Tiên Hiệp Tam Thập Tam Thiên - Tam Thập Tam Thiên

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Tam thập tam thiên, 13 Tháng ba 2024.

  1. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    62
    Chương 50: Tịnh thế Bạch Liên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Linh sau khi kiểm tra một vòng thân thể của Thập Tam Thiên lúc này mới quay lại nói với Thiên Nguyệt:

    "Thân thể của người này tràn đầy sức sống nhưng thế giới tinh thần và linh hồn thể đã lâm vào nguy kịch nếu không phải có một luồng sức mạnh thần thánh thần bí đang bảo vệ linh hồn e rằng đã sớm chết rồi."

    "Vậy con có cách nào không?"

    Nhìn Bạch Linh Thiên Nguyệt khẩn thiết hỏi tâm trí lại rối như tơ vò.

    Bạch Lĩnh ngẫm nghĩ một lúc lâu không nói gì làm mọi người xung quanh mòn mỏi chờ đợi.

    "Phải dùng một hạt sen của Tịnh Thế Bạch Liên làm thành thuốc mới có hy vọng sống."

    Cả đám người nghe mà không hiểu gì chỉ có Thiên Nguyệt mới rõ ràng trong lòng cô ngay lập tức ra lệnh:

    "Tất cả mọi người trừ Bạch Linh ra đều ra ngoài hết đi."

    Đợi mọi người đều đi hết Thiên Nguyệt thở dài hỏi:

    "Chỉ còn cách này thôi sao?"

    Bạch Linh từ tốn nói:

    "Có là có nhưng sợ là không thể chờ đợi được."

    Thiên Nguyệt không nói gì cả người tỏa ra ánh sáng màu khiết bạch bao trùm cả người cô.

    Khi ánh sáng tản đi Thiên Nguyệt đã hóa thành một đóa hoa sen màu trắng thánh khiết.

    Hai mươi năm trước.

    Trong Phiêu Miễu cung Thiên Nguyệt nhìn đóa hoa sen màu trắng tỏa ra luồng hào quang thánh khiết cao bằng cả người mà thất thần.

    "Có đẹp không?"

    "Đẹp."

    Đang mải mê nhìn ngắm Thiên Nguyệt vô thức trả lời lúc hồi thần lại thì Phiêu Tuyết đã xuất hiện từ lúc nào.

    "Nó là Tịnh Thế Bạch Liên trên thế gian này chỉ duy nhất hai đóa là báu vật chuyên khắc chế lực lượng tà ác. Từ nay cô sẽ phải từ bỏ thân thể xác thịt của mình để hòa linh hồn vào trong sen dùng tịnh thế bạch liên tịnh hóa Minh vương ấn trong người."

    Trở lại hiện tại.

    Từ trên đài sen có chín hạt sen tỏa ra luồng ánh sáng thánh khiết như có thể tịnh hóa mọi ô trọc trên thế gian, một hạt sen bay ra khỏi đài sen trôi nổi trên không trung cùng lúc Thiên Nguyệt cũng trở về hình người cả người uể oải quỵ một chân dưới đất.

    Bạch Linh vội vàng chạy lại nâng lên trên khuôn mặt lạnh như băng kia hiếm thấy một tia xúc động:

    "Tại sao? Một hạt bạch liên bằng tương đương trăm năm tuổi thọ của dì đó."

    Thiên Nguyệt mỉm cười, trên nét mặt sau lớp mặt nạ xuất hiện nét hiền dịu của người mẹ nhìn Thập Tam Thiên khẻ nói:

    "Khi nào có con rồi con sẽ hiểu thôi."

    Bạch Linh không nói gì cô nhận lấy hạt sen vận pháp lực hòa tan thành bột phấn đưa vào miệng Thập Tam Thiên.

    Trong thế giới tinh thần của Thập Tam Thiên một luồng ánh sáng màu trắng đi vào linh hồn của cậu, chữa trị linh hồn từ trong ra ngoài, cùng lúc đó vô số những mảnh vỡ ký ức của Hắc Ương tiên đế cũng lần lượt bị thứ ánh sáng kia tịnh hóa rồi dung nhập vào linh hồn của cậu.

    Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua ba ngày.

    "Dì Nguyệt người cứ nghỉ ngơi đi để con trông chừng cho."

    Giọng của Bạch Linh vẫn lạnh lùng nhưng bên trong ngữ điệu đã nhu hòa đi nhiều, trong thâm tâm cô cực kỳ bài xích cuộc hôn nhân do cha cô và người phụ nữ này sắp đặt bởi từ sâu thẳm trong tim cô đã được một hình bóng vĩ ngạn chiếm lĩnh từ lâu nhưng từ hành động ba ngày trước đã làm cô có cái nhìn thiện cảm hơn với Thiên Nguyệt.

    "Không sao đâu ta có thể chịu được, nhưng sao lâu vậy Lân nhi vẫn chưa tỉnh."

    "Linh hồn cậu ta đã chuyển biến tốt hơn nhưng còn phải dung hợp những mảnh vỡ linh hồn của một cường giả xa lạ nên cần phải có thời gian."

    Thiên Nguyệt không nói gì nữa cô chỉ yên lặng nhìn khuôn mặt của đứa con của mình mà trong tim chất chứa bao cảm xúc bây giờ mọi âm mưu quỷ kế, cơ đồ đại nghiệp thậm chí là quốc gia dân tộc đã không còn quan trọng nữa rồi.

    Đang lúc cả hai người phụ nữ đang đắm chìm vào thế giới của mình thì trên giường Thập Tam Thiên thân hình hơi cử động một lúc sau cậu từ từ mở hai mắt ra nhìn thấy hai người phụ nữ một người quen thuộc một người xa lạ làm cậu giật nảy mình.

    Thiên Nguyệt vừa thấy đã không kiềm nổi nước mắt lao tới ôm chầm lấy cậu miệng thều thào trong cơn nấc nghẹn:

    "Lân nhi.. Lân.. nhi.. con tỉnh lại rồi."

    Thập Tam Thiên cả người như phát mộng trong lòng đang tự hỏi thì có cảm giác như ngạt thở cậu vội giảy dụa ra khỏi vòng tay đó mà không sao làm được nghẹn đến mặt đỏ bừng lên muốn nói mà không ra hơi.

    "Dì Nguyệt cậu ta vừa mới tỉnh lại cẩn thận dì ôm siết quá cậu ta chết thật đó."

    Nghe tiếng nhắc nhở từ phía sau Thiên Nguyệt lúc này mới hoàn hồn lại vội vàng buông Thập Tam Thiên ra lấy tay sờ mặt, kiểm tra thân thể cậu vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:

    "Lân nhi con không sao chứ? Có làm con đau chỗ nào không? Cho mẹ xin lỗi."

