Chương 10: Mê trận huyễn tưởng
"Ta không quan tâm." Lan Tư Vận Tịch lạnh nhạt trả lời.
Nàng không phải là thánh mẫu, càng không lo được nhiều việc như vậy.
Trải qua ngần ấy biến cố, Lan Tư Vận Tịch chẳng thể đồng cảm ai khác ngoài chính bản thân mình.
Tộc nhân của nàng sau trận quyết chiến ấy đa số đều bỏ mạng hoặc là mọi thứ trở về không – biến thành súc sinh. Cho đến trăm năm sau, nếu vẫn chưa khai thông được ngộ trí, tu luyện hóa hình sẽ nhân thọ tẫn mà chết.
Yêu tộc sinh sản khó khăn, đạo đồ cũng khắc khe hơn so với tu sĩ nhân loại. Bọn họ không có được sự thiên vị từ Thiên đạo mà phải tự tìm kiếm cơ duyên qua muôn vàn hung hiểm. Bị chèn ép, bị khinh thường vì khác biệt giống loài hoặc là bị đuổi tận giết tuyệt vì lỡ xúc phạm một vị tu sĩ có địa vị cao – đó là những điều yêu tộc phải trải qua trên con đường tu hành.
Vượt lên trên tất cả, bọn họ vẫn cố gắng từng ngày trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này. Che dấu thân phận để lẩn vào tông môn chính đạo, học tập như tu sĩ loài người và cả những lễ nghi, cách ứng xử thường nhật để trông giống một nhân loại.
Để bảo vệ hậu nhân đời kế tiếp, các trưởng bối yêu tộc đã hy sinh rất nhiều mới xây dựng được yêu vực như ngày hôm nay.
Yêu vực kiên cố, từ bên ngoài không dễ dàng đánh vào trong. Lại thêm, có tộc bạch hồ hậu thuẫn giăng kín mê trận huyễn tưởng khiến tu sĩ có lòng xấu xa đều bị chính bản thân mình giết chết trước khi đặt chân lên yêu vực, bao gồm cả những yêu tộc mang trên mình âm mưu bất chính.
Sau khi Vũ Diên suy nghĩ cặn kẽ, thân phận hiện tại đã được quyết định.
Nàng cùng Lan Tư Vận Tịch sẽ là đồng bạn tán tu cùng hai cái tên giả lần lượt là Vu Yên và Quân Tích – được phỏng theo dựa trên tên thật của hai người.
"Ngươi nghĩ thật hảo." Lan Tư Vận Tịch buông một câu không biết là khen vẫn là chê.
"Đa tạ tiền bối đã khen." Vũ Diên mỉm cười, tự cho là nàng khen mình.
Trong gió đột ngột thoảng qua tiếng hừ lạnh.
Lan Tư Vận Tịch từ trong vòng ngọc của mình lấy ra hai viên đan dược.
Các tu sĩ kia có lẽ không bao giờ ngờ được nàng tích vô số bảo vật trong chiếc vòng ngọc này mà không phải ở đại điện yêu vực. Vòng ngọc được luyện hóa từ một chiếc đuôi của Lan Tư Vận Tịch nên có thể ẩn hiện vào trong thân thể bất cứ lúc nào chỉ dựa vào nhất niệm chi gian.
Không phải đám người kia thanh cao không nghĩ lấy cắp đồ của nàng mà là không đủ khả năng để lấy. Chiếc vòng ngọc này có đẳng cấp ngang ngửa một tu sĩ Quy Ngộ, bọn chúng chỉ từ Tri Khí trở xuống làm sao có thể hủy vòng để thực hiện mưu đồ xấu xa của mình?
Thật hảo, lúc trở ra cũng có bảo vật hộ thân.
Yêu tộc vốn ham mê sưu tầm của ngon vật lạ trên đời, nàng là Yêu Vương dĩ nhiên được bọn hắn nhất nhất cống nạp. Mà lại, nàng từng ngao du khắp chốn Cửu Châu, niên thiếu si mê tầm bảo vậy là Lan Tư Vận Tịch đã lẩn vào những chuyến lịch luyện của tu sĩ nhân loại nhằm tìm kiếm cơ duyên trong bảo địa hoặc là tàng tích tiên nhân. Bởi lẽ, muốn vào được những nơi ấy cần có thẻ bài có dấu ấn của tông môn. Nàng chỉ cần tiện tay đánh ngất đi một người đệ tử, sử dụng đan dược dịch dung thế là có thể đi vào.
Thực lực hơn hẳn đám người kia, dĩ nhiên bảo vật quý hiếm toàn vào vòng ngọc của nàng.
Nhân loại lúc nào cũng tự cho mình là ưu tiên, khinh thường yêu tộc và ma tộc vì cho rằng bọn họ trên người bao giờ cũng mang ý đồ xấu.
