Bài viết: 65 

Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện
Chương 103: Đại lưu manh Phó Kiêu
Chương 103: Đại lưu manh Phó Kiêu
(ღˇᴗˇ) 。o
Tiếng chuông điện thoại di động đinh đinh vang lên.
Là của Phó Kiêu.
Tô Trạch Ninh nhìn thần sắc Nhiếp Trường Mạch không thích hợp lắm, ấn tắt điện thoại.
Cậu vừa mới cúp điện thoại, điện thoại di động của Nhiếp Trường Mạch liền vang lên.
Màn hình điện thoại di động của Nhiếp Trường Mạch có tên người gọi là anh trai.
Tô Trạch Ninh hít một ngụm khí lạnh. Thực sự có việc để làm mà!
Cậu cho rằng Mạch Mạch sẽ cúp điện thoại, ai ngờ cậu ấy nhận điện thoại một cách hờ hững.
Nhiếp Trường Viễn đầu dây bên kia, cái gì cũng không biết đại nạn sắp tới, thanh âm mang theo ý cười: "Mạch Mạch, em ở đâu? Anh cùng A Kiêu đi đón em."
Nhiếp Trường Mạch siết chặt điện thoại di động: "Em đang ở trung tâm thương mại Trác Việt."
Hai đầu điện thoại lập tức rơi vào trầm mặc lúng túng.
Nhiếp Trường Viễn dừng một chút, trầm mặc một lát, liều mạng giãy dụa nhận mệnh, thăm dò hỏi: "Hai em mua sắm vui không?"
Nhiếp Trường Mạch ha hả cười một tiếng: "Em có cái gì không vui, dù sao người từ chức cũng không phải là em."
Nhiếp Trường Viễn: .
Anh ngay lập tức nói: "Em chờ ở đó, anh đến ngay."
Mười phút sau.
Nhiếp Trường Viễn thở hổn hển lo lắng giải thích: "Mạch Mạch, em nghe anh nói, từ chức là kết quả anh đã suy nghĩ kỹ lưỡng, không thương lượng với em là anh không đúng, nhưng đây đều là anhcam tâm tình nguyện."
Nhiếp Trường Mạch: "Ừhm."
Nhiếp Trường Viễn thở phào nhẹ nhõm: "Em hiểu được là tốt rồi, Mạch Mạch, anh sợ em sẽ tức giận."
Dưới chân họ, hai con mèo đen đã an toàn đang đuổi theo chơi đùa cùng nhau.
Tô Trạch Ninh hồ nghi nhìn Mạch Mạch, Mạch Mạch vừa rồi thoạt nhìn cũng không giống bộ dáng bình tĩnh như vậy.
Đôi mắt Nhiếp Trường Mạch rũ xuống, cũng không nhìn Nhiếp Trường Viễn, một tay ôm Tri Tri lên thản nhiên: "Em có cái gì để tức giận."
Nhiếp Trường Viễn không hề cảm thấy, ánh mắt dường như có an ủi: "Tiểu Mạch, em trưởng thành rồi."
Nhiếp Trường Mạch sờ sờ con mèo đen trong ngực, mặt không chút thay đổi gật đầu: "Ừm đúng vậy, dù sao em cũng là người muốn một mình đi nước ngoài chữa bệnh, dù sao cũng phải lớn lên một chút."
Nhiếp Trường Viễn: !
Tô Trạch Ninh: Quả nhiên.
Nhiếp Trường Viễn lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Mạch Mạch, em đừng như vậy, một mình em ra nước ngoài, anh về công ty không được."
Nhiếp Trường Mạch nhếch khóe môi cười cười: "Em thì sao? Em lại không giấu diếm anh. Huống chi anh không trở về công ty cũng không liên quan gì đến em."
Tô Trạch Ninh vừa định nói gì.
Phó Kiêu lại một tay giữ chặt cậu, hướng hai người nói: "Chuyện của các người, tự mình thương lượng."
Nói xong anh liền lôi kéo Tô Trạch Ninh rời đi.
Tô Trạch Ninh vừa quay đầu lại, liền bị Phó Kiêu kéo đi, kéo ra xa mấy trăm mét, Tô Trạch Ninh mới tránh thoát tay Phó Kiêu hỏi: "Phó Kiêu, anh làm gì vậy?"
Phó Kiêu búng đầu cậu nói: "Em yên tâm, hai anh em bọn họ nhiều năm vẫn như vậy, để cho bọn họ tự mình nói chuyện một chút có thể sẽ có hiệu quả hơn. Chuyện của mình cũng không quản được, còn quan tâm đến chuyện của người khác, em có biết thức ăn cho mèo anh mua cũng sắp hết rồi?"
