Ngôn Tình [Edit] Hạ Nhiệt Độ - Phục Uyên

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Toiodayviban, 23 Tháng năm 2024.

  1. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 29:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 30:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 31:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 32:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 33:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 34:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 35:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nắm đấm kia là Chung Thu Văn dùng toàn lực nện xuống Trì Việt. Ông ta cảm nhận được sức lực mạnh đến nỗi khiến các khớp ngón tay cũng đau nhức, mất cảm giác. Nhưng ông ta không quan tâm đến, nhanh chóng vung tay lên, thừa cơ Trì Việt thất thần mà giáng xuống một đòn nữa. Song chưa kịp động thủ thì Chung An Ni bên cạnh đã hét ầm lên.

    Vừa rồi Ôn Hàng bị xô ngã sang một bên, không biết từ lúc nào đã đứng dậy. Vóc dáng cô nhỏ nhắn nhưng sức lực lại lớn không tưởng. Cô dùng hai tay túm lấy Chung An Ni, kéo lê xềnh xệch bà ta ra ngoài cửa. Bà ta bị kéo trong tư thế nằm ngửa nên rất bị động, chỉ có thể liều mạng giãy giụa la hét, xen lẫn với đó là giọng nói cứng rắn của Ôn Hàng: "Cậu ấy bảo các người biến đi, không nghe thấy sao? Nếu vậy thì để tôi giúp bà.."

    Chung Thu Văn thấy tình thế hỗn loạn trước mắt, đành chuyển mục tiêu, lao về phía Ôn Hàng. Âm thanh "răng rắc" của tiếng gãy xương vang lên trong căn phòng đặc biệt rõ ràng, ngay sau đó là tiếng hét còn lớn hơn giọng của Chung An Ni.. Người đàn ông to xác ngã nhào về phía sau, ông ta ôm cánh tay không ngừng lăn lộn rên rỉ đau đớn. Phía sau ông ta, Trì Việt từ từ đứng lên, tay lau khóe miệng, ánh mắt vừa lạnh vừa sắc, cậu đã bừng tỉnh sau trạng thái mê man vừa rồi. Nếu Không phải vì ông ta thừa cơ đánh lén, thì sao một tên dầu mỡ như vậy có thể trở thành đối thủ của cậu?

    Nhìn lên thấy Ôn Hàng đang nghiêng ngả dùng toàn lực một mạch kéo Chung An Ni ra khỏi cửa. Cậu không biết cô còn có một mặt hung dữ như vậy. Cô muốn làm gì? Là đang bảo vệ cậu sao?

    Cô gái ngốc nghếch này đang định làm gì vậy? Trì Việt vừa hơi cong khóe miệng đã bị đau đến nhắn mặt. Bây giờ không phải lúc thất thần nữa. Cậu tiến lại gần Chung Thu Văn Một tay xách cổ ông ta lên, Không nhiều lời đẩy ông ta ra khỏi nhà.

    "Buông ra! Sao mày dám hả!" Phía bên kia Chung An Ni vẫn la hét om sòm không cần hình tượng. Hai người gần như cùng một lúc tống cổ Chung An Ni, Chung Thu Văn và người phụ nữa kia ra khỏi cửa.

    Rầm!

    Cánh cửa đóng sập lại, ngăn cản lại tiếng chửi rủa bên ngoài.

    Lúc này Trì Việt mới thực sự tỉnh táo lại. Vừa nãy khi nắm chặt cổ họng Chung An Ni cậu thực sự đã có suy nghĩ cùng chết với bà ta, cậu quên mất còn có sự hiện diện của cô gái ngốc nghếch luôn lo lắng cho cậu trong căn phòng này. Nghĩ lại hành vi ấy ngu xuẩn biết nhường nào.

    Nếu như cậu còn ở đây, cho dù không là Chung An Ni cũng sẽ có Lý An Ni, hay Vương An Ni gì đó đến làm phiền.

    Còn nếu cậu phải chết, Chung An Ni xứng sao?

    Nếu ngay từ đầu, nếu cậu cứng rắn hơn, có lẽ mẹ của cậu đã không phải đau khổ mà qua đời như vậy.

    Nghĩ đến đây, Trì Việt như bị rút cạn sức lực, gương mặt cậu cái nhợt, cổ họng hư cũng cuộn lên vị tanh ngọt của máu. Ôn Hàng nhìn cậu, đưa tay lên chạm vào gương mặt bị thương của cậu, lo lắng hỏi: "Cậu có sao không?"

    "Không sao, không chết được" cậu giữ lấy cánh tay Ôn Hàng, nhìn cánh tay trắng nõn đã nổi lên từng vệt đỏ, chắc trong lúc lôi kéo vừa nãy, bà ta đã làm cô bị thương, Trì Việt giọng rầu rĩ hỏi: "Ngược lại, cậu có bị bà ta làm đau không?"

    Ôn Hàng giật mình, nhìn vào ánh mắt thâm thúy của cậu, khẽ lắc đầu. Thật may vì lúc đấy Trì Việt đã kịp thời chặn lại một đòn của Chung Thu Văn cho cô, nếu không thì chắc giờ này cô đang ở bệnh viện băng bó rồi..

    "Lần sau đừng liều mình như vậy nữa" Trì Việt vẫn nhìn cô, rầu rĩ nói.

    "Nhưng mà.. Lúc đó cậu như vậy, tôi cũng cũng không thể ngảnh mặt làm ngơ mà không làm gì được."

    Ôn Hãng cúi đầu, xoắn xuýt mấy đầu ngón tay lại. Nghĩ ra đây là lần thứ hai cô sử dụng bạo lực như vậy, một lần là với Chu Tịnh Mỹ, đây là lần thứ hai.

    Trì Việt nhìn cô không nói thêm nữa, nắm chặt cổ tay cô, dẫn vào phòng khách. Thật lâu sau mới nói: "Chuyện hôm nay cậu không cần lo lắng.. Có tôi ở đây bọn họ cũng không làm được gì."

    Trì Việt lần nữa nhìn vào mắt cô, lại thấy gò má Ôn Hàng cũng có vài vết sước, cậu nắm chặt bàn tay lại.

    Rất kỳ quái, chính cậu bị đánh như thế nào cũng không sao, nhưng chỉ cần thấy cô vì cậu mà xây xát một chút thôi cũng đủ để khiến cổ họng Trì Việt căng chặt.

    Chuyện này không liên quan đến cô, cô cũng không đáng phải rơi vào trạng thái nguy hiểm như vừa nãy. Cậu thấy rất hối hận vì bản thân đã khinh địch như vậy.

    Lại trở lại phòng khách, nếu không phải vì cảm giác nhoi nhói trên mặt nhắc nhở Ôn Hàng, thì cô đã nghĩ sự việc hoang đường vừa rồi chỉ là ảo giác.

    Cô ngồi vào bàn nhưng lại không thể tập trung nhìn sách vở được, một lát sau, cô nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi, người phụ nữ kia.. là bà ta sao?"

    Cô còn tưởng cậu sẽ không trả lời mình, nhưng lại sau lại nghe tiếng Trì Việt đáp lại rất nhỏ: "Ừm".

    Quả nhiên là người đã chen chân vào gia đình cậu. Bà ta còn hống hách như vậy.. Ôn Hàng không biết nên nói gì an ủi cậu cả. Lại nhìn thấy vết thương bên khóe miệng cậu, cô chỉ có thể đứng lên lấy hộp sơ cứu, giúp cậu tiêu độc vết thương..

    - -

    Cùng lúc đó, bên ngoài tiểu khu

    Chung An Ni bị chọc tức muốn phát điên, liên tục đi đi lại lại, đôi giày cao gót dươi chân "lọc cọc, lọc cọc giẫm trên nền gạch. Bộ dạng chật vật không chịu nổi, một tay cô ta ôm cổ họng đau đớn, dường như cảm nghẹt thở vẫn còn ở đó khiến cô ta muốn nôn khan.

    Mãi đến khi ngồi vào xe, cô ta mới bình tĩnh lại. Việc đầu tiên cần làm đó là gọi điện cho Trì Thịnh Vận.

    Không ngờ cô ta gọi đến cuộc thứ ba vẫn không có người bắt máy, âm thanh" Tút, tút, tút "vang dài khiến Chung An Ni càng tức giận.

    Ngay khi đầu dây bên kia bắt máy, người phụ nữ liền quát một tràng" Lão Trì kia, Ông lo mà quản lí thằng con tốt đẹp của ông đi, tôi nói cho ông biết, hành vi của nó đáng bị kết tội giết người! "

    Trì Vận Thịnh đang chuẩn bị quát lớn, bảo cô ta đừng lúc nào cũng gọi điện làm phiền ông, ở công ty bao nhiêu là việc đã quá đủ nhức đầu rồi. Thế nhưng khi nghe lời tố cáo của Chung An Ni, ông ta giật mình mình hỏi lại:" Trì Việt? Cô đến tìm nó làm gì? "

    Chung An Ni cất cao giọng:" Còn không phải vì chuyện nhà cửa sao? Mấy hôm trước tôi đã nhắn tin với ông rồi, có người đến hỏi nên hôm nay.. "

    " Nhà nào? "Trì Vận Thịnh ngắt lời cô ta, vừa hỏi xong lại nghĩ ra" Nhà Trì Việt đang ở? Cô điên rồi sao? Bán rồi thì thằng bé ở đâu? "

    " Ông nói lại xem, ai điên rồi? "Chung An Ni đang mang thai, tính tình cô ta vốn khó chiều nay càng thêm hống hách, sao có thể chịu được mấy lời khó nghe đó.

