Chương 330: So một trận Bấm để xem "Mộ địa đó rất to, vì bảo đảm không chút sơ suất, ngoại trừ tìm một số luyện dược sư, Liễu gia chủ muốn tìm một số cao thủ cùng đi đến đó. Có lẽ phải đợi thêm vài bữa." Vân đại sư nói. "Lần này, ta cũng muốn đi!" Đối với mộ địa có loại độc cấp bậc đó, Sở Cửu Ca cũng rất là hứng thú. "Liễu gia chủ không biết thực lực của con, e là sẽ không đồng ý cho con đi, trừ khi con bộc lộ ra bản lĩnh thực sự của bản thân." Chân mày Vân đại sư khẽ nhíu. Sở Cửu Ca nói: "Xem chúng có đáp ứng hay không? Nếu không đáp ứng, lén lút đi theo là được." Rất nhanh Liễu gia thiếu chủ liền đưa đến một tin tức, Liễu gia thiếu chủ hỏi Sở Cửu Ca, Liễu gia họ sắp có một chuyến lịch luyện bên ngoài, hỏi Sở Cửu Ca có hứng thú tham gia hay không. Sở Cửu Ca cũng đoán được loại lịch luyện quan trọng này là cái nào, quả thực là ngay lúc đang buồn ngủ liền đưa đến cái gối. Liễu gia thiếu chủ vì muốn lấy lòng đệ tử của Vân đại sư, trực tiếp cho cô danh ngạch này, kết quả dẫn đến sự bất mãn của mấy đệ tử của luyện dược sư khác, đặc biệt là đệ tử Vu Dược của Ba đại sư. Liễu Như được biết Liễu gia cô có một nhóm luyện dược sư trẻ tuổi ưu tú, bản thân cô vốn rất xinh đẹp, hòa nhập vào nhóm người này rất tốt, sau khi nói xấu đám Sở Cửu Ca, những người này như có cùng kẻ địch đều không muốn Sở Cửu Ca có quả ngon ăn. Đệ tử các vị đại sư dẫn theo có mười mấy người, nhưng mà danh ngạch Liễu gia chủ cho chỉ có năm. Tên tiểu nha đầu mười mấy tuổi đầu này dựa vào cái gì có tư cách tham gia? E là có đi cũng chỉ là gánh nặng! Vu Dược nói: "Sở Cửu Ca đúng không? Bản lĩnh của Vân đại sư chúng tôi đều thấy qua rồi, chắc hẳn ngươi thân là đệ tử ông thực lực luyện dược cũng sẽ không tồi. Quen biết một lần, mọi người đều là người trẻ tuổi tụ tập lại với nhau, ngươi có dám so một trận với chúng tôi hay không?" Sở Cửu Ca nói: "Đấu một trận với các ngươi, thắng thì có lợi gì?" Tuổi còn trẻ, lại rất ngông cuồng! Khẩu khí này giống như cô nhất định có thể thắng ấy. Vu Dược nói: "Nếu như ngươi thua, từ bỏ lần lịch luyện này, hơn nữa xin lỗi Liễu ngũ tiểu thư, đem yêu thú của ngươi đưa cho Liễu tiểu thư." Trên mặt Liễu Như lộ ra ý cười, phụ thân muốn lôi kéo sư phụ của tiểu nha đầu này cô không thể cứng rắn giành giật, nhưng không đại biểu cô không thể dựa vào sự thông minh mà đoạt lấy. Cô nói: "Sư phụ ngươi lợi hại như vậy, ngươi không phải không dám đấu, sợ thua chứ!" Sở Cửu Ca đáp: "Ngươi nếu như đã đưa ra yêu cầu, vậy ta cũng đưa ra yêu cầu! Nếu như ta thắng, các ngươi bắt buộc nhường ra hai danh ngạch lịch luyện cho ta, Liễu ngũ tiểu thư cũng phải xin lỗi ta, bảo đảm với ta sau này tuyệt đối không được có ý gì với khế ước thú của ta nữa." Liễu Như nói: "Không thành vấn đề, ta không tin ngươi có thể là đối thủ của tụi Vu Dược ca ca." Nhóm tiểu bối cá cược với nhau thi đua thuật luyện dược, các vị đại sư đương nhiên không có ý kiến, rất ủng hộ người trẻ tuổi bọn họ học tập lẫn nhau, cùng tiến bộ, thậm chí còn đặc biệt làm trọng tài cho họ. Liễu gia chủ bận trăm công nghìn việc vẫn đến quan chiến, có thể thấy là rất xem trọng bọn họ, dù sao họ cũng đều là luyện dược sư có tiền đồ vô lượng. Ba đại sư nói: "Vân đại sư, đệ tử đó của nhà ngươi tuổi tác là nhỏ nhất, luyện dược cũng chưa học được bao nhiêu năm chứ! Lần thi đấu này rất thiệt thòi đó, có thể khế ước một con yêu thú không dễ, ngươi nói nếu như thua rồi, đệ tử đó của ngươi sợ là khóc đến chết mất! Hay là bây giờ ngưng lại vẫn còn kịp." "Ngươi nghĩ nhiều rồi, Cửu Ca sẽ không thua đâu." Vân đại sư phi thường bình tĩnh nói. Đừng nói những đệ tử của những luyện dược sư đang có mặt, cho dù là bản thân họ đích thân lên đấu cũng không thể thắng được Cửu Ca! Thuật luyện dược của Cửu Ca, cực kỳ biến thái đó! "Xem ra Vân đại sư đối với thực lực của đệ tử mình rất có lòng tin. Vậy thì để ta được mở mang tầm mắt vậy!" Ba đại sư âm dương quái khí nói. Liễu gia chủ cười nói: "Ha ha ha! Dù sao cũng là đệ tử do Vân đại sư dạy ra, nhất định phi thường ưu tú." Chỉ là một trận so đấu bình thường mà thôi, mục đích là để xem trình độ của ai cao hơn, cho nên đan dược luyện chế và cấp bậc đan dược không có giới hạn, lấy ra trình độ cao nhất của bản thân là được. Đến lúc đó đan dược ai luyện chế cấp bậc cao nhất thì người đó thắng, cùng cấp bậc thì xem phẩm chất cao thấp đánh giá. Liễu gia chủ nói: "Các vị thiên tài luyện dược, các ngươi đều chuẩn bị xong rồi chứ?" "Đều chuẩn bị xong rồi!" "Vậy thì các ngươi có thể bắt đầu rồi!" Thi đấu vừa bắt đầu, bọn chúng đều lấy ra dược đỉnh của bản thân, sau đó lấy ra linh dược cần luyện chế, chuẩn bị tập trung tinh thần đấu hết mình. Thế nhưng Sở Cửu Ca lại không giống chúng, Nhị Lượng lấy ra một cái ghế thoải mái cho Sở Cửu Ca, nói: "Tiểu Cửu, đến, ngồi!" Tử Tinh Châu thì lấy ra một số điểm tâm và trái cây, "Những thứ này vị cũng không tồi, chúng ta bên xem bên ăn." Hành vi của ba người này quả thực khiến cho những người có mặt ở hiện trường đều trợn to mắt, đây là tình huống gì? Sở Cửu Ca rõ ràng là một trong số những người tham gia của lần thi đấu này, thế nhưng lúc này cô nhàn nhã như là một người quan chiến, một chút áp lực cũng không có. Liễu Như nói: "Sở Cửu Ca đúng không, kỳ thực ngươi không phải là luyện dược sư gì cả, cho nên chủ động từ bỏ nhận thua rồi, nếu như đã nhận thua thì nhanh giao ra hồ ly của ngươi cho ta sờ sờ." Sở Cửu Ca lười nhác nói: "Ta nói Liễu gia ngũ tiểu thư, lỗ tai ngươi có phải có vấn đề hay không? Ngươi ở đâu nghe được ta nói nhận thua vậy?" Nhị Lượng nói: "Thắng mấy tên đó mà thôi, chuyện nhỏ, tiểu Cửu nhà ta không vội!" "Đúng thế! Ăn xong lại tính." Tử Tinh Châu nói. Những thiên tài luyện dược sư đó hai mắt bốc lửa, ba người này quá kiêu ngạo rồi! Rốt cuộc là khinh thường họ đến nhường nào. Liễu gia chủ cười tươi nói: "Ba tiểu gia hỏa này thật có cá tính, những người khác đã bắt đầu rồi, tiểu nha đầu này đến lúc thời gian hết mà không hoàn thành được, thua thì không thể trách ai. Vân đại sư khiêm tốn như thế, không ngờ đệ tử dạy ra lại cuồng vọng như vậy." Ba đại sư nói: "Người đệ tử này của ngươi không phải đến cả nhất phẩm luyện dược sư cũng không phải chứ! Cho nên không dám thi đấu, có thực lực gì thì vẫn nên nói thẳng ra đi, tránh cho một lát danh tiếng của Vân đại sư bị nha đầu này hủy đi." Vân đại sư nhàn nhạt nói: "Ba đại sư, ngươi cứ nhìn đệ tử ngươi luyện dược là được, việc của người khác không cần ngươi quản." Bọn chúng đều đem tất cả linh dược bỏ vào dược đỉnh rồi, mỗi một bước của chúng Sở Cửu Ca đều quá quen thuộc. Cô có truyền thừa của Tiên y, đan phương trong đầu không hề ít. Những người này luyện chế đan dược cấp bậc gì? Đan dược có tác dụng gì? Cô đều đã nắm rõ. Đệ tử của tên Ba đại sư kia luyện chế đan dược nhất phẩm thượng đẳng, trong số đó còn có một gia hỏa tương đối lợi hại luyện chế ra đan dược nhị phẩm, những người khác đều chỉ luyện chế ra nhất phẩm đan dược mà thôi. Sở Cửu ca thì thầm nghĩ: Quyết định rồi, vậy thì luyện chế một viên đan dược nhị phẩm thượng đẳng là được, tuyệt đối có thể thắng.
