Cổ Đại [Edit] Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng - Chiến Tây Dã

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 21 Tháng mười 2021.

  1. Chương 240: Phá Tinh Trận? (Canh ba)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana4519 người khác thích bài này.
  2. Chương 241: Nguy hiểm (canh một)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana4519 người khác thích bài này.
  3. Chương 242: Mười sáu đạo trận! (Canh hai)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana4518 người khác thích bài này.
  4. Chương 243: Tâm ý, ở đây (canh ba)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana4515 người khác thích bài này.
  5. Chương 244: Người của ta ngươi cũng dám động! (Canh một)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana4516 người khác thích bài này.
  6. Chương 245: Nữ tử (canh hai)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana4515 người khác thích bài này.
  7. Chương 246: Giết hắn! (Canh ba)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana4516 người khác thích bài này.
  8. Chương 247: Quyết đấu (canh một)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana4516 người khác thích bài này.
  9. Chương 248: Cửu Chuyển Linh Lung trận! (Canh hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vô số ánh sáng của kiếm bay ra, trong nháy mắt va chạm với những luồng ánh sáng loạng choạng phía trên Tinh Trận!

    Bóng kiếm khổng lồ phía trên không trung gần như xẻ đôi toàn bộ bầu trời!

    Tất cả mọi người nhìn cảnh này đều kinh ngạc, ấp úng không nói nên lời!

    Mãi đến giờ phút này, Trương Hiểu Dương mới rốt cuộc ý thức được, Tưởng Kiêu lần này e rằng thật sự không phải là đối thủ của thiếu niên áo trắng này!

    Đầu óc hắn ta xoay chuyển nhanh chóng, nhưng vẫn không thể nhớ được Thánh Nguyên Đế Quốc có nhân vật lợi hại như vậy từ khi nào.

    Huống chi, còn có quan hệ tốt với Mộ Lăng Hàn!

    Trong đầu hắn ta lóe lên rất nhiều phỏng đoán, lúc này Trương Hiểu Dương cuối cùng cũng hiểu tại sao An Bính Hoài lại bị tổn thất nặng nề trong tay Mộ Lăng Hàn!

    Kỳ thật lúc An Bính Hoài mất tích, ngoại trừ kinh ngạc ra, trong lòng hắn ta cũng không có thêm bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

    Hắn ta thậm chí còn nghi ngờ An Bính Hoài đã tự mình dàn dựng vở kịch.

    Dù sao hắn ta cũng là cường giả Hư Không Cảnh!

    Nhưng mãi cho đến khi thử nhiều phương pháp khác nhau nhưng vẫn không thể liên lạc được với An Bính Hoài, hắn ta mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.

    Vì vậy, hắn ta đã làm ra quyết định dứt khoát, lập tức tuyên bố với bên ngoài An Bính Hoài đang bế quan tu luyện, mọi việc hắn ta có toàn quyền đại diện.

    Bởi vì ngay cả Trương Hiểu Dương cũng không xác định An Bính Hoài khi nào sẽ xuất hiện!

    Sau đó, hắn ta cũng đến địa lao để xem, ngọn lửa kỳ lạ đã đốt cháy Lý Hồng Phi đến mức không thể nhận ra, gần như chết, mà toàn bộ địa lao cũng đã bị phá hủy hơn phân nửa.

    Mãi đến khi Tưởng Kiêu nói ra cái tên Mộ Lăng Hàn, hắn ta mới kết nối mọi chuyện lại với nhau!

    Đây là Cửu Qua, từng là địa bàn của Mộ Phong!

    Mộ Lăng Hàn là ai? Hắn là con trai duy nhất của Mộ Phong!

    Như vậy, tại sao Mộ Lăng Hàn lại đến đây, đã có thể được giải thích.

    Về chuyện của bọn người Triệu Thanh Sơn, hắn ta cũng lờ mờ biết điều gì đó, nhưng An Bính Hoài vẫn luôn canh phòng nghiêm ngặt, Trương Hiểu Dương cuối cùng cũng chưa điều tra ra chuyện gì đang xảy ra.

    Nhưng trong lòng hắn ta biết rất rõ, trong lòng An Bính Hoài nhất định có quỷ!

    Hiện tại, hắn ta gần như có thể đoán được, đám người Giang Đạt Nguyên, Mộ Lăng Hàn lần này quay lại, chính là để báo thù!

    Mà kẻ thù đó chính là An Bính Hoài!

