Truyện Ma [Edit] Ngõ Kể Chuyện - Cà Phê Trứng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by HangThan, Oct 8, 2024.

  1. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 60: Chiến Hồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu trả lời này cũng quá kỳ quái, chết chính là chết, sống chính là sống, nào có lập lờ nước đôi như vậy, Đỗ Ngọc cũng không nói gì, tò mò nhìn người trước mắt này.

    Đột nhiên hắn cảm thấy ông chú này sao lại quen mắt như vậy, tuy rằng tướng mạo đã đại biến, nhưng ánh mắt kiên nghị, thần thái giữa hai lông mày, còn có mái tóc bạc mang tính biểu tượng kia, sao lại giống như năm đó nổi tiếng trong làng bóng rổ thế giới, đạt được vô số danh hiệu với một bộ tóc bạc đặc trưng Ma An Tây. Vì thế hắn nhẹ nhàng hỏi:

    "Ngài là huấn luyện viên An Tây sao?"

    "À, là ta. Nhìn không giống?"

    An Tây khẽ cười, vẻ mặt an tường.

    "Tôi vẫn luôn là fan của ngài, mỗi trận bóng của ngài tôi đều xem qua, năm đó lúc ngài chơi bóng ở NBA, tôi còn đến tận nơi để ngài ký tên, chỉ có điều khi đó còn quá nhỏ, có thể ngài không nhớ rõ."

    Đỗ Ngọc có vẻ rất kích động, hận không thể lập tức đi lên chụp ảnh lưu niệm với An Tây.

    "Đều đã qua rồi, ta bây giờ chính là một huấn luyện viên bóng rổ bình thường trong trường trung học, không có gì bản lĩnh lớn, có lẽ làm cho ngươi thất vọng rồi."

    An Tây bất đắc dĩ lắc đầu.

    Xem ra là hắn đang nhớ lại một ít hồi ức quá khứ không vui, Đỗ Ngọc lập tức chuyển đề tài, trực tiếp hỏi:

    "Huấn luyện viên, người trên di ảnh kia là ai?"

    Vấn đề này giống như là đâm trúng điểm đau của An Tây, hắn nhẹ nhắm hai mắt lại, quay đầu nhìn tấm ảnh kia, chậm rãi nói:

    "Đứa nhỏ này chính là học sinh tôi vừa nói với cậu, phong cách chơi bóng giống hệt cậu, cũng cực kỳ am hiểu ném xa ba điểm, tên là Ngô Quang Lâm. Bất quá, trong đội bóng, cậu ta còn có một tên gọi khác là" Chiến Hồn ", bởi vì cậu ta là linh hồn của cả đội bóng này."

    "Nhưng mà, hắn đã qua đời ở mấy tuần trước, nơi này trang trí thành như vậy, cũng là vì tưởng niệm hắn, bất quá, ta cảm thấy hắn cũng không có chết, bởi vì ngươi đã đến!"

    "A? Có quan hệ gì với tôi? Huấn luyện viên, lá gan tôi không lớn, ngài đừng dọa tôi."

    Đỗ Ngọc nói chính là lời nói thật, từ nhỏ đến lớn đối với quỷ quái mà nói, sức miễn dịch cơ bản là không. Đừng nói hiện nay cậu gặp phải chuyện linh dị thật sự này, chính là bình thường nghe kể chuyện ma quỷ, cậu đều sẽ bị dọa ba ngày, đây cũng là bí mật cậu không muốn để cho người khác biết.

    "Nếu cậu có hứng thú, tôi kể cho cậu nghe một chút về cậu ta, nào, cậu ngồi xuống đi."

    An Tây nói xong, xê dịch sang bên cạnh, dáng người to lớn vặn vẹo tựa như một con gấu trúc béo mầm.

    Sau khi Đỗ Ngọc ngồi vào chỗ của mình, tập trung tinh thần bắt đầu lắng nghe, trong tối tăm hắn giống như cảm giác còn có một người, cũng lẳng lặng ngồi xuống, ngay tại bên cạnh mình, nhưng nghiêng đầu quan sát, cũng không thấy ai khác.

    "Nếu như ta nhớ không lầm, hẳn là một ngày của ba năm trước, Quang Lâm cũng giống như cậu, chạy vào sân bóng rổ, muốn gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, tôi không nhớ rõ cậu ấy nói gì, chỉ là từ đầu tới cuối đều rất hưng phấn, mặc sức tưởng tượng giấc mộng bóng rổ của cậu ấy và không ngừng lặp lại câu thề muốn đoạt quán quân trong giải đấu toàn quốc kia."

    "Ngay lúc đó tôi cũng không để ý, dù sao thời niên thiếu bồng bột, mỗi người đều đã trải qua. Nhưng sau khi hắn bộc lộ tài năng, tất cả mọi người ở đây đều chấn kinh, đây đâu phải là trình độ của học sinh trung học, cho dù tham gia giải đấu người lớn cũng đầy đủ, huống hồ hắn mới học năm nhất trung học phổ thông."

    "Sau này tôi mới biết, cậu ấy chính là chủ lực đoạt giải quán quân trong giải đấu trung học cơ sở toàn quốc."

    An Tây vừa nói, vừa mở sơ yếu lý lịch của Đỗ Ngọc ra.

    "Giống như ngươi, cầu thủ cấp thiên tài!"

    An Tây ánh mắt kiên định, trong gương mặt hiện ra tình yêu vô hạn.

    Những lời này làm cho Đỗ Ngọc rất là hưởng thụ, hắn muốn cười nhưng không dám, đành lên tiếng để che đi:

    "Vậy cuối cùng hắn có thực hiện được mục tiêu này không?"

    An Tây cũng không có trả lời vấn đề này, ông tiếp tục nhớ lại:

    "Quang Lâm Thọ thật sự là một thiên tài, tại năm lớp 10, lần thi đấu đó, hắn dựa vào sức một mình, dẫn dắt đội ngũ trực tiếp tiến vào top 8 toàn quốc, ngươi biết đấy, cái này đối với trường trung học Hoa Thiên chúng ta mà nói, quả thực là kỳ tích không cách nào tưởng tượng, lần đầu tiên đạt được, làm cho toàn bộ giáo viên và học sinh toàn trường chú ý. Không chỉ có như thế, toàn bộ người hâm mộ khu phía đông đều tụ tập đến chúng ta bên này, cảnh tượng đó thật là xưa nay chưa từng có!"

    An Tây nói xong, vẻ mặt vui vẻ không cần nói cũng hiểu.

    Đỗ Ngọc có thể nghĩ đến cảnh tượng kia, là nhà đương kim vô địch trong giải đấu ở trường cấp hai, mình đã cảm nhận sâu sắc cảm giác vạn người kính ngưỡng, trước sau vây quanh.

    Bất quá, hắn vẫn như cũ cảm thấy bên cạnh có người, hơn nữa cách mình càng ngày càng gần, có lẽ chỉ là tác dụng trong lòng, hắn cũng không để ý, tiếp tục nghe An Tây chuyện xưa.
     
  2. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 61: Được nhận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bất quá ngay tại tất cả mọi người đối với Hoa Thiên ký thác kỳ vọng thời điểm, lúc thi đấu tứ kết chuẩn bị chọn ra bốn đội mạnh nhất thì xảy ra sự cố, Quang Lâm tại một lần trong quá trình đoạt bóng, bị đối thủ phạm lỗi nghiêm trọng, chân cùng xương hông bị gãy xương nghiêm trọng, trực tiếp được xe cứu thương đưa đến bệnh viện."

    "Tình hình sau đó có thể tưởng tượng được, linh hồn đội bóng không còn, trận đấu tự nhiên cũng thua, hơn nữa điểm số cách xa cực kỳ, có thể nói là lần chênh lệch lớn nhất từ khi tôi làm huấn luyện viên tới nay, 128 - 16."

    "Bất quá những thứ này đều không trọng yếu, hiện tại việc cấp bách là Chiến Hồn! Chỉ cần hắn có thể khỏi hẳn, năm sau vẫn có cơ hội."

    "Nhưng ông trời không có cho cơ hội này, chấn thương ở chân phải Quang Lâm Thọ đã không cho phép cậu ta lại tiếp tục thi đấu, cuộc đời bóng rổ của hắn coi như chấm hết."

    An Tây nói xong, tháo kính xuống, lau chút sương mù trên kính, trên mặt tràn đầy bi thương.

    "Huấn luyện viên, vậy sau đó anh Chiến Hồn thì sao? Anh ấy không chơi bóng nữa sao?"

    Đỗ Ngọc từ nhỏ tiếp xúc bóng rổ, hắn phi thường rõ ràng, bóng rổ đã dung nhập vào máu của mình, khi có một ngày không thể tiếp tục theo đuổi bộ môn này, sinh mệnh của mình cũng không còn có bất kỳ ý nghĩa gì. Cho nên hắn rất hiểu loại cảm xúc mục tiêu chưa đạt được đã không còn cơ hội thực hiện này.

    "Ai, chân của Quang Lâm đã trải qua ba lần giải phẫu cùng hơn bốn tháng phục hồi, rốt cục khôi phục bình thường hoạt động, nhưng là lại không cách nào có thể lại tham gia bất luận cái gì thi đấu."

    "Cậu biết đấy, kết quả như vậy, đối với hắn mà nói còn không bằng nằm liệt cả đời. Vì thế hắn bị sốc, giống như một cái hào phóng ngang ngạnh lãng tử, hắn đột nhiên đối với tất cả đều mất đi hứng thú, theo một cái thiên tài vận động kiện tướng, lập tức sa đọa thành một gã bất lương."

    "Cả ngày hút thuốc uống rượu, bên cạnh lúc nào cũng đều là một đám bạn xấu trong xã hội, đồng đội khuyên hắn, giáo viên bên cạnh cũng khuyên hắn, nhưng hắn lại mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cuộc sống căn bản không thuộc về mình, cho đến một lần đánh nhau đã hoàn toàn thay đổi hắn, mà địa điểm chính là trong sân bóng rổ này."

    An Tây vừa nói, vừa nhìn về phía đội trưởng Xích Mộc còn đang huấn luyện ở xa xa, ngàn vạn suy nghĩ nổi lên trong lòng.

    Đỗ Ngọc cảm thấy hứng thú với quá khứ của người đàn anh này, không khỏi ghé sát bên cạnh huấn luyện viên, sợ bỏ sót một chữ nào đó.

