Ngôn Tình [Edit] Hạ Nhiệt Độ - Phục Uyên

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Toiodayviban, 23 Tháng năm 2024.

  1. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Hàng khó khăn lắm mới trải qua ngày hôm nay, cuối cùng lại bị mắc mưa, nhưng may mắn cô đã gỡ xuống được tảng đá lớn trong lòng, một ngày bận rộn, bị cảm lạnh cũng nằm trong dự kiến.

    Cũng may không quá nghiêm trọng, cô lại ăn uống kịp thời, Ôn Hàng đắp chăn đi ngủ sớm, ngày thứ hai khi tỉnh lại trong ổ chăn ấm áp, đầu đã không còn đau, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, cả người như được tái sinh.

    Bên ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng hẳn, Ôn Hàng nhìn thời gian, mới hơn bốn giờ, có thể ngủ thêm một lát rồi dậy làm bữa sáng vẫn kịp.

    Nhưng nghĩ đến nấu cháo mất khá nhiều thời gian, phải ngâm gạo trước khi nấu, Ôn Hàng quyết định rời giường, làm vệ sinh cá nhân sau đó ra khỏi phòng.

    Phòng khách tối om, rèm kéo kín, Ôn Hàng bật đèn phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

    Hôm qua dì Lý đã mang rất nhiều đồ ăn tươi đến đây, trong nhà ngũ cốc, hoa quả đều đủ cả. Ôn Hàng vừa ngâm gạo vừa tranh thủ học từ mới tiếng Anh, chờ gạo ngâm tốt; cô mở lửa lớn rang qua, sau đó chuyển sang lửa nhỏ, chậm rãi nấu, thuận tay nhào bột làm bánh trứng gà; lúc này mới lấy cặp sách đi vào phòng khách.

    Mấy ngày nay cô nghỉ học rất nhiều, nghĩ tới mà cảm thấy hoảng hốt, hiện tại thời gian còn sớm, có thể vừa học bài vừa Trì Việt rời giường.

    Kéo rèm phòng khách ra, ánh sáng lại vẫn không đủ, Ôn Hàng đành bật đèn lên.

    Không ngờ còn chưa đi đến gần, đã thấy cái chăn trên sô pha động đậy, một lát sau, một bàn tay vươn ra, Ôn Hàng sợ tới mức giật mình tại chỗ.

    Trì Việt đã sớm nghe thấy âm thanh lách cách leng keng trong phòng bếp, lúc vo gạo, lúc rang nấu, chỉ chốc lát sau, toàn bộ phòng khách đã tràn ngập hương thơm, làm cho cậu ngủ không yên.

    Cậu từ trên sô pha ngồi dậy, mái tóc rối bời, lộ ra vành tai đỏ bừng, toàn thân đều mang theo cảm giác bức bách vì không ngủ đủ giấc.

    Khi cậu mở miệng thanh âm cũng khàn khàn, cau mày hỏi cô: "Cậu ồn chết tôi rồi, mới có mấy giờ chứ?"

    Ôn Hàng không ngờ tối qua cậu ngủ ở nơi này, kinh ngạc há miệng thở dốc, không kịp trả lời vấn đề của cậu: "Sao cậu lại ngủ trên sô pha?"

    "Tôi vẫn luôn ngủ trên sô pha." Trì Việt liếc cô một chút, sắc mặt không vui.

    "Thật.. Thật sao?" Ôn Hàng kinh ngạc nhìn cậu.

    Rõ ràng nhà cậu có nhiều phòng như vậy, vì sao lại ngủ trên sô pha?

    Nhưng Trì Việt lười giải thích với cô, chỉ hỏi lại một lần: "Mấy giờ rồi?"

    "Năm giờ rưỡi.." Ôn Hàng trả lời.

    Trì Việt nghe được đáp án này, quả thực bị cô làm cho tức đến bật cười, thậm chí không nghĩ ra lần gần nhất cậu dậy lúc năm giờ rưỡi là khi nào, trợn mắt rồi nằm trở lại, kéo chăn qua đỉnh đầu, chắn toàn bộ ánh đèn chiếu vào.

    Ôn Hàng nhìn cậu chiếm hết ghế sô pha, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong, nhanh chóng tắt đèn đi cho cậu, xách cặp sách rồi rón rén rời đi.

    Nhưng mà vừa nhấc một chân lên, Trì Việt đã khó chịu ngồi dậy, cậu bị cô làm cho hoàn toàn tỉnh ngủ, tức giận ngút trời, đành xỏ dép lê đi vào phòng tắm rửa mặt.

    Nửa giờ sau

    Đã rất lâu rồi Trì Việt mới lại ăn bữa sáng, bát cháo trong tay bốc hơi nghi ngút khiến gương mặt cậu hòa hoãn lại.

    Ôn Hàng chỉ biết làm bữa sáng kiểu Trung Quốc, nguyên liệu nấu ăn kiểu Tây trong nhà cậu hoàn toàn không dùng được, một nồi cháo trắng đơn giản kết hợp với bánh trứng gà, khi bưng lên bàn, cô không nhịn được hỏi cậu: "Cậu còn có muốn ăn thêm cái gì không?"

    "Không có, ngồi xuống ăn cơm đi." Trì Việt không lạnh không nóng bảo cô, cầm thìa khuấy cháo trong bát cho chóng nguội.

    Ôn Hàng chỉ biết đồng ý, ngồi xuống phía đối diện cậu.

    Chờ cháo nguội, Trì Việt ăn một ngụm, như suy nghĩ gì đó, ngẩng đầu lên, hỏi cô: "Cậu cho thêm đường sao?"

    Ôn Hàng nghe câu hỏi bất ngờ này, còn tưởng rằng là không hợp khẩu vị cậu, vội vàng giải thích: "Không thêm đường, nhưng tôi bỏ thêm dưa Tiểu Nam, cho nên sẽ có một chút xíu vị ngọt."

    Trì Việt nghe vậy, nhẹ "Ừm" một tiếng, đứng dậy đi vào phòng bếp tìm lọ đường, cho thêm hai muỗng lớn vào bát.

    Ôn Hàng thấy thế, mí mắt chớp nhẹ.

    Em trai của cô ăn một bát cháo còn không dùng nhiều đường như thế.. Cậu quả thực so trẻ con còn giống trẻ con hơn.

    Khoa trương hơn là Trì Việt quậy đều sau đó nếm một ngụm, còn cảm thấy chưa đủ, lại bỏ thêm nửa muỗng đường nữa, lúc này mới cất lọ đường đi.

    Ôn Hàng thắc mắc hỏi cậu: "Cậu thích ăn cháo ngọt sao?"

    Trì Việt ăn cháo, từ mũi đáp nhẹ một tiếng, dừng một chút bổ sung: "Tôi không ăn cháo mặn.

    " Sữa đậu nành thì sao? "Ôn Hàng theo bản năng truy hỏi.

    " Ngọt "Trì Việt trả lời, lại nghĩ đến nhắc nhở cô," Nhưng mà đậu phụ sốt tương tôi muốn mặn. "

    " Ồ.. "Ôn Hàng yên lặng ghi nhớ.

    Mặc dù, ngoại trừ khẩu vị ăn cơm ra, cô còn muốn hỏi cậu thêm vài vấn đề khác, ví dụ như vì sao cậu ngủ trên sô pha, ví dụ như vì sao mấy ngày nay đều không thấy bố mẹ cậu, ví dụ như vì sao cậu không chịu đi học.. Nhưng Ôn Hàng lại nghĩ, mấy vấn đề này quá nhạy cảm, cũng không thích hợp mở miệng hỏi.

    Hơn nữa, cô không liên quan tới những chuyện này, mối quan hệ giữa cô và Trì Việt cũng không thân thiết đến độ hỏi han về gia đình đối phương.

    Bữa cơm này kết thúc rất nhanh, Trì Việt chủ động hỏi cô:" Hôm nay cậu không đến trường? "

    Ôn Hàng nghe ra ý thúc giục trong lời của cậu, trước tiên trả lời:" Có "

    Cô đã trì hoãn rất lâu rồi, lại không thể ở nhờ nhà cậu mãi, hôm nay cũng nên đi.

    Trì Việt nghe vậy gật đầu, tỏ ý đã biết.

    Sau bữa cơm, Ôn Hàng liền trở về phòng thay quần áo, nhưng cô chỉ có một bộ đồng phục học sinh, hôm qua dì Lý đã đem nó với bộ quần áo mắc mưa kia đi giặt, bây giờ chưa kịp hong khô, chỉ có thể mặc quần áo mới Trì Việt mua cho cô.

    Thay quần áo xong, Ôn Hàng dọn giường gọn gàng, khôi phục lại dáng vẻ như buổi tối đầu tiên cô đến đây, lại cẩn thận quét dọn phòng tắm một lượt, lúc này mới bắt đầu thu dọn hành lý.

    Nhưng mà mở tủ quần áo ra, bên trong toàn bộ là túi lớn túi nhỏ quần áo hôm trước cậu mua cho cô, cuối cùng đành đóng cửa tủ lại.

    Quần áo rất đẹp, không phải cô không thích, chỉ là vô công bất thụ lộc (Không làm thì không dám hưởng), cô không nên dùng chúng.

    Hơn nữa, có rất nhiều quần áo ở đây còn nguyên mác, cô chưa mặc qua, có thể đem trả lại.

    Làm xong này hết thảy, Ôn Hàng đeo cặp sách trên lưng, cầm trong tay mấy bộ quần áo đã gần khô, rón rén ra khỏi trong phòng, sợ đánh thức người đang ngủ trên sô pha.

    Lúc đầu cô còn tưởng, cơm nước xong Trì Việt liền đi ngủ bù, không ngờ là, khi cô đang chuẩn bị đổi giày, thì nghe thấy thanh âm từ sau lưng truyền tới:" Cậu đi đâu? "

    Ôn Hàng xoay đầu lại, lúng túng trả lời:" Tôi định đến trường.. "

    Trì Việt ngồi trên sô pha, quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, nhíu mày:" Cậu đến trường bằng cách nào? "

    Từ nhà cậu đến trường tầm ba bốn km, chẳng lẽ cô định đi bộ?

    Không ngờ cậu vừa nghĩ đến phương án này, thì nghe thấy cô gái đầu gỗ kia thành thật trả lời:" Đi bộ.. "

    Trì Việt bị lời này chọc cười, nhịn không được hỏi:" Cậu bị ngốc hả? "

    "? "Ôn Hàng không biết tại sao lại bị cậu mắng, biểu tình trên mặt không phục.

    Bây giờ mới hơn 6h, hôm qua cô đã nhớ kĩ đường từ nhà cậu tới trường học, chắc khoảng bảy giờ sẽ đến trường, lúc đó tiết tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu đâu, cô không cảm thấy có vấn đề gì cả.

    Huống chi, đi từ nhà cô đến trường cũng mất khoảng nửa giờ, hai năm qua cô cũng toàn đi bộ.

    Trì Việt nhìn vẻ mặt không phục của cô, đành vẫy tay ý bảo:" Lại đây ngồi chờ, cậu xem lại sách vở một chút, lát nữa chú Vạn sẽ chở cậu đến trường. "

    Ôn Hàng chớp mắt mấy cái, không ngờ rằng cậu còn chu đáo giao phó tài xế đưa cô đến trường, chần chờ một lát, cô đành phải cởi giày trở lại phòng khách

    May mà cô đã quyết định hôm nay sẽ về trường học, không tiếp tục làm phiền cậu nữa, nếu không sẽ xấu hổ.

    Cô ngồi chờ ở phòng khách đến bảy giờ bốn mươi, Trì Việt nghe điện thoại của chú Vạn, nói lại một câu" Chờ tôi một chút "liền đứng dậy đi vào phòng thay quần áo.

    Mấy phút sau, Trì Việt thay quần áo xong, cậu bước ra trong ánh mắt kinh ngạc của Ôn Hàng, cậu mặc áo khoác mỏng màu xám, cổ tay áo xắn lên, đường cong cánh tay thon gầy, bảo cô:" Đi thôi. "

    "? "Ôn Hàng không phản ứng kịp, vội vàng đeo cặp sách đuổi kịp bước chân của cậu, vừa đi vừa hỏi," Cậu cũng đến trường học sao? "

    Trì Việt nhìn phản ứng như thấy quỷ của cô mà tức giận hỏi lại:" Kinh ngạc gì chứ, trường học do cậu mở ra hả? "

    Ôn Hàng nghe vậy, chỉ có thể cố gắng thu hồi vẻ mặt của mình, lắc đầu.

    Trường học đương nhiên không phải do nhà cô mở ra, nhưng mà cô nghe nói, nhà Trì Việt hình như có cổ phần trong trường học.

    Cho nên nghiêm túc mà nói, trường học có thể coi là do nhà cậu mở ra..

    Đoạn đường 4km, lái xe không đến mười phút là đến, dù sao cũng là trường học cấp cao, giờ giấc nghỉ ngơi rất thoải mái, tiết tự học buổi sáng tám giờ mới bắt đầu, lúc đến trường học, đúng tầm mọi người tập trung ở cổng trường rất đông.

    Tuy rằng cũng có không ít học sinh đến trường sớm, nhưng đây chỉ là thiểu số, phần lớn đều sát giờ mới đến trường học.

    Trì Việt và Ôn Hàng cùng xuống xe, trên người cậu một quyển sách cũng không mang, nghênh ngang theo cô tiến vào trường.

    Dáng người cậu cao ráo, diện mạo lại quá xuất chúng, cho dù không biết cậu chính là Trì Việt trong truyền thuyết, thì dọc đường vẫn có không ít học sinh ghé tai bàn tán về cậu. Cả quãng đường Ôn Hàng đều cật lực giữ khoảng cách với cậu, làm bộ như hai người họ không quen biết, đi một mạch về phía phòng học.

    Lâu lắm rồi Trì Việt không đến trường học, hình như từ lúc lên lớp mười, cậu chỉ biết mình cùng lớp với Ôn Hàng, một đường theo cô mới tìm được phòng học.

    Ban Nhất là ban thi đại học, trong phòng học sinh đã ngồi quá nửa, còn có không ít người đang múc nước ở cuối hành lang.

    Ôn Hàng bước vào lớp, vừa buông cặp sách xuống, thì nghe trong phòng học rộ lên âm thanh bàn tán, mấy học sinh còn lại nhận thấy vậy, cũng ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, ngay sau đó liền hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc" Tôi không nhìn lầm chứ? "

    Mặc dù Ôn Hàng biết Trì Việt đến trường sẽ là tin tức động trời, nhưng cũng không ngờ được mọi người trong lớp sẽ phản ứng kinh ngạc như vậy, phòng học im lặng hơn mười giây, mọi người đều nhìn không chớp mắt người đang từ cửa sau bước vào.

    Nhưng người trong cuộc là Trì Việt lại không nhận thấy điều gì khác thường, cậu cau mày quét mắt một lượt trong phòng học, thầm mắng một tiếng.

    Cuối cùng chỉ có thể cất bước đi đến bên cạnh Ôn Hàng, rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi cô:" Tôi ngồi ở đâu?"

    2276 từ ^^

    Tác giả có chuyện muốn nói:

    Ôn Hàng :(Chỉ tay vào mình) Cậu.. hỏi tôi?

    Trì ca một năm rồi không đến trường nên bị mất chỗ òii
     
  2. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 21:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2024
  4. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 22:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 23:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 24:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 25:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 26:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 27:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Toiodayviban

    Bài viết:
    14
    Chương 28:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...