    Ít nhất, cái chết của Mộ Phong, An Bính Hoài không thể thoát được liên quan!

    Trương Hiểu Dương không khỏi cười khẩy khi nhìn cảnh tượng giữa không trung.

    Mọi người đều cho rằng hắn ta là tâm phúc đáng tin cậy nhất của An Bính Hoài, nhưng chỉ có bản thân hắn ta biết, An Bính Hoài thực ra không tin tưởng bất cứ ai!

    Vị trí của hắn ta nhìn thì có vẻ đẹp đẽ, nhưng thực chất lại tràn ngập nguy hiểm, An Bính Hoài bản chất đa nghi, nếu không cẩn thận thì chỉ có một kết cục!

    Trương Hiểu Dương đã chịu đựng quá đủ tháng ngày làm thủ hạ của An Bính Hoài rồi, lòng đã chất chứa oán hận từ lâu, cho nên khi tìm được An Bính Hoài, liền muốn thay thế hắn ta!

    Mà hiện tại, hắn ta đoán Mộ Lăng Hàn nhất định là biết cái gì đó!

    Tuy rằng hắn ta rất muốn An Bính Hoài chết, nhưng mà không thể chết theo cách như vậy - nếu Mộ Lăng Hàn thật sự có được chứng cứ nào đó, đi đến Đế Đô vạch trần, như vậy An Bính Hoài chết cũng không sao, quan trọng nhất là họ sẽ bị liên lụy!

    Trương Hiểu Dương cũng không muốn bị ném vào nhà lao đâu.

    Hắn ta nhìn chung quanh, để duy trì Cửa Thành Chi Trận vận hành, rất nhiều tướng sĩ đã xanh xao, mệt mỏi, có người vì kiệt sức ngã xuống đất, bị nâng đi xuống.

    Hắn ta thầm nghĩ, nếu có thể nhân cơ hội này đồng thời giải quyết Mộ Lăng Hàn, An Bính Hoài, Tưởng Kiêu, chẳng phải giống như một mũi tên trúng ba con nhạn sao?

    Không biết Trương Hiểu Dương chợt nghĩ đến điều gì, giữa lông mày đột nhiên hiện lên một ý cười âm trầm lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt đã biến mất.

    * * *

    Tưởng Kiêu bây giờ mới biết mình thật sự đã đá phải một tấm ván sắt!

    Bóng kiếm khổng lồ từ trên trời chậm rãi rơi xuống, còn chưa chạm vào đoản kiếm của hắn ta, nhưng năng lượng dao động cường đại xung quanh, cũng đã khiến hắn ta vô cùng bất an!

    Sau đó, hắn ta bất lực trơ mắt nhìn đoản kiếm của mình, va chạm mạnh vào bóng kiếm!

    Không có bất kỳ một âm thanh nào, gần như là tại thời điểm tiếp xúc, vô số kiếm ý cực kỳ sắc bén đột nhiên xuất hiện xung quanh đoản kiếm của hắn ta, sau đó lặng lẽ bóp chết đoản kiếm của mình!

    Mọi thứ dường như đóng băng và im lặng, ngoại trừ tiếng tim đập dữ dội của bản thân, vô cùng rõ ràng!

    Trong lòng Tưởng Kiêu lúc này như rơi xuống đáy vực!

    Chỉ là trong chớp mắt thôi! Thanh kiếm của hắn ta đã bị đối phương âm thầm nghiền nát!

    Lúc đầu hắn ta còn tưởng rằng với đòn sát thủ cuối cùng này, mình nhất định sẽ thắng, sau đó khi nhìn thấy bóng kiếm khổng lồ xuất hiện, còn cho rằng có thể sẽ có kết quả hòa, cho đến lúc này, hai bên giao chiến, hắn ta mới hiểu được, điều đang chờ đợi mình, chỉ là thất bại!

    Ba thanh đoản kiếm, gần như vỡ vụn ngay lập tức!

    Tưởng Kiêu phun ra một ngụm máu, sắc mặt tức khắc trở nên mệt mỏi! Mà hai bóng người trong đó, cũng tan biến ngay lập tức!

    Vân Dực không cần phải xác định Tưởng Kiêu thực sự là ai, chỉ cần phá vỡ chiêu thức của hắn ta, Nguyên lực của hắn ta bị tổn hại, nhất định sẽ lộ ra dấu vết!

    Tưởng Kiêu tràn đầy kinh hãi nhìn Vân Dực, che ngực, rồi gần như theo bản năng quay người bỏ chạy!