    Mà hắn cảm thấy người bên cạnh, cũng đồng thời nhích lại gần một chút, cảm giác này quá là quỷ dị, hắn quay đầu nhìn lại, ghế dài bên cạnh vẫn là rỗng tuếch, đừng nói bóng người, ngay cả một cọng lông cũng không có.

    "Kỳ thật trong thời gian một năm Quang Lâm chán chường này, hắn tuy rằng không hề đụng vào bóng rổ, nhưng tâm của hắn vẫn luôn không có buông bỏ, mỗi khi nhìn thấy trên sân bóng có người chơi bóng, chỉ cần nhìn hai tay hắn run rẩy, cùng ánh mắt hâm mộ, là có thể dễ dàng biết, bóng rổ cũng không có vứt bỏ hắn, mà là chính hắn vứt bỏ bóng rổ."

    "Dưới loại tâm lý mâu thuẫn này, hắn đem cơn tức trút lên người trong đội bóng rổ, trút lên những người có thể chơi bóng mỗi ngày. Một lần, hắn chỉ huy một đám thiếu niên bất hảo trong xã hội đến sân bóng gây sự. Tuy rằng kết quả thất bại, hơn nữa còn bị đội trưởng Xích Mộc đánh một trận, nhưng hắn lại ôm quả bóng rổ yêu thích, thế nào cũng không muốn rời đi, tựa như một đứa bé, trải qua muôn vàn khó khăn, rốt cục tìm được món đồ chơi mình đánh mất nhiều năm."

    "Hắn khóc, khóc thương tâm như vậy, bây giờ nhớ tới nội tâm ta còn cảm thấy chua xót."

    An Tây nói xong, tròng mắt đã ướt át.

    "Vậy sau đó thì sao, huấn luyện viên?"

    Đỗ Ngọc hỏi dồn.

    "Sau đó hắn quỳ rạp xuống trước mặt ta, kêu khóc đến khàn cả giọng" huấn luyện viên, ta muốn chơi bóng rổ!" "

    Đỗ Ngọc đang định hỏi thêm hai câu, đột nhiên toàn thân run lên, giống như một dòng điện xuyên qua người, một luồng khí vô hình chui vào trong cơ thể mình, mà cảm giác vừa rồi có người bên cạnh lại biến mất.

    " Này, mới tới, 100 vòng chạy xong chưa? "

    Đội trưởng Xích Mộc vừa lau mồ hôi, vừa gọi về phía này.

    " Ha ha, xem ra đồng đội của ngươi đang gọi ngươi huấn luyện, mau đi thôi! "

    An Tây lại khôi phục hình tượng phật Di Lặc, thân thiết nói với Đỗ Ngọc.

    " Nói như vậy tôi là tôi được nhận? "

    Cậu có chút giật mình.

    " Nếu như không nhận ngươi, đoán chừng Chiến Hồn sẽ không muốn đi.."

    An Tây nói xong câu nói không đầu không đuôi này, đứng dậy rời đi. Điều này làm cho Đỗ Ngọc không hiểu ra sao.

    Không có cách nào, chạy thôi!
     
  3. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 62: Chiến hồn bất diệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chưa đầy một giờ, Đỗ Ngọc đã hoàn thành 100 vòng, vừa thở hổn hển ở bên sân vừa uống nước khoáng, trên người tựa như vừa mới tắm xong, mồ hôi to như hạt đậu "ào ào" chảy xuống.

    Kỳ quái, bình thường trình độ vận động này không đến mức làm cậu mệt mỏi như vậy, hắn nhìn đồng hồ đeo tay một chút, tốc độ cũng chậm hơn bình thường không ít, trong thân thể giống như là đổ chì, chẳng lẽ đây là triệu chứng bị cảm mạo, nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng khoác thêm một cái áo khoác thể thao.

    "Không sai nha, 51 phút, cùng người kia không chênh lệch chút nào."

    Trên người Xích Mộc khoác một cái khăn lông, đi về phía Đỗ Ngọc.

    "Đội trưởng, người ngươi nói chính là Chiến Hồn sao?"

    Hắn nhẹ nhàng nói, tâm lý lại âm thầm khó chịu, nếu hôm nay trạng thái tốt một chút, chạy 45 phút tuyệt đối không có vấn đề.

    "Ồ? Cậu biết anh ấy à, ai, cũng không có gì lạ, trong vòng tròn bóng rổ chắc là không có người không biết Quang Lâm. Nếu không có chuyện năm đó cam chịu, tôi nghĩ anh ấy hoàn thành 100 vòng hẳn là có thể chạy trong 40 phút, đáng tiếc."

    Xích Mộc nói xong, khẽ thở dài.

    Đỗ Ngọc thấy lời này đã làm cho chính mình cảm thấy hứng thú, lập tức truy hỏi:

    "Chiến Hồn sau đó không phải lại trở lại đội bóng rồi sao, như thế nào sẽ?"

    Nói xong, hắn chỉ chỉ bức kia di ảnh.

    "A, ngươi biết còn không ít, ta nói cho ngươi biết a, Quang Lâm sau khi trở về, bởi vì bỏ qua một năm huấn luyện, hơn nữa dính vào một ít sở thích không tốt, thể lực cùng tố chất không bằng trước, nhưng mà con người này đủ liều mạng, hắn hận không thể đem sân bóng làm nhà của mình, luyện tập không ngày không đêm, không bao lâu liền khôi phục trạng thái, tuy rằng vẫn là không bằng trước kia, nhưng đã là cực tốt rồi."

    "Ngươi biết đấy, năm nay chúng ta đều đã là học sinh cuối cấp ba, đai hội toàn quốc chỉ còn cơ hội một lần này, nếu như còn không thể đạt được chức vô địch, vậy có lẽ chính là tiếc nuối cả đời."

    Xích Mộc nói xong, đột nhiên kéo khăn lông xuống, hai mắt dữ tợn thật là dọa người, khuôn mặt không ngừng run rẩy cơ bắp, có vẻ dị thường thống khổ.

    "Sao vậy? Đội trưởng, anh có chỗ nào không thoải mái sao?"

    Đỗ Ngọc ân cần hỏi, đang muốn đi lên đỡ, Xích Mộc nói:

    "Nhưng.. nhưng, Chiến Hồn lại chết mấy tuần trước! Chết ngay tại trận bán kết."

    "Tại sao có thể như vậy?"

    Đỗ Ngọc không thể tin vào tai mình, trừng to hai mắt, ngơ ngác nhìn đội trưởng Xích Mộc cao lớn khôi ngô trước mắt.

    "Trường trung học Hoa Thiên chúng ta, ngoại trừ khi chúng ta học lớp 10 năm ấy lấy được thành tích thứ tám toàn quốc, trong lịch sử chưa từng có lần nào có thể tiến vào đại hội toàn quốc, mà năm nay có Chiến Hồn gia nhập, còn có mấy cái người mới rất tốt trợ lực, ngay tại mấy tuần trước chúng ta đánh vào trận bán kết đại hội toàn quốc, đã cách giấc mơ kia chỉ một bước, đây là sự tình cực kỳ làm người phấn chấn!"

    "Các trường trung học toàn quốc tham gia đại hội đều ngọa hổ tàng long, đừng nói đánh vào trận bán kết, chính là có thể tiến vào Top 8 toàn quốc cũng là trình độ cực cao rồi, nhưng vì cái gì Chiến Hồn học trưởng lại?"

    Đỗ Ngọc có chút kinh ngạc, chẳng lẽ là vết thương cũ tái phát? Cho dù tái phát, cũng không đến mức chết đi.

    "Lá gan của ngươi lớn sao?"

    Xích Mộc đột nhiên hỏi.

    "Rất.. rất.. không thể tưởng tượng nổi sao?"

    Đỗ Ngọc bị vấn đề này làm cho trong lòng có chút phát run, bây giờ đã gần chạng vạng, đội trưởng ăn mặc lập dị như thế, đột nhiên hỏi ra vấn đề này, thật đúng là không bằng không hỏi, cứ nói thẳng ra không phải đỡ làm người khác bất an sao.

    "Tôi nhớ rất rõ ngày đó, trận bán kết sắp tiến hành được một nửa thì Quang Lâm mới khoan thai chạy tới. Trận đấu quan trọng như vậy, chúng tôi thật sự không tin cậu ấy sẽ đến muộn, dù sao vẫn còn trong trận đấu, chúng tôi cũng không hỏi cậu ấy, huống hồ khi đó chúng tôi thua gần 30 điểm. Nhưng điều khiến người ta khó hiểu nhất chính là, trận đấu hôm đó ngoại trừ khuôn mặt lộ ra chút da, tất cả mọi nơi trên người Quang Lâm đều quấn băng gạc trắng dày, tựa như một xác ướp, tạo hình này quả thực quá kinh khủng."

    "Trong giờ giải lao, chúng tôi hỏi anh ấy chuyện như thế nào, anh ấy không nói một lời, thành thật mà nói, cảnh tượng đó thực sự đáng sợ, bởi vì tôi thậm chí không thể nghe thấy tiếng thở của anh ấy."

    Xích Mộc lạnh nhạt nói, trên mặt hiện ra một tia quỷ bí.

    "Vậy tiếp theo thì sao? Cái này có chút quá khó tin đi!"

    Đỗ Ngọc hiển nhiên đã bị dọa, run rẩy hỏi.

    Lúc này màn đêm đã buông xuống, trong sân tập ngoại trừ hai người này, những người khác đã đều kết thúc huấn luyện rời đi, cảnh tượng này thấy thế nào cũng không giống ở sân bóng rổ huấn luyện của trường học, ngược lại giống như là ở một chỗ gác đêm trông linh đường. Một trận gió lạnh từ cửa sổ bên cạnh thổi vào, lạnh lẽo thấu xương khiến lông trên người cũng run rẩy.

    "Ngay từ đầu nửa hiệp sau, Quang Lâm tựa như phát điên, không tiếc thể lực đoạt bóng, phòng thủ, đột phá, lên rổ, ném, không chỉ có là đối thủ, mà ngay cả chúng ta ngày thường cùng nhau huấn luyện đều cảm thấy kinh ngạc, đây đâu phải là đang chơi bóng, quả thực là đang liều mạng."

    "Bất quá, điểm số quả thật dưới sự phát huy quên mình của hắn từng bước kéo gần lại, 3 giây cuối cùng, chúng ta còn kém 2 điểm, tôi đoạt được bóng, chuẩn bị phát động một lần tấn công cuối cùng."

    "Nhưng ngươi tuyệt đối không thể nghĩ ra, ta rõ ràng nhìn thấy Quang Lâm hai mắt đã nhắm lại, động tác chạy cổ quái, cứng nhắc, đang chạy về phía ta."

