Chương 30 Bấm để xem Hôm nay, Hạ An và Duy Khải đi học sớm. Duy Khải chạy qua bên kia đường mua hai củ khoai lang nướng mật ong để ăn sáng. Buổi sáng ăn khoai vừa gọn vừa nhanh lại tiết kiệm được thời gian đi đến trường rất nhiều. Chỗ bán khoai nướng này mới mở bán gần hai tuần nay thôi, đó chỉ là một chiếc xe bán hàng nhỏ, nhưng rất đông khách. Duy Khải phải đứng đợi khoảng 10 phút thì có khoai nướng mật ong. Duy Khải chạy lại chỗ của Hạ An, nhét củ khoai vào trong tay cô, củ khoai không nóng chỉ hơn ấm ấm, được đựng trong túi giấy rất bảo vệ môi trường. Hạ An: "Cảm ơn!" Duy Khải không nói gì, tiếp tục đi đến trường. Cả hai vừa đi vừa ăn bữa sáng của mình. Hai người vào lớp ngồi thì vừa vặn trống đánh. Hôm nay là thứ bảy, như thường lệ tiết cuối cùng là tiết sinh hoạt lớp. Cô chủ nhiệm tổng kết lại những gì lớp làm được và chưa làm được ở tuần qua, nhắc nhở các bạn bị vi phạm, xong xuôi rồi cô thông báo công việc cả lớp phải làm trong tuần tiếp theo. Cô chủ nhiệm: "Chủ nhật tuần sau trường của chúng ta sẽ tổ chức hội thi hội khỏe phù đổng cấp trường, với rất nhiều môn thi đấu như bóng chuyền, bóng bàn, bóng đá, cầu lông, nhảy xa, chạy đua, kéo co.. bạn nào thích thì có thể tham gia. Đặc biệt là môn bóng đá, năm nay trường chỉ tổ chức bóng đá nam thôi, cho nên trường bắt buộc là mỗi lớp đều phải tham gia." Cả lớp liền ồn ào lên một trận. Cô chủ nhiệm đập tay xuống bàn ổn định trật tự lớp rồi nói tiếp: "Cô không quan trọng việc thắng thua của lớp, các em giành được giải thì hãnh diện cho em cũng như cho lớp của mình, còn các em thua thì chẳng ai cười các em cả. Cái cô cần ở đây là tình thần trách nhiệm của mọi người, nhà trường đã phát động cuộc thi thì trách nhiệm của chúng ta là phải tham gia hoạt động một cách tích cực. Các em đều đã lớn hết rồi, hãy biết sống có trách nhiệm. Bạn nào tham gia giơ tay lên để cho cô thấy tinh thần trách nhiệm của mấy em đi!" Sau một lúc, lớp vẫn yên ắng, chả thấy một cánh tay nào giơ lên. Cô chủ nhiệm bất lực. Thật mệt mỏi! Nói muốn khan cổ họng mà chả có đứa nào chịu nghe. Cuối cùng cô đưa ra quyết định: "Nếu đã không có bạn nào chịu tham gia thì cô không ép, nhưng với môn bóng đá nam thì nhà trường bắt buộc mỗi lớp đều phải tham gia, cho nên cô sẽ đích thân chọn ra 11 bạn nam của lớp mình tham gia thi đấu." Cô chủ nhiệm nhìn một vòng lớp học rồi bắt đầu điểm mặt chỉ tên từng người. Và tất nhiên trong danh sách đó không thể nào thiếu được người cao ráo nhất lớp đó là Duy Khải. Xong xuôi cô chủ nhiệm còn nói: "Những bạn nam còn lại, cũng như những bạn nữ trong lớp mình ngày chủ nhật tuần sau không được ở nhà mà phải đi theo cổ vũ cho các bạn đó có biết không?" Cả lớp liền òa lên những tiếng than trời, tưởng đâu đã thoát được một kiếp nạn ai dè lại còn gặp kiếp nạn thứ hai là đi cổ vũ. Thiệt, cả một tuần được có ngày chủ nhật là nghỉ ở nhà mà cũng không yên nữa. Tan học, trên đường về nhà bầu không khí giữa hai người vô cùng yên ắng, Hạ An là người rất tí nói, Duy Khải cũng chẳng phải là người nói nhiều, chỉ đỡ hơn Hạ An đôi chút thôi. Cũng bởi vì tính cách đó mà cả hai người cũng không ai cảm thấy khó chịu gì với bầu không khí này. Không biết có phải vì cô và Duy Khải hợp tính với nhau nên rất dễ sống chung hay không? Hạ An cảm thấy cô và Duy Khải đã ở cùng với nhau được một khoảng thời gian rất lâu rồi, cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, cùng ở chung trong một ngôi nhà, thậm chí là ngủ chung một phòng, nhưng cả hai đều ít khi xảy ra tranh cãi hay xích mích với nhau. Cuộc sống của hai người rất bình yên mà trôi qua. Về đến nhà, Hạ An nấu hai tô mì cho cô và Duy Khải. Tính ra Duy Khải cũng rất dễ nuôi, không kén cá chọn canh như người ta, dù mỗi bữa cô có cho anh ăn mì gói thay cơm anh cũng không than. Duy Khải đang ăn mì thì để ý từ nãy đến giờ Hạ An đều nhìn anh không chớp mắt. Duy Khải tự tin nói: "Sao? Có phải bây giờ nhận ra tôi quá đẹp trai nên mới ngắm tôi không chớp mắt phải không?" Hạ An phì cười, cậu ta đúng là kiêu căng tự cao quá mà: "Bộ dạng của cậu sợ là sẽ dọa người ta chạy mất dép đấy!" Đầu tóc thì dài thòn rối tung như tổ quạ, quần áo xộc xệch nhìn chẳng thể nào vừa mắt được. Duy Khải bị câu nói của cô làm cho ngẩn người một lúc rồi hỏi: "Thế.. sao cậu không chạy đi?" Hạ An suy nghĩ kĩ càng rồi nói: "Tại sao phải chạy? Đó là tôi nói người ta, còn tôi nhìn thấy cậu quen rồi nên cũng chẳng thấy gì cả, nhưng mà.. nếu có chạy thì tôi cũng chẳng chạy được." Duy Khải ngước lên nhìn Hạ An, mím môi với cô một cái rồi lại cười trong sự bất lực. Anh có cảm giác Hạ An này vừa đánh lại vừa xoa anh, cái gì mà "nếu có chạy thì cũng chẳng chạy được" câu này thật sự là vết thương chí mạng đối với anh mà. Chê anh một cách rất tinh tế! Thật sự bị người ta nói mình như vậy anh cũng tủi thân lắm, anh cũng muốn giận lắm, nhưng không biết giận kiểu gì bây giờ?
