Đam Mỹ [Edit] Ôm Lấy Ta Nam Nhân - Hồng Yêu Yêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ngọc Quỳnh, 22 Tháng mười hai 2018.

  1. Ngọc Quỳnh

    Bài viết:
    3
    Chương 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn dĩ trong kế hoạch, Cố Bạch vốn chỉ tính hố được Phó gia nhị thiếu xong thì liền chạy về Phó phủ tìm cái cớ chắn cho qua chuyện.

    Mấy năm nay tuy rằng bởi vì đọc sách nên hắn không còn giống trong cốt truyện bị hạ nhân khi dễ như nguyên chủ nữa, nhưng cũng không có đem thân phận đề cao thành Phó gia thiếu gia chân chính, cái danh con riêng thật sự là vô pháp sửa đổi.

    Một khi xảy ra chuyện gì, giữa thân sinh nhi tử cùng một đứa con riêng của vợ, người đầu óc bình thường tất nhiên đều sẽ hướng nhi tử chính mình, hơn nữa hôm nay hắn có mặt ở đây, sự thật cũng là che dấu không được.

    Cho nên trước khi chuyện của Phó Thiên Tứ bị bại lộ, hắn phải nhanh chóng trở lại Phó phủ tìm một cái cớ che chắn, còn về cái cớ này, hắn cũng nghĩ kỹ rồi, tự nhiên là đối tượng của nhiệm vụ lần này: Phó Quân Lê.

    Ở Phó gia, tuy Phó lão gia là chủ gia đình, nhưng quản lý toàn bộ Phó gia, chưởng quản sản nghiệp lại là Phó Quân Lê định đoạt, cho nên chỉ cần hắn được Phó Quân Lê bảo hộ, Phó gia liền không ai dám động đến hắn.

    Hơn nữa cũng đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, cũng là thời điểm nên hướng vị BOSS này xuống tay, vì nhằm vào Phó Quân Lê, hắn mấy năm nay cũng đã lên tốt kế hoạch công lược a. Phó Quân Lê người này là kẻ vô cùng máu lạnh, muốn tiếp cận người như vậy không hề dễ dàng, muốn đi vào tâm đối phương càng là chuyện khó như lên trời. Bất quá mọi việc không có tuyệt đối, Phó Quân Lê càng máu lạnh thì lại càng si tình, chỉ bằng chuyện hắn ta đối với Dung Liên Chỉ mười mấy năm nhớ thương cùng hoài niệm là có thể chứng minh hắn si tình đến cỡ nào.

    Loại người này, hoặc là không yêu, hoặc là yêu suốt 1 đời thâm tình.

    Cho nên muốn công lược 1 kẻ như vậy, biện pháp duy nhất chính là dẫm lên người xưa mà thượng vị, lợi dụng chỗ nguyên chủ cùng Dung Liên Chỉ tương tự mà đi tiếp cận hắn, nếu không dù muốn Phó Quân Lê liếc nhiều thêm một cái thôi cũng đều không có, càng đừng nói làm Phó Quân Lê yêu.

    Chỉ cần làm chú ý của Phó Quân Lê phóng tới trên người mình, như vậy chuyện tiếp theo liền dễ làm, trong cốt truyện nguyên chủ là do EQ quá thấp, tính cách lại quá yếu đuối, mới xuất sư bất lợi mà chịu khổ bị vứt bỏ.

    Hiện giờ thay đổi thành chính mình, đợi lát nữa thiết kế một hồi tình thơ ý họa, tựa như ảo mộng ' ngẫu nhiên gặp được ', chuyện thông đồng cùng Phó Quân Lê liền thành công.

    Như vậy chuyện Phó Thiên Tứ hôm nay dù Phó lão gia có tức giận đi chăng nữa, cũng sẽ không dám chọc giận đứa con trai máu lạnh Phó Quân Lê này tới giáo huấn hắn, về sau với cái đóa bạch liên hoa kia thắng hay bại càng là không biết chừng.

    Vốn dĩ hắn tốn công phu cả tháng để điều tra, cơ bản đã quan sát thăm dò rõ ràng được hành trình của tên BOSS kia, cũng tính toán tốt đêm nay là thời cơ vừa lúc diễn ra 1 tràng ' xảo ngộ ', dựng lên một vòng gặp gỡ đến thiên y vô phùng.

    Chỉ tiếc không nghĩ tới chuyện Phó Thiên Tứ còn chưa tới hừng đông đã bại lộ, mà tên sai vặt bên người của tên kia còn là 1 đồng đội cấp "thần", thế nhưng trong lúc nhiều người trong trà lâu như vậy mà lại hô to gọi nhỏ kêu thêm người đi xem thiếu gia nhà mình cởi truồng!

    Ha!

    Bất quá mặc dù chuyện có biến, kế hoạch tựa như ảo mộng ' ngẫu nhiên gặp được ' không diễn ra được nữa, kia cũng còn có một kế nha, nguyên chủ vốn cùng bạch liên hoa giống nhau đều có đôi mắt lam thủy, đây mới là chân chính vũ khí sắc bén để thông đồng a, chuyện ngẫu nhiên gặp được cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi..

    Phó phủ đêm nay thập phần náo nhiệt, toàn bộ Phó phủ trong ngoài đại viện, mặc kệ là phu nhân hay là di nương, dù là hạ nhân nha hoàn hay gã sai vặt, tất cả đều ăn mặc quần áo nhanh gọn rồi từ trên giường bò dậy xem náo nhiệt.

    Phó lão gia ở một bên ngồi trên ghế khắc hoa, bên cạnh bồi vài vị phu nhân cùng di nương, trong đám oanh yến có một mỹ phụ không ngừng khóc thút thít.

    "Lão gia, ngươi nhất định phải làm chủ cho con trai ta a, hôm nay nhất định là cái tên tai tinh xui xẻo kia của Thất di nương làm hại, nó vón dĩ cùng con ta đi uống rượu ngắm cảnh, sao con ta lại gặp gỡ chuyện như vậy, mà nó lại hảo hảo một thân lông tóc vô thương a! Ô ô.."

    Thất di nương trong lời nàng đó là Đỗ Hải Đường, Đỗ Hải Đường vừa nghe liền nóng nảy, chạy nhanh biện giải "Lão gia, sẽ không, Vân Khê từ nhỏ nhát gan, nó nơi nào có lá gan như vậy đâu.."

    Thất di nương tiến vào Phó phủ mấy năm nhưng cũng chưa thể hoài thai nhi tử cho Phó lão gia, hơn nữa Cố Bạch tuổi nhỏ đã khảo trúng tú tài, ngày thường đối nàng cũng là thập phần hiếu kính, không giống người cha vô lương tâm kia của hắn, nên Đỗ Hải Đường chính là ngóng trông hắn khảo đỗ công danh, nếu may mắn, nửa đời sau của nàng còn có nơi dựa vào, rốt cuộc nam nhân cũng không đáng tin cậy, nhi tử ngược lại còn vài phần kỳ vọng a.

    "Đủ, tất cả đều câm miệng cho ta! Phúc Quý, ngươi nói, hôm nay rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

    Phó lão gia vốn là nghẹn một bụng hỏa bị hai ả đàn bà ngươi một câu ta một câu khóc sướt mướt nháo đến phiền, một chưởng xuống bàn, lửa giận đầu tiên tóm được trút ngay xuống gã sai vặt của Phó Thiên tứ thẩm vấn.

    "Lão gia, tiểu nhân nói, tiểu nhân nói, hôm nay nhị thiếu gia bảo tiểu nhân đi mời Đỗ tiểu thiếu gia cùng đến Lệ Hoa Uyển uống rượu giao hữu, ai ngờ Đỗ tiểu thiếu gia đến không bao lâu, thì bên trong liền truyền đến một trận ầm ĩ, chờ đến khi tiểu nhân lại đi vào, trong phòng đã một mảnh hỗn độn, nhị thiếu gia không thấy bóng dáng, Đỗ tiểu thiếu gia cũng không thấy, cũng không biết ra khỏi cửa khi nào, tiểu nhân nhưng vẫn luôn ở ngoài cửa chờ a.."

    Gã sai vặt bị dọa đến run lên, chỗ nào dám dấu diếm, lập tức liền đem sự tình nói ra hết, hơn nữa vì để giữ lấy cái mình mạng nhỏ của mình, còn tận hết sức mà đem chuyện này đẩy lên trên đầu Cố Bạch.

    Từng câu từng chữ, tóm lại đều biểu đạt một ý: Lão gia, này không liên quan đến tiểu nhân a, tiểu nhân vẫn luôn ở ngoài cửa trông nha, gì cũng không biết!

    Nghe Phúc Quý nói, sắc mặt Phó lão gia càng ngày càng khó coi, nương Phó nhị thiếu gia khóc đến càng ngày càng lớn, trong lòng Cố Bạch cười lại càng ngày càng âm hiểm, sớm biết rằng loại cẩu nô tài ngươi cũng chỉ có chiêu ấy, còn may gia gia ta đã sớm có chuẩn bị.

    Đại lão gia lại một chưởng xuống bàn rống giận "Ngươi cái đồ hỗn trướng này dám hãm hại con ta!"

    Cố Bạch hít một hơi, đem mặt bức đến trắng nhớt vài phần, lộ ra vẻ lã chã chực khóc, mới xấu hổ và giận dữ giải thích.