    "Ta đương nhiên đem bóng truyền cho hắn, đối phương cũng nhìn ra dụng ý của ta, năm người đồng thời tiến lên phòng thủ Chiến Hồn, mà thời gian chỉ còn lại có một giây cuối cùng, nhưng hắn còn chưa xông qua giữa sân, nói thật, ta đã buông tha, trên mặt đối thủ cũng lộ ra nụ cười thắng lợi, đang lúc tiếng còi cuối cùng sắp thổi lên, Ngô Quang Lâm ra tay, hắn ở giữa sân trực tiếp ném ra một cú ném siêu cự ly ba điểm, khi trọng tài giơ tay lên chuẩn bị thổi còi, quả bóng xé gió rơi vào rổ."

    "Chúng tôi đã giành chiến thắng với một điểm chênh lệch. Chúng tôi ôm nhau, hoan hô, tâm tình kích động hoàn toàn không thể bình tĩnh, thành tích làm nên lịch sử này, làm sao chúng ta có thể an tĩnh lại."

    "Nhưng đột nhiên mọi người nghĩ đến đệ nhất công thần Chiến Hồn, mà tìm kiếm bốn phía lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Hành động này của hắn cũng không thể tưởng tượng nổi."

    Xích Mộc nhíu mày, giống như đối với chuyện này vẫn nghĩ mãi không hiểu.

    "Vậy cuối cùng thì sao? Chiến Hồn đi đâu?"

    Đỗ Ngọc có vẻ khẩn cấp, sốt ruột truy hỏi.

    "Sau đó chúng tôi trở lại và nghe giáo viên của trường nói rằng Quang Lâm không may gặp tai nạn xe hơi trên đường đến cuộc đua và đã chết trước đó một giờ."

    Xích Mộc nói và nhắm chặt mắt lại.

    Mà câu nói này có thể là câu nói kinh khủng nhất Đỗ Ngọc nghe được trong đời này, vậy người thi đấu rốt cuộc là ai? Hắn không khỏi run rẩy.

    "Ta nghĩ bất luận là trận đấu ngày hôm đó, hay là chuyện gần đây phát sinh ở sân bóng rổ, đều là do chấp niệm của Chiến Hồn gây nên, tín niệm cầu thắng, niềm yêu thương nhiệt tình đối với bóng rổ, làm cho hắn vượt qua sinh tử, chúng ta đem sân bóng trang trí thành như vậy, cũng là hi vọng hắn có thể buông xuống phần chấp nhất này nhanh một chút, nhưng xem ra, trận chung kết không xong, hắn còn không thể bỏ xuống được."

    Xích Mộc vừa nói, vừa nhẹ nhàng lắc đầu.

    "Trận chung kết diễn ra vào ngày nào?"

    Đỗ Ngọc đột nhiên hỏi.

    "Ước mơ có thể thực hiện hay không, tín niệm có thể quán triệt hay không, liền xem ngày mai!"

    Xích Mộc nói xong, đeo cặp sách lên, cùng Đỗ Ngọc tạm biệt, rời khỏi sân bóng rổ.

    Trong sân vận động lúc này chỉ còn lại một mình Đỗ Ngọc, hắn chậm rãi kéo túi bóng ra, lấy ra mấy cuộn băng gạc, khóe miệng hơi giương lên lộ ra một tia mỉm cười quỷ bí.
     
  4. HangThan

    Messages:
    2
    Câu chuyện thứ mười hai: Chương 63: Tự kỷ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Meow.. Meow..

    Tôi là một con mèo đen, mèo đen xinh đẹp, hơn nữa còn là một con mèo Ba Tư hiếm có.

    Hai con mắt một cái phát ra ánh sáng màu lam huyền ảo, một con mắt khác lại hiện ra màu xanh biếc. Bộ lông mềm mại, tựa như một món đồ sứ tinh xảo, chỉ bất quá lỗ tai của tôi bị thiếu một miếng, đừng hỏi tôi vì sao, bởi vì tôi thật sự không muốn nhớ lại những ngày đen tối đó.

    Cho đến khi tôi gặp cô ấy, một cô gái đáng yêu, tết bím tóc sừng dê, váy liền áo trắng noãn mặc trên làn da mỏng manh như có thể rách của cô ấy, phối hợ thêm đôi giày da đỏ bóng loáng kia, dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa, tựa như một vị thiên sứ nhỏ áo trắng thánh khiết, dẫn dắt tôi đi về phía bờ bên kia hạnh phúc.

    "Mẹ ơi, con muốn con mèo đen này, mẹ xem nó đáng yêu biết bao!"

    Giọng nói nũng nịu của cô bé khiến tôi mê mẩn.

    "Đẹp thì đẹp, nhưng nó thiếu một cái tai, có khiếm khuyết, đổi con khác đi!"

    Người mẹ nói xong, khẽ thở dài.

    "Con chỉ muốn con mèo đen này!"

    Cô gái trả lời như đinh đóng cột, đôi mắt kiên định trên gò má non nớt, không thể cự tuyệt.

    "Được rồi, chỉ cần con thích là tốt rồi!"

    Người mẹ sắc mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhìn về phía ta ánh mắt lại có một loại không cách nào phỏng đoán thâm ý, như là đồng tình.

    Sau khi thanh toán xong, tôi bị cô gái kia ôm vào trong ngực, cách gần như thế này, tôi phát hiện trong mắt cô gái thiếu đi một chút linh động mà những đứa bé tuổi này nên có, mà thay vào đó lại là trống rỗng thật sâu. Làn da tuy rằng trơn nhẵn, nhưng lại khó che đi nét tái nhợt nhè nhẹ.

    Có thể vì ở trong cái chuồng mèo nhỏ hẹp ẩm ướt này đã lâu, đừng nói được người ta ôm lấy, chỉ là thỉnh thoảng vuốt ve, đều là một loại hy vọng xa vời.

    Tôi tùy ý cuộn tròn trong cánh tay cô gái, cảm nhận được phần dịu dàng này, cũng không ngừng dùng cái đầu lông xù nhỏ nhắn của mình cọ vào má cô ấy, nhưng đột nhiên tôi ngửi được một mùi, mùi thuốc.

    "Mẹ, mẹ xem con mèo đen này thích con biết bao nhiêu, nó đang liếm con đấy!"

    Cô bé vừa nói, vừa lấy tay không ngừng vuốt ve trán của tôi.

    Người mẹ không nói gì, ánh mắt nhìn tôi vẫn là loại cảm giác này, là lạ, làm cho người ta rất khó đoán.

    Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy trán mình đau đớn, tôi không tự chủ được run rẩy, tránh khỏi sự vuốt ve của cô bé, cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn sang.

    Trời ạ, đây đâu phải là tay của một đứa bé!

    Trên lòng bàn tay thô ráp, mọc đầy vết chai thật dày, lòng bàn tay vốn nên tinh tế tỉ mỉ, lại bị da chết dày đặc phủ kín, trên mu bàn tay còn có mấy vết sẹo cũ kỹ, từ hoa văn xấu xí kia mà xem, hẳn là do một loại dao nào đó lưu lại. Trên ngón tay có mấy chỗ vết thương mới, còn không có kết vảy, thịt tươi đỏ hồng mơ hồ lộ ra, làm cho người ta thật sự khó có thể nhìn thẳng vào.

    "Mẹ, ngày mai đi bệnh viện, con có thể mang theo con mèo đen này không?"

    Cô gái đột nhiên ngửa đầu hỏi.

    "Bảo bối, trong bệnh viện không cho phép mang thú cưng nha! Bác sĩ sẽ nói con!"

    Mẹ ôn nhu trả lời.

    "Vậy còn món đồ chơi như thú bông thì sao?"

    Cô gái ngây thơ nghiêng đầu tiếp tục hỏi, ánh mắt trống rỗng có vẻ thật thà.

    "Vậy chắc.. chắc.. là có thể đi!"

    Thanh âm của người mẹ có chút run rẩy, ta từ thần sắc của nàng có thể nhìn ra một chút nhưng càng khiến ta ngạc nhiên, sao ta lại thấy được một tia sợ hãi.

    "Mẹ, chúng ta mau về nhà đi, con muốn cho con mèo nhỏ này tắm rửa một cái, mẹ xem nơi này thật là bẩn a!"

    Cô gái mỉm cười, tự mình đi về phía một chiếc xe con đỗ ở phía trước.

    Tôi cứ như vậy được cô ấy ôm, đi tới một căn nhà xinh đẹp. Chắc là nhà của cô bé này.

    Cô ấy nhẹ nhàng đặt tôi lên sô pha, lại dùng bàn tay giống như chiếc bàn chải sắt kia vuốt ve tôi vài cái, một mình chạy vào nhà vệ sinh.

    Đây chính là nhà sau này của ta sao?

    Nhìn quanh bốn phía, toàn bộ căn phòng được trang trí bằng màu chủ đạo là hồng phấn, trên mặt đất rải rác rất nhiều búp bê, còn có những thứ đồ chơi như thú nhồi bông, nhưng kinh ngạc chính là những đồ chơi này đều có những tổn thương nghiêm trọng ở mức độ khác nhau

    Không phải thiếu cánh tay, chính là thiếu chân, thậm chí còn có một con búp bê Barbie không có đầu, cái đầu lẻ loi bị bỏ vào trong một cái nồi đồ chơi, trông có vẻ rất là khủng bố.

    Mà trên vách tường bốn phía cũng treo đầy đủ loại tranh sơn dầu, xem ra đều là tác phẩm của cô bé này. Tôi trừng to mắt ra sức quan sát, hoàn toàn không hiểu rõ nội dung của những bức tranh này, tất cả đều dùng bút màu đỏ vẽ lung tung, đừng nói đến đẹp hay không, ngay cả một chút hình dáng và cấu trúc cũng không nhìn ra, phỏng chừng Picasso đến đây, cũng sẽ cảm thấy không bằng.

    "Ba nó à, ngày mai anh cầm lấy toàn bộ bệnh án và phiếu xét nghiệm sáu năm nay của Tây Tây, bác sĩ Trần nói có thể còn phải chuẩn đoán thêm một bước, mặt khác bà ấy còn nói có thể đây không chỉ là chứng tự kỉ."

    Mẹ cô bé có lẽ đang gọi điện thoại cho ba của cô bé, xem ra đứa bé này tên là Tây Tây, hơn nữa đã là người mắc chứng tự kỉ sáu năm rồi.

    Lúc này, Tây Tây bưng một chậu nước sạch, trong miệng còn ngậm một miếng khăn lông, kích động đi tới bên cạnh tôi, lập tức ôm lấy tôi, nhẹ nhàng bỏ vào trong chậu nước.

    Nói thật, ta đã mấy tháng không có tắm rửa một lần, lúc ở trong khu tập trung mèo, nước sạch cũng chỉ được cung cấp ít một, đừng nói tắm rửa, chính là uống cũng không đủ.

    Cho nên, mỗi ngày ta chỉ có thể dùng đầu lưỡi đơn giản tẩy rửa thân thể, loại sinh hoạt như vậy quả thực nghĩ lại mà kinh.

    Tôi ngã chổng vó nằm ở trong chậu, nước vừa trong vừa ấm áp không ngừng chảy qua da lông của tôi, sữa tắm thơm ngát làm cho tôi vui vẻ thoải mái, thủ pháp mềm nhẹ của cô gái, động tác vô cùng thuần thục, làm cho tôi thật là hưởng dụng, tôi bắt đầu ảo tưởng về sau nếu như có thể cùng cô ấy thường xuyên ở bên nhau, đó là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.

    Sau khi thay đổi mấy chậu nước, xem ra là tắm xong, cô gái kéo qua một cái khăn tắm màu hồng, nhẹ nhàng lau chùi thân thể của tôi, cũng không ngừng dùng máy sấy thổi khô da lông của tôi, trong nháy mắt, máu trong cơ thể tôi liền như sôi trào, loại cảm giác này giống như mẹ, nhu hòa ấm áp. Mặc dù tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ, nhưng tôi biết mẹ đang ở đâu đó và thầm chúc phúc cho tôi.

    Cô gái mang đến một cái kéo nhỏ, cẩn thận cắt tỉa móng vuốt cho tôi, cũng không ngừng dũa mài phẳng gai trên móng sau khi cắt.

    Đột nhiên, cô dịu dàng hỏi:

    "Mèo con, sau này chị gọi em là số 17 được không, chúng ta vĩnh viễn không rời xa!"

    Nói xong, cô cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

    Tuy rằng không rõ vì cái gì cô lại đặt cho mình cái tên như vậy, nghe rất quái, giống như là một cách đánh số người máy. Nhưng nụ hôn kia, hoàn toàn làm cho tôi hòa tan, một hàng nước mắt từ hốc mắt chảy xuống.

    "Meo meo meo meo meo.."

    Ta làm nũng kêu lên vài tiếng, truyền đạt sự đồng ý của mình.

    "Này 17, uống sữa nhanh lên, chắc em đói rồi, ngoan lắm!"

    Cô gái vừa nói vừa lấy một bát sữa từ phía sau ra, hơi nóng, hình như vừa mới được hâm nóng.

    Ta nhẹ nhàng liếm, tận tình hưởng thụ tình cảm chủ nhân ban cho ta, sữa ngọt dịu dàng xẹt qua cổ họng của ta, rơi vào trong cái bụng ta sắp đói bẹp của ta, dễ chịu và thoải mái.

    Cũng không biết vì cái gì, đột nhiên, đầu của ta càng ngày càng nặng, thân thể cũng bắt đầu chậm rãi xụi lơ, một loại cảm giác lung lay sắp đổ làm cho ta ngã vào trong lòng cô bé, cho đến khi ta bị cô ấy ôm đến đặt ở trên một cái bàn ở một gian phòng khác, lúc này, từ khe mắt sắp nhắm lại, ta thấy được trên mặt bàn đặt các loại công cụ như băng, giũa, kéo, rìu đục, thước khắc, keo dán vân vân, mà trên giá sách xung quanh phòng, bày đầy đủ các loại tiêu bản động vật.

    Trong phòng bệnh yên tĩnh mà trắng noãn, một cô gái một bên truyền nước biển, một bên xem truyện cổ tích, mà trên tủ đầu giường cô đặt tiêu bản một con mèo đen bị thiếu một đoạn lỗ tai, trong hai khung mắt đen như mực, một bên đặt viên cầu thủy tinh màu lam, mà một bên khác đặt một viên cầu thủy tinh màu xanh lá cây.
     
  5. HangThan

    Messages:
    2
    Câu chuyện thứ mười ba: Suối nguồn tươi trẻ

    Chương 64: Lão Hạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất lâu trước đây, có một thành phố như vậy, nghe nói là quê hương của Lã Bất Vi thời Chiến Quốc, có thể độc giả không quan tâm đến lịch sử không rõ người này rốt cuộc là ai?

    Vậy sau đây, ta xin nói cho mọi người biết thân phận của hắn, nếu lại nói không biết, vậy thì ta cũng không biết phải làm sao nữa. Hắn chính là đại tể tướng Tần quốc lừng lẫy nổi danh dưới một người mà trên vạn người kia.

    Muốn nói về cuộc đời Lã Bất Vi, có thể nói đó là một truyền kỳ. Thời thanh niên đã bỏ thương mại theo chính trị, lần lượt phụ tá hai đời Tần Vương, sau khi Tần Thủy Hoàng kế vị, không chỉ ban chức tể tướng cho ông, mà còn gọi ông là "Trọng phụ", lúc này Lã Bất Vi có thể nói đã đạt tới đỉnh cao của cuộc đời.

    Nhưng câu chuyện của chúng ta và hắn lại không có nửa xu quan hệ, mà là thành phố ta đã nói khi bắt đầu câu chuyện này. Bởi vì có một đại nhân vật như vậy ở đây, tự nhiên hậu nhân liền đem tên thành phố này đổi thành "Bất Vi", không chỉ là vì trong lịch sử tiếng tăm lừng lẫy của hắn, càng chủ yếu là thủ đoạn kinh doanh tinh diệu trước khi hắn tham gia chính trị, từ nhỏ đến lớn, đạo lý người bỏ ta lấy đã bị Lã Bất Vi này đã thực hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

    Dưới ảnh hưởng này, thành phố Bất Vi dựa vào ưu thế địa lý thủy bộ song song, trăm năm qua trở thành một tòa thành mua bán hoàn toàn xứng đáng, khách thương lui tới nối liền không dứt, phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt, khắp nơi hiện ra phồn vinh cùng thịnh vượng.

    Bất quá từ xưa đến nay, nơi buôn bán phát triển, lưu động, tất nhiên cũng là nơi tụ tập tam giáo cửu lưu.

    Có người dựa vào kinh doanh, thu nhập được lượng tài phú cực lớn, cơm ngon áo gấm thì dĩ nhiên không cần phải nói, mà nơi ở của những người giàu có này thì được cho là xa hoa bậc nhất, quỳnh lâu ngọc vũ đều tập trung ở phía tây thành.

    Còn có một số người dùng tiền tài tích luỹ mở ra cho mình một con đường, để cho mình bước ở trên đường làm quan một đường thẳng tiến, thân phận tôn quý, quyền lực thông thiên, đừng nói dân chúng bình thường, chính là ngay cả những phú hào kia cũng hâm mộ không thôi. Mà đám quan to quyền quý này đều ở tại phía đông thành.

    Mà ở phía bắc thành là nơi tập trung dân cư nhiều nhất, dân chúng nghề nghiệp bình thường đều tụ tập ở đây, mặc dù không được coi là giàu có, tích luỹ của ăn của để nhưng người dân bình thường đều có thể no bụng ấm thân, sống qua cũng rất vui vẻ.

    Không được như ý muốn nhất chính là phía nam thành, nếu như đổi thành cách nói hiện tại, đây cơ bản chính là khu ổ chuột. Nhà chỉ có bốn bức tường, thân không xu dính túi, đói khổ lạnh lẽo, cuộc sống đói kém quấy nhiễu mỗi một nhà mỗi một hộ ở đây, quả thực là khổ không thể tả.

    Cho nên có thể thấy được, kết cấu của Thành phố Bất Vi hôm nay có thể hình dung: Đông quý tây phú, bắc nghèo nam hèn. Mà nhân vật chính chúng ta muốn nói đến ở đây là lão Hạ ở phía nam thành.

    Kỳ thật, lão Hạ này trước kia cũng không phải nghèo như vậy, cũng đã làm ăn vài năm, có thể là do kinh doanh không tốt, hoặc là vận may không tốt, tóm lại, không tới vài năm, số tiền vốn ít ỏi có thể đếm được kia liền ra đi không hẹn ngày trở lại, ngay cả tiền ăn cơm cũng không đủ, cuộc sống ăn bữa nay la bữa mai trôi qua từ đó đến bây giờ.

    Bất quá, lão Hạ này cũng không quan tâm, trong mắt hắn, tiền vốn là thứ sống không mang đến, chết không mang đi, giữ nhiều như vậy làm gì, không bằng trong tay không đồng nào thì đầu óc lại đỡ lo lắng, phiền não. Nhưng vợ hắn là Nguyệt Hoa lại không nghĩ như vậy, suốt ngày suy nghĩ lung tung, hận không thể mỗi ngày đều có bánh bao nhân thịt rơi vào trên đầu mình.

    Nhoáng một cái mười mấy năm trôi qua, lão Hạ cũng từ một người trung niên thân thể cường tráng bước vào tuổi sáu mươi, nếp nhăn già nua cùng những đốm da lốm đốm cùng nhau bò lên hai gò má ngăm đen của hắn, dưới mái tóc bạc làm nổi bật, nghiễm nhiên trở thành bộ dáng già nua. Mà vợ của hắn, nàng Nguyệt Hoa tình trạng càng xấu hơn nữa. Chẳng những khuôn mặt đã dần trở thành một bà lão, tay chân đi đứng cũng không còn linh hoạt, ngày ngày nằm ở trên giường, hết thảy sinh hoạt thường ngày, toàn bộ đều dựa vào lão Hạ chăm sóc.

    Con người cả đời này, sinh lão bệnh tử tất nhiên là bình thường, hai vợ chồng tựa như chim đồng lâm, cây liền cành, cần phải bảo trọng thân thể, có một người sụp đổ, tự nhiên liên lụy người kia.

    May mà mặc dù lão Hạ cũng đã già cả, nhưng thân thể lại rất khỏe mạnh, đừng nói những chuyện như rót nước nấu cơm bình thường, cho dù leo thang sửa nhà cũng không thành vấn đề. Điều này có thể hoàn toàn nhờ vào công việc kiếm sống hàng ngày của lão, lão là một thợ săn.
     
  6. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 65: Biến đổi kỳ lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bà xã à, ta vào núi nhé, thuốc đã nấu xong đặt ở trên bàn, tranh thủ lúc còn nóng ngươi uống đi, để hôm nay ta bắt con lợn rừng về đổi bữa cho ngươi!"

