Đam Mỹ [Edit] Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt - Sơ Vẫn Giang Hồ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 9 Tháng tám 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 101:

    - Chờ ta lần sau đi Hàm Dương thành a!

    Lý Quý Dương cũng sốt ruột, các nhi đồng cũng đã dần dần lớn lên, cũng không thể cho bọn nhỏ luôn nhàn rỗi như vậy đi? Bảo bọn nhỏ làm việc nhà nông quá sớm thì hắn xót ruột, không muốn dùng lao động trẻ em, trở ngại điểm mấu chốt trong chính lòng mình.

    Địa phương sinh con cách chủ viện thật xa, Lý Quý Dương thật sự lo lắng.

    Lúc này không có bệnh viện cũng không có phòng cấp cứu, kỹ thuật mổ bụng sản còn chưa sinh ra đâu!

    Xem ra sau này phải cho người đi học y, nhớ rõ người bạn ở cùng phòng ký túc xá từng nói qua, Đông y có vọng văn vấn thiết gì đó không phải sao?

    Gặp được thần y như Biển Thước, thuộc loại bất thế thiên tài, mà Tề Hoàn Công còn giấu bệnh sợ thầy đâu!

    Thời đại này thầy thuốc không dễ làm a!

    Nhi đồng sinh nửa ngày, phòng sinh truyền tin vui, sinh!

    - Sinh cái gì?

    Lý Quý Dương nhanh chóng hỏi.

    - Đương nhiên là hài tử!

    Quản gia đại thầm trêu chọc trả lời.

    - Không phải, ý của ta là sinh nam hay nữ?

    Lý Quý Dương nghẹn lời.

    - Nam hài, là một nam hài. Nhìn thấy thật rắn chắc.

    - Vậy là tốt rồi, chuyện sản phụ ở cữ nhờ ngài, nhất định bồi dưỡng, trứng hay sữa đều đừng tiết kiệm, còn có thịt, hình như sản phụ không thể ăn nhiều muối? Nấu ăn riêng, ít phóng muối..

    Lý Quý Dương căn dặn.

    - Việc này không cần ngài quan tâm, lão nô sẽ an bài tốt, trong nhà thêm đinh, báo tin vui cho ngài.

    Quản gia đại thẩm chính là tới báo tin.

    - Ân, cho cha của nhi đồng cũng nghỉ ngơi đi, chiếu cố một chút sản phụ.

    Lý Quý Dương nói.

    - Phòng sinh làm sao cho phép nam nhân đi vào?

    Quản gia đại thẩm không đồng ý:

    - Nhiều nhất cho nam nhân của nàng ở ngoài cửa sổ nói vài câu.

    Cao chiêm sự lại tới một lần, lần này Lý Quý Dương học thông minh, cho ba cây nhân sâm thập phần trân quý.

    - Đây là tiên sinh của ta cho ta, như ta cũng dùng không được, không bằng một gốc tiến hiến cho quốc chủ, một gốc đưa cho nghĩa mẫu, một gốc đưa cho đại công tử phòng thân.

    - Rất tốt, rất tốt!

    Ngàn vàng dễ có được, thuốc hay khó cầu!

    Thời đại Chiến quốc thiếu thốn nhất là dược liệu cứu mạng!

    - Gốc nhỏ một chút này là đưa cho ngươi.

    Lý Quý Dương lấy ra một gốc nhân sâm nhỏ nhất trong không gian đưa cho Cao chiêm sự.

    - Ta cũng không cần chứ?

    Trải qua thời gian dài tiếp xúc, hơn nữa thủ đoạn của Triệu Cơ, Cao chiêm sự đã hoàn toàn đầu hàng khuất phục, để cho hắn không phải vì vật chất mà nguyện trung thành, mà là chân chính nguyện trung thành.

    - Phải cần, vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn, thứ này cắt một mảnh ngậm dưới lưỡi, còn có thể tục mệnh nhất thời nửa khắc.

    Lý Quý Dương không có thủ đoạn thu thập lòng người, nhưng hắn tin tưởng lấy chân thành đưa cho người khác sẽ đổi lại sự chân thành.

    - Được, vậy ta nhận!

    Cao chiêm sự nghĩ nghĩ, không tiếp tục thoái thác.

    Ngoài ra Lý Quý Dương còn cho một thúng mi hầu đào (kiwi), thứ này ở đầu xuân chính là vật hiếm thấy.

    Trong "Kinh thi" thời kỳ Tiền Tần có ghi chép về trái kiwi: Thấp có cây trường sở (tên cổ đại của kiwi), y na này chi.

    Mà lúc này không gọi là kiwi, gọi là "cây trường sở".

    - Không ngờ là cây trường sở!

    Cao chiêm sự hết sức kinh ngạc.

    - Đây là tiên sinh tặng tới được, ta lưu lại một chút, còn lại cầm đi đưa cho quốc chủ, nếm mới mẻ!

    Lý Quý Dương biết ở thời đại này không có rau dưa trái mùa, hoa quả cũng vậy.

    Cao chiêm sự biết Lý Quý Dương có một vị tiên sinh thần bí khó lường, chẳng những ra tay hào phóng, gia tư cự phong, vẫn còn rất thần kỳ, mùa này mà có cây trường sở để ăn!

    Lý Quý Dương chính là muốn là cho người ta biết, hắn không là gì, nhưng tiên sinh của hắn không dễ chọc, tiên sinh càng mơ hồ càng tốt, càng thần bí càng tốt.

    Dù sao người thời Chiến quốc có chút tố chất thần kinh, càng là không biết càng phải kiêng kỵ!

    Giống như nói tới quỷ thần, hư vô mờ mịt, chẳng những là người cổ đại, người hiện đại cũng rất kiêng kỵ vật kia, bằng không cũng không tới nỗi sau kiến quốc lại nói động vật không được thành tinh.

    Bởi vì không biết, cho nên sợ hãi.

    Lý Quý Dương cần chính là kết quả này, làm cho bọn họ không dám vọng động!

    Cao chiêm sự đương nhiên giật mình, giật mình năng lực của tiên sinh Lý Quý Dương!

    Thế nhưng ở đầu mùa xuân có thể ăn được cây trường sở, thứ này bình thường phải đợi mùa thu mới có đi?

    - Ta cấp cho quốc chủ tặng quà, là vì cấp mặt mũi cho nghĩa mẫu.

    Lý Quý Dương nói:

    - Còn có thể làm cho đại công tử càng được quốc chủ chú ý.

    - Khẳng định như vậy, ngài không biết đâu, hiện tại mỗi ngày quốc chủ đều muốn hỏi việc học tập của đại công tử, hơn nữa tuy đại công tử học muộn, nhưng thật thông minh, học thật nhanh, thật khắc khổ, mỗi khi đề cập tới đại công tử quốc chủ đều phải ca ngợi một phen.

    Cao chiêm sự cũng rất bội phục đại công tử, tuy Thành Giao công tử ban đầu mạnh hơn đại công tử rất nhiều, nhưng hiện tại đại công tử đã có thể ngang hàng với hắn, tiếp qua không lâu đại công tử nhất định có thể lướt qua Thành Giao công tử, trở thành người học tập tốt nhất trong chư vị công tử!

    - Học giỏi là một chuyện, nhưng cũng phải cùng quốc chủ liên lạc cảm tình càng nhiều, có thể tìm một ít vấn đề mà quốc chủ biết rõ đi thỉnh giáo bài học một chút.

    Lý Quý Dương ám chỉ nói.

    Học vấn của Doanh Tử Sở như thế nào kỳ thật không cần hỏi cũng biết, khẳng định cũng không khá hơn chút nào, dù sao trước kia hắn cũng không được sủng ái, còn đi Triệu quốc làm con tin nhiều năm như vậy, nhưng nếu như có người thỉnh giáo hắn, còn là thứ mà hắn biết, hơn nữa người này còn là con của hắn, đối với hắn thật sùng bái..

    - Việc này có thể! Có thể!

    Cao chiêm sự vừa nghe liền hiểu, cũng hiểu được biện pháp này rất tốt, tuy rằng quốc chủ thật chú ý đại công tử, nhưng đồng thời cũng rất xem trọng những đứa con khác, nhất là Triệu Cơ phu nhân từng có tình cảm cùng hoạn nạn với quốc chủ, lại không có bối cảnh gia thế gì.

    Mà những đứa con trai khác của quốc chủ, Thành Giao công tử không tính, còn có ba bốn người khác dù nhỏ nhất còn đang bú sữa mẹ, cũng có ngoại công là một sĩ phu a!

    Cao chiêm sự chiếm được nhắc nhở, mang theo đồ vật vội vàng quay về Hàm Dương thành.

    Việc cày bừa vụ xuân trong nhà cũng đã làm xong, Lý Quý Dương liền mang theo người đi Hàm Dương thành, hắn còn muốn đi tìm một tiên sinh giỏi trở về.

    Nhưng mới đi vào Hàm Dương thành được một ngày đã bị Dương Phi Anh tìm tới cửa.

    - Lý thiếu gia đã đến đây sao không chào hỏi một tiếng đâu!

    Dương Phi Anh thập phần quen thuộc vừa vào cửa liền chào hỏi, trong lòng Lý Quý Dương bĩu môi, Hàm Dương thành cũng không phải nhà của ngươi, vào thành còn phải chào hỏi ngươi sao?

    - Trong nhà việc nông vội xong rồi, tới đây mua một ít đồ dùng trở về, ngài làm sao biết ta tới sao?
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 102:

    Thật thần kỳ, ở thời đại Chiến quốc không có trang bị thông tin, bên này hắn mới tìm được khách điếm vào ở, bên kia hắn liền tới bái phỏng!

    Muốn nói là tâm hữu linh tê, Lý Quý Dương tình nguyện cùng đại mỹ nhân như Triệu Cơ tâm hữu linh tê, cũng không muốn cùng Dương Phi Anh như thế.

    Lúc này Lý Quý Dương chỉ nghĩ được như thế.