Chương 31 Bấm để xem Giờ ra chơi sáng thứ năm, loa trường phát thông báo mỗi lớp cử đại diện đi xuống phòng thư viện để bốc thăm thi đấu cho hội khỏe phù đổng sắp tới. Một lúc sau, lớp trưởng bước lên lớp khẩn cấp thông báo: "Mọi người ơi, không ổn rồi lớp chúng ta sẽ thi đấu với lớp 8a5.." Lớp trưởng vừa nói đến đây, cả lớp liền ồn ào lên. Một người trong lớp được cô chủ nhiệm chỉ định đi đá banh lập tức đứng lên la: "Trời ơi! Khoa, sao cái tay của mày thúi đến như vậy hả? Bốc trúng lớp nào không bóc, lựa ngay cái bọn a5 mà bóc là sao?" Đăng Khoa: "Tôi cũng đâu có sự lựa chọn đâu, lúc tôi lên là người ta bóc hết thăm rồi, còn duy nhất cái thăm đó mà thôi.. ai ngờ xui tới vậy." Hạ An không hiểu tại sao mọi người trong lớp lại có vẻ hoang mang đến như vậy, cô liền lấy tay khều khều Mỹ Linh ngồi đằng trước. "Mỹ Linh, lớp 8a5 đó đá hay lắm sao?" Mỹ Linh quay xuống, chóng tay lên cằm tám chuyện: "Lớp 8a5 đó là lớp giành giải nhất bóng đá hội khỏe phù đổng năm rồi đó, mà lớp đó đá ghê lắm, dã man kinh khủng, năm rồi có đứa bị gãy chân phải băng bó mấy tháng mới lành vì đá với lớp đó đó, bởi vậy trong trường ai cũng sợ đá chung với lớp đó hết.. mà lớp mình công nhận xui thiệt gặp lớp đó ngay trận đầu luôn." Hạ An ủ rũ hỏi: "Vậy cậu nghĩ lớp mình có cơ hội thắng không?" "Lớp mình coi tướng nhỏ con vậy thôi chứ đá cũng hay lắm nha! Tui thấy có mấy đứa con trai lớp mình chiều nào cũng đi đá banh, tại tụi nó ngại nên không dám giơ tay thôi, mà có điều lần này đá với bọn a5 thì thôi rồi, tui nghĩ tụi nó nhường thôi chứ không dám đá thiệt đâu." Tiếng trống đánh vang lên, Hạ An và Mỹ Linh cũng không tám chuyện nữa, chuẩn bị vào tiết học tiếp theo. Tan học. Trên đường về nhà, Hạ An lo lắng hỏi Duy Khải: "Duy Khải, cậu có sợ không?" Duy Khải: "Sợ cái gì?" "Thì cái vụ lớp mình đá banh chung với lớp 8a5 đó. Tôi nghe Mỹ Linh kể lớp đó đá rất ghê, có người đá chung với lớp đó còn bị gãy chân nữa.." Hạ An ngừng một chút rồi nói tiếp. "Lỡ có gì thì cậu cứ nhường bên đó thắng đi, nếu thua tôi cũng không cười cậu đâu." Duy Khải xoay lại nhìn Hạ An, bật cười ngả ngớn, lấy tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô: "Hạ An, cậu ngốc thật đấy! Đó giờ cậu có thấy tôi sợ cái gì chưa hả? Với lại, tôi đi để cho có, để không bị cô la thôi, chứ đá gì tầm này, mà dù tôi có đá thật đi chăng nữa thì người gãy chân là bọn họ chứ không phải tôi đâu." Hạ An nghe được những lời của Duy Khải nói thì đỡ lo lắng hơn rất nhiều. Chủ nhật. Ngày thi hội khoẻ phù đổng cấp trường cuối cùng cũng đã đến, ở trường lúc này chật kín người. Sân trường được chia thành nhiều khu vực nhỏ, mỗi khu vực đó là giành riêng cho một môn thi đấu. Còn môn bóng đá có đặc thù riêng phải có sân cỏ rộng, mà trường lại không có sân bóng, nên hiệu trưởng đã chơi lớn thuê hẳn một sân bóng đá ở gần trường. Lớp của Hạ An chỉ đăng ký duy nhất môn bóng đá nên không cần phải ghé trường mà đi thẳng đến sân bóng luôn. Mọi thành viên trong lớp 8a1 đều có mặt rất đông đủ, nhưng không phải là hào hứng đi cổng vũ gì, mọi người đều biết là lớp mình sẽ thua nên đã chuẩn bị tâm lý trước hết rồi. Thật sự lý do mà mọi người có mặt đông đủ ở đây là bởi vì cô chủ nhiệm. Ngày thứ bảy, cô chủ nhiệm đã nói trước toàn thể lớp nếu hôm nay bạn nào ở nhà thì ngày thứ hai đến tiết của cô sẽ phải trả bài bạn đó. Lớp đứa nào đứa nấy nghe nói vậy sợ quá, nên thà đi phơi nắng một chút chứ nhất quyết không chịu ở nhà học bài để trả bài, thành ra hôm nay ai cũng tới đông đủ cả. Chẳng những vậy thứ hai cả lớp còn lý do để biện minh cho mấy thầy cô có tiết ngày hôm đó về hành vi không học bài của mình nữa chứ, đúng là tiện cả đôi đường. Bây giờ mới công nhận cái lớp này đúng là chăm học thật đấy! Lúc này, Duy Khải và mọi người cùng vào sân bóng, chụm lại bàn bạc một hồi thì cũng chọn được đội hình ra sân. Duy Khải không ra đá, mà ở vị trí thủ môn bảo vệ khung thành. Mỹ Linh đến đây với một tâm lý vững vàng, biết trước kết quả và đón nhận bàn thua của lớp mình, cho nên nó cũng không thiết tha gì trận đá banh trước mặt. Bởi thế nó đã thủ sẵn đồ đầy đủ hết rồi, dù che nắng, quạt mini cầm tay, 4g siêu mạnh để coi phim. Mấy bữa nay, Mỹ Linh nó ghiền một bộ ngôn tình cổ trang của Trung Quốc lắm, nên bật lên cho Hạ An cùng xem. Chẳng những vậy còn order thêm hai ly trà sữa, bánh tráng trộn vừa coi phim vừa ăn luôn. Hạ An coi phim một hồi bị cuốn theo quá nên cũng không quan tâm đến trận đấu cho lắm. Đến lúc tiếng còi của trọng tài vang lên thì đã kết thúc hiệp một. Kết quả của hiệp một là 0-3, tất nhiên bên của 8a5 là 3, bên 8a1 là 0 rồi. Mỹ Linh nhìn trên bảng kết quả mà thở dài: "Mới có hiệp một mà 0-3 rồi chắc hết trận này là thua tới 0-6 luôn quá." Nói xong rồi Mỹ Linh cúi mặt xuống coi phim tiếp.
Chương 32 Bấm để xem Mỹ Linh nhìn trên bảng kết quả mà thở dài: "Mới có hiệp một mà 0-3 rồi chắc hết trận này là thua tới 0-6 luôn quá." Nói xong rồi Mỹ Linh cúi mặt xuống coi phim tiếp. Hạ An lúc này cảm thấy hơi khó chịu, lúc nãy cô uống nhiều nước quá nên bây giờ rất mắc đi vệ sinh. Hạ An nhìn Mỹ Linh nói một tiếng: "Mỹ Linh, mình đi vệ sinh một chút nha." "Ừ, cậu đi đi." Mỹ Linh nhìn Hạ An nói xong rồi tiếp tục coi phim. Cũng may cho Hạ An là nhà ông chủ sân bóng rất dễ tính nên cho cô đi nhờ. Hạ An đang trên đường quay trở về chỗ của mình ngồi thì vô tình đi qua nhóm người của lớp 8a5. Cô chỉ biết cúi mặt xuống mà đi thật nhanh qua chỗ họ. Nhường như bọn họ không biết cô học lớp 8a1, nên lúc cô đi ngang qua có một người trong nhóm đó đã lớn tiếng nói. "Tao không ngờ bữa nay lớp mình thắng dễ như vậy luôn á. Tụi mày thấy tụi a1 lúc nãy không? Nó không dám đá luôn, nhất là thằng Duy Khải đó, nó làm thủ môn mà tao đá vô nó sợ đến không dám bắt. Tưởng ghê thế nào? Ai dè chỉ là một thằng nhát gan.. ha ha" Nói xong, cậu ta cười phá lên. Hạ An nghe được những lời bàn tán đó bàn tay cô vô thức cuộn chặt lại. Rõ ràng lớp cô sợ gặp phải phiền phức, sợ bị họ chơi xấu nên mới nhường họ, vậy mà bây giờ họ lại nghĩ rằng mình rất giỏi, rồi chê bai lớp của cô. Chẳng những vậy còn nói xấu thẳng tên của Duy Khải nữa chứ. Dám nói Duy Khải mà nhát gan sao? Cô thật sự không nhịn được. Hạ An tức giận: "Nè, các cậu đừng tưởng mình hay ho lắm! Chẳng qua là lớp tôi nhường các cậu thôi. Còn về Duy Khải, cậu ấy không phải là một kẻ nhát gan, cho dù cậu ấy là một kẻ nhát gan đi chăng nữa thì trong mắt tôi cậu ấy là một người rất dũng cảm, là một người rất tốt, rất rất tốt, tốt hơn các cậu gấp trăm lần, các cậu không có quyền nói xấu cậu ấy." Đám người đó nghe được những lời của Hạ An thì đều đồng loạt đứng khựng lại, rồi quay lại mình cô. "Vừa nói cái gì đó?" Một tên trong nhóm đó hỏi. Hạ An vô thức lùi về sau vài bước, dù