Ngàn năm trước, mối quan giữa ba tộc đã không tốt đẹp gì mà ẩn chứa một vết nứt. Chính vì nàng quá tin vào cái gọi là thân hữu, ngưỡng mộ và gìn giữ mối quan hệ tốt đẹp giữa những tu sĩ nàng từng kết bạn để rồi cuối cùng bị phản bội.
Nhân loại chưa bao giờ xem yêu tộc là bạn.
Chưa bao giờ.
Vũ Diên thấy Lan Tư Vận Tịch cầm trên tay hai đan dược nhưng thất thần hồi lâu, nàng khó hiểu lên tiếng hỏi:
"Tiền bối ngài đang nghĩ gì thế?"
Lan Tư Vận Tịch như người mộng vừa tỉnh, lấy lại tinh thần, nàng đặt một viên đan dược còn lại vào tay Vũ Diên, đoạn nói:
"Đây là đan dược dịch dung, tác dụng trong vòng bảy ngày."
"Đa tạ tiền bối."
Hai người ăn ý không nói gì thêm nữa. Bay hai ngày đêm, rốt cuộc cũng đã đến biên giới yêu vực.
Lan Tư Vận Tịch thi triển pháp quyết để vào trong nhưng sau một hồi, đại trận trước mặt vẫn không nhúc nhích gì trong khi ngàn năm trước nó đã mở ra một cánh cửa dẫn thẳng vào yêu vực.
Chuyện này là như thế nào?
Lan Tư Vận Tịch bị giam giữ trong đại trận nên có lẽ không biết.
Ngàn năm trôi qua, huyết mạch bạch hồ các đời sau không thuần khiết nên không ổn định để củng cố hậu thuẫn dẫn đến đại trận bài xích dần dần. Các yêu tộc đại năng còn sót lại đã dùng thân thể mình để bố lại một đại trận mới, bất kể ai muốn vào đều phải thông qua mê trận huyễn tưởng. Nên yêu vực hiện tại chính là một bộ "có ra mà không có vào". Các yêu tộc có quyền đi ra thế giới ngoài kia nhưng đồng nghĩa sẽ không thể bước chân vào yêu vực nếu tâm cảnh lung lay hay mang ý đồ xấu.
Vì vậy, Lan Tư Vận Tịch mặc dù đã từng là người nắm giữ chìa khóa ra vào yêu vực dễ dàng giờ đây cũng chẳng thể vào được.
Nàng không phải là thánh mẫu, càng không lo được nhiều việc như vậy.
Trải qua ngần ấy biến cố, Lan Tư Vận Tịch chẳng thể đồng cảm ai khác ngoài chính bản thân mình.
Tộc nhân của nàng sau trận quyết chiến ấy đa số đều bỏ mạng hoặc là mọi thứ trở về không – biến thành súc sinh. Cho đến trăm năm sau, nếu vẫn chưa khai thông được ngộ trí, tu luyện hóa hình sẽ nhân thọ tẫn mà chết.
Yêu tộc sinh sản khó khăn, đạo đồ cũng khắc khe hơn so với tu sĩ nhân loại. Bọn họ không có được sự thiên vị từ Thiên đạo mà phải tự tìm kiếm cơ duyên qua muôn vàn hung hiểm. Bị chèn ép, bị khinh thường vì khác biệt giống loài hoặc là bị đuổi tận giết tuyệt vì lỡ xúc phạm một vị tu sĩ có địa vị cao – đó là những điều yêu tộc phải trải qua trên con đường tu hành.
Vượt lên trên tất cả, bọn họ vẫn cố gắng từng ngày trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này. Che dấu thân phận để lẩn vào tông môn chính đạo, học tập như tu sĩ loài người và cả những lễ nghi, cách ứng xử thường nhật để trông giống một nhân loại.
Để bảo vệ hậu nhân đời kế tiếp, các trưởng bối yêu tộc đã hy sinh rất nhiều mới xây dựng được yêu vực như ngày hôm nay.
Yêu vực kiên cố, từ bên ngoài không dễ dàng đánh vào trong. Lại thêm, có tộc bạch hồ hậu thuẫn giăng kín mê trận huyễn tưởng khiến tu sĩ có lòng xấu xa đều bị chính bản thân mình giết chết trước khi đặt chân lên yêu vực, bao gồm cả những yêu tộc mang trên mình âm mưu bất chính.
***
Sau khi Vũ Diên suy nghĩ cặn kẽ, thân phận hiện tại đã được quyết định.
Nàng cùng Lan Tư Vận Tịch sẽ là đồng bạn tán tu cùng hai cái tên giả lần lượt là Vu Yên và Quân Tích – được phỏng theo dựa trên tên thật của hai người.