    Phần còn lại, vẫn nên giao cho Cửa Thành Chi Trận này đi!

    Dù sao, hắn ta cũng không phải đối thủ của người này!

    Tuy rằng chạy trốn rất xấu hổ, nhưng Tưởng Kiêu cũng không muốn mất mạng!

    Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt!

    Tuy nhiên, hắn ta muốn nhận thua bỏ chạy, nhưng Vân Dực sao có thể để buông tha hắn ta dễ dàng như vậy được!

    Thanh kiếm bạc trong tay đột nhiên vung ra, chỉ thẳng vào Tưởng Kiêu!

    Bóng kiếm khổng lồ đó, cũng nhanh chóng hướng về phía Tưởng Kiêu!

    Từ trên xuống dưới, âm thầm tiếp cận!

    Tưởng Kiêu chạy một mạch như điên, thậm chí không dám quay đầu lại!

    Đoản kiếm đó hắn ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, bây giờ đã bị nghiền nát thành vô số mảnh, khiến cho bản thân hắn ta cũng bị thương không nhẹ.

    Trong trường hợp này, nếu không chạy trốn, thì đúng là hắn ta thực sự đang chờ chết!

    Mà nhiều người trong thành khi nhìn thấy Tưởng Kiêu thực sự quay đầu bỏ chạy, cũng ngạc nhiên.

    Tuy rằng vừa rồi mọi người có thể thấy rõ Tưởng Kiêu không bằng đối phương, nhưng chạy trốn như vậy thì cũng quá mất mặt đàn ông rồi..

    Hắn ta chính là vị tướng lãnh thủ thành biên cương đấy!

    Khϊế͙p͙ nhược nhát gan, gặp chuyện bỏ chạy như thế, làm sao có thể khiến người ta yên tâm?

    Không ít người thì thầm, nhìn Tưởng Kiêu với ánh mắt đầy khinh thường.

    "Hừ! Ta còn tưởng Tưởng Kiêu là nhân vật thế nào, không ngờ gặp nguy hiểm, bản thân lại chạy rất nhanh!"

    "Đúng vậy! Loại người này vậy mà chính là phó thống lĩnh của Cửu Qua chúng ta, thật đúng là mất mặt! Tướng sĩ của Cửu Qua có hàng ngàn hàng vạn, từ trước đến nay luôn là những anh hùng thà chết trên chiến trường, nhưng lại không có cẩu hùng nào chỉ có quan tâm đến việc tự mình chạy trốn! Nếu những người bên dưới học theo, ta nghĩ Cửu Qua chúng ta cũng sẽ không thể thủ được bao lâu nữa!"

    "Nhớ trước đây, khi Mộ Phong thống lĩnh còn ở đây, anh dũng biết bao nhiêu? Khi kẻ thù đến, ngài ấy dám đơn thương độc mã lao ra, mang chiến thắng trở về! Bây giờ hãy nhìn lại những người này.. ài!"

    "Suỵt! Ngươi còn dám nhắc đến tên Mộ Phong thống lĩnh sao? Hiện tại Cửu Qua này, chính là thiên hạ của An Bính Hoài! Nếu làm hắn ta không vui.. hãy nghĩ đến những người trung thành với Thống lĩnh Mộ Phong, có ai có kết cục tốt đẹp?"

    "Ài.."

    Mặc kệ mọi người đang nói cái gì, Tưởng Kiêu hiện tại cũng không có thời gian quan tâm.

    Hắn ta cần phải quay lại tường thành càng sớm càng tốt, mới có thể đảm bảo an toàn!

    Nhưng cái bóng kiếm khổng lồ đó lại từ trên trời giáng xuống, càng lúc càng gần!

    Một luồng kiếm khí trong nháy mắt bay tới!

    Tưởng Kiêu gần như theo bản năng gật đầu, cúi người tới, trong nháy mắt cảm thấy trên đầu ớn lạnh! Nhưng lại có một cơn đau rát ở lưng!

    Đó là do kiếm khí sượt qua da đầu của hắn ta, suýt chút nữa đã lấy mạng hắn ta! Mà trên lưng hắn ta cũng để lại một vết máu dài!

    Tóc hắn ta tức khắc rụng xuống, toàn thân nhếch nhác, trông cực kỳ hỗn loạn, mà vết thương trên lưng không cần nhìn cũng biết, nhất định là máu thịt be bét!

    Lúc này, hắn ta không khác gì một kẻ điên.