    "Ngươi như vậy còn muốn bắt lợn rừng, có thể bắt được con thỏ ta liền cảm ơn trời đất rồi. Mỗi lần ngươi đi săn thú trở về, vật sống không thấy, ngược lại ngươi vác về cả giỏ rau dại, người biết thì nói ngươi là thợ săn, người không biết lại tưởng ngươi vào núi hái thuốc!"

    "Ai nha, cái này cũng không thể trách ta, một tháng qua mưa phùn liên tục, thú rừng đều ở nhà tránh mưa hết rồi. Chúng không đi ra ngoài ta có thể làm gì được. Ngươi xem, hôm nay mặt trời tươi đẹp biết bao, gió mát mây bay, nhất định đi săn sẽ có thu hoạch!"

    "Ông già, ngươi quên mang hồ lô nước!"

    Nguyệt Hoa nhìn thấy hồ lô đặt trên tủ quần áo, la lớn, nhưng lão Hạ đã sớm đi xa, không thấy bóng dáng.

    Dọc theo đường đi, hoa hồng cỏ xanh, ong bay bướm lượn. Không khí mang theo mùi bùn đất ẩm ướt thấm vào lòng người khiến lão Hạ hưởng thụ vô cùng.

    Màu lá cây bảo phủ toàn bộ tạo nên màu của đỉnh núi, trên đỉnh núi xanh ngắt, mấy gốc cây tươi mát, không biết có phải bởi vì nguyên nhân vừa mới được mưa xuân tưới tắm hay không, vào giờ phút này dưới bầu trời trong vắt, ngay cả lá cây cũng lộ ra màu sắc xanh non.

    Kinh nghiệm săn bắn nhiều năm cùng sự quen thuộc đối với mảnh núi rừng này, khiến lão Hạ dễ dàng phát hiện con mồi.

    Chỉ thấy một con hươu sao to lớn, đang đứng ở trên một mảnh đất xanh biếc cỏ non, nhàn nhã gặm cỏ, đối với chính mình đang rón rén không ngừng tiếp cận, cũng không hề phát giác.

    Hắn nhẹ nhàng lắp cung tên, nấp ở sau một đống đất nhô lên, nín thở quan sát. Thấy con nai con này thân thể mập mạp, da lông trơn bóng, từng mảnh hoa mai loang lổ điểm xuyết quanh thân, cái cổ linh động, tinh tế, mặc dù đang ăn cỏ, nhưng hai mắt không ngừng chớp động, có thể thấy được nó rất là cảnh giác.

    Phải tận dụng thời cơ, nếu để mất thì không biết cơ hội lần sau sẽ phải chờ đến khi nào. Lão Hạ giương cung nhắm bắn, bàn tay buông lỏng dây cung đang kéo căng, một mũi tên xé gió bay ra, bay thẳng về phía con hươu sao kia.

    Động vật bẩm sinh đều có cảm giác nguy hiểm, nhất là động vật hoang dã, bởi vì hoàn cảnh sống của chúng thường xuyên phải đối mặt với những nguy hiểm bất ngờ.

    Tuy rằng lão Hạ đã ẩn nấp đúng chỗ, tài bắn cung cũng tốt, nhưng vẫn như cũ làm con nai phát giác được nguy hiểm cận kề, nó hơi lui bước, mũi tên không bắn trúng chỗ chí mạng, nhưng vẫn có thể đâm vào chân sau của nó, một dòng máu tươi theo chân con vật chảy xuống.

    Bị dọa, nai con nhịn đau co cẳng bỏ chạy, cỏ xanh trên mặt đất, trong nháy mắt bị những giọt máu rơi ra nhuộm thành màu đỏ.

    Lão Hạ nhìn thấy con vịt đã sắp đến miệng này, làm sao có thể để cho nó cứ như vậy bay đi, huống chi cái mũi tên kia nếu không thể nhặt về, theo tính cách của hắn, có lẽ phải mất ngủ đêm nay.

    Cứ như vậy, hươu chạy ở phía trước, người đuổi phía sau, ước chừng hơn một canh giờ, có lẽ con nai này bị chảy máu quá nhiều, ngã xuống bên cạnh một dòng suối trong suốt, mà lão Hạ ở phía sau toàn lực truy đuổi cũng sắp không thở nổi nữa, đặt mông ngồi vào trên người con hươu sao, há mồm thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi lộp bộp chảy không ngừng, bất quá, dù là mệt nhọc nhưng cũng khó nén tâm tình vui sướng.

    Hôm nay cuối cùng cũng có đồ ăn ngon! Lão bà ở nhà nhất địnhcao hứng! Cho dù không săn được lợn rừng, chỉ cần con hươu sao mập mạp này, cũng đủ cho hai vợ chồng bọn họ ăn một tháng.

    Nghĩ tới đây, hắn chậm rãi thò vào túi vải phía sau, muốn lấy hồ lô uống nước, nhưng sờ soạng nửa ngày cũng không thấy đâu, lúc này mới nhớ tới, lúc đi ra vội vàng, có lẽ đã để quên ở nhà.

    Môi khô khốc, cổ họng gần như bốc khói, lúc này đã là giữa trưa, nếu không có nước uống, đừng nói đem hươu này chuyển về nhà, cho dù một mình mình có thể chống đỡ được đến khi trở về hay không, cũng là chuyện cần xem xét.

    Bất quá trời không tuyệt đường người, trước mắt không phải có một dòng suối sao, ánh nước nhộn nhạo, trong suốt thấy đáy, mặc dù không thấy cá tôm, nhưng có thể nhìn thấy nòng nọc bơi lội trong nước, xem ra nước này chính là trời ban cho ta!

    Lão Hạ cúi người xuống, không chút do dự vùi mặt vào trong nước, uống một ngụm lớn, tư vị ngọt ngào, khoái cảm mát mẻ, trong nháy mắt đem cơn nóng trong người hắn xua tan.

    Hồ nước này quả thực quá ngon!

    Sau khi uống xong, hắn nhẹ nhàng đứng lên, khom lưng cúi chào khe suối này, để biểu thị ân cứu mạng. Sau đó khiêng con hươu sao kia lên, đi thẳng về nhà.

    Nói cũng kỳ quái, đây dù sao cũng là một con dã thú trưởng thành, trọng lưỡng tất nhiên là không nhẹ, nhưng hắn lại không cảm thấy mệt mỏi, một đường này đi thẳng về nhà không cần nghỉ ngơi, so với lúc đi, ít hơn một canh giờ.

    "Bà xã! Bà xã! Mau nhìn, ta săn được cái gì?"

    Lão Hạ vừa chạy vào nhà, vừa ném thân hươu tới trước mặt Nguyệt Hoa.

    Nhưng kỳ quái chính là, Nguyệt Hoa chẳng những không có lộ ra chút hưng phấn nào, trên mặt lại hiện lên vẻ nghi hoặc, kinh ngạc hỏi:

    "Xin hỏi, ngươi là ai?"

    "Cái gì?"

    Lão Hạ có chút không nghe rõ.

    "Vị khách này, chồng ta vào núi săn thú, nếu ngài có việc, lát nữa lại đến! Hiện tại trong nhà chỉ có ta một người phụ nữ ở nhà, có nhiều bất tiện, kính xin thứ lỗi!"

    "Ta chính là chồng của ngươi a!"

    Lão Hạ hiển nhiên có chút tức giận, âm điệu cao hơn không ít.

    Nguyệt Hoa nhíu mày, từ đầu đến chân đánh giá một lần người đàn ông có bộ dáng trung niên nhân trước mắt này, bất đắc dĩ lắc đầu:

    "Vị tướng công này xin tự trọng đi, chồng ta đã hơn sáu mươi, tuy rằng lông mày ngươi có chút tương tự, nhưng tuổi này lại không phù hợp, ngài cũng đừng lấy ta ra mà đùa giỡn."

    "Ngươi như thế nào ngay cả ta cũng không nhận ra? Vậy ngươi biết cái này sao?"

    Nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay, bên trên thêu một đôi uyên ương, bên cạnh còn có mấy hàng thơ nhỏ:

    Cuộc sống vợ chồng luôn hòa thuận

    Nguyện làm uyên ương không làm tiên.

    Đây chính là lúc bọn họ mới cưới, Nguyệt Hoa tự tay thêu cho lão Hạ. Thứ này hẳn là không thể giả mạo được, đủ để chứng minh thân phận của mình đi. Trong lòng hắn suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ bà già này mắc chứng quên của người già?

    Nguyệt Hoa lần nữa quan sát người này, hắn ăn mặc giống như chồng nàng, cây cung cũng giống, thậm chí ngay cả vật đính ước đều giống nhau như đúc, đột nhiên nàng hô to lên:

    "Ngươi đã làm gì chồng ta!"
     
  7. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 66: Suối nguồn tươi trẻ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão Hạ thấy thế, bước một bước dài, vọt tới trước giường Nguyệt Hoa, đưa tay che miệng của nàng, nhỏ giọng nói:

    "Ngươi nhìn sau tai ta trước đi!"

    Nàng hoảng sợ hai mắt dời tới vị trí kia, phát hiện một mảnh nốt ruồi đen hình trăng lưỡi liềm, đây không phải là vết bớt chồng mình mang từ trong bụng mẹ hay sao? Thật kỳ quái, sao lại ở trên người nam nhân này.

    Lão Hạ thấy Nguyệt Hoa tâm tình thoáng ổn định chút ít, chậm rãi buông lỏng tay, nhẹ giọng nói:

    "Tuy rằng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta thật sự là lão Hạ, vì sao mới nửa ngày, ngươi lại không nhận ra ta!"

    "Ngươi tự mình nhìn xem!"

    Nguyệt Hoa nói xong, đem một mặt gương đồng nhỏ bên gối đưa cho hắn.

    Lão Hạ nhận lấy gương, cẩn thận quan sát, một khuôn mặt trẻ tuổi đập vào mắt.

    Tóc đen mắt ưng, trên làn da bóng loáng đã không còn những đốm đồi mồi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra hơi thở tuổi trẻ, hai con ngươi trong suốt như nước đã không còn vẩn đục như ngày xưa.

    Khó trách vợ không nhận ra mình, đổi lại ai cũng khó có thể tin tưởng a.

    Hắn đặt mông ngồi xuống bên giường, một câu cũng nói không nên lời.

    "Đây là chuyện gì xảy ra?"

    Xem ra Nguyệt Hoa đã tạm thời tin tưởng mình chính là Lão Hạ, lo lắng hỏi.

