng tham gia cuộc thi này vì sự tức giận hay kỳ vọng của ông ấy. Tham gia vì bản thân em, vì em muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ khi đó, em mới thực sự trưởng thành."

    Lia nhìn Sapphire, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. Sau một lúc im lặng, cô gật đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhưng kiên định hơn bao giờ hết: "Em hiểu rồi, cô Sapphire. Em hứa sẽ không làm điều này chỉ vì cha. Em sẽ làm điều này.. vì em muốn chứng minh rằng em có thể."

    Sapphire mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Lia: "Chúng ta sẽ luyện tập, cô sẽ đảm bảo rằng em không chỉ tham gia – mà còn sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách trong cuộc thi này."

    Dưới ánh hoàng hôn, Lia siết chặt viên đá trong tay. Trong lòng cô, sự sợ hãi và áp lực vẫn còn, nhưng bên dưới tất cả, một ngọn lửa nhỏ của quyết tâm đã bắt đầu bùng cháy. Cuộc Thi Phù Thủy Vĩ Đại không chỉ là một thử thách – mà còn là con đường để Lia tìm thấy bản thân mình.
     
    Last edited: Nov 26, 2024
  10. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 49: Lam Tinh Linh Thạch và cô bé nhút nhát (phần 4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc thi Phù Thủy Vĩ Đại là một sự kiện danh giá và thử thách nhất dành cho các phù thủy trẻ tuổi, được tổ chức mỗi năm một lần bởi hội đồng ma thuật Hoàng Gia.

    Đây không chỉ là nơi để kiểm tra tài năng, ý chí, trí tuệ của các phù thủy trẻ, mà còn là cơ hội để khẳng định danh tiếng và giành lấy phần thưởng quý giá:

    Viên Thạch Tinh Nguyên, một loại đá ma thuật huyền thoại được cho là chứa sức mạnh của các nguyên tố cổ đại.

    Cuộc thi được tổ chức lần đầu tiên cách đây hàng trăm năm bởi hoàng đế đầu tiên của đế quốc, người muốn tìm kiếm những phù thủy tài năng nhất để bảo vệ vương quốc và duy trì sự cân bằng của ma thuật.

    Mục tiêu chính của cuộc thi:

    Tìm kiếm phù thủy xuất sắc nhất của thế hệ trẻ.

    Kiểm tra khả năng kiểm soát, sáng tạo, và ứng dụng ma thuật.

    Đào tạo và chuẩn bị cho những phù thủy trở thành trụ cột của xã hội.

    Cuộc thi bao gồm ba vòng lớn, mỗi vòng đều được thiết kế để thử thách một khía cạnh khác nhau của kỹ năng ma thuật:

    Vòng 1: Thử Thách Kiểm Soát.

    Mục tiêu: Kiểm tra khả năng kiểm soát ma thuật cơ bản của thí sinh.

    Thử thách: Thí sinh phải sử dụng viên đá ma thuật được cung cấp để thực hiện một loạt các nhiệm vụ như: Điều khiển các nguyên tố tự nhiên, tạo khiên bảo hộ, hoặc giải quyết các câu đố ma thuật.

    Yêu cầu: Độ chính xác và ổn định của phép thuật được đánh giá cao nhất.

    Vòng 2: Đấu Trường Thực Chiến.

    Mục tiêu: Đánh giá khả năng chiến đấu và ứng biến trong các tình huống nguy hiểm.

    Thử thách: Thí sinh được đưa vào một đấu trường ma thuật với những thử thách sống động, từ quái vật triệu hồi đến cạm bẫy ma thuật.

    Yêu cầu: Sự kết hợp giữa chiến lược, sáng tạo, và sức bền.

    Vòng 3: Bài Kiểm Tra Tinh Thần.

    Mục tiêu: Kiểm tra trí tuệ, lòng dũng cảm, sức mạnh ý chí của thí sinh.

    Thử thách: Thí sinh sẽ phải vượt qua những thử thách dựa trên ảo ảnh, ẩn dụ hoặc đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của họ.

    Yêu cầu: Khả năng giữ vững tinh thần và đưa ra quyết định đúng đắn.

    Người chiến thắng không chỉ nhận được danh hiệu "Phù Thủy Vĩ Đại", mà còn được ban tặng:

    Viên Thạch Tinh Nguyên, giúp tăng cường năng lực ma thuật và kết nối mạnh mẽ hơn với các nguyên tố.

    Danh hiệu Hoàng Gia, mang đến đặc quyền được học trực tiếp với các đại phù thủy trong Hội Đồng Ma Thuật Hoàng Gia.

    Sự kính nể từ xã hội, mở ra nhiều cánh cửa để thăng tiến trong thế giới phù thủy.

    Dù được ngưỡng mộ, cuộc thi cũng gây nhiều tranh cãi do mức độ nguy hiểm cao:

    Thương tích: Không ít thí sinh bị thương nặng trong quá trình thực hiện thử thách.

    Tỷ lệ bỏ cuộc: Hơn 30% thí sinh không thể hoàn thành cuộc thi mỗi năm.

    Áp lực gia tộc: Nhiều gia đình quý tộc xem cuộc thi là cách để khẳng định quyền lực, gây áp lực lớn lên các phù thủy trẻ, dẫn đến các trường hợp kiệt sức hoặc thậm chí tổn thương tâm lý.

    Các thí sinh thường dành nhiều tháng hoặc thậm chí nhiều năm để chuẩn bị cho cuộc thi. Những điều kiện cần thiết bao gồm:

    Kiến thức: Hiểu biết sâu rộng về các loại đá ma thuật, các nguyên tố, và cách ứng dụng chúng.

    Kỹ năng thực chiến: Đối mặt với quái vật hoặc các phép thuật tấn công bất ngờ.

    Tinh thần thép: Khả năng giữ bình tĩnh và tập trung trong những tình huống nguy hiểm.

    Cuộc thi năm nay, với sự tham gia của Lia, sẽ không chỉ là một thử thách cá nhân mà còn là cơ hội để cô chứng minh bản thân, vượt qua những áp lực từ gia đình và tìm ra sức mạnh thật sự trong tâm hồn mình.

    Buổi sáng hôm ấy, đấu trường ma thuật Hoàng Gia rực rỡ dưới ánh nắng, đông nghẹt người từ khắp nơi đổ về để chứng kiến sự kiện lớn nhất trong năm.

    Hàng ghế khán đài được trang hoàng bằng những lá cờ mang biểu tượng của hội đồng ma thuật đế quốc. Tiếng trò chuyện ồn ào xen lẫn tiếng reo hò háo hức từ đám đông, tất cả đều chờ đợi một cuộc tranh tài đầy kịch tính.

    Ở khu vực danh dự, nơi dành cho ban giám khảo và các nhân vật quan trọng, Sapphire - đại phù thủy nổi tiếng của ma tháp, ngồi bên cạnh Leonard, chủ nhân của Ma Tháp và là phù thủy quyền năng bậc nhất hiện nay.

    Anh ta với mái tóc đen bóng, ánh mắt sắc lạnh và dáng vẻ uy nghiêm, là biểu tượng của sức mạnh và trí tuệ trong giới phù thủy.

    Leonard khẽ nghiêng người, nói với Sapphire: "Cô có nghĩ cô bé Lia mà cô khen ngợi lại đủ dũng khí để tham gia không? Nếu ta nhớ không nhầm, lần trước cô ấy thậm chí không thể duy trì một tấm khiên nước."

    Sapphire mỉm cười: "Leonard, tài năng không phải thứ duy nhất định đoạt một phù thủy. Dũng khí và sự kiên trì cũng là sức mạnh. Đợi xem, cô bé sẽ khiến chúng ta ngạc nhiên."

    Leonard bật cười khẽ, ánh mắt lướt qua đám đông đang hướng lên đấu trường: "Chà, cô lúc nào cũng tin vào những điều kỳ diệu. Nhưng ở đây, chỉ thực lực mới tồn tại được."

