Xuyên Không [Edit] Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê - Tiêu Noãn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mộc Miên 97, 29 Tháng mười một 2022.

  1. Mộc Miên 97

    Bài viết:
    0
    Chương 70: Lợn rừng bị lãng quên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mắt thấy một người bị thương một người thì bất tỉnh, Lâm Uyển Uyển liền thấy đau đầu, chẳng lẽ để cô một mình vác lợn rừng về, thôi nào, sẽ chết người đấy!

    Con lợn rừng này ít nhất cũng có trăm cân, cái này còn chưa tính đến hai vị đang nằm trên tuyết, sống chết nàng cũng không làm.

    Nghĩ đến pháp bảo nào đó, Lâm Uyển Uyển cười cười, đi tới chỗ Mạnh đại thúc, từ trong không gian lấy ra một cái bình sứ, bịt mũi mở nắp bình ra, huơ huơ trước mũi Mạnh đại thúc.

    "Khụ khụ.." Ngửi thấy mùi hăng khó có thể diễn tả thành lời, ngũ quan Mạnh đại thúc nhăn thành một đoàn mê man tỉnh lại, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh ho khan, hoảng hốt từ trên mặt đất ngồi dậy, khó hiểu nhìn về phía Lâm Uyển Uyển. Hắn chỉ nhớ rõ mình chiến đấu với lợn rừng, sau đó không biết Lâm Uyển Uyển rải cái gì, hắn liền bất tỉnh nhân sự.

    Lâm Uyển Uyển xấu hổ sờ sờ mũi, chuyện này cũng không thể trách cô được, ném bình sứ cho Mạnh đại thúc, nàng xoay người đi về phía Khương Gia Minh.

    Phía sau, Mạnh đại thúc cầm bình sứ ngửi thử, "Ọe.." Chính là cái mùi này, hắn chính là bị mùi vị này kích thích tỉnh lại, đây là thứ gì, so với hắn làm ra còn tốt hơn, trước tiên đem bình sứ cất đi, tính toán trở về lại nghiên cứu.

    Khương Gia Minh bởi vì là bị thương ngồi ở phía xa, không nhìn thấy động tác của Lâm Uyển Uyển, đối với hành vi không rõ nguyên nhân của Mạnh đại thúc cảm thấy nghi hoặc.

    Không đợi Khương Gia Minh nghĩ sâu, Lâm Uyển Uyển liền đi tới bên cạnh hắn hỏi "Có sao không?"

    "Tức phụ, ta không sao." Về phần nghi hoặc vừa rồi, sớm đã bị vứt sau đầu.

    Mạnh đại thúc đã đi tới phía sau Lâm Uyển Uyển, nghe thấy Khương Gia Minh nói như vậy, khóe miệng giật giật kịch liệt, đứng lên cũng không nổi, còn dám nói không sao, vậy trong mắt Khương lão tam cái gì mới gọi là có việc?

    Lâm Uyển Uyển tự nhiên cũng không tin, tốt xấu gì cũng là nửa đồ đệ thân mang kinh nghiệm đầy mình do ông ngoại dạy ra, làm sao có thể mù mắt đến mức không thấy rõ sự thật. Chẳng qua, nàng thật sự không nghĩ tới Khương Gia Minh lại trả lời như vậy, nhất thời không biết tiếp lời như thế nào, dứt khoát đem khoảng trống nhường ra cho Mạnh đại thúc.

    Mạnh đại thúc ngồi xổm xuống kiểm tra cho Khương Gia Minh kỹ càng một lượt, liếc Khương Gia Minh đang giả vờ không sao với Lâm Uyển Uyển, giễu cợt kỹ năng diễn xuất quá kém nói: "Chậc chậc chậc, thì ra đây gọi là không có việc gì, trên người hai chỗ trật khớp, ba chỗ tổn thương vừa phải, nhất là thắt lưng.. Sinh hoạt vợ chồng phải thận trọng!"

    "Khụ khụ.." Lời nói dối bị vạch trần trắng trợn, Khương Gia Minh theo bản năng nhìn về phía Lâm Uyển Uyển, hắn nói như vậy cũng là sợ nàng lo lắng, đối với lời nói phía sau của Mạnh đại thúc, thật sự là.. thật xấu hổ!

    ".. Thúc!" Khuôn mặt tái nhợt của hắn lập tức đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu.

    Lâm Uyển Uyển đứng ở bên cạnh mắt nhìn mũi nhìn tim, đối với đối thoại của hai người mắt điếc tai ngơ, sinh hoạt vợ chồng là quỷ gì? Nàng và Khương Gia Minh cũng chính là đắp chăn thuần túy nói chuyện phiếm, trong đầu lão gia tử này đều là ý nghĩ xiêu vẹo gì không biết, già mà không đứng đắn!

    Mạnh đại thúc đơn giản giúp Khương gia Minh nắn lại khớp, Khương Gia Minh miễn cưỡng đứng lên, cả người đau nhức không cách nào bỏ qua, kế tiếp chỉ có thể chờ trở về sau đó xử lý.

    "Uyển Uyển, ngươi đỡ lão tam trở về trước." Mạnh đại thúc giúp nàng đỡ Khương Gia Minh dậy.

    Lâm Uyển Uyển nghi hoặc nói, "Vậy đại thúc thì sao?"

    Mạnh đại thúc nhìn chằm chằm con lợn rừng còn đang nằm trên tuyết, lông mày nhíu lại, thật không yên tâm để con lợn rừng này lại ở đây, mê dược đều có thời gian, nó có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

    Lâm Uyển Uyển cùng Khương Gia Minh theo ánh mắt Mạnh đại thúc nhìn lại, liếc nhau, lo lắng trong mắt Khương Gia Minh cũng không ít hơn Mạnh đại thúc bao nhiêu. Lâm Uyển Uyển nói ra, "Với lượng thuốc này, nó tạm thời sẽ không tự mình tỉnh lại, ít nhất cũng phải mất khoảng hai ngày."

    "Vậy thì tốt." Nghe nàng nói như vậy, Mạnh đại thúc cùng Khương Gia Minh đều thở phào nhẹ nhõm, vậy coi như an toàn, giờ mới nhớ tới nơi này có mùi máu tươi, sợ là sẽ dẫn tới những con thú khác, nếu như có mãnh thú đến sẽ không tốt.

    Mạnh đại thúc mở miệng nói, "Uyển Uyển, ngươi đỡ lão Tam trở về trước, nơi này giao cho ta xử lý, xong việc ta liền tới xử lý nốt những vết thương còn lại cho lão Tam."

    Khương Gia Minh có chút lo lắng, đang muốn lên tiếng, Lâm Uyển Uyển thấy vậy lắc đầu, ra hiệu cho hắn đừng nói, đỡ hắn chậm rãi đi vào trong nhà.

    Mạnh đại thúc quanh năm ra vào núi rừng, chuyện như vậy đối với thúc ấy mà nói bất quá chỉ là một chuyện nhỏ, nàng đối với việc này hoàn toàn yên tâm, nhưng mà khi Lâm Uyển Uyển nhìn Mạnh đại thúc khiêng một con heo rừng hơn trăm cân dễ dàng đi trở về, tu dưỡng tốt đến đâu nàng cũng phải sững sờ tại chỗ, hình ảnh này quả thật là đẹp mắt, đẹp đến nỗi nàng cũng không dám mở mắt nhìn tiếp.

    Tiết thị bởi vì ở trong phòng dỗ dành mấy tiểu hài tử, nên không được chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục như vậy, mà Lâm Thiên Tứ thì vừa vặn đi theo phía sau Lâm Uyển Uyển, nhìn thấy một màn này trợn tròn mắt, có chút không tin xoa xoa hai mắt mắt, hắn không phải là chưa tỉnh ngủ đó chứ? Người bằng hữu mới quen này không khỏi quá trâu bò, một tay y thuật đã làm cho người ta không thể theo kịp, công phu cũng là hạng nhất. Lại nhìn lại mình ngoại trừ có chút học vấn, biết chút làm ăn, tựa hồ không có tác dụng gì, quả nhiên vô dụng nhất vẫn là thư sinh, gặp phải loại tình huống này chỉ có thể trốn ở trong nhà, lòng tự trọng bị đánh bay tan tành.

    Mạnh đại thúc đem heo rừng "phanh" một tiếng ném trên mặt sân, Lâm Thiên Tứ đang thất thần lấy lại tinh thần lập tức tiến lên, vỗ vỗ bả vai Mạnh đại thúc, "Lão ca ca, thật lợi hại!" Nếu như xem nhẹ giọng điệu nịnh nọt này, có lẽ sẽ ổn hơn.

    Lâm Uyển Uyển hai tay che mặt, người cha này nàng không biết, nàng không quen.. Người không biết còn tưởng rằng phải có mười năm tám năm chưa từng thấy qua thịt, quá mất mặt!

    Lâm Thiên Tứ thấy khuê nữ đứng ở một bên không nhúc nhích, lập tức lên tiếng, "Khuê nữ, mau đi lấy nước cho Mạnh đại thúc đi tắm rửa."

    "Vâng.." Lâm Uyển Uyển lập tức đi lấy nước, cô không muốn ngửi thấy mùi lợn hôi thối.

    Một lớn ba nhỏ trong tây phòng nghe thấy thanh âm đi ra, ba đứa nhỏ đã thay quần áo sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu cũng được rửa sạch sẽ, khi nhìn thấy con lợn rừng trên mặt đất, mặc dù còn có chút hoảng sợ, nhưng cũng không phải quá là sợ hãi, phần lớn vẫn là sự hiếu kỳ của tiểu hài tử chiến thắng, chậm rãi tới gần quan sát.

    "Giác Nhi, Khuyết Nhi, Tử Ngôn, đừng tới đó." Tiết Thị vẻ mặt lo lắng nhắc nhở, con lợn lớn như vậy, may mà mọi người đều không sao, theo bản năng vỗ ngực nói.

    Ba hài tử nghe Tiết thị nói đừng đi qua, liền dừng bước chân, thật cẩn thận nhìn con lợn rừng trên mặt đất, không biết có nên tiếp tục tới gần nhìn xem tiếp hay không.

    Mạnh đại thúc khoát tay nói, "Không có việc gì, muốn xem thì cứ xem, đừng đụng vào là được."

    Ba đứa nhỏ lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, lấy an toàn làm trên hết, chậm rãi tới gần.

    Lúc này Lâm Uyển Uyển đã bưng nước ra, nhìn ba đứa nhóc đang vây quanh con lợn rừng trước mặt, nhìn Mạnh đại thúc quần áo bẩn thỉu, sau đó trở về phòng lấy quần áo của Khương Gia Minh.

    Khương Gia Minh thấy tức phụ tiến vào, có chút tò mò hỏi, "Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?"

    "Không có việc gì, chính là Mạnh đại thúc một mình khiêng con lợn rừng kia trở về, hiện tại mọi người đều ở bên ngoài nhìn." Một bên trả lời câu hỏi của Khương Gia Minh, một bên vừa mở cửa tủ tìm quần áo.

    Lâm Uyển Uyển cầm lấy quần áo, lo lắng nói với Khương Gia Minh: "Nằm yên trên giường đừng nhúc nhích, vừa rồi ta chỉ là xử lý đơn giản, những chỗ nghiêm trọng kia vẫn là muốn Mạnh đại thúc đến chẩn trị cho ngươi."

    Động tác của Mạnh đại thúc rất nhanh, Lâm Uyển Uyển vừa mới ra vào phòng bếp hai lần, hắn đã tắm rửa sạch sẽ, không còn ngửi được mùi hôi thối nào nữa.

    Chờ Mạnh đại thúc xử lý xong vết thương trên người Khương Gia Minh, Lâm Uyển Uyển đã giặt sạch quần áo dính mùi vị tao nhã của con lợn cùng vết máu, lúc đó trời đã tối, hai vợ chồng Tiết thị cùng Lâm Thiên Tứ chồng hợp lực làm bữa tối, ba đứa nhỏ thì vây quanh ân cần nhìn chằm chằm với vẻ mặt lo lắng.

    Còn con lợn rừng bị bỏ quên nằm một mình cô đơn trong sân, có thể coi như tạm thời tránh được số phận mài dao xoèn xoẹt chờ sẵn, nhưng đáng tiếc nó vẫn vô duyên thưởng thức ánh trăng đẹp đẽ cuối cùng.
     
  2. Mộc Miên 97

    Bài viết:
    0
    Chương 71: Ba người trong bóng đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hẹn nhau ngày hôm sau mổ lợn, ba đứa nhóc dậy từ tờ mờ sáng, Hạ Tử Ngôn hôm qua ở lại chỗ này, ba người đều hưng phấn chờ mong.

    Nhất là hai huynh đệ Khương Liên Giác và Khương Liên Khuyết, trong ấn tượng của bọn họ giết lợn là ngày náo nhiệt nhất trong năm, ngày đó bọn họ không chỉ không cần làm việc, hơn nữa còn có thể ăn thịt mà cả năm không được ăn, đồng thời cũng đại biểu cho một năm mới sắp tới, bọn họ lại lớn thêm một tuổi.

    Cho dù là hiện tại bọn họ mỗi ngày đều có thể ăn thịt, vẫn là phi thường chờ mong.

    Hạ Tử Ngôn xuất thân phú quý, chưa từng thấy qua cảnh tượng giết lợn, ngoại trừ tò mò thì phần lớn là ảnh hưởng từ tâm tình của hai bạn nhỏ.

    Hơn nữa, ngày hôm qua cả ba người đều ở chỗ con lợn rừng chịu thiệt thòi lớn, thiếu chút nữa đem mạng nhỏ vứt đi, cả người vẫn còn đau nhức, làm cho bọn chúng đến nửa đêm vẫn không ngủ ngon, bọn hắn ghim nha!

    Đồ tể còn chưa tới, ba người bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng mài đao chờ đợi hướng tới con lợn rừng.

    Tối qua, ba đứa nhỏ đau nhức đến không ngủ ngon được, vì phòng ngừa lợn rừng đang ngất xỉu đột nhiên tỉnh lại chạy trốn, hoặc là phá hoại, không biết từ đâu tìm ra một đống dây thừng dày cộm, cố sức ôm đi, thừa dịp ánh trăng sáng lặng lẽ đi vào viện.

    Trong sân yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnh rít gào.

    Ba người rón rén đặt sợi dây thừng xuống đất, siết chặt quần áo nặng nề bọc trên người, vẫn theo bản năng run rẩy một cái, hôm nay thật lạnh!

    Ngồi xổm bên cạnh heo rừng chống cằm, nhỏ giọng run run thảo luận.

    "Ca ca, Tử Ngôn ca ca, các ngươi nói con lợn béo này sẽ không thật sự đột nhiên tỉnh dậy đi." Khương Liên Giác ghét bỏ liếc mắt nhìn lợn rừng xấu xí, con này cũng không đẹp như con lợn trong nhà hai huynh đệ bọn họ nuôi.

    "Sẽ không, không phải nương đã nói qua sao, dược tính ít nhất phải hai ngày mới tan đi." Khương Liên Khuyết kiên định tin tưởng lời của nương không sai, lợn rừng đã ngất xỉu không có nguy hiểm, hắn tự nhiên cũng không sợ hãi.

    Hạ Tử Ngôn gật đầu, sư phụ đã nói qua thuốc của Uyển thẩm rất lợi hại, đương nhiên chuyện bản thân hắn trúng chiêu cũng không được nói ra, cho nên ngoại trừ đương sự ai cũng không biết, nếu không quả thực chính là đập nát biển hiệu của hắn.

    "Mặc kệ con lợn rừng này rốt cuộc có thể tỉnh lại hay không, vì an toàn, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trói con lợn rừng này lại mới tốt."

    "Được!" Hai huynh đệ bên cạnh hoàn toàn không có ý kiến, bọn họ tìm nhiều dây thừng như vậy đi ra, còn không phải là vì trói con lợn rừng này vào sao.

    Khương Liên Khuyết lên tiếng hỏi, "vậy chúng ta làm sao buộc?"

    Hạ Tử Ngôn lắc đầu, ta cũng chưa từng thấy qua.

    Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết đã từng thấy qua, nhưng bọn họ tay chân nhỏ bé đều chưa từng làm qua loại chuyện này, thứ duy nhất bọn họ từng buộc qua chính là thắt lưng.

    "Không sao, trước tiên trói bốn cái chân lại." Khương Liên Giác nói.

    "Đúng đúng đúng." Trước kia nhìn cha giết heo, hình như cũng trói như vậy, Khương Liên Khuyết phụ họa nói.

    Hạ Tử Ngôn giậm chân nói, "Vậy còn chờ gì nữa, động tác nhanh lên đi, nếu chần chờ nữa, chúng ta sẽ bị đông cứng thành băng."

    Ba người hợp lực, hai người nâng chân con lợn lên, một người luồn dây, bởi vì lực đạo không đủ, mỗi lần luồn xong đều hợp lực lại kéo cùng một đầu, bảo đảm trói chặt.

    Động tác lặp đi lặp lại kéo dài hơn một giờ, ba người rốt cuộc mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, dựa vào nhau thở hổn hển, sợ quấy rầy người lớn đang ngủ, lập tức che miệng hạ thấp thanh âm.

    Sau một lúc lâu, ba người từ trong mệt mỏi bình tĩnh lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn thấy bộ dạng của đối phương liền cười ra tiếng, còn không quên che miệng lại.

    Thật là hả giận!

    Trở lại tây phòng, thu thập lại một phen, do quá mệt mỏi mà trực tiếp ngã trên giường ngủ thiếp đi.

    Có lẽ là bởi vì đang nhớ thương con lợn rừng, mà trời còn chưa sáng, người như bị tiêm máu gà, híp mắt muốn trèo xuống giường luôn.

    Cuối cùng cũng đợi được trời sáng, ba người vội vã ra khỏi tây phòng, ngồi xổm trước mặt con lợn rừng.

    Lâm Uyển Uyển mới dậy, vừa mở cửa đi ra, liền thấy trong sân có ba người một lợn, khóe miệng giật giật, chuyện gì đã xảy ra vậy?

    Đến gần nhìn, ba thân ảnh nhỏ ngồi xổm cạnh nhau trên mặt đất, giống như ba quả bóng tròn tròn, trước mặt là con lợn rừng đã bị trói, lúc này Lâm Uyển Uyển không chỉ co giật khóe miệng, còn có đầy mặt hắc tuyến.

    Nhìn con lợn rừng tứ chi bị dây thừng quấn quanh, thân hình uốn éo thành hình vòng cung, rồi nhìn ba đứa trẻ đang hừng hực khí thế ngồi chờ đợi.

    Lâm Uyển Uyển thầm nghĩ cho con lợn, rơi vào tay bọn nhỏ, thật lòng thay ngươi mặc niệm ba giây.

    Lâm Uyển Uyển vừa định lên tiếng, cửa sương phòng vừa vặn mở ra, Lâm Thiên Tứ từ bên trong đi ra, nhìn thấy nhiều người vây quanh trong viện như vậy, nghi hoặc tới gần hỏi Lâm Uyển Uyển, "Nữ nhi, đây là làm sao vậy?"

    "Cha, ngài vẫn là hỏi ba đứa nhỏ này đi." Trên thực tế, Lâm Uyển Uyển thật sự không rõ là chuyện gì xảy ra, tối hôm qua nàng thừa dịp Khương Gia Minh ngủ, như thường ngày tiến vào không gian, nàng có thể cảm giác được cũng chỉ là động tĩnh trong phòng, về phần bên ngoài phát sinh chuyện gì nàng còn không thần thông quảng đại như vậy.

    Nàng cũng chỉ có thể suy đoán việc này là do ba đứa nhỏ làm, ngoại trừ bọn họ ai còn có thể nhàn rỗi đem heo rừng buộc thành cái bánh chưng như vậy, đoán chừng còn không phải buổi sáng mới làm, bằng không nàng ở trong đông phòng sao có thể một chút động tĩnh cũng không nghe thấy.

    Nghe thấy Lâm Uyển Uyển và Lâm Thiên Tứ nói chuyện, ba người chú ý tới phía sau có người. "Nương (Uyển Di), gia gia."

    Lúc này, Tiết thị cũng đã sửa soạn xong đi ra, không rõ nguyên nhân nhìn về phía mọi người trong viện.

    Sau đó, ba đứa nhỏ thẳng thắn khai báo chuyện mình đã làm lúc nửa đêm, đúng như dự đoán của Lâm Uyển Uyển, Lâm Thiên Tứ và Tiết Thị nhíu mày.

    Cuối cùng, tất cả những suy nghĩ của Lâm Thiên Tứ đều biến thành một tiếng thở dài, khô khan nói: "Dĩ hòa vi quý, phòng nguy cũng là nên!" Nhưng cũng không nói tán thành hành vi này của bọn họ, bằng không đem những người lớn như bọn họ đặt ở đâu.

    Tiết Thị cũng không đồng ý, nếu heo rừng tỉnh lại có bao nhiêu nguy hiểm, hậu quả như vậy nàng không dám tưởng tượng, chuyện hôm qua cũng đã đủ để làm nàng kinh hãi rồi.

    Lâm Uyển Uyển giao ba đứa nhóc cho Lâm Thiên Tứ, để hai vợ chồng già đưa bọn họ đi tắm rửa sạch sẽ, tự mình vào bếp làm bữa sáng, nhưng trong phòng phía đông vẫn còn một bệnh nhân đang chờ nàng chiếu cố, nàng cũng không để ý đến những thứ khác.

    Lưu loát đem điểm tâm làm xong, được Tiết thị hỗ trợ bưng lên bàn, bữa sáng của Khương Gia Minh là cháo xương hầm riêng, thêm một lượng lớn nước linh tuyền.

    Bưng một bát cháo vào đông phòng, Khương Gia Minh đã xuống giường, xem ra nước linh tuyền cho hắn uống tối qua trước khi đi ngủ đã có tác dụng, hiệu quả quả thực không tệ.

    "Tức phụ, y thuật của Mạnh đại phu thật tốt, ta tỉnh lại cũng không còn thấy đau." Vừa nói vừa xoa đầu cười cười.

    "Ừ, Mạnh đại thúc chính là thần y." Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng lại hiểu được chủ yếu vẫn là tác dụng của nước linh tuyền, bất quá nàng cũng sẽ không nói ra.

    "Ngươi mau rửa mặt đi rồi ăn cháo, đợi lát nữa hai ca ca sẽ mang theo đồ tể tới đây." Ngừng một chút lại nghĩ đến một nhà Khương Gia Tông lúc trước tựa hồ đã bỏ quên nói, "Đúng rồi, nhà đại ca ngươi còn chưa đi thông báo, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"

    Khương Gia Minh không chút nghĩ ngợi lập tức nói, "Ta ăn cháo xong liền đi qua nhà đại ca nói một tiếng."

    "Không được!" Lâm Uyển Uyển không đồng ý, tốt xấu gì cũng là người bị thương, sao có thể đi ra ngoài như vậy, nhíu mày nói, "Đợi lát nữa chờ hai ca ca đến rồi nói sau, đại ca ngươi tất nhiên cũng sẽ hiểu được, việc này cứ quyết như vậy đi."

    Không cho Khương Gia Minh cơ hội phản bác, Lâm Uyển Uyển liền đứng dậy đi ra ngoài.

    Để lại Khương Gia Minh ai oán thở dài rồi lại nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ, tức phụ là đang quan tâm hắn đi, thật tốt!
     
  3. Mộc Miên 97

    Bài viết:
    0
    Chương 72: Náo nhiệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạnh đại thúc ở gần nên là người tới sớm nhất, vừa vặn đúng lúc ăn bữa sáng. Hơn nữa đồ đệ này đều ở chỗ này, mỹ vị cũng ở chỗ này, lão nhân gia hắn cũng liền mặt dày mày dạn tham gia.

    Một nhà Lâm Uyển Uyển giơ tay nhấc chân đều là dáng vẻ hoan nghênh, nghiễm nhiên đem Mạnh đại thúc trở thành trưởng bối trong nhà.

    Lúc hai huynh đệ Lâm gia mang theo vợ con đi vào nhà, đã là hai canh giờ sau, đánh xe là một nam tử xa lạ trưởng thành, dáng người có chút vạm vỡ. Theo như nhị ca Lâm Khải Dương nói, thì đây là Hình bổ đầu trong nha môn bọn họ, hôm nay bị trưng dụng làm xa phu.

    Chiếc xe bò đi sau là của gia đình đồ tể họ Hà được mời đến, mọi người gọi anh ta là Hà đồ tể, trên xe bò chất đầy một loạt dụng cụ cần thiết để giết lợn.

    Chuyện mổ lợn không cần Lâm Uyển Uyển quan tâm, cho dù người đàn ông nhà cô có bị thương không tiện, cũng vẫn còn có cha cô là Lâm Thiên Tứ và Mạnh đại thúc phụ trách, cô chỉ cần cùng Tiết thị ở phòng bếp phụ trách nấu nước sôi là được.

    Đối với chuyện mời nhà của Khương Gia Tông, Lâm Uyển Uyển nhờ nhị ca Lâm Khải Dương giúp đỡ, chính xác hơn là làm phiền Hình bổ đầu đi một chuyến.

    Nếu muốn mổ lợn tự nhiên không thể thiếu một nhà đại ca của Khương Gia Minh, tốc độ xe ngựa đủ nhanh, qua lại không quá một canh giờ, vừa vặn để cho mấy người Lâm Uyển Uyển có đủ thời gian chuẩn bị.

    Xe ngựa trở về so với thời gian bọn họ dự liệu còn sớm hơn một nửa, làm cho mọi người kỳ quái là không biết chuyện gì xảy ra?

    Hóa ra Hình bổ đầu đang trên đường đi, vừa vặn gặp được người một nhà Khương gia Tông tới đưa cây trúc, một người là bổ đầu trong huyện, một người là lý chính trong thôn, thường xuyên lui tới, hai người tất nhiên là quen biết nhau.

    Hình Bộ Đầu nói rõ ý đồ với Khương Gia Tông, các gia quyến đều ngồi xe ngựa tới trước, mà Khương Gia Tông đánh xe bò đến sau, dọc theo đường đi, hai vợ chồng Khương Gia Tông đều choáng váng, không nghĩ tới nhà mẹ đẻ Tam đệ muội hiện giờ đã phong quang như vậy, cũng may bọn họ có quan hệ tốt.

    Sau khi Tiếu thị đến liền vào phòng bếp hỗ trợ cùng mọi người, vô cùng náo nhiệt. Ba huynh muội Khương Liên Cận đều bị đuổi qua tây phòng chơi cùng bọn nhỏ. Bởi vì muốn mổ lợn, trên mặt ai nấy đều treo đầy nụ cười.

    Rất nhanh, Khương Gia Tông cũng đánh xe đến, đem xe bò buộc ở bên ngoài xong xuôi liền tiến vào.

    Người đã đến đông đủ, dao không sai biệt lắm cũng đã mài sắc, lúc này dược hiệu trong cơ thể lợn rừng cũng đã mất đi một nửa, mơ hồ có ý tỉnh lại, nhưng nó chỉ có thể vô lực vặn vẹo thân thể hai cái, còn chưa kịp mở mắt đã lại mất đi tri giác.

    Mấy hài tử ở một bên xa xa nhìn trộm, lòng hiếu kỳ mãnh liệt thúc đẩy bọn họ không ngừng nhảy nhót dò xét ngó nhìn, đáng tiếc bọn họ thấp bé, căn bản không nhìn thấy cái gì. Nếu không một màn máu tươi phun ra, đã sớm dọa bọn nhóc sợ tới mức trốn ở một bên, làm sao còn có thể đứng một bên cười đùa như vậy được.

    Mổ xong con lợn rừng thì cũng đã gần tới trưa, cũng không vội nấu nướng, làm một bữa tiệc cũng phải mất kha khá thời gian, nên bọn họ liền đơn giản giải quyết bữa trưa trước.

    May mắn trước đó đã có sự chuẩn bị Lâm Uyển Uyển sáng sớm đã đặt trước thịt gà, thịt cá các loại để trong phòng bếp, tám bát đồ ăn lớn coi như là cũng phong phú, Hà đồ tể sức ăn không nhỏ, hơn nữa còn có 2 vò rượu mà lần trước Vương chưởng quỹ mang đến nên tất cả mọi người đều thoải mái ăn uống.

    Tuy rằng ngoài miệng ai nấy đều nói muốn giữ bụng, chờ buổi tối ăn thật nhiều thịt lợn rừng, cuối cùng vẫn là ăn no tới nỗi bụng tròn trịa, nhất là mấy đứa nhỏ nhìn lên có vẻ đặc biệt dễ thương.

    Ăn trưa xong nghỉ ngơi một lát, mọi người lại lao vào sự nghiệp xử lý nốt lợn rừng, sau khi làm xong phần việc của mình Hà đồ tể liền đề nghị trở về.

    "Hà đồ tể, ngươi ở lại ăn cơm tối xong rồi trở về cũng không muộn." Là chủ nhà, Lâm Thiên Tứ mở miệng giữ người ở lại.

    "Không được, buổi chiều ta còn có việc ở nhà tiếp theo." Hà đồ tể là nói lời nói thật, mặc dù nếu không có việc ở nhà tiếp theo, hắn cũng không tiện lưu lại, nơi này không phải quan lão gia thì chính là những người khác đều có thân phận, trong lòng hắn cảm thấy áp lực quá lớn, tuy rằng thức ăn ở đây thật sự rất tốt, nhưng có thể hưởng thụ một lần là tốt rồi, ngẫm ra thì cũng không có mấy người giết heo có thể có kỳ ngộ như hắn, hôm nay trở về có thể cùng vợ con kể chuyện một phen.

    Tiễn Hà đồ tể đi, kế tiếp còn có không ít chuyện phải làm, Khương Gia Minh một lần nữa lại muốn tham dự vào hỗ trợ. Kết quả mọi người đều lấy lý do 'hắn là bệnh nhân' đuổi đi, chỉ có thể ai oán ngồi trên ghế trước cửa xem cảnh tượng náo nhiệt trong sân.

    Khương Gia Tông và Hình Bộ Đầu đều xuất thân từ nông hộ, đối với phương diện xử lý thịt lợn đều là thuận buồm xuôi gió, Lâm Khải Hàng và Lâm Khải Dương thì lại là lần đầu tiên động thủ, lúc đầu đối với dầu mỡ rất phản cảm, sau dần làm nhiều cũng thích ứng được, hơn nữa còn có vẻ chơi rất vui vẻ, Lâm Thiên Tứ cùng Mạnh đại thúc thì chỉ huy hiện trường, tuy rằng không tự mình động thủ, nhưng chạy đi chạy lại cũng không nhàn rỗi.

    Trong phòng bếp công việc cũng bận rộn ngất trời, đun nước, rửa thịt, thái thịt, hầm thịt, Khương Gia Minh đồng dạng không chen vào được, hắn cả người chán nản ngồi trên ghế lẩm bẩm: "Ai kêu ngươi để cho mình bị thương, lần này tốt rồi, một mình ngồi ở đây hưởng thụ tịch mịch trống rỗng lạnh lẽo.."

    Hiện tại ai cũng không có thời gian quản Khương Gia Minh, cho dù là bọn nhỏ cũng đều nghĩ ra trò chơi mới, ở trong rừng trúc nhỏ trước của viện chơi đùa, trên mặt đất đã không còn lại bao nhiêu tuyết, bởi vậy chỗ này so với bãi đất hoang sau nhà vẫn tương đối an toàn.

    Lâm Uyển Uyển từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Khương Gia Minh vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm nàng, gương mặt tràn đầy hắc tuyến. Nam nhân này sợ là nhàn rỗi quá không chịu được, nhất là khi cả đám đều bận rộn, chỉ có một mình hắn không có việc gì làm, Lâm Uyển Uyển thầm nghĩ, ai bảo ngươi là người bị thương, nếu đổi lại là nàng thì nàng thà rằng nhàn rỗi không có việc gì làm còn hơn là quanh quẩn với đống mùi dầu mỡ đầy người này, ngửi thật sự là khá khó chịu.

    Lâm Uyển Uyển bước đến bên cạnh Khương Gia Minh, cười mở miệng nói, "Tướng công, hay là chàng vẫn nên trở về phòng nằm đi."

    ".. Tức phụ!" Khương Gia Minh ủy khuất nhìn về phía Lâm Uyển Uyển, còn mang theo vài phần làm nũng ở bên trong, nghe xong Lâm Uyển Uyển da gà rơi đầy đất, người này thực sự vẫn là nam nhân của nàng, một gia hán thành thật chính thực sao? Không phải là bị nhi tử nhà nàng Khuyết Nhi đoạt xá đấy chứ!

    Đồng thời, Khương Liên Khuyết đang chơi trong rừng trúc hắt hơi một cái, thầm nghĩ, là ai đang nghĩ đến ta sao?

    Khương Liên Giác bên cạnh còn tưởng rằng đệ đệ nhà mình bị cảm lên tiếng hỏi "Đệ không có việc gì chứ?"

    "Không sao." Khương Liên Khuyết lau nước mũi nói, không hay biết là do nương hắn thầm nhắc tới hắn.

    Lâm Uyển Uyển bị Khương Gia Minh nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, vội vàng nói, "Được rồi, được rồi, chàng nếu không muốn trở về phòng, vậy thì ngồi ở chỗ này đi."

    Nhìn tức phụ dứt khoát xoay người rời đi tiến vào phòng bếp, oán niệm trong lòng Khương Gia Minh càng lớn, tức phụ vậy mà lại ghét bỏ hắn, tâm hắn thật chua xót.

    Sau đó, Khương Gia Minh vẫn là nghe lời tức phụ, quay về đông phòng nằm, mắt không thấy tâm không phiền, suy nghĩ không biết là đã bay đến tận đâu.

    Đến tối, mùi thịt bay xa thật xa, ngay cả dã thú kiếm ăn trên núi cũng ngửi thấy, nhao nhao xuống núi muốn chia phần, ai cũng không thể tưởng tượng được dưới chân núi lại có một con hổ đứng chờ bọn họ, chỉ có thể xám xịt xoay người trở về.

    Mà con hổ này chính là Manh Bảo, đầu đuôi sự tình còn phải trở lại ngày con lợn rừng xuất hiện, một nửa là Lâm Uyển Uyển lừa nó đi ra, một nửa là nó chủ động yêu cầu thủ vệ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phân chia cho nó một cái chân giò lớn. Cứ như vậy, nó canh một hơi chính là canh mấy ngày, mấy ngày trước còn tốt, chủ yếu là hôm nay, mùi thịt này thật sự mê người, ngay cả nó cũng sắp không ngăn được hấp dẫn này, không được, thù lao phải tăng gấp bội.

    Bởi vậy dưới sự thủ vệ của Manh Bảo, đám người Lâm Uyển Uyển bình yên vô sự hưởng thụ xong bữa tiệc heo này, bụng mỗi người đều ăn no căng, dưới tác dụng của rượu, tất cả đều qua đêm trong chính phòng.
     
    Phượng Chiếu NgọcLieuDuong thích bài này.
  4. Mộc Miên 97

    Bài viết:
    0
    Chương 73: Say rượu buổi sáng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần thứ hai say rượu tỉnh lại, Lâm Uyển Uyển ảo não gõ đầu mình, tửu lượng này thật sự là quá kém.

    Hôm qua cao hứng, không chỉ là bởi vì mổ lợn náo nhiệt, càng là do có nguyên nhân khác ở bên trong, bởi vậy mỗi người đều uống say, ngay cả đến mấy đứa nhỏ cũng đều được phép uống chút chút rượu trái cây mà say theo.

    Đại não bị rượu làm tê liệt, có chút chậm chạp, tựa hồ quên mất cái gì đó, "thôi thì bỏ đi, nhớ không ra thì không nghĩ nữa."

    Lúc này, ngoài cửa sân đối diện với chính phòng, có một con hổ đang đứng cứng ngắc, nó đã đứng ở đó từ nửa đêm, giống như là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

    Lâm Uyển Uyển cẩn thận đem hai chân đang bị đè từ dưới thân mấy nữ nhân khác rút ra.

    Chỉ nghe thấy mấy người kia ưm vài tiếng, rồi lại xoay người tiếp tục ngủ.

    Lâm Uyển Uyển đau đầu giật giật khóe miệng, nhìn mấy nữ nhân cùng bọn nhỏ nằm ngổn ngang trên giường, làm sao còn hình tượng ngày thường.

    Đương nhiên, hiện tại nàng cũng không rảnh lo những chuyện này, cơ thể nàng cảm thấy rất khó chịu, nàng cần nhanh chóng để đầu óc tỉnh táo, giảm bớt sự khó chịu về thể xác do say rượu gây ra.

    Vốn muốn đi tìm một chỗ không người, nhân cơ hội tiến vào không gian lấy chút nước linh tuyền để uống, thuận tiện lấy một ít nước nấu canh giải rượu cho mọi người.

    Vừa mới xuống giường, sau lưng liền truyền đến thanh âm mơ mơ màng màng của Khương Chi Nhã, "Tam bá nương?"

    Lâm Uyển Uyển có hơi sửng sốt, không ngờ giờ phút này lại có nhảy ra một cô cháu gái cản đường, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã định thần lại, quay đầu lại nheo mắt nhìn Khương Chỉ Nhược.

    Chỉ thấy Khương Chi Nhã nửa ngồi dậy, một tay dụi hai mắt, cả người choáng váng, nhìn tựa hồ rất khó chịu.

    "Tỉnh rồi hả? Mau dậy đi rửa mặt cho tỉnh táo."

    "Vâng." Khương Chi Nhã mở to hai mắt từ trong góc bò ra, rón rén cẩn thận không đụng phải người khác, sau đó bò xuống giường đứng trước mặt Lâm Uyển Uyển, nhìn so với lúc trước thanh tỉnh hơn nhiều. Nhẹ giọng nói, "Tam bá nương, muốn đánh thức nương ta cùng mọi người không?" Tầm mắt dừng lại trên người những người đang nằm trên giường.

    Lâm Uyển Uyển khoát khoát tay, "Chúng ta đi rửa mặt trước, đun chút nước nóng, nấu chút canh giải rượu lại gọi bọn họ dậy sau."

    Khương Chi Nhã gật đầu, theo Lâm Uyển Uyển đi ra ngoài.

    Sau khi ra khỏi phòng trong, liền thấy mấy người đàn ông bên ngoài nằm loạn thất bát tao trên nền đất, hoặc không thì cũng là trực tiếng nằm bò trên bàn, một đống hỗn loạn.

    Lâm Uyển Uyển không buồn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài. Khương Chi Nhã chết lặng đi theo phía sau Lâm Uyển Uyển, nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn lại một cái. Thầm nghĩ, rượu quả nhiên không phải thứ tốt, uống nhiều sẽ say, thân thể không thoải mái không nói, còn có thể làm ra chút hành vi kỳ quái giống như tối hôm qua nàng nhìn thấy, lại ví dụ như tư thế ngủ kỳ quái này, về sau vẫn là tránh càng xa càng tốt!

    Theo cánh cửa mở ra, một cỗ mùi rượu thịt mãnh liệt từ nhà chính xộc tới, xen lẫn mùi vị của chất nôn mửa nào đó, còn may lúc này đầu óc Lâm Uyển Uyển còn bị rượu làm cho tê liệt, không chú ý tới, bằng không khẳng định không nhịn được ói một trận, không chừng còn sẽ ghét bỏ rượu của người ta. Đương nhiên, hiện tại mà uống rượu của cô ủ thì cũng không khác bây giờ là mấy, nói chính xác hẳn là tửu lượng, dù sao sau khi cô uống say chỉ biết đi ngủ, sẽ không có hành vi kỳ lạ nào khác.

    Nói là nói như vậy, nhưng kỳ thật lúc này Lâm Uyển Uyển cũng rất ghét bỏ, đừng nhìn tối hôm qua nàng cũng uống say nhưng mà cái gì nàng cũng nghe được nha, ai có thể nghĩ tới Mạnh đại thúc lúc uống say sẽ hát kịch. Cha thì say rượu lại khóc lóc giống như các bà mẹ. Còn có đại ca với nhị ca của nàng, một người lộn nhào, một người đánh quyền. Ngay cả đại ca nhà chồng Khương Gia Tông ngày thường nhìn rất chi là nghiêm túc, thế nhưng lại có thể đùa giỡn múa khỉ. Còn có Hình Bộ Đầu, không biết là đang nhảy cái điệu gì? Nam nhân nhà nàng Khương Gia Minh còn trực tiếp ôm cột ngáy ngủ.

    Tình cảnh một phòng toàn nam nhân uống say này một chút cũng không bình thường.

    Vẫn may các nữ quyến trong phòng còn tốt, không có động tác gì quá lớn, cũng chỉ nhị tẩu nàng uống rượu say sẽ đùa giỡn cô nương. Ngoài ra, mọi thứ đều ổn, sau đó xảy ra chuyện gì thì nàng cũng đã không còn nhớ rõ.

    Gạt bỏ hết những hình ảnh nhức đầu trong đầu, đi vào phòng bếp đun nước, Khương Chi Nhã hỗ trợ nhóm lửa. Chờ nước nóng sau đó hai người luân phiên rửa mặt chải đầu, đầu tiên là đại chất nữ Khương Chi Nhã, sau đó là Lâm Uyển Uyển.

    Thừa dịp Khương Chi Nhã không có ở đây, Lâm Uyển Uyển chui vào không gian lấy chút nước linh tuyền đi ra, chính mình uống một chút, lại thả vào trong canh tỉnh rượu một chút.

    Điểm tâm sáng nàng nấu cháo, tối hôm qua ăn quá nhiều dầu mỡ, Lâm Uyển Uyển liền tính toán thay mọi người rửa dạ dày ăn uống thanh đạm một chút.

    Chờ đại chất nữ Khương Chi Nhã vệ sinh xong trở về, liền để cho nàng hỗ trợ nấu canh, thuận tiện trông lửa. Bản thân cô trở về phòng phía đông, thoải mái tắm rửa ở phòng tắm trong không gian, thay quần áo sạch sẽ đi ra.

    Trở lại phòng bếp, canh tỉnh rượu đã được nấu, cháo cũng không sai biệt lắm, chỉ cần nấu thêm một lát nữa là được.

    Mang theo Khương Chi Nhã, bưng canh giải rượu, trước tiên đánh thức mấy nữ nhân trong phòng, bọn nhỏ cũng được đánh thức để uống canh giải rượu, về phần mấy nam nhân bên ngoài, liền giao cho nữ nhân nhà bọn họ tự phụ trách.

    Lâm Uyển Uyển buông canh tỉnh rượu xuống, xách Khương Gia Minh đi ra ngoài, nhìn những nữ nhân khác theo bản năng run rẩy một cái, trên mặt đều là một vẻ lo lắng Khương Gia Minh có thể bị hạ độc thủ hay không, bất quá sau một khắc tâm tư của các nàng liền chuyển dời đến trên người nam nhân nhà mình, hơn nữa giờ phút này các nàng cũng muốn làm động tác tương tự, chỉ là bọn họ không có lá gan như Lâm Uyển Uyển.

    Khương Gia Minh đi theo Lâm Uyển Uyển đến trong viện, vẻ mặt viết đầy chữ ta sợ hãi, làm cho Lâm Uyển Uyển vẻ mặt đầy hắc tuyến, nàng bất quá là để cho hắn ra ngoài rửa mặt mà thôi, hắn làm ra cái biểu tình gì vậy!

    Nhìn thấy chậu gỗ chứa đầy nước nóng trước mắt, Khương Gia Minh lúng túng sờ sờ mũi, thì ra tức phụ không phải muốn đánh hắn.

    Lâm Uyển Uyển may mắn là không biết ý nghĩ trong lòng Khương Gia Minh, bằng không tuyệt đối để cho hắn như nguyện.

    "Rầm rầm.." Lâm Uyển Uyển nhíu mày, thanh âm tuy nhẹ nhàng nhưng bằng vào tai lực của nàng vẫn nghe được, là có người đang gõ cửa sao?

    Nghi hoặc đi tới, mở cửa ra nhìn, đây không phải là manh bảo nhà cô sao, sao lại ở đây? Ánh mắt ai oán như muốn chọc thủng cô, Lâm Uyển Uyển lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới ước định của bọn họ, nở nụ cười chột dạ, muốn xán lạn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

    "Ơ, Manh Bảo, thật trùng hợp, sao mày lại ở đây?" Giơ tay lên chào hỏi, cười một cái ngốc, ngay cả Lâm Uyển Uyển cũng phỉ nhổ mình không biết xấu hổ.

    Mũi Manh Bảo phát ra tiếng hừ hừ, tức giận quay đầu đi, tỏ vẻ nó đang rất tức giận.

    "Manh Bảo ngoan, đừng tức giận, ta đây không phải là uống say nên quên tí thôi sao, như vậy có được hay không, móng heo tăng gấp đôi." Tay phải vuốt vuốt lông trên đầu Manh Bảo.

    Manh Bảo tiếp tục "hừ" một tiếng, tỏ vẻ không hài lòng.

    Lâm Uyển Uyển nội thương, nên lấy lòng con vật này như thế nào đây? Nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đã ăn món heo sữa nướng, tựa hồ tên này vẫn nhớ thương.

    Lâm Uyển Uyển híp mắt lại nói "Vậy thêm một con lợn sữa nướng thì sao?" cô buồn cười nhìn Manh Bảo rõ ràng đã động tâm, lại ngạo kiều quay đầu đi.

    "Như vậy đi, hai con, không thể ở nhiều hơn." Lâm Uyển Uyển có chút đau thịt nói.

    Manh Bảo rốt cục đáp ứng, còn mặc cả với Lâm Uyển Uyển lên thành ba con heo sữa nướng, về phần heo nó sẽ tự mình đi bắt, Lâm Uyển Uyển chỉ cần phụ trách giúp nó nướng là được.

    Lâm Uyển Uyển bất lực, ngươi đã tự mình lên kế hoạch xong xuôi hết rồi còn bày đặt mặc cả, trực tiếp bắt tới thả trước mặt ta không phải càng trực tiếp hơn sao.

    Manh Bảo giống như biết Lâm Uyển Uyển đang suy nghĩ cái gì, giậm chân chạy mất hút không thấy bóng dáng, ba con hình như không đủ, làm sao bây giờ?

    Khương Gia Minh rửa mặt xong đi đi ra thấy tức phụ đứng ở bên ngoài sân, nghi hoặc đi qua, cũng không nhìn thấy cái gì bèn lên tiếng nói, "Tức phụ, nàng đang nhìn cái gì vậy?"

    "Trên mặt đất không còn tuyết nữa rồi" Lâm Uyển Uyển thuận miệng nói một câu.

    Khương Gia Minh dường như nghe hiểu gật đầu, "Ừm, đại ca đã tre trúc đến, hôm nay đã có thể xuống ruộng làm việc."

    Điểm này Lâm Uyển Uyển đã biết, lúc ở phòng bếp, đại tẩu Tiếu thị đã cùng nàng nói qua, quả thật cũng nên tăng nhanh tốc độ rồi.

    "Được rồi, đi vào trong trước đi, ăn xong điểm tâm rồi nói sau." Lâm Uyển Uyển nói với Khương Gia Minh.
     
    Phượng Chiếu NgọcLieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...