Tô Trạch Ninh: !
Tô Trạch Ninh rơi vào nỗi sợ hãi sâu sắc phải kiếm tiền nuôi gia đình cùng với việc khiếp sợ đàn mèo kia ăn quá mức có thể ăn được thật lâu không lấy lại tinh thần.
Trời ơi! Cứ thế này sớm hay muộn cậu sẽ bị tụi nó ăn nghèo.
Cậu giữ chặt cánh tay Phó Kiêu tràn ngập kinh hoảng.
Phó Kiêu thấy cậu như vậy, ý cười trong mắt chợt lóe lên nói: "Lừa em đó".
Tô Trạch Ninh như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại lo lắng: "Anh hai Trường Mạch gạt Mạch Mạch từ chức, Mạch Mạch nhất định sẽ rất tức giận."
Phó Kiêu đem mái tóc lộn xộn của thiếu niên nhẹ nhàng sửa sang lại một chút, lật cổ áo cậu lại, nhìn thiếu niên đang lo lắng hơn ai hết này: "Về lâu dài hắn sẽ không yên tâm Mạch Mạch một mình ở nước ngoài, cho dù hiện tại không từ chức, về sau cũng sẽ từ chức, hiện tại cuối năm, vừa vặn cử hành đại hội cổ đông, tổng giám đốc vốn sẽ bổ nhiệm lại, thừa dịp cơ hội này đối với tất cả mọi người là tốt nhất."
Đại hội đồng cổ đông? Có vẻ như đại hội đồng cổ đông của Tinh Thần cũng sẽ được tổ chức. Nếu giống như lời Phó Kiêu nói, hiện tại quả thật là một thời cơ tốt.
Thế nhưng, ánh mắt Tô Trạch Ninh hơi xúc động, ngón tay nhịn không được nắm chặt cánh tay Phó Kiêu: "Trác Việt là giấc mộng lâu dài của anh hai Trường Mạch, anh ấy đã trả giá cho Trác Việt nhiều năm như vậy, lại cứ như vậy rời đi, bao nhiêu năm vất vả đều uổng phí."
Cậu cấp bách nói với Phó Kiêu, giống như là cầu chứng cái gì đó vậy: "Anh Trường Mạch là muốn tốt cho Mạch Mạch, nhưng anh ấy có nghĩ tới có lẽ Mạch Mạch cũng không muốn anh ấy làm như vậy. Có lẽ so với có anh hai làm bạn bên người, Mạch Mạch càng không muốn câu nệ anh hai, để cho anh ấy có thể truy đuổi thứ mình muốn?"
Phó Kiêu nghe xong những lời này, ý cười hơi thu liễm, nhìn ánh mắt Tiểu Ninh nắm chặt tay mình cùng với thấp thỏm. Phó Kiêu nhớ tới Tiểu Ninh lần đầu tiên gặp Mạch Mạch, giống như có thể hiểu được tâm tình Mạch Mạch, giống như đồng cảm.
Nghĩ đến một khả năng, đồng tử Phó Kiêu co rụt lại, vươn tay, nắm tay Tiểu Ninh trên, sau đó mạnh mẽ đem ngón tay của mình đan vào, hai người mười ngón tay đan vào nhau, không hề có khe hở, rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của nhau, anh trịnh trọng nói: "Tiểu Ninh, vậy em có biết Trường Viễn muốn cái gì? Em làm sao biết trong lòng hắn Tiểu Mạch không quan trọng hơn Trác Việt? Tiểu Mạch cảm thấy mình là gánh nặng của Trường Viễn, nhưng anh lại không thấy như vậy. Trước kia lúc đọc sách, vô luận có vất vả hơn nữa, một khi nói đến Tiểu Mạch, trên mặt Trường Viễn vĩnh viễn là tươi cười, anh rất hâm mộ điểm này của cậu ấy."
Tô Trạch Ninh trong lòng chợt động, nhìn Phó Kiêu.
Đôi mắt Phó Kiêu hơi đen, vừa vặn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào cậu, ánh mắt Phó Kiêu ôn nhu tựa như gió đầu xuân.
Tô Trạch Ninh bỗng nhiên nghĩ rõ.
Nếu người kia là Phó Kiêu, cậu nghĩ cậu cũng nguyện ý buông tha tất cả mộng tưởng.
Bởi vì không có giấc mơ nào quan trọng hơn anh ấy.
