Truyện Ma [Edit] Ngõ Kể Chuyện - Cà Phê Trứng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi HangThan, 8 Tháng mười 2024.

  1. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 40: Thành phố trong mơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đã qua hơn 20 năm rồi, cô xem bây giờ không phải tôi vẫn còn chờ cô sao, tuyệt đối kết hôn, không con không cái, cha mẹ cũng không ở bên cạnh, chỉ cần cô đồng ý, ngay bây giờ chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn?"

    Thẩm Nhan vẫn im lặng, nhưng từ nét bút cô vẽ lung tung trên giấy đến xem, hiện tại cô cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chẳng qua chỉ muốn tỏ thái độ cho người trước mặt xem mà thôi.

    "Được, vậy tôi chỉ có thể ngồi chờ chết trước mặt bác sĩ!"

    Thiên Hòa nói xong, ngồi xuống ghế, đặt cánh tay buộc băng gạc lên bàn.

    Thẩm Nhan hơi liếc mắt một cái, màu máu chảy ra này đã bắt đầu biến thành màu đen, dựa vào kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm, rất có khả năng đã hơi nhiễm trùng.

    Cô ngẩn ra, cũng không nhiều lời, trực tiếp giữ chặt cánh tay anh, thuần thục tháo băng gạc ra.

    Đợi băng gạc tháo ra hoàn toàn, Thiên Hòa hoảng sợ, đồng thời Thẩm Nhan kiến thức rộng rãi cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

    Chỉ thấy vết thương nứt ra một lỗ hổng, máu thịt bên trong đã hiện ra màu đỏ đen, bên trên bò đầy giòi bọ màu trắng thật nhỏ, tuy rằng một phần vết thương bên cạnh đã đóng vảy, nhưng khu vực trung tâm lại không có bất kỳ dấu hiệu khép lại nào.

    Nhưng khiến Thẩm Nhan kinh ngạc nhất chính là, vết thương này giống như là từ bên trong nứt ra..

    Thẩm Nhan nhanh chóng cầm lấy điện thoại, lòng nóng như lửa đốt hô:

    "Cấp cứu, cấp cứu! Phòng giải phẫu số 7! Hãy chuẩn bị nhanh lên, tôi cần giải phẫu ngay bây giờ!"

    Cho đến khi được đẩy vào phòng phẫu thuật, Thiên Hòa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vốn tưởng rằng chỉ là một vết thương nhỏ không đáng để ý, kết quả bị kéo đi phẫu thuật! Chúa ơi, cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay phải hủy bỏ!

    Đột nhiên hắn cảm thấy thật nặng đầu, cảm giác hôn mê làm cho hắn mệt mỏi muốn ngủ, đôi mắt nhập nhèm hình như thấy được mấy thân ảnh màu xanh đang bận rộn làm gì đó, bên tai vừa mới nghe được "Vết thương thật lạ.." liền ngủ thiếp đi, chuyện sau đó hắn hoàn toàn không biết gì nữa.

    Trong lúc mơ màng, hình như hắn lạc vào một giấc mơ. Trong mơ, hắn nhìn thấy một tòa thành trì cổ đại, nhưng nhìn kiến trúc này có lẽ không phải phong cách kiến trúc của Trung Quốc cổ đại. Nhờ kiến thức vài năm du học ở châu Âu, hắn có cảm giác kiến trúc này giống như thành trì của người Hy Lạp cổ đại.

    Cột đá cẩm thạch được điêu khắc tinh xảo, tượng điêu khắc toàn thân trông rất sống động, cổng vòm bằng đá lượn một đường cong hoàn hảo, màu sắc của tranh sơn dầu thật rực rỡ, phối hợp thêm những thanh giáo đứng sừng sững làm cho Thiên Hòa nhìn có chút mê muội, thật sự quá đẹp!

    Hắn cứ như vậy bị hấp dẫn, chậm rãi đi vào thành phố này.

    Mới vừa bước vào cửa thành, ánh sáng phản chiếu của châu báu và vàng bạc khiến hắn bị lóa, không mở mắt ra được, hắn híp mắt lại quan sát, thật kinh ngạc, một tòa thành bằng vàng đang đứng sừng sững trước mắt của Thiên Hòa!

    Mặt đất cùng tường thành đều dùng từng khối vàng làm gạch xếp lên khiến cho ánh vàng lan tỏa khắp thành. Cây cối xung quanh đều xanh um, tươi tốt, nhưng đặc biệt hơn, trên cây cỏ ở đây đều được trang trí thêm những viên châu báu, ngọc ngà cực đẹp và sáng chói.

