Huyền Ảo [Edit] Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi - Vô Tâm A Luân Hồi

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Alissa, 26 Tháng hai 2022.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng chín 2024
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng chín 2024
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Khanhltltlt thích bài này.
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chương 104.4: Hoặc rời đi, hoặc chết.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới chân Phong Khanh Nghiêu là một vũng máu, chiếc áo dài màu trắng như ánh trăng trên người hắn đã dần thấm đẫm máu tươi. Mới chỉ vừa đây hắn vẫn còn là một công tử thanh tao, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, đã trở thành một kẻ sát nhân đầy máu lạnh. Hắn không để ý đến những mảnh thân thể rời rạc hay những tiếng rên rỉ đau đớn xung quanh, ánh mắt chỉ dán chặt vào người anh trai với khuôn mặt tái nhợt và run rẩy đang nhìn mình.

    "Cậu không phải là Khanh Nghiêu. Cậu là ai?"

    "Phong Khanh Vũ, anh cả, nếu tôi không phải là Phong Khanh Nghiêu thì còn là ai đây? Kẻ đáng thương bị chính anh ruột cướp mất người phụ nữ mình yêu, ngoài tôi ra thì còn ai được nữa?"

    Một tia sáng đỏ lóe lên, kèm theo tiếng thét đầy thê lương bị giam cầm trong nhà họ Phong, lần này không chỉ bị giam trong một tấc vuông, mà là bị giam cầm trong cả nhà họ Phong.

    Một cánh tay chia lìa cơ thể chủ nhân của nó, rơi xuống bậc thang, những ngón tay vẫn còn run rẩy, như thể chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

    Trong mắt Phong Khanh Nghiêu hiện lên một nụ cười đầy quỷ quyệt và lạnh lẽo, nhìn về hướng tòa nhà chính, như thể có thể thấy người phụ nữ mình âu yếm. Lại thêm một cú phất tay, tiếng thét thảm thiết đánh về phía chân trời, đó là một cánh tay khác, hai cánh tay này, nhất định trong thời gian hắn không có mặt, Phong Khanh Vũ đã dùng chúng để ôm ấp người phụ nữ hắn yêu, nhẹ nhàng an ủi nhỉ. Nhất định là khi hắn không có ở đó, đồ chó này đã dùng hai bàn tay này để vuốt ve người phụ nữ mà mình không nỡ chạm vào.

    Em ấy có thai rồi sao!

    Phong Ngữ Yên đột ngột ngồi bật dậy, cảm thấy như vừa nghe thấy âm thanh kinh khủng nào đó: "Tiểu Liên, Tiểu Liên."

    Cô ta gọi tên người hầu thân cận của mình, nhưng không ai xuất hiện. Tiểu Liên ngày thường hoạt bát, nhanh nhẹn, kêu một tiếng liền xuất hiện thì nay lại không thấy đâu nữa.

    Trong căn phòng chính trống rỗng, ngoài tiếng của cô ta, không còn âm thanh nào khác, yên tĩnh đến mức quỷ dị.

    "Tiểu Liên, em ở đâu?"

    Cô ta đứng dậy, mang theo chút giận dữ cố tình, thì bỗng một thứ gì đó đỏ bị ném về phía mình, bịch một tiếng, rơi xuống bên chân.

    Khi nhận ra đó là gì, Phong Ngữ Yên thét chói tai, nhanh chóng lùi lại, suýt thì ngã, nhưng trước khi ngã xuống, một bàn tay đã đỡ lấy. Thứ kia là một cái lưỡi, một cái lưỡi đỏ.

    "A a."

    Tiếng rên rỉ a a phát ra từ phía trước, Phong Ngữ Yên từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy nửa khuôn mặt của Tiểu Liên đã bị nhuộm đỏ, miệng đầy máu tươi.

    "Á!"

    Cô ta lại hét lên sợ hãi, theo bản năng định chạy trốn, nhưng bị bàn tay vừa đỡ cô ta giữ lại.

    "Ngữ Yên à, em không phải luôn thích Tiểu Liên hầu hạ em sao? Sao giờ lại không muốn nữa rồi?"

    Ngước mắt lên. Trước mặt cô ta là một gương mặt mà trong ký ức đã dần phai nhạt. Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, nó lại xuất hiện một cách đáng sợ trong cuộc đời cô.

    "Vũ.. anh vũ đâu rồi?"

    Cô ta run rẩy hỏi, giọng nói đầy sợ hãi.

    "Anh ấy à, ở đây này."

    Một hình bóng toàn thân nhuốm máu, không thể nhận diện rõ nữa, xuất hiện từ hư không.

    Đôi mắt vừa đảo qua, Phong Ngữ Yên liền ngất lịm.

    "Ngữ Yên, Ngữ Yên, anh vẫn sẽ cứu em."

    Phong Khanh Nghiêu lẩm bẩm, ánh mắt ngập tràn sự cuồng loạn.

    Ở cửa, Phong Uyên lạnh lùng đứng quan sát mọi thứ diễn ra trong căn phòng này. Mọi việc đã đi đúng quỹ đạo, còn lại chỉ phụ thuộc vào lựa chọn của mỗi người.

    Dù sao, miễn là có thể giữ Cẩu Đản ở lại bên cạnh cậu, thì những kẻ khác, sống chết ra sao, cũng chẳng liên quan.

    Nhưng.. đó vẫn là cha mẹ của Cẩu Đản. Nếu để họ chết thật, thì sau này Cẩu Đản sẽ buồn lắm. Nhưng cậu cũng không chịu nổi việc Cẩu Đản yêu quý ai đó hơn mình. Thôi thì để họ lựa chọn đi: Hoặc là đi, hoặc chết.

    Trong khi Phong Khanh Nghiêu vẫn đang điên cuồng ôm lấy cô gái ngất xỉu, thì bên ngoài, Phong Uyên đã quyết định hướng đi cho tương lai. Tương lai của cậu và của rất nhiều người khác.

    * * *

    Hong lẽ giờ bỏ truyện ngang trời? Rối não quá. Rồi người chủ chốt truyện này là thằng Phong Uyên sao :)) trùm cuối hay gì
     
    Mạnh ThăngKhanhltltlt thích bài này.
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chương 105.1: Chuyển sinh làm người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mày sẽ chọn thế nào? Hoặc là cô ta chết, hoặc là mày chết."

    Khanh Nghiêu nói, giọng điệu lạnh lẽo, khuôn mặt vốn hòa nhã thì nay đã méo mó vì tình yêu biến thành thù hận. Sự phản bội của người mà hắn yêu thương đã đẩy hắn đến bờ vực của sự điên cuồng.

    Dưới tầng hầm lạnh lẽo của tòa nhà chính nhà họ Phong, một tế đàn cổ xưa được khởi động sau bao năm bị phong ấn. Chỉ là sức mạnh trung tâm tế đàn kia giống như những đốm sáng ma mị từ các ký hiệu cổ đại chớp tắt sắp lụi tàn, chiếu lên những khuôn mặt đầy căng thẳng. Một nửa gương mặt họ bị bóng tối che phủ, nửa còn lại nhiễm ánh sáng kỳ quái, tạo nên cảnh tượng đầy rùng rợn và ám ảnh.

    "Tao cần linh hồn của mày." Khanh Nghiêu thì thầm, ánh mắt lóe lên sự điên loạn. "Mày là ngọc thạch thành tinh tu luyện nghìn năm dưới lòng đất, chứa đựng yêu lực thuần âm. Không có gì hoàn hảo hơn linh hồn của mày để luyện ra đan dược cứu Ngữ Yên. Còn người phụ nữ này, sau khi tao có được thứ tao muốn, tao sẽ thả nó."

    Hắn lẩm bẩm, thần trí như điên cuồng.

    Mạc đứng đó, đôi mắt băng lãnh nhìn người đối diện.

    Mạc bế Cẩu Đản đứng trước tế đàn. Còn phía đối diện, đứng ba người là: Phong Khanh Nghiêu, Đào Yêu, Diệp Vi Vi – người đang bị móng vuốt sắc nhọn của Đào Yêu kề sát vào cổ, không dám động đậy.

    Mạc chăm chú nhìn gã đàn ông đang mất trí trước mặt mình nói hoặc là mày chết hoặc nó chết với khuôn mặt méo nó. Thì bỗng những ký ức bị chôn vùi của Phong Sở Mạc dần dần sống lại, anh đã nhận ra người này, kẻ đã từng xuất hiện trong quá khứ: "Là ông!"

    Giọng nói của Mạc trầm lạnh, ẩn chứa đầy sát khí. Anh nhớ lại người đàn ông bí ẩn mà Phong Sở Mạc căm hận đến tận xương tủy, cũng nhận ra kẻ này chính là kẻ đã từng tấn công Diệp Vi Vi lần trước.

