Bài viết: 778 

Chương 330: Đêm trước Đại hội Tinh Anh (canh ba)
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Mấy người Mộ Thanh Lan tìm thấy một khách điếm và ở trong đó.
Sau khi vào phòng, Mộ Thanh Lan liền ngồi xếp bằng, thật sự bắt đầu tu luyện.
Triệu Thanh Sơn ở bên ngoài trông coi, Giang Đạt Nguyên đi ra ngoài.
Nam Tầm ở phòng bên cạnh phòng Mộ Thanh Lan.
Bên trong khách điếm cũng có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ đến tham gia Đại hội Tinh Anh.
Có người theo nhóm, có người một mình.
Đại sảnh ở tầng một chật kín chỗ ngồi, hầu như mọi người đều không giấu được sự phấn khích.
Cứ như khi tới đây, bọn họ đã thành công được một nửa vậy.
Đại hội Tinh Anh là cuộc thi đấu lớn nhất trong toàn bộ Đế quốc Thánh Nguyên, không biết có bao nhiêu người dựa vào Đại hội Tinh Anh mà có một cuộc chiến thành danh.
Cho dù không thể đứng hạng nhất, nhưng đạt được thành tích không tệ, vẫn có thể có được một vị trí tốt.
Vì vậy, ở đây những con cháu xuất thân từ các thế gia, cũng như những người trẻ đang chăm chỉ luyện tập, đều tràn đầy hy vọng và hoài bão.
"Này, các ngươi đã đi xem chưa? Sân thi đấu đó thật đúng là đồ sộ! Khí thế rộng rãi! Không biết ngày mai sẽ là cảnh tượng hoành tráng như thế nào đây!"
"Có gì mà kỳ lạ? Nơi này chính là Đế đô! Tất nhiên là không thể so sánh với những nơi từng thấy trước đây!"
"Nghe nói lần này có mấy vạn người tham gia, muốn thắng chỉ sợ phải tốn rất nhiều công sức!"
"Ha ha! Dù thế nào đi nữa, lão tử đã tới, chỉ cần có thể thắng một trận cũng không mất mặt!"
Trong đại sảnh, khí thế ngất trời, không khí sôi nổi.
Toàn bộ Đế đô gần như bị lâm vào trong bầu không khí này!
Triệu Thanh Sơn nghe vậy, không khỏi quay đầu lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Cũng may kết giới đã được thiết lập, nếu không Tam thiếu gia nhất định sẽ bị sự ồn ào như vậy quấy nhiễu.
Chỉ là.. hóa ra sự cạnh tranh trong Đại hội Tinh Anh này lại lớn như vậy sao?
Nghĩ đến cách Tam thiếu gia nhẹ nhàng bâng quơ trước đó, nói rằng sẽ trả thù tại Đại hội Tinh Anh và tính sổ mọi chuyện. Vẻ mặt thoải mái và giọng điệu điềm tĩnh ấy, dường như không coi trọng điều này chút nào.
Chỉ hy vọng mọi chuyện có thể như mong đợi của Tam thiếu gia..
* * *
Đại hội Tinh Anh chuẩn bị bắt đầu vào ngày hôm sau, nhưng ngày hôm trước lại không hề yên bình.
Không khí trong thành gần như sôi sục, nhưng giữa các thế gia lại hoàn toàn khác.
Mỗi thế gia đều sẽ cử ra những tài năng xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của mình, hy vọng họ có thể thể hiện tốt.
Suy cho cùng, chỉ có đạt được thứ hạng tốt mới có thể chứng minh được thực lực của gia tộc và ổn định vị trí của mình.
Các đệ tử được mỗi nhà lựa chọn đều nhận được chỉ dẫn cuối cùng vào đêm nay.
Mộ phủ.
Mộ Trung Thiên một mình đứng trong đình viện, trầm ngâm.
Trong tâm trí ông, lại xuất hiện con chim đồng đã bay về.
Thanh Lan nó.. không trả lời dù chỉ một chữ, rốt cuộc có ý gì đây?
Mộ Trung Thiên thở dài.
Người ở Đế đô đang bí mật tìm kiếm tin tức về nàng. Một khi bị phát hiện, ngay cả ông cũng không thể cứu nàng kịp thời.
Đặc biệt là Đế đô, đối với nàng mà nói, giống như dê vào miệng cọp!
Phong nhi và Tuyên nhi đã đi rồi, ngay cả Lăng Hàn.. chỉ còn lại mỗi Thanh Lan. Khó khăn lắm ông mới giấu được tai mắt người khác, đưa nàng ra khỏi Đế đô.
Không yêu cầu nàng phải mạnh mẽ, chỉ muốn nàng an ổn suốt cuộc đời.
Thậm chí một năm này, ông chưa bao giờ liên lạc với nàng, chỉ để xóa tan nghi ngờ của mọi người.
Nhưng không biết vì lý do gì, mỗi khi nghĩ đến con chim đồng không để lại phản hồi gì, ông luôn cảm thấy có chút bất an.
".. Cháu phải cẩn thận, không làm điều gì ngu ngốc đấy.."
* * *
Phủ Tứ hoàng tử.
Trong rừng trúc sâu thẳm, một bóng người màu lam, với thân hình mạnh mẽ, xuất hiện rồi biến mất trong chớp mắt!
Từng đường kiếm khí sắc bén phát ra âm thanh ầm ầm!
Dù nhìn từ xa, người ta vẫn có thể cảm nhận được kiếm ý sắc bén!
Vèo!
Bóng người đó cuối cùng đã đâm ra một nhát kiếm cuối cùng!
Một tia sáng lạnh đột nhiên xẹt qua!
Người đó cuối cùng cũng dừng lại, tra kiếm vào vỏ.
Lá trúc xung quanh, đều đột nhiên rơi xuống!
Nếu để ý kỹ, có thể thấy những chiếc lá đều bị cắt bỏ khỏi cuốn! Cực kỳ gọn gàng và sạch sẽ!
"Bộp, bộp, bộp."
Một tràng vỗ tay vang lên từ bên ngoài.
Âu Dương Dật Thần khoanh tay dựa vào một thân trúc mềm mại, thân thể theo thân trúc đó nhẹ nhàng đung đưa.
"Kiếm pháp của ngươi càng ngày càng tốt đấy. Thật là người so với người, tức chết người! Ta nhớ ngươi mới đột phá cách đây không bao lâu đúng không, tại sao lại thăng cấp nữa rồi? Đại hội Tinh Anh sắp đến rồi, ta cảm thấy vị trí thứ nhất này, không thể không thuộc về ngươi."
Tiêu Bắc Đường từ trong rừng đi ra, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng khí tức khắp người lại giống như một thanh kiếm tuốt khỏi vỏ, sắc bén đến đáng sợ.
Âu Dương Dật Thần thở dài.
"Ngươi như thế này, người không biết còn tưởng rằng ta đắc tội ngươi, ngươi muốn giết ta cho hả giận."
Tiêu Bắc Đường không để tâm, nói: "Ra ngoài một chuyến, tóm lại là có chút tiến bộ."
Âu Dương Dật Thần liếc nhìn hắn ta, thấy vẻ mặt hắn ta vẫn như thường, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi Tiêu Bắc Đường theo Tôn viện trưởng đi ra ngoài rèn luyện, cả người đã thay đổi rất nhiều, nhắc đến chuyện khế ước Nguyên thú luôn khiến hắn ta tức giận, làm cho Âu Dương Dật Thần cũng không dám chủ động nhắc tới chuyện này, thậm chí mấy ngày cũng không dám đến.
Hiện tại xem ra, cơn bão này, cuối cùng cũng đã qua.
Âu Dương Dật Thần cười toe toét:
"Sự tiến bộ của ngươi cũng không chỉ là một chút. Ta thấy, cả người ngươi đều có chút thay đổi. Chẳng trách viện trưởng và những người khác luôn nói, nếu muốn trở thành một cường giả chân chính thì phải ra ngoài trải nghiệm chiến đấu thực sự, ở trong học viện, dù ngươi có giỏi đến mấy thì bố cục vẫn quá nhỏ. Ta thực sự có thể nhìn thấy điều này từ ngươi, ha ha!"
Tiêu Bắc Đường lật cổ tay, theo thói quen lấy khăn tay ra, cẩn thận lau lưỡi kiếm.
"Trước kia trưởng lão muốn dẫn ngươi đi, nhưng ngươi đã cố tình từ chối."
Âu Dương Dật Thần cong môi.
"Ta cũng không có tham vọng như vậy, tuy rằng ta biết cường giả vì tôn, nhưng mà con người của ta ấy à, rất là lười. Loại chuyện lưu lạc giữa sự sống và cái chết này, chậc chậc, không thích hợp với ta!"
"Nhưng mà ngươi, nếu lần này ngươi đạt được vị trí thứ nhất trong Đại hội Tinh Anh, như vậy.. vị trí Thái tử, sẽ được quyết định, phải không?"
Tiêu Bắc Đường khựng lại.
"Loại chuyện này không phải ta có thể nghĩ tới. Phụ hoàng có quyết định của mình."
Tiêu Bắc Đường thờ ơ nói:
"Loại chuyện này nếu ngươi nghĩ tới, chỉ sợ phải nghĩ tới cách nào có thể chết thoải mái hơn một chút."
Âu Dương Dật Thần đương nhiên sẽ không xem những lời như vậy là thật.
Tiêu Bắc Đường được bệ hạ coi trọng như vậy, trong triều thần cũng có uy vọng thâm hậu, hắn ta tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thái tử.
Để có thể có cục diện như ngày hôm nay, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, hắn ta phải có nhiều mưu tính!
"Hơn nữa, trong đại hội Tinh Anh có vô số anh tài hội tụ, có lẽ sẽ có hắc mã xuất hiện, cướp đi vị trí thứ nhất."
Âu Dương Dật Thần cười nói:
"Đang đùa à? Người đến tuy có rất nhiều, quả thực cũng có một số người xuất sắc, nhưng họ vẫn kém xa ngươi. Ở Đế đô này có nhiều thiên tài như vậy, nhưng có ai có thể đứng trên ngươi? Quá mức khiêm tốn, sẽ là kiêu ngạo đấy!"
Tiêu Bắc Đường nghĩ nghĩ, trong đầu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tươi cười với đôi mày cong cong.
Hắn ta cau mày, nhưng người nọ lại hơi thay đổi, mặt mày trở nên sắc bén hơn, mặc dù cũng đang cười nhưng trong mắt lại có một tia lạnh lùng băng giá, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Tiêu Bắc Đường giật mình, chợt tỉnh táo lại.
Trên thực tế, hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành đệ nhất, dù sau nhiều năm như vậy, nhìn hai người đó lớn lên từng chút theo năm tháng, trong bất tri bất giác, họ đã đạt đến đẳng cấp như hắn ta. Mà bằng cách nào đó, họ đã nhanh chóng vượt qua hắn ta và trở thành tâm điểm chú ý của mọi người!
Hắn ta không thể nhớ chính xác đã bao lâu rồi hắn ta chưa nghĩ đến từ "đệ nhất" này.
Bây giờ nghĩ lại, thậm chí cũng không thể không kết nối với hai người đó.
"Bắc Đường, ngươi sao vậy?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Bắc Đường có chút không đúng, Âu Dương Dật Thần vẫy vẫy tay ở trước mặt hắn ta.
Tiêu Bắc Đường nhắm mắt lại, đè nén tất cả những ý nghĩ đó.
"Không có gì. Chỉ đang nghĩ về.. Đại hội Tinh Anh."
Âu Dương Dật Thần thở dài.
"Xem ra ngươi thật sự sẽ giành được vị trí đệ nhất. Cha ta có lẽ sẽ lại muốn nhắc tới ta.."
Tiêu Bắc Đường đột nhiên hỏi:
"Hôm nay ở Đế đô có chuyện gì xảy ra không? Hay có người kỳ lạ nào đó?"
Âu Dương Dật Thần chỉ vào chính mình: "Ngươi cho rằng ta sẽ biết loại chuyện này sao?"
Tiêu Bắc Đường cau mày.
Ngoại trừ ba người bọn họ, không có ai khác ở Đế đô biết về chuyện Mộ Lăng Hàn khế ước với Băng Đồng Cốt Long cấp tám.
Nếu hắn cũng đến..
Không, chắc chắn sẽ không!
Đây chính là nơi hắn rơi vào địa ngục, khi trở về hắn nên xử lý thế nào?
Âu Dương Dật Thần lo lắng nhìn Tiêu Bắc Đường.
Vì sao gần đây hắn càng ngày càng kỳ quái nhỉ?
"Ngươi đang tim kiêm ai đó phải không?"
Tiêu Bắc Đường lập tức nói: "Không có."
Do trả lời quá nhanh, hắn ta lại nói: "Ta chỉ lo sẽ có kẻ có ác tâm xuất hiện. Nếu trong khu vực lại xảy ra chuyện gì nữa thì cảnh tượng sẽ không đẹp đẽ gì."
Âu Dương Dật Thần nửa tin nửa ngờ gật đầu.
"Ngươi cũng đừng lo lắng, đại hội Tinh Anh ngày mai quan trọng hơn."
Tiêu Bắc Đường "Ừm" một tiếng.
* * *
Ngày trôi qua nhanh chóng.
Đế đô về đêm, khắp nơi vẫn là ánh đèn, nhưng so với sự ồn ào náo nhiệt ban ngày thì thanh tịnh hơn rất nhiều.
Trong phòng, Mộ Thanh Lan ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại.
Trong khí hải, vô số lực lượng điên cuồng xoay tròn, những giọt nước màu đen lặng yên trôi nổi ở bên cạnh Nguyên Đan!
Năng lượng của Huyền Linh Vực Chủ không ngừng tuôn ra!
Mộ Thanh Lan bắt đầu điên cuồng hấp thu!
(Xong chương)
Sau khi vào phòng, Mộ Thanh Lan liền ngồi xếp bằng, thật sự bắt đầu tu luyện.
Triệu Thanh Sơn ở bên ngoài trông coi, Giang Đạt Nguyên đi ra ngoài.
Nam Tầm ở phòng bên cạnh phòng Mộ Thanh Lan.
Bên trong khách điếm cũng có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ đến tham gia Đại hội Tinh Anh.
Có người theo nhóm, có người một mình.
Đại sảnh ở tầng một chật kín chỗ ngồi, hầu như mọi người đều không giấu được sự phấn khích.
Cứ như khi tới đây, bọn họ đã thành công được một nửa vậy.
Đại hội Tinh Anh là cuộc thi đấu lớn nhất trong toàn bộ Đế quốc Thánh Nguyên, không biết có bao nhiêu người dựa vào Đại hội Tinh Anh mà có một cuộc chiến thành danh.
Cho dù không thể đứng hạng nhất, nhưng đạt được thành tích không tệ, vẫn có thể có được một vị trí tốt.
Vì vậy, ở đây những con cháu xuất thân từ các thế gia, cũng như những người trẻ đang chăm chỉ luyện tập, đều tràn đầy hy vọng và hoài bão.
"Này, các ngươi đã đi xem chưa? Sân thi đấu đó thật đúng là đồ sộ! Khí thế rộng rãi! Không biết ngày mai sẽ là cảnh tượng hoành tráng như thế nào đây!"
"Có gì mà kỳ lạ? Nơi này chính là Đế đô! Tất nhiên là không thể so sánh với những nơi từng thấy trước đây!"
"Nghe nói lần này có mấy vạn người tham gia, muốn thắng chỉ sợ phải tốn rất nhiều công sức!"
"Ha ha! Dù thế nào đi nữa, lão tử đã tới, chỉ cần có thể thắng một trận cũng không mất mặt!"
Trong đại sảnh, khí thế ngất trời, không khí sôi nổi.
Toàn bộ Đế đô gần như bị lâm vào trong bầu không khí này!
Triệu Thanh Sơn nghe vậy, không khỏi quay đầu lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Cũng may kết giới đã được thiết lập, nếu không Tam thiếu gia nhất định sẽ bị sự ồn ào như vậy quấy nhiễu.
Chỉ là.. hóa ra sự cạnh tranh trong Đại hội Tinh Anh này lại lớn như vậy sao?
Nghĩ đến cách Tam thiếu gia nhẹ nhàng bâng quơ trước đó, nói rằng sẽ trả thù tại Đại hội Tinh Anh và tính sổ mọi chuyện. Vẻ mặt thoải mái và giọng điệu điềm tĩnh ấy, dường như không coi trọng điều này chút nào.
Chỉ hy vọng mọi chuyện có thể như mong đợi của Tam thiếu gia..
* * *
Đại hội Tinh Anh chuẩn bị bắt đầu vào ngày hôm sau, nhưng ngày hôm trước lại không hề yên bình.
Không khí trong thành gần như sôi sục, nhưng giữa các thế gia lại hoàn toàn khác.
Mỗi thế gia đều sẽ cử ra những tài năng xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của mình, hy vọng họ có thể thể hiện tốt.
Suy cho cùng, chỉ có đạt được thứ hạng tốt mới có thể chứng minh được thực lực của gia tộc và ổn định vị trí của mình.
Các đệ tử được mỗi nhà lựa chọn đều nhận được chỉ dẫn cuối cùng vào đêm nay.
Mộ phủ.
Mộ Trung Thiên một mình đứng trong đình viện, trầm ngâm.
Trong tâm trí ông, lại xuất hiện con chim đồng đã bay về.
Thanh Lan nó.. không trả lời dù chỉ một chữ, rốt cuộc có ý gì đây?
Mộ Trung Thiên thở dài.
Người ở Đế đô đang bí mật tìm kiếm tin tức về nàng. Một khi bị phát hiện, ngay cả ông cũng không thể cứu nàng kịp thời.
Đặc biệt là Đế đô, đối với nàng mà nói, giống như dê vào miệng cọp!
Phong nhi và Tuyên nhi đã đi rồi, ngay cả Lăng Hàn.. chỉ còn lại mỗi Thanh Lan. Khó khăn lắm ông mới giấu được tai mắt người khác, đưa nàng ra khỏi Đế đô.
Không yêu cầu nàng phải mạnh mẽ, chỉ muốn nàng an ổn suốt cuộc đời.
Thậm chí một năm này, ông chưa bao giờ liên lạc với nàng, chỉ để xóa tan nghi ngờ của mọi người.
Nhưng không biết vì lý do gì, mỗi khi nghĩ đến con chim đồng không để lại phản hồi gì, ông luôn cảm thấy có chút bất an.
".. Cháu phải cẩn thận, không làm điều gì ngu ngốc đấy.."
* * *
Phủ Tứ hoàng tử.
Trong rừng trúc sâu thẳm, một bóng người màu lam, với thân hình mạnh mẽ, xuất hiện rồi biến mất trong chớp mắt!
Từng đường kiếm khí sắc bén phát ra âm thanh ầm ầm!
Dù nhìn từ xa, người ta vẫn có thể cảm nhận được kiếm ý sắc bén!
Vèo!
Bóng người đó cuối cùng đã đâm ra một nhát kiếm cuối cùng!
Một tia sáng lạnh đột nhiên xẹt qua!
Người đó cuối cùng cũng dừng lại, tra kiếm vào vỏ.
Lá trúc xung quanh, đều đột nhiên rơi xuống!
Nếu để ý kỹ, có thể thấy những chiếc lá đều bị cắt bỏ khỏi cuốn! Cực kỳ gọn gàng và sạch sẽ!
"Bộp, bộp, bộp."
Một tràng vỗ tay vang lên từ bên ngoài.
Âu Dương Dật Thần khoanh tay dựa vào một thân trúc mềm mại, thân thể theo thân trúc đó nhẹ nhàng đung đưa.
"Kiếm pháp của ngươi càng ngày càng tốt đấy. Thật là người so với người, tức chết người! Ta nhớ ngươi mới đột phá cách đây không bao lâu đúng không, tại sao lại thăng cấp nữa rồi? Đại hội Tinh Anh sắp đến rồi, ta cảm thấy vị trí thứ nhất này, không thể không thuộc về ngươi."
Tiêu Bắc Đường từ trong rừng đi ra, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng khí tức khắp người lại giống như một thanh kiếm tuốt khỏi vỏ, sắc bén đến đáng sợ.
Âu Dương Dật Thần thở dài.
"Ngươi như thế này, người không biết còn tưởng rằng ta đắc tội ngươi, ngươi muốn giết ta cho hả giận."
Tiêu Bắc Đường không để tâm, nói: "Ra ngoài một chuyến, tóm lại là có chút tiến bộ."
Âu Dương Dật Thần liếc nhìn hắn ta, thấy vẻ mặt hắn ta vẫn như thường, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi Tiêu Bắc Đường theo Tôn viện trưởng đi ra ngoài rèn luyện, cả người đã thay đổi rất nhiều, nhắc đến chuyện khế ước Nguyên thú luôn khiến hắn ta tức giận, làm cho Âu Dương Dật Thần cũng không dám chủ động nhắc tới chuyện này, thậm chí mấy ngày cũng không dám đến.
Hiện tại xem ra, cơn bão này, cuối cùng cũng đã qua.
Âu Dương Dật Thần cười toe toét:
"Sự tiến bộ của ngươi cũng không chỉ là một chút. Ta thấy, cả người ngươi đều có chút thay đổi. Chẳng trách viện trưởng và những người khác luôn nói, nếu muốn trở thành một cường giả chân chính thì phải ra ngoài trải nghiệm chiến đấu thực sự, ở trong học viện, dù ngươi có giỏi đến mấy thì bố cục vẫn quá nhỏ. Ta thực sự có thể nhìn thấy điều này từ ngươi, ha ha!"
Tiêu Bắc Đường lật cổ tay, theo thói quen lấy khăn tay ra, cẩn thận lau lưỡi kiếm.
"Trước kia trưởng lão muốn dẫn ngươi đi, nhưng ngươi đã cố tình từ chối."
Âu Dương Dật Thần cong môi.
"Ta cũng không có tham vọng như vậy, tuy rằng ta biết cường giả vì tôn, nhưng mà con người của ta ấy à, rất là lười. Loại chuyện lưu lạc giữa sự sống và cái chết này, chậc chậc, không thích hợp với ta!"
"Nhưng mà ngươi, nếu lần này ngươi đạt được vị trí thứ nhất trong Đại hội Tinh Anh, như vậy.. vị trí Thái tử, sẽ được quyết định, phải không?"
Tiêu Bắc Đường khựng lại.
"Loại chuyện này không phải ta có thể nghĩ tới. Phụ hoàng có quyết định của mình."
Tiêu Bắc Đường thờ ơ nói:
"Loại chuyện này nếu ngươi nghĩ tới, chỉ sợ phải nghĩ tới cách nào có thể chết thoải mái hơn một chút."
Âu Dương Dật Thần đương nhiên sẽ không xem những lời như vậy là thật.
Tiêu Bắc Đường được bệ hạ coi trọng như vậy, trong triều thần cũng có uy vọng thâm hậu, hắn ta tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thái tử.
Để có thể có cục diện như ngày hôm nay, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, hắn ta phải có nhiều mưu tính!
"Hơn nữa, trong đại hội Tinh Anh có vô số anh tài hội tụ, có lẽ sẽ có hắc mã xuất hiện, cướp đi vị trí thứ nhất."
Âu Dương Dật Thần cười nói:
"Đang đùa à? Người đến tuy có rất nhiều, quả thực cũng có một số người xuất sắc, nhưng họ vẫn kém xa ngươi. Ở Đế đô này có nhiều thiên tài như vậy, nhưng có ai có thể đứng trên ngươi? Quá mức khiêm tốn, sẽ là kiêu ngạo đấy!"
Tiêu Bắc Đường nghĩ nghĩ, trong đầu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tươi cười với đôi mày cong cong.
Hắn ta cau mày, nhưng người nọ lại hơi thay đổi, mặt mày trở nên sắc bén hơn, mặc dù cũng đang cười nhưng trong mắt lại có một tia lạnh lùng băng giá, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Tiêu Bắc Đường giật mình, chợt tỉnh táo lại.
Trên thực tế, hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành đệ nhất, dù sau nhiều năm như vậy, nhìn hai người đó lớn lên từng chút theo năm tháng, trong bất tri bất giác, họ đã đạt đến đẳng cấp như hắn ta. Mà bằng cách nào đó, họ đã nhanh chóng vượt qua hắn ta và trở thành tâm điểm chú ý của mọi người!
Hắn ta không thể nhớ chính xác đã bao lâu rồi hắn ta chưa nghĩ đến từ "đệ nhất" này.
Bây giờ nghĩ lại, thậm chí cũng không thể không kết nối với hai người đó.
"Bắc Đường, ngươi sao vậy?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Bắc Đường có chút không đúng, Âu Dương Dật Thần vẫy vẫy tay ở trước mặt hắn ta.
Tiêu Bắc Đường nhắm mắt lại, đè nén tất cả những ý nghĩ đó.
"Không có gì. Chỉ đang nghĩ về.. Đại hội Tinh Anh."
Âu Dương Dật Thần thở dài.
"Xem ra ngươi thật sự sẽ giành được vị trí đệ nhất. Cha ta có lẽ sẽ lại muốn nhắc tới ta.."
Tiêu Bắc Đường đột nhiên hỏi:
"Hôm nay ở Đế đô có chuyện gì xảy ra không? Hay có người kỳ lạ nào đó?"
Âu Dương Dật Thần chỉ vào chính mình: "Ngươi cho rằng ta sẽ biết loại chuyện này sao?"
Tiêu Bắc Đường cau mày.
Ngoại trừ ba người bọn họ, không có ai khác ở Đế đô biết về chuyện Mộ Lăng Hàn khế ước với Băng Đồng Cốt Long cấp tám.
Nếu hắn cũng đến..
Không, chắc chắn sẽ không!
Đây chính là nơi hắn rơi vào địa ngục, khi trở về hắn nên xử lý thế nào?
Âu Dương Dật Thần lo lắng nhìn Tiêu Bắc Đường.
Vì sao gần đây hắn càng ngày càng kỳ quái nhỉ?
"Ngươi đang tim kiêm ai đó phải không?"
Tiêu Bắc Đường lập tức nói: "Không có."
Do trả lời quá nhanh, hắn ta lại nói: "Ta chỉ lo sẽ có kẻ có ác tâm xuất hiện. Nếu trong khu vực lại xảy ra chuyện gì nữa thì cảnh tượng sẽ không đẹp đẽ gì."
Âu Dương Dật Thần nửa tin nửa ngờ gật đầu.
"Ngươi cũng đừng lo lắng, đại hội Tinh Anh ngày mai quan trọng hơn."
Tiêu Bắc Đường "Ừm" một tiếng.
* * *
Ngày trôi qua nhanh chóng.
Đế đô về đêm, khắp nơi vẫn là ánh đèn, nhưng so với sự ồn ào náo nhiệt ban ngày thì thanh tịnh hơn rất nhiều.
Trong phòng, Mộ Thanh Lan ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại.
Trong khí hải, vô số lực lượng điên cuồng xoay tròn, những giọt nước màu đen lặng yên trôi nổi ở bên cạnh Nguyên Đan!
Năng lượng của Huyền Linh Vực Chủ không ngừng tuôn ra!
Mộ Thanh Lan bắt đầu điên cuồng hấp thu!
(Xong chương)