    Những cột đã vùa thấy cũng không phải điêu khắc từ đá cẩm thạch, toàn bộ đều được ghép lại từ những khối ngọc trắng được điêu khắc cẩn thận. Trang phục của người dân trong thành toàn bộ đều được làm bằng tơ lụa cực phẩm, vàng bạc trang sức trên người đều tinh xảo và xinh đẹp, cực kỳ lộng lẫy.

    Ngay cả những con chó đang đi bộ ven đường, đều được mặc gấm vóc, nơi đây nếu không phải là một thành trì phương Tây, Thiên Hòa thật sự cũng chỉ có thể nghĩ đến Dao Trì tiên cảnh của Trung Hoa mới có cảnh tượng huy hoàng như thế này!

    Hắn giống như một kẻ nhà quê lần đầu lên phố, vừa đi vừa nhìn đông ngó tây, trầm trồ thán phục, một lát sau, hắn đi tới trước cửa một tòa cung điện tráng lệ.

    Lúc này, ở xung quanh cung điện vây đầy các tầng lớp người dân. Có những người thợ rèn cởi trần lực lưỡng, có những người trong như thư sinh mặc áo trắng phiêu dật, có binh sĩ mặc áo giáp, cũng có những cô gái trẻ tuổi ăn mặc nửa che nửa đậy, còn có rất nhiều người thuộc những ngành nghề khác. Tóm lại, đám người nhốn nháo đầy đủ mọi ngành nghề trong xã hội này đang tập trung như bao vây trước cửa cung điện như đang chờ đợi một sự kiện quan trọng nào đó sắp diễn ra.

    Lúc này, từ trên sân thượng tầng ba cung điện đi ra một cô gái, trong nháy mắt đám người bắt đầu xao động, các loại tiếng hò hét, tiếng vỗ tay, thanh âm cán binh khí đập xuống đất không dứt.

    Thiên Hòa cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng bắt chước bọn họ kêu to vài tiếng.
     
    Dương dương minh thích bài này.
  2. HangThan

    Bài viết:
    2
  3. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 42: Virus

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi chính là không cẩn thận cào rách da, cho dù có nhiễm trùng uốn ván, cũng không đến mức phải cắt tay đi! Các người không thể bởi vì muốn kiếm thêm chút tiền phẫu thuật, liền vô trách nhiệm như vậy! Đây là cố ý giết người, tôi muốn báo cảnh sát!"

    Một tiếng "lạch cạch" vang lên, điện thoại di động của anh bị ném vào tấm chăn màu trắng.

    "Báo cảnh sát đi, dù anh có tin hay không, cánh tay của anh đã bị một loại virus chưa biết tên lây nhiễm. Không chỉ có như vậy, ở trong cơ thể của anh, chúng tôi còn phát hiện rất nhiều trứng của một loài sinh vật không biết tên, đến bây giờ cũng không có hoàn toàn loại trừ sạch sẽ. Tất cả quá trình chữa bệnh, kiểm tra cùng phẫu thuật đều có ghi chép và video giám sát, khi nào cảnh sát tới, chúng tôi sẽ giao cho bọn họ. Nhưng anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có lẽ thời gian sắp tới sẽ không phải đơn giản chỉ là cắt tay thôi đâu."

    Thẩm Nhan nói xong, xoay người muốn rời đi.

    "Này này này.. em đừng đi, những gì em vừa nói đều là sự thật sao? Virus? Còn có trứng côn trung? Đây là phim khoa học viễn tưởng à?"

    "Tôi là một bác sĩ, mỗi một lời nói ra đều phải chịu trách nhiệm, không giống anh, miệng chỉ chứa đầy lời ba hoa lừa gạt!"

    Hiện tại, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình hắn, hắn nhìn cánh tay cụt của mình, nhíu chặt mày, nhớ lại tất cả những chuyện gần đây, nghĩ mãi cũng không thế nào mình đã tiếp xúc cùng mầm bệnh ở đâu hay như thế nào.

    Đột nhiên hắn nhớ tới cuộc điện thoại kỳ quặc mà đêm đó Triệu Quang gọi cho mình, nhớ rõ hắn hỏi mình có thấy gì khác thường hay không, mà tình huống hiện tại, cũng có thể coi là quá khác thường đi chứ. Vì thế, hắn lập tức gọi điện thoại cho Triệu Quang!

