Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Anh, Hắc Hóa Nam Thần - Quân Khuynh

Discussion in 'Truyện Drop' started by Bạch Tử Vi, Apr 8, 2020.

  1. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 189: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    "Lam Linh." Yến Lạc lặp lại tên này một lần, mày hơi nhăn lại.

    La Thành chủ liên tục gật đầu, "Tiên sư đại khái cũng nghe nói qua tên này đi, vẫn là mau chóng thông tri tiên môn, cũng dễ làm phòng bị."

    Đáy mắt La Thành chủ mang theo một tia áy náy, làm Yến Lạc buông tha Lam Dực, sau đó để bọn họ mang về trị liệu, như thế sẽ phân đi một ít tội của bọn họ, sau đó đem toàn bộ lửa giận của Lam Linh dẫn tới trên người Yến Lạc.

    Thật sự là hổ thẹn.. Nhưng hắn là chủ của một thành, vì bá tánh trong thành, không muốn nói cũng phải nói.

    Yến Lạc nháy đôi mắt nhìn biểu tình của La Thành chủ, nhưng thật ra không nói gì.

    Thật là xin lỗi, hoàn toàn không quen biết.

    "Một khi đã như vậy, ta liền không quấy rầy tiên sư," xem người đã bị nâng xuống, La Thành chủ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng cáo lui.

    Yến Lạc cũng không ngăn cản, nhìn hắn cẩn thận lui xuống, đóng cửa lại, chung quanh khôi phục một mảnh bình tĩnh.

    Đôi mắt hơi hơi rũ xuống, che lại ánh sáng dưới đáy mắt.

    "Tiểu Phấn Hồng, mau nói mau nói, ký chủ nhà em vừa rồi có soái không? Khí phách hay không?"

    "Nếu lúc ký chủ gặp được vài thứ kia có thể có một phân khí phách vừa rồi kia, em cũng liền thấy đủ." Tiểu Phấn Hồng thật đúng là không nghĩ tới, ánh mắt vừa rồi của Yến Lạc, nó cũng có thể nhìn đến, cái loại phảng phất coi thường hết thảy chân chân chính chính này, ánh mắt coi toàn bộ chúng sinh như con kiến.

    Làm người nhìn mà e ngại.

    Chẳng qua tên nhóc này vừa mở miệng liền làm hỏng bầu không khí =-=

    "Loại người khí phách như bổn tiên sư, luôn sẽ có một hai nhược điểm không phải sao?" Yến Lạc mới vừa đánh xong kẻ đê tiện, tâm tình thực sảng khoái, không chút để ý nói với Tiểu Phấn Hồng.

    "Chị xác định chỉ là một hai nhược điểm thôi sao?" Tiểu Phấn Hồng yên lặng châm chọc.

    "Em vẫn là nên lặn đi."

    Thời điểm cũng không sai biệt lắm, mấy người ra cửa kia nếu đã nhận thấy được việc không thích hợp, tự nhiên sẽ không ở bên ngoài quá lâu vào thời điểm không thích hợp.

    Mặt trời đã lặn xuống một phần, ánh mặt trời còn xem như sáng lạn, mấy người cũng đã trở lại tiểu viện.

    Lại quỷ dị phát hiện không khí trong tiểu viện hôm nay có chút không quá thích hợp.

    Thân mình của thủ vệ nguyên bản đối với bọn họ mười phần hiền lành, ngày thường cũng rất thả lỏng lại có chút căng chặt, ánh mắt thời thời khắc khắc quét nhìn chung quanh, nhìn thấy bọn họ trở về mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Vội vàng bước nhanh đến, thuật lại mọi chuyện với Sùng Lĩnh đang đi đầu.

    Sùng Lĩnh cũng hơi hơi sửng sốt, Lam Linh tên này hắn đã nghe nói qua, trước khi ra cửa, sư phụ của hắn còn cố ý dặn dò hắn, không cần dễ dàng đi chọc Tán Tiên này, không dễ đối phó lắm.