Tô Trạch Ninh cười cười, ngược lại nắm lấy tay Phó Kiêu.
Không nói gì thêm, hai người sóng vai đi dạo trên con đường đá trên phố thương mại.
Ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu lên hai người.
Đi bộ đến công viên ở trung tâm đường phố, có rất nhiều thanh niên đi dã ngoại trên bãi cỏ.
Tô Trạch Ninh nhịn không được vặn vẹo mắt cá chân.
Phó Kiêu thấy thế hỏi: "Mệt mỏi?"
Tô Trạch Ninh gật đầu.
Phó Kiêu: "Bình thường buổi tối em chạy lung tung hơn mười cây số cũng sẽ không mệt, lúc này mới bao lâu nha."
Tô Trạch Ninh thẹn quá hóa giận: "Đây không phải cùng một chuyện." Tuần tra lãnh địa làm sao tính là chạy lung tung đây.
Tuy rằng nói như vậy, Phó Kiêu cởi áo khoác ra trải trên bãi cỏ: "Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Tô Trạch Ninh do dự nói: "Anh gần đây rất bận rộn phải không, em nghe thư ký Trương nói đại hội cổ đông của Tinh Thần sắp tới, anh còn rất nhiều việc phải làm, không bằng em cùng anh trở về công ty, em ở bên cạnh nghỉ ngơi một lát là được rồi."
Phó Kiêu dịu dàng cười cười ngồi trên bãi cỏ: "Coi như là ở bên anh đi, anh đã lâu không phơi nắng."
Tô Trạch Ninh gật đầu.
Sau khi hai người náo loạn một hồi, Tô Trạch Ninh tựa vào sau lưng Phó Kiêu lười biếng nhắm mắt lại.
Chỉ chốc lát sau Phó Kiêu liền phát hiện sau lưng truyền đến hô hấp vững vàng.
Ánh mắt Phó Kiêu dịu dàng, nhẹ nhàng ôm Tiểu Ninh vào lòng, để cậu gối lên đùi mình.
Cứ im lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của Tiểu Ninh như vậy, Phó Kiêu đều cảm thấy nội tâm vô cùng ôn nhu.
Điện thoại di động vang lên.
Một đống sự việc trong công ty đang chờ đợi anh xử lý.
Nhưng anh lại cái gì cũng không muốn xem. Lần đầu tiên anh nghĩ như vậy cái gì cũng không nghĩ, yên lặng bồi bên cạnh người khác.
Nếu trước kia có người nói cho Phó Kiêu biết, anh sẽ không làm gì cả, lãng phí thời gian cả buổi chiều nhìn người khác ngủ, anh nhất định sẽ không tin.
Mà bây giờ anh không chỉ làm điều đó, mà còn tự cho mình là niềm vui.
Phó Kiêu cười cười, ném điện thoại sang một bên, dỡ bỏ toàn bộ trách nhiệm của Tinh Thần, quên đi những không cam lòng trong quá khứ, chỉ nhìn người trước mắt này, anh lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
* * *
Hoàng hôn buông xuống.
Tô Trạch Ninh mới chậm rãi tỉnh lại.
Cậu vậy mà lại ngủ thiếp đi trong lòng Phó Kiêu.
Tô Trạch Ninh đứng lên ảo não nói: "Mấy giờ rồi? Sao anh không gọi em dậy?"
Phó Kiêu cười nói: "Em sao biết anh không gọi em dậy? Anh đã gọi thật lâu, nhưng có một con lợn nhỏ ngủ say không chịu thức dậy."
Tô Trạch Ninh có chút chột dạ, cậu thật sự ngủ ngon như vậy sao?
Phó Kiêu đứng dậy kéo Tô Trạch Ninh lên.
Dưới ánh hoàng hôn, bóng hai người kéo thật dài trên bãi cỏ.
Hai người đi ngang qua một quán cà phê bên đường.
Tô Trạch Ninh bước sang một bên, liền thấy có người xé poster mới tinh của Phong Giai Minh, tùy ý vứt vào bãi rác, sau đó dán áp phích của một ca sĩ khác.
Phong Giai Minh đã hoàn toàn thua, giới giải trí từ trước đến nay luôn tàn khốc như vậy.
Tô Trạch Ninh lắc đầu, nhìn về phía Phó Kiêu, lại phát hiện Phó Kiêu cũng nhìn bên kia.
Tô Trạch Ninh cảnh giác nói: "Sao vậy? Anh luyến tiếc sao?"
Phó Kiêu cười khổ không được, tại sao anh không biết Tiểu Ninh thích ghen như vậy, anh chỉ chỉ về hướng đó.
Tô Trạch Ninh nhìn theo tầm mắt anh.
Đó là một người quen cũ.
Phó Duy nhặt tấm áp phích lên, sau đó cẩn thận gấp lại, cất đi.
Tô Trạch Ninh trong lúc nhất thời có chút thổn thức.
Cậu vừa định lôi kéo Phó Kiêu rời đi. Đúng lúc này, cậu nhìn thấy hai người từ quán cà phê đi ra.
Hai người kia dĩ nhiên là Khổng Linh Hạc cùng Phó Vân Tích.
Hai người có bộ dáng vừa đi vừa cười, nói chuyện rất vui vẻ.
Tô Trạch Ninh trừng to mắt, quan hệ bọn họ tốt như vậy từ lúc nào?
Khổng Linh Hạc giống như cùng Phó Vân Tích đang khen ngợi Phó Duy cái gì, Phó Duy ngượng ngùng cúi đầu, Phó Vân Tích vẻ mặt tươi cười vỗ vỗ bả vai Phó Duy.
Hai cha con tốt đến mức giống như chưa từng có hiềm khích.
Ba người bên kia không chú ý tới hai người bọn họ, trực tiếp ngồi xe rời đi.
Tô Trạch Ninh kéo tay Phó Kiêu.
Phó Kiêu híp mắt, trào phúng cười cười nói với Tô Trạch Ninh: "Đừng để ý bọn họ, chỉ là gã hề nhảy nhót mà thôi."
Tô Trạch Ninh nhịn không được nói: "Bọn họ làm sao lại ở cùng một chỗ?"
Phó Kiêu giải thích: "Có cái gì kỳ quái, hiện tại Khổng Linh Hạc cũng là cổ đông của Tinh Thần, Phó Vân Tích cũng có một ít cổ phần, hiện tại đại hội đồng cổ đông sắp mở ra, có vài người sợ là nhịn không được."
Phó Kiêu suy nghĩ một chút nói với Tô Trạch Ninh: "Mấy ngày nay chúng ta ở trong biệt thự, mấy ngày nay Phó gia sợ là sẽ rất náo nhiệt."
Tô Trạch Ninh sửng sốt sau đó lo lắng nhìn Phó Kiêu.
Phó Kiêu cho rằng Tiểu Ninh lo lắng, anh thoải mái cười nói: "Đừng sợ, đợi đến khi đại hội cổ đông qua đi, bọn họ liền không nhấc nổi sóng gió gì."
Tô Trạch Ninh lại nghiêm túc lắc đầu nói: "Em lo lắng không phải cái này."
Phó Kiêu khó hiểu nói: "Vậy em lo lắng cái gì?" Ngoài việc này ra còn có gì phải lo lắng.
Tô Trạch Ninh lo lắng nhìn Phó Kiêu, nhỏ giọng lại nghiêm túc nói: "Bọn họ một người là ba anh, một người là em trai của anh, bọn họ sao có thể đối xử với anh như vậy?" Rõ ràng là những người có cùng dòng máu giống Phó Kiêu, sao có thể đối xử với Phó Kiêu như vậy.
Phó Kiêu sửng sốt, khóe miệng lại nhịn không được cong lên, nhéo nhéo hai má Tô Trạch Ninh, trong mắt mang theo ý cười: "Thật không dễ dàng nha."
Tô Trạch Ninh nghi hoặc: "Cái gì không dễ dàng?"
Phó Kiêu dán vào bên tai Tô Trạch Ninh nhẹ giọng nói gì đó.
Điểm không vui trong lòng Tô Trạch Ninh lập tức biến mất, mặt cậu lập tức đỏ lên giận dữ nói: "Đồ lưu manh!"
Hai người mười ngón tay còn nắm chặt, Phó Kiêu không buông tay Tô Trạch Ninh ra ôm Tô Trạch Ninh vô tội nói: "Anh làm gì mà em nói anh lưu manh đây?"
Tô Trạch Ninh xấu hổ: "Sao anh có thể nói như vậy?"
Phó Kiêu nhướng mày, bộ dáng tôi rất vô tội: "Anh đã nói gì? Tại sao anh không biết?"
Tô Trạch Ninh cắn cắn môi, thật sự nói không nên lời!
Cái gì gọi là --
"Không dễ dàng nha, rốt cục cũng biết thương chồng."
Đại lưu manh Phó Kiêu kia! Chính mình cũng không nên hảo tâm đau lòng cho anh.
Lời tác giả: Phó Kiêu: Ăn của anh nhiều thức ăn cho mèo như vậy, gọi chồng thì thế nào?
Là của Phó Kiêu.
Tô Trạch Ninh nhìn thần sắc Nhiếp Trường Mạch không thích hợp lắm, ấn tắt điện thoại.
Cậu vừa mới cúp điện thoại, điện thoại di động của Nhiếp Trường Mạch liền vang lên.
Màn hình điện thoại di động của Nhiếp Trường Mạch có tên người gọi là anh trai.
Tô Trạch Ninh hít một ngụm khí lạnh. Thực sự có việc để làm mà!
Cậu cho rằng Mạch Mạch sẽ cúp điện thoại, ai ngờ cậu ấy nhận điện thoại một cách hờ hững.
Nhiếp Trường Viễn đầu dây bên kia, cái gì cũng không biết đại nạn sắp tới, thanh âm mang theo ý cười: "Mạch Mạch, em ở đâu? Anh cùng A Kiêu đi đón em."
Nhiếp Trường Mạch siết chặt điện thoại di động: "Em đang ở trung tâm thương mại Trác Việt."
Hai đầu điện thoại lập tức rơi vào trầm mặc lúng túng.
Nhiếp Trường Viễn dừng một chút, trầm mặc một lát, liều mạng giãy dụa nhận mệnh, thăm dò hỏi: "Hai em mua sắm vui không?"
Nhiếp Trường Mạch ha hả cười một tiếng: "Em có cái gì không vui, dù sao người từ chức cũng không phải là em."
Nhiếp Trường Viễn: .
Anh ngay lập tức nói: "Em chờ ở đó, anh đến ngay."
Mười phút sau.
Nhiếp Trường Viễn thở hổn hển lo lắng giải thích: "Mạch Mạch, em nghe anh nói, từ chức là kết quả anh đã suy nghĩ kỹ lưỡng, không thương lượng với em là anh không đúng, nhưng đây đều là anhcam tâm tình nguyện."
Nhiếp Trường Mạch: "Ừhm."
Nhiếp Trường Viễn thở phào nhẹ nhõm: "Em hiểu được là tốt rồi, Mạch Mạch, anh sợ em sẽ tức giận."
Dưới chân họ, hai con mèo đen đã an toàn đang đuổi theo chơi đùa cùng nhau.
Tô Trạch Ninh hồ nghi nhìn Mạch Mạch, Mạch Mạch vừa rồi thoạt nhìn cũng không giống bộ dáng bình tĩnh như vậy.
Đôi mắt Nhiếp Trường Mạch rũ xuống, cũng không nhìn Nhiếp Trường Viễn, một tay ôm Tri Tri lên thản nhiên: "Em có cái gì để tức giận."
Nhiếp Trường Viễn không hề cảm thấy, ánh mắt dường như có an ủi: "Tiểu Mạch, em trưởng thành rồi."
Nhiếp Trường Mạch sờ sờ con mèo đen trong ngực, mặt không chút thay đổi gật đầu: "Ừm đúng vậy, dù sao em cũng là người muốn một mình đi nước ngoài chữa bệnh, dù sao cũng phải lớn lên một chút."
Nhiếp Trường Viễn: !
Tô Trạch Ninh: Quả nhiên.
Nhiếp Trường Viễn lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Mạch Mạch, em đừng như vậy, một mình em ra nước ngoài, anh về công ty không được."
Nhiếp Trường Mạch nhếch khóe môi cười cười: "Em thì sao? Em lại không giấu diếm anh. Huống chi anh không trở về công ty cũng không liên quan gì đến em."
Tô Trạch Ninh vừa định nói gì.
Phó Kiêu lại một tay giữ chặt cậu, hướng hai người nói: "Chuyện của các người, tự mình thương lượng."
Nói xong anh liền lôi kéo Tô Trạch Ninh rời đi.
* * *
Tô Trạch Ninh vừa quay đầu lại, liền bị Phó Kiêu kéo đi, kéo ra xa mấy trăm mét, Tô Trạch Ninh mới tránh thoát tay Phó Kiêu hỏi: "Phó Kiêu, anh làm gì vậy?"
Phó Kiêu búng đầu cậu nói: "Em yên tâm, hai anh em bọn họ nhiều năm vẫn như vậy, để cho bọn họ tự mình nói chuyện một chút có thể sẽ có hiệu quả hơn. Chuyện của mình cũng không quản được, còn quan tâm đến chuyện của người khác, em có biết thức ăn cho mèo anh mua cũng sắp hết rồi?"
