Chương 320: Việc tốt bị phá Bấm để xem Đây là lần đầu Dung Uyên nhìn thấy mặt như vậy của Sở Cửu Ca, nụ cười trên mặt càng thêm yêu nghiệt. Hắn nhẹ nhàng gặm cắn dái tai của Sở Cửu Ca nói: "Được, ta nói thay nàng! Thích chàng, rất thích rất thích chàng, có phải vậy hay không?" Sở Cửu Ca nói: "Không, hình như không chỉ như thế nữa rồi." Cô trực tiếp hôn lên, so với thích càng sâu đậm hơn.. Hai người hôn rất sâu, muốn cứ thế duy trì mãi. Đôi mắt tử thủy tinh của Dung Uyên càng ngày càng sáng ngời, cực kì vui sướng nhìn Sở Cửu Ca, so với thích còn sâu hơn, đó đương nhiên là.. Hắn yêu sâu đậm Cửu nhi, Cửu nhi cũng yêu hắn, không có việc gì có thể tốt đẹp hơn việc này rồi. Phần tốt đẹp này nhất định phải nắm chắc trong tay, vô luận thế nào cũng sẽ không thả ra. Nhiệt độ bên trong phòng không ngừng tăng cao, tình sâu đến mức không thể khống chế được thân thể mình. Khi hai đôi môi rời nhau, y phục của cả hai người đều loạn hết cả. Tình cảm không thể khống chế, vậy còn kiềm chế được hay sao? Đáp án là không thể! "Rầm!" Ngọn lửa này bị tiếng phá cửa đột nhiên truyền đến này dập tắt rồi, đôi mắt tử thủy tinh của Dung Uyên bùng lên lửa giận nhìn vị khách không mời mà đến. "Cửu Thương Khung!" Chưa từng lúc nào Dung Uyên cảm thấy Cửu Thương Khung chướng mắt đến vậy. Cửu Thương Khung phát hiện Cửu Ca đuổi theo Dung Uyên, vẫn một mực đợi cô trở lại, kết quả đợi một hồi trong lòng ông đột nhiên nảy lên một dự cảm chẳng lành nên liền tìm đến đây, kết quả.. Tiểu Cửu bị chiếm tiện nghi rồi! "Tiểu tử thúi, ngươi to gan quá đấy!" Cửu Thương Khung giận dữ hét ầm lên. "Ngươi muốn chết!" Bọn họ vốn đã không hợp nhau, phút chốc bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm. Cửu Ca nói: "Cửu thúc.. Cửu thúc người đừng tức giận! Con sao có thể bị gia hỏa này chiếm tiện nghi được? Con ức hiếp hắn thì có!" Cửu Thương Khung bình tĩnh lại, dù nhìn thế nào vẫn là tiểu Cửu nhà ông bị thiệt.. Sở Cửu Ca nói: "Con đã nói với hắn rồi, ngày mai hắn liền cút đi. Cho nên tối nay con liền ở bên cạnh hắn." Rất hiển nhiên tiểu Cửu muốn bảo vệ tiểu tử này, trong lòng Cửu Thương Khung cảm thấy bức bối khó chịu. Ông nhìn đăm đăm Dung Uyên nói: "Trừ khi ngươi nói rõ thân phận của ngươi với tiểu Cửu, nếu không ngươi dám động đến tiểu Cửu, ta liền phế đi ngươi." Dung Uyên cũng biết bản thân bị lời thổ lộ của Cửu nhi làm cho đầu óc hồ đồ rồi, nhất thời xúc động không thể nào cho Cửu nhi hồi ức tốt đẹp nhất, hắn thật hỗn trướng. Là Cửu Thương Khung cản lại hắn, hắn không biết nên cảm ơn ông ta hay là chém chết ông ta. Dung Uyên nói: "Bản tôn đương nhiên biết bản thân phải làm gì? Vô luận ta là ai, tình cảm ta đối với Cửu nhi tuyệt đối sẽ không thay đổi, thay vì suốt ngày nhìn chằm chằm ta, ngươi không bằng sớm ngày tìm lại ký ức của bản thân. Đem nhạc mẫu đại nhân của ta cưới vào cửa, có danh phận rồi hãy đến quản chuyện của ta với Cửu nhi đi!" "Ta nghĩ ngày đó không còn xa nữa đâu." Cửu Thương Khung nói. "Vậy thì chưa chắc, có khi đại hôn của ta với Cửu nhi ngươi vẫn chưa tìm lại được ký ức." Dung Uyên cố ý khích hắn. "Không thể nào!" Dù thế nào cũng không thể so với một vạn bối chậm. Hai người đang âm thần tị nạnh với nhau, lúc này đánh thì không thể nào đánh đến ngươi chết ta sống, vậy thì tranh xem ai cưới được thê tử trước! Cửu Thương Khung nhìn Sở Cửu Ca nói: "Tiểu Cửu, con hôm nay cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi nhé!" Sở Cửu Ca khẽ gật đầu: "Vâng!" Đáp ứng nghỉ ngơi sớm, đó tuyệt đối là gạt Cửu thúc mà thôi, nếu gia hỏa Dung Uyên này không chịu, đương nhiên hắn cũng còn bảo lưu được chút lý trí cuối cùng. "Dù sao chàng cũng là người của ta rồi, đợi đến khi chàng tự nguyện muốn nói với ta thì nói." Sở Cửu Ca nói. Dung Vương điện hạ của Xích Linh Quốc, Quỷ Vương của Ưu Minh Điện, nay có vẻ còn muốn trở thành thánh tử của Bát đại thánh tộc, đương nhiên những cái này đều không phải là cái mà Cửu thúc cố kỵ. Dung Uyên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Cửu Ca, nói: "Cũng không phải việc lớn gì, chỉ là không muốn Cửu nhi lo lắng cho ta mà thôi, vậy ta tạm thời giấu nàng thêm một thời gian nữa vậy." "Được!" Ngày hôm sau, đám Dung Hiểu đến không sớm cũng không muộn. Cô ta nhìn thấy Dung Uyên đi đến, cười nói: "Có lẽ Dung Uyên ngươi đã đưa ra quyết định rồi, đi với chúng tôi." Dung Uyên đáp: "Đi với các ngươi có thể, nhiệm vụ lần này của các ngươi ta cũng muốn tham gia! Dù sao ta sinh sống ở Vô tận đại lục lâu như vậy, muốn trở về tộc thì dù sao cũng phải lập chút công trạng mới được. Nếu không dù ta có được mẫu phi chống lưng cũng không thể lập uy tại Dung gia được." "Ngươi nói cũng có lý, đợi đến Hồng Thiên Vương Triều, chúng ta bàn tiếp." Dung Hiểu nói. "Vậy được!" Đáy mắt Dung Uyên lóe qua vẻ u tối. Hắn đã cho người điều tra qua, Bát đại thánh tộc phái một nhóm người như vậy đến Vô tận đại lục, ngoại trừ việc thuận tiện dẫn hắn rời đi, thì vẫn còn một nhiệm vụ càng quan trọng hơn. Đó chính là tìm kiếm hộp bất tử mà năm đó Dung gia họ trộm đi, hộp bất tử của Đệ tứ tộc. Hắn đồng ý đi với chúng đến Hồng Thiên Vương Triều không phải chỉ vì lời uy hiếp của chúng, mà còn vì có thể từ chúng biết được tung tích của một hộp bất tử khác. "Vậy còn chúng!" Dung Hiểu đưa ánh nhìn qua tụi Xích Kiêu và Sở Cửu Ca. "Một số ký ức của hai người họ, cũng không cần giữ lại nữa." Dung Uyên sắc mặt trầm xuống, "Sao đến Cửu nhi cũng phải?" "Người của Bát đại thánh tộc chúng ta tôn quý đến nhường nào, những phàm phu tục tử của Vô tận đại lục này sao xứng để có quan hệ gì đó với Dung Uyên công tử người, cho nên ký ức của chúng về người và đại tiểu thư đều không cần thiết giữ lại." Dung Hiểu cao ngạo nói. "Chết hoặc ăn đan dược xóa đi ký ức của Bát đại thánh tộc ta, các ngươi chọn đi!" Ánh mắt Dung Hiểu băng lạnh nhìn Sở Cửu Ca. Nắm đấm Sở Cửu Ca nắm chặt, đôi mắt đen tuyền trở nên thâm sâu, những người này thật khiến người khác chán ghét mà! Sở Cửu Ca nói: "Ta chọn ăn đan dược." "Cửu nhi!" Dung Uyên thấp giọng nói. "Đan dược, đưa đây!" Sở Cửu Ca đưa tay ra. "Xem như ngươi biết điều!" Dung Hiểu nói. Một viên đan dược, rơi vào trong tay Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca nói: "Thuốc của Kiêu thúc cũng giao cho ta đi!" Lúc này Xích Kiêu đang vô cùng phẫn nộ nhìn đám người này, năm xưa ép người ông yêu rời khỏi ông không nói, bây giờ ngay đến hồi ức còn sót lại cũng muốn đoạt mất của ông. Bởi vì thực lực chúng mạnh, cao thủ như mây, thì có thể không chút cố kỵ mà làm ra việc như vậy. Vậy thì chỉ có duy nhất là quốc gia của ông, bản thân ông trở nên cường đại, mới có thể để ông sau này không gặp phải việc tương tự nữa. Dung Hiểu nói: "Vậy được, để ngươi giao cho ông ta vậy!" Dung Hiểu rất xem thường Xích Kiêu, đây là điển hình của cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Đợi đến khi ông ta triệt để quên đi đại tiểu thư, ôm ấp hậu cung ba ngàn, đại tiểu thư cũng sẽ triệt để không còn chút hứng thú nào với người đàn ông này thôi! Sở Cửu Ca nhìn Dung Uyên một cái, sau đó cầm lấy đan dược nuốt xuống, "Thật chẳng ngon chút nào!" "Kiêu thúc, nuốt đi!" Dung Hiểu nhìn thấy cô nuốt xuống một cách thống khoái như vậy, nói với Dung Uyên: "Xem ra vị hôn thê này của người cũng không có bao nhiêu tình cảm, đợi người trở thành thánh tử Bát đại thánh tộc, nữ nhân so với cô ta càng đẹp, thiên phú càng tốt đều tùy ý người lựa chọn." Dung Uyên lạnh nhạt nói: "Cửu nhi của ta không phải là người ngươi có thể đánh giá đâu." Mà lúc này tay của Xích Kiêu gân xanh nổi đầy nắm chặt lấy viên đan dược mà Sở Cửu Ca đưa cho, sau đó nuốt xuống.
