Ngôn Tình Yêu Thầm Anh Trai - Minh Hi

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Minh Hi, 17 Tháng mười một 2023.

  1. Minh Hi

    Bài viết:
    79
    Chương 30

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng giờ đây có ba người lớn và hai đứa nhỏ và.. chỉ có nó cảm thấy thật lạc lõng.

    Nó không nói gì, chỉ im lặng ngồi trên giường và nghịch điện thoại, cố gắng hạ sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất có thể.

    Ở trong phòng, ba vị phụ huynh nói chuyện với nhau rôm rả về nhiều vấn đề liên quan đến những đứa con của họ.

    Có người nói con họ lười lắm, ít làm việc nhà này kia, lại có người nói con mình gốc ở xa lên đây lạ lẫm không biết đường nữa. Đặt biệt hơn, người kia lại nói con của bà ấy không ăn cơm, cô ấy chỉ ăn mì tôm thôi nên nếu mấy đứa tụi nó có bài ra nấu cơm chung thì chừa con của bà ấy ra, cậu ta không ăn cùng đâu.

    Họ nói với nhau rất nhiều chuyện, từ trên trời dưới đất, đúng là.. ở đâu có phụ nữ ở đấy sẽ là "cái chợ"!

    Họ nói chuyện nhiều vậy thôi, chứ nó cũng không nghe vào tai được bao nhiêu tại đang bận với cái điện thoại nên họ nói gì thì cũng từ tai này sang tai kia rồi theo gió cuốn ra ngoài tất cả.

    Ngồi bấm điện thoại một lúc thì hai người kia cũng lên lại phòng rồi, mấy vị phụ huynh mới nói:

    "Thôi thì phòng mình còn thiếu nhiều thứ, tranh thủ giờ còn sớm mình đi chợ mua đồ rồi sẵn mua thức ăn để lát nấu cơm nha!"

    Nó ngơ ngác hỏi: "Đi hết ạ?"

    "Ừ! Đi hết nha con!"

    "Thôi, hai chị với các cháu đi trước đi, em ở lại đây dọn dẹp lại đồ của nhỏ con em cái đã!"

    "Chuyện này.."

    "À, em gửi tiền đi chợ trước nha!"

    "Đây, em gởi trước ít trăm đi chợ trước, thiếu đủ mình tính sau nha!"

    "Rồi rồi, tôi hiểu rồi, vậy chị ở lại trọ nha, chị em tụi tui đi mua đồ nha!"

    Phụ huynh của cô bạn chỉ ăn mì tôm quyết định không đi chợ cùng mọi người mà ở lại trọ làm việc gì đó nó cũng không biết nữa.

    Nó ngồi trên giường, đang suy nghĩ là không biết mình có nên đi chợ cùng với họ không thì một trong số hai bác gái kia đi xuống và nhìn nó cười rồi nói:

    "Đi con!"

    Nó nhìn bác ấy rồi chớp chớp mắt, đơ một hồi rồi nó mới phản ứng lại:

    "Dạ dạ, con biết rồi ạ!"

    Nói rồi nó lật đật nhảy xuống giường, không nói gì nhiều mà đi theo họ. Hai người lớn và bốn đứa con gái nhỏ bao gồm cả nó.

    Nó lon ton chạy theo sau cùng, như một cái đuôi họ đi đâu thì nó đi theo đó.

    Vào đến đầu chợ, mọi người gặp một sạp rau củ khá tươi dù bây giờ đã là buổi xế chiều.

    Đang đứng mua rau, hai vị phụ huynh kia nói chuyện một hồi, cô bán rau đứng trong sạp vọng ra nói:

    "Mấy đứa con hết ha?"

    "Đúng rồi, con hết đó!"

    Bác gái người Đăk Lăk tự nhiên nói.

    "Ô, đẻ được mấy đứa ngon ha."

    "Dạ, ha ha."

    Trong suốt cuộc trò chuyện của hai người họ thì nó và ba đứa còn lại đều im lặng, nó nghe bác ấy nói chuyện thì thấy cũng hơi ngại ngại nhưng quan sát thái độ của mấy bạn kia thấy bình thường nên nó cũng không nghĩ là chuyện gì quá không bình thường đâu a.

    Đi dạo lòng vòng chợ một hồi, mọi người cũng đã mua rất nhiều đồ rồi, mua cả cái sào phơi đồ để ngoài lang cang phòng luôn rồi mà.

    Ý là cái lang cang ở phòng trọ có sẵn cái sào phơi đồ rồi, nhưng mà nó cao quá đi mấy đứa con gái nhỏ xíu con như này phơi thì khá là khó khăn, nên họ dứt khoát mua một cái sào khác thấp hơn để tiện cho việc phơi đồ.

    Mua xong đồ, sáu con người hai lớn bốn nhỏ xách đồ đạc lỉnh kỉnh trở về phòng trọ. Phải nói là lúc đi không có mệt mấy nhưng đến lúc về thì nó lại thấy xa vời vợi vừa mỏi lại vừa mệt.

    Về đến trọ, chưa kịp lên phòng thì nó đã thấy một trong số các cô bạn cùng phòng của nó nước mắt đã lưng tròng, à, thì ra mẹ của cậu ta - cái người không đi mua đồ cùng ấy, do không sắp xếp được công việc nên sao khi đưa nó lên phòng rồi sắp xếp một chút liền trở về nhà ngay trong chiều nên cậu ấy có chút buồn.

    Đứng bên đường nhìn qua, rõ ràng nó thấy cậu ta đang khóc và cố níu kéo mẹ mình vậy nhưng rồi mẹ cậu ấy vẫn rời đi, vẫn lên xe và trở về nhà bỏ cậu ấy ở lại đây một mình với những người xa lạ.

    Cậu ấy không làm gì, nhìn theo hướng xe của mẹ mình cho đến khi khuất dần thân ảnh.

    Lau đi nước mắt, cậu ấy đi sang đường nơi chúng tôi đang đợi cùng lên phòng.

    Hiểu ý, ngay khi cậu ấy sang đến, nó nhanh nhẹn đưa tay mở khóa và giữ của để từng người lên trước.

    Khi cậu ta đi qua nó, vô tình, nó nhìn vào đôi mắt đó. Đôi mắt đã được lau đi những giọt nước mắt nhưng sâu trong khóe mắt ấy, vẫn còn đâu đấy đọng lại vài giọt nước mắt chưa tuôn.

    Mọi người lên hết rồi, nó mới chậm rãi bước lên sau và tranh thủ nhắn cho anh trai

    Vài dòng tin nhắn.

    Hết chương 30

    Hi
     
  2. Minh Hi

    Bài viết:
    79
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 31

    Em gái xinh đẹp: [ Này, anh trai xấu xí! Anh về đến nhà chưa đấy? ]

    Nhận được tin nhắn, anh trai đang nằm trên giường úp mặt xuống gối để chữa lành lập tức ngốc đầu lên xem xem là ai gọi. À, thì là cô em gái nhỏ ngốc nghếch của anh.

    Anh trai xấu xí: [Gì? ]

    Anh trai xấu xí: [À, anh về đến nhà từ mười tám năm trước rồi!]

    "Phụt!" Ông anh này của nó thật là biết đùa, nhưng mà.. đùa chẳng vui tí nào..

    Em gái xinh đẹp: [Haizzz.. về rồi thì thôi, nghỉ ngơi đi nha, em cũng nghỉ ngơi đây, mệt lắm rồi!]

    Em gái xinh đẹp: [Ngủ ngon nha!]

    Em gái xinh đẹp: [Bái bai!]

    "Con nhỏ này?"

    "Giờ mới mấy giờ mà chúc ngủ ngon rồi?"

    Tò mò là vậy, nhưng mà thôi, anh cũng không nói gì nhiều chỉ trả lời rằng:

    Anh trai xấu xí: [oke, nhóc con ngủ ngon!]

    Vừa đi lên cầu thang từng bước chậm rãi, nó vừa nhắn tin với anh. Trong khi con người ta đã lên phòng hết rồi chỉ còn chờ mỗi nó.

    Quả thật, nó vẫn chưa quen với việc leo bộ bốn tần lầu như thế này.

    Mệt chết đi được a!

    Buổi tối, hai trong số ba vị phụ huynh ngủ lại đây với con của họ, nó cũng không quá quan tâm lắm đến vấn đề này vì dù sau, họ ngủ với con họ thì cũng không ảnh hưởng gì đến nó, với lại họ cũng khá hòa đồng và dễ nói chuyện.. chắc vậy!

    Nói vậy chứ, đêm nay cũng thật khó ngủ. Bạn kia sau khi mẹ về rồi thì cứ âm thầm khóc suốt.

    Hỏi làm sao nó biết ư?

    Vì đơn giản, cậu ta nằm cái giường phía ở trên nó. Suốt cả một đêm cậu ấy cứ thút thít không thôi.

    Nó nghe chứ, nó nghe thấy tiếng cậu ấy khóc chứ, nghe rất rõ nữa là đằng khác.

    Nhưng mà nghe thì nghe thế thôi, nó vẫn im lặng không nói gì, cậu ấy khóc thì cứ khóc, khóc đã rồi thôi chứ nói thật là nó cũng không biết nói gì nữa, nó cũng đâu thể trèo lên đó mà dỗ dành cậu ta.

    Cứ thế, cả đêm trôi qua, nó cũng chẳng biết làm gì cho qua nhanh, lại cứ anh trai mà tiến đến.

    Em gái xinh đẹp: [Hú, anh ưi? ]

    Em gái xinh đẹp: [Ngủ chưa dạ? ]

    Ông anh trai của nó đang cấm đầu vào màn hình máy tính làm việc.

    Bận rộn đến mức không rời được tầm mắt khỏi máy tính.

    Khi điện thoại reo lên, anh thật phiền cứ tưởng là lại bị dí Deadline hay là lại giao thêm công việc cho anh.

    Định lấy điện thoại tắt nguồn luôn cho rãnh nợ, vừa cầm điện thoại lên thì à, là em gái "đáng yêu" của anh tìm đến.

    Anh trai xấu xí: [Anh ngủ rồi!]

    Anh trai xấu xí: [Sao em còn chưa ngủ? ]

    Anh trai xấu xí: [Ngủ không được à? ]

    Em gái xinh đẹp: [ừm, không ngủ được thật!]

    Anh trai xấu xí: [call không? ]

    Em gái xinh đẹp: [Sao bảo ngủ rồi? ]

    [..]

    Anh trai xấu xí: [Giờ thức rồi!]

    Em gái xinh đẹp: [Thôi, xàm quá ông ơi, ngủ đi, em ngủ rồi á!]

    Anh trai: .

    Ơ, vậy có ai có thể vào đây và tóm tắt nội dung của cuộc trò chuyện này và nói lại cho anh trai hiểu được không đột nhiên nhảy ra bắt chuyện với anh làm cho anh phân tâm rồi lại lặn mất tăm hơi, thật là đáng đánh đòn mà!

    Vốn định tắt điện thoại để mà có không gian yên tĩnh để làm việc, nhưng mà thôi cứ để đấy, chó con của anh việc cần thì anh còn nhanh mà trả lời kịp.

    [Ting ting!]

    Hảo, vừa nhắc đến "chó" thì "chó" tìm đến thật.

    "Chó" này rất đúng lúc nha!

    Lão Cẩu vừa nhắn tin cho anh, lại gửi thêm cho anh một đóng tài liệu, bảo anh tự mà lo liệu lấy.

    Mô phật, ta đây tịnh tâm, ta đây không thấy gì hết, không thấy gì hết a!

    [RENG RENG!]

    "Má nó!"

    Không hổ là Lão Cẩu, dí deadline anh trai là dí không trượt phát nào, nhắn tin không thấy hồi âm liền gọi ngay lập tức, lần này anh không thể không nghe rồi a.

    "Alo, em nghe anh!"

    "Cậu giỏi thật ha, tôi nhắn tin cậu không thèm trả lời luôn à?"

    Lão Cẩu đúng là Lão cẩu, mắng người cũng hay thật, vừa nhất máy chưa kịp làm gì đã bị anh ta làm cho một tràng không kịp trở tay rồi.

    "Anh à, nhắn tin cho người khác phải xem thời gian chứ!"

    "Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi?"

    "Nhắn tin giờ này còn cầu người khác trả lời a?"

    Anh giở giọng ngáy ngủ, làm bộ khó chịu lại thêm bực dọc nói.

    Ha, nhưng mà anh vẫn còn non lắm anh trai à, không ngờ người ta đã có chuẩn bị trước rồi mới đến có đúng không nè!

    "Ha!"

    "Haha!"

    "Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc à?"

    "Không có, em không dám ạ!"

    "Hửm?"

    "Anh không ngốc, là tôi ngốc được chưa a!"

    Là tôi ngốc!

    Tôi ngốc!

    Rõ ràng, Lão Cẩu thấy anh lúc đầu quả thật là offline rồi nhưng gần nửa đêm thì lại tiếp tục online. Cái nút xanh rõ ràng rành thế kia mà lị, không cãi đi đâu được.

    "Nhưng mà anh à, công việc hiện tại của em quả thật là rất nhiều rồi a, không thể tiếp thêm nữa đâu, anh nhờ người khác giúp em nha!"

    Anh trai bắt đầu nghiêm túc từ chối công việc rồi, vì anh hiểu rõ có lảng tránh cỡ nào cũng không bằng một lần trực tiếp nói rõ cho xong.

    "Nhưng mà quả thật, chỉ có cậu là có năng lực và làm việc hiệu quả nhất thôi người anh em à!"

    "Vậy thuê người không có năng lực vào công ty mình làm gì hả anh?"

    Hết chương 31

    Hi
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2024
  3. Minh Hi

    Bài viết:
    79
    Chương 32

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thuê nhân viên về công ty để họ làm việc mà bây giờ lại nói là do không đủ năng lực nên không để họ làm?"

    "Không phải, ý là.."

    Không để Lão Cẩu nói thêm lời nào anh lại nói tiếp.

    "Nếu họ thật sự không có năng lực giải quyết công việc thì em không ngại đào tạo một lứa nhân sự mới có năng lực hơn đâu anh à!"

    "Nói tóm lại là em sẽ không nhận thêm công việc đâu, anh tự liệu mà làm. Em bận lắm!"

    "Vậy nha, bai!"

    "Ê, này.."

    Vẫn chưa kịp nói xong, anh trai đã vội tắt máy và.. đưa luôn Lão Cẩu anh ta vào danh sách đen.

    "Chỉ đêm nay thôi, ngày mai mình gỡ ổng ra sau!"

    "Chắc Lão Cẩu anh ta không biết đâu ha!"

    Phía bên kia, Lão Cẩu bất ngờ bị anh trai đưa vào danh sách đen thì đang phát điên.

    "Aaaaaa, cái thằng nhóc kia!"

    "Thế mà dám cho ông đây vào danh sách đen. Đừng để ông đây bắt được mày nếu không ông xé mày ra trăm mảnh!"

    "Aaaaaaaaaaaaa!"

    Tiếng gào thét, chửi mắng trù ẻo anh trai cứ thế mà từ miệng Lão Cẩu thoát ra không ngừng. M thanh ấy như xé toạc màn đêm tĩnh mịch và âm u xuyên thủng cả màng trời đêm.

    Phải nói giờ đây, ta nên cầu chúc cho anh trai bảo trọng, đừng để cho Lão Cẩu bắt được, không thì khó nguyên vẹn thân này.

    "Ui da, sao hôm nay cứ ngứa tai thế ta?"

    "Ai đang nói xấu mình à?"

    "Chắc là Lão Cẩu anh ta à? À thôi kệ đi, lo chuyện của mình trước đã."

    "Ngứa quá aaa!"

    Anh với Lão Cẩu không những là đồng nghiệp làm việc ăn ý với nhau lâu năm mà còn là huynh đệ xã hội thân nhau gần như anh em một nhà, nên thường không phân cấp trên cấp dưới mà nói chuyện với nhau không kiêng dè, riết rồi cũng quen, nhân viên trong công ty không biết nhiều khi còn nhầm ai là cấp trên, ai là cấp dưới nửa kia mà. Đến khi biết rồi thì họ cũng chỉ ồ lên:

    "A, thì ra là vậy!" Thế thôi.

    Nói đi cũng phải nói lại, anh vừa bị em gái làm phiền lại còn tiếp chuyện với Lão Cẩu anh ta làm anh trễ nải công việc, phải cấm đầu vào làm tiếp cho xong đây a. Thật là, đã nghèo còn nghèo hơn nữa, hảo anh em!

    * * *

    Quay đi quay lại, nó cũng ở trên Sài Gòn này được vài ngày rồi, tiếp đến là kỳ nghỉ kéo dài vài ngày liên tiếp nên nó có ý định xin mẹ trở về nhà.

    "Alô, mẹ hả?"

    "Ngày mai con được nghỉ rồi, mẹ cho con về nhà với mẹ nha!"

    "Thôi con ơi, về chi mà về hoài, con mới lên chưa bao lâu nữa!"

    Mẹ nó bên đầu dây bên kia thẳng thừng từ chối lời đề nghị được về quê của nó dù ngày hôm sau gia đình nó có đám giỗ. Nó buồn lung lắm nhưng không biết phải làm sao.

    Cả ngày hôm ấy, nhiều lắm những người lớn trong nhà gọi điện xem nó có về kịp ăn giỗ hay không nhưng câu trả lời của nó đều là không!

    Mẹ nó không cho nó về thì có cho nó thêm mười lá gan nửa nó cũng chẳng dám lết xác về.

    Nhỏ coi vậy mà gan nhỏ a!

    Buổi chiều gần tối, nó lại gọi điện cho mẹ một lần nữa xin về quê.

    "Mẹ.. Mẹ cho con về quê đi mà mẹ!"

    "Về quê ăn giỗ á!"

    "Đi, nha~.. đi mà mẹ!"

    Mẹ nó cũng thật hết cách với cái giọng nũng nịu này của nó, nhưng hết cách, mẹ lại một lần nữa từ chối lời đề nghị này của nó.

    "Thôi con, nghỉ có một ngày thì ở trên đó đi. Về quê chi cho xa xôi, mệt nhọc hả con?"

    Nói thật ra thì mẹ cũng rất muốn nó về với bà ấy, đi mới mấy ngày đâu mà ngày nào mẹ cũng nhớ nó rồi khóc đỏ cả mắt. Nhưng thôi, thương con, sợ con đi đường xa mệt nhọc rồi không học hành gì được nên bà bấm bụng không chịu cho nó về dù lòng đau như cắt.

    "Đâu, con được nghỉ cả hai ngày mà mẹ! Cả thứ bảy, chủ nhật con đều được nghỉ mà. Rồi thứ hai con học buổi chiều mà mẹ."

    "Về được hết á, không mệt đâu a!"

    "Đi mà mẹ, cho con về đi nha!"

    "Nha!"

    "Nó được nghỉ hai ngày vậy thôi chị cho nó về đi a!"

    Cô út của nó từ bên phía bên kia của đầu dây điện thoại nói vọng vào, ý là nói thêm để cho mẹ nó đồng ý về quê ăn giỗ.

    Trời ơi cô út, cô út dễ thương quá chừng luôn. Nó thương cô út nhất trên đời!

    "Ờm.."

    "Mẹ nghĩ là con chỉ được nghỉ một ngày sợ con mệt nên không cho con về, nếu vậy thì con cứ về đi, về ăn giỗ với mọi người nha con."

    Nó nghe mẹ nói thì hào hứng hết sức, yeah cuối cùng cũng được về quê rồi a. Ngay lập tức, nó gọi về nhà xe để mà bắt xe về quê ngay lập tức. Nhưng lại bị mẹ can ngăn bảo giờ trời đã tối rồi, muốn về thì để ngày mai tranh thủ trở về sớm còn hôm nay thì cứ ở lại phòng trọ.

