Trinh Thám [Edit] Hồ Sơ Linh Dị - Lục Thính Nam

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Heidi Tran, Oct 6, 2024.

  1. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 40: Quỷ sai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại, trên sô pha tại văn phòng xử lý linh dị.

    Quách Diễn nhớ lại nói: "Lúc ấy nhận được điện thoại của chú tôi, chú ấy rất hoảng, nói là nhìn thấy quỷ, còn hỏi tôi cho phương thức liên hệ của Bánh Bao. Sau đó tôi trực tiếp nói với chú ấy tôi sẽ dẫn người qua đó, bảo chú ấy chờ."

    "Sau đó các ngươi liền đi?"

    "Ừm."

    * * *

    Khi Quách Diễn lôi kéo Lục Thính Nam mới vừa tan ca đêm ở siêu thị đến nhà cũ nông thôn, thì đã là rạng sáng một giờ.

    Vừa đến đầu thôn, liền nhìn thấy Lý Lập Hành nôn nóng chờ đợi ở trong gió đêm.

    Nhà cũ của chú ở đầu thôn, bọn người Quách Diễn xuống xe.

    Lý Lập Hành nhìn hai người xuống xe, nhìn chằm chằm trên người Lục Thính Nam vẫn còn ăn mặc quần áo công nhân ở siêu thị, hỏi: "Tiểu Quách, hắn, hắn chính là người bạn con nói?"

    Trong giọng chú nói với vẻ không thể tin, tựa hồ cảm thấy Lục Thính Nam quá trẻ tuổi.

    Quách Diễn nói: "Đúng vậy, chú, không nói cái này, vẫn là dẫn chúng con đi xem trước đi."

    "A à." Lý Lập Hành phục hồi tinh thần lại, dẫn theo hai người đi vào nhà cũ, khi sắp đi vào, Lý Lập Hành lại dừng lại.

    "Sao không đi vào?" Quách Diễn tò mò hỏi.

    Lý Lập Hành trong mắt hoảng sợ lắc đầu. "Chú, chú vẫn là không đi vào, bên trong có quỷ! Tiểu Quách, chú thấy con cũng đừng đi vào, không phải con nói bạn của con có chút năng lực sao, để hắn vào xem không phải được rồi sao."

    Quách Diễn nhìn Lục Thính Nam hơi nhíu mày ở bên cạnh nói: "Vậy cũng được, thế chú chờ ở bên ngoài đi."

    Khi đó trong long Quách Diễn cũng rất sợ quỷ, nhưng vì quyết tâm tiếp cận quỷ của hắn nên lý trí vượt qua nổi sợ hãi, cùng Lục Thính Nam tiến vào linh đường.

    Vừa vào cửa, hắn không có cảm giác gì, nhưng lại nghe thấy Lục Thính Nam ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nơi này có âm khí!"

    Quách Diễn tò mò hỏi: "Cậu thật sự có thể cảm giác được âm khí?"

    Lục Thính Nam cũng không biết nên giải thích như thế nào, sửng sốt một lát, gật gật đầu.

    Quách Diễn cười khổ, biết hắn không nói nhiều lắm, liền hỏi: "Vậy cậu có mắt âm dương không? Thấy được quỷ không?"

    "Không nhìn thấy."

    "Được rồi, nhưng mà không nhìn thấy, vậy chúng ta như thế nào.."

    Quách Diễn còn chưa nói xong, Lục Thính Nam lấy ra một chiếc bình nhỏ từ trong túi, bên trong có chứa chất lỏng. "Có thể dùng cái này, chắc là có thể thấy."

    Ngay lúc đó Quách Diễn là lần đầu tiên nhìn thấy nước ngưu nhãn này, vì thế tò mò thoa hai giọt lên mí mắt mình, chỉ trong chốc lát, hắn phát hiện trong tầm mắt mình có nhiều thêm một ít thứ.

    Giữa linh đường, bên trên di thể, có một tia khí đen vờn quanh.

    Chỉ nghe Lục Thính Nam ở bên cạnh giải thích: "Những khí đen đó chắc là âm khí."

    "Chắc là? Trước kia cậu không thấy qua sao?"

    Lục Thính Nam lắc đầu: "Không có."

    Âm khí bên trên di thể có một tia kéo dài ra ngoài, có thể nhìn đến tia âm khí này nối thẳng với lầu hai.

    "Chắc là ở trên lầu." Lục Thính Nam nói xong, nhìn Quách Diễn.

    Hai người không nói hai lời quyết đoán lên lầu, lần đầu nếm thử, khi hai người lên lầu tâm trạng đều rất thấp thỏm, lá gan Quách Diễn khá lớn, hai ba bước đã đi lên lầu hai, lá gan Lục Thính Nam nhỏ lại thong thả ung dung, đi rất chậm, hơn nữa quan sát rất cẩn thận.

    Sau khi đi lên lầu hai, vừa rồi đi quá gấp Quách Diễn lập tức mềm nhũn chân ngồi xổm xuống dưới.

    Lục Thính Nam nghi hoặc, hỏi: "Sao vậy?"

    "Bên kia, có phải có hai người không.. Không đúng, hai con quỷ?" Quách Diễn chỉ vào sô pha trong phòng khách trên lầu hai nhỏ giọng nói.

    Lục Thính Nam thăm dò nhìn sang, chân cũng mềm nhũn, cũng ngồi xổm xuống đất theo, rồi ừ một tiếng.

    Tuy rằng xung quanh tối đen như mực, nhưng hai người thoa nước ngưu nhãn lại có thể nhìn thấy rõ ràng hai con quỷ đó, có một con quỷ trong đó đúng là ông Lý đã qua đời.

    Về phần con quỷ bên cạnh ông Lý, trên người mặc áo đen, gương mặt bình thường, sắc mặt nghiêm túc, ít khi nói cười.

    Hai con quỷ tựa hồ đang nói gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, nghe không rõ ràng lắm.

    Quách Diễn quyết định mạo hiểm đi nghe một chút, hắn di chuyển nhẹ như mèo rón ra rón rén, đi đến bên cạnh phòng khách, nghe được cuộc đối thoại của hai con quỷ.

    "Không đi được sao?"

    Ông Lý: "Đi không được, tôi cũng muốn đi theo ngươi, nhưng không biết như thế nào, chính là đi không được."

    "Ngươi cũng biết, ngươi đã chết rồi, không thể lưu lại nơi này quá lâu."

    Ông Lý: "Tôi biết. Tiểu tử, dưới đó ngươi là công sai, có biện pháp đi?"

    "Tôi không có biện pháp."

    Leng keng..

    Tiếng lục lạc đột ngột vang lên từ trong phòng khách.

    Quách Diễn sợ tới mức suýt chút nữa đã hô lên.

    Quỷ sai trong phòng khách tựa hồ đã nhận ra động tĩnh ở bên ngoài phòng khách, nhưng không để ý, nhìn chằm chằm lục lạc trên bàn trà đột nhiên vang lên, biểu cảm trên mặt không hề có biến hóa lại chợt thay đổi. "Lục lạc này, là của ngươi?"

    Ông Lý nói: "Trước kia có mua lại từ đồ cũ, cảm thấy khá xinh đẹp nên đã mua. Trước kia cũng không nghe thấy tiếng vang của nó, dường như sau khi tôi chết, thì lại thường xuyên nghe thấy nó vang."

    Tiếng lục lạc? Quách Diễn cẩn thận suy nghĩ, ngày hôm qua Lý Lập Hành cũng nói chú ấy nghe được tiếng lục lạc.

    Quỷ sai nói: "Hiểu rồi."

    Ông Lý: "Hiểu gì?"

    Quỷ sai không trả lời hắn, mà là quay đầu nhìn chằm chằm bên ngoài phòng khách, nói: "Chỉ cần mang lục lạc này đi, ngươi có thể rời đi cùng tôi, đã hiểu sao."

    "A a, đã hiểu."

    Quách Diễn ở bên ngoài phòng khách nhìn thấy quỷ sai nhìn chằm chằm vào mình, sợ tới mức muốn chạy thật nhanh, nhưng nghe thấy lời này của quỷ sai, bỗng nhiên có chút kỳ quái, chẳng lẽ đối phương đang nói chuyện với mình?

    Hắn lấy lại tinh thần, một lần nữa nhìn về phía phòng khách, phát hiện không thấy quỷ sai đâu, chỉ còn lại linh hồn ông Lý ở bên cạnh sô pha, đang phát sầu nhìn chằm chằm lục lạc trên bàn trà.

    Quách Diễn nhìn chằm chằm lục lạc trên bàn trà, nghĩ thầm: "Lấy lục lạc đi, là ông Lý có thể đi rồi? Vậy mang đi đi, có lẽ chú Lý cũng không phản đối đâu."

    Không đến một lát, nước ngưu nhãn hết tác dụng, linh hồn ông Lý biến mất trong tầm mắt hắn.

    Hắn cảm thấy rất kỳ quái, Lục Thính Nam giải thích một chút, hắn hơi hiểu hiểu được một chút.

    "Tôi đi lấy lục lạc, cậu chờ."

    Chợt, hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp chạy vào phòng khách, cầm lấy lục lạc trên bàn trà rồi chạy ra bên ngoài.

    * * *

    Chuyện xưa kể đến đây liền kết thúc.

    Diệp Linh ngồi trên sô pha nghe qua mà như lọt vào trong sương mù. "Còn không? Cứ như vậy?"

    Quách Diễn khóe miệng hơi nhếch, lộ ra nụ cười như không cười: "Ừ, sau đó Lý Lập Hành quả thật không còn nhìn thấy ông Lý nữa, sau chuyện lần đó kết thúc, khoảng qua ba ngày sau, chú đưa cho tôi 600 đồng, nói là muốn cảm ơn Bánh Bao."

    "Cũng bởi vì 600 đồng tiền đó, mà tôi với Bánh Bao hợp tác, tính toán làm nghề này, có điều lúc mới bắt đầu còn gập ghềnh, náo loạn ra rất nhiều chuyện chê cười và mâu thuẫn, cũng may sau đó hai chúng tôi cũng quen thói, cũng biết nhiều quy củ và quy tắc. Sinh hoạt cũng dần dần ổn định, tuy rằng vẫn là có chút thu không đủ chi, nhưng ăn cơm không thành vấn đề."

    "À, như vậy a." Diệp Linh thất vọng nói, "Vậy lục lạc tam sinh này chính là anh lấy về từ bên kia sao?"

    Quách Diễn quay đầu nhìn chằm chằm lục lạc nhỏ xinh xắn bên cạnh sô pha. "Ừ, lục lạc này có thể bị quỷ hồn gõ vang. Lúc trước sau khi ông Lý mua lục lạc này về, ông ấy cũng bị lục lạc này trói buộc, cho nên sau khi chết mới không thể rời đi cùng quỷ sai."

    "A, là như vậy." Diệp Linh gật gật đầu, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, nghĩ đến một vấn đề. "A! Chính là.. Nếu như theo cách nói này, hiện tại lục lạc này là của ngươi, chẳng phải là cũng trói buộc anh lại sao? Sau khi anh chết linh hồn cũng không thể rời đi!"

    Quách Diễn trợn trắng mắt, nói: "Tôi còn trẻ, huống chi tôi có biện pháp ngăn cách lục lạc này, sợ gì."

    Ong ong --

    Bỗng nhiên, di động đặt trên bàn trà vang lên.

    Quách Diễn nhìn sang, phát hiện người gọi tới là ba hắn.

    * * *

    Rời đi văn phòng Sự Vụ, Lục Thính Nam nhìn quanh ngõ hẻm đen nhánh, tiệm bánh trứng của bác gái đã đóng cửa rồi, muốn ăn bữa khuya chỉ có thể đi nơi khác.

    Hắn đi qua ngõ hẻm bên đèn đường, một luồng âm khí như ẩn như hiện khiến cho hắn chú ý.

    Dừng lại bước chân, hắn xoay đầu lại, phía dưới đèn đường mờ nhạt, quả thật có một tia âm khí tồn tại.

    "Nơi này sao lại có con quỷ ghé tới?" Hắn nghi hoặc, lấy ra nước ngưu nhãn, thoa lên mí mắt mình.

    Dưới đèn đường một tia âm khí màu đen bại lộ trước mắt, một ông cụ cười tủm tỉm đứng ở phía dưới đèn đường, đang nhìn chằm chằm Lục Thính Nam.
     
  2. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 41: Mẹ xảy ra chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ phút này đã tới gần đêm khuya, trên bầu trời đen nhánh không có sao, phảng phất như bị một màn lớn che phủ.

    Dưới đèn đường mờ nhạt, âm khí trên người quỷ hồn như ẩn như hiện.

    Lục Thính Nam nhìn chằm chằm quỷ hồn hồi lâu, nhận ra hắn là ai.

    Quỷ hồn cười, mặt đầy nếp nhăn. "Cậu trai trẻ, cậu nhìn thấy lão già ta sao?"

    "Nhìn thấy." Lục Thính Nam cũng mỉm cười. Làm nghề này cũng được một năm, hắn gặp qua không ít quỷ hồn, có quỷ hồn là ác quỷ, cũng có quỷ không ác ý. Trước mắt âm khí trên người cụ ông này cũng không nặng, chứng tỏ sau khi chết không có thương tổn người khác, chỉ là thời gian chết có hơi lâu, trên người mới có thể xuất hiện âm khí.