    "Alo, ai vậy?"

    Đầu dây bên kia ngoài dự đoán lại là giọng phụ nữ.

    "A.. Tôi là Thiên Hòa, cô là Như Lan phải không? Triệu Quang có ở đó không, tôi tìm cậu ấy có chút việc."

    Làm bạn mấy chục năm, Thiên Hòa thoáng cái đã nghe ra đây là vợ của Triệu Quang, Như Lan.

    Nhưng Như Lan không trả lời, đột nhiên khóc lên, âm thanh không ngừng thút thít này khiến Thiên Hòa hoàn toàn không hiểu ra sao.

    "Như.. Như Lan, em không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?"

    Thiên Hòa nhỏ giọng hỏi, tự hỏi có phải hai vợ chồng cãi nhau hay không?

    Một lát sau, tiếng khóc dần dần dừng lại.

    "Lão Thiên, Triệu Quang nhà em đã không còn nữa!"

    Như Lan nói xong, tiếp tục khóc nức nở.

    Câu trả lời này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến Thiên Hòa thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại di động, hắn không thể tin được lỗ tai của mình, tuy rằng hắn không biết mình nằm trong phòng bệnh này bao lâu, nhưng điện thoại tối hôm đó nhiều nhất chỉ là 2 - 3 ngày trước, sao lại đột ngột như vậy?

    "Hai ngày trước chúng ta mới nói chuyện điện thoại với nhau, Như Lan, em không thể đùa như vậy được."

    Thiên Hòa đầu óc hỗn loạn, hắn biết Như Lan sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn, nhưng hắn thật sự hy vọng đây chỉ là một trò đùa ác.

    "Ngày mai chính là lễ truy điệu của Triệu Quang, nếu như anh có thể tham gia, gặp mặt em sẽ nói với anh, hiện tại, trong lòng em rất khó chịu, không nói chuyện được nữa!"

    Như Lan nói xong, cúp điện thoại.

    Thiên Hòa giữ điện thoại thật lâu cũng không để xuống, giống như một pho tượng, ngây ra như phỗng.

    "Triệu Quang! Ngày mai ta nhất định tiễn ngươi chuyến xe cuối cùng!"

    Sau khi quyết định xong, Thiên Hòa nhanh chóng lấy một tấm thẻ tín dụng từ trong áo khoác trên giá áo ra ném lên tủ đầu giường, lại tìm một tờ giấy ghi chú, để lại vài câu, nhanh chóng mặc quần áo vào, lặng lẽ đi ra khỏi bệnh viện.

    Lễ truy điệu ngày hôm sau được tổ chức tại Bảo Lăng, đây là một vùng đất phong thủy nổi tiếng của hoàng gia triều Minh. Bạn bè hảo hữu của Triệu Quang khi còn sống đều có mặt, rất nhiều người đều là bạn nối khố, Thiên Hòa dĩ nhiên cũng biết.

    Ở trong đám người, hắn liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Nhan, dù sao cô cũng là bạn học cấp ba của Triệu Quang, cho nên Thiên Hòa cũng không kinh ngạc. Nhưng nghĩ đến ngày hôm qua không từ mà biệt, hắn có chút ngượng ngùng, bất quá muốn lảng tránh dĩ nhiên không còn kịp rồi, bởi vì Thẩm Nhan đã nhìn thấy hắn, chậm rãi đi tới.

    "Trước không nói ngươi còn đang chờ phẫu thuật, chỉ cần vết thương vừa mới cắt tay này có thể ra ngoài khi vừa mới hoàn thành phẫu thuật một ngày sao? Tôi hiểu anh cùng với Triệu Quang tình như tay chân, hắn đột nhiên qua đời, tôi cũng buồn bã, nhưng anh cũng nên biết tự lượng sức mình chứ, anh muốn cùng hắn cung sống cùng chết sao?"

    Những lời này là phát ra từ nội tâm Thẩm Nhan, nói đến cao trào, ánh mắt đã cô đã có chút ướt át, cảm giác này rất quen thuộc, giống như lần chia tay ly biệt hai mươi hai năm trước.

    "Không xứng đáng, bác sĩ Thẩm. Tôi đồng ý với em, sau khi tang lễ của Triệu Quang kết thúc, tôi sẽ quay về bệnh viện."