Chương 331: Nên xin lỗi rồi Bấm để xem Không thể không nói, bọn chúng kéo Sở Cửu Ca tham gia trận đấu này hoàn toàn là tự tìm ngược, nếu như đã tự tìm chết, Sở Cửu Ca cũng sẽ không ngại ức hiếp những tên tép riu này. Những người khác đều gần như tiến hành được một nữa rồi, mọi người mới nhìn thấy Sở Cửu Ca có hành động, Sở Cửu Ca lấy ra Tinh Thần Hỗn Độn đỉnh, bọn chúng còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc Sở Cửu Ca lấy ra linh dược gì, kết quả những linh dược đó đều biến mất rồi. Một luyện dược sư nói: "Tốc độ nhanh quá! Tiểu nha đầu này rốt cuộc tu luyện thủ pháp luyện dược gì?" Tốc độ của Sở Cửu Ca đúng là rất nhanh, hơn nữa thủ pháp lại rất đẹp, Ba đại sư nhịn không nổi đố kỵ, ông nói: "Luyện dược không phải chỉ cần động tác nhanh là được, cũng không phải là chiến đấu." "Thái độ không nghiêm túc này của cô ta, chỉ cần không cẩn thận liền có thể nổ lò." Kết quả Sở Cửu Ca không có nổ lò, bên trong dược đỉnh của cô truyền ra một trận dược hương. Nhiều người luyện đan trước cô ta như vậy, đều chưa đến được bước này, Sở Cửu Ca lại đạt đến rồi. Đan hương truyền khắp nơi, khiến cho những người đang nhập tâm vào luyện dược nhịn không được bị ảnh hưởng, bọn chúng vừa nhìn vậy mà lại là phía bên Sở Cửu Ca truyền ra, kinh ngạc đến không cách nào tĩnh tâm luyện dược rồi. Đan dược của Sở Cửu Ca hoàn thành rồi, cô đem đan dược đựng vào trong bình, đưa đến trước mặt Liễu gia chủ nói: "Ta hoàn thành rồi! Liễu gia chủ tuyên bố thứ nhất là ta đi!" Từng tên luyện dược sư đều nhìn chằm chằm cô, Ba đại sư nói: "Tiểu nha đầu, cũng không phải là ai luyện chế xong trước thì người đó về nhất, cần phải xem cấp bậc của đan dược nữa." Sở Cửu Ca nói: "Vậy các ngươi xem đi! Đợi các ngươi xem xong rồi, có lẽ có thể tuyên bố ta là thứ nhất rồi!" Lời này cực kỳ ngông cuồng, những người khác còn chưa có luyện chế thành công, còn chưa biết những đối thủ còn lại luyện chế đan dược gì, cô ta liền chắc chắn bản thân về nhất. Liễu gia chủ nói: "Vậy thì làm phiền các vị trọng tài xem xét rồi." Vừa xem, những luyện dược sư này từng người một kinh ngạc đến muốn lòi cả mắt ra. "Đan dược nhị phẩm thượng đẳng, phẩm chất lại còn là cực phẩm." "Ta không có nhìn sai, thực sự là thế!" "Có nhầm hay không? Nhị phẩm luyện dược sư mười lăm tuổi!" Bọn chúng là tam phẩm luyện dược sư, đã được xem là luyện dược sư có thực lực không tồi ở Hồng Thiên vương triều rồi. Bọn chúng cũng đã gặp qua không ít thiên tài luyện dược, nhưng lại là lần đầu gặp được người yêu nghiệt đến vậy. "Vân đại sư, ngươi mau xem! Đệ tử ngươi luyện chế ra đan dược nhị phẩm thượng đẳng đó! Ngươi đúng là giấu chúng ta khổ sở rồi! Uổng công chúng tôi còn cho rằng tiểu nha đầu chỉ là một nhất phẩm luyện dược sư mà thôi." Bọn chúng kinh ngạc nói. Cấp bậc đan dược này của Sở Cửu Ca vừa ra, tất cả mọi người đều trở nên xôn xao, nhiều luyện dược sư cùng thẩm định như vậy, kết quả này là không thể nào sai được. Liễu gia chủ cũng có cách nhìn khác đối với tiểu nha đầu này, tiềm lực của tiểu nha đầu này rất lớn, tiền đồ không thể lường được. Nhị phẩm đan dược mà thôi, Vân đại sư nói: "Cửu Ca có thực lực gì? Ta đương nhiên rất rõ, tiểu nha đầu con, không phải nói với con là phải khiêm tốn sao?" Liễu gia chủ cười nói: "Ha ha ha! Người trẻ tuổi thỉnh thoảng để lộ ra chút khí phái bản lĩnh một lần, Vân đại sư không nên giáo huấn con bé nữa." Sắc mặt Ba đại sư lúc này đã có chút xanh rồi, nghĩ đến lần đầu gặp Vân đại sư ông còn huênh hoang khoe khoang đệ tử mình là nhất phẩm luyện dược sư, sắp thành nhị phẩm luyện dược sư, lại không ngờ đệt tử này của ông ta lại từ sớm là nhị phẩm luyện dược sư rồi, lúc này trên mặt ông cảm thấy nóng rát vô cùng! Lão hồ ly này, cái gì mà khiêm tốn? Ông thấy hoàn toàn là muốn xem ông làm trò cười. Trình độ đệ tử mình thế nào ông hiểu rất rõ, nhị phẩm đan dược là tuyệt đối không thể luyện chế ra được. Những luyện dược sư khác cũng biết giới hạn thực lực của đệ tử mình, những lời Sở Cửu Ca nói trước đó không sai, thứ nhất thuộc về cô, đây tuyệt đối là sự thật không thể thay đổi. Đó không phải là Sở Cửu Ca ngông cuồng, mà là cô thực sự có bản lĩnh đó! Đám tiêu tử không ra gì này, phải thua rồi! Liễu Như cũng trợn tròn mắt nhìn Sở Cửu Ca, nhị phẩm luyện dược sư nhỏ như vậy, thực lực, dung mạo, thiên phú luyện dược lại nhất lưu, Liễu Như lửa đố kỵ cháy rừng rực. Cô thân là ngũ tiểu thư của Liễu gia, tiểu nha đầu đến từ nơi nhỏ bé đó dựa vào cái gì ưu tú hơn cô? Đáng ghét! Liễu gia chủ nói: "Thiên phú luyện dược của tiểu nha đầu thật kinh người, Vân đại sư thực sự quá có mắt nhìn người rồi! Yên tâm đi, các vị ở đây e là khó có ai vượt qua được ngươi, thứ nhất nhất định là ngươi rồi, nhưng mà đợi đan dược của chúng đều luyện chế ra, mới tuyên bố đi!" Những người khác đều đang toàn tâm toàn ý luyện dược, nhưng không đại biểu chúng đều trở thành kẻ điếc, đối thoại bên phía đó nghe rất rõ ràng, sau đó từng người một như chịu phải bạo kích. Cái gì? Tiểu nha đầu đó luyện chế ra được nhị phẩm đan dược, hơn nữa còn là thượng đẳng, cực phẩm! Cả đám bọn chúng đều thua rồi, nếu không phải sợ lãng phí linh dược, bọn chúng sớm đã phất tay không làm nữa rồi. Đấu với một thiên tài luyện dược yêu nghiệt như vậy, bọn chúng bị đả kích đến không còn gì cả, nếu sớm biết tiểu nha đầu này biến thái đến vậy, có đánh chết chúng cũng không tự tìm sỉ nhục. "Thời gian đến!" Trận thi đấu này kết thúc, thần sắc của chúng quái dị nhìn Sở Cửu Ca, đối phương luyện chế ra quá cao cấp rồi, thứ chúng luyện chế ra hoàn toàn không thể lấy ra được. "Đan dược nhất phẩm trung đẳng!" "Thất bại!" "Đan dược nhất phẩm thượng đẳng!" "..." "Đan dược nhị phẩm hạ đẳng!" Cấp bậc đan dược mà mỗi một người bọn chúng luyện chế, so với trong dự đoán của Sở Cửu Ca không sai một li, mà đan dược nhị phẩm thượng đẳng của Sở Cửu Ca, trực tiếp còn cao hơn hai cấp bậc so với thứ chúng luyện ra tốt nhất. Trận thi đấu luyện dược này, rất hiển nhiên đã có kết quả. "Thứ nhất, Sở Cửu Ca!" Sở Cửu Ca nói: "Ta thắng rồi, các ngươi ai giao ra hai danh ngạch cho ta đây!" Tuy rằng hai người đó không cam tâm, nhưng mà thực lực của chúng không bằng Vu Dược và Điền Trung, cho nên chỉ có thể đem hai danh ngạch nhường lại. Liễu gia chủ nói: "Ngươi muốn hai danh ngạch lịch luyện này là để cho hai người bạn của ngươi sao? Tuổi của chúng quá nhỏ, thực lực không cao, đi đến đó lịch luyện e là có nguy hiểm." Sở Cửu Ca cười nói: "Không sao, tiểu Hắc nhà ta sẽ bảo vệ họ, an toàn của chúng ta, chúng ta tự phụ trách, không phiền đến Liễu gia chủ các ngươi lo lắng." Đầu yêu thú đó, cũng tương đương luyện linh cảnh đỉnh phong, có thể bảo vệ được nhiều người như chúng sao? Liễu gia chủ thấy Sở Cửu Ca ý đã quyết, cũng không khuyên thêm nữa, dù sao cô cũng nói rồi, an toàn của chúng thì chúng tự phụ trách, cho dù chết Liễu gia họ cũng không có chút trách nhiệm nào. Vào lúc đó, ánh mắt Sở Cửu Ca rơi vào trên người Liễu Như, "Ta thắng rồi, ngũ tiểu thư có phải nên có chút biểu hiện hay không?" "Ngươi nằm mơ!" Liêu như không cam tâm xin lỗi cô. Liễu gia chủ nói: "Như nhi, nếu như đã cược, vậy thì phải giữ lấy lời hứa, đừng làm xấu mặt Liễu gia ta." "Việc này vốn dĩ là con hồ nháo, còn không mau xin lỗi Sở Cửu Ca." Liễu gia chủ sắc mặt nghiêm túc nhìn nữ nhi mình nói.
Chương 332: Đồ thiên đại đạo Bấm để xem Tại Liễu gia, Liễu Như chỉ sợ người phụ thân nghiêm khắc trước mắt này. Cô chề môi nói: "Ta xin lỗi ngươi, sau này ta không đánh chú ý lên con tiểu hồ ly nữa." "Hứ! Giờ ngươi hài lòng rồi chứ!" Cô hừ lạnh, sau đó chạy đi. Tiểu nha đầu chết tiệt đó khiến cho cô mất mặt như vậy, cô tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta! Liễu gia chủ than thở nói: "Là ta dạy nữ nhi vô phương, vậy mà lại dạy ra nữ nhi ngạo mạn như thế." Thuật luyện dược của Sở Cửu Ca triệt để nghiền ép chúng đệ tử của những luyện dược sư khác, chúng hoàn toàn không còn tư thế cao ngạo trước đó nữa rồi. Vân đại sư kéo Sở Cửu Ca đi giáo huấn rồi, "Con có biết luyện dược sư chưa tròn hai mươi tuổi luyện chế ra được nhị phẩm đan dược có bao nhiêu hay không? Hoàn toàn không vượt quá một bàn tay, đó đều là những đệ tử do tứ phẩm luyện dược sư tay cầm tay dạy ra. Chưa tròn mười lăm e là một người cũng không có, con như vậy.." "Ta biết rồi! Biết thế ta đã luyện chế ra nhị phẩm hạ đẳng đan dược rồi, phẩm chất là cực phẩm là được, ta cũng có thể thắng! Nhưng ta như vậy không phải muốn Vân đại sư người uy phong một lần sao? Người lợi hại, đệ tử người cũng lợi hại, ta xem tên Ba đại sư kia nhất định tức đến nỗi chui vào một góc trầm cảm rồi." Sở Cửu Ca cười nói. "Con đó!" Vân đại sư bất lực nói. "Khẽ triển lộ chút thiên phú cũng không phải là điều không tốt." Sở Cửu Ca nói. Vân đại sư biết Sở Cửu Ca là một người rất có chủ kiến, cho nên cũng không nói thêm gì nữa. Liễu gia chủ cũng vội muốn đi đến cổ mộ đó, rất nhanh liền triệu tập đủ nhân thủ, chuẩn bị xuất phát, tránh cho nơi đó bị kẻ khác phát hiện. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ lập tức xuất phát, luyện dược sư tổng cộng dẫn theo sáu người, tiểu bối dẫn theo đám Sở Cửu Ca năm người, sau đó chính là Liễu thiếu chủ và Liễu ngũ tiểu thư. Vốn dĩ lần đi ra ngoài này không có ngũ tiểu thư, nhưng ngũ tiểu thư không cam tâm Sở Cửu Ca được đi, cô không được đi, thế nên liền nài nỉ các kiểu với Liễu gia chủ, Liễu gia chủ cuối cùng chỉ có thể đồng ý. Dù sao ông đã mời nhiều cao thủ đến vậy, đủ để bảo vệ nhi nữ của ông. Liễu gia chủ là một người cực kỳ cẩn trọng, chúng len lén rời khỏi Liễu thành, mà không hề để người ngoài biết. Nếu như để người của thế lực khác biết được, bọn chúng đến chia phần, đó không phải là kết quả mà Liễu gia chủ muốn. Rời khỏi Liễu thành, Đạp Vân Phi Hổ bay vút lên không trung. Chớp mắt công phu chúng đã ở bên trên một con sông lớn, Liễu gia chủ bảo họ hạ xuống, sau đó lấy ra một con thuyền đã chuẩn bị từ sớm. Sau khi lên thuyền, Liễu gia chủ nói: "Nơi tọa lạc của cổ mộ này hơi ẩn dật, nằm phía dưới một con sông ngầm dưới lòng đất, thuyền là vì nhiệm vụ lần này cố ý luyện chế ra, chúng ta có thể dễ dàng đi xuống con sông ngầm đó hơn. Đợi đến khi đi đến cửa khẩu của cổ mộ đó, sắc mặt Liễu gia chủ trầm xuống. Ông nói:" Không tốt! Lần trước sau khi ta rời khỏi có để lại kí hiệu, bây giờ kí hiệu đó đã không còn, e là đã có một nhóm người khác phát hiện ra cổ mộ này! " " Liễu gia chủ lần trước trúng chiêu liền xảy ra chuyện, những người khác đi vào nhất định sẽ không có quả ngon ăn, Liễu gia chủ không cần lo lắng. "Có người nói. " Không ngờ lại có thể ở đây gặp được Liễu gia chủ, thật là phúc phận ba đời, phúc phận ba đời mà! "Vào lúc đó, sau lưng chúng đi ra một nhóm người. Cách ăn mặc của đám người này có chút kỳ lạ, trên mặt thì vẽ một số hình xăm kì kì quái quái, bởi vì chúng ăn