"Ngươi nghĩ thật hảo." Lan Tư Vận Tịch buông một câu không biết là khen vẫn là chê.
"Đa tạ tiền bối đã khen." Vũ Diên mỉm cười, tự cho là nàng khen mình.
Trong gió đột ngột thoảng qua tiếng hừ lạnh.
Lan Tư Vận Tịch từ trong vòng ngọc của mình lấy ra hai viên đan dược.
Các tu sĩ kia có lẽ không bao giờ ngờ được nàng tích vô số bảo vật trong chiếc vòng ngọc này mà không phải ở đại điện yêu vực. Vòng ngọc được luyện hóa từ một chiếc đuôi của Lan Tư Vận Tịch nên có thể ẩn hiện vào trong thân thể bất cứ lúc nào chỉ dựa vào nhất niệm chi gian.
Không phải đám người kia thanh cao không nghĩ lấy cắp đồ của nàng mà là không đủ khả năng để lấy. Chiếc vòng ngọc này có đẳng cấp ngang ngửa một tu sĩ Quy Ngộ, bọn chúng chỉ từ Tri Khí trở xuống làm sao có thể hủy vòng để thực hiện mưu đồ xấu xa của mình?
Thật hảo, lúc trở ra cũng có bảo vật hộ thân.
Yêu tộc vốn ham mê sưu tầm của ngon vật lạ trên đời, nàng là Yêu Vương dĩ nhiên được bọn hắn nhất nhất cống nạp. Mà lại, nàng từng ngao du khắp chốn Cửu Châu, niên thiếu si mê tầm bảo vậy là Lan Tư Vận Tịch đã lẩn vào những chuyến lịch luyện của tu sĩ nhân loại nhằm tìm kiếm cơ duyên trong bảo địa hoặc là tàng tích tiên nhân. Bởi lẽ, muốn vào được những nơi ấy cần có thẻ bài có dấu ấn của tông môn. Nàng chỉ cần tiện tay đánh ngất đi một người đệ tử, sử dụng đan dược dịch dung thế là có thể đi vào.
Thực lực hơn hẳn đám người kia, dĩ nhiên bảo vật quý hiếm toàn vào vòng ngọc của nàng.
Nhân loại lúc nào cũng tự cho mình là ưu tiên, khinh thường yêu tộc và ma tộc vì cho rằng bọn họ trên người bao giờ cũng mang ý đồ xấu.
Ngàn năm trước, mối quan giữa ba tộc đã không tốt đẹp gì mà ẩn chứa một vết nứt. Chính vì nàng quá tin vào cái gọi là thân hữu, ngưỡng mộ và gìn giữ mối quan hệ tốt đẹp giữa những tu sĩ nàng từng kết bạn để rồi cuối cùng bị phản bội.
Nhân loại chưa bao giờ xem yêu tộc là bạn.
Chưa bao giờ.
Vũ Diên thấy Lan Tư Vận Tịch cầm trên tay hai đan dược nhưng thất thần hồi lâu, nàng khó hiểu lên tiếng hỏi:
"Tiền bối ngài đang nghĩ gì thế?"
Lan Tư Vận Tịch như người mộng vừa tỉnh, lấy lại tinh thần, nàng đặt một viên đan dược còn lại vào tay Vũ Diên, đoạn nói:
"Đây là đan dược dịch dung, tác dụng trong vòng bảy ngày."
"Đa tạ tiền bối."
Hai người ăn ý không nói gì thêm nữa. Bay hai ngày đêm, rốt cuộc cũng đã đến biên giới yêu vực.
Lan Tư Vận Tịch thi triển pháp quyết để vào trong nhưng sau một hồi, đại trận trước mặt vẫn không nhúc nhích gì trong khi ngàn năm trước nó đã mở ra một cánh cửa dẫn thẳng vào yêu vực.
Chuyện này là như thế nào?
Lan Tư Vận Tịch bị giam giữ trong đại trận nên có lẽ không biết.
Ngàn năm trôi qua, huyết mạch bạch hồ các đời sau không thuần khiết nên không ổn định để củng cố hậu thuẫn dẫn đến đại trận bài xích dần dần. Các yêu tộc đại năng còn sót lại đã dùng thân thể mình để bố lại một đại trận mới, bất kể ai muốn vào đều phải thông qua mê trận huyễn tưởng. Nên yêu vực hiện tại chính là một bộ "có ra mà không có vào". Các yêu tộc có quyền đi ra thế giới ngoài kia nhưng đồng nghĩa sẽ không thể bước chân vào yêu vực nếu tâm cảnh lung lay hay mang ý đồ xấu.
Vì vậy, Lan Tư Vận Tịch mặc dù đã từng là người nắm giữ chìa khóa ra vào yêu vực dễ dàng giờ đây cũng chẳng thể vào được.
Chỉnh sửa cuối: