Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 13 Tháng mười 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 17 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước kia Ngụy Nhạn biết mình mua không nổi cũng luyến tiếc vào trong đó mua đồ vật, vì không làm cho mình biểu hiện ra ngoài, nàng rõ ràng làm như không phát hiện, cũng chưa bao giờ tiến vào đi dạo, giống như mình hoàn toàn không có chút hứng thú. Cho nên dù lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên tiến vào cửa hàng vật phẩm trang sức thủy triều trong mắt những cô gái sống trong thị trấn.

    Sau khi tiến vào, nàng mới phát hiện nguyên lai ngọn đèn trong này sáng ngời như vậy, không khí bên trong tựa hồ cũng lan tỏa hương khí ngọt ngào, hơn nữa chẳng những có đủ loại vật trang sức, son môi, viết chì vẽ mày, màu mắt, nước hoa, còn có dây lưng, đai lưng, mũ khăn quàng cổ, bao tay, làm cho người chú ý nhất là thật nhiều con rối nhồi bông lớn nhỏ thậm chí còn muốn cao lớn hơn cả nàng!

    Lớn như vậy, mềm như vậy, nếu ôm nhất định thật thoải mái, buổi tối ôm ngủ khẳng định thật ấm áp đi?

    Nhưng nhất định cũng rất mắc, nàng nhớ rõ trong lớp có một bạn học nữ hôm sinh nhật nói người nhà của nàng mua cho nàng một búp bê cao ngang người, tìm hơn một trăm!

    Ngụy Nhạn cố gắng duy trì trấn định, cố gắng khống chế ánh mắt không cần nhìn loạn, muốn làm cho mình biểu hiện không phải lần đầu tiên đến nơi này, nhưng ánh mắt lòe lòe tỏa sáng cùng gò má phiếm hồng đã bán rẻ tâm tình khẩn trương lại hưng phấn của nàng.

    Nàng âm thầm thở sâu một chút, Ngụy Nhạn mấp máy môi. Lần này nàng chỉ tính toán mua một cái cài tóc, nhưng nàng nhìn một chút cài tóc chủ yếu bán sáu đồng một cái trở lên, đây không phải số tiền nhỏ, nàng cần phải lựa chọn cái mà mình thích nhất, nàng cũng sẽ mua đồ, cho nên có thể đúng lý hợp tình đi dạo cửa hàng thời gian thật lâu.

    Chẳng qua khi nàng chuẩn bị đi dạo một vòng, đảo mắt liền chứng kiến Ngụy Diễn đứng bên ngoài tủ kính nhìn chằm chằm đồ chơi rối nhìn không chuyển mắt.

    Tâm tình Ngụy Nhạn trong khoảnh khắc cảm thấy hết sức phức tạp – cửa hàng này chủ yếu dành riêng cho nữ sinh, tuy ngẫu nhiên cũng có nam sinh nhưng chủ yếu là vì bồi bạn gái, đại đa số ánh mắt đều nhìn bâng quơ, đâu giống như là Ngụy Diễn, nhìn búp bê rối ánh mắt nhìn chằm chằm không hề chớp mắt như thế.

    Thậm chí hắn không chỉ nhìn, còn đi tới cầm lên!

    Trên thực tế cảnh tượng này cũng không buồn cười hay quái dị, ngược lại còn có chút đẹp mắt.

    Chẳng qua bởi vì trước kia hắn lưu trữ kiểu tóc khô vàng phi dòng chính, còn học mấy tên lưu manh bên ngoài luôn khom người lưng còng đút tay trong túi quần nghểnh cổ đi đường, cả người tuy rằng thoạt nhìn bộ dạng không sai, nhưng chỉ là đẹp kiểu bình thường mà thôi.

    Cũng chỉ có Tương Điềm không có kiến thức vả lại còn chứa suy nghĩ chủ quan yêu thích nhân vật tiểu thuyết dùng lọc kính mới cảm thấy được hắn thật khốc soái.

    Nhưng hiện tại, bởi vì Ngụy Diễn lo lắng bây giờ hắn còn là một học sinh mà cần tiết kiệm tiền làm tóc, sau khi xuất viện trực tiếp tìm cái quán ven đường đem mái tóc lông vàng lộn xộn cắt thành đầu đinh giống như Ngụy Hoành Lượng.

    Đều nói đầu trọc là "kiểu tóc" có thể khảo nghiệm vẻ đẹp của một người nhất trên đời, đầu đinh cũng có hiệu quả khảo nghiệm như vậy.

    Mặc dù Ngụy Hoành Lượng là một trung niên bần cùng vì cuộc sống mà bôn ba khốn khổ, lại làm sinh ý buôn bán món ăn bình dân, nhưng khí chất cũng không uể oải chứa nhiều dầu, bởi vì từng tham gia quân ngũ dưỡng thành thói quen rèn luyện, hiện tại hơn 40 nhưng dáng người cũng không biến thành mập mạp, vì tiết kiệm tiền cũng vì tiện lợi mà cạo thành đầu đinh lại có mày rậm mắt to, lờ mờ còn nhìn thấy được vẻ tuấn lãng của thời thanh niên trẻ tuổi.

    Nếu có cơ hội ăn mặc trang sức một chút, chắc chắn là một soái đại thúc.

    Mà vợ của hắn tuy đã qua đời, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú làn da trắng nõn, có thể nghĩ, làm huyết mạch của hai người, vẫn còn tập trung ưu điểm diện mạo của hai vợ chồng như Ngụy Diễn, bề ngoài cũng được xem là xuất chúng.

    Hơn nữa Ngụy Diễn trải qua đoạn thời kỳ tu dưỡng, bởi vì ăn uống không quy luật cùng thực phẩm rác rưởi làm cho thân hình gầy gò hiện tại đã có thêm chút thịt, mặt mụn cùng vành mắt đen đều biến mất, quan trọng nhất là khí chất đại biến, không còn là tên côn đồ dễ kích động nôn nôn nóng nóng như ngày trước.

    Cho dù hắn chỉ mặc quần áo hàng vỉa hè 88 đồng một bộ như áo khoác bằng bông màu đen, nhưng vì dáng người đứng nơi đó thật thẳng tắp, ôn nhu cầm lấy một con gấu bông đồ chơi màu rám nắng quan sát, dưới ánh mặt trời chiều mùa đông làm cho người ta sinh ra cảm giác như một mỹ thiếu niên bước ra từ trong tranh hoạt hình.

    Ít nhất Ngụy Nhạn đã nghe được mấy lượt nữ sinh đứng cách nàng không xa đang xì xào bàn tán:

    - Nha, thật soái a, trong huyện chúng ta khi nào thì có soái ca đẹp trai như vậy?
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 17 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tôi cảm thấy hắn còn suất khí hơn cả diễn viên Hàn quốc..

    - Có dám đi lên hỏi tên không..

    - Cái gì nha, cô cũng quá sốt ruột rồi đi..

    Ngụy Nhạn:

    -!

    Bỏ đi, nàng vẫn tiếp tục rối rắm nên chọn kẹp tóc nào đi – ăn tết dùng màu đỏ thích hợp nhất, thế nhưng màu vàng của hoa hướng dương cũng rất đẹp, màu hồng lục cũng rất thú vị, còn có trân châu giả khảm sáng ngời, cái này có đính tiểu rối cũng rất đáng yêu..

    - Oa, hắn nhìn qua! Có phải nghe được chúng ta nói chuyện hay không?

    - A a a hắn đi tới tôi thật khẩn trương! Trên mặt tôi có cái gì.. kỳ quái hay không?

    Ngụy Nhạn ngẩng đầu, quả nhiên Ngụy Diễn đã đi tới, nhưng làm cho nàng kinh ngạc chính là Ngụy Diễn ôm một con rối bông, trừ bỏ tiểu con gấu màu rám nắng hắn mới cầm khi nãy, còn có một con rối heo con béo béo mập mạp màu hồng nhạt:

    - Nhạn Nhạn, chọn xong chưa?

    Có một thoáng nháy mắt, Ngụy Nhạn cảm giác trên mặt mình bị ánh mắt mấy nữ sinh "đâm trúng".

    Trực giác nữ sinh làm cho nàng theo bản năng nói:

    - Ca, anh chờ em một chút, em còn chưa tuyển xong.

    Không biết có phải nàng lỗi giác hay không, sau khi nàng hô "ca", cảm giác nhiệt độ xung quanh cũng ấm áp hơn vài phần.

    Ngụy Diễn lại vui vẻ;

    - Nhạn Nhạn chịu kêu anh là "ca"..

    Ngụy Nhạn bị nhắc nhở mới nhớ tới đã rất lâu mình không kêu Ngụy Diễn là "ca" – dù sao mấy năm nay Ngụy Diễn thật sự không làm một anh trai tốt, bởi vì tức giận nên trước kia nàng đều kêu thẳng tên của hắn. Sau đó.. sau đó khi Ngụy Diễn ra viện lãng tử hồi đầu, nhưng trước kia từng khó chịu lạnh lùng nhiều năm như vậy, nàng cũng có chút ngạo kiều, luôn tận lực tránh xưng hô đối phương là "ca".

    Nhưng giờ phút này chứng kiến ánh mắt trong suốt của Ngụy Diễn, khóe môi Ngụy Nhạn thoáng nhếch lên – hô một tiếng "ca" hình như cũng không khó khăn! Chỉ cần Ngụy Diễn luôn có thể bảo trì được như bây giờ..

    Bởi vì sắp năm mới nhân khí thịnh vượng nên quỷ hồn Ngụy Diễn chỉ có thể trốn trong túi áo của Ngụy Diễn: Được nha tức giận, còn có loại cảm xúc chua xót này là cái gì..

    Ngụy Diễn nhìn lỗ tai ửng đỏ của cô gái nhỏ, cười nhẹ:

    - Ca ca cho em.

    Ngay sau đó trong lòng Ngụy Nhạn liền có thêm một vật mềm nhũn mập mạp, chính là con heo con dáng điệu ngây thơ chân thành:

    - Ai?

    Chẳng những như vậy, Ngụy Diễn còn cầm lên toàn bộ kẹp tóc trước mặt Ngụy Nhạn:

    - Đi, ca trả tiền.

    Ngụy Nhạn vui vẻ, sau đó tò mò:

    - Làm sao anh có tiền?

    Nhịn không được có phải do cha lén cho tiền hay không, có chút ghen tỵ.

    Không chỉ ở nông thôn, rất nhiều gia đình trong tình huống vô ý thức hoặc có ý thức khuynh hướng một đứa con trong nhà.

    Nhưng ở trong hoàn cảnh của Ngụy Nhạn, được nghe nhiều nhất là trọng nam khinh nữ, bé trai trong nhà ăn thịt ăn kẹo có tiền tiêu vặt, con gái chỉ có thể nấu cơm giặt quần áo không tiền tiêu vặt.

    Ở Ngụy gia, hai anh em mỗi ngày có năm xu tiền tiêu vặt, từ sau khi Ngụy Diễn lên trung học phổ thông, bởi vì cần phải tự học cho nên gia tăng lên một tuần mười đồng – chủ yếu dùng để buổi tối ăn cơm, ra quán mua đương nhiên không đủ, nhưng nhà ăn trường học một khối tiền có thể ăn được miến hay bún hoặc là bốn bánh bao trắng.

    Nhưng trước kia Ngụy Diễn dù đói bụng cũng muốn cầm số tiền này đi internet chơi game.

    Những việc này Ngụy Nhạn đều biết, cho nên nhìn thấy Ngụy Diễn còn có thể lấy ra tiền còn nhìn bộ dáng không chỉ là vài đồng tiền trinh đều cảm thấy thập phần không thể tưởng tượng nổi.

    Nhưng ngẫm lại, đối phương tiêu tiền mua đồ cho mình, chính mình còn nghĩ như vậy thật không đúng.

    Quỷ hồn Ngụy Diễn thở phì phì:

    - Làm sao vậy, "tôi" vẫn không thể có tiền được sao?

    Ngụy Diễn phủ phủi túi áo:

    - Đây là "thù lao" lần trước của anh.

    Trước đó Ngụy Diễn trợ giúp Lưu gia cũng không chỉ như trợ giúp chủ nhà thu thịt cùng đồ ăn mà thôi, mà trực tiếp cấp cho tiền mặt tạ ơn. Chẳng qua bởi vì sau đó hắn đuổi theo bàn tay đen sau màn chạy ra ngoài, tiền này là do Lý bà bà qua tay.

    Tổng cộng hai trăm đồng, so sánh với kiếp trước Ngụy Diễn tùy tiện một lần ra tay còn chưa bằng số lẻ, nhưng Ngụy Diễn không hề ghét bỏ, quyên một trăm còn lại một trăm lại giúp người nhà đặt mua chút vật nhỏ, tỷ như hiện tại mua thú nhồi bông cùng kẹp tóc cho Ngụy Nhạn, còn có đợi lát nữa mua cái mũ che tai cho Ngụy Hoành Lượng.

    Làm nữ xứng, vả lại trước khi được nhận thức về nhà giàu có dựa vào thông minh tài trí của mình cùng nghị lực giao tranh thi đậu vào đại học, lòng dạ Ngụy Nhạn thật cao.

    Tuy rằng trên mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng nàng luôn nghẹn lên một cỗ ngạo khí "ai nói nữ tử không bằng nam", thậm chí có cỗ dã tâm phải làm người trên người.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 18 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chẳng qua bởi vì tuổi còn nhỏ, hoàn cảnh còn đơn thuần, tạm thời không cho nàng cơ hội sáng lên nóng lên.

    Ngụy Diễn cũng không nói tâm tư này của Ngụy Nhạn có làm được không, nhưng hắn vẫn không hi vọng Ngụy Nhạn cảm thấy là Ngụy Hoành Lượng lén bất công cho con trai mà sản sinh lòng bất mãn đối với cha mình – dù sao Ngụy Hoành Lượng đối đãi con ruột cùng con gái nuôi không dám nói hoàn toàn công bằng công chính, nhưng vẫn duy trì thái độ lòng bàn tay hay lưng bàn tay đều là thịt.

    Ngụy Nhạn thầm nghĩ Ngụy Diễn sẽ không trả lời câu hỏi của mình, ai ngờ hắn thật sự trả lời, nghe xong lời Ngụy Diễn nàng lặng đi một chút:

    - Lại có thể thật sự.. kiếm tiền sao?

    Thấy Ngụy Diễn gật đầu, nàng rối rắm vẫn không nhịn được nói:

    - Việc này.. em cảm thấy được chúng ta vẫn còn là học sinh, nhiệm vụ thiết yếu là học tập, thông qua học tập tìm được công tác tốt kiếm tiền mới là chủ yếu.. anh cảm thấy thế nào?

    Ngụy Diễn cười ha ha:

    - Đúng rồi, Nhạn Nhạn nói đúng.

    Nữ xứng ác độc chẳng hạn, em gái của hắn rõ ràng chính là một tiểu cô nương đơn thuần đáng yêu đâu.

    Ngụy Nhạn nhìn thấy Ngụy Diễn không giống như là trước kia bởi vì chính mình "giảng giải lý lẽ" mà tức giận, nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói:

    - Đúng rồi, con rối này của anh..

    Nàng không cảm thấy Ngụy Diễn sẽ thích con gấu đồ chơi nha?

    Ngụy Diễn:

    - A, em nói vật này? Đây là chuẩn bị cho một đồng bạn của anh.

    Ngụy Nhạn nhíu mày:

    - Đồng bạn?

    Ánh mắt Ngụy Diễn xẹt qua túi áo:

    - Đúng rồi, đồng bạn trọng yếu.

    Tuy Ngụy Nhạn chú ý ánh mắt của hắn, nhưng bởi vì nàng cũng không ngờ được trong túi áo còn có một quỷ hồn, chỉ cho rằng "đồng bạn" là bạn xấu ngày trước của Ngụy Diễn.

    Nàng nhíu mày, muốn làm cho Ngụy Diễn đừng sa đọa như trước kia, nhưng con rối heo con mềm mại hồng nhạt trong lòng nàng lại làm cho nàng do dự.

    Nhưng quỷ hồn Ngụy Diễn lại gào to:

    - Anh muốn đem vật này đưa cho ai?

    Mấy ngày nay tỉnh lại, Ngụy Diễn cũng không bước ra khỏi nhà.. không đúng, mặc dù Ngụy Diễn có ra cửa, nhưng chủ yếu đều đi làm việc, đi lại vội vàng, không thấy được hắn kết giao với ai a?

    Ngụy Diễn nhéo nhéo con gấu đồ chơi trong tay, giá tiền 19 đồng 9 xu cảm giác cũng rất không sai:

    - Trừ cậu ra tôi hiện tại cũng không còn đồng bạn nào khác a.

    Cái gì?

    Là tặng cho mình?

    Quỷ hồn Ngụy Diễn lập tức ngây ngẩn cả người, một cỗ cảm động sản sinh làm mũi hắn ê ẩm – từ khi biết được Ngụy Diễn không phải người đơn giản, hắn cũng rất thức thời đem vị trí của mình xác định từ nguyên chủ nhân của thân thể biến thành tiểu đệ thủ hạ của đối phương, ai ngờ ở trong mắt đối phương, chính mình là đồng bạn bình đẳng sao?

    Ngang hàng..

    Từ nhỏ tới lớn, hắn cơ hồ chưa từng cảm thụ qua sức nặng của từ ngữ này.

    Ở trong trường học hắn là học sinh làm cho thầy cô đau đầu, ở trong bang phái là tiểu lâu la có thể tùy ý cho người sử dụng, sau khi vào tù ở trong mắt quản giáo mình là phạm nhân cần cải tạo, ở trong mắt những phạm nhân khác mình chỉ là tiểu lâu la tùy ý đến kêu đi hét, thật vất vả ra tù, lại bị mọi người dùng ánh mắt như xem bùn lầy đối đãi, không đợi hắn làm ra một phen thành tích thì lại tuổi trẻ mất sớm..

    Nhưng không nghĩ rằng ở giờ phút này hắn lại được người thừa nhận..

    A, hắn vẫn là đồng bạn "trọng yếu" đâu!

    Quỷ hồn Ngụy Diễn cảm giác nếu mình không phải là quỷ hồn, phỏng chừng nước mắt đã trào ra:

    - Cảm ơn anh em, nhưng tôi là một đại nam nhân, thật sự không thích chơi đồ chơi thú nhồi bông, hơn nữa tuổi của tôi cũng đã qua thời gian chơi thứ đồ chơi này rồi.

    Thần sắc Ngụy Diễn không thay đổi:

    - Ai nói đây là đưa cho cậu chơi đùa?

    Đang cảm động động tác của quỷ hồn Ngụy Diễn cứng đờ, ánh mắt nhìn con gấu đồ chơi dáng điệu thơ ngây chân thành trong tay Ngụy Diễn, tựa hồ muốn trành ra một cái hố:

    -!

    Không phải anh nói cần chuẩn bị cho đồng bạn sao? Không phải anh nói tôi là đồng bạn duy nhất của anh sao?

    Ngụy Diễn thanh toán tiền, cười khẽ:

    - Đây không phải đồ chơi đưa cho cậu, đây là chuẩn bị thân thể cho cậu.

    Thân, thân thể?

    Nếu không phải nơi này có dòng người đi qua đi lại khá lớn, nhân khí thật nặng, hắn không thích ứng, hắn phỏng chừng mình cũng đã xuất ra một phen động tĩnh đến chất vấn Ngụy Diễn.

    Ngụy Diễn thấy Ngụy Nhạn ôm heo con đi ra cửa tiệm, lại tiếp tục hạ giọng, dùng thanh âm chỉ có mình cùng quỷ hồn Ngụy Diễn nghe được nói:

    - Nói như vậy, loại quỷ hồn bình thường như cậu qua đầu thất (49 ngày) liền tự động đi địa phủ, hoặc là sẽ có quỷ sai đến, nhưng hiện giờ thời gian dài như vậy cậu vẫn ở đây, nói rõ cậu còn có chấp niệm chưa xong, hoặc là vì tôi chiếm thân thể của cậu nên làm cho "Ngụy Diễn" ở trong sinh tử bộ không biểu hiện ra ngày chết..
     
    Hoa Nguyệt Phụng, Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 18 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói còn chưa nói xong, đã bị quỷ hồn Ngụy Diễn vội vàng cắt đứt:

    - Cam! Trên thế giới này thật sự có địa phủ cùng quỷ sai?

    Đó là giống như trong "Tây Du Ký" sao? Cảm giác có điểm khủng bố lại có điểm khốc nha!

    Ngụy Diễn:

    - Bằng không cậu cho là thế nào?

    Cảm thấy được ngữ khí của Ngụy Diễn không đúng, quỷ hồn Ngụy Diễn chà xát hai tay, đem mình ẩn giấu tận sâu trong túi áo của Ngụy Diễn:

    - Hắc hắc, anh tiếp tục..

    Ngụy Diễn cũng không có ý định ở bên ngoài nói quá nhiều, liền đơn giản nói:

    - Tóm lại.. vì bảo hộ cậu sẽ không ở năm mới càng phát ra ngày tết nồng hậu bị nhân khí thịnh vượng làm tổn thương, cũng vì tránh cho cậu ở cùng cha với Nhạn Nhạn lâu ngày khiến cho họ bị âm khí ảnh hưởng thân thể khỏe mạnh, cho nên tôi phải chuẩn bị cho cậu một "đồ đựng" chuyên chở hồn phách của cậu.

    Quỷ hồn Ngụy Diễn bị những lời này làm biến thành hồ đồ, lời nói này giống như làm điều tốt cho mọi người, hắn chớp mắt yếu ớt tỏ vẻ:

    - Nhưng mà.. cũng không cần đồ chơi con gấu nha?

    Vật kia lông mềm như nhung mềm nhũn úp sấp, một chút cũng không giống nam tử hán!

    Ánh mắt Ngụy Diễn híp lại:

    - Vậy cậu cảm thấy được vật dẫn gì càng thêm thích hợp?

    Quỷ hồn Ngụy Diễn tưởng mình có thể lựa chọn, hưng phấn nói:

    - Nói tỷ như Transformers! Người máy chẳng hạn, cực khốc!

    Ngụy Diễn nhìn Ngụy Nhạn đột nhiên dừng bước, mặt mỉm cười nắm lên quỷ hồn nhét vào trong con gấu đồ chơi:

    - Quá mắc, bác bỏ.

    Đồng dạng cùng là đồ chơi, đồ chơi con gấu chỉ có giá 19 đồng 9 xu, người máy cần tới 60 -70 đồng, hơn nữa còn do nhựa tạo thành, làm sao chịu va đập như là bông gòn nha?

    Hắn đuổi tới bên người Ngụy Nhạn:

    - Làm sao vậy Nhạn Nhạn, còn quên mua cái gì sao?

    Ngụy Hoành Lượng đã đi trước, bọn họ hẹn ước chạm mặt ở trước nhà sách, sau đó lại đi mua quần áo.

    Ngụy Nhạn nhíu mày, còn chưa mở miệng một bên truyền ra thanh âm cà lơ phất phơ:

    - Ai, Ngụy Diễn, cậu khỏe rồi sao? Đều có thời gian đi dạo phố rồi à? Sao không đi chơi với các huynh đệ đây?

    Ngụy Diễn nhìn sang, liền chứng kiến ba tiểu thanh niên dáng vẻ lưu manh – ba người này nhìn qua nhiều lắm khoảng 20 tuổi, cũng không biết là theo phong cách gì, mùa đông còn mặc áo ngắn tay màu đen, nửa thân dưới đeo đủ loại vòng trang sức, quần bò lỏng loẹt suy sụp, áo khoác mỏng còn phạch ngực, Ngụy Diễn đều nhìn thấy cả ba đang run run vì lạnh.

    Đương nhiên so sánh với cách ăn mặc, mái tóc đỏ hay tóc vàng dựng thẳng trong gió rét càng làm cho người nhìn chăm chú.

    Ngụy Nhạn lập tức thay đổi sắc mặt – nàng nhận ra mấy người này là lũ tiểu tử thường xuyên rủ rê Ngụy Diễn ra ngoài sống vất vưởng.

    Nàng có chút lo lắng nhìn qua Ngụy Diễn – nàng cảm thấy được hiện tại hắn rất tốt, nhưng đừng tiếp tục biến trở về hình dạng lúc trước, dù sao sa đọa dễ dàng hơn cầu tiến.

    Tuy Ngụy Diễn nghe được quỷ hồn Ngụy Diễn thuật lại chuyện trước kia của mình, nhưng ba người này quỷ hồn lại không hề nhắc tới, không phải hắn có ý giấu diếm mà là bởi vì từ sau khi hóa thành quỷ hồn, hắn quên lãng không ít chuyện ngày xưa. Nếu không phải luôn đi theo Ngụy Diễn, có khí tức của hắn phù hộ, phỏng chừng qua đầu thất quỷ hồn đã biến thành du hồn đần độn, hoặc là bị ác quỷ khác cắn nuốt.

    Cho nên đối mặt lời ép hỏi của đối phương, thái độ của hắn cực kỳ lãnh đạm:

    - Đùa giỡn cái gì? Học tập làm sao ở trong gió rét lạnh run sao?

    Vừa dứt lời, con gấu đồ chơi trong lồng ngực của hắn liền nhúc nhích một chút.

    Ngụy Diễn không nghĩ tới nhanh như vậy quỷ hồn đã dung nhập vào đồ chơi con gấu, xem ra mình không chọn sai. Nhưng vì không muốn gây xôn xao không cần thiết, hắn trực tiếp đem con gấu ôm chặt, nương áo lông dày mùa đông che chắn động tĩnh dị thường.

    Lúc này quỷ hồn bị bạo lực nhét vào trong đồ chơi, nói cũng kỳ quái, rõ ràng chỉ là đồ chơi con gấu bình thường, nhưng quỷ hồn lấy lại tinh thần liền phát hiện ngũ giác của mình biến hóa rất lớn – tỷ như mình có thể thông qua hai con mắt làm bằng cúc áo nhìn thấy thế giới bên ngoài, hơn nữa còn có thể đá chân nâng tay, đồ chơi cũng làm ra được động tác như vậy!
     
    Hoa Nguyệt Phụng, Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 19 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời ạ, điều này có phải ý nghĩa, mình có thể thông qua con gấu đồ chơi đụng chạm thực thể?

    Còn chưa kịp nghiệm chứng, quỷ hồn Ngụy Diễn, không, lúc này xưng là đồ chơi Ngụy Diễn, hắn đã bị một trận đè ép mạnh mẽ, thiếu chút nữa kinh hãi kêu to thành tiếng – cũng may con gấu không thiết kế miệng.

    Nhưng sau một phen biến hóa tâm tình của hắn hơi có chút tỉnh táo lại, hơn nữa rất nhanh nhận ra ba thanh niên lưu manh – bọn hắn không phải là người tiến cử "trợ giúp" hắn tiến vào bang phái sao!

    Trước khi đủ loại biến cố phát sinh, hắn đang theo sau mông ba người này làm người hầu tiểu đệ, bởi vì bọn hắn nói có thể mang chính mình tiến vào Thanh Long bang, nghe nói không chỉ là huyện Nguyên Khẩu, thậm chí trong thành phố cũng là bang phái tiếng tăm lừng lẫy.

    Tuy rằng mặt sau hắn vào tù rồi mới biết được cái gọi là Thanh Long bang chỉ là một quần thể lưu manh, nhưng không thể không nói người cầm đầu Thanh Long bang đích thật là chân chính có chút quan hệ với hắc bang – lão đại Thanh Long bang nhận thức anh nuôi đúng là hỗn trong hắc bang chính thức.

    Tuy rằng chỉ là tiểu nhân vật, nhưng cũng đủ cho lưu manh không kiến thức trong huyện thành cúi đầu nghe theo.

    Trước kia quỷ hồn Ngụy Diễn bởi vì một đường "ngưỡng mộ", sau khi gia nhập Thanh Long bang chưa đầy một tháng đã bị lão đại an bài làm một chuyện đại sự, kết quả cực kỳ hứng thú đã đi, lại bởi vì dùng binh khí đánh nhau làm tổn thương người mà bị bắt.

    Phương diện này tuy có nguyên nhân của chính hắn, nhưng đám lưu manh cũng khó thể thoát tội.

    - Ba lâu la này nhất định muốn hỏi vì sao trong khoảng thời gian này tôi không liên hệ bọn họ.. trước kia tôi cũng sẽ "biếu" bọn hắn.

    Đồ chơi Ngụy Diễn nhắc tới việc này oán khí rất lớn.

    Ngụy Diễn:

    - Cậu cũng chỉ có một chút tiền tiêu vặt, còn "biếu" người khác?

    Bị trạc chỗ đau không chút lưu tình, đồ chơi Ngụy Diễn đành mặc kệ bị trào phúng:

    - Cái gì chứ, không phải còn xin được tiền mua tư liệu, tiền hoạt động sao..

    Thanh âm hắn ngày càng nhỏ, cuối cùng nhanh chóng biểu hiện thái độ nhận sai:

    - Tôi cũng biết lúc đó mình là tên hỗn đản! Tôi đã đang tỉnh lại!

    Hắn đã hối hận, hơn nữa phi thường hối hận, cho nên nhìn thấy Ngụy Diễn hiện tại có thể làm cho cuộc sống gia đình mình trở nên rất tốt, hắn buông bỏ thân thể càng cam tâm tình nguyện.

    Ba lưu manh nhìn hướng Ngụy Diễn – phía trước bọn hắn thật sự là bị Ngụy Diễn quấn quýt, là mang theo hắn đi từng trải, nhưng không ngờ tiểu tử này xui xẻo như vậy, chỉ là một lần xung đột nhỏ lại thật sự thấy máu.

    Tuy bình thường bọn hắn hay đem mình thổi không gì làm không được, nhưng vẫn là tên côn đồ mềm nắn rắn buông, thấy bộ dạng đầu rơi máu chảy của Ngụy Diễn khi đó còn tưởng rằng sẽ gặp phải mạng người, bởi vậy bản năng liền chạy trốn.

    Sau đó nghe nói Ngụy Diễn không có chuyện gì, bị người đúng lúc đưa đi bệnh viện mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại run rẩy lên – tiểu tử Ngụy Diễn này quá vô dụng!

    Nghĩ tới Ngụy Diễn cũng nghèo rớt mồng tơi, không ép được nước béo gì, mấy người này chuẩn bị bỏ mặc Ngụy Diễn không thèm để ý tới, ai ngờ lão đại lại hỏi về Ngụy Diễn.

    Điều này làm cho bọn hắn vừa khẩn trương lại ghen tỵ - tiểu tử kia hà đức hà năng, lại được lão đại nhớ kỹ.

    Nhưng sau khi bọn hắn chui vào bệnh viện lại nhận được tin Ngụy Diễn sớm xuất viện, cho nên bọn hắn lại đợi Ngụy Diễn ra viện sẽ lại đi tìm bọn họ, ai ngờ chờ suốt vài ngày không thấy bóng dáng!

    Vì thế bọn hắn còn đặc biệt đi tới mấy tiệm internet mà Ngụy Diễn hay ngâm mình trong đó, lại được cho biết Ngụy Diễn không đến qua.

    Vì thế chỉ còn cách đi tới tận trong nhà, nhưng cha của Ngụy Diễn từng đi lính nên vẫn thật dọa người, bọn hắn tận mắt nhìn thấy đối phương một tay cầm nguyên một bình gas lớn nhấc bổng lên đâu!

    Bọn hắn tự nhiên nặng hơn bình gas, nhưng không có ý định đi thể nghiệm thân thể mình bị hắn một tay nhấc lên kiểu như vậy.

    Nhưng ai bảo lão đại lại hỏi tiểu tử này, cho nên ba người bọn họ liền thương lượng thừa dịp ban ngày Ngụy Hoành Lượng hẳn là đi buôn bán, trong nhà nhiều nhất chỉ có một tiểu nha đầu Ngụy Nhạn, đi nhà Ngụy Diễn đổ người, ai biết vận khí tốt như vậy, trên nửa đường gặp được Ngụy Diễn.

    Chẳng qua đoạn thời gian không gặp, Ngụy Diễn biến hóa cũng quá lớn, nếu không phải trước tiên nhận ra Ngụy Nhạn bọn hắn cũng không dám xác định thiếu niên trước mắt chính là người hầu cúi đầu khom lưng đi theo phía sau bọn họ ngày trước.

    Còn làm cho bọn hắn không thể nhận chính là, Ngụy Diễn còn dám cãi lại!

    Kháo con bà nó, còn có thể nhẫn nhịn được sao?
     
    Hoa Nguyệt Phụng, Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 19 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba thanh niên lưu manh càng xem Ngụy Diễn càng không vừa mắt, trong đó một tên tóc đỏ phun rễ cỏ ngậm trong miệng, ánh mắt trợn lên, đang định chửi ầm ĩ thì Ngụy Diễn mở miệng trước nói:

    - Vừa lúc khó gặp được vài vị, tôi cũng có chuyện muốn nói với các anh, nhưng nơi này không thích hợp, chi bằng tìm nơi tốt hơn?

    Nơi tốt?

    Ánh mắt ba người chợt sáng lên, theo bản năng tưởng là quán cơm nhỏ hay là internet, tiếp tục vừa nhìn xung quanh người đến người đi, cũng đích xác không tiện làm đại sự, vì thế tóc đỏ hừ lạnh một tiếng:

    - Xem như tiểu tử mày thức thời!

    Ngụy Diễn cũng không giải thích, đưa đồ chơi con gấu nhét vào trong lòng Ngụy Nhạn:

    - Nhạn Nhạn, trước giúp anh cầm trong chốc lát.

    Hắn chợt dừng một chút, giảm thấp thanh âm:

    - Chỉ năm phút mà thôi.

    Nghe vậy Ngụy Nhạn tuy có hoài nghi, nhưng vẫn không tự giác thả lỏng một chút – năm phút, không thể đi internet a?

    Ba lưu manh nhìn thấy Ngụy Diễn cũng không quay đầu lại đi lên phía trước, nhìn nhìn lẫn nhau.

    - Chúng ta có đi hay không?

    Một lưu manh hỏi, sao hắn cảm thấy được Ngụy Diễn có điểm không đúng lắm đây?

    Tóc đỏ nhìn chằm chằm bóng lưng Ngụy Diễn vài giây, sau đó cắn răng:

    - Đi, sao lại không đi! Chúng ta có ba người còn sợ hắn sao!

    Ngụy Diễn cũng không tính toán dẫn bọn hắn đi thật xa, dù sao hắn để lại một mình Ngụy Nhạn đứng đợi cũng lo lắng, bởi vậy lựa chọn hẻm nhỏ bên cạnh cửa hàng bán vật phẩm trang sức – đáng nhắc tới chính là, trong huyện Nguyên Khẩu loại hẻm nhỏ này đặc biệt nhiều, nhất là nằm giữa khu cũ cùng mới của đường dành riêng cho người đi bộ.

    Loại hẻm nhỏ này chủ yếu dùng đá xây, lại dùng xi măng chà một tầng vôi phấn trắng, trải qua gió táp mưa sa đều bong ra từng mảng, nhìn qua có chút già cỗi.

    Ngụy Diễn đi vào, xác định người bên ngoài lui tới sẽ không quá chú ý chỗ này liền ngừng lại.

    Ba người đi theo phía sau cũng thuận thế ngừng lại:

    - Như thế nào không đi?

    Ngụy Diễn:

    - Nơi này khá im lặng, thích hợp nói chuyện. Tôi cũng không chậm trễ thời gian, chỉ một câu – trước đó các anh hại tôi thiếu chút nữa đã chết, nhưng cũng có nguyên nhân do chính bản thân tôi tạo thành, cho nên thanh toán xong, từ nay về sau đường ai nấy đi.

    Ba người vừa nghe, nhé a, tiểu tử này quả nhiên trời sinh phản bội! Phải giáo huấn hắn một chút!

    Tóc đỏ vung nắm tay muốn đánh Ngụy Diễn, lại bị hắn nhanh hơn một bước chụp lấy nắm tay:

    - Từ từ nói chuyện, tại sao phải động thủ đây? Huống hồ, nếu tôi là anh, tôi sẽ không ở chỗ này lãng phí thời gian, mà là nhanh chóng về nhà hơn nữa gọi điện cho bệnh viện, cúp thẻ khám bệnh gấp cho bà nội của anh tốt hơn.

    Đồng tử tóc đỏ chợt co rút lại, lần này là thật sự tức giận.

    Từ khi tóc đỏ còn rất nhỏ thì cha mẹ ly dị, ba ba hàng năm ở bên ngoài làm công, chỉ có ăn tết mới về nhà vài ngày, bình thường hắn sống cùng bà nội.

    Mấy năm trước cha hắn lập gia đình mới, rất nhanh lại sinh nhi đồng, vì thế cũng không để bụng đứa con trai ở quê như hắn.

    Nhất là từ sau khi tóc đỏ được 18 tuổi trưởng thành, rõ ràng dứt khoát ném bỏ không quản tới.

    Tóc đỏ cũng muốn ra ngoài làm công gây dựng sự nghiệp, nhưng cảm tình bà cháu rất tốt, bởi vì lo lắng cho bà nội cho nên mới làm lưu manh cho Thanh Long bang ngay trong thị trấn này.

    Cho nên giờ phút này nghe được lời nói giống như nguyền rủa của Ngụy Diễn, lập tức đỏ mắt.

    Hắn còn muốn đấm vào mặt Ngụy Diễn, nhưng phát hiện nắm tay của mình không cách nào cử động.

    Đáng giận, là chuyện gì xảy ra?

    Hai lông vàng bên cạnh hắn không cảm giác có gì không thích hợp, mắng to làm như muốn xông lên quần ẩu.

    Ba giây sau, chỉ còn lại một người đứng thẳng.

    Ngụy Diễn:

    - Xem đi, tôi đã nói, có thể từ từ nói chuyện thì nói, tại sao muốn động thủ đây?

    Ba người tức giận muốn hộc máu, nhưng vừa rồi Ngụy Diễn dùng một chiêu đem bọn hắn phóng ngã cũng là thật sự, hơn nữa lúc này bọn hắn vẫn chưa thể đứng dậy!
     
    Hoa Nguyệt Phụng, Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 20 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên thân ba người giống như đè nặng một tòa núi lớn, muốn giữ hơi thở cũng rất khó khăn, căn bản không thể nhúc nhích.

    Ở địa phương bọn họ nhìn không thấy, ba tiểu người giấy tròn trĩnh đang tự nắm tay ngồi trên người bọn họ. Chẳng qua bởi vì tóc đỏ bọn hắn cũng không phải người tội ác tày trời như Nham Vượng ba người, cho nên tiểu người giấy chỉ ngồi bất động, làm cho bọn họ cảm nhận gánh nặng đè trên thân thể, nhưng hồn phách cũng không bị tổn hại.

    Ba người còn không biết Ngụy Diễn dùng thủ đoạn vượt qua suy đoán người thường, chỉ cho là một lát không gặp Ngụy Diễn biến thành lợi hại, hoặc là đối phương luôn giấu nghề - vô luận là thế nào, bọn hắn cũng không thể đắc tội.

    Bọn hắn vốn là kẻ mềm nắn rắn buông, vả lại cũng không muốn chết khái với Ngụy Diễn, mắt thấy tình thế bất lợi, liền nghĩ 36 kế chạy là tốt nhất.

    Nhưng Ngụy Diễn cũng không nhẹ nhàng như vậy thả bọn họ đi:

    - Sau này không được tìm tôi cùng người nhà của tôi phiền phức, nếu không gặp một lần đánh một lần.. biết?

    Hắn vừa nói vừa giẫm một cước xuống mặt đất, nháy mắt nơi đó hiện ra một cái hố rạn vỡ!

    Tôi, tôi kháo!

    Tóc đỏ bị một màn này dọa sắc mặt trắng bệch, nuốt nước bọt liên tục gật đầu:

    - Biết, đã biết, ca, Ngụy ca, chúng tôi sẽ không bao giờ lại đến quấy rầy ngài!

    Trước kia Ngụy Diễn không phải luôn giả heo ăn cọp đi? Đúng rồi, cha của hắn từng đi lính nên đánh giỏi, hắn khẳng định cũng thế!

    Mặc dù Ngụy Diễn không xác định bọn hắn có thật sự bỏ qua hay không, nhưng lúc này cũng không muốn lãng phí thời gian trên người bọn họ, bởi vậy gọi tiểu người giấy quay trở về:

    - Đi, các anh đi thôi.. Tóc đỏ, anh vẫn nên quay về nhìn xem bà nội của anh đi, mặt khác, các anh đều còn trẻ, cho dù đi trường học nghề dựa vào hai tay của mình trong sạch kiếm tiền cũng tốt hơn.

    Tướng mạo tóc đỏ hung hãn, lông mày thưa thớt còn ngắn, chóp mũi lõm xuống, môi mỏng hơn nữa khóe môi rũ cụp, hai má không thịt, chính là một bộ khuôn mặt duyên người thân mỏng cạn, nhưng mọi sự không có tuyệt đối, vành tai của hắn thịt dày trên tai còn có mụt ruồi, đại khái đây là nguyên nhân vì sao hắn còn có thể cùng bà nội sống dựa vào nhau nhiều năm qua.

    Nhưng bởi vì hiện tại tóc đỏ từ hỗn xã hội chuyển qua hỗn đen, thân mình là làm việc ác, dùng thế hệ trước nói là tổn hại đức hạnh, "báo ứng" dĩ nhiên thể hiện trên thân duyên của hắn.

    Nhưng hắn gặp được chính mình, Ngụy Diễn cảm thấy coi như là "duyên phận", dù sao lão nhân gia cũng là vô tội, nói nhiều một câu cũng không ảnh hưởng cái gì, đến lúc đó kết quả như thế nào thì xem cá nhân hắn có chịu nghe lọt tai hay không.

    Dù sao làm miễn phí bao nhiêu đây cũng là đủ rồi.

    Về phần khuyên bảo bọn hắn học nghề đi làm việc đàng hoàng, hoàn toàn là vì trong khoảng thời gian này hắn luôn nghe Ngụy Nhạn nhắc nhở mỗi ngày mà thôi.

    Tóc đỏ nghe mình bị gọi "tóc đỏ" giận mà không dám nói gì, chỉ cảm giác hơi thở của mình thông thuận rồi thì cùng hai lông vàng dìu dắt nhau chuồn ra khỏi ngõ nhỏ.

    Ngụy Nhạn không có đồng hồ, cũng không biết qua bao lâu chỉ có thể thầm đếm số trong lòng, ánh mắt chăm chú nhìn vào ngõ tắt nhỏ, hạ quyết tâm nếu còn không gặp người thì nàng phải đi tìm cha.

    Cũng may đợi nàng đếm đến 248 thì một thiếu niên vẻ mặt thản nhiên đi ra – còn không phải là Ngụy Diễn sao!

    Trong lòng Ngụy Nhạn vui vẻ, theo bản năng chạy tới:

    - Anh, anh không sao chứ?

    Hỏi xong còn nhìn ra phía sau hắn – mấy tên lưu manh kia đâu?

    - Không có việc gì, bọn hắn vẫn thật dễ nói chuyện.

    Kỳ thật giải quyết ba người tóc đỏ dùng chưa tới ba phút, lúc sau đem du hồn siêu độ xong mới đi ra.

    - Ôm có mệt hay không? Đưa anh cầm đi, con gái đi dạo phố chỉ cần phụ trách đi phía trước thoải mái là tốt rồi.

    - Anh nghe cách nói này ở đâu vậy chứ.

    Ngụy Nhạn mặt đỏ lên, chỉ cảm thấy Ngụy Diễn càng lúc càng giống như anh trai trong lý tưởng, nhưng nàng thật vất vả mới có được một con thú nhồi bông lớn như vậy, nàng còn chưa ôm đủ đâu.

    - Em cũng không phải loại con gái được chiều chuộng, hơn nữa đồ chơi này cũng không nặng!

    Vì chứng minh cách nói của mình, nàng còn thưởng thức đem rối heo cùng gấu ôm chặt trong lòng mình.

    Ngụy Diễn vừa nhìn thấy bởi vì hành động của nàng làm cho con gấu đồ chơi dính sát trước ngực nàng, cố gắng tranh thủ một chút:

    - Khụ.. nhưng em cứ ôm như vậy sẽ mệt, hơn nữa tay lộ bên ngoài sẽ lạnh.

    - Không được! Em có thể làm.. a, cha tới rồi, ca, anh đi nhanh lên!

    Ngụy Nhạn xoay người, cũng không tiếp tục hỏi chuyện của ba người tóc đỏ, ôm hai con rối chạy đi.

    Ngụy Diễn sờ mũi – hắn có nên dùng thêm tiền đổi người máy hay không? Đồ chơi con gấu hình như có chút trêu chọc bé gái yêu thích nhiều hơn a?
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 20 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này ba người tóc đỏ đang ngồi xổm cạnh nhau bên vỉa hè hút thuốc.

    Trên người vẫn còn đau, nhưng bọn hắn không có lá gan đi tìm Ngụy Diễn phiền phức, bọn hắn thật sự không muốn tiếp tục thể nghiệm mỗi người bị một quyền quật ngã sau đó không cách nào đứng dậy được.

    Được rồi, cổ quái.

    Trước kia bọn hắn cũng thường đánh nhau, còn bị người đánh cho nhừ tử, dù Ngụy Diễn lợi hại thế nào hắn cũng không thể duy nhất một lần đem ba người đều quật ngã, nhưng trên thực tế lại không bị trọng thương.. nhất là sau khi bọn họ đạt tới nhất trí, cảm giác cả người liền thoải mái..

    - Này, Ngụy Diễn không phải là võ lâm cao thủ đi! Sẽ khí công nội lực chẳng hạn..

    Trong đó một lông vàng nói ra suy nghĩ của mình.

    Mặc dù bọn hắn là tên côn đồ, nhưng cũng xem sách, tuy rằng chủ yếu đều là tiểu thuyết võ hiệp.

    - Võ lâm cao thủ cái rắm, nếu hắn là võ lâm cao thủ lần trước không phải thiếu chút nữa đã rơi rụng?

    Lông vàng còn lại không chút nghĩ ngợi phản bác.

    Vì thế hai người bọn họ muốn nghe xem ý tưởng của tóc đỏ, ai ngờ tóc đỏ rít sâu một hơi thuốc, sau đó ném xuống đất dùng chân giẫm lên đứng dậy.

    - Cường ca? Anh muốn đi đâu?

    Tóc đỏ, tên khai sinh là Tiếu Cường cũng không quay đầu lại:

    - Tôi trước về nhà một chuyến.

    Hai tóc vàng liếc nhìn nhau một cái, không hẹn trong lòng đều nghĩ tới một việc – Cường ca không phải thật sự tin lời nói của Ngụy Diễn rồi chứ?

    Trên thực tế nội tâm Tiếu Cường cũng nghi hoặc, biết rõ Ngụy Diễn chỉ là nói hươu nói vượn, nhưng vì sao ma xui quỷ khiến mình lại dựa theo lời của hắn đi làm đây?

    Tự hỏi không có kết quả, Tiếu Cường đem nguyên nhân quy kết có lẽ do chính mình thật quá để ý bà nội.

    Bởi vì trong lòng chất chứa tâm sự nên chạy thật nhanh, Tiếu Cường vội vàng đi nhanh vào nhà:

    - Bà nội, con đã trở về.

    Kêu xong, dĩ vàng lão thái thái run run rẩy rẩy cúi người lẩm bẩm:

    - Cường oa nhi đã trở lại.

    Hôm nay bà lại không có xuất hiện, cả nhà đều im ắng.

    Sau đó có thanh âm rên rỉ thật nhỏ từ phòng sau loáng thoáng truyền ra, đồng tử Tiếu Cường co rụt lại, không chút nghĩ ngợi vội vàng lao vào trong:

    - Bà nội!

    Chuyện xảy ra ở Tiếu gia Ngụy Diễn cũng không biết, tuy rằng hắn nhắc nhở tóc đỏ Tiếu Cường, nhưng cũng không đem chuyện này lưu trong lòng, mà cùng Ngụy Nhạn rất nhanh hội họp với Ngụy Hoành Lượng.

    Tuy Ngụy Hoành Lượng nghi hoặc hai anh em ở đâu có tiền mua rối bông, nhưng hắn cũng không phải loại người giám hộ có khống chế dục đối với nhi đồng quá mức, biết được là Ngụy Diễn "để dành tiền" mua, còn khen ngợi Ngụy Diễn làm anh trai tốt lắm.

    Ngụy Diễn: Hắc, tôi có chút thích người cha này.

    Ngụy Hoành Lượng hạ quyết tâm mua quần áo mới cho hai anh em, tuy rằng phía trước lúc nhắc tới hai anh em biểu hiện bộ dạng không phải thật chờ mong, nhưng làm người giám hộ hắn vẫn muốn tuân theo truyền thống không bỏ qua việc này.

    Ngụy Diễn cũng thoáng tính toán thu nhập mấy ngày nay của Ngụy Hoành Lượng, bán món ăn bình dân thoạt nhìn đi sớm về trễ cũng không thể diện, nhưng trên thực tế nếu có lợi nhuận cũng là không thấp.

    Nhất là bán khoai tây, một cân khoai tây giá cả còn không nhiều bằng một chén khoai tây nướng. Miến chua cay cũng là như vậy, tuy bát giấy gia tăng phí tổn, nhưng nước lèo cũng không tốn phí bao nhiêu.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 21 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi thay đổi đồ gia vị, Ngụy Hoành Lượng vì đứng vững gót chân dùng số lượng lớn đánh thắng, dù là như thế cũng là kiếm tiền, bằng không cũng không đem hai đứa con nuôi lớn như vậy.

    Sau khi thay đổi gia vị, Ngụy Hoành Lượng cũng không đơn thuần, rất rõ ràng hiểu được đồ ăn của mình bây giờ có thể chặt chẽ bắt lấy dạ dày của khách, như vậy mình cũng không cần tiếp tục đi con đường dùng số lượng lớn kiếm khách, mà lựa chọn dùng chất lượng cùng khẩu vị đắp nặn danh tiếng.

    Sự thật chứng minh, câu nói dân lấy cái ăn làm đầu từ cổ đại truyền lưu tới nay không phải là không có đạo lý, trừ bỏ ngẫu nhiên có chút khách nói số lượng quá ít không đáng tiền ra, những thực khách khác đều cảm thấy hương vị món ăn càng ăn ngon, ban đầu chỉ đơn giản nghĩ là cần thuận tiện hoặc là no bụng mới đến lại biến thành một hai ngày không ăn thì khó chịu vô cùng, vô cùng thèm ăn không chịu nổi.

    Về phần trọng lượng.. cũng chính là số lượng ngang hàng với những quán ăn khác mà thôi, còn ăn rất ngon đâu! Không chọn nhà này tuyển nhà ai đây?

    Hơn nữa sắp ăn tết, mỗi gia đình cho dù trong tay không dư dả nhưng trong khoảng thời gian này cũng sẽ buông tay hơn một ít, bởi vậy từ sau khi hương vị thay đổi chỉ mới qua một tuần thời gian, nhưng một tuần này kiếm được còn nhiều hơn một tháng vất vả trước kia!

    Quan trọng nhất là xu thế này còn chưa ổn định lại, mà là mỗi ngày càng thu vào cao hơn!

    Những điều này Ngụy Hoành Lượng cũng không nói với người nhà, nhưng Ngụy Diễn cùng Ngụy Nhạn đều nhìn ra được từ thái độ ngày càng hăng hái lẫn tinh thần diện mạo ngày càng tươi tắn hơn của cha mình.

    Xu thế vững bước tăng trưởng, làm cho Ngụy Hoành Lượng tiêu tiền cho con cái cũng không cần tính toán tỉ mỉ như trước kia, trừ bỏ quần áo mới như trong kế hoạch, còn thêm đồ lót hoặc là áo khoác ngoài – Ngụy Diễn thêm một kiện áo len đan cùng quần bò, Ngụy Nhạn thì một váy liền áo bằng sợi len.

    Ngụy Nhạn chỉ là một cô bé vốn không cách nào từ chối được lực hấp dẫn của quần áo mới, tuy rằng ngoài miệng luôn nói "không sao cả" "không cần" nhưng khi chứng kiến quần áo rực rỡ muôn màu, sau đó được mua đưa tới tay, nàng không ức chế được nội tâm vui mừng, cầm theo túi đựng quần áo bước chân nhảy nhót hơn rất nhiều, mái tóc buộc đuôi ngựa vung vung cao cao.

    Nhìn dáng vẻ tươi cười của con gái, nếp nhăn trên khóe mắt Ngụy Hoành Lượng đều giãn ra.

    Còn đang nghĩ ngợi, trên tay hắn có thêm cái gói to.

    Ngụy Hoành Lượng cúi đầu vừa nhìn:

    - Đây là cái gì?

    Ngụy Diễn:

    - Lễ vật năm mới, con cùng Nhạn Nhạn cùng nhau hùn tiền.

    Ngụy Hoành Lượng lấy đồ vật ra:

    - Đây là.. mũ?

    Ngụy Nhạn có chút ngượng ngùng nói:

    - Là mũ có che tai, như vậy buổi sáng cha lái xe ra ngoài cũng không bị lạnh đau tai hoặc là sinh nứt da.

    Tuy nơi này là phía nam, nhưng mùa đông cũng rất lạnh, hơn nữa bởi vì hơi nước nặng, buổi sáng sương mù tràn ngập, đạp xe ba bánh lại đổ một thân mồ hôi, đến lúc đó trên đầu bao phủ một tầng sương mù băng giá, da đầu lại tuôn mồ hôi, nóng lạnh luân phiên thật dễ dàng làm người đau đầu cảm mạo.

    Tuy rằng hiện tại Ngụy Hoành Lượng ỷ mình còn trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh nên còn chưa biểu hiện rõ ràng, nhưng bọn họ không muốn đợi cha mình đến lúc già thường xuyên thấy đau đầu.

    Nhất thời trong lòng Ngụy Hoành Lượng ê ẩm chua xót, hắn dùng sức nháy mắt, cắn quai hàm thở sâu một chút:

    - Cần gì phí số tiền này, thân thể của cha rất tốt..

    Ngụy Diễn ngắt lời:

    - Con đã cắt bỏ nhãn hiệu, cũng không trả lại được nữa, hay là cha cảm thấy tụi con tặng lễ quá nhẹ, nhưng năm nay tụi con cũng không có nhiều tiền, chờ sang năm nhất định..

    - Được rồi được rồi, nói đều bị tiểu tử con nói xong!