sao thì ở đây cũng chỉ có một mình cô. Lỡ như bọn họ đánh hội đồng cô thì sao? Nhất định cô phải chạy khỏi chỗ này. Hạ An đang lùi lại thì bỗng nhiên lưng cô va phải lồng ngực của ai đó, lồng ngực vô cùng ấm áp. Hạ An giật mình xoay người lại, thì ra đó là Duy Khải. May quá được cứu rồi! Duy Khải đặt tay lên vai Hạ An, ngầm bảo vệ cho cô. Duy Khải: "Có chuyện gì thì nói thẳng với tôi này." Đám người kia đều biết là Duy Khải có võ, chẳng những vậy còn quen biết với xã hội đen nên chẳng đứa nào dám gây chuyện với anh, mà rời đi ngay sau đó. Duy Khải nhìn Hạ An, châm chọc nói: "Cậu cũng gan thật đó! Một mình mà cũng dám gây sự với cả đám bọn nó." "Tại bọn họ nói những lời rất quá đáng mà.. Mà cậu đến đây từ khi nào vậy?" "Thì lúc mà cậu nói với bọn họ là tôi rất tốt đó." Hạ An liền đỏ mặt. Duy Khải cười ngả ngớn trêu chọc cô: "Tôi không ngờ cậu cũng có lúc hung dữ đến như vậy luôn đó." Câu sau Duy Khải nói rất nhỏ nên Hạ An không thể nghe: "Trông rất dễ thương!" Hạ An ngại ngùng nói ' "Tại bọn họ nói xấu lớp mình mà, còn nói xấu cậu nữa." Duy Khải cười không khép được mồm: "Hạ An, cậu cảm thấy tôi đối xử rất tốt với cậu à?" Hạ An gật đầu: "Đúng vậy cậu đối xử với tôi rất tốt. Không phải từ lúc ở hội chợ về cậu đã nói với tôi là cậu đối tốt với tôi thì tôi cũng phải đối xử tốt với cậu sao?" Duy Khải bỗng nhiên không cười nữa, không còn bộ dạng cà rỡn nhưng lúc nãy nữa, mà là bộ dạng rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc. Anh nhìn Hạ An, ánh mắt sâu thăm thẳm tựa như không đáy, thật không thể nhìn thấu được tâm tư của anh lúc này. Bỗng nhưng Duy Khải đặt tay lên đầu Hạ An, khoé miệng hơi cong lên, tay vỗ vỗ nhè nhẹ hệt như đang dỗ dành một con mèo cưng của mình: "Được lắm, cứ như vậy mà phát huy." Câu nói này như là một lời khen thưởng dành cho cô. Bị Duy Khải vỗ đầu Hạ An có hơi bất ngờ, nhưng cô cũng không phản kháng với hành động của anh. Sau đó Duy Khải dắt Hạ An trở về lại chỗ ngồi của cô. Được một lúc thì bắt đầu hiệp hai, hai bên đổi sân cho nhau, đội hình của 8a1 vẫn y như hiệp một, không có sự thay đổi gì. Hạ An cũng không để ý lắm đến trận đấu nữa, mà ngồi coi phim với Mỹ Linh. Khi trận đấu diễn ra được mười phút thì bất ngờ tiếng còi của trọng tài vang lên. Hạ An ngẩn đầu nhìn vào trong sân thì thấy một đám người đang chụm lại. Mỹ Linh hỏi thằng bạn mới biết có một người trong lớp mình bị bên đó chơi xấu ngã xuống sân, hình như bị thương rồi. Hạ An vội nhìn vào trong sân tìm kiếm Duy Khải, khi nhìn thấy người bị thương không phải là anh cô mới thở phào nhẹ nhõm. Dường như chân của cậu bạn đó bị bong gân rồi, cô thấy có mấy bạn dìu cậu bạn đó đi ra khỏi sân. Mỹ Linh ngồi than thở: "Đã nhường rồi mà còn bị chơi xấu nữa là sao vậy trời?" Hạ An xoay qua nhìn Mỹ Linh, khẽ thở dài. Đúng thật là muốn yên ổn mà cũng không được nữa. Bỗng dưng lúc này trong sân cỏ lại có biến, Hạ An nhìn vào sân thì thấy Duy Khải đang tức giận lao đến nắm lấy cổ áo của một cậu bạn bên phía đối thủ, chắc hẳn cậu bạn này là người chơi xấu khiến người đội bên cô bị thương. Hạ An vội chạy vào sân. Duy Khải đã nóng đến mất bình tĩnh mà giơ tay lê tung một cú đấm vào mặt đối phương, cậu bạn bên kia cũng không vừa gì liền nắm lấy cổ áo của Duy Khải giơ tay lên định đấm anh thì mọi người lao vào ngăn cản bọn họ lại. Hạ An cũng chạy đến giữ chặt lấy cánh tay của Duy Khải: "Duy Khải, cậu bình tĩnh lại đi, đừng đánh nhau mà." Duy Khải không nghe, mà giật mạnh tay ra vô tình khiến Hạ An ngã "bịch" xuống đất. Nắm đấm của Duy Khải đang vung ra chợt khựng lại giữ không trung. Anh quoảnh đầu lại nhìn Hạ An ở dưới đất, anh hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại. Không quan tâm đến việc trọng tài đã chạy lại trước mặt anh móc một chiếc thẻ vàng từ trong túi ra, Duy Khải kéo Hạ An đứng dậy rồi nắm tay cô, dắt cô đi ra ngoài sân. Hạ An: "Cậu bình tĩnh lại đi, đừng đánh nhau nữa." Duy Khải cay mày: "Biết rồi, cậu ở ngoài đây đi, người có chạy vào sân lung tung nữa." Anh trở lại vào trong sân nhưng đi được một đoạn thì đứng lại, quay đầu nhìn Hạ An, hỏi: "Có sao không?" Hạ An lắc đầu. Rồi Duy Khải mới đi thẳng một đường vào trong sân.
Chương 33 Bấm để xem Hạ An: "Cậu bình tĩnh lại đi, đừng đánh nhau nữa." Duy Khải cay mày: "Biết rồi, cậu ở ngoài đây đi, người có chạy vào sân lung tung nữa." Anh trở lại vào trong sân nhưng đi được một đoạn thì đứng lại, quay đầu nhìn Hạ An, hỏi: "Có sao không?" Hạ An lắc đầu. Rồi Duy Khải mới đi thẳng một đường vào trong sân. Trận đấu lại tiếp tục, bên phía 8a1 bây giờ chỉ còn lại 10 người trên sân mà thôi. Hạ An trở lại ngồi vào ghế của mình, chưa kịp định thần lại do cú ngã vừa rồi thì cô đã nghe một cậu bạn đứng ở ngoài sân hét lớn. "Ê bây.. Duy Khải nó là thủ môn mà nó chạy đi đâu vậy?" Hạ An liền nhìn vào trong sân. Duy Khải bây giờ đang đứng giữa sân, dưới chân anh là một trái bóng, xung quanh có tận ba, bốn người bên phía đối thủ kèm cặp. Cùng lúc này, một người ở bên đội nhà chạy lên, Duy Khải nắm bắt thời cơ sút một cái. Trái bóng lăn qua giữa hai chân đối phương đến chỗ của cậu bạn đó. Duy Khải lúc này cùng luồng lách thoát khỏi sự kèm cặp của đối phương mà chạy lên trên. Khi Duy Khải chỉ còn cách khung thành một khoảng thì cậu bạn đó nhanh chân chuyền bóng sáng cho Duy Khải. Duy Khải bật lên cao, xoay người đá trái bóng vào trong khung thành Trong khi thủ môn đối phương vẫn ngơ ngác đứng ngây người ra chưa hiểu chuyện gì thì trên bảng thông báo kết quả liền hiện tỉ số trận đấu lúc này là 1-3 Ở ngoài sân thành viên lớp 8a1 nhưng vỡ òa, mọi người la hét bấn loạn cả lên, liên tục hô to tên Duy Khải. "Duy Khải.. Duy Khải.. Duy Khải.." Mỹ Linh và Hạ An cũng không thèm coi phim nữa mà đứng dậy tập trung xem trận đấu. Ở trong sân, Duy Khải lúc này đi lại phía của Đăng Khoa đang đứng ở vị trí tiền vệ rồi nói: "Cậu đi lại phía khung thành đi!" "Ừm" Xong rồi Đăng Khoa đi lại đứng ở trước khung thành. Trận đấu tiếp tục bắt đầu. Duy Khải liền cướp bóng rồi chuyền cho cậu bạn phía trên. Ba người ở trên nhanh chóng dàn thế trận thành một hình tam giác truyền qua truyền lại một cách rất ăn ý, đội hình của đối phương bây giờ bị rối nùi cả lên. Một cậu bạn trong ba người trên liền nắm lấy thời cơ quyết định, sút thẳng một đường vào đúng góc chết của khung thành. Bảng thông báo lại nhảy số 2-3 Ngoài sân cả đám nhảy cẫng lên ăn mừng. Vào cả đám đang hò hét thì bỗng dưng nghe được một tiếng động vang trời. Mỹ Linh liền quay sang hỏi: "Bin, mày lấy cái nồi đó đâu ra vậy Bin?" Thằng Bin bạn cùng lớp không biết lấy đâu ra cái nồi bằng inox siêu to, cộng thêm cái vá múc canh siêu khổng lồ rồi đập đập cái vá vào đích nồi, tạo ra tiếng động vang trời. Thằng Bin: "Tao mới chạy về nhà lấy của má tao đó.. Lớp mình đã không chơi thì thôi nếu chơi tao cổ vũ cho tới cùng." Mỹ Linh: "Mày lấy cái nồi vậy rồi không sợ má mày la à?" "Ngày nào tao không bị má tao la." Nó bị la riết cho nên nó hết sợ rồi: "Mày mượn nồi không? Tao cho mày mượn, nhà tao còn nhiều lắm." À mà quên nói nữa, nhà thằng Bin bán hủ tiếu gõ nên muốn nồi size XXL cỡ nào nó cũng có hết. Mỹ Linh liền xua tay: "Thôi đi ba! Lỡ làm hư nồi của má mày bắt tao đền nữa." Lúc này ở trong sân tình huống đang vô cùng gay cấn, một cậu bạn chuyền banh về phía Duy Khải. Duy Khải lúc này đang chạy gần đường biên trái, tìm cách đưa bóng vào giữa sân. Hai người bên đối thủ liền bao vây Duy Khải. Duy Khải vội vàng chuyền bóng cho cậu bạn đang đứng gần anh. Cậu bạn nhanh chóng chạy thật nhanh, đến khi bị đối phương bao vây thì lại tiếp tục chuyền bóng cho người đang ở gần mình. Hầu hết những người trong đội ngoại hình đều rất thấp bé, không được cao to như đối phương. Nhưng đó đôi khi không phải điểm yếu mà lại là một lợi thế. Vì mọi người đều thấp bé nên di chuyển rất nhanh và đặc biệt có thể luồn lách qua đối thủ một cách dễ dàng khi gặp tình huống bị kèm cặp. Sau một hồi chuyền bóng, Duy Khải cuối cùng cũng thấy được một khoảng trống ở trước khung thành liền chạy lên. Cậu bạn đang dẫn bóng cạnh đường biên hiểu ý liền đá vào trong cho Duy Khải. Duy Khải dùng lợi thế hình thể, bật cao đánh đầu trái bóng bay thẳng một đường vào khung thành. Tỉ số lúc này là 3-3. Hòa rồi! Khi Duy Khải vừa ghi bàn, ở ngoài sân ai nấy đều nhảy cẫng lên lên vui sướng, cộng thêm tiếng đập đích nồi của thằng Bin càng khiến không khí vô cùng náo nhiệt. Ở trong sân, bất ngờ đối phương phản kích, Duy Khải vì đứng quá gần khung thành của đối thủ nên về không kịp. Mọi người lúc nãy vì dâng lên quá cao bên bây giờ khung thành chỉ còn lại duy nhất một mình Đăng Khoa, ngoài ra không còn thêm đồng đội nào hỗ trợ nữa. Một bạn ở ngoài sân liền hét lớn: "Đăng Khoa, chụp banh đi, đừng để nó ghi bàn." Đăng Khoa liền nhanh chân chạy về phía đối phương, ngay khi đối phương vừa giơ chân lên cao định sút bóng, Đăng Khoa ngã người chặn bóng. Không xong rồi! Cậu ta không phải sút bóng ghi bàn mà bất ngờ chuyền bóng cho người phía sau, cậu ta cố tình làm động tác giả để đánh lạc hướng Đăng Khoa.
Chương 34 Bấm để xem Đăng Khoa liền nhanh chân chạy về phía đối phương, ngay khi đối phương vừa giơ chân lên cao định sút bóng, Đăng Khoa ngã người chặn bóng. Không xong rồi! Cậu ta không phải sút bóng ghi bàn mà bất ngờ chuyền bóng cho người phía sau, cậu ta cố tình làm động tác giả để đánh lạc hướng Đăng Khoa. Đăng Khoa nằm dưới đất, cố gắng lết người cản bóng, bằng mọi giá cũng không thể để đối phương ghi bàn được. Đăng Khoa liền lợi dụng cột dọc khung thành, dùng chân đạp mạnh lấy thế ngã người nằm phía trước khung thành, ngay lúc này đối thủ sút bóng, trái bóng chưa kịp bay vào khung thành thì đã bị mặt của Đăng Khoa chặn lại rồi dội ra ngoài sân. Đăng Khoa nằm dài dưới sân ôm lấy mặt mình. Ngoài sân bây giờ mọi người như ngưng động lại chăm chú nhìn Đăng Khoa, không một ai nghĩ Đăng Khoa có thể cản được quả đó cả, ấy vậy mà cậu ta lại làm được. Một giây sau, ngoài sân như vỡ tung lên bởi tiếng hò hét hô to tên của Đăng Khoa, vì cậu vừa cứu cả đội một bàn thua trông thấy, cậu hệt như một vị anh hùng. "Đăng Khoa.. Đăng Khoa.." Có cậu bạn còn nhảy tưng tưng lên hét. "Lớp trưởng quá đỉnh!" Đăng Khoa đứng dậy, một tay bịt mũi đang chảy máu, một tay giơ cao hảnh diện nhìn về phía mọi người ở ngoài sân đang hô to tên mình, xúc động muốn khóc. Từ năm lớp sáu đến bây giờ, cậu đã làm lớp trưởng gần ba năm rồi, đây là lần đầu tiên cậu có được hào quang của lớp trưởng. Đây chính là hào quang của lớp trưởng, hào quang mà cậu hằng mơ ước. Trận đấu tiếp tục, bây giờ tình hình trận đấu đã trở về lại những giây phút ban đầu. Hai bên đều đã ghi được ba bàn kết quả đang hòa nhau, mỗi bên đều vô cùng căng thẳng. Áp lực phải ghi bàn ngày càng tăng cao vì chỉ còn mười phút nữa là hết giờ. Thời gian lúc này còn năm phút nữa. Sắp không kịp nữa rồi. Không còn nhiều thời gian để trông chờ cơ hội đến nữa. Bên đội nhà làm một trận quyết chiến dồn hết tổng lực dâng lên tấn công. Bên đối thủ nhận thấy tình hình không ổn liền dâng cao phòng thủ, bảo vệ bằng được khung thành. Bên ta liên tục thực hiện nhiều đường chuyền bóng tìm mọi cách đưa bóng vào trong. Cuối cùng cũng có cơ hội rồi! Ở trước khung thành đối thủ bây giờ có một khoảng trống. Một cậu bạn chớp lấy thời cơ dâng lên cao, cậu bạn ở gần đường biên liền đưa bóng vào, quả bóng bay lên cao thành hình vòng cung rất đẹp mắt rơi đúng vào vị trí của cậu bạn đang dâng lên một cách chuẩn xác. Cậu bạn đó giơ chân lên cao chuẩn bị tung cú sút vào quả bóng. Nhưng không hay rồi.. bên đối phương quyết cá chết lưới rách cũng không chịu để yên cho ta ghi bàn. Hai người bên đối thủ liền chạy lại, một người kéo áo cậu bạn đó, một người cố tình chặn chân. Cậu bạn đó bị ngã xuống sân. Đối phương cướp được bóng liền lao thật nhanh về phần sân của bên ta. Bên ta do đã dồn toàn lực tấn công nên phòng bị hoàn toàn lỏng lẻo, không một ai còn ở phần sân nhà cả. Trong lúc nguy khó bỗng dưng tiếng còi trọng tài đột nhiên vang lên mặc dù còn hơn một phút nữa mới hết giờ. Trọng tài chạy vào sân vừa thổi còi tay vừa chỉ về phía khung thành của đối thủ. Đúng vậy, bên ta được thưởng một quả penalty. Ở ngoài sân, lúc này đã rộn ràng cả lên, ai nấy cũng phấn khởi mà hò hét. Đây chính là cơ hội duy nhất, cũng là cuối cùng để bên ta ghi bàn quyết định. Bên đối phương nhanh chóng đứng tụ tập lại đứng thành một hàng rào bảo vệ trước khung thành, bên ta cũng nhanh chóng chen vào được vài ba người. Mọi người cả trong lẫn ngoài sân bây giờ đều hồi hộp nín thở chờ đợi. Sau khi tiếng còi của trọng tài vang lên, cậu bạn đó liền lấy đà vài bước rồi sút vào quả bóng. Quả bóng bay lên cao, vụt qua hàng rào chắn trước mặt mà hướng về phía khung thành. Nhưng không may, quả bóng lại bay trúng xà ngang rồi dội ra ngoài. Mọi người còn chưa kịp thất vọng thì đã thấy Duy Khải chạy đến phía quả bóng. Quả bóng tuy bị dội xà ngang nhưng vẫn còn ở trong sân, vẫn còn hy vọng. Những người bên đối thủ thấy Duy Khải chạy về phía quả bóng rồi lấy đà bật lên thì cũng vội chạy lại bật cao lên. Một cuộc hỗn chiến trên không trung xảy ra. Lúc này đây, chỉ có những người được lợi thế về chiều cao, sức mạnh và sự nhanh nhẹn mới có thể giành được chiến thắng. Trong số bọn họ thì Duy Khải chính là người nhanh nhất, bật lên cao nhất. Anh canh đúng thời điểm khi bóng vừa rời xuống đúng vị trí thì đánh đầu vào góc chết của khung thành. Vào những giây cuối cùng kết quả trên bảng thông báo là 4-3. 8a1 giành chiến thắng.