    Nhưng hiện tại, lại đánh cháu trai của người ta nửa tàn, hai người này tuy rằng không phải người của Huyền Hoa tông bọn họ, nhưng lại là do hắn mang đến, nghĩ đến đây Sùng Lĩnh cũng có chút đau đầu.

    Chuyện bên này còn chưa có giải quyết, cư nhiên còn xảy ra trạng huống mới.

    "Lam Dực? Đùa giỡn ' sư muội ' của ta?" Vân Trạch đứng ở một bên bất động thanh sắc nghe xong, nhẹ nhàng mở miệng, thong thả ung dung tựa hồ đang lý giải ý tứ trong lời nói của mình một chút, chẳng qua đáy mắt lại là một mảnh ám trầm.

    Câu này vừa nói ra, không khí chung quanh liền có chút không thích hợp.

    Ngữ khí của Vân Trạch tuy rằng bình đạm, lại làm người ẩn ẩn nghe ra được âm trầm cùng thâm ý giấu trong đó.

    Đừng nói là còn chưa giải quyết bên này, người này lại chạy ra tìm thêm một lần phiền toái.

    Sùng Lĩnh nghe vậy vội vàng quay đầu lại, "Vân Trạch sư huynh có thể là chưa nghe nói về Lam Linh, nàng ta xác thực rất khó đối phó, bất quá không cần lo lắng, người của Huyền Hoa tông chúng ta sắp tới rồi, bọn họ lại vô lễ trước, trưởng lão của tông môn sẽ dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa thôi."
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: Jun 8, 2024
  2. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 190: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: Jun 8, 2024
  3. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 191: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Chẳng qua sự tình không đơn giản như Sùng Lĩnh tưởng, Lam Linh trở về sớm hơn nhiều so với dự tính của hắn.

    Bất quá mới tờ mờ sáng, chung quanh bởi vì bị ma khí xâm nhiễm mà ngay cả chim chóc đều không muốn ra ngoài ca hót, từng cơn lốc mang theo sự tức giận kinh thiên, mênh mông cuồn cuộn trực tiếp đánh về hướng tiểu viện mà mọi người đang ở.

    Âm thanh gạch ngói bị thổi rơi rớt xôn xao đánh thức những người đang chìm trong tu luyện.

    "Là ai làm Dực Nhi bị thương thành bộ dáng kia?"

    Thanh âm như chuông đồng, mang theo lửa giận ngập trời, gõ vang bên tai mọi người.

    Không xong.

    Trong lòng Sùng Lĩnh cả kinh, trưởng lão của môn phái hắn còn cần một đoạn thời gian nữa mới có thể đến, lại không nghĩ rằng cư nhiên Lam Linh đã trở về trước.

    Vội vàng bước nhanh ra cửa, nhìn nữ nhân chân dẫm một thanh ngọc như ý đứng ở không trung, nàng ta nhìn qua đại khái hơn hai mươi tuổi, một bộ áo bào đen trắng, mái tóc màu đen tung bay sau người, khuôn mặt tinh xảo ẩn chứa tràn đầy tức giận, linh lực phóng ra ngoài làm đáy mắt Sùng Lĩnh xẹt qua một tia kiêng kị.

    "Là ngươi?" Thanh âm áp lực lửa giận, mang theo miệt thị châm chọc, Lam Linh híp híp mắt, linh lực trong tay ngo ngoe rục rịch.

    "Tiền bối, này kỳ thật là hiểu lầm, cháu trai ngài ngày ấy xâm nhập tiểu viện chưa thông báo thân phận, làm nữ đệ tử của chúng ta coi thành người khinh bạc mới phải đánh đuổi hắn ra ngoài."

    "..."

    Hay cho cái cớ chưa báo thân phận, Lam Linh nghĩ đến Lam Dực hiện tại còn hôn mê bất tỉnh, lửa giận nơi đáy mắt càng sâu, "Linh căn bị hủy hoàn toàn, cả đời không thể tu luyện, ngay cả đứng lên đều khó khăn, ngươi còn nói với ta chỉ là đánh đuổi ra ngoài?"

    Sùng Lĩnh cũng không nghĩ tới Yến Lạc lại tàn nhẫn như vậy, lập tức cũng khựng lại.

    "Nếu không cố tình, ai có thể nhẹ nhàng bâng quơ làm Dực Nhi của ta bị thương thành như vậy? Huyền hoa tông phải không? Hôm nay giết các ngươi, ta lại đi bái phỏng!"

    Muốn xảy ra chuyện lớn! Theo bản năng trước tiên lấy pháp bảo ra thiết kế phòng ngự, trong lòng nhanh chóng nghĩ nên ứng đối như thế nào, một thanh âm nhàn nhạt vang lên từ phía sau hắn, ẩn ẩn còn mang theo sự không kiên nhẫn vì bị người quấy rầy.

    "Ta đả thương hắn đó, như thế nào?"

    "Muốn ngươi đền mạng!" Nhìn thân ảnh nhỏ xinh đi ra từ trong phòng, Lam Linh cắn răng, ngọc như ý dưới chân hóa thành ánh sáng, trực tiếp đi về hướng người tới, không hề lưu tay.

    "Yến Lạc sư muội, cẩn thận!" Sùng Lĩnh thử muốn hỗ trợ ngăn cản một chút, lại ở trong nháy mắt tiếp xúc thiếu chút nữa bị linh lực thật lớn này ném đi.

    Bùm một tiếng, Sùng Lĩnh xoay người dựng lên, theo bản năng nhìn về hướng Yến Lạc.

    Đồng tử co lại, chỉ thấy chuôi ngọc như ý kia bị Vân Trạch không biết khi nào xuất hiện ở trước người Yến Lạc tay không tiếp được, Vân Trạch hơi hơi nhíu nhíu mày, ngăn cản thế công của người nọ.

    Thấy vậy Lam Linh hừ lạnh một tiếng, giơ tay đang muốn chỉ huy ngọc như ý kia phóng ra lực lượng càng cường đại, chợt ngực nhói lên.

    "Vân Trạch, thối lui." Yến Lạc đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, thanh âm lây dính một tức giận, đáy mắt xẹt qua ánh sáng màu lam.

    Vừa rồi sở dĩ cô không động tay, đầu tiên là do người này không gây thương tổn cho cô được, lại muốn để Vân Trạch cảm thụ một chút xem hiện tại lực lượng của kẻ được xưng là cường giả bên ngoài rốt cuộc là cái dạng gì, tu vi của hắn cộng thêm Chính Huyền kiếm, nhiều lắm có chút không chịu nổi lại không đến mức bị thương, nào biết đến tên nhóc này cư nhiên chơi trò tay không tiếp dao sắc với cô?

    Lam Linh có chút mờ mịt cảm thụ được ngực đau đớn, nhìn thiếu niên vừa rồi tiếp được một kích của nàng ta nghe lệnh lui về bên cạnh, mà pháp khí bản mạng của nàng ta lại giống bị cái gì giam cầm, cố định, từng chút xuất hiện vết rách, rách nát trong không trung, tầng tầng tiêu tán.

    Linh lực của Yến Lạc phóng ra ngoài, chung quanh giống như bốc cháy lên ngọn lửa màu lam, lấy cô làm trung tâm --

    Trong nháy mắt,

    Vạn dặm đóng băng.
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: Jun 8, 2024
  4. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 192: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Uy áp che trời lấp đất, trực tiếp làm Lam Linh đứng trên không trung không khống chế được thân hình mà ngã xuống dưới.

    Chật vật ngẩng đầu, nhìn về phía Yến Lạc, này tuyệt đối không phải linh lực mà một tu sĩ nhỏ như bọn họ nói có thể có.

    Đáy mắt Lam Linh nhiễm thần sắc hoảng sợ.

    Chung quanh là một loại an tĩnh quỷ dị, chỉ có thanh âm gió lạnh gào thét, linh lực băng hàn đến xương này cư nhiên khiến thời tiết mùa hè trở nên có chút rét lạnh.

    Góc áo Yến Lạc tung bay, tóc dài màu đen phía sau bay lên, nhấc chân đi về phía trước vài bước, đi vào trước người Lam Linh.

    Trên cao nhìn xuống miệt thị, không sai biệt với cảm xúc vừa rồi dưới đáy mắt của Lam Linh.

    Mà bất đồng với Lam Linh, dưới cặp mắt băng hàn kia, chỉ có thể run bần bật, không có chút đường sống nào để đánh trả.

    Khủng bố như vậy.

    Mà chờ Yến Lạc đến gần, Lam Linh thấy rõ gương mặt của Yến Lạc, thân mình đột nhiên cứng đờ, như là nhìn thấy thứ gì đó làm người hoảng sợ vạn phần, bất an, sợ hãi, thân mình không nhịn được thối lui về sau.

    "Ngươi là, ngươi là!"

    Không biết bao nhiêu năm trước, ở đại điển của môn phái tu tiên đệ nhất Lăng Vân môn, nàng ta may mắn được tham dự một lần, lúc ấy người nọ ngồi ở vị trí cao nhất, ngay cả chưởng môn Lăng Vân môn đều cung cung kính kính kêu một tiếng Tiểu sư thúc..

    Nàng ta từng gặp mặt một lần, giống như đúc với người trước mắt này, bộ dáng hoàn toàn không có biến hóa.

    Thay đổi duy nhất chính là lúc ấy nàng ngồi ở vị trí tối cao, coi thường hết thảy, ngay cả nàng ta là ai cũng không biết, càng chưa từng xem ở trong mắt, mà hiện tại nàng đứng trước mặt nàng ta, uy áp của linh lực quanh thân làm nàng ta không thể động đậy, đáy mắt là một loại miệt thị mang theo một chút thương hại.

    Thương hại nàng ta như châu chấu đá xe, thương hại nàng ta là phù du hám thụ mà không tự biết, thậm chí còn đắc chí.

    Từng cho rằng chính mình đã có chút năng lực, ai cũng phải nể ba phần, không nghĩ tới hiện tại tự cho là đúng lại biến thành họa lớn.

    "Yến Lạc tôn giả.."

    Răng của Lam Linh đều đang run lên, phun từng chữ từng chữ.

    Tuy rằng nàng ta là Tán Tiên, nhưng đối với chuyện của các môn phái tu tiên lớn vẫn biết không ít, tự nhiên cũng biết không lâu trước đây Yến Lạc vừa mới đột phá, mà lấy tu vi lúc trước của Yến Lạc, nàng ta kêu một tiếng tôn giả đều hoàn toàn không quá, huống chi là hiện tại.

    Yến Lạc.. Tôn giả?

    Mấy người bị uy áp này chấn động tại chỗ không dám nhúc nhích nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn Yến Lạc đứng ở vị trí trung ương nhất.

    Như thế nào cũng không thể nghĩ đến, hoặc là nói hoàn toàn không dám liên tưởng đến, vị này thật sự chính là vị tiểu sư tổ kia của Lăng Vân môn.

    Một chữ xin tha đều phun không ra, thân thể bị linh lực bá đạo cường hãn của Yến Lạc ăn mòn, đã cứng đờ hoàn toàn vô pháp nhúc nhích.

    Yến Lạc lại câu môi cười, ý cười thực nhẹ, mang theo ý trào phúng, "Ta đích xác không cố tình làm vậy, ngươi cũng có thể nếm thử một chút."

    Trong tay Yến Lạc lưu chuyển ánh sáng màu lam nhạt, ngưng tụ thành một thanh quạt xếp băng lam, chẳng qua nhẹ nhàng phẩy một cái.

    Lam Linh một ngụm máu tươi đó là phun tới, lại là ở giữa không trung đã bị ngưng kết thành băng viên xôn xao rơi xuống xuống dưới.

    Cả người nàng ta bị chụp bay ra xa hơn mười mét, đánh vào căn nhà ở một bên, đã không có tiếng vang.

    Thật là nhẹ nhàng bâng quơ một kích.

    Hiệu quả giống như đúc với Lam Dực.

    "Sư tôn!"

    Linh lực còn chưa thu hồi, đáy mắt còn lưu chuyển ánh sáng màu lam nhạt, một thanh âm từ nơi xa truyền đến, Yến Lạc hơi hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về hướng cách đó không xa.

    Một tia sáng bay vọt qua, một người từ trên nhảy xuống, trên gương mặt quạnh quẽ mang theo hai phân nôn nóng.

    Cố Tư Tồn..

    Vân Trạch nguyên bản đang dựa vào một bên đứng dậy, sắc mặt chìm xuống.
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: Jun 8, 2024
  5. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 193: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Yến Lạc đã lên tiếng.

    Cố Tư Tồn nhìn trái nhìn phải, nhấp môi.

    Lúc này phía sau Cố Tư Tồn lại xuất hiện vài tia sáng, là những người khác của Lăng Vân môn vội vội vàng vàng chạy tới.

    "Cố sư huynh, tiểu sư tổ nàng.." Không có việc gì đi?

    Tuy rằng dùng ngón chân ngẫm lại đều nên biết lấy tu vi của Yến Lạc sao có thể sẽ xảy ra chuyện, bất quá trên đường tới đột nhiên nhận thấy được linh lực của Yến Lạc đột nhiên tăng mạnh, vị này liền vội vội vàng vàng hạ xuống, bỏ lại bọn họ chạy tới đây, mới mang tới cảm giác khẩn trương cho bọn họ.

    Đoàn người của Sùng Lĩnh còn không chưa kịp nói chuyện, liền nhìn thấy Yến Lạc được mấy người vây quanh đi về phía căn nhà bên cạnh.

    Mà chờ đến khi người của Huyền Hoa tông tới cũng là hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt Yến Lạc, càng đừng nói tới mấy người Sùng Lĩnh.

    Cứ việc nàng mỗi ngày đều tiêu trừ không ít ma khí, tiêu diệt mấy cái ma quật, nhưng ma khí chung quanh lại không mảy may giảm bớt, chứng minh cái ma quật trọng yếu kia còn chưa tìm được, hơn nữa đang không ngừng phát triển lớn mạnh.

    "Sư tôn." Cố Tư Tồn đẩy cửa đi vào, biểu tình nghiêm túc, thực hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề của nơi này.

    "Ừ, thương thế của sư huynh con như thế nào rồi?" Ẩn ẩn có thể nhìn ra được sự lo lắng nơi đáy mắt Yến Lạc, Cố Tư Tồn dừng một chút, gật đầu, "Đã không có vấn đề, chỉ là mấy nơi gân mạch không quá trọng yếu bị tổn thương, tu dưỡng mấy ngày thì tốt rồi."

    "Khi nào bọn Lâm Thanh đến?" Yến Lạc gật đầu, dò hỏi.

    "Tình huống đã được báo lên trên rồi, sư môn cũng đã triệu tập toàn bộ những trưởng lão có thể triệu tập, phỏng chừng đang trên đường tới, chưởng môn lệnh ta mang theo những đệ tử tinh anh tới hội họp với sư tôn trước."

    Nói xong lời này, ánh mắt Cố Tư Tồn hơi phức tạp dạo qua một vòng trên mặt Yến Lạc, mới hơi hơi mím môi, "Sư tôn, sắc mặt ngài nhìn không tốt lắm.."

    "Ừ, ta đã tiên đoán ra cái ma quật này, lại không đoán trước được tốc độ trưởng thành của nó, gần đây chèn ép nó không ít, nên hao phí không ít linh lực." Yến Lạc nhíu nhíu mày.

    "Vậy sư tôn ngài nghỉ ngơi cho tốt trước đi, lần này tới đều là đệ tử tinh anh, buổi tối sẽ thanh trừ ma khí quanh đây trước, sẽ không có vấn đề."

    "Ừ, các con cẩn thận một chút."

    "Vâng, sư tôn."

    Yến Lạc nhìn Cố Tư Tồn khiến cô cảm thấy bớt lo trước mắt, khóe môi hiện ra một tia ý cười, "Tu vi lại có tiến bộ, không tồi."

    Đáy mắt Cố Tư Tồn xẹt qua một tia kinh hỉ, áp lực kích động, "Tu hành vì chính mình, đồng thời cũng vì thiên hạ chúng sinh, cho nên đồ nhi cẩn tuân sư tôn dạy bảo, chưa từng có chút chậm trễ."

    "Tốt cho một cái thiên hạ chúng sinh," Yến Lạc gật gật đầu, "Nếu đã hiểu rõ sơ tâm của mình, vậy vi sư cũng không nhiều lời, con luôn luôn làm người bớt lo, đi thôi, buổi tối ma khí hưng thịnh, các con chú ý an toàn."

    Chờ đến Cố Tư Tồn cẩn thận đóng cửa lui ra, Yến Lạc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    "Ký chủ thân ái, ngài rất đỉnh nha, hồi chiều nhìn ngài soái ngây người!" Bên trong vị diện cũng không thiếu người như Lam Linh tồn tại, mà hành động của Yến Lạc hồi chiều nhìn thật là sảng khoái.

    "Đúng rồi, soái đến chân chị đều mềm (╥_╥). " Yến Lạc nhích lại gần, dựa vào gối đầu mềm mại, sâu kín thở dài một hơi.

    "Chị cảm thấy chị lại có thêm một điếu thuốc liền hoàn mỹ." Cảm nhận được linh lực có chút hư không, Yến Lạc cười, trong lời nói lại không phải như vậy,

    "Chị đã giữ gìn hắn như vậy.. giá trị hắc hóa của hắn ngay cả động cũng không động một chút? Đây là không chịu trách nhiệm có biết hay không!"

    Tiểu Phấn Hồng: .
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: Jun 8, 2024
  6. Bạch Tử Vi

    Messages:
    15
    Chương 194: Sư tôn, nàng chọn chết hay là vong (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Tên nam thần hắc hóa này thật là làm người không bớt lo.

    Yến Lạc mỉm cười.

    Chợt cửa sổ lay động, bên ngoài thổi tới một trận gió to làm lòng người phát lạnh, đồng tử Yến Lạc hơi co lại, quay đầu lại xem.

    Hơi thở màu đen kia bất tri bất giác bao vây toàn bộ tiểu viện, mấy đám sương đen hình người đã hình thành chút ý thức dữ tợn đánh về phía Yến Lạc.

    Thân mình Yến Lạc cứng đờ, linh lực túa ra, khuếch tán chung quanh, lập tức đánh đám sương đen kia tan tác.

    "Ngao ngao ngao ngao ngao ngao! Tiểu Phấn Hồng!"

    Đã trước tiên chỉnh âm thanh liên lạc giữa mình và Yến Lạc đến thấp nhất, Tiểu Phấn Hồng sâu kín thở dài một hơi, nó liền biết sẽ là như thế này.

    "Ký chủ thân ái, vừa rồi có thể chỉ là hư chiêu, những sương đen đó là đi về hướng Huyền Hoa tông bên kia."

    A, như vậy a, nhưng cô hoàn toàn không muốn đi ra ngoài a a a a.

    Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, Yến Lạc hiển nhiên còn không có phục hồi tinh thần lại, thở dài một hơi, vẫn phải động đậy thân mình.

    Chẳng qua vẫn là chậm một bước, nơi ở của Huyền Hoa tông cách chỗ của cô hơi xa, càng đừng nói sương mù màu đen này giống như mẫn cảm nhận ra năng lực của Yến Lạc tuy mạnh, nhưng đối với mấy thứ này lại có một chút không muốn đụng vào.

    Nhìn máu tươi đầy đất, thân mình Yến Lạc khẽ run lên, mày nhăn lại.

    "Tiểu Phấn Hồng, còn người nào sống sót không?"

    "Hình như Sùng Lĩnh còn có một hơi thở, những người khác đã không có."

    Yến Lạc bước nhanh lại, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Sùng Lĩnh, còn không quên tiếp tục dò hỏi, ' Bên chỗ Vân Trạch thế nào?'

    "Bên kia không có vấn đề gì."

    Tiểu Phấn Hồng tinh tế rà quét một lần, chợt mở miệng, ' Ký chủ thân ái, cẩn thận, nó tới.'

    Một cổ hơi thở màu đen từ bên cạnh cửa sổ vụt ra, thanh âm cửa sổ bằng gỗ rách nát hỗn loạn tiếng gió ong ong, thẳng tắp đánh úp về phía Yến Lạc.

    Trong tay Yến Lạc nắm chặt chuôi quạt xếp, linh lực quanh thân chấn động, linh lực cường đại của Yến Lạc làm sương đen có chút kiêng kị, đánh lén không trúng, lập tức rút lui như thủy triều.

    Này phỏng chừng chính là đám ma khí quan trọng nhất trong ma quật kia, không thể buông tha.

    Đôi mắt Yến Lạc híp lại, cũng bất chấp linh lực có chút hư không, nhấc chân đuổi theo.

    Sắc trời đã sớm đen thui một mảnh, Yến Lạc nuốt một ngụm nước miếng, lại vẫn gắt gao đi theo hướng sương đen kia chạy trốn.

    Đại khái theo một đoạn đường, tới vùng hoang vu, chung quanh tất cả đều là cánh rừng, loáng thoáng tựa hồ có âm thanh quỷ khóc, làm người sởn tóc gáy.

    Yến Lạc dừng một chút, ánh mắt kiên định vọt vào.

    Tiểu Phấn Hồng rốt cuộc vẫn không thể nhịn được nữa tắt đi trò chuyện cùng Yến Lạc.

    Nguyên nhân không lạ gì nữa, Yến Lạc là vọt vào như vậy --

    "Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe, không thấy không thấy không thấy a a a a QAQ"

    * * *

    Chung quanh chợt an tĩnh xuống, trên đỉnh núi phía trước hiện lên điểm điểm hơi thở màu đen, giống như hình thành một khuôn mặt quỷ giương nanh múa vuốt, kêu thảm nhào về hướng Yến Lạc.

    Yến Lạc cắn răng, quạt xếp trong tay mở ra, linh lực đâm vào ma khí làm Yến Lạc kêu lên một tiếng.

    Tuy rằng linh khí không sung túc như vậy, nhưng rốt cuộc là đã tới gần cảnh giới phi thăng, ở dưới tình huống đối đầu với ma khí cuồn cuộn không ngừng, Yến Lạc vẫn chiếm thế thượng phong.

    Ma khí màu đen kia sợ hãi lui lại, muốn trốn tránh.

    Thừa dịp ma khí màu đen kia lùi lại, Yến Lạc đã bay đến trên đỉnh núi kia, đối với hố sâu không thấy đáy phía dưới kia, cắn răng, linh lực trong tay vận sức chờ phát động.
     
    Last edited: Jun 8, 2024
Trả lời qua Facebook
Loading...