    Trì Vận Thịnh biết vậy, cũng không dám nói lại.

    Chung An Ni lúc này mới vừa lòng, ngay sau đó nói:" Ông lúc nào cũng nghĩ con trai ông là thằng bé, nhưng nó sắp 18 rồi. Tôi nhìn nó ngày ngày ăn không ngồi rồi trong nhà, không chịu học hành cũng không làm việc gì ra hồn cả. Ngược lại thì sao? Tiêu tiền như thác đổ, chẳng lẽ nó có cái mác là con trai của Trì Vận Thịnh là có thể ăn no chờ chết à? Tiền của ông thì không phải kiếm, từ trên trời rơi xuống chắc? "

    Đối diện trầm mặc một lúc lâu, chỉ nói:" Được rồi, chuyện của nó tôi sẽ lo liệu? Mỗi năm tôi cho cô bao nhiêu vạn? Cô còn tiếc gì chút tiền nhà đó sao? "

    " Kia mà là chút tiền à? Cứ coi là căn hộ đó có điềm xấu, vậy thì giảm giá một chút, chừng một vạn còn sợ không có ai mua sao? "Chung An Ni nhất quyết không tha nói," Lại nói độc mình Trì Việt sống trong căn hộ lớn như vậy, mỗi tháng cũng tốn mấy ngày phí điện nước, một phòng đơn cho nó sống cũng đủ.. "

    " Thế nào là đủ? Tóm lại chuyện nhà ở của nó cô đừng bàn tính nữa. Hôm nay cô chạy tới đó ầm ĩ tôi không muốn nhắc lại, nhưng đừng có lần sau nữa! "Trì Vận Thịnh ngắt lời cô ta, một tay xoa xoa bên thái dương đau nhức. Thư kí bên cạnh thấy thế, liền nhanh chóng lấy cho ông một chén trà nóng.

    Căn hộ kia giống như cái gai trong mắt Chung An Ni. Mấy năm gần đây hai người đã không ít lần tranh cãi qua lại. Còn tưởng rằng bây giờ cô đã mang thai – nắm trong tay con át chủ bài, thì Trì Thịnh Vận sẽ theo ý cô ta. Không ngờ vẫn khó nói chuyện như vậy.

    Cô ta tức đến mặt đỏ bừng, mạnh tay ném thẳng cái túi xách xuống đất, thét vào điện thoại:" Trì Vận Thịnh, ông có biết hôm nay nó làm gì không? Suýt chút nữa là nó giết chết tôi rồi! Ông vẫn còn bênh vực nó? "

    Đầu kia Trì Thịnh Vận vừa nghe tới chữ" Giết ", ông ta đã vô thức nghĩ đến bốn năm trước, vết thương trên ngực cũng bất giác nhói lên.

    Sau khi uống một ngụm trà nóng, dường như sự kiên nhẫn của ông đã đạt đến giới hạn, lạnh băng nói:" Đó cũng là do cô tự mình đến đó làm loạn. Không lo dưỡng thai đi lúc nòa cũng làm mấy chuyện không đâu. Nếu còn khó chịu thì bảo dì Chu cùng cô đến bệnh viện kiểm tra đi. "

    " Ông.. "Chung An Ni thấy ông ta không quan tâm đến lời tố cáo của mình mà lảng sang chuyện khác thì càng bất lực.

    Nhưng Trì Vận Thịnh không cho cô ta cơ họi cằn nhằn nữa, dặn dò lấy lệ rồi kết cuộc thúc trò chuyện:" Cứ như vậy đi, bây giờ tôi còn có cuộc họp "

    - -

    Ôn Hàng cầm theo hộp sơ cứu trở lại phòng khách, cô ngồi xuống sô pha, bên cạnh cậu.

    Ngày thường vị trí này vẫn luôn là" địa bàn "của cậu, cô chỉ ngồi làm bài tập phía bàn trà mà thôi, mới đầu là ngồi bệt trên thảm, nhưng dì Lý thấy vậy đã mua cho cô một chiếc đệm nhỏ để ngồi học thoải mái hơn. Cô rất ít khi ngồi cạnh cậu trên sô pha như vậy.