Chương 35 Bấm để xem Một cuộc hỗn chiến trên không trung xảy ra. Lúc này đây, chỉ có những người được lợi thế về chiều cao, sức mạnh và sự nhanh nhẹn mới có thể giành được chiến thắng. Trong số bọn họ thì Duy Khải chính là người nhanh nhất, bật lên cao nhất. Anh canh đúng thời điểm khi bóng vừa rời xuống đúng vị trí thì đánh đầu vào góc chết của khung thành. Vào những giây cuối cùng kết quả trên bảng thông báo là 4-3. 8a1 giành chiến thắng. Mọi người ở ngoài sân không kìm nổi kích động mà ồ ạt chạy vào ôm lấy Duy Khải, trong phút chốc, Duy Khải như trở thành cục đường bị mấy cục con kiến bu đầy. Anh bị mọi người đè đến mức sắp tắc thở đến nơi luôn rồi. Chín người còn lại cũng chẳng thoát khỏi kiếp nạn giống Duy Khải, vừa buông Duy Khải ra thì đã lao vào ôm lấy chín người còn lại. Mấy người đó sợ quá liền bỏ chạy thế là cả đám fan cuồng không cần phân biệt nam hay nữ chỉ cần biết là cùng chung một tập thể 8a1 là nhất quyết chạy theo đòi ôm. Khi không còn ai bu lấy anh nữa, Duy Khải mới đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Hạ An. Hạ An bây giờ đang đứng ở trong sân, cô đang chăm chú nhìn đám người đang rượt đuổi nhau, còn có tiếng la hét thất thanh trong bất lực nữa, cô nhìn bọn họ mà cười đến đau bụng. Duy Khải chầm chậm bước lại chỗ Hạ An, anh đưa hai tay mình ra phía trước ý muốn cô ôm anh. Hạ An nhìn thấy như vậy nghĩ rằng anh đang muốn cô ăn mừng chung giống mấy người kia nên cũng chạy lại nhào vào lòng anh. Đám người đằng xa xa bây giờ đã dồn thành một cục to bự nằm ở dưới sân, không ai để ý hai người họ cả. Bình thường thắng trận sẽ khui bia ăn mừng, nhưng vì bọn này còn là học sinh nên không khui bia được nên mua nước ngọt thay bia. Cái lớp này chơi sang lắm, mua hẳn cả thùng nước ngọt, uống thì ít mà chủ yếu là lắc lắc xong rồi khui nắp ra cho bọt văng lên tung toét. Vốn dĩ hôm nay, mọi người đều nghĩ rằng lớp mình sẽ thua nên cứ tưởng rằng đi đến trưa rồi sẽ về, nhưng ai ngờ đội nhà mình đá sung quá nên thắng luôn, chính thức vào trận chung kết, nên chắc hẳn phải ở lại đến chiều để coi trận chung kết. Vì trong khối có năm lớp 8, một lớp đã đầu hàng, còn lại bốn lớp thi đấu. 8a1 là lớp đầu tiên được chính thức vào trận chung kết, mọi người được nghỉ ngơi một lúc để xem hai lớp còn lại thì đấu. Đến hơn ba giờ chiều, trận chung kết chính thức bắt đầu. Đội nhà đã không chơi thì thôi, nếu chơi thì quyết tâm phải lấy được hạng nhất về. Trong khối tám, chỉ có duy nhất 8a5 là đá hay, xứng tầm đối thủ thôi, còn ngoài ra mấy lớp kia thì chỉ toàn là tép riu, cho nên đội ta không quá khó để có thể giành được chiến thắng. Sau chín mươi phút thi đấu trên sân, trận đấu cuối cùng cũng kết thúc với tỉ số 2-0, 8a1 -2 và 8a3 -0. Hội khỏe phù đổng lần này nhà vô địch môn bóng đá nam là lớp 8a1. Sau khi kết thúc trận đấu, mọi người chưa vội về ngay mà ở lại sân chụp tấm hình tập thể làm kỉ niệm. Thằng Bin nó lôi luôn cái nồi của má nó vào chụp hình. Nó chính là điểm nhấn nổi bật nhất của khung hình. Vì đây chỉ là thắng hội khoẻ phù đổng cấp trường thôi nên sẽ không có cúp mà chỉ được tấm giấy khen với mấy trăm ngàn cho cả đội thôi. Nhưng lớp trưởng Đăng Khoa có niềm đam mê mãnh liệt với cái cúp, dù không được nhà trường phát cho cái cúp nhưng cậu ta nhất quyết phải có cái cúp cầm chụp hình cho bằng được. Đăng Khoa đi bẻ cây của nhà người ta, được ba nhánh củi, sau đó lấy dây buộc lại làm sao để nó có thể để được quả bóng lên, sau một hồi thì chiếc cúp từ cây nhà lá vườn của cậu ta cũng đã hoàn thành. Đăng Khoa vừa cầm chiếc cúp khoe vừa chạy hí hửng vào vị trí trung tâm của khung hình. Trong lúc Hạ An còn đang loay hoay không biết đứng ở đâu thì Duy Khải đã nắm lấy tay cô đứng vào một bên ở góc trái. Duy Khải bất ngờ để tay lên vai Hạ An, kéo cô sát vào người anh. Hành động này của Duy Khải khiến Hạ An vô cùng sửng sốt, mắt mở to tròn xoe, khuôn miệng hơi hé mở vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn Duy Khải thì đưa mắt về phía camera đằng trước, một tay giơ lên tạo dáng chụp hình, tay còn lại vẫn để trên vai cô. Cho đến khi Hạ An hoàn hồn lại thì đã chụp hình xong hết rồi. Chắc hẳn mấy trong tấm ảnh vừa chụp được đó nhìn cô rất ngáo. Mãi cho đến rất lâu sau, cô mới nhìn thấy được chính mình trong tấm ảnh này. Duy Khải đã dùng nó để chọc ghẹo cô.
Chương 36 Bấm để xem Thấm thoát mà kì thi cuối kì hai đã đến. Mấy ngày này Hạ An rất cố gắng học bài, ôn bài, còn Duy Khải thì cứ nằm ườn trên giường hết bấm điện thoại rồi ngủ, chẳng quan tâm gì đến việc học. Sau một tuần chống chọi với kì thi đầy căng thẳng, Hạ An cuối cùng cũng đã kết thúc hành trình năm lớp 8 của mình. Bao nhiêu cố gắng của cô cuối cùng cũng được bù đắp khi điểm trung bình của kì hai tăng kha khá, kết quả cuối năm của cô được lên 7, 2. Nhưng điểm phẩy của cô tăng điều đó không đồng nghĩa với hạng của cô sẽ tăng theo. Cô cố gắng thì các bạn trong lớp ai cũng cố gắng, thậm chí gấp mấy lần cô nữa kìa, cho nên điểm phẩy cuối năm của các bạn trong lớp đều khá cao. Kết quả cuối năm Hạ An vẫn hạng 39, Duy Khải vẫn hạng 40. Ngày tổng kết năm học. Hôm nay, học sinh cả trường tụ hợp lại vô cùng đông đủ. Mỗi lớp sẽ chia ra thành hai hàng một hàng nam và một hàng nữ, cùng ngồi dưới sân trường dự lễ tổng kết năm học. Hạ An đến với tâm trạng vô cùng buồn bã. Duy Khải ngồi ngang Hạ An, hễ cách vài ba phút lại lén liếc mắt sang nhìn cô, nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng không kìm được mà mở miệng an ủi cô: "Có gì đâu mà buồn, chẳng phải cậu cũng đã cố gắng lắm rồi sao?" Hạ An nhớ lại chuyện Duy Khải từng lấy hạng của cô ra trêu ghẹo cô, còn đòi đóng khung treo trong phòng nữa. Cô cũng là người thù dai lắm, cho nên khi thấy Duy Khải đột nhiên an ủi mình thì có chút không quen. Hạ An: "Cảm giác của tôi cậu không hiểu được đâu." Đúng vậy, cái cảm giác mình đã cố gắng rất nhiều, nỗ lực hết sức của bản thân mà kết quả vẫn không thể bằng người ta. Duy Khải: "Có cái gì mà không hiểu, tôi cũng ở dưới đáy xã hội chung với cậu mà." Hạ An xoay qua nhìn Duy Khải chằm chằm, thậm chí còn ghé sát lại gần anh, mỗi lúc một gần, nhìn anh không chớp mắt. Duy Khải hốt hoảng, nghiêng người né tránh ánh mắt của Hạ An: "Nè, Hạ An, cậu đang làm cái gì đó? Ở đây là sân trường đó nha.." Chữ "nha" cuối cùng đó Duy Khải có hơi kéo dài ra, giọng điệu thì né tránh nhưng trong lòng dường như đang mong đợi một thứ gì đó. Hạ An nheo mắt nhìn anh, cô bất ngờ đặt hai tay lên vai Duy Khải: "Duy Khải, cậu thật sự không buồn một tí nào luôn sao? Cậu còn tệ hơn cả tôi, hạng bét của lớp luôn đấy." Duy Khải phản ứng có hơi chậm trước câu hỏi của Hạ An: ".. Người ta có cố gắng mới buồn, còn tôi có cố gắng gì đâu mà buồn." Hơ hơ.. Hạ An cười trong sự cạn lời, bỏ tay xuống sau đó xoay mặt lên sân khấu tiếp tục nhìn những học sinh khác được trao phần thưởng. Duy Khải nhìn Hạ An chớp mắt vài cái, bây giờ mới hoàn hồn lại. Hai bên vai lúc nãy bị Hạ An chạm vào bỗng dưng nóng ran lên, trong lòng cũng có chút rạo rực khó hiểu. Đến lúc trao phần thưởng cho lớp 8a1, năm nay lớp có tận 35 học sinh giỏi và 5 học sinh khá. Hạ An và Duy Khải nằm trong nhóm học sinh khá nên không được lên sân khấu trao thưởng như mọi người. Bù lại hai người cũng vớt vát được một tấm giấy khen học sinh tiên tiến cho đỡ tủi thân. Kết thúc buổi lễ tổng kết, cả lớp chưa vội về mà ở lại chụp với cô chủ nhiệm vài tấm hình để làm kỷ niệm. Hạ An và Duy Khải lúc này đang trên đường về nhà. Tâm trạng của Hạ An hôm nay thật sự rất tệ. Chần chừ một hồi, Duy Khải mới nắm tay Hạ An kéo cô đi. Hạ An: "Duy Khải, cậu kéo tôi đi đâu vậy? Đường về nhà là hướng này mà." Hạ An vừa nói vừa chỉ tay về hướng đi về nhà, nhưng Duy Khải vẫn kéo cô đi sang hướng khác. Duy Khải: "Im lặng đi theo tôi!" Hạ An cũng không nói gì nữa mà lẳng lặng đi theo sau Duy Khải. Anh cầm tay cô dẫn cô đi một đoạn rất dài, đi đến hết đoạn đường có tráng nhựa lại băng qua đoạn đường đất vẫn còn chút ẩm ướt do sương đêm. Anh dắt cô đi ra đồng, bây giờ chỉ vào khoảng hơn 9 giờ, nắng lên vẫn chưa gắt lắm. Bầu trời lúc này trong xanh không một gợi mây. Trên cánh đồng, một bên là đồng lúa bạt ngàn vô tận, một bên là vườn trái cây đang say quả chín thơm lừng cả một góc trời. Hai bên được ngăn cách bằng một con mương lớn. Con mương này dùng để tưới tiêu cho đồng ruộng. Ở hai bên bờ con mương được bắt một chiếc cầu khỉ giúp cho việc đi qua đi lại được thuận tiện hơn. Duy Khải dắt Hạ An đi lên cầu khỉ, Hạ An chưa quen lắm, nên bước vài bước đầu có hơi loạn choạng, nhưng cũng may có Duy Khải nắm tay cô lại, dắt cô đi. Hai người ngồi trên cầu, yên lặng ngắm nhìn khung cảnh nơi đây. Hạ An xoăn ống quần lên để chân có thể chạm đến làn nước mát lạnh ở dưới, nước vô cùng trong, có thể nhìn thấy rõ mấy con cá nhỏ nhỏ đang bơi trong làn nước mát. Trên mặt nước còn có vài đám lục bình trôi lững lờ, lục bình nở hoa rất đẹp, tô điểm thêm sắc tím mộng mơ cho khung cảnh ở đây. Hạ An hít một hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí: "Chỗ này yên bình thật đấy!" Duy Khải đưa ánh mắt dịu dàng xoay qua nhìn cô: "Có phải cảm thấy rất dễ chịu không?"
Chương 37 Bấm để xem Trên mặt nước còn có vài đám lục bình trôi lững lờ, lục bình nở hoa rất đẹp, tô điểm thêm sắc tím mộng mơ cho khung cảnh ở đây. Hạ An hít một hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí: "Chỗ này yên bình thật đấy." Duy Khải đưa ánh mắt dịu dàng xoay qua nhìn cô: "Có phải cảm thấy rất dễ chịu không?" Hạ An gật đầu. Hạ An là một cô bé hướng nội, không thích những nơi xa hoa ồn ào, thật sự, những nơi yên bình nên thơ như thế này rất hợp với cô, làm cho cô thấy vô cùng dễ chịu. Duy Khải cũng rất hiểu tính cách của cô, nên mới đưa cô đến đây. Duy Khải nhìn cô rất lâu, rồi khẽ hỏi: "Cậu đã đỡ buồn hơn chưa?" Thì ra Duy Khải dẫn cô đến đây là vì muốn làm cho cô vui sao? Trong lòng Hạ An lúc này bỗng dưng cảm thấy có chút ngọt ngào, có chút ấm áp. Duy Khải tuy là một người có tính cách thô lỗ cọc cằn, cách nói chuyện của anh cũng chẳng thể ngọt ngào dễ nghe như người ta, có lúc thiếu điều muốn nạt nộ vào mặt cô nhưng sâu bên trong anh là một người sống rất tình cảm, rất ấm áp. Hạ An biết điều đó nên những lần bị anh nạt nộ cô cũng không thấy giận hay ghi thù gì với anh cả. Hạ An cũng nhìn anh. Ánh nắng lúc này chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn của cô gái càng tô đậm thêm đường nét trong trẻo của thanh xuân. "Đã hơn lúc nãy nhiều rồi.. Duy Khải, cậu thật sự đối xử rất tốt với tôi, cảm ơn cậu.." Những lời cô nói điều là thật lòng, không phải vì nịn nọt anh, vì lấy lòng anh nên mới nói. Cô thật sự rất vui, không còn buồn nữa. Dù sao trước giờ học lực của cô có được loại giỏi bao giờ đâu, năm nào cũng buồn một chút rồi thôi, hình như cô cũng đã quen với điều này. Hạ An nhìn anh mỉm cười nhè nhẹ. Nhìn thấy Hạ An cười khoé môi Duy Khải bất chợt cũng nở một nụ cười. Hạ An và Duy Khải ngồi trên cầu được khoảng một lúc. Bỗng nhiên, Duy Khải nhìn xung quanh phát hiện ra thứ gì đó rất hay ho. Anh khều khều khuỷu tay Hạ An: "Hạ An, thấy cái gì không?" Hạ An nhìn theo hướng tay Duy Khải đang chỉ, đó là một vườn xoài đang trĩu quả, quả trên cây rất to, da láng bóng xanh mơn mởn. Duy Khải đột nhiên đứng dậy, Hạ An cũng đứng dậy đi theo anh. "Cậu đang đi đâu vậy?" Hạ An chưa kịp nói hết câu thì Duy Khải đã lấy ngón trỏ để trên môi cô, để cô không phát ra tiếng động. "Suỵt.. im lặng." Anh nói khẽ. Sau đó, Duy Khải nhìn dáo dác xung quanh, chắc chắn không có ai rồi thoăn thoắt trèo lên cây xoài. Trẻ con sống ở đây là vậy đấy! Đứa nào cũng biết trèo cây mà trèo còn rất giỏi nữa là đằng khác. Hạ An đứng ở dưới nhìn Duy Khải trèo lên cây xoài mà lo lắng hỏi anh: "Cậu định hái xoài à? Mà cậu đã xin phép ông chủ vườn chưa vậy?" Duy Khải thản nhiên nói: "Chưa." Xong rồi với tay bẻ một trái xoài rất to đang gần anh nhất: "Hạ An, chụp nè." Hạ An còn chưa vào tư thế chuẩn bị thì Duy Khải đã ném trái xoài xuống cho cô. Hạ An quýnh quáng cả lên, vội chạy đến chụp trái xoài đang rơi xuống. May là cô chụp được. Hạ An nhìn trái xoài trong tay mình, trái xoài rất to cầm rất nặng tay, do vừa mới hái xuống nên mủ xoài chảy đầy ra bóng loáng nguyên cả một trái xoài còn dính cả vào tay và áo của cô. Nghĩ đi nghĩ lại dường như có gì đó không đúng. "Duy Khải, cậu hái xoài mà chưa xin phép như vậy là ăn trộm đấy." Duy Khải ở trên cây xoài vẫn không hề có biểu hiện gì gọi là sợ hãi: "Tôi biết." Anh vừa nói vừa bình thản lựa thêm một trái xoài nữa. Nhưng Duy Khải còn chưa kịp bẻ thêm một trái xoài nào thì ông chủ vườn xoài đi ngang qua và phát hiện hai người. "Hai đứa kia làm cái gì vậy? Ăn trộm hả?" Ông chủ vườn vừa hô to vừa vội vàng chạy lại chỗ của Duy Khải và Hạ An. An Hạ sợ điếng cả người, chân cứng ngắt như đá, đứng ngây ngốc tại chỗ. Duy Khải vừa nghe tiếng ông chủ vườn xoài đã nhanh nhẹn từ trên cây nhảy xuống, nắm tay Hạ An chạy đi. Cũng may là còn Duy Khải nhanh nhẹn chứ gặp Hạ An chậm chạp rùa bò như thế này thì đã bị ông chủ vườn bắt được từ lâu rồi. Ông chủ vườn xoài vừa đuổi theo vừa hô to: "Hai cái đứa kia đứng lại!" Duy Khải và Hạ An ngu gì đứng lại, cả hai vẫn bán sống bán chết chạy. Mặc dù chạy rất mệt, mồ hôi ướt đẫm cả áo nhưng tay của Hạ An vẫn nhất quyết ôm chặt chiến lợi phẩm là trái xoài mà Duy Khải đã hái. Ông chủ vườn xoài đuổi theo hai đứa một hồi cũng thấy mệt mà không thèm chạy theo nữa. Thấy ông chủ vườn xoài không đuổi theo nữa, Duy Khải và Hạ An bây giờ mới đứng lại thở hì hục. Hạ An: "Hên quá.. ông chủ vườn xoài hết đuổi theo chúng ta rồi." Hạ An mệt thiếu điều muốn tắt thở, đây là lần đầu tiên cô chạy nhanh như thế này. Hên là Duy Khải lúc nãy không bỏ lại cô mà chạy một mình. Duy Khải lúc này nhìn Hạ An bỗng nhiên bật cười ha hả: "Hạ An, lúc nãy gương mặt của cậu khi nhìn thấy ông chủ vườn xoài đó thật sự rất mắc cười, bởi vì tôi phải lo chạy nên không thể cười được.. gương mặt đó của cậu nhìn ngốc thật đấy.. ha ha." Duy Khải cười như được mùa. Hạ An bị Duy Khải ghẹo, tức đến nổi đỏ cả mặt, cô liền lấy trái xoài đánh anh: "Cậu không được cười nữa.. tất cả là tại cậu hết đấy nếu cậu không ăn trộm xoài của ông chủ đó thì tôi đâu có bị rượt như vậy." "Được rồi.. được rồi, tôi sẽ không cười, cậu đừng đánh tôi nữa." Nói xong Duy Khải cầm lấy trái xoài ở trong tay Hạ An, chứ nếu không để cô cầm nó một hồi lại nổi nóng lên đánh anh nữa: "Được rồi.. Hạ An, đi về nhà! Tôi sẽ cho cậu thưởng thức chiến lợi phẩm của ngày hôm nay."
Chương 38 Bấm để xem Hôm nay là ngày đầu tiên của kì nghỉ hè, không cần phải đi đến trường thế nên Duy Khải đã ngủ thẳng cẳng tận hơn chín giờ mới thức dậy. Đánh răng, rửa mặt xong Duy Khải bước xuống nhà dưới. Chỉ vừa mới đi đến cầu thang mũi của anh đã ngửi thấy được một mùi gì đó khen khét, càng bước xuống dưới thì mùi đó càng trở nên nồng hơn. Duy Khải hoảng hốt la lên: "Hạ An.. Hạ An, cháy nhà rồi, mau chạy đi!" Anh vội chạy xuống nhà dưới, cùng lúc đó Hạ An nghe được tiếng của Duy Khải cũng từ nhà bếp vội vã chạy ra. Mặt mũi của cô bây giờ đều lấm lem. Hạ An đứng dưới cầu thang ngại ngùng không biết làm gì lấy tay quẹt quẹt cái mũi. Nhưng cô không biết rằng tay của cô bây giờ rất bẩn, cái mũi bị Hạ An quẹt một hồi bị dính lọ đen thui hết trơn, trông vô cùng mắc cười. "Không phải cháy nhà đâu.." Giọng cô rất nhỏ hệt như tiếng mèo kêu. Duy Khải đứng hình ở trên cầu thang mất vài giây, sau đó mới nghiêng đầu nhìn vào trong nhà bếp. Ở trong đó bây giờ sương khói bay mù mịt, trông hệt như Sa Pa vào những ngày đông, giờ đi vô trong đó chụp một tấm hình sống ảo rồi đăng lên với caption "Đang đi săn mây ở Sa Pa" chắc người ta cũng tin sái cổ luôn đấy. Duy Khải nhìn lại Hạ An, chống nạnh hất cằm, giọng điệu rất đanh thép chất vấn cô: "Cậu định đốt nhà của tôi đấy à?" Hạ An xua tay, lắc đầu: "Không phải.. không phải, tôi không có đốt nhà của cậu.. tôi đang tập nấu ăn." Nhân dịp nghỉ hè này, Hạ An rảnh rỗi ở nhà tập nấu ăn. Chứ không thể nào ăn mì gói mãi được, đi ra ngoài ăn thì lại rất tốn tiền, cái tốt nhất vẫn là Hạ An phải tập nấu ăn thôi. Từ sáng sớm, Hạ An đã thức dậy đi chợ mua đồ đầy đủ, rồi nấu đến tận bây giờ. Nhưng việc nấu ăn này nó không đơn giản như cô nghĩ. Lúc nãy cô đang chiên con cá mà quên cho dầu ăn vào cộng thêm để lửa quá lố, kết quả là vừa bắt chảo lên chiên được vài phút thì con cá nó khét lẹt bốc khói lên nghi ngút, làm Hạ An sợ quá chừng. "Hả?" Duy Khải bị sốc "hả" một tiếng rất lớn, sau đó lại bật cười đến rung cả người: "Ha ha.. Cậu đang nấu ăn đấy hả?" Duy Khải nhìn lại cái mặt lấm len, cái mũi đen thui của Hạ An thì càng cười điên hơn, cười đến mức muốn té xuống lầu: "Ôi trời ơi, cậu xem cái bộ dạng hiện giờ của cậu kìa, chắc tôi cười chết mất." Hạ An chẳng thèm để ý đến Duy Khải nữa, thấy bộ dạng của cô như thế này mà cười cho được. Cô nấu ăn cho ai? Chắc một mình cô ăn à? Vậy mà lại chọc ghẹo cô. Hạ An quay trở lại vào bếp, giải quyết mớ lộn xộn của mình vừa tạo ra. Duy Khải cũng đi theo cô. Anh đứng ở ngoài phòng bếp, trên mặt vẫn còn nụ cười trêu ghẹo lúc ban nãy, tay anh chống lên tường, chân vắt chéo lại nhìn Hạ An đang chật vật tập nấu ăn. Cái dáng vẻ này, cộng thêm khuôn mặt thật sự rất gợi đòn. Hạ An khó chịu quay sang nhìn Duy Khải: "Cậu đứng đó làm gì vậy?" "Tôi xem cậu nấu ăn." "Có cái gì mà xem chứ? Cậu đi ra ngoài đi đừng có đứng ở đó mà chọc tôi nữa." Duy Khải đột nhiên bày ra bộ dạng nghiêm túc nói: "Hạ An, từ nãy giờ tôi đâu có chọc gì cậu đâu? Tôi đứng đây là để bảo vệ cậu đó, nếu lỡ cậu làm nhà bếp của tôi bị cháy thì ít ra tôi đứng ở ngoài cửa bếp cũng có thể nhanh chóng vớt tay lôi cậu ra ngoài, cậu thấy tôi có phải đang nghĩ cho cậu không?" Hạ An tuy có chút ngốc nghếch, có chút chậm chạp thật, nhưng không đồng nghĩa là cô ngốc đến mức không hiểu Duy Khải đang cố ý chọc ghẹo cô. Hạ An tức giận: "Tôi không cần cậu bảo vệ, cậu đi ra chỗ khác đi!" Hạ An đã có ý xua đuổi như vậy nhưng Duy Khải vẫn cố tình không chịu đi. Anh thật sự muốn thấy dáng vẻ của Hạ An khi nấu ăn. Hạ An giờ phút này cũng chẳng thèm để ý đến Duy Khải nữa mà tập trung lo giải quyết mớ hỗn độn mà mình gây ra. Duy Khải đứng ở ngoài nhìn Hạ An mà cười không ngậm được mồm. Đã vậy còn chạy đi lấy cái điện thoại ra chụp vài tấm ảnh mặt mũi lấm lem của Hạ An, mỗi bức ảnh chụp điều cố tình dìm cô không có tấm nào là bình thường cả. Duy Khải cúi xuống nhìn lại mớ ảnh trong điện thoại mà anh vừa chụp. Nhìn đi rồi nhìn lại.. nhìn hoài vẫn không hiểu sao lại thấy cô rất dễ thương, rất đáng yêu, nhưng rõ ràng là anh đang chụp ảnh dìm cô mà. Không ổn rồi! Phải chụp lại. Chụp cho đến khi nào thấy hết dễ thương mới thôi. Ngay cái lúc Duy Khải giơ điện thoại lên lần nữa thì Hạ An quay đầu lại nhìn. Cô hốt hoảng: "Duy Khải, cậu đang làm gì đấy?" Duy Khải vội vàng giấu cái điện thoại ra phía sau lưng: "Tôi có làm cái gì đâu." Anh ngước mặt lên nhìn trần nhà làm ra vẻ vô tội, không biết gì, không làm gì. "Không đúng, vừa nãy tôi thấy cậu giơ điện thoại lên mà, cậu chụp ảnh dìm của tôi phải không?" Duy Khải liền chối: "Không có! Cậu nhìn tôi thế này mà đi chụp ảnh dìm của cậu hả?" Hạ An không tin, gương mặt này của Duy Khải khiến cô không thể tin nổi: "Chắc chắc cậu vừa chụp ảnh dìm tôi rồi, mau xóa nó đi!" Hạ An vừa nói vừa bước lại phía Duy Khải. Cô giơ tay định lấy điện thoại của Duy Khải, cô nhất định phải xóa cho bằng được mấy tấm ảnh dìm xấu xí đó. Nhưng Duy Khải nào cho cô đạt được ý nguyện, anh giơ điện thoại lên cao. Chiều cao của Duy Khải và Hạ An chênh lệch rất nhiều cho nên cô chẳng thể nào với tới chiếc điện thoại được. Sau đó, Hạ An còn thử nhảy nhảy lên mấy cái nhưng vẫn không tài nào chụp được chiếc điện thoại. "Tôi không có chụp ảnh dìm cậu." "Tôi không tin!" Hạ An vừa nói hết câu đã tiếp tục nhảy lên, cô phải lấy bằng được cái điện thoại. Duy Khải cảm thấy nói gạt Hạ An đã không được rồi, nên lùi lùi lại đằng sau tìm cách bỏ trốn. Hạ An cũng đi theo sát anh, nhất quyết không để anh bỏ trốn thành công. Vì đi lùi nên Duy Khải không thấy được phía sau lưng của mình, chân đã vô tình va phải cái ghế. Hạ An lúc này cũng bắt được điện thoại của Duy Khải đang cầm trên tay, nhưng vì Duy Khải không giữ được thăng bằng nên cô cũng đã bị ngã xuống sàn nhà cùng với anh. Cả hai đều bị ngã xuống đất. Hạ An hoàn toàn bị động, không kịp phản ứng mà nằm đè lên người Duy Khải, môi của cô cũng đã vô tình chạm vào má của anh.
Chương 39 Bấm để xem "Tôi không có chụp ảnh dìm cậu." "Tôi không tin!" Hạ An vừa nói hết câu đã tiếp tục nhảy lên, cô phải lấy bằng được cái điện thoại. Duy Khải cảm thấy nói gạt Hạ An đã không được rồi, nên lùi lùi lại đằng sau tìm cách bỏ trốn. Hạ An cũng đi theo sát anh, nhất quyết không để anh bỏ trốn thành công. Vì đi lùi nên Duy Khải không thấy được phía sau lưng của mình, chân đã vô tình va phải cái ghế. Hạ An lúc này cũng bắt được điện thoại của Duy Khải đang cầm trên tay, nhưng vì Duy Khải không giữ được thăng bằng nên cô cũng đã bị ngã xuống sàn nhà cùng với anh. Cả hai đều bị ngã xuống đất. Hạ An hoàn toàn bị động, không kịp phản ứng mà nằm đè lên người Duy Khải, môi của cô cũng đã vô tình chạm vào má của anh. Duy Khải nằm ở dưới cũng cảm nhận được một thứ gì đó vừa mềm mềm lại vừa ấm ấm ấn lên trên má của mình, ấn rất sâu, sâu đến mức khiến mặt của anh bị biến dạng. Thật sự anh không biết đó là gì, mãi đến một lúc sau mới có thể nhận thức ra vấn đề đó là Hạ An đã hôn anh. Cả người của Duy Khải lúc này không hiểu bị làm sao mà cứng đơ hết trơn. Xung quanh mũi anh còn ngửi được một mùi hương dịu ngọt, thanh thoát của hoa sen, đây là mùi sữa tắm của Hạ An hay dùng, thật sự rất thơm, càng ngửi càng cảm thấy dễ chịu. Phải mất một lúc Hạ An mới bình tĩnh lại được, môi của cô liền rời khỏi gò má Duy Khải. Khuôn mặt của người con gái ấy bây giờ đã đỏ bừng cả lên hệt như quả cà chua chín mọng. Trong lúc Hạ An đang chật vật tìm cách đứng lên Duy Khải lại quay sang nhìn cô chằm chằm. Trong một khoảnh khắc ánh mắt của hai người đã chạm vào nhau, nhìn nhau không chớp mắt. Ở khoảng cách gần như thế họ đều có thể nhìn rõ trong mắt của đối phương có bao nhiêu là hoảng hốt, có bao nhiêu là sợ hãi và còn có cả một chút xao xuyến, rộn ràng trong tim. Những cảm xúc rung động đầy non nớt ấy thật sự là một điều gì đó không đơn giản chỉ dùng lời nói sẽ có thể diễn tả hết được, cứ như là vừa bị một dòng điện chạy xẹt qua người khiến cả người trở nên tê tê dại dại, nhức nhói đến nghẹt thở. Nhưng kỳ thực lại không mang đến cho ta cảm giác ghét bỏ nó mà ngược lại là một cảm giác thinh thích khi lần đầu được trải nghiệm. Hai người bối rối nhìn nhau mất một hồi, sau đó mới hoàn hồn lại rồi ngồi dậy. Chàng thiếu niên lần đầu được hôn má, giơ tay lên thử chạm nhẹ vào một bên má vừa được hôn của mình. Chỗ đó không hiểu vì sao lại rất nóng, nóng như bị lửa thiêu đốt vậy. Duy Khải nhìn Hạ An: "Cậu.." Đang nói thì Duy Khải bỗng dưng im lặng lại, không nói nữa mà cứ ngồi đó nhìn cô một cách thẫn thờ. Chàng thiếu niên ấy suy nghĩ trong đầu rằng "liệu vừa rồi có phải là mình bị cưỡng hôn không nhỉ?" Mình vừa bị người ta đè xuống cưỡng hôn! Hạ An bị Duy Khải nhìn đến mức khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, nếu như anh làm như không có chuyện gì thì cô cũng sẽ làm y chang như vậy chỉ là một tai nạn nhỏ ngoài ý muốn thôi. Nhưng còn đằng này anh ta lại làm ra cái vẻ mặt đó, cái vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa uất ức đó, thật sự khiến Hạ An không thể nào bình thường hóa chuyện này với anh ta được. "Xin.. xin lỗi cậu.. tôi tiếp tục nấu ăn đây." Không thể để tình huống ngượng ngùng này tiếp tục diễn ra nữa, Hạ An nói xong liền đứng dậy chạy vào nhà bếp. Duy Khải ngồi ngây ngốc một lúc rất lâu rồi mà trong đầu vẫn chưa thể thoát khỏi được cảm giác bị cưỡng hôn lúc ban nãy. Rất mạnh bạo đấy nha! Lần đầu tiên anh bị con gái cưỡng hôn, cũng là lần đầu tiên anh được con gái hôn! Cảm giác này cả đời làm sao quên được. Duy Khải ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Hạ An chạy vào bếp rồi mất hút sau cửa bếp, trong lòng anh lại cảm thấy có chút tủi thân, có chút ấm ức. Hôn cho đã xong rồi nói một tiếng "xin lỗi" đơn giản như vậy cái bỏ đi ngon trớn luôn đó hả? Không thèm quay đầu lại nhìn anh luôn. Bộ không định chịu trách nhiệm gì hay sao? Duy Khải đưa tay sờ lên ngực trái của mình, cảm nhận được trái tim trong lòng ngực của mình đang đập rất nhanh, thật sự rất nhanh, nhất là vào cái lúc mà Hạ An hôn anh. Bây giờ vẫn còn đập liên hồi. Sao nó vẫn cứ đập mạnh mãi như vậy? Làm thế nào để cho nó bình thường lại đây? Hạ An kia hôn anh cho đã rồi co giò chạy đi, báo hại anh cứ ngồi ở đây ôm trái tim đập loạn của mình mãi. Anh cảm thấy vụ việc lần này người chịu thiệt đó là anh!