Chương 30 Bấm để xem An Trục Khê đáng thương không dám đăng bài cũng không tìm được ai để hỏi, một mình mơ màng cả đêm. Hai ngày liên tiếp An Trục Khê đều không được tỉnh táo cho lắm. Hàn Quân Trúc hỏi anh: "Tối ngủ không ngon à?" An Trục Khê nhìn cậu ta rồi nói: "Đã vào thu rồi mà vẫn còn nóng thế này, thật là vô lý." Mễ Lạc nghe thấy liền nói: "Anh An, anh cũng sung sức nhỉ, em đã mặc quần thu rồi mà anh vẫn còn thấy nóng?" An Trục Khê: "..." Mễ Lạc đúng là trai thẳng, cậu ta cười hề hề tiến lại gần nói: "Anh An, có phải anh nên giải tỏa một chút không?" An Trục Khê: "!" Mễ Lạc nói: "Tìm một cô bạn gái.. á.." Lạc thần ngồi hụt một cái, ngã chổng vó lên trời một cách hoàn hảo. "Chết tiệt! Cái ghế này làm sao thế? Thằng khốn nào kéo nó, sao lại để lùi ra sau thế này?" Hàn Quân Trúc sau khi làm chuyện xấu còn ra vẻ vô tội nói: "Lần sau họp phải nhắc nhở mọi người, sau khi đứng dậy nhớ đẩy ghế vào." Mễ Lạc bò dậy nói: "Đúng đúng đúng, cái này nguy hiểm quá, suýt nữa thì chết tôi rồi!" An Trục Khê đang chìm đắm trong suy nghĩ, ậm ừ một tiếng, không để ý gì. Thứ Tư đến trong nháy mắt, ba giờ chiều, trận đấu tập giữa Long Tộc và OG bắt đầu như đã hẹn. Mễ Lạc hỏi An Trục Khê: "Phương thần có lên không?" An Trục Khê ủ rũ nói: "Đội hình chính của Long Tộc, không thiếu một ai." Lời anh vừa nói ra, Tam Dã và Triển Huy lập tức căng thẳng. Mễ Lạc phàn nàn: "Phương thần cần phải làm vậy không?" An Trục Khê lén nhìn Hàn Quân Trúc rồi nói: "Chứng tỏ chúng ta có đối thủ khiến anh ta rất quan tâm." Mễ Lạc nói: "Không phải là anh sao." An Trục Khê: "Không chỉ anh." Mễ Lạc tự luyến nói: "Còn có tôi nữa à?" An Trục Khê tặng cho cậu ta một ánh mắt cá chết. Mễ Lạc cười lớn nói: "Kệ đi, dù sao ông đây cũng sẽ đập nát Long Tộc!" Sự ồn ào của cậu ta đã khuấy động không khí, Tam Dã và Triển Huy cũng không còn quá căng thẳng, dù sao cũng chỉ là trận đấu tập, là cơ hội tốt để học hỏi, thắng thua không quan trọng. Hai bên bước vào giai đoạn cấm chọn, vì OG được cấm và chọn trước, nên họ đã cấm liên tiếp ba tướng mạnh, còn OG thì sau khi cấm một tướng đường giữa đã để trống lượt cấm cuối cùng. Mễ Lạc cười nói: "Đây là đang nhường chúng ta à?" An Trục Khê nhướng mày nói: "Ngạo mạn cái gì, đập nát bọn họ!" Lúc chọn tướng, An Trục Khê cũng cảm thấy rõ ràng Long Tộc đang nhường, những tướng mạnh đều để cho OG, họ chọn toàn những tướng tương đối yếu thế trong phiên bản này. Ví dụ như đường biên, Mễ Lạc chọn Tô Liệt, tướng hỗ trợ đường trên mạnh mẽ của phiên bản hiện tại, Long Tộc lại chọn Lã Bố và Hoa Mộc Lan đã bị giảm sức mạnh đáng kể. Đường giữa, An Trục Khê chọn Gia Cát Lượng, đường giữa của Long Tộc lại dùng Bất Tri Hỏa Vũ, tướng bị Gia Cát Lượng khắc chế hoàn toàn trên đường. Đi rừng, Hàn Quân Trúc dùng Hàn Tín, tướng tủ của mình, còn Phương Thốn lại chọn một Lăng Lăng Vương siêu hiếm gặp! Hỗ trợ thì gần như tương đương, một Trương Phi một Ngưu Ma, không ai kém ai. Xạ thủ duy nhất của toàn đội, Triển Huy, sử dụng Tôn Thượng Hương, tướng có khả năng bùng nổ cuối trận trong phiên bản hiện tại. Nhìn từ đội hình, Long Tộc như đang diễn hài. Không phải Lăng Lăng Vương không mạnh, mà là không phù hợp với lối chơi rừng gánh đội của phiên bản hiện tại, bởi vì Bách Lý Huyền Sách, Na Khả Lộ Lộ, A Kha và Lý Nguyên Phương đều đang được chọn, đây đều là những tướng đi rừng mạnh, không có lý do gì để dùng Lăng Lăng Vương. Tất nhiên, đội hình của OG cũng không thể nói là quá tốt, Gia Cát Lượng, Hàn Tín, Tôn Thượng Hương đều là những tướng cần trang bị, đội hình ba chủ lực rất dễ bị đánh sập ở giai đoạn đầu, chỉ là trận này An Trục Khê không dám dùng hỗ trợ, anh sợ Hàn Quân Trúc và Triển Huy không trụ được. Không ngờ, Long Tộc, đội tưởng chừng như đang diễn hài, lại đập OG thành tôm bóc vỏ! Giai đoạn đầu, Phương Thốn phối hợp với đường giữa và hỗ trợ của mình liên tục áp chế An Trục Khê. Dù An Trục Khê có giỏi đến đâu cũng không thể đấu lại ba tuyển thủ chuyên nghiệp, Hàn Quân Trúc cũng kịp thời đến giúp đỡ, nhưng tiếc là vừa đến, hai đường còn lại đã sụp đổ tan tành. Ngay cả Mễ Lạc cũng không thể chống đỡ, không cần phải nói đến Triển Huy và Tam Dã, trực tiếp bị đối phương đè bẹp. Tam Dã rõ ràng dùng Trương Phi, tướng đỡ đòn, nhưng lại không dám đi mở tầm nhìn, bị Ngưu Ma bắt nạt đến mức không dám vượt qua sông! Sau khi đè bẹp An Trục Khê, Phương Thốn bắt đầu đi gank hai đường trên và dưới. Và chính lúc này, sự khác biệt giữa hai người đi rừng bộc lộ rõ ràng. Phương Thốn đi lên đường trên, đường trên của Long Tộc liền mạnh; đi đường giữa, đường giữa liền mạnh; đi đường dưới, đường dưới cũng liền mạnh. Nhịp độ cực kỳ mượt mà, phối hợp ăn ý tuyệt vời! Dù là với ai, Phương Thốn cũng có thể tạo ra những combo hoàn hảo! Một đội hình tệ hại, một tướng đi rừng không mạnh, nhưng lại dựa vào sự phối hợp đáng kinh ngạc để tạo ra hiệu quả thần kỳ! Trận đấu kết thúc, toàn bộ OG im lặng. Phương Thốn nhắn tin cho An Trục Khê: "Hiểu chưa?" An Trục Khê không muốn nói gì. Phương Thốn lại nói: "Cậu ta chỉ tin tưởng anh, vậy nên chỉ cần đè bẹp anh, OG sẽ sụp đổ." Sau trận đấu tập, mọi người đều im lặng. Triển Huy nhìn chằm chằm về phía trước, không biết đang nghĩ gì. Tam Dã cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng thực ra mắt cậu ta đang mất tập trung. Mễ Lạc thì vẫn vô tư như mọi khi, cậu ta đi gọi đồ ăn ngoài.. An Trục Khê nhìn người này, nhìn người kia, rất lo lắng. Phải làm sao đây? Sự tự tin vừa mới xây dựng lại sụp đổ rồi! Không nên đồng ý với lão Phương, An Trục Khê rất hối hận. Hàn Quân Trúc lên tiếng trước: "Cùng xem lại trận đấu đi."
