[Edit] Phượng Chưởng Cửu Thiên - Minh Hoàng

Discussion in 'Truyện Drop' started by Qiuhong, May 20, 2023.

  1. Qiuhong

    Messages:
    0
    Chương 90: Điều kiên trao đổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Mộ Thần ý thức được sự thất lễ của mình, rất nhanh hạ mắt: "Mong công chúa điện hạ nói rõ."

    "Ngươi có thể giả ý thuận theo Vận Thần, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu trao đổi." Vân Tử Thù không nhanh không chậm uống ngụm trà, ngữ điệu lên xuống không sợ hãi, "Cứ nói cần đợi khi muội muội mười lăm tuổi, lại vừa thảo luận chung thân đại sự, lấy đó kéo dài thời gian, cũng lấy muội muội đổi lấy một cái chức vị Lại bộ thượng thư."

    Cái gì?

    Tô Mộ Thần sắc mặt cứng đờ: "Đây là biện pháp theo như lời công chúa điện hạ?"

    Bảo cho hắn lấy vận mệnh của muội muội đổi lấy tiền đồ?

    "Bản cung mới vừa nói, giả ý thuận theo." Vân Tử Thù nhíu mày, không tức giận nhìn hắn, "Ngươi nghe không hiểu ý tứ của bốn chữ này?"

    Tô mộ thần mím môi: "Thần biết tội."

    "Giả ý thuận theo và phản kháng rốt cuộc, cái nào hậu quả nghiêm trọng, ngươi sẽ không không biết chứ?" Vân Tử Thù lạnh lùng nói, "Tô đại nhân nếu là thẳng mặt phản kháng, không quá ba ngày, thái tử có thể cho Tô thị ngươi cả dây chết không có chỗ chôn!"

    Tô mộ thần sắc mặt khẽ biến, rõ ràng nàng nói là sự thật, nhịn không được cảm thấy có chút hổ thẹn.

    Tính tình củaThái tử hắn quả thật hiểu rõ, hôm nay ở trên đường, ánh mắt hắn nhìn muội muội lộ ra dấu hiệu nhất định phải có được, nếu đắc tội hắn, hậu quả cơ hồ có thể đoán trước.

    Một thị lang nho nhỏ không có gia thế bối cảnh, làm sao có thể chống lại có thể thái tử?

    Tô Mộ Thần sau khi cân nhắc xong, cung kính mở miệng: "Vẫn mong công chúa chỉ rõ."

    "Ý của bản cung rất đơn giản, sau khi giả ý thuận theo, ngươi đòi Thái tử chức Lại bộ thượng thư, làm cho hắn nghĩ người là người vì lợi ích riêng." Vân Tử Thù nói xong, nhìn thoáng qua Tô Thanh Trĩ, "Tô cô nương mấy tháng sinh nhật?"

    "Tháng tám."

    "Thời gian vẫn đủ." Vân Tử Thù nói, "Ngươi cứ việc hạ mình một chút, đáng thương thế nào cứ việc như vậy, trong khoảng thời gian này Tô cô nương cứ ở lại trong phủ bản cung, ít nhất có thể tạm thời bảo đảm an toàn của cô.. Đương nhiên, nếu Tô đại nhân lo lắng, bản cung cũng có thể phái người khác tới phủ ngươi, bảo vệ mẫu thân và muội muội ngươi, để cho họ không đến nỗi gặp nguy hiểm."

    Tô Mộ Thần nhíu mày: "Chức Lại bộ thượng thư? Thần cũng không có dã tâm lớn như vậy, huống hồ thần cũng không đủ tư cách."

    "Đây là điều kiện của bản cung, không có liên quan với việc ngươi không có dã tâm lớn, về việc k đủ tư cách ngươi cũng không cần quan tâm."

    Tô mộ thần nghĩ không thông, không rõ mục đích của nàng làm như vậy là cái gì.

    Hơn nữa, thái tử sẽ đồng ý sao?

    "Lại bộ thượng thư An Quang Vinh là người của Hoàng Thượng, vô duyên vô cớ, Hoàng Thượng không có khả năng giáng chức hắn."