    Thiên Hòa có vẻ bình tĩnh dị thường, khẽ vuốt cổ tay áo bên phải rỗng tuếch, xoay người đi đến phòng tưởng niệm.
     
    Dương dương minh thích bài này.
  4. HangThan

    Bài viết:
    2
  5. HangThan

    Bài viết:
    2
  6. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 45: Bức thư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đột nhiên, ánh mắt hắn nhìn lên bệ cửa sổ sau bàn, một vật làm hắn nhíu mày, mồ hôi lạnh không tự chủ được mà chảy ra. Đập vào mắt hắn không phải là cái chén vàng hắn rất thích sao!

    Lúc này, nó đang lẳng lặng đặt ở bên cạnh một chậu cây xanh, ngoài cửa sổ, mưa phùn bay bay, len qua khe cửa sổ khép hờ, bám đọng thành từng giọt trên thành chén, dưới sự nổi bật của lá xanh, vàng ròng ướt át, quá đẹp.

    Nhưng không đúng! Cái bát Triệu Quang tặng mình sao lại trở về?

    Thiên Hòa có chút rối loạn, không ngừng vỗ vào đầu mình, hay là do bệnh viện dùng quá liều thuốc mê khiến đầu óc mình có vấn đề sao. Nghĩ đi nghĩ lại thì khả năng này không lớn lắm thì phải.

    Giũa lúc hắn còn không hiểu, Như Lan đã quay trở lại, cầm trong tay một phong thư, miệng phong bì còn được dán giấy niêm phong, trên giấy niêm phong viết hai câu: Thiên Hòa tự mình mở, chỉ cần hắn còn sống!

    "Lão Thiên, đây chính là thứ Triệu Quang để lại cho anh, anh tự mình xem đi, tôi chưa từng mở ra, tuy rằng tôi không biết vì sao hắn lại phải viết ra giấy niêm phong cẩn thận như vậy, nhưng tôi nghĩ nhất định hắn có ý của hắn."

    Như Lan nói xong, đưa túi phong thư cho Thiên Hòa, che mặt đi ra ngoài, có vẻ rất đau lòng.

    "Tôi muốn hỏi Như Lan một ít chuyện, anh cứ xem trước Triệu Quang viết cái gì, nội dung bên trong anh có muốn nói cho tôi hay không đợi xem xong thì tuỳ anh quyết định!"

    Thiên Hòa nhẹ nhàng ngồi xuống một cái ghế gỗ, chậm rãi mở giấy niêm phong ra, lấy ra mấy trang giấy viết thư:

    "Lão Thiên!"

    "Lúc ngươi đọc thư này, có thể ta đã không còn ở đây, hoặc là đang cấp cứu, hoặc là lại lần nữa bước vào sa mạc thần bí kia, hai chuyện duy nhất ta làm sai trong đời, không nghĩ tới lại chỉ là trong ba tháng ngắn ngủi, thật không nghĩ tới là hậu quả lại đáng sợ như vậy."

    "Sinh mệnh từ khi bắt đầu thì đã định sẵn có một kết thúc, chỉ bất quá ta phải kết thúc hơi sớm một chút. Nhưng ta không trách người khác, tất cả nguyên nhân đều là do dục niệm của mình gây nên, chỉ có điều ta không nên làm liên luỵ đến ngươi trong chuyện này."

    "Ta thật không xứng đáng là huynh đệ thân nhất của ngươi."

    "Ta sẽ đem toàn bộ chân tướng sự tình, tất cả đều nói cho ngươi, nhưng xin ngươi nhất định phải giữ bí mật với Như Lan, ta không muốn để cho cô ấy cả đời đều sống trong khủng hoảng, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng ta cầu xin ngươi, người anh em, xin nhất định phải làm theo. Ta ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không quên tình nghĩa này của ngươi."

    Thiên Hòa nhìn đến đây, suy nghĩ hỗn loạn, đây đâu phải là một bức thư bình thường, đây chính là một bức thư tuyệt mệnh, cũng may trong thư chỉ yêu cầu mình giữ bí mật với Như Lan, vậy thì vẫn có thể làm được, nếu là yêu cầu khác, vậy thật có chút không biết phải làm sao cho phải, hai má hắn trong nháy mắt hiện lên một mảnh ửng đỏ.

    "Câu chuyện bắt đầu từ chuyến đi khảo cổ ba tháng trước, nếu còn có lựa chọn, cho dù có tự sát, ta cũng tuyệt đối sẽ không thử bước vào đó nửa bước, bởi vì một khi ngươi bước vào sa mạc thần bí kia, lời nguyền đã bắt đầu rồi."