Chương 31 Bấm để xem Triển Huy và Tam Dã đều có chút phản kháng. Điều này rất dễ hiểu.. Thắng trận, ai cũng thích xem lại, thích thú xem những pha xử lý đẹp mắt của mình, xem mười lần cũng không đủ; thua trận rồi xem lại giống như bóc vảy, vết thương chưa lành đã phải xé toạc ra, máu me đầm đìa, làm sao có thể vui vẻ được. An Trục Khê nói: "Hay là.. hôm nay nghỉ ngơi trước đã?" Hàn Quân Trúc nhìn anh. An Trục Khê có chút bất an nói: "Em xem, mọi người hôm nay cũng khá mệt rồi, thư giãn một chút, điều chỉnh lại tâm trạng rồi xem lại, hiệu quả sẽ tốt hơn.." Hàn Quân Trúc đột nhiên cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng. An Trục Khê chớp chớp mắt, không hiểu. Hàn Quân Trúc nói bằng giọng ấm áp: "Anh à, tim anh làm bằng đậu hũ sao?" An Trục Khê: "..." Mỉm cười với An Trục Khê, nhưng khi nhìn về phía Triển Huy và Tam Dã, Hàn Quân Trúc lại đột nhiên lạnh lùng, cậu nói: "Chỉ là thua một trận đấu tập thôi, nếu không chịu đựng nổi thì đừng thi đấu nữa." Tam Dã và Triển Huy lập tức tỉnh táo lại. Hàn Quân Trúc nói: "Phương thần đã chỉ ra khuyết điểm của tôi, anh ấy nói tôi chỉ tin tưởng An ca, không tin tưởng đồng đội khác." Giọng điệu của cậu vẫn bình thường, nhưng Tam Dã và Triển Huy lại cảm thấy một chút lạnh lẽo khó hiểu. Hàn Quân Trúc nhìn chằm chằm vào họ, từ từ nói: "Nói thật, cho đến bây giờ, tôi chưa coi các cậu là đồng đội." An Trục Khê đột nhiên quay đầu nhìn Hàn Quân Trúc. Hàn Quân Trúc nắm lấy tay anh dưới bàn, An Trục Khê vốn có cả đống lời muốn nói, nhưng vì lòng bàn tay nóng bỏng này, đầu óc anh trống rỗng một nửa. Tam Dã có chút không cam lòng nói: "Vì vậy mới không tin tưởng chúng tôi sao?" Hàn Quân Trúc nói: "Sự tin tưởng không phải nói suông là có được." Lời cậu vừa nói ra, An Trục Khê bình tĩnh hơn rất nhiều. Sự tin tưởng không phải là một chiều, cũng không phải nói tin là có thể tin ngay được. Trong đội OG hiện tại, An Trục Khê chắc chắn là người xuất sắc nhất, tiếp theo là Mễ Lạc, rồi đến Hàn Quân Trúc, sau đó là một khoảng cách lớn. Mặc dù trong vài trận đấu gần đây, Triển Huy và Tam Dã đều thể hiện rất tốt, nhưng vẫn chưa thể so sánh với đấu trường chuyên nghiệp thực sự. Hàn Quân Trúc có thể theo kịp nhịp độ của An Trục Khê, nhưng Tam Dã và Triển Huy thì tuyệt đối không thể. Đội hiện tại quá yếu, nên không thể hiện rõ ra, bởi vì An Trục Khê hoàn toàn có thể tự mình tỏa sáng, không cần quá nhiều sự phối hợp của đồng đội, một Mễ Lạc và Hàn Quân Trúc là đủ. Nhưng khi đối mặt với những đội tuyển chuyên nghiệp thực sự, vấn đề sẽ lộ ra rõ ràng. Phương Thốn chỉ ra: Hàn Quân Trúc chỉ tin tưởng An Trục Khê. Nhưng vấn đề sâu xa nhất thực sự là - khoảng cách trình độ trong OG. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tam Dã và Triển Huy sẽ rất khó tiến bộ, khoảng cách trình độ chỉ ngày càng rõ ràng, khi đối mặt với những đội mạnh thực sự, OG chỉ có thể thất bại. Giống như hôm nay. Phương Thốn đã nhắm vào An Trục Khê, và toàn đội đã tan rã. Hàn Quân Trúc không muốn phối hợp với Triển Huy và Tam Dã sao? Là không thể phối hợp. Ví dụ, tốc độ của cậu và An Trục Khê là 200 dặm/giờ, Triển Huy và Tam Dã chỉ có 100 dặm/giờ, làm sao để chuyển đổi? Sau khi chuyển đổi thì làm sao phối hợp với An Trục Khê? An Trục Khê cuối cùng cũng hiểu ra, anh lo lắng nói: "Phải làm sao bây giờ?" Hàn Quân Trúc nói: "Tiến bộ hoặc bị loại." Tam Dã nắm chặt điện thoại, sắc mặt rất khó coi. An Trục Khê vội vàng nói: "Tiến bộ là điều chắc chắn, nhưng.." Làm thế nào để tiến bộ? Tam Dã chỉ luyện tập với Triển Huy thì hiệu quả quá kém. Năm người họ cùng luyện tập cũng không được: An Trục Khê và Mễ Lạc chắc chắn sẽ dẫn dắt nhịp độ, khi đó họ thắng quá dễ dàng sẽ không biết chiến trường thực sự tàn khốc như thế nào. Hàn Quân Trúc nói: "Xem lại trận đấu trước đã." Mọi người xem đi xem lại trận đấu, xem đi xem lại cảnh tượng OG bị đập tơi tả sau khi mất đi trụ cột An Trục Khê. Triển Huy có thể penta kill trong vòng loại, nhưng đối mặt với các tiền bối của Long Tộc, cậu ta hoàn toàn không thể phát huy, như biến thành một người khác. Không chỉ riêng họ, ngay cả Mễ Lạc cũng như một tuyển thủ Đồng đoàn, bị bắt nạt đến mức chạy tán loạn. Điều đáng sợ là, đội hình của Long Tộc rất đùa cợt, họ chỉ phát huy tối đa sáu phần sức mạnh. Điều đáng sợ hơn nữa là, Long Tộc không phải là một đội mạnh hàng đầu trong KPL, chỉ xếp thứ tư là cao nhất. CST, YD, NSD.. đều là những đội có thể đánh bại Long Tộc. Muốn vô địch giải mùa xuân? Một mình An Trục Khê là không thể! Buổi tối ăn cơm, mọi người đều có chút ủ rũ. Việc luyện tập sau đó vẫn tiếp tục diễn ra theo kế hoạch, nhưng có thể thấy, trạng thái của mọi người đều không tốt. An Trục Khê mang nặng tâm sự, sau khi về phòng vẫn còn thở dài. Hàn Quân Trúc tắm xong đi ra, nhìn thấy An Trục Khê đang thở dài, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Càng tiếp xúc, càng quen thuộc, Hàn Quân Trúc càng cảm thấy An Trục Khê rất thú vị. Trước đây chỉ nhìn thấy sự vinh quang của anh, sự tự tin của anh, cũng chỉ nhìn thấy ánh hào quang rực rỡ của anh. Nhưng bây giờ, cậu nhìn thấy nội tâm của anh, một tâm hồn mạnh mẽ nhưng vô cùng dịu dàng. "Em có một cách." Cậu nói với An Trục Khê. An Trục Khê lập tức ngẩng đầu nhìn cậu: "Cách gì?" Hàn Quân Trúc ngồi đối diện anh, vừa lau tóc vừa nói: "Tuyển thêm đồng đội mới." An Trục Khê trợn tròn mắt: "Sao có thể làm vậy được!" Mặc dù anh cảm thấy Hàn Quân Trúc lau tóc trông rất đẹp trai, nhưng vẫn rất tức giận, anh bực bội nói: "Đồng đội không tốt thì bỏ cuộc? Vậy còn gọi là đồng đội gì nữa? Hơn nữa, Tam Dã và Triển Huy có tiềm năng rất tốt, chỉ là thiếu sự tôi luyện cần thiết!" Hàn Quân Trúc nhếch môi nói: "Em đâu có nói là sẽ thay thế họ." An Trục Khê sững sờ một chút, có chút hiểu ra. Hàn Quân Trúc tiếp tục nói: "Giải đấu thành phố hiện tại đối với anh và Mễ Lạc là quá dễ dàng, có hai người, OG chắc chắn sẽ thắng liên tục, không nghi ngờ gì về điều đó, nhưng sau đó thì sao?" Cậu đặt khăn xuống nhìn An Trục Khê nói: "Vào vòng loại KPL, ngay cả anh cũng không thể gánh nổi. Tam Dã và Triển Huy không có sự tiến bộ, thậm chí cả em cũng sẽ trở thành gánh nặng kéo anh xuống." An Trục Khê hiểu ra: "Ý em là.. tìm thêm một người đi đường giữa?" Trong đầu anh chợt lóe lên một người. Hàn Quân Trúc nói: "Ừm, tốt nhất là tìm thêm một người dự bị cho Mễ Lạc nữa." Một đường trên, một đường giữa.. Đúng là như vậy! Vấn đề lớn nhất của OG hiện tại là đường trên và đường giữa có khoảng cách trình độ với các tuyển thủ khác, nhưng nếu cả hai vị trí này cũng được thay thế bằng người mới, thì khoảng cách đó sẽ biến mất! Họ muốn thắng thì nhất định phải cố gắng hết sức. Không có An Trục Khê và Mễ Lạc, Triển Huy, Tam Dã hay thậm chí là Hàn Quân Trúc đều phải gánh vác trách nhiệm, phải đứng lên làm trụ cột cho OG. Đối với họ, đây mới là sự tôi luyện thực sự! Năm người mới từ đáy từng bước leo lên, những gì học được và trải nghiệm được là hoàn toàn khác nhau, nếu như vậy họ vẫn có thể lọt vào vòng loại KPL, thì chứng tỏ họ thực sự có thực lực như vậy, chứ không phải được đưa lên.
