Chương 20: Chiếu tướng
Điệp Y nhìn nhìn hài tử trên đài, hơi ngẩng cằm lên nói: "Qua đây." Tú bà trên đài biết hơn nửa là muốn xem hàng, vội vàng tháo dây thừng trên người nam hài ra, nam hài trực tiếp từ trên đài nhảy xuống đi tới đứng yên trước mặt Điệp Y, Điệp Y nhìn qua một cái sau đó lạnh lùng hướng về phía Cổ Hạo Nhiên nói: "Ngươi thích, vậy thì mua đi."
Cổ Hạo Nhiên vốn tưởng rằng Điệp Y chí ít cũng phải tranh giành với hắn một lúc, không ngờ như vậy đã buông tay, bất giác có chút ngẩn ngơ sau đó phản ứng lại, chết tiệt, đây rõ ràng là một đá hai chim, để nàng mua tới tay, mình cứ cho là mua được hoa khôi cũng không có gì ghê gớm, mình mua rồi, không phải là bị nàng xỏ mũi đi, mua không mua sớm đã được định sẵn là thua từ lúc nàng ta bắt đầu ra giá, tay cầm quạt xếp của Cổ Hạo Nhiên rõ ràng phát ra thanh âm leng keng của đồ vật gì đó đổ vỡ.
Không đợi Cổ Hạo Nhiên nổi giận, Điệp Y tự mình đứng dậy, nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Người ta mang đi." Nói xong liền rời khỏi trước, nam hài và Phong, Liễu, vội vàng theo sau rời khỏi.
Tú bà liền ngẩn ra nhìn khuôn mặt bình tĩnh Cổ Hạo Nhiên, nghĩ phải nói thế nào: "Cổ lục công tử, cái này.. người xem.."
Cổ Hạo Nhiên không ngờ sau cùng Điệp Y còn chiếu hắn một tướng, người mua đi rồi ngược lại bắt hắn trả tiền, tức nghiến răng, trước mặt nhiều người như vậy lại không tiện phát tác, nếu thật không trả tiền mà náo chuyện, mất mặt chính là mình, chỉ còn cách sầm mặt nói: "Minh Thanh, trả tiền." Nói xong đứng dậy đuổi theo Điệp Y.
Tú bà mắt thấy Cổ Hạo Nhiên đi ra ngoài vội vàng cao giọng nói; "Cổ lục thiếu gia, hoa khôi này tối nay vẫn là của người, người đi đâu vậy a?"
Cổ Hạo Nhiên đầu cũng không quay lại mà đi khỏi, thanh âm trong trẻo của Minh Thanh từ phía sau vang lên: "Nghe đồn hoa khôi đêm nay và Danh tài tử yêu mến nhau, công tử nhà tôi đánh giá cao Danh công tử tuy xuất thân hàn môn, nhưng tài tình bất phàm, đặc biệt có ý thuận thủy nhân tình, làm chuyện tốt cho hai người, hôm nay đặc biệt có ý vì Danh công tử mà mua, công tử nhà tôi tân hôn vui vẻ, đương nhiên sẽ không nghỉ lại nơi đây."
Thì ra Cổ Hạo Nhiên tự nghĩ đường lui, cứ cho là Điệp Y không tới hoặc là không cách nào ứng phó, cũng không để cho danh tiếng nàng mất sạch trước mặt mọi người, thê tử của mình mình ức hiếp, nhưng người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, Cổ Hạo Nhiên tuyệt đối không chấp nhận.
Cổ Hạo Nhiên nhanh chân đuổi tới cửa viện, thì thấy xe ngựa của Điệp Y đã chạy tới khúc quanh, rõ ràng căn bản không tính đợi hắn, cũng không có ý cầu xin hắn về, Cổ Hạo Nhiên liền tức đánh một cái, trong tay vang lên một tiếng pa, cán quạt ngà voi bị tách thành hai nửa.
Hành đuổi tới dường như không để ý nói: "Phong nói với ta, thiếu phu nhân không mang theo ngân lượng, thiếu gia nếu thật muốn đấu tới cùng, thiếu phu nhân không thắng nổi."
Cổ Hạo Nhiên áp chế nộ khí nói: "Ta biết, không có lệnh của ta, nàng ta không thể động được một đồng bạc." Nhưng mình biết rõ lại còn không thể xem nhẹ, ngừng chút lại lạnh giọng nói: "Hồi phủ." Ba người Minh Thanh im lặng không lên tiếng đi theo.
Cổ Hạo Nhiên đầu óc tuy được xem là thông minh, Điệp Y lại không dụng tâm, không chiếu cố đối phương, đương nhiên cái gì cũng có thể làm ra.
Ngày hôm sau Cổ phủ không một ai nhắc tới chuyện tối qua, Cổ Hạo Nhiên gió yên biển lặng ở Dạng Cư một đêm làm người hầu không ít thắc mắc, lại không dám có chút biểu lộ. Mặc dù nam hài xinh đẹp đó, bị Cổ Hạo Nhiên không biết đưa tới nơi nào, Điệp Y cũng không hỏi, cũng không hứng thú hỏi.
Cả buổi sáng trong Dạng Cư người tới người lui, cái gì mà bà thất cô bát di ma, cái gì mà đây là đại mụ mụ kia là đại tổng quản, đều tới ra mắt tân phu nhân, Điệp Y chọn một ngọn giả sơn cao trong hoa viên ngồi, lạnh lùng nhìn vì mình không xuất hiện, Minh Thanh chỉ còn cách kéo Cổ Hạo Nhiên tới ứng phó cảnh này, thanh âm chi chi cha cha đáng ghét như tiếng muỗi kêu, mới bắt đầu Điệp Y còn cảm thấy hiếu kỳ, bây giờ chính là chán ghét, nhiều lời làm người ta phiền long.
"Sao vậy, Điệp Y có phải là cảm thấy nhiều người làm người ta phiền lòng?" Một đạo thanh âm ôn hòa từ đằng sau Điệp Y truyền tới.
Điệp Y sớm đã cảm giác được có người tới gần, nhưng mà không có sát khí nên cũng vờ như không biết, không ngờ tới thấy nàng có ý xa cách ngàn dặm, còn dám lên trước quấy rầy, sau đó hơi quay đầu lại nhìn nhị tẩu Thanh Nhu đang mỉm cười đứng đó nhìn mình.
Thanh Nhu mỉm cười nói: "Trước đây ta mới gả tới đây cũng như vậy, người nhiều tới nỗi ta nhìn thôi đã chóng mặt rồi, hận không thể tránh một bên không cần đi ứng phó, sau này dần dần cũng quen rồi, hờ hờ, khi đó ta có được dũng khí như muội, trực tiếp vứt cho tướng công ra mặt, thì không biết đỡ biết bao nhiêu khổ."
Thanh Nhu thấy Điệp Y cũng không đáp lời, liền ngã ngã người dựa vào giả sơn bên cạnh nhẹ giọng nói: "Điệp Y, nếu cảm thấy bị bọn họ làm ồn tới hoảng, chi bằng tới chỗ của ta ngồi chút, tiểu Mộng Tâm trời vừa sáng đã đòi gặp tỉ tỉ xinh đẹp của nó, tiểu hài tử đó trước giờ chưa thích ai như vậy, trước đây dù là Hạo Nhiên cũng không có vừa mở mắt liền đòi đi tìm." Nói xong vẻ mặt cười hạnh phúc, càng toát ra vẻ ôn nhu.
Điệp Y nhìn Thanh Nhu một cái lạnh lùng nói: "Không cần."
Thanh Nhu mỉm cười nói: "Đi mà Điệp Y, một mình ở trong Dạng Cư cũng nhàm chán, nơi ở của Hạo Nhiên không giống ai nhất, một nha hoàn bên cạnh cũng không có, có cũng là lũ thô lỗ lo liệu việc cũng là năm người thân cận hắn, bây giờ Hạo Nhiên phải đi làm việc của hắn, nơi đây càng thêm trống vắng."
Điệp Y nghe Thanh Nhu nói như vậy, ngẩng đầu nhìn thấy nơi xa đó sớm đã trống vắng, mọi người và Cổ Hạo Nhiên đều không thấy bóng dáng đâu, Thanh Nhu cùng lúc nói: "Hạo Nhiên quản tới hai đường sinh ý muối và lương thực của Cổ gia, mấy ngày này tồn đọng rất nhiều đơn từ đợi hắn phê duyệt, có thể mấy hôm nay hắn phải bận rộn rồi, Điệp Y, đừng trách lục đệ không bồi muội, theo lý mà nói tân hôn không nên như vậy, nhưng mà sinh ý của Cổ gia quá lớn, con dâu Cổ gia đều trải qua như vậy, Điệp Y, đừng có buồn."
Điệp Y nghe lời nói của Thanh Nhu, ý tứ trong lời nói đang giải thích sự ra đi của Cổ Hạo Nhiên, cũng là nhắc nhở cuộc sống sau này có thể phải đối mặt, Điệp Y nhìn Thanh Nhu, vẫn như cũ không tiếp lời.
Thanh Nhu dường như cũng biết Điệp Y không thèm để ý tới người khác, vẫn mỉm cười ôn nhu nói: "Điệp Y.." mới gọi tên, thì nghe thấy tiếng cười hờ hờ của tam tẩu Bạch Thiên từ xa truyền tới nói: "Ta nói mà, nhị tẩu nhất định là tới tìm Điệp Y rồi, xem ra mấy người chúng ta đều nghĩ đúng rồi." Cùng đi với nàng có đại tẩu, tứ tẩu, ngũ tẩu mặt đều tươi cười hớn hở đi về phía Điệp Y.
Thanh Nhu liền cười nói: "Lần này muốn yên tĩnh cũng không yên tĩnh được nữa rồi" Ngoài Bạch Thiên ra ba người khác cũng cười hờ hờ, Điệp Y nhìn năm nữ nhân vẻ mặt tươi cười hớn hở trước mặt, khẽ chau mày.
Ba ngày, Cổ Hạo Nhiên đúng đúng cả ba ngày đều không xuất hiện trong phủ, Điệp Y cũng không để tâm, nghe nói là đang xử lý công việc bị tồn đọng trong thời gian thành thân, hôm nay sau cơm tối, Phương Lưu Vân kéo Điệp Y tới Vọng Nguyệt lầu, vừa ngắm trăng vừa nói chuyện phiếm, Cổ Chấn, và bọn người Cổ Hạo Dương cũng tụ tập lại, khắp Vọng Nguyệt lầu những tràng cười vang lên không ngớt.
Còn tiếp
Cổ Hạo Nhiên vốn tưởng rằng Điệp Y chí ít cũng phải tranh giành với hắn một lúc, không ngờ như vậy đã buông tay, bất giác có chút ngẩn ngơ sau đó phản ứng lại, chết tiệt, đây rõ ràng là một đá hai chim, để nàng mua tới tay, mình cứ cho là mua được hoa khôi cũng không có gì ghê gớm, mình mua rồi, không phải là bị nàng xỏ mũi đi, mua không mua sớm đã được định sẵn là thua từ lúc nàng ta bắt đầu ra giá, tay cầm quạt xếp của Cổ Hạo Nhiên rõ ràng phát ra thanh âm leng keng của đồ vật gì đó đổ vỡ.
Không đợi Cổ Hạo Nhiên nổi giận, Điệp Y tự mình đứng dậy, nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Người ta mang đi." Nói xong liền rời khỏi trước, nam hài và Phong, Liễu, vội vàng theo sau rời khỏi.
Tú bà liền ngẩn ra nhìn khuôn mặt bình tĩnh Cổ Hạo Nhiên, nghĩ phải nói thế nào: "Cổ lục công tử, cái này.. người xem.."
Cổ Hạo Nhiên không ngờ sau cùng Điệp Y còn chiếu hắn một tướng, người mua đi rồi ngược lại bắt hắn trả tiền, tức nghiến răng, trước mặt nhiều người như vậy lại không tiện phát tác, nếu thật không trả tiền mà náo chuyện, mất mặt chính là mình, chỉ còn cách sầm mặt nói: "Minh Thanh, trả tiền." Nói xong đứng dậy đuổi theo Điệp Y.
Tú bà mắt thấy Cổ Hạo Nhiên đi ra ngoài vội vàng cao giọng nói; "Cổ lục thiếu gia, hoa khôi này tối nay vẫn là của người, người đi đâu vậy a?"
Cổ Hạo Nhiên đầu cũng không quay lại mà đi khỏi, thanh âm trong trẻo của Minh Thanh từ phía sau vang lên: "Nghe đồn hoa khôi đêm nay và Danh tài tử yêu mến nhau, công tử nhà tôi đánh giá cao Danh công tử tuy xuất thân hàn môn, nhưng tài tình bất phàm, đặc biệt có ý thuận thủy nhân tình, làm chuyện tốt cho hai người, hôm nay đặc biệt có ý vì Danh công tử mà mua, công tử nhà tôi tân hôn vui vẻ, đương nhiên sẽ không nghỉ lại nơi đây."
Thì ra Cổ Hạo Nhiên tự nghĩ đường lui, cứ cho là Điệp Y không tới hoặc là không cách nào ứng phó, cũng không để cho danh tiếng nàng mất sạch trước mặt mọi người, thê tử của mình mình ức hiếp, nhưng người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, Cổ Hạo Nhiên tuyệt đối không chấp nhận.
Cổ Hạo Nhiên nhanh chân đuổi tới cửa viện, thì thấy xe ngựa của Điệp Y đã chạy tới khúc quanh, rõ ràng căn bản không tính đợi hắn, cũng không có ý cầu xin hắn về, Cổ Hạo Nhiên liền tức đánh một cái, trong tay vang lên một tiếng pa, cán quạt ngà voi bị tách thành hai nửa.
Hành đuổi tới dường như không để ý nói: "Phong nói với ta, thiếu phu nhân không mang theo ngân lượng, thiếu gia nếu thật muốn đấu tới cùng, thiếu phu nhân không thắng nổi."
Cổ Hạo Nhiên áp chế nộ khí nói: "Ta biết, không có lệnh của ta, nàng ta không thể động được một đồng bạc." Nhưng mình biết rõ lại còn không thể xem nhẹ, ngừng chút lại lạnh giọng nói: "Hồi phủ." Ba người Minh Thanh im lặng không lên tiếng đi theo.
Cổ Hạo Nhiên đầu óc tuy được xem là thông minh, Điệp Y lại không dụng tâm, không chiếu cố đối phương, đương nhiên cái gì cũng có thể làm ra.
Ngày hôm sau Cổ phủ không một ai nhắc tới chuyện tối qua, Cổ Hạo Nhiên gió yên biển lặng ở Dạng Cư một đêm làm người hầu không ít thắc mắc, lại không dám có chút biểu lộ. Mặc dù nam hài xinh đẹp đó, bị Cổ Hạo Nhiên không biết đưa tới nơi nào, Điệp Y cũng không hỏi, cũng không hứng thú hỏi.
Cả buổi sáng trong Dạng Cư người tới người lui, cái gì mà bà thất cô bát di ma, cái gì mà đây là đại mụ mụ kia là đại tổng quản, đều tới ra mắt tân phu nhân, Điệp Y chọn một ngọn giả sơn cao trong hoa viên ngồi, lạnh lùng nhìn vì mình không xuất hiện, Minh Thanh chỉ còn cách kéo Cổ Hạo Nhiên tới ứng phó cảnh này, thanh âm chi chi cha cha đáng ghét như tiếng muỗi kêu, mới bắt đầu Điệp Y còn cảm thấy hiếu kỳ, bây giờ chính là chán ghét, nhiều lời làm người ta phiền long.
"Sao vậy, Điệp Y có phải là cảm thấy nhiều người làm người ta phiền lòng?" Một đạo thanh âm ôn hòa từ đằng sau Điệp Y truyền tới.
Điệp Y sớm đã cảm giác được có người tới gần, nhưng mà không có sát khí nên cũng vờ như không biết, không ngờ tới thấy nàng có ý xa cách ngàn dặm, còn dám lên trước quấy rầy, sau đó hơi quay đầu lại nhìn nhị tẩu Thanh Nhu đang mỉm cười đứng đó nhìn mình.
Thanh Nhu mỉm cười nói: "Trước đây ta mới gả tới đây cũng như vậy, người nhiều tới nỗi ta nhìn thôi đã chóng mặt rồi, hận không thể tránh một bên không cần đi ứng phó, sau này dần dần cũng quen rồi, hờ hờ, khi đó ta có được dũng khí như muội, trực tiếp vứt cho tướng công ra mặt, thì không biết đỡ biết bao nhiêu khổ."
Thanh Nhu thấy Điệp Y cũng không đáp lời, liền ngã ngã người dựa vào giả sơn bên cạnh nhẹ giọng nói: "Điệp Y, nếu cảm thấy bị bọn họ làm ồn tới hoảng, chi bằng tới chỗ của ta ngồi chút, tiểu Mộng Tâm trời vừa sáng đã đòi gặp tỉ tỉ xinh đẹp của nó, tiểu hài tử đó trước giờ chưa thích ai như vậy, trước đây dù là Hạo Nhiên cũng không có vừa mở mắt liền đòi đi tìm." Nói xong vẻ mặt cười hạnh phúc, càng toát ra vẻ ôn nhu.
Điệp Y nhìn Thanh Nhu một cái lạnh lùng nói: "Không cần."
Thanh Nhu mỉm cười nói: "Đi mà Điệp Y, một mình ở trong Dạng Cư cũng nhàm chán, nơi ở của Hạo Nhiên không giống ai nhất, một nha hoàn bên cạnh cũng không có, có cũng là lũ thô lỗ lo liệu việc cũng là năm người thân cận hắn, bây giờ Hạo Nhiên phải đi làm việc của hắn, nơi đây càng thêm trống vắng."
Điệp Y nghe Thanh Nhu nói như vậy, ngẩng đầu nhìn thấy nơi xa đó sớm đã trống vắng, mọi người và Cổ Hạo Nhiên đều không thấy bóng dáng đâu, Thanh Nhu cùng lúc nói: "Hạo Nhiên quản tới hai đường sinh ý muối và lương thực của Cổ gia, mấy ngày này tồn đọng rất nhiều đơn từ đợi hắn phê duyệt, có thể mấy hôm nay hắn phải bận rộn rồi, Điệp Y, đừng trách lục đệ không bồi muội, theo lý mà nói tân hôn không nên như vậy, nhưng mà sinh ý của Cổ gia quá lớn, con dâu Cổ gia đều trải qua như vậy, Điệp Y, đừng có buồn."
Điệp Y nghe lời nói của Thanh Nhu, ý tứ trong lời nói đang giải thích sự ra đi của Cổ Hạo Nhiên, cũng là nhắc nhở cuộc sống sau này có thể phải đối mặt, Điệp Y nhìn Thanh Nhu, vẫn như cũ không tiếp lời.
Thanh Nhu dường như cũng biết Điệp Y không thèm để ý tới người khác, vẫn mỉm cười ôn nhu nói: "Điệp Y.." mới gọi tên, thì nghe thấy tiếng cười hờ hờ của tam tẩu Bạch Thiên từ xa truyền tới nói: "Ta nói mà, nhị tẩu nhất định là tới tìm Điệp Y rồi, xem ra mấy người chúng ta đều nghĩ đúng rồi." Cùng đi với nàng có đại tẩu, tứ tẩu, ngũ tẩu mặt đều tươi cười hớn hở đi về phía Điệp Y.
Thanh Nhu liền cười nói: "Lần này muốn yên tĩnh cũng không yên tĩnh được nữa rồi" Ngoài Bạch Thiên ra ba người khác cũng cười hờ hờ, Điệp Y nhìn năm nữ nhân vẻ mặt tươi cười hớn hở trước mặt, khẽ chau mày.
Ba ngày, Cổ Hạo Nhiên đúng đúng cả ba ngày đều không xuất hiện trong phủ, Điệp Y cũng không để tâm, nghe nói là đang xử lý công việc bị tồn đọng trong thời gian thành thân, hôm nay sau cơm tối, Phương Lưu Vân kéo Điệp Y tới Vọng Nguyệt lầu, vừa ngắm trăng vừa nói chuyện phiếm, Cổ Chấn, và bọn người Cổ Hạo Dương cũng tụ tập lại, khắp Vọng Nguyệt lầu những tràng cười vang lên không ngớt.
Còn tiếp