    Từ mẹ vừa vang lên Thập Tam Thiên như hóa đá bắt đầu hoài nghi nhân sinh mình ngoài mẹ ở trái đất tới thế giới này thì có mẹ mới là Trương Xuân Hoa nay lại thêm người mẹ này nữa sao? Nếu không phải cậu biết người phụ nữ này đã ép cậu ăn khống hồn trùng này thì e là cậu còn tưởng mình lại xuyên việt lần nữa chứ.

    Nhân sinh như trò đùa, liệu rằng Thập Tam Thiên sẽ có cuộc sống thế nào khi có tới ba người mẹ đây muốn biết như thế nào hồi sau sẽ rõ.
     
  2. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    62
    Chương 51: Ba mươi ba thiên tộc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuở sơ khai, khi thiên đạo mới hình thành tạo dựng nên các pháp tắc và đại đạo hình thành nên vũ trụ; các đại đạo nhờ thiên đạo chi lực hình thành ba ngàn ma thần còn pháp tắc thì tập hợp lại hình thành ba mươi ba thiên là những vùng thiên địa tồn tại bên ngoài vũ trụ.

    Hàng tỷ năm trôi qua ba ngàn ma thần hình thành linh trí ngày đêm tranh đấu với nhau làm cả vũ trụ sơ khai đứng trước bờ vực hủy diệt thì "Hằng Cổ" xuất hiện sử dụng đại thần thông tiêu diệt ba ngàn ma thần dùng thân xác của ma thần định địa, thủy, hỏa, phong tạo nên ba ngàn đại thiên thế giới rồi các phân chi của ma thần tan rã phân tán ra chung quanh hình thành nên các trung thiên và tiểu thiên thế giới.

    Ba mươi ba thiên sau hàng tỷ năm bên trong các thiên cũng hình thành nên các tiên thiên thần linh nắm giữ các loại chí cao pháp tắc. Các tiên thiên thần linh sinh sôi hậu đại của mình bên trong ba mươi ba thiên tạo thành ba mươi ba thiên tộc điều khiển và vận hành pháp tắc của vũ trụ.

    Thập Tam Thiên từ trong nhập định tỉnh lại, cậu thở một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh.

    Đã một ngày trôi qua lượng thông tin mà cậu phải tiếp nhận thật sự quá nhiều.

    Đầu tiên là việc cậu trở thành con trai của Thiên Nguyệt trưởng công chúa của Thiên Nam quốc khiến cậu rất có áp lực cùng với trách nhiệm với quốc gia này cũng như quan hệ của cậu và Thiên Nguyệt khó có thể so sánh với Trương Xuân Hoa người mà cậu gắn bó từ khi đến thế giới này.

    Thứ hai là những mảnh ký ức của Hắc ương tiên đế ngoại trừ cách tu luyện Hắc Ám thiên là công pháp chí cao của Hắc Ám Thiên tộc chỉ có các đời tộc trưởng mới có thể tu luyện cùng với một đống ký ức lộn xộn thì nó chẳng có bao nhiêu ích lợi với cậu.

    Hắc Ương tiên đế vốn chỉ là một chi thứ của Hắc Ám thiên tộc một trong ba mươi ba thiên tộc do không có thiên phú trở thành thần cảnh mà bị cho đi quản lý một trung thiên thế giới trở thành thổ hoàng đế một phương.

    Điều mà Thập Tam Thiên muốn biết nhất là về chí tôn mệnh cách và lý do tại sao lão lại làm hại mình thì trong đống ký ức đó lại hoàn toàn không có.

    "Reng, reng.."

    Đang suy nghĩ lung tung thì bất ngờ vang lên tiếng chuông cửa làm Thập Tam Thiên trở lại thực tại cũng làm cậu bó tay đây rõ ràng là thế giới tu tiên mà lại còn cả những thứ hiện đại xen lẫn vào nữa làm cậu không biết mình đang ở đâu?

    Đi ra mở cửa phòng thì thấy Thiên Nguyệt đứng ngoài phòng đang bưng một cái bát lớn đang tỏa ra mùi thơm nứt mũi làm Thập Tam Thiên bụng đói kêu vang.

    Hai người đứng nhìn nhau không nói lời nào làm không khí cực kỳ gượng gạo.

    "Mời. M.. ẹ vào."

    Nghe tiếng mẹ có phần hơi miễn cưỡng đó làm Thiên Nguyệt hai mắt phát sáng mặt nở nụ cười hạnh phúc.

    Nhìn Thiên Nguyệt không đeo mặt nạ mà lại nở nụ cười đầy tình mẫu tử đó làm Thập Tam Thiên cũng bắt đầu thay đổi thái độ với cô cậu nhanh chóng tránh qua một bên để Thiên Nguyệt đi vào.

    Đặt canh lên bàn Thiên Nguyệt nhìn ngắm con trai mình giọng đầy ân cần nói:

    "Con ăn đi cho nóng đây là canh nhân sâm hầm với thịt long tượng cực kỳ bổ dưỡng đó."

    Thập Tam Thiên nhìn Thiên Nguyệt hồi lâu mới nói ra điều mà cậu muốn biết từ lâu:

    "Con thật sự là con của ngài sao? Người không lừa con đó chứ?"

    Nhìn vẻ sốt ruột của con trai Thiên Nguyệt cảm thấy vui vẻ vô cùng cố ý muốn chọc cậu nên hỏi ngược lại:

    "Thì không lẽ con chui ra từ hòn đá nào sao?"

    Nhìn vẻ mặt mất hết kiêng nhẫn của Thập Tam Thiên khiến Thiên Nguyệt chỉ đành thu lại vẻ trêu chọc bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện suốt hai mươi năm qua từ lúc Vu thần giáo xâm phạm đến lúc cô bị đưa vào truyền thừa cùng lưu lạc ở Huyền Thiên giới..

    Sau khi nghe xong câu chuyện mặt của Thập Tam Thiên dại ra đến ba giây mới bật thốt lên đúng một câu:

    "Đây là tiểu thuyết màu chó nào vậy? Mình trở thành nhân vật chính của tên tác giả vô lương nào chắc."

    "Hì hì mấy người Thiên Lang quốc tới đây nghe nói cũng có tiểu thuyết gia đó con có muốn gặp không?"

    Thập Tam Thiên không còn nói gì với người mẹ mới này trong đầu cậu lại tràn ra một đống nghi vấn.

    Các nhân vật trong thần thoại như Tiên Dung công chúa lại xuất hiện ở đây để tiêu diệt ma chủng rồi để lại truyền thừa. Cậu thì được Long Quân truyền đạo rồi còn cả Phiêu Miễu cung thần bí cùng với thời không thú nữa.

    "Con ra đời cách đây hai mươi năm nhưng gia đình Thập Tứ lại nhặt được con từ mười sáu năm trước. Ta cũng thấy lạ là tại sao Phiêu Tuyết cung chủ phải làm như vậy?"

    Trong đầu Thập Tam Thiên chỉ còn một dấu chấm hỏi to đùng nhưng vốn là người lạc quan cậu cũng không thèm quan tâm nữa cậu động viên lại Thiên Nguyệt nói:

    "Mẹ Nguyệt cứ an tâm đi rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi mà."