    "Lão gia, Vân Khê sao dám đối nhị thiếu gia bất kính? Tốt xấu Vân Khê thân mang danh phận tú tài, ngài chỉ bằng vào một lời hạ tiện của nô tài liền định Vân Khê có tội, đây có phải là quá mức võ đoán? Đại Sở có luật, tú tài phạm tội phải có quan phủ định đoạt, ngài chính là muốn định tội ta, cũng nên đến quan phủ một chuyến có phải không? Còn thỉnh lão gia nghe ta giải thích.."

    Nghe lời như thế, Phó lão gia dừng lại, Cố Bạch nói có đạo lý, Đại Sở thật là có một quy định như vậy.

    Ngày thường Cố Bạch không rên một tiếng, nhìn bộ dáng mềm yếu này làm người ta quên mất hắn vẫn là một cái tú tài, như vậy, tú tài Đại Sở mặc dù có tội, cũng phải đến đưa giao quan phủ định đoạt, lão là không được lén xử phạt.

    Chỉ là hôm nay nhi tử bị loại gièm pha bạo cúc hoa sao có thể để quan phủ đường hoàng mà xét xử được nha? Phó lão gia trong lòng bực mình, nỗ lực áp xuống lửa giận, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm Cố Bạch, cả giận nói:

    "Vậy ngươi nói, hôm nay rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ngươi cùng Thiên Tứ đi uống rượu, vì sao trên đường không gặp được các ngươi, Thiên Tứ thế nhưng lại chạy đến ghế lô khác!"

    Thấy Phó lão gia nghẹn hạ hỏa khí, Cố Bạch trong lòng hơi định.

    Xem ra chính mình nghĩ không sai, nguyên chủ tao ngộ chuyện thảm đạm như vậy, cùng xuất thân của hắn là thoát không được can hệ, dù sao đây cũng là thời cổ đại phân cấp bậc vô cùng nghiêm ngặt, đãi ngộ của từng giai cấp khác biệt rất rõ ràng.

    Nghĩ đến này, Cố Bạch ngẩng đầu, nói.

    "Hôm nay nhị thiếu gia đích xác mời Vân Khê cùng đến Lệ Hoa Uyển uống rượu giao hữu, Vân Khê không dám vi mệnh, nhưng càng về sau, nhị thiếu gia biết rõ Vân Khê vừa uống rượu liền nổi ban đỏ, không có một hai tháng là không tiêu giảm, nhưng vẫn cố tình buộc ta uống, Vân Khê chỉ e ảnh hưởng khoa khảo lần này, chỉ có thể nhẫn nhục vì nhị thiếu gia cùng các công tử rót rượu bồi tội, ai ngờ, ai ngờ.."

    Nói nơi này, Cố Bạch cố ý tạm dừng một chút, trên mặt nỗ lực nghẹn đến ửng đỏ, sắc mặt kia rõ ràng là xấu hổ và giận dữ muốn chết, khiến Phó lão gia càng thêm sốt ruột phẫn nộ:

    "Ai ngờ như thế nào? Ngươi mau nói a!"

    Phần sau chính là mấu chốt nhi tử bị bạo cúc hoa a, tiểu tử này cứ ấp a ấp úng, thật là cấp chết người ta!

    "Ai ngờ nhị thiếu gia sau khi uống xong rượu, thế nhưng hoang đường lôi kéo Vân Khê muốn làm chuện xấu xa kia a! Vân Khê quá sợ hãi, lập tức liền từ cửa sổ nhảy xuống.."

    "Vậy ngươi vì sao không gọi người tới! Để con ta lưu lại, nó lại như thế nào chạy tới phòng của người khác? Phúc Quý rõ ràng vẫn luôn ở ngoài cửa thủ.. Ô ô.."

    Tam di nương khóc lóc xen mồm vào, nhi tử của nàng có cái gì đức hạnh gì nàng tự nhiên biết rõ, Đỗ Vân Khê này giống y nương hắn lớn lên vẻ ngoài lại yêu mị như vậy, cả nam lẫn nữ không kỵ mà mộng tưởng cũng không ngoài ý muốn.

    Chỉ là Phó Thiên Tứ nếu thật sự đem Cố Bạch làm cái gì kia liền cứ vậy thôi, nhưng hôm nay gặp tao ương lại chính là con trai nàng, nghĩ đến cảnh tượng thảm không nỡ nhìn kia, nàng liền giận đến khóc cũng khóc không được.

    "Gọi người? Lúc ấy trong trà lâu nhiều người như vậy, gọi lên sự tình bực này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải làm Phó gia trở thành chê cười sao? Lại nói Vân Khê nhảy từ cửa sổ xuống, chân bị thương, kêu cả nửa ngày cũng không có người tới cứu.."

    Cố Bạch một bên xấu hổ và giận dữ, một bên chỉ vào cái chân tự mình bẻ trật khớp, tiếp tục nói:

    "Tam phu nhân, ngài nói nhị thiếu gia có loại tâm tư hoang đường bậc này, Vân Khê còn dám ngốc ở lại trong phòng mà gọi người sao? Còn về nhị thiếu gia làm sao đi sang phòng người khác, Vân Khê như thế nào biết được?"

    "Nhưng thật ra Phúc Quý có phải hay không vẫn luôn ở ngoài cửa trông thì ai mà biết? Ta ngã xuống lâu như thế tại sao mãi mà không thấy người? Còn gọi nhiều người như vậy nơi nơi ồn ào, nếu là làm chuyện hôm nay truyền ra ngoài, đừng nói nhị công tử muốn làm người, Vân Khê cũng chỗ nào còn có mặt mũi tham gia khoa khảo lần này.."

    Nói xong, Cố Bạch cho Đỗ Hải Đường bên cạnh một ánh mắt, nháy mắt Đỗ Hải Đường lập tức hiểu mà đệm lời:

    "Đúng vậy lão gia, ngươi nhìn Vân Khê nhà ta ngã đến thương chân như thế, nó còn có thể làm cái gì a, nhưng thật ra Vân Khê nói như thế nào cũng là cái tú tài lang, lần này khoa khảo chính là chọn ra Trạng Nguyên lang, chuyện như vậy nếu truyền ra, nó còn có mặt mũi nào làm lão gia người ta đâu, nhị thiếu gia sao lại có tâm tư hoang đường như vậy, Phúc Quý cũng vậy, Vân Khê nhà ta té đến thương chân kêu hắn nửa ngày hắn cũng không tới cứu, này có thể hay không muốn phế a, ô ô.."

    Đỗ Hải Đường một bên nói một bên bò đến trên người Phó lão gia, nàng xuất thân phong trần, am hiểu nhất là làm như thế nào nắm chắc nam nhân, mấy năm nay tuy không con nối dõi, tuổi cũng lớn, nhưng vẫn như cũ vẫn còn phong vận, giờ phút này hoa lê đái vũ mà thút thít, trong lúc nhất thời thế nhưng làm Phó lão gia không thốt nên lời, mặt lộ vẻ mềm lòng.

    Bên cạnh tam di nương thấy vậy, càng là tức giận vô cùng, nhịn không được chỉ vào Cố Bạch rống giận:

    "Lão gia, Thiên Tứ ngoan ngoãn như vậy, chuyện hôm nay khẳng định là hồ ly tinh này cố tình câu dẫn! Ngươi nhìn hắn xem, một nam tử lại có dáng vẻ như vậy, còn không phải là bộ dáng câu dẫn trời sinh sao!"

    Cùng với lời tam di nương nói ra, mọi người cùng đem ánh mắt nhìn vào gương mặt có thể làm điên đảo chúng sinh kia của Cố Bạch, ngay cả Phó lão gia cũng nhìn chằm chằm, mắt lộ ra vẻ kinh diễm.

    Vừa rồi chỉ lo sinh khí, hơn nữa bóng đêm tối tăm, không ai cẩn thận nhìn mặt Cố Bạch, giờ phút này thiếu niên tinh mắt quỳnh mũi, môi hồng răng trắng, trên mặt còn một mạt hồng do xấu hổ và giận dữ, quả nhiên là mỹ nhân diễm lệ vô song!

    Trong lúc nhất thời, trong phòng tất cả đều an tĩnh xuống, thẳng đến khi ở cửa vang lên một thanh âm của nam nhân, mọi người mới phục hồi tinh thần.

    "Phát sinh chuyện gì?"

    Thanh âm này như gió, réo rắt mà trầm lặng, người tới chắn hẳn là một vị tuyệt thế quân tử.

    Cố Bạch thân thể run lên một chút, sau đó cảm giác được cảm xúc vỡ toang mà kích động của nguyên chủ, không chút nghĩ ngợi liền đột nhiên đứng lên, xấu hổ và giận dữ nói "Các ngươi nhục nhã ta như vậy, ta nào còn mặt mũi mà gặp người!"

    Nói xong, liền kéo một chân nữa què, xoay người tựa hồ muốn lao vào cây cột bên cạnh tìm chết, kỳ thật là đã tính tốt góc độ, trực tiếp đụng vào người phía sau vừa đi vào.

    Sau đó, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt phiếm chút ướt át.

    Ánh mắt xanh thẳm, thủy quang dao động, ánh mắt thanh triệt tựa như mặt hồ liễm diễm lộng lẫy dương quang, đẹp đến rung động lòng người.

    "Liên Chỉ.."

    Phó Quân Lê đỡ thiếu niên trước mặt, trong mắt có cái gì chợt lóe qua, miệng lưỡi khẽ nhúc nhích, nhẹ nỉ non ra một cái tên.
     
    BăngThuLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng chín 2023
  2. Ngọc Quỳnh

    Bài viết:
    3
    Chương 30: CỔ ĐAI NGƯƠC CHÍNH VĂN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở Đại Sở, người có thể có được đôi mắt lam thủy cũng không nhiều, trong vạn người cũng chưa chắc có một.