Chương 321: Đêm gặp Nhất Nặc Bấm để xem "Binh binh binh!" Sau khi nuốt đan dược vào, hai người đều ngã ra. "Cửu nhi!" Sắc mặt Dung Uyên khẽ biến, muốn qua đó ôm lấy Sở Cửu Ca, nhưng lại bị Dung Hiểu cản lại rồi. Dung Hiểu nói: "Đừng lo lắng, không chết được, đây chỉ là phản ứng bình thường mà thôi. Bọn chúng chỉ là ngủ một giấc, đợi đến khi chúng tỉnh dậy sẽ quên hết những việc liên quan đến Bát đại thánh tộc chúng ta." "Đã dừng chân tại nơi này quá lâu rồi, nên xuất phát rồi." Dung Hiểu nói. "Dung Uyên công tử, mời bên này!" Xe của Bát đại thánh tộc khí thế rất lớn, chở một đám người chúng rời khỏi Tử Linh Quốc. Sau khi chúng rời khỏi không bao lâu, Sở Cửu Ca đang hôn mê mở đôi mắt ra, lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng có thể giúp cô cảm nhận được nơi rất xa, cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng khí tức của Dung yêu nghiệt đang dần dần rời xa. Ánh mắt Sở Cửu Ca trở nên càng ngày càng sâu, Hồng Thiên vương triều sao? Dung yêu nghiệt, đợi ta! Dám giành người với Sở Cửu Ca cô, Dung yêu nghiệt cô muốn rồi, mà hộp bất tử của Dung gia Bát đại thánh tộc đang tìm cô cũng muốn. Sau khi xác định đám người Dung gia đã rời khỏi, Sở Cửu Ca lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Xích Kiêu. Đan dược này vào miệng liền tan, Xích Kiêu liền tỉnh lại. Xích Kiêu mở mắt ra, nhìn thấy Sở Cửu Ca, ông trầm thấp nói: "Uyên nhi đi với chúng rồi, là người làm phụ thân như ta vô dụng, nắm được thất quốc thì đã sao, ta ngay đến hài tử của mình cũng không bảo vệ được." "Nhưng mà, ký ức của ta.." Ký ức của ông vẫn rất rõ ràng, không hề giống như đã mất đi ký ức, ông thấp giọng thì thầm: "Chẳng lẽ thuốc đó vẫn chưa phát huy tác dụng? Ta cần tranh thủ trước khi ta mất đi ký ức, viết nó ra." Sở Cửu Ca cười nói: "Kiêu thúc, người yên tâm đi! Sẽ không mất đi ký ức đâu, bởi vì đan dược chúng cho con đang ở đây." Sở Cửu Ca giống như làm ảo thuật lấy ra hai viên đan dược, e là Dung Hiểu cũng không ngờ đến, một ngưng hồn cảnh như Sở Cửu Ca ở dưới mí mắt của cô lại tráo đổi đan dược đi. Ngưng hồn cảnh khác chắc chắn không làm được, nhưng Sở Cửu Ca cô là ai? Đổi đan dược mà thôi, đối với đệ nhất thần trộm cô chỉ là một việc cỏn con mà thôi. "Cửu Ca, con.." Xích Kiêu kích động gần như nhảy cả lên. "Vậy thì quá tốt rồi, hai người các con sớm đã biết rồi đúng không, chỉ có mình ta là không biết gì cả, để cho hai con nhìn trò cười của ta rồi.." Sở Cửu Ca nói: "Phản ứng của Kiêu thúc phải thật mới có thể khiến chúng tin tưởng. Nếu không để chúng nhìn ra được sở hở vậy thì không tốt rồi." Cô nhìn đan dược trong tay nói: "Đan dược này con cần phải nghiên cứu nghiên cứu, dù sao cũng là Dung gia của Bát đại thánh tộc luyện chế ra." Có được truyền thừa của Tiên y, cho dù viên đan dược này đã vượt quá trình độ luyện dược của Vô tận đại lục, Sở Cửu Ca vẫn là có thể nghiên cứu được. Dung Uyên rời khỏi rồi, cô cần chuyển dời sự chú ý của bản thân, vậy thì lấy viên đan dược này bắt đầu thôi! Có khi đến lúc đó có thể sử dụng thủ đoạn tương tự trên người chúng. Biết rằng bản thân không mất đi ký ức, Xích Kiêu như được sống lại. Lục quốc chiến bại, thất quốc hợp nhất là đại thế đã định, nhưng mà vẫn còn có rất nhiều việc cần phải xử lý. Có lẽ bây giờ Xích Linh Quốc ở trước mặt Bát đại thánh tộc rất nhỏ nhoi, nhưng mà ông sẽ dốc hết sức lực khiến cho nó trở nên lớn mạnh. Nhất định sẽ khiến cho đám Bát đại thánh tộc nhìn bằng con mắt khác, để chúng biết thê tử nhà ông thực ra rất có mắt nhìn người. Còn về thằng nhóc Dung Uyên, tuy là thân thể không được tốt, nhưng nó từ nhỏ đã thần thần bí bí, thực lực lại rất biến thái, có thê tử của nó nhớ rồi, ông lo lắng cho nó làm chi. Sở Cửu Ca chui vào phòng luyện dược của Tử Linh Quốc không chịu ló mặt, đối với viên đan dược có thể xóa sạch đi ký ức của con người này đã có được chút manh mối rồi. Đợi đến khi cô đi ra, sắc trời đã tối. Sở Cửu Ca trở về phòng mình nghỉ ngơi, vào lúc đó một thân ảnh xuất hiện bên cửa sổ. Sở Cửu Ca nói: "Nếu đã đến rồi, vậy thì vào đi! Nhưng mà ngươi có lẽ thích đi cửa chính hơn, mà không phải là cửa sổ." Cửa lớn của phòng bị đẩy ra, Sở Cửu Ca nhìn thấy một thiếu niên bị ánh trăng bao phủ lấy. Dung nhan thiếu niên sắc sảo cực kỳ, trông như hoàng tử tinh linh dưới ánh trăng. Nhất Nặc chầm chậm đi vào, hắn nói: "Cửu thúc không biết an ủi ngươi thế nào, cho nên bảo ta đến an ủi ngươi một chút! Nhưng mà ta cảm thấy tiểu tử đó đi rồi càng tốt, đỡ chướng mắt, cản trở ngươi tu luyện." Cửu thúc vẫn không vừa mắt Dung Uyên, Sở Cửu Ca đã quen rồi. Cô nói: "Ta cảm thấy, ngươi đặc biệt đến đây chắc không chỉ chuyển lời đơn giản như vậy." Đôi mắt ánh kim của Nhất Nặc nhìn Sở Cửu Ca, chạm phải đôi mắt đen tuyền của Sở Cửu Ca, bốn mắt nhìn nhau. Nhất Nặc quỳ một gối trên đất nói: "Đệ nhất tộc Nhất Nặc, bái kiến Bất diệt chi chủ!" Cái quỳ này không phải quỳ thiếu chủ đệ cửu tộc, mà là quỳ chủ nhân của Bất tử sinh mệnh chi đồng. Sở Cửu Ca không hề ngạc nhiên việc gia hỏa Nhất Nặc này đã biết cô sở hữu Bất tử sinh mệnh chi đồng, trước mặt hắn cô cũng không có cố ý che giấu điều gì. Nếu như thực sự muốn che giấu một cách hoàn mỹ, vậy thì quá mệt rồi. Hắn tài trí hơn người, không phải là tên đầu óc đơn giản như Nhị Lượng, đương nhiên sẽ phát hiện ra được. Sở Cửu Ca nói: "Ta biết rồi, ngươi không cần thiết khách khí với ta như vậy, đứng dậy đi!" "Trước đó ta có nhiều điều đắc tội ngươi, vẫn mong ngươi đừng để trong lòng." Nhất Nặc nói. Sở Cửu Ca nhìn hắn, đùa giỡn nói: "Ừm! Đắc tội ta, được biết thân phận đệ nhất thần trộm của ta liền ủy thác ta chấp hành nhiệm vụ, để ta trộm hộp bất tử từ vị hôn phu của ta! Thực ra hộp bất tử đó sớm đã được giải phong ấn rồi, ta cũng đã có được đệ nhất trọng công pháp của Bất tử Vạn pháp Quyết." "Hay là nói lần đó ta nhìn ngươi tắm rồi, thiếu chút bị ngươi giết chết.." "Khi đó ta không hề biết thân phận của ngươi, nếu như mà biết, Nhất Nặc tuyệt đối không dám!" Sắc mặt sắc sảo của Nhất Nặc lần đầu lộ ra vẻ khó xử. Hắn vẫn luôn tính toán khống chế mọi điều, thích đem mọi thứ đều chưởng khống trong lòng bàn tay, dùng trí óc chèn ép người khác, kết quả bị lật thuyền tại cái người tên Sở Cửu Ca này. Sở Cửu Ca đưa tay ra nói: "Đứng dậy đi! Việc lúc trước, chúng ta cho qua đi! Nếu ngươi đã biết thân phận của ta, vậy thì từ nay về sau việc tìm kiếm sáu hộp bất tử còn lại, liền cần ngươi động động não của ngươi, sử dụng lực lượng mà ngươi đang nắm giữ, giúp ta rồi." Nhất Nặc đưa ra đôi tay đẹp đẽ của hắn nắm lấy tay Sở Cửu Ca, đáp: "Đây là sứ mệnh của Bất tử cửu tộc ta, cũng là sứ mệnh của Nhất Nặc ta, cho dù phải dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng, cũng thà chết không từ!" Sau khi Nhất Nặc lập lời thề, trong bóng tối có hai đôi mắt thiếu chút lòi cả ra ngoài. Cao ngạo như Nhất Nặc, lại có thể ung dung đưa ra quyết định như vậy. Nhất Nặc nói: "Hai người các ngươi trốn góc tường nhìn đủ rồi, nghe cũng đủ rồi, lăn ra cho ta!" Hai thân ảnh xuất hiện trước mặt Sở Cửu Ca, một thiếu niên lam y tùy tùy tiện tiện, một thiếu niên mặc tử y sang trọng. Nhị Lượng nói: "Tiểu Cửu, ta không phải cố ý nghe lén đâu, chỉ là Tiền Tiền nói Nhất Nhất nửa đêm canh ba chạy ra ngoài, nhất định có bí mật gì đó!" Bọn họ đúng là đã biết bí mật đó rồi, hơn nữa còn là một bí mật động trời!
Chương 322: Thề chết bảo vệ Bấm để xem Tam Tiền nói: "Hỗn đản nhà ngươi, kéo ta xuống nước làm chi, không trượng nghĩa chút nào!" "Lễ nghi các ngươi học được, cho chó ăn hết rồi à?" Nhất Nặc nhìn hai huynh đệ không đáng tin này nói. Nhị Lượng và Tam Tiền đang từ việc cười hi hi ha ha trở nên nghiêm túc hẳn lên, sau đó một chân quỳ trước mặt Sở Cửu Ca. Lễ nghi này, là bọn họ bắt buộc phải học. Tuy rằng mấy đời trước của họ vẫn không có cơ hội gặp được chủ nhân Bất tử sinh mệnh chi đồng, nhưng mà bọn họ vẫn tuân thủ tộc quy này. Không ngờ lại cho họ hôm nay gặp được. "Đệ nhị tộc Nhị Lượng!" "Đệ tam tộc Tam Tiền!" "Bái kiến Bất diệt chi chủ!" Nghiêm túc, trung thành, thề chết bảo vệ, đó là sứ mệnh của họ. Sở Cửu Ca nhìn Nhất Nặc, với cảm tri của cô, hai người này đang nghe lén làm sao cô có thể không biết? Nhất Nặc cũng biết điều đó, hắn là cố ý! Để họ biết được bí mật này, tránh cho hai tên này không biết ngày tháng năm nào mới phát hiện. Cô biết tâm ý của hắn, đương nhiên cũng phối hợp. Sở Cửu Ca nói: "Ta thực ra không thích lễ nghi nghiêm túc như vậy, đều đứng lên đi!" Nhị Lượng nói: "Ta cũng không thích!" "Đúng thế! Cái gì mà bất diệt chi chủ, một chút cũng không đáng yêu, ta vẫn là gọi Cửu muội muội thuận miệng hơn." Tam Tiền cười nói. Sở Cửu Ca nhìn Nhị Lượng nói: "Có một việc ta cần nói với ngươi, lúc trước khi có được hộp bất tử của đệ nhị tộc, ta là do đã giải được phong ấn, có được công pháp mới đưa cho ngươi, điểm này ta chưa hề nói với ngươi." Nhị Lượng nói: "Tiểu Cửu quá lợi hại rồi, phong ấn đó vậy mà để muội giải rồi! Vật đó vốn là thuộc về muội, ta có thể có được cái vỏ đi bàn giao nhiệm vụ cũng là nhờ có tiểu Cửu muội, tiểu Cửu không cần giải thích với ta." "Hộp bất tử của đệ tam tộc ta cũng xem như có xuất một phần sức lực, đến lúc cha ta đánh ta, Cửu muội muội nhớ là bảo Cửu thúc cản lại nha." Tam Tiền cười nói. "Được!" Sở Cửu Ca đáp. Sở Cửu Ca nói với họ: "Việc ta sở hữu Bất tử sinh mệnh chi đồng các ngươi cũng biết rồi, ta bây giờ vẫn chưa rõ Bất tử sinh mệnh chi đồng này có liên quan gì đến Bất tử cửu tộc các ngươi, nhưng mà ta cần sự giúp đỡ của các ngươi, cùng nhau tìm ra những hộp bất tử còn lại." "Ta không cần các ngươi tôn ta làm chủ, tất cả trở thành đồng bạn, cùng nhau hợp lực, cùng nhau cố lên!" Sở Cửu Ca đưa tay ra, nắm chặt nắm đấm, Nhất Nặc, Nhị Lượng, Tam Tiền cũng đem tay đặt lên đó, Nhất Nặc nói: "Sau này, chúng tôi chính là đồng bạn trung thành nhất của ngươi." "Chúng tôi sẽ là ca ca đối xử tốt nhất với Cửu muội muội!" Tam Tiền nói. Nhị Lượng nói: "Ai muốn tổn thương đến tiểu Cửu, đó chính là phải bước quá xác Nhị Lượng ta." Nói hết ra với ba người họ, giữa bọn họ không còn bí mật gì nữa. Việc tiếp theo cần thảo luận chính là hộp bất tử mà Dung gia đang nhìn chằm chằm, nhưng mà trước mắt vẫn chưa có thêm manh mối cụ thể nào. Nhất Nặc là người thông minh nhất trong họ, tiếp theo bố cục thế nào cũng do hắn lên kế hoạch. Nhất Nặc rất nhanh nói kế hoạch ra với họ, "Tứ Sinh đã đến Hồng Thiên vương triều rồi, Tiền Tiền ngươi cũng vội qua đó thu thập tình báo, Nhị Lượng ngươi và Cửu Ca trở về Thái Vân Tông tiếp tục tu luyện, Cửu Ca trước đó nhất thời tiến cấp nhiều như vậy cần có thời gian củng cố lại mới được! Ngươi là bồi luyện, phải giúp cô ấy luyện đến luyện linh cảnh nhanh nhất." Sở Cửu Ca hận không thể ngay lập tức đi đến Hồng Thiên vương triều, nhưng mà đi rồi cũng không làm gì được. Ý của Nhất Nặc không sai, nếu như đã chưa có manh mối, vậy thì trước tiên nâng cao thực lực rồi hãy tính. Cấp bậc linh lực phải nâng cao, đệ tam trọng Bất tử vạn pháp quyết cũng cần phải nghiền ngẫm thêm. Sở Cửu Ca nói: "Được! Ta đúng là nên đi Thái Vân Tông bế quan tu luyện rồi." Sở Tuyền Nguyệt và Cửu thúc biết được Sở Cửu Ca phải đi Thái Vân Tông tu luyện, đương nhiên là rất tán đồng. Lần thất quốc đại chiến này, Cửu Ca hao tốn rất nhiều tinh lực. Sở Cửu Ca, Nhị Lượng còn có Tử Tinh Châu trở về Thái Vân Tông, bây giờ bên ngoài cục diện hỗn loạn, Thái Vân Tông vẫn trong trạng thái phong bế. Nhất thống thất quốc một mình Xích Kiêu bận không xong, Sở gia chủ đã giúp đỡ rất nhiều, cũng để cho người của thất quốc biết được thủ đoạn của vị Sở gia chủ này. Trước đó mọi người đều cho rằng được Tử Hoàng nhìn trúng chắc cũng chỉ là một bình hoa xinh đẹp mà thôi, không ngờ rằng cô tuyệt đối là người phụ nữ không thua gì cho đấng mày râu. Tử Hoàng trước đó lại muốn nhốt lấy một người như vậy trong hậu cung của ông, thực là lãng phí của trời. Thất quốc thống nhất, tất cả mọi việc cần làm lại từ đầu. "Binh binh binh!" Lúc này phía trên Cửu Uyên phong, hai đạo thân ảnh một đỏ một lam đang không ngừng di chuyển giao nhau. Sự đụng chạm kịch liệt, cũng chính là Sở Cửu Ca và Nhị Lượng đang giao đấu với nhau. Dung Uyên không ở Cửu Uyên phong, bọn họ cũng không bị cản lại rồi, muốn đến thì đến. Lúc này Tử Tinh Châu ôm lấy một đống đồ nói: "Cửu Ca, Tiền Tiền cho người từ Hồng Thiên vương triều đưa đến một số thứ." Vừa mở ra xem, bên trong là vô số cung tên, đủ loại chất liệu, đủ loại tạo hình, giống như hận không thể đem tất cả các loại cung tên trong thiên hạ toàn bộ đều thu thập lấy vậy. Đế Ma Cung chỉ có thể dùng một lần, Tam Tiền cảm thấy những cung tên trước đó cô sử dụng chưa đủ tốt, không đủ đắt, hoàn toàn không xứng với Cửu Ca, cho nên một hơi thu thập lấy nhiều như vậy đưa đến Thái Vân Tông. Nhìn thấy thủ bút thổ hào như vậy của Tiền Tiền, khóe miệng Sở Cửu Ca giật liên hồi. Nhị Lượng nói: "Tiền Tiền đưa đến có lẽ không phải là thứ tốt nhất, nhưng nhất định là thứ đắt nhất, tiểu Cửu muội có muốn thử thử hay không?" Sở Cửu Ca đáp: "Cũng được!" Linh khí có thể gia tăng sức chiến đấu, Tiền Tiền nếu như đã tặng một phần hậu lễ như vậy, cô không dùng cũng là lãng phí. Sở Cửu Ca nhảy qua đó, nắm lấy một cây trường cung màu đỏ. Khi cung tên vừa vào tay, Sở Cửu Ca không chút khách khí bắn ra một tên. "Vụt!" Một cây lợi tiễn bay ra, bao quanh nó là hỏa diễm màu đỏ. Nhị Lương lách mình tránh khỏi, ngọn lửa thiêu trụi mất một lỗ trên y phục hắn. Nhị Lượng nói: "Nguy hiểm quá, sau khi tiểu Cửu sử dụng linh khí thật là lợi hại! Xem ra ta cần phải càng cẩn thận hơn mới được!" Tiếp theo trong lúc cô giao thủ với hắn liền thuận tiện thử một số cung tên cô mới có được, không hổ là đống cung tên đắt nhất do Tam Tiền mua lấy, không có một món nào là thứ phẩm cả, đều dùng rất tốt. Sau khi kết thúc một lượt giao đấu, một đạo thân ảnh màu xanh da trời từ trên không hạ xuống. Đôi mắt như một mảng thiên không tuyệt đẹp đó nhìn Sở Cửu Ca nói: "Ngô chủ.." Sở Cửu Ca hỏi: "Sao thế?" Ở Thái Vân Tông, cô tu luyện, giao đấu, Không Hồn mỗi ngày đều xuất hiện một lúc chuyên tâm vẽ tranh, vẽ lại mảng thiên không phía trên Thái Vân Tông này. "Dụng cũ vẽ mà Ngô chủ tặng cho ta có rất nhiều món bị hỏng rồi." Không Hồn nói. "Vậy ngươi nghỉ ngơi vài ngày, ta bảo Tam Tiền tìm cho ngươi một bộ tốt hơn." "Đa tạ Ngô chủ!" Ngày hôm sau, Không Hồn quả nhiên bãi công rồi, bởi vì khí hậu có chút không tốt, mưa rồi. Mà vào lúc đó, một đám người trong mưa nhảy ra, đi đến Thái Vân Tông. "Aiz, vậy mà lại phông bế tông môn, cái gọi là thất quốc đệ nhất tông môn lá gan lại nhỏ đến vậy, phong bế tông môn có phải là sợ chúng quá nhỏ nhoi bị người diệt môn hay không?" Một người khinh thường nói.
Chương 323: Cường thế mời người Bấm để xem Thái Vân tông có khách đến, những vị khách này trông rất khó nói chuyện, nhưng thực lực so với đám người Bát đại thánh tộc trước đó yếu hơn rất nhiều. Mà lại nằm trong phạm vị Thái Vân Tông họ có thể đối phó, tránh gặp mặt sẽ khiến họ cảm thấy có tật giật mình, nên là Vân Hồng đích thân đi gặp chúng. "Sao lại là ngươi? Vân tông chủ đâu?" Người đến cao ngạo nói, như thể không hề xem vãn bối trước mắt là gì. Vân Hồng nói: "Gia phụ đang bế quan, ta thân là thiếu tông chủ Thái Vân Tông, đến nghênh đón các vị khách quý." Tu vi Vân tông chủ bị phế, dù cho Sở Cửu Ca dốc sức trị liệu, muốn khôi phục đến trình độ như trước, có lẽ cũng cần phải mất mười năm trở lên. Việc lớn này đương nhiên không thể để cho người khác biết được, nên Vân tông chủ tuyên bố với bên ngoài là bế quan. Những người đó nói: "Ta có việc quan trọng cần tìm Vân đại sư, còn không mau dẫn chúng ta đến Dược phong của Vân đại sư." Vân Hồng nói: "Các vị khách quý, mời đi theo ta." Bọn chúng trên đường không ngừng đánh giá phong cảnh của Dược phong, khinh thường nói: "Một Dược phong do tam phẩm luyện dược sự tọa trấn, mà chỉ có chút năng lực này, ta nghĩ Vân đại sự thực sự tụt dốc rồi." Dù cho họ khiêu khích bao nhiêu, Vân Hồng vẫn rất là bình tĩnh. Sau khi đợi chúng đến được Dược phong, Vân đại sư nhìn chúng nói: "Các ngươi là ai?" "Tại hạ là người của Liễu gia Hồng Thiên vương triều, gia chủ chúng tôi ngoài ý muốn trúng độc, mời tam phẩm luyện dược sư trong thiên hạ đến trị liệu cho người. Vân đại sư chẳng lẽ không nhận được tin tức hay sao?" Bọn chúng mở miệng nói. "Thái Vân Tông nằm trong thất quốc, cách một khoảng rất xa với Hồng Thiên vương triều, nơi này tin tức không lưu thông, lão phu sao có thể biết được? Cả Hồng Thiên vương triều to như vậy, tam phẩm luyện dược sư không ít, các ngươi cần gì xa xôi chạy đến Thái Vân Tông này tìm ta." Vân đại sư nói. "Khi xưa tại Hồng Thiên vương triều, Vân đại sư cũng là tam phẩm luyện dược sư tiếng tăm lừng lẫy, nếu như không phải ngươi tính cách cổ quái, không muốn bị ai thu nạp, cũng không đến nỗi để bản thân ủy khuất lưu lại ở Thái Vân Tông! Liễu gia chủ chúng tôi thân phận tôn quý, rất cần một luyện dược sư như Vân đại sư trị liệu cho người, Thái Vân Tông đã không được phong quang như xưa, làm việc lại dè dặt, thái thượng trưởng lão đã mất, ngay đến tông chủ cũng bế quan, cho nên Vân đại sư hãy suy nghĩ cho kỹ." Đám người này rõ ràng là đang uy hiếp, Vân đại sư đương nhiên có thể nghe ra, nếu ông không đáp ứng, vậy thì chúng sẽ dùng biện pháp mạnh. Chúng nói: "Gia chủ chúng tôi bệnh nguy kịch, không thể đợi quá lâu! Cho Vân đại sư nửa ngày suy nghĩ, mong Vân đại sư nhất định phải suy nghĩ cẩn thận." Bọn chúng muốn lưu lại ở Thái Vân Tông nửa ngày, lại khiến cho Thái Vân Tông gà chó không yên, bọn chúng đánh trọng thương không ít trưởng lão. "Đây chính là đệ nhất tông môn của thất quốc, thực là yếu đến không gợi dậy nổi chút hứng thú nào!" Sở Cửu Ca vẫn luôn ở Cửu Uyên phong tu luyện, Nhị Lượng buồn chán quá đành đi dạo trong tông môn, lại được biết Thái Vân Tông xuất hiện một đám người kiêu căng ngạo mạn. Rõ ràng là khách, mà còn kiêu ngạo hơn cả chủ nhân, hoàn toàn không có chút ý thức làm khách nào cả. "Tức chết ta mà! Thực muốn đập chết chúng, Thái Vân Tông cũng là nơi cho đám rác rưởi đó tùy ý làm xằng bậy hay sao?" Nhị Lượng nói. Sở Cửu Ca hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" "Vẫn là để ta nói đi!" Vân Hồng vào lúc này xuất hiện. Vân Hồng đem tất cả mọi chuyện xảy ra và mục đích của đám người đó nói ra, hắn nói: "Chúng muốn mời Vân đại sư trị bệnh e chỉ là một trong số những mục đích chính mà thôi, chủ yếu chính là muốn giành mất tam phẩm luyện dược sư như Vân đại sư. Chúng là người của Hồng Thiên vương triều, nếu như Vân đại sư không đồng ý, Thái Vân Tông chúng ta tuyệt đối sẽ không thả người. Nhưng mà thế lực đứng đầu của Hồng Thiên vương triều, cho dù là chúng ta ngày trước vẫn không phải là đối thủ của chúng, bây giờ càng không thể nào.." Vô tận đại lục rất lớn, cô trước đó không cách nào hiểu hết được về nó, nhưng mà sau khi Dung Uyên đi đến Hồng Thiên vương triều, cô đã bảo Nhất Nặc đem bố cục của cả đại lục nói với cô rồi. Hạch tâm của Vô tận đại lục chính là Vô Nhã Thiên, đó là trái tim của Vô tận đại lục. Ngoài Vô Nhã Thiên ra, Vô tận đại lục chia thành Đông Vực, Tây Vực, Bắc Vực và Nam Vực. Bọn họ thuộc một trong thất quốc nhỏ nằm xung quanh Hồng Thiên vương triều thuộc Đông Vực, đừng nói là Xích Linh Quốc, cho dù là bản đồ thất quốc cộng lại, cũng chỉ chiếm một góc nhỏ không được nổi bật ở Đông Vực mà thôi. Bởi vì ở Đông Vực vương triều chiếm diện tích lớn như Hồng Thiên vương triều có hơn trăm, Hồng Thiên vương triều cũng không được tính là lớn. Dị thế này, so với tưởng tượng của cô càng rộng lớn hơn nhiều, cường giả càng nhiều hơn cô tưởng tượng. Thế lực của Hồng Thiên vương triều so với thế lực thất quốc, cho dù là đệ nhất tông môn, e là cũng ở thế bị chèn ép triệt để, Thái Vân Tông nếu như đối địch với chúng, đó nhất định là lấy trứng chọi đá. Sở Cửu Ca nói: "Ta đi thương lượng với Vân đại sư." Vân đại sư lựa chọn đi theo chúng, ông nói: "Thái Vân Tông cho ta rất nhiều tự do, đây là thứ mà ta không thể nào có được khi ở bất kì một thế lực nào ở Hồng Thiên vương triều. Sau khi trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, nó vẫn còn tồn tại, không thể chỉ vì ta mà diệt vong được, lúc đó chắc chắn ta sẽ trở thành tội đồ mất." Sở Cửu Ca nói: "Nếu như người không muốn, chúng ta nghĩ biện pháp khác." "Không cần đâu! Thực ra ta cũng nên rời đi rồi, trình độ luyện dược của ta gặp phải bình cảnh, là lúc nên đi ra thế giới bên ngoài tìm kiếm cơ hội đột phá bản thân, vô luận là phúc hay là họa ta cũng phải đi chuyến này." Vân đại sư nói. Sở Cửu Ca biết Vân đại sư đã hạ quyết tâm rồi, cô nói: "Vân đại sư, ta cũng vừa hay phải đi Hồng Thiên vương triều, hay là người thuận tiện dẫn theo ta đi!" Tu vi của cô củng cố cũng ổn rồi, chỉ thiếu chút là có thể đạt đến ngưng hồn cảnh cửu phong đỉnh phong, cũng là lúc nên rời khỏi Thái Vân Tông, tiến về Hồng Thiên vương triều. "Cái gì? Dẫn theo ngươi đi cùng? Lần đi Liễu gia Hồng Thiên vương triều này, nguy hiểm trùng trùng, vẫn chưa biết bọn chúng có dự tính gì, ngươi tham gia náo nhiệt gì?" Vân đại sư nói. Sở Cửu Ca nói: "Ta cảm thấy ta với thân phận luyện dược sư đi vào Hồng Thiên vương triều, so với việc ta đơn thân độc mã đến đó tiện hành xử hơn nhiều, cho nên xin người đó Vân đại sư, giúp ta việc này đi." Vân đại sư cũng biết cô thực sự là có việc, ông nói: "Nếu đã như thế, ngươi theo cùng qua đó vậy! Nếu như có việc gì, ta dù liều cả cái mạng già này cũng sẽ bảo vệ ngươi. Thiên phú luyện dược của ngươi cực cao, mảng thiên địa thất quốc này đối với ngươi quả thực hơi nhỏ, đúng là nên đi đến mảng thiên địa to lớn hơn lịch luyện." Sở Cửu Ca nói: "Ừm! Cho nên vô luận thế nào Hồng Thiên vương triều ta đi chắc rồi." Vân đại sư đồng ý rồi, bọn chúng không hề thấy có gì ngoài ý muốn, ông ta căn bản không thể cự tuyệt. Chúng thấy Vân đại sư dẫn theo ba người, Vân đại sư nói: "Đây là đệ tử Dược phong ta, thiên phú luyện dược không kém! Hai người họ cũng rất thân thiết với cô ấy, cho nên dự định cùng nhau đi Hồng Thiên vương triều mở mang tầm mắt. Chắc là Liễu gia sẽ không để ý những chuyện nhỏ này đâu nhỉ?"