    Sau này nhớ tới, hắn còn nói qua với Doanh Chính một lần, kết quả Doanh Chính lòng dạ hẹp hòi không có biện pháp làm gì lão nương của mình, lại đem Dương Phi Anh điều đi khu xa xôi làm quan, đời này nếu không có thành tựu gì kinh thiên động địa tám phần không cơ hội quay về Hàm Dương.

    - Ta ở cửa thành có người quen biết, hắn gặp qua ngài một mặt!

    Dương Phi Anh cười híp mắt, nhưng thật ra là hắn phái người ở cửa thành coi chừng, người kia từng nhìn thấy đoàn người của Lý Quý Dương, sau đó người kia luôn ở nơi đó chờ đợi, mỗi ngày đều đợi tin tức, chỉ cần bọn họ lộ mặt thì lập tức thông tri cho hắn.

    Lần trước vô duyên cớ lãng phí vài ngày, hắn đều vô cùng chán nản đâu!

    Nhất là sau đó hắn còn biết chuyện của Cao chiêm sự, lẽ ra hắn còn muốn đảm đương ván cầu giữa Triệu Cơ phu nhân cùng đại công tử với Lý Quý Dương, kết quả bị Cao chiêm sự đoạt trước, vả lại Cao chiêm sự thập phần biết làm người, nhà của Cao chiêm sự còn nằm ở vùng ngoại thành Hàm Dương, đi ra ngoài hay đi vào đều phương tiện, lý do cũng rất đầy đủ, vả lại còn được quốc chủ đồng ý.

    Mấy ngày nay Lữ đại nhân đã vô cùng bất mãn, bởi vì Triệu Cơ phu nhân tựa hồ không có tính toán làm cho đại công tử tiếp xúc Lữ tướng bang, Lữ tướng bang trong cơn tức giận muốn cấp cho Triệu Cơ phu nhân giáo huấn, muốn cho nàng biết ở trong cung nếu không có tiền triều hỗ trợ, thật sự khó khăn sống yên, vì thế vòng tay trân châu lại rơi vào trong tay Thành Giao tiểu công tử.

    Kết quả Triệu Cơ phu nhân lại cho Vương Kiều phu nhân một lần giáo huấn!

    Trong xuân yến mặt mũi của Vương Kiều phu nhân quét rác, Triệu Cơ phu nhân giành được toàn trường chú ý, quốc chủ liên tiếp mấy ngày đi tẩm điện của Triệu Cơ phu nhân nghỉ lại.

    Triệu Cơ phu nhân thịnh sủng nhất thời nổi bật vô lượng trong hậu cung.

    Điều này còn chưa tính là gì, theo sau mấy ngày cung nữ hầu hạ bên người Triệu Cơ phu nhân đều có một vòng tay trân châu, nói là Triệu Cơ phu nhân ban cho, nói khen các nàng phụng dưỡng chu đáo!

    Toàn bộ hoàng cung không có nữ nhân nào mà không muốn tiến gần bên người Triệu Cơ phu nhân!

    Chiêu này làm Vương Kiều phu nhân không dám đi ra tẩm điện, không dám bước ra nửa bước!

    Chờ Lữ Bất Vi phát hiện mình dùng phương pháp sai lầm thì đã muộn!

    Đành phải đền bù một phen, nhưng hậu cung cũng không phải địa phương cho hắn tùy tiện đi vào, Doanh Tử Sở còn chưa có chết đâu!

    Vì thế Dương Phi Anh liền có tác dụng, bị phái ra mượn sức Lý Quý Dương, hơn nữa Lữ Bất Vi cũng rất hiếu kỳ, Lý Quý Dương chỉ là một tiểu nhân vật lại có bản lãnh gì làm ra nhiều thứ tốt như vậy cho Triệu Cơ?

    - Nga, thì ra là thế a!

    Lý Quý Dương làm ra vẻ tin tưởng, thầm nói nếu ta tin lời ngươi nói thì ta chính là con heo bị tiêu trong nhà!

    - Lần này nên ở thêm hai ngày, địa phương thú vị trong Hàm Dương thành còn nhiều đâu!

    Dương Phi Anh cười a a nói chuyện, giống như quan hệ giữa hai người thật tốt.

    - Đó là nhất định, ta nghe nói còn có rất nhiều cửa hàng hương liệu? Lần trước mang về đều ăn hết rồi.

    Lý Quý Dương nói.

    - Đương nhiên, đông môn có một con phố, đều là cửa hàng mua bán hương liệu!

    Dương Phi Anh giới thiệu.

    Bên đông môn đích thật là con phố bán hương liệu, nhưng đi vào nơi đó mua đều là đại quý tộc, bởi vì chỉ có bọn hắn mới tiêu phí được nổi giá cả hương liệu sang quý.

    Người thường là không mua nổi động một tí mấy trăm kim hương liệu, càng sẽ không dùng hương liệu sang quý như vậy đốt đèn.

    Cho nên chỗ kia trừ bỏ các đại quý tộc biết, cũng chỉ có một ít môn khách biết, những người khác cho dù là quan chức nhỏ cũng không biết!

    - Tốt lắm!

    Dẫn đường còn có thể, Lý Quý Dương cũng không thể thật sự đuổi người đi, dù sao người đã tới đây, hơn nữa tuy không sợ Dương Phi Anh nhưng sau lưng hắn là Lữ Bất Vi, tạm thời còn không thể trêu vào.

    Lý Quý Dương đáp ứng rồi, Dương Phi Anh cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết Lữ đại nhân nghĩ như thế nào liên tiếp ra tay đều thất bại, quan hệ với đại công tử chẳng những không thể thân cận ngược lại còn có chút cứng ngắc.

    Rạng sáng hôm sau Dương Phi Anh đã tới, hắn ăn qua mới đến, nhìn thấy Lý Quý Dương ăn sáng cũng có chút khó chịu.

    Bởi vì ở trong mắt hắn, Lý Quý Dương ăn thật nhạt nhẽo.

    Ăn xong thay quần áo đi ra cửa, Lý Phúc bọn họ nhất định phải đi theo thiếu gia, mà Dương Phi Anh cũng có hai thường tùy, đây là gần đây Lữ tướng bang phân phó cho hắn, thân thủ không tệ, có thể một đánh năm ba người không thành vấn đề.

    Dọc theo đường đi miệng của Dương Phi Anh cũng không nhàn rỗi, thập phần chuyên nghiệp giới thiệu Hàm Dương thành, hơn nữa cũng có thể nói được từng cửa hàng bên đường bán thứ gì.

    Điều này làm cho Lý Quý Dương không thể không bội phục Dương Phi Anh, đừng nhìn là một sắc lang, miệng còn rất lưu loát, bởi vì Dương Phi Anh đi bên cạnh nên Lý Quý Dương xem như hiểu biết càng nhiều.

    Đi tới đông môn, nơi đó đích xác mua bán hương liệu, bởi vì đứng nơi đầu đường là có thể ngửi được đủ loại hương vị hương liệu hỗn hợp.

    Lý Quý Dương theo Dương Phi Anh đi vào tiệm thứ nhất, cũng thật lớn, hương liệu cũng nhiều, Lý Quý Dương còn nhìn thấy hoa tiêu hồng bào nổi tiếng đất Thục.

    Lý Quý Dương một hơi mua ba cân!

    Thứ này nấu thịt dê thịt bò hẳn là không sai!

    - Bên trong mới có thứ tốt, hiện tại ngươi liền mua?

    Dương Phi Anh nhỏ giọng nói.

    - Thấy đồ tốt đương nhiên muốn mua, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ bị tai ương!

    Lý Quý Dương thuận miệng nói.

    Đóng gói xong giao cho Lý Phúc cầm, quay đầu lại thấy ánh mắt Dương Phi Anh nhìn mình đăm đăm!

    - Chuyện gì?

    - A?

    Dương Phi Anh giật mình:

    - Không có, vừa rồi nghe câu nói kia của Lý thiếu gia, rất có.. rất có.. ý cảnh!

    - Nói gì chứ?
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 103:

    - Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ bị tai ương! (Ra tay trước sẽ mạnh hơn, ra tay sau sẽ gặp tai ương).

    Dương Phi Anh càng nghĩ càng cảm thấy được những lời này nói quả thực quá đúng!

    Lý Quý Dương nghẹn lời, ngượng ngùng nói với hắn đây không phải lời của mình sáng tạo!

    - Tốt lắm tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi đi!

    Lý Quý Dương nhanh chóng đi nhà bán hương liệu thứ hai.

    Dương Phi Anh cảm thấy Lý Quý Dương ngày càng thần bí, còn tuổi nhỏ ánh mắt trái lại rất lâu dài, nói lời cũng rất có nội hàm.

    Nếu tướng bang có được người này, cũng có thể nhiều thêm một phần trợ lực.

    Tiệm thứ hai Lý Quý Dương cũng không mua gì, bởi vì trong nhà còn một chút đồ gia vị, hắn cũng chỉ là muốn đi nhìn một chút.

    Tiệm thứ ba là cửa hàng lớn, bên trong tài liệu đầy đủ, Lý Quý Dương còn chứng kiến có cây quế!

    Nhìn thấy Lý Quý Dương vuốt ve đồ vật, Dương Phi Anh lập tức giới thiệu:

    - Âm hương này nhìn thấy không sai, hẳn là thượng phẩm, là hương liệu từ Sở quốc mang tới.

    Âm hương, đó là tên của cuối thời kỳ Chiến quốc gọi cây quê, bởi vì cây quế thiêu đốt cũng có thể sinh ra hương khí nồng đậm, cho nên dùng để đốt hương, còn có ngự y đem cây quế làm dược liệu sử dụng, cho nên giá cả cao hơn một chút.

    - Không sai, không sai!

    Lý Quý Dương vung tay lên:

    - Cho ta tới mười cân!

    Cây quế tốt, ấm tính khí, tán gió lạnh, thông huyết mạch. Trị bụng lạnh ngực trướng, nôn mửa, phong thấp, mệt mỏi, máu lỵ tràng gió.