    "Nhìn thấy là tốt, nhìn thấy là tốt rồi." Cụ ông tựa hồ rất vui vẻ.

    Lục Thính Nam nói: "Bác, bác là Phương Quốc Đào, đúng không."

    Cụ ông vội vàng gật đầu. "Đúng đúng đúng, là tôi là tôi, chính là ông già này đây."

    Phương Quốc Đào, chính là bạn già của bác gái bán bánh trứng, mất tích vào một năm trước, đến nay không có bất kỳ tin tức gì. Chỉ là không nghĩ tới, ông sẽ xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa nhìn dáng vẻ đã chết rất lâu rồi.

    Kỳ thật về chuyện ông cụ Phương Quốc Đào, một năm trước hai người Lục Thính Nam mới vừa chuyển đến nơi này cũng biết qua chuyện này.

    Lúc ấy hai người còn rất tốt bụng giúp bác gái tìm rất lâu, kết quả không tìm được gì. Khi đó bọn họ cảm thấy ông cụ mất tích này có lẽ đã chết, quỷ hồn có lẽ đã đi đầu thai, cho nên mới không tìm thấy.

    Chỉ là không nghĩ tới, qua gần một năm, cụ ông lại tự xuất hiện ở nơi này.

    Lục Thính Nam nghĩ thầm, nếu đã trùng hợp để mình gặp được, vậy hỏi luôn cho rõ ràng.

    "Bác trai, bác ở chỗ này đã bao lâu rồi?"

    Phương Quốc Đào cũng không bài xích, rất nguyện ý nói chuyện với người ta. "Bao lâu sao? Tôi ngẫm lại, dường như.. dường như đã lâu rồi, vài tháng rồi đi."

    Xem ra cụ ông đã mơ hồ với thời gian.

    "Vậy ông biết trạng thái hiện tại của ông sao?"

    Tươi cười trên mặt Phương Quốc Đào phai nhạt một chút. "Biết chứ biết chứ, lão già tôi đã chết rồi, đúng không?"

    Lục Thính Nam nói: "Ừm, nếu ông biết, vì sao không đi đầu thai, sao còn ở lại chỗ này?"

    Tươi cười trên mặt Phương Quốc Đào dần dần biến mất, thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tôi không muốn đi, tôi muốn ở cùng với bà ấy."

    Trong ánh mắt ông vẫn đục tràn đầy bi thương, quay đầu nhìn về phía đầu ngõ hẻm, mỗi ngày ban ngày, bà đều lái xe ba bánh tới nơi này bày quán, chính là vì chờ ông.

    Lục Thính Nam cũng theo tầm mắt ông nhìn lại, chỉ thấy một mảnh đen nhánh, hỏi tiếp: "Ông còn nhớ rõ ông chết như thế nào không?"

    Phương Quốc Đào lắc đầu. "Không nhớ rõ, hình như là rớt vào nơi nào đó, người già rồi, đầu óc liền hồ đồ, nhớ không được cũng bình thường."

    Lục Thính Nam không để ý. "Ừm, rất bình thường. Chẳng qua bác à, ông đã chết, nên rời đi."

    Phương Quốc Đào lắc đầu, trong mắt có ý khẩn cầu. "Chờ một chút được không, bà ấy còn chưa tìm được tôi đâu."

    Lục Thính Nam nghe được lời này, biết ông nói chính là thi thể, ngẫm lại cũng phải, thây cốt bản thân chưa lạnh, sao có thể rời đi?

    "Bác trai, tôi có thể giúp ông tìm xem, ông còn nhớ rõ thi cốt của ông ở đâu không?"

    Phương Quốc Đào lại lắc đầu, nhớ lại nói: "Không nhớ nữa, chỉ nhớ rất lâu trước đó đã bị chôn đi, không biết ở nơi nào."

    Lục Thính Nam bất đắc dĩ.

    Bất quá có thể từ trong miệng Phương Quốc Đào biết được một manh mối, ông đã chết rất lâu rồi, có lẽ lúc mất tích vào một năm trước đã chết rồi, thi thể bị mang đi chôn, có khả năng là ông bị giết hoặc là ngoài ý muốn chết đi, sau đó kẻ giết người không muốn bị người khác biết, nên đã mang thi thể ông ấy đi chôn.

    Lục Thính Nam suy nghĩ, vẫn là đến thương lượng với Quách Diễn một chút, vì thế xoay người, đi đến cửa văn phòng sự vụ.

    * * *

    Bên trong văn phòng Sự Vụ.

    Quách Diễn nhìn hai chữ "Ba ba" hiện trên mặt điện thoại.

    Hắn bỏ điện thoại xuống, không bắt máy.

    Chưa đến một lát điện thoại liền treo.

    Không bao lâu, điện thoại lại rung, liên tục rung ong ong không ngừng. Quách Diễn vẫn không bắt máy, bởi vì hắn biết ba gọi điện thoại tới khẳng định là muốn lải nhải với hắn vẫn mấy chuyện đó, hắn lười nghe.

    Di động rung ước chừng một hai phút, sau đó lại treo.

    Leng keng ~

    Hai lần điện thoại không bắt máy, ba hắn không gọi điện thoại tiếp nữa, mà là gửi tin nhắn đến.

    Hắn mở ra nhìn xem, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.

    Cũng mặc kệ ngực đang bị thương, sắc mặt dữ tợn, chịu đựng cơn đau đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, muốn ra ngoài.

    Bất quá lúc này, Lục Thính Nam vừa vặn đẩy cửa văn phòng Sự Vụ ra nói: "Oa tử, tôi có việc muốn nói với cậu.."

    Chẳng qua Lục Thính Nam còn chưa nói xong, Quách Diễn đi đến cửa, trực tiếp kéo hắn ra cửa, thuận tiện ném chìa khóa xe cho hắn, nói: "Cậu tới vừa lúc, nhanh lên xe, đưa tôi đi bệnh viện."

    Lục Thính Nam tiếp nhận chìa khóa xe, còn tưởng rằng miệng vết thương của Quách Diễn xảy ra vấn đề, cũng mặc kệ chuyện của cụ ông, vội vàng lên xe xuất phát.

    Nửa đường, Lục Thính Nam mới hỏi: "Miệng vết thương của cậu không phải không có vấn đề sao, sao còn muốn đi bệnh viện?"

    Sắc mặt Quách Diễn vội vàng thần sắc ngưng trọng, thở hổn hển hai cái sau đó mới nói: "Ba vừa gửi tin nhắn cho tôi, nói mẹ tôi bệnh tình nguy kịch, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện, cho nên.. Nhanh lên!"

    Lục Thính Nam đối với việc này không có phát biểu ý kiến, vội vàng dẫm chân ga, tốc độ xe không ngừng tăng lên.

    Hiện tại đã là mười hai giờ đêm khuya, có rất ít xe trên đường Đồng Châu. Lục Thính Nam cũng mặc kệ phía trước có phải đèn đỏ hay không, một đường tiến thẳng.

    Vài phút sau, hai người đi vào phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân.

    Quách Diễn vội vàng vọt tới cửa phòng cấp cứu, ba hắn Quách Kiến Quân đang đi qua đi lại ở trước cửa, nôn nóng sốt ruột.

    "Mẹ con đâu?" Quách Diễn đi đến trước mặt ba hỏi.

    Quách Kiến Quân ngẩn người, chỉ vào cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt nói: "Ở đó, đang cấp cứu ở bên trong."

    Quách Diễn đi đến cửa phòng cấp cứu, theo bản năng muốn đẩy cửa đi vào, nhưng hắn nhớ ra mình đã không còn là bác sĩ ở nơi này, nếu như cứ tùy tiện đi vào như vậy, quấy rầy đến bác sĩ cấp cứu bên trong, hậu quả không dám tưởng tượng.

    Hắn nhịn xuống xúc động muốn đẩy cửa đi vào.

    Sau khi Lục Thính Nam đậu xe xong cũng chạy vào, tiến vào bệnh viện, hắn liền gục mặt xuống, tựa hồ rất khó chịu.

    Quách Diễn đi đến trước mặt ba mình, hỏi: "Nói cho con, rốt cuộc sao lại thế này, bệnh mẹ con sao đột nhiên trở nên nguy kịch, tình trạng của mẹ không nên xuất hiện loại tình huống này mới đúng!"

    Quách Kiến Quân đối mặt với chất vấn của con trai, lắc đầu nói: "Không biết, mẹ con, trước đó bà ấy còn rất tốt, chính là vừa rồi, vừa rồi đã xảy ra chuyện, cảnh báo giám hộ vang lên, sau đó, sau đó ba liền gọi xe cứu thương.."

    Ba hắn cũng rất sốt ruột, căn bản không thể nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    Quách Diễn bất đắc dĩ, không dò hỏi nữa, ngẫm lại cũng phải, ba không phải bác sĩ, không hiểu loại tình huống này. Quách Diễn nghĩ không ra, dựa theo tình hình của mẹ, trên cơ bản không thể xảy ra chuyện mới đúng, nhưng vì sao bệnh tình đột nhiên lại nguy kịch?

    Chẳng lẽ là vì..

    "Oa tử, có vấn đề!" Lục Thính Nam chợt nói nhỏ ở bên tai hắn.

    Quách Diễn sửng sốt. "Có quỷ sao?"

    Lục Thính Nam lắc đầu. "Không phải, tôi cảm giác được linh hồn của mẹ cậu."
     
  3. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 42: Linh hồn của mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu nói gì!" Quách Diễn kinh hãi, vội vàng hỏi. "Hiện tại mẹ tôi ở đâu?"

    Sắc mặt Lục Thính Nam có chút tái nhợt, tựa hồ rất khó chịu, chỉ chỉ cửa hông phòng cấp cứu, còn chưa nói lời nào, Quách Diễn đã vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

    Hắn chạy ra bên cửa hông nhìn, là hành lang bệnh viện, cuối hành lang là phòng truyền dịch.

    Trên hành lang một người cũng không có, bóng đèn trên đỉnh đầu rung động, lúc sáng lúc tối, hành lang không có cửa sổ lại luôn có từng cơn gió nhẹ thổi vào.

    Quách Diễn chớt nhớ tới mình không nhìn thấy được linh hồn mẹ, vội vàng từ trong túi lấy ra nước ngưu nhãn thoa lên mí mắt, vừa mở mắt, hắn nhìn thấy một gương mặt máu chảy đầm đìa xuất hiện ở trước mặt mình.

    Gương mặt dữ tợn cực kỳ ghê sợ, từng mãnh da thịt trên mặt bị lột ra, như là dùng rào tre cào xuống, lộ ra máu thịt bên trong đỏ tươi, máu tươi không ngừng chảy xuống từ miệng vết thương, tựa như vĩnh viễn không chảy hết.

    Quách Diễn bị gương mặt này dọa sợ tới mức lui về sau hai bước, lúc này mới lấy lại tinh thần, biết gia hỏa trước mặt này là quỷ.

    Con quỷ này cũng không dây dưa với hắn, nhẹ nhàng lướt qua tường, biến mất không thấy.

    Thoa lên nước ngưu nhãn, cảm quan của hắn liền kết nối với thế giới trong bóng đêm.

    Bên trong hành lang luôn có vài bóng đen bay tới bay đi, trên đỉnh đầu bóng đèn chớp chớp rung rung lúc sáng lúc tối, có một con quỷ nhỏ đang chọc chọc bóng đèn. Xung quanh có rất nhiều âm thanh ồn ào, đều là đang oán giận tố cầu, rất phiền.

    Hắn không quản mấy cô hồn dã quỷ ở hành lang này, tầm mắt nhìn phía trước, không nhìn thấy bóng dáng mẹ đâu.

    Mẹ đâu? Người đâu! Trong lòng Quách Diễn bắt đầu hoảng loạn.

    Chẳng lẽ mẹ biến mất?

    Hắn hoảng không chọn đường, chỉ có thể chạy về phía trước, còn chưa chạy đến chỗ ngoặt phía trước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động: "Tiểu tử, đừng chạy, té ngã đó."

    Quách Diễn quay đầu nhìn lại, phía sau xuất hiện một bà lão, cả khuôn mặt của bà lão cắm đầy đinh, trông rất khiếp người.

    Hắn lười để ý, chạy qua chỗ ngoặt hành lang, tức khắc khóe mắt liếc thấy trong góc sâu chỗ ngoặt đó có hai thân ảnh, một người trong đó chính là mẹ hắn, còn một người khác là một bóng đen, hắn vội vàng nổi giận gầm lên một tiếng: "Đứng lại cho ta!"

    Bóng đen phía trước không dừng lại bước chân, nhưng người mẹ Trương Huệ lại nghe được tiếng con trai liền dừng chân xoay người lại.

    Quách Diễn nhìn thấy mẹ mình, chợt thấy xúc động, rất muốn tiến tới ôm lấy mẹ, dù sao cũng đã một năm, hắn không nhìn thấy mẹ, lúc trước sau khi mẹ hôn mê, là cùng với linh hồn rơi vào ngủ say, không có cách nào câu thông được.

    "Mẹ!" Quách Diễn duỗi tay muốn nắm lại.

