Ngôn Tình [Edit] Gió Thổi Mùa Hè - Hứa Ngã Tự Do

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phô mai trứng muối, 6 Tháng sáu 2023.

  1. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Tên truyện: Gió qua mùa hạ

    Tác giả: Hứa Ngã Tự Do

    Editor: Phô mai trứng muối

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Nhẹ nhàng, Tình cảm, HE, Ngọt sủng, Trọng sinh

    Tình trạng: 105 chương​

    Văn án:

    Vào sinh nhật lần thứ 30, Văn Khê thức trắng đêm không về. Ngày hôm sau về đến nhà, bạn gái anh, Quỳnh Quỳnh, người đã chờ đợi anh cả đêm để đón ngày sinh nhật cùng anh, đã vô tình chết vì ngộ độc khí gas. Kể từ đó, thời gian của anh bắt đầu trôi ngược lại một cách khó hiểu, và ngày hôm sau không phải là hôm nay mà là ngày hôm qua. Điều này bắt đầu một hành trình cứu rỗi cho tình yêu của hai người.

    Link thảo luận: Các tác phẩm của Phô Mai Trứng Muối
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2023
  2. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Nốt ruồi vận mệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa hè năm 1988, Văn Hạo, 24 tuổi, đưa người vợ mang thai nửa năm Dương Liễu đến một ngôi đền nhỏ trên vách núi sau làng để xem bói.

    Thầy bói đã trên dưới bảy mươi, mặc áo bào, để tóc dài, toàn thần tỏa ra khí chất tiên phong đạo cốt, một chút không giống mấy tên thuật sĩ lang băm. Ông hỏi anh tới đây cầu xin gì?

    Văn Hạo chỉ vào bụng vợ Dương Liễu: "Tôi muốn biết vận mệnh tương lai của cái thai, có phải chịu khổ nghèo như tôi hay không, hay có thể thay đổi vận mệnh Văn gia chúng tôi hay không?"

    Thầy bói liếc mắt nhìn cái bụng tròn trịa của Dương Liễu, từ trong ngực lấy ra một đồng càn long thông bảo đưa cho Văn Hạo, lạnh nhạt nói: "Vận mệnh của đứa trẻ này ta không biết, nhưng vận mệnh của cậu chỉ cần cậu muốn, hiện tại có thể sửa đổi."

    "Làm thế nào để thay đổi?" Văn Khê nhận lấy đồng tiền, kích động nói.

    "Cầm đồng tiền này lên trấn, chỉ cần cậu không tham lam, cậu có thể thay đổi vận mệnh làm công cho người khác." Thầy bói nói.

    "Thật sao?" Văn Khê nhìn chằm chằm đồng tiền trong tay, không thể tin được nói.

    "Tuy nhiên", thầy bói nhấn mạnh, "Số phận của đứa trẻ này cũng có thể thay đổi. Sự mặc cảm cả đời này của cậu, sẽ bám lên đứa trẻ này gấp đôi."

    "Mặc cảm?" Văn Hạo khó hiểu.

    "Chẳng lẽ cậu chưa từng thấy day dứt sao?" Thầy bói hỏi ngược lại.

    Văn Hạo dừng một chút, giống như hạ quyết tâm gì đó: "Vậy có biện pháp nào phá không?"

    Thầy bói nhìn cái bụng tròn trịa của Dương Liễu, nói một cách đầy ẩn ý: "Rất đơn giản, đợi đến khi sáu nốt ruồi trên người đứa bé tự nhiên biến mất, cũng là lúc nó thay đổi vận mệnh của mình."

    "Sáu nốt ruồi?" Dương Liễu vuốt bụng mình, nhíu mày.

    * * *

    Ngày 27 tháng 11 năm 2018.

    Mùa hè rất nóng, ánh nắng mặt trời gay gắt, giống như lòng người vậy. Con người từ khi sinh ra vốn phức tạp.

    Hiện tại đêm khuya hai giờ sáng, là ngày đầu tiên Văn Khê ba mươi tuổi. Là một đại diện của một người đàn ông tuổi 30 vẫn không có sự nghiệp gì, anh một mình đi bộ dọc theo bờ biển của Hà Lạt ở Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Hạ Môn.

    Tiền đồ tối tăm, phía sau phồn hoa.

    Dường như từng cơn sóng biển đang cười nKhê anh, gió biển sáng sớm liều mạng giúp tăng tốc lan truyền, muốn khóc không khóc được.

    Sáng hôm qua trước khi ra ngoài, bạn gái Quỳnh Quỳnh cố ý bảo anh buổi tối về sớm một chút, cô sẽ tự tay làm bánh dâu tây yêu thích của anh như những năm trước.

    Ba mươi tuổi, phải ăn mừng.

    Quỳnh Quỳnh không biết, đại khái từ sáu năm trước, cũng chính là năm Văn Khê hai mươi bốn tuổi, anh vẫn luôn trốn tránh sinh nhật hàng năm và cuối năm.

    Một tuổi và một năm trôi qua, thẻ ngân hàng của anh vẫn không để lại bất cứ điều gì.

    Bảy cô tám dì, bạn bè và người thân, quen biết không biết, anh sợ bọn họ sẽ để tâm tới.

    Hôm qua là sinh nhật lần thứ 30 của anh, lúc chiều khi ông chủ Lâm vừa nói có tăng ca, anh không chút suy nghĩ lập tức đáp ứng. Có thể trốn thì cứ trốn vậy.

    Vài phút sau ba giờ sáng, anh mới lấy hết dũng khí từ bờ biển trở về tiểu khu Hà Lạt. Anh nghĩ thời điểm này Quỳnh Quỳnh hẳn là ngủ say, đây là dũng khí duy nhất anh đẩy cửa đi vào.

    Hy vọng Quỳnh Quỳnh sau khi ngủ một giấc, sẽ không tức giận nữa.

    Tòa nhà số 3- P301, tiền thuê nhà, tiền nước sinh hoạt được chia đều, nhưng trên thực tế tất cả đều do Quỳnh Quỳnh trả. Mỗi tháng Văn Khê đưa được cho cô chút tiền lương ít ỏi kia, cô đã sớm biến thành món ăn ngon để trả lại cho anh.

    Điều này Văn Khê biết rõ, anh lại không ngốc.

    Quỳnh Quỳnh không quan tâm, cô có tiền, nguyện ý chi tiêu cho Văn Khê. Mà Văn Khê thân là đàn ông cũng không nghĩ như vậy, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một đàn ông.

    Khi còn bé, sự tự ti của anh chủ yếu đến từ hộ khẩu nông thôn, người trong thị trấn có chút khinh thường những người nông thôn như anh. Sau khi lớn lên, chiều cao trở thành trở ngại lớn nhất của anh, anh không muốn mỗi lần xếp hàng đều xếp hàng ở phía trước, càng không muốn so sánh chiều cao với đám con gái. Bây giờ chiều cao và hộ khẩu sớm đã không còn là tâm điểm trong lòng tự trọng của anh, tâm điểm lòng tự trọng của anh hoàn toàn đến từ Quỳnh Quỳnh, người mà anh yêu nhất.

    Cùng là người nông thôn, cùng có giấc mơ, giấc mơ làm họa sĩ của Quỳnh Quỳnh, giấc mơ văn học của anh. Quỳnh Quỳnh thành công từng năm, nhưng anh vẫn là người mới quen cô cách đây 5 năm, ngoại trừ ước mơ thì không có gì.

    Anh có thể chấp nhận nghèo đói, nhưng không thể chịu đựng được những ngày dựa dẫn vào sự an ủi của Quỳnh Quỳnh.

    Mặc dù Quỳnh Quỳnh luôn nói rằng anh là nguồn cảm hứng của cô, ngay cả khi anh không thể làm gì nếu thiếu cô ấy. Chủ nghĩa đàn ông nghiêm trọng.

    Nhưng có gì sai với điều đó? Trước đây Văn Khê vẫn cho rằng như vậy.

    "Trước" ở đây chỉ khoảng thời gian trước khi anh mở cửa cẩn thận như một tên trộm. Bởi vì giây tiếp theo, vừa đẩy cửa vào, anh liền hối hận vô cùng.

    Trong phòng đột nhiên truyền tới một cỗ mùi gas quen thuộc mà mãnh liệt. Chỉ thấy ánh đèn trong phòng khách sáng rực, Quỳnh Quỳnh mặc trang phục mới mua của cô, trang điểm xinh đẹp mệt mỏi cuộn tròn trên ghế sô pha. Thời gian giống như ngừng trôi, Văn Khê sửng sốt một hồi lâu mới nhớ tới, mạnh mẽ chạy tới dùng hết sức lực toàn thân lay cô tỉnh dậy, nhưng cô lại không hề nhúc nhích.

    Giống như một con búp bê thực sự xinh đẹp, cho dù bạn gọi cô ấy đẩy cô ấy như thế nào, cô ấy sẽ không bao giờ mở mắt đáp lại.

    Trong nháy mắt, Văn Khê bỗng trở nên thanh tỉnh một cách lạ thường, đầu tiên là vội vàng chạy tới tắt gas, mở cửa sổ, sau đó bế Quỳnh Quỳnh ra khỏi phòng, nhanh chóng gọi 120. Nhưng tất cả đã quá muộn.

    Tất cả đã quá trễ.

    Ai có thể tưởng tượng rằng một người yêu mình đã chết một cách yên bình trong khi chờ đợi sinh nhật của mình? Ngay cả bản thân cô cũng không biết.

    Và khi anh từ nhà xác bệnh viện trở về ngôi nhà im lặng và lạnh lẽo không có tình yêu trong cuộc đời này, anh nhìn chiếc bánh kem thủ công lớn phủ kem dâu trên bàn ăn, và những món ăn phong phú và nguội lạnh đang chờ được hâm nóng bất cứ lúc nào.

    Quỳnh Quỳnh trong lúc chờ Văn Khê, quên tắt bếp gas, không cẩn thận ngủ thiếp đi. Cô chỉ muốn chờ Văn Khê trở về để cùng anh đón sinh nhật. Ai có thể tưởng tượng được bi kịch này lại xảy ra?

    Đó là sinh nhật lần thứ 30 của Văn Khê, cùng với cái gọi là lòng tự trọng đều rơi xuống địa ngục.

    Tất cả mọi thứ đầu là lòng tự trọng.

    Ngày 26 tháng 11 năm 2018.

    Văn Khê, lớn lên ở Chiết Giang. Nghe nói vào mùa hè trước khi anh được sinh, cha của Văn Khê tình cờ nhận được một đồng tiền, khiến ông liên tưởng tới khuôn mặt tròn trịa của anh nhìn rất giống đồng càn long thông bảo này.

    Khi còn bé anh không cảm thấy, sau khi lớn lên đầu anh quá tròn, không đủ nhọn, khiến anh trông thấp hơn Quỳnh Quỳnh hai cm.

    Quỳnh Quỳnh 1m70, đi cạnh cô trông anh giống như đang ăn cơm mềm của cô ấy. Quỳnh Quỳnh nói cô không ngại, nhưng Văn Khê bận tâm

    Nếu không phải những mối bận tâm này tích tụ năm này qua năm khác, làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của một người đàn ông, có lẽ anh đã không thoát khỏi ngày hôm kia, và cô cũng sẽ không chết.

    Nhưng nói những điều này còn có ích lợi gì.

    Ngay từ một tháng trước, Quỳnh Quỳnh đã nói rằng muốn tự tay làm bánh dâu tây yêu thích cho Văn Khê. Dâu tây thật ra là món yêu thích của Quỳnh Quỳnh, cô luôn như vậy, buộc Văn Khê phải thích những thứ cô thích.

    Thứ khác nếu Văn Khê thật sự không thích, cô tuyệt đối không miễn cưỡng, giống như vẽ tranh, chơi cờ vây. Nếu là dâu tây, vậy thì liên quan đến tín ngưỡng, cái gọi là hai ta không hợp nhau, Văn Khê chỉ cần dám nói anh không thích ăn dâu tây, duyên phận của hai người coi như kết thúc.

    Đùa giỡn cũng không giống như vậy.

    Quỳnh Quỳnh có thể một ngày không gặp Văn Khê, nhưng không thể một ngày không nhìn dâu tây.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2023
  3. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Anh làm em đau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy năm trước, khi Quỳnh Quỳnh vẫn còn nghèo khổ, mỗi ngày điều khiến cô vui vẻ nhất chính cùng Văn Khê đến quầy trái cây ngắm dâu tây. Cho dù chỉ đứng nhìn từ xa, cô cũng đã thấy hạnh phúc vô cùng.

    Về điều này, Văn Khê nghĩ mãi không ra, ví dụ như đàn ông đều có dục vọng, chỉ nhìn một chút cũng thỏa mãn sao?

    Hoặc là yêu một người thật lòng, mỗi ngày chỉ nhìn người đó đã thỏa mãn rồi sao?

    Nó không chỉ là tình yêu, nó là sự vĩ đại.

    Kết quả là anh thường xuyên nói đùa Quỳnh Quỳnh, nói cô là người vĩ đại, đối với dâu tây, còn đối với anh thì thảm không nỡ nhìn.

    Quỳnh Quỳnh cũng không phản bác. Bởi vì cô biết, ngoài mặt Văn Khê đang chê cười mỉa mai cô, trên thực tế nội tâm anh nỏng nảy tự ti chỉ có anh biết.

    Khi đó anh ngay cả táo cũng không mua nổi, sao có thể mỗi ngày mua dâu tây cho cô? Một người đàn ông, mỗi ngày chỉ có thể cùng cô gái mình yêu đứng từ xa nhìn trái cây cô ấy thích ăn nhất lại không có tiền mua, ai có thể chịu được.

    Càng khiến Văn Khê cảm thấy xấu hổ hơn chính là hiện giờ anh nghèo đến mức không ăn nổi quả táo, mà mỗi ngày Quỳnh Quỳnh đều được ăn dâu tây.

    Nếu vàng có thể ăn, và cô ấy thực sự thích nó, thì giờ cô ấy có thể ăn vàng mỗi ngày.

    Mà những gì Văn Khê có thể làm bây giờ, nhiều nhất chính là thay cô lấy nước súc miệng đánh răng.

    Nhổ ra không phải là cao răng, mà là vàng. Tùy tiện phun một ngụm đã bằng với số tiền lương Văn Khê vất vả làm việc mấy tháng rồi.

    Không phải là anh không thể kiếm được nhiều tiền hơn, chỉ là anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho việc viết lách. Anh muốn nuôi sống bản thân bằng cách viết, chứ không phải làm việc cả ngày.

    Đó là giấc mơ của anh.

    Anh đã giữ giấc mơ của mình trong suốt tám năm.

    Giấc mơ có thể mua bằng tiền không? Trong mắt Văn Khê, cả đời này anh sống đều vì giấc mơ đó.

    Ông thà nghèo cả đời vì giấc mơ của mình hơn là lấy lòng thế gian vì cuộc sống.

    Nhưng bây giờ Quỳnh Quỳnh đã không còn nữa, linh hồn của anh cũng bay theo, trống rỗng còn lại một bộ da vô dụng như vậy, ước mơ bây giờ còn có ý nghĩa gì nữa?

    Vừa nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt hối hận của anh cứ như vậy rơi xuống, uớt đẫm khóe mắt, thấm ướt ga trải giường, bi thương tràn ra.

    Nếu có thể, thà rằng người nằm ở đây rơi nước mắt là Quỳnh Quỳnh. Hoặc anh đáng ra nên sớm từ bỏ ước mơ chết tiệt này đi.

    So với Quỳnh Quỳnh, giấc mơ này không thể sánh bằng.

    "Dậy đi, dậy đi, đồ lười biếng, rời giường thôi nào."

    Văn Khê từ trên giường ngồi dậy, đây là thanh âm của Quỳnh Quỳnh. Mỗi lần cô gọi anh dậy với giọng nói đáng yêu và ngọt ngào như vậy.

    Anh nhất thời hoảng hốt, không phải đang nằm mơ chứ? Có khi nào anh đã ghi lại âm giọng nói của Quỳnh Quỳnh gọi anh rời giường làm chuông báo thức hay không, sao ngay cả chính anh cũng không biết?

    Không, điện thoại di động nằm bất động bên cạnh, giống như một viên gạch lạnh. Anh cũng là lạnh lẽo, hận mình như thế nào ngủ thiếp đi, anh hẳn là không ăn không uống không ngủ, cùng Quỳnh Quỳnh rời khỏi thế giới này mới đúng.

    "Hôm nay đừng đi nữa, chúng ta cùng nhau mua đồ ăn làm bánh ngọt giống như trước đây đi, anh với em. Không, nó còn long trọng hơn trước nữa, có được không?"

    Đây là Quỳnh Quỳnh, Quỳnh Quỳnh cầm nồi gỗ buộc tạp dề dâu tây đang chuẩn bị bữa sáng cho Văn Khê. Nhìn thấy khoảnh khắc cô đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng, cả người Văn Khê trong nháy mắt thẳng tắp, kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rơi ra.

    Cô ấy vừa nói gì? Đầu anh ong ong một hồi lâu mới phản ứng lại.

    Nếu như bình thường, dưới tình huống bình thường, anh cũng không trốn tránh sinh nhật, anh nhất định sẽ đem những lời vừa rồi của Quỳnh Quỳnh coi như là cười nhạo tuổi ba mươi của anh.

    Tại sao lại long trọng hơn? Em đang đùa với anh sao?

    Anh cũng không phải dễ chọc, khẽ cười trả lời: "Chờ em ba mươi tuổi, anh cũng sẽ vì em làm một bữa tiệc thật lớn, long trọng chúc mừng. Người xưa có một câu nói gì? Trai ba mươi tuổi đang xoan, gái ba mươi tuổi đã toan về già, anh bây giờ vẫn còn rất tốt đó."

    Không cần nghĩ cũng biết, nếu hai người thật sự xuất hiện đoạn đối thoại như vậy, Quỳnh Quỳnh chắc chắn sẽ chịu thiệt, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu nói không lại anh, cô thường lấy cây bút không gì không làm được của cô để xử lý Văn Khê.

    Không phải bút bình thường, là bút vẽ, đủ màu sắc, Văn Khê chỉ có đầu hàng.

    Chỉ tiếc cảnh tượng như vậy, vĩnh viễn cũng không có khả năng xuất hiện nữa. Trong ấn tượng của Văn Khê, chuyện này cũng đã lâu không xảy ra, giờ chỉ còn là ký ức.

    Anh đột nhiên nhảy xuống giường, một tay ôm chặt lấy Quỳnh Quỳnh. Không thể mô tả cảm xúc của mình bây giờ, cũng giống như anh không thể tưởng tượng nếu một ngày nào đó truyện anh viết được xuất bản và chuyển thể thành một bộ phim truyền hình.

    Đối với anh mà nói, đó là một giấc mộng xa vời, Quỳnh Quỳnh đã mất sao có thể xuất hiện trước mặt anh lúc này được.

    "Làm, làm sao vậy?" Đối mặt với tình yêu mãnh liệt bất thình lình của Văn Khê, Quỳnh Quỳnh hoàn toàn không chuẩn bị sẵn sàng, tay phải giơ nồi gỗ lên, tay trái bị Văn Khê kẹp vào bên trong, đôi mắt to sửng sốt, không biết làm sao.

    Văn Khê còn muốn hỏi cô làm sao vậy.

    Vội vàng buông ra, biết rõ đây là ở trong mộng, vẫn là nhìn ngắm cô kĩ càng từ trên xuống dưới trước sau.

    Giống, quá giống, người trước mắt này đúng là Quỳnh Quỳnh. Quỳnh Quỳnh hoàn chỉnh và nguyên vẹn sống đứng trước mắt anh. Nó quá giống thực tế.

    Đầu tiên là chiều cao. Văn Khê không mang giày, cô mang dép lê, rõ ràng cao hơn anh một hai cm.

    Sau đó là mùi hương thơm trên mái tóc. Nói cũng kỳ quái, rõ ràng hai người sử dụng cùng một loại dầu gội đầu, nhưng mùi thơm của Văn Khê sẽ biến mất ngay ngày thứ hai, mà của Quỳnh Quỳnh cho dù qua hai ngày nữa, xa xa anh còn có thể ngửi thấy mùi thơm của cô.

    Anh thích nhất là ngửi thấy mùi thơm của cô, loại thỏa mãn này, không khác gì trẻ con thèm sữa, vui vẻ vô tư.

    Sau đó, ngực của cô. Mặc tạp dâu tây cũng có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ.

    Trong mắt không có dâu tây chỉ có ngực.

    Nhưng Quỳnh Quỳnh luôn nói chiều cao mới là vốn tự hào nhất của cô. Đây hiển nhiên là nhắm về chiều cao của Văn Khê mà cười nhạo anh.

    Bây giờ nghĩ lại, lại đẹp không sao tả xiết.

    Cuối cùng là gương mặt xinh đẹp đặc trưng của Quỳnh Quỳnh. Lúc lấy lòng cô, Văn Khê thường nói cô là trứng ngỗng hiền lành.

    Quả trứng này của cô không đặt đúng cách, nó bị lộn ngược, đầu nhọn hơi một chút, rõ ràng là em bé mập mạp.

    Cho nên mỗi khi giận dỗi cô, Văn Khê đều gọi cô đây là mặt ếch. Chỗ ếch người ta phồng lên ở cổ, cô thì ở cằm, dù sao cũng là phồng lên, không phải mặt ếch thì là sao.

    Đứa bé trắng nõn non nót, tóc xoăn sóng đen bồng bềnh, cười rộ lên vô cùng ngọt ngào, đứng lên là đáng yêu, thân hình tuy hơi cao, dáng người mặc dù ngạo nghễ, từ ngày đầu tiên Văn Khê nhìn thấy cô, cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy.

    Giống như tiên tử lạc phạm phàm trần.

    Làm thế nào giấc mơ này có thể là thật như vậy?

    Văn Khê không khỏi nhìn kỹ nốt ruồi trong lông mày trái của cô và vài nốt tàn nhang tinh quái bên má phải của cô, tất cả đều thật sự chân thật như vậy, đây chính là Quỳnh Quỳnh mỗi sáng vừa mới rời giường, ngay cả trang điểm nhạt cũng lười. Đây là Quỳnh Quỳnh mà anh ngày đêm nhung nhớ.

    "Được rồi, anh làm em đau đó, anh đi nhanh đi, em sẽ không tức giận đâu." Quỳnh Quỳnh bất đắc dĩ làm nũng nói.

    "Em nói gì cơ?" Văn Khê giống như kinh hãi, mạnh mẽ đè lại bả vai mềm mại của cô, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, anh quả thật không biết cô đang nói cái gì, cái gì anh đi đi, đi đâu? Hôm nay dù đánh chết anh cũng sẽ không đi đâu cả.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng sáu 2023
  4. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Giống như bị điện giật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quỳnh Quỳnh dường như còn kinh ngạc hơn anh, cho rằng anh bị bệnh, lo lắng sờ trán anh: "Anh không sao chứ, em đã nói sẽ không giận anh rồi, anh đừng làm em sợ được không?"

    Nhìn bộ dáng lo lắng đau lòng của cô, trong lòng Văn Khê cho dù vẫn còn rất nhiều nghi vấn, cũng không đành lòng hỏi lại, nắm tay cô thật chặt, hạnh phúc kích động nói: "Đi, ăn cơm thôi."

    Ngôi nhà này không lớn, hai phòng ngủ và một phòng khách, trang trí bằng sơn dầu, ánh nắng mặt trời buổi sáng ấm áp chiếu trên bàn ăn, không khí đặc biệt tươi sáng.

    Bánh rán là Quỳnh Quỳnh buổi sáng xuống lầu vừa mua, cô tỉ mỉ lột vỏ trứng gà luộc với nước dâu tây, còn có bánh mì và sữa cô mua từ hai ngày trước chỗ siêu thị lớn gần đó.

    Cô thích ăn bánh mì, Văn Khê thích gặm bánh rán. Cô thích uống nước ép dâu tây, Văn Khê thích uống sữa. Chỉ có trứng gà luộc là sở thích chung duy nhất của hai người.

    Quỳnh Quỳnh uống nước dâu tây, Văn Khê ăn kèm sữa, ngồi ở bàn dài, cửa sổ sạch sẽ, thỉnh thoảng Quỳnh Quỳnh còn ép Văn Khê uống một hai ngụm nước ép dâu tây như thường lệ.

    Trong mắt Văn Khê, tất cả những điều này thật giống như nằm mơ, quá chân thật lại quá tốt đẹp.

    Nếu như trước kia anh nhất định cũng buộc Quỳnh Quỳnh ăn món bánh rán mà anh thích. Hôm nay anh lại không dám, sợ làm Quỳnh Quỳnh nóng nảy, anh sợ cô lẽ một lần nữa rời xa anh. Cô luôn sợ ăn những món nhiều dầu mỡ.

    Vì thế nếu là bình thường Văn Khê sẽ trêu chọc cô, nhưng hôm nay anh lại yên tĩnh như thế? Quỳnh Quỳnh bĩu môi.

    Cô không biết, Văn Khê thích nhìn cô bĩu môi nhất, mỗi lần anh đều muốn hôn cô đều buộc cô bĩu môi.

    Hôm nay cũng không dám, anh sợ cô xấu hổ, rồi đột nhiên biến mất.

    Tóm lại toàn bộ quá trình ăn sáng Văn Khê vừa kích động vừa cẩn thận.

    "Hôm nay anh làm sao vậy, hành động kỳ quái, không thể nhìn tiếp được." Quỳnh Quỳnh tức giận nói.

    Cô bỗng nhiên thẹn thùng, lại sợ nhìn, Văn Khê cũng đã lâu không thấy biểu tình ngượng ngùng mà lại thích như vậy của cô. Trong lòng rõ ràng vui mừng vô cùng, ngoài miệng trách cứ, điển hình là nói một đằng nghĩ một nẻo.

    Nếu trước đây, anh phải trêu chọc cô ấy một lần nữa. Ví dụ như anh không nhìn cô, chính là ngực cô đã chắn mất phong cảnh phía sau cô, anh không nhìn vào ngực cô, mà là phong cảnh phía sau cô.

    Nếu như vậy, Quỳnh Quỳnh nhất định sẽ tiếp tục chửi bới, mắng anh là đồ lưu manh không đứng đắn, cũng sẽ giả vờ tức giận. Chỉ chờ Văn Khê cúi đầu nhận sai mới chịu tha thứ.

    Quỳnh Quỳnh là một cô gái như vậy, một công chúa lạc lối trái tim của một cô gái nghèo.

    Cô càng cư xử như vậy càng trở nên thật hơn, khi cô ấy cười hay tức giận hay trách móc, Văn Khê đều cảm thấy không chân thực. Rốt cuộc, chính tay anh đã đưa cô vào nhà xác.

    Cô ấy sẽ không bỗng nhiên biến mất, phải không?

    Văn Khê nhẹ nhàng vươn tay, giống như một nhà điêu khắc cũ đã chết đi sống lại, chậm rãi mà thâm tình vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật đắc ý nhất trong đời anh.

    Em bé đáng yêu nhất, ấm áp và mềm mại, có nhiệt độ và độ đàn hồi. Đây giống như là lần đầu tiên anh chạm vào mặt cô, trong lúc khẩn trương kích động hưng phấn lại xen lẫn phức tạp khiếp đảm.

    Anh sợ anh làm cô khó chịu, càng sợ cô sẽ mang theo chút ấm áp này cùng nhau biến mất, chậm rãi chậm rãi, từng chút từng chút hòa vào trong ánh nắng, vĩnh viễn rời xa anh.

    Tình huống như thế này, trong phim truyền hình xuất hiện vô số lần. Thật khủng khiếp.

    Tình đến sâu thẳm, nước mắt đến đúng lúc, Văn Khê tự nhiên rơi xuống hai dòng nước mắt hạnh phúc mà tang thương.

    "Anh rốt cuộc làm sao vậy, sáng sớm ngày ra anh đừng dọa em nữa được không?" Quỳnh Quỳnh hoàn toàn kinh hãi, nắm chặt lấy tay anh, vẻ mặt sốt ruột.

    Biểu tình này của cô cũng rất chân thật.

    Trời ạ, Văn Khê còn muốn hỏi rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự chỉ là mộng cảnh?

    Anh hy vọng đó là thực tế.

    Ngoài đời, anh và cô, mặt đối mặt trong ánh nắng ấm áp, làm nổi bật bức tranh sơn dầu đầy màu sắc, phòng ốc không lớn, nhưng đầy nghệ thuật, hai phòng ngủ một sảnh chính, cửa sổ sạch sẽ, hạnh phúc cùng nhau ăn sáng.

    Căn bản không thể so sánh với những ngày bình thường, bây giờ lại xa xỉ như vậy, vô cùng trân quý.

    Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động lạnh lẽo của Văn Khê ném trên giường đột nhiên vang lên. Anh không muốn đi nhận, chỉ muốn tiếp tục ôm lấy Quỳnh Quỳnh như vậy. Lòng bàn tay dán sát vào sự ấm áp của cơ mặt cô, mu bàn tay ôm cô trong lòng tràn đầy ân cần. Anh không khỏi hoài nghi, đây thật sự chỉ là mơ thôi sao?

    "Mau đi đi." Quỳnh Quỳnh buông tay anh ra nhắc nhở.

    Văn Khê im lặng không lên tiếng, giống như là không nghe thấy, vẫn đặt tay lên khuôn mặt bầu bĩnh của Quỳnh Quỳnh, cảm thụ sự ấm áp của cô.

    "Nhất định là sếp Lâm." Quỳnh Quỳnh vội vàng giống như người mẹ lo lắng cho đứa con, trước tiên thay anh lau đi nước mắt trên mặt, sau đó vội vàng chạy vào phòng ngủ, lấy điện thoại di động đi.

    Văn Khê không khỏi sửng sốt, bàn tay cô vuốt ve khuôn mặt mình, thật ấm áp, thật ôn nhu.

    Anh còn chưa kịp hiểu rõ, Quỳnh Quỳnh vội vã cầm chiếc điện thoại di động nhét vào tay anh: "Nhanh lên nào."

    Văn Khê thờ ơ, dùng sức nhìn chằm chằm cô, cái gì khác cũng không nghĩ ra được, chỉ hy vọng cô ngàn vạn lần đừng biến mất.

    "Nhanh lên nào, sao anh lại ngẩn người rồi?" Quỳnh Quỳnh có chút trách cứ.

    Văn Khê lúc này mới kịp phản ứng lại, khẽ nhìn điện thoại di động, màn hình điện thoại quả nhiên là ông chủ Lâm.

    Ông là ông chủ của một trong những công ty thuê ngoài dịch vụ dọn phòng ở trung tâm hội nghị và triển lãm, tuổi đã ngoài năm mươi, da hơi ngăm, bộ dạng rất thành thật, trong lòng giống như một tấm gương sáng, mỗi lần ai lười biếng ai chăm chỉ làm việc ông đều rõ ràng.

    Trên thực tế ông cũng không phải ông chủ của công ty dịch vụ gia đình này, chủ chân chính nghe nói là một người phụ nữ, Văn Khê đã làm ở đó hai năm cũng chưa từng thấy qua. Ông chủ Lâm tương đương với người quản lý hoặc quản đốc mà bà ấy được gửi đến trung tâm hội nghị và triển lãm.

    Dù sao trong mắt Văn Khê, ông chủ Lâm chính là ông chủ. Ai tự tay đưa tiền thì đó là ông chủ.

    Cầm lấy điện thoại di động, còn chưa mở miệng, ông chủ Lâm ở đầu kia điện thoại vội vàng mở lời: "Cậu đâu rồi? Mấy giờ rồi? Cậu nhanh đến đi!"

    Văn Khê bị ông thúc dục đến mức có chút mờ mịt, không phải anh đã xin nghỉ phép rồi sao, có phải ông nhầm lẫn không? Quỳnh Quỳnh đã đi rồi, anh làm sao có thể còn tâm trạng để làm việc.

    "Nói chuyện nhanh, rốt cuộc cậu đã đến đâu rồi, nói hôm nay tương đối bận rộn, không phải bảo cậu tới sớm nửa tiếng sao, đã mấy giờ rồi mà cậu vẫn chưa tới?" Ông chủ Lâm gần như mắng mỏ.

    Đây chính là giọng điệu của ông, Văn Khê sớm đã quen. Sớm hơn nửa tiếng? Lời này sao lại nghe quen tai như vậy? Vào ngày hôm trước sinh nhật của anh, anh đã đi trước nửa giờ.

    Đó là một buổi tiếp khách bán hàng của một công ty thể thao và chăm sóc sức khỏe, ước chừng có hơn bảy ngàn chiếc ghế, hai ngày trước đã bày xong ghế, chỉ thiếu công việc cuối cùng. Lau từng chiếc ghế, điều chỉnh lại một số chỗ. Nói gấp là vì tiệc rượu bắt đầu vào tối hôm đó.

    "Này, cậu có nghe rõ không? Nhanh trả lời đi." Ông chủ Lâm lại lớn tiếng nói.

    Văn Khê nhìn Quỳnh Quỳnh trước mặt, nói thật: "Ông chủ Lâm, có phải anh nhầm rồi không, tôi không nói hôm nay đi làm."

    "Tôi thấy cậu là ngủ tới ngu người luôn rồi đấy, cậu đến nhanh lên, không đến thì không cần đi làm nữa."

    Ông chủ Lâm tức giận nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, ngay cả cơ hội để anh giải thích cũng không cho.

    "Mau đi đi, đừng để ông Lâm đợi lâu." Quỳnh Quỳnh hôn nhẹ lên mặt Văn Khê, đã quên chuyện anh không rửa mặt, thấy anh sửng sốt, mới nhớ tới anh còn mang dép lê, vội vàng đi lấy giày cho anh, cũng ngồi xổm giúp anh mang vào. Hành động vô cùng tự nhiên.

    Lòng bàn chân Văn Khê lại giống như bị điện giật, vô cùng đau đớn. Quỳnh Quỳnh trước đây cũng thường xuyên mang giày cho anh, nhưng như hôm nay, cảm nhận cẩn thận, nhưng dường như vẫn là lần đầu tiên.

    Lần đầu tiên anh vì tình yêu đích thực của cô mà đau đớn và tê dại, không nói nên lời.
     
  5. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Không có lý do gì cả.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được rồi", Quỳnh Quỳnh đứng dậy, giúp Văn Khê mang giày xong cô nói tự nhiên như đánh răng rửa mặt, "Mau đi đi, em không sao, buổi tối anh nhớ trở về đúng giờ là được. Mai đi thôi."

    Thấy Văn Khê vẫn không có phản ứng, cô dứt khoát đẩy anh một cái. Đẩy anh thẳng ra khỏi cửa.

    Văn Khê đứng trước cửa nhà, bấy giờ mới có phản ứng, kinh ngạc nhìn cô, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra là sai chỗ nào, do dự hỏi: "Hôm nay, hôm nay là mấy ngày?"

    Nếu đây là một giấc mơ, giấc mơ không thể có trật tự và cụ thể như vậy?

    "Ngày 26, là sinh nhật của anh đó, anh quên rồi sao?" Quỳnh Quỳnh buồn bực nói.

    Cái gì? Ngày 26? Không phải ngày 28 sao? Sao lại biến thành ngày 26 rồi? Không đời nào.

    Nếu như nói hôm nay là ngày 30, thậm chí tháng sau Văn Khê đều tin, có thể anh vì quá đau buồn nên đã hôn mê mấy ngày. Nhưng bây giờ, làm thế nào có thể là ngày 26, thời gian sao lại quay ngược trở lại rồi?

    Anh hốt hoảng xem điện thoại, đúng là 7 giờ 33 phút sáng ngày 26 tháng 11 năm 2018. Chả trách ông chủ Lâm gọi điện tới thúc giục anh.

    Nhưng anh không tin, giống như trúng tà chạy vọt vào trong phòng, vội vàng đi vào phòng ngủ lật máy tính, mở ra xem, đập vào mắt cũng là 7 giờ 33 phút sáng ngày 26 tháng 11 năm 2018.

    Anh lại không tin, hỏi thẳng Quỳnh Quỳnh vừa chạy theo vào: "Điện thoại của em đâu, em mang điện thoại di động của em đến xem anh mượn chút."

    "Anh rốt cuộc bị làm sao vậy?" Quỳnh Quỳnh bị sự bất thường của anh làm cho sợ hãi.

    Văn Khê không quan tâm nhiều, giơ tay sờ lên người cô, không có, chạy về phía phòng bếp, nhìn thấy điện thoại di động trên nóc tủ lạnh.

    Mỗi lần Quỳnh Quỳnh vào bếp nấu ăn, cô luôn có thói quen để điện thoại trên nóc tủ lạnh. Thời gian trên điện thoại của cô cũng là ngày 26 tháng 11 năm 2018. Văn Khê vẫn không tin, điều này không như anh đang nằm mơ, quá quỷ dị rồi.

    Anh nhanh chóng chạy về phòng khách bật TV, chuyển mấy kênh, cuối cùng cũng nhìn thấy thời gian, hôm nay thật sự là ngày 26 tháng 11 năm 2018, sinh nhật lần thứ 30 của mình, chẳng lẽ đây là trò đùa?

    Ngay cả khi đây là trò đùa, điều này là quá ngọt ngào và không thể tin được? Anh vẫn không tin.

    Vội vã ném điều khiển tivi và vội vã ra khỏi cầu thang. Anh phải tóm được một người qua đường hỏi một chút, hôm nay rốt cuộc mấy tháng mấy.

    Sau khi hỏi xong, trái tim vì kích động mà đập mạnh của anh cũng bình tĩnh lại, đầu tiên anh gọi điện thoại cho ông chủ Lâm, nói rằng anh quên hôm nay là sinh nhật bạn gái, xin lỗi ông, dù sao sau này anh còn phải đi làm ở đó.

    Sau đó trong lòng anh nhen nhóm một chút kích động cùng vui mừng, nhưng những cảm xúc đó anh bị anh chôn sâu xuống đáy lòng, không cho Quỳnh Quỳnh biết. Anh cùng cô đi chợ, mua thức ăn và nguyên liệu làm bánh ngọt, về đến nhà hai người bận rộn từ trưa đến chạng vạng, cuối cùng một bữa tối thịnh soạn cùng một cái bánh kem dâu tây to đùng đã được hoàn thành.

    Anh nhìn chúng, nghĩ đến những ký ức trong đầu lúc đó, nhà xác của bệnh viện, xe cứu thương, rò rỉ gas, giống kí ước đó như một giấc mơ đã xảy ra.

    Văn Khê cảm thấy mình rất may mắn, may mắn bản thân đã được cảnh báo trước khi bi kịch diễn ra.

    Đều tại anh đã quá ích kỷ. Anh không nên chỉ nghĩ đến mình, cũng nên suy nghĩ cho Quỳnh Quỳnh nhiều hơn, một mình cô làm một bữa cơm lớn như vậy cũng không dễ dàng gì!

    Cô là vì ai? Còn không phải vì anh sao.

    Hai người cùng nhau ăn bánh ngọt, nếm rượu vang đỏ, đến phút cuối cùng, Quỳnh Quỳnh mới lấy ra món quà sinh nhật mà cô đã chuẩn bị cho anh ra. Món quà rất đơn giản, nhưng Văn Khê chỉ muốn khóc khi nhìn thấy nó.

    Đó là một bức tranh bìa sách, một bên là một cặp vợ chồng già hạnh phúc nắm tay nhau, một bên là một đôi thiếu niên và thiếu nữ đang hồn nhiên chạy nhảy, giữa họ là cây cầu phủ đầy dâu tây lãng mạn, có tiếng chim hót líu lo và hương hoa thơm ngát.

    Đây là một quyển sách mà Văn Khê dự định viết trong thời gian gần đây. Đại khái là một cặp đôi nam nữ yêu nhau, họ sống trong một thế giới thời gian bị đảo ngược, từ tuổi già của họ cho đến thời thơ ấu, từ từ quay ngược lại từng năm, trong thời gian đó họ sống lại hạnh phúc, và sửa chữa những sai lầm trước kia, làm cho toàn bộ cuộc sống từ thời thơ ấu đến khi rời trần không còn để lại bất kỳ hối tiếc nào.

    Nghĩ đến đây, Văn Khê giật mình sợ hãi, câu chuyện này sao lại giống với giấc mơ của anh như vậy?

    Nhưng lúc ấy anh không quan tâm nhiều như vậy, không hỏi kỹ đến cùng, thừa dịp tình cảm nồng đậm mật ý này, rượu vang đỏ dưới ánh nến mê người, anh chỉ lo ôm Quỳnh Quỳnh tiếp tục ân ái.

    Anh muốn thừa dịp thời gian tốt đẹp này, yêu thương cô gấp bội, dù sao giấc mơ như vậy không có khả năng xuất hiện lần thứ hai.

    Ngày 25 tháng 11 năm 2018.

    Hôm nay là ngày thứ hai Văn Khê ba mươi tuổi, ít nhất anh nghĩ như vậy. Anh đã thề sẽ yêu Quỳnh Quỳnh thật tốt.

    Buổi sáng vừa tỉnh lại, đầu tiên đập vào mắt là bức "ảnh cưới" đối diện đầu giường. Anh biết lúc này Quỳnh Quỳnh nhất định sẽ dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh. Cô ấy đã làm điều đó gần như mỗi ngày trong suốt hai năm.

    Ngoại trừ mấy ngày đầu tiên, Văn Khê chậm rãi đem loại tình yêu này trở thành thói quen, thậm chí coi đó là điều hiển nhiên.

    Bức ảnh cưới này do Quỳnh Quỳnh tự tay vẽ cách đây 1 năm. Trên bức tranh, cô mặc chiếc váy đỏ dâu tây yêu thích của mình, cưỡi trên vai của Văn Khê mặc trang phục trung sơn màu xanh. Trước ngực Văn Khê đeo hoa hồng nhỏ, bối cảnh là một mảnh hồng lãng mạn tràn ngập hạnh phúc.

    Quỳnh Quỳnh ngoài miệng không nói, nhưng Văn Khê biết, cô đang ra tín hiệu với anh, ý chỉ anh cầu hôn cô ấy. Văn Khê lại giả vờ ngốc cả năm.

    Anh quyết định không giả vờ ngốc nữa, anh muốn cưới cô, hôm nay sẽ cưới.

    Mạnh mẽ ngồi dậy chạy xuống giường đến cửa phòng, nhưng anh đột ngột đứng lại. Vào thời điểm quan trọng, lòng tự trọng của anh lại một lần nữa xuất hiện khiến anh do dự. Không phải anh không muốn cưới, anh nằm mơ cũng muốn lấy cô, nhưng với điều kiện này của anh?

    Anh biết Quỳnh Quỳnh không quan tâm, nhưng anh quan tâm!

    Trong phòng bếp truyền đến tiếng Quỳnh Quỳnh chiên trứng, thỉnh thoảng cô vui vẻ ngâm nga vài câu hát, một bên là người yêu một bên là lòng tự trọng, Văn Khê thấy rất rối rắm.

    Không phải anh sợ người khác bàn tán sau lưng, nói anh ăn cơm mềm của phụ nữ, chỉ là anh khó có thể vượt qua được rào cản mang tên "lòng tự trọng" này. Anh thực sự rất bận tâm đến lòng tự trọng đáng thương của mình.

    Chẳng phải đàn ông nên giỏi hơn phụ nữ sao?

    Rối rắm mấy giây, anh lại bị lòng tự trọng của mình đánh bại. Anh phó mặc chuyện này cho ông trời quyết định, xem hôm nay có phải ngày thích hợp để cầu hôn hay không.

    Quay đầu giường cầm lấy điện thoại di động, chưa kịp mở khóa điện thoại, anh đã bị dọa sợ.

    Chỉ thấy trên giao diện điện thoại di động hiển thị rõ ràng ngày 25 tháng 11 năm 2018, hôm nay không phải là ngày 27 sao? Hôm qua là sinh nhật lần thứ 30 của anh ta, ngày hôm qua làm thế nào ngược lại chạy đến ngày hôm trước?

    Làm thế nào điều này có thể xảy ra?

    Thời gian đã đảo ngược sao?

    Văn Khê hoảng hốt, mấy ngày nay trải qua, rốt cuộc cái nào mới là thật?

    Quỳnh Quỳnh chết? Thời gian đã đảo ngược? Hay anh ta vẫn còn trong giấc mơ?

    "Rời giường thôi, rời giường thôi, đồ lười biếng, mau rời giường nào."

    Lại là giọng nói quen thuộc đáng yêu và ngọt ngào ấy, đây có phải là sự thật không?

    Văn Khê cố gắng nhớ lại, anh mơ hồ nhớ rõ ngày 25, cũng chính là ngày trước sinh nhật lần thứ 30 của anh, Quỳnh Quỳnh có vẻ rất kích động.

    Có lẽ vì đó là ngày sinh nhật sắp tới của anh ấy, nên cô đã rất phấn khích. Nhưng chỉ có ngày 25, cô đặc biệt chiên hai quả trứng lòng đào trong bữa sáng của anh. Khi anh hỏi cô tại sao, cô chỉ mỉm cười và nói, không có lý do gì cả.
     
  6. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Đây không phải là giấc mơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Văn Khê không dám ra khỏi phòng, anh cũng không biết mình đang sợ cái gì, quay ngược thời gian không tốt sao? Dù sao cũng tốt hơn những ngày chỉ có thể cầm di ảnh Quỳnh Quỳnh khóc lóc.