Chương 324: Khiêm tốn Bấm để xem Người Liễu gia đánh giá đám người Sở Cửu Ca, không thể không nói diện mạo ba người này đều phi thường xuất sắc. Vân đại sư chỉ là dắt theo ba gia hỏa này để mở mang tầm mắt, đương nhiên không có vấn đề gì. Vân Hồng tiễn Vân đại sư và mấy người Sở Cửu Ca đến cửa lớn tông môn, hắn nói: "Các ngươi cẩn thận, hy vọng sau khi các ngươi rời khỏi, mọi điều thuận lợi." Người Liễu gia lấy ra yêu thú phi hành, là Đạp Vân Phi Thiên Hổ, loại yêu thú phi hành cao cấp này trong thất quốc cũng chẳng có lấy một con. Bọn chúng nói: "Đi thôi!" "Ba gia hỏa các ngươi, tốc độ của Đạp Vân Phi Thiên Hổ rất nhanh, thực lực các ngươi yếu ngồi cho vững đấy, nếu như rơi xuống chúng ta không thèm quản đâu." Bọn chúng đi đầu bước lên con Đạp Vân Phi Thiên Hổ, rất nhanh tụi Sở Cửu Ca cũng theo lên đó, đợi sau khi mọi người đều lên hết rồi, Đạp Vân Phi Thiên Hổ như một cây lợi tiễn bay vút ra xa, như sấm chớp giữa bầu trời lướt qua. Người Liễu gia thấy đám người chưa thấy qua sự đời này vậy mà một chút kinh ngạc cũng không có, ung dung tự tại, những người Liễu gia nói thầm với nhau, nhất định là giả bộ thôi. Tốc độ Đạp Vân Phi Thiên Hổ cực nhanh, chỉ mất thời gian nửa ngày liền vượt qua biên giới của thất quốc, đến cảnh địa của Hồng Thiên vương triều. Sau khi đến được lãnh địa của Hồng Thiên vương triều, kế đến chúng liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía Liễu gia. Vân đại sư khi còn trẻ là ở Hồng Thiên vương triều, đối với một số việc của Hồng Thiên vương triều cũng hiểu. Hồng Thiên vương triều có năm gia tộc lớn, ba tông môn, còn có một vương triều. Mà Liễu gia, chính là một trong năm đại gia tộc đó, trong mắt những người Liễu gia này lóe qua vẻ ngạo mạn, "Những tiểu gia hỏa thất quốc các ngươi, nếu không phải nể mặt Vân đại sư, các ngươi e là ngay đến đại môn Liễu gia ta cũng không đến gần được." Liễu gia chiếm cứ một tòa thành trì, mang tên Liễu Thành, tòa thành trì mà một trong năm đại gia tộc Hồng Thiên vương triều Liễu gia chiếm cứ so với hoàng thành Tử Linh Quốc còn rộng lớn hơn rất nhiều. Sở Cửu Ca chưa đi đến hoàng thành của Hồng Thiên vương triều cũng đã cảm nhận được sự cường đại của nó rồi. Nếu muốn giành lấy hộp bất tử từ đám người Dung Hiểu ở một vương triều rộng lớn, thế lực lại phức tạp này, thì cho dù có Nhất nặc giúp đỡ, thì cũng là một nhiệm vụ rất khó khăn. Bởi vì là người Liễu gia, thủ vệ cung kính mời họ đi vào, bọn họ một đường không gặp gì bất trắc mà đã đến được Liễu gia rồi. Sau khi đi vào Liễu gia, Liễu gia lúc này tụ tập không ít luyện dược sư, khi Vân đại sư đi vào, đương nhiên là sẽ thu hút sự chú ý của đám người đó. "Không biết đây là vị đại sư nào? Vậy mà phải đích thân Liễu Tuyền đại nhân đi đón?" Có người hiếu kỳ hỏi. Liễu Tuyền nói: "Vị này là Vân đại sư của Thái Vân tông!" "Thái Vân Tông, Thái Vân Tông của thất quốc đó!" Có người ngạc nhiên nói. "Nơi như vậy, vậy mà lại có được tam phẩm luyện dược sư." Lần đến Liễu gia này, tam phẩm luyện dược sư là yêu cầu thấp nhất. Nếu như ngay đến thực lực tam phẩm luyện dược sư cũng không có, Liễu gia họ căn bản không xem ra gì. Thái Vân Tông và ba đại tông môn của Hồng Thiên vương triều cũng là tông môn, nhưng mà cách biệt thực lực lại cực lớn, Thái Vân Tông xa xa không bằng được với ba đại tông môn đó. Vân đại sư tại Hồng Thiên vương triều, gặp phải người quen cũng là điều khó tránh khỏi, dù sao luyện dược sư không nhiều, giới của nó cũng nhỏ. Một giọng nói âm dương quái khí truyền đến, "Vân đại sư, ngươi cuối cùng cũng nỡ đi ra ngoài rồi à, ở một nơi nhỏ nhoi nhiều năm như vậy ngươi cũng không có tiến bộ gì cả!" Người nói chuyện là một lão đầu người nhỏ nhắn, mắt nhỏ nhỏ, ông ta phát hiện đám người Sở Cửu Ca, "Đây không phải là đồ đệ ngươi mới thu nhận chứ! Khi xưa ngươi cao ngạo như vậy khinh thường những người thiên phú không cao, chẳng lẽ đến nước nhỏ rồi liền phát hiện mầm mống tốt hay sao." "Đây là đồ đệ ta thu nhận Vu Dược, lúc trước ngươi chê tiểu tử này, giờ đây trở thành đồ đệ của ta đã là nhị phẩm luyện dược sư rồi, không biết ba người đệ tử của ngươi đã nhập môn thành luyện dược sư chưa nhỉ. Nên biết với nguồn tài nguyên của thất quốc đó, chưa tròn hai mươi tuổi muốn trở thành nhất phẩm luyện dược sư cũng phi thường khó khăn đó." Bên người ông ta đi theo một thanh niên, trông như hai mươi tuổi đầu, trong lúc sư phụ hắn khen ngợi, thổi phồng hắn, thì hắn liền lộ vẻ kiêu ngạo, hoàn toàn không xem đám Sở Cửu Ca ra gì. Những người khác cũng ngẩn ra rồi, "Không ngờ Ba đại sư lại quen biết vị Vân đại sư này, xem ra vị Vân đại sư này tuy là đến từ thất quốc, nhưng có lẽ cũng rất có danh tiếng!" "Không ngờ rằng thuật luyện dược của tiểu quốc lại kém phát triển đến vậy, chưa đến hai mươi tuổi cũng không cách nào nhập môn thành nhất phẩm luyện dược sư, con đường luyện dược xem như phế rồi, không còn cơ hội trở thành luyện dược sư lợi hại nữa rồi." "Vị đệ tử này của Ba đại sư đúng là rất giỏi, mới hai mươi tuổi đầu đã là nhị phẩm luyện dược sư rồi." Đối với sự khiêu khích của Ba đại sư, Vân đại sư phi thường điềm tĩnh, ông nói: "Hai tiểu tử thối này chỉ là đi theo xem náo nhiệt thôi, không phải là luyện dược sư gì! Nha đầu này ngược lại là luyện dược sư, mới mười lăm tuổi mà thôi, trình độ luyện dược không tồi, tiền đồ vô lượng." "Ồ! Mười lăm tuổi nhất phẩm luyện dược sư, đúng là cũng tạm được!" Ba đại sư đánh giá Sở Cửu Ca nói. "Nhưng mà so với đệ tử ta, vậy thì vẫn còn cách xa lắm." Sở Cửu Ca sở hữu dung mạo tuyệt thế, mười lăm tuổi có thiên phú luyện dược như vậy, tại Hồng Thiên vương triều không thể xem là nhất lưu, nhưng cũng xem như không tồi rồi. Vu Dược thu lại vẻ cao ngạo trên mặt, ôn hòa hữu lễ nói: "Vị cô nương này sau này phương diện luyện dược có gì không hiểu, có thể đến thỉnh giáo ta! Chúng ta cùng bối có lẽ dễ nói chuyện với nhau hơn, ta cũng có thể chia sẻ tâm đắc với ngươi." Vu Dược hiến ân cần, khiến cho Nhị Lượng và Tử Tinh Châu cũng nhịn không được trợn trắng mắt, thỉnh giáo? Đùa gì thế? Gia hỏa này hoàn toàn không biết bản thân được mấy cân mấy lượng? Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Không cần đâu! Nếu như có thắc mắc gì, thình giáo tam phẩm luyện dược sư thì tốt hơn." Đáy mắt Vu Dược lóe qua nét giận dữ, người nữ nhân này khinh thường hắn không phải tam phẩm luyện dược sư sao? Việc hắn trở thành tam phẩm luyện dược sư chỉ là chuyện sớm muộn, cho hắn thêm ba năm năm nhất định có thể, tâm tính cao ngạo như vậy, không biết lấy lòng hắn, sau này đợi đến khi cô muốn bám víu cũng không xứng, lúc đấy ở đó mà hối hận đi. Vân đại sư không muốn người khác biết Sở Cửu Ca thực ra đã có trình độ luyện dược sư tam phẩm, cây cao hơn đầu chắc chắn đón gió, tiểu nha đầu này không có bối cảnh gì ở Hồng Thiên vương triều, vẫn nên khiêm tốn chút thì hơn. Ông khiêm tốn như vậy, khiến cho mọi người cho rằng Sở Cửu Ca chỉ là một nhất phẩm luyện dược sư mới nhập môn mà thôi, đây cũng là hiệu quả mà ông muốn. "Các vị đại sư đều đến đông đủ rồi, vậy mời đi bên này! Gia phụ đang đợi các vị." Liễu gia thiếu chủ tuổi đã hơn ba mươi, trông rất trưởng thành trầm ổn. "Khục khục khục!" Vừa đến nơi Liễu gia chủ ở, liền nghe thấy một trận ho khan. Các vị đại sư đi vào, Liễu gia chủ nói: "Thật là làm phiền các vị đại sư đi một chuyến đến đây, lão phu trúng phải kỳ độc, luyện dược sư trong phủ cũng như trong Liễu thành đều không cách nào chưa khỏi. Hy vọng các vị đại sư có thể tìm ra cách cứu một mạng này của ta!" Liễu gia chủ đem ống tay áo ông kéo lên, lộ ra một cánh tay đen như than, khiến cho mọi người hít ngược một hơi. "Độc này quá bá đạo rồi!"
Chương 325: Nắm chắc Bấm để xem Đây là một loại độc bá đáo, tam phẩm luyện dược sư có mặt đều bị dọa sợ. Bọn chúng ngay đến can đảm đến gần Liễu gia chủ kiểm tra tình hình cũng không dám, sợ cũng bị nhiễm phải, không có được kết cục tốt gì. Quan sát ở xa, nhờ đoán mò, sau đó bọn chúng lấy ra loại giải độc đan tốt nhất cho bản thân phòng hờ mới dám đi đến gần. "Liễu gia chủ, để lão phu xem xem." Bọn chúng cũng chỉ dám quan sát ở cự ly gần, nhưng lại không dám chạm trực tiếp vào cánh tay của Liễu gia chủ, có người hỏi: "Liễu gia chủ, người trúng độc được bao nhiêu ngày rồi?" Liễu gia chủ đáp: "Đã năm ngày rồi, độc này đang từ từ lan ra cánh tay của ta, sau đó sẽ ngấm vào tim ta, hôm nay đã là kỳ hạn cuối cùng rồi, nếu như các vị cũng không có biện pháp, vậy thì ta chỉ có thể chặt đứt cánh tay này đi mà thôi." Ông là gia chủ Liễu gia một trong năm đại gia tộc của Hồng Thiên vương triều, không đến bước đường cùng, ông cũng không muốn hy sinh cánh tay của bản thân mình. "Nếu các vị có thể trị khỏi cho ta, Liễu gia nhất định trọng thưởng." Phần thưởng của Liễu gia, khiến cho mấy luyện dược sư này tâm động, có người muốn nắm lấy cánh tay trúng độc đó để quan sát, thế nhưng. "Phụt!" Cánh tay của chúng bị loại độc đó ăn mòn, vội vàng rút tay lại. Lúc này bọn chúng đã không còn tâm trí đi nghiên cứu độc của Liễu gia chủ, trước tiên giải độc cho bản thân quan trọng hơn, may là bọn chúng trúng độc không sâu. Từng người một sắc mặt đại biến, lần này chúng thực sự gặp phải ca khó rồi. Vào lúc đám luyện dược sư chuẩn bị hành động, Vân đại sư vẫn luôn đứng ở ngoài cửa không có đi vào. Ba đại sư nhìn về phía Vân đại sư nói: "Vân đại sư, tuổi ngươi càng lúc càng lớn rồi nên càng lúc càng sợ chết à! Không ngờ đó!" Sở Cửu Ca đứng bên cạnh Vân đại sư, cô không cho Vân đại sư đến gần, thứ nhất là do không muốn ông dính đến loại độc rắc rối, đó quả thật là một loại độc rất rắc rối. Thứ hai là cô đã nhìn ra được độc mà Liễu gia chủ trúng là loại độc gì rồi. Không cần thiết tham gia náo nhiệt cùng với những người khác. Vân đại sư nói: "Ta thích khi mà bản thân nắm chắc rồi mới hành động, không nắm chắc mà đi hành động, đối với người bệnh là Liễu gia chủ đây cũng không phải là chuyện tốt gì." Ba đại sư nói: "Xem ra ngươi không được rồi, vậy thì ngươi trợn to mắt ra mà nhìn xem ta hành động thế nào đi!" Ông ta nuốt vào một viên đan được, tay đặt trên tay của Liễu gia chủ, không hề bị ảnh hưởng bởi độc này như những người khác. "Không hổ là Ba đại sư! Gần tiếp cận thực lực tứ phẩm luyện dược sư, quả nhiên bất phàm!" Những luyện dược sư khác ngưỡng mộ nói. Liễu gia chủ kích động nói: "Ba đại sư, có phải có biện pháp giải độc hay không?" Ba đại sư nói: "Việc này không vội được! Ta nhất định trước khi độc của Liễu gia chủ tiếp tục khuếch tán tìm ra giải pháp giải độc, bây giờ mời đưa ta đến phòng luyện đan của Liễu gia." "Ba đại sư, mời đi bên này!" Liễu gia thiếu chủ cung kính nói. Ba đại sư đắc ý nhìn Vân đại sư rồi rời khỏi, Sở Cửu Ca nói: "Vân đại sư, chúng ta cũng đi thôi!" "Được!" Liễu gia sắp xếp xong chỗ ở cho nhóm Vân đại sư, Vân đại sư nói: "Cửu Ca, Liễu gia chủ rốt cuộc trúng phải độc gì? Ta vậy mà nhìn không ra." "Độc Ma Tạng!" Sở Cửu Ca chầm chậm nói ra cái tên. "Độc này ta chưa từng được nghe." Vân đại sư cảm thấy ngạc nhiên. "Đây là một loại độc tồn tại trong cổ mộ, chuyên dùng để đối phó với kẻ xâm nhập, loại độc này đã tồn tại từ thời thượng cổ rồi, rất ít người sẽ sử dụng nó, có lẽ Liễu gia chủ dó phát hiện gì đó bất ngờ, mới dính phải loại độc này." Sở Cửu Ca nói. Đây là một loại độc bàn môn, nhưng mà phần thứ hai trong ghi chú của Tiên y có ghi chú về loại độc này, cho nên cô vừa dùng Bất tử sinh mệnh chi đồng nhìn một cái, liền biết Liễu gia chủ trúng phải độc Ma Tạng. Nhị Lượng nói: "Ý của Cửu Ca là Liễu gia chủ là do xông vào một cổ mổ thượng cổ mới trúng độc?" Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Chắc là không sai! Ông ta chỉ là trúng độc mà hưng sư động chúng như vậy, e là không chỉ đơn giản là giải độc, mà là muốn đám luyện dược sư này giúp mở ra cổ mộ đó!" Tử Tinh Châu cười nói: "Thứ có thể khiến cho gia chủ Liễu gia một trong năm đại gia tộc Hồng Thiên vương triều xem trọng như vậy, xem ra trong cổ mộ đó có không ít bảo vật, lần này chúng ta đến không sai chút nào." Vân đại sư nhìn những người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, ông cảm thấy bản thân đúng là già rồi. Bọn chúng chỉ vì một loại độc có thể suy đoán ra nhiều thứ như vậy, hơn nữa còn có ý định muốn thử, không sợ hãi bất kì nguy hiểm nào, tràn đầy sức sống của người trẻ tuổi. Ông hỏi: "Vậy có cách giải độc hay không?" Nhị Lượng nói: "Tên vương bát luyện dược sư gì đó không phải đi luyện chế đan dược giải độc rồi sao? Cứ để cho ông ta giải độc được rồi." Khóe miệng Tử Tinh Châu khẽ giật, nói: "Ông ta họ Ba, ba đậu chữ ba, đồ ngốc ngươi đừng có ở trước mặt ông ta nói nhầm đó, nếu không coi chừng ông ta xử đẹp ngươi." Sở Cửu Ca chầm chậm nói: "Với thực lực tam phẩm luyện dược sư của ông ta thì không cách nào giải được độc Ma Tạng đâu, cho nên gia hỏa đó không thể thành công được đâu." "Xem ra Liễu gia chủ là hết cứu rồi, tay ông tay xem ra phải chặt đi." Nhị Lượng nói. Trong số luyện dược sư mời đến không hề có tứ phẩm luyện dược sư. Sở Cửu Ca cười nói: "Tứ phẩm luyện dược sư khác không được, có lẽ ta có thể thử thử!" "Tên ngốc, Tinh Châu, hộ pháp cho ta! Đừng để người khác đến làm phiền ta." "Được thôi!" Nơi này Vân đại sư không có ai đến làm phiền rồi, bởi vì rất nhiều người đều đi đến chỗ Ba đại sư. Ba đại sư đang luyện dược, không hơi đâu quan tâm đến chúng, nên bọn chúng tự nhiên liền đi lấy lòng đệ tử của Ba đại sư Vu Dược. Sở Cửu Ca bắt đầu luyện chế đan dược giải Ma Tạng độc, trước đó có thể là cô không thể làm được, nhưng bây giờ Tinh Thần Hỗn Độn đỉnh đã khác trước rồi, hai dược đỉnh cộng lại với nhau, cho dù hiện tại cô vẫn chưa là tứ phẩm luyện dược sư, nhưng vẫn có thể luyện chế ra giải dược có dược tính tương ứng. Thân là đệ nhất thần trộm, kho dự trữ linh dược của cô rất đầy đủ. Linh dược cần thiết để luyện chế giải dược cô nơi này đều có, rất nhanh cô liền bắt đầu luyện đan rồi. Trước khi Ba đại sư thành công, Sở Cửu Ca đã đem đan dược luyện chế ra rồi. Vân đại sư nói: "Thế nào?" "Đương nhiên là xong rồi, nghỉ ngơi đã! Đợi tên Ba đại sư đó luyện chế đan dược xong, nhất định phải qua đó xem mà." Sở Cửu Ca lười nhác nói. Ba đại sư sau khi Sở Cửu Ca luyện chế đan dược thành công một canh giờ cũng luyện chế ra được giải dược, sắc mặt ông trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi, có thể thấy viên đan dược này, tốn của ông không biết bao nhiêu sức lực. Ba đại sư đi ra nói: "Đi! Thời gian không đợi người, chúng ta lập tức đi chỗ Liễu gia chủ, nhanh giải độc cho Liễu gia chủ." Một đám luyện dược sư đi qua đó, Vân đại sư đương nhiên cũng qua đó rồi. Liễu gia chủ nhìn viên đan dược màu trắng đó nói: "Ba đại sư, đây chính là giải dược do ông luyện chế cho ta à?" "Đúng! Liễu gia chủ hãy thử xem?" Ba đại sư nói. Dáng vẻ nghĩa phụ hắn cực kỳ tự tin, Liễu gia chủ đương nhiên cũng rất tin tưởng ông, thế là liền đem giải dược nuốt vào. Sau khi nuốt vào đan dược không lâu, trên cánh tay màu đen đó nổi lên những đường gân máu màu đen, từng sợi từng sợi rất to, đang không ngừng trương phồng lên, đau đến Liễu gia chủ lăn lộn trên giường! "Aaaaaaa! Ba đại sư, ngươi đây rốt cuộc cho ta là giải dược hay muốn hại chết ta! Đau chết ta rồi, đau chết ta rồi!"
Chương 326: Tranh thủ tống tiền Bấm để xem Dáng vẻ Liễu gia chủ lúc này cực kỳ thảm, bây giờ xem ra không chỉ đơn giản là chặt đứt cánh tay là được rồi, cả cánh tay ông ta cũng có khả năng phát nổ, sau đó ảnh hưởng đến cả người ông. Lúc này Liễu gia chủ gấp gáp như con kiến nằm trên chảo nóng, Liễu gia thiếu chủ chất vấn: "Ba đại sư, ngươi đây rốt cuộc là thế nào? Ngươi đây là cố ý muốn hại chết phụ thân ta, nếu như phụ thân ta có vấn đề gì xảy ra, Liễu gia ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi." Sắc mặt Ba đại sư trắng bệch, ông nói: "Sao có thể như vậy? Độc này bá đạo, giải độc đan thông thường là không thể nào có hiệu quả được, nhưng mà nếu sử dụng loại độc càng bá đạo hơn lấy độc trị độc, thì mới có hiệu quả được, sao lại thất bại được?" "Cũng chính là nói, ngươi cho phụ thân ta sử dụng kịch độc!" Liễu gia thiếu chủ nắm lấy cổ áo Ba đại sư, dáng người Ba đại sư vốn dĩ không cao, cho nên trực tiếp liền bị Liễu gia thiếu chủ nhấc hẳn người lên. "Ta.. ta đây cũng là vì giải độc cho Liễu gia chủ thôi!" Ba đại sư cảm thấy Liễu gia này quá không nói đạo lý, nếu như ông ta thực sự muốn hạ độc Liễu gia chủ, còn cần phiền phức như vậy hay sao? Vào lúc đó một vị lão giả nói: "Thiếu chủ, giờ không phải là lúc đối phó với tên luyện dược sư này, chúng ta cần nghĩ biện pháp trị liệu cho gia chủ, không biết các vị đại sư có biện pháp gì hay không?" Tất cả luyện dược sư đều lắc đầu nói: "Trước đó chúng tôi đã không nghĩ ra được biện pháp gì, chỉ có Ba đại sư nghĩ ra đối sách. Không ngờ Ba đại sư học nghệ không thâm, hại Liễu gia chủ trở nên nặng hơn, bây giờ chúng ta một chút biện pháp cũng không còn rồi." "Tình huống như vậy, cần tìm được tứ phẩm luyện dược sư mới có thể! Chúng tôi vô năng!" Lúc này sắc mặt người Liễu gia đều đen lại, tứ phẩm luyện dược sư hoàn toàn sẽ không hề nể mặt mũi Liễu gia họ. Những tứ phẩm luyện dược sư đó nếu không phải là thân tự do, thì cũng làm việc cho hoàng thất Hồng Thiên vương triều, tam đại tông môn. Nếu như có thể mời được tứ phẩm luyện dược sư, Liễu gia họ sớm đã mời rồi, cần gì mời đám tam phẩm luyện dược sư đến đây, một chút tác dụng cũng chẳng có. Liễu gia thiếu chủ nhìn Ba đại sư nói: "Phụ thân ta nếu như phế đi một cánh tay, vậy thì Ba đại sư, Liễu gia ta cũng sẽ khiến ông bồi thường bằng hai cánh tay của ông." "Không được!" Thân là một luyện dược sư, nếu như mất đi đôi tay, căn bản không thể luyện dược, đó tuyệt đối là tổn thương chí mạng. Ba đại sư nhìn về phía Vân đại sư, ông nói: "Vân đại sư nhất định có biện pháp! Y thuật của ông ta còn cao hơn ta, ông ta nhất định có cách!" Ba đại sư đây là bản thân xui xẻo mà vẫn muốn kéo theo Vân đại sư xuống nước, giờ đây tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về Vân đại sư. Không ngờ gia hỏa này nãy giờ không chút động tĩnh, thì ra là một người sâu thâm khó lường. Liễu gia thiếu chủ nói: "Vân đại sư, tình huống phụ thân ta nguy kịch, ngươi nếu như có biện pháp cứu người, thì xin hãy mau ra tay! Đừng có giấu giấu diếm diếm nữa." Vân đại sư đáp: "Ta đích thực có biện pháp!" Ông lấy ra một viên đan dược đưa cho Liễu gia thiếu chủ: "Đem viên đan dược này cho Liễu gia chủ phục dụng, độc trên thân Liễu gia chủ tự khắc sẽ hết." Ba đại sư nói: "Đây.. đây không thể nào! Ngươi sao có thể luyện chế ra đan dược như vậy." Vân đại sư nói: "Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi, hơn mười năm mà một chút tiến bộ cũng không có sao!" Liễu gia thiếu chủ nói: "Ngươi có giải dược này, sao không sớm chút lấy ra?" "Ba đại sư nói có biện pháp, vừa mới đến ta đương nhiên không thể tranh giành hết phong quang của ông ta không phải sao? Nhanh cho Liễu gia chủ phục dụng, chậm trễ thêm chút thì không kịp đâu." Vân đại sư nói. Quả nhiên, cánh tay đó của Liễu gia chủ sắp phát nổ đến nơi rồi, Liễu thiếu gia chủ vội vội vàng vàng chạy qua, nói: "Cha, nhanh nuốt đan dược vào." Liễu gia chủ đau đến mở to miệng, một ngụm đem đan dược nuốt xuống. Sau khi nuốt đan dược, loại độc bá đạo đó đột nhiên bình ổn lại rồi, mạch máu trương to của Liễu gia chủ cũng thu nhỏ lại. Vân đại sư cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy là ông rất có lòng tin với đan dược của Sở Cửu Ca, nhưng mà bởi vì Ba đại sư trước đó hồ nháo, tình huống của Liễu gia chủ càng thêm ác hóa, đan dược này có thể có tác dụng hay không cũng không thể nói trước được. Từng người bọn chúng trợn to đôi mắt nhìn Liễu gia chủ, sau đó kinh hỷ nói: "Giải độc đan này quả nhiên có tác dụng, quá thần kỳ rồi!" "Vân đại sự quả thật là thâm tàng bất lộ! Chúng tôi đều nhìn sót rồi." Tình trạng của Liễu gia chủ tốt lên rất nhiều, nhưng mà sắc đen trên tay vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Liễu gia chủ nói: "Độc này của ta vẫn chưa giải sạch hay sao? Nó sẽ không phát tác lần nữa chứ?" Trải nghiệm thống khổ vừa nãy, Liễu gia chủ tuyệt đối không muốn nếm thử lần nữa. Vân đại sư nói: "Vừa nãy biện pháp lấy độc trị độc của Ba đại sư dùng sai rồi, đã làm tăng mức độ của loại độc Liễu gia chủ, cho nên một viên đan dược không thể hoàn toàn giải hết được! Nhưng mà Liễu gia chủ yên tâm, đợi ta luyện chế thêm một số đan dược, có lẽ có thể triệt để giải trừ đi độc trong thân thể ông." Một viên đan dược của Cửu Ca có tác dụng, Vân đại sư càng thêm có lòng tin về cô, cho nên đương nhiên rất tự tin nói ra những lời này. Trên mặt Liễu gia chủ lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Vậy thì tốt! Vậy thì tốt, Vân đại sư ngươi cần linh dược gì cứ việc nói với chúng tôi, chúng tôi nhất định tìm đến trong thời gian nhanh nhất. Phòng luyện đan lớn nhất Liễu gia ta ngươi có thể tùy tiện sử dụng, còn có.." Lần giải độc này của Vân đại sư, thực ra đã giúp một việc lớn cho Liễu gia chủ, việc mà nhiều luyện dược sư đều không thể làm được, ông ta lại có thể làm được, có thể thấy khả năng luyện dược của Vân đại sư ở phía trên tất cả chúng. Ông ta nhất định là người có khả năng trở thành tứ phẩm luyện dược sư nhất, người như vậy đương nhiên phải tìm cách lôi kéo rồi. Thái độ Liễu gia chủ đối với Vân đại sư và Ba đại sư như một trời một vực, Ba đại sư tuy là không phải chặt đi cánh tay nữa, nhưng mà triệt để bị Liễu gia lạnh nhạt đối đãi. Ba đại sư hoàn toàn muốn phất tay bỏ đi, nhưng lại không dám đắc tội Liễu gia, không dám không cho Liễu gia mặt mũi, hơn nữa ông ta cũng không tin năng lực của Vân đại sư, có thể hoàn toàn giải trừ đi độc kỳ lạ trên người Liễu gia chủ. Ông trước ở lại quan sát thêm xem thế nào, nếu như đến lúc Liễu gia chủ độc phát lần nữa, Vân đại sư lại nói rằng giải hết độc được, đến lúc đó kết cục của ông ta càng thảm hơn cả ông. Vân đại sư nói: "Liễu gia chủ, ngươi mới giải đi một phần độc, cần phải nghỉ ngơi, chúng tôi không làm phiền ngươi nữa. Đợi giải độc đan tiếp theo luyện chế ra, ta lại đến gặp ngươi." Liễu gia chủ nói: "Nhất định phải nhanh đó!" "Được! Chỉ cần linh được có đủ, ta nhất định sẽ tận lực đem đan dược đến cho Liễu gia chủ." Nghĩ đến tốc độ luyện đan của nha đầu Cửu Ca, nhanh là một việc rất đơn giản. Sở Cửu Ca nhìn thấy Vân đại sư trở lại, cười nói: "Xem ra là thành công rồi!" "Rất thành công, nhưng mà không thể triệt để giải trừ hết độc, ngươi luyện đan cần những linh dược gì? Để cho Liễu gia chuẩn bị." Vân đại sư nói. Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch lên, "Linh dược sao! Cần rất nhiều." Sở Cửu Ca phất tay, liền viết ra không ít linh dược, lúc này không tranh thủ vơ vét Liễu gia một mớ, thì đợi lúc nào nữa? Không cần biết số linh dược này đắt thế nào, Liễu gia vì gia chủ nhà họ đều nhất định lập tức chuẩn bị, cũng không dám có ý kiến gì với Vân đại sư. Nhưng mà vẫn cảm thấy đau xót, là điều không thể tránh khỏi!
Chương 327: Muốn mua Hắc Viêm Bấm để xem Linh dược đưa đến rồi, thì Sở Cửu Ca liền đem đan dược luyện chế ra. Cô nói: "Đan dược này chia làm bảy ngày, mỗi ngày ở phòng luyện đan làm làm dáng. Nếu không một lần đem độc giải rồi, ông ta không thể nào cảm thụ được Vân đại sư người tận tâm tận lực vì ông ta giải độc đến nhường nào. Còn có Vân đại sư người thiếu linh dược gì, cũng có thể viết lên để chúng đi chuẩn bị!" Độc của Liễu gia chủ giải quyết xong, Sở Cửu Ca và Nhị Lượng, Tử Tinh Châu ra ngoài dạo phố, Hắc Viêm cũng muốn ra ngoài nhìn nhìn, cô cũng đem Hắc Viêm đỏ chót ôm ra ngoài. Liễu thành đặc biệt náo nhiệt, kết quả cô phát hiện có một ánh mắt nhìn trúng Hắc Viêm trong lòng cô, tiếp đến một thiếu nữ lên tiếng: "Hồ ly đỏ này của ngươi bao nhiêu tiền, ra giá đi! Bổn tiểu thư muốn rồi." Hắc Viêm cũng rất tức giận, cái gì mà hồ ly đỏ, nó mà là chủng loại tầm thường đó sao? Sở Cửu Ca quay đầu nhìn về thiếu nữ đó, thiếu nữ mặc một thân váy dài màu vàng nhạt, dung nhan như phù dung, người đẹp hơn hoa, là một đại mỹ nhân khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy trước mắt sáng ngời. Đại mỹ nhân như vậy dù là đi đến đâu cũng là điểm chú ý trong mắt mọi người, cũng không ai có thể từ chối yêu cầu của cô, vô luận yêu cầu của cô có quá đáng thế nào! Đáng tiếc nhóm người Sở Cửu Ca một người đẹp hơn một người, đối với diện mạo của cô không chút để tâm. Liễu Như cũng không có nghĩ đến ba người này vẻ ngoài lại xuất chúng đến vậy, thiếu niên lam y tuấn mỹ vô cùng, tử y thiếu niên tuy là đẹp một cách yêu mị, nhưng lại không một chút nữ tính, nói hắn khuynh quốc khuynh thành cũng không quá đáng. Đương nhiên, xuất chúng nhất phải kể đến nữ tử áo đỏ, y phục đỏ không phải ai cũng có thể cân được, cô mặc trên người lại hiện đầy vẻ phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế vô song. "Bổn tiểu thư đang nói chuyện với ngươi đó! Ngươi không nghe thấy sao? Hồ ly của ngươi rốt cuộc bao nhiêu mới chịu bán cho ta?" Liễu Như lần nữa hỏi. "Không bán!" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói. "Thêm một vạn linh ngọc, ngươi rốt cuộc có bán hay không?" Ánh mắt Sở Cửu Ca lướt qua cô, nói: "Nhà ngươi nhiều tiền lắm sao?" Cô vẫn là lần đầu thấy có người dùng tiền muốn mua đồng bạn của cô, thật không sợ cô trộm sạch nhà cô ta à. Nếu người nữ nhân này vẫn không chịu buông tha, đệ nhất thần trộm cô không ngại làm mối đầu ở Hồng Thiên vương triều. Người hầu bên cạnh nữ nhân này lên tiếng: "Xem ra các ngươi là người ngoài mới đến, ngay đến tiểu thư nhà ta cũng không biết, tiểu thư nhà ta là ngũ tiểu thư của Liễu gia. Liễu gia là chủ nhân của Liễu thành này, ngươi nói có tiền hay không?" Liễu Như nói: "Biết được thân phận của bổn tiểu thư, cho ngươi cũng không dám hét giá trên trời, vậy ta thêm một vạn linh ngọc nữa, ngươi bán?" Việc mà Sở Cửu Ca suy nghĩ không phải là việc có bán hay không, mà là Liễu gia cô sớm đã thám thính xong rồi, tùy thời có thể động tay. Vị tiểu thư này muốn lấy tiền mua Hắc Viêm nhà cô, cô không ngại cho cô ta một hào tiền dành dụm cũng không có. Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Vị tiểu thư này, ta nói rồi không bán! Ngươi là nghe không hiểu tiếng người sao?" "Năm vạn! Ta là nể tình bộ lông đỏ của nó mới mua thôi, ngươi đừng quá tham lam, nó trông cũng chỉ là một yêu thú không quá mạnh mà thôi, giá này đã là giá trên trời rồi." Liễu Như có chút phẫn nộ nói. Hắc Viêm ngoe nguẩy cái đuôi như lửa của nó, lúc này nó rất muốn nhảy chồm lên thiêu chết người nữ nhân này. Vậy mà dám lấy nó so với đám yêu thú kia, chán sống rồi chắc. Tử Tinh Châu cũng giận rồi, hắn nói: "Tiểu khả ái là vô giá đó, ngươi mua không nổi! Từ bỏ đi!" "Ngươi.. các ngươi.." Trước mặt mọi người không nể mặt từ chối cô như vậy, Liễu Như giận run người. Người hầu bên cạnh cô phát hiện tiểu thư nhà họ tức giận rồi, nói: "Tiểu thư, bọn chúng không biết điều, chúng ta cho chúng một bài học! Một đám gia hỏa đến từ bên ngoài tại Liễu thành lại không nể mặt mũi ngũ tiểu thư người, thực sự là tìm chết!" "Một con hồ ly mà thôi, tiểu nhân đây giúp người giành lấy." Mua không được, bọn chúng đây là muốn cướp, ở Liễu thành này chủ nhân của Liễu gia chính là vương pháp. Đáy mắt Nhị Lượng lóe qua ý lạnh, nói: "Gan không nhỏ à! Vậy mà lại dám cướp khế ước thú của tiểu Cửu nhà ta, tiểu gia ta vừa hay tay ngứa, vậy thì lấy các ngươi luyện luyện tay thôi!" "Tiểu tử cuồng vọng!" Bầu không khí trên đường đột nhiên trở nên căng thẳng, người của Liễu gia muốn giáo huấn ba người không biết trời cao đất dày này. "Rầm!" Một mình Nhị Lượng lên nghênh chiến, kết quả những người này của Liễu gia trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. Thị vệ Liễu gia thấy bọn họ tuổi cũng chưa tới hai mươi, cho rằng thực lực của họ quá lắm cũng chỉ là ngưng hồn cảnh lục thất trọng mà thôi, nhưng lại không ngờ thực lực tiểu tử này lại nằm ngoài dự liệu của hắn. Lực lượng khi nãy chí ít cũng phải ngưng hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong mới có được. Đương nhiên, thực lực hộ vệ Liễu gia họ cũng không tồi, ngưng hồn cảnh cửu trọng cũng có, cho dù là luyện linh cảnh cũng có! Chúng không tin bắt mấy tên này không được. "Ta đến đối phó tên này, ngươi đi đem con hồ ly từ trong tay tiểu nha đầu đó cướp lấy! Ngũ tiểu thư thích con hồ ly đó, đừng thương đến nó." "Vâng!" Nhị Lượng phụ trách mấy người bọn chúng, những người khác muốn đi bắt Sở Cửu Ca, kết quả bọn chúng phát hiện thân hình Sở Cửu Ca nhanh như thiểm điện. Rõ ràng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, mà lại có thực lực ngưng hồn cảnh cửu trọng. Liễu Như cũng ngẩn ra rồi, thiên phú tu luyện của tiểu nha đầu này lại tốt đến vậy, đáng hận! Thân hình Sở Cửu Ca nhanh như chớp giật, khiến cho chúng hoàn toàn không cách nào chạm đến cô. Tử Tinh Châu bế quan chung với Sở Cửu Ca một thời gian tại Thái Vân Tông, thực lực cũng là tiến bộ thần tốc, bây giờ đã có thực lực ngưng hồn cảnh thất trọng, cũng không phải là những gia hỏa này có thể nhẹ nhàng đối phó được. Song phương đột nhiên giao thủ, khiến cho người xem trên đường thất kinh, ba người trẻ tuổi đến từ bên ngoài lại có gan đánh với thủ vệ của Liễu gia. "Thiên phú của ba người trẻ tuổi này đều không tồi đó! Cần gì đối địch với người của Liễu gia chứ." "Một con sủng vật mà thôi, có gì mà không nỡ chứ?" Đây là địa bàn của Liễu gia, chỉ cần Liễu Như muốn, chúng sẽ có vô số vô tận người giúp, Liễu Như cảm thấy họ hoàn toàn là tự tìm đường chết. Trong số đó thiên phú của thiếu niên lam y là tốt nhất, tuấn mỹ phi phàm, thiên phú trác tuyệt, dù rằng tuổi tác có nhỏ một chút, Liễu Như cũng không thể không thừa nhận người thiếu niên này rất hợp khẩu vị của cô. Còn về tên tử y nam tử yêu mị đó, một nam nhân so với nữ nhân còn xinh đẹp chỉ khiến cô đố kỵ, cô thưởng thức không nổi. Liễu Như nói: "Các ngươi cẩn thận chút, giáo huấn chút là được, đặc biệt là tiểu ca ca đó, đừng thương đến hắn." "Vâng, tiểu thư!" Luyện linh cảnh xuất hiện càng ngày càng nhiều, Tử Tinh Châu đã bị vây rồi, Sở Cửu Ca nhảy qua đó giúp đỡ. Ngay lúc Nhị Lượng không muốn áp chế thực lực thấp như thế đi thu thập đám người này, Sở Cửu Ca nói: "Hắc Viêm, ta thấy ngươi cũng nhịn lâu rồi, lên đi! Đừng gây ra án mạng là được, dù sao chúng ta vẫn còn chút việc phải làm ở Liễu gia." Hắc Viêm đáp: "Rõ!"
Chương 328: Cáo trạng không có tác dụng Bấm để xem Liễu Như nhìn thấy Hắc Viêm nhảy ra, cười nói: "Trước đó ngươi không phải cứng đầu lắm sao? Bây giờ biết sợ rồi sao, quyết định đem gia hỏa này cho ta." Liễu Như muốn đi đến bắt lấy Hắc Viêm, kết quả còn chưa đợi cô đến gần Hắc Viêm, một đoàn lửa màu đen trực tiếp hướng về Liễu Như tập kích đến, rất nhanh Liễu Như liền truyền ra tiếng hét thất thanh. "Aaaaaaaaaaaaa!" "Đau quá!" "Ngũ tiểu thư!" Một số hộ vệ Liễu gia thất kinh, không tiếp tục vây công Sở Cửu Ca và Nhị Lượng bọn họ nữa, vội vàng dùng linh lực dập tắt ngọn lửa đen đó, sau đó đi đối phó Hắc Viêm. Hắc Viêm thực ra hoàn toàn không để chúng vào mắt, ngọn lửa màu đen bạo phát ra càng hung tàn hơn. "Đây.. Đây ít nhất phải là một yêu thú đỉnh phong nào đó!" Bọn chúng cũng không ngờ một con sủng vật nhỏ như lòng bàn tay với bộ lông đỏ lại có thực lực hung hãn như thế, thực lực như vậy không phải là chúng có thể đối phó được. "Ngũ tiểu thư, chúng ta ngay lập tức rời khỏi!" Hắc Viêm ra tay, chúng biết chúng không phải là đối thủ của đám Sở Cửu Ca, dẫn theo Liễu Như đã bị thiêu trụi hết nửa bộ tóc, y phục cũng nát bấy rời khỏi. Liễu Như có khi nào phải chịu sự đối đãi như vậy, hơn nữa còn là ngay tại địa bàn của bản thân, Liễu Như nghiến răng nói: "Các ngươi đợi đó, ta tuyệt đối không để các người yên ổn rời khỏi Liễu thành." Chúng chạy rồi, Sở Cửu Ca cũng lười đuổi theo. Tiếp theo, đám Sở Cửu Ca dạo phố thì dạo phố, sự việc trước đó không hề ảnh hưởng gì đến họ, những người khác cũng ngạc nhiên không thôi, ba người trẻ tuổi này thật to gan. Đem viên ngọc quý của Liễu gia đánh rồi, không vội rời khỏi đã thôi, mà vẫn dám nán lại ở Liễu thành, đây không phải là tìm chết thì là gì? Quả nhiên, không bao lâu, một đám người Liễu gia liền hùng hùng hổ hổ đi đến, ngũ tiểu thư vậy là kinh động đến trưởng lão Liễu gia. Họ cảm thấy đám người trẻ tuổi này xong đời rồi, yêu thú đỉnh phong đúng là rất lợi hại, nhưng vị trưởng lão này của Liễu gia đã vượt qua cấp bậc luyện linh cảnh đỉnh phong, đạt đến hóa đan cảnh. Ngưng thể, ngưng hồn, luyện linh, cấp bậc tiếp theo chính là hóa đan. Thất quốc quá nhỏ bé, rất khó có người đạt đến cảnh giới này, cho dù là tông chủ Thái Vân Tông, cũng chỉ đạt đến luyện linh cảnh cửu trọng đỉnh phong mà thôi. Nhưng mà Hồng Thiên vương triều không giống vậy, Liễu gia thân là một trong ngũ đại gia tộc của Hồng Thiên vương triều, cao thủ hóa đan cảnh không hề ít. Liễu tứ trưởng lão được biết ngũ tiểu thư bị người ức hiếp, thương thành như vậy, phẫn nộ vô cùng, liền đến trút giận cho ngũ tiểu thư. Liễu Như nói: "Tứ trưởng lão! Chính là bọn chúng, chính là chúng thương đến ta, tứ trưởng lão, người nhất định phế chúng đi giúp con." Liễu tứ trưởng lão nhìn qua, phát hiện ba người này có chút quen mắt, đây không phải là ba người mà Vân đại sư dẫn theo sao? Bây giờ Liễu gia chủ độc cũng có thể triệt để được giải trừ rồi, Vân đại sư công rất lớn, gia chủ cũng nói rồi, dù có thế nào cũng không thể đắc tội Vân đại sư. Liễu tứ trưởng lão dẫn người đi đến gần đám người Sở Cửu Ca, mọi người cho rằng ba người trẻ tuổi này xong đời rồi. Liễu tứ trưởng lão nói: "Ngũ tiểu thư, trong đây có phải có hiểu lầm nào hay không. Tùy tiện động thủ không phải là đạo đãi khách của Liễu gia ta." Liễu Như hoàn toàn không tin vào lỗ tai của bản thân, tứ trưởng lão không phải vẫn luôn rất thương cô, rất chiều chuộng cô sao? Liễu gia chủ trọng bệnh, nhưng ông không muốn người khác biết được tin này, cho nên lần mời luyện dược sư này chỉ có Liễu thiếu gia chủ và các vị trưởng lão biết, Liễu Như không hề biết. Tử Tinh Châu nói: "Hiểu lầm? Trước đó vị tiểu thư này muốn cướp đoạt khế ước thú của Cửu Ca, sau đó bị khế ước thú của bạn ấy thương đến. Bây giờ cô ta lại viện cứu binh đến, các ngươi xác định là muốn động thủ sao? Nếu muốn động thủ, ta cũng đi kêu viện binh đến cho rồi, cho dù đây là địa bàn của Liễu gia các ngươi, chúng tôi cũng không thể bị các ngươi tùy tiện ức hiếp chứ." Liễu Như ủy khuất nói: "Ta nghĩ rằng chỉ là một con sủng vật bình thường, sao biết được là yêu thú đỉnh phong, cho dù là yêu thú đỉnh phong thì đã sao? Ngươi ra giá đi!" Đáy mắt Sở Cửu Ca lóe qua hàn quang, "Ngọn lửa ban nãy thiêu thế mà ngươi còn chưa từ bỏ đúng không? Ta không ngại để Hắc Viêm thiêu thêm lần nữa." Liễu Như bị dọa sợ run, trốn phía sau tứ trưởng lão, nói: "Ngươi dám!" Xô xát giữa những người trẻ tuổi, tứ trưởng lão bị kẹp ở giữa có chút vô lực, hai bên đều không phải là có thể đắc tội. Ông nói với Liễu Như: "Ngũ tiểu thư, ba vị này là khách quý của Liễu gia ta. Sở tiểu thư có được một yêu thú đỉnh phong làm khế ước thú không dễ, cô ấy không thể nào bán cho ngươi được, ngũ tiểu thư từ bỏ đi!" "Tứ trưởng lão, người.. người sao lại giúp người ngoài rồi!" Liễu Như ủy khuất cực. Những người khác cũng rất hiếu kỳ, ba người trẻ tuổi này vậy mà lại có thể khiến cho tứ trưởng lão không giúp tiểu thư nhà họ, ngược lại giúp một người ngoài. Chẳng trách chúng đánh ngũ tiểu thư nhà người ta mà vẫn không lập tức rời khỏi Liễu thành, thì ra sớm đã biết chắc Liễu gia không dám động chúng. "Cho dù là thiếu chủ ở đây, cũng sẽ đưa ra quyết định như lão phu thôi!" Liễu tứ trưởng lão nghiêm túc nói. Liễu Như rất không cam lòng, nói: "Các ngươi đợi đó! Ta bây giờ đi tìm đại ca ta!" Cô trực tiếp vừa khóc vừa chạy về nhà. Nhị Lượng phụt cười: "Đây lại là chạy đi tìm ai cáo trạng đây?" Liễu tứ trưởng lão bất lực nói: "Ngũ tiểu thư nhà ta còn nhỏ, là tiểu thư nhỏ nhất Liễu gia ta, cho nên vẫn luôn được cưng chiều, có chút không hiểu chuyện, thỉnh thoảng sẽ làm ra vài chuyện ấu trĩ, mong ba vị lượng thứ cho." Tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, nói ra lời như vậy vẻ mặt già nua của tứ trưởng lão không biết là có cần nữa hay không? Hiển nhiên nhóm ba người Sở Cửu Ca, bất cứ một người nào trong số họ tuổi tác đều so với ngũ tiểu thư nhỏ. "Các vị muốn tiếp tục dạo phố, hay trở về Liễu gia?" Tứ trưởng lão hỏi. "Cũng không còn tâm trạng gì để đi dạo nữa, vậy thì trở về trước đi!" Sở Cửu Ca nói. "Ta tiễn các ngươi." Liễu tứ trưởng lão đích thân đưa họ về Liễu gia, vừa đi vào Liễu gia liền nhìn thấy Liễu Như khóc lóc kể lể trước mặt Liễu thiếu gia chủ. Vừa nhìn thấy đám Sở Cửu Ca, cô trợn to mắt, "Đại ca, chính là bọn chúng! Tứ trưởng lão ăn cây táo rào cây sung, giúp người ngoài không giúp muội, ca nhất định phải thu thập chúng thật tốt cho muội." Vừa vào cửa liền bị nói là ăn cây táo rào cây sung, sắc mặt tứ trưởng lão rất không tốt, uổng công ngày thường ông yêu thương ngũ tiểu thư đến vậy, kết quả chỉ một điều không như ý liền nói ông như vậy. Liễu gia thiếu chủ giận nói: "Như nhi, muội quả thực quá hồ nháo rồi! Việc này tứ trưởng lão không có làm sai, Sở tiểu thư và hai vị công tử là khách quý của Liễu gia ta, còn không mau xin lỗi họ!" "Cái gì?" Liễu Như trợn to mắt, khó tin vào những gì mình vừa nghe. "Hu hu hu! Các ngươi đều giúp chúng, các ngươi vậy mà đều giúp chúng, rõ ràng đều là chúng sai, ai bảo chúng không chịu đem con hồ ly đó bán cho ta?" Liễu Như thân là ngũ tiểu thư của một trong ngũ đại gia tộc Hồng Thiên vương triều Liễu gia, lúc nào chịu qua ủy khuất như vậy, trực tiếp khóc rồi. Trước đó ở Liễu gia cô được cưng chiều hết mực, muốn cái gì có cái đó. Bây giờ gặp phải đám người Sở Cửu Ca, lần này ngược lại đá trúng miếng sắt rồi.
Chương 329: Cô đoán trúng rồi Bấm để xem "Ta phải đi tìm mẫu thân cáo trạng, các ngươi đều là người xấu, đều là người xấu!" Để vị tiểu thư này xin lỗi là việc không thể nào, cô còn chạy đi tiếp tục cáo trạng. Nhị Lượng nói: "Vị đại tỷ này đã một bó tuổi rồi, ngoài cáo trạng thì là cáo trạng, còn chưa cai sữa hay gì?" Không dễ gì gặp được người độc lạ như vậy, Nhị Lượng cũng trở nên độc miệng. Liễu thiếu chủ và tứ trưởng lão cũng có vẻ ngại ngùng, Liễu thiếu chủ nói: "Tiểu muội bị chiều hư rồi, ta có việc quan trọng cần tìm Vân đại sư, hay là cùng qua đó!" "Được!" Sở Cửu Ca nói. Vân đại sư nói: "Ba gia hỏa các ngươi ra ngoài chơi, sao nhanh thế đã trở về rồi?" "Xảy ra chút việc không còn hứng thú nữa nên là về sớm, Liễu gia thiếu chủ tìm người có chút việc." Sở Cửu Ca đáp. Liễu gia thiếu chủ nói thẳng: "Vân đại sư tuy là chưa tiến cấp thành tứ phẩm luyện dược sư, nhưng mà năng lực của người đã rất gần tứ phẩm luyện dược sư rồi. Chúng tôi biết Vân đại sư không thích bị ràng buộc, cũng không có bản lĩnh khiến cho Vân đại sư trở thành luyện dược sư của Liễu gia ta. Nhưng chúng tôi rất chân thành mời Vân đại sư trở thành khách khanh của Liễu gia." Khách khanh không như luyện dược sư của gia tộc, không cần thiết vẫn một mực ở lại gia tộc, chỉ cần khi gia tộc cần thì ra tay giúp đỡ là được. Giống như lần Liễu gia chủ trúng độc này, luyện dược sư trong tộc không ai có khả năng giải quyết được. Đối với một luyện dược sư như vậy, Liễu gia không dám cường thế ép đối phương phục vụ cho Liễu gia, cho nên đưa cho một thân phận khách khanh là hợp lý nhất. Tiếp đến Liễu gia thiếu chủ liền nói đến điểm tốt khi trở thành khách khanh của Liễu gia, giả sử trong phạm vi năng lực của Liễu gia, họ sẽ cung cấp linh dược mà Vân đại sư cần, giúp Vân đại sư sớm ngày trở thành tứ phẩm luyện dược sư. Có một tứ phẩm luyện dược sư làm khách khanh, đối với Liễu gia họ có lợi ích rất lớn. Bọn họ đầu tư một chút không tính là gì. Vân đại sư nói: "Việc này ta cần phải suy nghĩ lại, có việc gì hãy đợi độc của Liễu gia chủ hoàn toàn giải trừ hãy tính." "Được!" Liễu thiếu chủ nói. Đợi sau khi Liễu thiếu chủ rời khỏi, Sở Cửu Ca hỏi: "Vân đại sư, người có dự tính thế nào?" Vân đại sư nói: "Ta không thích tác phong làm việc của Liễu gia, cho dù là vị trí khách khanh, ta cũng không muốn có quá nhiều dính líu đến Liễu gia, cho nên ta muốn từ chối. Nhưng mà ta sợ sau khi từ chối, độc của Liễu gia chủ đã giải, sợ chúng sẽ trở mặt với chúng ta." "Trở mặt thì không đến nỗi trở mặt quá nhanh, nên biết Liễu gia chủ nhất định còn việc khác cần nhờ đến Vân đại sư, chúng ta cứ việc kéo dài đi!" Sở Cửu Ca nói. "Cũng chỉ có thể như thế." Vân đại sư thấp giọng nói. Liễu gia chủ nghe được lời của nhi tử mình nói: "Ông ta không đáp ứng?" "Vân đại sư cao ngạo lắm, lúc trước ông ta cũng không có chịu trở thành khách khanh của bất cứ thế lực nào, thà rằng trốn ở một nơi thôn dã nghèo nàn. Nhiều năm qua đi như thế, ông ta vẫn một bộ dạng cứng nhắc!" Liễu thiếu chủ nói. "Thám thính từ chỗ Ba đại sư, ông ta hình như rất quen Vân đại sư!" Liễu gia chủ nói. "Vâng, phụ thân!" Được biết Vân đại sư có thể trở thành khách khanh của Liễu gia, Ba đại sư rất ngưỡng mộ và đố kỵ. Nên biết trở thành khách khanh có thể nhận được điểm tốt rất lớn, nhưng lại không cần phải làm nhiều việc gì cả, rất là hưởng thụ. Ba đại sư nói: "Lão gia hỏa này chính là một tên cứng đầu, nếu không ông ta đã sớm trở thành luyện dược sư của một phương thế lực nào đó rồi. Ông ta mà không muốn, e là rất khó đáp ứng. Nhưng mà ông ta cũng không phải không có nhược điểm, ngươi có thể xuống tay từ những người bên cạnh ông ta, ông ta không phải rất bảo bối tên đồ đệ đó của ông ta sao?" Đáy mắt Liễu gia thiếu chủ lóe qua ánh sáng, nói: "Đa tạ Ba đại sư! Trước đó có đắc tội, vẫn mong Ba đại sư đừng có để trong lòng, ta cũng chỉ là lo lắng cho phụ thân ta nên mới.." "Ta hiểu! Là do lão phu học nghệ không thâm nên thế." Ba đại sư nói. "Chỗ Vân đại sư, các người đều là luyện dược sư, vẫn mong người có thể nói giúp vài lời tốt trước mặt Vân đại sư, đừng để lỡ mất một cơ hội tốt như vậy." Liễu thiếu chủ nói. "Này thì dễ!" Ba đại sư đồng ý rồi. "Thiếu chủ, phu nhân mời!" Có người đến nói. Ba đại sư đi tìm Vân đại sư, giận dữ nói: "Ngươi bây giờ có phải rất đắc ý, ngay đến Liễu gia cũng muốn ngươi trở thành khách khanh của họ! Ngươi sớm đã biết ta không thể giải được độc, ngươi sao không nhắc nhở ta, cứ phải để ta mất mặt ở trước mặt Liễu gia chủ." Vân đại sư nói: "Lão phu cho rằng ngươi có thể giải độc, cho nên mới không tranh giành với ngươi! Ngươi vậy mà ngược lại quay ra trách ta rồi." Ba đại sư tức điên, ông nói: "Ngươi biết điều một chút mà trở thành khách khanh của Liễu gia đi! Đừng cho mặt mũi mà không biết điều." Vân đại sư nói: "Ngươi muốn làm thì có thể tự đề cử mình, dù sao ta tạm thời không có ý định đó, quen tự do rồi." "Ta không tin ngươi lại một mực kiên trì." Ba đại sư nói. Ngũ tiểu thư Liễu gia Liễu Như cũng không nghĩ đến, đi đến chỗ mẫu thân cô cáo trạng mà vẫn không có tác dụng gì, cô mới biết chủ nhân con tiểu hồ ly đó là đệ tử của khách khanh luyện dược mà Liễu gia họ đang muốn hết lòng lôi kéo. Liễu Như nói: "Chỉ là một khách khanh mà thôi, còn không phải dựa vào Liễu gia ta mới sinh tồn được." Liễu gia thiếu chủ nói: "Bây giờ Vân đại sư chưa đáp ứng trở thành khách khanh của nhà ta, ngũ muội muội vẫn nên thu liễm lại một chút tính khí của mình đi, nếu không phụ thân sẽ tức giận đó." Liễu Như gật đầu nói: "Đại ca, muội hiểu rồi." Trong lòng vẫn rất không cam tâm. Bảy ngày sau, Liễu gia chủ đem đan dược Sở Cửu Ca luyện chế ra sử dụng hết rồi, thân thể đã khỏi hẳn. Các đại luyện dược sư đều đến kiểm tra qua, đều nói rằng Liễu gia chủ không còn vấn đề nữa, điều dưỡng thêm hai ba bữa liền có thể hoàn toàn khôi phục. Liễu gia chủ hồi phục, những luyện dược sư này cũng không còn việc gì nữa, chúng lục đục rời khỏi. Liễu gia chủ cười nói: "Sao có thể để cho các vị đến không một chuyến được. Đây là một chút tâm ý của Liễu gia ta, hy vọng các vị không chê." Không cần biết thực lực của tam phẩm luyện dược sư như thế nào, dù sao cũng đến được tam phẩm, Liễu gia họ tuyệt đối không thể đắc tội. Liễu gia chủ không hề tiễn hết tất cả luyện dược sư về, trong số đó những người tương đối lợi hại đều được giữ lại. Liễu gia chủ nói: "Lần này ta giữ lại các vị, là có một việc rất quan trọng muốn nhờ các vị giúp đỡ." Liễu gia chủ tìm những người đó đi bí mật nói chuyện, sau khi nói chuyện xong, Vân đại sư có một cảm giác quả nhiên là vậy, Cửu Ca đoán trúng rồi. Đợi sau khi Vân đại sư trở lại, Sở Cửu Ca cười nói: "Liễu gia chủ nói gì rồi?" "Không khác biệt với việc con suy đoán, Liễu gia chủ tại một nơi cách Liễu thành không xa phát hiện một cổ mộ. Cổ mộ này phi thường phức tạp, đáng sợ nhất là có đủ loại kịch độc cổ quái, ông ta đoán chủ mộ không phải là một luyện dược sư thì cũng là một độc sư, lần trước ông ta không có phòng bị vào đó nên trúng chiêu rồi, nên là lần này ông ta mới muốn triệu tập một số luyện dược sư lợi hại đến." "Sau khi vào đó, bảo vật thì xem bản lĩnh mỗi người tự tìm lấy. Những lão gia hỏa đó biết bên trong có rất nhiều bảo vật luyện dược, toàn bộ đều đáp ứng rồi, lão phu đương nhiên cũng đáp ứng rồi." Vân đại sư đáp. "Chúng lúc nào sẽ xuất phát?" Sở Cửu Ca hỏi.