Tô Trạch Ninh: !
Tô Trạch Ninh rơi vào nỗi sợ hãi sâu sắc phải kiếm tiền nuôi gia đình cùng với việc khiếp sợ đàn mèo kia ăn quá mức có thể ăn được thật lâu không lấy lại tinh thần.
Trời ơi! Cứ thế này sớm hay muộn cậu sẽ bị tụi nó ăn nghèo.
Cậu giữ chặt cánh tay Phó Kiêu tràn ngập kinh hoảng.
Phó Kiêu thấy cậu như vậy, ý cười trong mắt chợt lóe lên nói: "Lừa em đó".
Tô Trạch Ninh như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại lo lắng: "Anh hai Trường Mạch gạt Mạch Mạch từ chức, Mạch Mạch nhất định sẽ rất tức giận."
Phó Kiêu đem mái tóc lộn xộn của thiếu niên nhẹ nhàng sửa sang lại một chút, lật cổ áo cậu lại, nhìn thiếu niên đang lo lắng hơn ai hết này: "Về lâu dài hắn sẽ không yên tâm Mạch Mạch một mình ở nước ngoài, cho dù hiện tại không từ chức, về sau cũng sẽ từ chức, hiện tại cuối năm, vừa vặn cử hành đại hội cổ đông, tổng giám đốc vốn sẽ bổ nhiệm lại, thừa dịp cơ hội này đối với tất cả mọi người là tốt nhất."
Đại hội đồng cổ đông? Có vẻ như đại hội đồng cổ đông của Tinh Thần cũng sẽ được tổ chức. Nếu giống như lời Phó Kiêu nói, hiện tại quả thật là một thời cơ tốt.
Thế nhưng, ánh mắt Tô Trạch Ninh hơi xúc động, ngón tay nhịn không được nắm chặt cánh tay Phó Kiêu: "Trác Việt là giấc mộng lâu dài của anh hai Trường Mạch, anh ấy đã trả giá cho Trác Việt nhiều năm như vậy, lại cứ như vậy rời đi, bao nhiêu năm vất vả đều uổng phí."
Cậu cấp bách nói với Phó Kiêu, giống như là cầu chứng cái gì đó vậy: "Anh Trường Mạch là muốn tốt cho Mạch Mạch, nhưng anh ấy có nghĩ tới có lẽ Mạch Mạch cũng không muốn anh ấy làm như vậy. Có lẽ so với có anh hai làm bạn bên người, Mạch Mạch càng không muốn câu nệ anh hai, để cho anh ấy có thể truy đuổi thứ mình muốn?"
Phó Kiêu nghe xong những lời này, ý cười hơi thu liễm, nhìn ánh mắt Tiểu Ninh nắm chặt tay mình cùng với thấp thỏm. Phó Kiêu nhớ tới Tiểu Ninh lần đầu tiên gặp Mạch Mạch, giống như có thể hiểu được tâm tình Mạch Mạch, giống như đồng cảm.
Nghĩ đến một khả năng, đồng tử Phó Kiêu co rụt lại, vươn tay, nắm tay Tiểu Ninh trên, sau đó mạnh mẽ đem ngón tay của mình đan vào, hai người mười ngón tay đan vào nhau, không hề có khe hở, rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của nhau, anh trịnh trọng nói: "Tiểu Ninh, vậy em có biết Trường Viễn muốn cái gì? Em làm sao biết trong lòng hắn Tiểu Mạch không quan trọng hơn Trác Việt? Tiểu Mạch cảm thấy mình là gánh nặng của Trường Viễn, nhưng anh lại không thấy như vậy. Trước kia lúc đọc sách, vô luận có vất vả hơn nữa, một khi nói đến Tiểu Mạch, trên mặt Trường Viễn vĩnh viễn là tươi cười, anh rất hâm mộ điểm này của cậu ấy."
Tô Trạch Ninh trong lòng chợt động, nhìn Phó Kiêu.
Đôi mắt Phó Kiêu hơi đen, vừa vặn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào cậu, ánh mắt Phó Kiêu ôn nhu tựa như gió đầu xuân.
Tô Trạch Ninh bỗng nhiên nghĩ rõ.
Nếu người kia là Phó Kiêu, cậu nghĩ cậu cũng nguyện ý buông tha tất cả mộng tưởng.
Bởi vì không có giấc mơ nào quan trọng hơn anh ấy.
Tô Trạch Ninh cười cười, ngược lại nắm lấy tay Phó Kiêu.
Không nói gì thêm, hai người sóng vai đi dạo trên con đường đá trên phố thương mại.
Ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu lên hai người.
Đi bộ đến công viên ở trung tâm đường phố, có rất nhiều thanh niên đi dã ngoại trên bãi cỏ.
Tô Trạch Ninh nhịn không được vặn vẹo mắt cá chân.
Phó Kiêu thấy thế hỏi: "Mệt mỏi?"
Tô Trạch Ninh gật đầu.
Phó Kiêu: "Bình thường buổi tối em chạy lung tung hơn mười cây số cũng sẽ không mệt, lúc này mới bao lâu nha."
Tô Trạch Ninh thẹn quá hóa giận: "Đây không phải cùng một chuyện." Tuần tra lãnh địa làm sao tính là chạy lung tung đây.
Tuy rằng nói như vậy, Phó Kiêu cởi áo khoác ra trải trên bãi cỏ: "Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Tô Trạch Ninh do dự nói: "Anh gần đây rất bận rộn phải không, em nghe thư ký Trương nói đại hội cổ đông của Tinh Thần sắp tới, anh còn rất nhiều việc phải làm, không bằng em cùng anh trở về công ty, em ở bên cạnh nghỉ ngơi một lát là được rồi."
Phó Kiêu dịu dàng cười cười ngồi trên bãi cỏ: "Coi như là ở bên anh đi, anh đã lâu không phơi nắng."
Tô Trạch Ninh gật đầu.
Sau khi hai người náo loạn một hồi, Tô Trạch Ninh tựa vào sau lưng Phó Kiêu lười biếng nhắm mắt lại.
Chỉ chốc lát sau Phó Kiêu liền phát hiện sau lưng truyền đến hô hấp vững vàng.
Ánh mắt Phó Kiêu dịu dàng, nhẹ nhàng ôm Tiểu Ninh vào lòng, để cậu gối lên đùi mình.
Cứ im lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của Tiểu Ninh như vậy, Phó Kiêu đều cảm thấy nội tâm vô cùng ôn nhu.
Điện thoại di động vang lên.
Một đống sự việc trong công ty đang chờ đợi anh xử lý.
Nhưng anh lại cái gì cũng không muốn xem. Lần đầu tiên anh nghĩ như vậy cái gì cũng không nghĩ, yên lặng bồi bên cạnh người khác.
Nếu trước kia có người nói cho Phó Kiêu biết, anh sẽ không làm gì cả, lãng phí thời gian cả buổi chiều nhìn người khác ngủ, anh nhất định sẽ không tin.
Mà bây giờ anh không chỉ làm điều đó, mà còn tự cho mình là niềm vui.
Phó Kiêu cười cười, ném điện thoại sang một bên, dỡ bỏ toàn bộ trách nhiệm của Tinh Thần, quên đi những không cam lòng trong quá khứ, chỉ nhìn người trước mắt này, anh lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
* * *
Hoàng hôn buông xuống.
Tô Trạch Ninh mới chậm rãi tỉnh lại.
Cậu vậy mà lại ngủ thiếp đi trong lòng Phó Kiêu.
Tô Trạch Ninh đứng lên ảo não nói: "Mấy giờ rồi? Sao anh không gọi em dậy?"
Phó Kiêu cười nói: "Em sao biết anh không gọi em dậy? Anh đã gọi thật lâu, nhưng có một con lợn nhỏ ngủ say không chịu thức dậy."
Tô Trạch Ninh có chút chột dạ, cậu thật sự ngủ ngon như vậy sao?
Phó Kiêu đứng dậy kéo Tô Trạch Ninh lên.
Dưới ánh hoàng hôn, bóng hai người kéo thật dài trên bãi cỏ.
Hai người đi ngang qua một quán cà phê bên đường.
Tô Trạch Ninh bước sang một bên, liền thấy có người xé poster mới tinh của Phong Giai Minh, tùy ý vứt vào bãi rác, sau đó dán áp phích của một ca sĩ khác.
Phong Giai Minh đã hoàn toàn thua, giới giải trí từ trước đến nay luôn tàn khốc như vậy.
Tô Trạch Ninh lắc đầu, nhìn về phía Phó Kiêu, lại phát hiện Phó Kiêu cũng nhìn bên kia.
Tô Trạch Ninh cảnh giác nói: "Sao vậy? Anh luyến tiếc sao?"
Phó Kiêu cười khổ không được, tại sao anh không biết Tiểu Ninh thích ghen như vậy, anh chỉ chỉ về hướng đó.
Tô Trạch Ninh nhìn theo tầm mắt anh.
Đó là một người quen cũ.
Phó Duy nhặt tấm áp phích lên, sau đó cẩn thận gấp lại, cất đi.
Tô Trạch Ninh trong lúc nhất thời có chút thổn thức.
Cậu vừa định lôi kéo Phó Kiêu rời đi. Đúng lúc này, cậu nhìn thấy hai người từ quán cà phê đi ra.
Hai người kia dĩ nhiên là Khổng Linh Hạc cùng Phó Vân Tích.
Hai người có bộ dáng vừa đi vừa cười, nói chuyện rất vui vẻ.
Tô Trạch Ninh trừng to mắt, quan hệ bọn họ tốt như vậy từ lúc nào?
Khổng Linh Hạc giống như cùng Phó Vân Tích đang khen ngợi Phó Duy cái gì, Phó Duy ngượng ngùng cúi đầu, Phó Vân Tích vẻ mặt tươi cười vỗ vỗ bả vai Phó Duy.
Hai cha con tốt đến mức giống như chưa từng có hiềm khích.
Ba người bên kia không chú ý tới hai người bọn họ, trực tiếp ngồi xe rời đi.
* * *
Tô Trạch Ninh kéo tay Phó Kiêu.
Phó Kiêu híp mắt, trào phúng cười cười nói với Tô Trạch Ninh: "Đừng để ý bọn họ, chỉ là gã hề nhảy nhót mà thôi."
Tô Trạch Ninh nhịn không được nói: "Bọn họ làm sao lại ở cùng một chỗ?"
Phó Kiêu giải thích: "Có cái gì kỳ quái, hiện tại Khổng Linh Hạc cũng là cổ đông của Tinh Thần, Phó Vân Tích cũng có một ít cổ phần, hiện tại đại hội đồng cổ đông sắp mở ra, có vài người sợ là nhịn không được."
Phó Kiêu suy nghĩ một chút nói với Tô Trạch Ninh: "Mấy ngày nay chúng ta ở trong biệt thự, mấy ngày nay Phó gia sợ là sẽ rất náo nhiệt."
Tô Trạch Ninh sửng sốt sau đó lo lắng nhìn Phó Kiêu.
Phó Kiêu cho rằng Tiểu Ninh lo lắng, anh thoải mái cười nói: "Đừng sợ, đợi đến khi đại hội cổ đông qua đi, bọn họ liền không nhấc nổi sóng gió gì."
Tô Trạch Ninh lại nghiêm túc lắc đầu nói: "Em lo lắng không phải cái này."
Phó Kiêu khó hiểu nói: "Vậy em lo lắng cái gì?" Ngoài việc này ra còn có gì phải lo lắng.
Tô Trạch Ninh lo lắng nhìn Phó Kiêu, nhỏ giọng lại nghiêm túc nói: "Bọn họ một người là ba anh, một người là em trai của anh, bọn họ sao có thể đối xử với anh như vậy?" Rõ ràng là những người có cùng dòng máu giống Phó Kiêu, sao có thể đối xử với Phó Kiêu như vậy.
Phó Kiêu sửng sốt, khóe miệng lại nhịn không được cong lên, nhéo nhéo hai má Tô Trạch Ninh, trong mắt mang theo ý cười: "Thật không dễ dàng nha."
Tô Trạch Ninh nghi hoặc: "Cái gì không dễ dàng?"
Phó Kiêu dán vào bên tai Tô Trạch Ninh nhẹ giọng nói gì đó.
Điểm không vui trong lòng Tô Trạch Ninh lập tức biến mất, mặt cậu lập tức đỏ lên giận dữ nói: "Đồ lưu manh!"
Hai người mười ngón tay còn nắm chặt, Phó Kiêu không buông tay Tô Trạch Ninh ra ôm Tô Trạch Ninh vô tội nói: "Anh làm gì mà em nói anh lưu manh đây?"
Tô Trạch Ninh xấu hổ: "Sao anh có thể nói như vậy?"
Phó Kiêu nhướng mày, bộ dáng tôi rất vô tội: "Anh đã nói gì? Tại sao anh không biết?"
Tô Trạch Ninh cắn cắn môi, thật sự nói không nên lời!
Cái gì gọi là --
"Không dễ dàng nha, rốt cục cũng biết thương chồng."
Đại lưu manh Phó Kiêu kia! Chính mình cũng không nên hảo tâm đau lòng cho anh.
Lời tác giả: Phó Kiêu: Ăn của anh nhiều thức ăn cho mèo như vậy, gọi chồng thì thế nào?
Chỉnh sửa cuối: