Đường ra đất Huế xa xôi
Qua đèo dắt bạn "ớ"... rồi kêu ai?
Xin đừng "chi rứa" phôi phai
Lý Hoài Nam hát thêm dài sợi thương...
Lên chùa Thiên Mụ nghe chuông
Tìm đâu cành trúc trong sương la đà?
Huế thơm giọng nói, tách trà
Nụ cười say tím
Đậm đà sắc hương...
2020
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Bài thơ viết tặng cô Hương Liên, giáo viên văn trường THPT Võ Thị Sáu, đã về hưu. Cô là người gốc Huế, sinh ở làng Kim Long, một ngôi làng nổi tiếng có rất nhiều người đẹp. Cô Hương Liên đạt danh hiệu Hoa khôi ngành Giáo dục TP.HCM khoảng năm 1994.
Cuối Năm Thăm Trường Cũ
Em vẫn thế
Nụ cười em vẫn thế
Tà áo hương bay màu cúc thu vàng
Mùa đông đã ngủ trên đồi cỏ biếc
Cơn gió lạnh nào qua phố lang thang?
Xin dừng lại bước chân hoài niệm
Một lớp học xưa
Một cô giáo dịu dàng
Dòng phấn mới vẫn chào bài học mới
Lời giảng đầu ngày vỗ cánh những ước mơ.
Lá bàng đang hát
Hay ta chợt hát
Sợi tóc vừa rơi sao bạc trắng nỗi niềm?
Thời gian đừng vội kẻo ta nông nỗi
Đá cô đơn buồn chỉ lăn lóc rong rêu.
Em vẫn thế
Nụ cười em vẫn thế
Đàn sẻ vụt bay, ríu rít cuối sân trường
Nắng lấp lánh
Giọt sương màu hạt ngọc
Xuân đã về chỉ cách một nhành mai...
2023
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Bài thơ viết tặng cô Ngọc Xuân, giáo viên hóa trường THPT Võ Thị Sáu.
Bài thơ đã đăng trên báo Bắc Giang với tên Về thăm trường cũ.
Xin lưu ý: "nông nỗi" là nỗi buồn khi bất lực, không được như ý (ý thơ tác giả), còn "nông nổi" là hời hợt, vô tâm, thiếu ý thức khi hành động (người biên tập báo Người cao tuổi và báo Bắc Giang đã sửa lại "nông nổi" khi lên báo). "Nông nỗi" vẫn đúng hơn, vì ý liền mạch với các câu thơ trong khổ 3 bài thơ.
Đêm Giáng sinh
Anh kể em nghe về cây thông xanh
Về những quả châu tròn ngộ nghĩnh treo quanh
Lấp lánh
Long lanh
Ánh sáng tình yêu miên trường đa màu sắc.
Đêm Giáng sinh
Anh kể em nghe ông già Noel
Chiếc xe tuyết trắng cùng bầy tuần lộc
Kéo nhau đi
Tiếng nhạc leng keng
Vượt bóng tối mùa đông giá buốt.
Đêm Giáng sinh
Anh kể em nghe bầu trời sao
Những thiên thần ngàn năm trên cao
Tỏa sáng bên nhau
Nguyện cầu
Mặt đất bình an, hạnh phúc.
Nửa đêm
Chuông nhà thờ vang rộn rã
Anh lao ra phố hối hả
Mang theo mũ len
Mang theo áo khoác
Và vội vã
Quên mang theo em...
Ngày xưa mười tám
Em, con bé ngơ ngáo có mái tóc dài với chiếc nơ màu tím
Anh, thằng con trai lặng lẽ cùng những bài thơ ngô nghê cất sâu trong cặp
Đứa thích thành cô giáo nhạc
Đứa mơ làm thầy giáo văn.
Cổng trường khép lại
Đường đời mở ra...
Toàn những gương mặt bịt khẩu trang kín mít
Toàn những bánh xe đầy bụi khói lăn vòng đen kịt
Không còn những bài thơ lấp lánh
Không còn những nốt nhạc long lanh
Chỉ còn những đồng tiền nổi trôi, xuôi ngược.
Em so đo
Anh tính toán
Em theo chồng hối hả
Anh buông thả những giấc mơ
Mình lạc nhau giữa dòng thời gian mờ hun hút...
Rồi một ngày gặp lại trên con đường đầy những mảnh đá đau thương vụn vỡ
Nắng chiều thu bạc phết nửa mái đầu
Có phải là em
Con chim vàng anh trong lồng son sặc sỡ?
Có phải là anh
Gã đàn ông hãnh tiến
Mang chiếc mặt nạ có nụ cười rạng rỡ?
Ta nhớ lắm
Cùng quay về trường cũ
Những cành phượng hồng
Vẫn còn treo trên đó
Đỏ rực những ước mơ...
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên trang The Rhythm of Viet Nam
Lặng Lẽ Bên Em
Lặng lẽ bên em
Như con lạc đà ngu ngơ tự bịt mắt
Lang thang trên sa mạc buồn
Mãi theo tìm một dấu chân xa.
Lặng lẽ bên em
Như cơn gió chiều mưa hạ
Dịu dàng đến
Nhẹ nhàng bay... tan vào sương khói lưng trời.
Em khóc khi người ấy ra đi.
Nhưng khi em ra đi
Người ấy vẫn ngồi lại căn phòng có lọ hoa hồng mới cắm
Có con mèo tam thể biếng lười, nằm ngáp ngủ.
Em có trông thấy gã đàn ông trong góc phố chiều mưa lạnh?
Lặng lẽ lén nhìn em
Lặng lẽ nhặt mảnh trăng rơi vỡ
Lặng lẽ cuộn chiếc bóng cô đơn phiền muộn
Lặng lẽ bước theo em...
2024
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên báo hải ngoại Người Việt.