    "Bảo bối." Trương Huệ vươn bàn tay trong suốt, muốn giữ chặt tay Quách Diễn, nhưng tay Trương Huệ lại xuyên qua tay Quách Diễn, căn bản không nắm được.

    Bóng đen phía trước dường như đã nhận ra tình hình ở phía sau, xoay người, nhìn chằm chằm Quách Diễn, dò hỏi: "Ngươi nhìn thấy chúng ta?"

    Quách Diễn sửng sốt, chú ý tới tầm mắt của bóng đen.

    Bóng đen một thân áo đen quần đen da đen giày đen, trên đầu còn có một nón đen che đậy nửa gương mặt hắn. Khi hắn ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt bình tĩnh đến dọa người, đôi mắt không lớn không nhỏ, mũi không cao không thấp, gương mặt có vẻ gầy ốm, nhưng xương cằm hơi nhô ra, mặt hắn rất ngay thẳng.

    Cả khuôn mặt nhìn qua bình thường không có gì lạ, hoàn toàn là dạng gương mặt vừa xoay người lại liền quên mất.

    Vẻ mặt ít khi nói cười này làm Quách Diễn có loại cảm giác quen thuộc.

    Nhìn chăm chú như vậy, hắn chợt cảm thấy bóng đen trước mắt này có chút giống với quỷ sai mà hắn nhìn thấy một năm trước! Một năm trước nhìn thấy quỷ sai, cũng là một dạng thế này.

    Chẳng lẽ, đây là quỷ sai?

    "Đúng vậy, tôi nhìn thấy được!" Quách Diễn lấy lại tinh thần, lúc này mới trả lời nói.

    Hắn theo bản năng tiến lên phía trước hai bước, ngăn giữa mẹ và bóng đen.

    Dáng người bóng đen cao cũng không cao, tầm một mét bảy, ngẩng đầu nhìn Quách Diễn, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

    Trong lòng Quách Diễn có chút không yên, nếu người trước mắt này thật sự là quỷ sai, vậy mình hiện tại có phải là đang can thiệp nhân gia làm công vụ hay không?

    Nhưng mà, hắn không quản được nhiều như vậy! Ai bảo người đối phương muốn dẫn đi là mẹ hắn!

    "Thả mẹ tôi ra, mẹ tôi còn chưa chết đâu!"

    Giọng điệu bóng đen lạnh lẽo. "Bà đã chết, ngươi có ngăn cản cũng vô dụng, dù hôm nay ngươi ngăn không cho ta dẫn bà ấy đi, thì sớm hay muộn cũng có một ngày bà ta cũng phải đi xuống. Tránh ra đi, chấp nhận hiện thực."

    Quách Diễn bảo vệ mẹ nói: "Chó má hiện thực á! Tôi chỉ biết hiện tại mẹ tôi còn chưa chết, nếu ngươi muốn dẫn bà đi, không có cửa đâu!"

    Bóng đen nhìn hắn chằm chằm. "Ngươi muốn phản kháng ta?"

    Quách Diễn không trả lời, trực tiếp kéo mặt dây chuyền trên cổ xuống nói: "Hôm nay ngươi đừng hòng dẫn mẹ tôi đi!"

    Ngay khoảnh khắc khi mặt dây chuyền bị kéo xuống, kéo tới gần bóng đen, nó phát ra luồng ánh sáng nóng cháy.

    Bóng đen nhìn chằm chằm mặt dây chuyền, hai tròng mắt bình tĩnh xuất hiện gợn sóng.

    Xoạt --

    Bỗng nhiên, một tiếng kỳ quái phát ra từ trên người bóng đen, rất rõ ràng, như là thứ gì đó đang bốc hơi.

    "Hừ, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!" Bóng đen hừ lạnh một tiếng, không ngăn cản Quách Diễn nữa, trực tiếp hóa thành một luồng khói đen, xuyên cửa rời đi.

    Nơi này là chỗ ngoặt sau hành lang, có một cánh cửa thông với cửa hông bên ngoài bệnh viện.

    Quách Diễn đuổi theo đối phương đẩy cửa ra, phát hiện bóng đen đã sớm biến mất trong bóng đêm đen nhánh.

    Hắn không lo chuyện của quỷ sai này nữa, trở lại bệnh viện, đi đến trước mặt mẹ mình.

    "Mẹ." Quách Diễn gọi một tiếng.

    Trương Huệ rơi lệ, duỗi tay muốn vuốt ve gương mặt con trai, chính là làm thế nào cũng không chạm vào được.

    "Bảo bối, mẹ, mẹ không chạm vào con được! Phải làm thế nào đây." Bà nôn nóng nói.

    Quách Diễn nói: "Mẹ, hiện tại mẹ nhanh trở về phòng cấp cứu đi, nếu không quay về là xong luôn đó."

    Trương Huệ nhìn con trai. "Nhưng mà, nếu trở về thì sau đó mẹ không nhìn thấy con được."

    Quách Diễn nói: "Mẹ, mẹ chỉ có thể trở về, về sau mới có cơ hội nhìn thấy con."

    Trương Huệ nghe theo lời con trai, Quách Diễn biết mẹ do dự, vì thế quyết đoán xoay người chạy ra chỗ ngoặt, lúc ra thì nhìn thấy Lục Thính Nam vẫn luôn đứng ở chỗ này.

    "Đừng thất thần, đi thôi." Quách Diễn gọi một tiếng.

    Lục Thính Nam sắc mặt tái nhợt đuổi kịp theo bước chân hắn, sắc mặt rất kỳ quái, tựa như đang suy nghĩ cái gì.

    Trương Huệ cuối cùng vẫn trở về phòng cấp cứu.

    Hai phút sau, bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu.

    Quách Diễn nhìn qua, phát hiện hắn có quen bác sĩ này, họ Cố, lúc trước Quách Diễn còn làm bác sĩ ở đây có gặp qua vài lần, bất quá không quen thuộc lắm.

    Cố bác sĩ nhìn thấy Quách Diễn cũng kinh ngạc, nói: "Người bệnh đã được cứu, có điều cần phải quan sát thêm, mấy ngày này cứ ở bệnh viện đi, miễn cho lại xuất hiện loại tình huống này."

    Quách Kiến Quân vội vàng gật đầu. "Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ."

    Cố bác sĩ mỉm cười nói: "Ừm, trước mắt đưa người sang phòng bệnh, các người cũng qua đó đi."

    Quách Diễn che lại vết thương trước ngực, đuổi kịp xe giường bệnh, đi được hai bước, hắn đau đến mức dựa người vào tường không đi được.

    Lục Thính Nam vội vàng qua đỡ lấy, hỏi: "Không sao chứ?"

    Quách Diễn lắc đầu: "Không sao, vừa rồi lúc kéo mặt dây chuyền xuống bị chạm vào có chút đau, từ từ sẽ hết thôi."

    Quách Diễn đỡ tường vừa mới đi được hai bước, một lão bà bỗng nhiên chui ra từ vách tường, trên mặt bà cắm đầy đinh nhìn Quách Diễn, hỏi: "Tiểu tử, cậu nhìn thấy ta?"

    Quách Diễn bị hoảng sợ, vội vàng lui về sau, khi lấy lại tinh thần, lão bà đã biến mất không thấy.

    Nghĩ đến, có lẽ là nước ngưu nhãn đã hết hiệu lực.
     
  4. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 43: Quá trùng hợp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quách Diễn có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm trước kia thoa lên nước ngưu nhãn, hiệu quả nhiều lắm chỉ nửa phút mà thôi, gần đây bị làm sao vậy? Hiệu lực sau khi thoa nước ngưu nhãn hình như lâu hơn rất nhiều.

    Hắn lười suy nghĩ nhiều về loại chuyện này, đi theo xe giường của mẹ đi vào phòng bệnh.

    Hắn quyết định tối hôm nay canh chừng ở bệnh viện, miễn cho quỷ sai lại xuất hiện.

    "Bánh Bao, hiện tại cũng không còn sớm nữa, hay là cậu về nhà trước đi." Quách Diễn ngồi trên ghế ở ngoài phòng bệnh. Hiện tại tình huống của mẹ cũng đã ổn định,

    Lục Thính Nam sắc mặt vẫn còn tái nhợt, khẽ lắc đầu. "Không cần."

    Quách Diễn cười khổ. "Yên tâm đi, có tôi ở đây chỗ này không xảy ra chuyện đâu, huống chi cậu ở bệnh viện cũng không thấy thoải mái."

    Lục Thính Nam kiên trì nói: "Tôi chịu đựng được."

    Quách Diễn còn muốn khuyên, nhưng lúc này, Cố bác sĩ đi đến trước mặt hai người, gọi một tiếng: "Quách Diễn."

    Quách Diễn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Cố bác sĩ?"

    Cố bác sĩ mỉm cười nói: "Tôi đến đây không có ý khác, chỉ là muốn nói với anh một chút về tình huống của mẹ anh, thuận tiện nói một sự kiện cho cậu biết."

    "Ừm." Quách Diễn không đứng lên, bởi vì hiện tại hắn đã cạn kiệt sức rồi.

    Cố bác sĩ mặc áo blouse trắng, gương mặt thon dài, cằm hơi nhô ra, hắn ngồi xuống đối diện với Quách Diễn, nói: "Tình huống về mẹ anh chắc là anh đã quá rõ ràng rồi."

    Quách Diễn gật đầu. "Hiểu rõ."

    Cố bác sĩ nói: "Nếu đã hiểu rõ, tôi cũng không nói nhiều lời nữa, nếu không phải đưa mẹ anh tới kịp thời, thì e là mẹ anh cũng giống với ba người trước đó không cứu được."

    Quách Diễn nghe được lời này, nghi hoặc nói: "Ba người trước đó? Có ý gì?"

    Cố bác sĩ nói: "Tôi muốn nói với anh chính là chuyện này. Anh còn nhớ một năm trước ở cửa bệnh viện có xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng không."

    "Nhớ rõ."

    Cố bác sĩ nói tiếp: "Vụ tai nạn xe kia làm chết ba mươi người, hai mươi mấy người bị thương, còn có mười người đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, mẹ anh chính là một trong số đó."

    "Trong mười người hôn mê cùng với mẹ anh, có ba người đã chết."

    Sắc mặt Quách Diễn thay đổi. "Có ba người đã chết! Tại sao lại như vậy? Tình trạng của bọn họ không phải rất ổn định sao?"

    Cố bác sĩ nói: "Tôi không biết. Nhưng đúng là như thế, ba người đã chết trong đó. Tuy nói tình trạng của họ rất ổn định, nhưng không thể chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, anh cũng là bác sĩ, phương diện này chắc là anh cũng hiểu. Tựa như hôm nay giống như tình trạng của mẹ anh, nếu không phải đưa người tới kịp lúc, chỉ sợ sẽ không cứu được."

    Quách Diễn và Lục Thính Nam nhìn nhau, ánh mắt hai người rất rõ ràng, đều cảm thấy nơi này có vấn đề.

    Cố bác sĩ nói: "Còn có chuyện tôi không biết có nên nói với anh hay không."

    Quách Diễn hỏi: "Cố bác sĩ, anh nói đi, chuyện này rất quan trọng với tôi."

    Cố bác sĩ do dự một chút, nói: "Được rồi, tôi nói với anh một chút vậy. Tuy rằng trong ba người chết trước đó tôi chỉ tiếp xúc qua một người, nhưng sau đó tôi có tra xét một chút, phát hiện tình trạng chết của ba người này có chút giống nhau."

    "Có ý gì?"

    "Bọn họ đều được đưa đến bệnh viện lúc nửa đêm mười hai giờ, kể cả mẹ anh cũng vậy. Trừ điều này ra, bọn họ đều chết vì suy tim."

    "Suy tim? Mẹ tôi cũng như vậy sao?"

    "Ừm."

    Quách Diễn nhíu mày, lập tức cảm thấy chuyện này có vấn đề.

    Quá trùng hợp!

    Nếu ngẫu nhiên xảy ra trên một người thì loại chuyện này còn có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng trùng hợp là chuyện ngoài ý muốn này lại xảy ra với bốn người, hơn nữa nguyên nhân chết đều giống nhau, chuyện này không khỏi quá trùng hợp rồi. Quách Diễn chưa bao giờ tin mấy cái chuyện trùng hợp này, mọi sự trùng hợp đều có khả năng do người làm ra.

    "Có lẽ chỉ là trùng hợp đi, dù sao bọn họ đều là bệnh nhân hôn mê, khả năng gặp phải tình trạng suy tim cũng rất lớn." Cố bác sĩ bỗng nhiên nói.

    Quách Diễn nhìn chằm chằm vào đối phương, nói: "Cố bác sĩ, có thể cho tôi nhìn xem nhật ký chữa bệnh của ba người kia không?"

    Cố bác sĩ có chút do dự. "Này.. Này chỉ sợ là không được."

    Quách Diễn nôn nóng nói: "Tôi biết thế này không hợp quy củ, anh yên tâm, tôi sẽ không để lộ ra ngoài, trước kia tôi cũng làm ở đây, hiểu rõ quy tắc nơi này."

    Cố bác sĩ bất đắc dĩ, nói: "Đươc rồi, nhưng mà nhất định phải bảo mật đấy biết không, tôi không muốn bị liên lụy."

    Vài phút sau.

    Trong phòng nghỉ cấp cứu.

    Quách Diễn và Lục Thính Nam đứng ở sau ghế dựa của Cố bác sĩ, Cố bác sĩ đang tìm hồ sơ chữa bệnh trên hệ thống bệnh viện.

    Quách Diễn nhìn chằm chằm ba bộ hồ sơ, phát hiện ba người chết này có quá nhiều điểm tương đồng.

    Ví dụ như ba người đều là phát bệnh lúc nửa đêm mười hai giờ, được đưa tới bệnh viện cấp cứu, nhưng đều không cứu được mà chết.

    Thời gian tuyên bố tử vong tuy rằng khác nhau, nhưng ba người này cũng chênh lệch nhau một hai phút mà thôi.

    Lại ví dụ như ba người đều chết vì suy tim.

    Quách Diễn hỏi: "Tôi có thể chụp một tấm ảnh không?"

    Cố bác sĩ do dự một chút, gật đầu nói: "Có thể, nhưng nhớ phải xóa."

    "Biết rồi."

    Quách Diễn chụp lại ba hồ sơ chữa bệnh này, sau đó cẩn thận quan sát.

    Cố bác sĩ tắt máy tính, ngồi trên ghế, cũng không tiếp tục dây dưa chuyện này, mà là hỏi Quách Diễn. "Quách Diễn, tôi nghe nói anh không làm bác sĩ nữa?"

    Quách Diễn sửng sốt, nghe được đối phương nói chuyện phiếm tựa như dò hỏi, gật gật đầu. "À, đúng vậy, hiện tại tôi không làm nữa."

    Cố bác sĩ cười nói: "Thật hâm mộ anh, không làm nữa cũng tốt, nói lời nói thật lòng, hiện tại tôi cũng không muốn làm, nếu không phải vợ tôi gần đây mới vừa sinh xong, thì tôi đã sớm từ chức không làm nữa rồi, quá mệt mỏi."

    Quách Diễn cười cười không trả lời, hiện tại hắn không có tâm tình nói chuyện phiếm với đối phương.

    Cố bác sĩ thấy mình nói mà không được đáp lại, nhướng mày, sắc mặt có vẻ cô đơn, từ trên ghế đứng dậy, nói: "Được rồi, các anh trở về đi, tôi cũng nên dọn dẹp một chút rồi tan tầm."

    "Ừm, trên đường cẩn thận." Quách Diễn mỉm cười chào tạm biệt, rồi rời khỏi văn phòng.

    * * *

    Bên ngoài phòng bệnh.

    Quách Diễn nhìn chằm chằm ba lịch trình chữa bệnh rất lâu, hắn hỏi với hơi thở gấp gáp: "Bánh Bao, cậu cảm thấy ba người này với mẹ tôi, có gì giống nhau không?"

    Lục Thính Nam cũng đang xem hồ sơ bệnh trên điện thoại, lắc đầu nói: "Không có."

    Quách Diễn cười lạnh nói: "Đúng vậy, hoàn toàn không có chỗ nào giống nhau, điểm giống duy nhất chính là bọn họ và mẹ tôi đều là người sống sót sau vụ tai nạn xe vào một năm trước, hơn nữa đều là người bệnh hôn mê bất tỉnh."

    Lục Thính Nam đã nhận ra ý hắn trong lời nói, nhíu mày nói: "Cậu nói là, con quỷ đã gây ra vụ tai nạn một năm trước kia lại xuất hiện?"

    Nếu thật là con quỷ của một năm trước kia lại lần nữa xuất hiện, thật sự có chút khó giải quyết.

    Lục Thính Nam vẻ mặt u sầu nhìn chằm chằm hồ sơ bệnh.

    Một năm trước, con quỷ đó gây ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng trước cổng bệnh viện, ba mươi người chết tại chỗ, nếu như nó lại xuất hiện lần nữa, ai biết có thể còn nháo ra chuyện gì càng nghiêm trọng hơn hay không.

    "Tôi không xác định." Quách Diễn nhìn chăm chú hành lang trống vắng, vừa rồi nhờ nước ngưu nhãn mà hắn nhìn thấy được vô số quỷ hồn chết thảm, nhớ tới một năm trước xảy ra đủ chuyện, trong lòng không khỏi bốc cháy một cơn lửa giận. Song quyền nắm chặt, ánh mắt càng trở nên cuồng nhiệt, trên trán nổi đầy gân xanh.

    "Nhưng nếu nó lại dám đưa tới cửa, tôi nhất định phải khiến nó tan thành mây khói."
     
  5. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 44: Chỉ còn ba người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bánh Bao, cậu nhanh chạy trở về một chuyến, đem tất cả đồ vặt có thể sử dụng đến đây. Còn có.. Hồ sơ tai nạn xảy ra một năm trước, trên đó có thông tin liên lạc với những người nhà, cậu cũng mang đến đây, thuận tiện chụp một bức ảnh gửi cho tôi, tôi sẽ liên hệ với bọn họ, để những người còn lại quay lại bệnh viện. Đã chết ba người, tôi không muốn nhìn thấy lại có người chết nữa."

    Quách Diễn có vẻ rất kích động.

    "Đã biết." Lục Thính Nam hiểu được vì sao hắn lại như vậy, đợi một năm, cuối cùng cũng có tin tức, hắn kích động cũng rất bình thường.

    Trên đường lái xe quay về văn phòng sự vụ, Lục Thính Nam vẫn luôn suy nghĩ về quỷ sai đã nhìn thấy lúc nãy.

    Đây là lần thứ hai hắn và Quách Diễn nhìn thấy quỷ sai, cảm giác luôn rất kỳ lạ, nhưng kỳ lạ thế nào lại không thể nói được, đoán có lẽ là vì đối phương là quỷ sai đi.

    Trở lại văn phòng Sự Vụ, việc đầu tiên Lục Thính Nam làm chính là tìm hồ sơ vụ tai nạn một năm trước từ trong ngăn kéo, sau đó chụp lại những thông tin liên hệ với người nhà bệnh nhân gửi qua cho Quách Diễn.

    Loại chuyện liên hệ người nhà này, vẫn là để Quách Diễn làm sẽ ổn hơn, dù sao hắn đã từng là bác sĩ, biết phải nói chuyện thế nào với người nhà của người bệnh.

    Lục Thính Nam vào phòng kho, từ bên trong lục tìm ra không ít đồ vật, một bình chu sa, một chuỗi phật châu khai quang, còn có một quyển sách dày, sách này không có bìa mặt.

    Trừ cái này ra, hắn còn đem theo lục lạc tam sinh bên cạnh sô pha.

    Về phần các loại linh phù, hắn đã sớm dùng hết rồi, lão nhân trong miếu ở ngoài thành Đồng Châu gần đây không rõ tung tích, không ai vẽ bùa cho bọn họ.

    Hắn cầm nhiều đồ vật thế này nhanh chóng quay trở lại bệnh viện.

    Lúc trở lại bệnh viện, hắn nhìn thấy Quách Diễn đang gọi điện thoại cho những người nhà của bệnh nhân, nên hắn không đi qua quấy rầy, từ trong ba lô lấy ra quyển sách dày nặng, bắt đầu lật xem.

    Hơn mười phút sau, Quách Diễn cầm điện thoại đi đến bên cạnh hắn, sắc mặt ngưng trọng nói: "Bọn họ đều đã chết rồi."

    Tay Lục Thính Nam đang lật xem sách chợt dừng lại, kinh ngạc nói: "Đều đã chết!"

    Quách Diễn nhíu chặt mày trầm giọng nói: "Ừm, ngoại trừ mẹ tôi còn có hai người khác ra, bảy người khác tất cả đều đã chết."

    Lục Thính Nam há miệng thở dốc không nói ra lời, âm khí trong bệnh viện rất nặng, đặc biệt là lúc nửa đêm, làm hắn rất không thoải mái. Giờ phút này nghe thấy tin tức này, Lục Thính Nam cảm thấy chuyện này có chút nghiêm trọng.

    Quách Diễn nói: "Tôi xác minh qua, ngoại trừ ba người được đưa đến bệnh viện ra, thì bốn người kia đều xảy ra chuyện vào buổi tối, không biết thời gian cụ thể, cụ thể thế nào cả nguyên nhân chết người nhà cũng không biết. Nhưng có một điều có thể xác nhận, người đầu tiên tử vong bắt đầu từ hai tháng trước."

    Lục Thính Nam sửng sốt. "Bắt đầu từ hai tháng trước.. Vậy chẳng phải là vừa lúc?"

    "Ừm, đúng là vừa lúc." Quách Diễn hít thở nặng nề. "Hai tháng, một tuần chết một người, hôm nay đến phiên mẹ tôi, vừa vặn tám người. Xem ra gã khốn kia thật sự đã trở lại. Hừ! Một tuần giết một người, là không muốn bị chú ý sao?"

    Lục Thính Nam bỗng nhiên nghĩ đến còn hai người bệnh khác, hỏi: "Vậy còn hai người còn lại thì sao? Làm sao bây giờ?"

    Quách Diễn nói: "Tôi đã thông báo cho bọn họ, bảo bọn họ sáng ngày mai tới bệnh viện kiểm tra, miễn cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tên khốn đó trước đó đã xuống tay với mẹ tôi, nhưng chúng ta đã quấy rầy kế hoạch của nó, không chừng kế tiếp nó vẫn tiếp tục xằng bậy. Để bọn họ tới bệnh viện, chúng ta cũng dễ nhìn chằm chằm hơn."

    Lục Thính Nam hơi nhíu mày, không nói gì. Trong lòng vẫn luôn suy nghĩ một việc.

    Một tuần giết một người, vì sao cảm giác có chút quen thuộc đâu?

    Quách Diễn hỏi: "Đúng rồi, mang đồ vật đến chưa?"

    "À, mang tới rồi, đều ở trong túi."

    Quách Diễn từ trong túi lấy ra một một bình chu sa, đi về phía phòng bệnh của mẹ hắn.

    * * *

    Sáng sớm hôm sau, hai người hôn mê kia được đưa tới bệnh viện.

    Đêm qua, Quách Diễn đi tìm Cố bác sĩ vừa sắp tan tầm, nhờ hắn giúp một chút.

    Tuy rằng Cố bác sĩ rất khó hiểu, nhưng sau khi hắn biết được mười người đang hôn mê kia đã có bảy người chết, liền đồng ý với Quách Diễn, giúp hắn kiểm tra hai người bệnh còn lại, thuận tiện bảo bọn họ ở lại trong viện để quan sát.

    Sau khi người nhà của hai người bệnh đó biết được mấy người bệnh khác đã xảy ra chuyện, đều rất phối hợp để người bệnh ở lại bệnh viện.

    Dù là ai cũng không muốn người nhà mình đột nhiên chết.

    Tóm lại, sự tình rất thuận lợi.

    Cả đêm không ngủ giờ phút này Quách Diễn đã quá mệt mỏi rồi, hơn nữa ngực hắn vẫn còn bị thương, dưới sự khuyên bảo của Lục Thính Nam, hắn tìm một nơi nghỉ ngơi.

    Ban ngày âm khí ở bệnh viện cũng không mạnh, cho nên Lục Thính Nam ở chỗ này cũng không cảm thấy khó chịu.

    Mấy ngày kế tiếp.

    Vào ban ngày, Lục Thính Nam sẽ nhìn chằm chằm vào phòng bệnh, để ý những người bệnh đó.

    Chờ đến buổi tối, âm khí trong bệnh viện nhiều hơn, Quách Diễn sẽ thay ca tiếp tục để ý mẹ hắn còn cả hai người bệnh đang nằm trong viện kia.

    Hai ngày qua trôi qua rất bình an, Quách Diễn chờ đợi thứ kia nhưng vẫn không thấy nó tới.

    Mấy ngày nay hắn không có tâm tư đi làm chuyện khác, càng không rãnh đi quản chuyện khác, tất cả sự chú ý của hắn đều ở trên người mẹ hắn.

    Ngày hôm qua ba hắn có đi tìm hắn, muốn nói chuyện với hắn, nhưng chưa nói được vài câu, hai cha con đã muốn cãi nhau, Quách Diễn dứt khoát xoay người tránh ra, không muốn nói chuyện với ba hắn nữa.

    Hai ngày nay Lục Thính Nam vẫn luôn bận rộn xem xét tư liệu, Quách Diễn biết hắn đang tìm kiếm manh mối của vật kia, còn có phương pháp giết chết nó.

    Nhưng mấy thứ này một năm trước Quách Diễn đã sớm xem qua toàn bộ rồi.

    Không điều tra ra được gì cả.

    Một năm trước lúc xảy ra tai nạn xe, tất cả camera ở xung quanh bệnh viện đều bị hỏng không rõ nguyên do, bao gồm cả camera trên xe, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị phá hỏng.

    Cho nên không thể tìm thấy ghi hình về thứ đó, dường như là do nó cố ý làm vậy.

    Quách Diễn nói với Lục Thính Nam không cần xem nữa, bọn họ cần phải làm hiện tại là chờ đợi, chỉ cần nó xuất hiện, Quách Diễn có nắm chắc sẽ giết chết được nó.

    Nhưng Lục Thính Nam lại không chút để ý, vẫn kiên trì tra tư liệu, hơn nữa Quách Diễn cảm thấy cách làm của hắn có chút quá mức, nếu đã điều tra không được, vì sao còn muốn tra đâu? Này không phải là đang làm chuyện vô ích?

    Buổi tối ngày thứ ba.

    Thứ kia vẫn như cũ không xuất hiện.

    Lục Thính Nam vẫn như cũ đang tra tư liệu, cũng không biết đang tra cái gì.

    Theo thời gian trôi qua, Quách Diễn càng lo lắng, hắn cứ cảm thấy thứ đồ vật kia đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm hắn, sau đó chờ khi tinh thần hắn lơi là đi thì sẽ đến tìm mẹ hắn, lại ra tay một lần nữa.

    Quách Diễn rất rõ hiện tại bản thân hắn đã bắt đầu lo âu, nhưng không có cách gì cải thiện, trước khi nó vẫn chưa bị giết, thì e là vĩnh viễn hắn cũng không thể nào thả lỏng được.

    Bệnh viện không thể hút thuốc, nhưng hắn lại không dám rời khỏi bệnh viện, cho nên chỉ có thể đi WC, nhưng mỗi lần mới vừa chăm thuốc lá trên tay, không hút được mấy cái, hắn đã vứt thuốc lá chạy đến cửa phòng bệnh, nhìn mẹ hắn nằm trong phòng bệnh, còn có cả người ba trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu.

    Xung quanh phòng bệnh đã được hắn đổ đầy chu sa, có thể ngăn cản được quỷ hồn tiến vào, nhưng mà có thể ngăn cản được thứ kia hay không, hắn không nắm chắc được.
     
  6. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 45: Một tuần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ chớp mắt, từ lúc mẹ Quách Diễn xảy ra chuyện đến bây giờ, cũng đã được một tuần.

    Nhưng thứ kia trước sau như một vẫn không xuất hiện.

    Dựa theo quy luật một tuần giết một người của nó, thì mười hai giờ tối hôm nay, có lẽ nó sẽ xuất hiện.

    Hiện tại là chín giờ sáng thứ sáu, khu nằm viện cũng không ầm ĩ, Quách Diễn đi ra hành lang đứng gần cửa sổ bên ngoài phòng bệnh hút thuốc, Quách Kiến Quân đã đi làm, trước đó ông xin nghỉ phép hai ngày, hiện tại đã hết ngày phép, chỉ có thể trở về đi làm.

    Hôm nay Lục Thính Nam đến muộn, đáng lẽ hắn đã mang đồ ăn sáng vào khu nằm viện tầm khoảng bảy giờ rồi mới phải, nhưng hiện tại đã chin giờ, mà vẫn chưa thấy hắn đâu.

    Quách Diễn rất muốn gọi điện thoại hỏi một chút, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

    Lục Thính Nam là một người đáng tin cậy, nếu hắn đến muộn, khẳng định là có lý do, so với chuyện gọi điện thoại qua hỏi, còn không bằng chờ đợi ở bệnh viện.

    Bất quá, chưa đến một lát, điện thoại trong túi Quách Diễn rung lên.

    Tiếng rung ong ong rất vang.

    Hắn lấy điện thoại ra xem, phát hiện là Lục Thính Nam gọi tới, liền ấn nút nghe.

    "Alo, Oa tử, bên chỗ tôi tra được một ít đồ vật, hiện tại tôi vẫn chưa thể xác định, buổi tối tôi mới đến bệnh viện."

    Lục Thính Nam chỉ nói một câu như vậy, Quách Diễn muốn hỏi hắn đã tra được gì rồi, nhưng đối phương đã cúp máy, chuyện này làm cho Quách Diễn cảm thấy kỳ lạ, một tuần qua tiểu tử này vẫn luôn tra tư liệu, chẳng lẽ hắn thật sự đã tra được tư liệu về thứ kia?

    Không nghĩ nhiều, Quách Diễn dập tắt thuốc trong tay, trở lại phòng bệnh, giờ phút này y tá đang ở trong phòng bệnh kiểm tra tình trạng cho mẹ hắn.

    Phòng bệnh là phòng đơn, hai người hôn mê kia cũng đang nằm ở hai phòng kế bên, Ở cửa và cửa sổ của ba phòng này đều đã được Quách Diễn thoa chút chu sa, hiện tại hắn cũng chỉ có thể làm được thế này, chu sa có thể có hiệu quả hay không, ai cũng không nắm chắc được.

    Nhưng từ kinh nghiệm trước đó, thì chu sa quả thật có thể ngăn cản quỷ hồn ở một trình độ nhất định nào đó.

    Hắn đi đến bên cạnh giường mẹ hắn, nhìn gương mặt bà gầy ốm, trong lòng rất đau.

    Mẹ hắn đã hôn mê được một năm, thân thể cơ năng không được rèn luyện, sẽ bắt đầu dần dần thoái hóa, hơn nữa dinh dưỡng hút vào khó khăn, thân thể từ từ gầy ốm cũng là chuyện không có cách nào thay đổi được.

    Ở bệnh viện mấy ngày nay, từ sau buổi tối ngày đầu tiên gặp được linh hồn mẹ, mỗi buổi tối Quách Diễn đều sẽ thoa nước ngưu nhãn lên mí mắt mình, muốn thử nhìn xem có thể lại nhìn thấy linh hồn bà không.

    Nhưng tình huống hiện thực rất bất đắc dĩ, linh hồn sau khi nhập lại cơ thể, tựa như lúc trước, cả linh hồn và cơ thể lại lần nữa lâm vào ngủ say, không có cách nào tỉnh lại.

    * * *

    Không gian lặng yên, mặt trời mọc phía đông rồi lặn ở phía tây, lúc này đã là mười một giờ rưỡi tối.

    Khu phòng bệnh sẽ tắt đèn lúc chín giờ để người bệnh ngủ, có điều chỗ Quách Diễn là phòng bệnh cho một người, chuyện tắt đèn hắn có thể tự mình tắt, hơn nữa mẹ hắn vốn đã hôn mê sâu, cũng không cần tắt đèn ngủ.

    Có điều vì không để y tá sinh ra nghi ngờ, Quách Diễn đã tắt đèn vào lúc mười giờ rồi.

    Hắn thoa lên nước ngưu nhãn, tuỳ thời chú ý tình huống trong và ngoài phòng bệnh. Khu nằm viện có rất nhiều quỷ hồn, nhưng phần lớn đều là vô ý thức bay tới bay đi, không có gây nguy hại cho người khác. Bởi vì nơi cửa phòng bệnh của hắn có chu sa, quỷ hồn nhìn đến chu sa đều không tiến vào, điều này làm hắn an tâm không ít.

    Hiện tại đã gần sắp mười hai giờ, hắn mở to mắt thâm quầng, đang ngồi đợi Lục Thính Nam đến.

    Ở tầm khoảng mười phút nữa là sẽ đến mười hai giờ, lúc này Lục Thính Nam đẩy ra cửa phòng bệnh, rón ra rón rén cẩn thận đi vào phòng bệnh.

    Quách Diễn nhìn thấy hắn, nhỏ giọng hỏi: "Sao bây giờ cậu mới đến!"

    Lục Thính Nam thả xuống ba lô đang quải phía sau nói: "Đang làm một thứ đồ vật, có chút phiền toái."

    Quách Diễn nhíu mày nói: "Hiện tại sắp đến mười hai giờ, tên khốn kia còn chưa xuất hiện."

    Lục Thính Nam nói: "Đừng nóng, tôi nghĩ chắc chắn nó sẽ xuất hiện."

    Quách Diễn kinh ngạc khó hiểu. "Sao cậu lại xác định như vậy?"

    Gương mặt Lục Thính Nam tái nhợt run run nói. "Tôi cũng không xác định, nhưng mà dựa theo thói quen nó, không có lý do gì mà nó không xuất hiện."

    "Thói quen nó?" Quách Diễn không hiểu ý này của hắn, vừa định hỏi, thì chợt nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh có một bóng đen.

    Lục Thính Nam lúc này nói: "Tới!"

    Quách Diễn tập trung tinh thần, hai người đi đến cửa phòng bệnh, xuyên thấu qua khe cửa nhỏ trên cửa sổ, nhìn bóng đen bên ngoài chậm rãi đi lại, áo đen, nón đen, quần đen, nhìn qua rất quen thuộc.

    Quanh thân bóng đen có từng luồng khói đen lượn lờ, ngăn cách quỷ hồn xung quanh muốn tới gần nó.

    Quách Diễn nhìn chằm chằm bóng đen, kinh ngạc nói: "Quỷ sai! Sao hắn lại đến!"

    Lục Thính Nam không nói gì, nheo hai mắt lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm quỷ sai bên ngoài.

    Sau khi Quỷ sai đi qua cửa, tiến tới giữa phòng bệnh bên cách vách. Hai người Quách Diễn nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó Quách Diễn muốn đi qua đó, nhưng lại bị Lục Thính Nam giữ chặt lại.

    "Đừng nóng vội."

    Quách Diễn nhìn Lục Thính Nam, đầu óc vừa xoay chuyển, một ý nghĩ khủng bố hiện lên trong đầu hắn, hắn nhỏ giọng hỏi: "Bánh Bao, có phải cậu đã tra ra cái gì rồi đúng không? Quỷ sai này có quan hệ với vụ tai nạn xe vào một năm trước?"

    Lục Thính Nam lắc đầu nói: "Không biết, trước nhìn đã, đừng nóng vội."

    Quách Diễn có thể không nóng nảy sao, từ lúc quỷ sai này xuất hiện, trong lòng hắn đã có một suy nghĩ không thực tế. Một tuần trước lúc bệnh tình của mẹ hắn nguy kịch, quỷ sai này cũng xuất hiện hơn nữa còn muốn dẫn linh hồn mẹ hắn đi.

    Hiện tại một tuần trôi qua, quỷ sai lại lần nữa xuất hiện, đến dẫn linh hồn của người bệnh đang hôn mê ở cách vách, này cũng không phải là trùng hợp!

    Cho nên Quách Diễn mới có thể nghĩ đến, một năm trước là do quỷ sai này tạo ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng kia! Sau đó hiện tại một lần nữa hắn lại xuất hiện, tới để dọn tàn cục.

    Nhưng mà, vì sao quỷ sai lại làm như vậy?

    Quách Diễn nghĩ không ra.

    Tích tích tích tích tích --

    Bỗng nhiên, tiếng cảnh báo giám hộ vang lên từ phòng bệnh cách vách, mấy người y tá đang trực ban vội vàng chạy tới phòng bệnh.

    Cùng lúc đó, hai người Quách Diễn nhìn thấy quỷ sai toàn thân màu đen dẫn theo một linh hồn mê mang bối rối đi ra ngoài cửa, linh hồn mê mang này, đúng là người bệnh đang hôn mê bất tỉnh bên phòng cách vách.

    Quách Diễn thấy một màn như vậy, càng cảm thấy suy đoán của mình đúng.

    Tất cả đều là quỷ sai này làm!

    Hắn không vội vã lao ra ngoài, bởi vì Lục Thính Nam vẫn luôn lôi kéo hắn, không cho hắn nhúc nhích.

    Chờ đến khi quỷ sai và linh hồn biến mất khỏi tầm mắt hai người, Lục Thính Nam mới nói: "Đi, theo sau!"

    Hai người đi ra ngoài phòng bệnh, trong phòng bệnh cách vách đã có bác sĩ trực ban đi vào, cảnh báo giám hộ cũng đã đóng, nhưng âm thanh của bác sĩ và y tá vẫn truyền đến từ bên trong.

    Quách Diễn không thể quản bọn họ, đuổi kịp quỷ sai phía trước đã rời khỏi khu phòng bệnh, tiến đến hàng hiên.

    Lúc đuổi theo, Lục Thính Nam lấy ra hai chiếc đèn pin từ ba lô, đưa cho Quách Diễn một cái, sau đó hai người đẩy ra cửa hàng hiên, Lục Thính Nam dứt khoát mở đèn pin, một luồng sáng nhắm ngay quỷ sai đang muốn xuống lầu phía trước.

    "..."

    Lúc này, bị đèn ánh sáng tím chiếu đến quỷ sai tức khắc phản ứng lại, một tiếng kêu thảm thiết sắc bén thiếu chút nữa đâm thủng màng tai hai người.

    Quách Diễn che lỗ tai không nhịn được mắng: "Mẹ nó!"
     
    Last edited: Oct 25, 2024
  7. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 46: Giả Soa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mau dùng đèn pin chiếu nó!" Lục Thính Nam hô lên.

    Màng tai Quách Diễn vừa rồi bị tiếng thét chói tai chấn đến không nghe được gì, chỉ có thể há mồm hỏi: "Cậu nói cái gì?"

    Lục Thính Nam chỉ chỉ đèn pin trong tay, Quách Diễn tức khắc hiểu ý, mở đèn pin, một luồng ánh sáng màu tím chiếu vào thân thể đen nhánh của Quỷ Sai.

    Lúc này, cơ thể của Quỷ Sai bị ánh sáng tím này chiếu thẳng vào, sương đen lượn lờ trên cơ thể không ngừng ngăn cản ánh sáng tím, nhưng sương đen này khi đụng tới ánh sáng tím lập tức liền bốc hơi, phát ra tiếng xích xích, không đến một lát, sương đen quanh người Quỷ Sai hầu như biến mất không còn gì, hắn rốt cuộc cũng không có cách nào ngăn cản được ánh sáng tím này.