Chương 32 Bấm để xem An Trục Khê lại có chút lo lắng: "Nếu thua thì sao?" Anh nhìn Hàn Quân Trúc với ánh mắt như vậy trông thật đáng thương. Hàn Quân Trúc bị anh chọc cười đến mức trái tim mềm nhũn: "Khi thi đấu, nếu anh thua thì anh sẽ làm gì?" An Trục Khê lập tức phấn chấn lên: "Tất nhiên là bắt đầu lại từ đầu!" Hàn Quân Trúc nói: "Chúng ta cũng vậy." Người khác thường có tiêu chuẩn kép là dễ dãi với bản thân, nghiêm khắc với người khác, nhưng An Trục Khê thì ngược lại. Thấy An Trục Khê vẫn còn lo lắng, Hàn Quân Trúc nói: "Nếu thua ở đây, thì vào vòng loại cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng bị loại, chi bằng kịp thời phát hiện vấn đề, sớm sửa chữa." An Trục Khê cũng hiểu. Hàn Quân Trúc không nhịn được lại nắm lấy tay anh: "Đừng lo lắng, có em ở đây." An Trục Khê đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu. Hàn Quân Trúc mỉm cười nói: "Em đã hứa với anh, giải mùa xuân.." An Trục Khê không dám nghe hết câu, vội vàng rút tay ra, cúi đầu lầm bầm: "Ngủ, đi ngủ thôi!" Hàn Quân Trúc cũng không vội, cậu nói: "Chúc ngủ ngon." Mặc dù chỉ là hai từ, nhưng An Trục Khê lại cảm thấy như mình vừa nhận được một nụ hôn chúc ngủ ngon. Bị làm sao thế này! Anh trùm chăn quay người lại, nhìn chằm chằm vào bức tường. Anh nghe thấy tiếng Hàn Quân Trúc đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy, sau đó là tiếng sấy tóc, rồi.. Tưởng rằng mình sẽ phải mở mắt đến nửa đêm, nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Việc tuyển thêm thành viên mới là khả thi, vốn dĩ OG cũng thiếu người, thông thường một đội tuyển chuyên nghiệp có mười người, năm người chính thức, năm người dự bị, ngày thường có thể thi đấu luyện tập với nhau, cũng có thể thử nghiệm đội hình mới, quan trọng hơn là nếu một tuyển thủ nào đó gặp vấn đề bất khả kháng, cũng không đến mức phải dừng trận đấu. Chỉ là OG mới thành lập, chưa kịp tuyển thêm người dự bị. Ngày hôm sau, An Trục Khê đưa vấn đề ra trong cuộc họp, Lý Hồng Vĩ đương nhiên không có ý kiến, ông chủ lớn ngồi đó, anh ta chỉ cần gật đầu là được. Về vấn đề nhân sự.. Mạch Mạch nói: "Tôi đi đăng thông báo tuyển dụng trên Weibo chính thức?" An Trục Khê nói: "Chờ đã." Anh khá thích cậu bé Tử Phong đó, thay vì đi tìm người khắp nơi, tốn công sức sàng lọc từng lớp, chi bằng nhắm thẳng mục tiêu vào vấn đề chính. Chỉ là.. làm thế nào để liên lạc với họ đây? Đội Chim Ruồi tuần trước thua OG chắc là đã bị loại rồi, làm sao để tìm lại cậu bé đó đây? Trùng hợp không thể trùng hợp hơn.. Trận đấu tám vào bốn tuần này, OG lại đụng độ Chim Ruồi. Sao lại đụng độ nữa? Bởi vì tuần trước là mười hai vào tám, mặc dù Chim Ruồi thua OG, nhưng thành tích tổng hợp của họ rất tốt, nên đã lọt vào vòng tám đội mạnh nhất. Thật không ngờ, tuần trước vừa mới đánh xong, tuần này lại gặp lại. Ba thành viên còn lại của Chim Ruồi lập tức mất hết tinh thần chiến đấu, ai cũng muốn khóc. Nhìn thấy mọi người OG, Tử Phong mím môi, tuy thần thái lạnh lùng, nhưng không còn sợ hãi nữa. Tinh Điểu bên cạnh cậu vẫn mang vẻ mặt buồn ngủ như mọi khi, đối mặt với sự trùng hợp này, anh ta chỉ ngáp một cái, chậm rãi nói: "May mắn thật đấy." Mặc dù Phương Thốn đã khen ngợi người đi đường trên này, nhưng An Trục Khê rất nghi ngờ, với vẻ mặt thiếu sức sống như vậy, liệu có thực sự phù hợp để thi đấu không? Kết quả trận đấu không có gì bất ngờ, Chim Ruồi hoàn toàn chia tay với sân khấu giải tỉnh, dừng lại ở vòng tám đội mạnh nhất. Sau khi bắt tay rời đi, An Trục Khê thu dọn đồ đạc một chút rồi chuẩn bị đi đưa ra lời mời. Anh vừa đi đến góc cua thì nghe thấy tiếng cãi nhau. Giọng Tử Phong rất kích động: "Thua thì đã sao? Tiếp tục thôi! Không được KOC thì còn TGA và QGC! Còn nhiều giải đấu khác, chúng ta.." "Thôi đi." ADC của đội Chim Ruồi nói, "Có quá nhiều đội mạnh, chúng ta chỉ tiếp tục thua thôi." "Đúng vậy." Người đi rừng của Chim Ruồi cũng nói, "Cái này cũng phải xem thiên phú, cùng là người mới, Hàn Quân Trúc là thiên phú, không thể so sánh được." "Xin lỗi Tử Phong.." Người hỗ trợ của họ cũng nói, "Khoảng thời gian luyện tập này quá mệt mỏi, cậu rất giỏi, nhưng chúng tôi thật sự không được, chúng tôi chỉ muốn chơi game vui vẻ, không muốn mệt mỏi như vậy." Đội ngũ năm người tạm thời thành lập đã hoàn toàn sụp đổ sau hai lần thất bại. Ba người của Chim Ruồi rời đi, Tử Phong vẫn đứng đó, cô độc như một cây trúc xanh, cao lớn, nhìn xa trông rộng, nhưng lại mong manh dễ vỡ, khiến người ta lo lắng chỉ cần một cơn gió thổi qua, cậu sẽ gãy đổ. "Không sao." Tinh Điểu tuy không có động lực nhưng cũng không bỏ cuộc, chỉ nghe anh ta nói: "Nếu cậu muốn thi đấu, chúng ta sẽ tiếp tục, còn đồng đội.." Anh ta thờ ơ nói, "Tìm lại là được." Tử Phong quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt đen chứa đựng cảm xúc phức tạp: "A Tinh.." Tinh Điểu liếc nhìn, nhìn về phía An Trục Khê. An Trục Khê vừa bước ra, sự xuất hiện của anh khiến Tử Phong lập tức im lặng. Không khí có vẻ hơi ngại ngùng.. An Trục Khê chớp chớp mắt, rồi hắng giọng, chào hỏi: "Các cậu.. khỏe không?" Tinh Điểu nói: "Không khỏe, bị anh đánh te tua." An Trục Khê: "..." Đứa trẻ này, sao lại thẳng thắn thế! Tử Phong hỏi anh: "An thần có chuyện gì sao?" Cậu ta không nghĩ rằng An Trục Khê đến để khoe khoang chiến thắng, bởi vì với khả năng của An Trục Khê, ngay cả khi thắng giải quán quân toàn quốc cũng không có gì đáng để khoe khoang. Tất cả những người chơi trò chơi này, chơi vị trí đường giữa đều biết đến cái tên An Trục Khê. An Trục Khê do dự một chút rồi nói: "Ừm.. đội của các cậu.." Tinh Điểu nói: "Như anh thấy đấy, tan rã rồi." Tử Phong nói: "Nhưng tôi sẽ thành lập lại đội và tiếp tục thi đấu!" An Trục Khê vội vàng nói: "Thật ra không cần phiền phức như vậy.." Anh nhìn Tử Phong, hỏi cậu: "Cậu có hứng thú gia nhập OG không?" Tử Phong sững sờ.. Tinh Điểu lại không quá ngạc nhiên, chỉ nghe anh ta nói: "Tốt đấy Tiểu Phong, gia nhập OG cậu thực sự có hy vọng tiến vào KPL." Tử Phong nhanh chóng liếc nhìn Tinh Điểu, rồi lại nhìn An Trục Khê: "Tôi.. tôi thực sự có thể sao?" An Trục Khê gật đầu: "Không vấn đề gì, hai trận vừa rồi tôi luôn quan sát cậu kỹ càng, về nhà còn xem lại trận đấu, kỹ năng cá nhân của cậu rất tốt, chỉ cần thêm sự tôi luyện." Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Tử Phong ửng đỏ, cậu kích động nói: "Tôi.. tôi.." An Trục Khê lại nói: "Nhưng phải nói trước, tình hình hiện tại của OG không lạc quan, có thể vào KPL hay không vẫn là ẩn số."