    "Cốc. Úi da."

    Đang nói cậu bị dính ngay một đòn ký đầu cùng lời nói đầy chua chua:

    "Là mẹ thì là mẹ làm gì thêm từ Nguyệt từ nay chỉ có ta mới là mẹ con."

    Một mê đã cởi, mê khác lại lên đâu mới là sự thật liệu thân thế của Thập Tam Thiên còn bao nhiêu điều bí ẩn? Muốn biết thế nào hồi sao sẽ rõ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2024
  3. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    62
    Chương 52: 20 năm nuôi binh dùng trong 1 ngày

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tiêu diệt xong bát nhân sâm hầm với thịt long tượng đầy yêu thương của Thiên Nguyệt Thập Tam Thiên bắt đầu hỏi về những thắc mắc của mình:

    "Mẹ, nếu người đã tiếp thu truyền thừa của Tiên Dung công chúa thì người đã trở nên rất mạnh mới đúng?"

    "Ừ, thì tu vi của mẹ ở vào độ kiếp kỳ mà thôi."

    Nghe hai từ mà thôi đó Thập Tam Thiên hết nói; phải biết đó là đã cách một bước vào tiên nhân cảnh đó.

    "Vậy sao mẹ không một lần tiêu diệt Vu thần giáo luôn?"

    Thiên Nguyệt vẻ mặt đâm chiêu nhìn đứa con mà than thở:

    "Cả đời ta anh minh ai dè lại sinh ra một đứa con ngốc."

    Thập Tam Thiên nghe mà muốn tức ói máu không phải trong các tiểu thuyết tiên hiệp thì cường giả vi tôn thực lực là trên hết sao? Không phải cứ kẻ nào mạnh ra sân càn quét một lượt là quân địch tan rã à?

    Thấy đứa con vốn thông minh nay lại ngốc một cách đáng yêu như vậy làm Thiên Nguyệt phì cười bắt đầu phân tích cho cậu hiểu.

    Thứ nhất, Vu thần giáo ở Vi Nguyên giới chỉ là một phân bộ nhỏ đứng đầu chỉ có tiên thiên cảnh nhưng đứng phía sau nó là cả một đại thiên thế giới có cường giả thần cảnh tọa trấn; Thiên Nguyệt phải đảm bảo rằng khi cô hành động sẽ không dẫn cả đám thần tiên kéo đến san bằng Vi Nguyên giới nên hai mươi năm qua cô đã chuẩn bị xong thủ đoạn làm Vu thần giáo ở đại thiên thế giới không hay không biết.

    Thứ hai, giữa các thế lực lớn cấp độ đại thiên thế giới có xây dựng các truyền tống trận cỡ lớn có thể tùy ý qua lại các thế giới; nên hai mươi năm qua cô đã phải đi khắp một lượt Vi Nguyên giới để tìm ra các truyền tống trận của Vu thần giáo, trời không phụ lòng người cô cuối cùng cũng tìm ra năm truyền tống trận của Vu thần giáo phân biệt ở bốn nước và tổng bộ Vu thần giáo tại thâm uyên đại hạp cốc, rồi phải bố trí nhân thủ cùng lúc phá bỏ truyền tống trận đảm bảo không có cá lọt lưới.

    Thứ ba, trong hai mươi năm qua đã có rất nhiều kẻ đã âm thầm cấu kết với Vu thần giáo vì quyền lực của mình bán rẻ dân tộc mình, cô muốn một lưới hốt gọn bọn chúng làm trong sạch Vi Nguyên giới.

    "Cuối cùng là phải giải thoát cho bách tính khỏi cảnh lầm than để họ tỉnh ngộ không còn bị cái thứ tín ngưỡng độc hại của Vu thần giáo đầu độc nữa."

    Nói xong câu cuối cùng trong hai mắt cô đã tràn ra từng giọt nước mắt hồi nào không hay? Cũng vì những người dân vô tội đó cô nên mới phải nhẫn nhịn hai mươi năm dài đằng đẳng như vậy.

    Thập Tam Thiên nhìn người phụ nữ trước mắt là mẹ của mình đang âm thầm chịu đựng hơn hai mươi năm chỉ để giải phóng dân tộc, giải phóng đất nước này làm cậu âm thầm cảm động cùng bội phục. Cậu bước tới lấy tay lau nhẹ những giọt nước mắt đó nói với giọng kiên định:

    "Mẹ, người hãy cho con giúp người một tay đi."

    Thiên Nguyệt đang muốn nói gì thêm nhưng Thâp Tam Thiên xua tay ngăn lại nói tiếp:

    "Con do mẹ sinh ra cũng là người Thiên Nam mang dòng máu Thiên Nam, là con cháu của cha Long Quân và mẹ Âu Cơ há lại là kẻ hèn yếu chịu nhìn đất nước mình và dân tộc mình bị giặc ngoại xâm."

    Nghe được những lời hùng hồn đó làm Thiên Nguyệt cảm động, cô cũng là người quyết đoán lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cậu.

    Tối đó cả hai mẹ con cùng thức thâu đêm bàn bạc kế sách cũng như liệu định từng bước sách lược cho trận chiến quyết định vận mệnh đất nước này.

    Khi trời sáng cả hai đã bắt đầu thấm mệt thì Thập Tam Thiên nhớ ra chuyện của Niệm nhi bèn đem ra hỏi Thiên Nguyệt.

    Cô nhìn cậu rồi như có điều gì đó muốn nói rồi thôi, giả vờ gật đầu cô đáp lại:

    "Chuyện này ta sẽ sai Lăng Tiếu chú ý hơn."

    Thập Tam Thiên hơi nghi hoặc vì thần thái hơi thiếu tự nhiên của cô nhưng nghĩ chắc do cô mệt nên thôi. Cậu hỏi sang chuyện khác:

    "Mẹ, hai người Phượng Đăng Thiên và Hổ Khiếu Thiên bọn nó đâu rồi? Từ lúc tỉnh lại chỉ gặp chúng một lần mà thôi."

    "Bọn chúng đi tập luyện rồi, chúng nói vì mình quá yếu mà làm con phải chịu khổ nên sau khi con tỉnh đã điên cuồng tu luyện để trở nên mạnh hơn."

    Thập Tam Thiên hai mắt hơi cay, cậu tặc lưỡi lẩm bẩm "Cái bọn này." rồi mặc kệ sự mệt mỏi của bản thân lập tức lao tới phòng luyện tập.

    Nhìn bóng lưng của con trai trong đôi mắt của Thiên Nguyệt vừa vui mừng cũng vừa lo lắng lại có hổ thẹn thập phần phức tạp.

    Hai mươi năm mưu tính cho dân tộc, cho đất nước liệu Thiên Nguyệt có thành công, liệu Thập Tam Thiên sẽ đối mặt thế nào trước một thời thế đầy biến động? Muốn biết như thế nào hồi sau sẽ rõ.
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng năm 2024
  4. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    62
    Chương 53: Tỉ thí (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Lan nhi tha mạng, tha mạng.."