    Giờ phút này chẳng sợ dung mạo Cố Bạch cùng người trong lòng Phó Quân Lê kỳ thật cũng không giống nhau, lại cũng không thể ngăn cản làm hắn bởi vì đôi song mâu đặc biệt này mà nhớ tới người nọ từ nhiều năm trước kia.

    Vốn dĩ sắc mặt Phó Quân Lê bởi vì nửa đêm trở về trong phủ lại náo nhiệt hỗn độn mà không vui, cơ hồ vừa nhìn đến Cố Bạch, trong nháy mắt lại trở nên nhu hòa xuống.

    Hắn ôn nhu đem Cố Bạch nâng dậy tới che chở, mới quay đầu khôi phục dáng vẻ lạnh băng hướng Phó lão gia nói.

    "Cha, trong phủ đây là phát sinh chuyện gì, khuya khoắt như thế còn ồn ào?"

    Tuy kêu cha, nhưng ngữ khí cũng chẳng có bất luận chút tôn kính nào, nói là dò hỏi, không bằng nói là đang trách tội, có thể thấy được ở Phó gia giờ phút này, là ai nói mới tính, hơn nữa Phó Quân Lê căn bản còn chẳng thèm để cha hắn vào mắt.

    Sự thật cũng đích xác như thế, Phó Quân Lê tính cách vốn là lạnh lùng vô tình, nương hắn còn là do Phó lão gia làm tức chết, hắn nếu có thể đối Phó lão gia vẻ mặt ôn hòa mới là việc lạ đâu.

    Phó lão gia vốn dĩ vô năng, hiện giờ Phó gia có thể tiếp tục phú quý như thế, tất cả đều dựa vào Phó Quân Lê, lão lau một phen mồ hôi trán, ngay cả nói cũng không dám cùng nhi tử nói, chỉ có thể hướng tam di nương ra hiệu đang đứng một bên bên làm nàng tiếp lời.

    Cố Bạch thấy thế, cũng chạy nhanh vứt ánh mắt cho Đỗ Hải Đường, Đỗ Hải Đường lập tức ăn ý, nhanh chóng đoạt lời trước khi tam di nương kịp mở miệng.

    "Đại công tử, ngài cứu cứu Vân Khê nhà ta đi, cầu ngài cho cô chất chúng ta làm chủ!"

    "Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"

    Phó Quân Lê mấy năm nay tuy chưa thấy qua Cố Bạch, nhưng cái tên Vân Khê này hắn thật ra có nghe qua, là hài tử Thất di nương cùng mang vào cửa, chính là thiếu niên có đôi mắt giống Liên Chỉ đang trong lòng ngực hắn đây sao? Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu nhìn về phía Cố Bạch, thấy trên mặt thiếu niên là xấu hổ và giận dữ, trong đôi mắt xanh thẳm là một mảnh đỏ bừng phiếm lệ quang, dáng vẻ làm người thương tiếc, tức khắc nhíu mày.

    "Đại công tử, tuy nói việc xấu trong nhà không nên nói ra, nhưng ngài là Phó gia đương gia, sự tình trong nhà hẳn là do ngài làm chủ, hôm nay nhị thiếu gia mời Vân Khê nhà ta đi Lệ Hoa Uyển uống rượu giao hữu, vốn là một chuyện tốt, nhưng ai biết nhị thiếu gia còn đối với Vân Khê tồn tại loại tâm tư Long Dương chi hảo kia, Vân Khê không chấp nhận được, liền nhảy cửa sổ xuống đến thương cả chân, nhị thiếu gia bản thân cùng những người khác làm chuyện xấu xa kia dẫn đến bị thương, giờ phút này lại cứ muốn trách tội Vân Khê, ô ô, cầu Đại công tử làm chủ, Vân Khê lần này sắp phải khoa khảo, hiện tại chân đã như thế, phải làm sao bây giờ a, còn có chuyện này truyền ra ngoài, nó như thế nào còn dám gặp người.."

    Đỗ Hải Đường một bên khóc một bên khí đều không gấp chút nào đã nói xong, tận hết sức lực cáo trạng, dù sao tam di nương đều đã đắc tội, cũng không kém thêm điểm này.

    "Ngươi tiện nhân nói bậy! Rõ ràng là nó câu dẫn con ta!"

    Tam di nương vội la lên, nhưng đại công tử cũng không phải là Phó lão gia, Phó lão gia vốn giữ gìn nhi tử, Phó Quân Lê nhưng lại chán ghét con trai nàng thật sự.

    Quả nhiên, Phó Quân Lê nghe xong, sắc mặt lập tức lạnh xuống, Cố Bạch tuỳ thời ngẩng đầu, ánh mắt xanh thẳm lộ ra thần sắc nhục nhã bi phẫn.

    Phó Quân Lê trong lòng một đốn, đem hắn hướng trên người mình kéo lại gần, sau đó ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tam di nương, lạnh lùng nói.

    "Nhị đệ mấy năm gần đây càng lúc càng càn quấy, thôn trang đông thành vừa vặn thiếu người xử lý, ngày mai liền để nhị đệ đi học tập một chút xử lý chuyện gia tộc đi, chuyện hôm nay cứ như vậy!"

    Đối với người tương tự với Liên Chỉ, hắn tổng có thể khoan dung giữ gìn vài phần.

    Nói xong, hắn liền bế Cố Bạch lên rồi phất tay áo bỏ đi, chỉ dư lại tam di nương vẻ mặt kinh hoảng tại chỗ đột nhiên lớn tiếng gào khóc.

    Thôn trang Đông thành chính là một nơi dã lĩnh hoang sơn, nếu nhi tử mà đi sợ là cả đời này cũng khó có cơ hội trở lại, không có nhi tử, mẫu thân như nàng ngày sau ai chống lưng cho đây?

    Bên này, Phó Quân Lê đem Cố Bạch mang đi, không có đem cậu về nơi cậu ở, mà là mang về phòng của chính mình, lại kêu đại phu tới giúp cậu xem chân bị thương.

    Phó Quân Lê người này mặt ngoài là quân tử, là tuyệt thế công tử, nhưng kỳ thật căn bản là kiểu người không nói lý nhất, làm việc gì hoàn toàn là dựa vào yêu thích của bản thân, như trong cốt truyện, hắn dễ dàng móc hai mắt của nguyên chủ xuống liền có thể nhìn ra hắn là cỡ nào quỷ súc.

    Phó phủ hiện tại lại là hắn làm chủ, hắn phân phó cái gì không ai dám cãi lời, hắn làm việc gì lại càng không ai dám ngăn, Cố Bạch tự nhiên ngoan ngoãn để hắn ôm về.

    Chờ đại phu xem xong đem chân nắn lại cùng băng bó, Cố Bạch mới cúi đầu, nhỏ giọng cảm kích "Đa tạ đại công tử hiểu lý lẽ.."

    "Không cần nói cảm ơn, nhị đệ hành vi phóng đãng, đúng là cần dạy dỗ một phen.."

    Phó Quân Lê thần sắc nhu hòa nói.

    Thấy Cố Bạch cúi đầu làm hắn không thấy được cặp song mâu, khiến người quen thuộc lại hoài niệm kia, tức khắc lại nhíu mày, duỗi tay đem thiếu niên nâng lên, đến khi lại lần nữa nhìn đến ánh mắt lam thủy, trên mặt mới lộ ra ôn nhu tươi cười, tiếp tục nói.

    "Ngươi vì sao nói chuyện không nhìn ta?"

    Cố Bạch cố nén dục vọng muốn rời đi, nói nhỏ "Khi mới vừa vào phủ, quản gia có nói, vào phủ quy củ thứ nhất đó là không thể ngẩng đầu nhìn đại công tử.."

    Phó Quân Lê một đốn, nhớ tới đây là chính mình định chế, trong lúc nhất thời lại có chút ảo não, hắn hôm nay mới phát hiện ra, thiếu niên lun cụp mắt nói chuyện, nguyên là bởi vì quy củ này.

    "Điều này chỉ đối với người khác áp dụng, ngươi về sau liền có thể không cần tuân thủ, khi nói chuyện cần phải ngẩng đầu nhìn ta.."

    Hắn nghiêm túc mà cường ngạnh đưa ra yêu cầu cho Cố Bạch

    Cố Bạch rất phối hợp, ngay lập tức ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn, nghe lời gật đầu.

    Dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy làm Phó Quân Lê thập phần yêu thích, lập tức liền cúi đầu đối với đôi mắt Cố Bạch hôn hôn một chút, khen "Đôi mắt của ngươi thật xinh đẹp.."

    "..."

    Cố Bạch không nói chuyện, ánh mắt lộ ra kinh hoảng cùng không biết làm sao, giống như bé thỏ nhỏ ngoan ngoãn, làm Phó Quân Lê trong lòng mềm nhũn.

    Thiếu niên trước mắt ngoan ngoãn làm hắn nhớ tới nhiều năm trước khi mới gặp người nọ, khi đó thiếu niên kia cũng là lộ ra bộ dáng kinh hoảng cùng không biết làm sao như vậy, đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp đến thế, lại hấp dẫn người vô cùng.

    Hắn nhịn không được đem bóng người trong đầu cùng Cố Bạch trước mặt trọng điệp lên nhau, bởi vì dựa vào gần, bỗng ngửi được trên người Cố Bạch một cổ khí vị của hoa lan huân hương, không khỏi dò hỏi.

    "Trên người của ngươi huân chính là lan hương? Ngươi thích hoa lan?"

    Cố Bạch khóe môi gợi lên, cười nhạt gật đầu "Ân."

    "Vì sao thích hoa lan?" Phó Quân Lê trong lòng sở động.

    Bởi vì ngươi thích đó nha, bởi vì hoa lan bị ngươi gửi một loại tình cảm u phương lại cao khiết a, còn vì trong lòng ngươi, đóa bạch liên hoa kia chính là đóa hoa lan cao khiết này a, gia đây muốn tiếp cận ngươi không thích cũng phải thích đó nha!

    Cố Bạch thầm nghĩ trong lòng, trên mặt lại đạm cười "Thu lan hề thanh thanh, lá xanh hề tím hành, mãn đường hề mỹ nhân, hoa lan như vậy có thể nào không thích đâu.."

    Dứt lời, Phó Quân Lê chỉ cảm thấy trước mắt một trận mơ hồ, tựa như thấy được người mình tâm niệm đã lâu, đột nhiên duỗi tay đem Cố Bạch ôm đến trong lòng ngực, cằm chống trên cái trán Cố Bạch nỉ non.

    "Liên Chỉ Liên Chỉ, ta rốt cuộc tìm được ngươi.."

    Cố Bạch không nói chuyện, nhưng bàn tay giấu trong áo lại bất động thanh sắc mà siết chặt, khó khăn lắm mới miễn cưỡng khống chế được cảm xúc thống khổ cùng oán khí của nguyên chủ bỗng nhảy lên trong lồng ngực..

    Kế tiếp, Cố Bạch liền ở nơi ở của Phó Quân Lê dưỡng chân bị thương, vốn luôn luôn rất ít trở về nhà, nay Phó Quân Lê lại bắt đầu mỗi ngày đều hướng trong phủ mà chạy.

    Bất quá giống buổi tối ngày đó, chuyện cảm xúc mất khống như vậy nhưng thật ra không có lại xảy ra nữa, bởi vì trừ bỏ đôi mắt, dung mạo nguyên chủ kỳ thật cùng Liên Chỉ cũng không giống nhau, sẽ không dễ dàng lẫn lộn nữa.

    Chỉ là sắc mặt Phó Quân Lê dù đang lạnh băng, chỉ cần xem đến đôi mắt Cố Bạch thì lại liền nhu hòa xuống, ánh mắt phảng phất như xuyên qua đôi mắt Cố Bạch tìm kiếm một bóng dáng khác vậy, thực hiển nhiên, đối phương đã bắt đầu đem cậu coi như thế thân của Liên Chỉ.

    Cố Bạch tuy tính toán cố ý bắt chước Dung Liên Chỉ để tiếp cận Phó Quân Lê, nhưng cũng không nghĩ vẫn luôn bắt chước hoài, này chỉ là một phương pháp để cậu tiếp cận mà thôi, nếu vẫn luôn bắt chước, sợ là cảm tình Phó Quân Lê đối với Liên Chỉ sẽ càng ngày càng sâu, chuyên này tất nhiên bất lợi với nhiệm vụ của cậu.

    Cho nên, ở những lần tiếp xúc sau này, bản thân yêu cầu phải dần lô ra những đặc điểm chỉ thuộc về Đỗ Vân Khê, bí mật mà đăt trong lòng Phó Quân Lê gieo một hạt giống mới.

    Sau đó lại nghĩ cách làm cho hạt giống này nẩy mầm sinh trưởng thành đại thụ che trời, che dấu đi quang mang của Liên Chỉ..

    Hôm nay, Phó Quân Lê rãnh rỗi ở phủ không đi ra ngoài, ánh nắng tươi sáng, hắn cho người đem ra cây đàn cổ, u nhã đen huyền, ánh mắt lai nhìn chằm chằm vườn hoa lan nhớ về thời xưa cũ.

    Cố Bạch ngồi ở trên ghế đá, hai tay chống cằm, ánh mắt thanh đạm nhìn chằm chằm hắn.

    "Biết đánh đàn sao?" Cảm giác được ánh mắt Cố Bạch, Phó Quân Lê quay đầu lại cười hỏi.

    "Không.." Cố Bạch thành thật lắc đầu, cậu sẽ làm rất nhiều thứ, nhưng sẽ không đánh đàn.

    "Kia muốn học sao? Ta dạy cho ngươi."

    Mặc dù thiếu niên trước mặt cùng Liên Chỉ lớn lên một chút đều không giống, nhưng cặp mắt kia lại luôn có thể làm hắn phút chốc mềm lòng đến rối tinh rối mù, hắn tưởng tượng đã từng giống nhau, cùng người nọ cùng nhau đánh đàn.

    Đáng tiếc Cố Bạch lắc đầu cự tuyệt "Không nghĩ học.."

    "Vì sao?"

    Sắc mặt Phó Quân Lê cơ hồ trong nháy mắt lạnh xuống, hắn đối với Cố Bạch mà nói, dáng vẻ ôn hòa của hắn đều là dựa vào Cố Bach cùng Liên Chỉ có chỗ tương tự mà thôi.

    Cố Bạch liếc mắt một cái liền xem thấu cảm xúc của hắn, trong lòng lắc đầu thầm than.

    Đừng nói cậu vốn không thích đàn cổ, chính là trong cốt truyện, bởi vì nguyên chủ vô tình chạm vào một chút đàn cổ thuộc về Liên Chỉ kia mà bị Phó Quân Lê nhổ đi mười cái móng tay làm khiển trách, lưu lại bóng ma khiến cho cậu vô pháp khống chế thân thể này học cầm nha.

    Nghĩ nghĩ, cậu từ bên hông rút ra một cây tiêu bằng ngọc phỉ thúy, hướng Phó Quân Lê lắc lắc, Khuôn măt xinh đẹp lộ ra nụ cười xán lạn.

    "Tiếng đàn tuy mỹ, nhưng ta cảm thấy tiếng tiêu càng thú vị, ta sẽ thổi ngọc tiêu, Quân Lê ca ca có nguyện cùng Vân Khê cầm tiêu hợp tấu?"

    Không sai, chính là Quân Lê ca ca nương pháo như vậy mà kêu, ai bảo đây là bạch liên hoa xưng hô với Phó Quân Lê đâu, cố tình người này còn thích một bộ như này.

    Trong nháy mắt, không vui vừa rồi dưới lời đề nghị của thiếu niên mà tan biến.

    Phó Quân Lê tuy có chút tiếc nuối không thể cùng Cố Bạch đánh đàn, bởi vì trong dĩ vãng, hắn cùng Liên Chỉ ở bên nhau, việc thích nhất chính là hòa cầm, nhưng xưng hô của Cố Bạch lại làm nội tâm hắn thỏa mãn, hắn miễn cưỡng có thể, gật đầu chấp nhận, đồng ý với thỉnh cầu hợp tấu.

    "Vậy ta đây bắt đầu trước nhé.."

    Cố Bạch cười, sau đó đặt ngọc tiêu lên môi nhẹ thổi.

    Ngoài dự kiến của Phó Quân Lê, Cố Bạch cũng không chọn làn điệu thanh nhã thong thả, mà là chọn một nhạc khúc tấu lên thập phần vui sướng, giống như nước suối leng ka leng keng rung động vui vẻ.

    Cố Bạch sở dĩ sẽ lựa chọn như vậy, tự nhiên là vì cố gắng mà biểu hiện những đặc điểm của Đỗ Vân Khê a, Phó Quân Lê yêu Liên Chỉ đàn những nhạc khúc u nhã trữ tình, cậu tất nhiên phải lựa chọn những tiết tấu tương phản.

    Một bên tương tự một tiếng Quân Lê ca ca xưng hô, nhưng một bên lại không giống nhau nhạc khúc ngọc tiêu làn điệu, này đó làm Phó Quân Lê mâu thuẫn cùng xung đột, tương tự rồi lại không phải, một khi loại xung đột này tích lũy đến một trình độ nhất định, Phó Quân Lê tuyệt đối không có khả năng lại đem cậu coi thành thế thân của Liên Chỉ nữa, bởi vì đây là hai người hoàn toàn không giống nhau.

    Phó Quân Lê có chút sững sờ, trong lúc nhất thời không tiếp nhận được, Cố Bạch cũng mặc kệ hắn, tiếp tục thổi, cậu sẽ thổi ngọc tiêu, cũng thích ngọc tiêu, bởi vì đây là ở một thế giới Tần Thí Thiên dạy cậu.

    Tần Thí Thiên cùng Nhiếp Kình Thương ở kiếp đầu tiên giống nhau, bọn họ đều thích tiết tấu vui sướng, kiếp đầu tiên Nhiếp Kình Thương dạy dương cầm, kiếp thứ hai Tần Thí Thiên dạy thổi tiêu, không biết lần này Cơ Trường Dận có hay không cũng thích âm nhạc vui sướng như vậy, khẳng định là đúng rồi, bởi vì bọn họ đều là cùng một người đâu.

    Nghĩ như vậy, Cố Bạch trong lòng dâng lên một cổ cảm giác sung sướng, dẫn đến tiếng tiêu thổi ra đều bị tâm tình của cậu cảm nhiễm càng thêm vui sướng, dễ nghe vô cùng.

    Cậu híp mắt thích thú, loại xúc cảm vui sướng này sẽ cảm nhiễm đến người chung quanh, Phó Quân Lê cũng vậy, hắn đã thật lâu không có cảm giác vui sướng nhẹ nhàng như vậy.

    Kỳ thật, so với đàn cổ, hắn càng thêm thích tiếng tiêu, chỉ là Liên Chỉ thích cầm, hắn liền cũng thích cầm.

    Cho đến khi tiếng tiêu của Cố Bạch dừng lại, khi Cố Bạch mở to mắt dùng song mâu xanh thẳm nhìn về phía hắn, trong lòng Phó Quân dâng lên nổi mềm mại cùng thương tiếc không nói nên lời.

    Ngau khi hắn tựa hồ lại muốn đem hai người trùng điệp lên nhau, Cố Bạch đã đi tới, lướt lên vài cái trên chiếc huyền cầm, sau đó đem ngọc tiêu trên tay đưa cho hắn, nghiêng nghiêng đầu nhỏ, mi mắt cong cong, cười đến là sáng lạn.

    "Quân Lê ca ca, khoa khảo sắp tới, Vân Khê hôm nay còn chưa đọc sách, liền không thể cùng ngươi tán gẫu nữa, ngươi trước tấu nhạc ngắm hoa chơi đùa nha, Vân Khê phải đi đọc sách rồi a.."

    Nói xong, Cố Bạch xoay người liền đi, lưu lại một tia thanh hương mềm mại.

    Chóp mũi Phó Quân Lê ngửi được, không khỏi nhíu mày, trên người thiếu niên hôm nay thế nhưng không phải hương lan hắn quen thuộc, trừ bỏ đôi mắt xanh thẳm kia, cậu cùng Liên Chỉ không một chỗ tương đồng.

    Nhận ra được điều này, làm sắc mặt Phó Quân Lê lạnh xuống, sau một lúc lâu, nhìn ngọc tiêu trên tay, nhớ tới cảm giác vui sướng vừa rồi, rồi lại không khỏi khiến hắn nhu hòa lại, tiêu của hắn cũng phủ đầy bụi đã lâu..
     
    BăngThuLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2024
  3. Ngọc Quỳnh

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 31: CỔ ĐẠI NGƯỢC CHÍNH VĂN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Quân Lê phát hiện thiếu niên cùng người trong lòng thật sự có khác biệt rất lớn, trừ bỏ cặp mắt có màu sắc giống nhau, hai người hoàn toàn không có một chút tương đồng.

    Trong cái nhìn của hắn, Liên Chỉ phảng phất như hoa lan u nhã lại cao khiết, y yêu thích bạch y, yêu thích nhạc khúc mềm mai thong thả, yêu thích hoa lan, tính cách vừa ngạo khí lại vừa đáng yêu, là công tử phong thái phong hoa khuynh thế xuất trần rồi lại mang theo thân cận của phàm trần.

    Mà thiếu niên Vân Khê này, cậu cũng hay xuyên bạch y, nhưng cậu lại thích tiết tấu vui sướng rộn ràng, vui thích hoa lan nhưng không yêu hoa lan, tính cách đáng yêu rồi lại không giống với Liên Chỉ đầy ngạo khí, mỗi người đều mang khuynh hướng độc lập riêng biệt.

    Ngay cả đôi song mâu kia nữa, tuy cùng giống với Liên Chỉ một màu xanh thẵm, nhìn như giống nhưng rồi lại không giống, Liên Chỉ là cao khiết, cậu lại là thuần tịnh, thuần tịnh đến nỗi có thể kéo ra linh mỗi người.

    Mỗi khi cậu như người nọ mà kêu hắn ' Quân Lê ca ca ' dù là gọi giống nhau như vậy, nhưng vẫn mang theo một cảm giác không khác biệt, dáng vẻ thiếu niên không có lúc nào là không mang theo loai tinh thần phấn chấn bồng bột, gọi đến hắn liền cảm thấy thư thái cùng vui vẻ.

    Khoa khảo ba năm một lần sắp tới, không khí ở khắp nơi trên Đại Sở thập phần náo nhiệt, quận thành cách hoàng đô kinh thành không xa, cộng thêm quận thành nổi tiếng là bách hoa thành, bởi vậy mỗi dịp gần khảo thí, quận thành đều sẽ cử hành một hội ngắm hoa thêm phần náo nhiệt.

    Đến lúc đó, những tài tử thư sinh nổi tiếng đều sẽ tới tham dự, còn sẽ ở trong yến hội thi đấu thơ phú, người thắng cuộc không chỉ có thể vang danh thiên hạ, còn có thể kéo thêm chút tài khí cho mình.

    Giải thưởng của yến hội có khi là tiền bạc, có khi là bảng chữ mẫu khó có được của danh họa, nghe nói lần này, Hộ Bộ Thượng Thư có ý trong hội ngắm hoa này chọn lựa một vị hôn phu cho nữ nhi của mình.

    Chi nữ của Hộ Bộ Thượng Thư, mọi người đều đã từng nghe qua, đây chính là vị tài nữ như hoa như ngọc, lại tài hoa hơn người đâu, bởi vậy lần hoa yến này so với những yến hội cùng diễn ra càng thêm náo nhiệt.

    Yến hội náo nhiệt như vậy Phó Quân Lê cũng sẽ tham gia, hắn tất nhiên không phải hướng về chi nữ của nhà thượng thư, mà là tài tử đến hấp dẫn nhân khí được mời làm khách.

    Nếu Phó Quân Lê muốn đi, Cố Bạch tự nhiên cũng muốn đi theo, cậu phải thừa dịp đóa bạch liên hoa kia chưa xuất hiện, tranh thủ sớm đem người nắm trong lòng bàn tay chính mình mới tốt, nếu không bạch liên hoa vừa xuất hiện, phần thắng của cậu sợ là phải giảm bớt không ít a.

    Cố Bạch thay đổi một thân bạch sam, cầm trên tay một cây quạt xếp giả ngầu, một bên trong lòng phun tào văn nhân tụ hội thật phiền toái, một bên ngồi bên người Phó Quân Lê cùng tham gia ngắm hoa yến.

    Trước khi yến hội thi đấu phú từ chính thức bắt đầu, các tài tử may mắn đến sớm tìm được chỗ ngồi liền cùng nhau chào hỏi nghiên cứu văn chương.

    Mà người nào không có chỗ ngồi cũng chỉ có thể đứng ở chung quanh xem náo nhiệt, rốt cuộc nơi tổ chức yến hội cũng không quá lớn, mà tài tử tới tham gia lại có hơn một ngàn người đâu.

    Nếu người nào tới cũng đều tới thi đấu, vậy yến hội phải tổ chức đến sáng ngày mai cũng chưa xong mất, bởi vậy mỗi lần ngắm hoa yến, tài tử chân chính thi đấu cũng là ngàn dặm chọn một mười mà thôi.

    Cố Bạch không phải là người tham gia đấu thơ, nhưng dính ánh sáng của quận thành đệ nhất tài tử Phó Quân Lê, cậu cũng có một chỗ ngồi.

    Bất quá xung quanh cũng không ai cùng cậu chào hỏi, dù thấy dung mạo cậu xuất sắc muốn qua bắt chuyện rồi lại cố kỵ sắc mặt Phó Quân Lê, trong lúc nhất thời thế nhưng không người nào nói chuyện cùng cậu.

    Nếu không ai đến gần mình, Cố Bạch cũng chỉ có thể ngồi tại chỗ nhàm chán mà ngáp dài, đôi mắt xinh đẹp thấm ra hai giọt nước, treo trên làn mi dài rậm. Cậu một tay chống quai hàm, một tay cầm chén trà uống, khói trắng bốc lên mờ mịt, làm ngũ quan có chút mơ hồ, khiến thiếu niên xinh đẹp lại tinh xảo có loại phong tình động lòng người, dẫn tới chung quanh không ít người âm thầm đem ánh mắt ngắm nhìn..

    Phó Quân Lê ở bên cạnh, mặt ngoài như cùng người khác nói chuyện, thực tế vẫn luôn đem chú ý đặt trên người Cố Bạch, chú ý tới bộ dáng của cậu, ánh mắt hơi hơi biến động.

    Liên Chỉ trong lòng hắn chưa bao giờ có dáng vẻ lười biếng cùng không màng lễ nghi như vậy, hắn tuy không đem lễ giáo để ở trong lòng, nhưng biểu hiện ngày thường lại tuân thủ nghiêm ngặt quân tử chi đạo, nếu có người ở trước mặt hắn lễ nghi không tốt, hắn chắc chắn nhíu mày tâm sinh chán ghét.

    Nhưng giờ phút này tư thái lười biếng của Cố Bạch không chỉ không làm hắn sinh ra chán ghét, ngược lại nhìn đối phương một bộ dáng mờ mịt chỉ cảm thấy thiếu niên lý ra nên như thế, tính tình đáng yêu đến không kềm chế được.

    "Thực nhàm chán sao?" Hắn nhịn không được thấp giọng dò hỏi.

    "Đúng nha, ngươi nhìn ta này, trà đều uống đến hai ly rồi, nghe nói yến hội đến giờ Hợi mới bắt đầu, hiện tại mới giờ Dậu đâu.."

    Cố Bạch gật gật đầu, cầm lấy chén trà lắc lắc, môi hơi trễ xuống, tựa như ủy khuất mà làm nũng, ánh mắt thanh triệt quang mang chớp động.

    Phó Quân Lê bị dáng vẻ này của cậu câu hồn đoạt phách đến giật mình, hô hấp ngừng vài giây, mới giơ tay sờ sờ đầu cậu, ôn thanh nói.

    "Một khi đã như vậy, chúng ta chơi chút trò chơi như thế nào?"

    "Trò chơi gì nha?"

    Thiếu niên ánh mắt sáng lên, tựa như dương quang lóa mắt, sáng lạn vô cùng.

    Phó Quân Lê hô hấp lại lần nữa mất nhịp, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Bạch thật lâu, mới ôn nhu cười ý bảo cậu chờ một lát, sau đó đứng lên, hướng tài tử đứng phía dưới nói.

    "Ngày tốt cảnh đẹp như hôm nay, các vị không ngại cùng nhau chơi một trò chơi chứ, đã là ngắm hoa yến, không bằng dùng" miên lệnh "như thế nào? Hôm nay liền lấy bách hoa làm đề.."

    Miên lệnh, chính là trò chơi trợ hứng trong lúc uống rượu nhất, lệnh này là nhã lệnh, tương đối cao nhã, người không có cơ sở thơ từ căn bản không chuyển tiếp được, cho nên loại lệnh này là kiểu chơi văn từ mà nhóm văn nhân mặc khách thích nhất.

    Trò chơi văn nhã bậc này chính là vô cùng thích hợp với không khí hội ngắm hoa hôm na, lại là đệ nhất tài tử quận thành Phó Quân Lê nói ra làm mọi người càng thêm sôi nổi phụ họa.

    Cố Bạch cũng theo người mà lộ vẻ hứng thú cực kỳ, kỳ thật nội tâm lại đang phun tào, làm một tên văn nhân hờ, cậu thật sự không thể nào thích loại loại trò chơi nhức não này a..

    Bất quá mắt thấy mọi người cùng với đại BOSS đều hứng thú như thế, cậu cũng không làm gì kỳ quái được, chỉ phải căng da đầu bồi nhóm nho sinh này thôi a.

    Một vòng truyền xuống cũng đã đến chỗ mình, Cố Bạch thở ra một hơi, nâng chung trà lên nhấp một ngụm rồi mở miệng.

    "Chim én không về xuân sự vãn, một đinh mưa bụi hạnh hoa hàn."

    Dứt lời, nhẹ giương mắt, Cố Bạch đạo văn không hề áp lực, mọi người trước mắt lại là cả kinh.

    Phía trước mọi người ngâm đều là tứ thư ngũ kinh, hoặc là thơ cổ được ghi lại, câu này của Cố Bạch chưa có ai ở đây từng nghe qua, thực hiển nhiên, đây là thiếu niên tự mình làm, trong khoảng thời gian ngắn ngủn lại có thể nghĩ ra câu thơ hay như thế, mọi người không rõ nguyên do mà lộ ra thần sắc bội phục.

    Ngay cả Phó Quân Lê vốn mắt cao hơn đầu cũng lộ ra vẻ thưởng thức, Cố Bạch mặt không đổi sắc hướng hắn nhe răng cười "Quân Lê ca ca, tới phiên ngươi rồi.."

    Nụ cười này, như đồng quang lưu chuyển, hình như có tình rồi lại như vô tình, hình như có ý rồi lại như vô ý, sáng lạn đến không thể tưởng tượng nổi, dụ hoặc đến vô pháp chống cự

    Phó Quân Lê hô hấp dừng lại, trong nháy mắt, tâm thần bị nhiễu loạn, nín thở nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt nói không nên lời.

    Sau một lúc lâu, hắn mới phục hồi tinh thần, đầu óc trống rỗng đến nỗi phải nhận thua, bưng lên chén rượu uống cạn.

    Cố Bạch nhìn động tác của hắn, trong lòng vui sướng mĩm cười, xem ra nhiều ngày công lược cũng rất có hiệu quả, cơ mà cách mạng còn chưa thành công, đồng chí còn cần nỗ lực.

    Kế tiếp, mỗi khi đến phiên mình, Cố Bạch đều không hề áp lực, da mặt dày một thước mà đạo thơ ở cả hai thế giới trước cùng với thế giới hiện thực của cậu.

    Gặp được một câu nói tương đồng với thế giới này, mọi người đều khen cậu một câu "học phú ngũ xa", gặp được câu không giống, các tài tử liền kinh diễm tán cậu một câu tài tình nhạy bén, bảy bước thành thơ.

    Đến toàn bộ về sau, xuyên suốt cả trò chơi cơ bản biến thành đất diễn của một mình cậu, Cố Bạch cũng rất mặt dày tâm cũng không chột dạ một chút tận tình mà phô diễn, cũng không phải cậu cần nổi bật, chỉ vì muốn Phó Quân Lê thưởng thức cậu tăng thêm một bậc a.

    Phó Quân Lê là quân tử tài tử, loại người này thích nhất là kiểu người cả hai đều có thể thưởng thức lẫn nhau, cậu càng biểu hiện mình có tài hoa, Phó Quân Lê sẽ càng coi trọng chú ý cậu.

    Một khi Phó Quân Lê ngày càng chú ý cân nhắc đến cậu, như vậy khoảng cách khiến hắn yêu cũng không xa nữa rồi, tình ái của nam nhân, rất nhiều thời điểm đều là bắt đầu từ thưởng thức rồi biến chất.

    Còn về sau nếu Phó Quân Lê phát hiện trong bụng cậu căn bản không dính chút mực nước nào, Cố Bạch liền không nghĩ đến, khi đó cậu cơ bản đã hoàn thành công lược, cũng có thể đem người đá rồi, Phó Quân Lê là không có loại cơ hội này!

    Nói vậy giống như cậu là kẻ thích đùa bỡn nhân tâm, nhưng cũng không còn cách nào, đối với nơi này, cậu chỉ là khách nhân qua đường, mục đích cậu đi vào từng thế giới là hoàn thành nhiệm vụ, thực hiện được nguyện vọng của từng nguyên chủ.

    Kiếp trước là nhân, kiếp này là quả, kết cục của mỗi đối tượng nhiệm vụ, đều là do nguyên chủ dùng linh hồn trao đổi, cậu.. Chỉ là người ngoài cuộc.

    Đúng vậy, cậu chung quy chỉ là người ngoài cuộc..

    Nghĩ như thế, Cố Bạch nhoẻn miệng cười, bưng lên chén rượu trên bàn rồi ngửa đầu uống cạn.

    Từ thế giới đầu tiên, cậu thế nhưng vẫn luôn suy nghĩ ý nghĩa của việc tồn tại, cho tới nay, cậu vẫn luôn nổ lực tồn tại, cậu vì cái gì muốn nỗ lực tồn tại như vậy đâu, vì cái gì đâu..

    Động tác uống rượu kia tiêu sái nói không nên lời, biểu tình lại mị hoặc vô cùng, người chung quanh xem đến là ngẩn ngơ.

    Trừ bỏ mọi người ở đây, còn có một người ngồi ở lầu các bên cạnh, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xuống, nam nhân cũng nhìn đến thiếu niên, ánh mắt tối tăm không hiểu được.

    Thuộc hạ đứng bên cạnh thấy thần sắc nam nhân, không khỏi vuốt mông ngựa "Chủ tử, vị tiểu công tử này đúng thật là một diệu nhân.."

    "Vẫn là người của cô.."

    Cơ Trường Dận nhìn chằm chằm thiếu niên trong yến hội, cả người đều tản ra tâm tình sáng rọi sung sướng mà cười nhẹ.

    Cũng vào lúc này, Cố Bạch trong sân giống như có sở cảm, nghiêng đầu hướng bên này nhìn qua, trong nháy mắt khi phát hiện ra bóng dáng nam nhân, đôi mắt cậu liền phát ra thần sắc kinh hỉ.

    Thấy thế, tươi cười trên mặt Cơ Trường Dận lại lớn hơn nữa, tâm tình càng thêm sung sướng, gọi thị vệ bên người phân phó.

    "Đi xuống đem y tiếp lên đây.."

    "Vâng."

    Thị vệ nhận mệnh chạy nhanh xuống dưới lầu đón người.

    Cố Bạch bên này trong lúc vô cớ thương cảm, nháy mắt liền cảm giác được chung quanh có loại hơi thở quen thuộc, cậu lập tức liền xác định được hơi thở quen thuộc này là ai.

    Tâm tình thương cảm gì đó tức khắc biến thành kích động cùng vui sướng, cơ hồ làm cậu nhịn không được muốn lập tức rời đi tìm người, nhưng rốt cuộc vẫn là nhịn xuống.

    Cùng nam nhân cũng không phải vội nhất thời, nếu nhiệm vụ thất bại, chờ đợi cậu chính là kết cục hôi phi yên diệt, cậu liền không thể cùng nam nhân tiếp nối duyên phận.

    Chờ đợi như thế trong chốc lát, thị vệ Cơ Trường Dận phái xuống rốt cuộc cũng tới.

    "Công tử nhà ta thỉnh Đỗ công tử lên lầu cùng uống trà."

    Thị vệ cũng không cần nhiều lời, trực tiếp lấy ra một khối lệnh bài, ngắn gọn lại sáng tỏ biểu đạt ý đồ đến.

    Chỉ thấy lệnh bài kia được chế tạo toàn thân bằng hoàng kim, thêm một kim long đang hướng lên cao, ở giữa chỉ có đơn giản một chữ ' Cơ ', người ngoài không biết, nhưng người ở đây có chút thân phận tức khắc đều hít một hơi lạnh.

    Phó Quân Lê sắc mặt cũng đổi đổi, do dự một lúc lâu mới dắt tay Cố Bạch chuẩn bị cùng tiến lên lầu, vị chủ tử kia cũng không phải là người thiện lương gì, một mình Vân Khê đi vào dù chỉ hơi vô ý đắc tội liền hậu quả khó lường.

    "Phó công tử, công tử nhà ta nói thỉnh Đỗ công tử.."

    Thị vệ mặt vô biểu tình đem hắn ngăn lại.

    Thấy vậy, Cố Bạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ nơi nam nhân đang ngồi trên lầu cao kia, trong lòng thầm cười, lôi kéo tay áo Phó Quân Lê nhỏ giọng nói.

    "Quân Lê ca ca đừng lo lắng, Vân Khê đi một chút sẽ về, chỉ là uống trà mà thôi, Vân Khê hiểu được lễ nghĩa."

    Nói xong, Cố Bạch liền theo thị vệ rời đi.

    Phó Quân Lê đứng tại chỗ, nhìn thân hình Cố Bạch càng lúc càng xa, mắt lộ ra lo lắng, thiếu niên cùng Liên Chỉ giống nhau, nhìn như hiểu lễ, thực tế tâm tính đơn thuần không biết sự đời, so với Liên Chỉ, thiếu niên còn nhiều thêm vài phần không coi trọng tiểu tiết lễ giáo vô nghĩa.

    Liên Chỉ, Vân Khê, Liên Chỉ, Vân Khê, đầu óc Phó Quân Lê trong lúc nhất thời không ngừng đan xen hai thân ảnh tương tự rồi lại không giống nhau kia..
     
    BăngThuLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2024
  4. Ngọc Quỳnh

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 32: CỔ ĐẠI NGƯỢC CHÍNH VĂN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên này, Cố Bạch đi theo thị vệ rất nhanh liền đến khu lầu các có cảnh sắc ưu nhã.

    "Cơ Trường Dận!"

    Vừa vào phòng, Cố Bạch liền vui sướng lao đến phía nam nhân, đôi tay vòng lấy cổ đối phương, cả người đều muốn dán lên, nếu như đời trước cậu còn chút do dự, vậy lúc này đây cậu đã chẳng còn chút băn khoan, chần chừ nào.

    Mặc kệ đối với người trước mặt là loại tình cảm nào, tóm lại người này có thể đem đến cho cậu cảm giác tim đập thình thịch, đó chính là điều quan trọng nhất, người chủ thần bí kia đã từng nói qua, 3000 thế giới, bọn họ không thể mỗi một lần đều sẽ gặp lại, ai biết được ở lần nhiệm vụ tiếp theo có thể sẽ gặp lại được người này hay không.

    "Vừa nãy thật là nổi bật, sau tối hôm nay, sợ là ngươi phải thành người nổi danh rồi, nhìn không ra nhưng ngươi là công tử đầy bụng kinh luân.."

    Nam nhân kịp thời đỡ lấy cái mông của thiếu niên, hơn nữa còn ở trên cái mông đầy thịt mà vuốt ve mấy cái, còn rất là yêu thích, âm thạnh nói chuyện cũng lây theo mấy phần sung sướng.

    Cố Bạch cười, thả lỏng thân thể dựa vào trên người nam nhân, nói "Ta đây không có đầy bụng kinh luân gì cả, vừa rồi đều là lừa bọn họ thôi, ngươi nhìn ta giống nho sinh văn nhã sao.."

    "Không giống.."

    Cơ Trường Dận nhìn chằm chằm cái tên không chút lễ giáo treo ở trên người mình lắc đầu.

    "Vậy thì đúng rồi, bất quá ta tuy không có đầy bụng tài hoa, nhưng đọc vài câu thơ vẫn là còn được, ngươi muốn nghe không nha?"

    Nói xong, cậu cũng không đợi nam nhân trả lời, liền đọc lên.

    "Nhân đạo nước biển thâm, không để tương tư nửa; nước biển thượng có nhai, tương tư miểu vô bạn. Huề cầm thượng cao lầu, lâu hư nguyệt hoa mãn; đạn tương tư khúc, huyền tràng nhất thời đoạn.

    Ngươi cảm thấy này đầu thơ như thế nào?"

    Đọc xong, Cố Bạch khoe khoang ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân, dáng vẻ mong chờ được khen ngợi.

    Bộ dáng không tiền đồ lại đáng yêu như thế làm Cơ Trường Dận cười nhẹ lên:

    "Thật là thơ hay, nhưng sao lại là thơ này? Còn ai oán như vậy?"

    "Tương tư nha, nhớ ngươi nhớ đến ruột gan đứt từng đoạn, ngươi có nhớ ta không?"

    Cố Bạch chuyên chú nhìn chằm chằm nam nhân, thần thái trong mắt cậu làm mắt Cơ Trường Dận tối sầm lại, hắn phát hiện bản thân đối với đôi mắt này, thật không có một chút sức chống cự nào.

    Lại làm hắn không áp được vui sướng, nhịn không được muốn hôn lên đôi môi ngọt ngào kia mà hấp duẫn.

    Nhưng hắn vẫn phải nhịn xuống, cúi đầu ám ách nói:

    "Vậy ngươi nói cho ta biết, ta là nên nhớ Cố Bạch, hay là nhớ Vân Khê?"

    Một bên nói, một bên bàn tay hắn lại dọc theo xương sống thiếu niên chậm rãi rời xuống, cách quần áo vuốt ve đôi mông mềm mại lại co dãn của thiếu niên, xúc cảm mềm mại quả thực làm người yêu thích đến phát cuồng.

    "Đương nhiên là Cố Bạch.."

    Cố Bạch nâng lên đôi mắt thủy nhuận kiên định nói, mông bị nam nhân vuốt ve trêu chọc làm chân cẳng cậu đều mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào cánh tay đối phương giúp mình đứng vững, nghe thấy hơi thở quen thuộc trên người nam nhân khiến cậu thoải mái cực kỳ.

    Cậu cảm giác hơi thở quen thuộc như vậy giống như đã tưởng niệm cả ngàn vạn năm, vô cùng vô cùng yêu thích cùng chờ mong.

    Đối với việc nam nhân có thể tra ra được tin tức của Đỗ Vân Khê cậu một chút cũng không bất ngờ, ngày đó gặp mặt ở trà lâu, nhìn thấy kiểu cách trang phục của Cơ Trường Dận, cùng với hộ vệ ẩn thân bên người hắn thì có thể nhìn ra được, thân phận đối phương khẳng định không thấp, hơn nữa hôm nay, cậu cũng là dùng họ tên Đỗ Vân Khê để xuất hiện.

    Cười cười, cậu chủ động hôn hôn môi Cơ Trường Dận một cái, tiếp tục nói "Ở cạnh ngươi thì ta là Cố Bạch, ngươi gọi tên này mới tốt.."

    "Nào lại có tên như vậy?" Cơ Trường Dận tiếp tục ôm lấy cậu, vuốt ve nơi nhiều thịt mà mình yêu thích kia.

    "Ta thích mà, ngươi thích tên này sao?"

    Thiếu niên cười đến là tươi đẹp, làm tâm tình hắn thoải mái, Cơ Trường Dận không hề rối rắm, mặc kệ thiếu niên gọi là gì, là ai, cậu chính là của hắn.

    Đem Cố Bạch từ trên người mình thả vào ghế dựa bên cạnh, tùy tay cầm một khối điểm tâm uy đến bên miệng đối phương, tâm tình còn rất tốt mà trêu đùa, khi thiếu niên mở miệng muốn ăn lại rụt tay về. Đợi cho thiếu niên bất mãn trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, bắt lấy hắn tay, há miệng đem cả miếng bánh ăn luôn, còn vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm một chút trên ngón tay hắn, mới làm hầu kết Cơ Trường Dận kích thích nhúc nhích vài cái, giọng nói khàn khàn:

    "Rượu ngon lần trước ngươi nói đâu? Nhưỡng tốt sao?"

    "Còn chưa có, còn phải mấy ngày ủ nữa, chờ ta nhưỡng tốt liền cho ngươi, nhất định so với loại rượu quý kia của ngươi ngon như nhau.. nhanh giúp ta lấy miếng điểm tâm a."

    Cố Bạch một bên nói, một bên không biết sợ liếm môi phân phó.

    Ánh mắt thị vệ Bên cạnh cơ hồ lập tức sắc bén lên, tiểu công tử này thật đúng là lớn gan, vậy mà dám sai sử chủ tử hầu hạ, đây là muốn ăn không muốn đầu sao?

    Cơ Trường Dận thế mà nở nụ cười, hung hăng nhéo mông cậu một chút "Ngươi biết ta là ai sao, dám sai ta hầu hạ ngươi?"

    "Cơ Trường Dận a, ngươi lần trước có nói qua rồi mà.."

    "Vậy ngươi không biết tên này ở Đại Sở có ý nghĩa gì sao?" Cơ Trường Dận nhướng mày.

    Cố Bạch nhìn chằm chằm hắn, tươi cười vẫn chưa giảm đi chút nào: "Không biết, ngươi nói cho ta nghe a.."

    Cậu quả thực không biết, cậu vẫn luôn ngốc tại Phó phủ, trừ bỏ đi trường tư thục hầu như chưa từng đi ra ngoài, cơ mà cậu có biết hoàng thất Đại Sở họ Cơ, chẳng lẽ lần này nam nhân đầu thai vào hoàng thất?

    Như cậu phỏng đoán, Cơ Trường Dận giơ tay chỉ về một phương hướng, chậm rãi nói:

    "Ngươi không phải hỏi ta ở chỗ nào sao? Chậc, bên kia, Đông Cung trong Tử Cấm thành.."

    Ở tại Đông Cung trong hoàng thành, không cần nói cũng biết, nam nhân chính là Thái Tử đương triều!