Chương 33 Bấm để xem Nhưng OG là một câu lạc bộ chính thức! Đối với những tuyển thủ tự thành lập đội, có một đội ngũ đã là một niềm vui lớn! Tử Phong liên tục gật đầu: "Tôi hiểu, tôi sẽ cố gắng hết sức, tôi nhất định sẽ.." Nói rồi cậu đột nhiên dừng lại, nhìn Tinh Điểu rồi lại nhìn An Trục Khê, sắc mặt lập tức trở nên nhạt nhòa, "Anh chỉ mời tôi, vậy Tinh Điểu anh ấy.." Tinh Điểu xua tay nói: "Không sao, cậu cứ đi đi, tôi.." Tử Phong trừng mắt nhìn anh ta: "Không thể nào, tôi sẽ không tách khỏi anh!" Tinh Điểu, người luôn lười biếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, anh ta nói: "Tôi vốn dĩ là để đồng hành cùng cậu." Tử Phong: "Vậy thì hãy đồng hành cùng tôi đến cùng." An Trục Khê nghe ở bên cạnh, tai khẽ động đậy.. Ừm.. sao lại cảm thấy hơi sến súa thế nhỉ.. Bây giờ anh em bạn bè đều nói chuyện như vậy sao? Tinh Điểu còn muốn nói gì đó, An Trục Khê đã lên tiếng trước: "Tinh Điểu, cậu có muốn gia nhập OG không?" Tử Phong lập tức mở to mắt. Tinh Điểu cũng ngẩn người. Tử Phong tràn đầy niềm vui trong mắt hỏi An Trục Khê: "Tinh Điểu cũng có thể gia nhập OG sao?" An Trục Khê mỉm cười nói: "Chỉ cần các cậu muốn, OG rất hoan nghênh." "Tuyệt quá." Tử Phong cười lên lại là một bộ dạng khác, rất ngọt ngào, cậu ta ôm chầm lấy Tinh Điểu, phấn khích nói: "Chúng ta có thể tiếp tục thi đấu rồi." "Ừm." Tinh Điểu vẫn giữ vẻ mặt lười biếng đó, nhưng tay lại đưa lên, đặt lên eo Tử Phong. An Trục Khê chớp chớp mắt, sao lại cảm thấy.. có gì đó không đúng lắm? Dù sao đi nữa, hai mầm non tốt này cũng đã được OG thu nhận, tiếp theo sẽ là một loạt những trận đấu khó khăn! Hai ngày sau, Tử Phong và Tinh Điểu đến báo cáo tại căn cứ OG, thủ tục được hoàn thành rất nhanh, sau khi ký hợp đồng, họ cũng trở thành tuyển thủ chính thức của OG. Mọi người cũng coi như đã quen biết nhau, dù sao cũng đã đánh hai trận, sau khi giới thiệu lẫn nhau, họ nhanh chóng chấp nhận đối phương. Tử Phong và Tinh Điểu được sắp xếp ở cùng một phòng, ngay bên cạnh phòng của An Trục Khê và Hàn Quân Trúc. Vài ngày sau đó, mọi người đều tập luyện chăm chỉ, chuẩn bị cho trận chung kết tỉnh sắp tới. Một ngày trước trận đấu, An Trục Khê công bố đội hình cho ngày mai. Đường trên Tinh Điểu, đường giữa Tử Phong, đi rừng Hàn Quân Trúc, hỗ trợ Tam Dã, xạ thủ Triển Huy. Tin tức này vừa được công bố, ngoại trừ Hàn Quân Trúc, tất cả đều sững sờ. Ồ.. còn phải trừ Tinh Điểu ra, anh chàng này có lẽ ngay cả khi động đất cũng vẫn giữ vẻ mặt buồn ngủ đó. Tử Phong nói: "Trận đấu ngày mai là chung kết tỉnh, tôi và Tinh Điểu có ổn không.." An Trục Khê nói: "Ngày mai là chung kết tỉnh, tiếp theo là chung kết toàn quốc, cậu nghĩ trận đấu nào sau này sẽ dễ dàng?" Tử Phong cứng họng. An Trục Khê nói: "Đừng lo lắng, các cậu đã luyện tập rất tốt, cứ giữ vững phong độ này, có thể thắng." Tử Phong vẫn còn rất lo lắng. An Trục Khê lại dịu dàng an ủi cậu ta một lúc lâu. Vừa mới gia nhập đội đã tham gia một trận đấu quan trọng như vậy, nghe có vẻ hơi đùa cợt, cũng không trách Tử Phong lại căng thẳng. Nhưng nếu không tham gia trận này, thì nên bắt đầu từ trận nào? Sau giải tỉnh là chung kết toàn quốc, mười hai đội sẽ tranh giành ngôi vô địch và á quân cuối cùng. Mỗi trận đấu đều là một trận chiến đẫm máu, không thể thua bất kỳ trận nào! Thay vì bắt đầu từ chung kết toàn quốc, chi bằng bắt đầu từ bây giờ! Nói nhiều cũng vô ích, chiến thắng một trận mới là liều thuốc tăng cường mạnh mẽ nhất. May mắn thay, Tử Phong đã có một trái tim lớn, mặc dù có chút bối rối, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, tích cực chuẩn bị. An Trục Khê luôn ở bên cạnh cậu, quan sát thao tác của cậu, ghi lại những sai lầm và một số chi tiết có thể cải thiện, rất tận tâm. Trong quá trình này, Tinh Điểu ngẩng đầu lên nhìn, Hàn Quân Trúc cũng ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng hai người nhìn nhau. Ngày mai là trận chung kết tỉnh, An Trục Khê thực sự rất lo lắng. Anh đi tới đi lui trong phòng, như kiến trên chảo nóng. Hàn Quân Trúc nói: "Lo lắng đến vậy sao?" An Trục Khê nhìn cậu, không nói gì chỉ thở dài. Hàn Quân Trúc nói: "Không sao đâu, sẽ không thua." An Trục Khê nói: "Anh biết." Nhưng vẫn lo lắng, cảm giác không được ra sân mà chỉ đứng nhìn này thật tệ. Giống như toàn bộ giải mùa xuân năm nay, An Trục Khê ngồi trên ghế dự bị, xem từng trận đấu một, lòng bàn tay và trán đều ướt đẫm mồ hôi. Bản thân chiến đấu trên chiến trường anh không lo lắng, bởi vì anh tự tin có thể thắng. Nhưng ngồi dưới khán đài.. tất cả đều trở thành ẩn số. An Trục Khê sợ mình ảnh hưởng đến Hàn Quân Trúc, khiến cậu cũng trở nên căng thẳng, nên nói: "Anh ra ngoài đi dạo một chút.." Hàn Quân Trúc cũng còn một số công việc cần xử lý, nên đồng ý: "Được." An Trục Khê ra khỏi cửa, đi dạo xuống tầng dưới. Bên ngoài căn cứ OG có một trung tâm thể thao, đủ loại thiết bị ngoài trời, trông rất đẹp. Phía sau còn có một khu vườn nhỏ, mặc dù vẫn đang trong quá trình quy hoạch, nhưng đã dần hình thành, tin rằng mùa xuân năm sau, chắc chắn sẽ có hoa nở khắp nơi. An Trục Khê đi lang thang vô định, không ngờ mình lại nghe lén được. "Cậu.. cậu đừng.." Là giọng của Tử Phong? Tim An Trục Khê đập mạnh, không nhịn được dừng bước. Giọng nói lười biếng của Tinh Điểu vang lên: "Tôi không quan tâm, hôm nay cậu cứ ở bên An thần suốt." Giọng Tử Phong có chút trầm: "An thần chỉ đang dạy tôi.." Tinh Điểu nói: "Hôn một cái tôi sẽ thả cậu ra." Tử Phong có chút vội vàng: "Về.. về phòng rồi.." "Không được." Tinh Điểu véo cậu ta một cái rồi nói: "Về phòng nếu cậu hôn tôi, tôi chắc chắn sẽ không nhịn được." An Trục Khê: "!"