    Không đến một lát, thân hình hắn vốn dĩ màu đen biến thành màu xám, làn da vốn bình thường chỉ một thoáng liền mọc đầy vảy.

    Cả khuôn mặt cũng từ một gã đàn ông trung niên biến thành quái vật miệng đầy răng nanh.

    Nó vươn tay đầy vảy ra che lại ánh sáng tím đang chiếu vào người nó, toàn thân bị chiếu đến phát tím, thậm chí có dấu hiệu bị bỏng. Cơ thể nó xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn không thể động đậy, một gương mặt mọc đầy gai nhọn nhìn qua vô cùng suy yếu.

    Lục Thính Nam thấy một màn như vậy, chợt dời ánh sáng tím đang chiếu lên người nó ra, nhìn dáng vẻ thứ này có vẻ không động đậy nổi.

    Quách Diễn nhìn chằm chằm quái vật có diện mạo khủng bố trước mắt, rất không hiểu vì sao một Quỷ Sai lại biến thành như vậy.

    "Quả nhiên!" Lục Thính Nam lẩm bẩm trong miệng một tiếng.

    Lỗ tai Quách Diễn đã trở lại bình thường, nghe thấy hắn lẩm bẩm liền hỏi: "Quả nhiên cái gì? Bánh Bao, rốt cuộc cậu biết gì rồi? Quỷ Sai này sao lại biến thành như vậy?"

    Ở góc tường trong hàng hiên, cả người quái vật mọc vảy màu xám vô cùng suy yếu, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào đèn pin trong tay hai người.

    Lục Thính Nam nhìn nó nói: "Nó không phải là Quỷ Sai gì cả, cụ thể là thứ gì thì tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà tôi tra được trên tư liệu có nói gã này gọi là Giả Soa, cũng được gọi là Hôi Vô Thường."

    "Giả Soa? Hôi Vô Thường?" Quách Diễn nghe không hiểu.

    Lục Thính Nam giải thích nói: "Trước kia mọi người gọi Quỷ Sai là Hắc Bạch Vô Thường, bởi vì Hắc Bạch Vô Thường chuyên môn tới câu hồn. Về phần tên này vì sao được gọi là Hôi vô thường, là bởi vì nó cũng có năng lực câu hồn. Nhưng khác nhau là, Hắc Bạch Vô Thường câu hồn là vì dẫn linh hồn đi đầu thai. Mà tên này câu hồn là vì để ăn luôn những linh hồn đó."

    Quách Diễn trừng mắt, khiếp sợ nói: "Cho nên, linh hồn của những người đó đều là bị nó câu đi?"

    Lục Thính Nam gật đầu nói: "Đúng vậy, chắc là vậy không sai."

    Quách Diễn nhìn con quái vật trước mắt, trong lòng dâng lên cơn lạnh, nếu không phải trước đó mình tới kịp thời, linh hồn của mẹ hắn có phải đã bị nó ăn rồi không?

    "Nhưng mà Bánh Bao, sao cậu lại biết nó là giả.. soa?" Quách Diễn đối tên này có chút xa lạ.

    Lục Thính Nam lắc đầu nói: "Tôi trước đó cũng không xác định. Mãi đến khi nó lại xuất hiện câu hồn lần nữa, tôi mới dám xác định nó là Giả Soa."

    Quách Diễn cạn lời, vạn nhất nghĩ sai rồi làm sao đây?

    Lục Thính Nam sắc mặt không đổi, bình tĩnh nói: "Oa tử, cậu còn nhớ rõ tuần trước lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy nó là tình huống nào không?"

    Quách Diễn chớp mắt, gật đầu nói: "Nhớ rõ."

    "Lúc ấy khi tôi nhìn thấy Giả Soa này trong lòng có nghi vấn, nhưng lúc đó tôi không nghĩ nhiều, bởi vì tôi cảm thấy chuyện này nếu liên quan đến vụ tai nạn xe một năm trước, như vậy Giả Soa này hẳn là không có vấn đề, kẻ giết người hẳn là quỷ hồn đã gây ra vụ tai nạn xe một năm trước."

    Lục Thính Nam nhìn chằm chằm vào Giả Soa nói tiếp, "Nhưng mà sau đó lúc tôi tra tư liệu thì nghĩ tới một quy luật."

    "Quy luật gì?"

    Lục Thính Nam nói: "Quy luật một tuần chết một người. Ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, dù sao có rất nhiều quỷ hồn giết người đều có quy luật của mình, không nhất định chính là Giả Soa. Nhưng sau đó khi tôi nhìn đến cô hồn dã quỹ khác ở bệnh viện, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, Quỷ Sai này vì sao muốn dẫn mẹ cậu đi? Mà không phải là dẫn cô hồn dã quỷ trong bệnh viện này?"

    Quách Diễn hiểu ý Lục Thính Nam, nhíu mày nói: "Cậu là nói, lúc ấy thời gian Quỷ Sai xuất hiện quá trùng hợp?"

    Lục Thính Nam gật đầu. "Ừm, quá trùng hợp, mẹ cậu rõ ràng chỉ là hôn mê, còn chưa chết, Quỷ Sai vì sao lại dẫn mẹ cậu đi? Những linh hồn phiêu đãng khác trong bệnh viện, bọn họ đã chết rất lâu, vì sao Quỷ Sai không dẫn bọn họ rời đi? Cho nên sau đó tôi lại tra xét một chút, lại kết hợp với quy luật một tuần chết một người, cảm thấy thứ chúng ta nhìn thấy cũng không phải là Quỷ Sai, mà là Giả Soa!"

    "Bởi vì Giả Soa cũng không thích những linh hồn của người chết, bọn họ càng thích những linh hồn của người đang hôn mê bất tỉnh hoặc gần chết, bởi vì linh hồn như vậy sạch sẽ nhất thuần khiết nhất, trên người không có bất kỳ âm khí gì, hơn nữa còn dễ dàng lừa gạt nhất."

    Quách Diễn không nghĩ tới Lục Thính Nam lại tra được nhiều thứ như vậy, nhìn Giả Soa vô cùng suy yếu ở góc tường, khóe miệng hắn run rẩy, rất muốn trực tiếp đánh chết nó!

    Hắn một lần nữa mở ra đèn pin trong tay, chiếu vào Giả Soa.

    "A! Đau đau đau đau! Đừng chiếu đừng chiếu nữa!" Giả Soa không ngừng kêu thảm xin tha.

    Quách Diễn tắt đèn pin, không tiếp tục chiếu nữa, nhìn chằm chằm Giả Soa, trong lòng cân nhắc một phen, quyết định hỏi một chút chuyện. "Ngươi là Giả Soa?"

    Giả Soa gật gật đầu, trên gương mặt ghê tởm lại lộ vẻ ủy khuất, nhìn khiến người ta ớn lạnh.

    Quách Diễn hỏi tiếp: "Nói cho tao, vì sao mày muốn giết chết những người đó?"

    Hắn hỏi như vậy là có mục đích, Giả Soa này có khả năng không phải là quỷ hồn đã gây ra vụ tai nạn của một năm trước, nhưng nếu nó tới giết chết những người này, khẳng định có quan hệ với quỷ hồn đó!

    Giả Soa ấp úng nói: "Tôi, tôi.. Bọn họ, bọn họ dù sao vẫn chưa tỉnh lại, tôi, tôi giết chết bọn họ có cái gì sai?"

    Quách Diễn khóe miệng run rẩy, bật đèn chiếu vào mặt Giả Soa, hắn tức khắc kêu gào thảm thiết.

    "Đừng có qua loa qua chuyện với tao, mày tốt nhất thành thật chút, nói cho tao biết, vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra trước cổng bệnh viện một năm trước, có quan hệ gì với mày?"

    Giả Soa nhìn Quách Diễn, lại liếc mắt nhìn Lục Thính Nam ở phía sau, ánh mắt có chút co rúm lại.

    Sau đó tròng mắt xoay chuyển, nó chợt nghĩ đến một việc, nhìn Quách Diễn, nói: "Tôi, tôi có thể nói cho anh biết tình huống vụ tai nạn một năm trước, nhưng mà, nhưng tôi chỉ có thể nói cho một mình anh, hắn, hắn phải tránh đi."

    Giả Soa chỉ Lục Thính Nam, tựa hồ rất sợ hãi.

    Lục Thính Nam ngẩn người, rất kinh ngạc, "A đù? Tôi không thể nghe sao?"

    Quách Diễn nhíu mày cả giận nói: "Tao không rãnh chơi đùa với mày, nếu mày muốn chơi, đừng trách tao trực tiếp giết mày!"

    Giả Soa hoảng sợ, nhưng nghĩ lại còn nói thêm: "Tôi biết anh muốn hỏi cái gì, không phải anh muốn biết kẻ đằng sau vụ tai nạn một năm trước là ai sao! Tôi biết tên kia là ai, nhưng mà.. Nhưng hắn phải đi ra ngoài, tôi chỉ có thể nói với một mình anh, hơn nữa sau khi tôi nói xong, anh phải thả tôi đi. Nếu không thì, anh cứ trực tiếp giết tôi đi!"

    Quách Diễn khóe miệng run rẩy, thật sự rất muốn trực tiếp giết nó. Nhưng tên này nhìn qua tựa như thật sự có biết gì đó, mình nên làm gì đây?
     
  8. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 47: Ký ức cùng bí mật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quách Diễn nhìn hắn chằm chằm, quay đầu lại nói với Lục Thính Nam phía sau: "Bánh Bao, cậu tránh mặt một lát, chờ hắn nói xong sau đó cậu lại vào."

    Lục Thính Nam sắc mặt quái dị. "Thật sự.. Muốn tôi đi ra ngoài?"

    "Ừ, cậu đi ra ngoài trước, yên tâm đi, tôi không sao đâu." Lúc Quách Diễn nói lời này, vươn tay sờ sờ ngực.

    Lục Thính Nam hiểu rõ, xoay người ra cửa, rời khỏi hàng hiên.

    Quách Diễn quay đầu lại. "Hắn đi rồi, hiện tại mày có thể nói."

    Giả Soa nói: "Anh, anh thề trước đã, thề tuyệt đối không giết tôi."

    Quách Diễn nheo mắt, trong lòng hắn đã sớm muốn phẫn nộ rồi, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở ra đèn pin chiếu vào mặt hắn, cũng mặc kệ Giả Soa đau đớn, giọng điệu lạnh băng nói: "Hiện tại mày không có tư cách nói điều kiện với tao, đừng tưởng rằng mày biết một chút chuyện là tao không dám giết mày, cùng lắm thì sau khi giết xong tao lại tự đi tra, một ngày nào đó tao cũng điều tra ra."

    Giả Soa kêu thảm thiết không ngừng, vội vàng la lên: "Tôi nói tôi nói.. Tôi nói hết."

    Quách Diễn tắt đi đèn pin, trầm mặc không lên tiếng, chờ Giả Soa nói.

    Giờ phút này sắc mặt Giả Soa lơi lỏng không ít, nhìn Quách Diễn nói: "Vì để anh tin tưởng tôi, tôi có thể nói cho anh, tôi có một năng lực, khi tôi ăn những linh hồn mấy người đó, tôi có thể nhìn thấy tất cả chuyện mà bọn họ đã nhìn thấy trước khi hôn mê. Anh có thể không tin, nhưng tôi nói đều là thật."

    "Tôi không có liên quan gì đến vụ tai nạn xe một năm trước, tôi biết là vì tôi thấy được ký ức trước khi hôn mê của những người đó. Cũng chính vì vậy, cho nên sau khi tôi nhìn thấy ký ức của người đầu tiên, vì để thuận tiện che giấu, mới có thể từng bước ăn linh hồn của những người này, tôi thật sự không có liên quan đến vụ tai nạn một năm trước.."

    "Đừng có nói vô nghĩa!" Quách Diễn cả giận nói, ngắt ngang Giả Soa đang nói.

    Giả Soa giật mình, nói tiếp: "Được rồi.. Thì là, trong những ký ức trong vụ tai nạn kia, tôi còn thấy được một con quỷ."

    "Tôi không biết con quỷ đó là ai, trên người nó âm khí rất mạnh, mạnh đến gần như bao vây tất cả linh hồn lại. Lúc tai nạn xảy ra, kỳ thật lúc đầu người chết không nhiều như vậy, chỉ chết bảy tám người thôi."

    "Sau đó?"

    "Sau đó, hai mươi mấy người chết khác, đều là bị con quỷ đó giết chết! Tôi nhìn thấy từ ký ức của những người đó, lúc con quỷ kia đang giết những người đó, đều sẽ nói một câu."

    Quách Diễn hỏi: "Nói cái gì?"

    Giả Soa nhớ lại nói: "Chính là nói những lời này 'Đều là các ngươi hại chết ta, hiện tại ta tới tìm ngươi đền mạng'!" Sau đó, sau đó những người đó đã bị con quỷ giết chết. Tôi, tôi chỉ nhìn đến được như vậy, còn chuyện khác tôi cũng không biết. "

    Quách Diễn hỏi:" Tao mặc kệ những người đã chết đó, tao muốn biết, mẹ tao, còn có chín người khác vì sao lại hôn mê bất tỉnh? "

    Giả Soa nói:" Cái này, này hình như là bởi vì bọn họ thấy được quỷ hồn kia đi, bị âm khí trên người quỷ hồn ăn mòn linh hồn, cho nên, cho nên mới không tỉnh lại. "

    Quách Diễn rơi vào trầm tư.

    Sắc mặt Giả Soa rối rắm nói:" Tôi, tôi đã nói xong rồi, anh, anh có thể thả tôi đi không? Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi. "

    Quách Diễn nhìn hắn chằm chằm, hừ lạnh một tiếng." Nếu mày chỉ biết chút như vậy, xin lỗi, tao chỉ có thể giết mày thôi. "

    Hắn nói lời này, liền mở ra đèn pin.

    Giả Soa nhìn thấy động tác hắn, vội vàng nói:" Đừng đừng đừng, tôi tôi tôi còn biết một việc! "

    " Chuyện gì? "

    Giả Soa chỉ bên ngoài cửa hàng hiên, nói:" Chính là, chính là chuyện của bạn anh. "

    Quách Diễn nhíu mày, sắc mặt nghi hoặc tò mò" Bạn tao? "

    * * *

    Bên ngoài cửa lớn hàng hiên, Lục Thính Nam không nghe được nội dung đối thoại giữa Quách Diễn và Quỷ Soa.

    Hắn nhìn linh hồn mê mang bối rối bên cạnh, liền ngẩn người.

    Linh hồn này không phải là linh hồn vừa bị Giả Soa câu ra ngoài sao? Sao cô ta còn chưa nhập vào thân thể của mình?

    Đây là một cô nữ sinh, nhìn qua rất xinh đẹp.

    Giờ phút này cô nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn thân thể trong suốt của mình, hoàn toàn không hiểu sao lại thế này?

    " Này, này. "Lục Thính Nam goi cô ta vài tiếng.

    Em gái nhỏ nghe thấy, kinh ngạc nói:" Anh nhìn thấy em? "

    Lục Thính Nam nói:" Ừ, tôi nhìn thấy em. Em biết tình huống hiện tại của mình là thế nào không? "

    Em gái nhỏ nói:" Biết, em đã chết rồi! Em còn nhớ vừa rồi còn có người đến dẫn em đi đầu thai, như thế nào lại không thấy? "

    Cô nhìn nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm Quỷ Sai.

    Lục Thính Nam cười nói:" Nói cho em một tin tức tốt, em còn chưa chết, hiện tại em có thể trở lại thân thể mình, nếu lại trì hoãn nữa, chỉ sợ em sẽ chết thật đấy. "

    Em gái nhỏ nghe được lời này, ánh mắt lại lần nữa mê mang, ngẩn ra hai giây mới hỏi:" Thật vậy sao? "

    Lục Thính Nam gật đầu." Đương nhiên là thật, tôi có thể dẫn em trở về. "

    " Được. "Cô sảng khoái trả lời nói, nhưng rất nhanh sau đó vẻ mặt lại xìu xuống." Nhưng mà, nếu em trở về, có phải vẫn tiếp tục hôn mê không? "

    Lục Thính Nam không muốn lừa nàng, gật đầu nói:" Ừ, tạm thời vẫn chưa tỉnh lại. "

    Cô nói:" Vậy em có thể không quay về không? Dù sao trở về cũng không tỉnh lại. "

    Lục Thính Nam nói:" Nhưng ba mẹ em sẽ rất lo lắng. "

    Cô nói:" Sẽ không đâu, bởi vì ba mẹ em đã sớm qua đời rồi. "

    Lục Thính Nam tức khắc nghẹn lời.

    Em gái nhỏ nói tiếp:" Em sống trong nhà của cô em, con người em rất không ngoan, tạo thêm rất nhiều phiền toán cho cô em. Hơn nữa bây giờ em lại như vậy, cô lại đến chăm sóc em, em cảm thấy em chết vẫn tốt hơn, như vậy, cô em sẽ không cần lại chăm sóc em nữa, bọn họ cũng có thể nhẹ nhàng một chút, anh nói xem có đúng không. "

    Lục Thính Nam không biết nên trả lời như thế nào, há miệng thở dốc, suy nghĩ hồi lâu mới nói:" Nhưng mà, tồn tại mới có hy vọng, chết rồi thì cái gì cũng không còn "

    Em gái nhỏ cười nói:" Anh thật tốt bụng. "

    "... "

    Lục Thính Nam cười khổ, vẫn là lần đầu tiên bị một em gái nói tốt bụng.

    " Nếu tồn tại thực sự có hy vọng, vì sao còn có nhiều người lựa chọn đi tìm chết vậy? Cho nên nói, dạng giống như em cái gì cũng không thể làm mà nói, chỉ có chết mới có thể mang đến hy vọng cho cô em! "

    Lục Thính Nam cảm thấy suy nghĩ của em gái này quá cực đoan? Chẳng lẽ này là do không có ba mẹ bên cạnh sao?

    Cô nói tiếp:" Cho nên, em vẫn là không quay về đi. "

    Lục Thính Nam nói:" Nhưng mà em không quay về, như vậy sao có thể đáp lại cái ơn chăm sóc cho cô em? "

    " Anh nói vậy là sao? "

    Lục Thính Nam thở dài, giọng nhu hòa nói:" Em ngẫm lại xem, cô em chăm sóc em trong thời gian lâu như vậy, dù cho hiện tại em vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cô em vẫn còn chăm sóc cho em. Nếu em chết đi cho xong việc, thì cô em sẽ nghĩ như thế nào? Bà ấy sẽ vui vẻ sao? Chỉ sợ không thể nào đâu. Quan trọng nhất chính là, cô em chăm sóc em lâu như vậy, em đã thiếu bà ấy rất nhiều, em không phải nên trả lại cái ơn này rồi mới rời đi sao? "

    Cô gái rơi vào trầm tư." Là như vậy sao? "

    " Ừ, chính là như vậy."
     
  9. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 48: Mâu thuẫn của Quách Diễn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Thính Nam nhìn linh hồn cô gái nhỏ quay về thân thể của mình, y tá bên cạnh nói: "Nhịp tim khôi phục rồi."

    Bác sĩ đang làm hồi sức tim phổi nghe được lời này, vội vàng buông tay ra, trên mặt cũng nhẹ nhàng thở ra.

    Lục Thính Nam không tiếp tục đợi ở cửa phòng bệnh, lúc trở lại trước cửa hàng hiên, nhìn thấy Quách Diễn đi ra từ hàng hiên.

    Chợt hỏi: "Thế nào? Hỏi ra gì không?"

    Quách Diễn nhìn Lục Thính Nam, ánh mắt có chút kỳ quái, quay đầu nói: "Trở về rồi nói sau."

    Lục Thính Nam đuổi kịp bước chân hắn. "Giả Soa đâu?"

    "Chết rồi."

    Lục Thính Nam cũng không quá kinh ngạc, dựa theo tính tình Quách Diễn, khẳng định sẽ không bỏ qua cho Giả Soa.

    Phương pháp giết chết Giả Soa rất đơn giản, nó không thể tiếp xúc với ánh sáng tím, cho nên chỉ cần liên tục dùng ánh sáng tím, Giả Soa sẽ tan thành mây khói.

    Giả Soa không phải sinh vật, không phải quỷ hồn, càng không phải linh thể, nó là một loại tồn tại đặc thù kết hợp giữa ba thứ đó lại, không ai biết chúng nó xuất hiện như thế nào, lần đầu tiên được ghi chú về Giả Soa là ở những năm cuối triều Thanh, sau đó có từng xuất hiện vài lần, nhưng không ai chân chính bắt được Giả Soa.

    Lúc này đây có thể giết chết nó, chỉ do may mắn, đánh bậy đánh bạ.

    Quách Diễn không nói gì thêm, sau khi trở lại phòng bệnh, cùng nói với Lục Thính Nam: "Cậu đi về trước đi, Giả Soa đã chết, mẹ tôi cũng an toàn. Về phần tên khốn mà tôi đang đợi kia, tôi nghĩ nó sẽ không xuất hiện ở chỗ này."

    Lục Thính Nam biết hắn nói chính là quỷ hồn gây ra tai nạn một năm trước, gật đầu nói: "Được, vậy tôi đi về trước."

    Quách Diễn nhìn bóng dáng Lục Thính Nam rời đi phòng bệnh, ánh mắt có chút kỳ lạ, lại có chút không có cách lý giải, nhưng hắn vẫn lựa chọn nhắm mắt lại, không thèm nghĩ tới chuyện của Lục Thính Nam nữa.

    Giả Soa nói với hắn, hắn cũng không có hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không thể hoàn toàn phủ nhận.

    Rốt cuộc Lục Thính Nam có phải hay không..

    Hắn không cách nào biết được, cũng không muốn biết.

    Đơn giản cứ như vậy đi, một năm, chuyện gì cũng chưa phát sinh, chính mình nghĩ nhiều như vậy làm gì?

    Bánh Bao vẫn là Bánh Bao, rất ít nói, phản ứng chậm chạp, thích cười ngây ngô, nhưng làm việc lại luôn nghiêm túc. Từ sơ trung đến bây giờ, vẫn chưa từng thay đổi.

    Ngược lại là chính mình, bởi vì một vài câu nói của thứ người không phải người quỷ không phải quỷ, mà lại nghi ngờ hắn?

    Thích hợp sao?

    Nhưng mà, không muốn nghĩ lại cảm thấy không được.

    Quách Diễn lắc lắc đầu, vứt tất cả những suy nghĩ phân loạn đi, nắm lấy tay mẹ hắn nằm trên giường bệnh, nhàn nhạt nói: "Mẹ, con sẽ nghĩ cách làm mẹ tỉnh lại. Con nhất định sẽ tìm được nó!"

    * * *

    Buổi chiều hai ngày sau, mẹ Quách Diễn xuất viện, được Quách Kiến Quân mang về nhà chăm sóc.

    Quách Diễn cũng về tới văn phòng Sự Vụ, chuyện xảy ra trong bệnh viện xem như kết thúc, tưởng tượng đến lời nói của Giả Soa, trong lòng hắn lại loạn, theo bản năng sờ mặt dây chuyền trước ngực, cảm xúc phân loạn dần dần hòa hoãn lại.

    Đi vào văn phòng Sự Vụ, hắn nhìn thấy Lục Thính Nam đang bận việc bên trong, cũng không biết đang bận việc gì.

    "Oa tử, cậu về rồi, vừa lúc, có chuyện này tôi muốn nói với cậu."

    Có chuyện này muốn nói với tôi? Là chuyện gì? Là chuyện của hắn sao? Trong lòng Quách Diễn suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy trạng thái hiện tại của mình rất không thích hợp, tiếp tục như vậy không được, nếu lại tin tưởng lời nói Giả Soa, không lâu sau e là chính mình sẽ điên mất!

    Bánh Bao hắn tuyệt đối không có vấn đề, Giả Soa nói chắc chắn là giả!

    Quách Diễn há miệng thở dốc, nói: "Có thể để tôi nghỉ ngơi một lát trước được không, tôi rất mệt."

    "Ah.." Lục Thính Nam chớp chớp mắt, sắc mặt xấu hổ, nhớ tới gần đây tâm trạng Quách Diễn vẫn luôn không tốt, vì thế gật đầu nói. "À à, có thể có thể, cậu nghỉ ngơi đi, buổi tối lại nói cũng không sao."

    "Ừ." Quách Diễn vào phòng trong, một câu cũng không có, đóng cửa lại.

    Thời gian sau đó, hắn vẫn luôn suy xét có nên nói những lời Giả Soa nói cho Lục Thính Nam biết hay không, nhìn bộ dáng Lục Thính Nam, tựa hồ cũng không biết tình huống của bản thân mình, nếu Giả Soa nói đều là thật, như vậy nói chuyện này cho Lục Thính Nam biết là rất quan trọng.

    Nhưng mà, nếu thật sự nói, Lục Thính Nam sẽ tin tưởng sao? Nếu hắn tin, mình nên làm như thế nào? Chẳng lẽ thật sự muốn giết hắn? Để trừ hậu hoạn?

    Đùa cái gì vậy!

    Quách Diễn vươn tay che mặt, mặt dây chuyền trước ngực hơi nóng lên, hắn lấy ra nhìn xem, nhìn thấy bóng đen nhỏ trong mặt dây chuyền, bóng đen đang không ngừng gõ mặt dây chuyền, nhưng mà vô dụng.

    Không đến một lát, ánh sáng trên mặt dây chuyền trở nên ảm đạm, bóng đen bên trong an tĩnh lại.

    Nhìn chằm chằm mặt dây chuyền, Quách Diễn chợt suy nghĩ cẩn thận một việc.

    Hắn đánh mạnh một cái lên miệng mình.

    "Mẹ nó! Ông đây nghĩ nhiều như vậy làm gì! Trước khi quay lại không phải đã suy nghĩ cẩn thận sao, Bánh Bao tuyệt đối không có vấn đề! Đều là tên khốn Giả Soa này, tên này vì mạng sống mà cái gì cũng có thể nói ra, không thể tin không thể tin, tuyệt đối không thể tin! Bánh Bao nếu có việc, đã sớm xảy ra chuyện, còn đến phiên tên này nói?"

    Ánh mắt Quách Diễn trở lại kiên định. "Việc này tạm thời không nói, chờ sau khi giải quyết hết mọi chuyện, lại thảo luận một chút với hắn vậy."