    Ban giám khảo năm nay bao gồm những phù thủy danh giá nhất:

    Leonard - người đứng đầu Ma Tháp, nổi tiếng với khả năng kiểm soát nguyên tố bóng tối.

    Sapphire - chuyên gia về đá ma thuật, mang theo sự sắc sảo và lòng tin vào thế hệ trẻ.

    Phu nhân Mirabelle - một phù thủy cao cấp của Hội Đồng Ma Thuật, nổi tiếng với trí tuệ và những câu đố ma thuật hóc búa.

    Archibald - một nhà giả kim tài năng, người luôn mang theo hàng tá sách và công cụ đo lường.

    Tiếng kèn vang lên, báo hiệu cuộc thi bắt đầu. Đấu trường ma thuật là một khu vực rộng lớn, được bảo vệ bởi các lớp kết giới ma thuật để đảm bảo khán giả không bị ảnh hưởng bởi những trận chiến bên trong.

    Ở trung tâm đấu trường, một viên đá khổng lồ phát sáng – Thạch Tâm Kết Giới, vật phẩm duy trì an toàn và công bằng cho cuộc thi.

    Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, khuấy động đám đông: "Kính chào toàn thể khán giả! Hôm nay, chúng ta sẽ chứng kiến sự tranh tài của những phù thủy trẻ tuổi nhất, tài năng nhất! Họ không chỉ chiến đấu vì danh hiệu Phù Thủy Vĩ Đại, mà còn vì lòng tự hào và danh dự!"

    Trong số các thí sinh, Lia bước ra từ hành lang dẫn vào đấu trường. Cô mặc bộ áo choàng màu xanh dương đơn giản, nhưng ánh mắt sáng lên một tia quyết tâm. Viên Lam Tinh Linh Thạch nằm gọn trong tay cô, phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

    Sapphire từ xa quan sát, đôi mắt đầy sự lo lắng xen lẫn tự hào.

    Leonard liếc nhìn cô một thoáng, rồi nói nhỏ: "Em ấy trông nhỏ bé hơn ta nghĩ. Nhưng ánh mắt thì khác.. Có vẻ như cô đã đúng phần nào, Sapphire."

    Thử thách đầu tiên bắt đầu.

    Các thí sinh được yêu cầu vượt qua một mê cung đầy cạm bẫy và quái vật. Trong mê cung, những viên đá ma thuật của họ sẽ là nguồn năng lượng duy nhất giúp họ giải mã câu đố, đánh bại quái vật, hoặc vượt qua các chướng ngại vật nguy hiểm.

    Lia đối mặt với thử thách đầu tiên: Một bức tường khổng lồ chắn lối đi, và trên bề mặt tường là những ký tự phát sáng.

    Một giọng nói vang lên: "Hãy sử dụng sức mạnh của nước để mở ra cánh cửa, nhưng nếu sai lầm, hậu quả sẽ không thể tránh khỏi."

    Lia nắm chặt viên đá trong tay, hít một hơi thật sâu.

    Cô giơ viên Lam Tinh Linh Thạch lên cao, từng giọt nước bắt đầu chảy ra, xoay vòng quanh cô như những dải lụa. Cô tập trung điều khiển chúng, vẽ lên bề mặt bức tường theo đúng hình dạng ký tự phát sáng.

    Khi Lia hoàn thành, bức tường rung chuyển và mở ra, để lộ lối đi tiếp theo. Cô thở phào, bước tiếp.

    Trên khán đài, Sapphire khẽ gật đầu, mỉm cười. Leonard quan sát, không nói gì nhưng ánh mắt có phần sắc lạnh.

    "Cô bé này.. có chút tiềm năng thật." Leonard nói khẽ: "Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu. Chúng ta còn phải xem cô bé xử lý thế nào ở những vòng sau."

    Sapphire cười nhẹ, ánh mắt hướng theo bóng lưng Lia: "Cô bé sẽ không làm anh thất vọng đâu."
     
    Last edited: Nov 26, 2024
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...