    Tưởng Kiêu nín thở, đầy lo lắng! Trong lòng đã hối hận muốn chết!

    Tinh Trận này vốn dĩ có thể xử lý những người đó, hắn ta chỉ việc yên lặng chờ đợi là được rồi, hà cớ gì lại nóng vội như vậy chứ!

    Khi Trương Hiểu Dương nhìn thấy đức hạnh của Tưởng Kiêu như vậy, trong mắt tức khắc hiện lên một nụ cười chế nhạo.

    Nếu như Tưởng Kiêu thật sự bị giết như thế này, tính ra hắn ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức..

    Tưởng Kiêu miệng đầy máu, một đường chạy trốn, khi sắp đến được tường thành, cuối cùng hắn ta nghiến răng một cái, xoay người ném ra một thứ gì đó!

    Bùm!

    Thứ đó đột nhiên phát nổ!

    Bóng kiếm khổng lồ đó cũng chậm lại.

    Tận dụng khoảng trống này, Tưởng Kiêu cuối cùng đã trở lại tường thành!

    Chân còn chưa chạm đất, hắn ta đã lập tức hét lên--

    "Giết hắn! Giết hắn cho ta!"

    Mà vào lúc này, mấy luồng ánh sáng trên Cửa Thành Chi Trận khổng lồ đó, đột nhiên quấn lấy nhau!

    Chúng vạch ra những quỹ đạo phức tạp giữa không trung, sau đó chồng lên nhau!

    Cuối cùng, dệt thành một tấm lưới khổng lồ, ngăn ở trước bóng kiếm của Vân Dực!

    Sau đó, thắt chặt nhanh chóng!

    Tưởng Kiêu như phát điên, lớn tiếng hét lên:

    "Nghiền nó! Nghiền nó!"

    Tiếng hét điên cuồng của hắn ta gần như lan rộng trong và ngoài tường thành!

    Giang Đạt Nguyên vốn là trong lòng vui mừng, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đột nhiên thay đổi!

    Tại sao hắn lại quên, ba mươi hai đạo trận này có thể thay đổi đòn tấn công!

    Vậy, làm sao Vân Dực có thể tránh thoát?

    Vẻ mặt Vân Dực lạnh lùng, nhìn ánh sáng đó dần dần siết chặt, chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm.

    Nhưng khi hắn vừa định giơ kiếm lên thì ngực đột nhiên bị chấn động!

    Bên trái ngực, trái tim truyền đến một cơn đau dữ dội!

    Trong đầu Vân Dực, nhất thời trống rỗng!

    Sau đó, thanh kiếm bạc trong tay hắn, đột nhiên buông xuống, phun ra một ngụm máu!

    Tưởng Kiêu cười điên cuồng: "Hóa ra ngươi cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà! Giết cho ta! Hôm nay, ta nhất định sẽ chặt ngươi thành từng mảnh!"

    Với ba mươi hai đạo trận này, hắn ta muốn xem, họ có thể trốn thoát như thế nào!

    Vô số luồng ánh sáng, đâm thẳng vào Văn Dực!

    Tuy nhiên, khi những thứ đó sắp xuyên vào cơ thể hắn, chúng đột nhiên dừng lại một cách kỳ lạ!

    Một âm thanh rì rầm dường như vô tình vang vọng khắp trời đất!

    "Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.."

    "Cửu Chuyển Linh Lung Trận -- phá!"

    (Xong chương)
     
  10. Chương 249: Ngươi thì khác (canh ba)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Thanh Lan hơi ngẩng đầu lên, khi nói những lời này, trong mắt nàng dường như có vô số ngôi sao tan vỡ!

    Mà gần như cùng lúc đó, Tình Trận nho nhỏ dưới cơ thể nàng đột nhiên sụp đổ! Trong nháy mắt, nó biến thành vô số tia sáng và tản đi!

    Mà Cửa Thành Chi Trận trên không trung, cũng đột nhiên ngừng chuyển động!

    Cảnh tượng này, tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.

    "Nhìn xem! Cửa Thành Chi Trận đã dừng lại!"

    "Tại sao lại như vậy?"

    "Vừa rồi có phải nữ tử kia vừa mới nói cái gì trận, cái gì mà phá phải không? Chẳng lẽ là -- là phá Cửa Thành Chi Trận này?"

    Không ít người há hốc mồm!

    Cô gái này là ai mà có thể nói ra những lời ngạo mạn như vậy! Muốn phá Cửa Thành Chi Trận này?

    Ở Cửu Qua, Cửa Thành Chi Trận mang ý nghĩa vô địch, ý nghĩa tất thắng, tuy nhiên, bây giờ, đột nhiên xuất hiện một cô gái nói rằng Tinh Tận này đã bị phá?

    Phản ứng đầu tiên trong suy nghĩ của hầu hết mọi người là nàng bị điên.

    Nhưng nếu như vậy, thì phải giải thích thế nào khi Cửa Thành Chi Trận đột nhiên ngừng hoạt động?

    Trương Hiểu Dương nhìn cảnh tượng này giữa không trung, khó có thể tin được vào mắt mình!

    Tinh Trận thực sự đã dừng lại?

    Làm sao có thể?

    Tuy rằng hắn ta chưa từng thực sự nhìn thấy uy lực thực sự của tinh trận này, nhưng trong lời đồn, nó đã trực tiếp tiêu diệt hơn bốn mươi ngàn quân địch!

    Chiến tích như vậy, sao có thể là giả được?

    Trương Hiểu Dương gần như lập tức nhìn về phía Mộ Thanh Lan!

    Cô gái này, chẳng lẽ là một Tinh Trận Sư lợi hại nào đó à?

    Nhưng điều này trái ngược với suy đoán ban đầu của hắn ta.. Hắn ta vốn tưởng rằng đó là Mộ Lăng Hàn!

    Cho dù Trương Hiểu Dương có nghĩ gì, người sốc nhất và không thể chấp nhận được nhất lúc này, kỳ thật là Tưởng Kiêu.

    Nhìn thấy thiếu niên áo trắng sắp bị giết ngay trước mắt, không ngờ những luồng sáng đó lại dừng lại trước người hắn!

    Hơn nữa, ngay cả Tinh Trận cũng ngừng chuyển động!

    Những người khác không biết rõ ràng, nhưng hắn ta hiểu rất rõ - một khi Tinh Trận dừng lại, tức là nó đã đóng lại!

    Hắn ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!

    Ít nhất, chắc chắn không phải bây giờ!

    "Lên hết cho ta! Cần phải đảm bảo Cửa Thành Chi Trận tiếp tục xoay chuyển!"

    Tưởng Kiêu gần như điên cuồng hét lên, rất nhiều người phía dưới đã đi lên thay thế những tướng sĩ đã kiệt sức.

    Từng luồng Nguyên lực tiếp tục hội tụ trong Tinh Trận!

    Tuy nhiên, Tinh Trận vẫn bất động.

    Trên đó có vô số ánh bạc nhấp nháy, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dấu vết lưu chuyển đã trở nên hỗn loạn, toàn bộ trông qua đã có chút khác biệt so với trước đây.

    Giang Đạt Nguyên nghe được tiếng nói đó, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận mừng như điên!

    Sau đó, hắn nhanh chóng nhìn về phía Mộ Thanh Lan, quả nhiên nhìn thấy nàng chậm rãi đứng dậy!

    Rồi sau đó, Tinh Trận nho nhỏ dưới người nàng vỡ tan, Tinh Trận khổng lồ cũng đột nhiên dừng lại!

    Gần như ngay lập tức, Giang Đạt Nguyên cảm thấy uy áp nặng nề trên người đột nhiên tiêu tan!

    Giang Đạt Nguyên kích động đến không nói nên lời, khuôn mặt tái nhợt có chút đỏ bừng vì kích động và vui mừng.

    Tam thiếu thực sự đã làm được!

    Ngài ấy thực sự đã làm được!

    Hắn gần như không thể tự chủ quay đầu lại, nhìn Tinh Trận vẫn sáng rực nhưng không còn uy áp cường đại nữa, cơ thể kích động khẽ run lên.

    Thì ra lúc tam thiếu nói cho ngài ấy một chút thời gian, chính là đang nói điều này!

    Ngài ấy thực sự - đã phá Cửa Thành Chi Trận của Cửu Qua!

    Hắn biết ngay, lời Tam thiếu nói, nhất định có thể thực hiện được!

    Nguyên thần của Mộ Thanh Lan dần dần trở về chỗ cũ.

    Sau đó, nàng chớp mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nghe thấy những âm thanh xung quanh.

    Nàng cúi đầu nhìn Giang Đạt Nguyên, trong mắt hiện lên vẻ xin lỗi.

    "Đã đợi lâu."