    Nói xong, Cơ Trường Dận nhìn chăm chú nhìn thiếu niên, tựa hồ muốn từ trên mặt cậu nhìn ra chút gì đó, thân phận Thái Tử, đối người thường mà, ý nghĩa không hề bình thường, hơn nữa dân Đại Sở không ai không biết hắn hỉ nộ vô thường, tính tình cuồng nộ, thiếu niên đến tột cùng sẽ là sợ hãi, hay vẫn là có gì khác đây.

    Thiếu niên đột nhiên xuất hiện, tướng mạo tuyệt sắc, tính cách thảo hỉ, hết thảy hết thảy thật giống như ngọc nhi vì hắn mà đặt làm, lớn lên ở nơi hoàng cung tranh giành đấu đá, hắn không thể không phòng bị, nhưng khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt thiếu niên, trong lòng thế nhưng lại chẳng thể sinh ra nửa điểm đề phòng.

    Ai ngờ thiếu niên sau khi ánh mắt sáng lên, thế nhưng nói "Ngươi là Thái Tử a, vậy ta đây có thể trở thành Thái Tử Phi của ngươi sao?"

    Cơ Trường Dận ước chừng mất vài phút mới đem những lời này tiêu hóa hết, sau đó nhịn không được cất tiếng cười to.

    "Từ xưa đến nay, thiên hạ làm gì có nam tử lại làm Thái Tử Phi chứ?"

    "Trước kia không có, về sau có thể có nha, quy củ tổ tông là người định ra, tự nhiên cũng có thể sửa, ngươi có nguyện ý nạp ta vào cung, làm bạn với ngươi không?"

    Cố Bạch không chút nào để ý, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cơ Trường Dận.

    Đôi mắt kia nóng bỏng đa tình, chuyên chú mà ngóng nhìn chính mình, phảng phất như giữa trời đất này chỉ còn lại cậu cùng hắn, không còn một ai.

    Trong lòng Cơ Trường Dận có loại ảo giác như bị một kích thật mạnh, lại dường như bên tai nổ một tiếng sấm, chấn đến đầu óc hắn trống rỗng đến rung chuyển.

    Hít sâu một hơi, Cơ Trường Dận dùng tự chủ thật lớn mới khắc chế được trái tim đang kinh hoàng của bản thân, bưng lên chén rượu trên bàn muốn uống mong bình phục tâm tình.

    "Ngươi hôm nay uống rượu gì á? Hình như cùng ngày đó không giống nhau, ta nếm nếm chút a.."

    Nhìn dáng vẻ của hắn, Cố Bạch trong lòng cười thầm, gia sống đến mấy trăm năm thành tinh rồi, đối phó với ngươi tình nhân đã hiểu đến tận gốc rể đều không thành vấn đề.

    Sau đó một bên thì nói, một bên lại bắt lấy tay hắn chuyển qua bên miệng mình, đem rượu dư lại uống cạn.

    Rượu mạnh vào miệng, trong phút chốc hai bên má cậu nổi lên một mảnh phấn hồng, hai mắt ngậm sương mờ mịt, sóng mắt lưu chuyển, dường như có thể đem người hút vào thế giới mê ly gợi cảm, yêu nghiệt đến hết thuốc chữa.

    Một màn này làm Cơ Trường Dận cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, thiếu niên thật là lúc nào cũng dụ hoặc hắn, làm trái tim lãnh ngạnh trước nay của hắn như bị nước ấm xối ướt, bắt đầu chậm rãi trở nên mềm mại.

    "Uống ngon?"

    Cơ Trường Dận vén lên sợi tóc rối giữa trán Cố Bạch, đáy mắt toát ra ôn nhu cùng tình yêu đến chính mình cũng không phát hiện.

    Thị vệ bên cạnh thầm kinh hãi, vị tiểu công tử này thật sự là thần nhân mà, thế nhưng có thể khiến chủ tử lộ ra loại cảm xúc thần kỳ như ôn nhu này a!

    Nhiều năm như vậy rồi, bọn họ cũng chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt này của chủ tử đâu, dáng vẻ ôn nhu như vậy thật là hiếm lạ giống như gặp quỷ a!

    "So lần trước uống ngon hơn, nhưng vẫn kém rượu của ta một chút.."

    Cố Bạch híp mắt cười, đem tự tin phát huy đến mức tận cùng.

    Thần thái cùng dáng vẻ như vậy thật là làm Cơ Trường Dận cảm thấy thích không nói nên lời, hắn cũng không biết tại sao, lại có người trong thời gian ngắn như vậy có thể làm chính mình buông bỏ đề phòng, muốn thêm thân cận như vậy.

    "Bẩm công tử, Phó gia đại công tử quận thành cầu kiến!"

    Đúng lúc này, cửa bị gõ vang, thị vệ bên ngoài bẩm báo.

    Phó gia đại công tử Quận thành? Phó Quân Lê?

    Cố Bạch cùng Cơ Trường Dận đồng thời ngây ra một lúc, Cơ Trường Dận còn chưa nói gì, Cố Bạch đã vội vàng từ trên người hắn nhảy xuống, Cơ Trường Dận đôi mắt ám trầm, chế trụ cậu lại, nói:

    "Nhảy xuống làm gì? Sợ người khác nhìn thấy?"

    Đương nhiên là sợ Phó Quân Lê nhìn thấy làm nhiệm vụ thất bại nha! Cố Bạch thầm nghĩ trong lòng, nhưng vừa nghe giọng điệu nam nhân liền biết đối phương tức giận, liền nhanh chóng ở trên mặt nam nhân hôn một cái, sát gần bên tai hắn nhỏ giọng nói:

    "Chuyện ta thích ngươi tạm thời đừng để Phó Quân Lê biết."

    "Vì cái gì?" Cơ Trường Dận vừa rồi còn ôn nhu trong nháy mắt liền đen xuống, trong ánh mắt có loại cảm xúc cuồn cuộn.

    "Sau này sẽ giải thích cung ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nếu Phó Quân Lê không yêu Đỗ Vân Khê, như vậy Cố Bạch sẽ phải chết.."

    Từ chết vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt Cơ Trường Dận dường như không thở nổi, lời 'Cố Bạch sẽ chết ' này thế nhưng làm ngực hắn có loại đau đớn như bị xé rách không thể chịu đựng được.

    Hắn bình tĩnh nhìn Cố Bạch trong chốc lát, mới buông tay.

    Cảm nhận được cảm xúc cùng động tác của Cơ Trường Dận, trong lòng Cố Bạch có loại thoải mái cùng vui mừng khó có thể diễn tả được, người nam nhân này tuy không còn ký ức, nhưng chỗ sâu trong linh hồn hắn lại khắc sâu bóng dáng của cậu.

    Bị ánh mắt nóng bỏng lại chuyên chú của Cố Bạch nhìn chằm chằn, tối tăm trong lòng Cơ Trường Dận rốt cuộc biến mất, lúc này mới phất tay để thị vệ đem Phó Quân Lê mang tiến vào.

    "Phó Tử Cố ra mắt công tử, vừa rồi gia đệ có vô lễ, chỗ nào đắc tội mong công tử thứ lỗi, Tử cố thay mặt cùng công tử bồi tội, lúc này canh giờ cũng không còn sớm, xin công tử cho phép Tử Cố mang gia đệ hồi phủ.."

    Tử Cố là tự của Phó Quân Lê, văn nhân mặc khách đều giống nhau, khi ở bên ngoài đều dùng tự để xưng hô.

    Từ lúc vào phòng, nam nhân xưa nay ưu nhã lạnh nhạt giờ phút này thế nhưng lộ ra dáng vẻ khẩn trương vạn phần, hơn nữa không màng lễ nghi đem Cố Bạch kéo đến bên người, bày ra tư thái bảo hộ.

    Tình huống như vậy làm Cố Bạch ngây ngẩn cả người, trong lòng có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng chỉ cần hơi chút suy nghĩ liền thông suốt, Phó Quân Lê nhất định lại đem cậu trở thành Liên Chỉ đây mà, hừ.

    Than một câu: Nhiệm vụ lần này thật gian nan, Cố Bạch mới nhìn về phía Cơ Trường Dận, ánh mắt biểu đạt ta phải đi rồi.

    Ánh mắt vừa rồi còn ngọt nị, đảo mắt liền xa cách khiến tâm tình Cơ Trường Dận không quá tốt, đôi mắt tối tăm tới cực điểm nhìn chằm chằm bàn tay Phó Quân Lê đang lôi kéo Cố Bạch, hận không thể một kiếm đem bàn tay dám chạm vào người hắn coi chém luôn.

    Chỉ là nhớ đến lời Cố Bạch nói vừa nãy, rốt cuộc hắn vẫn là nhịn xuống, gật đầu nói "Đi thôi.."

    "Tạ công tử.."

    Phó Quân Lê lập tức cáo từ, không chút do dự lôi kéo Cố Bạch rời đi, làm ánh mắt Cơ Trường Dận càng thêm âm trầm vài phần.

    Thẳng đến khi Cố Bạch đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại, hướng hắn lộ ra gương mặt tươi cười, khẩu hình nói ' tái kiến ', khuôn mặt lãnh nghạnh cùng ánh mắt âm trầm của hắn mới hòa hoãn lại.

    "Đi tra cho Cô, chuyện lớn nhỏ của Phó gia đều phải tra hết cho ta, đặc biệt là Phó Quân Lê!"

    Phân phó thuộc hạ đi làm, Cơ Trường Dận trầm ngâm phân phó phút chốc, hắn vẫn còn nhớ câu Cố Bạch sẽ chết kia đâu.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...