    Những lời của đối phương cuối cùng cũng khiến Mạc mơ hồ đoán ra vì sao tên này lại ám anh không buông từ kiếp trước đến kiếp này. Nhưng giờ đây, điều duy nhất Mạc muốn là giết chết gã đàn ông méo mó trước mặt. Loại người như hắn, phải diệt trừ càng sớm càng tốt. Hắn dám động vào Vi Vi, hắn dám sao!

    Mạc gắng gượng dời ánh mắt khỏi Diệp Vi Vi đang cúi đầu, siết chặt lại năm ngón tay.

    "Mày biết tao sao?"

    Khanh Nghiêu cười cười, nụ cười méo mó, chẳng mảy may quan tâm đến sát khí tỏa ra từ Mạc: "Thôi bỏ đi, những chuyện này không quan trọng nữa. Điều tao cần là yêu lực thuần âm ngàn năm. Chúng ta trao đổi, thế nào? Mạng của mày, đổi lấy mạng của nó."

    Vừa dứt lời, ngón tay của Đào Yêu ấn mạnh thêm, khiến trên cổ Vi Vi lập tức xuất hiện một vệt máu: "Đạo sĩ trẻ, đừng quên những gì cậu đã hứa với tôi."

    Mạc nhìn chằm chằm vào vệt máu trên cổ Vi Vi. Cô vẫn chưa tỉnh, đầu cúi xuống, dường như vẫn còn mê man. Đôi mắt của Mạc đỏ rực lên, tay anh siết chặt hơn: "Đừng động đậy."

    Môi anh khẽ run, lời nói thì thầm như để trấn an Cẩu Đản đang sợ hãi, muốn gọi mẹ.

    "Ông đã nói với tôi điều gì? Chỉ cần tôi giúp ông, là giao viên ngọc tinh này cho ông?"

    Phong Khanh Nghiêu nở một nụ cười như có như không: "Yên tâm, tôi sẽ để lại xác của nó cho cô, dù sao, thứ tôi muốn, chỉ là linh hồn của nó."

    "Cậu.."

    Đào Yêu nhíu mày, vừa định mở miệng tranh luận rằng bản thân cũng muốn cả người lẫn tâm.

    Chính vào lúc đó, đầu ngón tay của Mạc khẽ run lên, "Ầm!" một tiếng nổ vang dội, giữa không trung đột nhiên bùng lên ngọn lửa, phát nổ ngay bên cạnh đầu Đào Yêu.

    Những tia lửa gần như nhanh chóng lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Đào Yêu, theo tiếng hét chói tai của ả, một tay vẫn nắm chặt lấy Diệp Vi Vi, tay còn lại thì theo phản xạ đưa lên che mặt. Đối với một người phụ nữ, dung mạo luôn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, kể cả mạng sống.

    Thân hình thoáng lung lay, Mạc đã xuất hiện sau lưng Đào Yêu, bàn tay dựng thành dao, lưỡi sắc bén không chút do dự chém vào tay Đào Yêu đang nắm lấy Diệp Vi Vi. Không có máu phun ra, chỉ có một đoạn cành khô xoắn đen rơi xuống đất, đi kèm với tiếng thét thảm thiết của người phụ nữ.

    Tình thế ngay lập tức đảo ngược, nụ cười méo mó trên mặt Phong Khanh Nghiêu bị thay thế bằng vẻ kinh ngạc: "Sao mày có thể.."

    Rõ ràng hắn đã bố trí kết giới, dù sức mạnh của Mạc có thuần khiết đến đâu cũng không thể không cản nổi dù chỉ một chút. Chỉ cần cản lại một chút thôi, hắn tin rằng Mạc chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.

    Bàn tay nhỏ xíu của Cẩu Đản.. chính nó vừa rồi đã đưa tay ra, giúp Mạc cắt phăng kết giới, đây là khả năng thiên bẩm của Cẩu Đản, bao gồm khả năng cảm ứng, phá vỡ kết giới và khả năng thích ứng.

    Cha con bọn họ, thường có khả năng cảm ứng vượt trội, dù là việc Cẩu Đản bất ngờ phá vỡ kết giới, hay Mạc không chút do dự hành động ngay sau đó, đều liền mạch như lụa. Dù nhìn thì có vẻ nhanh gọn và đơn giản trong việc cứu lại Diệp Vi Vi, nhưng thực ra, nếu là người khác, thì hoàn toàn không thể làm được.
     
    Mạnh Thăng, Khanhltltltchiqudoll thích bài này.
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Khanhltltltchiqudoll thích bài này.
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
Trả lời qua Facebook
Đang tải...