Chương 40: Thành phố trong mơ
"Đã qua hơn 20 năm rồi, cô xem bây giờ không phải tôi vẫn còn chờ cô sao, tuyệt đối kết hôn, không con không cái, cha mẹ cũng không ở bên cạnh, chỉ cần cô đồng ý, ngay bây giờ chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn?"
Thẩm Nhan vẫn im lặng, nhưng từ nét bút cô vẽ lung tung trên giấy đến xem, hiện tại cô cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chẳng qua chỉ muốn tỏ thái độ cho người trước mặt xem mà thôi.
"Được, vậy tôi chỉ có thể ngồi chờ chết trước mặt bác sĩ!"
Thiên Hòa nói xong, ngồi xuống ghế, đặt cánh tay buộc băng gạc lên bàn.
Thẩm Nhan hơi liếc mắt một cái, màu máu chảy ra này đã bắt đầu biến thành màu đen, dựa vào kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm, rất có khả năng đã hơi nhiễm trùng.
Cô ngẩn ra, cũng không nhiều lời, trực tiếp giữ chặt cánh tay anh, thuần thục tháo băng gạc ra.
Đợi băng gạc tháo ra hoàn toàn, Thiên Hòa hoảng sợ, đồng thời Thẩm Nhan kiến thức rộng rãi cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy vết thương nứt ra một lỗ hổng, máu thịt bên trong đã hiện ra màu đỏ đen, bên trên bò đầy giòi bọ màu trắng thật nhỏ, tuy rằng một phần vết thương bên cạnh đã đóng vảy, nhưng khu vực trung tâm lại không có bất kỳ dấu hiệu khép lại nào.
Nhưng khiến Thẩm Nhan kinh ngạc nhất chính là, vết thương này giống như là từ bên trong nứt ra..
Thẩm Nhan nhanh chóng cầm lấy điện thoại, lòng nóng như lửa đốt hô:
"Cấp cứu, cấp cứu! Phòng giải phẫu số 7! Hãy chuẩn bị nhanh lên, tôi cần giải phẫu ngay bây giờ!"
Cho đến khi được đẩy vào phòng phẫu thuật, Thiên Hòa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vốn tưởng rằng chỉ là một vết thương nhỏ không đáng để ý, kết quả bị kéo đi phẫu thuật! Chúa ơi, cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay phải hủy bỏ!
Đột nhiên hắn cảm thấy thật nặng đầu, cảm giác hôn mê làm cho hắn mệt mỏi muốn ngủ, đôi mắt nhập nhèm hình như thấy được mấy thân ảnh màu xanh đang bận rộn làm gì đó, bên tai vừa mới nghe được "Vết thương thật lạ.." liền ngủ thiếp đi, chuyện sau đó hắn hoàn toàn không biết gì nữa.
Trong lúc mơ màng, hình như hắn lạc vào một giấc mơ. Trong mơ, hắn nhìn thấy một tòa thành trì cổ đại, nhưng nhìn kiến trúc này có lẽ không phải phong cách kiến trúc của Trung Quốc cổ đại. Nhờ kiến thức vài năm du học ở châu Âu, hắn có cảm giác kiến trúc này giống như thành trì của người Hy Lạp cổ đại.
Cột đá cẩm thạch được điêu khắc tinh xảo, tượng điêu khắc toàn thân trông rất sống động, cổng vòm bằng đá lượn một đường cong hoàn hảo, màu sắc của tranh sơn dầu thật rực rỡ, phối hợp thêm những thanh giáo đứng sừng sững làm cho Thiên Hòa nhìn có chút mê muội, thật sự quá đẹp!
Hắn cứ như vậy bị hấp dẫn, chậm rãi đi vào thành phố này.
Mới vừa bước vào cửa thành, ánh sáng phản chiếu của châu báu và vàng bạc khiến hắn bị lóa, không mở mắt ra được, hắn híp mắt lại quan sát, thật kinh ngạc, một tòa thành bằng vàng đang đứng sừng sững trước mắt của Thiên Hòa!
Mặt đất cùng tường thành đều dùng từng khối vàng làm gạch xếp lên khiến cho ánh vàng lan tỏa khắp thành. Cây cối xung quanh đều xanh um, tươi tốt, nhưng đặc biệt hơn, trên cây cỏ ở đây đều được trang trí thêm những viên châu báu, ngọc ngà cực đẹp và sáng chói.
Những cột đã vùa thấy cũng không phải điêu khắc từ đá cẩm thạch, toàn bộ đều được ghép lại từ những khối ngọc trắng được điêu khắc cẩn thận. Trang phục của người dân trong thành toàn bộ đều được làm bằng tơ lụa cực phẩm, vàng bạc trang sức trên người đều tinh xảo và xinh đẹp, cực kỳ lộng lẫy.
Ngay cả những con chó đang đi bộ ven đường, đều được mặc gấm vóc, nơi đây nếu không phải là một thành trì phương Tây, Thiên Hòa thật sự cũng chỉ có thể nghĩ đến Dao Trì tiên cảnh của Trung Hoa mới có cảnh tượng huy hoàng như thế này!
Hắn giống như một kẻ nhà quê lần đầu lên phố, vừa đi vừa nhìn đông ngó tây, trầm trồ thán phục, một lát sau, hắn đi tới trước cửa một tòa cung điện tráng lệ.
Lúc này, ở xung quanh cung điện vây đầy các tầng lớp người dân. Có những người thợ rèn cởi trần lực lưỡng, có những người trong như thư sinh mặc áo trắng phiêu dật, có binh sĩ mặc áo giáp, cũng có những cô gái trẻ tuổi ăn mặc nửa che nửa đậy, còn có rất nhiều người thuộc những ngành nghề khác. Tóm lại, đám người nhốn nháo đầy đủ mọi ngành nghề trong xã hội này đang tập trung như bao vây trước cửa cung điện như đang chờ đợi một sự kiện quan trọng nào đó sắp diễn ra.
Lúc này, từ trên sân thượng tầng ba cung điện đi ra một cô gái, trong nháy mắt đám người bắt đầu xao động, các loại tiếng hò hét, tiếng vỗ tay, thanh âm cán binh khí đập xuống đất không dứt.
Thiên Hòa cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng bắt chước bọn họ kêu to vài tiếng.
Thẩm Nhan vẫn im lặng, nhưng từ nét bút cô vẽ lung tung trên giấy đến xem, hiện tại cô cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chẳng qua chỉ muốn tỏ thái độ cho người trước mặt xem mà thôi.
"Được, vậy tôi chỉ có thể ngồi chờ chết trước mặt bác sĩ!"
Thiên Hòa nói xong, ngồi xuống ghế, đặt cánh tay buộc băng gạc lên bàn.
Thẩm Nhan hơi liếc mắt một cái, màu máu chảy ra này đã bắt đầu biến thành màu đen, dựa vào kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm, rất có khả năng đã hơi nhiễm trùng.
Cô ngẩn ra, cũng không nhiều lời, trực tiếp giữ chặt cánh tay anh, thuần thục tháo băng gạc ra.
Đợi băng gạc tháo ra hoàn toàn, Thiên Hòa hoảng sợ, đồng thời Thẩm Nhan kiến thức rộng rãi cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy vết thương nứt ra một lỗ hổng, máu thịt bên trong đã hiện ra màu đỏ đen, bên trên bò đầy giòi bọ màu trắng thật nhỏ, tuy rằng một phần vết thương bên cạnh đã đóng vảy, nhưng khu vực trung tâm lại không có bất kỳ dấu hiệu khép lại nào.
Nhưng khiến Thẩm Nhan kinh ngạc nhất chính là, vết thương này giống như là từ bên trong nứt ra..
Thẩm Nhan nhanh chóng cầm lấy điện thoại, lòng nóng như lửa đốt hô:
"Cấp cứu, cấp cứu! Phòng giải phẫu số 7! Hãy chuẩn bị nhanh lên, tôi cần giải phẫu ngay bây giờ!"
Cho đến khi được đẩy vào phòng phẫu thuật, Thiên Hòa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vốn tưởng rằng chỉ là một vết thương nhỏ không đáng để ý, kết quả bị kéo đi phẫu thuật! Chúa ơi, cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay phải hủy bỏ!
Đột nhiên hắn cảm thấy thật nặng đầu, cảm giác hôn mê làm cho hắn mệt mỏi muốn ngủ, đôi mắt nhập nhèm hình như thấy được mấy thân ảnh màu xanh đang bận rộn làm gì đó, bên tai vừa mới nghe được "Vết thương thật lạ.." liền ngủ thiếp đi, chuyện sau đó hắn hoàn toàn không biết gì nữa.
Trong lúc mơ màng, hình như hắn lạc vào một giấc mơ. Trong mơ, hắn nhìn thấy một tòa thành trì cổ đại, nhưng nhìn kiến trúc này có lẽ không phải phong cách kiến trúc của Trung Quốc cổ đại. Nhờ kiến thức vài năm du học ở châu Âu, hắn có cảm giác kiến trúc này giống như thành trì của người Hy Lạp cổ đại.
Cột đá cẩm thạch được điêu khắc tinh xảo, tượng điêu khắc toàn thân trông rất sống động, cổng vòm bằng đá lượn một đường cong hoàn hảo, màu sắc của tranh sơn dầu thật rực rỡ, phối hợp thêm những thanh giáo đứng sừng sững làm cho Thiên Hòa nhìn có chút mê muội, thật sự quá đẹp!
Hắn cứ như vậy bị hấp dẫn, chậm rãi đi vào thành phố này.
Mới vừa bước vào cửa thành, ánh sáng phản chiếu của châu báu và vàng bạc khiến hắn bị lóa, không mở mắt ra được, hắn híp mắt lại quan sát, thật kinh ngạc, một tòa thành bằng vàng đang đứng sừng sững trước mắt của Thiên Hòa!
Mặt đất cùng tường thành đều dùng từng khối vàng làm gạch xếp lên khiến cho ánh vàng lan tỏa khắp thành. Cây cối xung quanh đều xanh um, tươi tốt, nhưng đặc biệt hơn, trên cây cỏ ở đây đều được trang trí thêm những viên châu báu, ngọc ngà cực đẹp và sáng chói.
Những cột đã vùa thấy cũng không phải điêu khắc từ đá cẩm thạch, toàn bộ đều được ghép lại từ những khối ngọc trắng được điêu khắc cẩn thận. Trang phục của người dân trong thành toàn bộ đều được làm bằng tơ lụa cực phẩm, vàng bạc trang sức trên người đều tinh xảo và xinh đẹp, cực kỳ lộng lẫy.
Ngay cả những con chó đang đi bộ ven đường, đều được mặc gấm vóc, nơi đây nếu không phải là một thành trì phương Tây, Thiên Hòa thật sự cũng chỉ có thể nghĩ đến Dao Trì tiên cảnh của Trung Hoa mới có cảnh tượng huy hoàng như thế này!
Hắn giống như một kẻ nhà quê lần đầu lên phố, vừa đi vừa nhìn đông ngó tây, trầm trồ thán phục, một lát sau, hắn đi tới trước cửa một tòa cung điện tráng lệ.
Lúc này, ở xung quanh cung điện vây đầy các tầng lớp người dân. Có những người thợ rèn cởi trần lực lưỡng, có những người trong như thư sinh mặc áo trắng phiêu dật, có binh sĩ mặc áo giáp, cũng có những cô gái trẻ tuổi ăn mặc nửa che nửa đậy, còn có rất nhiều người thuộc những ngành nghề khác. Tóm lại, đám người nhốn nháo đầy đủ mọi ngành nghề trong xã hội này đang tập trung như bao vây trước cửa cung điện như đang chờ đợi một sự kiện quan trọng nào đó sắp diễn ra.
Lúc này, từ trên sân thượng tầng ba cung điện đi ra một cô gái, trong nháy mắt đám người bắt đầu xao động, các loại tiếng hò hét, tiếng vỗ tay, thanh âm cán binh khí đập xuống đất không dứt.
Thiên Hòa cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng bắt chước bọn họ kêu to vài tiếng.