    "Ừ, cứ như vậy đi."

    Hắn thả mặt dây chuyền lại trong quần áo, lúc từ trong phòng ra ngoài, đã là bốn giờ rưỡi chiều.

    Lục Thính Nam nằm trên sô pha chơi di động, nhìn thấy hắn ra tới, đẩy mắt kính trên mũi, cười nói: "Nghỉ ngơi khỏe chưa."

    Quách Diễn gật đầu nói: "Ừ, khỏe rồi, nói đi, lúc nãy cậu muốn nói chuyện gì với tôi."

    Lục Thính Nam ngẩn ra, nhớ tới chuyện trước đó, vội vàng đứng dậy từ trên sô pha, nói: "Đi, cùng tôi đi chỗ này."

    "Đi đâu?"

    "Ở bên ngoài!"

    Quách Diễn đi theo Lục Thính Nam đi ra cửa văn phòng Sự Vụ, sau đó nhìn thấy hắn lấy ra nước ngưu nhãn bôi trên mí mắt, không biết muốn làm gì.

    "Cậu đây là.. Muốn làm gì?"

    Lục Thính Nam nói: "Nhanh thôi, cậu nhìn sẽ biết."

    Quách Diễn nghi hoặc khó hiểu, cũng thoa nước ngưu nhãn lên mí mắt mình, hỏi: "Sau đó đâu?"

    Lục Thính Nam chỉ chỉ ngõ hẻm cách đó không xa ở dưới đèn đường, nói: "Nhìn thấy đèn đường bên kia không, phía dưới có một ông cụ đứng đấy."

    Quách Diễn quay đầu nhìn lại, phát hiện dưới đèn đường quả thật có một ông cụ đứng đó, quần áo tả tơi, đầu rối bời, thân hình trong suốt cùng âm khí nhè nhẹ lơ lững trên người đều đang nói ông ta là một con quỷ.

    Cẩn thận nhìn lên, Quách Diễn đột nhiên cảm thấy ông cụ này có chút quen mắt, chợt nhớ tới trước đó gặp qua rất nhiều lần, lúc hắn từ bên ngoài quay về văn phòng Sự Vụ, đều loáng thoáng gặp ông ta ở dưới đèn đường, lúc ấy Quách Diễn tưởng mình bị ảo giác, nhưng không nghĩ tới ở chỗ đó mình thật sự thấy được, hơn nữa còn là một con quỷ!

    Chính là lúc ấy mí mắt mình không có thoa nước ngưu nhãn, vì sao có thể nhìn thấy? Trong lòng Quách Diễn khó hiểu.

    Lúc này Lục Thính Nam nói: "Oa tử, cậu không cảm thấy ông ta rất quen mắt sao?"

    "Quen mắt?" Quách Diễn kinh ngạc, lại lần nữa cẩn thận nhìn lại, tức khắc trừng mắt, "A! Ông ta.. Ông ấy là ông cụ kia! Là ông chồng của bà bán bánh trứng.. Mà gọi là gì nhỉ?"

    "Phương Quốc Đào." Lục Thính Nam nhắc nhở nói.

    "Đúng đúng đúng, Phương Quốc Đào, ông ta chính là chồng của bà bán bánh trứng?"
     
  10. Heidi Tran

    Messages:
    43
    Chương 49: Không đi được

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người không đi qua, bởi vì hiện tại mới hơn bốn giờ, bác gái bày quán bán bánh trứng còn chưa dọn quán.

    Trở lại văn phòng Sự Vụ, Quách Diễn hỏi: "Cậu phát hiện ông ấy lúc nào vậy?"

    "Vào tối ngày mẹ cậu xảy ra chuyện, không phải lúc đó tôi về nhà sao, kết quả vừa đi ra liền gặp phải.."

    Lục Thính Nam kể lại chuyện ngày đó cho Quách Diễn, vốn hắn tính tối hôm đó nói luôn, nhưng lúc ấy mẹ Quách Diễn xảy ra chuyện, Quách Diễn gấp như kiến bò trên chảo nóng, chỉ sợ không có tâm rãnh rỗi đi quản chuyện khác, cho nên chưa nói.

    "À, như vậy a, cho nên nói, ông cụ đã chết một năm rồi!" Quách Diễn nói.

    "Chắc là vậy, tôi đoán là trước khi chúng ta tới đây, ông cụ đã chết rồi."

    Quách Diễn kinh ngạc. "Nhưng mà không đúng, nếu ông ta đã chết một năm, sao linh hồn đến giờ mới xuất hiện? Nếu một năm trước đã chết, cậu không thể nào không cảm giác được."

    Lục Thính Nam lắc đầu. "Tôi cũng không rõ lắm."

    Quách Diễn đứng ở cửa nhìn sang ngõ hẻm, quán bác gái bán bánh trứng kia vẫn còn mở. "Chờ bác gái kia dọn quán, chúng ta qua đó hỏi một chút, cho dù ông cụ không nhớ rõ, thì vẫn có thể sẽ hỏi ra vài tin có ích."

    "Ừ."

    Quách Diễn trở lại trong phòng, đi đến sô pha, mới vừa ngồi xuống, tựa hồ nhớ tới chuyện này, hỏi: "Đúng rồi, Bánh Bao, có chuyện này tôi phải hỏi cậu một chút."

    "Chuyện gì?"

    Quách Diễn nhíu mày nói: "Chính là.. Hôm trước, cậu làm sao biết Giả Soa sợ ánh sáng tím? Loại chuyện này, trong sách cổ chắc là không có ghi lại."

    Lục Thính Nam chớp chớp mắt, giải thích nói: "Cái này a, trong sách cổ đúng là không có ghi lại, nhưng là trên sách cổ có ghi lại một việc, vào những năm cuối triều Thanh, lần đâu Giả Soa xuất hiện bị một hòa thượng bắt lại, sau đó hòa thượng siêu độ nó một buổi tối cũng không có tác dụng, kết quả chờ đến sáng, khi ánh nắng chiếu vào người nó, nó liền tan thành mây khói rồi chết."

    "Sau đó tôi liền suy nghĩ, lúc chúng ta ở bệnh viện, khi Giả Soa xuất hiện, xung quanh cũng có ánh đèn, nhưng nó không có bị gì cả, chứng minh nó không sợ ánh đèn, thứ ánh sáng mà ánh mặt trời có nhưng ánh đèn không có, vì thế tôi liền nghĩ tới ánh sáng tím."

    Quách Diễn tựa như bừng tỉnh đại ngộ mà gật gật đầu.

    Lục Thính Nam gãi gãi đầu. "Thật ra thì, lúc ấy tôi cũng không xác định rốt cuộc có phải là ánh sáng tím hay không."

    "Có ý gì.." Trong lúc nhất thời Quách Diễn không rõ ý này của hắn, nhưng suy nghĩ cẩn thận liền hiểu được, khóe miệng tức khắc run run. "Cậu được lắm, trong ánh mặt trời ngoại trừ ánh sáng tím ra còn có rất nhiều yếu tố khác, nếu lúc ấy ánh sáng tím không có tác dụng với Giả Soa thì sao?"

    Lục Thính Nam hơi hơi mỉm cười, cầm lấy ba lô bên cạnh, từ bên trong lấy ra mấy cái đèn pin, nói:

    "Đừng nóng, ánh sáng tím không được thì tôi còn tia hồng ngoại."

    Quách Diễn cạn lời. "..."

    "Nếu lại không được nữa, cùng lắm thì thử tia X quang, dù sao luôn có biện pháp, cậu nói đúng không." Lục Thính Nam cười, cười đến Quách Diễn đau gan.

    "..."

    Quách Diễn cười khổ gật đầu. "Đúng vậy, cậu nói đều đúng."

    Bảy giờ tối, bác gái mới thu dọn quán bánh trứng.

    Hai người Quách Diễn đi qua đèn đường bên kia.

    Phương Quốc Đào nhìn đến Lục Thính Nam, trên gương mặt già lộ ra mỉm cười: "Tiểu tử, cậu lại tới rồi."

    Lục Thính Nam mỉm cười gật đầu. "Bác trai, còn chưa đi sao?"

    Phương Quốc Đào cười cười nói: "Đi không được đi không được."

    Quách Diễn hỏi: "Ông cụ, ngài nói không đi được là có ý gì?"

    Phương Quốc Đào nhìn Quách Diễn, kinh ngạc nói: "Ồ, cậu cũng nhìn thấy tôi?"

    Quách Diễn cười khổ một tiếng. "Ông à, tôi có thể nhìn thấy ngài."

    Phương Quốc Đào cười cười. "Vừa rồi cậu hỏi tôi cái gì?"

    Quách Diễn hỏi tiếp nói: "Ông à, vừa rồi tôi hỏi ngài, ngài nói đi không được là có ý gì?"

    Phương Quốc Đào nhìn ngõ hẻm đen nhánh, nói: "Không muốn đi, muốn ở chỗ này bồi bà ấy, tôi đi rồi, bà chỉ còn lại một mình."

    Quách Diễn không nghĩ nhiều, hỏi: "Nhưng mà, ông chắc là đã hiểu, ông đã chết lâu rồi, tôi nghĩ, hiện tại có rất nhiều chuyện ông đã nhớ không nổi rồi đúng không?"

    Nhưng thật ra Phương Quốc Đào không thèm để ý, mỉm cười gật đầu như cũ. "Đúng vậy đúng vậy, người già rồi, nhớ không ra cũng bình thường."

    Quách Diễn lắc đầu. "Ông à, này rất không bình thường. Tuy rằng tôi không xác định được ngài đã chết bao lâu rồi, nhưng tình huống hiện tại của ông đang chuyển biến xấu. Chắc là ông đã thấy sương màu đen xuất hiện quanh trên người mình đi, đây là âm khí chỉ có quỷ hồn mới có. Nếu ông vẫn luôn ở chỗ này, mà không đi đầu thai, không bao lâu nữa, ông sẽ mất đi lý trí, mất đi tất cả ký ức, đến lúc đó, chỉ sợ ông sẽ biến thành một ác quỷ."

    Trên mặt tươi cười của Phương Quốc Đào dần dần biến mất, khẩn trương dò hỏi: "Thật, thật vậy sao?"

    Quách Diễn gật đầu. "Đúng vậy, tôi nói đều là thật, bây giờ ông còn có lý trí, có thể bảo trì thanh tỉnh. Nhưng một khi ông mất đi lý trí biến thành ác quỷ, đến lúc đó chỉ sợ ông sẽ xúc phạm tới người thân cận nhất của mình, tỷ như bạn nhà của ông."

    Trên gương mặt già Phương Quốc Đào xuất hiện vẻ sợ hãi.

    "Tôi, tôi sẽ biến thành người như vậy?"

    "Không phải người, là ác quỷ." Quách Diễn nói. "Cho nên ông nên nhân lúc hiện tại có thể đi, đi nhanh thôi."

    Phương Quốc Đào há miệng thở dốc, nói: "Chính là, không đi được a.."

    Quách Diễn nói: "Ông à, chỉ cần ông muốn rời đi, khẳng định có thể rời đi."

    Vẻ mặt Phương Quốc Đào lộ rõ lo lắng, lắc đầu nói: "Không đúng không đúng, là thật sự không đi được, tôi nhớ rõ trước đó tôi còn nghĩ về nhà xem một chút, nhưng mà không thể quay về, tôi không rời đi nơi này được."

    Trên mặt Quách Diễn lộ vẻ kỳ lạ.

    Lục Thính Nam hỏi: "Bác à, ông vừa rồi nói ông không đi được là sao, không phải bởi vì muốn ở lại nơi này bồi bác gái, mà là thật sự không có cách nào rời đi nơi này?"

    Phương Quốc Đào do dự một chút, nói: "Là muốn bồi bà ấy mới tới, nhưng tôi thật là không đi được."

    Lục Thính Nam lâm vào trầm tư.

    Quách Diễn cũng thấy kỳ lạ, vì sao không đi được? Chợt hỏi: "Ông à, ông thật sự không nhớ rõ ông chết như thế nào sao?"

    Phương Quốc Đào lắc đầu. "Nhớ không rõ, lâu lắm."

    "Được rồi." Quách Diễn bất đắc dĩ nói. "Ông à, ông thử rời đi xem, nhìn xem có thể rời đi ngõ hẻm này không."

    "Tôi, tôi thử xem." Phương Quốc Đào bắt đầu cất bước, hai chân trong suốt đi ra dưới đèn đường, bắt đầu đi ra ngõ hẻm đen nhánh này.

    Nhưng ông cụ không đi bao lâu, thân ảnh ông bỗng nhiên biến mất ở ngõ hẻm đen nhánh, khi lại xuất hiện lần nữa, thì đã quay lại dưới bên đèn đường.

    Quách Diễn và Lục Thính Nam đều thấy được một màn quỷ dị này.

    Phương Quốc Đào nhìn thấy mình trở lại dưới đèn đường, trong ánh mắt không có kinh ngạc, tựa hồ thấy nhiều không trách, đoán chừng trước đó ông ấy cũng thử rời đi nơi này.

    Ánh mắt Quách Diễn khó hiểu, đôi tay khoanh lại trước ngực, bất đắc dĩ nói: "Thật đúng là không đi được."
     
Trả lời qua Facebook
Loading...