    "Thượng thu An Quang Vinh làm không được vài ngày nữa đâu." Vân Tử Thù có chút không kiên nhẫn, ngữ khí lạnh lùng mà xa cách, "Ngươi chỉ cần ngẫm lại nên như thế nào diễn đạt một chút, làm cho thái tử tin lời của ngươi, nhìn thấy thái độ do dự khó xử của ngươi là được."

    An Quang Vinh làm không được vài ngày nữa?

    Tô Mộ Thần trong lòng hơi run sợ, không biết sức mạnh của Vân Tử Thù ở đâu ra, càng không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng Tô Mộ Thần biết mình không có lựa chọn khác.

    "Vâng"

    "Chỉ cần ngươi có thể thuận lợi làm thượng Lại bộ thượng thư, bản cung bảo vệ ngươi và mẫu thân muội muội bình yên vô sự." Vân Tử Thù nói, "Cho dù bản cung không thể, Ám các và Phượng gia cũng sẽ bảo hộ các ngươi."

    Phượng gia?

    Ám các?

    Tô Mộ Thần lại chấn động, bỗng nhiên ý thức được sức mạnh của Vân Tử Thù từ đâu mà đến.

    Mới vừa rồi nam tử hắc y dẫn hắn đến phủ công chúa, là ảnh vệ của Ám các?

    Nghĩ đến tác phong gần đây của vị công chúa điện hạ, nghĩ đến lời đồn trong kinh, trước kia hắn

    Chưa từng quan tâm mấy chuyện này, mấy ngày nay bởi vì nghe được nhiều đồng nghiệp nghị luận mà có hiểu đại khái, lúc này lại như thể xối nước lên đầu.

    Ngay cả Hoàng Thượng và thái tử đều đối với Cửu công chúa không biết làm sao, Tiêu gia sau khi bị nàng hưu phu, vẫn trông mong đưa Tiêu Vân Hành tới phủ công chúa.

    Bởi vậy có thể thấy được, vị này cửu công chúa cũng không như lời đồn đại bên ngoài, người không được sủng liền không có quyền vô thế.

    Tô Mộ Thần biết rõ kết cục đắc tội với Thái tử, bây giờ hắn chỉ có thể hy vọng vào cửu công chúa.

    "Vâng" hắn áp chế bất an trong lòng, cung kính gật đầu, "Thần nguyện ý nghe theo sắp xếp của cửu công chúa điện hạ."

    "Tô đại nhân sẽ không hối hận quyết định của hôm nay." Vân Tử Thù nhàn nhạt nói, "Trở về đi."

    "Vâng" Tô Mộ Thần đáp lại, "Thần mang muội muội về trước, đợi thời cơ thích hợp, sẽ đưa tới đây hầu hạ công chúa điện hạ."

    Vân Tử Thù ừ một tiếng, đối với quyết định của hắn từ chối cho ý kiến.

    Sau khi Tô Mộ Thần rời đi, Vân Tử Thù im lặng một hồi lâu sau, "Ti Thương, nên cho An gia thêm chút lửa rồi."

    "Thuộc hạ hiểu rồi."

    Hôm nay là ngày thứ ba An Hoài Sơn trúng độc.

    Độc bắt đầu chính thức phát tác, dưới sự tra tấn cực độ đau đớn, An Hoài Sơn bắt đầu nghiến răng nghiến lợi mắng Phan Linh Linh, thần chí không rõ cũng mắng, mắng nàng tiện nhân, mắng nàng là cái ác độc nữ tử, khó nghe như thế nào thì mắng như vậy.

    Nếu nói tỉnh rồi, lời hắn nói vẫn có người nghi ngờ, vậy ngay cả mơ mơ màng màng cũng mắng Phan Linh Linh, sẽ không thể không gia tăng vài phần tín nhiệm.

    Toàn thành nổi danh đích thầy thuốc đều mời tới đây, chính là không người có thể trị hảo an hoài sơn, tất cả thầy thuốc giai thúc thủ vô sách - bó tay không biện pháp.

    "Phan linh linh người là cái đồ tiểu tiện nhân! Ngươi không chết tử tế được!"

    "Ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi!"

    "Ngươi vậy mà ác độc, ngươi là cái đồ độc nữ!"

    An hoài sơn đau đớn ở trên giường quay cuồng, vừa kêu rên vừa mắng, An Quang Vinh càng nghe sắc mặt càng lạnh, nhịn không đượcchút giận lên thê tử: "Nếu chuyện này không phải do Phan Linh Linh gây ra, sao Hoài Sơn lại có thể một mực chắc chắn chính là nàng ta?"

    An phu nhân còn muốn biện giải, An Quang Vinh tát một bạt tai lên mặt bà: "Bà câm miệng cho ta! Nếu Hoài sơn có cái gì không hay xảy ra, thì bà mang cháu gái tốt của bà cùng nhau xuống địa ngục đi!"

    Một đống người lo lắng, hai ngày gần đây An phu nhân tính tình mạnh bạo, sao có thể chịu được cơn giận như vậy? Vì thế nháy mắt liền cùng hắn đánh nhau

    "Lão già mãi không chết này, dám đánh ta? Ta liều mạng với ông!"

    Sau khi nháo lớn lên trực tiếp truyền tới vợ chồng tây bình hầu thấy muội muội của mình bị đánh, tây bình hầu sao nhịn được cợn giận lại cũng trực tiếp gia nhập chiến cuộc, động thủ với An Quang Vinh.

    Hai vị đại thần không hề để ý hình tượng đánh nhau.

    Con trai trưởng Phan gia Phan Húc Chi thấy thế tiến lên hỗ trợ, một đống hỗn loạn, lại trực tiếp rút con dao đâm bị thương dượng của mình, An gia nháy mắt rơi vào hỗn loạn.

    An phu nhân kêu sợ hãi một tiếng: "Lão gia!"

    Phan Húc Chi choáng váng, vợ chồng tây bình hầu cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

    Chẳng sợ trong phòng có có sẵn thầy thuốc, vừa thấy Thượng Thư đại nhân bị thương đều lại đây cứu trị, nhưng cũng không có phương pháp xoay chuyển trời đất.

    Bởi vì ai cũng không có dự đoán được, Phan Húc chi kia một đao đâm trúng chỗ hiểm.

    "An thượng thư thương thế quá nặng, trực tiếp qua đời, thật sự là ông trời mở mắt, báo ứng không sai."

    Vân Tử Thù dọc theo hoa viên tản bộ, nghe Lãnh Nguyệt bẩm báo tình hình của hai nhà An gia và Phan gia, bởi vì động tĩnh quá lớn, liên lụy đến tánh mạng mệnh quan triều đình, vì thế lại kinh động Đại Lý tự, cuối cùng không thể tránh cho bị bẩm tới trước mặt hoàng đế.

    Con trai trưởng Tây bình hầu thất thủ giết dượng của mình, dượng vẫn là triều đình trọng thần, tính chất của việc này có thể nghĩ được nghiêm trọng như thế nào.

    Hoàng đế nghe xong lúc sau quả thực không thể tin được, lần đầu nghĩ mình nghe lầm.

    Lại bộ thượng thư đường đường là đại quan tam phẩm, gia đinh trong nhà, hộ vệ thành đàn, lại bị một cái ăn chơi trác táng đâm bị thương bỏ mình?

    Quả thực vớ vẩn!
     
    Last edited: Nov 23, 2023
  2. Qiuhong

    Messages:
    0
    Chương 91: Thong dong thoát tội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu nói việc của An Hoài Sơn vốn dĩ chỉ là một vụ hiểu lầm, vậy thì sau khi An Quang Vinh chết, chuyện này lại trở thành vụ án lớn liên quan tới mạng người, dựa theo luật pháp Đại Ung, giết người đền mạng, giết mệnh quan triều đình tắc sẽ bị lăng trì xử tử, họ hàng lưu đày ba nghìn dặm.

    Tây bình hầu có công cao, lại là thân thích với An gia, so với dân chúng bình thường có chỗ không giống nhau, quá điều tội chết và lưu đày đại khái không thể thoát khỏi, nhiều nhất chỉ có thể miễn nổi khổ lăng trì.

    Lần này Phan gia xem như bị hại chết trong tay đứa con trai này.

    "An gia và Phan gia hai ngày này quả thực náo nhiệt quá đi." Khóe miệng Lãnh Nguyệt mang theo ý cười, bừng bừng hưng phấn kể chuyện của hai nhà, "Sẽ không ai biết cái chết của An Quang Vinh đã sớm có chủ đích, lại càng không biết này hết thảy đều có người cố ý an bài, dù sao chết vô đối chứng, An gia và Phan gia lúc này lưỡng bại câu thương, tất cả đều chết mới tốt."

    Xem bọn chúng còn dám hèn hạ như vậy không, sinh ra tâm tư ác độc với công chúa.

    Phan Húc Chi dám ở trước mặt người khác chửi bới công chúa hoàng tộc, An Hoài Sơn dám mưu đồ chống lại công chúa, Lãnh Nguyệt cảm thấy kết cục cảu Phan Gia và An gia như vậy, đều là gieo gió gặt bảo.

    Ánh mắt Vân Tử Thù dừng ở chỗ xa xa trong vườn, ngữ khí bình tĩnh: "Ngày hôm trước Ngô quý phi triệu kiến Vân Tử Kiều?"

    "Vâng" Lãnh Nguyệt gật đầu, "Nhưng điện hạ không cần lo lắng, dù Vân Tử Kiều nói cái gì, Ngô quý phi hoài nghi cái gì, bọn họ đều không có chứng cứ, chỉ có mồm mép có thể chứng minh cái gì? Huống hồ sự việc hỗn loạn hai ngày nay đều do bọ họ không khống chế được mà ra, cũng không liên quan tới chúng ta."

    Ti Tương đi theo bên cạnh Vân Tử Thù, thu mắt trầm mặc không nói, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

    Vân Tử Thù một chút cũng không lo lắng.

    Con do Lãnh Sương đưa cho nàng là vũ khí hộ mạng lợi hại, thuốc trên đó có tác dụng làm thần trí con người không tỉnh táo, thời gian càng lâu, người trúng độc càng không thể tỉnh táo, An Hoài Sơn chỉ biết kiên định cho rằng là Phan Linh Linh gây nên.

    Huống hồ nàng làm An Hoài Sơn có cảm giác sợ hãi sẽ tăng theo tác dụng của thuốc, hắn hoàn toàn không nói ra cái gì.

    "Công chúa điện hạ." Quản sự ma ma vội vàng chạy đến, quỳ gối hành lễ với Vân Tử Thù, "Hoàng Thượng truyền chỉ, mệnh người cùng ti thống lĩnh lập tức tiến cung một chuyến."

    Vân Tử Thù không có chút bất ngờ, "Người truyền chỉ đang ở đâu?"

    "Ở bên ngoài."

    Khóe môi Vẫn Tử Thù hơi cong: "Bản cung biết rồi."

    Quản sự ma ma cúi người cáo lui.

    "Ngô quý phi không phải kẻ ngu dốt, trong lòng hẳn là sớm đã có hoài nghi, Vân Từ Kiều mắt thấy gây ra đại họa, chỉ sợ cũng không dám dấu nữa, đương nhiên sẽ đem đầu đuôi ngon ngành nói ra, phụ hoàng hoài nghi bản cung quả thực bình thường." Vân Tử Thù thản nhiên cười, "Nhưng chỉ dựa vào nghi ngờ quả thật không có tác dụng gì."

    Bát trộm có tang chứng, bắt kẻ thông dâm có đôi đôi.

    Không có chứng cớ, ai cũng làm gì nàng không được.

    Về phòng thay đổi y phục, rất nhanh Vân Tử Thù mang theo Ti Thương vào cung.

    Trong Ngự thư phòng người đang quỳ dưới đất, sắc mặt mẹ con An phu nhân trắng bệch, tây bình hầu vợ chồng, con trai trưởng tây bình hầu phủ, tứ công chúa Vân Tử Kiều, An Hinh Nhi và Phan Linh Linh, mỗi người đều có bộ dạng như có tang cha mẹ mất.

    Đại án liên quan tới mạng của mệnh quan, kẻ khả nghi dù nam nữ đều ở chỗ này.

    Trừ bọn họ ra, ngự thư phòng còn có Thái tử Vân Thần, Phượng thủ phụ, Ngụy Thừa tướng, cùng với hình bộ thượng thư, Đại Lý tự khanh.

    Vân Tử Thù thu hồi tầm mắt, thong dong hành lễ: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

    "Tử Thù."

    Ánh mắt trầm giận của Chiêu Minh đế rơi xuống trên mặt nàng, khí thế dày đặc, "Có biết trẫm cho người gọi con đến là vì chuyện gì không?"

    Thanh âm Vân Tử Thù bình bình: "Mong phụ hoàng nói rõ."

    "Con trai trưởng An gia An Hoài Sơn ở nhà bị người đâm bị thương, việc này có người tố cáo là do con gây nên."

    "Con?" Vân Tử Thù nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, rất nhanh nhìn về phía Chiêu Minh đế, "Phụ hoàng thật là thích đùa, nhi thần vì cái gì mà phải đâm bị thương An công tử?"

    "Đã đến lúc này rồi, cửu muội vẫn còn giả ngu?" Vân Tử Kiều lạnh lùng nhìn nàng, "Bởi vì an An Hoài Sơn từng có ý đồ quấy rối muội, cho nên cửu muội liền đâm bị thương hắn."

    Sắc mặt Vân Tử Thù lạnh lùng, vô duyên vô cớ bại hoại của ta danh tiết làm cái gì? "

    " Ta không có bại hoại của danh tiết của muội. "Vân Tử Kiều hận Vân Tử Thù đến cực điểm," Chính là ngươi đâm bị thương Hoài sơn. "

    Vân Tử Thù trầm mặc một lát, ánh mắt hơi trầm xuống:" Tứ tỷ có chứng cứ gì? "

    " Ngày ấy ở trên lầu Hải Đường các, chỉ có chúng ta hai người, ta nghe được tiếng kêu cứu mạng liền xông vào phòng bên, lúc sau Hoài Sơn từ một phòng khác đi ra, ta nghe thấy giọng nói hắn liền núp vào. "Vân Tử Kiều gằn từng tiếng, giống như đang nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó," Ta nghe được hắn với người nói chuyện, biết hắn vô lễ với ngươi, ta tận mắt nhìn thấy ngươi dùng dao găm đâm vào tay và bả vai Hoài Sơn, còn uy hiếp hắn phải cung khai ra là Phan Linh Linh gây nên. "

    Không hổ là tứ công chúa nói dối thành tính, nói dối nói như thật đúng là mặt không đổi sắc.

    Tuy nói nàng suy đoán được tám chín phần mười, nhưng" Chính tai nghe thấy "cùng" Tận mắt thấy "này vài hiển nhiên chính là lừa gạt kẻ ngốc.

    " Tứ tỷ nói lời này thật sự là buồn cười. "Vân Tử Thù nhìn thấy nàng, đáy mắt ánh lên màu lạnh như băng như sương," Ta đường đường công chúa hoàng tộc, đừng nói căn bản không phải đối thủ của một đâng nam nhi An Hoài Sơn, cho dù ta thật sự làm hắn bị thương, cũng là hắn đáng đời, ta có cái gì lý do giấu diếm chân tướng sự thật? "

    Đại Lý tự khanh nghe thế, chậm rãi gật đầu.

    An Hoài Sơn nếu thực dám đối với công chúa ôm có ý nghịch bất đạo, cũng vì thế mà hành động, như vậy theo luật xử tử cũng không quá, cửu công chúa dưới tình thế cấp bách đâm bị thương hắn cũng không có sai, không cần giấu diếm.

    " Cô đương nhiên có lý do giấu diếm chân tướng. "Vân Tử Kiều thanh âm thảm thiết," Ngươi lo lắng cho danh tiết của mình, cho nên không dám để lộ ra ngoài. "

    " Tứ tỷ nói những này lại sai rồi. "Vân Tử Thù thanh âm càng phát ra càng lạnh," Ta ngay cả phu quân cũng dám hưu, còn để ý danh tiết của mình? Những lời này tứ tỷ nói, không thấy mâu thuẫn sao? "

    " Ngươi! "

    " Nhưng ta nghe nói An Hoài Sơn đối xử với tứ tỷ rất không tốt, động một tí là đánh chửi ngược đãi, quát lớn trào phúng. "Vân Tử Thù từ từ nhướn mày" Ta có lý do hoài nghi là tứ tỷ ghi hận trong lòng, cố ý tạo ra chuyện ngoài ý muốn, muốn giết An Hoài Sơn, hoang mang lo lắng mới xuất hiện sai lầm, mới đâm bị thương hắn. "

    " Ta không có! "Vân Tử Kiều trong lòng bất an, với nụ cười ý vị thâm sâu của Vân Tử Thù, bỗng nhiên nghĩ đến câu nói của nàng ở An gia," Ai rất tốt với ta, ta sẽ tốt với người đó; ai xấu với ta, ta trả lại gấp bội. "

    Bỗng nhiên cảm thấy được một làn khí lạnh từ dưới chân đi lên.

    Không, Vân Tử Thù tuyệt đối không có bản lĩnh lớn như vậy, nàng không có bản lĩnh lớn như vậy.

    " Đúng rồi, nếu tứ tỷ tránh ở nội thất, lúc An Hoài Sơn bị đâm bị thương, tỷ vì sao không gọi người? Vì cái gì lúc ấy khoong gọi người bắt hung thủ? Vì cái gì lúc đó không bẩm báo Đại Lý tự? "

    " Ta.. "Vân Tử Kiều bị hỏi liên tiếp ba câu á khẩu không trả lời được, sắc mặt trắng bệch," Ta chỉ là bị dọa.. Dọa sợ.. "

    " Nhưng ta theo hải đường viên đi ra, lúc thấy tứ tỷ, tứ tỷ rõ ràng là biểu cảm rất bình tĩnh. "Vân Tử Thù ảm đạm cười, con người đen láy giống như có thể nhìn thấu lòng người vậy," Ta biết thượng thư phủ bỗng nhiên xảy ra việc này làm cho tứ tỷ tâm hoảng ý loạn, hoang mang lo sợ, nhưng đây không phải lý do tứ tỷ lên án hãm hại ta, An Hoài Sơn bị đâm bị thương, chính hắn chẳng lẽ không biết người đâm hắn là ai? Vì sao tứ tỷ lại định tội danh lên người ta? "

    " Ngươi chính là đầu sỏ gây nên! "Vân Tử Kiều không khống chế được, nhịn không được rống giận:" Vân Tử Thù, mặc kệ ngươi nhiều giỏi xảo ngôn quỷ biện, chuyện này với ngươi không thoát được quan hệ! "

    " Tử kiều. "Chiêu Minh đế thấy nàng thất thố, lạnh lùng trách cứ," Nơi trọng địa như Ngự thư phòng, ngươi thất thố như thế, còn ra thể thống gì?"
     
  3. Qiuhong

    Messages:
    0
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Tử Kiều cuống quít quỳ xuống: "Nhi thần biết sai, xin phụ hoàng thứ tội."

    "Mới vừa rồi tứ công chúa nói An Hoài Sơn có hành động quấy rối cửu công chua." Phượng thủ phụ bỗng nhiên mở miệng, ngữ điệu trầm ổn thâm trầm, "Dù cửu công chúa có đâm bị thương An Hoài Sơn hay không, đều không thể tẩy xạch tội danh hắn mạo phạm công chúa, ấn luật hẳn là nên đánh chết."

    Vân Tử Kiều tê liệt cả người.

    "Thủ phụ đại nhân nói đúng." Ngụy Thừa tướng hát đệm, hiển nhiên không ngại nhân cơ hội gạt bỏ một trong những vây cánh của thái tử, "An hoài sơn ý đồ phi lễ công chúa, tội không thể tha, phải làm phán xử đánh chết, xin hoàng thượng hạ chỉ xử trí."

    "Hoàng Thượng thứ tội! Hoàng Thượng minh xét Hoài Sơn hắn vạn lần không dám mạo phạm cửu công chúa a!" An phu nhân sợ tới mức mặt không có chút máu, liên tục dập đầu, "Điều Tứ công chúa nói không phải sự thật, người nói đều không là sự thật, xin Hoàng Thượng minh xét! Xin Hoàng Thượng minh xét a!"

    Phu quân vừa mới chết, bà chịu đích đả kích quá lớn, nếu là ngay cả đứa con trai cũng không giữ được, nàng còn có cái gì hy vọng sống sót?

    "Nếu là tứ công chúa nói dối, như vậy tứ công chúa vì cái gì phải vu oan cửu công chúa?" Ngụy Thừa tướng nhíu mày nhìn về phía Vân Tử Kiều, ánh mắt như phát điện, "Thù cái gì hận cái gì làm cho tứ công chúa không tiếc tỷ muội tương tàn? Tứ công chúa bất mãn gì với cửu công chúa?"

    Vân Tử Kiểu sắc mặt cứng đờ lạnh ngắt, không dám tin nhìn An phu nhân và mẹ chồng của nàng

    Rõ ràng nói rõ rồi, ở trước mặt Hoàng Thượng lên án Vân Tử Thù, nhất định phải làm cho nàng ta đội cái tội danh thật lớn, như vậy mới có thể để cho Phan Linh Linh thoát thân, nhưng vì sa phút cuối cùng bà lại lật lọng?

    "Trước mắt xem ra, chuyện đâm An Hoài Sơn bị thương, không có chứng cớ gì có thể chứng minh do cửu công chúa gây nên, chỉ dựa vào khẩu cung của tứ công chúa không đủ tin tưởng, cửu công chúa cũng không có lý do làm như vậy." Ngụy Thừa tướng trầm giọng nói, "Huống hồ An công tử tự nói là Phan gia cô nương gây nên, tứ công chúa không biết sao lại phải ở đây vu oan cho công chúa."

    "Ta không có, ta không có.." Vân Tử Kiều liên tục lắc đầu, bối rối không biết làm sao, "Ta thật sự không có."

    "Hoàng Thượng, nếu An phu nhân chính miệng nói an hoài sơn không quấy rối cửu công chúa, như vậy cửu công chúa đương nhiên cũng không có khả năng đâm bị thương an công tử." Phượng thủ phụ nghiêm nghị mở miệng, "An cư và Phan gia tất cả mọi chuyện không liên quan tới cửu công chúa, cửu công chúa không nên bị liên lụy vào."

    Chiêu Minh đế ánh mắt thâm trầm, yên lặng nhìn chăm chú vào Vân Tử Thù.

    Vân Tử Thù thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra một chút ít bối rối bất an, nhưng trong lòng Chiêu Minh đế hiểu rõ, việc này Vân Tử Thù thoát không được liên quan.

    Từ sau khi An Quang Vinh bị thương, Vân Tử Kiều không chịu nổi áp lực, liền đem sự tình nói hết toàn bộ nói cho An phu nhân, An Hoài Sơn quả thật không hề có hành vi vô lễ với Vân Tử Thù, ở trên lầu các vườn hải đường, cũng quả thật là Vân Tử Kiều vì lấy lòng phu quân mà dụ dỗ Vân Tử Thù tiến vào.

    Khi Vân Tử Kiều rời đi, trên lầu các chỉ có Vân Tử Thù cùng An Hoài Sơn, không còn ai khác, khi chuyện xảy ra Phan Linh Linh và An Hinh Nhi ở bên hồ tản bộ, căn bản không ở hiện trường.

    Cho nên chuyện này chỉ có thể là Vân Tử Thù gây nên.

    Trong đó duy nhất một chỗ khác biệt, Vân Tử Kiều cho rằng ý đồ quấy rối đơn thuần là của An Hoài Sơn, lại không biết chuyện An Hoài Sơn mạo phạm Vân Từ Thù là Ngô Quý phi bày mưu đặt kế, hơn nữa từ tây bình hầu phu nhân tự nhắn nhủ.

    Nhưng mà lúc này, tây bình hầu phu nhân trong lòng có tính toán căn bản không dám mở miệng, bà nhìn Vân Tử Thù, rõ ràng rất muốn đem sự thật chân tướng khai ra, như thế mới có thế bảo vệ con gái của minh.

    Nhưng bà không dám khai ra Ngô quý phi.

    Khai ra ngô quý phi.

    Đứa con của mình ngộ sát An Quang Vinh, trong phủ tây bình hầu đã không thể thoát tội, hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào Hoàng Thượng cùng quý phi nương nương lòng từ bi nhẹ tay bỏ qua, nếu khai ra ngô quý phi, chỉ sợ thật sự vạn kiếp bất phục.

    Phan phu nhân lúc này hối hận tới ruột gan đứt từng khúc, sao bà lại đụng tới Vân Tử Thù?

    "Phụ hoàng nếu không còn gì, nhi thần cáo lui trước." Vân Tử Thù hơi nhíu mày, "Ngoài ra, về chuyện Tứ tỷ ý đồ vu oan hãm hại nhi thần, mong rằng phụ hoàng có thể xử lý công chính, tránh cho người nguội lạnh."

    Chiêu minh đế ánh mắt đột nhiên lạnh léo.

    "Sự tình còn chưa nói rõ ràng, lúc này cửu muội rời đi, hợp lý không?" Vân Thần mở miệng, "Ngươi còn chưa rửa sạch hiềm nghi đâu."

    Vân Tử Thù khí đạm mạc: "Phủ đệ của ta ngay tại ngoài cung, thái tử điện hạ khi nào thì tìm chứng cứ chính xác định tội ta, trực tiếp phái người đi bắt ta là được, ta còn có thể chạy sao?"

    "Ngươi hỗn xược!"

    Vân Tử Thù yên lặng liếc hắn một cái, mỗi lần sẽ nói này hai chữ, trừ hỗn xược vẫn là hỗn xược, không thể đổi từ khác à?

    Chiêu minh đế trong lòng giận dữ, cũng không có chứng cớ quả thật cũng không có làm nàng thế nào, vì thế phất phất tay.

    Hắn còn có việc phải xử lý, không rảnh rỗi rốt cuộc là ai đâm An Hoài Sơn bị thương, hỏi nhiều, chuyện liên lụy càng nhiều, lỡ thục sự liên lụy đi Ngô quý phi, đến lúc đó có lẽ không xong việc được.

    Thế là Vân Tử Thù bình tĩnh cáo lui, trước khi rời đi, bình tĩnh nhìn thoáng qua Vân Tử Kiều, đáy mắt lạnh như băng châm chọc làm cho Vân Tử Kiểu rùng mình.

    "Chuyện Phan Húc Chi giết An thượng thư, không biết Hoàng Thượng tính toán xử trí như thế nào?" Phượng thủ đổi sang giọng nói tác phong cổ lão, hiếm thấy có người gây sự, "Dựa theo luật pháp, Phan Húc Chi nên bị đánh chết, con trai Phan gia toàn bộ lưu đày ba nghìn dặm, nữ quyến làm tiện nô, không được đặc xá."

    Phan phu nhân sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu.

    Không.

    Không được.

    "Hoàng Thượng khai ân, Hoàng Thượng khai ân!" Tây bình hầu dập đầu, "Húc Chi giết người thật sự là lỡ tay, cho dù hắn mượn một trăm lá gan, hắn cũng không dám chủ động sát hại mệnh quan triều đình, không dám giết hại dượng của mình, xin Hoàng Thượng minh xét Hoàng Thượng khai ân a!"

    Thái tử Vân Thần sắc mặt cứng đắc như kết một tầng băng, hắn nhìn phía bóng dáng rời đi của Vân Tử Thù, nghĩ đến gần đây đủ loại hận không thể lập tức giết chết cô.

    Vân Tử Thù thong dong rời thư phòng.

    Loạn đi, loạn đi, loạn cho thật lớn lên, đem đám tay sai của Thái Tử và Quý phi quét sạch sẽ.

    Xử trí Phan Húc Chi như thế nào không cần nàng tốn nhiều tâm tư, có phượng thủ phụ cùng ngụy Thừa tướng ở đó, phụ hoàng đừng nghĩ dễ dàng bỏ qua.

    "Ti Thương." Vân Tử Thù bước trên đường của cung, thanh âm thanh thản tản mạn, bộ dáng tâm tình không tồi, "Chúng ta có phải lại thắng một lần không?"

    "Phải"

    Vân Tử Thù nhẹ giọng mở miệng: "Lúc này nhất định phải làm cho Ngô quý phi đem tất cả phẫn nộ, hận ý, hối hận đều nuốt hết vào trong bụng, nôn cũng nôn không được."

    Nhưng mà đừng vội, còn chưa xử lý Vân Thần đâu.

    Không cần quá lâu, Ngô quý phi ắt sẽ hối hận vì chọc vào người không nên chọc.

    Ánh mắt Vân Tử Thù khẽ nâng, nhìn về phía chân trời xa xăm, nhìn thấy cung điện san sát nhau trong cung, kiến trúc huy hoàng, đáy mắt hiện lên một loại ánh sáng kiêu ngạo không thuộc về loại nữ tử nên có.

    Sống lại một lần, người từ địa ngục trờ về khônghiểu cái gì gọi là nhân từ nương tay, chỉ biết là có oán báo oán, có oan giải oan.

    Báo thù xong, rồi đi thực hiện mục tiêu của nàng.
     
    Phuongphuong57500 and LieuDuong like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...