    "Hôm nay ta cũng không đi đâu cả, vẫn là ở khu vực mọi khi săn bắn, bất quá lúc ta đuổi theo con hươu sao này, chạy được một canh giờ, cũng không biết chạy tới nơi nào."

    Lão Hạ vừa nắm tóc, vừa vắt óc suy nghĩ.

    "Ngươi không ăn nhầm đồ vật gì kỳ lạ sao?"

    Nguyệt Hoa nhắc nhở.

    "Ngoại trừ uống.."

    Lão Hạ đột nhiên như là nghĩ tới điều gì, vỗ đầu một cái, lớn tiếng kêu lên:

    "Nhất định là nước ở dòng suối kia!"

    Sau đó, hắn đem tất cả chuyện xảy ra sáng nay kể lại rõ ràng cho Nguyệt Hoa nghe, chỉ bất quá giấu đi quá trình bắn chết hươu sao. Dù sao một mũi tên không trúng chỗ hiểm, tuy rằng bắt được con mồi, nhưng cũng có chút mất mặt.

    "Nghe ngươi nói như vậy, nước suối này có thể làm cho người ta khôi phục sức sống thanh xuân? Nếu không là nhìn thấy bộ dáng hiện tại của ngươi, ta nhất định sẽ không tin tưởng!"

    Nguyệt Hoa nói xong, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của lão Hạ, làn da trơn bóng nhẵn nhụi, làm cho lòng người sinh ghen tị.

    "Ta nghĩ hẳn là như vậy đi! Bằng không thật sự không có cách giải thích nào khác."

    Lão Hạ nói xong, lại gãi đầu.

    "Ngươi ngày mai cũng mang về cho ta một ít đi, ngươi nhìn hai chúng ta bây giờ mà xem, người ta nhìn vào, nói dễ nghe thì là chồng trẻ vợ già, nói khó nghe một chút thì giống như hai mẹ con vậy. Ngươi nói, nếu như vậy sau này ta còn dám bước ra khỏi cửa sao?"

    "Tối nay chúng ta cứ ăn một bữa ngon trước, đã lâu không được ăn ngon như vậy rồi!"

    Lão Hạ nói xong, xách con hươu đi thẳng đến phòng củi.

    Trong phòng chỉ còn lại một mình Nguyệt Hoa, nàng nhẹ nhàng cầm lấy gương đồng, nhìn khuôn mặt già nua cùng thần thái bất mãn của mình, thở dài thật sâu.

    Ngày hôm sau rất nhanh đã đến, lão Hạ mang từ dòng suối kia về đầy một hồ lô nước, quả nhiên, sau khi Nguyệt Hoa uống, không chỉ có tướng mạo trở lại bộ dáng hơn ba mươi tuổi, mà ngay cả đi đứng cũng khôi phục sự nhanh nhẹn như trước đâu, sự thay đổi này, làm cho hai người cực kỳ vui sướng, vì thế lại dùng thịt hươu còn lại hôm qua ăn mừng một phen.

    Một đêm này, Nguyệt Hoa trằn trọc, làm sao cũng ngủ không được, như là đang suy nghĩ chuyện gì.

    "Chồng à, ngươi nói chúng ta lấy nhiều nước suối này một chút, đem ra phố phường đi bán có được hay không, ta nghĩ cái hiệu quả kỳ diệu của nước suối này khẳng định sẽ rất được mọi người hoan nghênh. Ngươi về sau liền không cần vất vả như vậy săn thú, tiền bán nước ta nghĩ có thể cho chúng ta trải qua cuộc sống tốt nhất, ngươi nói có được hay không!"

    "Nhưng mà chúng ta đã khôi phục tuổi thanh xuân, hiện tại ta không nghĩ gì khác, chỉ nghĩ đến tiếc nuối cả đời của chúng ta, ngươi sinh cho ta một tiểu tử mập mạp đi!"

    Ngày hôm sau, ở giữa trưa, một cây cờ lớn cực kỳ bắt mắt treo ở giữa phiên chợ lớn nhất trong thành Bất Vi, trên đó ghi bốn chữ to "Nước suối tuổi trẻ"!

    Thứ ngày khi mới nghe qua quả thật kỳ lạ, cái này cùng bán tiên đan có gì khác nhau, lúc đầu tất cả mọi người không tin, cho rằng lại là lưu manh từ nơi nào tới đây giả danh lừa bịp, nhưng sau đó một ít người quen biết lão Hạ, thấy hai ông bà đã khôi phục thanh xuân, thật là ngạc nhiên, cũng mua chút về nhà nếm thử, quả nhiên linh nghiệm vô cùng.

    Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, không có thời gian mấy ngày, tin đồn thần kỳ về "Nước suối tuổi trẻ" ai ai cũng biết, nhà nhà đều nghe. Trước quầy hàng của lão Hạ và Nguyệt Hoa mỗi ngày đều có một hàng người xếp dài, bất luận nam nữ, bất luận giàu nghèo, cũng bất luận già trẻ, mỗi ngày đều tới mua, loại nước này không biết từ khi nào đã trở thành đồ uống thiết yếu của từng nhà, dù sao tuổi xuân tươi đẹp ai mà không thích chứ.

    Tin tức lan truyền nhanh chóng, đã truyền tới tai quốc vương nước Thổ Phiên bên cạnh, điều này làm vho vị quốc vương tuổi đã gần đất xa trời này cực kỳ vui mừng. Bao nhiêu năm qua, hắn đi khắp nơi tìm thầy hỏi thợ, lên rừng xuống biển tìm kiếm thảo dược đê luyện đan, không phải là vì khôi phục thanh xuân, trường sinh bất lão hay sao. Có một "dòng suối tuổi trẻ" như vậy, xem ra nguyện vọng cả đời này sắp thực hiện được.

    Vì thế hắn phái sứ giả đoàn, chuẩn bị đầy đủ vàng bạc châu báu, chuẩn bị đến thành phố Bất Vi mua "Nước suối tuổi trẻ".

    Nhưng bởi vì đường xá xa xôi, khoảng cách hơn ngàn dặm khiến sứ đoàn hơn một tháng sau mới đi tới cửa thành phố Bất Vi, kỳ quái chính là trên thành cũng không có quân lính canh gác, cửa thành lại mở rộng, có vẻ thật là tùy ý. Mà trong thành cũng không có tiếng người cười nói rộn ràng nhốn nháo tụ tập, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng kêu, làm cho toàn bộ thành phố Bất Vi như bị phủ lên một tấm màn quỷ dị.

    Đợi mọi người đi vào trong thành, tất cả cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ sợ ngây người. Trong thành có mấy vạn trẻ sơ sinh rải rác khắp nơi, mấy con kền kền, quạ đen đang tranh nhau ăn xác những đứa trẻ đầy giòi bọ, mà chính giữa chợ, một lá cờ lớn đón gió tung bay, bốn chữ to ở dưới ánh mặt trời chói mắt dị thường: Nước suối tuổi trẻ!
     
  8. HangThan

    Messages:
    2
    Câu chuyện thứ mười bốn: Giếng nguyền rủa

    Chương 67: Tin đồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong những năm cuối đời nhà Thanh, trên mảnh đất Trung Quốc rộng lớn có một phong trào gây chấn động trong và ngoài nước, là một phong trào tự cứu nhập thiết bị quân sự, sản xuất máy móc và khoa học kỹ thuật của phương Tây để cứu vãn sự thống trị của nhà Thanh từ thập niên 60 đến cuối thập niên 90 của thế kỷ 19. Cuộc vận động này người đời sau gọi là "Phong trào Dương vụ".

    Mà trong thời gian ngắn ngủi không đến 30 năm này, một số người trẻ tuổi không cam lòng lạc hậu, đẩy mạnh phát triển mới, từ chối bế quan tỏa cảng, có đầy đủ tư tưởng tiên tiến, mở một trường học tên là "Kinh sư", bởi vì khi đó còn chưa phân chia tiểu trung đại học, mọi người tạm thời gọi nó là "Kinh sư đồng văn quán", cũng chính là tiền thân của "Đại học Bách Khoa" nổi tiếng trong và ngoài nước, vang danh khắp thiên hạ.

    Trường học kiểu mới này từ bỏ tư tưởng dạy học truyền thống, cử du học sinh ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, đào tạo nhân tài phiên dịch, nhân tài quân sự và nhân tài khoa học kỹ thuật. Tư tưởng hướng dẫn cơ bản nhất là "tự cường" và "cầu phú".

    Dưới sự khích lệ nhiệt huyết này, xuất hiện một đám nhân vật vĩ đại, bọn họ dùng sở học của mình cùng ý tưởng báo quốc, đem vương triều đại Thanh khi đó đã tràn ngập nguy cơ, có thể bị diệt trong sớm tối, kéo lại một chút huy hoàng tựa như hồi quang phản chiếu, nhưng cuối cùng quả thật cũng chỉ như hoa phù dung sớm nở tối tàn, bị bao phủ trong các loại thù trong giặc ngoài mà đi đến hồi kết thúc.

    Mà một trong những đầu sỏ gây nên những chuyện này chính là thứ thuốc phiện độc ma ác quái kia, vô số thanh niên có chí hướng, tài năng bị lôi kéo vào sự hấp dẫn của "Xà hạt mỹ nhân" này, mất đi tâm trí, cửa nát nhà tan.

    Và câu chuyện của chúng tôi cũng bắt đầu từ 100 năm sau bên hồ Vị Danh của Đại học Bách Khoa.

    "Kiếm Phong, cuộc thi lịch sử Đông Á ngày mai, ngươi có nắm chắc không?"

    Một người trẻ tuổi mập mạp vẻ mặt u sầu hỏi.

    "Ta là một sinh viên ngành khoa học tự nhiên, ngươi nghĩ ta đối với cái môn lịch sử nhân văn này có thể nắm chắc cái gì đây? May mắn lắm thì cũng là đủ điểm mà thôi, nào dám mơ tưởng cao sang gì chứ."

    Kiếm Phong thở dài, tiếp tục đọc cuốn tiểu thuyết gần đây đang cực kỳ nổi tiếng [Những câu chuyện lúc 5 giờ] .

    "Thôi đi, ngươi chắc chắn có hậu thủ, ta cùng ngươi đã học cùng ba năm, ta còn lạ ngươi sao. Ba năm liền chưa thấy qua ngươi có một môn nào thành tích dưới 90 điểm! Ngươi cứ luôn giả ngây giả dại như vậy cảm thấy rất vui sao?"

    Mập mạp nói xong, nhặt lên một khối đá nhỏ, ném vào trong hồ Vị Danh trước mặt, làm bắn lên vài bọt nước cùng hiện lên mấy vòng tròn đồng tâm.

    "Ai, lần này thì khác rồi, lịch sử Đông Á vốn là môn tự chọn, là lúc khai giảng ta vì kiếm đủ điểm nên không còn cách nào mới chọn, học kỳ này ngươi có thấy ta học qua môn này không? May là giáo sư Trần chưa từng có thói quen điểm danh, nếu không chỉ tính việc trốn học một học kỳ, vậy thì chắc chắn không có tư cách thi cử."

    Kiếm Phong không ngẩng đầu, tiếp tục nhìn quyển sách trong tay.

    "Thôi bỏ đi, như vậy ngươi và ta đều giống nhau, ta cũng hoàn toàn không có nắm chắc có thể qua môn, chỉ có thể mặc cho số phận. Trước không nói chuyện thi cử, gần đây ngươi có nghe được một ít tin đồn quỷ dị sao?"

    "Tin đồn gì?"

    Kiếm Phong lập tức khép sách lại, tò mò nhìn mập mạp, bởi vì đối với hắn mà nói, cảm thấy hứng thú nhất chính là những tin đồn đầu đường xó chợ, cổ quái kỳ lạ, tinh quái quỷ thần, hắn vừa nghe có tin đồn, vẫn là tin đồn quỷ dị, trong nháy mắt liền tập trung tinh thần.

    "Ngươi có biết cái giếng cổ bên cạnh rừng cây của trường chúng ta không? Chính là cái giếng mà lúc mới nhập học hai ta còn chụp ảnh chung với nhau!"

    Mập mạp nhắc nhở.

    "Ta đương nhiên nhớ rõ, có chuyện gì vậy?"

    "Nghe nói cái giếng đó tồn tại từ khi kinh sư đồng văn quán thành lập thì đã có rồi, cũng đã khô cạn từ lâu, hiện tại coi như cái văn vật để ở nơi đó, không có gì kỳ quái! Nhưng nghe nói rằng trong giếng có ma quỷ ẩn nấp, nếu ai có thù hận với người khác, chỉ cần viết nỗi hận trong lòng mình ra và tên của người mình hận, ma quỷ trong giếng nhất định sẽ bám theo nguyền rủa kẻ đó."

    "Cái này cũng quá không thể tưởng tượng nổi, trường học có biết việc này không?"

    Kiếm Phong lần nữa khép sách lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mập mạp.

    "Không rõ lắm, nhưng ngươi phải cẩn thận, bộ dạng ta vô hại, cũng không có kẻ thù, có nguyền rủa cũng không tới phiên ta, nhưng ngươi thì khác, nghiệp chướng nhiều lắm!"

    "Ta tạo nghiệp chướng gì, nói chuyện cho cẩn thận!"

    Kiếm Phong thoạt nhìn rất tức giận, trừng mắt nhìn mập mạp.
     
  9. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 68: Hồi ức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bạch Nam thật là một cô nương tốt a, ai, đáng tiếc đi theo một tra nam như ngươi, ta nếu không phải là anh em của ngươi, ta thật muốn tát ngươi một cái, ngoại trừ học tập tốt, bộ dạng cũng ưa nhìn, những thứ khác trên người ngươi quả thực chính là ác ma đột lốt, ngươi nếu không biết sửa chữa bản thân mình, vậy cái chết của Bạch Nam thật là uổng phí!"

    Kiếm Phong cúi đầu, lời mập mạp nói hắn quả thật không thể nào phản bác, nhíu mày phiền muộn.

    Hắn quen biết Bạch Nam là trên chuyến xe lửa màu xanh lá cây lúc tân sinh viên nhập học, bọn họ không chỉ ngồi cùng một toa xe, mà còn ngồi đối diện, càng trùng hợp chính là trong quá trình nói chuyện phiếm với nhau bọn họ phát hiện lại là bạn học cùng khoa, trùng hợp như vậy làm cho bọn họ có hảo cảm ngay từ lúc ban đầu.

    Trong mấy tháng kế tiếp, cuộc sống trong trường làm cho bọn họ càng ngày càng gần gũi, hơn nữa bề ngoài anh tuấn của Kiếm Phong cùng thành tích học tập cực tốt, lập tức làm cho cô gái ngây thơ mới bước chân vào nhân thế này say mê.

    Họ yêu nhau.

    Bạch Nam tuy rằng tính cách đơn thuần, tâm địa thiện lương, nhưng nhan sắc lại không phải quá xinh đẹp, tuy rằng dễ nhìn, nhưng cho tới nay, cũng không có làm cho Kiếm Phong cảm thấy yêu mến, dùng lời của chính hắn mà nói, cô ấy không phải gu thẩm mỹ của mình.

    Nếu đã như vậy, thì nên nói rõ ràng cho đối phương biết, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, hắn không có làm như vậy, mà một lý do quan trọng nhất là, gia cảnh của Kiếm Phong cũng không tốt, đừng nói sinh hoạt phí mỗi tháng, chính là học phí năm thứ nhất đều là do cha hắn chạy đông chạy tây vay mượn gom góp được, cho nên đột nhiên có một người bạn gái chịu vì mình mà bỏ tiền, cớ sao mà phải từ chối cơ chứ?

    Mà một cô gái khi đã yêu vào thì thường mất hết lý trí. Nàng cam tâm tình nguyện vì Kiếm Phong gánh vác tất cả chi tiêu của hắn ở trong trường học, thậm chí một ít đồ vật không cần thiết cũng sẵn sàng trả tiền cho hắn, điều này làm cho Kiếm Phong cảm động đồng thời cũng chậm rãi có chút áy náy, dù sao ở trong lòng hắn cũng không hề yêu nàng.

    Tuy rằng trong lòng có chút áy náy như vậy, nhưng hắn vẫn lừa Bạch Nam ở sau lưng nàng quen biết vài cô gái khác, không những vậy, thậm chí hắn còn dùng tiền của nàng để tiêu vào người những cô gái này, mà mỗi người đều chẳng hay biết gì, cũng không biết sự tồn tại của đối phương.

    Cuối cùng cũng đến một ngày, số tiền Bạch Nam chu cấp cho hắn không thể đủ cho những chi tiêu như vậy, hắn bắt đầu dính vào cờ bạc. Mà mọi người cũng biết rồi, đánh bạc thì thua nhiều thắng ít, cho nên hắn bắt đầu dính vào nợ nần, dính vào cho vay nặng lãi.

    Dưới áp lực của chủ nợ, hắn không còn cách nào khác là nói cho Bạch Nam, lại cầu xin nàng cấp tiền cho hắn trả nợ. Nhưng số nợ hơn mười vạn, cũng không phải là một sinh viên xuất thân từ gia đình công nhân bình thường có thể gánh vác, nhưng cho dù là như vậy, không biết bằng cách nào Bạch Nam khóc lóc cầu xin cha nàng đem bán một căn nhà đi, lấy tiền đó trả nợ cho Kiếm Phong. Vào lúc đó, Kiếm Phong thề, đời này nhất định phải cưới Bạch Nam làm vợ.

    Tục ngữ nói trên thế giới này thà rằng tin tưởng có quỷ, cũng đừng tin vào lời ngon ngọt của đàn ông. Không lâu sau đó, Kiếm Phong dính vào ma tuý, không những vậy hắn còn mang theo một số bệnh lây qua đường tình dục, điều này làm cho Bạch Nam lâm vào thật sâu bất đắc dĩ cùng đau khổ bên trong.

    Bởi vì lúc này cô đã mang thai.

    Đầu Kiếm Phong bắt đầu "ong ong" rung động, hồi ức thống khổ khiến cho hắn không ngừng vò nát mớ tóc hỗn độn của mình, cộng thêm tác dụng của ma túy, hắn xụi lơ ở trên một cái ghế đá ven hồ, hình ảnh ngày đó, lần nữa hiện lên trong hai mắt của hắn, đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu.

    Hắn nhớ rõ đó là một buổi tối học kỳ cuối cùng của năm hai đại học, hắn và Bạch Nam hẹn nhau ở dưới một gốc cây liễu bên hồ, chính thức nói lời chia tay. Bởi vì Kiếm Phong thật sự không đành lòng lại nhìn thấy Bạch Nam cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, hắn biết rõ chính mình đời này xem như xong rồi, không chỉ có là thân thể, quan trọng hơn là tâm của hắn đã chết.

    Các loại thói quen xấu vốn không nên thuộc về tuổi này, đã gần bào mòn thể xác và tinh thần của hắn, hắn biết mình hết thuốc chữa, mà hắn hiện tại chuyện duy nhất có thể làm chính là không thể tiếp tục liên lụy tới Bạch Nam.

    Nhưng vị nữ hài đơn thuần này, cũng không muốn buông tha cho hắn, hay nói đúng hơn là không muốn từ bỏ tình cảm của nàng dành cho hắn, nàng khóc thê lương, không ngừng kể ra chấp nhất cùng kiên trì của nàng, cuối cùng, trong lúc tâm tình kích động, thậm chí nàng còn quỳ gối trước chân Kiếm Phong, cầu hắn đừng từ bỏ mình.

    Đêm hôm đó gió lạnh thấu xương, hồ Vị Danh trước mắt đã đóng băng thật dày, hai người trẻ tuổi ôm nhau, hôn nồng nhiệt, nước mắt rơi ra từ khóe mắt trong nháy mắt bị đóng băng. Nhưng vẫn là không thể thay đổi kết quả của bi kịch này, bọn họ vẫn chia tay, nhưng cho đến cuối cùng Kiếm Phong cũng không biết chuyện Bạch Nam mang thai.

    Cứ như vậy qua vài ngày, nghe bạn cùng phòng của Bạch Nam, sau đêm hôm đó, nàng liền không còn trở lại ký túc xá, ban ngày đi học cũng không có gặp qua nàng. Không chỉ vậy, điện thoại cũng hoàn toàn không liên lạc được.

    Cho đến một ngày, Kiếm Phong nhận được một cái tin nhắn từ Bạch Nam, bên trên vẻn vẹn chỉ có bốn chữ: "Chúng ta hận ngươi!"

    Nhưng sau đó hắn nhắn lại rất nhiều tin đều như đá chìm biển rộng, không nhận được bất cứ hồi âm nào. Lúc này, trong lòng hắn bắt đầu có dự cảm không tốt.

