Truyện Teen Chung Phòng Cách Vách - Hoàng Vân Di

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Trần Hạ Thiên Vyy, 14 Tháng mười một 2023.

  1. Trần Hạ Thiên Vyy

    Bài viết:
    86
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ An cũng nhìn Gia Bảo với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, nhưng chỉ có duy nhất Duy Khải là tỏ thái độ khinh thường ra mặt với cậu ta.

    Thầy nói tiếp: "Tuy nhiên, có khen thì cũng phải có chê, một số bạn không chịu học hành gì cả dẫn đến bài kiểm tra rất tệ."

    Lúc này, Hạ An nhìn qua phía Duy Khải. Hôm làm bài kiểm tra cô thấy Duy Khải nằm dài trên bàn mà ngủ, cô đang sợ người mà thầy nhắc đến chính là Duy Khải.

    Hạ An xoay mặt lên bục giảng nghe thầy nói tiếp: "Người thầy muốn phê bình đó là bạn Nhất Duy.. Duy! Em nghĩ sao mà em làm bài này được có 1 điểm vậy?" Thầy bực bội quát lớn.

    Thì cũng là có chữ Duy nhưng là Nhất Duy chứ không phải Duy Khải.

    Hạ An lúc này rất bất ngờ, trợn to mắt, miệng há to thiếu điều nhét quả trứng gà vô còn vừa nữa, mặt thì cứ đần ra trông vô cùng ngốc nghếch.

    Vậy là, tiết toán hôm nay thầy dành hẳn 30 phút để chửi Nhất Duy, sau đó còn 15 phút cuối mới cho lớp học bài mới.

    * * *

    Tan học.

    Về đến nhà mà Hạ An vẫn rất thắc mắc một chuyện, Duy Khải ngủ cả buổi trong giờ kiểm tra vậy mà tại sao bài kiểm tra của Duy Khải không đứng cuối lớp.

    Hạ An không thể nhịn được, hỏi: "Duy Khải, bài kiểm tra của cậu được mấy điểm vậy?"

    "Hỏi làm gì?" Duy Khải chán nản không muốn trả lời, bỏ lại cặp sách ở trên giường rồi ra khỏi phòng kiếm đồ ăn ăn chứ mới đi học về đói bụng lắm rồi!

    Hạ An rất tò mò, nếu hôm nay cô không biết được Duy Khải được bao nhiêu điểm thì cô sẽ tức chết mất.

    Thế là cô làm liều, đi qua chỗ của Duy Khải lén mở cặp của anh ra tìm bài kiểm tra.

    Lục lục một hồi cô cũng tìm được, bài kiểm tra của Duy Khải được 4 điểm.

    Hạ An không khỏi kinh ngạc, rõ ràng cô đã dành cả một ngày để học, mà cũng được có 5 điểm, Duy Khải chỉ nằm ngủ mà được tới 4 điểm. Cô hơn Duy Khải chỉ có 1 điểm mà thôi.

    Duy Khải lúc này cầm bịch bánh bước vào phòng thì thấy Hạ An đang lén xem trộm bài kiểm tra của anh, anh cũng không quá hốt hoảng dù sao anh cũng không cần đến thứ đó cho lắm.

    Duy Khải ngồi xuống giường, nhìn Hạ An: "Ai cho cậu lấy bài kiểm tra của tôi?"

    Hạ An hơi giật mình.

    Thôi, biết thì giấu làm gì nữa, thế rồi cô giơ bài kiểm tra của Duy Khải lên: "Tại sao cậu lại được 4 điểm, cậu chỉ ngủ thôi cũng được 4 điểm à?"

    Duy Khải: "Cậu mà cũng so bì được với tôi à?" Trong lời nói của Duy Khải cô có thể thấy được bản tính kiêu ngạo trời sinh của anh.

    Hạ An bĩu môi chửi thầm "Đúng là đồ hống hách tự cao."

    Hạ An chuẩn bị nhét bài kiểm tra của Duy Khải lại vào cặp cho anh ta thì lại phát hiện ra điều gì đó không đúng ở đây.

    Cô liên tục lật qua lật lại bài kiểm tra khó hiểu hỏi: "Duy Khải, sao mấy câu đầu không làm mà cậu làm mấy câu cuối không vậy? Rõ ràng mấy câu đầu là dễ, thầy cố tình cho điểm mấy câu cuối là vận dụng khó nâng cao cậu lại làm.. vả lại còn làm đúng nữa chứ?"

    Duy Khải nằm xuống giường bấm điện thoại, lười biếng nói: "Chắc tại ăn may."

    Hạ An bần thần ra suy nghĩ cái gì đó, sau vài ba phút lại nói.

    ".. Nhưng mà mấy câu cuối là giải tự luận, cậu ăn may được cái gì?"

    "Sao cậu nhiều lời quá vậy? Bỏ bài kiểm tra vào cặp lại cho tôi đi." Anh cau có.

    Hạ An chưa có được câu trả lời, cô muốn anh giải đáp những thắc mắc trong lòng cô nhưng Duy Khải vẫn không chịu nói, có gặng hỏi đến cỡ nào cũng không chịu nói, cuối cùng cô đành bỏ lại bài kiểm tra vào cặp của Duy Khải.

    Đến cuối tuần.

    Mấy hôm nay, cô chủ nhiệm bị mấy giáo viên bộ môn phàn nàn về việc lớp dạo này rất ồn, có nhiều bạn không tập trung, thường xuyên làm việc riêng trong giờ học.

    Bởi thế, cô không thể để tình trạng này tiếp tục xảy ra nữa cho nên cô đã quyết định đổi chỗ ngồi của các bạn trong lớp.

    Cô chủ nhiệm: "Các bạn biết không, vào thứ hai ngay đầu tuần cô Địa đã gặp cô nói là lớp dạo này ồn. Cô cũng định đến cuối tuần này nhắc nhở mấy em, nhưng sang đến thứ ba, thứ tư mỗi ngày một thầy cô lại mắng vốn cô, bởi thế ngày thứ năm vào giờ ra chơi cô đã tức tốc lên lớp để nhắc nhở các em không nói chuyện trong giờ học nữa. Nhưng vừa nhắc nhở ngày hôm qua xong thì thứ sáu có tới hai người tới tìm cô, các em làm cô mất mặt thật sự luôn, thiếu điều cô muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui vô luôn đó."

    Cô bình tĩnh lại rồi nói tiếp: "Như đã nói rõ ở đầu năm, nếu trong quá trình học mà cô thấy lớp ồn hoặc có người mắng vốn với cô về trật tự lớp thì cô sẽ đổi chỗ các bạn."

    Sau đó, cô chủ nhiệm bắt đầu sắp xếp lại chỗ ngồi của cả lớp theo ý mình.
     
    Dana Lê, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
  2. Trần Hạ Thiên Vyy

    Bài viết:
    86
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến cuối tuần.

    Mấy hôm nay, cô chủ nhiệm bị mấy giáo viên bộ môn phàn nàn về việc lớp dạo này rất ồn, có nhiều bạn không tập trung, thường xuyên làm việc riêng trong giờ học.

    Bởi thế, cô không thể để tình trạng này tiếp tục xảy ra nữa cho nên cô đã quyết định đổi chỗ ngồi của các bạn trong lớp.

    Cô chủ nhiệm: "Các bạn biết không, vào thứ hai ngay đầu tuần cô Địa đã gặp cô nói là lớp dạo này ồn. Cô cũng định đến cuối tuần này nhắc nhở mấy em, nhưng sang đến thứ ba, thứ tư mỗi ngày một thầy cô lại mắng vốn cô, bởi thế ngày thứ năm vào giờ ra chơi cô đã tức tốc lên lớp để nhắc nhở các em không nói chuyện trong giờ học nữa. Nhưng vừa nhắc nhở ngày hôm qua xong thì thứ sáu có tới hai người tới tìm cô, các em làm cô mất mặt thật sự luôn, thiếu điều cô muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui vô luôn đó."

    Cô bình tĩnh lại rồi nói tiếp: "Như đã nói rõ ở đầu năm, nếu trong quá trình học mà cô thấy lớp ồn hoặc có người mắng vốn với cô về trật tự lớp thì cô sẽ đổi chỗ các bạn."

    Sau đó, cô chủ nhiệm bắt đầu sắp xếp lại chỗ ngồi của cả lớp theo ý mình.

    Qua một hồi, cô cũng khá hài lòng với sơ đồ lớp hiện tại.

    Hạ An ít nói chuyện nên vẫn ngồi ở bàn cuối tổ ba y cũ. Mỹ Linh ở trên cô cũng không bị đổi.

    Bỗng dưng lúc này cô chủ nhiệm nhớ ra cái gì đó, nói: "Duy Khải, cô nghe nói dạo này em ngủ trong lớp nhiều lắm phải không? Không cho ngồi ở bàn cuối nữa, lên bàn nhất ngồi."

    Cô chủ nhiệm dừng lại suy nghĩ, Duy Khải có hơi cao nên ngồi ở tổ hai sẽ che hết tầm nhìn của các bạn trong lớp, ngồi ở tổ một thì vẫn còn hơi xa: "Duy Khải, qua bàn đầu tổ ba ngồi." Ngay dưới bàn giáo viên luôn cho ngon ngủ nữa đi.

    Duy Khải mặc dù không cảm thấy hài lòng cho mấy với chỗ ngồi mới của mình, nhưng cũng không phản kháng gì mà xách cái cặp lên trên bàn nhất tổ ba ngồi.

    Sau khi Duy Khải lên bàn đầu tổ ba ngồi thì sơ đồ mới của lớp cơ bản đã hoàn chỉnh.

    Hạ An lúc này há hốc mồm, không thể tin nổi Duy Khải lại ngồi cùng tổ với cô rồi.

    Sau ngày hôm nay mọi người đều phải ngồi mới, cô chủ nhiệm đã hạ chỉ rồi nên không ai được phép kháng chỉ cả.

    Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã sắp phải thi cuối kì rồi.

    Thầy cô bắt đầu dạy nhanh để mau chóng kết thúc bài học như vậy mới có nhiều thời gian ôn tập cho kì thi cuối kì một.

    Sau khi thay đổi chỗ ngồi, Duy Khải cũng không còn ngủ xuyên suốt năm tiết như lúc trước nữa, nhưng cũng chỉ một hai tiết đầu là thứ còn mấy tiết sau thì vẫn mặc kệ nhân sinh ngủ ngon lành.

    Mọi người trong lớp ai cũng biết là kì thi cuối kì sắp đến nên đều cố gắng nghe giảng bài không còn tình trạng nói chuyện riêng thường xuyên giống như lúc trước nữa.

    Rồi ngày thi cũng đến.

    Thi cuối kì không giống như kiểm tra ở trên lớp, để đảm bảo tính công bằng thì các lớp ở chung khối sẽ trộn với nhau theo thứ tự tên trong bảng chữ cái vào một phòng để thi, phải hên lắm thì trong phòng thì mới có vài ba người học chung lớp với mình.

    Làm như thế là để tránh tình trạng chỉ bài nhau trong phòng thi.

    Đối với người quen biết rộng, ngoại giao tốt thì cách này cũng chẳng ăn thua gì, đi tới đâu nó cũng tìm thấy đồng minh à.

    Còn người như Hạ An thì chỉ có thể tự lực cánh sinh trong phòng thi mà thôi.

    * * *

    Sau bao ngày chờ đợi thì ngày công bố kết quả cuối kì một cũng đã đến.

    Cô chủ nhiệm phát phiếu liên lạc ra cho mọi người.

    Hạ An được 6.8 trung bình môn, hạng 39.

    Thật ra, điểm thi của cô không được tốt cho lắm nên kết quả như thế này cô cũng không thấy bất ngờ gì.

    Mỹ Linh ở bàn trên xoay xuống hỏi: "Hạ An, cậu hạng mấy?"

    Hạ An buồn bã trả lời: "Hạng 39."

    Mỹ Linh vỗ vỗ vai Hạ An, động viên cô: "Thôi đừng buồn, ít ra cậu còn trên một người."

    Nghe được lời động viên của Mỹ Linh chẳng khiến cô vui hơn tí nào cả.

    * * *

    Tan học.

    Hạ An và Duy Khải cùng đi về nhà.

    Hạ An tò mò hỏi: "Duy Khải, cậu hạng mấy vậy?"

    Duy Khải ngả ngớn trả lời: "Hạng nhất!"

    "Hả?" Hạ An trợn mắt không thể tin được.

    Nhìn cái dáng vẻ lúc này của cô, Duy Khải không thể nào nhịn được cười, nhưng anh vẫn cố gắng giữ khuôn mặt nghiêm túc.

    Hạ An vẫn không tin liền chạy đi lục cặp Duy Khải.

    Duy Khải cũng không cản cô.

    Hạ An lấy phiếu liên lạc của Duy Khải ra nhìn: "Cậu gạt tôi, hạng nhất ở đâu ra, cậu hạng 40 mà."

    "Hạng như vậy mà cậu không chịu gọi là hạng nhất." Duy Khải cà rỡn nói.

    "Ừ, hạng nhất từ dưới điếm lên." Cô nhướng mày với anh.

    Duy Khải lúc này cũng chạy lại lục cặp Hạ An, xem thử cô hạng mấy, cầm tờ phiếu liên lạc Duy Khải la lên một tiếng: "Trời! Hạng 39, cậu hơn tôi một hạng lận đấy." Duy Khải làm bộ ra vẻ mặt ngượng mộ cô.

    "Hơn cậu thì có gì mà hay chứ?"

    Duy Khải đột nhiên nghiêm túc nói: "Nè, nói cho cậu biết dù sao trước đây tôi cũng từng là.." Anh đột nhiên không nói nữa.

    "Là cái gì?" Cô hỏi.

    "Là gì kệ tôi, mau trả lại phiếu liên lạc cho tôi!" Duy Khải gật lấy phiếu liên lạc trên tay Hạ An.

    Duy Khải nhìn vào phiếu liên lạc của cả hai mà cười lớn: "Công nhận tôi với cậu đi chung với nhau hợp ghê ha, đứng hạng 39, đứa hạng 40."

    "Duy Khải!" Hạ An đá vào chân của Duy Khải một cái, anh ta dám cười trên nỗi đau của cô, thật là khiến cô tức chết mà.

    Hạ An trước giờ là một cô bé rất hiền lành, cam chịu. Đây là lần đầu tiên có người chọc cô đến mức không kiềm chế được mà động thủ. Trên đời này chắc hẳn chỉ có một mình Duy Khải khiến cô làm được điều này mà thôi.

    Duy Khải nhăn mặt làm bộ ra vẻ đau đớn.

    "Cậu trả phiếu liên lạc của tôi lại đây!" Hạ An giật lấy phiếu liên lạc của cô trong tay Duy Khải.

    Nhưng Duy Khải đã nhanh tay đem giấu vào túi quần trước khi Hạ An lấy được nó.

    Duy Khải bày ra bộ mặt ngứa đòn: "Không trả! Sau khi tôi về sẽ đem đóng khung hai cái phiếu liên lạc này treo trong phòng cho cậu xem." Anh nói xong rồi vọt chạy đi.

    "Ai mượn cậu? Trả đây!" Hạ An bất mãn, nổi quạo đuổi theo phía sau Duy Khải để đòi lại tờ phiếu liên lạc hạng 39 của cô.

    Nhưng dù cô có chạy nhanh như thế nào thì vẫn không thể đuổi kịp Duy Khải được.
     
    Dana LêLieuDuong thích bài này.
  3. Trần Hạ Thiên Vyy

    Bài viết:
    86
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạm gác lại những điều còn hối tiếc ở kì một, Hạ An bước vào học kì hai, với tinh thần quyết tâm rất cao.

    Mỗi ngày đi học về cô đều chăm chỉ học bài, làm bài tập. Duy Khải thì chẳng có thay đổi gì, vẫn y hệt như học kì một.

    Cuối tuần này là tròn một năm ngày mất của mẹ Duy Khải.

    Từ sáng sớm, cả gia đình đã chuẩn bị trái cây và hoa đi ra viếng mộ mẹ của anh.

    Mọi người đến nhổ cỏ dại mọc um tùm trên mộ, sau đó bày biện trái cây trước mộ, cắm hoa cúc vào bình, thắp nhan.

    Ở được một lúc thì dượng Hải và mẹ cô phải về trông cửa tiệm. Thu nhập chính của gia đình vào lúc này đều là nhờ vào cửa tiệm đó, cho nên hai người họ không thể nghỉ bán được.

    Bây giờ, chỉ còn lại Duy Khải và Hạ An ở nghĩa trang, không khí buổi sáng có hơi se se lạnh, ẩm ướt do sương đêm còn đọng lại.

    Duy Khải vẫn không muốn rời đi, anh ngồi xuống cạnh mộ của mẹ mình. Nhìn bóng lưng cô đơn của anh, không hiểu sao lúc này Hạ An cảm thấy trong ngực mình có chút khó chịu, có chút nhói đau.

    Cô không chọn cách rời đi mà thay vào đó lại im lặng ngồi xuống kế bên anh.

    Duy Khải thấy Hạ An ngồi xuống, anh khẽ nhìn qua chứ không ngăn cản cô.

    10 phút.

    Rồi 20 phút sau.

    Bầu không khí vẫn yên lặng như thế, chẳng ai nói với ai một tiếng vào.

    Hạ An biết Duy Khải đang rất buồn, nhưng cô không phải là người giỏi ăn nói, cô không biết phải nói gì nữa.

    Với một người có lòng tự trọng cao như Duy Khải thì càng an ủi, càng nói nhiều thì anh sẽ càng xù lông lên để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân mình, không để cho một ai có thể bước vào thế giới riêng của anh cả.

    Thế giới riêng của anh là một thế giới hoàn toàn khép kín và biệt lập, càng cố gắng bước vào thì sẽ càng bị đóng chặt lại. Hạ An hiểu điều đó, nên chỉ còn cách là để anh tự mình hé mở cánh cửa đấy ra.

    Hạ An và Duy Khải ngồi rất lâu, rất lâu.

    Ngồi đến tận chiều.

    Hoàng hôn lúc này đã hiện lên ở phía cuối đường chân trời, đó là ánh vàng pha chút cam vô cùng rực rỡ.

    Ở nghĩa trang lúc này, không phải là khoảnh khắc âm u lạnh lẽo thường thấy, mà là hình ảnh ánh hoàng hôn buổi chiều tà rất đẹp.

    Hai đứa trẻ một trai một gái ngồi trên bãi cỏ xanh mướt nhiễm ánh hoàng hôn.

    Duy Khải ngước lên nhìn hoàng hôn, Hạ An cũng nhìn theo anh.

    Hạ An để ý thấy, trên bầu trời lúc này có một ngôi sao, chỉ có duy nhất một ngôi sao đó thôi, ngôi sao rất sáng.

    Hạ An liền chỉ cho Duy Khải thấy ngôi sao đó: "Duy Khải, sao kìa.."

    Duy Khải cũng nhìn theo hướng tay Hạ An chỉ, trên bầu trời bây giờ chỉ có duy nhất một ngôi sao nên Duy Khải không quá khó để thấy nó.

    Hạ An: "Có lần tôi nghe người ta nói, mỗi người chúng ta khi chết đi sẽ biến thành một ngôi sao trên bầu trời.. cậu nói xem ngôi sao đó liệu có phải là mẹ cậu đang nhìn chúng ta hay không?"

    Duy Khải nhìn vào ngôi sao đó một lúc lâu, anh lên tiếng, giọng anh khàn khàn nghèn nghẹn.

    "Vào đúng ngày này của một năm trước, hôm đó tôi nói với mẹ muốn ăn bánh giò, nhưng ở gần đây không có bán phải lên tận chợ huyện mới có bán, thế là, mẹ tôi dẫn tôi đi tận lên chợ huyện, đi được nửa đường thì gặp phải một chiếc xe tải bị mất lái lao thẳng vào chúng tôi, mẹ tôi không nghĩ ngợi liền xô tôi ra, bà ấy bị xe tải đó cán qua người.. ngay trước mặt tôi.. Đến lúc người dân ở đó xúm lại đưa mẹ tôi tới bệnh viện thì bà ấy đã tắt thở, tôi thì chỉ bị thương nhẹ.."

    Mắt của Duy Khải bây giờ đã đỏ ao, anh dừng một chút, bình tĩnh lại rồi nói tiếp: "Tất cả là do tôi.. nếu tôi không đòi ăn bánh thì mẹ tôi đã không bị xe tải đó tông trúng, là tôi đã hại mẹ của tôi, đáng lẽ người chết phải là tôi mới đúng."

    Nghe Duy Khải kể, nước mắt của Hạ An rơi xuống từ lúc nào mà cô cũng không hay.

    Cô cũng có mẹ, cô rất thương mẹ của cô, nếu mẹ cô không còn nữa thì chắc chắn cô sẽ rất buồn, rất đau lòng, cho nên Hạ An phần nào có thể hiểu được cảm giác của Duy Khải lúc này.

    Chẳng những vậy anh còn tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình chết ngay trước mặt của mình mà chẳng thể làm được gì, thử hỏi còn cảm giác nào có thể đau đớn hơn được nữa.

    "Duy Khải, không phải lỗi của cậu đâu, tôi tin nếu bất kỳ người mẹ nào khi rơi vào hoàn cảnh của mẹ cậu điều hành động như thế. Con cái là gia tài lớn nhất của người mẹ, mẹ cậu luôn muốn cậu có thể bình an, sống thật hạnh phúc và vui vẻ.. mẹ cậu sẽ không trách cậu đâu."

    Hạ An bỗng nhiên ngồi thẳng lưng lên, lấy tay vỗ vỗ vào vai của mình.

    "Nếu cậu cảm thấy khó chịu trong lòng thì dựa vào vai tôi đi, tôi sẽ cho cậu mượn vai của tôi. Dù sao cậu cũng chỉ là một cậu thanh niên trẻ tuổi.. còn chưa trưởng thành, nên cậu có thể cho phép bản thân của mình được yếu đuối, cũng có thể nhõng nhẽo một lần mà.. cậu không cần thiết phải mạnh mẽ làm gì cả.. Không có mẹ cậu, tôi sẽ ở đây cho cậu nhõng nhẽo, cậu đừng lo.. tôi hứa sẽ không cười cậu đâu." Trong lời nói của cô có chút ngây ngô hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ lên ba chứ không phải một cậu thiếu niên.

    Duy Khải nhìn cô gái ngồi trước mặt một hồi lâu.

    Ấy vậy mà, cậu thiếu niên vẫn chấp nhận trở thành một đứa trẻ lên ba trước mặt cô. Anh từ từ nghiên người tựa đầu lên vai Hạ An, ôm chặt lấy cô, chôn cả khuôn mặt vào hõm vai cô.

    Hạ An cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phả lên da thịt của cô, thoáng chốc vai mình đã ươn ướt, cùng với đó là tiếng sụt sịt nước mũi của Duy Khải

    "Không sao đâu, cố gắng lên mọi chuyện rồi sẽ qua thôi." Cô khẽ nói

    Hạ An vòng tay ra phía sau lưng của Duy Khải, vỗ nhẹ vào lưng anh, dịu dàng và tĩnh lặng, cùng anh trải qua khoảng thời gian khó khăn này.
     
    Dana LêLieuDuong thích bài này.
  4. Trần Hạ Thiên Vyy

    Bài viết:
    86
    Chương 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tan học.

    Hạ An và Duy Khải vừa về đến nhà, còn chưa kịp mở cửa bước vào thì trong nhà đã vang lên giọng nói của một người phụ nữ.

    Hạ An có thể nhận ra giọng nói này rất lạ không phải giọng của mẹ cô.

    "Tôi nói rồi, cô không xứng với anh Hải đâu, cái thứ từng có một đời chồng như cô, còn có con nữa chứ, vậy mà cũng xứng làm vợ anh ấy à? Anh ấy lấy cô về là để cô chăm sóc con cho anh ấy, trông coi nhà cửa cho anh ấy. Trong mắt anh ấy cô chẳng khác gì là một còn giúp việc nhà cả. Người anh ấy yêu là tôi không phải là cô, thậm chí anh ấy còn yêu tôi hơn cả vợ trước của anh ấy nữa kìa."

    Từ đầu đến cuối, Hạ An chỉ toàn nghe giọng nói lanh lảnh của người phụ nữ đó, ngoài ra, không còn nghe thấy tiếng của ai khác nữa, nhưng cô chắc chắn rằng người phụ nữ đó đang nói chuyện với mẹ cô.

    Mẹ không nói một lời nào, không cãi lại, cứ thế bị người đàn bà đó bắt nạt.

    Cửa nhà mở bỗng nhiên mở, người phụ nữ đó bước ra, trên người bà ta mặc một chiếc váy liền bó sát qua đầu gối, gương mặt thì trang điểm đậm.

    Duy Khải và Hạ An vô thức xoay qua nhìn nhau.

    Hạ An không biết người phụ nữ này là ai, nhưng Duy Khải thì biết rất rõ.

    Bà ta chính là người yêu cũ của cha anh, tên Hồ Ngọc Anh.

    Anh nhớ lúc mẹ còn sống, cha và mẹ anh có đôi lần cãi nhau đến long trời lở đất đến mức mẹ anh không chịu nổi mà dắt anh về nhà ngoại nguyên nhân là cũng vì bà ta.

    Cha anh có ngoại hình trông khá điển trai, thời đi học cha có khá nhiều mối tình, riêng với Hồ Ngọc Anh xem ra là mối tình kéo dài lâu nhất. Nhưng sau một thời gian cha nhận ra tính cách không hợp nên chia tay, sau đó cha quen mẹ rồi hai người tiến đến hôn nhân.

    Ngọc Anh thay vì đi tìm một bến đỗ khác cho mình lại năm lần bảy lượt muốn làm người thứ ba, chen chân vào hạnh phúc của cha và mẹ anh, nhưng vẫn không được. Anh không ngờ đến tận bây giờ bà ta vẫn chưa từ bỏ.

    "Con quỷ cái này tránh ra coi!" Ngọc Anh vừa bước ra khỏi cửa liếc nhìn Hạ An với thái độ chán ghét. Đã vậy còn đẩy Hạ An một cái khiến cô suýt ngã rồi ngang nhiên đi lại chỗ Duy Khải đang đứng.

    Thái độ liền trở nên dịu dàng nói với Duy Khải: "Khải, con vừa mới đi học về hả? Dì có nấu cho con mấy món mà con thích này, hai dì cháu mình đi ra ngoài cửa tiệm của cha con ăn chung ha."

    Duy Khải nhìn bà ta bằng nửa con mắt. Anh biết lời ngon tiếng ngọt này của bà ta không phải thật lòng, tất cả đều nhắm tới cha của anh thôi.

    Cha rất quan tâm đến cảm xúc của anh, cũng như lần trước khi chuẩn bị dẫn hai mẹ con Hạ An về cha cũng đã nói chuyện rõ ràng với anh, thấy anh không nói gì thì cha mới dẫn hai người về.

    Lúc đó anh chỉ im lặng, không đồng ý cũng không phản đối. Anh chỉ là nhất thời không chấp nhận được phải gọi người phụ nữ khác bằng một tiếng mẹ thôi.

    Đối với anh, ai cũng có thể được nhưng trừ duy nhất Hồ Ngọc Anh này ra là không bao giờ có thể được anh đồng ý gọi một tiếng mẹ cả.

    Hạ An không thèm để ý hai người bọn họ, mà vội chạy vào nhà xem mẹ của cô.

    Hạ An nhìn thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách hai tay ôm mặt mà khóc nấc, cô vội chạy lại ôm lấy mẹ: "Mẹ!"

    Lúc trước, bị ba đánh mẹ cũng lén lút một mình ngồi trong góc mà khóc như vậy, lần nào cô cũng chạy lại ôm chặt lấy mẹ rồi khóc theo.

    "Hạ An, mẹ phải làm sao đây? Dượng con.. ông ấy có người khác rồi." Thiên Ân ôm lấy con gái vào lòng, giọt nước mắt buồn tủi rơi xuống, từng giọt từng giọt ngày một nhiều hơn.

    Hạ An cứ ôm mẹ như thấy được một lúc thì mẹ cô không còn khóc nữa. Bà nói hôm nay bà sẽ không ra cửa tiệm nên sẽ nấu bữa trưa cho cô và Duy Khải.

    Tửng chừng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, thì đến tối, lúc này cô và Duy Khải đang ở trong phòng thì nghe được tiếng cãi vã của phòng bên cạnh, dường như còn nghe thấy tiếng đập đồ trong phòng nữa.

    "Cô thôi đi, đừng có ghen tuông bậy bạ nữa."

    "Ghen tuông bậy bạ sao? Gõ gàng lúc sáng em thấy anh ôm cô ta ngay ở giữa cửa tiệm mà."

    "Tôi đã nói là cô ấy bị ngã nên tôi đỡ cô ấy thôi."

    "Đỡ? Đỡ mà anh ôm nhau thế à?"

    "Cả ngày hôm nay tôi mệt mỏi lắm rồi cô biết không? Cô để cho tôi yên đi!"

    Nói xong dượng Hải bỏ ra khỏi phòng, đêm đó dượng cũng không về nhà mà ở ngoài cửa tiệm.

    Nói xong dượng Hải bỏ ra khỏi phòng, đêm đó dượng cũng không về nhà mà ở ngoài cửa tiệm.
     
    Dana LêLieuDuong thích bài này.
  5. Trần Hạ Thiên Vyy

    Bài viết:
    86
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ An đến trường rất sớm, tranh thủ thời gian cô lấy bài ra học vì hôm nay tiết văn cô đã dặn sẽ gọi vài bạn lên kiểm tra miệng.

    Khoảng hai mươi phút sau thì Duy Khải mới đến lớp, Duy Khải để cặp xuống bàn nghe một cái "đùng" khiến ai có mặt ở trong lớp cũng giật mình, quay lại nhìn anh.

    Không cần hỏi cũng có thể nhận ra được, hôm nay dường như tâm trạng của Duy Khải rất tệ.

    Cả lớp bỗng nhiên im phăng phắc lại, không ai dám nói chuyện to tiếng nữa, ngay cả thằng ngồi tuốt bên tổ một bấm cây viết mực lên chép bài phạt cũng không dám bấm mạnh nữa.

    Duy Khải nhìn xuống Hạ An đang ngồi dưới bàn cuối, cô lúc này cắm mặt xuống bàn học bài. Lúc nãy anh để cặp xuống rất lớn tiếng cô cũng không hề ngước mặt lên nhìn anh lấy một cái.

    Duy Khải cau mày, bực bội ngồi xuống ghế.

    Tiếng trống trường vang lên.

    Vào tiết học, Duy Khải vẫn không tài nào ngủ được, anh thật sự rất bực bội, anh không biết mình đã làm gì sai mà Hạ An lại không thèm quan tâm đến anh nữa.

    Nhưng tại sao anh phải để ý việc Hạ An có quan tâm đến anh hay không?

    Hạ An không quan tâm đến anh nữa thì anh cũng chẳng mất đi miếng thịt nào trên người vậy thì anh bực bội làm gì?

    Nói cho cùng thì Hạ An cũng giống như Hồ Ngọc Anh thôi đều muốn lấy lòng anh chỉ vì để được bước vào nhà anh.

    Nhưng mà.. kì lạ là anh lại không cảm thấy khó chịu hay chán ghét với Hạ An như cái bà Hồ Ngọc Anh kia.

    Suy nghĩ một hồi, Duy Khải xé một miếng giấy nhỏ từ tập học của mình rồi viết xẹt xẹt vài chữ sau đó gấp lại.

    Anh quay xuống đưa cho thằng ngồi phía sau nói: "Chuyền tờ giấy này xuống dưới đưa cho Hạ An." Gương mặt của Duy Khải lúc này có hơi cau có, do bị người ta bơ đẹp mà không rõ lí do.

    Cậu bạn ngồi phía sau cũng không dám làm trái lời mà tiếp tục chuyền cho người ngồi sau mình: "Chuyền xuống cho Hạ An."

    "Cái gì vậy? Mở ra xem được không?" Cậu bạn số hai tò mò hỏi cậu bạn số một

    Cậu bạn số một: "Không biết, mà của Duy Khải đó, mày có ngon thì mở ra đi, xem tan học nó có hẹn mày ở cổng trường nhừ mày một trận hay không?"

    Cậu bạn số hai chợt rùng mình sợ hãi, ai mà không biết Duy Khải có võ đã vậy còn cao to nhất lớp nữa bị đánh có nước mềm xương thôi. Thế là cậu ta liền chuyền xuống cho cậu bạn số ba: "Của Duy Khải đưa cho Hạ An."

    Cậu bạn số ba cũng nghe loáng thoáng đước cuộc nói chuyện của cậu bạn ngồi trên nên không dám hỏi nhiều mà chuyền xuống cho cậu bạn số bốn: "Duy Khải đưa cho Hạ An" hẹn ở cổng trường "."

    Cậu bạn số bốn chuyền xuống cho cậu bạn số năm: "Duy Khải gửi thư thách đấu cho Hạ An."

    Cậu bạn số năm chuyền xuống cho cậu bạn số sáu: "Đưa thư thách đấu cho Hạ An."

    Cậu số sáu quay xuống nhìn Hạ An, với vẻ mặt đồng cảm, xót thương đưa cho cô tờ giấy, nghiêm trọng nói: "Hạ An.. hãy bảo trọng! Duy Khải đưa cho cậu."

    Hạ An ngơ ngác không biết gì mà nhận lấy tờ giấy, mở ra xem.

    Duy Khải: Sao hôm nay cậu không đợi tôi đi chung?

    Trong đầu Hạ An hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, chỉ có vậy thôi mà mấy người khi làm quá lên vậy?

    Hạ An xem xong liền vò vò tờ giấy thành hình tròn rồi ném vào hộc bàn, không thèm trả lời, tiếp tục nghe cô giảng bài.

    Đã qua mười phút mà Duy Khải vẫn không thấy Hạ An hồi âm, anh xé tiếp một tờ giấy nữa viết vài chữ rồi gấp lại chuyển xuống cho người ở dưới.

    Cậu bạn số một hỏi: "Hạ An nữa hả?"

    Duy Khải gật đầu.

    Rồi cậu bạn một tiếp tục chuyển cho cậu bạn số hai, hai chuyền cho ba, ba chuyển cho bốn, bốn chuyền cho năm, năm chuyền cho sáu, sáu chuyền cho Hạ An.

    Duy Khải: Trả lời tôi, tại sao không đợi đi chung?

    Hạ An: Không thích.

    Hạ An đưa cho bạn số sáu chuyền lên cho bạn số năm, số năm tiếp tục chuyền lên cho đến khi tới được Duy Khải.

    Duy Khải: Không thích? Tôi làm cái gì mà cậu không thích đi chung với tôi?

    Duy Khải đưa cho cậu bạn phía sau chuyền xuống.

    Hạ An nhận được tờ giấy mở ra xem, sau đó lại viết vài dòng, gấp lại đưa cho cậu bạn trước mặt chuyền lên.

    Duy Khải nhận được tờ giấy.

    Hạ An: Tự cậu hiểu

    Duy Khải :(dấu chấm hỏi to đùng), Tôi đã làm cái gì sai? Cậu đừng có giận tôi kiểu vô lý nhưng vậy!

    Duy Khải đưa cho người phía sau chuyền xuống.

    Hạ An nhận được tờ giấy.

    Hạ An: Vô lý? Người phụ nữ đã đến nhà hồi hôm qua đó, bà ta làm mẹ tôi khóc, tôi ghét bà ta, bà ta nấu đồ ăn mà cậu thích nên cậu thích bà ta lắm chứ gì? Cậu muốn bà ta làm mẹ kế của cậu lắm chứ gì? Cậu sẽ đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà chứ gì? Những ai làm mẹ tôi buồn tôi đều không thích nói chuyện với kẻ đó, cậu cũng vậy!

    Hạ An đưa tờ giấy cho người phía trước chuyền lên.

    Duy Khải nhận tờ giấy.

    Duy Khải: Không phải! Không phải! Cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi cũng không thích bà ta. Tan học nhớ đợi tôi về, tôi sẽ giải thích rõ với cậu.

    Duy Khải đưa tờ giấy cho cậu bạn ngồi phía sau.
     
    Dana Lê, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
  6. Trần Hạ Thiên Vyy

    Bài viết:
    86
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Duy Khải: Trả lời tôi, tại sao không đợi đi chung?

    Hạ An: Không thích.

    Hạ An đưa cho bạn số sáu chuyền lên cho bạn số năm, số năm tiếp tục chuyền lên cho đến khi tới được Duy Khải.

    Duy Khải: Không thích? Tôi làm cái gì mà cậu không thích đi chung với tôi?

    Duy Khải đưa cho cậu bạn phía sau chuyền xuống.

    Hạ An nhận được tờ giấy mở ra xem, sau đó lại viết vài dòng, gấp lại đưa cho cậu bạn trước mặt chuyền lên.

    Duy Khải nhận được tờ giấy.

    Hạ An: Tự cậu hiểu

    Duy Khải :(dấu chấm hỏi to đùng), Tôi đã làm cái gì sai? Cậu đừng có giận tôi kiểu vô lý nhưng vậy!

    Duy Khải đưa cho người phía sau chuyền xuống.

    Hạ An nhận được tờ giấy.

    Hạ An: Vô lý? Người phụ nữ đã đến nhà hồi hôm qua đó, bà ta làm mẹ tôi khóc, tôi ghét bà ta, bà ta nấu đồ ăn mà cậu thích nên cậu thích bà ta lắm chứ gì? Cậu muốn bà ta làm mẹ kế của cậu lắm chứ gì? Cậu sẽ đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà chứ gì? Những ai làm mẹ tôi buồn tôi đều không thích nói chuyện với kẻ đó, cậu cũng vậy!

    Hạ An đưa tờ giấy cho người phía trước chuyền lên.

    Duy Khải nhận tờ giấy.

    Duy Khải: Không phải! Không phải! Cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi cũng không thích bà ta. Tan học nhớ đợi tôi về, tôi sẽ giải thích rõ với cậu.

    Duy Khải đưa tờ giấy cho cậu bạn ngồi phía sau.

    Cậu bạn ngồi sau: "Nữa hả? Khải, có vụ gì thì mày bình tĩnh lại được không? Người ta dù gì cũng là con gái, là người mới chuyển vào mày đừng làm khó dễ người ta.."

    Duy Khải đang gấp chưa đợi cậu bạn đó nói xong đã ngắt lời: "Mày nói khùng nói điên gì vậy hả? Chuyền xuống dưới cho tao nhanh coi!"

    Cậu bạn định chuyền xuống thì nửa đường chợt khựng lại, quay lên nhìn Duy Khải.

    Duy Khải nhăn mặt, cau mày: "Sao còn chưa chuyền xuống nữa?"

    "Ê, Không mấy mày viết hết một lượt rồi gom chung lại để tao chuyền xuống dưới luôn được không Khải? Chứ tao mỏi tay lắm rồi đó, nguyên một hàng ngồi dưới tao cũng mỏi tay lắm rồi."

    Duy Khải: "Tờ cuối rồi!"

    "Mày chắc là tờ cuối nha, chứ này giờ tụi tao ngồi trong lớp dành cả thanh xuân để chuyền thư cho mày mà không thèm nghe giảng bài luôn đó."

    "Chuyền xuống dưới đi! Mày nói nhiều quá!" Duy Khải hối.

    Cậu bạn ngồi sau Duy Khải chuyền xuống.

    Qua tay mấy người rồi cũng tới tay Hạ An, cô mở tờ giấy ra xem, sau đó vò tròn lại bỏ vào hộc bàn.

    Duy Khải ở bàn đầu quay xuống nhìn Hạ An ở bàn cuối, Hạ An cũng thấy được Duy Khải đang nhìn cô, cô liền không thèm nhìn lại anh ta quay mặt sang chỗ khác.

    Duy Khải ở trên bàn đầu tức đến nỗi nghiến răng, hít một hơi thật sâu kìm nén lại, nếu không phải đang ở trong tiết học là anh đã chạy xuống chỗ Hạ An rồi.

    Mỹ Linh không giấu được sự tò mò mà lén quay xuống hỏi Hạ An.

    "Hạ An, Duy Khải viết gì cho cậu mà từ nãy giờ hai người chuyền lên truyền xuống hoài vậy. Đừng nói với mình là hai cậu đang.."

    Mỹ Linh chưa kịp nói hết câu thì Hạ An đã nhảy vào.

    "Không có cái gì đâu, thật ra mình và Duy Khải đang có một chút xích mích nhỏ thôi."

    Mỹ Linh hét lên: "Cái gì cậu dám gây sự với Duy Khải luôn hả?"

    Hạ An vội vàng bụm miệng của Mỹ Linh lại: "Cậu nhỏ tiếng thôi."

    Mỹ Linh: "Cậu ăn gan trời hả? Duy Khải có quen biết với giang hồ đó, cậu không sợ gặp họa hả mà gây sự với cậu ta?"

    Hạ An: "Không phải, chỉ một chút hiểu lầm thôi.. mà cậu xoay lên đi, đừng có tám chuyện với mình nữa, cô phát hiện bây giờ."

    Mỹ Linh nghe vậy đành phải xoay người lên. Hạ An mới thở phào một hơi.

    Tan học.

    Duy Khải vì sợ Hạ An về trước bỏ lại anh, nên trống vừa đánh đã vội chạy xuống chỗ của Hạ An, đợi cô thu dọn tập sách rồi về chung với cô.

    Hạ An: "Tan học rồi đó, cậu nói đi!" Trong lúc ngồi học, Hạ An cũng có suy nghĩ về việc này, cô nhận ra là cô đã chưa hỏi rõ gì Duy Khải mà đã giận anh, lần này xem ra cô cũng có chút không đúng.

    Duy Khải nhanh chân bước lên trước Hạ An, mặt đối mặt với cô, vừa đi lùi vừa giải thích: "Tôi cũng không thích bà ta, lúc trước cũng vì bà ta mà cha mẹ của tôi thường xuyên phải cãi nhau.."

    "Nhưng rõ ràng hồi hôm qua tôi thấy cậu thân thiết với bà ta lắm mà."

    Duy Khải khẩn trương: "Tôi thân thiết với bà ta hồi nào? Con mắt nào của cậu mình thấy vậy? Là bà ta cố tình sáp lại tôi mà."

    Hạ An không thèm quan tâm vọt lên đi trước Duy Khải.

    Duy Khải vẫn lẽo đẽo đi sau Hạ An: "Hạ An, cậu không thích bà ta, tôi cùng không thích bà ta, hay là.. tôi với cậu hợp tác với nhau đuổi bà ta đi đi."

    Hạ An liền xoay lại nhìn Duy Khải, với vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Không phải cậu không thích mẹ của tôi sao?"

    Duy Khải: "Đúng là tôi không thích mẹ của cậu, nhưng tôi không thích bà ta hơn."

    Hạ An nhìn Duy Khải, suy ngẫm một hồi xem xem anh ta đang nói thật hay nói gạt cô, đắng đo dữ lắm cô mới hỏi: "Cậu có cách gì?"

    Duy Khải: "Chưa nghĩ ra.."

    Hạ An thở dài một hơi: "Chưa nghĩ ra mà cũng đòi hợp tác." Cô chán nản không muốn nói, vọt lên đi trước.
     
    Dana Lê, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
  7. Trần Hạ Thiên Vyy

    Bài viết:
    86
    Chương 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tan học.

    Duy Khải vì sợ Hạ An về trước bỏ lại anh, nên trống vừa đánh đã vội chạy xuống chỗ của Hạ An, đợi cô thu dọn tập sách rồi về chung với cô.

    Hạ An: "Tan học rồi đó, cậu nói đi!" Trong lúc ngồi học, Hạ An cũng có suy nghĩ về việc này, cô nhận ra là cô đã chưa hỏi rõ gì Duy Khải mà đã giận anh, lần này xem ra cô cũng có chút không đúng.

    Duy Khải nhanh chân bước lên trước Hạ An, mặt đối mặt với cô, vừa đi lùi vừa giải thích: "Tôi cũng không thích bà ta, lúc trước cũng vì bà ta mà cha mẹ của tôi thường xuyên phải cãi nhau.."

    "Nhưng rõ ràng hồi hôm qua tôi thấy cậu thân thiết với bà ta lắm mà."

    Duy Khải khẩn trương: "Tôi thân thiết với bà ta hồi nào? Con mắt nào của cậu mình thấy vậy? Là bà ta cố tình sáp lại tôi mà."

    Hạ An không thèm quan tâm vọt lên đi trước Duy Khải.

    Duy Khải vẫn lẽo đẽo đi sau Hạ An: "Hạ An, cậu không thích bà ta, tôi cùng không thích bà ta, hay là.. tôi với cậu hợp tác với nhau đuổi bà ta đi đi."

    Hạ An liền xoay lại nhìn Duy Khải, với vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Không phải cậu không thích mẹ của tôi sao?"

    Duy Khải: "Đúng là tôi không thích mẹ của cậu, nhưng tôi không thích bà ta hơn."

    Hạ An nhìn Duy Khải, suy ngẫm một hồi xem xem anh ta đang nói thật hay nói gạt cô, đắng đo dữ lắm cô mới hỏi: "Cậu có cách gì?"

    Duy Khải: "Chưa nghĩ ra.."

    Hạ An thở dài một hơi: "Chưa nghĩ ra mà cũng đòi hợp tác." Cô chán nản không muốn nói, vọt lên đi trước.

    Duy Khải chỉ cần bước vài bước là đã có thể đuổi kịp cô: "Mấy chuyện nghĩ kế này cậu phải từ từ chứ. Tôi cũng đâu phải thần tiên đâu mà mới nói cái là nghĩ ra liền."

    Hạ An không quan tâm tiếp tục đi về nhà.

    Đi bộ một lúc thì Duy Khải và Hạ An cũng về đến nhà.

    Vừa bước vào nhà thì Hạ An và Duy Khải đã thấy người phụ nữ đó ở trong nhà, bà ta đang lục lọi đồ đạc trong nhà bếp của họ.

    Hồ Ngọc Anh tươi cười nói: "Duy Khải về rồi à? Dì đang nấu bữa trưa cho cha con, dì nấu xong rồi con và dì cùng ra cửa tiệm nha."

    Hôm nay, Thiên Ân nói không được khoẻ trong người nên từ sáng đến giờ vẫn không ra khỏi phòng, nên Hồ Ngọc Anh được cơ hội tác oai tác quái.

    Duy Khải chẳng thèm trả lời Hồ Ngọc Anh, anh kéo Hạ An đi thẳng ra vườn nhỏ sau nhà.

    "Hạ An, tôi có cách rồi." Duy Khải nói nhỏ.

    Hạ An liền hỏi: "Cách gì?"

    Duy Khải chỉ tay vào trong vườn: "Sâu! Bà ta đang nấu ăn lấy lòng cha tôi, bây giờ tôi và cậu bỏ sâu vào thức ăn của bà ta nấu, thế nào cha tôi cũng sẽ nổi quạu với bà ngay, cho dù không nổi quạu đi chăng nữa thì ít ra cũng không ăn được đồ ăn của bà ta."

    Hạ An liền tán thưởng: "Đúng rồi, không ngờ cậu thông minh đến vậy luôn đó Duy Khải."

    Hạ An tán thành ý kiến của Duy Khải, hai người cùng nhau đập tay một cái.

    Biệt đội tiêu diệt "trà xanh" đã chính thức được thành lập.

    Duy Khải là đội trưởng chỉ huy cho Hạ An đi tìm cái chai để đựng mấy con sâu, Hạ An liền chạy vào nhà nhanh chóng lấy một cái chai rỗng ra cho Duy Khải đựng sâu.

    Duy Khải thì có nhiệm vụ bắt sâu còn Hạ An thì đứng ở ngoài chỉ cho Duy Khải chỗ có con sâu béo ú nhất, sau một hồi, bắt được cũng kha khá.

    Bây giờ mới là nhiệm vụ khó khăn nhất đó là phải làm sao mới có thể bỏ được đống sâu này vào thức ăn của Hồ Ngọc Anh nấu.

    Duy Khải và Hạ An cùng nấp vào một góc khuất trong nhà bếp, chờ đợi thời cơ hành động.

    Khoảng 15 phút sau, Hồ Ngọc Anh cũng nấu ăn xong, trong khi bà ta đang múc thức ăn vào trong cà mên. Hạ An xoay qua nhìn Duy Khải hỏi anh nghĩ cách xong chưa, nếu không là sắp không kịp nữa.

    Lúc này, Duy Khải cau mày suy nghĩ một hồi rồi ghé sát vào tai của Hạ An nói nhỏ.

    Hạ An gật đầu rồi cùng đập tay với Duy Khải, bắt đầu hành động.

    Hồ Ngọc Anh đang múc cơm vào cà mên thì Hạ An chạy vào nói với bà ta: "Dì ơi, có ai đứng ở ngoài cổng gọi dì kìa."

    Hồ Ngọc Anh: "Ai mà gọi tao? Con quỷ này, mày đi ra chỗ khác đừng có làm phiền tao."

    Hạ An vẫn không chịu bỏ cuộc mà nắm lấy tay Hồ Ngọc Anh kéo bà ta ra, có thế Duy Khải mới bỏ sâu vào thức ăn được: "Có người gọi dì thật mà, dì đi với con đi."

    Nhưng bà ta quá nặng Hạ An đã thử mọi cách cũng không thể kéo bà ta xê dịch được một chút nào cả.

    Thấy tình hình không ổn, Duy Khải chuyển sang kế hoạch B.

    Duy Khải bước ra ngoài cổng nhà, lấy tay kẹp mũi lại cố tình cho giọng khác đi rồi gọi: "Ngọc Anh ơi.. Ngọc Anh ơi, có ở trong nhà không? Anh là Bình người yêu cũ của em nè, em ra gặp anh một chút đi! Ngọc Anh ơi.. Ngọc Anh.." Giọng nói lanh lảnh của "người yêu cũ tên Bình" đó cứ truyền vào trong nhà.

    Nói xong, Duy Khải nhanh chóng chạy vào lại trong nhà bằng cửa sau.

    Hồ Ngọc Anh ở trong nhà nghe thấy có người kêu tên mình, bực tức nói: "Thằng cha nào tên Bình vậy trời! Thiệt chứ, nấu ăn thôi mà cũng không yên nữa."

    Rồi bà ta đi ra ngoài, Duy Khải từ cửa sau vọt lẹ vào phòng bếp, lấy mấy con sâu vừa bắt ngoài vườn bỏ vào thức ăn mà Hồ Ngọc Anh nấu, xong xuôi đậy nắp cà mên lại.

    Hồ Ngọc Anh bước ra ngoài không thấy ai thì hằn học bước vào trong, Hạ An nhìn thấy Hồ Ngọc Anh liền đưa cà mên đã được bỏ sâu cho bà: "Dì à, con giúp dì đập nắp cà mên lại rồi nè."

    Hồ Ngọc Anh: "Ờ, mày cũng được việc đó." Nói xong, bà ta lấy cà mên ở trong tay của Hạ An rồi bước ra ngoài.

    Sau khi Hồ Ngọc Anh đi, Duy Khải và Hạ An ở trong nhà cười như được mùa vì sắp có trò hay để xem rồi.

    Hai người cùng nhau đi theo Hồ Ngọc Anh đến cửa hàng, bình thường từ nhà đến cửa hàng mất tới một tiếng rưỡi đi bộ, nếu đi xe máy thì mất bốn mươi lăm phút, nhưng Duy Khải biết đường tắt có thể đi đến cửa hàng nhanh hơn, chỉ mất hai mươi phút thôi.

    Duy Khải dẫn Hạ An đi đường tắt.

    Mà đường tắt này có một đoạn phải băng qua ruộng nhà người ta, Duy Khải và Hạ An phải xắn ống quần lên mà đi, tuy có hơi sình lầy một tí xíu như mà rất vui.
     
    Dana LêLieuDuong thích bài này.
  8. Trần Hạ Thiên Vyy

    Bài viết:
    86
    Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Duy Khải và Hạ An tới cửa hàng trước cả Ngọc Anh, hai người tìm chỗ ẩn nấp, sau một lúc thì Ngọc Anh cũng tới.

    Bà ta vui vẻ chạy đến chỗ dượng Hải nói: "Chắc anh đói bụng lắm phải không? Hôm nay em có nấu mấy món mà anh thích này."

    Dượng Hải: "Tôi đã nói với cô là nói với cô làm không cần nấu bữa trưa cho tôi mà, tôi đói thì tôi tự biết đi mua đồ ăn."

    "Đồ ăn ở ngoài sao có thể ngon bằng đồ của em nấu được chứ.." Ngọc Anh vừa nói vừa mở nắp cà mên ra, mấy con sâu mà Duy Khải bỏ vào liền được giải thoát mà nhoi nhúc chui ra.

    "Áaaaa.." Ngọc Anh nhìn thấy mấy con sâu xanh lè mập ú sợ hãi mà la lên thất thanh rồi bà ta nhào tới ôm chầm lấy dượng Hải.

    "Cô đang làm cái gì vậy hả?" Dượng Hải bực tức đẩy bà ta ra.

    Ngọc Anh: "Hải, sâu kìa! Em sợ sâu!"

    Nghe Ngọc Anh nói xong dượng Hải càng tức hơn mà lớn tiếng nói: "Cô biết là cô đã ba mươi mấy tuổi rồi không mà còn sợ sâu hả?"

    "Hải, nhất định là có người đã hại em.."

    "Ngọc Anh, tôi xin cô đó, tôi là người đã có gia đình rồi. Hai chúng ta đã kết thúc từ rất lâu rồi, cô đừng bám lấy tôi nữa."

    Ngọc Anh nghe được những lời nói vô tình đó của dượng Hải mà đã bật khóc thút thít: "Hải, sao anh có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy với em chứ? Được thôi.. nếu anh đã nói như vậy thì em sẽ rời đi, em cũng là con người em cũng có lòng tự trọng mà.. sau này, anh mà có đến cầu xin em quay lại với anh thì em cũng sẽ không chấp nhận đâu." Nói rồi Ngọc Anh ôm mặt vừa đi vừa khóc ra khỏi cửa tiệm.

    Duy Khải và Hạ An nhìn Ngọc Anh bị dượng Hải đuổi đi mà cười không ngậm được mồm.

    Đáng đời cái đồ trà xanh đi phá hoại hạnh phúc gia đình người ta.

    Duy Khải và Hạ An cùng đập tay một cái nữa để xác nhận nhiệm vụ tiêu diệt trà xanh đã thành công mỹ mãn ngoài sức mong đợi.

    Nhưng có hơi phấn khích đập tay có hơi mạnh, hai đứa, đứa nào đứa nấy đều mặt nhăn như khi mà không sao đau nhưng vui là được.

    Trong lúc hai người chuồng đi thì đã bị dượng Hải phát hiện ra, rồi gọi giật ngược hai người lại vào trong.

    "Duy Khải! Hạ An! Hai đứa mau vào đây, đừng tưởng cha không biết hai đứa từ nãy đến giờ nấp ở ngoài cửa tiệm."

    Duy Khải và Hạ An vô thức nhìn nhau, sau đó bước vào trong.

    Dượng Hải nhìn bộ dạng lấm lem sình lầy của hai đứa con liền mệt mỏi thở ra một hơi dài: "Nói đi, có phải hai đứa bỏ sâu vào thức ăn dì Anh đem tới không? Hạ An, dượng không ngờ là con có góp mặt vào trong này nữa đó!"

    Lúc này, Duy Khải nghĩ ra thêm trò hay gì nữa rồi lên tiếng: "Hai đứa con làm vậy cũng vì cha thôi, cha suốt ngày chỉ lo dì Anh mà không quan tâm gì nhà chúng ta hết. Cha biết không từ lúc cha đi đến giờ dì Ân nằm ở trong phòng hoài không ra luôn, nghe nói bị bệnh gì đó nặng lắm, mà dì ấy dấu không cho ai biết.."

    Hạ An liền xoay qua nhìn Duy Khải kiểu "cậu đang nói cái gì vậy? Mẹ tôi bình thường có bệnh nặng gì đâu?"

    Duy Khải lúc này liền nháy mắt ra hiệu với cô, Hạ An hiểu ý liền tiếp chiêu.

    "Ờ.. đúng vậy đấy, mẹ con thật sự bệnh rất nặng rồi, thậm chí không thể xuống giường được." Lần đầu tiên Hạ An nói dối mà nói dối được một cách rành mạch như thế luôn đấy.

    Dượng Hải tin sái cổ những lời nói gạt của Duy Khải và Hạ An, vẻ mặt lộ rõ vẻ lo lắng cho Thiên Ân.

    Duy Khải thấy cá đã cắn câu liền ra chiêu quyết định, hạ đo ván luôn: "Thôi kệ, bà ta đâu phải mẹ tôi, nếu có chuyện gì tôi càng cảm thấy vui, từ nay khỏi phải sống chung với mẹ kế nữa, khỏe!"

    Duy Khải chưa dứt câu thì dượng Hải đã hét lớn: "Thằng quỷ! Dì mày mà có mệnh hệ gì là mày không yên với tao đâu đó."

    Dượng Hải lo sốt vó mà chạy về nhà, quên luôn phải đóng cửa tiệm.

    Trời ạ! Đây mà là con cái gì nữa, đây rõ ràng là hai con báo mà, báo quá trời báo!

    Về đến nhà.

    Dượng Hải đã tức tốc vào trong phòng xem tình hình của Thiên Ân.

    Duy Khải và Hạ An thì đứng nấp ở ngoài cửa phòng nhìn lén.

    Dượng Hải: "Em bị bệnh nặng tại sao không đi bệnh viện? Đi đi, anh đưa em đi bệnh viện."

    Thiên Ân nằm trong phòng chẳng biết chuyện gì, thấy dượng Hải hốt hoảng kéo tay bà đi đến bệnh viện khiến bà khó hiểu rút tay về: "Anh đang nói cái gì vậy?"

    "Ân, anh biết là em đang giận anh, tối hôm qua, anh lớn tiếng với em là anh không nên, anh biết là anh đã làm cho em buồn, nhưng em cũng không thể vì tâm trạng của mình không tốt mà bỏ bê sức khỏe như vậy. Em bị bệnh thì phải đến bệnh viện."

    "Em có bị bệnh gì đâu mà đến bệnh viện, chỉ là thấy không khỏe trong người một chút thôi."

    Dượng Hải: "Em đừng có giấu anh nữa, anh biết hết rồi, em bị bệnh nan y mà không cho anh biết có phải không?"

    Duy Khải và Hạ An chỉ nói là bị bệnh nặng thôi, ai mà có dè dượng Hải có trí tưởng tượng sâu xa suy diễn thành bệnh nan y luôn rồi.

    Thiên Ân hoang mang, bà có bệnh nan y từ hồi nào mà sao bà không biết: "Em đâu có bị bệnh nan y gì đâu? Mà tại sao anh biết em bị bệnh nan y?"

    Dượng Hải: "Thì Khải nó nói với anh."

    Tới khúc này, Duy Khải ở ngoài cửa vội nắm tay Hạ An kéo cô đi.

    Hạ An: "Cậu kéo tôi đi đâu vậy?"

    "Không mau chuồng lẹ đợi cha tôi ra đánh tôi với cậu nhừ xương à?"

    Hạ An nghe nói vậy cũng sợ mà tức tốc chạy theo Duy Khải.
     
    Dana Lê, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
  9. Trần Hạ Thiên Vyy

    Bài viết:
    86
    Chương 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau cái vụ ngày hôm đó, dượng Hải và mẹ của Hạ An cũng đã làm lành với nhau. Hai người cùng nhau đi ra ngoài cửa tiệm như bình thường, Ngọc Anh thì không đến quấy rầy hai người họ nữa.

    Nhưng Duy Khải và Hạ An bị dượng Hải rầy không ít vì cái tội dám nói gạt người lớn.

    * * *

    Những ngày tiếp theo đó không còn sự kiện gì lớn nữa, mọi người cùng nhau trải qua khoảng thời gian rất yên bình.

    Mỗi ngày Duy Khải và Hạ An đều cùng nhau đến trường, về nhà thì Hạ An sẽ nấu hai phần mì tôm một cho cô và một cho Duy Khải, nếu bữa nào ngán mì tôm quá thì Duy Khải sẽ dẫn Hạ An ra ngoài ăn.

    Chiều hôm nay, Duy Khải nói muốn đi ra ngoài ăn, hầu như cứ cách một hai buổi thì chiều nào Hạ An và Duy Khải cũng ra ngoài ăn.

    Cho dù đi ra ngoài ăn một chút rồi về nhưng cô cũng không thể quá xuề xòa được.

    Chiều nay, Hạ An mặc một áo thun trắng bằng vải cotton không có họa tiết gì cầu kì cả chỉ là hình một con gấu trúc panda ngồi ôm ống tre ở trước ngực. Cô mặc kết hợp áo với quần tây đen, tóc thì bới cao lên có vài sợ tóc con lưa thưa rơi xuống, tổng thể trông vô cùng dễ nhìn, rất đáng yêu.

    Cả quá trình chuẩn bị của cô mất khoảng hai mươi phút.

    Duy Khải ngồi ở phòng khách bấm điện thoại đợi Hạ An chuẩn bị.

    Thấy Hạ An từ trên lầu bước xuống, Duy Khải tắt điện thoại bỏ vào trong túi quần rồi đi ra cửa.

    Mấy lần trước hễ tới khúc này Duy Khải đều sẽ cau mày mà phán xét cô một câu: "Con gái thật phiền phức!" Rồi mới bỏ đi ra cửa.

    Nhưng dù có cảm thấy phiền phức thì Duy Khải vẫn ngồi đợi cô, không bao giờ vì đợi lâu mà bỏ cô đi một mình, riết rồi Duy Khải đợi hoài cũng thấy quen nên khi thấy cô cũng không còn phán xét gì nữa.

    Duy Khải khóa cửa nhà lại, rồi mở cái balo nhỏ của Hạ An đang đeo bỏ chìa khóa vào, mọi thao tác điều làm rất tự nhiên rất thành thục, đã quá quen rồi.

    Đi được một đoạn thì Duy Khải hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"

    Hạ An suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Bún cá đi."

    Ở đầu ngõ có quán bún cá rất ngon, cả Hạ An và Duy Khải đều rất thích ăn ở chỗ đó.

    "Ừm." Duy Khải gật đầu đồng ý, rồi cả hai đi ra quán bún cá ở đầu ngõ.

    Duy Khải và Hạ An thường ăn ở chỗ này nên biết giờ mở bán, vừa ra đến nơi thì cũng là lúc bà chủ quán dọn bàn ghế để trên lề đường.

    Duy Khải gọi hai tô bún cá mở hàng cho bà chủ.

    Trong lúc đợi hai tô bún cá được bưng ra, Duy Khải lấy tờ khăn giấy lau muỗng đũa, lau đi lau lại chắc chắn đã sạch sẽ rồi đưa cho Hạ An, sau đó mới lau muỗng đũa cho anh.

    Sau một lúc thì hai tô bún cá được bưng ra, khói tỏa nghi ngút, mùi hương thơm phức.

    Thường khi ăn mấy món có nước Hạ An đều thử nước dùng đầu tiên, vì món đó có ngon hay không quan trọng đều là nằm ở nước dùng.

     Hạ An húp một ít nước dùng, nóng nóng ngọt thanh, không ngoài dự đoán của cô. Tiếp theo, ăn thêm một miếng cá, thịt cá thì mềm dai không bị bở, thật sự rất ngon.

    Hạ An chỉ mới ăn được phân nửa tô bún cá thì Duy Khải đã ăn xong rồi, anh thật sự ăn rất nhanh.

    Mấy lần rồi, lần nào cô cũng không ăn kịp anh cả.

    Duy Khải ăn xong lấy cây tâm xỉa xỉa răng, đợi Hạ An ăn xong.

    Trước đây anh làm việc gì cũng nhanh gọn và quan trọng là anh không thích phí thời gian của mình để chờ đợi một ai cả, ấy vậy mà, từ khi ở chung với Hạ An thì sức chịu đựng của anh đã tăng lên một level mới rồi, lúc nào cũng phải chờ đợi cô.

    Hạ An ăn xong thì Duy Khải tính tiền, tổng hai tô bún cá hết ba mươi nghìn.

    Trên đường về nhà, Duy Khải và Hạ An phải băng qua một biển người chật kín.

    Dường như chỗ này đang diễn ra hội chợ, hồi chiều lúc đi ngang qua chỗ này Hạ An có thấy người ta dọn sạp ra bán đồ rất nhiều nhưng chưa có ai đến, vậy mà lúc này mới có chút thôi đã chật kín người.

    Ở đây là vậy đấy, lâu lâu là có hội chợ. Bán đủ thứ đồ trên đời, từ quần áo, giầy dép, đồ dùng nhà bếp đến cả thức ăn nước uống, còn có mấy trò chơi quay số trúng quà, ném vòng, bắn súng, câu cá.. rồi có hát lô tô nữa, tất cả đều rất vui.

    Duy Khải và Hạ An phải chen vào đám đông mà đi, Hạ An có hơi sợ đám đông. Ở đây lại có rất nhiều người, sắc mặt của cô càng lúc càng kém, vô thức mà ôm lấy cánh tay của Duy Khải đang đi kế bên.

    Duy Khải chợt đứng lại, cúi xuống nhìn Hạ An, gương mặt của cô bây giờ đã trắng bệch, nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.

    Duy Khải cũng không phải là người không có lương tâm.

    Thôi kệ, cho ôm tay đó!

    Muốn ôm thì cho ôm một chút đó!

    Hai người cùng băng qua dòng người đông đúc, đi được một đoạn thì dòng người cũng đã thưa dần, không còn đông nữa.

    Hạ An vội vàng rút tay về.

    Duy Khải nhìn cánh tay của mình một lúc, cảm thấy rất trống trải.

    Không hiểu sao, anh lại có cái cảm giác là mình vừa bị người ta lợi dụng, lợi dụng một cách triệt để, xong rồi thì vứt bỏ không thương tiếc.
     
    Dana Lê, LieuDuong, Nghiên Di1 người nữa thích bài này.
  10. Trần Hạ Thiên Vyy

    Bài viết:
    86
    Chương 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Duy Khải nhìn cánh tay của mình một lúc, cảm thấy rất trống trải.

    Không hiểu sao, anh lại có cái cảm giác là mình vừa bị người ta lợi dụng, lợi dụng một cách triệt để, xong rồi thì vứt bỏ không thương tiếc.

    Nhưng Hạ An lúc này lại không quan tâm đến biểu cảm của Duy Khải, mà mọi sự chú ý của cô đã va vào một con gấu bông có hình con heo. Nó rất to, màu hồng nhạt, tay cầm bình sữa với thái độ nhìn đời bằng một ánh mắt phán xét.

    Con heo bông đó để ở một sạp hàng trò chơi, hình như nó là phần thưởng.

    Duy Khải nhìn theo hướng mắt của Hạ An: "Thích con heo đó à?"

    Hạ An quay lại nhìn Duy Khải rồi gật đầu.

    Duy Khải dắt cô lại gần chỗ con heo đó.

    Để lấy được con heo đó thì chỉ cần ném vòng vào trúng ô số được dán trên con heo. Mỗi cái vòng là một nghìn đồng, có thể mua bao nhiêu vòng tùy ý nhưng mỗi lần ném chỉ có thể ném một chiếc vòng.

    Duy Khải mua đi lại chỗ ông chủ đang ngồi, Hạ An thì đứng ngơ ngẩn nhìn anh.

    Duy Khải mua cho Hạ An năm cái vòng, sau đó đưa cho cô: "Nè, cậu muốn có heo thì tự ném đi!"

    Hạ An nhận lấy năm cái vòng đó, đứng ở vạch quy định nếu bước lố qua vạch này thì kết quả sẽ không được tính đâu đó.

    Con heo đó số 11 chỉ cần cô ném vào số 11 nhất định sẽ lấy được con heo đó, nhưng trò này quả thật không dễ chút nào.

    Hạ An ném bốn vòng liên tiếp, cả bốn vòng đều trượt.

    Duy Khải đứng ở bên ngoài, chân vắt chéo lại nhìn Hạ An chơi mà lắc đầu ngao ngán. Cuối cùng không thể nịnh nổi, mà đi vào giật lấy cái vòng duy nhất còn sót lại trên tay Hạ An.

    Duy Khải phán xét cô một câu: "Cậu chả làm được cái tích sự gì cả, nhìn tôi đây này!"

    Hạ An lùi về sau một chút để Duy Khải đứng ở chỗ của cô. Anh hơi khom người xuống, nhắm đúng vị trí rồi ném.

    Chiếc vòng lăn xung quanh số 11, Duy Khải còn đang trong sự vui mừng vì sắp lấy được con heo đó cho Hạ An thì.. không nha. Cái vòng nó lăn lăn xung quanh số 11 rồi nó lật ra ngoài thay vì vào trong.

    Duy Khải bị đứng hình ngay tại chỗ.

    Còn Hạ An thì lấy tay bụm miệng lại để không bật cười.

    Như vậy đó mà cứ hay ra dẻ lắm!

    Duy Khải quay qua nhìn Hạ An, tức giận thì một mà nhục thì tới mười lận: "Cái thái độ đó của cậu là gì vậy? Cậu không thấy là nó mém trúng rồi hả.. Chắc tại gió thôi, gió mạnh quá nó mới lật ra ngoài."

    Hạ An vẫn nhịn cười, cô biết cô mà cười lúc này là không nên cho lắm.

    Duy Khải bị Hạ An chọc tức, máu chiến nổi lên, nhất định hôm nay anh phải lấy được con heo đó.

    Duy Khải liền mua thêm năm cái vòng nữa, tiếp tục ném, nhưng vẫn trượt. Ném hết xong anh lại mua thêm năm cái nữa, cứ như thế phải đến cái vòng thứ hai mươi mấy anh mới lấy được con heo đó về cho Hạ An.

    Hạ An nhận lấy con heo từ ông chủ sạp mà cười rất tươi.

     Duy Khải nhìn thấy nụ cười đó của cô bỗng nhiên cũng vui lây. Thật ra, anh ở bên cạnh của Hạ An một khoảng thời gian rất lâu nhưng số lần cô cười như thế này lại rất tí ỏi, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

    Hôm nay được xem là ngày mà anh thấy Hạ An cười nhiều nhất.

    Nếu hỏi anh điều gì khiến anh hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian còn ở độ tuổi thanh xuân hoa mộng của mình, thì có lẽ anh sẽ trả lời rằng đó chính là được nhìn thấy nụ cười của Hạ An.

    Duy Khải và Hạ An cùng đi về nhà, bây giờ trời đã tối om, đèn đường đều đã bật sáng.

    Hạ An hạnh phúc ôm con heo bông trên tay

    Hạ An: "Cảm ơn Duy Khải!"

    Lúc này trên đường rất ít xe cộ qua lại, cũng chẳng có bất kỳ âm thanh nào xung quanh nên cho dù giọng của Hạ An có nhỏ thì Duy Khải vẫn nghe được những gì cô nói.

    Thật ra, lúc đó anh có thể bỏ về, nhưng anh vẫn ở lại ném cho bằng được.

    Không phải là bởi vì bị cô cười nhạo mà là vì anh thấy Hạ An thích con heo đó nên muốn lấy nó về cho cô.. cô biết hết đấy!

    Duy Khải: "Ừm, thấy tôi tốt với cậu chưa? Còn cậu thì chỉ biết lợi dụng tôi mà thôi.."

    Nghe câu nói đó, Hạ An ngẩn người nhìn Duy Khải.

    Đúng vậy, lúc trước là cô muốn lấy lòng anh, giả vờ quan tâm anh để mẹ cô không bị anh làm khó dễ, không bị đuổi ra khỏi nhà.

    Từ trước đến giờ, cô quan tâm anh đều là vì mục đích của riêng mình mà thôi.

    "Xin lỗi, Duy Khải!" Hạ An cúi đầu xuống, xấu hổ đến mức không dám nhìn anh.

    Hạ An thật sự không thích sự tranh cãi, thậm chí rất mệt mỏi với những cuộc cãi vã, cho nên cô thà nhận tất cả lỗi về mình còn hơn là ở lại nói ai đúng ai sai.

    Duy Khải: "Biết lỗi thì tốt, cố gắng sửa sai đi!"

    Hạ An không hiểu: "Vậy phải sửa sai bằng cách nào?"

    Duy Khải ba phần bất lực, bảy phần còn lại cũng y chang như ba phần đầu.

    Anh không thể hiểu nổi tại sao Hạ An lại có thể chậm tiêu như vậy?

    Về đến nhà.

    Hạ An đưa chìa khóa cho Duy Khải mở cửa.

    Cục tức trong lòng Duy Khải từ lúc nãy đến giờ vẫn còn chưa trôi. Anh không muốn nói, nhưng không nói ra thì Hạ An ngốc sẽ không thể hiểu được.

    Duy Khải cầm chìa khóa mãi mà vẫn không chịu mở cửa, anh cứ nhìn Hạ An, một lúc sau, cuối cùng cũng lên tiếng.

    "Hạ An, cậu phải đối xử tốt với tôi một chút, thật lòng với tôi một chút thì tôi mới tha thứ cho cậu, có hiểu không?"
     
    Dana Lê, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...