    Thế là, nó đặt hẳn chuyến xe vào lúc năm giờ sáng ngày mai để trở về quê.

    Eo ôi!

    Khi không lại tự mang kiếp nạn đến cho mình.

    Hết chương 32

    Hi
     
  4. Minh Hi

    Bài viết:
    79
    Chương 33

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đặt xe năm giờ sáng đồng nghĩa là khoảng bốn giờ ba mươi hơn sẽ có người đến để đón nó.

    Nói cách khác là nó phải thức sớm trước bốn giờ sáng để chuẩn bị mọi thứ.

    Eo ôi! Lần cuối cùng nó thức dậy vào giờ này là khi nào nhỉ?

    Thi đại học sao? Không, dù là thi đại học thì nó cũng chỉ thức khuya hơn bình thường thôi chứ cũng không có chuyện ba, bốn giờ sáng là thức dậy đâu a. Thức dậy vào giờ này đúng thật là cực hình.

    Bởi người ta nói phải, thà thức trắng một đêm còn hơn là thức sớm như thế.

    Nhưng biết sao được, nôn về mà nó cứ thao thức mãi không ngủ được cho đến một, hai giờ sáng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

    Ôi trời, cơn ác mộng!

    Cho đến lúc lên lên đến trên xe nó vẫn không khỏi gật gù vì cơn buồn ngủ.

    Suốt hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe, dù cho mấy người lớn cứ luyên thuyên mãi vì câu chuyện của họ thì nó vẫn ngủ như chưa từng được ngủ.

    Trong cả chặng đường, nó cứ ngủ rồi lại thức, ngủ rồi lại thức mặc cho mấy người lớn kia vẫn cứ nói chuyện không ngừng.

    "Ha ha, phải công nhận thằng cháu nhà tôi nó viết chữ đẹp lắm nha!"

    "Vậy ha, nó con trai mà cũng khéo tay dữ thần à!"

    "Ha ha!"

    Ôi trời! Già mà hơi khoẻ dữ thần ha, ai như nó, thanh niên mười tám tuổi mà lại gật gù suốt chuyến đi như thế này.

    Nhưng mà.. cũng có một nhược điểm chính là.. họ nói nhiều đến nỗi nó đau cả đầu. Thật sự rất mệt luôn á!

    Nó nín nhịn suốt chuyến đi, chỉ vì nôn nóng trở về ngôi nhà thân yêu.

    Trên xe rung chuyển, nó háo hức nhìn khắp nơi thông qua cửa xe.

    Dù là quê hương nơi nó lớn lên, nhưng mà quả thật vẫn còn nhiều nơi nó vẫn chưa được đặt chân đến.

    Không, phải nó là trên tuyến đường mà nó đi học hằng ngày nay trông cũng xa lạ quá chừng.

    Quê hương của nó đang trong quá trình đổi mới từng ngày. Trông một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, nơi đây - từng là một vùng quê hẻo lánh sẽ trở thành một khu đô thị mới phát triển hơn nữa.

    "Này cô bé, nhà con ở khúc nào vậy?"

    "Hơ.."

    Nó đang đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình lại bị một tiếng nói đánh ra khỏi tâm trí nên có chút giật mình.

    Nó nghiêm túc nhìn đường đi rồi nói:

    "Dạ, còn vào sâu thêm một khúc nữa ạ!"

    Bác tài xế đang chở nó trên xe đột nhiên bật cười:

    "Ha ha, cô bé! Đừng có nói lên Sài Gòn có mấy tháng mà quên mất đường về nhà rồi nha. Ha ha!"

    Trò đùa của bác ấy làm nó có chút sượng trân.

    "Đâu, đâu có! Làm sao có thể có chuyện đó được chứ. Hơ hơ!"

    Nó nói cho bác tài xế biết chính xác vị trí nhà của nó rồi lại im lặng chìm vào suy nghĩ của chính mình cho đến khi về nhà.

    "Đến nhà rồi cô bé!"

    "Dạ, con cảm ơn ạ!"

    Nhóc con cười rạng rỡ chào tạm biệt bác tài xế - người đã đưa nó về đến nhà.

    Xuống xe, người đầu tiên chào đón nó chính là cặp vợ chồng quán nước đối diện nhà.

    "Ê, về rồi hả con?"

    "Dạ, con về rồi ạ!" Nó hớn hở đáp lại lời chào đón của vợ chồng quán nước nhà bên rồi chạy tọt vào trông nhà.

    Vừa vào cổng, nó đã hét lên trong vui sướng:

    "Cha mẹ ơi! Con về rồi nè, haha!"

    Cha nó đang ngồi xẻ cá trước nhà, nghe tiếng kêu thì liền nói:

    "Con gái con lứa, la lói um sùm không nết na gì cả!"

    "He he!"

    Lâu rồi, không nghe cha mắng. Lần này được nghe lại nó sướng tai gì đâu ấy.

    Nghe mắng mà lại cười hì hì.

    Sự vô tri của nó quả thật là lên đỉnh điểm rồi a.

    "Mẹ ơi! Chị hai về rồi kìa!"

    Em gái nó đang nghịch điện thoại nghe thấy tiếng chị hai thì chạy ra ngoài xem xét tình hình rồi lại tọt vào trong nhà báo cáo tình hình với mẹ nó.

    Con bé này, cũng thú vị không kém chị gái nó.

    Nó cũng không để ý đến ba của mình nữa mà cũng chạy tọt vào trong nhà hét lớn:

    "Mẹ ơi mẹ ơi, con về rồi ạ!"

    Mẹ nó đang nấu ăn ở nhà trong nghe thấy thì trả lời:

    "Nghe rồi nghe rồi, con không cần phải hét lớn thế đâu!"

    Mẹ nó thì nhẹ nhàng hơn cha nhiều nhưng mà hình như trong câu nói vẫn mang ý nghĩa như vậy nhỉ. He he.

    "Nhưng mà mẹ! Mọi người đâu?"

    "Đám giỗ mà kỳ thế!"

    Nó nhìn xung quanh ngôi nhà trống vắng bóng người rồi quay sang hỏi mẹ.

    "Ngốc ạ! Ngày mai mới là ngày chính, hôm nay chỉ phụ thôi nhóc ạ!"

    "Mấy cô con ở dưới bếp nấu ăn kia kìa!" Mẹ xoa đầu nó cười nói.

    "Vậy ha!" Nó lấy tay xoa đầu, cười nói.

    "Con xuống thưa mấy cô đi rồi tắm rửa cho khoẻ người nha con!"

    "Dạ!"

    Nó cười rồi chạy tọt xuống nhà dưới. Điều chỉnh lại ngữ khí của mình rồi nhẹ giọng thưa.

    "Thưa mấy cô con mới về!"

    "Ồ, về rồi hả con!"

    "Con này, biến hình nhanh ha!"

    "Mày, ghẹo nó hoài đi nha!"

    Mấy cô của nó không ngớt lời trêu chọc con nhóc vừa về khiến nó không khỏi xấu hổ.

    "Thôi, con đi tắm trước đây ạ!"

    Nó ngại ngùng chạy nhanh đi mà không thèm quay đầu lại mấy người cô xấu xa kia.

    Hết chương 33

    Hi
     
  5. Minh Hi

    Bài viết:
    79
    Chương 34

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đám giỗ vốn là một ngày buồn đối với những gia đình khác, là ngày tưởng nhớ những người đã khuất. Nhưng đối với gia đình của nó, hơn hết đó là ngày con cháu sum vầy tề tựu ngồi ăn với nhau mâm cơm đủ đầy. Vì đơn giản rằng, người trên bàn thờ kia ngay cả trưởng lão trong nhà là ông nội của nó cũng chẳng nhớ được mặt và cách nó đến tận mấy đời.

    Ngày hôm ấy, nó thức sớm để phụ giúp mọi người làm những việc lặt vặt trong khả năng. Ờm.. cũng không sớm lắm đâu.. Tám giờ..

    Biết làm sao được, đi xe từ xa về đã rất mệt rồi a, lại thêm tối qua nó không ngủ được nữa nên cảm giác khó chịu vô cùng.

    Và việc nó thức trễ như vậy người lớn trong nhà đều không có ý kiến gì a. Bà nó thậm chí còn trêu nó rằng:

    "Chà, nay thức sớm ghê ta!"

    Mọi người đều không ác cảm với nó chỉ trừ người ấy.

    "Con gái con lứa, mười tám, hai mươi tuổi đầu ngủ đến tám, chín giờ sáng mới chịu thức đậy!"

    "Mày không biết dậy sớm phụ giúp việc này việc kia hay gì, không nhìn thấy nhà có đám tiệc à?"

    Nó bị mắn, cũng không nói gì chỉ lủi thủi đi chỗ khác chảy thẳng máy tóc bị rối của mình. Nhưng người ấy hình như không có ý định bỏ qua cho nó dễ dàng như vậy, bà ta vẫn với theo nó mà lơn tiếng nói:

    "Tao nói đến vậy mà vẫn không biết nhanh nhẹn mà phụ việc à? Lơn thế này mà nói không biết nghe hả con kia?"

    "Cứ chảy tóc hoài đi tao. Tóc dài quá thì biết điều mà đi cắt bớt đi. Một cái đầu của mày bằng năm con người ta cộng lại à!"

    Người đàn bà ấy nó gọi là bà bảy cùng với bà nội nó là chị em bạn dâu.

    (Vợ của em trai của chồng)

    Mà buồn cười một cái là từ nãy đến giờ bà nội của nó chẳng nói chẳng rằng điều chi mà chỉ có bà ta là lắm lời.

    Đã mắng nó thì thôi đi, bây giờ đến cả đầu tóc của nó cũng có ý kiến là thôi rồi, không nhịn được. Phải biết rằng, gia đình của nó là gia đình ba thế hệ sống cùng nhau nên còn gì đó rất là phong kiến, và với quan điểm rằng: "Cái răng, cái tóc là gốc con người" cả ông và ba nó đều rất yêu và quý bộ tóc dài này của nó.

    Khi không lại bị la, nó có hơi bực mình một xíu nhưng cũng nhanh nhanh mà buộc tóc cao lên để không bị nói nữa. Ai da, thật khó mà chiều lòng thiên hạ.

    Nó lúi cúi làm việc, Bác Hai ngồi uống nước trà trên bàn từ nãy giờ nghe bà bảy nói thế thì mở miệng bảo vệ nó vài câu.

    "Chị nói như thế là tui không chịu nha chị Bảy." Cái răng cái tóc là gốc con người "chị kêu nó cắt là cắt sao chị?"

    Nó nghe Bác Hai bảo vệ no thì thầm đưa ngón tay cái lên hướng về phía ông:

    "Bác Hai là tuyệt nhất a!"

    Bác Hai là do nó gọi theo anh trai thôi a, chứ tính ra thì ông ấy cũng phải ngang vai phải vế với ông nội của nó chứ không nhỏ hơn đâu, nhưng không có họ hằng bà con gì nên người lớn không chấp nhặc, để nó muốn gọi thế nào thì gọi, chỉ cần không hỗn hào mất dạy là được.

    Bà Bảy bị chặng họng không nói gì được, ấp a ấp úng một lúc lâu cũng không rặng ra được chữ nào thì lại thôi không nói nữa.

    Nó thì lén trốn trong một gốc mà cười thầm, thế là xử lý xong người đàng bà đanh đá ấy mà không phải tốn nước bọt.

    * * *

    Đang ngồi gọt rau củ, Bác Hai gọi nó lên bàn nước trà của các bô lão mà hỏi thâm này kia, vad đưng nhiên ông nội nó cũng ngồi trên đó. Ông nội rất tự hào về người cháu gái là nó.

    Các ông hỏi nó nhiều thứ về cuộc sống nơi Sài Thành, hỏi các bạn ở cùng có tốt không. Hỏi ó đã quen hơn với nơi đó chưa, hỏi nos có nhận được sự giúp đỡ gì từ những người họ hàng đã và đang sống trên đó hay không. Nó lễ phép mà thuật lại tất cả cho mọi ngươi nghe và nhanh chóng chuồn đi ngay khi có thể. Biết vì sao không? Vì ông nội nó đang tân bố nó quá đà, đưa nó lên tận chính tầng mây. Khiến nó xấu hổ không thôi, chuồn lẹ chuồn lẹ không lại bị trêu!

    Xuống nhà dưới được một lúc thì Bác Hai mang tận một ấm trà xuống vừa uống vừa uống vừa nói chuyện với nó.

    Lần này, không phải là những câu chuyện xung quanh nó nữa mà là về anh trai.

    Bác hỏi anh sống cố tốt không, có vui vẻ và hạnh phúc không này kia.

    Nó cũng vui vẻ mà trả lời từng câu hỏi của Bác Hai:

    "Trời ơi! Bác Hai cứ yên tâm đi. Anh Hai ba chục tuổi đầu rồi, Bác còn sợ ai ăn hiếp được ảnh hay sao a!"

    Bác Hai cười hà hà, uống ngụm trà bác ấy lại nói tiếp:

    "Tao là tao không sợ ai ăn hiếp anh Hai mày, tao chỉ sợ là nó nhai đầu người ta thôi. Ha ha!"

    "Nhưng mà, tính nó khó kiềm, tao sợ sống một mình trên đó nó không kiềm hãm được bản thân mà làm những chuyện không tốt!"

    "Nay có mày lên bầu bạn với nó thì tao cũng yên tâm được phần nào!"

    Anh trai tính khí khó kiềm ư? Tính gì? Phải chăng Bác Hai đang nói tới sự khùng điên tưng tửng của anh ấy không ta?

    Chắc là vậy thật rồi, nếu là nói về cái đấy tì Bách Hai có thể yên tâm rồi, có nó ở đây, nó sẽ trị tận gốc sự khùng điên của anh ấy!

    "Bác Hai yên tâm đi, gì chứ chuyện đấy là nghê của con, con hứa sẽ không để cho Bác Hai thất vọng đâu a!"

    Bác Hai nghe nó nói thì gương mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ, vì ông ấy biết rõ: Cả cuộc đời này, chỉ có nó - yếu điểm duy nhất của anh ấy, và cũng là hy vọng duy nhất để níu kéo anh ấy ở lại với cuộc đời này.

    Giọng run run: "Vậy Bác Hai nhờ con săn sóc anh trai nhiều hơn nha! Chỉ có con mới có thể giúp được nó thôi!"

    "Dạ con biết rồi mà, Bác Hai cứ yên tâm!" Nó giọng chắc nịt, lễ phép đáp lại lời bác, lòng thầm nghĩ: Lần này nhất định phải chỉnh đón anh trai tới nơi tới chốn, trị dứt điểm sự khùng điên ba trợn của anh trai để cho Bác Hai mới được. Nó cười thầm trong bụng.

    Nhờ vả được nó trông chừng anh trai, Bác Hai như nhẹ gánh nỗi lòng. Nhưng có một điều mà Bác đã quên: Nó, dù sao thì cũng chỉ là cô bé mới mười tám tuổi đầu, chuyện của người lớn, nó hiểu gì đâu mà xen vào.

    Thôi thì, có lẽ.. sự tồn tại của nó xung quanh anh là đủ rồi!

    * * *

    Trên bàn ăn, nó đang vui vẻ nhồi nhét thật nhiều thức ăn vào bụng thì có một cô lớn tuổi ngồi gần hỏi thăm:

    "Bé, con lên Sài Gòn ở chung với anh hai hả? Hay ở riêng!"

    Nó đang cắn một miếng thịt to trong miệng bị hỏi thì suýt nghẹn.

    Ủa ủa ủa, ở đâu có chuyện ó sẽ ở chung với anh trai cơ chứ, mắc gì a!

    Nói nuốt nhanh miếng thịt rồi cười một nụ cười công nghiệp rồi nói:

    "Dạ không ạ! Con không ở cùng anh trai ạ!"

    "Vậy ha!" cô ấy nói.

    Nó cười: "Dạ đúng rồi ạ! Ba mẹ muốn cháu có cuộc sống độc lập nên cho cháu sống với người bên ngoài thôi ạ!"

    "Tụi nó có phải anh em ruột hay họ hàng gì đâu mà sống chung trời!" Một người khác trên bàn ăn nói tiếp lời.

    "Ủa vậy ha! Thấy tụi nó ở chung với nhau suốt tui tưởng anh em ruột ha!" Cô ấy nói.

    Nó: "Dạ! Ha ha ha!"

    "Nói chứ anh hai mày cũng ba mươi mấy rồi ha! Có người yêu chưa vậy?" Cô ấy nói tiếp.

    Nó không biết, thật sự không biết mấy chuyện này a. Mấy chuyện này của anh trai nó chưa ao giờ hỏi và anh trai cũng chưa bao giờ kể cho nó nghe mấy chuyện này.

    Hình như, từ đầu đến cuối cùng.. hình như.. anh trai toàn nghe nó lãi nhãi về những câu chuyện xung quanh nó, anh.. chưa bao giờ nhắc về cuộc đời của mình với nó..

    Nó.. nghĩ có chút buồn.

    Cười trừ, nó nói: "Dạ, chuyện này thì con không nghe anh trai nói ạ! Có gì cô hỏi lại anh ấy giúp con ạ!"

    Hết chương 34

    Hi
     
  6. Minh Hi

    Bài viết:
    79
    Chương 35

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như cách mà thế giới vận hành, tình yêu là thứ hiển nhiên của mọi con người, dù sớm hay muộn.

    Nhưng với nó - một cô gái mới lớn, tình yêu là một thứ gì đó kỳ lạ.

    Yêu hay không yêu, đã lớn hay còn nhỏ và đã có người yêu hay chưa thì điều do định mệnh quyết định.

    Ba mười tuổi đã hay chưa có người yêu đâu phải là chuyện gì quan trọng để mà lấy ra bàn tán. Phải chăng là duyên chưa tới, anh vẫn chưa gặp được định mệnh đời mình mà thôi. Cuộc đời mà, lắm chuyện ngạc nhiên, biết đâu ngày mai anh sẽ dẫn về một cô gái thật xinh đẹp và giới thiệu với mọi người đây là bạn gái của anh ấy thì sau. Nó..

    "Vậy à, cô hỏi cho biết thôi chứ không gì đâu! Con đừng để bụng làm gì!" Cô ấy nói.

    Nó nhắm mắt cười trừ: "Dạ!"

    Nó tiếp tục ăn, có trời mới biết nó đang nghĩ gì trong đầu.

    Ăn xong, nó ngồi rửa bát với mấy cô. Bình thường nó chẳng hay làm chuyện này cho lắm, vì có những người lớn hơn nó làm rồi. Lần này, chắc do nó rãnh hơi.

    Đang ngồi tráng nốt những cái bác cuối cùng thì nó ghe mọi người đang bàn tán về chuyện của anh trai xì xà xì xầm:

    "Này, bà biết gì chưa, hòi nãy bà ba bã hỏi thăm cháu ông Hai kìa!"

    "Thì sao, hỏi thăm bình thường thôi mà, có gì đâu mà bà làm quá vấn đề vậy?"

    "Rồi xong, vậy là bà không hiểu bà đó rồi, haha!"

    Đang ngồi hóng chuyện, nó bị cô út của mình tát cho vài giọt nước lạnh vào người, giật hết cả người!

    "Không lo rửa chén mà ngồi nhiều chuyện hả cô nương!"

    Nó cười hì hì rồi tiếp tục rữa chén. Vậy đó, mà cỡ nào cỡ nó vẫn cứ lóng lỗ tai lên mà nghe.

    "Chuyện là bà đó hay đi làm mai lắm, coi chừng mốt bã kiếm được mối nào rồi làm mai cho thằng đó rồi á!"

    "Mà mấy chuyện mai mối này nếu có thành thì cũng được mấy năm còn chưa biết!"

    "Ừ, công nhận bà kia cũng rãnh ghê, chuyện nhà mình không lo đi lo chuyện thien hạ."

    Cô kia cười: "Ha ha ha, rãnh gì bà ơi! Mà làm vậy bã ăn tiềm làm mai á chứ đâu mà tốt đẹp gì đâu a!"

    "Thôi bà ơi! Kệ người ta, cũng chưa chắc gì thằng kia chịu!"

    "Ừ!'

    Từ đầu đến cuối, nó vẫn đang cắm cuối rửa chén rồi dọn dẹp nay kia và không hề có ý định phát biểu trong lúc này.

    Nó đang suy nghĩ, không biết khi mà anh có người yêu, có vợ rồi thì mai này anh có còn quan tâm nó như lúc này không nhỉ, hay thậm chí là không thèm nói chuyện với nó nữa do cô bạn gái kia ghen a, cành nghĩ nó càng cảm thấy đáng sợ không dám tưởng tượng thêm nữa.

    Chưa bao giờ, nó nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy. Tự nhiên, lòng nó cảm thấy chua sót vô cùng.

    Không hiểu, nó thật sự không hiểu. Anh trai kết tóc se duyên, tìm được bến đổ đời mình thì nó có gì mà không vui cơ chứ. Ai biết, ai biết gì đâu. Ai da, ai da, không suy nhĩ nữa a càng nghĩ càng đau đầu a!

    * * *

    Buổi xế chiều.

    Nó đang buồn chán nằm nghịch điện thoại thì cô út nó chợt hỏi:

    " Ủa bé, vậy khi nào con lên lại Sài Gòn vậy? "

    " Dạ? "Nó có chút không nghe rõ nên hỏi lại một lần nữa.

    Cô út bất nói lại một lần nữa:

    " Út hỏi khi nào con lên lại Sài Gòn ấy! "

    " À à, chắc là ngày mai hay ngày mốt gì đó con sẽ lên lại à, chứ con không về lâu được ạ! "Lần này thì nó đã nghe rõ câu hỏi của cô út rồi và cũng đã trả lời một cách rõ ràng.

    " Sau đi sớm vậy con, sau không ở lại lâu hơn xíu nữa con? "Út có chút buồn khi cháu gái của mình không ở nhà được lâu hơn một chút. Nói buồn vậy thôi chứ nó có ở nhà thì út cũng có gặp mặt nó đâu, út ở nhà chồng út mà..

    Nó cười khờ:" Dạ, tại con lên rồi còn chuẩn bị đi học nữa ạ, sinh viên mới nên con chưa dám cúp học ạ! "

    Út mất mát:" Vậy thôi con lên đó nhớ ăn uống đầy đủ nghe chưa, không có bỏ bữa đâu đó! "

    " Dạ, con biết rồi mà út! "

    " Dạ, dạ! "

    " Dạ! "

    Nói chuyện với út xong, nó nằm thiu thiu trên chiếc võng giữa nhà, trong bình yên thật sự. Bỗng, điện thoại nó reo lên bất chợt, làm nó tức mình, khi không phá hoại bầu không khí của người ta - đáng giận.

    " Ha! "

    " Là anh. "

    Nó bắt máy lên, giọng khinh khỉnh:" Alo, em nghe! "

    " Anh điện cái gì đó? "

    " Em đang ngủ mà! "

    Anh trai đầu dây bên kia như thường lệ giọng hối thúc:

    " Xuống đây, xuống đây lẹ lên nè! "

    " Xuống đâu? "Nó nằm trên võng đung đưa, lười biến hỏi.

    " Trời ơi, con này, xuống dưới trọ mày chứ đâu, xuống lẹ lên, người ta nhìn tao quá trời nhìn kìa! "

    Vừa nói anh vừa đưa mắt nhìn xung quanh, sợ mọi người nhìn anh như sinh vật lạ nơi đây.

    Nó nghe anh nói, không nhịn được mà cười thành tiếng:

    " Ha ha ha, gì vậy cha? "

    " Con về quê qua nay rồi, giờ cha kêu con xuống con xuống đường nào cha! "

    " Cái gì? "Anh thét lên trong bất ngờ.

    Thét xong, anh mới đơ người nhìn xung quanh, lần này quả thật mọi người đều đang trơ mắt nhìn anh như nhìn sinh vật lạ.

    Anh đỏ mặt, nhỏ giọng nói:" Trời ơi! Con này, mày về sau mày không nói với anh một tiếng. Để anh chạy qua đây kiếm mày công cóc rồi! "

    Nó cười hì hì:" Ai biết anh sẽ qua kiếm em đâu mà, tại mấy bữa anh bận, anh có qua chở em đi ăn đâu! "

    " Với ai bảo anh sang mà không báo trước cho em làm gì kia chứ, công cốc rồi đổ thừa em à? "

    " Thôi thôi được rồi! Lỗi tại anh, tại anh được chưa? "Anh bất lực.

    " Hơ, thì vốn dĩ là do anh mà ra mà! "Nó nói.

    Cúp máy, anh phóng xe đi ngay lập tức, đi ăn à?

    Không hề, anh phóng một lèo trở về nhà mà nằm dài ra đấy. Lâu lâu, mới thảnh thơi được một chút tính chạy qua chở nó đi ăn bù đắp lại mấy ngày qua bỏ bê nó, vậy mà nó nở lòng nào chạy về quê mà không nói cho anh lấy một tiếng.

    Con này, vô tâm không ai bằng rồi.

    A, anh thật là đau lòng mà, đau quá đi mà!

    Tính chở nó đi ăn vậy mà nó không có ở đây nên chán rồi không thèm ăn nữa, dù bây giờ anh rất là đói bụng, đối lắm luôn á trời. Nằm dài được một lúc, đói bụng quá không chịu được nữa rồi anh mới bắt đầu lủi thủi đi xuống đổ mì ăn lót dạ.

    " Con này, mày chơi anh một vố quá đau luôn rồi đấy! Chờ đấy!

    Vừa ăn mì, anh vừa lải nhải nhỏ em làm anh hụt hẫn đến mức phải ăn mì thế này a.

    Không ngon, nhưng vẫn phải ăn. Chết vì đói thì trông xấu lắm!

    Sựt nhớ ra điều gì, anh nhắn tin hỏi nó một vài điều:

    Anh trai xấu xí: [ Ê nhóc!]

    Em gái xinh đẹp: [ Giề!]

    "Trời, cọc vậy?" anh bật cười khi nó trả lời tin nhắn của mình một cách cọc lóc như vậy.

    Anh trai xấu xí: [Ai làm gì mà cọc vậy chời? ]

    Hết chương 35

    Hi
     
  7. Minh Hi

    Bài viết:
    79
    Chương 36

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nó không trả lời anh mà chụp gởi cho anh xem một bức ảnh, một bức ảnh lệch góc hình ánh sáng thì chói lóa. Rõ ràng là nó chụp cho có chứ chẳng thèm để tâm đến.

    Nhìn vào thì anh cũng hòm hòm thấy được một rổ tỏi cùng hành tím, nhìn thôi cũng thấy đau lưng đau mắt rồi a.

    Qua màn hình điện thoại thì anh cũng nhận thấy sự ngông nghênh của nó.

    Em gái xinh đẹp: [Thấy làm gì hong? ]

    Em gái xinh đẹp: [Nhắn nhắn gì, có tin tui bay lên Sài Gòn cắn đầu anh hong hả? Gừ! "

    Anh bật cười nhắn lại:

    Anh trai xấu xí: [Ghê vậy sao, giỏi lên đây liền mày, anh sợ mày quá ha!]

    Em gái xinh đẹp: [Sticker gận dữ]

    Anh trai xấu xí: [À quên nữa, anh nhắn là muốn hỏi mày là khi nào mày lên lại ấy? ]

    Em gái xinh đẹp: [ờ ơoooo hong biết nữa, chắc ở lại đây luôn.]

    Anh trai xấu xí: [Cũng được, ở dưới cho dốt luôn đi!]

    Em gái xinh đep: [Plè!]

    Anh trai xấu xí: [Nói chứ khi nào lên lại thì nói anh, anh chạy qua bến xe đón mày.]

    Anh trai xấu xí: [Không là ổng tống ba, tống bốn luôn đó nhá!]

    Anh trai xấu xí: [Rồi mày rớt dọc đường hong ai hay đâu đấy nhá!]

    Em gái xinh đẹp: [..]

    Anh nói tới đây làm nó nhớ lần đầu tiên nó lên thành phố kia, mới có tháng hơn chứ mấy, ông xe ôm đòi đèo cả anh ấy và nó trên chiếc xe tàn tạ đến chỗ trọ, còn cái cảnh mà nó ngồi nữa cái mông ló ra ngoài xong rớt xuống đường nữa chưa gì đã thấy ớn lạnh rồi. Nhưng nghĩ lại hôm trước chú xe ôm đi rước nó ra bến xe, xe thì cà tàn thật nhưng ổng chở có mình nó chứ có tống ba, tống bốn gì đâu a. Lần trước chắc là do xui thôi!

    Nó tự tin nhắn lại anh:

    Em gái xinh đẹp: [Đâu có, qua em về ổng chở có mình em ra bến xe à.]

    Em gái xinh đẹp: [Bữa là do xui thôi!]

    Anh trai xấu xí: [Rồi nhóc có đảm bảo là lần nào nhóc cũng sẽ mai mắn như hôm qua không? ]

    Anh trai xấu xí: [Đời thì nên biết tìm hướng đi an toàn cho bản thân mình chứ! Em còn non và xanh lắm bé con ạ!]

    Nó bị anh trai nói làm cho cứng họng, quả thật anh sống ở Sài Gòn lâu hơn nó, trải đời nhiều hơn nó. Nhà xe mà nó đang đi về từ quên đến thành phố cũng là gia đình anh cụ thể là mẹ anh lấy danh thiếp của họ về cho nó liên lạc vì đây là nơi mà hai anh của nó từng đi lại lúc còn non dại đên họ tin tưởng mà giới thiệu cho nó, bé con mà họ xem như con gái trong nhà. Đương nhiên, họ chỉ hiểu rõ về trụ sở nhà xe đặt ở quên thôi chứ trạm trên Sài Gòn thì chỉ có người đi lên đến đó rồi mới thấy – anh trai, anh quá hiểu cách mà nơi này vận hành rồi, bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.

    Cảm thấy anh nói có lý, có tài xế miễn phí dại gì mà nó bỏ tiền ngồi trên chiếc xe cà tàn chật chội kia.

    Em gái xinh đẹp: [Chắc ngày kia (hai ngày nữa) em lên á! Có gì khi nào em lên em báo cho anh hai hay nha.]

    Em gái xinh đẹp: [Anh hai ra đón em nha!]

    Em gái xinh đẹp: [Sticker dễ thương]

    Anh trai xấu xí: [Okay!]

    Đọc tin nhắn của nó, anh đúng là vui vẻ hơn này. Nhắn tin với nó lúc nào cũng làm cho anh thư giản hơn rất nhiều.

    Nhóc con này, lúc nào cũng vậy. Lúc không cần thiết thì hất hủi, không tèm để ý đến người ta (Chỉ mỗi anh nó mới đối xử như vậy thôi) nhưng lúc cần thiết thì lại anh ơi, anh à ngọt hết chịu nỗi. Hưm hưm hưm, nhưng anh lại rất thích cái tính cách này của nó. Thú vị, hề hước!

    Nhắn đến đây thì cũng thực hiện xong mục đíc ban đầu mà anh muốn hỏi rồi nên hai anh em không tiếp tục câu chuyện nữa. Vì cả hai biết rõ khi nhắn tin một lúc quá nhiều nội dung sẽ bị xàm và không còn đi đúng hướng ban đầu nó nên đi nữa nên thôi, ừng đúng lúc mới là lựa chọn khôn ngoan để duy trì mối quan hệ của anh em.

    Kết thúc trò chuyện, nó lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang rơi trên mí mắt mình.

    " Ây da, cay cay! "

    Mẻ đang gọt hành, nhưng lại lấy chính bàn tay đang gọt hành ấy chùi lên mắt xong rồi khóc thét, khôn thật sự.

    Đang loay hoay không biết làm sao, mắt thì nhắm tịt vì cay và liên tục chảy ra nước mắt thì trong nhà vọng ra tiếng của mẹ nó:

    " Lột vỏ hành tỏi xong chưa con? "

    Nó nhắm tịt đôi mắt đang cay vì hành tỏi hét lên:

    " Dạ chưa, chưa mẹ ơi.. "

    " Nhưng mà, nhưng mà mẹ ơi! "

    " Giúp con với aaaa! "

    Mẹ nó nghe giọng của nó có chút kỳ lạ nên bước ra xem thử:

    " Sao? Chuyện gì vây con? "

    Nó khóc thét, đôi tay quơ quào trong không trung:" Mẹ ơi, mẹ ơi giúp con với! "

    " Cay, con cay mắt quá mẹ ơi! "

    Nó làm mẹ cũng hoảng hốt theo:" Con cắt hành bị cay mắt à? Nhưng sao phản ứng mạnh vậy? "

    Nó nức nở:" Hức.. nảy con nới chuyện với anh hai, con quên.. con.. hức hức.. con lất tay quẹt lên mắt.. hức.. mẹ ơi, cứu con, cứu con mẹ ơi! "

    Mẹ lắt đầu cười khổ:" Tôi đến chịu với chị, ha ha! "

    Nói rồi mẹ vào trong nhà lấy thao múc một đầy một thao nước đem ra cho nó.

    " Nè, ngồi xuống đó đi, rồi cầm lấy. "

    Mẹ hướng dẫn nó úp cả ngương mặt xuống thao nước và bắt đầu chớp mắt, nó nghe theo và chớp mắt lia lịa.

    " Khụ khụ! "

    Không biết là có hết cay mắt hay không chứ nó là nó sặt vì nghẹt nước rồi a, nó đưa cả miệng và mũi chìm xuống khỏi mặt nước thì hỏi sao mà không sặc cho bằng được.

    Mẹ bật cười:" Giờ thì đỡ hơn chưa? "

    Nó nhìn mẹ, chớp chớp đôi mắt của mình:" Vẫn còn cay lắm mẹ ơi~ "

    Mẹ cười nói:" Nhưng bây giờ thì con mở mắt ra nhìn mẹ được rồi không phải sao? "

    Nó:"... "

    Mẹ nói tiếp:" Xong rồi thì ngồi lột tiếp cho xong đi cô nương! "

    " Aaaaa, mẹ! Mấy củ hành nó làm đau con màaaaaa! "

    " Mẹ còn bắt con lột tiếp nữa! "

    Nó nũng nịu hòng trốn việc. Mẹ nhìn đó, đã mất đâu ánh mắt dịu dàng trìu mến:

    " Nhanh lên, mười tám hai mươi tuổi rồi. Lột có mấy củ hành với tép tỏi mà cả tiếng không xong. Cô lo mà lột cho xong đi nha, không xong thì tui không cho cô an cơm chiều đâu nha! "

    " Mẹeeeeee! "

    " Không nói nhiều! "Mẹ nó thẳng thừng ra lệnh, không dây dưa. Mệt!

    Nó rớt nước mắt, thật muốn lấy tay lau nước mắt lại chảy ra trên mắt. Không, nó thật sự sẽ không ngu ngốc như vậy nữa. Một lần là quá đủ rồi, quá đủ rồi a cay mắt chết đi được.

    Cuối cùng, không có sự giúp đỡ của mẹ nó đành ngậm đắng nuốt cay mà tiếp tục gọt hành cắt tỏi.

    Lần này, nó nhất định phải nhanh lên, nhanh lên nữa để mà còn được ăn cơm. Không thì mẹ bỏ đói nó thật sự a.

    Nhanh nhanh thật sự rất nhanh với tốc độ bàn thờ.

    " Mẹ ơi! Con làm xong rồi! "

    " Xong rồi à! Vậy con dô đây phụ mẹ dọn chén đũa ra ăn cơm nè con! "

    " Dạ!"Nó hứng khởi mang rỗ hành tỏi bỏ vào dưới nhà rồi lửng tửng chạy giúp mẹ dọn chén đũa ra giúp mẹ.

    Tranh thủ, tranh thủ để còn được ăn cơm a. Đói, đói lắm rồi!

    Hết chương 36

    Hi
     
  8. Minh Hi

    Bài viết:
    79
    Chương 37

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày trôi qua rất nhanh, nó hôm nay lại trên chuyến xe lên lại Sài Gòn. Và tất nhiên với sự hù dọa của anh trai thì nó đã sợ hãi mà báo cáo tất cả giờ giấc lịch trình của nó:

    Em gái xinh đẹp: [Nay em đi sớm, hai tranh thủ khoảng chừng 8 giờ ra bến xe đón em nha!]

    Anh trai xấu xí: [Oke!]

    Em gái xinh đẹp: [Vậy em tranh thủ ngủ chút xíu, buồn ngủ chết mất!]

    Anh trai xấu xí: [Vậy ngủ đi!]

    Ý, hôm nay cách nhắn tin của anh trai có chút khác biệt so với mọi hôm nhưng nó cũng chẳng quan tâm lắm đến chuyện này đẩy ba lô vào góc rồi nghỉ ngơi.

    Từ quê nó lên Sài Gòn đi xe khách ít nhất cũng phải hai tiếng nên khoảng thời gian này nó ngoài trừ bấm điện thoại thì chính là đi ngủ.

    Đế bến xe, nhìn dòng người nháo nhào tìm xe rung chuyển mà nó đứng nép một góc gọi anh trai.

    "A lô, anh đến chưa ạ? Em lên đến Sài Gòn rồi, anh tranh thủ ra bến xe đón em nha!"

    "Rồi rồi! Anh đang đến đây, em kiếm chỗ nào mác mác mà ngồi chờ anh chút xíu nha!"

    "Dạ!"

    Nó tính khí thất thường nhưng cũng biết lúc nào nên chanh chua nghịch ngợm và lúc nào thì dịu dàng với anh trai, vậy chứ đang chờ ổng ra đón về mà giọng chanh chua khó ưa kỉu như bình thường thì có khi ổng bỏ luôn ngoài bến xe không thèm ra đón luôn hỏng chừng.

    Chờ anh đâu năm, mười phút thì điện thoại nó chợt reo lên, là anh gọi.

    "A lô, anh đến chưa dạ?"

    "Anh đến rồi, đậu ngay bến xe nè, mày đâu?" anh hỏi.

    Nó đứng chỗ góc cây nghe anh nói thì cũng ngó ra mặt đường tìm kiếm:

    "Đâu? Em có thấy anh đâu?"

    "Rồi rồi! Anh thấy mày rồi, đứng yên đó chờ anh quay đầu xe lại đón mày!"

    Nó không hiểu, nó cố gắng căn mắt ra nhìn nhưng cũng đâu có thấy anh đâu, sao anh lại bảo là thấy nó rồi lại còn bảo nó đứng yên chờ nữa cơ chứ, thôi thì anh nói sao nghe vậy chứ có biết gì đâu mà trả treo.

    Độ chừng ba mươi giây sau, có một chiếc ô tô đậu ngay chỗ nó làm chắng mất tầm nhìn khiến nó khó chịu mà nhăn mày.

    Xe lớn chắn ngang trước mặt nó cũng không thể bắt người ta chạy đi chỗ khác mà đậu được đành dời đóng đồ của mình sang chỗ khác mà tiếp tục ngóng anh trai tới đón.

    Chưa kịp xách đồ đi thì kính chắng gió của chiếc ô tô hạ xuống và giọng của anh trai vang lên:

    "Ê ê, đi đâu đấy?"

    Nó ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì:

    "Hở?"

    Rõ ràng là nghe thấy giọng anh trai đâu đây nhưng nhìn khắp phía vẫn không thấy anh đâu, anh ám ảnh nó đến mức sinh ra hoang tưởng rồi à?

    Nhìn con em mình ngáo ngơ, mở cửa xe bước ra đứng ngay trước mặt nó.

    "Đây nè, cô hai!"

    "Ngáo ngơ cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!"

    Nhìn anh, rồi nhìn chiếc xe to phía sau anh, nó không khỏi hoang mang không tin vào mắt mình. Chiếc xe, có phải to quá rồi không a?

    Anh nhìn con nhỏ ngốc nghếch trước mặt mình cũng lười giải thích, xách đống đồ của nó bỏ vào phía sau xe rồi mở cửa cho cô nhóc quê mùa này lên xe.

    "Em biết rồi mà!"

    "Được rồi, lên xe đi! Anh chở mày đi ăn cái rồi hẳn về nhà trọ!"

    "Dạ!"

    Cái gì thì cái chứ cái chuyện ăn uống là nó sẽ không thể nào mà từ chối được a, đi từ sáng sớm đến giờ thì bụng nó quả thật là bắt đầu kêu cồn cào rồi ấy chứ, được cho ăn thì còn gì sướng hơn kia chứ.

    Cứ như vậy nó ngồi trên xe ngoan ngoãn cho anh chở nó đi ăn.

    Đến một quán ăn khá to, anh hướng nó bảo nó đi xuống.

    Lên Sài Gòn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh chở nó đến nơi như thế này mà ăn cơm. Bình thường hai anh em cũng chỉ đèo nhau ra công viên hay là ngồi ăn với nhau nơi quán cốc mà thôi nên cũng không nghĩ là có ngày anh sẽ dẫn nó đến những nơi như thế này.

    "Anh!"

    "Gì?"

    Nó ngập ngừng hỏi:

    "Mình đến đây làm gì hử?"

    Anh cười nói:

    "Đến để ăn chứ làm gì trời! Con này hỏi ngu!"

    "Ở đây thật à?"

    "Không lẽ tao lừa mày!"

    Với cách nói chắc chắn của anh thì nó tin rằng hôm nay nó sẽ có một bữa ăn ngon, nhưng nó vẫn không hiểu, tại sao hôm nay anh lại dẫn nó đến những nơi như thế này kia chứ? Nhưng thôi, chuyện của anh anh tự biết tính toán, nó không cần phải để tâm làm chi cho mệt óc.

    Cùng anh, nó bước vào một bàn anh ê hê thức ăn và một người con gái trẻ trung xinh đẹp đang chờ sẳn ở đó.

    Nó còn chưa định thần thì cô gái ấy đã lên tiếng bắt chuyện:

    "Chào em! Chị là bạn của anh trai em, nghe anh ấy nhắc đến em cũng đã nhiều nhưng hôm nay mới có cơ hội được gặp!"

    Nó đơ ra không hiểu chuyện gì cho đến khi anh ấn nó xuống:

    "Chào hỏi người ta, con này!"

    "Dạ, dạ em chào chị à!"

    Nhìn thấy hành động của hai anh em, chị ái kia không khỏi bật cười thích thú:

    "Anh, hai người bình thường đều như vậy à! Đáng yêu thật ấy!"

    Anh đỏ mặt: "Em ấy, lại trêu anh nửa rồi!"

    Gì vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy? Như vầy là thế nào?

    Anh ấy.. hai người họ, rốt cuộc là sao? Không lẽ..

    [Cốc!]

    "Nhỏ này, làm gì mà cứ đơ hoài vậy?"

    "D.. dạ?"

    Anh phì cười, xoa đầu nó: "Trời, nay bị đánh mà cũng im ru vậy ta? Phải em tui hong ấy chèn?"

    Nó như choàng tỉnh: "H.. hơ hơ!"

    Nó hỏi: "Hai.. hai người, rốt cuộc là?"

    Bị nó hỏi mặt anh đã đỏ giờ còn đỏ hơn: "Cái gì mà cái gì, lo mà ăn đi! Em hỏi nhiều quá ấy!"

    Vừa nói, anh vừa gắp thật nhiều thức ăn bỏ vào trong bát của nó và bảo nó mau ăn đi. Còn anh, anh tiếp tục quay sang phía cô gái kia và gắp thức ăn cho cô ấy, giọng dịu dàng hơn lúc nói chuyện với nó rất nhiều.

    "Em, em cũng ăn đi! Ngon lắm ấy!"

    Tất cả hành động của anh làm cho nó cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Trong suốt buổi ăn nó gần như không chú tâm được gì cả.

    Từng lời nói, tiếng cười của hai người như cái là một thứ gì đó làm đầu nó vô cùng khó chịu, đầu nó cứ ong ong nhức ơi là nhức, lòng ngực thì cứ đau không hiểu được là bị làm sao.

    A a a a khó chịu quá đi!

    Hết chương 37

    Hi
     
  9. Minh Hi

    Bài viết:
    79
    Chương 38

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không lẽ nào.. không thể nào!

    Nó.. thật không biết phải làm sao, và.. cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình và tại sao lại như vậy nữa.. chỉ là lòng ngực nó cứ đau âm ỉ, khó chịu vô cùng..

    "Ha ha ha.. hôm nay vui thật ha!"

    "Mày hôm nay sướng lắm á nha!"

    "Được trai xinh gái đẹp ăn cơm chung, rồi còn đưa rước đi về nữa ha, sướng quá trời ha!"

    "Hưm hưm, anh nói nói gì kỳ quá hà!"

    *Chát*

    *Chát chát*

    Chị gái xinh đẹp nghe anh trai nói thì thích chí cười hoài, cười đến nỗi chị ấy không kiềm chế được mà đưa tay vỗ vào lưng anh trai bốp bốp mặc cho anh ấy đang chú tâm láy xe.

    "Hự!"

    "Này em, anh đang láy xe kia mà! Thích thế nào cũng đừng đánh đau như thế chứ!"

    "Anh mất tập trung á!"

    Anh trai hơi nhói nhói phần vai của mình, rụt sang một bên né đòn đánh của chị gái rồi nói.

    Chị gái ấy trông có vẻ ngại ngùng, xấu hổ nói:

    "Em.. em xin lỗi anh!"

    "Anh.. anh có đau lắm không?"

    Đau, đau chết đi được, đau chết đi sống lại luôn á, đỏ hết vai người ta rồi nè, aaaaa.

    "Không, em đánh như kiến cắn ấy mà, có đau đơn gì đâu a! Chỉ là em đáng yêu quá à, tội của em chính là quá đáng yêu làm anh mất tập trung luôn ấy!"

    Anh trai nên đi bán bánh tráng mới đúng a, lật mặt đúng là còn nhanh lật bánh tráng nữa a.

    "Hư!"

    Nó vốn không có tâm trạng quan tâm đến hai con người này nhưng cách mà hai người thể hiện àm cho nó cảm thấy thật là.. chán ghét vô cùng..

    "Con kia! Mày thái độ gì đó!"

    Anh trai rõ phản ứng của nó thông qua gương chiếu hậu bên trong xe, khiêu khích nói.

    Nó chán không buồn nói:

    "Dạ, không có gì để nói ạ!"

    Anh trai: "Hư!"

    Nó: "Hơ hơ!"

    Hai anh em này chỉ có hai chữ: Vô tri!

    Tự nhiên, trong không khí trong xe trở nên.. không có gì để nói a. Từ đó trong xe không còn tiếng nói nào!

    "Rồi, đến trọ rồi nhóc con! Có cần anh mày xách hộ đồ lên phòng không nè?"

    Nó mệt rồi, không muốn nói chuyện với anh nữa, trả lời hờ hững rồi thôi:

    "Không cần đâu, em tự xách lên được!"

    Anh trai: "..."

    "Vậy được rồi, em lên phòng đi rồi có chuyện gì cần thì alo anh nha."

    "Anh với chị đi về trước đây!"

    Chị gái xinh đẹp kia: "Bái bai em nha!"

    Nó nhỏ giọng: "Tạm biệt anh chị!"

    Anh gật đầu với nó rồi phóng xe rời đi.

    Nhìn theo bóng dáng của chiếc xe ngày càng khuất bonngs giữa dòng xe tấp nập lòng nó buồn thật sự.

    Đáng lí ra, anh có người yêu thì nó phải vui chứ nhỉ, sao lại có cảm giác như thế này?

    Cảm giác như bản thân mình bị phản bội vậy..

    Kỳ lạ thật!

    Thôi, gạt bỏ những suy nghĩ mông lung ấy sang một bên, nó xách đồ lên lại phòng chuẩn bị sắp xếp để mà còn nghỉ ngơi để ngày mai đi học nữa chứ. Quên đi, quên đi những chuyện làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nó. Quên đi, quên đi a!

    Lên đến phòng, bạn cùng phòng của nó mỗi người một việc, nó thì cũng chỉ chào một tiếng rồi thôi. Không thân!

    Nhắc đến chuyện này thì mẹ cũng thường hay ghẹo nó:

    "Ha, lúc mới lên thì làm thân ghê gớm lắm mà, mới có tháng hơn mà chưa gì đã hết thân rồi ha!"

    Lúc đó nó chỉ cười rồi trả lời mẹ:

    "Lúc đó mới gặp, chưa biết rõ về nhau, giờ thì ở chung hiểu nhau quá rõ rồi. Lòi mặt chuột ra rồi."

    "Không thân được, ghê lắm!"

    "Xin tha!"

    Mỗi người một việc, mạnh ai nấy làm. Nó thì xuống bếp hăm lại chỗ thịt kho mà mẹ nấu cho mang theo rồi cũng tắm táp đi ngủ. Chưa tối, nhưng nó đã quá mệt cho ngày hôm nay rồi a.

    Mà nói ngủ thì cũng chẳng ngủ được, chuyện của anh trai và hình bóng người con gái ấy cứ không thoát khỏi đầu nó được. Bức bách vô cùng.

    Nó lướt điện thoại, thấy anh nhỏ vừa cập nhật mạng xã hội vài phút trước.

    Em gái bé bỏng: [Anh ba! Còn onl hong dạ? ]

    Anh nhỏ: [Còn, sao á!]

    Nó đang soạn tin nhắn, chưa xong thì anh trai đã liên hoàn tin nhắn trả lời nó:

    Anh nhỏ: [Gì? ]

    Anh nhỏ: [Trời ơi! Em gái hôm nay chủ động nhắn tin cho tôi!]

    Anh nhỏ: [Nay Sài Gòn mưa bảo gì hả? ]

    Anh nhỏ: [Chứ chỗ anh là trời quan mây tạnh à!]

    Anh nhỏ: [Sao, có chuyện gì kể anh nghe coi nào!]

    Anh nhỏ: [Không tự nhiên mà nhóc con mày nhắn cho anh đúng không!]

    Anh nhỏ: [..]

    Ôi trời, nó đọc tin nhắn của anh mà đến hoa cả mắt, phải cố lắm mới cắt ngang mà xen vào được, không thôi anh ấy sẽ biến thành đọc thoại nội tâm mất, chắc chắn là như vậy luôn, không sai đi đâu được. Vì anh làm quá, nó bỏ không thfm seen tin nhắn nữa chứ gì.

    Em gái bé bỏng: [Anh im cho em nói chuyện coi!]

    Anh nhỏ: [..]

    Anh nhỏ: [Rồi, nín rồi! Nói đi!]

    Nó ngập ngừng một hồi lâu cũng không biết bắt đầu từ đâu, soạn rồi lại xóa, xóa rồi ại soạn. Có mấy dòng tin nhắn mà soạn mãi cũng chẳng xong.

    Em gái bé bỏng: [..]

    Em gái bé bỏng: [Rồi khi nào anh về lại Sài Gòn? ]

    Anh nhỏ nhìn tin nhắn của nó, suy nghĩ một hồi:

    "Hưm, nhóc con này lại có chuyện gì nữa đây không biết?"

    Anh rep tin nhắn:

    Anh nhỏ: [Không biết nữa, công việc còn nhiều quá, không bỏ ngang mà về được.]

    Anh nhỏ: [Với đang làm trai Hà Thành ngon cơm, về đó lại phải chịu sự quản lý của anh hai mày! Nghĩ mà chán!]

    Anh trai nhắn tin mà làm cho nó không khỏi bật cười.

    Hết chương 38

    Hi
     
  10. Minh Hi

    Bài viết:
    79
    Chương 39

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Em gái bé bỏng: [Anh em hay là anh của anh? ]

    Anh nhỏ: [Ai mà biết được!]

    Ai biểu từ nhỏ đến lớ nó cứ hở ra là danh anh trai với anh ấy cho bằng được nên bây giờ đâm ra anh ấy chán cộng với là cũng lớn rồi, không thèm danh anh trai với nó nữa, cho nó luôn, muốn độc chiếm như thế nào tùy nó định đoạt luôn. Anh không thè quan tâm luôn.

    Em gái bé bỏng: [He he!]

    Em gái bé bỏng: [Hong thèm, trả cho anh ấy!]

    Em gái bé bỏng: [Em chê rồi!]

    Anh trai đọc xin nhắn của nó không nhịn được mà bật cười, đang trong phòng làm việc nên hành động của anh làm cho mọi người xung quanh chú ý đến:

    "Êy nhóc! Nhắn tin với người yêu à?"

    Anh nghe một tiền bối trong phòng làm việc hỏi chuyện thì uống ngụm nước rồi trả lời:

    "Đâu có, nhắn tin với nhỏ em. Mà nó tiểu phẩm nên mắc cười thôi."

    Vị tiền bối kia có chút không tin tưởng được, thêm lời trêu chọc:

    "Thật không đó? Tin được không?"

    Anh bực mình, tay chân múa loạn xọa:

    "A a a a, úm ba la xì bùa! Bậy bạ quá ông ơi!"

    "Lo làm việc của ông đi! Tui trừ lương giờ!"

    Nghe anh nói vậy thì vị tiền bối kia chỉ phá lên cười rồi thôi chứ cũng không có ý trêu chọc thêm nữa. Tại lỡ ảnh trừ lương thật thì toan luôn.

    Mọi người hóng chuyện đã xong, bắt đầu lại côn việc và anh thì cũng tiếp tục nhắn tin với cô em gái lâu ngày chưa gặp của mình để bàn chuyện tiếp nhận lại ông anh trai quá lứa lỡ thì của anh.

    Anh nhỏ: [Chê rồi hả? ]

    Em gái bé bỏng: [Ò, chê rồi!]

    Nghĩ một hồi nó quyết định nhắn tiếp:

    Em gái nhỏ: [Nói chứ anh tranh thủ về đi a. Bác Hai với mọi người nhớ anh lắm rồi á!]

    Em gái nhỏ: [Với cũng đừng có mà lo chỗ anh hai. Anh ấy bây giờ chắc cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà đi quản lý anh em mình a!]

    Em gái bé bỏng: [Về đi anh, về đi để em còn có đồng minh.]

    Anh nhỏ hình như nắm bắt sai trọng điểm, anh hỏi:

    Anh nhỏ: [Anh mày thì cũng ăn không ngồi rồi cả một ngày, thời gian quản lý con người ta nhiều lắm a. Ở đấy mà không quản lý!]

    Nó ấp úng, bí lời rồi không biết nói gì:

    Em gái bé bỏng: [Thì.. anh ấy cũng có đi làm mà!]

    Em gái bé bỏng: [Cũng bận mà!]

    Chưa gì hết anh nhỏ đã tạt cho nó một gáo nước lạnh.

    Anh nhỏ: [Bận đến mức nào thì cũng vẫn còn hơi sức dòm ngó anh em mình!]

    Anh cũng đâu thể nói với nó là mới bào anh trai mấy chục triệu xong nên trước khi làm ra đại sự thì không thể lòi mặt về được. Nhục mặt lắm a!

    Anh nhỏ: [Rốt cuộc là có chuyện gì mà đến mức không còn tâm trạng quản giáo anh em mình? ]

    Em gái bé bỏng: [Anh hai anh ấy..]

    Em gái bé bỏng: [Anh ấy..]

    Anh nhỏ từ vui vẻ xong bây giờ bắt đầu bực mình rồi nha.

    Anh nhỏ: [Rốt cuộc là anh ấy có chuyện gì? ]

    Anh nhỏ: [Em cứ ấp a ấp úng làm anh bực mình quá đi a!]

    Nó..

    Em gái bé bỏng: [..]

    Em gái bé bỏng: [Anh hai có bạn gái rồi!]

    Nó nhắn tiếp:

    Em gái bé bỏng: [Bởi vậy anh ấy chẳng còn tâm hơi đâu mà đi quản lý anh a!]

    Lần này thì nó thật sự làm anh trai hoảng thật rồi a, đang uống ngụm nước trong miệng chưa kịp nuốt mà nó làm một phát anh phun hết ra cả.

    Anh đứng hình, mọi người dừng lại hết công việc nhìn anh.. như sinh vật lạ..

    Khỏi cần mọi người phải nói, tự anh cũng nhận ra..

    Eo ôi! Dơ kinh khủng!

    Trước khi cô lao công nhận ra anh nhanh chóng mà gọi dọn dẹp tất cả.

    Ngồi thụp xuống đất, anh dọn dẹp tất cả cũng như gọi điện cho nó xác nhận lại tất cả. Nhưng sợ mọi người lại chú ý nên cố hết sức hạn chế giọng của mình nhất có thể.

    "Alo, bé!"

    "Em nói thật à! Không đùa anh đó chứ!"

    Nó cũng đang ở cùng với bạn cùng phòng nên cũng biết ý mà nói chuyện nhỏ lại:

    "Em nói thiệt ấy!"

    "Không có nói xạo đâu a!"

    Anh nhor bây giờ trong y như là một bà tám nhiều chuyện ấy, vừa ngồi xổm lau nước nơi sàn nhà vừa hóng chuyện qua điện thoại:

    "Mà.. mà.. mà sao em biết vậy?"

    "Anh hai kể cho em nghe à?"

    "Anh ấy không kể cho em nghe, mà trực tiếp dẫn em đi gặp luôn rồi ấy chứ! Bất ngờ chưa!"

    Nói rồi nó kể cho anh nghe mọi chuyện diễn ra hôm nay. Chuyện dài lắm, kể mấy tiến chắc cũng không hết được.

    Cuối cùng, anh nhỏ chốt lại một phát khiến nó đau tận tâm can:

    "Rồi, chết mày chưa!"

    Nó khó hiểu hỏi:

    "Sao?"

    "Ông ấy có ghệ rồi là ổng không có thèm quan tâm mày nữa đâu, tao cho mày ra rìa nha con!"

    Hự!

    Anh ấy thật biết nắm bắt trọng tâm vấn đề a.

    Nhưng mà điều anh ấy nói cũng khiến nó suy nghĩ nhiều lắm a mà muốn không suy nghĩ cũng không được, nó cứ xuất hiện trong đầu, muốn đánh nó bay đi mà đánh mãi không được ấy!

    "Ayyy.. Không biết đâu, không biết đây, nói tóm lại anh tranh thủ về đây với em đi!"

    "Ha ha ha, không biết, không biết ha!"

    Bên này, công việc của anh bổng ùa đến: "Này, giúp tôi chút đi!"

    "Ồ ồ oke! Chờ tôi xíu nha!"

    "Thôi, anh có việc bận rồi! Lần sao nói chuyện tiếp nha!"

    "Bái bai!"

    "Ê ê!"

    Mới vậy là xong rồi hả?

    Nói chuyện với nó mà chỉ dành ra được chút xíu thời gian vậy thôi hả? Không dành cho nó thêm chút thời gian nữa được à!

    Keo kiệt vậy à?

    Hết chương 39

    Hi
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...