    Giang Đạt Nguyên lắc đầu, hai mắt đỏ bừng: "Tam thiếu nói gì vậy, bảo vệ ngài là việc ta nên làm."

    Cho dù vì tam thiếu chết ở đây, hắn cũng không có gì oán trách!

    Khóe môi Mộ Thanh Lan hơi khẽ cong lên, lắc đầu:

    "Suýt nữa thì người đúng là đã chết rồi."

    Cũng còn may, nàng đã tỉnh dậy đúng lúc.

    Giang Đạt Nguyên lúc này chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, nếu muộn hơn, cho dù là cao thủ Tinh Trận Sư cấp đỉnh cũng không thể khiến hắn sống lại.

    Mộ Thanh Lan đột nhiên từ trong Giới Tử Trạc lấy ra một khối tinh thạch màu đỏ thẫm, trong lòng bàn tay lóe lên một chùm lửa, đưa cho Giang Đạt Nguyên.

    "Ngươi cầm nó trước, mượn lực lượng bên trong hỗ trợ, có thể tạm thời duy trì. Chờ sau khi trở về ta sẽ giúp ngươi chữa thương."

    Giang Đạt Nguyên có chút nghi hoặc nhận lấy, lập tức cảm nhận được lực lượng dồi dào trong đó!

    Hắn giật mình, theo bản năng từ chối: "Tam thiếu, thứ này quá quý trọng, ta.."

    Mộ Thanh Lan nhét tinh thạch vào bàn tay còn lành lặn của hắn, cầm tay hắn.

    Giang Đạt Nguyên nghĩ đến trên tay mình cũng dính đầy máu, có chút bối rối.

    "Tam thiếu, ngài thân phận cao quý, thuộc hạ hèn mọn, thật sự không cần.."

    Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan lại dùng chút sức, khiến Giang Đạt Nguyên không thể thoát ra được, bình thản nhìn hắn.

    Các ngón tay đều dính chất gì nhớp nháp.

    Đó chính là, máu.

    Trên thực tế, Giang Đạt Nguyên lúc này đã giống như một huyết nhân (người máu), khắp người không có chỗ nào lành lặn.

    Giọng nói của Mộ Thanh Lan rất nhẹ nhàng, nhưng không thể làm trái:

    "Ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ quay lại ngay."

    Giang Đạt Nguyên ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ quyết tâm trong mắt Mộ Thanh Lan, hắn đột nhiên yên tâm hơn, im lặng gật đầu.

    Lực lượng ấm áp đó, lập tức tràn vào cơ thể hắn!

    Mộ Thanh Lan vỗ vỗ vai hắn.

    "Lần này, không ai có thể làm chúng ta bị thương."

    Nói xong, tầm mắt nàng cuối cùng cũng rơi vào Vân Dực cách đó không xa.

    Ánh mắt nàng sâu thẳm, vốn luôn mang theo ý cười, nhưng giờ đây đã kiềm chế mọi cảm xúc, vẻ mặt bình tĩnh, không thể biết nàng đang nghĩ gì.

    Giang Đạt Nguyên nhìn theo ánh mắt của nàng, lập tức nói:

    "Đúng rồi, tam thiếu, Vân thiếu chủ đã vội vàng quay lại giúp chúng ta! Không có ngài ấy, e rằng thuộc hạ cũng đã chết từ lâu rồi, ngài cũng.."

    Nghĩ lời mình nói có chút không may mắn, Giang Đạt Nguyên vội vàng dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói:

    "Dù thế nào đi nữa, Vân thiếu chủ đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, nếu ngài đã phá vỡ trận pháp này thì cũng phải giúp Vân thiếu chủ!"

    Nếu là lúc bình thường, ai dám nói giúp Vân Dực chứ?

    Đó là nhân vật đứng trên đỉnh núi, làm sao có thể cần sự giúp đỡ của người khác?

    Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan không phải là người khác.

    Nàng biết rõ Văn Dực cũng có điểm yếu, trước đây cũng từng bị trọng thương, đồng thời cũng từng lưỡng lự giữa sự sống và cái chết.

    Hắn không phải là thần.

    Mặc dù hắn là người có thiên phú yêu nghiệt đứng đầu, nhưng hắn cũng là một người bình thường.

    Bằng không tại sao hắn lại thổ huyết?

    Làm sao sắc mặt của hắn có thể tái nhợt như vậy?

    Mộ Thanh Lan không nói gì, nhưng Giang Đạt Nguyên lại cảm thấy nàng có chút.. tức giận?

    Hắn không khỏi lẩm bẩm trong lòng: Tam thiếu hình như là đang giận thì phải? Nhưng tại sao có vẻ như nhằm vào Vân thiếu chủ thế nhỉ?

    Nhưng mà, Vân thiếu chủ đã giúp đỡ bọn họ mà.. Cường đại như ngài ấy, cũng bị hộc máu, quả thực đã tận tình tận nghĩa rồi.. Vậy tại sao tam thiếu lại còn tức giận?

    Hắn còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng trong tiềm thức cảm thấy Mộ Thanh Lan lúc này không dễ chọc vào, nên cũng giữ suy nghĩ trong lòng, không nói gì.

    Mộ Thanh Lan cũng không thể giải thích được cơn tức giận của nàng đến từ đâu.

    Nàng chỉ cảm thấy Vân Dực lúc này, từ trên xuống dưới, đều làm nàng rất khó chịu.

    Tại sao phải luôn mặc quần áo màu trắng như vậy làm gì?

    Không biết khi nó dính máu đặc biệt dễ nhận thấy à?

    Hơn nữa, ai đã khiến hắn hộc máu?

    Chẳng phải nàng đã sớm nói với hắn, trong thời gian ngắn, không được phép sử dụng Nguyên lực sao?

    Hắn vậy mà không hề lo lắng về điều đó chút nào!

    Hắn cho rằng hắn là ai?

    Hắn nghĩ hắn là gì của nàng?

    Nắm đấm của Mộ Thanh Lan chậm rãi siết chặt.

    Nàng hoàn toàn không cần kiểu "giúp đỡ" này! Hoàn toàn không cần người khác liều mạng giúp đỡ nàng!

    Mộ Thanh Lan chậm rãi thở ra, cố gắng bình tĩnh lại cơn tức giận đang trào dâng trong lòng, nhưng lại phát hiện căn bản khó mà làm được.

    Bởi vì Vân Dực đã nhìn lại đây.

    Sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, trên môi có vết máu, trông có vẻ vô cùng đỏ.

    Ánh mắt hai người gặp nhau.

    Mộ Thanh Lan thấy rõ trong mắt Vân Dực có vẻ bình tĩnh, nhưng sâu thẳm lại có một dòng nước ngầm.

    Con sóng như muốn nhấn chìm nàng.

    Mộ Thanh Lan đột nhiên không biết biểu cảm này của Vân Dực là có ý gì.

    Nàng chỉ cảm thấy, khi Vân Dực nhìn nàng, hình như có điều gì đó khác lạ.

    Bản thân nàng cũng không rõ rốt cuộc có gì khác biệt, hình như.. có thứ gì đó đã vỡ ra.

    Nhưng cảm giác này, lại khiến nàng vô thức muốn rút lui.

    Vân Dực chỉ chăm chú nhìn Mộ Thanh Lan.

    Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ không nhìn chằm chằm vào một người như thế này, nhưng bây giờ thì khác.

    Luôn có người, dù nhìn thế nào cũng không đủ.

    Đặc biệt là sau khi chứng kiến người đó suýt chết, thì lại không muốn che giấu một tâm tư nhỏ nhặt như vậy.

    Thích một người, dù không nói, không nhắc tới, nhưng cũng không tài nào giấu được, nó sẽ chảy ra từ trong mắt.

    Vân Dực không phải là người bình thường, cho nên hắn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hoặc che giấu hoàn toàn suy nghĩ của mình.

    Điều này không khó đối với hắn.

    Nhưng hắn không muốn.

    Nếu như trước đây hắn còn có thể lừa mình dối người, nhưng bây giờ hắn đã hiểu rõ tâm ý của mình, hắn có thể giấu được với tất cả mọi người, ngay cả thiếu niên áo đen trước mặt kia, nhưng duy độc hắn không thể giấu được chính mình.

    Mộ Thanh Lan là người đầu tiên quay mặt đi.

    Tuy nhiên, gần như ngay lập tức, nàng nhận ra mình không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Dực?

    Khoảnh khắc tiếp theo, nàng gần như lập tức trừng mắt nhìn lại!

    Nhìn cái gì mà nhìn!

    Nàng chẳng có gì phải sợ cả!

    Người cảm thấy áy náy bây giờ chắc hẳn là hắn!

    Nhìn thấy trong đôi mắt đen của nàng dường như có hai ngọn lửa nhỏ đang bốc cháy, Vân Dực đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút buồn cười, cảm giác tức ngực trong nháy mắt tiêu tán đi rất nhiều.