    Đang trên đường đi đến phòng luyện tập Thập Tam Thiên bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phượng Đăng Thiên vang lên ở thao trường bên cạnh làm cậu cảm thấy lo lắng.

    "Vèo."

    Tốc độ của cậu đột nhiên tăng lên gấp đôi để lại một chuỗi tàn ảnh.

    Đập vào mắt Thập Tam Thiên là một thao trường rộng lớn bằng một sân bóng đá, lúc này trên thao trường đang tập hợp hàng trăm thanh thiếu niên cầm các loại binh khí bằng gỗ, cả đám đang vây quanh thành một vòng tròn to lớn.

    Trung tâm vòng tròn Phượng Đăng Thiên đang bị một thiếu nữ đè trên thân nhổ từng chiếc lông, còn con phượng hoàng này vừa giảy dụa, vừa khóc lóc mà Thập Tam Thiên còn nghe được hình như trong tiếng khóc lại có cảm giác thoải mái.

    "Không lẽ con chim này có tính thích bị ngược?"

    Đang miên man suy nghĩ Thập Tam Thiên cũng bất chấp tất cả nhảy vào vòng tròn thét lớn:

    "Dừng tay!"

    Tiếng thét giống như tiếng hổ rống tạo ra làn sóng âm làm người khác sợ hãi bịt chặt hai tai cũng làm Trần Hải Lan dừng lại, cô bắt đầu đánh giá chàng thiếu niên trước mắt.

    "Là Tam Thiên, Tam Thiên."

    "Là vị Tam Thiên đánh bại Bạch lão đó."

    "Tam Thiên là ai?"

    Một loạt tiếng hô to gọi nhỏ vang lên, ai nấy đều tập trung vào cậu thiếu niên vừa phát ra tiếng vang đó.

    Bị mọi người chú mục lúc này Thập Tam Thiên mới chú ý tới những người ở đây có cả người quen của mình nào là Trương Đại Hổ, Trần Hải Lâm, anh em huynh đệ hội, Bạch Sùng Văn.. còn lại cậu đều không nhận ra ai nhưng có thể thấy họ đều là thanh thiếu niên tuổi từ mười bốn đến mười tám tuổi.

    Điều mà Thập Tam Thiên không hiểu là những thiếu niên này ngoại trừ người Thiên Nam có ngoại hình giống người Á Đông ra thì còn có cả người giống người châu Âu, châu Phi nữa.

    "Cậu vừa bảo tôi dừng tay?"

    Giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo vang lên làm Thập Tam Thiên hơi rùng mình nhưng cậu vẫn gật đầu với cô, lời nói của Thập Tam Thiên rõ to vang lên khắp thao trường:

    "Không sai, muốn đánh thì đánh với ta hãy bỏ qua cho Đăng Thiên đi."

    Trần Hải Lan không đáp lại cậu mà nhìn con chim nhếch nhác dưới thân dáng vẻ ngạc nhiên hỏi:

    "Lão Phượng, mới xa nhà mấy ngày không những ngươi có bạn mới mà còn có bạn thân nữa nhỉ?"

    "Tiểu Lan nhi tha mạng, sau này Phượng gia không dám nữa."

    "A.."

    Đang nói thì một cơn đau đớn từ sau lưng vang lên làm Phượng gia của chúng ta la lên thất thanh.

    Cùng lúc đó một bàn tay to nhanh như chớp thò ra muốn tóm Phượng Tam Thiên ra nhưng lại bị một bàn tay khác nhỏ nhắn hơn cản lại. Trên bàn tay to phát ra nhiệt lượng kinh người phát ra ánh sáng vàng nhưng bị một luồng chân khí băng lãnh từ bàn tay nhỏ hơn cản lại, cả hai bàn tay va chạm trong giây lát phát ra tiếng "tư tư" làm người khác gợn người.

    Chủ nhân bàn tay to chính là Thập Tam Thiên; kể từ khi ký khế ước sinh tử với một phượng một hổ cậu cũng học được thiên đạo thần thông của cả hai thú gồm phượng vũ của Phượng Đăng Thiên cùng hổ khiếu và pháp thiên tượng địa của Hổ Khiếu Thiên.

    "Chân khí? Không giống, sao nó giống với chiêu của con chim này vậy?"

    "Dừng tay."

    Đang trầm tư tự hỏi thì hai tiếng kêu cùng lúc vang lên làm cả Thập Tam Thiên và Trần Hải Lan cảm thấy kỳ quái.

    Tiếng kêu thứ nhất là của Trần Hải Lâm còn hiểu được còn tiếng kêu thứ hai lại là của Bạch Sùng Văn thì lại làm mọi người khó hiểu.

    Bị mọi người nhìn chầm chầm Bạch Sùng Văn cả thân thể to lớn hơi lui lại phía sau mặt đỏ lên làm ai nấy đều hiểu nguyên do trong đó mà âm thầm cười trộm.

    Trần Hải Lan không thèm nhìn Bạch Sùng Văn chỉ nhìn Trần Hải Lâm với ánh nhìn lạnh lùng không nói gì nhưng vẫn buông Phượng Đăng Thiên ra.

    Cô đi tới một giá binh khí lấy ra một cây thương gỗ chỉ vào Thập Tam Thiên nói:

    "Nếu ngươi muốn bảo vệ bạn của mình thì tỉ thí đi."

    "Hải Lan, con đừng quá đáng, Tam Thiên mới luyện thể còn con đã là chân khí cảnh hậu kỳ rồi."

    Nghe Trần Hải Lâm nói vậy cả đám người xôn xao vì thông qua đám người huynh đệ hội ai cũng biết Thập Tam Thiên là người đã đánh bại Bạch lão có tu vi tiên thiên cảnh.

    "Xì, chỉ là nhờ hai con thú hỗ trợ mà thôi."

    Trong đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao đủ loại dè biểu còn người trong cuộc bị bàn tán kia lại vô cùng bình tĩnh.

    Thập Tam Thiên biết rất rõ cân lượng của mình, sau khi ký khế ước cậu nhờ huyết mạch của hai thú mà đột phá lên tới luyện tạng cảnh đỉnh phong, nhưng muốn chống lại chân khí hậu kỳ chỉ có thể dùng hết thủ đoạn may ra có đường thắng.

    Cậu đi tới giá binh khí lấy ra một cây mộc côn bãi ra tư thế chiến đấu nói với Trần Hải Lan:

    "Xin mời cô nương chỉ giáo."

    "Oa.."

    Cả thao trường tỏ ra phấn khích vô cùng, chẳng mấy chốc bầu không khí đã bị hâm nóng trở lại.

    Là cường giả há lại sợ chiến, vì bạn hữu xả thân mà ra. Muốn biết diễn biến cuộc chiến này thế nào? Hồi sau sẽ rõ.
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng sáu 2024
  5. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    62
    Chương 54: Tỉ thí (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thao trường, căn cứ dưới lòng đất.