    "Lão Thiên, ngươi biết ta cho tới nay thích văn minh cổ đại, thậm chí là có chút si mê. Ta đã tìm kiếm nền văn minh Lưỡng Hà ở phía đông bắc Baghdad, tìm kiếm nền văn minh Ai Cập cổ đại bên bờ sông Nile, nghiên cứu nền văn minh Ấn Độ cổ đại ở di chỉ thành phố Lạc Tháp, và một mình lẻn vào Iraq để khám phá nền văn minh Babylon cổ đại."

    "Văn minh Trung Hoa chúng ta thì càng không cần phải nói, Thần Châu đại địa cơ bản đều bị ta đi hết. Nhưng hãy tin ta, tuyệt đối không nên dễ dàng si mê nền văn minh Hy Lạp cổ đại, đặc biệt là thành phố vàng Mycenaean."

    "Đó là khu vực cấm! Đó là ma quỷ! Cánh cửa địa ngục này chỉ cần mở ra, tất cả mọi người chỉ có thể gặp phải một kết quả - tử vong!"

    "Nhưng ta vẫn đi, tựa như một đứa trẻ ngây thơ, mang theo sự ham học hỏi, chậm rãi đi vào khu vực thần bí kia, mà chờ đợi ta lại là một con ác ma đang đói cồn cào, cầm dao nĩa, bọc vải ăn, đang nhìn ta thèm rỏ dãi!"

    "Ta biết, ngươi đọc đến đây khẳng định không hiểu rõ, cho nên, ta sẽ cố gắng dùng những từ ngữ dễ hiểu nhất để cho ngươi hiểu rõ toàn bộ sự tình. Ngươi có thể sẽ hỏi ta vì sao lại chỉ nói cho ngươi cái sự việc kinh khủng như vậy, nói đến đây, vậy ta phải thật sự xin lỗi người anh em, bởi vì nếu như ngươi không hiểu rõ mọi chuyện vậy ngươi chính là người tiếp theo gặp phải kết cục như ta!"
     
    Dương dương minh thích bài này.
  7. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 46: Hành trình khảo cổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên Hòa hít một hơi khí lạnh, không tự chủ được mà rùng mình một cái, chỗ cụt tay đồng thời bắt đầu hơi đau, có thể là do trời mưa dầm này, hắn tự an ủi mình, tiếp tục đọc phong thư kia.

    "Nhóm chín người chúng ta cuối cùng cũng đặt chân vào sa mạc hoang vu phía đông nam Hy Lạp này, người dân địa phương gọi nó là sa mạc Charma, một cái tên mà trong nghiên cứu trước đây của chúng ta chưa từng thấy qua, nhưng đích đến của chúng ta, đúng là ở đây, cũng không sai lệch so với vị trí đánh dấu trên tấm da dê kia một ly."

    "Đúng rồi, vẫn chưa nói cho ngươi biết, mục đích chúng ta đến đây thực ra chính là xác nhận thêm suy đoán: Thành phố vàng Mycenaeus được đề cập trong sử thi của Homer không phải bị diệt vong do chiến tranh, mà là do một thảm họa do loài sâu bọ bí ẩn gây ra, hoặc gọi là bệnh dịch. Nhưng mục đích quan trọng hơn là tìm ra di tích của tòa thành trì này, cho dù là từng viên gạch."

    "Thông qua hỏi thăm dân bản xứ xung quanh, chúng ta đại khái hiểu được một ít manh mối, sa mạc Charma này 2000 năm trước quả thật tồn tại một tòa thành cổ, nhưng không biết vì sao, đột nhiên không còn sót lại chút gì, không ai biết nó đi nơi nào, có thể là bị cát vàng vô tận ở sa mạc này nuốt chửng."

    "Nhưng khi hỏi vì sao vùng hoang mạc này được gọi là Charma, một ít dân cư lớn tuổi nói cho chúng ta biết, đây là tên của một vị nữ vương, trăm ngàn năm qua, đều gọi như vậy, nhưng lại không có ai biết vị nữ vương này rốt cuộc là ai, chỉ là thông qua vài lời suy đoán, vị nữ vương này rất có thể chính là người thống trị Mycenaean, hơn nữa còn mang theo sắc thái cực kỳ thần bí."

    "Trong một tháng sau đó, chúng ta đã đi bộ hơn 1000 km, ngươi không thể tưởng tượng chúng ta đã trải qua những gì, tất cả những gì thách thức ham muốn sinh tồn của con người trong sa mạc, chúng ta hầu như đều gặp phải."

    "Đội ngũ vốn có chín người, mà về sau chỉ còn lại có bốn người, năm người kia thì có ba người bỏ cuộc giữa chừng, trở về nơi xuất phát. Mà hai người còn lại thì vĩnh viễn ở lại trong sa mạc Charma, có lẽ bây giờ đã là hai xác ướp rồi."

    "Cứ như vậy, những người còn lại tiếp tục tìm kiếm, nhưng ngươi biết đấy, dưới nhiệt độ hơn 50 độ vào ban ngày, nước uống trở thành chuyện đau đầu nhất của chúng ta, mấy thùng nước uống trên lưng lạc đà, đã sớm uống không còn một giọt, nếu như không nhanh chóng tìm thấy nguồn nước, vậy thì chúng ta cũng sẽ giống như hai người bạn kia, ở lại sa mạc này mãi mãi!"

    "Ta nhớ rất rõ ngày hôm đó, trong bốn người đã có hai người bị mất nước nghiêm trọng, xuất hiện hiện tượng ngất xỉu, chỉ còn lại ta và một nghiên cứu viên khác tên là Lâm Khởi còn có thể gắng gượng chống đỡ, việc cấp bách bây giờ của chúng ta không phải là khảo cổ, mà là phải nhanh chóng tìm được nước."

    "Ngươi có thể sẽ hỏi ta vì sao không dùng điện thoại vệ tinh cầu cứu, lựa chọn này, từ khi tiến vào sa mạc, đã bị bỏ qua. Không hiểu vì sao, sa mạc này giống như là đặt một khối nam châm khổng lồ phía dưới, tất cả trang bị thông tin và hướng dẫn đều không hoạt động, ngay cả la bàn nguyên thủy nhất cũng không thể xác định phương hướng."

    "Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một ngày lại trôi qua, mà chúng ta đừng nói tìm được nguồn nước, ngay cả một cây xương rồng cũng không nhìn thấy, xem ra cán cân vận mệnh cũng không nghiêng chúng ta, Thượng đế của thế giới phương Tây này xác thực không thích người phương Đông, dưới sự khủng bố và bất lực cực độ, chúng ta đều ngã xuống!"

    Thiên Hòa đọc đến đây, trong lòng âm thầm cân nhắc, cho tới nay hắn cảm thấy khảo cổ học là một chuyện rất thú vị, chẳng những có thể chu du thế giới, còn có thể lấy cổ luận kim, tìm hiểu một ít kỳ văn quái sự đã từng phát sinh trong lịch sử, nghề nghiệp vừa cao thượng lại tràn đầy hứng thú này, từng khiến hắn thiếu chút nữa có ý định đổi nghề.

    Nhưng thông qua miêu tả của Triệu Quang, đây đâu phải là chuyện du ngoạn, quả thực là liều mạng! Bất quá hắn đã có thể cảm nhận được, nội dung tiếp theo mới là toàn bộ những gì mình muốn biết, vì thế tiếp tục đọc lên.

    "Ý thức hỗn loạn do não bộ thiếu dưỡng khí gây nên, ở trong mê man, ta cảm thấy mặt đất như đang rung động. Từng tiếng nổ vang truyền vào tai, bên cạnh đó hình như ta còn nghe được từng tiếng gào thét của dã thú. Tuy rằng không nghe rõ nhưng ta có thể khẳng định đây không phải tiếng của bất cứ loài dã thú nào mà thế giới đã biết đến."

    "Ta dùng sức muốn mở mắt, nhưng dùng sức thế nào cũng không thể mở. Lúc này ta cảm giác cát vàng dưới thân bắt đầu dâng lên, tiếp theo đó là cảm giác lắc lư như đất rung núi chuyển, nếu như nhất định phải hình dung loại cảm giác này, thì nó giống như là đang cưỡi trên lưng một con khủng long khổng lồ, chậm rãi thong thả bước đi."

    "Ta biết mình nhất định là đang nằm mơ, hoặc là ảo giác trước khi chết, tóm lại, sau đó, ta lại mất đi ý thức."

    "Không biết qua bao lâu, ta cảm giác có chút ngạt thở, mặc dù như thế, hơi nước ẩm ướt lại thấm vào gương mặt của ta, để cho ta rất là hưởng thụ. Bất quá dưỡng khí càng ngày càng ít, làm cho phổi của ta sắp nổ tung, ta ngẩng đầu lên, thì ra mặt mình hướng xuống dưới, đang nằm trong một vũng nước, mà chung quanh, những vũng nước lớn nhỏ khắp nơi đều có, đây là vừa mới mưa sao?"

    "Lúc này ta cũng không rảnh suy nghĩ nguyên nhân, vội vàng đánh thức ba đồng nghiệp bên cạnh, mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, đều cảm thấy kinh ngạc. Nhưng nếu ông trời lại cho chúng ta cơ hội sống sót, chúng ta làm sao có thể bỏ lỡ, mỗi người một cái hố, vểnh mông, giống như bốn con chó, không để ý tất cả mà uống cho no nước, lần đầu tiên trong đời ta chân chính cảm nhận được cái gì mới gọi là hạn hán lâu ngày gặp mưa rào!"

    "Đợi tất cả mọi người uống no bụng, chúng ta chật vật ngồi trên cát, lúc này mới thấy rõ, ngoại trừ vũng nước ra, xung quanh còn có mấy chục món kim khí lộn xộn rải đầy đất, mà ở bên chân ta lại là hai cái chén vàng tuyệt đẹp."
     
    Dương dương minh thích bài này.
  8. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 47: Trở về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Thiên Hòa trong nháy mắt trầm xuống.

    Thì ra cái chén vàng này là một đôi, trách không được trong nhà Triệu Quang còn có một cái. Thiên Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào, mưa đã ngừng. Một dải cầu vồng kéo dài qua bầu trời xanh thẳm, phản chiếu lên cái chén màu vàng làm nổi lên màu sắc tuyệt đẹp.

    "Lão Thiên, nhìn đến đây ta nghĩ ngươi đại khái đã đoán được, ta tặng ngươi cái chén vàng kia chính là một trong số đó, dụng ý của ta vốn là muốn đem đồ vật 2000 năm trước làm vật chúc phúc cho huynh đệ tốt nhất của ta. Nhưng ta thật sự không ngờ, mọi việc không như ta mong muốn, đây căn bản không phải chúc phúc gì, mà là nguyền rủa tà ác nhất đến từ đế chế Mycenado!"

    "Kỳ thật tất cả đều trách chính mình, trách lòng tham lam của ta, trách ta tự cho là đúng, càng trách ta ngạo mạn. Bây giờ ta bắt đầu hiểu sâu sắc, nguyên nhân dẫn đến sự hủy diệt của nhân loại có lẽ cũng không phải là sự nhỏ yếu, mà là sự thiếu hiểu biết và thói ngạo mạn tự cho là đúng này."

    "Trước khi vào sa mạc, dân bản xứ cho chúng ta mượn lạc đà miễn phí, chuẩn bị thức ăn và nước sạch cho chúng ta, còn phái một người dẫn đường vô cùng quen thuộc với sa mạc Charma dẫn đường cho mọi người, làm bạn với chúng ta đi mấy trăm km mới quay về."

    "Trước khi đi, hắn dặn đi dặn lại, trong sa mạc bất luận vật phẩm quý giá nào ngàn vạn lần không nên tùy ý đụng vào, bằng không sẽ bị nữ vương Charma nguyền rủa. Vừa nói, còn vừa làm dấu chữ thập trên ngực, xem ra là một tín đồ của đạo Thiên chúa."

    "Nhưng lúc đó ta cũng không coi lời khuyên này ra gì. Lời nguyền? Quả thực là lời nói vô căn cứ. Mặc dù ta cũng không hy vọng xa vời có thể tìm được vật phẩm quý giá gì."

    "Tục ngữ nói, không biết thì không sợ, nhưng nếu là người đã biết mà vẫn cố tình làm thì sao, vậy thật sự là tìm đường chết."

    "Ta thừa dịp mọi người không chú ý, đem hai cái chén vàng kia bỏ vào trong ba lô của mình, sau đó làm như không có việc gì cùng mọi người thảo luận vấn đề đi hay ở."

    "Cuối cùng mọi người quyết định tiếp tục khám phá và lấy nước trong hố đổ đầy tất cả các thùng và bình nước."

    "Nói cũng kỳ quái, vừa rồi trong lúc nửa tỉnh nửa mê đất cát rung động, khiến cảnh tượng bốn phía có chút bất đồng, vốn là một bãi cát bằng phẳng, bây giwof lại hiện ra rất nhiều phế tích đổ nát, mọi thứ giống như là từ dưới lòng đất đột nhiên xuất hiện, xét thấy kinh nghiệm khảo cổ nhiều năm, chúng ta cơ bản kết luận dưới sa mạc Charma này có điều kỳ lạ."

    "Sau đó chúng ta thấy được một ít hình vẽ trên một vách đá không trọn vẹn, tuy rằng không hoàn chỉnh, nhưng có thể đại khái nhìn ra một ít manh mối."

    "Bức thứ nhất miêu tả rất nhiều người ở một quảng trường giống như đang tụ tập."

    "Bức thứ hai là một người phụ nữ đeo mặt nạ đang nói chuyện gì đó trên sân thượng."

    "Mà bức thứ ba thì miêu tả cảnh mọi người chạy trốn tứ tán cùng với phía xa chân trời xuất hiện một mảng mây đen."

    "Bức thứ tư thì không thể nhìn rõ rõ, bởi vì tổn hại nghiêm trọng, chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt khổng lồ như chuông đồng, từ đốm nhỏ rậm rạp trong mắt đến xem, hẳn là một loại mắt côn trùng. Vì thế chúng ta chụp ảnh và giữ lại tất cả."

    "Cứ như vậy chúng ta liên tiếp vài ngày đều dựng trại ở nơi này, một mặt tiếp tục thu thập tư liệu, một mặt dùng xẻng bắt đầu đào bới đất cát, muốn tìm hiểu đến cùng."

    Lúc này Thiên Hòa đã sớm trợn mắt há hốc mồm. Nội dung miêu tả trên vách đá này, sao lại giống như cảnh tượng mình mơ thấy lúc ở bệnh viện, đây chẳng lẽ đều là ý trời?

    Hắn không dám tiếp tục suy nghĩ, hết thảy chân tướng sắp rõ ràng, hắn đem ánh mắt lần nữa tập trung ở trên thư, nhìn không chớp mắt.

    "Nửa tháng trôi qua, chúng ta không thu hoạch thêm được gì. Ngoại trừ cát vàng đào lên cũng không còn gì khác. Xem ra lòng tin của mọi người đã sớm cạn kiệt, bởi vì những vũng nước đã khô cạn, nước dự trữ cũng không còn nhiều, sau khi mọi người thương lượng, quyết định quay trở về."

    "Đang lúc mọi người thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường, chúng ta lại gặp phải một trận bão cát, cát bụi khổng lồ trong nháy mắt chôn vùi chúng ta, chuyện sau đó, ta cũng không rõ ràng lắm, cho đến khi tỉnh lại, ta đã nằm trên giường bệnh của bệnh viện."

    "Sau này mới biết, chúng ta được một đội thám hiểm tư nhân cứu sống, bọn họ dùng súng tín hiệu, gọi máy bay trực thăng cứu hộ tới, đưa chúng ta đến một bệnh viện gần nhất, mà không may là ba đồng nghiệp của ta đã chết, ngoại trừ ta thì không ai còn sống sót."

    "Mà ta lúc ấy cảm thấy mình thật may mắn, nhưng hiện tại ta thật sự hiểu được, tử thần không muốn cho ta dễ dàng chết đi như vậy, hiện tại ta phải chịu tra tấn vô tận, ta muốn tự sát, ta thật sự sắp chịu không nổi!"

    "Sau khi trở về không bao lâu, ta liền phát hiện làn da trên người bắt đầu thối rữa, hơn nữa tốc độ lan tràn cực kỳ nhanh chóng, nhưng ta không dám đi bệnh viện, ta sợ người khác coi mình là quái vật, thật là ngu ngốc!"

    "Nhưng hôm nay, sau khi ta để lại phong thư cho ngươi này, ta sẽ đi kiểm tra thử xem, ta cũng không yêu cầu xa vời có thể chữa khỏi, chỉ là ta không muốn chết ở nhà, để cho Như Lan một mình nhìn thấy bộ dạng kinh khủng này của ta mà thôi."

    "Người anh em! Kế tiếp ta muốn nói với ngươi một lời, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên bước theo vết xe đổ của ta, nhớ đấy!"
     
    Dương dương minh thích bài này.
  9. HangThan

    Bài viết:
    2
  10. HangThan

    Bài viết:
    2
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...