    Bỗng nhiên thấy cái bóng nhỏ chạy đến, lại còn tự nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh, Trì Việt có chút kinh ngạc, cậu dừng trận game, quay đầu nhìn cô.

    Ánh mắt hai người cùng lúc chạm nhau, Ôn Hàng chỉ chỉ khóe môi cậu lại nắm lấy cánh tay cậu, nói:" Vết thương cũng không nhẹ, lại còn chảy máu như vậy, cậu vẫn nên khử trùng bôi thuốc sẽ nhanh lành hơn. "

    Trì Việt lúc này mới chú ý tới cánh tay mình cũng bị thương, ba bốn vết cào có nông có sâu, đều rướm máu. Cậu" ồ "một tiếng rồi buông máy chơi game xuống, yên lặng nhìn cô tỉ mỉ xử lí vết thương cho mình.

    Cánh tay cậu vốn rất đẹp, trắng và thon dài, cơ bắp vừa phải, tuyệt nhiên không hề có cảm giác ủy mị hay nữ tính một chút nào cả. Những vết cào trên tay cậu càng thêm chướng mắt, máu xung quanh vết thương đã hơi ứ đọng lại, có hơi sưng tấy nhẹ do vết móng tay cào, mạch máu xanh tím dưới da cũng thấp thoáng nổi lên. Thế mà cậu như không có cảm giác đau đớn vậy.

    Ôn Hàng khẽ thở dài, dùng tăm bông lấy thuốc sát khuẩn Povidone rồi nhẹ nhàng chấm lên vết thương trên tay cậu. Cô cúi đầu, lông mi rũ xuống, bộ dạng nghiêm túc như đang giải một bài toán tích phân vậy.

    Trì Việt nhìn động tác của cô đến ngẩn người. Cậu đang định tiếp tục ván game vừa nãy để dời sự chú ý, nhưng vừa chạm tay tới chiếc điều khiển đã bị cặp mắt của ai đó phóng tới. Ôn Hàng ngẩng lên, nheo mi mắt nhìn cậu, không nói gì. Trì Việt ngơ ngác" Hả ", rồi chỉ đành nhẹ nhàng thả điều khiển về chỗ cũ, nghiêm túc nhìn cô xử lí vết thương cho mình. Ôn Hàng thấy cậu đã ngoan ngoãn thì cúi xuống tiếp tục công việc.

    Sau khi vết cào trên tay cậu được khử trùng bằng thuốc sát khuẩn Povidone, lúc này vết thương mới truyền đến cảm giác đau đớn âm ỉ. Thế nhưng cảm giác ấy không có sức ảnh hưởng đến cậu bằng cảm giác mát lạnh của những đầu ngón tay cô khi nắm tay cậu. Tự nhiên Trì Việt thấy hơi khẩn trương.

    Lại thêm thao tác của cô cực kì chậm rãi, cẩn thận, Ôn Hàng cúi thấp đầu, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua da cậu, Trì Việt muốn lờ đi cũng khó. Cậu bất giác rùng mình, run nhẹ.

    Ôn Hàng nhận thấy cánh tay cậu như đang trốn tránh thì chậm rãi dừng lại động tác, ngẩng đầu hỏi:" Đau lắm hả? Chỗ này của cậu đều sưng lên cả. "

    Yết hầu Trì Việt trượt lên trượt xống, lắc đầu:" Dị ứng da mà thôi, bệnh mề đay, một lát sẽ hết. "

    " Ồ.. "Lúc này Ôn Hàng yên tâm, cô lại đổi một cái tăm bông khác tiếp tục xử lí vết thương bên miệng cậu.

    Trì Việt run lên như có một luồng điện chạy qua khi cô chạm vào vết thương ở khóe miệng cậu. Ôn Hàng thấy vậy, vừa nhẹ nhàng thổi, vừa nhẹ giọng dỗ dành:" Đau lắm hả, cậu cố chịu chút, sắp xong rồi.. "

    Cả người cậu cứng đơ, chỉ đành chống một tay ra phía sau lưng mình để cơ thể thăng bằng. Cô ngồi xếp bằng đối mặt với cậu, thỉnh thoảng vài sợi tóc lại cọ vào tay cậu, vừa tê dại vừa ngứa ngáy.. Cậu không nhịn được chốc chốc lại giương mắt liếc cô, ngại thật ấy, đây là lần đầu tiên cậu không biết phải nói gì cả.

    Bỗng nhiên ánh mắt cậu rơi vào vệt đỏ trên má cô, hơi sước nhẹ, chắc là bị Chung An Ni quơ tay vào trong lúc giằng co. Tâm tình cậu trong chớp mắt trùng hẳn xuống.

    Ngược lại Ôn Hàng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cô cũng xử lí xong việc" đại sự "vừa rồi.


    Vừa ngẩng đầu, liền phát hiện có người đang yên lặng nhìn chằm chằm mình, một lát sau, cậu nâng tay dùng ngón tay trỏ khẽ chạm vào má cô, hỏi:" Cậu có thấy đau không? "

    Ôn Hàng bị cậu bất thình lình đụng vào mặt, động tác rất ôn nhu, chỉ cảm thấy nhiệt độ bên má tăng lên nhanh chóng như sắp thiêu cháy cả người cô. Vừa nãy không để ý, bây giờ cô mới phát hiện ra hai người ngồi rất gần.. Ôn Hàng nhanh chóng lắc đầu, lấy cớ đi vứt mất đồ sơ cứu vừa dùng xong để tránh ngại ngùng.

    Trì Việt thấy cô né tránh, liền thu tay lại, trầm ngâm hỏi:" Vừa rồi, sao cậu lại giúp tôi? "

    ".. Tôi không giúp cậu, chẳng lẽ giúp bọn họ sao? "Ôn Hàng trả lời.

    Trì Việt nghe vậy, từ chóp mũi lạc ra một tiếng cười nhẹ, hỏi lại:" Vậy nếu tối thực sự giết người.. Cậu cũng sẽ giúp? "

    Ôn Hàng tròn mắt, há miệng mà không biết trả lời như thế nào.

    Tất nhiên cô muốn đứng về phía cậu, nhưng không phải bất chấp tất cả mọi chuyện.

    Cô không muốn tự hủy hoại mình, càng chắc chắn sẽ không đứng nhìn cậu lầm lạc.

    Trì Việt thấy cô không trả lời, cũng biết Ôn Hàng đã hiểu ý mình, cậu cúi đầu nói:" Lần sau đừng ra mặt vì tôi nữa, thế có phải ngu ngốc lắm không? "

    Cậu vừa cất lời, liền nghe Ôn Hàng nghiêm túc nói:" Với điều kiện cậu phải thật tốt, không gặp phải mấy chuyện như vậy nữa ". Dù sao đi nữa chỉ cần cô còn bên cạnh cậu, thì tuyệt đối sẽ không để cậu phải đơn độc một mình.

    " Hừ, ngốc chết đi được.. "Trì Việt phì cười vì dáng vẻ vừa ngây thơ vừa kiên định của cô.

    " Cậu lo cho mình trước đi, bị thương cũng không biết! "

    Ôn Hàng lấy hai tay ôm má làu bàu:" Cũng không tính là bị thương, so với mình thì bà ta thảm hơn nhiều.. "

    Nhìn dáng vẻ chẳng khác nào thỏ con bây giờ của cô, ai mà có thể tưởng được một Ôn Hàng mạnh mẽ như vậy:" Không ngờ cậu còn biết đánh người. "

    " Hừm, thực ra tôi rất thục nữ đấy, còn không phải vì cậu nên tôi mới phá lệ sao? "

    " Ừ "Nói rồi Trì Việt lại bổ sung thêm:" Nhưng không có lần sau nữa. Tôi da dày thịt béo, có bị thương cũng không sao, nhưng là cậu thì không biết có chuyện gì.. "

    Rõ ràng cậu mới là người da mịn thịt mềm thì có, dễ dàng bị dị ứng, nổi mề đay, chưa kể vết móng tay cào cũng sưng lên như thế.. Nhưng Ôn Hàng sao dám nói ra miệng mấy lời này. Cô chỉ ngoan ngoãn gật gù nghe cậu dặn dò. Một lúc sau vẫn không yên tâm, mới lấy hết can đảm nói:" Nhưng mà cậu.. Cũng đừng vì một người như bà ta mà chuốc giận vào mình. Cho dù bà ta có là mẹ của một trăm đứa trẻ thì cũng không phải là người mẹ tốt, mẹ của cậu tốt hơn gấp một vạn lần. "

    Trì Việt nghe được những lời này mà không biết miêu tả tâm trạng của mình như thế nào, vừa ngọt vừa đắng.. Thật lâu sau, cậu mới trả lời cô bằng giọng mũi" Ừm"


    Tác giả có chuyện nói:

    Ô ô, Trì Việt rất đáng thương, rồi anh ấy sẽ sớm tìm về con đường học hành chân chính, mọi người chờ nhé!
     
  8. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 36:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 37:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Mộc Nhiên suplo thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười 2024
  10. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 38:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...