mặc đặc biệt, Liễu gia chủ vừa nhìn liền biết thân phận của chúng. " Đồ thiên đại đạo đoàn, không ngờ đến các ngươi cũng phát hiện nơi này. " Gặp phải người tranh giành lợi ích với bản thân, bầu không khí song phương trong phút chốc trở nên căng thẳng. Đồ thiên đại đạo đoàn, đó là một thế lực nằm xung quanh Hồng Thiên vương triều. Thế lực này không giống thế lực tông môn hay gia tộc, rất tán loạn, mỗi một người đều là đạo tặc không chịu sự quản thúc của ai cả. Bản lĩnh ngược lại không tệ, từng người đều không phải thứ lương thiện gì, nhìn trúng thứ gì, thì cho dù là đem người ta diệt môn đi, cũng nhất định phải giành được. Chúng đối với đủ loại di tích và cổ mộ đặc biệt yêu thích, chúng cũng từ những nơi như vậy có được không ít lợi ích, bành trướng thế lực Đồ thiên đại đạo đoàn của chúng. Dẫn đầu là một nữ tử yêu mị, một gương mặt bị những đồ án cổ quái đó che đi, nhìn vào có chút quái dị. Cô nói:" Liễu gia chủ, người của ngươi đừng có dữ như vậy mà! Nơi này hung hiểm thế nào, ngươi đến qua một lần chắc hẳn là phải biết, ngươi chuẩn bị nhiều như thế mà lại muốn sống chết với chúng tôi ở bên ngoài sao? Ông không cảm thấy như vậy rất không đáng hay sao? " Liễu gia chủ nói:" Vậy thì đã sao? Đây là cổ mộ ta phát hiện trước, ta khuyên các ngươi Đồ thiên đại đạo đoàn vẫn là từ bỏ thì tốt hơn. " " Từ bỏ! "Khóe miệng nữ tử nhếch lên một nụ cười," Liễu gia chủ quả là biết nói đùa, Đồ thiên đại đạo đoàn chúng ta phát hiện nơi nào có bảo vật, thì chưa từng dễ dàng từ bỏ, chẳng lẽ Liễu gia chủ điểm này lại không rõ hay sao? " Liễu gia chủ đánh giá chúng, lần này Đồ thiên đại đạo đoàn dẫn theo hơn mười người, quy mô như vậy đối với chúng đã là rất lớn rồi, có thể thấy sự xem trọng cổ mộ lần này. Bên phía họ tuy rằng nhân số bằng ba lần phía chúng, nhưng lại có đến bảy người trẻ tuổi lực chiến đấu không được, một số luyện dược sư cần được bảo vệ, như vậy tính ra bên phía họ càng bất lợi hơn. " Liễu gia chủ lần này vì công phá cổ mộ, bỏ vốn liếng lớn mời đến nhiều luyện dược sư như vậy, chúng tôi cũng không muốn đánh nhau mà thương đến các vị luyện dược sư! Không bằng cùng nhau hợp tác, đợi đến khi gặp được bảo vật, thì xem tay chân ai nhanh hơn. "Nữ tử nói. Tuy rằng chúng tùy tâm sở dục quen rồi, nhưng đối với luyện dược sư cũng không dám đắc tội, vì công phá cái cổ mộ này, ứng phó với đống độc cổ quái đó, chúng cũng đã mời chuyên gia đến. Đương nhiên trong số chuyên gia của chúng không có luyện dược sư, chỉ có độc sư. Hợp tác với người của Đồ thiên đại đạo đoàn, đó không khác gì chơi đùa với hổ, nhưng mà Liễu gia chủ không muốn ở nơi này đấu đến ngươi chết ta sống, cho nên chỉ có thể lựa chọn hợp tác. Độc nơi này hung tàn đến thế, nói không chừng người của Đồ thiên đại đạo đoàn ngủm rồi, mà bên phía họ có Vân đại sư và những luyện dược sư khác, thế nào cũng có biện pháp giải quyết. Đợi đến khi chúng trúng độc rồi lại giải quyết chúng, khi đó càng thêm dễ dàng. Liễu gia chủ nói:" Ngươi nói không sai, cổ mộ này không đơn giản, chắc hẳn người của các ngươi đến nơi này cũng đã chịu thiệt. Nếu muốn lợi ích đạt được lớn nhất, xem ra chúng ta đúng là nên hợp tác với nhau. " " Cách làm của Liễu gia chủ rất sáng suốt, ta là phó đoàn trưởng của Đồ thiên đại đạo đoàn, Lâm Mĩ, sau này nhờ Liễu gia chủ giúp đỡ rồi. "Lâm Mĩ đối với Liễu gia chủ và Liễu gia thiếu chủ cười một cách mê hoặc. " Uỳnh uỳnh uỳnh! "Đại môn của cổ mộ bị đẩy ra, Liễu gia chủ nói với Sở Cửu Ca:" Mấy người các ngươi nhất định phải cẩn thận, đi sát chúng ta!"
Chương 333: Vào cổ mộ Bấm để xem Nếu như không giữa đường gặp được đoàn người Đồ Thiên Đại Đạo đoàn, ông vẫn là có nắm chắc bảo đảm an toàn của chúng, nay thì có chút nguy hiểm. Ông âm thầm căn dặn trưởng lão Liễu gia vô luận thế nào cũng phải bảo vệ nhi tử và nữ nhi của ông, về phía luyện dược sư thì trọng tâm bảo vệ đặt vào Vân đại sư và yêu nghiệt thiên tài luyện dược Sở Cửu Ca là được. Còn những người khác có thể bảo vệ thì bảo vệ, nếu không được thì không cần thiết hy sinh quá lớn để bảo vệ chúng. Bọn Lâm Mĩ đi theo phía sau, một người toàn thân đồ đen bảo: "Cần đám người cổ hũ luyện dược sư đó làm chi? Bọn chúng hết mức cũng chỉ là tam phẩm luyện dược sư mà thôi, một chút tác dụng cũng không có, trực tiếp độc chết cho rồi." Lâm Mĩ nói: "Ngươi cảm thấy bản thân lợi hại, độc của Tam Tử cuối cùng không phải ngươi cũng không giải được, những người khác có thể bỏ, nhưng những luyện dược sư đó nhất định phải giữ lại đề phòng vạn nhất." "Ngoài ra, hai tên tiểu ca ca trẻ tuổi đó cũng đừng đụng vào, Liễu thiếu gia chủ trông cũng được chứ!" Ánh mắt Lâm Mĩ rơi vào trên thân mấy thiếu niên trẻ tuổi phía trước. "Ta biết rồi, phó đoàn trưởng ngươi rề rà quá." Người đó bất mãn nói. Đi đến phía trước, Liễu gia chủ dừng bước nói: "Từ nơi này tiếp tục đi sâu vào sẽ rất nguy hiểm, các ngươi nhất định phải cẩn thận." Ông nhìn vào đám người phía sau nói: "Đối với những thứ này, Đồ Thiên đạo đoàn các ngươi mới là người trong nghề, hay là các ngươi đi phía trước mở đường!" "Ồ! Liễu gia chủ mà lại nỡ để chúng tôi đi phía trước, ngươi không sợ chúng tôi đi phía trước, đến lúc đó ra tay nhanh quá, đem đồ vật cướp đi hết, Liễu gia các ngươi một chút lợi ích gì cũng không có hay sao." Lâm Mĩ nói. Đi phía trước có lợi ích của việc đi phía trước, đến lúc đó gặp đồ có thể ra tay nhanh. Ở phía sau thì càng an toàn, dù sao cũng có người thử đường cho chúng, có thể tránh khỏi một số nguy hiểm. Chúng người ít nhưng lại toàn tinh anh, vì an toàn của tất cả mọi người, Liễu gia chủ suy đi nghĩ lại, vẫn là quyết định để cho người của Đồ Thiên đạo đoàn đi mở đường sẽ tốt hơn. Lâm Mĩ nói: "Nể tình các vị luyện dược sư, ta mở đường cho các vị vậy. Đến gần chỗ này điều đáng sợ nhất không phải là cơ quan, mà là độc! Cơ quan đối với chúng tôi mà nói chỉ là trò vặt vãnh." Người của Đồ Thiên đạo đoàn hành động, mười mấy người hướng phía trước phóng đi. Liễu Như nói: "Đại ca, Liễu gia ta thân là một trong ngũ đại gia tộc tại Hồng Thiên vương triều, tại sao lại phải sợ đám đạo tặc này?" Mặc dù cách một khoảng rất xa, những người đó vẫn có thể nghe thấy lời của Liễu Như. Lâm Mĩ quay đầu nhìn lại Liễu Như, cho Liễu Như có cảm giác sởn cả gai óc. Cô nắm lấy tay áo của Liễu thiếu gia chủ nói: "Đại ca!" Liễu gia chủ đáp: "Loại này người là khó đối phó nhất, nếu không phải chạm mặt ngay tại đây, cho dù là phụ thân cũng tuyệt đối không dám đối địch với chúng." Sở Cửu Ca không nhanh không chậm theo sát phía sau, sử dụng năng lực của Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát động tĩnh của cả cổ mộ này. Người của Đồ Thiên đạo đoàn không hổ là người trong ngành, chúng rất nhẹ nhàng liền phá hỏng đi một số cơ quan ám khí phía trước. Đương nhiên chúng cũng sẽ không tốt bụng đến mức phá hủy đi tất cả, vẫn giữ lại một số ám khí chuyên môn để đối phó với người Liễu gia. "Xoẹt xoẹt xoẹt!" "Cẩn thận!" Trong bóng tối có vô số độc châm xanh đen bay đến. Những người phía Liễu gia thực lực không yếu, đương nhiên không dễ gì trúng chiêu. Người của hai nhóm, không ngừng hướng về phía sâu bên trong mà đi, Sở Cửu Ca cảm thấy không khí nơi này trở nên rít rít hơn. Cô lấy ra mấy viên đan dược đưa cho Tử Tinh Châu, Nhị Lượng và Vân đại sư, "Ăn vào trước!" Liễu gia chủ nói: "Rất nhanh liền đến nơi cánh tay ta trúng độc, các ngươi nhất định phải cẩn thận và cẩn thận hơn nữa." "Ồ! Thì ra Liễu gia chủ cũng trúng chiêu ngay tại nơi này à, Tam Tử đoàn ta cũng trúng chiêu tại đây, đôi chân cũng phế rồi, bây giờ đối với Đồ Thiên đạo đoàn một chút tác dụng cũng chẳng còn, cho nên đoàn trưởng chúng tôi giải quyết luôn rồi. Đoàn chúng tôi không cần phế vật." Lâm Mĩ nói. Liễu gia chủ cảm kích mà nhìn Vân đại sư, cũng may có Vân đại sư ra tay, nếu không tay của ông cũng không thể giữ được. "Viu viu viu!" Đột nhiên xuất hiện vô số đao độc, tiễn độc và móc độc, thế như đổ mưa, người muốn xông vào đành phải bị níu chân lại tại nơi này. Người của Đồ Thiên đạo đoàn phản ứng cũng rất nhanh, người Liễu gia cũng không chậm, nhất thời nơi này truyền ra từng trận tiếng vang, Sở Cửu Ca có thể ngửi được phía trên của những ám khí này có đủ loại độc, độc Ma Tạng cũng có trong số đó. Lần trước người của Đồ Thiên đạo đoàn chịu thiệt một lần tại đây, đương nhiên sẽ không chịu thiệt lần hai, một thiếu niên áo đen ra tay, hắn vậy mà tay không nắm lấy một ám khí mang đầy kịch độc. "Xoẹt xoẹt xoẹt!" Ám khí trong tay bị hắn ném ra ngoài, đâm vào bên trên thạch bia u ám. Người thường ngay đến tiếp cận cũng không dám tiếp cận những ám khí này, hắn lại dám tay không bắt lấy, Sở Cửu Ca nhìn thấy rất rõ, trong khi hắn bắt lấy ám khí, đôi tay đó bao trùm lấy kịch độc. Đây là một độc sư! Hơn nữa còn là một độc sư dẫn đường không tồi. "Binh binh binh!" Có vị độc sư này ra tay, cơ quan trong bóng tối bị phá hoại đi không ít, hắn tạo ra một con đường an toàn cho đồng bọn mình. Lâm Mĩ nói: "Liễu gia chủ, chúng tôi đi trước đây, phía trước vẫn còn đồ tốt đang đợi chúng tôi, các ngươi cứ từ từ mà chơi." Liễu gia chủ sao cam tâm để đám người đại đạo này đi trước họ quá nhiều, đi trước họ nhiều như vậy, đợi đến khi họ qua đó e là không còn gì để lấy rồi. Liễu gia chủ nói: "Lập trận, chặn lại những ám khí này, giết vào đó!" ' "Vâng!" Vài vị cường giả Hóa đan cảnh mở ra một con đường, để họ không chút mảy may nào xông qua cửa ải này, nhưng đợi đến khi họ xông ra khỏi cửa ải này, liền phát hiện phía trước lại là vạn trượng vực sâu. "Aaaaaaaa!" Liễu Như sợ mất vía. Vực sâu như vậy cũng vẫn có đường đi qua phía đối diện, bọn Lâm Mĩ đã thành công đặt chân lên phía đối diện. Lâm Mĩ cười nói: "Liễu gia chủ, vẫn là quá chậm rồi!" Bên dưới vực sâu không ngừng vọng lên âm thanh, như có vô số lệ quỷ đang la hét, không ít người bị dọa sợ rồi. Liễu gia chủ nói: "Các vị, tình huống còn nguy hiểm hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta, ta sợ là đến lúc đó không thể lo được cho các vị, nếu như có người muốn ở lại, có thể lựa chọn ở lại." Ngoại trừ Ba đại sư và Vân đại sư, những luyện dược sư khác đều dự tính ở lại. Bọn họ nói: "Liễu gia chủ, đây là một số giải độc đan do ta luyện chế, hy vọng có thể giúp được gì." "Đây là dùng để trị thương do ta luyện chế!" "..." "Còn về mấy tên trẻ tuổi các ngươi, toàn bộ đều ở lại." Liễu gia chủ nói. Nhị Lượng nói: "Đến cũng đến rồi, nơi có ý tứ thế này, sao có thể nói không đi là không đi được." Tử Tinh Châu gật đầu nói: "Cơ hội này khó có được, ta không muốn từ bỏ." Trong đám người này của họ, tụi Sở Cửu Ca là ngỗ nghịch cuồng vọng nhất, Liễu gia chủ nói: "Vân đại sư, ngươi vẫn là khuyên khuyên ba người bọn họ đi, không nói đến cơ quan kịch độc nơi này rất nguy hiểm, người của Đồ Thiên đạo đoàn cũng rất hung tàn, ra tay cũng rất độc ác, ở lại đây là an toàn nhất rồi."
Chương 334: Ngụy quân tử Bấm để xem "Liễu gia chủ, trước khi ta đến đây đã nói rõ, an toàn của chúng tôi thì chúng tôi tự chịu trách nhiệm." Sở Cửu Ca nói với họ. Vân đại sư nói: "Ba người bọn họ thích mạo hiểm, nếu như thực sự có nguy hiểm, Liễu gia chủ không cần lo cho chúng." Vân đại sư ông biết, bọn họ dám xông vào, điều đó liền chứng tỏ chúng có năng lực nhất định, ngoài ra chính là lo cho bộ xương già này của ông có chuyện ngoài ý muốn. Nếu như gặp phải độc mà ông không giải quyết được, tiểu nha đầu Cửu Ca có lẽ có thể ứng phó được. "Haiz! Vân đại sư ngươi cũng quá nuông chiều chúng rồi." Liễu gia chủ thở dài nói. "Con cũng muốn đi!" Liễu Như nói. Bọn Sở Cửu Ca cũng không sợ, ngũ tiểu thư Liễu gia cô thì sợ cái gì? Cho dù có nguy hiểm gì, thủ hạ của cha cô cũng sẽ dốc hết tính mạng bảo vệ cô thôi. Liễu thiếu gia chủ nói: "Ta thân là Liễu gia thiếu chủ, không thể rút lui ngay lúc này được." Vu Dược cũng không muốn bị người khác xem thường, thuật luyện dược bại bởi Sở Cửu Ca, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối không yếu hơn Sở Cửu Ca. Trong trận lịch luyện này, hắn nhất định phải vớt vát lại chút mặt mũi. "Ngũ tiểu thư muốn đi, ta cũng muốn đi theo ngũ tiểu thư, bảo vệ cho cô." Vu Dược nói. Những người khác không có ý kiến, nói: "Chúng tôi ở đây đợi Liễu gia chủ đại thắng trở về." Có lẽ lần này đi sẽ phân được không ít bảo vật, nhưng mà mạng nhỏ quan trọng hơn, bọn họ vẫn là không nên mạo hiểm thì hơn. Mắt thấy người của Đồ Thiên đạo đoàn đã không còn bóng dáng nữa, Liễu gia chủ cũng không muốn lãng phí thời gian. Ông nói: "Cũng đúng, người trẻ tuổi vẫn là cần phải trải qua mưa gió mới trở nên cường đại hơn. Nhưng mà nếu như ngay đến chỗ này mà các ngươi cũng không thể tự mình đi qua thì vẫn nên ở lại thì hơn!" Đương nhiên, Liễu gia chủ cũng là người tiêu chuẩn kép, bản thân ông lại tự mình dẫn theo Liễu Như bay qua đó. Nếu không với thực lực của Liễu Như muốn tự mình qua đó, đủ mệt! Tiếp đến những người khác của Liễu gia phóng qua đó, Vu Dược nhìn vực sâu không đáy đó, vẫn là có chút sợ sệt, vào lúc đó một đạo thân ảnh màu lửa đỏ phóng qua đó. Hắn nhìn thấy Sở Cửu Ca ưu nhã như đi trên đất bằng, đi phía trên sợi xích sắt đó. Càng khiến cho người ta khó tin, chính là cô một chút linh lực cũng không có sử dụng. Sở Cửu Ca bản lĩnh như vậy khiến cho mọi người đều rất kinh ngạc, Liễu gia chủ nói: "Nha đầu này rất lợi hại! Cho dù là lão phu muốn không sử dụng chút linh lực nào mà đi qua cũng rất nguy hiểm." Vân đại sư cười nói: "Đâu có đâu có! Tiểu nha đầu này cũng chỉ linh hoạt hơn chút so với một số người thôi." Bọn họ cho rằng Vân đại sư chỉ là khiêm tốn mà thôi! Vẫn cho rằng chúng sẽ bị lừa lần nữa hay sao? Tử Tinh Châu và Nhị Lượng cũng phóng ra ngoài, họ không có được trình độ như Sở Cửu Ca, vận chuyển linh lực phóng qua nhưng cũng là rất tiêu sái soái khí. Cuối cùng vẫn chỉ còn lại Vu Dược chưa có đi qua, Liễu Như nói: "Vu Dược ca ca, nhanh qua đây đi! Ngươi không phải muốn mạo hiểm cùng ta, bảo vệ ta sao?" Mỹ nhân ở phía trước kêu hắn, Vu Dược cắn răng trực tiếp phóng qua đó. Lúc đi đến giữa, hắn thiếu chút rơi xuống dưới, cuối cùng vẫn là Ba đại sư ra tay giúp đỡ mới an toàn đến được đối diện. Ba đại sư cười ha hả nói: "Đệ tử ngu dốt này của ta làm lỡ thời gian của mọi người rồi, vẫn là nhanh đuổi theo thôi!" Đi vào phía trong hạch tâm của cổ mộ này, ngay đến màu sắc của thạch bia xung quanh cũng không giống nữa. Nơi này khắp nơi đều có độc, đương nhiên người Liễu gia sớm có chuẩn bị, các loại giải độc đan như không muốn sống mà nuốt xuống. Dù sao lúc này không phải là lúc tiếc đan dược, nếu không trúng độc rồi, thì đó chính là xong đời. Có người của Đồ Thiên đạo đoàn mở đường, bọn họ thuận lợi đi đến mộ chính của cổ mộ. Quan tài của mộ chính đã bị mở ra, người của Đồ Thiên đạo đoàn đang thu thập trân bảo và một số linh khí ở nơi này. Lâm Mĩ nhìn thấy Liễu gia chủ đi đến, than thở nói: "Ta nói Liễu gia chủ, chúng ta đều thất sách rồi, cứ cho rằng nơi này có độc rất lợi hại, nên nhất định có đại bảo bối, không ngờ lại chỉ là một số thứ rác rưởi! Ngươi vẫn muốn vì đống rác rưởi này đối chọi với chúng ta sao?" Vật bồi táng tại nơi này giá trị cũng là rất cao, nhưng mà đối với Đồ Thiên đạo đoàn và một trong ngũ đại gia tộc Hồng Thiên vương triều Liễu gia mà nói, đồ vật nơi này vẫn là quá đơn giản, hoàn toàn không như chúng mong muốn. Liễu gia chủ nói: "Có lẽ đây là thủ thuật che mắt, trong số những bảo vật tầm thường cũng che giấu bảo vật trân quý, hoặc là nơi này chỉ là nơi che mắt mọi người mà thôi. Các ngươi muốn dụ ta từ bỏ, đó là không thể nào." Đám người Đồ Thiên đạo đoàn đạo mổ đã rất kinh nghiệm, chủ mộ này nhìn thì như thế, nhưng lại không thể qua mắt được đôi mắt của chúng. Nơi này tuy là không còn đường để đi, nhất định có cơ quan nào đó, bảo bối thật sự đang cất giấu tại nơi đó. Lâm Mĩ cười nói: "Liễu gia chủ, ngươi thật hư! Vậy mà lại không tin tưởng người ta, nếu đã thế vậy thì đành cho Liễu gia chủ chút bài học đáng nhớ rồi!" Nói xong, Lâm Mĩ trực tiếp hạ lệnh cho người của cô động thủ với Liễu gia chủ. "Xoẹt xoẹt xoẹt!" Người của Đồ Thiên đạo đoàn ra tay rồi. Liễu gia chủ nói: "Thật cho rằng Liễu gia ta sợ các ngươi à?" Liễu gia chủ dẫn dắt người của mình ứng chiến. "Rầm!" Xung quanh phát ra những tiếng vang lớn, người của hai bên đánh với nhau. Luyện dược sư là không tham chiến, Sở Cửu Ca đứng bên cạnh Vân đại sư nói: "Cường giả Hóa đan cảnh!" Vân đại sư nói: "Thực lực Liễu gia chủ nay đã đạt đến Hóa đan cảnh thất trọng, những người khác thực lực cũng không yếu. Lần giao thủ này, Liễu gia sẽ không chịu thiệt đâu." Đáy mắt Sở Cửu Ca lóe qua hàn quang, thấp giọng nói: "Không chịu thiệt sao? Vậy thì không chắc đâu!" Nếu so thực lực tổng thể thì bên phía Đồ Thiên đạo đoàn không bằng Liễu gia, nhưng cô đã quan sát rồi, mục đích của chúng căn bản không phải đánh bại Liễu gia, để họ từ bỏ, mà là.. Liễu Như kích động nói: "Đại ca, cha lợi hại quá! Đám tiểu tặc này có gì để huênh hoang. Rất nhanh cha liền đem chúng giải quyết, tất cả bảo vật nơi này đều sẽ thuộc về Liễu gia ta." Liễu thiếu gia chủ nói: "Tiểu muội nói không sai." "Liễu thiếu gia chủ, người thực sự cho rằng như thế sao?" Một giọng nói yêu mị truyền vào trong tai Liễu thiếu gia chủ. Cánh tay yếu đuối móc lấy cần cổ của hắn, một đôi mắt như làn nước mùa thu nhìn Liễu thiếu gia chủ. Liễu thiếu gia chủ nhất thời thất thần, ôm lấy eo thon của Lâm Mĩ, đem người ôm vào lòng, thậm chí bắt đầu cởi y phục của cô. "Ưm! Không ngờ Liễu thiếu gia chủ lại là một ngụy quân tử!" Lâm Mĩ đùa cợt cười nói. Liễu Như ngẩn ra, cô kinh ngạc nói: "Đại ca, huynh.. huynh sao lại ôm lấy tên yêu nữ này rồi." Mắt thấy Lâm Mĩ càng ngày càng lộ ra nhiều hơn, Liễu Như nói: "Yêu nữ ngươi thật không biết xấu hổ." Lâm Mĩ móc móc ngón tay, Liễu Như căn bản không thể chống cự mà bị cô kéo qua. Liễu Như bị cô bóp lấy cổ, móng tay như lưỡi dao sắt nhọn cắt rách làn da cô. "Aaaaaa!" Liễu như đau hét lên. Liễu gia thiếu chủ bây giờ tâm trí toàn là Lâm Mĩ, đối với việc muội muội mình bị thương, hắn một chút cũng không có cảm giác.
Chương 335: Muốn tuấn nam Bấm để xem Lâm Mĩ nói: "Liễu gia chủ, ngươi khẳng định còn muốn đánh tiếp sao? Nhi tử và nữ nhi ngươi bây giờ đang trong tay ta, ta tùy thời đều có thể lấy đi mạng của chúng." Liễu gia chủ thất kinh: "Yêu nữ nhà ngươi, thật bỉ ổi!" "Đau quá, cha cứu con, yêu nữ này đã mê hoặc tâm trí đại ca rồi.." "Roẹt!" Y phục của Lâm Mĩ bị hắn xé rách, khiến cho Liễu Như càng thấy xấu hổ hơn nữa. Đại ca cô cũng không thèm quan tâm nơi này là nơi nào, còn có người hay không, vậy mà.. Yêu nữ này quá không biết xấu hổ rồi! Kết quả cô phát hiện tên Vu Dược vẫn một mực nói bảo vệ cô vậy mà cũng đi gần lại, trong mắt hắn như thể không nhìn thấy cô, cũng bắt đầu bám lấy yêu nữ đó! "Nghịch tử ngươi tỉnh lại đi! Vậy mà lại bị yêu nữ này che mắt, thật bại hoại đi gia phong Liễu gia!" Liễu gia chủ thực sự tức điên. Người của Đồ Thiên đạo đoàn cũng rất bất lực, "Phó đoàn trưởng cũng thật là, chúng ta bây giờ vẫn còn việc đó! Vậy mà đã không nhịn được rồi.." Lâm Mĩ nói: "Liễu gia chủ, ngươi là từ bỏ, hay không từ bỏ? Cái cổ này thật là nhỏ, ta chỉ cần nhẹ nhàng bẻ một cái liền gãy, còn có nhi tử bảo bối của ngươi, Liễu gia thiếu chủ, ngươi liền đoạn tử tuyệt tôn đó!" Không thể không nói uy hiếp của Lâm Mĩ thật sự là rất ác độc, Vân đại sư cũng không nghĩ sẽ phát sinh chuyện như vậy, Liễu gia chủ nói: "Dừng tay, dừng tay đã!" "Thả hai người họ ra, chúng tôi lập tức rời khỏi." Liễu gia chủ chuẩn bị lấy lui làm tiến. Sớm biết người nữ nhân này của Đồ Thiên đạo đoàn biết yêu thuật, ông tuyệt đối sẽ không để nữ nhi và nhi tử ông mạo hiểm đi theo. "Muốn đổi lấy nhi tử và nữ nhi ngươi, cần lấy hai người để dổi, ta muốn hai người bọn chúng." Lâm Mĩ đưa ra ngón tay thon dài của mình, chỉ về Nhị Lượng và Tử Tinh Châu. "Hai người họ quả thật quá xinh đẹp rồi, ta đã rất lâu chưa được gặp phải tiểu ca ca đẹp đến vậy rồi, đem chúng tặng cho ta đi!" Tử Tinh Châu và Nhị Lượng bị ánh mắt kiểu đó của Lâm Mĩ nhìn, như thể họ đã trở thành miếng thịt trong miệng của người nữ nhân này, trên người lập tức sởn gai ốc, nhịn không được tiến gần đến bên cạnh người Sở Cửu Ca. Nhị Lượng nói: "Người nữ nhân này khá khủng bố đó!" Lâm Mĩ có chút ngạc nhiên, mê thuật của cô vậy mà lại mất tác dụng, hai tiểu ca ca này vậy mà lại không bị ảnh hưởng chút nào. "Đổi hay không đổi?" Máu chảy trên cổ của Liễu Như càng ngày càng nhiều. Liễu Như hét lên: "Cha, cứu con! Mau cứu con! Tính mạng của hai người đó sao có thể so được với con và ca ca, nói không chừng chúng còn rất nguyện ý nữa kìa." Liễu gia chủ nói: "Vân đại sư.." Giọng của Vân đại sư đột nhiên trở nên lạnh đi, ông nói: "Liễu gia chủ, ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý sao?" Liễu gia chủ nói: "Cửu Ca mới là đệ tử ngươi, hai tiểu tử này không có một chút thiên phú luyện dược, không phải là đệ tử của ngươi, cho nên.." Ý là hai người Nhị Lượng và Tử Tinh Châu không phải là đệ tử của Vân đại sư, mạng của họ xa không sánh bằng tính mạng của nhi tử và nữ nhi ông, cho nên tính lấy Tử Tinh Châu hai người đi đổi. "Tuyệt đối không thể nào! Cửu Ca, chúng ta đi!" Vân đại sư phẫn nộ nói. "Sở Cửu Ca, ta biết thiên phú luyện dược của ngươi rất tốt, rất có tiền đồ! Nhưng mà có bao nhiêu thiên tài trên con đường trưởng thành vẫn diệt, rất nhiều đều do chúng không biết điều, cho nên.." Liễu gia chủ nói. Nhị Lượng nói: "Lời nhảm nhí nói nhiều thế làm chi? Không phải là muốn bắt ta đổi lấy hai người nhi tử và nữ nhi ngươi sao, động thủ đi! Hứ, Hóa đan cảnh ngươi cho rằng tiểu gia sẽ sợ?" Ở Hồng Thiên vương triều, phép tắc Vô tận đại lục áp chế họ yếu hơn rất nhiều so với khi ở thất quốc. Cho dù là đối đầu với Liễu gia chủ, cũng không phải không thể chiến. Vân đại sư nói: "Muốn động đến người ta dẫn theo, trước bước qua ải của ta đã." Liễu gia chủ nói: "Vân đại sư, ta kính trọng ngươi, nhưng ta vội cứu nữ nhi, chỉ có thể đắc tội ngươi rồi." Liễu gia chủ hất hất tay, liền để cho những thủ hạ của ông động thủ. "Rầm!" Một tiếng, Vân đại sư đã tách ra với chúng. Vào lúc đó Sở Cửu Ca phóng ra, xoay lấy một viên đá trên tường. Đây chính là điểm mấu chốt dẫn đến cổ mộ thật sự! "Uỳnh!" Một tiếng vang lớn, xung quanh bắt đầu rung động. "Phụt! Phụt phụt!" Vô số nước mang theo kịch độc đổ từ phía trên xuống. Ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra, khiến cho những người này thất sắc. Bọn chúng vội vàng nói: "Linh lực hộ thể, ngàn vạn đừng chạm vào những thứ nước đó!" "Phong bế miệng mũi!" Mặt đất chúng đang đứng đột nhiên sụp đổ, từng người một rơi xuống dưới. "Tiểu Cửu, cẩn thận!" "Cửu Ca!" Lâm Mĩ quấn lấy eo của Liễu thiếu gia chủ, bắt lấy Liễu Như chuẩn bị làm đệm lót. Nhìn theo tiểu nha đầu bước đi vẫn rất bình tĩnh tại nơi hoạn loạn này, cô cười cợt nói: "Ta tìm lâu như vậy vẫn không tìm ra được chốt cơ quan, thế mà lại bị tiểu nha đầu ngươi tìm được rồi! Hơn nữa bước đi của tiểu nha đầu này rất huyền diệu, ngược lại là một mầm mống tốt! Nếu như đoàn trưởng ở đây nhất định rất vui, nhưng ta lại chỉ hứng thú với mỹ nam!" Một dải lụa đỏ hồng bay ra, quấn lấy Tử Tinh Châu. Cô đương nhiên cũng nhìn ra được, thực lực Tử Tinh Châu yếu hơn Nhị Lượng, tương đối dễ đối phó. "Tinh Châu!" Sở Cửu Ca và Nhị Lượng tuyệt đối sẽ không để Tử Tinh Châu rơi vào tay người nữ nhân này, họ vội vàng đi cứu người. Nhị Lượng gần Tử Tinh Châu hơn, tốc độ nhanh hơn Sở Cửu Ca, kết quả hai người họ cùng với nữ nhân Lâm Mĩ của Đồ Thiên đạo đoàn cùng rơi xuống rồi. Sở Cửu Ca cũng cảm thấy dưới chân hẫng đi, cả người hướng dưới rơi, để đề phòng vạn nhất, Sở Cửu Ca đem Hắc Viêm gọi ra. Ngọn lửa đen bạo phát ra, Sở Cửu Ca vận chuyển linh lực hạ xuống dưới, xung quanh chỉ có một mình cô. Khi cô vừa đặt chân xuống mặt đất liền khởi động cơ quan mất, cơ quan đó phun ra sương độc màu vàng, muốn đem Sở Cửu Ca bao trùm lấy. Sở Cửu Ca nói: "Chỉ là một loại độc khiến cho cơ thể mất lực, đương nhiên loại độc này một số người thường không thể chống cự được, giải độc đan cũng sẽ không có tác dụng." Cô biết nhất định sẽ không chỉ gặp phải loại độc không chí mạng này, bên trên chỉ là món khai vị, bên dưới này sợ mới là món chính. Sở Cửu Ca nghe thấy một trận tiếng gió thổi đến, chỗ này mọi ngóc ngách đều tồn tại nguy cơ. Sở Cửu Ca không dám lơ là, vận chuyển Bất tử sinh mệnh chi đồng, cô nắm bắt được một thứ đồ nguy hiểm.
Chương 336: Mê thuật mất tác dụng Bấm để xem Rất nhanh, đó là một cánh quạt màu vàng, nó đang xoay một cách rất nhanh, tạo thành một cơn lốc lao về phía cô. Một khi để thứ này đến gần người, vậy thì thân thể cô tuyệt đối bị cánh quạt này xé rách. Sở Cửu Ca nói: "Hắc Viêm, đến trên vai ta mau!" "Xoẹt xoẹt xoẹt!" Dùng mắt thường nhìn thì không thể nào nhìn rõ tốc độ của cánh quạt vàng này. Nhưng mà Bất tử sinh mệnh chi đồng tu luyện đến đệ tam trọng, Sở Cửu Ca ngược lại có thể nhẹ nhàng dự đoán được quỹ tích của nó, sau đó tránh né. Tránh được một cái, lại bay ra vô số cái. Hắc Viêm nói: "Ám khí này cũng quá hung tàn rồi!" "Đích thực hung tàn, nếu người xuống đây không phải ta, mà là người khác, trúng phải độc khiến toàn thân mất hết sức lực, e là chỉ có thể bò mà nhìn những ám khí này sinh sinh đem bản thân xé nát, điều này rất là khủng bố." Sở Cửu Ca nói. "Xoẹt xoẹt xoẹt!" Sở Cửu Ca tiếp tục né tránh. Cô không thể một mực bị giữ chân tại nơi này, nhất định phải tìm được cách phá giải cơ quan này, sau đó rời khỏi. Một bên khác, Tử Tinh Châu và Nhị Lượng rơi vào một không gian khác. Cùng lúc rơi xuống còn có Lâm Mĩ, Liễu gia thiếu chủ, Liễu gia ngũ tiểu thư Liễu Như, Vu Dược. "Roẹt!" Nhị Lượng xé rách dải lụa đang quấn lấy Tử Tinh Châu, lạnh giọng nói: "Ngươi muốn chết!" Lâm Mĩ mỹ nhãn như tơ nói: "Ồ! Muốn ta chết, tiểu đệ đệ xem ngươi được hay không rồi?" Ánh nhìn lộ liễu đó của Lâm Mĩ khiến gương mặt Nhị Lượng khẽ đơ, sống hơn mười mấy năm vốn chưa gặp được bao nhiêu giới nữ, hắn vẫn là lần đầu gặp nữ nhân như vậy. Tử Tinh Châu vẫn là rất có kinh nghiệm, hắn nói: "Ta nói vị đại thẩm này, vị huynh đệ này của ta tu luyện đồng tử công, sẽ không có hứng thú với ngươi." Một tên nhóc chưa lớn vậy mà lại có thể không chút động dung dưới mê thuật của cô, điều này khiến cho Lâm Mĩ có chút ngạc nhiên. Trong mắt Lâm Mĩ lóe qua ánh sáng u ám nhìn Tử Tinh Châu: "Vậy thì ngươi! Tiểu đệ đệ yêu tinh." "Ta đối với người không đẹp bằng ta, tuổi tác một bó như đại thẩm cũng không có hứng thú, ngươi đi tìm những người khác mà chơi đùa!" Tử Tinh Châu độc mồm nói. Nét cười của Lâm Mĩ không thể duy trì được nữa, đây là lần thứ hai cô nghe tiểu tử này gọi cô là đại thẩm rồi, cô có già đến thế sao? Mê thuật của Lâm Mĩ không tác dụng với họ, Nhị Lượng từ nhỏ lớn lên ở Bất tử cửu tộc, tâm tính không thể nào bị ảnh hưởng bởi chút mê thuật này được. Nếu như đạo hạnh của Lâm Mĩ cao thêm mười lần, có lẽ sẽ có khả năng. Còn về Tử Tinh Châu, như hắn đã nói, cô cũng không có đẹp được như hắn, sao có thể mê hoặc được hắn. "Mĩ nhi tỷ.." "Mĩ nhi.." Lâm Mĩ sử dụng mê thuật mạnh nhất không ảnh hưởng được Tử tinh Châu và Nhị Lượng, nhưng đối với Liễu thiếu gia chủ và Vu Dược lại hiển hiện rất rõ, chúng đã sắp không chịu được nữa rồi. Rời khỏi phụ thân của mình, Liễu Như hoảng rồi, cô khóc nói: "Hu hu hu! Đại ca, huynh tỉnh táo lại đi mà! Đại ca.." Lâm Mĩ quét qua xung quanh, nghĩ rằng dù sao người đều có đủ, tạm thời không cách nào ra ngoài, còn không bằng vui vẻ lúc này. Có lẽ hai người này giả thanh cao, đợi khi nếm được vị ngọt liền động tâm thôi, Lâm Mĩ nói: "Đừng khóc thút thít nữa, lăn qua bên!" Lâm Mĩ khẽ hất tay, Liễu Như trực tiếp đập vào tường, phút chốc một trận sương hồng đem nơi này bao trùm lấy. Nhị Lượng nói: "Có độc!" Không biết đây là độc gì, bọn họ vội vàng nuốt vào giải độc đan, hiệu quả lại không rõ. Không thể nào! Giải độc đan của tiểu Cửu lợi hại đến thế, không thể nào không có tác dụng được. Lúc này họ cảm thấy đầu óc mình trở nên mơ hồ, đặc biệt là Liễu Như, càng thêm nghiêm trọng, đôi mắt đã không còn tiêu cự. Tử Tinh Châu hét lớn: "Đáng chết, đây không phải kịch độc gì, mà là.. mà là.." "Ha ha ha! Thật là trời cũng giúp ta! Nơi này không ngờ lại là loại độc này, xem ra ông trời không muốn ta tha cho hai ngươi." Lâm Mĩ cười điên cuồng. Thể chất cô đặc biệt, loại độc không sợ nhất chính là thể loại độc này. Loại độc này đối với người khác mà nói là hành hạ, đối với cô ngược lại hoàn toàn là một sự hưởng thụ. Nhị Lượng giận nói: "Ngươi nằm mơ giữa ban ngày đi! Tiểu gia nhất định tìm được cơ quan rời khỏi nơi này." "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Nhị Lượng vận chuyển linh lực, tìm không thấy vị trí của cơ quan, vậy thì hắn đành dùng biện pháp mạnh, cưỡng chế phá ra. Bọn Lâm Mĩ có chút ngạc nhiên nhìn Nhị Lượng, "Luyện linh cảnh, tiểu đệ đệ, không ngờ thiên phú ngươi tốt đến vậy, vậy thì ta càng không nỡ thả ngươi đi rồi." Càng vận chuyển linh lực, độc này càng tăng nhanh tốc độ thẩm thấu vào máu của Nhị Lượng. Nhị Lượng cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, không phải khó chịu một cách bình thường. Tử Tinh Châu cản lại hắn nói: "Không được, ngươi không thể cố nữa." "Nhất định phải nghĩ biện pháp!" Lâm Mĩ nhìn họ như nhìn cá thịt trên thớt, cô nói: "Để ta tận hưởng sự vùng vẫy cuối cùng của các ngươi đi! Các ngươi cuối cùng cũng sẽ khuất phục thôi, mà ta trước đem hai tên gia hỏa này giải quyết xong lại tính.." Qua một lúc, Lâm Mĩ đem Vu Dược ném ra ngoài, cô chê bai nói: "Thứ vô dụng như ngươi, đi hầu hạ tên tiểu thư đó đi, vị đại tiểu thư này cũng đang rất tịch mịch đó! Muốn linh lực không có, cần ngươi làm chi?" Vu Dược nhìn thấy Liễu Như, trực tiếp bổ nhào lên, Liễu Như la hét: "Tránh xa ta ra, hỗn đản.." Sau đó dưới tác dụng của độc, cô không phản kháng nữa, mà hòa mình theo. Nhị Lượng và Tử Tinh Châu hướng lưng về phía chúng, không nghe không nhìn. Đem giải độc đan Sở Cửu Ca cho họ đều nuốt hết, những giải độc đan này không phải nhắm đến loại độc này, hiệu quả nhỏ đến đáng thương, nhưng vẫn giúp cho họ dễ chịu được chút. Nhưng mà không đến một khắc, gương mặt của Liễu thiếu gia chủ liền trở nên già nua, khí tức trở nên cực kỳ suy yếu, hiển nhiên đã bị Lâm Mĩ vắt cạn rồi. "Hai tiểu ca ca không tồi mà, đến lúc này vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo. Nhưng mà các ngươi đã đến cực hạn rồi!" Lâm Mĩ chầm chậm đi về phía bọn họ. "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Một trận tiếng vang từ bên người Sở Cửu Ca truyền đến. Sau khi giao đấu với ám khí này một hồi, Sở Cửu Ca cuối cùng cũng tìm được đường ra. "Rầm!" Cánh cửa lớn bị mở ra. Sở Cửu Ca xông ra, trước mắt lại là một cánh cửa khác. Sở Cửu Ca tìm được cửa ra, cánh cửa được mở ra, Sở Cửu Ca nhìn thấy Vân đại sư và đám người Liễu gia chủ ở nơi này. Bên phía Liễu gia chủ chết không ít người, cho dù có thực lực Hóa đan cảnh vẫn chết rất thảm. Nơi này của họ khắp nơi đều đang phun ra loại độc ăn mòn, rất nhiều người giờ đây chỉ còn lại bộ xương trắng. Loại độc này nếu dính phải sẽ liên tục ăn mòn thân thể, cho đến khi người đó hóa thành xương trắng mới thôi, thực là một loại độc đáng sợ. Cho dù là Vân đại sư cũng chỉ có thể làm ra giải dược giúp cho tốc độ ăn mòn chậm lại, muốn hoàn toàn giải độc, đó là không thể. Cũng bởi vì Vân đại sư còn có tác dụng này, Liễu gia mới bảo vệ ông, nếu không Vân đại sư liền nguy hiểm rồi. Cửa được mở ra, họ muốn xông ra ngoài, nhưng sau khi Sở Cửu Ca đi vào, cánh cửa đó lần nữa đóng lại. Đối với người đột nhiên đi vào, bọn họ đều rất ngạc nhiên, "Sở Cửu Ca!"
Chương 337: May gặp được Bấm để xem Bọn họ cho rằng thiên tài luyện dược Sở Cửu Ca sau khi tách ra với họ, có lẽ rơi vào cơ quan nào đó trực tiếp bị giết chết rồi, không ngờ cô vẫn còn sống, không chật vật như họ. Vân đại sư nhìn thấy cô không chút vấn đề liền thở ra một hơi, "Con không sao thực sự là quá tốt rồi." Sở Cửu Ca phát hiện Vân đại sư cũng trúng độc rồi, độc đó đang ăn mòn thân thể ông, cô lấy ra một viên đan dược nói: "Trước nuốt vào, khống chế đã, kiên trì đến lúc rời khỏi nơi này là tốt." Loại độc ăn mòn này cô biết thế nào để giải, nhưng đan dược cần phải luyện chế, hoàn cảnh bây giờ hiển nhiên không phải là lúc luyện dược. Sau khi Vân đại sư sử dụng đan dược của Sở Cửu Ca cảm thấy tốt hơn rất nhiều, hiệu quả khống chế tính ăn mòn so với đan dược của ông càng tốt hơn. Đáy mắt bọn người Liễu gia chủ lóe sáng, "Sở Cửu Ca, đem đan dược của ngươi cho các vị trưởng lão dùng." Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Ta dựa vào cái gì cho các ngươi? Ta còn nhớ trước đó ngươi còn muốn bắt đồng bạn của ta để đổi lấy nhi tử và nữ nhi của ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ cứu bất cứ một ai Liễu gia các ngươi sao?" Liễu gia chủ nói: "Sở Cửu Ca, bây giờ không phải là lúc để ngươi bướng bỉnh." "Bướng bỉnh, ta đây không phải bướng bỉnh, ta bây giờ rất là nghiêm túc nói với ngươi, ta rất không thích người Liễu gia ngươi!" Sở Cửu Ca đáp. Một trưởng lão Liễu gia trúng độc đến mức một cánh tay gần như muốn trở thành xương trắng âm trầm nói: "Vậy ngươi có thể đi chết rồi." Ông ta muốn đem Sở Cửu Ca đẩy về phía độc phun ra, Liễu gia chủ muốn ngăn cản đã không kịp nữa rồi. Một thiên tài luyện dược cứ thế mất đi, thật đáng tiếc, ai bảo cô không nghe lời đến vậy. Đợi khi cô chết lục ra đan dược trong không gian của cô, họ có lẽ sẽ dễ chịu chút. Chúng cũng không ngờ đến góc độ khó tránh khỏi đến thế, Sở Cửu Ca vậy mà nhẹ nhàng tránh khỏi rồi. "Rầm!" Sở Cửu Ca không những không bị thương, mà còn khiến tên ra tay với cô bị độc ăn mòn. "Uỳnh!" Sở Cửu Ca vận chuyển linh lực, trực tiếp đem gia hỏa đó đây ra ngoài. Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Tuy là chúng tôi có chút khiêm tốn, nhưng các ngươi Liễu gia cũng đừng ngây thơ cho rằng chúng tôi dễ bị ức hiếp chứ!" Sở Cửu Ca điên rồi, người của Liễu gia hít ngược một hơi, tiểu nha đầu này hạ thủ quá ác rồi. "Vân đại sư, người ráng chịu, không lãng phí thời gian với đám người ngu ngốc này nữa, con sẽ cố tìm được đường ra." Bọn chúng nhìn thấy Sở Cửu Ca thân hình như thiểm điện phóng ra ngoài, loại độc mà chúng cảm thấy khó nhằn mỗi lần công kích, đều bị cô nhẹ nhàng tránh khỏi. Thế nhưng quan sát dao động linh lực của cô, tiểu nha đầu này cũng chỉ là ngưng hồn cảnh cửu trọng mà thôi, thật là gặp quỷ mà. Qua một hồi, khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch lên, nói: "Tìm được rồi!" Nhưng cô biết cánh cửa này không giống hai cánh cửa trước, Sở Cửu Ca chỉ về phương hướng đó nói: "Nếu các ngươi không muốn chết ở nơi này, vậy thì hãy dốc hết toàn lực đem chỗ này chấn vỡ cho ta." "Gia chủ!" Người của Liễu gia có ý kiến rất lớn với Sở Cửu Ca, không chịu ngoan ngoãn giao ra giải dược đã thôi, còn hại chết trưởng lão Liễu gia họ, bây giờ lại dám mệnh lệnh cho chúng. Liễu gia chủ nói: "Tiểu nha đầu này có thể từ một nơi khác thoát ra, vậy thì chứng tỏ cô ta thực sự có bản lĩnh, nghe cô ta, đánh!" "Vâng, gia chủ!" Một đám cường giả Hóa đan cảnh một kích dốc toàn lực, quả nhiên đem cánh cửa đó mở ra rồi. Sau khi mở ra cánh cửa đó, trước mắt là một đám sương màu hồng. "Cẩn thận, nhất định lại là độc!" Liễu gia chủ trầm thấp nói. Cánh cửa này mở rồi, độc nơi này ngừng tấn công lại. Chúng trốn nơi này vẫn tốt hơn đi vào nơi nguy hiểm tiếp theo. "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Phía trước truyền đến tiếng chiến đấu, bọn chúng nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc hở hang đang đánh nhau với hai thiếu niên y phục lộn xộn. "Ta nói với ngươi, ngươi đừng qua đây nữa, nếu không ta sẽ chặt đi ngươi." Nhị Lượng thực sự nổi giận rồi, người nữ nhân này khó nhằn muốn chết. Cho dù liều mạng kinh mạch đứt đoạn, hắn cũng tuyệt đối không để người nữ nhân này đụng vào một ngón tay của hắn. Nóng quá! Thực sự là quá nóng rồi, Nhị Lượng và Tử Tinh Châu đều đem y phục thân trên cởi ra. Hai người tuy là tuổi tác không lớn, nhưng mà thân hình này tuyệt đối không có lời để bàn, điều này khiến cho Lâm Mĩ càng thêm điên cuồng. "Là Lâm Mĩ và hai tiểu tử đó.." Cánh cửa này đổ xuống, ngăn cản được Nhị Lượng và Lâm Mĩ đồng quy vu tận. Nhị Lượng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, hét lớn: "Tiểu Cửu, cứu mạng! Độc này đáng sợ quá." Nhị Lượng chạy ra, Tử Tinh Châu cũng chạy theo, Lâm Mĩ nói: "Các ngươi đừng chạy, các ngươi là của ta, đứng lại cho ta!" Liễu gia chủ cũng đã nhìn thấy nhi tử nữ nhi mà ông luôn lo lắng, nhi tử ông hôn mê bất tỉnh trên đất, y phục một kiện cũng không còn, nhìn liền biết do ai làm. Còn về nữ nhi ông, đang cùng với tên đệ tử của Ba đại sư, quả là làm nhục môn phong. Khi Lâm Mĩ chạy qua, Liễu gia chủ phẫn nộ một chưởng đánh qua. Ông giận dữ nói: "Yêu nữ! Ngươi tìm chết, lại dám thương nhi tử và nữ nhi ta." "Rầm!" Lâm Mĩ tránh khỏi công kích của Liễu gia chủ, sau đó cười nói với Liễu gia chủ: "Thì ra là Liễu gia chủ! Đừng giả nghiêm túc nữa, có muốn chơi cùng hay không?" Vốn dĩ Lâm Mĩ đối với độc đó không cố kỵ, ảnh hưởng của độc đó lên cô yếu hơn những người khác, nhưng lúc này cũng có chút mất khống chế rồi, nếu không cũng sẽ không nhìn trúng một tên lão đầu. Liễu gia chủ phẫn nộ nói: "Giết tên yêu nữ này!" Lâm Mĩ trốn vào căn phòng đó, cô cười nói: "Liễu gia chủ, ngươi đến đây đi! Sao thế? Chẳng lẽ không dám đến sao? Ngươi nếu không qua đây, hai người này cũng vô dụng rồi, trực tiếp giết đi vậy!" "Ngươi dám!" Những người khác cố kỵ độc đó không dám đi vào, Liễu gia chủ phẫn nộ xông vào đó. Vô luận thế nào cũng không thể để cho nhi tử và nữ nhi mình bị tên yêu nữ này giết chết. "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Liễu gia chủ phẫn nộ muốn kích sát cô ta, điều này khiến cho Lâm Mĩ cảm thấy rất là khó nhằn. "Tiểu Cửu, giải dược! Muội có giải dược hay không? Cứu mạng! Ta cảm thấy ta muốn chết rồi." Đôi mắt Nhị Lượng trở nên mơ hồ rồi. Tử Tinh Châu khàn giọng nói: "Độc này không phải không có giải dược chứ!" Bọn họ đúng là xui xẻo, trúng phải loại độc này, còn phải ở chung một chỗ với yêu nữ Lâm Mĩ đó, tuyệt đối là một cực hình. Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi nhịn thêm một chút, ta lập tức đem giải dược chế ra." "Được!" Nghe thấy Sở Cửu Ca nói như vậy, bọn họ cuối cùng cũng yên tâm rồi. Mọi người cũng cảm thấy kì quái, vì sao khi hai tên tiểu tử này xảy ra chuyện không yêu cầu Vân đại sư luyện chế dược, ngược lại càng tin tưởng tiểu nha đầu này. Sở Cửu Ca nhanh chóng luyện chế ra giải dược, tốc độ đó nhanh đến nỗi mọi người nhìn trợn tròn mắt. Đây mà là một luyện dược sư trẻ tuổi sao? Người luyện dược được mấy chục năm chắc cũng không được lợi hại đến vậy đâu!
Chương 338: Trả thù đại thẩm Bấm để xem Sở Cửu Ca cầm lấy đan dược vừa mới luyện chế ra đi đến trước mặt Tử Tinh Châu và Nhị Lượng, nói: "Mở miệng!" "..." Nhị Lượng và Tử Tinh Châu đồng thời mở miệng ra. Sở Cửu Ca ném hai viên đan dược vào trong miệng họ, sau đó nói: "Giơ tay!" "Được!" Sở Cửu Ca một tay nắm lấy một người, đôi mắt nhìn vào họ, sử dụng năng lực đệ tam trọng 'Nguyệt Mang'. Một cỗ lực lượng màu trắng chảy vào trong người họ, sau đó trực tiếp đem loại độc đó trong cơ thể họ trực tiếp diệt đi. Thực ra Tử Tinh Châu suy đoán không có sai, loại độc này là không có giải dược, đan dược cô vừa luyện chế ban nãy chỉ có tác dụng áp chế loại độc này mà thôi. Đợi thời gian áp chế qua đi, sẽ bạo phát ra càng lợi hại thêm. Cô cũng không muốn bạn đồng hành của mình chịu tội như vậy, lấy một người phụ nữ mà mình không thích để giải độc. Vấn đề mà đan dược không thể giải quyết, lực lượng của Bất tử sinh mệnh chi đồng thì có thể. Tử Tinh Châu và Nhị Lượng cảm thấy thứ làm cho chúng khó chịu đột nhiên biến mất rồi, hơn nữa còn cảm thấy thân thể mình bị một loại lực lượng thần thánh tẩy lễ qua, tứ chi bách hải đều cực kỳ thoải mái dễ chịu. Tử Tinh Châu rất rõ, hiệu quả của viên đan dược xa xa không bằng tác dụng của cỗ lực lượng này. Nhị Lượng rất kích động, đây.. đây chính là lực lượng của Bất tử sinh mệnh chi đồng sao? Hắn sinh ra ở Bất tử cửu tộc, từ nhỏ đã được bảo Bất tử cửu tộc họ là cường đại nhất, nghịch thiên nhất chính là Bất tử sinh mệnh chi đồng. Đương nhiên, Bất tử sinh mệnh chi đồng chọn chủ nhân cũng rất nghiêm khắc, một khi trở thành chủ nhân của Bất tử sinh mệnh chi đồng, thì tuyệt đối sẽ trở thành cường giả tuyệt thế. Hắn bây giờ vừa hay đang hưởng dụng lực lượng của Bất tử sinh mệnh chi đồng, lão cha mà biết chắc cũng sẽ ngưỡng mộ hắn mất, người cũng không gặp được chuyện tốt như vậy. Người của Liễu gia từng người một đều trợn tròn mắt nhìn bọn Sở Cửu Ca, hai tiểu tử này sau khi trúng độc ăn vào đan dược liền khôi phục lại bình thường, đây cũng quá lợi hại đi! "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Vào lúc này Liễu gia chủ vẫn đang chiến đấu với Lâm Mĩ. Liễu gia chủ đã trúng độc rồi, càng sử dụng lực lượng mạnh, độc trúng càng thêm sâu. Có lẽ ông không thể nào trong một sớm một chiều có thể giải quyết xong Lâm Mĩ được, ngược lại có khi bản thân cũng chịu trận tại đây. Sở Cửu Ca nói với hai người họ: "Các ngươi muốn báo thù không?" Tử Tinh Châu và Nhị Lượng đáp: "Đương nhiên là muốn rồi! Nếu như nơi này không có loại độc đáng chết đó chúng tôi nhất định là người đầu tiên xông lên xé xác tên đại thẩm đáng ghét đó." Nhưng mà có loại độc đó, bọn họ hoàn toàn không dám. Loại cảm giác khó chịu muốn chết như vừa nãy, bọn họ không muốn cảm nhận lần nữa đâu. May là Cửu Ca đến kịp thời, nếu không bọn họ cũng không biết bản thân có kết cục gì. Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi không tiện động tay, vậy thì để ta vậy!" "Tiểu Cửu, độc đó cũng quá tà môn rồi. Muội vẫn là không nên qua đó." Nhị Lượng lo lắng nói. Tử Tinh Châu biểu thị đồng tình, "Đúng thế, tên nữ nhân đó sau này tìm cơ hội thu thập sau!" "Ta cũng không có nói là đi vào bên trong, ở đây cũng có thể báo thù cho các ngươi mà!" Sở Cửu Ca đứng ở cửa, đầu ngón tay lộ ra mấy cây độc châm. Cho dù là cô, cho dù là đi vào đó thì vẫn chịu ảnh hưởng, cho nên lựa chọn công kích từ xa là được. Thực lực của Lâm Mĩ không tồi, trong tình hướng bình thường thì cô rất khó mà đánh lén, nhưng bây giờ cô ta đang bị Liễu gia chủ kìm chân, đã lộ ra rất nhiều sơ hở rồi. Sau khi Sở Cửu Ca phát hiện cô ta lộ ra sơ hở, vô số cây ngân châm bay ra ngoài. Lâm Mĩ đang toàn tâm toàn ý đối phó với Liễu gia chủ, cũng không có ngờ đến vào lúc này lại có người đánh lén cô. "Phụt!" Một cây độc châm, đâm vào trong mắt cá chân cô. "Hít!" Cô ta hít ngược một hơi, trực tiếp ngã ra đất. "Uỳnh!" Liễu gia chủ tranh thủ thời cơ một chưởng đánh qua, Lâm Mĩ trực tiếp bị đánh bay lên tường. Lâm Mĩ cực kỳ phẫn nộ, rốt cuộc là ai? Lại dám đánh lén cô! Cô nhìn thấy tiểu nha đầu mặc y phục đỏ đang đứng ở cửa. Rơi vào nơi nguy hiểm như vậy, gần như tất cả mọi người đều trông rất chật vật, thế nhưng y phục của tiểu nha đầu này vẫn rất gọn gàng, không thấy một điểm chật vật nào. Là con nhóc mà cô cho là thân pháp không tồi đó, đáng chết, vậy mà lại trúng phải ám chiêu của tiểu nha đầu đáng chết đó. "Yêu nữ, chịu chết đi!" Liễu gia chủ lạnh giọng nói. "Rầm!" Vào lúc Liễu gia chủ muốn công kích Lâm Mĩ, bức tường sau lưng Lâm Mĩ đột nhiên đổ ụp xuống. "Uỳnh!" Một tiếng vang lớn, đòn công kích này của Liễu gia chủ đánh hụt mất rồi. Lâm Mĩ bò dậy, chật vật chạy ra ngoài, sau đó cười nói: "Liễu gia chủ, ta không chơi với ngươi nữa, đi trước đây!" "Tiểu muội muội, dám đánh lén ta, ta nhớ ngươi rồi! Lần sau ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi." Lâm Mĩ không có ý tốt nhìn Sở Cửu Ca. "Yêu nữ, ngươi đứng lại cho ta!" Lâm Mĩ chạy rồi, Liễu gia chủ không cam tâm để cho cô ta chạy mất, ông muốn đuổi theo, nhưng toàn thân lại vô lực. Đáng chết! Độc muốn phát tác rồi. Ông dựa vào ý chí cường đại của mình, chạy qua đó đem Liễu gia thiếu chủ đẩy ra ngoài, còn có.. "Rầm!" Tên Vu Dược đáng chết đó, trực tiếp bị Liễu gia chủ thô lỗ ném ra ngoài, lười quan tâm hắn có rơi chết hay không. Liễu gia chủ ôm lấy nữ nhi mình rời khỏi, lúc này ông rất là chật vật. Người Liễu gia nói với Liễu gia chủ: "Gia chủ, vừa rồi Sở Cửu Ca luyện chế ra giải độc đan rồi, tác dụng giải độc đó cực kỳ tốt, người xem hai tên tiểu tử đó đã khỏi rồi." Liễu gia chủ vừa nhìn, quả nhiên là thế, vậy là được cứu rồi. Liễu gia chủ nói: "Sở Cửu Ca, đem giải dược giao ra." "Không đưa!" Sở Cửu Ca trực tiếp từ chối. "Ngươi cùng Liễu gia ta cùng thám hiểm cổ mộ, cho nên tất cả đều phải nghe theo an bài của bổn gia chủ, Sở Cửu Ca ngươi đây là muốn tạo phản à?" Liễu gia chủ giận dữ nói. "Trước đó có lẽ chúng ta là quan hệ hợp tác, mạnh ai nấy đạt được thứ mình muốn, nhưng ngay khoảnh khắc ngươi muốn hy sinh đồng bạn ta, loại quan hệ hợp tác này đã không tồn tại nữa rồi. Cho nên ta không có nghĩa vụ cung cấp đan dược cho các ngươi, các ngươi từ bỏ ý nghĩ đó đi!" Sở Cửu Ca nói. "Ngươi đừng quá đáng!" Liễu gia chủ giận dữ nói. "Các ngươi không phản bội người cùng hợp tác, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như hiện tại. Là bản thân ngươi tự tạo nghiệt không thể sống có được hay không!" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói. Liễu gia chủ có ý định cướp lấy, nhưng hiển nhiên đây không phải là quyết định tốt nhất. Ông nói: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới chịu giao giải dược cho chúng tôi?" "Nể tình ngươi dẫn đường cho bọn ta đến cổ mộ này, ta có thể bán cho ngươi, nhưng mà giá viên đan dược này của ta đắt lắm đó!" Sở Cửu Ca nói. "Bao nhiêu tiền một viên?" Bọn chúng hỏi. "Liễu gia chủ lấy ra toàn bộ tải sản trên người ông lúc này, để ta xem tài sản ngươi đáng giá bao nhiêu viên đan dược!" Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói. Những trưởng lão đó của Liễu gia giận rồi, "Ngươi đây hoàn toàn là chặt chém!" Cho dù là ra ngoài lịch luyện, tài sản mà gia chủ đem theo trên người cũng rất là kinh người có được hay không. "Vân đại sư, đệ tử này của ngươi hồ nháo quá rồi, cô ta có thể luyện chế ra giải dược, ngươi có lẽ cũng được chứ! Chỉ cần ngươi đem giải dược giao ra cho chúng ta, Liễu gia ta nguyện ý làm ba việc bất kì cho ngươi." Liễu gia chủ nói.
Chương 339: Muốn độc chiếm Bấm để xem Vân đại sư nói: "Giải dược đó, Cửu Ca có thể luyện chế ra, lão đầu ta thì không nhất định có thể luyện chế ra được! Ngươi đừng cầu xin ta, vẫn là nên xin con bé đi! Thời điểm như vậy Liễu gia chủ vẫn là nên nỡ bỏ ra chút, một khi độc triệt để bạo phát, hậu quả không tưởng được.." "Quả nhiên.." Liễu Như sau khi rời khỏi Vu Dược bắt đầu không chịu được nữa, sau đó.. Liễu gia chủ cảm thấy bản thân không cách nào áp chế loại độc đó nữa, nhất định phải có giải dược, nhất định, nếu không e là sẽ tạo thành sai lầm lớn mất. Liễu gia chủ cuối cùng chỉ có thể nhường bước, ông nhìn Sở Cửu Ca nói: "Sở Cửu Ca, xem như ngươi ác! Đây là nhẫn không gian của ta, cho ngươi.." Không hổ là một trong ngũ đại gia tộc Hồng Thiên vương triều, thứ mà tùy tiện đem theo bên mình của Liễu gia chủ giá trị không nhỏ đâu. Sở Cửu Ca nói: "Vậy thì cho các ngươi ba viên đan dược vậy!" "Tất cả tài sản trên người ta chỉ đáng có ba viên đan dược, ngươi còn không bằng đi cướp!" Liễu gia chủ âm trầm nói. "Nếu như ta thực sự động thủ cướp lấy, ba viên đan dược này ông cũng đừng mơ có. Liễu gia chủ, ông quyết định để ta cướp sao?" Sở Cửu Ca cười cợt nói. "Ba viên thì ba viên, mau lấy ra." Liễu gia chủ âm trầm nói. Sau khi Liễu gia chủ ăn đan dược vào, cảm giác nóng bức trong người đã bình tĩnh lại. Sau khi Liễu Như ăn xong, hôn mê rồi, cuối cùng cũng an phận. Còn riêng Liễu gia thiếu chủ, sau khi lâm vào hôn mê, ngược lại không còn có phản ứng với độc đó nữa. Liễu gia chủ nói: "Vân đại sư, nhi tử ta rốt cuộc là thế nào vậy?" Vân đại sư ngược lại kiểm tra cho Liễu gia thiếu chủ, ông nói: "Thận hư, bị hút cạn đi tất cả nguyên dương và linh lực, nay kinh mạch bị tổn thương, lâm vào hôn mê! Độc đó đã không còn tác dụng gì với Liễu thiếu chủ nữa, bởi vì.. bởi vì.." Nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Liễu gia chủ, Vân đại sư không biết có nên đem những lời tiếp theo nói ra. Gia hỏa Nhị Lượng hoàn toàn không hề sợ việc nghiêm trọng, cười: "Phụt! Không phải là bị đại thẩm kia triệt để vắt cạn, không được nữa rồi chứ!" Sắc mặt của Liễu gia chủ đen như đáy nồi, đây là người thừa kế tương lai của Liễu gia họ, nếu như không còn được nữa, không có hậu nhân, vậy thì.. "Vân đại sư, việc này có trị khỏi được hay không?" Liễu gia chủ hỏi. "Cái này, vẫn là trước rời khỏi nơi này hẳn nói." Nhìn thái độ của Vân đại sư, Liễu gia chủ cũng biết khả năng là rất thấp. Nhưng mà vì nhi tử ông, cho dù cầu xin đến trước mặt tứ phẩm luyện dược sư thì cũng phải tìm cách trị khỏi cho hắn. "Aaaaaaaa!" Vu Dược không bị té chết, bò dậy như một con dã thú nhào về phía Liễu Như. Sở Cửu Ca nói: "Viên đan dược này Liễu thiếu chủ không dùng đến, hay là cho đệ tử của Ba đại sư đi! Hắn hình như chịu hết nổi rồi." Liễu gia chủ hừ lạnh, "Cho tên này, nằm mơ đi!" Đan dược này đắt như vậy, ông sao nỡ cho người khác, hơn nữa còn là người mới ức hiếp nữ nhi ông, cho dù bỏ đi cũng không cho hắn. Liễu gia chủ nói: "Đem tiểu tử này đánh ngất đi, trói lại cho ta. Nếu Ba đại sư không chết ở nơi này, ta ngược lại muốn hỏi ông ta, ông ta rốt cuộc dạy ra tên đệ tử hỗn đản thế nào." "Vâng, gia chủ!" Vu Dược bị những người của Liễu gia đánh ngất đi, sau đó chúng liền tiếp tục tiến về phía trước, lúc này lại gặp được bọn người Ba đại sư. Ba đại sư nhìn thấy đệ tử mình bị trói lại, liền hỏi: "Liễu gia chủ, tiểu tử Vu Dược rốt cuộc đắc tội ngươi ở điểm nào? Ta thấy hắn vốn đã bị trọng thương, còn phải chịu sự đối đãi như vậy của các ngươi." "Hừ! Đợi sau khi ra ngoài, ngươi tự mình hỏi đệ tử ngươi đi! Bây giờ đem người trả lại cho ngươi trước, không cho phép gọi tỉnh hắn, không được phép thả dây trói!" Liễu gia chủ âm trầm nói. Ba đại sư nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Liễu gia chủ liền không nói gì nữa, so với những người bị mất đi tính mạng, đệ tử mình vẫn còn sống đã phi thường may mắn rồi. Bọn họ cũng phát hiện điểm đặc biệt nơi Sở Cửu Ca, tiểu nha đầu này không những thiên phú cao, vận khí cũng đặc biệt tốt, mỗi một lần cô ta đều có thể rất nhanh tìm được cửa ra. Bọn họ đi đến cánh cửa sau cùng, trên cánh cửa này khắc rất nhiều hình khắc nổi, hơn nữa còn không hề có dấu tích có người đến qua. Liễu gia chủ hít sâu một hơi, chịu hành hạ cả một đường như vậy, hy sinh nhiều người như vậy, cuối cùng cũng tìm được mật thất này rồi. "Xem ra đám người Đồ Thiên đạo đoàn không hề tìm được đến nơi này, bọn chúng không phải chết dưới những phòng chứa độc đó, thì chính là tìm thấy đường ra chạy mất rồi. Những bảo vật này, Liễu gia ta có thể độc chiếm rồi! Ha ha ha!" Liễu gia chủ cười nói. "Mở cửa!" "Uỳnh!" Một tiếng vang lớn, cánh cửa lớn này bị đẩy ra rồi. Bên trong là một đại điện chất đầy các loại bảo vật trân quý, hơn nữa trong đó còn có một cỗ quan tài cực lớn được những bảo vật đó bao quanh, ông nhìn đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt. "Đợi chút, cẩn thận có cạm bẫy!" Ánh mắt Sở Cửu Ca lướt qua đại điện này, nơi này không có cơ quan, cũng không có độc. Rất hiển nhiên có tầng tầng lớp lớp cửa ải cản trở phía trước, mộ chủ này rất tự tin không ai tìm được nơi này. Cho nên nơi này mới không thiết kế bất kì một cơ quan hay độc nào cả, chỉ có chí bảo cả đời người đó thu thập. Liễu gia chủ phái người đi vào kiểm tra, phát hiện nơi này không hề có chút nguy hiểm nào. Bọn chúng kích động nói: "Gia chủ, nơi này rất an toàn, người có thể vào rồi." Nhiều bảo vật đến vậy, Liễu gia chủ cảm thấy bản thân phát tài rồi. Cho dù vừa nãy vì có được giải dược mà cho Sở Cửu Ca nhiều bảo vật đến thế, ông vẫn không cảm thấy chút đau lòng nào. Liễu gia chủ phất tay nói: "Trông chừng chúng, chúng ta đi thu bảo vật!" Chúng ở đây đương nhiên là chỉ bọn Sở Cửu Ca, còn có Ba đại sư. Sở Cửu Ca nói: "Liễu gia chủ, ngươi đây là muốn độc chiếm sao?" "Ngươi trước đó cũng nói rồi, chúng ta đã không còn là quan hệ hợp tác nữa rồi. Muốn lấy của ngươi một viên giải độc đan cũng tính toán kiểu đó, vậy thì ước định trước đó không được tính nữa, hủy bỏ rồi. Bây giờ không phải ai lấy được bảo vật thì bảo vật thuộc về ai đâu, phải xem ai thực lực mạnh hơn!" Liễu gia chủ nói. "Uỳnh uỳnh!" Cỗ quan tài đó cũng bị đẩy ra rồi, bên trong trân bảo càng nhiều vô số, đem bộ xương bên trong ném qua một bên, sau đó dời những thứ bên trong ra ngoài. Nhị Lượng có chút tức giận nói: "Tiểu Cửu, chẳng lẽ thực sự để cho chúng lấy sạch hay sao?" Sở Cửu Ca nhàn nhạt cười: "Không sao!" Bọn họ cũng đoán được Cửu Ca nhất định có dự tính khác, cũng không có manh động, Liễu gia chủ nói: "Lần này Liễu gia ta có được chỗ tốt lớn, cũng may có sự giúp đỡ của Vân đại sư! Cho nên chúng tôi cũng sẽ không bạc đãi Vân đại sư quá, nơi này những thứ liên quan đến luyện dược, toàn bộ đều thuộc về Vân đại sư ngươi rồi. Còn về ba tên gia hỏa đó, bổn gia chủ thấy chúng tội nghiệp, vậy thì để chúng lựa một món đồ trong đây vậy." Sở Cửu Ca cười nói: "Vậy thì đa tạ Liễu gia chủ rồi." Liễu gia chủ hài lòng nói: "Tiểu nha đầu bây giờ chấp nhận số mệnh rồi sao, biết được cục diện hiện tại, rất rốt! Chỉ cần các ngươi yên phận chút, với thực lực của Vân đại sư và thiên phú luyện dược của nha đầu này, Liễu gia ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi."