Ngôn Tình Liệu Trong Lòng Người Có Tôi? - Duệ Manh Manh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Duệ Manh Manh, 15 Tháng sáu 2024.

  1. Duệ Manh Manh

    Bài viết:
    81
    Chương 10: Là người Linh Linh thích (Cảnh báo nội dung hơi kích thích~)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã từng có nhiều lúc Hạ Kiều Linh nghĩ cô và Khúc Thời Bạch cứ mãi như thế này, cũng tốt.

    Khúc Thời Bạch từng nói với cô

    "Không cần phải thay đổi lịch trình của em vì tôi hay bất kì người nào khác. Làm chuyện em muốn làm, thoải mái tự do mới là điều quan trọng nhất."

    Cho nên từ đó Hạ Kiều Linh không làm cái đuôi nhỏ của anh nữa, cũng không làm cái đuôi nhỏ của bất kỳ ai.

    Lâu dần, Khúc Thời Bạch cũng điều chỉnh một số lịch trình trong tuần của mình để khớp với lịch học của cô.

    Còn cô cũng cố gắng dành nhiều thời gian của mình hơn cho anh.

    Cuộc sống ở bên Mỹ của hai người xem như khá hòa hợp.

    Hóa ra khi cả hai bên cùng cố gắng, thì chuyện yêu đương và tìm hiểu cũng không đến mức mệt như thế.

    Trước đây cô luôn cảm thấy rất mệt vì phải chạy theo bước chân của Trương Chí Minh.

    Cô luôn suy nghĩ cho anh, mà vô tình đã bỏ qua cảm xúc của bản thân mình.

    Cũng từ đó, không biết từ lúc nào Hạ Kiều Linh đã không còn ngày đêm đều nhớ đến Trương Chí Minh nữa mà dành thời gian suy nghĩ ngày mai Khúc Thời Bạch sẽ ngây người bên đống tài liệu bao nhiêu lâu.

    Khúc Thời Bạch hơn cô hai tuổi, đáng lý ra nên về nước trước cô hai năm nhưng cuối cùng lại cố tình ở Mỹ đợi cô tốt nghiệp rồi cùng về nước.

    Anh nói anh được trường đại học mời vào viện nghiên cứu, cho nên tạm thời không về, vẫn có thể ở bên đây với cô được thêm hai năm.

    Nhưng đời người, nào có nhiều sự trùng hợp như thế.

    Hạ Kiều Linh hiểu điều đó.

    Thế cho nên đối mặt với câu hỏi của anh, nụ hôn tối nay của anh, cô có chút mê man trong lòng.

    "Anh là hiện tại và cũng là tương lai của tôi?"

    Khúc Thời Bạch nâng cằm cô lên hôn rồi lại hỏi lần nữa

    "Cho em trả lời lại, tôi là gì của em?"

    "Là bạn trai.. ưm."

    Khúc Thời Bạch lại lần nữa hôn cô, còn cắn nhẹ một cái

    "Là gì?"

    Hạ Kiều Linh có chút ấm ức nhìn anh, hiển nhiên không biết phải trả lời như thế nào mới khiến anh hài lòng.

    Sau cùng, cô nghiêm túc trả lời

    "Là người Linh Linh thích."

    Khúc Thời Bạch híp mắt, như đang đánh giá trong lời nói của cô có bao nhiêu sự thật

    "Có thật không?"

    "Thật." Đây là sự thật, bây giờ Hạ Kiều Linh đã hiểu, rõ ràng là cô thích Khúc Thời Bạch

    "Vậy còn Trương Chí Minh?"

    "Chỉ là một chút tiếc nuối của thời trẻ. Lúc đầu còn sợ gặp lại anh ấy, cũng có một chút mong đợi, nhưng sau cùng cũng không phải là thích. Mà là hiếu thắng."

    Đúng, từ trước đến nay Hạ Kiều Linh cô muốn gì đều tự mình cố gắng đoạt lấy. Chỉ có chuyện tình cảm là thứ dù có cố gắng thế nào, cũng không thể cưỡng cầu.

    Mấy ngày hôm nay cô đã nghĩ kĩ.

    Chút mong đợi tối hôm đó có lẽ chỉ là sự hiếu thắng và cố chấp còn sót lại trong lòng cô trong suốt bao năm qua.

    Dù sao cũng ở bên Trương Chí Minh từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng luôn suy nghĩ cho anh, giữa hai người lại có hôn ước và có quá nhiều kỉ niệm cho nên cô luôn cho rằng đoạn tình cảm này rất quan trọng.

    Đã từng có một khoảng thời gian cô còn hoài nghi, không biết cô có thể buông tha cho bản thân mình, buông tha cho đoạn tình cảm này không.

    Trong cuốn tiểu thuyết "Hoàng Tử Bé" của thiếu tá Antoine de Saint-Exupéry, có một đoạn viết như thế này:

    "Đóa hồng là duy nhất đối với Hoàng Tử Bé, bởi cậu đã dành từng ấy thời gian và tâm sức chăm sóc nàng.

    Cáo bảo cậu:" Chính là cái thời gian cậu đã tiêu phí vì bông hồng của cậu, cái thời gian ấy nó làm cho bông hồng đó trở nên quan trọng đến như thế. "

    Nếu không phải ngày ngày cậu tưới hoa, chiều chiều úp lồng kính chắn gió, cặm cụi bắt từng con sâu, kiên nhẫn ngồi nghe than thở, tán hươu tán vượn, và đôi khi cả im lặng nữa, bởi vì nàng là đóa hồng của cậu, có lẽ bông hồng ở tiểu tinh cầu B612 sẽ chẳng khác gì những đóa hoa trống rỗng trong vườn hồng nơi Trái Đất. Hoàng Tử Bé đã dành thời gian cho hoa, hoa cũng dành thời gian cho cậu, tình yêu phải là sự vun đắp, sự" thuần hóa "đến từ hai phía.
    "

    "Thuần hóa" là tạo nên những mối liên hệ để hai người cần đến nhau.

    Người ta chỉ hiểu những gì người ta đã thuần hóa, và việc thuần hóa, giống như Hoàng Tử Bé đã thuần hóa Cáo, là việc phải dành nhiều thời gian và công sức, làm hằng ngày, kiên nhẫn và dịu dàng, từng chút một.

    Trương Chí Minh đã từng là bông hồng, là người mà cô cho là duy nhất. Thế nhưng tình này chỉ là tình đơn phương đến từ một phía, cho nên nó dang dở và có chút đau đớn.

    Tuy nhiên cô đã gặp được Khúc Thời Bạch, cô đã gặp được chú cáo của cuộc đời mình.

    Cả hai người bọn họ dành thời gian để thuần hóa lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau. Là bạn đồng hành, cũng là tri kỉ.

    Dù cho tình cảm của cô dành cho Khúc Thời Bạch nó không rõ ràng như tình cảm của cô dành cho Trương Chí Minh.

    Dù cho có nhiều lúc lòng cô không một gợn sóng và bình thản một cách đáng sợ. Nhưng thứ tình cảm này rõ ràng luôn tồn tại và lớn dần theo thời gian.

    "Chính thời giờ ta mất để chăm sóc cho tình yêu của mình khiến tình yêu ấy trở nên quan trọng." Hạ Kiều Linh lẩm bẩm

    Khúc Thời Bạch không nghe rõ lại bê mặt cô hôn lên từng hồi.

    Có lẽ vì hôn quá lâu, nên khi hai người tách ra, Hạ Kiều Linh có chút thở hổn hển.

    Khúc Thời Bạch nâng cằm cô lên, hơi thở có chút gấp gáp.

    "Anh bị làm sao thế?" Hôm nay Khúc Thời Bạch cư xử khác với ngày thường nhưng Hạ Kiều Linh vẫn để yên cho anh làm loạn.

    Phải biết trong thời gian hai người quen nhau, chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ.

    Cho nên Hạ Kiều Linh chỉ có thể suy đoán rằng đã có ai đó động chân động tay với anh.

    Như thể chứng thực suy nghĩ của Hạ Kiều Linh, giây tiếp theo cô liền nghe thấy Khúc Thời Bạch nói

    "Ừm, có người bỏ thuốc trong rượu."

    Hạ Kiều Linh nhíu mày

    "Thuốc?"

    "Ừm." Khúc Thời Bạch với nói vừa bực bội nới lỏng cà vạt

    "Bây giờ rất nóng."

    Nói rồi không đợi Hạ Kiều Linh kịp phản ứng anh liền bế cô đặt lên giường, tháo cà vạt xuống trói hai tay của cô lại đưa lên trên đầu.

    Một loạt động tác thuần thục này dọa cho Hạ Kiều Linh trực tiếp ngây người.

    Anh bạn này bị bỏ thuốc liền trở nên tình thú như thế này à?

    Khúc Thời Bạch lại ghé sát tai Hạ Kiều Linh thủ thỉ

    "Nói lại đi."

    "Nói lại câu gì?" Vừa nãy cô nói nhiều câu lắm

    "Nói em thích tôi."

    Trái tim của Hạ Kiều Linh bị hẫng một nhịp.

    Bây giờ mà thừa nhận thì có phải cô sẽ xong luôn rồi không?

    Thấy mãi Hạ Kiều Linh không có phản ứng gì, Khúc Thời Bạch không hài lòng liền hôn lên môi cô.

    Nụ hôn lần này mãnh liệt, triền miên, mang theo tính xâm lược muốn chiếm cô làm của riêng.

    "Sao thế, sao lại chần chừ?"

    Tai của Hạ Kiều Linh thấy ngứa ngáy, là Khúc Thời Bạch vừa nói vừa ngậm lấy tai cô trêu đùa

    Shiettttttt sợ hãi sợ hãi ing

    "Thời Bạch?"

    "Hửm?"

    "Anh định làm gì?"

    Khúc Thời Bạch nhếch miệng cười

    "Muốn làm em, có được không?"

    Không biết có phải do tác dụng của rượu không mà hai má của Hạ Kiều Linh nóng lên có thể thấy rõ từng mảng hồng đỏ

    Thấy cô không nói gì, Khúc Thời Bạch lại được đà lấn tới cúi người hôn xuống cổ, xuống xương quai xanh, hung hăng cắn nuốt bầu ngực của cô, để lại vô số vết hôn.

    Đầu óc của Hạ Kiều Linh trống rỗng.

    Hay tay của cô đã bị trói, cơ thể bị Khúc Thời Bạch khóa chặt, cho dù cô có phản kháng thì cũng là điều không thể.

    Vì thế, Hạ Kiều Linh không còn cách nào ngoài việc đưa ánh mắt đáng thương nhìn Khúc Thời Bạch, ấm ức nói

    "Thời Bạch, ngoan, cởi trói cho em, em đau tay."

    Đôi mắt vẫn luôn trong veo của Khúc Thời Bạch giờ đây đã gần như nhuốm màu dục vọng.

    Anh cởi trói cho Hạ Kiều Linh, cô lại nhẹ nhàng đưa tay xoa tóc anh

    "Thời Bạch.."

    Khúc Thời Bạch nhíu mày cầm lấy tay cô áp lên má của anh.

    Nóng quá, không ngờ người kia lại xuống tay mạnh như vậy. Nhưng có vẻ như không phải muốn hại cô hay Khúc Thời Bạch, mà càng giống như mong hai bọn cô sẽ làm chuyện đó..

    Hạ Kiều Linh còn muốn nghĩ tiếp nhưng Khúc Thời Bạch lại chôn mặt vào cổ của cô, tiếp tục thực hiện hành vi cắn mút.

    "Linh Linh thơm quá."

    Lại nữa, nghe anh nói những lời này khiến nội tâm của Hạ Kiều Linh gào thét không ngừng

    Âm thanh nhịp tim dồn dập không ngừng truyền đến bên tai, chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở đan xen.

    "Linh Linh, tôi chịu hết nổi rồi, có thể không?"

    Mắt thấy Khúc Thời Bạch nhiều lần muốn đưa tay xuống bên dưới mà cố gắng kìm chế lại, Hạ Kiều Linh thở dài.

    Kiềm chế chắc là mệt mỏi lắm..

    "Nếu tôi nói không thì anh có dừng lại không?"

    Khúc Thời Bạch lại hôn xuống cái môi nhỏ của Hạ Kiều Linh, lần này dây dưa không dứt, cô mơ hồ nghe anh đáp lại câu hỏi của mình.

    "Sẽ không."

    Căn phòng tối vang lên tiếng thở dốc, hai bóng người dính chặt vào nhau, triền miên không dứt.
     
    Minh Hi, Nghiên Di, LieuDuong2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2024
  2. Duệ Manh Manh

    Bài viết:
    81
    Chương 11: Ra mắt hai bên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Kiều Linh bị cơn đói bụng làm cho tỉnh ngủ, vừa động đậy thì cảm thấy cả cơ thể đều đau nhức, không thể ngồi dậy nổi.

    !

    Hóa ra chuyện hôm qua không phải là mơ.

    Khúc Thời Bạch thực sự có năng lực làm cô đến mức cô không xuống được giường.

    Cô có chút khát nước, nhìn lên đầu giường thấy có một cốc sữa đặt sẵn thì hơi ngây người.

    Lúc này một chỗ của giường bị lún xuống, là Khúc Thời Bạch nghe thấy tiếng động thì đến đây.

    Anh không nói gì cả, chỉ đỡ cô ngồi dậy. Ánh mắt rơi vào cần cổ trắng ngần của cô, nơi đó chằng chịt vết hôn, nhìn trông rất ám muội.

    Hạ Kiều Linh mệt mỏi dựa vào đầu giường

    "Em khát rồi."

    Khúc Thời Bạch cầm cốc sữa trên đầu giường nhấp một ngụm rồi hôn tới khiến Hạ Kiều Linh không kịp trở tay.

    Môi lưỡi dây dưa, cả khoang miệng tràn ngập vị ngọt và thơm của sữa.

    Mãi đến khi cả hai người đều thở dốc thì Khúc Thời Bạch mới buông tha cho cô.

    Xong rồi, người bạn tri kỷ của cô hóa sói rồi. Không còn ngây thơ thuần khiết như trước kia nữa.

    Thấy tay của Khúc Thời Bạch đã luồn vào trong chăn vuốt ve eo của mình, Hạ Kiều Linh bỗng cảm thấy hơi ngại ngùng.

    Khúc Thời Bạch lại làm như không thấy thổi gió bên tai cô

    "Sao tai lại đỏ thế này?"

    "Còn không phải tại anh sao ưm.."

    Khúc Thời Bạch đáng sợ quá aaaaaa, hở tí là hôn, hở tí là làm mấy trò lưu manh.

    Hạ Kiều Linh có chút không tiếp nhận nổi, tay cô theo bản năng muốn đẩy người trước mặt ra nhưng lại bị anh mạnh mẽ đè xuống giường.

    !

    "Khúc Thời Bạch!" Cô tức giận kêu lên

    "Hửm?"

    "Hồi trước anh đâu có thế này."

    Hôm qua bị bỏ thuốc thì thôi đi, cô có thể chấp nhận. Nhưng hôm nay anh hoàn toàn tỉnh táo!

    Khúc Thời Bạch cầm lấy tay của cô nhẹ hôn lên, đôi mắt đã không còn vẻ trong veo như hồi hai người mới quen

    "Đã ăn qua thịt sao có thể hoàn lương?"

    ?

    Thế là Hạ Kiều Linh lại bị dày vò thêm một lúc.

    Nhưng Khúc Thời Bạch chỉ dừng lại ở việc hôn môi và vuốt ve cần cổ của cô, sau đó không biết từ đâu lấy ra một hộp kem bôi vào những vết đỏ tím trên cơ thể cô.

    Tay của anh mơn trớn trên da, chất kem lành lạnh làm dịu đi phần nào cơn đau nhưng cũng khiến cơ thể cô khẽ run.

    "Sau 1 2 ngày sẽ mờ dần." Anh giải thích

    Nói rồi kéo chăn xuống định bôi ở bên dưới giúp cô thì bị Hạ Kiều Linh cản lại

    "Em tự bôi được."

    Khúc Thời Bạch nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang giữ chăn của cô ra, hất sang một bên.

    Cơ thể của cô xụi lơ trước mặt anh.

    Vì da của cô rất trắng khiến cho những dấu hôn màu đỏ hôm qua lại càng thêm nổi bật.

    Khúc Thời Bạch hơi mím môi, kiên nhẫn bôi hết những vết ái muội trên cơ thể của cô.

    Hạ Kiều Linh chôn mặt vào chăn kiên quyết giả chết.

    Sống trên đời bao nhiêu năm chưa bao giờ cô thấy ngại như thế này cả.

    Khoan. Cô chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.

    Đây là lần đầu tiên của cô, tại sao không có vết máu.. Hơn nữa lúc cô tỉnh dậy, thấy cơ thể của mình sạch sẽ lắm. Mà hôm qua cô bị Khúc Thời Bạch làm tới mức ngất đi lúc nào không hay..

    "Này"

    "Ừm?"

    "Sau khi.. sau khi làm chuyện đó xong.. anh có làm gì em không?"

    Khúc Thời Bạch bình thản nói

    "Có thay ga giường với lau rửa người cho em."

    Hít!

    Hạ Kiều Linh lại chôn mặt vào trong chăn giả chết.

    Xong, đời này không còn gì luyến tiếc nữa.

    Sau đó vài ngày hai bọn họ cũng thuận lợi ra mắt người lớn trong nhà, tổ chức lễ đính hôn to đùng, khắp thành phố S không ai là không biết.

    Bên Phương Uyển Chi và Trương Chí Minh cũng có động thái mới, hình như dự định cuối tháng này sẽ tổ chức hôn lễ.

    Khi nhận được tin này, Hạ Kiều Linh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.

    Có đôi khi bạn phải đưa ra lựa chọn khó khăn nhất, bởi vì nó tốt cho tất cả mọi người.

    Có một số chuyện bạn nghĩ rằng mình không thể vượt qua được. Nhưng khi nhìn lại sẽ thấy chẳng qua đây chỉ là chuyện cỏn con.

    Con người mà, rồi sẽ phải trưởng thành theo từng ngày, chín chắn theo từng ngày.

    Một ngày nắng đẹp, Hạ Kiều Linh ngồi bên cạnh cửa sổ cắm hoa. Ánh sáng ban mai len lỏi qua ô cửa sổ nhảy nhót trên gương mặt xinh đẹp của cô.

    Điện thoại vang lên một hồi chuông, là Phương Uyển Chi gọi đến

    "Linh Linh, gặp nhau ở Thạch quán, tôi có một chuyện muốn xin ý kiến của cô."

    Đôi lông mày đẹp của Hạ Kiều Linh khẽ nhíu lại.

    Hôm nay giọng nói của Phương Uyển Chi có vẻ rất mệt mỏi, nhưng ngày mai là ngày diễn ra hôn lễ của cô ta với Trương Chí Minh rồi mà?

    Đáng lẽ bây giờ Phương Uyển Chi phải bận rộn lắm chứ nhỉ, sao lại có thời gian đến tìm cô.

    Hạ Kiều Linh mang theo nghi hoặc đến điểm hẹn gặp Phương Uyển Chi.

    Hai người ngồi nói chuyện một lúc lâu, sắc mặt của Hạ Kiều Linh thay đổi liên tục.

    Từ ngạc nhiên sang tức giận rồi lại buồn bã.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng sáu 2024
  3. Duệ Manh Manh

    Bài viết:
    81
    Chương 12: Phản bội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hóa ra Trương Chí Minh ngoại tình ngay trước hôn lễ 1 tháng.

    Phương Uyển Chi khi phát hiện ra thì cảm thấy rất suy sụp.

    Phương Uyển Chi hỏi Hạ Kiều Linh có nên tha thứ cho anh ta hay không.

    Hạ Kiều Linh không trả lời ngay câu hỏi đó mà muốn biết lí do tại sao Trương Chí Minh lại làm vậy.

    Bởi vì trong lòng của Hạ Kiều Linh, Trương Chí Minh luôn là người chính trực, không thể nào vô duyên vô cớ lại làm ra loại chuyện hoang đường này ngay trước ngày gần diễn ra hôn lễ của mình.

    "Cho nên anh ấy có giải thích lí do tại sao lại phản bội chị không?"

    Mắt của Phương Uyển Chi đỏ ngầu:

    "Anh ấy nói hôn nhân là gò bó và trách nhiệm, anh ấy muốn trước lúc đó được phóng túng một lần, sau đó sẽ thực hiện tốt nghĩa vụ của một người chồng."

    "Chuyện này xảy ra lâu chưa?"

    Ngón tay của Phương Uyển Chi nắm chặt dưới gầm bàn

    "Mới vài ngày trước thôi."

    Hạ Kiều Linh khẽ thở dài, cũng không biết nên nói như thế nào.

    Người ta bảo, ngoại tình là bản năng. Chung thủy, là bản lĩnh.

    Nhưng đối với Hạ Kiều Linh, ngoại tình là lựa chọn. Người ta hoàn toàn có thể chọn chung thủy, nhưng họ lại làm ngược lại. Họ chỉ đổ lỗi cho bản năng để làm vơi bớt đi sự nghiêm trọng của vấn đề, và để bản thân họ thanh thản hơn thôi.

    Đôi khi, trong một mối quan hệ, một trong hai bên phát sinh tư tưởng thích một người khác là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

    Thế nhưng việc biết giới hạn cũng là một điều quan trọng. Đấy là tình yêu, và cũng là trách nhiệm. Là sự tôn trọng dành cho người bạn đời, và cũng là bản lĩnh của chính bản thân người đàn ông.

    Cho nên Trương Chí Minh thực sự đã phạm một sai lầm lớn.

    Sau đó Hạ Kiều Linh hỏi han thêm mới biết, người ngủ cùng với Trương Chí Minh lại là bạn thân của Phương Uyển Chi, Phượng Cát.

    Còn về việc hai người đó bí mật qua lại với nhau bao nhiêu lâu rồi thì Phương Uyển Chi không biết.

    Phương Uyển Chi và Phượng Cát quen nhau từ hồi mới lên đại học.

    Hai người lúc nào cũng như hình với bóng, cho nên có thể nói Phượng Cát chính là chứng nhân cho tình yêu của Phương Uyển Chi và Trương Chí Minh.

    Bởi vậy khi phát hiện ra sự thật này, nhất thời Phương Uyển Chi không tài nào tiếp nhận nổi.

    "Cho nên em nói xem, chị có nên tha thứ cho anh ấy không?" Phương Uyển Chi nghẹn ngào hỏi cô

    Hạ Kiều Linh cắn nhẹ ống mút, hơi nghiêng đầu suy nghĩ.

    Nếu như cô là Phương Uyển Chi, nếu như Khúc Thời Bạch cũng làm ra chuyện như vậy với cô trước khi bọn họ kết hôn, cô sẽ lựa chọn tha thứ cho anh ấy chứ?

    Cô nhẹ lắc đầu

    "Không. Ngoại tình là ngoại tình. Không có một tội lỗi nào không thể sám hối nhưng sẽ không bao giờ có sự tha thứ cho một kẻ phản bội."

    "Có thể anh ấy thực sự cảm thấy có lỗi và sau hôn nhân sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy nữa. Nhưng phản bội mãi mãi là phản bội. Khi chị chấp nhận tha thứ thì không phải tha thứ cho một lần duy nhất đó. Mà mỗi khi nhớ lại chị phải buộc tha thứ thêm một lần nữa. Chị sẽ bị nỗi đau này dằn vặt mỗi khi nhớ về chuyện này. Và chỉ khi nào hết yêu thì mới không còn tổn thương nữa."

    "Chị à, chị phân vân không biết có nên tha thứ cho anh ấy không, nhưng cũng nên học cách tha thứ cho bản thân mình nữa."

    Có những lỗi phạm nhiều lần cũng có thể cho qua vì nhiều lý do. Cũng có những lỗi không được phép phạm phải dù chỉ một lần bởi có thể đó là lỗi sai lần đầu và cũng là lần cuối.

    Một người ngoại tình, có thật sự yêu hay không?

    Nếu như thật sự yêu thì đã không lấy lí do là muốn "phóng túng" một lần trước khi kết hôn, bởi vì kết hôn không phải kết thúc của "happy ending" mà là khởi đầu của "happy ever after", là khởi đầu của một cuộc sống mới, nhưng lại bị Trương Chí Minh xem là trói buộc.

    Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, tình cảm nồng nhiệt đến mấy, đến một lúc nào đó cũng sẽ dần nhạt phai.

    Như một tách trà nóng. Người biết thưởng trà sẽ từ từ nhâm nhi, còn người chỉ muốn uống trà sẽ chỉ luôn muốn trà nguội nhanh.

    Từ Thạch quán trở về, tâm trạng của Hạ Kiều Linh cứ như đi trên mây.

    Về việc tại sao Trương Chí Minh lại làm như thế. Rõ ràng anh không phải là người như vậy.

    Hoặc có chăng, là do mười mấy năm bên nhau cô vẫn không hiểu hết được con người của anh.

    Hóa ra người hoàn hảo đến mấy, cũng có thể mắc sai lầm chí mạng như vậy.

    Sau này Hạ Kiều Linh hỏi Khúc Thời Bạch

    "Liệu sau này tình cảm bước vào giai đoạn phai nhạt thì chúng ta sẽ như thế nào?"

    Khúc Thời Bạch vuốt ve mặt cô đáp

    "Một mối quan hệ nhàm chán đối với em là như thế nào?"

    Hạ Kiều Linh không chắc chắn

    "Là không còn ưu tiên đối phương nữa, mọi sự xuất hiện của người ấy trong cuộc sống đều mang lại cảm giác phiền chán cho bản thân."

    Khúc Thời Bạch hôn nhẹ lên chóp mũi của cô đáp

    "Là sự an toàn. Khi em cho người ta cảm giác dù cho người ta có phạm lỗi lớn đến đâu, em vẫn luôn ở đó. Người ta sẽ coi em là điều đương nhiên."

    Hạ Kiều Linh còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị Khúc Thời Bạch khóa môi, cả người nặng trĩu.

    Cho nên ngay cả Khúc Thời Bạch, cũng không đưa được cho cô một câu trả lời chắc chắn.

    Tình yêu mà, nên mơ hồ một chút. Đừng tuyệt đối hóa, cũng đừng hứa hẹn nhiều, để cho lòng nhẹ nhõm.
     
    Minh Hi, Nghiên Di, LieuDuong1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tám 2024
  4. Duệ Manh Manh

    Bài viết:
    81
    Chương 13: Trên đời không có thuốc chữa hối hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng, Phương Uyển Chi vẫn lựa chọn tha thứ cho Trương Chí Minh, hôn lễ của bọn họ cũng diễn ra theo đúng kế hoạch.

    Tuy nhiên cuộc sống hôn nhân của hai người theo như lời kể của Bạch Họa có vẻ không được hạnh phúc cho lắm.

    Từ sau khi bị phản bội, Phương Uyển Chi ngày càng kiểm soát Trương Chí Minh hơn, lúc nào cũng nghi ngờ anh lừa gạt mình.

    Mặc dù đã giải thích nhiều lần, nhưng niềm tin đã mất, sao có thể dễ dàng lấy lại như vậy?

    Lâu dần, Trương Chí Minh bắt đầu cảm thấy chán nản, không muốn dỗ dành Phương Uyển Chi nữa.

    Lúc này anh mới nhận thức được thế nào gọi là khoảng cách tầng lớp xã hội.

    Phương Uyển Chi không thể hòa hợp được với giới hào môn nên lúc nào cũng muốn dính chặt lấy anh.

    Chỉ cần Trương Chí Minh trả lời tin nhắn của cô ta chậm thì điện thoại sẽ bị tra tấn bằng mấy chục cuộc gọi liên tiếp.

    Thái độ của Mai Tuyết và Trương Triết Viễn đối với hai người họ không đậm cũng không nhạt, thỉnh thoảng mới hỏi han qua qua.

    Sự nghiệp chính trị của Trương Chí Minh cũng bị chững lại một thời gian dài do không có sự hỗ trợ tài chính như hồi trước của nhà họ Hạ.

    Hiện giờ vị trí con rể của nhà họ Hạ đã là người khác, cho nên có một số điều sẽ phải thay đổi.

    Mà nhà họ Phương thân ốc còn chưa lo nổi mình ốc nên đương nhiên cũng sẽ không lấy của cải nhà mình ra hỗ trợ cho anh ta.

    Trương Chí Minh ở bên ngoài phải làm việc mệt mỏi, lo đủ mọi thứ công tác xã hội. Về nhà lại bị Phương Uyển Chi tra tấn tinh thần.

    Có lần không chịu nổi đã ra tay đánh cô ta, sau đó Phương Uyển Chi làm ầm ĩ lên, nói muốn li hôn với anh ta.

    Trương Chí Minh trong lúc nóng giận liền đồng ý luôn. Tháng sau bọn họ sẽ ra tòa để li hôn.

    Chuyện này đến tai Hạ Kiều Linh đã là hai tháng sau.

    Dạo gần đây cô rất bận rộn, phải chạy đông chạy tây học việc để tiếp quản một số chi nhánh công ty của gia tộc.

    Lúc nhìn đến bản báo cáo và bảng thành tích trên bàn, Hạ ba cười tươi rói khoe với Hạ mẹ

    "Đúng là con gái thừa hưởng máu kinh doanh của tôi, bà xem, nó mới tiếp quản vài chi nhánh thôi mà công ty đã vượt doanh số tháng vừa rồi rồi."

    Hạ mẹ cho đó là điều đương nhiên

    "Bảo bối nhà chúng ta đi du học 5 năm, suy nghĩ của nó đương nhiên khác mấy người già cả như chúng ta."

    Hạ Kiều Linh chạy tới ôm tay Hạ mẹ nũng nịu

    "Tại ba mẹ dạy bảo tốt quá đó, con gái mà không muốn nối nghiệp cũng không được."

    Người lớn được Hạ Kiều Linh dỗ cho vui vẻ một hồi, sau đó mới chuyển sang đề tài khác

    "Đúng rồi, sắp đến ngày con với tiểu Khúc kết hôn rồi, mà nhà họ Trương lại rùm beng chuyện hai đứa nhỏ kia ly hôn.. Nếu bây giờ vẫn tổ chức theo kế hoạch, mẹ cảm thấy không được hay cho lắm.."

    Hạ Kiều Linh khẽ thở dài

    "Hai người bọn họ mới kết hôn được bao lâu đâu mà đã.."

    Hạ Tuấn Phong không mấy ngạc nhiên

    "Chuyện này người lớn đều đoán trước được, nhưng không nghĩ sức chịu đựng của thằng bé lại kém như vậy."

    Hạ Kiều Linh cảm thấy có chút buồn bã trong lòng, nhưng cũng không muốn bình luận gì thêm về chuyện này.

    Dù sao mỗi người đều phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình.

    Khi Trương Chí Minh lựa chọn Phương Uyển Chi, thì phải chấp nhận việc nhà vợ không thể giúp anh ta đi theo con đường mình mong muốn.

    Khi Phương Uyển Chi lựa chọn tha thứ cho Trương Chí Minh, thì phải chấp nhận cái quá khứ mình đã từng bị phản bội kia và cả sự cô lập trong giới hào môn.

    Chỉ trách tham vọng của Trương Chí Minh quá lớn.

    Chỉ trách sự tin tưởng của Phương Uyển Chi quá mỏng manh.

    Không cùng chung tiếng nói, không cùng chung giai tầng, khó mà sống hòa hợp.

    Hôn lễ của Hạ Kiều Linh và Khúc Thời Bạch diễn ra một cách suôn sẻ.

    Hôm đó Trương Chí Minh gặp riêng Hạ Kiều Linh trong phòng chờ cô dâu chú rể.

    Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau.

    Mắt của Trương Chí Minh đã đỏ lên.

    Hạ Kiều Linh nhẹ giọng nói

    "Anh tiểu Minh, Kiều Kiều đã lớn rồi, anh cũng lớn rồi, sao lại khóc thế kia."

    Trương Chí Minh đáp

    "Bây giờ nghiêm túc nhìn lại mới thấy, từ nhỏ đến lớn người hiểu anh nhất chỉ có mình em."

    Hạ Kiều Linh mỉm cười

    "Mọi chuyện đều đã qua rồi, thật ra em cũng không hiểu anh nữa. Khoảng thời gian 5 năm kia cả anh và em đều có nhiều sự thay đổi, sớm đã không còn như trước."

    Nụ cười trên mặt của Trương Chí Minh nhạt đi vài phần

    "Em nói đúng, ai rồi cũng sẽ phải thay đổi."

    Người đã từng đau lòng khi thấy Trương Chí Minh liều mạng học tập, luôn quan tâm lo lắng cho anh đã không còn nữa.

    Người luôn luôn thấu hiểu và luôn ủng hộ mọi quyết định của Trương Chí Minh giờ chỉ còn ở trong quá khứ.

    Bây giờ Trương Chí Minh mới hiểu, sự đồng hành qua năm tháng của Hạ Kiều Linh cũng là một dạng tình yêu.

    Nó âm thầm lặng lẽ, không múa giáo khua chiêng như tình cảm của anh và Phương Uyển Chi nhưng lại yên ả ấm áp hơn bất cứ loại tình cảm nào.

    Hạ Kiều Linh mới là sự lựa chọn phù hợp nhất đối với Trương Chí Minh.

    Nhưng cuộc đời nào có thuốc chữa hối hận.

    Đến cuối cùng, người vừa có cả tình yêu lẫn sự nghiệp lại là Hạ Kiều Linh.

    Đúng là mọi việc xảy ra trên đời đều có sự an bài của số phận.

    Mà cô, Hạ Kiều Linh sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc bên cạnh những người mình yêu thương.

    Hoàn
     
    Minh Hi, Nghiên DiVương Kiến thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng tám 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...