    Hắn có thể nhớ kỹ việc này còn là bởi vì người bạn cùng phòng làm một bộ thuốc Đông y cho hắn, lúc đó hắn bị tiêu chảy uống đủ loại thuốc cũng không hết, đi bệnh viện cũng chỉ vô nước biển, thiếu chút nữa mất nước, vẫn là người bạn kia cho hắn uống ba bộ thuốc đông y, hương vị lớn nhất chính là cây quế, còn lừa bác sĩ Tây y nói là canh gà ác.

    Còn có Tử Đinh Hương cùng nhục khấu, còn có thảo khấu đều nhớ kỹ!

    Phàm là hắn nhận thức, có thể sử dụng làm gia vị hoặc là dược liệu hắn đều mua một ít, lần này Thuần Nhã đi ra học thông minh, nàng làm một hộp tiền đưa cho người hầu có khí lực lớn vác theo, bên trong đựng thật nhiều kim, cũng không thiếu viên tiền, chính nàng lại cõng theo một bao lớn bố tệ.

    Dương Phi Anh cũng không biết Lý Quý Dương mua đồ lại mua như vậy.

    Cho dù là đại quý tộc mua hương liệu cũng chỉ là một cân hai cân, bởi vì phóng thời gian dài mùi sẽ biến nhạt, nhưng Lý Quý Dương vừa mở miệng thì mười cân!

    - Có phải là nhiều lắm hay không?

    Dương Phi Anh hỏi.

    - Không nhiều lắm, không nhiều lắm!

    Lý Quý Dương chỉ thầm nghĩ muốn xứng ngũ vị hương toàn bộ.

    Ngũ vị hương có: Cây hồi, cây quế, tử đinh hương, hoa tiêu, sa nhân.

    Trước mắt cây hồi không có bởi vì chưa phát triển con đường tơ lụa, cho nên không có đồ gia vị của Tây Vực, nhưng bốn loại khác đã có!

    Hắn muốn dùng thứ khác thay thế cho cây hồi.

    Tiểu hồi hương là thích hợp thay thế nhất, nhưng tiểu hồi hương nguyên sinh ở vùng Địa Trung Hải, Tân Cương huyện An Nguyên, hơn nữa từ thời Hán mới bắt đầu truyền vào Trung Nguyên, hiện tại Đại Tần đế quốc còn chưa tạo dựng lên đâu.

    Chỉ một cây quế, Lý Quý Dương đã nói một tràng, theo hương liệu đến dược liệu, đến đồ gia vị!

    Ít nhiều nhờ người bạn cùng phòng, Lý Quý Dương hoàn toàn đem Dương Phi Anh chinh phục!

    - Thiếu gia, cây quế này lão hủ tặng cho thiếu gia, chỉ nghe thiếu gia nói về nó không biết lão hủ có thể nói cho các khách nhân nghe được không?

    Lão bản cửa hàng không biết khi nào thì đã đứng bên người Lý Quý Dương bọn họ, nghe xong hơn nửa ngày!

    - Cây quế?

    Lý Quý Dương nghĩ nghĩ:

    - Nơi này của ngài không phải kêu là âm hương sao?

    - Nếu nguyên danh kêu cây quế, đương nhiên vẫn kêu nguyên danh tốt hơn!

    Tên "âm hương" nghe không thay bằng "cây quế" nha!

    - Tự nhiên có thể, tự nhiên có thể!

    Vì thế lão bản vui vẻ bao hơn mười cân cây quế cho Lý Quý Dương!

    Đi tới tiệm kế tiếp, Dương Phi Anh giới thiệu cho Lý Quý Dương nghe về cây bội lan!

    Đây không phải là một loại hoa lan, mà là một loại thảo dược, Lý Quý Dương nghe bạn học nói qua về "Hoàng đế nội kinh" nhắc tới một trong những loại thuốc nằm trong mười ba phương thuốc.

    Ở cổ đại không có nhiều sáng tác y học, Hoàng Đế nội kinh là sáng tác y học sớm nhất, trong đó thu lưu phương thuốc cũng chỉ có mười ba bộ, mà dược liệu cũng chỉ có mười loại, trong đó còn có cây bội lan, điều này làm cho Lý Quý Dương không muốn nhớ kỹ cũng không được.

    Lý Quý Dương bắt đầu nói cây bội lan thuộc loại thực vật gì, đến hình thái đặc thù, hoàn cảnh sinh trưởng, khu phân bố, hắn còn âm thầm dựa theo địa danh Chiến quốc thời đại mà nói, điều này đối với một sinh viên khảo cổ hệ cũng không đáng vào đâu.

    Sau đó là kỹ thuật vun trồng, phương pháp sinh sôi nảy nở, quản lý ngoài đồng cùng chống bệnh côn trùng!

    Cuối cùng giới thiệu giá trị thuốc dùng, điểm này chủ yếu đem những lời bạn học thuật lại một lần!
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 104:

    Cuối cùng còn liên quan trong văn học, có thể nói chi tiết hơn Dương Phi Anh nhiều lắm!

    Từ đó về sau Dương Phi Anh hoàn toàn bái phục, ít nhất nói về hương liệu hắn cảm thấy không vài người có được kiến thức như Lý Quý Dương.

    - Tiểu thiếu gia nói là thật sự? Là có thể dự phòng cảm mạo?

    Có người hỏi Lý Quý Dương.

    - Chỉ có thể dự phòng một phần, nếu có nhiều hơn sạch sẽ hơn một ít, sẽ rất tốt.

    Lý Quý Dương chỉ chỉ đám người hầu:

    - Nhà của ta mỗi cách ba ngày tắm rửa một lần, bất kể là chủ nhà hay người hầu nhất là nãi mẫu, lại cần rửa sạch sẽ, không thể có mùi khác thường cùng con rận.

    Mọi người nhìn qua, quả nhiên nhóm người này thoạt nhìn sạch sẽ rất nhiều, nhất là Thuần Nhã, được Lý Quý Dương nuôi dưỡng thời gian dài như vậy, thân thể cũng cao hơn, ăn mặc thật tốt, sắc mặt hồng nhuận, mắt sáng răng trắng, thần thái phi dương.

    Không hổ là thị nữ bên người, nhìn xem nha hoàn của người ta!

    Nhớ tới nha hoàn trong nhà mình, mọi người cảm thấy vẫn là nha hoàn này nhìn thuận mắt!

    - Sau này đừng gọi huệ, gọi là cây bội lan, xứng chi như lan.

    Lý Quý Dương nói.

    - Dạ!

    Chưởng quầy cung kính xác nhận.

    Chờ bọn họ đi rồi, những người nghe Lý Quý Dương nói chuyện liền ùa lên, mỗi người đều mua cây bội lan.

    Sau khi đi ra ngoài, Dương Phi Anh chắp tay:

    - Anh tự cho rằng mình hiểu biết hương liệu hơn bất cứ kẻ nào, nhưng không biết so sánh với Lý thiếu gia, kém rất nhiều, hôm nay, Anh thụ giáo.

    - Ngài khách khí!

    Lý Quý Dương nhanh chóng đáp lại.

    Hôm nay hắn nói chuyện về hương liệu một phen, xem như hoàn toàn nói phục Dương Phi Anh.

    Ở thời đại Chiến quốc, chỉ có thụ nghiệp ân sư mới có thể được học sinh hành đại lễ như vậy, điều này đại biểu chính là cảm tạ.

    Hai người vừa khách khí xong, trong điếm dũng mãnh tràn ra một đám người, đều là vừa rồi nghe buổi nói chuyện của Lý Quý Dương, mỗi người đều chắp tay:

    - Hôm nay thụ giáo!

    Không ngờ là trăm miệng một lời!

    - Mọi người khách khí, khách khí!

    Lý Quý Dương hốt hoảng đáp lễ.

    Thân thể này của hắn vốn còn nhỏ, tuổi tác cũng nhỏ, vừa hoảng hốt thật có hình dạng của một đứa bé.

    Sau đó hai người liền quy củ đi mua hương liệu, kỳ thật thời này cũng không có bao nhiêu hương liệu, con đường tơ lụa còn chưa mở ra, rất nhiều hương liệu vực ngoại còn chưa truyền vào, Lý Quý Dương mua đều là bản địa Trung Nguyên sản xuất, đa số đến từ Sở quốc, bởi vì Sở quốc nằm ở phía nam còn ven biển, tiếp cận Vân Quý đời sau, hiện tại gọi là Bách Việt.

    Bởi vậy Lý Quý Dương đi vào dạo qua một vòng lại không mua được gì, nhưng lại được chưởng quầy trịnh trọng nghênh tiếp làm cho hắn vô cùng ngại ngùng, bị Dương Phi Anh phát hiện:

    - Làm sao vậy?

    - Chúng ta tiến vào cũng không mua đồ, người ta còn nhiệt tình tiếp đãi, có phải không tốt lắm hay không?

    Người ta còn mời cả rượu cùng nước mật ong.

    - Hiện tại ngươi đã là danh sĩ con đường này, cho dù chỉ đi vào chuyển một vòng bọn hắn đều đã thật cao hứng.

    Dương Phi Anh chỉ chỉ sau lưng:

    - Ngươi xem phía sau.

    Lý Quý Dương nghiêng đầu, hoảng sợ!

    Phía sau xa xa đi theo nhiều thiếu gia!

    - Bọn họ đều muốn đi theo sau ngươi học thêm đồ vật gì đó, còn có cửa hàng mà chúng ta đi vào cũng có người đi vào mua vài thứ..

    Dương Phi Anh nói:

    - Hiện tại ngươi tùy tiện mua một loại hương liệu, bọn hắn đều sẽ bắt chước theo!

    Lý Quý Dương há hốc mồm: Chẳng lẽ đây là cái gọi là "danh nhân hiệu ứng"?

    Vì thế ở tiệm kế tiếp hắn mua chút đào hoa, cũng là một loại hương liệu, lúc này đã có công nghệ chế tạo hoa khô, tuy rằng thô nhưng nếu đem hoa đào, phong lan nghiền nát hỗn hợp trong dầu thắp đốt đèn sẽ phát ra hương khí.