Chương 34 Bấm để xem "Không nhịn được ư? Không nhịn được rồi cậu định làm gì?" An Trục Khê như vừa được khai sáng một thế giới hoàn toàn mới! Tệ hơn nữa là Tử Phong lại thật sự đồng ý. Sau khi hôn một cái, cậu ta còn hỏi: "Được, được chưa?" Không ngờ Tinh Điểu, người lúc nào cũng lơ mơ buồn ngủ, lại có sức mạnh như thế. Cậu ta kéo Tử Phong lại, giữ chặt gáy cậu và hôn xuống. Đây không phải là một nụ hôn phớt nhẹ, mà là một nụ hôn kiểu Pháp nồng cháy, khiến người ta đỏ mặt tía tai! An Trục Khê không dám đi lòng vòng nữa. Anh như thể vừa mang giày tốc hành vừa bật kỹ năng tăng tốc của Bất Tri Hỏa Vũ, lăn lộn chạy trốn thật nhanh! Vào phòng, anh thở hổn hển dựa vào cửa, như thể có một con quái vật đang đuổi theo phía sau. Hàn Quân Trúc không có trong phòng.. May quá, may quá, An Trục Khê cũng không hiểu tại sao mình lại thở phào nhẹ nhõm. Dù sao không có ai cũng tốt, An Trục Khê vào phòng tắm, mở vòi nước xối thẳng vào mặt. Đáng tiếc hình ảnh đó vẫn không thể xóa nhòa. Hai thiếu niên hôn nhau.. An Trục Khê không bài xích người đồng tính, cũng không ghét bỏ, dù sao cũng đã là năm 2022, còn băn khoăn về điều này thật vô nghĩa. Chỉ là.. An Trục Khê ngẩng đầu nhìn vào gương, trong phút chốc anh lại trở về giấc mơ đó. Anh ngủ thiếp đi, Hàn Quân Trúc cúi xuống in một nụ hôn lên môi anh. Xong rồi, xong rồi.. An Trục Khê muốn đấm vào mặt mình. Sao anh có thể có những suy nghĩ như vậy với một đứa trẻ tin tưởng anh đến thế? Anh thật quá đê tiện! Ban đầu, vì Hàn Quân Trúc đi ra ngoài đã lâu nên anh định đi tìm cậu, dù sao cũng đã muộn, ngày mai còn có trận đấu, tốt hơn là nên đi ngủ sớm. Nhưng bây giờ anh không dám đi tìm cậu.. An Trục Khê rối bời một lúc lâu, cuối cùng lại ngủ thiếp đi như vậy. Hàn Quân Trúc vừa giải quyết xong công việc trở về, đập vào mắt anh là An Trục Khê đang say giấc, chiếc cốc bị đá lăn lóc dưới sàn, để lộ ra vòng eo thon thả. Khóe môi cậu khẽ cong lên, nhẹ nhàng bước đến đắp lại chăn cho anh. Khi sắp rời đi, cậu lại bị gương mặt non nớt kia thu hút, không kìm lòng được cúi xuống hôn nhẹ một cái. An Trục Khê vẫn say sưa trong giấc mộng, lật người một cái, vô tình đưa nửa mặt còn lại về phía cậu. Hàn Quân Trúc lại hôn thêm một cái nữa. An Trục Khê mơ màng nghĩ rằng đó là tiếng muỗi vo ve, đưa tay phẩy phẩy, rồi ôm chăn ngủ tiếp. Đêm thu se lạnh, Hàn Quân Trúc sợ anh bị lạnh, liền đắp cả chăn của mình cho anh. Một đêm ngon giấc trôi qua, sáng hôm sau An Trục Khê thức dậy, phát hiện mình đang đắp chăn của Hàn Quân Trúc. ! An Trục Khê bật dậy, trong đầu như có một đoàn tàu đang chạy vun vút. Chẳng lẽ đêm qua anh đã biến thành cầm thú? Nếu không thì tại sao anh lại đắp chăn của Hàn Quân Trúc? Chẳng lẽ anh đã trèo lên giường Hàn Quân Trúc? Chẳng lẽ anh đã.. An Trục Khê hít một hơi thật sâu, vội vàng nhìn quanh, một giây sau anh thở phào nhẹ nhõm. May quá.. vẫn đang ở trên giường của mình, may quá.. Hàn Quân Trúc không có trên giường anh. Chắc là do anh đạp chăn quá mạnh, Hàn Quân Trúc sợ anh bị lạnh nên đã đưa chăn của mình cho anh. Thật là một thiếu niên tốt bụng, An Trục Khê ôm chăn, mặt đỏ tim đập, cảm thấy ý nghĩ xấu xa của mình lại trỗi dậy. Lúc anh xuống lầu, đã là giờ cơm trưa, mọi người ăn xong liền bắt đầu chuẩn bị đi đến sân đấu. Vì chuyện hôm qua, hôm nay An Trục Khê cứ luôn nhìn trộm Tử Phong.. Trước mặt người ngoài, Tử Phong tuyệt đối là một thiếu niên lạnh lùng, da trắng, ít cười, ngồi thẳng lưng như cây trúc xanh trên núi cao, rất khó gần. Nhưng mà tối hôm qua.. Dừng lại! An Trục Khê cố gắng đào đất lấp đầy trí tưởng tượng của mình. Cậu cứ lén nhìn Tử Phong, những người như Mễ Lạc thì không nhận ra, nhưng Hàn Quân Trúc và Tinh Điểu gần như ngay lập tức phát hiện. Hàn Quân Trúc gắp thức ăn cho anh, hỏi: "Vẫn còn lo lắng sao?" An Trục Khê nhìn vào bát, thấy món măng trúc giòn mà mình yêu thích, mặt liền đỏ lên: "Không có." Hàn Quân Trúc nói: "Vậy tại sao cứ nhìn Tử Phong mãi thế?" Có sao? Có rõ ràng như vậy sao? An Trục Khê lòng đầy tâm sự, sợ bị phát hiện, tay run lên làm rơi một nửa cơm. Anh vội vàng nói: "Không.. có đâu." Giọng điệu của anh thật kỳ lạ, Tử Phong cũng ngẩng đầu nhìn anh. An Trục Khê cúi đầu ăn cơm, trong lòng lo lắng. Tinh Điểu có hiểu lầm gì không? Đừng hiểu lầm nhé, anh không có hứng thú với Tử Phong, anh là đối với.. Chết tiệt! Cái gì mà lung tung beng hết cả lên vậy! Trên bàn ăn, Hàn Quân Trúc và Tinh Điểu đồng thời nhíu mày. Trận đấu diễn ra lúc ba giờ chiều, khoảng một giờ rưỡi cả đội xuất phát, lên xe Tinh Điểu kéo Tử Phong đến hàng ghế cuối cùng, mặt Tử Phong hơi đỏ. An Trục Khê lại bắt đầu tưởng tượng: Hai đứa nhỏ này ngồi phía sau làm gì vậy? Có phải là muốn làm những chuyện không muốn người khác nhìn thấy không? Cũng quá táo bạo rồi đấy! Đúng lúc này, Hàn Quân Trúc ngồi xuống bên cạnh anh. Vì OG hiện tại đang "khó khăn về kinh phí", nên xe khá chật, Hàn Quân Trúc vừa ngồi xuống, đùi cậu lập tức chạm vào đùi An Trục Khê. Trước đây không cảm thấy gì, nhưng hôm nay.. Nóng quá! An Trục Khê lặng lẽ dịch vào trong một chút, Hàn Quân Trúc lại đột nhiên tiến gần anh.. Hơi thở quen thuộc mà xa lạ phả vào mặt, An Trục Khê nhìn gương mặt điển trai đang đến gần, đầu óc trống rỗng. Hàn Quân Trúc khẽ cong môi: "Dây an toàn." Cậu ấy đang thắt dây an toàn cho anh.. An Trục Khê vội vàng hoàn hồn: "Để anh tự làm." "Đừng động đậy." Tay Hàn Quân Trúc chạm vào eo anh. An Trục Khê lập tức ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước, tư thế giống như học sinh tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm gọi tên. Hàn Quân Trúc thấy ngứa ngáy trong lòng, cố ý chạm vào đùi anh một cái nữa. An Trục Khê: "!" Cố lên, An Trục Khê, mày phải cố lên, mày là người chứ không phải cầm thú! Không thể bắt nạt một cậu trai trẻ như vậy được! May mắn là xe đã khởi động, Mễ Lạc phía sau cũng bắt đầu nói nhiều như thường lệ. Tam Dã cũng là một người lắm lời, hai người ngồi cùng nhau như đang diễn hài, thật là náo nhiệt. Sắp vào trận, Tử Phong tìm An Trục Khê: "Anh An cứ yên tâm, em sẽ không làm anh thất vọng đâu!" An Trục Khê nói: "Gọi anh An là được rồi." Tử Phong không biết nghĩ đến điều gì, lại có chút ngại ngùng: "Anh An.." An Trục Khê trước đây chết cũng không hiểu chuyện, một khi đã hiểu thì lại hiểu quá nhiều, cậu cảm thấy mình có thể đã nói quá thân mật, nhỡ đâu người yêu của người ta lại gọi là anh thì sao? Anh vừa nghĩ vừa đỏ mặt, vội vàng nói: "Nhanh đi chuẩn bị đi!"