    Vì vậy, hắn cũng thực sự hơi cong môi, mỉm cười.

    Mộ Thanh Lan đột nhiên có chút rợn tóc gáy, nàng nhìn chằm chằm Vân Dực như thế, vậy mà hắn còn cười?

    Chẳng lẽ hắn bị đánh ngu rồi à?

    Nghĩ đến đây, Mộ Thanh Lan lập tức nghĩ tới điều gì, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Tưởng Kiêu trên cổng thành!

    Dù khoảng cách rất xa nhưng Tưởng Kiêu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng đôi mắt cực kỳ lạnh lùng đó!

    Đó là sát ý không hề che giấu!

    Tưởng Kiêu trong tiềm thức rùng mình, sau đó lập tức ý thức được: Mình là phó thống lĩnh Cửu Qua, đối phương chẳng qua chỉ là một cô gái, có gì phải sợ?

    Hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:

    "Không ngờ, ngươi còn có năng lực, tạm thời làm cho Cửa Thành Chi Trận này dừng lại!"

    Trong lòng hắn ta vẫn không thể tin tưởng, đối phương lại thực sự phá được Tinh Trận này. Vì thế trong tiềm thức hắn ta cho rằng Mộ Thanh Lan đã dùng biện pháp nào đó để tạm thời làm cho Tinh Trận dừng lại.

    Đó chính là Cửa Thành Chi Trận! Làm sao có thể bị một cô gái phá dễ dàng như vậy?

    Mộ Thanh Lan lại mỉm cười, nhưng khóe mắt và lông mày lại lạnh thấu xương.

    Nàng cúi đầu nhìn vào ngực mình, đoản kiếm đó tuy đâm không trúng chỗ yếu hại, nhưng cơn đau lại vô cùng rõ ràng, nó không ngừng nhắc nhở nàng, tuyệt đối không thể quên mối thù của một kiếm này.

    "Như nhau thôi. Ngươi cũng không tệ, có thể đâm trúng ta."

    Nàng hơi đảo mắt và liếc nhìn Vân Dực.

    "Còn khiến hắn bị thương."

    Tưởng Kiêu sửng sốt một chút, không ngờ đối phương lại bình tĩnh như vậy.

    Ngay lập tức, hắn ta cau mày.

    Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan đã dùng suy nghĩ, làm cho Huyền Sương Chi Thuẫn, lập tức bay về phía Vân Dực.

    Những tia sáng xung quanh hắn dường như được dẫn dắt bởi một lực lượng nào đó, đột nhiên phân tán ra mọi hướng!

    Đám người Tưởng Kiêu khiếp sợ đến không nói nên lời.

    Mộ Thanh Lan dừng lại trước mặt Vân Dực.

    "Vân thiếu chủ, xem ra ngươi thật sự không quan tâm nhiều đến mạng sống của mình."

    Nàng lạnh lùng nói, ánh mắt quét qua ngực Vân Dực.

    Không cần nhìn cũng biết vạch đỏ đó chắc chắn đã lại kéo dài thêm.

    Nếu cứ tiếp tục như vậy, tình huống của Vân Dực chắc chắn sẽ càng nguy hiểm hơn!

    Tuy nhiên, Vân Dực lại ho một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh lùng, như thể không nghe thấy sự gai góc trong lời nói của Mộ Thanh Lan.

    "Ta đều có đúng mực."

    Đúng mực?

    Mộ Thanh Lan lạnh lùng cười.

    "Ta hình như cũng không có nhờ ngươi giúp đỡ đúng không? Ngươi có cần lo lắng không? Suy cho cùng, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, ngươi có cần phải như thế này không? Để ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi thật sự chết, ta cũng sẽ không bao giờ nhìn ngươi hai lần! Ngươi tự tìm chết, không trách ai được!"

    Lời này có chút chua ngoa.

    Giang Đạt Nguyên mơ hồ nghe được lời này, có chút lo lắng nhìn hai người.

    Chẳng lẽ tam thiếu có mâu thuẫn với Vân thiếu chủ?

    Nhưng tại sao hắn lại không biết chuyện gì đã xảy ra?

    Không ngờ, Vân Dực nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nhẹ giọng nói:

    "Đúng vậy."

    "Ta tự nhiên sẽ không cứu người không liên quan."

    "Nhưng ngươi thì khác."

    (Xong chương)
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...