    Kết quả bọn họ vừa đi ra ngoài thì cửa tiệm kia đã kín người hết chỗ.

    Đồng thời tên của Lý Quý Dương cũng truyền ra trong thượng tầng quý tộc.

    Hương liệu sao, ở Chiến quốc thời đại cũng chỉ có đại quý tộc có khả năng sử dụng, người bình thường mua không nổi, một chuyến đi dạo phố của Lý Quý Dương chỉ là tiền mua hương liệu cũng tiêu hết vàng, bởi vì trong tiệm chỉ lấy vàng!

    Đi dạo xong, Lý Quý Dương chỉ vào tiệm ăn thật lớn bên cạnh:

    - Ta thỉnh Dương tiên sinh uống rượu.

    Dương Phi Anh vui vẻ đi theo hắn vào bên trong.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 105:

    Lúc này Dương Phi Anh nhìn thấy có điểm tròn mắt!

    Bởi vì dụng cụ ăn cơm của Lý Quý Dương đều thật tinh cảo, còn thật sắc bén, ngân quang lóng lánh, vừa nhìn liền vô cùng sắc bén!

    Dùng để làm dụng cụ ăn cơm, ở trong mắt Dương Phi Anh có chút cảm giác phung phí của trời!

    Nhưng không có biện pháp, Lý Quý Dương thích như vậy a!

    Bọn họ ở trong này ăn uống vui vẻ, mà thanh danh Lý Quý Dương nhanh chóng truyền ra bên ngoài.

    Ăn xong một bữa cơm, Lý Quý Dương muốn quay về khách điếm, Dương Phi Anh nhìn tiểu viện trong khách điếm:

    - Nếu thường xuyên đến Hàm Dương thành, không bằng đặt mua bộ nhà cửa, khách điếm không phương tiện bằng nhà của mình.

    - Để suy nghĩ lại, nhà của ta cách Hàm Dương thành cũng không xa.

    Lý Quý Dương không trực tiếp gật đầu, cho dù là muốn mua nhà cửa hắn cũng không muốn cấp cho Dương Phi Anh cơ hội mượn sức chính mình.

    Kỳ thật Lý gia trang cách Hàm Dương thành không xa, nhưng tình hình giao thông thời đại này thật tệ hại, hơn nữa tốc độ của xe trâu cũng không nhanh hơn loài rùa bò bao nhiêu.

    Kỳ thật muốn mua nhà cửa trong Hàm Dương thành, Lý Quý Dương cũng có quyết định này, chỉ là hắn không biết làm sao mua.

    - Tìm quan nha thôi!

    Lý Phúc đưa ra biện pháp giải quyết thật đơn giản.

    Quan chức địa phương khác thế nào Lý Quý Dương không biết, nhưng Hàm Dương thành khẳng định không dám có tham ô, bởi vì nơi này là đô thành Tần quốc.

    - Như vậy ngày mai ngươi mang đồ vật trở về, lúc trở lại thì đi trước quan nha hỏi một câu, cần mua nhà cửa trong Hàm Dương thành, lớn nhỏ không hạn, nhưng phải tốt, tiền không là vấn đề.

    Lý Quý Dương dặn dò Lý Phúc:

    - Lặng lẽ làm, đừng gióng trống khua chiêng.

    - Dạ!

    Lý Phúc biết thiếu gia có tiền, trước kia không dám nghĩ tới mua nhà trong Hàm Dương thành là vì bản thân có nhà, hiện tại có thể suy nghĩ một chút!

    Buổi tối Lý Quý Dương giao dịch với Thanh Linh Tử, đúng lúc người này cũng có mặt.

    - Gặp được anh một lần thật sự là không dễ dàng!

    Lý Quý Dương kinh ngạc nói.

    - Ngủ một giấc, đi ra ngoài tản bộ một vòng, tôi đã thiết trí trình tự mua bán trong này, lần này đi ra ngoài tìm vài thứ, có chút tôi không cần, còn anh?

    Tuy Thanh Linh Tử xem thường phàm nhân, nhưng bởi vì Lý Quý Dương cũng như hắn, là "người có đại khí vận", bằng không cũng không nhận được Thánh Vực hệ thống.

    Còn nữa, nhiều ngày như vậy Lý Quý Dương đều đặn chà lượng tiêu thụ cho hắn, dĩ vãng thật nhiều năm cũng chà không nhiều bằng mấy ngày này.

    - Cần a!

    Lý Quý Dương không chê mình là kẻ nhặt rách nát.

    - Tôi bỏ trong túi trữ vật cho anh, sau đó ngày mai anh mua đi!

    Thanh Linh Tử cũng không khách khí.

    - Được, cảm ơn!

    Lý Quý Dương vui vẻ cảm tạ.

    Nguyên lai Thanh Linh Tử là lão đệ tử của tu chân đại tông môn, từ ba tuổi vào tông môn, trong nhà thế nào cũng không còn nhớ rõ, chỉ nghe nói sau khi hắn tu đạo thành công sư phụ cho hắn quay về nhà một chuyến, chặt đứt trần duyên.

    Tông môn trên vạn người, chiếm cứ một linh mạch, thập phần hưng thịnh, Thanh Linh Tử thật xem trọng tông môn của mình, trong ngôn ngữ cũng mang theo vẻ kiêu ngạo.

    Nhưng hắn không dám làm cho người ta biết về Thánh Vực hệ thống, hơn nữa vài lần lịch lãm cũng ít nhiều có hệ thống trong tay, nếu không hắn sớm bị người tiêu diệt!

    - Tu chân giới giết người đoạt bảo cũng không phải chưa từng phát sinh qua, chính anh tự cẩn thận một chút!

    Lý Quý Dương dặn dò hắn một tiếng.

    - Tôi biết.

    Thanh Linh Tử nhận chân gật đầu.

    Cáo biệt hắn lại liên hệ Lam Thiên, vẫn là Lam Thiên thường liên hệ hắn, cho dù không có buôn bán cũng chỉ là tâm sự, nhưng hắn vẫn thật cao hứng.

    Al hết thảy như thường, còn khoe khoang với Lý Quý Dương về hoa quả biến dị mình gieo trồng, là siêu cấp dưa hấu!

    Dáng vóc còn cao hơn Al!

    Đóng màn hình, xem xét túi trữ vật.

    Quả nhiên lại là vàng, bạc cùng đồng tiền, còn có bốn bộ quần áo, nhưng lần này có thêm một bộ bầu rượu cùng bốn chén rượu dùng bạch ngọc điêu khắc.

    - Còn rất chú ý nha!

    Lý Quý Dương nói.

    Còn có một cái tráp chứa thật nhiều trang sức, khuyên tai cùng ngọc hoàn, còn có đủ loại nhẫn, vòng tay, vòng cổ, đều nạm vàng khảm bảo thạch!

    Ngay cả quần áo đều chia nam nữ.

    Ngoài ra còn có một hòn đá, cũng không biết là vật gì.

    - Không phải ngọc thạch đi?

    - Đây là một loại quặng sắt, nhưng tu chân giới không dùng được nên bị Thanh Linh Tử xử lý.

    Thanh âm vang lên:

    - Anh muốn dùng sao? Hay là vứt bỏ?

    - Tôi hữu dụng sao?

    - Hẳn là không có.

    - Vậy làm sao bây giờ? Vứt bỏ?

    - Nếu anh không cần, có thể cho tôi không?

    Thanh âm hỏi.

    - Anh dùng nó làm cái gì?

    - Là một viên quặng sắt đối với người khác thì vô dụng, quặng sắt đặc thù, nói anh cũng nghe không hiểu.

    Thanh âm nói:

    - Cấp, hay là không cấp.

    - Cấp, anh muốn cái gì đều cấp!

    Lý Quý Dương hỏi:

    - Vậy làm sao anh lấy?
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 106:

    Đến bây giờ Lý Quý Dương còn chưa thăm dò ra được thanh âm kia là gì đâu!

    - Để ở chỗ này sẽ tốt hơn.

    Thanh âm nói:

    - Chính mình sẽ xử lý!

    - Vậy được rồi!

    Trong lòng Lý Quý Dương nghĩ thầm, nếu một lát mình đi ra ngoài rồi lập tức tiến vào, chẳng phải có thể chứng kiến thực thân của thanh âm kia sao?

    Ngẫm lại vẫn là thôi đi, vạn nhất thực thân của thanh âm là một dị hình thì phải làm sao bây giờ? Buổi tối sẽ làm ác mộng!

    Ra khỏi hệ thống, tiến vào không gian.

    Trong không gian một mảnh cảnh sắc vui sướng hướng vinh, một mảng lớn đất vườn sóng lúa quay cuồng tản ra hương thóc thơm lừng, một mảng lớn dê bò trên thảo nguyên, một mảng lớn chuồng gà vịt ngỗng, thật nhiều trứng liên tục sản xuất.

    Hoa quả đầy khắp núi đồi, thật nhiều người máy đang thu thập, vận chuyển vào kho hàng đã khuếch trương lớn như một tòa đại lầu.

    001 cao hứng nói:

    - Ngài đã tới? Tôi lần đầu tiên nuôi dưỡng gia cầm gia súc nguyên thủy, ngài xem hiệu quả như thế nào?

    - Hiệu quả.. tốt lắm!

    Quả thực là tốt quá!

    Lý Quý Dương cảm giác mình nuôi sống cả một Tần quốc cũng không thành vấn đề!

    Ngày hôm sau Lý Phúc bọn họ quay về Lý gia trang.

    - Dương tiên sinh, không cần sớm như vậy đi?

    Lý Quý Dương ăn mặc chỉnh tề đi ra đãi khách, nhịn không được ngáp dài một cái.

    - Hiện tại đã không còn sớm.

    Dương Phi Anh nói.

    - Hôm nay ngài tới là?

    Nhân lúc Thuần Nhã bọn họ ăn cơm, Lý Quý Dương hỏi.

    - Hôm nay muốn mang ngươi đi xem tiệm châu báu.

    Ngày hôm qua trở về hắn nói qua với Văn Tín hầu, người như Lý Quý Dương tốt nhất để cho hắn ý thức được của cải của Lữ tướng bang dày bao nhiêu!

    Vì thế Lữ Bất Vi để cho hắn dẫn người đi xem tiệm châu báu tốt nhất, làm sao an bài đều nghe hắn, chỉ cần có thể thuyết phục Lý Quý Dương là được!

    - Được!

    Lý Quý Dương nở nụ cười:

    - Ngài đợi, ta trở về phòng lấy hai kiện đồ vật!

    Dùng thực lực nghiền áp đối phương mới đã ghiền!

    Con phố châu báu nằm bên cạnh phố hương liệu, cách con phố tiệm ăn một con đường.

    Hơn nữa bởi vì là mua bán vật phẩm quý trọng, kề bên này binh lính qua lại tuần tra đều rất nhiều, vả lại mỗi người đều thật cảnh giác.

    Vả lại Tần quốc cũng không sản xuất châu báu, đa số đều từ nước khác buôn tới được, nhưng Lữ Bất Vi làm tới tướng bang, tiệm châu báu nhà hắn biến thành nơi chọn lựa đầu tiên của đại quý tộc.

    Ở thời đại Chiến quốc, Lý Quý Dương thật may mắn mình thành người Tần quốc, nếu là nước khác sớm muộn gì cũng rơi vào kết quả bị diệt vong!

    - Tiệm châu báu nhà này lớn nhất Hàm Dương thành, không còn nơi nào có châu báu càng tốt hơn nhà bọn họ!

    Dương Phi Anh tự tin nói, hắn từng đi qua đô thành nước khác, xem qua đủ loại xa xỉ phẩm, nhưng không tốt bằng của Lữ tướng bang.

    - Quả nhiên là lớn.

    Lý Quý Dương cảm thấy chiếm diện tích còn lớn, một tiệm châu báu lại lớn gấp ba tiệm của người khác, cũng không biết bên trong rốt cục chứa bao nhiêu vàng bạc châu báu, cứ như vậy đỉnh đạc đặt ở nơi nào, rõ ràng cho thấy tư thế điếm lớn lấn khách.

    Trong điếm nhà người ta một hai ngày, lạnh tanh, cửa hàng này rộng mở, hơn mười người ở bên trong còn tán gẫu sục sôi ngất trời.

    Lý Quý Dương cẩn thận vừa nghe, trong những người này phú quý một nửa, người thường một nửa, người thường không nhìn trang sức châu báu, mà là đang đàm luận kế sách trị quốc!

    Một đám làm như là quốc sĩ lợi hại bao nhiêu, nói mạnh miệng cũng không sợ bị đau đầu lưỡi.

    Có lẽ vẻ mặt Lý Quý Dương ghét bỏ quá rõ ràng, Dương Phi Anh cười khổ nhỏ giọng giải thích:

    - Những người này đều muốn đầu nhập Văn Tín hầu phủ làm môn khách, ở trong này cũng chỉ vì muốn tìm cơ hội mở ra tài hoa.

    Lý Quý Dương kỳ quái nhìn Dương Phi Anh, chẳng lẽ ngươi cũng làm môn khách kiểu như vậy?

    - Ta không giống như bọn họ!

    Dương Phi Anh lập tức phủi sạch quan hệ.

    Lý Quý Dương quay đầu đánh giá tiệm châu báu.

    Lầu một phần lớn là đồng thau, kim, bạc, gỗ sản phẩm, nhiều nhất là trâm cài đầu, vẫn còn rất dài, bởi vì thời đại này tóc của nữ nhân dài hơn nam nhân, trong sản phẩm gỗ cũng có một chút thứ tốt, ví dụ một trâm gỗ điêu khắc vô cùng xảo diệu, thành bộ dạng một đóa hoa, rất là tinh xảo.

    Lý Quý Dương cầm lấy ướm lên đầu Thuần Nhã:

    - Vật này đẹp hơn vật lần trước đã mua.

    - Dạ!

    Ánh mắt Thuần Nhã tỏa sáng nhìn trâm gỗ.

    Lý Quý Dương mua cây trâm đưa cho Thuần Nhã, lần trước mua về Thuần Nhã chỉ lưu lại ba kiện, còn lại đều phân cho tỷ muội trong thôn trang.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 107:

    - Nơi này đều là hàng bình thường, chúng ta đi lên trên xem.

    Dương Phi Anh mang Lý Quý Dương đưa lên lầu hai.

    Diện tích lầu hai nhỏ hơn lầu một, nhưng đồ vật tốt hơn!

    Có trân châu lớn như trứng chim, có trâm cài thợ khéo tinh mỹ dị thường, có vòng cổ khảm bảo thạch, cũng có các loại ngọc sức, thậm chí có ngọc hoàn rất đẹp, phù điêu là một chim loan xinh đẹp.

    Khách nhân trên này đều là nữ nhân.

    Bên người đi theo nha hoàn bà tử, quần áo đẹp đẽ quý giá, trang sức tinh mỹ, vừa nhìn phi phú tức quý!

    Lý Quý Dương nhìn lướt qua, lại phát hiện nơi này còn có vòng đeo cánh tay!

    Trước kia từng phát hiện qua trong cổ mộ thời Hán, không ngờ ở những năm cuối thời Chiến quốc cũng đã có thứ này, là một đôi xuyến tay kim gắn bảo thạch tinh xảo, thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ quý giá.

    - Xuyến tay này xứng cho vũ giả, xuất sắc!

    Dương Phi Anh nghĩ Lý Quý Dương chưa gặp qua vật này liền nhanh chóng giới thiệu.

    Thứ này bình thường dùng chuẩn bị cho vũ giả, cũng chính là vũ cơ linh tinh, nữ nhân đàng hoàng hẳn sẽ không lộ ra cánh tay mang nó, bởi vì thời Chiến quốc phục sức các quốc gia khác nhau, nhưng không có quốc gia nào lộ cánh tay!

    Trừ bỏ quan ngoại Hung Nô.

    Hoặc là dị tộc khác.

    - Ta chỉ là xem tay xuyến này làm không sai, nạm vàng khảm bảo.

    Lý Quý Dương chỉ chỉ:

    - Tay nghề không sai.

    Đâu chỉ là không sai!

    Hắn nhớ rõ năm đó khảo cổ khai quật ra đôi thủ xuyến hình như là đồng thau? Dù sao nhìn thấy phong cách cổ xưa, không xa xỉ đẹp đẽ quý giá như vậy.

    Mấy quý phụ nhân nhìn nhìn về phía họ.

    - Ngươi xem khuyên tai này như thế nào?

    Dương Phi Anh chỉ vào đôi khuyên tai vàng ngọc thợ khéo tinh xảo hỏi.

    - Còn có thể đi.

    Lý Quý Dương nhìn thoáng qua nói.

    Lời này làm Dương Phi Anh mắc nghẹn, hắn còn tưởng đôi khuyên tai này rất khó được, muốn khoe khoang một chút, không có nhiều trân châu như Lý Quý Dương, nhưng nói tới tay nghề đây đã đạt tới cấp bậc cống nạp.

    - Đây là thiếu gia nhà ai? Khẩu khí lớn như vậy?

    Có quý phụ nhân không nhịn được.

    Nàng vừa đến liền nhìn trúng đôi khuyên tai kia, nghĩ mua xuống nhưng chưởng quầy không bán!

    Tiệm này là của cải của Văn Tín hầu Lữ tướng bang, nàng không dám cưỡng đoạt, đành phải làm cho người hầu đi về nhà báo cho cháu ngoại một tiếng, nơi này có thứ tốt, để cho hắn tới!

    Kết quả trong lúc chờ đợi thế nhưng phát hiện có người xem thường đồ tốt nàng xem trúng, tiểu thiếu niên này là nhà ai? Khẩu khí quá lớn!

    - Ngươi gặp qua bao nhiêu thứ tốt? Thế nhưng cảm thấy khuyên tai này bình thường?

    - Chỉ là thật bình thường.

    Lý Quý Dương không nhường nhịn, hôm nay hắn tới là vì tạp bãi:

    - Thứ này đặt ở nhà tiên sinh của ta, ngay.. khụ khụ, bình thường cũng sẽ không đeo, bởi vì khó xem.

    - Thứ này mà còn khó xem, cái gì mới là đẹp?

    Dương Phi Anh cảm thấy Lý Quý Dương có chút quá mức.

    - Ít nhất nhan sắc của vàng không tinh khiết, ngọc này chạm trổ còn được, tính chất lại không thông thấu, có vẻ có chút dấu vết thợ thủ công, lại mất đi vẻ đẹp của ngọc thạch thiên nhiên.

    Lý Quý Dương thuần túy là chọn xương cốt trong trứng, đoạn nói này là của đạo sư hắn từng nói qua lúc làm khảo cổ.

    - Đồ tốt như vậy đã là khó được.

    Dương Phi Anh có chút không đủ tự tin, ngọc tốt đều dùng cống hiến cho quốc chủ, tiến hiến cho Tần Vương cung.

    - Phải đó, đồ tốt như vậy đích xác khó được!

    Một thanh âm đột ngột vang lên.

    Lý Quý Dương quay đầu vừa nhìn, đã cảm thấy hôm nay mình ra ngoài giẫm phải phân chó!

    Người kia chứng kiến là Lý Quý Dương sắc mặt cũng khó xem, sao chỗ nào cũng có hắn!

    Quý phụ nhân chứng kiến người kia liền cười a a nghênh đón:

    - Tiểu công tử đi ra chơi?

    - Bà ngoại, ngài cũng ở a!

    Thành Giao lên tiếng.

    - Phải đó, hôm nay tới thấy được một đôi khuyên tai, muốn mua cấp cho mẫu thân ngươi.

    Quý phụ nhân thật thỏa mãn, cháu ngoại tới cho nàng chỗ dựa.

    Nàng không xứng mua vật quý trọng này, cháu ngoại có thể đi?

    Lý Quý Dương vừa nghe xưng hô mới biết nữ nhân này là bà ngoại của Thành Giao, mẹ ruột của Vương Kiều phu nhân!

    Đúng là tình cờ gặp phải thù xưa!

    - Khuyên tai này đích xác rất không tệ, xem tính chất thật giống như ngọc bích trong cung.

    Ngọc hoàn lại là quốc chủ phụ thân ban cho hắn đâu.

    Bởi vì hắn học tập tốt!

    Là hắn nghẹn một hơi phân cao thấp với Doanh Chính!

    Rốt cục hắn thắng, hắn liền cầu một đôi ngọc bích!

    Dương Phi Anh lộp bộp, hắn biết lai lịch của đôi khuyên tai này, nếu bị mua trở về phát hiện là cùng một khối ngọc thạch..
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 108:

    Lý Quý Dương quay đầu nhìn qua bên kia, thời kỳ Xuân Thu chiến quốc công nghệ gia công kim chúc đã nắm giữ hàn chuẩn mão, khắc hoa, tương khảm, lưu kim, chạm rỗng, thất sáp đúc kim loại, kỹ thuật vàng bạc khảm, tuy rằng không thể đại quy mô sản xuất, nhưng ở trong này cũng không thiếu.

    Đó là một cây lược do vàng làm thành, hình bán nguyệt, dãy răng phía dưới là chạm rỗng chế thành, mà bên trên được khảm hồng sắc bảo thạch, tạo thành hình dạng đóa hoa nho nhỏ.

    Lý Quý Dương cảm thấy được không tệ lắm..

    Thật có giá trị nghiên cứu, dĩ vãng bọn họ khai quật cổ mộ tìm được lược hình như không có khảm bảo thạch, đa dạng này vừa nhìn chính là hoa mai.

    Chủ yếu chính là thợ khéo từ chạm rỗng đến khảm phù hợp đều dùng tới, đồ vật thời này do một người làm ra từ đầu tới cuối, có thể thấy được tay nghề của vị này rất không tệ, ba loại tay nghề đều am hiểu.

    Hơn nữa..

    Lý Quý Dương nhìn thấy kim lược thì nghĩ càng nhiều, cảm thấy được rất có giá trị nghiên cứu.

    Nhưng người xung quanh đều đang nhìn hắn, chỉ có một mình hắn còn đang ngẩn người, người tốt thì cho rằng hắn đang nhìn châu báu, người không tốt cho rằng hắn cao ngạo, không vui theo chân bọn họ nói chuyện!

    Trong không gian của Lý Quý Dương cũng có vài cây lược, phỏng chừng là đồ vật của nữ đạo sĩ, kim lược ngân lược lược sừng trâu đều có, còn có hai cây lược ngọc, công nghệ không kém hơn kim lược kia bao nhiêu.

    Chẳng qua cây lược này đều là thời kỳ cuối Chiến quốc, mà lược của hắn là dị thời không mà thôi.

    - Lý thiếu gia, ánh mắt thật cao!

    Cái giá cũng thật cao!

    Chứng kiến thái độ của Lý Quý Dương, Thành Giao nhất thời tạc mao!

    - Tạm được đi!

    Lý Quý Dương không sao cả gật đầu, những thứ kia đối với hắn mà nói không phải là vàng bạc châu báu, mà là có giá trị nghiên cứu hay không, lần trước hắn đi dạo tiệm gốm sứ, vừa ý chính là khí hình, thợ khéo cùng hoa văn của người ta.

    - Lý thiếu gia nếu nói như vậy, khẳng định là có đồ càng tốt hơn đôi khuyên tai này!

    Vương phu nhân lại mất hứng, lập tức tích cực châm chích Lý Quý Dương.

    Lý Quý Dương nghe được sửng sốt, lập tức nở nụ cười:

    - Có thì có, nhưng không dùng mua bán, chỉ dùng tặng người.

    Xa không cần nói, nói gần túi trữ vật hôm qua còn có hai đôi khuyên tai kim gắn ngọc, vô luận là đa dạng hay thợ khéo đều mạnh hơn vật này nhiều!

    Bởi vì trong đó có một đôi là kim gắn hồng ngọc châu, thủ pháp cũng rất bình thường, nhưng đôi hồng ngọc trân châu mang theo hoa mẫu đơn văn thiên nhiên, nhìn kỹ giống như một đóa tiểu hồng hoa mẫu đơn.

    Lý Quý Dương cảm thấy được đạo sĩ sở dĩ vừa ý đôi khuyên tai kia, chỉ là vì hoa văn hồng ngọc trân châu, vì vậy mới cất chứa như vậy.

    Dương Phi Anh nghe xong càng sốt ruột, bổn ý của hắn là phô bày sự quý quý của Văn Tín hầu phủ, mà không phải chèn ép hắn, cố tình gặp được Vương phu nhân cùng Thành Giao công tử, đây không phải là thêm phiền sao!

    - Tốt thì tốt, ngươi xem lỗ tai Thuần Nhã nhà ta.

    Lý Quý Dương đương nhiên sẽ không xuất ra đôi khuyên tai thượng hạng của mình, nhưng Thuần Nhã có thể!

    Hôm nay Thuần Nhã buộc búi tóc nhỏ, bởi vì nàng chưa thành thân, cũng chưa cập kê, cho nên lưu trữ kiểu tóc cô nương, vả lại nàng là người hầu, nô tịch, cho nên cách ăn mặc cũng không dám khác người, sợ quý nhân khắp nơi trong Hàm Dương thành sẽ gây ra phiền toái cho thiếu gia.

    Vì thế hôm nay nàng cài trâm gỗ mua lần trước, búi tóc buộc gọn gàng, lỗ tai đeo một đôi khuyên tai hoa mai triền tơ bạch kim.

    Thủ nghệ xảo đoạt thiên công, càng là nhỏ thì triền tơ càng không tầm thường.

    Hơn nữa ban đầu cũng không gây chú ý!

    Nếu không phải Lý Quý Dương điểm ra, mọi người đều sẽ không liếc nhìn nàng một chút, huống chi là khuyên tai bạch kim trên tai của nàng.

    - Một khuyên tai bằng bạc mà thôi!

    Vương phu nhân đầu tiên dè bỉu, bởi vì nha hoàn của nàng cũng đeo khuyên tai bạc, phía dưới còn treo một cái chuông bạc nhỏ.

    - Lời ấy sai rồi!

    Lý Quý Dương kéo Thuần Nhã đi qua, chỉ lên khuyên tai bạch kim:

    - Đây là bạch kim, đều không phải là bạc trắng.

    Mọi người cẩn thận quan sát một phen, quả nhiên là sáng hơn bạc!

    Lại bởi vì cẩn thận quan sát, mới phát hiện khuyên tai này làm rất độc đáo!

    - Ngươi cũng dám cho một tỳ nữ mang kim?

    Thành Giao nổi giận đùng đùng chất vấn Lý Quý Dương.

    - Kim, trong Tần luật chỉ chính là hoàng kim, mà không phải bạch kim.

    Lý Quý Dương sớm có chuẩn bị:

    - Xin hỏi, tại sao ta không thể cho tỳ nữ của ta mang bạch kim?

    Thành Giao nghẹn lời, hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn nghe nói có bạch kim.

    Bởi vì ai cũng gặp qua bạc, vì công nghệ chiết xuất kim chúc thời kỳ này có hạn, không lóng lánh sáng ngời như đời sau, khuyên tai kia vừa nhìn liền biết không phải do bạc trắng tạo thành, trình độ anh ánh tuyệt đối là xứng với hai chữ "bạch kim"!

    - Đó cũng là kim!

    Thành Giao bắt đầu càn quấy:

    - Ngươi dám coi thường Tần luật, tội đáng giết!

    - Ta xem ai dám!

    Một tiếng quát lạnh, như sấm sét vang lên.

    Lý Quý Dương quay đầu lại, uống!

    Không ngờ là Doanh Chính!

    Hồi lâu không gặp, hắn thay đổi rất nhiều.

    Người càng ngày càng lớn, nhìn như là mười sáu mười bảy, kỳ thật hắn mới mười tuổi, nhưng nói chuyện lại thành thục rất nhiều.

    Hôm nay nhìn Doanh Chính, băng cột đầu bằng vàng ròng tiểu quan, bởi vì chưa thanh niên tiểu quan cũng không trịnh trọng như của người trưởng thành, nhưng có thể giữ một nửa tóc, còn lại một nửa tán lên, bằng không quấn hết thì là hình dạng của một người lớn.

    Mặc hoa phục màu đen, đeo đai lưng ngọc hoàn, trang bị ngọc quyết, một thân chân khí quý giá đẹp đẽ, lại mặc ra một bộ dạng sảng liệt hào khí!

    Bên hông đeo một thanh kiếm, Lý Quý Dương nhận thức, chính là Bắc Đầu mà hắn đưa cho Cao chiêm sự mang về hoàng cung.

    - A Chính?

    Lý Quý Dương kinh ngạc chính là, lại gặp Doanh Chính ở trong này.

    Đây là địa bàn của Lữ Bất Vi, bên cạnh hắn cũng là người của Lữ Bất Vi.

    Hơn nữa hắn còn đang cùng Thành Giao công tử, ân, cãi cọ? Cãi nhau? Hay là đấu khí?

    - Tiểu Dương, đừng sợ!

    Doanh Chính bước nhanh tới, ngăn trước người Lý Quý Dương, trừng mắt đối diện Thành Giao:

    - Ngươi liên bạch kim cũng không biết, còn dám đến châu báu hành sao?

    Kỳ thật ban đầu Doanh Chính cũng không biết bạch kim, vẫn là Lý Quý Dương nhờ Cao chiêm sự mang theo trang sức vật phẩm hiến cho Triệu Cơ có một bộ trâm khảm bạch kim, thập phần chói mắt, cho nên hắn mới biết bạch kim, nhưng Triệu Cơ chưa từng đeo qua trường trâm bạch kim kia, ai bảo Lý Quý Dương cấp cho nhiều lắm, mang không hết!

    Hơn nữa Triệu Cơ luôn sống mộc mạc, trong ngày thường trừ bỏ tham gia yến hội hoặc là gọi nhịp với Vương Kiều phu nhân thì mới sửa soạn.

    - Ngươi biết sao?

    Thành Giao không tin.

    - Đương nhiên, mẫu thân của ta còn có một bộ trang sức bạch kim, quốc chủ cũng biết, Cao chiêm sự cũng biết, làm sao ngươi lại không biết?

    Doanh Chính miệt thị nhìn hắn:

    - Làm con của quốc chủ Tần quốc, ngươi lại vô tri như vậy?

    - Ta không có!

    Thành Giao đỏ bừng mặt, rõ ràng đây là lời hắn từng mắng Doanh Chính, hiện tại ở trước mặt nhiều người lại bị ném ngược lên mặt mình!

    - Nga? Thật không?

    Doanh Chính rõ ràng là không tin, hơn nữa còn có nhiều người đều nhìn thấy đâu, Thành Giao muốn cãi bướng cũng không sao.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 109:

    Nhất là ở trước mặt nhiều người như vậy, dám làm không dám chịu, tuy Thành Giao còn tuổi nhỏ, nhưng thân phận làm cho rất nhiều người chú ý hắn, trước kia khi Doanh Chính còn chưa trở lại, hắn thật ra là người thừa kế của Doanh Tử Sở!

    Vương phu nhân giúp đỡ cháu ngoại của mình, liền đứng dậy:

    - Nếu là cấp cho Triệu Cơ phu nhân trong cung đeo, vì sao lại xuất hiện trên lỗ tai tỳ nữ này? Chẳng lẽ.. nga ha ha ha!

    Nói tới đây che miệng cười trộm, ý vị trào phúng mười phần!

    - Nhắc tới đôi khuyên tai này thật đúng là Triệu Cơ phu nhân ban cho nàng, lúc đó Triệu Cơ phu nhân cùng trưởng công tử chẳng biết tại sao bị người đuổi giết, trốn vào trong Lý gia trang, may mắn được Mông tướng quân tìm được trở về.

    Lúc Lý Quý Dương nhắc tới hai mẹ con Triệu Cơ bị người đuổi giết, phát hiện da mặt Vương phu nhân cùng Thành Giao công tử đều căng thẳng, cảm thấy rõ ràng, quả nhiên không thoát được quan hệ với bọn họ:

    - Lúc đó là Thuần Nhã phụng dưỡng Triệu Cơ phu nhân, cho nên Triệu Cơ phu nhân ban cho Thuần Nhã một đôi khuyên tai từng đeo qua, Thuần Nhã luôn xem như trân bảo, lần này nghe nói cần đi tới nơi này mới đeo vào, trong ngày thường đều thật quý trọng, tương lai cũng muốn làm đồ cưới, còn cần làm gia truyền, nữ nhi đầu tiên của nàng sẽ đạt được vật này làm đồ cưới.

    Lý Quý Dương nói lời này, chẳng khác nào đem đôi khuyên tai của Thuần Nhã biến thành hợp pháp hóa.

    - Thật sự?

    Có người không tin.

    - Đương nhiên!

    Thuần Nhã khẳng định gật đầu:

    - Nô tì cả đời đều coi đây là vinh!

    Lời này nói thật cấp lực, làm cho Vương phu nhân không lời nào để nói, còn làm cho Thành Giao đỏ bừng cả khuôn mặt.

    Lý Quý Dương không thèm để ý bọn hắn, nhìn qua Doanh Chính:

    - Sao ngươi lại tới đây?

    - Ta không thể tới?

    Kỳ thật Doanh Chính vẫn còn ngây ngẩn đâu.

    - Không, chính là cảm thấy được ngươi không cần ở trong vương cung học tập sao?

    Lý Quý Dương hỏi.

    - Không cần mỗi ngày đọc sách tập võ, có ngày nghỉ.

    Doanh Chính yêu thích nhìn Lý Quý Dương, lâu như vậy không gặp, cũng thật tưởng niệm, nhất là Lý Quý Dương tặng rất nhiều đồ vật vào cung, hắn đều không dám nghĩ đều là do Lý Quý Dương tặng vào, cảm giác đặc biệt sang quý!

    Hắn có thật nhiều lời muốn nói, nhưng hiện tại xung quanh còn có nhiều người như vậy, không phải lúc nói chuyện.

    - Nga, vậy ngươi ở.. khụ khụ, ngươi ăn cơm chưa?

    Lý Quý Dương nhìn chằm chằm nam thần của mình hỏi.

    - Mới giờ này ăn gì chứ?

    Thành Giao tức giận nói.

    - Vậy đi nếm thử chút đồ ăn mới mẻ!

    Lý Quý Dương sửa miệng thật nhanh.

    Thành Giao:

    -!

    Còn có Dương Phi Anh bị quên lãng:

    -!

    - Được!

    Doanh Chính cười nói:

    - Từ khi rời đi Lý gia trang, liền thật tưởng niệm thực vật ở Lý gia trang.

    - Vậy ngươi có rảnh thì cứ đến thôi, nơi đó vĩnh viễn hoan nghênh ngươi!

    Lý Quý Dương ha ha cười, hắn chứng kiến phía sau Doanh Chính đi theo tám tùy tùng, mỗi người mang đao mang kiếm, vừa nhìn chính là hộ vệ.

    - Tốt, tới lúc đó ta nói một tiếng với quốc chủ, ta cùng a nương đều thật tưởng niệm ngươi, ta đi xem ngươi quả thật thế nào!

    Doanh Chính cao hứng nói.

    Cho dù hoàng cung mới là nhà của hắn, nhưng hắn không có cảm giác gia đình, còn không bằng lúc ở Lý gia trang, cảm nhận được không khí thật thoải mái đâu.

    - Ta cũng thật nhớ các ngươi, mang đồ vật vào đều nhận được đi? Nhất định phải đeo ngọc hoàn bên mình.

    Lý Quý Dương không nhìn thấy ngọc hoàn liền hỏi.

    - Đương nhiên!

    Doanh Chính kéo dây đỏ trong cổ áo, bên trên buộc một ngọc hoàn trắng xen lẫn màu xanh.

    Ngọc hoàn này là Lý Quý Dương đưa tới, còn dặn nhất định phải mang theo trên người, a nương cùng hắn đều thật nghe lời, nhận được lập tức đeo lên.

    Ban đầu còn chưa cảm nhận được gì, nhưng sau đó hắn phát hiện a nương ngày càng xinh đẹp, mà hắn ban đầu nhìn thấy sách liền đau đầu, càng về sau tiên sinh chỉ cần giảng một lần hắn liền nhớ kỹ.

    Buổi tối ngủ cũng ngon, ăn nhiều, lúc quốc chủ mới tiếp nhận gánh nặng của Tần quốc, ban đầu tinh lực không đủ, đều do Lữ tướng bang hỗ trợ xử lý quốc sự, sau khi đeo thân thể tốt hơn rất nhiều, đều có tinh lực xử lý quốc sự.

    Từ đó về sau hắn biết thứ này là bảo bối, không biết Lý Quý Dương làm ra từ đâu, nhưng hắn không dám nói, chỉ cùng a nương đem đồ vật Lý Quý Dương tặng vào đều bảo bối giấu đi, trang sức của a nương, cùng với rất nhiều vải vóc, quần áo, mặc còn tốt hơn vải vóc cống nạp.

    Chứng kiến Doanh Chính đeo trên người, Lý Quý Dương cao hứng.

    Ánh mắt Thành Giao đều đỏ.

    Ngọc hoàn này chỉ có Triệu Cơ, Doanh Chính cùng quốc chủ có được, hắn làm cho ngoại tổ tìm kiếm thật lâu nhưng không tìm được kiểu dáng đồng dạng, kể cả loại ngọc có tính chất như vậy cũng không tìm được!

    - Hắc hắc hắc.

    Lý Quý Dương cao hứng cười:

    - Đi, ta mời ngươi uống.. ăn canh.

    Nghĩ tới hai người còn là hài nhi, hắn không dám nói uống rượu.

    - Đi!

    Doanh Chính lôi kéo tay Lý Quý Dương đi xuống lầu.

    Tùy tùng của hai người phần phật đi theo sau, lưu lại Thành Giao tức giận còn có Dương Phi Anh luống cuống.

    Lý Quý Dương cùng Doanh Chính tìm một tiệm ăn xa hoa, vào nhã gian, tùy tùng vây quanh bên ngoài kín kẽ.

    Nhưng Lý Quý Dương vẫn gọi người bưng thịt lên cho bọn họ, còn có cả rượu gạo.

    Hắn cùng Doanh Chính đều do Thuần Nhã hầu hạ, ăn thịt bò.

    - Về trong cung mọi chuyện đều tốt sao?

    Trong phòng chỉ có ba người, Thuần Nhã lặng yên hầu hạ, hai người chỉ cần ăn uống trò chuyện.

    - Cũng vậy mà thôi!

    Doanh Chính nói.

    Bởi vì bọn họ là do Mông tướng quân nghênh đón trở về, cho nên Mông tướng quân trời sinh là minh hữu của bọn họ, trải qua Mông gia điều tra, người được phái ra ám sát đều là người của Vương tướng đại nhân!

    Đơn giản là Vương tướng, Vương Kiều phu nhân cùng Thành Giao tiểu công tử!

    Doanh Chính không phải con trai trưởng, nhưng hắn là đứa con cả!

    Thành Giao chỉ nhỏ hơn Doanh Chính vài tuổi, nếu không có Doanh Chính Thành Giao chính là đứa con cả, nói không chừng còn có thể trở thành con trai trưởng!

    Bởi vì Vương Kiều phu nhân được sủng ái, xuất thân tốt, người Tần quốc, còn là cả một Vương gia!

    Vì sao Vương tướng gia lại cố gắng như vậy đây?

    Bởi vì Tần quốc đã có hai đời quốc chủ không có ngoại thích!

    Ở thời đại Chiến quốc, chư hầu quốc kết hôn lẫn nhau là chuyện thường, mà hai đời quốc chủ Tần quốc xuất thân của chính thất cũng không tốt lắm, vả lại thế lực ngoại thích còn không tốt bằng hoàng hậu của Tần Chiêu Tương Vương đâu!

    Tần Chiêu Tương Vương cùng hoàng hậu của hắn phu thê tình thâm, sau khi Chiêu Tương Vương hoăng trôi nàng cũng đi theo, cho nên quốc chủ cùng hoàng hậu là cùng nhau mai táng, nhưng lúc Chiêu Tương Vương còn sóng nhà mẹ đẻ hoàng hậu chính là cao môn đại hộ của Tần quốc!
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 110:

    Hơn nữa thời gian phát đạt lại kéo dài tới ba đời, đến nay quốc chủ còn thường thường ban cho nhà bọn họ đâu!

    Mà Doanh Trụ chỉ đăng cơ được ba ngày, còn chưa kịp phong Hoa Dương phu nhân hắn yêu thích nhất làm hoàng hậu, hắn liền hoăng trôi, kết quả Hoa Dương phu nhân lướt qua phong hào hoàng hậu, trực tiếp phong làm thái hậu.

    Bởi vì Hoa Dương phu nhân đến từ Sở quốc, nhà nàng cũng ở Sở quốc, không có ngoại thích gì đó.

    Đến khi Doanh Tử Sở thành quốc chủ, hắn lại không có chính thất a!

    Nữ nhân hắn thích đều phong làm phu nhân, tần ngự, thế phụ.

    - Cũng là quốc chủ phụ thân đối với a nương nhớ mãi không quên, lại cùng những nữ nhân kia nhắc tới a nương, làm cho bọn họ cảm thấy có lẽ a nương sẽ được phong làm hoàng hậu, đã sớm tìm người muốn hạ sát thủ trừ bỏ ta cùng a nương!

    Doanh Chính nhớ tới những gì điều tra được liền nổi giận, từ sau khi quốc chủ phụ thân lên ngôi, nội cung cũng chưa từng được ổn định qua.

    - Thành Giao có nhà ông bà ngoại hắn ủng hộ, tự nhiên xem ta không vừa mắt.

    Doanh Chính tức giận:

    - Ta cùng a nương ngày đầu tiên hồi cung, ngày hôm sau hắn cùng a nương của hắn tìm tới, nói cái gì sợ chúng ta không có thói quen, trên thực tế chính là tới lập uy!

    Ngày đó mang theo nhiều cung nhân như vậy, mặc kim mang ngọc đại phô trương, Doanh Chính cả đời cũng sẽ không quên!

    - Vậy quốc chủ đâu?

    Lý Quý Dương không khỏi tức giận:

    - Chẳng lẽ không quản sao?

    - Quốc chủ phụ thân lúc đó đã vào triều!

    Doanh Chính bĩu môi:

    - Nếu không phải quốc chủ phụ thân rời đi, mẹ con bọn hắn sao có thể tới?

    - Bọn hắn khi dễ ngươi?

    Lý Quý Dương hỏi.

    - Vương Kiều phu nhân là tới lập uy, làm sao không khi dễ? Nàng khen thưởng thị nữ trong cung của a nương ta một người hai viên tiền.

    Doanh Chính như nghĩ tới hình ảnh gì buồn cười:

    - Kết quả a nương nói thẳng, bởi vì vừa mới tiến cung, không quen thuộc với mọi người, tiếp tiền thưởng thì lui ra đi, không nhận được tiền thưởng thì qua đây, một người thưởng một chuỗi viên tiền!

    Đây không phải chói lọi vẽ mặt sao?

    Lý Quý Dương bật cười.

    - Ít nhiều ngươi trộm đưa vàng cho a nương, sau khi vào cung quốc chủ phụ thân ban đồ vật không tác dụng gì, a nương cũng không dùng tới.

    Doanh Chính thập phần cảm tạ Lý Quý Dương, nếu không nhờ hắn không ngừng tặng đồ vào, mình cùng a nương là cái dạng gì quang cảnh còn không biết đâu!

    Nhất là hắn, sau khi có bốn người hầu bên người a nương danh tác mỗi người thưởng cho một kim, mỗi tháng đều có một kim ban cho.

    Bốn người ban đầu cung kính về sau khăng khăng một mực, toàn bộ đều dùng vàng nuôi ra tới, từ đó về sau người trong cung cũng biết đại công tử ban cho đều dùng vàng!

    - Từ đó về sau ta cùng a nương cuối cùng vững chân trong cung, sau đó ngươi đưa tới đồ vật ngày càng nhiều, cũng ngày càng tốt, mỗi lần a nương thu được đồ vật đều sợ.

    - Sợ cái gì?

    - Sợ ngươi đem toàn bộ tiền tài trong nhà đều cấp chúng ta, ngươi phải làm sao?

    Tuy rằng chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng còn chưa trả ơn cứu mạng, mấy thứ này nếu không phải vì Doanh Chính, Triệu Cơ cũng sẽ không tiếp nhận.

    - Không sợ, mấy thứ này cũng không phải đều là của ta.

    Lý Quý Dương lại đem vị sư phụ hư vô dời đi ra, còn có 001 sắm vai đại sư huynh.

    - Tiên sinh của ngươi?

    Doanh Chính tạm thời nửa tin nửa ngờ, bởi vì hắn có nhiều tiên sinh, chưa có ai tốt như vậy với hắn.

    - Tiên sinh là một.. thế ngoại cao nhân!

    Lý Quý Dương cố ý nói gay gắt một chút:

    - Thật giống như Khương Tử Nha năm đó, nhưng hắn còn lợi hại hơn Khương Tử Nha.

    Khương Tử Nha Khương thái công, có lẽ đối với người đời sau mà nói đó là một truyền thuyết xa xôi, nhưng đối với người của Chiến quốc thời kỳ cuối mà nói vẫn là nghe nhiều nên thuộc, giang sơn tám trăm năm của Chu triều, bây giờ còn có Chu thiên tử đâu!

    - Nga, vậy ngươi còn tìm hắn học tập sao?

    Tiên sinh lợi hại như vậy a!

    - Không biết, trong nhà có sự tình, tiên sinh đã nói duyên phận sư đồ giữa chúng ta không cần thường xuyên gặp mặt.

    Lý Quý Dương cảm giác càng bịa đặt càng có thứ tự:

    - Tiên sinh muốn ta tìm một vị tiên sinh dạy cho ta văn tự cùng bộ sách nước nhà, ta cũng không biết được toàn bộ chữ của Tần quốc.

    - Văn tự giữa các quốc gia đều có khác nhau, vì sao không giống nhau đây?

    Nhắc tới việc này Doanh Chính cũng khó chịu, lúc hắn ở Triệu quốc là Triệu Cơ trộm dạy hắn đọc sách biết chữ, mà Triệu Cơ lại là người Triệu quốc, một vũ cơ có thể biết chữ đã là thiên đại vận khí, vả lại nàng nhận thức chữ cũng không nhiều, bình thường cũng chỉ làm thăng lên địa vị vũ cơ của nàng lúc ấy, cũng chỉ dạy văn tự Triệu quốc cho Doanh Chính, còn không phải Tần quốc.

    - Lúc mới trở về ta còn không dám mở miệng nói chuyện, vẫn là a nương cho người hầu theo ta nói chuyện phiếm, những người đó lại có thể biết cái gì đây? Nhưng vừa nói vừa cười, cả ngày nói bí sự cung đình, ta cùng a nương cũng biết rất nhiều sự tình.

    Doanh Chính thập phần cảm khái, a nương mỗi khi làm việc đều tự có đạo lý của nàng.

    Lý Quý Dương âm thầm líu lưỡi, không hổ là Triệu Cơ a!

    Vương Kiều phu nhân không muốn để cho Triệu Cơ phu nhân cùng Doanh Chính được yên ổn trong Tần Vương cung, Triệu Cơ trực tiếp dùng tiền ném ra một con đường!

    - Lữ tướng bang làm sao vậy?

    Không đợi hắn hỏi, Doanh Chính hỏi trước.

    - Không biết, từ khi các ngươi đi rồi..

    Lý Quý Dương nói những gì xảy ra sau khi mẹ con Doanh Chính về cung.

    Nhất là Văn Tín hầu phủ Lữ Bất Vi nhiều lần phái người tới cảm tạ, Lý Quý Dương cũng có chút phiền.

    - Cũng chỉ có ngươi mới dám phiền hắn đi!

    Doanh Chính uống một chén canh thịt:

    - Vừa trở về hắn tìm tới, a nương chỉ gặp mặt một lần, hắn cung kính, a nương quy củ, sau đó hắn sai người gởi lời nói muốn đưa tiền tài cho a nương dùng, a nương cự tuyệt, cho tới bây giờ còn chưa từ bỏ ý định, luôn hướng bên cạnh ta gom.

    - A nương nói với ta, lúc ấy Lữ Bất Vi mua một đám tỷ muội của nàng, toàn bộ đều đem tặng người.. a nương vốn đang để dành tiền chuộc thân cho mình..

    Doanh Chính nói:

    - Nhưng mà sau đó..

    Sau đó đã bị Lữ Bất Vi đưa cho quốc chủ phụ thân lúc đó còn là con tin của Triệu quốc, a nương chịu phận bất hạnh, cảm thấy được đi theo một con tin cũng rất tốt, ít nhất là một vương tôn công tử.

    Nhưng không nghĩ tới vị vương tôn công tử kia sau này thành Tần quốc chi chủ.

    - Còn có xuân yến lần đó!

    Nói tới đây hắn lại cười:

    - Vương Kiều phu nhân quá buồn cười!
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...