Chương 35 Bấm để xem May mắn là cảnh này Hàn Quân Trúc và Tinh Điểu đều không nhìn thấy, nếu không.. trận đấu không cần đánh nữa, họ cần phải nghiên cứu những chuyện quan trọng hơn. An Trục Khê và Mễ Lạc đều không lên sân khấu, người hâm mộ không khỏi có chút thất vọng, nhưng An Trục Khê ngồi ngay dưới sân khấu, họ đã xin được rất nhiều chữ ký, lại đều vui vẻ ra mặt. Không biết là do suy nghĩ quá nhiều, hay thật sự đã được Hàn Quân Trúc an ủi, dù sao hôm nay An Trục Khê cũng không còn căng thẳng như vậy. Anh ngồi dưới sân khấu, nhìn năm người trên sân đấu, tâm trạng rất bình tĩnh. Vậy mà nửa năm trước, tại giải mùa xuân năm nay, anh còn căng thẳng đến mức đứng ngồi không yên. Không thể ra sân, OG lại liên tục thua, tâm trạng của An Trục Khê lúc đó thật sự không thể diễn tả được. Bất lực, thất vọng, có sức mà không thể dùng.. còn có sự hoang mang. Không biết tại sao OG lại đi đến ngày hôm nay, không biết tại sao đồng đội của anh lại từ bỏ vinh quang của họ. May mắn thay, sau đêm đen là bình minh, OG mới đã cho anh sức mạnh vô tận. Vòng loại bốn đội mạnh nhất của tỉnh đã được coi là một giải đấu không nhỏ, có hai bình luận viên, trận đấu cũng từ BO1 chuyển thành BO3, muốn thắng phải thắng hai trận. Đội đối thủ không phải là đội mới, tên là "Bắc Đẩu", dường như đã tham gia một mùa KOC, còn đạt được thành tích á quân tỉnh, chỉ tiếc là sau đó bị loại ở vòng khu vực. Họ vừa nhìn thấy đối thủ là OG, lập tức mặt mày tái mét, cho rằng phải bắt đầu lại từ đầu. Nhưng khi đến hiện trường, nhìn thấy đội hình xuất phát, họ lại thấy hy vọng! Tử Phong là ai? Tinh Điểu lại là ai? Hoàn toàn chưa từng nghe nói qua! OG có phải đã tự mãn không? Thế mà lại thay thế An thần và Lạc thần? Cơ hội lớn! Nếu có thể đánh bại OG, họ sẽ nổi tiếng ngay lập tức! Sau đó có thể tìm nhà tài trợ, có thể mở rộng đội tuyển, nếu may mắn có thể tham gia vòng loại KPL, rồi.. trời ơi, đỉnh cao cuộc đời đã ở ngay trước mắt. OG có tự mãn hay không thì chúng ta không bàn đến, nhưng nhóm thanh niên của Bắc Đẩu lại có chút tự mãn.. Vì không quen thuộc với Tử Phong và Tinh Điểu, nên đội đối phương chỉ nhắm vào Hàn Quân Trúc, cấm Hàn Tín của anh. Hàn Quân Trúc hiểu rõ đạo lý không nên phô trương tài năng, vì vậy lần này anh vẫn chọn Luna. Tử Phong do dự một chút: "Em dùng Bất Tri Hỏa Vũ." Điêu Thuyền của cậu ta khá là ảo diệu, nhưng Điêu Thuyền và Luna đều là những tiểu thư khuê các hết mana là phế, hai người cùng lên sân có vẻ hơi quá đáng. Tam Dã chọn Trương Phi, Triển Huy chọn Ngu Cơ, Tinh Điểu hỏi: "Đạt Ma hay Tô Liệt?" Trong đội có ba nhân vật cốt lõi, anh chàng ở vị trí top. Tử Phong nói: "Đạt Ma đi." Tinh Điểu khóa lại. An Trục Khê ngồi dưới quan sát, cảm thấy đội hình này không có vấn đề gì, họ cũng đã tập luyện riêng với nhau. Ngay từ đầu trận, đội đối phương đã cử bốn người đến cướp bùa xanh, cũng là muốn đè chết Hàn Quân Trúc ngay từ đầu, không cho cậu ta có cơ hội phát triển. Bốn người tấn công mạnh mẽ, bùa xanh không thể giữ được, may mà Triển Huy cũng đã đi cướp bùa xanh của đối phương. Tuy nhiên vẫn có chút tổn thất, Hàn Quân Trúc thiếu kinh nghiệm của một quái rừng, lên cấp bốn sẽ chậm hơn một chút. Mà Luna chưa đến cấp bốn thì chỉ là một cô bé đáng thương, ai cũng có thể cắn một miếng. Có lẽ là khởi đầu tốt hơn dự kiến quá nhiều, nên mấy chàng trai của Bắc Đẩu rất hung hãn, đường giữa dựa vào lợi thế của phiên bản pháp sư mạnh mẽ Biển Thước để đầu độc Tử Phong đến mức không dám ra ngoài dọn lính. Đường giữa bị đè, rừng bị đè, đường trên Tinh Điểu chậm rãi chống đỡ, đường dưới Triển Huy và Tam Dã cũng không chiếm được ưu thế. Tình hình này trông không ổn chút nào. Khán giả trên khán đài có chút lo lắng. "Người mới này có được không vậy?" "Bất Tri Hỏa Vũ quá nhát gan, chỉ dám trốn trong trụ!" "Không có cách nào, nếu không có ai giúp đỡ, Bất Tri Hỏa Vũ không dám chọc vào Biển Thước phiên bản này.." "Đạt Ma đường trên cũng khá căng thẳng, bị bào mòn chỉ còn một phần ba máu." "Nếu không chạy nhanh, e rằng sẽ bị Đại Tiểu Thư lăn một phát bắn chết." "Chết tiệt! Thế mà để hắn chạy thoát!" "Chắc là may mắn.." "Có lẽ vậy, dù sao Đạt Ma này cũng chỉ là nửa vời, không thể so với Lạc thần của chúng ta." Khán giả bàn tán xôn xao, An Trục Khê hoàn toàn không nghe thấy, mắt cậu nhìn chằm chằm vào màn hình sáng lên. Mễ Lạc tiến lại gần cậu: "Thằng nhóc Tinh Điểu này thật sự có tài năng." An Trục Khê cũng đồng ý: "Đúng vậy." Mễ Lạc lại nói: "Chỉ là không có động lực thôi." An Trục Khê cũng rất bất lực: "Nó ngủ sớm hơn ai hết, dậy muộn hơn ai hết, kết quả cả ngày lại buồn ngủ hơn ai hết." Mễ Lạc nói: "Đôi khi tôi cũng khá tò mò.. Cảm giác nó không giống như một người yêu thích eSports, nhưng lại đến thi đấu." An Trục Khê: "..." Cậu biết câu trả lời: Tinh Thuỳ không yêu eSports, nhưng Tử Phong rất yêu, và Tinh Điểu yêu Tử Phong.. vậy nên.. An Trục Khê bị "cẩu lương" kiểu "những gì anh yêu cũng là những gì em muốn" này làm cho nghẹn họng. Thật tốt, tuổi trẻ.. bồng bột.. An thần có chút ghen tị. Phần đầu trận OG bị áp đảo rất thảm, nhưng đội Bắc Đẩu quả thật còn quá trẻ, giai đoạn đầu có được lợi thế lớn, nhưng giai đoạn sau lại không biết cách vận hành, cứ mãi bị bốn người OG kéo đi, để Hàn Quân Trúc liên tục đẩy lẻ, cướp được vàng và phá vỡ đường dưới. Đến khi họ nhận ra vấn đề nghiêm trọng, trò chơi đã bước vào giai đoạn giữa và cuối trận. Mặc dù Ngu Cơ của Triển Huy đã qua giai đoạn mạnh mẽ, nhưng Luna của Hàn Quân Trúc và Bất Tri Hỏa Vũ của Tử Phong đã trỗi dậy. Một trận giao tranh ở nửa rừng phía dưới, Trương Phi của Tam Dã gầm lên, Tinh Thuỳ mở chiêu cuối đập mạnh ba người, Tử Phong và Hàn Quân Trúc xông vào, ngay lập tức gây ra sát thương bùng nổ. Toàn bộ Bắc Đẩu bị khống chế tại chỗ không thể di chuyển, cho đến khi màn hình đen kịt! Một pha giao tranh quyết định tất cả! OG men theo đường dưới của Bắc Đẩu tiến thẳng vào, giành chiến thắng trong ván đấu. Khán giả trên khán đài bùng nổ tiếng hò reo nhiệt liệt, các bình luận viên cũng không ngừng khen ngợi, khen ngợi chiến thuật bốn một của OG, cũng khen ngợi Bắc Đẩu đã chơi rất tốt ở giai đoạn đầu. Mặc dù thua ván đầu tiên, nhưng trạng thái của Bắc Đẩu vẫn khá tốt, dù sao giai đoạn đầu đã chiếm ưu thế, điều này chứng tỏ họ không phải là không thể đánh bại, chỉ là không thể kết thúc trận đấu nhanh chóng, để OG tìm được cơ hội lật kèo. Sai lầm lần đầu tiên mắc phải, lần thứ hai đương nhiên sẽ không tái phạm, lần này họ nhất định sẽ kết thúc trận đấu càng sớm càng tốt!
Chương 36 Bấm để xem Cũng là do kinh nghiệm quá ít, ván thứ hai họ vẫn không cấm Luna, ngược lại còn tự mãn cho rằng chỉ cần Hàn Quân Trúc lấy Luna là có thể áp chế anh ta ở giai đoạn đầu, từ đó lại tạo ra lợi thế. Hàn Quân Trúc cũng phối hợp cướp Luna. Người hâm mộ khá lo lắng: "Hàn Quân Trúc chẳng lẽ chỉ biết chơi Hàn Tín và Luna?" "Những tướng đi rừng mạnh hiện tại đều nên được luyện tập kỹ càng.." An Trục Khê ngồi trên khán đài mỉm cười không nói. Ván thứ hai, Bắc Đẩu tiếp tục cử bốn người đi cướp rừng, thề sẽ khiến Luna phải khóc thét, nhưng tiếc là Hàn Quân Trúc đã trực tiếp dẫn Tam Dã và Triển Huy đến khu vực bùa xanh của Bắc Đẩu và cướp mất nó. Lần này dường như cũng là hai bên trao đổi, nhưng hoàn toàn khác với ván trước, ván trước là Triển Huy lấy được bùa xanh, ván này là Hàn Quân Trúc, sự khác biệt này không hề nhỏ. Để Hàn Quân Trúc nhanh chóng đạt cấp bốn, Tinh Điểu ở đường trên còn nhường cho anh một phần lính, đợi đến khi con rồng đầu tiên xuất hiện, Luna đã có thể tung hoành dưới ánh trăng. Lần này Bắc Đẩu bị đánh cho tơi tả ngay từ đầu, không có chút sức phản kháng nào. Mười hai phút. OG với chiến thắng hoàn hảo 2: 0 tiến vào vòng loại khu vực toàn quốc! Trên đường về, An Trục Khê vui vẻ nói: "Giỏi quá!" Mễ Lạc cũng nói: "666! Về nhà tôi sẽ đãi mọi người bữa tiệc 666." Tam Dã hỏi: "Là mỗi người 666 hay cả năm người 666?" Mễ Lạc phóng đại: "Mỗi người 666 thì tháng sau tôi phải ăn đất mất!" Tam Dã cười hì hì: "Lạc ca, biệt danh của anh chẳng phải là 'top lane nhà nghèo' sao!" Mễ Lạc cốc đầu cậu ta một cái: "Trong game tôi nghèo cũng thôi đi, ngoài đời còn phải nghèo nữa? Các cậu thật nhẫn tâm!" Mọi người cùng cười ầm lên. An Trục Khê nói: "Đợi vào vòng loại, tôi sẽ đãi mỗi người 666!" Tam Dã phấn khích: "An thần uy vũ!" An Trục Khê sửa lại: "Là anh An." Tam Dã: "Vâng, An thần~~~!" An Trục Khê cũng muốn cốc đầu cậu ta: "Nhắng nhít." Không khí trên đường về rất tốt, sau khi về đến căn cứ, mọi người lần lượt xuống xe, An Trục Khê và Hàn Quân Trúc đi cùng nhau, Hàn Quân Trúc hỏi anh: "Một lát nữa anh cùng em luyện tập nhé?" An Trục Khê đáp: "Được thôi." Hàn Quân Trúc nói: "Về phòng luyện tập?" An Trục Khê nói: "Phòng tập không tốt sao?" Hàn Quân Trúc đáp: "Em muốn về phòng." Trong phòng của họ cũng có ghế chơi game, dù sao cũng là một nhóm người thích ở nhà, thích chơi trong phòng cũng là bình thường. An Trục Khê chiều theo cậu: "Được thôi." Hàn Quân Trúc cười nhẹ: "Em đi cắt cho anh ít trái cây." An Trục Khê vui vẻ đáp: "Vâng!" Hàn Quân Trúc đi rồi, An Trục Khê lên lầu trước, vừa đi đến tầng hai, anh phát hiện mình lại quên mang điện thoại.. Điện thoại đâu rồi? Chắc là để quên trên xe! An Trục Khê vội vàng chạy xuống, muốn lên xe tìm điện thoại. Anh không nghĩ nhiều, cứ thế đi lên xe, rồi.. "Đã nói rồi, nếu thắng trận tối nay sẽ để anh làm." "Anh.. anh có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện đó không!" "Không được." Giọng Tinh Điểu lười biếng nhưng lời nói lại cực kỳ khiêu gợi, "Nhìn thấy Tiểu Phong là anh chỉ muốn tiến vào trong cơ thể em." Tử Phong run rẩy nói: "Chỉ được một lần thôi." Tinh Thuỳ: "Một lần không đủ." Tử Phong tức giận: "Ngày mai em còn phải tập luyện!" Tinh Thuỳ: "Em cũng đã nói là phải tập luyện.. Vất vả quá, cho anh thêm chút ngọt ngào đi." Tử Phong rõ ràng không thể cãi lại anh: "Em phải xuống xe đây! Ở lại nữa sẽ bị phát hiện.. ưm.." Tinh Điểu chắc là đã hôn cậu ấy. An Trục Khê: "..." Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao lần nào anh cũng đụng phải cảnh này! An thần lùi lại một chút, nghĩ đợi họ xuống xe rồi mình sẽ lên lấy điện thoại, kết quả.. đợi một lúc lâu hai người này mới xuống xe. Tử Phong cúi đầu, vành tai đỏ ửng, Tinh Điểu vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, như thể trên thế giới này ngoài Tử Phong ra không còn gì có thể khiến anh ta hứng thú. An Trục Khê vội vàng lẻn lên xe, tìm thấy điện thoại rồi chạy xuống xe mà không dám nhìn ngang ngó dọc. Rõ ràng là hai đứa nhỏ kia làm chuyện xấu, nhưng anh lại có cảm giác chột dạ như kẻ trộm! Lên lầu, Hàn Quân Trúc hỏi anh: "Anh đi đâu vậy?" An Trục Khê nói: "Điện thoại để quên trên xe, vừa mới đi lấy." Nói rồi anh giơ điện thoại lên. Hàn Quân Trúc vẫy tay gọi anh: "Lại đây ăn trái cây." An Trục Khê đáp: "Được!" Táo lúc này đã giòn ngọt, cắt thành từng miếng còn có thể nhìn thấy phần lõi trong suốt như đường phèn, trông rất ngon mắt. "Ngọt thật!" An Trục Khê khen ngợi. Hàn Quân Trúc nói: "Ăn nhiều một chút, tốt cho sức khỏe." An Trục Khê lại ăn một miếng rồi hỏi cậu: "Sao cậu không ăn?" Hàn Quân Trúc đáp: "Em đang chỉnh bảng ngọc, lát nữa sẽ ăn." (bảng ngọc để gắn cho tướng trong game) Tim An Trục Khê đập nhanh hơn, anh giả vờ bình tĩnh nói: "Há miệng ra." Hàn Quân Trúc: "Hửm?" An Trục Khê đã xiên một miếng táo đưa đến bên miệng cậu. Hàn Quân Trúc ngẩn người. An Trục Khê nói: "Ngọt lắm" Hàn Quân Trúc mỉm cười, cậu há miệng ăn miếng táo, nhai vài cái rồi nói: "Ngon" An Trục Khê cũng tự ăn một miếng, nước táo tràn vào khoang miệng, nhưng vị ngọt lại lan tỏa trong tim, cảm giác này.. những ai chưa thử qua chắc chắn không thể tưởng tượng được. Hai người cứ như vậy cùng nhau ăn hết táo. Ăn xong, An Trục Khê tiếc nuối: "Hết rồi.." Hàn Quân Trúc cũng tiếc nuối, biết thế đã cắt thêm một chút.. An Trục Khê sợ để lộ suy nghĩ của mình, bèn chuyển chủ đề: "Cùng chơi xếp hạng đi." Hàn Quân Trúc đáp: "Được." Hai người nghiêm túc chơi game một lúc. Buổi tối, Phương Thốn đúng giờ đến căn cứ OG, xem hai trận đấu hôm nay của họ. An Trục Khê hỏi anh ta: "Thế nào?" Phương Thốn nói: "Không có vấn đề gì." An Trục Khê lại không vui: "Mời anh đến là để tìm vấn đề, anh nói không có vấn đề?" Phương Thốn đảo mắt: "Không có vấn đề mà còn bắt tôi cố tìm ra vấn đề à?" An Trục Khê: "Vậy anh có ích gì!" Phương Thốn suy nghĩ một chút rồi vẫn đưa ra một gợi ý: "Thực ra.. các cậu có thể linh hoạt hơn một chút." An Trục Khê nhìn anh ta: "Hửm?" Phương Thốn nhìn cậu nói: "Cậu nói xem tôi có phải đang nuôi hổ không?" Nuôi lớn con hổ OG này, đến giải mùa xuân năm sau sẽ ăn sạch Long Tộc.. An Trục Khê vỗ vai anh ta: "Tôi đây không phải cũng đang nuôi sao." Nuôi lớn Triển Huy, đến giải mùa xuân năm sau cậu ta sẽ đến Long Tộc ăn sạch OG.. Phương Thốn tỏ vẻ nghi ngờ.. Mặc dù hiện tại Tiểu Huy rất biết ơn anh ta, nhưng sức hút cá nhân của An Trục Khê không phải là chuyện đùa, nửa năm trôi qua, chỉ sợ Tiểu Huy sẽ "thay lòng đổi dạ".
Chương 37 Bấm để xem An Trục Khê thúc giục anh ta: "Thôi nào, đều là anh em, nghĩ mấy chuyện này làm gì? Ai thắng chẳng được?" Phương Thốn liếc xéo cậu: "Vậy thì để Long Tộc thắng đi." An Trục Khê tỏ ra hào phóng: "Được thôi, để các anh thắng Cúp vô địch." Phương Thốn tin lời cậu mới là lạ: "Cút!" An Trục Khê nói: "Nhanh nói đi, phải linh hoạt như thế nào?" Phương thần dù sao cũng quá trọng tình trọng nghĩa, nên thật sự không giấu diếm gì, anh ta nói: "Luna của Hàn Quân Trúc chơi được, Đạt Ma của Tinh Điểu cũng rất tốt, các cậu có thể cân nhắc để họ đổi vị trí cho nhau." An Trục Khê hiểu ngay lập tức. Phương Thốn nói: "Luna đi rừng khá tốn sức, đi đường biên sẽ tốt hơn nhiều, Tinh Điểu dùng Đạt Ma đi rừng cũng được, còn có thể nhường thêm vàng cho đồng đội." "Có lý.." Phương Thốn lại nói: "Chủ yếu xem Tinh Điểu có biết đi rừng hay không." An Trục Khê bỗng cảm thấy: Tinh Điểu có biết hay không là chuyện phụ, trọng điểm là cậu ta có muốn hay không, cái tên lười biếng đó! Phương Thốn nói: "Nếu khả thi, Hàn Quân Trúc còn có thể luyện thêm Tào Tháo, Kai những tướng đi top mạnh mẽ, cũng có thể tạo ra hiệu quả." An Trục Khê gật đầu đồng ý, cảm thấy khá đáng tin cậy. Khi Phương Thốn chuẩn bị đi, An Trục Khê để tỏ lòng cảm ơn đã tặng anh ta một quả táo. Phương Thốn: "..." An Trục Khê: "Quà nhẹ nhưng tấm lòng nặng, nhận lấy đi." Phương thần không muốn để ý đến kẻ vô liêm sỉ này! Tối hôm đó, An Trục Khê nói chuyện với Hàn Quân Trúc trước, Hàn Quân Trúc nói: "Em không sao cả, đều có thể luyện tập." An Trục Khê nói: "Không biết tên Tinh Điểu đó có đồng ý không nữa." Ngày hôm sau họp, An Trục Khê đưa ra phương án này, quả nhiên, Tinh Điểu vừa nghe liền ủ rũ nói: "Đi rừng à, phiền phức quá." An Trục Khê thuyết phục cậu ta: "Em chỉ cần dùng Dương Tiễn và Đạt Ma là được." Những tướng này Tinh Điểu đều rất thành thạo, vì chúng cũng là những tướng mà người chơi đường trên thường sử dụng. Tinh Thuỳ nói: "Nhưng đi rừng rất mệt, phải đi khắp nơi hỗ trợ." Nói cứ như thể cậu thật sự đang chạy khắp nơi trong Vực Vương Giả vậy, rõ ràng chỉ là động đậy ngón tay! An Trục Khê xoay chuyển đầu óc, nghĩ ra một điểm: "Chủ yếu là.. em và Tử Phong ăn ý hơn một chút, hai người phối hợp cũng ổn định hơn." Nếu Tinh Điểu có tai trên đầu, thì bây giờ nó chắc chắn đã ngổng lên. An Trục Khê tiếp tục nói: "Hàn Quân Trúc thường quen với nhịp độ của anh, hai chúng anh phối hợp giữa rừng và giữa không có vấn đề gì, nhưng cậu ấy và Tử Phong phối hợp vẫn có chút không ăn khớp." "Tất nhiên rồi." An Trục Khê tung ra đòn quyết định, "Nếu Hàn Quân Trúc và Tử Phong luyện tập riêng nhiều hơn, cũng sẽ có sự ăn ý, chỉ là phải luyện riêng rất lâu." Hai từ "riêng tư" rõ ràng đã đụng chạm đến Tinh Điểu. Tử Phong không muốn làm khó Tinh Điểu, nên nói: "Không sao đâu! Em có thể luyện tập nhiều hơn với Hàn Quân Trúc!" Em có thể, nhưng có người không thể. Tinh Điểu nói: "Giải khu vực sắp bắt đầu rồi, không kịp thời gian đâu." Tử Phong nói: "Đúng vậy, bây giờ để Tinh Điểu chuyển sang đi rừng, không kịp nữa rồi." Tinh Điểu dưới gầm bàn dùng sức nắm chặt tay tên ngốc này rồi nói: "Em có thể đi rừng." An Trục Khê lập tức cười tươi như hoa: "Anh cũng nghĩ em có thể." Tinh Điểu nằm bò ra bàn liếc nhìn An Trục Khê, cậu ta biết mình bị tính kế, nhưng cũng không còn cách nào khác, nghĩ đến việc để Tử Phong luyện tập riêng với người đàn ông khác, thậm chí là thức trắng đêm, cậu ta không thể chịu đựng được. Hơn nữa.. cậu ta liếc nhìn Hàn Quân Trúc, bản năng mách bảo cậu ta rằng người này rất nguy hiểm. Việc luyện tập sau đó tập trung vào đội hình này, để rèn luyện khả năng đi top của Hàn Quân Trúc, An Trục Khê còn mời cả Lão Tạ đến chơi cùng. Tạ Tinh Thuỳ là xạ thủ số một liên minh, là cơn ác mộng của tất cả các top lane. Mặc dù trong các trận đấu chuyên nghiệp, top lane không nhất thiết phải đối đầu với xạ thủ, nhưng cũng không loại trừ khả năng này, nếu có thể chịu được áp lực từ cặp đôi Tạ Tinh Thuỳ và Tống Ý, thì top lane đó chắc chắn là đủ điều kiện. Tạ Tinh Thuỳ và An Trục Khê cùng đội, nên họ đã mở voice chat. Tạ Tinh Thuỳ: "Người đi top mới này cũng không tệ." Anh ta nghĩ rằng người chơi top là Tinh Điểu. An Trục Khê cũng không giải thích, chỉ cười hì hì: "Người của tôi, làm sao có thể kém được?" Tạ Tinh Thuỳ nói: "Không tệ, Đạt Ma này chơi rất mượt." Nói một cách khác, Tạ Tinh Thuỳ đang khen Hàn Quân Trúc, An Trục Khê rất hài lòng về điều này. Sau đó, Tạ Tinh Thuỳ và An Trục Khê trò chuyện riêng một lúc. An Trục Khê hỏi anh ta: "Gần đây anh thế nào rồi?" Tạ Tinh Thuỳ: "Thế nào là thế nào?" An Trục Khê nói: "Với Tống Ý ấy.." Tạ Tinh Thuỳ đáp: "Yên tâm đi, đứa nhóc đó chỉ đang chờ bị anh đè bẹp thôi." Gần đây giải KPL mùa thu cũng rất sôi nổi, trước đây mọi người đều nghĩ Tống Ý đang hẹn hò với Tô Quang, âm thầm yêu đơn phương. Kết quả Tô Quang vừa gặp chuyện, mọi người biết Tống Ý "độc thân", từng người một đều tỏ tình sau trận đấu. Có người thật lòng, cũng có người a dua theo, nói chung là hỗn loạn cả lên. An Trục Khê thật sự thương Tạ Tinh Thuỳ, cảm thấy anh ta vô tình đã thách thức cả KPL. "Nói đến chuyện này.." An Trục Khê có tâm sự, cũng không tìm được người thích hợp để nói, nghĩ rằng Tạ Tinh Thuỳ chắc có đầu óc yêu đương, nên hỏi: "Thích một người là như thế nào vậy?" Tạ Tinh Thuỳ rất nhạy bén, anh ta lập tức hỏi lại: "Cậu thích ai rồi à?" An Trục Khê: "..." Tạ Tinh Thuỳ nói: "Cậu bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, chứng tỏ cậu đã thích đối phương rồi." An Trục Khê: "..." Lão Tạ thật sắc bén! Tạ Tinh Thuỳ nói: "Thích thì cứ theo đuổi đi, nhát gan cái gì?" An Trục Khê nói: "Nếu là người không thể theo đuổi thì sao?" Tạ Tinh Thuỳ gần đây đang trong trạng thái đánh rắn động cỏ: "Chẳng lẽ cậu thích Tống Tống?" An Trục Khê bất lực nói: "Anh nghĩ nhiều quá rồi." Tạ Tinh Thuỳ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là ai?" An Trục Khê nói: "Ừm.. tạm thời không tiện nói cho anh biết." Tạ Tinh Thuỳ cũng không hỏi thêm, anh ta nói: "Nếu đối phương đã có người yêu, thì cậu đừng theo đuổi nữa." An Trục Khê nói: "Cậu ấy chắc là chưa có người yêu." Tạ Tinh Thuỳ ngạc nhiên: "Vậy cậu còn nhát gan gì nữa?" An Trục Khê do dự một chút: "Nhỡ đâu cậu ấy không thích tôi.. sau này chẳng phải ngay cả bạn bè cũng không làm được sao?" Không chỉ là bạn bè, sợ rằng ngay cả đồng đội cũng không làm được nữa! Tạ Tinh Thuỳ nói: "Ai bảo cậu vừa lên đã tỏ tình?" An Trục Khê nhỏ giọng hỏi anh ta: "Vậy phải làm thế nào?" Tạ Tinh Thuỳ nói: "Thả thính." An Trục Khê: "..." Không hiểu lắm! Tạ Tinh Thuỳ nói: "Thử thăm dò hiểu không? Thử thăm dò trước, từ từ thâm nhập, nếu phát hiện cô ấy không bài xích cậu, khi thời cơ chín muồi thì hãy tỏ tình." "Có lý!" An Trục Khê cảm thấy mình đã học được kinh nghiệm quý báu! Anh có thể thả thính trước.. à không, là thăm dò Hàn Quân Trúc. Nói đến chuyện này.. phải thăm dò như thế nào đây? An Trục Khê lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm trên Baidu.