    Thập Tam Thiên và Trần Hải Lan đứng song song nhìn nhau bất động, bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.

    Đột nhiên Trần Hải Lan động, động như sấm chớp chỉ trong ba giây mũi thương đã sát gần tay cầm côn của Thập Tam Thiên muốn một thương tước vũ khí.

    Khi Trần Hải Lan đến gần, theo bản năng cảnh báo nguy hiểm cậu lập tức lui lại hoành côn đón đỡ trường thương.

    "Đùng."

    Tiếng vang thật lớn từ hai thanh binh khí gỗ vang lên, cả hai đều lui về sau mấy bước làm khán giả được một phen kinh ngạc.

    Từ trong góc tối Thiên Nguyệt nhìn con trai mình đầy tự hào nói với Bạch Tự Tại bên cạnh:

    "Lão Bạch thấy thế nào? Tam Thiên xứng đáng là con rể lão chứ? Hầy, phải tìm cho nó một công pháp tốt mới được."

    Bạch Tự Tại nhìn vị chủ thượng của mình đang nói chuyện với mình mà đôi mắt không rời khỏi thân ảnh ở dưới sàn đấu làm lão thật bất đắc dĩ cùng cảm thán trong lòng "thương thay tấm lòng của cha mẹ mà."

    "Bẩm chủ thượng, về chuyện của huyết tu la.."

    Vừa nghe đến huyết tu la Thiên Nguyệt trên khuôn mặt sau lớp mặt nạ bỗng lạnh lại, không khí xung quanh như bị đông cứng làm Bạch Tự Tại tự khắc im lặng.

    "Chuyện này ngươi tốt nhất nên giữ miệng cho tốt."

    Dưới sân đấu, sau đòn đầu tiên thất bại Trần Hải Lan liên tiếp đâm ra hàng trăm mũi thương, từng đạo thương ảnh làm người khác hoa cả mắt.

    Thập Tam Thiên thấy vậy bèn học theo Tôn đại thánh bắt đầu xoay côn gỗ đánh ra các mũi thương.

    Ngay lúc này Trần Hải Lan liền biến chiêu, mũi thương đâm mạnh vào trong trung tâm vòng xoáy.



    "Rắc."

    Mũi thương xuyên phá côn gỗ làm các khán giả òa lên, vậy là thắng bại sắp phân sao?

    Thập Tam Thiên không nóng vội, khi mũi thương sắp kề thân cậu nhanh chóng buông côn gỗ dùng hai tay bắt lấy cán thương.

    "Xèo, xèo."

    Hỏa vũ phát động trên bàn tay, hai tay cậu phát ra ánh sáng đỏ rực, nhiệt độ cực cao làm cán thương nhanh chóng tan chảy làm cả thao trường lại ồ lên kinh ngạc lần nữa.

    Trần Hải Lan nhìn cán thương gãy đoạn trong tay rồi liền vứt đi, cô nhìn Thập Tam Thiên với ánh mắt khâm phục nói:

    "Khá lắm, dù ta chưa dùng chân khí nhưng cậu đánh tới giờ đã rất khá. Làm nóng người xong rồi giờ chính thức vào trận thôi."

    Cả đám người vây xem đều náo động lên, đây chỉ mới là làm nóng thôi sao? Vậy Thập Tam Thiên sắp thua?

    "Từ lúc chiến đấu tới giờ Trần Hải Lan chưa dùng chân khí, Thập Tam Thiên chỉ là luyện thể cảnh nên cậu ta thua chắc."

    Trong đám người có người tỏ ra hiểu biết bắt đầu tán dóc làm những người chưa vào chân khí cảnh bắt đầu hiếu kỳ. Chân khí cảnh có thủ đoạn gì đây?

    Trong sân, cả người Trần Hải Lan bắt đầu lạnh dần, hơi lạnh lan tỏa xung quanh cùng với những làn gió xoáy xung quanh cô làm các khán giả lại một phen kinh ngạc.

    "Là băng cùng phong chân khí, song thuộc tính chân khí."

    Có người hiểu biết liền kinh hô lên.

    Sau khi luyện thể cảnh võ giả bắt đầu lĩnh ngộ về khí, từ tạng khí của bản thân kết hợp với lĩnh ngộ về khí của tự nhiên hình thành các loại thuộc tính như băng, hỏa, phong, lôi..

    "Chà, con bé Hải Lan này thiên phú không tệ."

    Bạch Tự Tại nhìn xuống sàn đấu cũng hiểu Thiên Nguyệt vì sao phải cảm thán, tuy rằng võ giả chỉ tu luyện tới tiên thiên cảnh nhưng sức chiến đấu đã mạnh phi thường huống hồ lại lĩnh ngộ hai thuộc tính chân khí.

    "Đáng tiếc, võ đạo thế gia bị đoạn truyền thừa nếu không võ đạo sẽ không suy tàn như hôm nay."

    Lời của Bạch Tự Tại làm Thiên Nguyệt hiếu kỳ nhưng đang bận tâm con trai nên coi như thôi.

    Dưới sân Thập Tam Thiên hai quả đấm nắm chặt ép chặt hai bên, hai chân hình mã bộ, làn da đỏ rực, xung quanh cậu nhiệt độ tăng cao như muốn tan chảy.

    "Hình như là thức khởi đầu của Ly Hỏa Phần Thiên quyền? Nhưng tạng khí này cũng quá dày đặc rồi chứ? Người thường ai lại có tạng khí làm xung quanh như nóng chảy."

    Có người hiếu kỳ bắt đầu nói ra làm đám đông bắt đầu nghị luận ầm ĩ còn những người quen biết hai người trên sân chỉ cảm thấy lo lắng.

    Thật ra mọi người ở đây ngoài trừ Phượng Đăng Thiên ra thì không ai rõ ràng, đây là ly hỏa phần thiên quyền kết hợp với Phượng vũ thần thông, cùng thuộc tính hỏa điệp gia khiến tạng khí của Thập Tam Thiên cực kỳ bá đạo không thua gì chân khí.

    Cả thao trường lấy hai người làm trung tâm như băng hỏa lưỡng trọng thiên, làm những người vây xem đều không tự chủ được tản ra nhường lại phần sân khấu cho hai thiên tài này.

    Trần Hải Lan mượn dùng phong chân khí đề cao tốc độ để lại một chuỗi tàn ảnh phóng thắng về phía Thập Tam Thiên, cô vung lên nắm đấm đã kết đầy băng sương của mình về phía Thập Tam Thiên

    Thập Tam Thiên cũng đã tụ thế đủ lập tức vung lên nắm đấm cực nóng lên đáp trả.

    "Đi đùng."

    Hai nắm đấm chạm nhau phát ra tiếng như tiếng sấm làm tất cả khán giả phải bịt tai lại.

    Kỳ phùng địch thủ tương phùng, một đường đi tới dũng giả thắng, ai rồi sẽ vấn đỉnh thương thiên? Muốn biết thế nào? Hồi sau sẽ rõ.
     
  6. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    62
    Chương 55: Tỉ thí (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đùng."

    Một tiếng nổ vang lên, cả thao trường như bị một trận động đất nhẹ, từng đám khói sinh ra khi cực hàn và cực nhiệt va chạm làm trung tâm nơi Thập Tam Thiên và Trần Hải Lan giao thủ tràn đầy sương khói bốc lên làm người xung quanh không ai thấy rõ.

    "Ầm, đùng, ầm.."

    Bên trong vang lên từng tiếng va chạm trầm đục đan xen làm mọi người thập phần tò mò.

    Khi lớp khói tan đi mọi người mới thấy rõ bên trong.

    Thập Tam Thiên với phần thiên liệt viêm quyền từng quyền khí thế bừng bừng như ngọn lửa đang thiêu đốt, từng quyền tấn mãnh chỉ công không thủ.

    Trần Hải Lan ra quyền sắc bén, bộ pháp nhanh như gió hóa giải từng đạo hỏa quyền nóng bỏng.

    Tốc độ hai người cực nhanh khiến đa số người không nhìn thấy rõ từng cử động của họ, chỉ một số ít cường giả mới quan sát được rõ ràng diễn biến trong đó.

    "Hầy, Tam Thiên sắp thua rồi, quyền pháp của nó tấn mãnh nhưng đều bị bộ pháp của Hải Lan né được, càng đánh lâu tất bại thôi."

    Ở một góc quan sát Thiên Nguyệt thở dài đầy tiếc nuối nói.

    Bạch Tự Tại nhìn mà chẳng nói được gì, cái nhà này toàn quái vật thôi.

    Theo sự quen biết của ông với Thập Tam Thiên từ lúc không biết tu luyện là gì tới giờ mới hơn tháng mà đã giao thủ ngang với Trần Hải Lan một thiên tài võ đạo, vậy thiên phú chiến đấu của vị thiếu chủ này phải kinh người tới mức nào.

    "Ầm."

    Sau một pha tấn công không thành bị lộ sơ hở Thập Tam Thiên bị Trần Hải Lan đánh mạnh một chưởng lui ra hơn ba mét, trên mặt cậu tái nhợt, từng sợi hàn khí bốc lên, khóe miệng dính máu.

    "Trần Hải Lan thắng?"

    Trong đầu mọi người đang nghĩ vậy thì ở trung tâm thao trường Thập Tam Thiên chỉ hơi lắc đầu, từng sợi hàn khí tản đi, cơ thể lại sinh long hoạt hổ lao vào trận đấu tiếp.

    Ai nấy mắt chữ o mồm chữ a mà nhìn. Này là chuyện gì?

    Thời gian hai người giao thủ càng kéo dài thì thể lực của Thập Tam Thiên càng thêm mượt mà, thể lực vẫn tràn đầy dù đã nhiều lần dính đòn đánh của Trần Hải Lan, tần suất phản đòn lại càng lúc càng nhiều.

    "Tiểu Lan nhi lần này ăn thiệt rồi, he, he.."

    Nhìn nụ cười nham hiểm của Phượng Đăng Thiên làm mọi người ở đây sởn tóc gáy. Ở đây không ai rõ hơn nó, vì cả nó, Thập Tam Thiên và Hổ Khiếu Thiên cùng ký khế ước sinh tử nên nếu một trong ba người ai bị thương hay chết thì cũng sẽ bị tương tự. Nhưng khi sinh mệnh lực của nhau liên kết cùng nhau có thể hỗ trợ và chia sẻ cho nhau.

    Trong sân Trần Hải Lan nhìn như chỉ đánh với một người lại đang phải chống lại sức của ba người nên nếu nói sức bền thì Thập Tam Thiên chiếm ưu thế cực lớn.

    Hơn hai giờ trôi qua, sau khi tách ra với Thập Tam Thiên Trần Hải Lan thở ra từng hơi nặng nhọc còn cậu thì vẫn tràn đầy sức lực làm cô chỉ tuôn ra hai chữ: "Quái vật."

    Đang muốn tiến công tiếp, đột nhiên Thập Tam Thiên cảm thấy nguy hiểm tột độ, cậu cảnh giác nhìn kỹ đấu thủ của mình.

    Trên tay Trần Hải Lan đang cầm một cây băng thương cùng mặc trên mình một bộ phong giáp, băng và phong hòa quyện vào nhau tạo cảm giác cho người xem một cảm giác như cô đã trở thành một nữ chiến thần nơi băng thiên tuyết địa.

    "Chân khí hóa hình? Hải Lan thật là yêu nghiệt mà."

    Thiên Nguyệt bật thốt lên, cô rất rõ ràng để chân khí hóa hình cần thiên phú không chưa đủ còn cần rất nhiều điều kiện mới có thể đạt được.

    Chân khí vốn sinh ra do tạng khí trong cơ thể cùng khí tự nhiên trong thiên địa mà sinh ra, khí tự nhiên nhập vào thể thông qua ngũ tạng lục phủ, theo kinh mạch vào đan điền rồi dựa vào ý chí lực điều khiển theo lộ tuyến phát ra ngoài cơ thể.

    Muốn khí hóa hình theo ý mình cần lĩnh ngộ khí tự nhiên đó như chính bản năng của mình như cá bơi trong nước, chim bay ngoài trời vậy.

    Quá trình lĩnh ngộ phải đặt bản thân trong hoàn cảnh đó, tự thân trải qua hoặc có thiên tài địa bảo, huyết mạch tưng ứng mới có thể ngộ.

    Trần Hải Lan nắm trong tay băng phong trường thương tốc độ như gió lao tới, từng thương như gió lốc, khí băng hàn tỏa ra làm không gian như đông cứng lại. Rõ ràng sức mạnh, tốc độ, sự phá hoại của chân khí được nâng cao lên gấp mười lần so với lúc trước.

    Thập Tam Thiên liên tiếp trúng thương, vết thương đông cứng lại nhanh chóng bị hàn khí xâm nhập từng bước trì trệ, cậu biết đây đã là lúc phân thắng bại rồi.

    Thiên Nguyệt tập trung toàn bộ tinh thần vào diễn biến trận đấu, nếu đứa con trai này có dấu hiệu nguy hiểm cô cũng bất chấp mà ra tay ngăn cản.

    Trong sân Phượng Đăng Thiên cả người phát sáng, là dấu hiệu cho thấy phượng vũ đã phát động bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra giải cứu.

    Mọi người trong thao trường ai nấy đều hồi hộp chờ đợi kết quả thắng bại trong trận chiến này.

    Bị dồn vào thế khó khiến cả hai đối thủ phải tung ra hết sức, liệu Thập Tam Thiên có vượt qua lần khó khăn này.
     
  7. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    62
    Chương 56: Hắc ám thần thông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thao trường, căn cứ dưới lòng đất.

    Đang lúc mọi người đều nghĩ Trần Hải Lan sắp chiến thắng trận đấu này thì dị biến phát sinh.

    Không gian chiến đấu giữa hai người bỗng nhiên tối sầm lại, trong tầm mắt mỗi người đang xem bỗng xuất hiện một cái lồng tối tăm chu vi khoản năm mét che chắn hoàn toàn tình huống bên trong.

    "Thần thông?"

    Thiên Nguyệt hơi bất ngờ, trong phạm vi thần thức của mình cô không hề cảm thấy sự dao động của chân khí võ giả hay pháp lực của tu tiên giả, mà trên đời này có thể điều động lực lượng tự nhiên một cách vô thanh vô thức như vậy thì ngoài thần thông ra cô chẳng thể nào hiểu được còn có sức mạnh nào khác.

    Trong thao trường, đang mải mê tấn công thì bất ngờ đối thủ biến mất, xung quanh chỉ toàn một màu đen làm Trần Hải Lan hơi bất ngờ, cô tản đi chân khí thương chỉ giữ chân khí giáp trên người phòng hộ nghiêm trận phòng thủ.

    Lúc này Thập Tam Thiên đang đem thần hòa nhập vào bóng tối, bản thân cậu như chú cá bơi lội trong nước vậy có thể đến bất cứ đâu có bóng tối bao phủ.

    Một chiêu này là thần thông trong hắc ám thiên gọi là ám vực có thể phóng thích năng lượng bóng tối ra ngoài thân tạo một lĩnh vực cho bản thân sử dụng. Bên trong lĩnh vực cậu có thể bất cứ ơ đâu trong phạm vi lĩnh vực của mình.

    Thập Tam Thiên âm thầm cảm tạ Hắc Ương tiên đế, nếu không có lão âm thầm tu luyện Hắc Ám thiên cậu cũng không đủ năng lượng bóng tối để sử dụng chiêu này rồi.

    Quan sát hồi lâu thấy Trần Hải Lan vẫn phòng bị không có sơ hở Thập Tam Thiên âm thầm vận sức chạy ra sau lưng cô tung một cú đấm.

    "Hèn hạ!"

    Nghe tiếng gió phía sau Trần Hải Lan giận dữ quay lưng lại đánh mạnh ra sau một quyền tiếp một quyền của Thập Tam Thiên.

    "Đùng."

    Hai quyền đầu va chạm làm cả thao trường lại vang lên tiếng trầm đục làm khán giả nghe thấy mà hổi hộp không biết bên trong như thế nào?

    Lúc này bên trong ám vực tình hình chiến đấu đã thay đổi, Thập Tam Thiên bằng ưu thế thần thông liên tục ra chiêu, các đòn đánh từ mọi phương vị làm Trần Hải Lan phải chật vật đánh trả.

    Sau hơn một giờ chiến đấu, Trần Hải Lan cuối cùng bị đuối sức, cô hét lớn tiếng.

    "Được rồi, ta thua."

    Nghe tiếng hét làm mọi người xung quanh hơi bị bất ngờ. Người thắng lại là Thập Tam Thiên?

    Hắc ám tản đi, Thập Tam Thiên nhìn Trần Hải Lan hỏi:

    "Cô còn sức đánh tại sao lại chịu thua dễ dàng như vậy?"

    Trần Hải Lan nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường nói:

    "Sức lực là dùng đánh với quân thù không hơi đâu tính toán với tiểu nhân."

    Bị một cô gái chỉ mặt tiểu nhân Thập Tam Thiên hơi đỏ mặt xấu hổ nhưng cậu rõ ràng nếu cho mình lựa chọn lại cậu vẫn dùng cách đó. Đối với đấu thủ thì dù nam hay nữ, vói cậu thì dùng bất cứ thủ đoạn nào chỉ cần không trái với lương tâm đều có thể vận dụng được.

    "Vậy xin cô hãy xin lỗi Đăng Thiên đi."

    "Xin lỗi gì chứ? Hắn tỉ thí thua bị ta vặt lông về làm quạt thôi."

    "Tỉ thí?"

    Lần này tới phiên Thập Tam Thiên ngỡ ngàng đang muốn về hỏi cho rõ thì một cô gái vói mái tóc hoàng kim cùng bộ giáp vàng cùng đầu khôi hình đôi cánh chim màu vàng trên đầu bước ra nói:

    "Hindri xin được khiêu chiến Thập Tam Thiên."

    Thập Tam Thiên ngơ ngác hỏi lại:

    "Khiêu chiến? Tại sao phải khiêu chiến?"

    Cả thao trường lúc này mới nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh.

    Lúc này Phượng Đăng Thiên mới chậm rãi bay tới đậu trên vai Thập Tam Thiên rủ rỉ giải thích cho cậu.

    Hóa ra hơn một ngàn thiếu niên ở đây đa phần là cô nhi có thiên phú hơn người được Thiên Nguyệt thu nhận trên khắp Vi Nguyên giới tụ tập về đây lập nên một quân gọi Thiên Kiêu quân.

    Vốn huynh đệ hội cùng Trần Hải Lan có biểu hiện xuất sắc trong việc chặn đánh man thú nên cũng được gọi gia nhập Thiên Kiêu quân.

    Lần tụ họp này vốn là lựa chọn ra quân đoàn trưởng bằng vào sức chiến đấu mà lập ra.

    "Phượng gia chỉ muốn vào tham gia cuộc vui với bọn họ một chút thì tiểu Lan nhi xuất hiện nên ta mới nhường cho cô ấy mà thôi."

    Thập Tam Thiên đột nhiên thấy sau lưng lạnh toát, hơn mấy chục ánh mắt bất thiện quăng tới làm cậu rùng mình thầm nghĩ trong lòng:

    "Đây mà là phượng sao? Là báo mới đúng nhỉ?"

    Thập Tam Thiên không cần nhìn cũng biết con chim này lúc đó phải nói là biểu diễn 'đặc sắc' thế nào mới bị mọi người ghi thù như vậy.

    Bị mọi người nhìn chằm chằm làm Thập Tam Thiên biết mình không thể rút lui được, trong tâm cậu bùng cháy lên một cỗ xúc động muốn khiêu chiến thiên hạ, muốn về lại trái đất tìm lại người thân, muốn bảo hộ người mình quý trọng chỉ có trở thành cường giả sở hũu sức mạnh và quyền lực tuyệt đối cậu mới có thể làm được những điều đó.

    "Được thôi, muốn chiến thì chiến."
     
  8. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    62
    Chương 57: Thần thuật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thập Tam Thiên đang chuẩn bị tinh thần chiến đấu thì chợt nhìn quanh không thấy đối thủ đâu, đảo một vòng thì thấy cô gái tóc vàng kia đang nói gì đó với Trần Hải Lan ở xa mà Bạch Sùng Văn đứng kế bên lại cực kỳ tức tối.

    "Hải Lan mỹ nữ, em về làm hoàng hậu của bản miện hạ đi, ở Bắc Phong quốc cảnh đẹp hơn ở Thiên Nam lại có nhiều món ăn ngon, quần áo đẹp nữa."

    Thập Tam Thiên lại gần nghe lời nói của mỹ nữ tóc vàng mà mặt như tái đi, "đây là đụng toàn hàng hiếm nhỉ? Hết con phượng báo tới cô nàng mê gái sao."

    "Cút."

    Trần Hải Lan chẳng thèm ngó tới đi một mạch ra thao trường để lại một bóng lưng khiến bao chàng si mê.

    Nhìn theo bóng lưng của cô Hindri mạnh mẽ nói lớn khiến ai cũng nghe thấy:

    "Hải Lan, em nhất định là của chụy."

    Nói xong bất chấp ánh mắt tỏ ra kỳ quái của mọi người xung quanh cô nhanh chóng quay về đối mặt với Thập Tam Thiên nói:

    "Mau mau đấu nhanh bà cô đây còn đi cua gái nữa."

    "Tam Thiên cố lên, đánh bại con nhỏ đó, tiểu Lan nhi là của bổn đại gia."

    Thập Tam Thiên vừa nghe giọng nói buồn nôn của con phượng nào đó là muốn chửi, anh em vừa giúp nó xong không cổ vũ một tiếng giờ lại giành tình nhân thì nhiệt tình nhỉ?

    Bỏ ngoài tai tất cả Thập Tam Thiên tập trung tất cả tinh thần vào cô gái trước mắt cả người phát sáng vàng chói của ' phượng vũ' cả không gian xung quanh như tăng mạnh nhiệt độ.

    "Nguyện Bắc Phong thần ban xuống sức mạnh. Thần khải, thần thương, thiên mã xuất."

    Chỉ nghe Hindri dùng tiếng Bắc Phong niệm chú ngữ mà chỉ rất ít người ở đây hiểu được, một cột sáng không hiểu xuất hiện từ đâu bao phủ cô; chẳng mấy chốc một bộ giáp ánh sáng với hai cánh trắng phủ lên người cô, một cây thương ánh sáng cầm trên tay cùng một con chiến mã ánh sáng với đôi cánh trên lưng được cô cưỡi lên, khí chất cả người thay đổi thần thánh và trang nghiêm, trong ánh mắt chỉ còn lại sự nhiệt thành chỉ có trong mắt các tín đồ nhiệt thành nhất.

    "Thiên sứ? Không giống lắm, là valkeery (1) sao?"

    Trong lòng Thập Tam Thiên tràn đầy báo động, cô gái trước mắt như một nhân vật thần thoại xuất hiện trong truyện cổ tích làm cậu cảm thấy áp lực vô cùng.

    "Con bé Hindri sau khi nhận được truyền thừa đã mạnh lên rồi nhỉ? Ngươi đã sắp xếp cho nó và Menphil chuẩn bị rồi chứ?"

    Thiên Nguyệt đứng ở một góc quan sát nhìn vào hai người đang quyết đấu vừa thản nhiên hỏi Bạch Tự Tại.

    "Bẩm chủ thượng đã chuẩn bị xong."

    Trong sân, Hindri cưỡi thiên mã bay lên trên không đưa mắt xuống nhìn Thập Tam Thiên bằng loại ánh mắt cao cao tại thượng nói:

    "Phàm nhân, còn không mau quỳ xuống."

    Giọng nói tuy không lớn lại mang theo uy áp đầy bá đạo cùng một loại cảm giác muốn thuần phục làm rất nhiều người vây xem như run lên, trong lòng như có một giọng nói "quỳ xuống" vang lên trong đầu. Có một số người ý chỉ không đủ mạnh bất giác mềm đầu gối mà phải quỳ xuống trong nổi khuất nhục.

    Trong đầu Thập Tam Thiên vang lên hai tiếng "quỳ xuống" càng vang vọng hơn những người xung quanh nhưng không hiểu sao cậu lại chẳng thấy gì, thậm chí nhìn cô gái trước mắt cứ như nhìn diễn viên vậy.

    "Chắc là khế ước ảnh hưởng chăng?"

    Trong lòng Thập Tam Thiên tự hỏi, rồi cậu chẳng quản nữa phía sau lưng hiện lên đôi cánh phượng hoàng đầy uy nghiêm bay thẳng về phía Hindri.

    Trong ánh mắt thành kính của Hindri ánh lên sự ngạc nhiên, đây là thần thuật mà cô nhận được trong truyền thừa chỉ có tín đồ thành kính nhất một lòng vì thần mới được ban cho. Vừa rồi cô đã dùng 'thần âm' chấn nhiếp dù có là tiên thiên cảnh cũng sẽ bị ảnh hưởng huống gì người trước mắt này.

    Thấy Thập Tam Thiên bay tới gần cô múa thương ánh sáng trong tay, một bóng thương ảnh lướt qua đánh về đối thủ trước mắt.

    Ánh thương xoẹt qua tầm mắt làm Thập Tam Thiên rùng mình, cậu nhanh chóng điều chỉnh tốc độ né qua một đòn.

    Khán giả xung quanh nhìn hai người ở trên bầu trời bay qua bay lại, thương ảnh như laze bắn phá mà bóng của Thập Tam Thiên vừa muốn né tránh lại muốn tiếp cận như một con thiêu thân lao đầu về bóng đèn.

    "Tam Thiên lần này khó thắng, Hindri chỉ sử dụng tín ngưỡng của mình đã đủ có được thần lực gia trì vô hạn gần như ở thế bất bại."

    Thiên Nguyệt nhìn mà than thở, cô rất rõ ràng thần thuật đáng sợ thế nào, bản thân thần thuật mạnh hay yếu phụ thuộc vào niềm tin của tín đồ chỉ xuất hiện trong tín ngưỡng các chính thần còn loại tà thần như Vu thần chỉ đổi lại tín ngưỡng bằng dục vọng của tín đồ một khi không được thỏa mãn ắt sẽ phản bội mà thôi.

    Đang bay lượn trên bầu trời thì cả người Thập Tam Thiên được bao trùm trong bóng tối lao tới Hindri nhưng cũng bị ánh sáng mãnh liệt xung quanh người cô đánh tan vang lên tiếng 'tư tư' nghe rợn cả người.

    Cùng lúc đó bóng thương nhân cơ hội đánh mạnh vào Thập Tam Thiên làm cơ thể cậu chao đảo, cả người như đang bị thiêu đốt dù bản thân đã được bao phủ bởi lửa phượng hoàng.

    Liên tiếp bóng thương ập tới khiến cậu đang từ chủ động sang thế bị động, tình thể ngàn cân treo sợi tóc.

    Đối mặt với thần thuật thần bí cùng sức mạnh áp đảo gần như tuyệt đối liệu Thập Tam Thiên phải vượt qua như thế nào đây? Muốn biết thế nào hồi sau sẽ rõ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...