    Ngụy Hoành Lượng ngắt lời hắn, nhi đồng tặng đồ vật cho mình, hắn vui vẻ còn không kịp, làm sao lại ghét bỏ? Chỉ là hai đứa nhỏ này thật sự đã trưởng thành, đều biết mua đồ cho ba ba.

    Trong lòng Ngụy Hoành Lượng cảm khái vô cùng, nhất là hơn một tháng trước đứa con trai còn luôn giống như nước lửa bất dung với hắn, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân lỗ chân lông như ngâm vào trong nước ấm, hoàn toàn khơi thông.

    Bầu không khí vui mừng này cứ thế bảo trì cho tới khi gia đình ba người bọn họ trở lại trong nhà dưới nông thôn.

    Lúc trước Ngụy Hoành Lượng bởi vì hai đứa con cần đi học, đồng thời chính hắn cũng cảm thấy làm sinh ý trong huyện thành tốt hơn làm ruộng dưới nông thôn, cho nên một nhà ba người đều thuê nhà trong trấn Nguyên Khẩu ở lại, mà nhà của bọn họ nằm trong thôn Tử Thụ.

    Cho nên được gọi là "thôn Tử Thụ" là bởi vì nơi đầu thôn có một gốc Tử Thụ thập phần cao lớn, cao tới 12m-13m, nếu như là mùa hè cành lá sum suê cũng tản ra tới 15m. So sánh với độ cao bình thường hơn 10m, gốc Tử Thụ này ở trong thôn bọn họ cũng được xưng là "người khổng lồ".
     
    Hoa Nguyệt Phụng, Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 21 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn nữa gốc cây này chẳng những cao lớn, tuổi còn không nhỏ, nghe người già lớn tuổi nhất trong thôn nói, từ khi bọn họ còn rất nhỏ thì gốc cây này đã rất cao lớn.

    Ngụy Diễn lần đầu tiên quay về thôn Tử Thụ, cũng bị gốc cây khổng lồ này làm rung động.

    Bây giờ cũng không phải xuân hè, quả cây cũng làm cho người ta có cảm giác sinh cơ bừng bừng như "con cháu đầy đàn".

    - Ca, xuống xe!

    Ngụy Nhạn cầm theo bao lớn bao nhỏ kêu lên.

    Ngụy Diễn vội vàng bước xuống xe, mà phía sau xe khách cũng loảng xoảng đóng cửa xe lại, phun ra đuôi khói màu đen xám, chấn động một tiếng liền lái đi.

    Ngụy Diễn bước nhanh tới cầm lấy đồ vật trong tay Ngụy Nhạn:

    - Một cô bé cầm nhiều đồ vật như vậy làm gì.

    Ngụy Nhạn cũng không tức giận, nàng nhìn thấy Ngụy Diễn cầm theo bao lớn hoa quả, pháo, bánh bích quy cùng rượu đế cũng không có vẻ gì cố sức, bản thân nàng chạy tới giúp cha cầm chút đồ vật. Nhưng Ngụy Hoành Lượng cũng không muốn con gái cầm vật nặng, chỉ phân một nửa gói to trong tay mình, làm cho con gái cầm đi.

    Bởi vì Ngụy Hoành Lượng muốn tranh thủ sắp ăn tết lời ít tiền, cho nên bọn họ vẫn đợi tới trưa 30 tết mới quay về trong thôn.

    Tình huống như Ngụy gia cũng không ít, thành phố lớn tuy phồn hoa, nhưng đại bộ phận mọi người chỉ muốn mưu sinh, làm công, mỗi lần ăn tết bọn họ đều quay về dưới nông thôn đoàn viên, sau đó thành phố lớn lại biến thành giống như không người, dù bố trí xa hoa bao nhiêu cũng không bằng người nhà tề tụ cùng một chỗ.

    So sánh với thị trấn lạnh tanh lúc này, thôn Tử Thụ ngược lại vô cùng náo nhiệt – nông thôn tuy không giăng đèn kết hoa như trong huyện thành, đèn đuốc rực rỡ, nhưng ống khói nhà nhà đều dâng lên khói trắng, trong không khí tản ra mùi hương thức ăn, đương nhiên náo nhiệt nhất là trẻ con, trong tay cầm kẹo, hạt dưa, điểm tâm hoặc là thịt, khoai lang chiên, vừa không ngừng nhét vào miệng vừa chạy nhốn nháo không ngừng.

    Bởi vì trẻ con làm ầm ĩ, mèo chó gà vịt ngỗng trong nhà cũng đều kêu to không ngừng, tiếng người cùng thanh âm động vật, thanh âm xào nấu nhất thời càng phi thường náo nhiệt.

    Đây là năm mới đầu tiên từ khi Ngụy Diễn đi vào thế giới này, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được không khí ăn tết dưới nông thôn.

    Thế giới kiếp trước của hắn đại khái tân tiến hơn thế giới này hai mươi năm, mặc dù hắn cần bắt quỷ trừ ma chạy khắp nơi, nhưng mỗi khi gặp được ngày lễ nhân khí thịnh vượng như vậy, hắn ngược lại là nhẹ nhàng nhất. Lúc đó chỉ cần tìm địa phương có ánh mặt trời, bờ cát cùng sóng biển để nghỉ phép, cứ như vậy đã qua.

    Ở những nơi đó ngành du lịch quá mức phát đạt, ngược lại không còn hương vị ngày lễ phong cách cổ xưa, càng nhiều là thể nghiệm phục vụ buôn bán hóa.

    Giống như bây giờ cầm theo bao lớn bao nhỏ về quê, một đường đi một đường chào hỏi với bà con hàng xóm vẫn là lần đầu tiên.

    Tuy rằng trước đó Ngụy Hoành Lượng mới chào hỏi xong với nhà hàng xóm nào đó, sau đó lại nghe Ngụy Nhạn khẽ lẩm bẩm hai nhà cũng không quá quen thuộc, thậm chí còn có chút cãi nhau ngày trước vân vân.

    Nhà Ngụy gia nằm gần cuối thôn, dựa lưng vào một chỗ trũng trên đồi núi, sau lưng là một đồi núi, vượt qua đồi núi là một thôn khác.

    Chỗ bọn họ nằm phía tây nam, cây trúc là đặc sản, tỷ như sau lưng nhà bọn họ có một tảng lớn rừng trúc.

    Bởi vì ngày thường cũng không về trong thôn, cho nên nhà Ngụy gia đều khóa cổng, chỉ nhờ hàng xóm cách vách rảnh rỗi thì nhìn dùm một chút miễn cho bị trộm – tuy Ngụy gia nghèo, nhưng trên đời này vẫn có người càng nghèo hơn.

    Mà hàng xóm nể tình Ngụy gia cho bọn họ thuê đất vườn trồng trọt, cũng chiếu cố xem như có chút tận tâm, tỷ như mười ngày nửa tháng cũng sẽ giúp đốt bếp nấu chút nước gì đó chẳng hạn, miễn cho nhà cửa vì khuyết thiếu nhân khí biến thành mục rữa.

    Cho nên khi ba người về nhà, chỉ cần rửa sạch bụi cùng mạng nhện, lại dán lên câu đối xuân là có thể ăn tết.

    Nhưng lúc này bí thư chi bộ thôn đã đến cửa.

    Bí thư chi bộ tóc hoa râm, thân hình gầy gò, trên mặt màu cổ đồng tràn đầy nếp nhăn, trước đưa một điếu thuốc sau đó mới chần chờ nói ra yêu cầu của mình:

    - Lượng tử a, thương lượng với anh một chuyện, nhà anh còn phòng trống hay không a? Có thể lưu ra hai phòng cho khách nhân ở lại hay không vậy? Anh yên tâm, bọn họ trả thù lao!

    Mà lúc này Ngụy Diễn đang xem xét phong thủy trong nhà trước sau, cũng làm ra chút sửa chữa đột nhiên tạm dừng động tác trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trên đồi núi mặt sau nhà họ không biết khi nào thì toát ra hơn vài người.
     
    Hoa Nguyệt Phụng, Minh HiHeoheocon9552 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...