    Sau này hắn mới hiểu được, nguyên lai hai chữ "chúng ta" này là chỉ nàng cùng đứa con trong bụng nàng.

    Tiếp qua vài ngày, nhà trường nhận được thông báo của công an, nói ở một khách sạn nhỏ cách trường học không xa phát hiện một thi thể nữ, người chết là cắt cổ tay tự sát, mà từ giấy chứng nhận cô mang theo bên người có thể chứng minh, người này chính là Bạch Nam.

    Bởi vì Kiếm Phong là bạn trai của người chết khi còn sống, dĩ nhiên bị trường học gọi đi nhận xác cùng, hắn không thể nào quên lần cuối cùng nhìn thấy Bạch Nam, hai con mắt trợn trừng tròn xoe trên gương mặt tái nhợt, thật là khủng khiếp.

    Cặp mắt toát ra hận ý sâu sắc kia gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, cho dù đã qua một năm, đến hiện tại, hình ảnh khủng khiếp như vậy vẫn thường xuyên xuất hiện trong những cơn ác mộng của hắn, khiến hắn không thể an bình.

    Một năm này tuy rằng hắn cũng không có quá nhiều tưởng niệm về Bạch Nam, nhưng áp lực trong nội tâm lớn đến khó có thể tưởng tượng được, hơn nữa hôm nay, mập mạp nói đến tin đồn ly kỳ kia làm cho tâm tình của hắn càng thêm không yên. May là Bạch Nam đã không còn, nếu không người đầu tiên viết thiệp bỏ vào trong giếng cổ, nhất định là nàng.
     
  10. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 68: Hồi ức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bạch Nam thật là một cô nương tốt a, ai, đáng tiếc đi theo một tra nam như ngươi, ta nếu không phải là anh em của ngươi, ta thật muốn tát ngươi một cái, ngoại trừ học tập tốt, bộ dạng cũng ưa nhìn, những thứ khác trên người ngươi quả thực chính là ác ma đột lốt, ngươi nếu không biết sửa chữa bản thân mình, vậy cái chết của Bạch Nam thật là uổng phí!"

    Kiếm Phong cúi đầu, lời mập mạp nói hắn quả thật không thể nào phản bác, nhíu mày phiền muộn.

    Hắn quen biết Bạch Nam là trên chuyến xe lửa màu xanh lá cây lúc tân sinh viên nhập học, bọn họ không chỉ ngồi cùng một toa xe, mà còn ngồi đối diện, càng trùng hợp chính là trong quá trình nói chuyện phiếm với nhau bọn họ phát hiện lại là bạn học cùng khoa, trùng hợp như vậy làm cho bọn họ có hảo cảm ngay từ lúc ban đầu.

    Trong mấy tháng kế tiếp, cuộc sống trong trường làm cho bọn họ càng ngày càng gần gũi, hơn nữa bề ngoài anh tuấn của Kiếm Phong cùng thành tích học tập cực tốt, lập tức làm cho cô gái ngây thơ mới bước chân vào nhân thế này say mê.

    Họ yêu nhau.

    Bạch Nam tuy rằng tính cách đơn thuần, tâm địa thiện lương, nhưng nhan sắc lại không phải quá xinh đẹp, tuy rằng dễ nhìn, nhưng cho tới nay, cũng không có làm cho Kiếm Phong cảm thấy yêu mến, dùng lời của chính hắn mà nói, cô ấy không phải gu thẩm mỹ của mình.

    Nếu đã như vậy, thì nên nói rõ ràng cho đối phương biết, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, hắn không có làm như vậy, mà một lý do quan trọng nhất là, gia cảnh của Kiếm Phong cũng không tốt, đừng nói sinh hoạt phí mỗi tháng, chính là học phí năm thứ nhất đều là do cha hắn chạy đông chạy tây vay mượn gom góp được, cho nên đột nhiên có một người bạn gái chịu vì mình mà bỏ tiền, cớ sao mà phải từ chối cơ chứ?

    Mà một cô gái khi đã yêu vào thì thường mất hết lý trí. Nàng cam tâm tình nguyện vì Kiếm Phong gánh vác tất cả chi tiêu của hắn ở trong trường học, thậm chí một ít đồ vật không cần thiết cũng sẵn sàng trả tiền cho hắn, điều này làm cho Kiếm Phong cảm động đồng thời cũng chậm rãi có chút áy náy, dù sao ở trong lòng hắn cũng không hề yêu nàng.

    Tuy rằng trong lòng có chút áy náy như vậy, nhưng hắn vẫn lừa Bạch Nam ở sau lưng nàng quen biết vài cô gái khác, không những vậy, thậm chí hắn còn dùng tiền của nàng để tiêu vào người những cô gái này, mà mỗi người đều chẳng hay biết gì, cũng không biết sự tồn tại của đối phương.

    Cuối cùng cũng đến một ngày, số tiền Bạch Nam chu cấp cho hắn không thể đủ cho những chi tiêu như vậy, hắn bắt đầu dính vào cờ bạc. Mà mọi người cũng biết rồi, đánh bạc thì thua nhiều thắng ít, cho nên hắn bắt đầu dính vào nợ nần, dính vào cho vay nặng lãi.

    Dưới áp lực của chủ nợ, hắn không còn cách nào khác là nói cho Bạch Nam, lại cầu xin nàng cấp tiền cho hắn trả nợ. Nhưng số nợ hơn mười vạn, cũng không phải là một sinh viên xuất thân từ gia đình công nhân bình thường có thể gánh vác, nhưng cho dù là như vậy, không biết bằng cách nào Bạch Nam khóc lóc cầu xin cha nàng đem bán một căn nhà đi, lấy tiền đó trả nợ cho Kiếm Phong. Vào lúc đó, Kiếm Phong thề, đời này nhất định phải cưới Bạch Nam làm vợ.

    Tục ngữ nói trên thế giới này thà rằng tin tưởng có quỷ, cũng đừng tin vào lời ngon ngọt của đàn ông. Không lâu sau đó, Kiếm Phong dính vào ma tuý, không những vậy hắn còn mang theo một số bệnh lây qua đường tình dục, điều này làm cho Bạch Nam lâm vào thật sâu bất đắc dĩ cùng đau khổ bên trong.

    Bởi vì lúc này cô đã mang thai.

    Đầu Kiếm Phong bắt đầu "ong ong" rung động, hồi ức thống khổ khiến cho hắn không ngừng vò nát mớ tóc hỗn độn của mình, cộng thêm tác dụng của ma túy, hắn xụi lơ ở trên một cái ghế đá ven hồ, hình ảnh ngày đó, lần nữa hiện lên trong hai mắt của hắn, đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu.

    Hắn nhớ rõ đó là một buổi tối học kỳ cuối cùng của năm hai đại học, hắn và Bạch Nam hẹn nhau ở dưới một gốc cây liễu bên hồ, chính thức nói lời chia tay. Bởi vì Kiếm Phong thật sự không đành lòng lại nhìn thấy Bạch Nam cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, hắn biết rõ chính mình đời này xem như xong rồi, không chỉ có là thân thể, quan trọng hơn là tâm của hắn đã chết.

    Các loại thói quen xấu vốn không nên thuộc về tuổi này, đã gần bào mòn thể xác và tinh thần của hắn, hắn biết mình hết thuốc chữa, mà hắn hiện tại chuyện duy nhất có thể làm chính là không thể tiếp tục liên lụy tới Bạch Nam.

    Nhưng vị nữ hài đơn thuần này, cũng không muốn buông tha cho hắn, hay nói đúng hơn là không muốn từ bỏ tình cảm của nàng dành cho hắn, nàng khóc thê lương, không ngừng kể ra chấp nhất cùng kiên trì của nàng, cuối cùng, trong lúc tâm tình kích động, thậm chí nàng còn quỳ gối trước chân Kiếm Phong, cầu hắn đừng từ bỏ mình.

    Đêm hôm đó gió lạnh thấu xương, hồ Vị Danh trước mắt đã đóng băng thật dày, hai người trẻ tuổi ôm nhau, hôn nồng nhiệt, nước mắt rơi ra từ khóe mắt trong nháy mắt bị đóng băng. Nhưng vẫn là không thể thay đổi kết quả của bi kịch này, bọn họ vẫn chia tay, nhưng cho đến cuối cùng Kiếm Phong cũng không biết chuyện Bạch Nam mang thai.

    Cứ như vậy qua vài ngày, nghe bạn cùng phòng của Bạch Nam, sau đêm hôm đó, nàng liền không còn trở lại ký túc xá, ban ngày đi học cũng không có gặp qua nàng. Không chỉ vậy, điện thoại cũng hoàn toàn không liên lạc được.

    Cho đến một ngày, Kiếm Phong nhận được một cái tin nhắn từ Bạch Nam, bên trên vẻn vẹn chỉ có bốn chữ: "Chúng ta hận ngươi!"

    Nhưng sau đó hắn nhắn lại rất nhiều tin đều như đá chìm biển rộng, không nhận được bất cứ hồi âm nào. Lúc này, trong lòng hắn bắt đầu có dự cảm không tốt.

    Sau này hắn mới hiểu được, nguyên lai hai chữ "chúng ta" này là chỉ nàng cùng đứa con trong bụng nàng.

    Tiếp qua vài ngày, nhà trường nhận được thông báo của công an, nói ở một khách sạn nhỏ cách trường học không xa phát hiện một thi thể nữ, người chết là cắt cổ tay tự sát, mà từ giấy chứng nhận cô mang theo bên người có thể chứng minh, người này chính là Bạch Nam.

    Bởi vì Kiếm Phong là bạn trai của người chết khi còn sống, dĩ nhiên bị trường học gọi đi nhận xác cùng, hắn không thể nào quên lần cuối cùng nhìn thấy Bạch Nam, hai con mắt trợn trừng tròn xoe trên gương mặt tái nhợt, thật là khủng khiếp.

    Cặp mắt toát ra hận ý sâu sắc kia gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, cho dù đã qua một năm, đến hiện tại, hình ảnh khủng khiếp như vậy vẫn thường xuyên xuất hiện trong những cơn ác mộng của hắn, khiến hắn không thể an bình.

    Một năm này tuy rằng hắn cũng không có quá nhiều tưởng niệm về Bạch Nam, nhưng áp lực trong nội tâm lớn đến khó có thể tưởng tượng được, hơn nữa hôm nay, mập mạp nói đến tin đồn ly kỳ kia làm cho tâm tình của hắn càng thêm không yên. May là Bạch Nam đã không còn, nếu không người đầu tiên viết thiệp bỏ vào trong giếng cổ, nhất định là nàng.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...