    Phải nói rằng, trong tiềm thức của anh, anh thà tin rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, Quỳnh Quỳnh không chết, thời gian không quay ngược.

    "Anh còn đứng thẫn thờ ở đó làm gì, mau vệ sinh rồi ăn sáng rồi." Quỳnh Quỳnh đi tới cửa phòng, vừa cởi tạp dâu tây vừa nói.

    Văn Khê ước gì mình vẫn còn nằm trong chăn, nếu như còn nằm, Quỳnh Quỳnh chắc chắn sẽ đến hôn anh một cái, sau đó lại lay anh tỉnh dậy.

    Nghĩ đến đây, đầu anh nhảy số, quay lại giường nằm trước mắt Quỳnh Quỳnh. Không riêng gì vì nụ hôn đường mật của cô, anh còn muốn biết giờ khắc này cả hai người có phải là thật hay không.

    Anh nghi ngờ bản thân cũng là kẻ giả mạo.

    "Đồ lừa đảo." Quỳnh Quỳnh cười, đi lên ngọt ngào hôn anh một cái, xấu hổ nói, "Được rồi, mau dậy thôi."

    Hai người dù đã sống chung với nhau gần hai năm, nhưng mỗi lần chỉ cần Văn Khê chủ động đòi, Quỳnh Quỳnh vẫn cảm thấy thẹn thùng đôi chút. Điều này làm cho Văn Khê thân là đàn ông, mỗi lần như vậy đều cảm thấy rất có cảm giác đạt được thành tựu, càng thêm hưng phấn.

    Lần này không giống những lần trước, khi Quỳnh Quỳnh hôn anh một cái, hơi ấm còn sót lại của đôi môi vẫn còn lưu lại trên mặt anh, cả người Văn Khê lại trong nháy mắt ngưng kết thành băng. Cảm giác này chân thật quá mức rồi.

    Anh không còn tin rằng đó là một giấc mơ. Có lẽ cả hai đều có thật.

    Bao gồm cả ngày hôm qua. Có lẽ ký ức ngày hôm qua cũng không phải là giấc mơ, từ ngày hôm qua thời gian của anh cũng đã đảo ngược lại.

    Vào ngày sinh nhật lần thứ 30, Quỳnh Quỳnh có thực sự chết không? Tại sao? Tại sao lại ở tuổi 30? Anh không nên để lòng tự trọng đánh bại mình rồi lại lựa chọn chạy trốn.

    Khối băng vỡ vụn, cả người Văn Khê như bị xé toạc bởi các mảnh vụn băng lạnh lẽo. Anh cảm giác như cơ thể này không còn thuộc về mình nữa, nước mắt bỗng nhiên tuôn trào, làm ướt khóe mắt, ướt sũng ga giường, đau thương vô cùng.

    Cũng may Quỳnh Quỳnh vừa rồi thẹn thùng quá đã trực tiếp đi ra ngoài, nếu như bị cô nhìn thấy nước mắt của mình, Văn Khê thật không biết nên giải thích với cô như thế nào.

    Bỗng nhiên Văn Khê nghĩ lại, bản thân có phải đã ôm hy vọng quá đáng rồi không, chỉ dựa vào một thời gian trong điện thoại di động có thể đại biểu cái gì chứ?

    Có lẽ điện thoại di động đã hiển thị sai!

    Không chừng lúc trước mới là mơ, hôm nay mới đúng là ngày 25, cách sinh nhật lần thứ ba mươi của anh còn một ngày!

    Vội vàng lau nước mắt, anh nhanh chóng đứng lên, vội vã ra khỏi phòng vào nhà bếp.

    Anh chưa từng nghĩ tới bình thường anh thích ăn trứng lòng đào như vậy, thời khắc mấu chốt lại sẽ tàn nhẫn như vậy. Trong hai cái đĩa một chứa một cái, một chứa hai cái, đĩa có hai cái kia, là cô cố ý làm cho anh sao?

    Anh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, điều này giống hệt sáng sớm "ngày 25" trong ký ức của anh.

    Văn Khê hoàn toàn chết lặng.

    "Anh vệ sinh xong nhanh vậy sao?" Quỳnh Quỳnh đang bày đũa ngạc nhiên hỏi.

    "Tại sao nay em làm cho anh hai quả?" Văn Khê hiện tại chỉ muốn biết câu trả lời tiếp theo của cô.

    "Không có lý do gì cả." Quỳnh Quỳnh cúi đầu tiếp tục bày đũa, bộ dạng tùy ý cười nói.

    Không có lý do gì cả? Điều này cũng giống hệt với hình ảnh "ngày 25" trong ký ức của Văn Khê.

    Rốt cuộc cái nào mới là mơ?

    Văn Khê không tiếp tục hỏi nữa. Ngày đó anh đang tránh né sinh nhật lần thứ 30 sắp tới của anh, hôm nay lại là không thể tin được thời gian bị đảo ngược.

    Thời gian có thực sự đã đảo ngược không?

    Rất đơn giản, anh ta chỉ cần đi đến một nơi nữa là mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Đó là sảnh lớn tòa A4 của trung tâm hội nghị và triển lãm.

    Nơi đó ngày 26 cũng chính là ngày sinh nhật lần thứ 30 của Văn Khê, sẽ tổ chức một bữa tiệc giới thiệu sản phẩm của một công ty chăm sóc sức khỏe và thể thao với sự tham gia của hơn bảy ngàn người, ngày 25 phải bày hết tất cả ghế.

    Văn Khê không nói một tiếng, anh cố tỏ ra bình thường, cùng Quỳnh Quỳnh ăn sáng, thấp thỏm vội vàng xuống lầu ngồi xe buýt, đi tới trước sảnh tòa A4 của trung tâm hội nghị triển lãm.

    Theo quy trình bình thường, mỗi sáng anh đến đây lúc tám giờ, trước tiên lên một góc cầu thang hẻo lánh trên tầng hai của tòa C3 tập trung báo cáo với ông chủ Lâm. Hôm nay anh không có tâm tư này, xuống xe buýt, anh lập tức đi thẳng đến tòa A4.

    Gian hàng trong tòa nhà rộng lớn như vậy, gần năm ngàn mét vuông, sân khấu đã được dựng lên, âm nhạc và các bộ phận khác đang lục đục nâng đồ đạc vào trong, cũng sắp hoàn thành.

    Nhiệm vụ của công ty Văn Khê là bày hơn 7.000 chiếc ghế dưới sân khấu và phát một chai nước trên mỗi chiếc ghế.

    Phát nước là chuyện của ngày mai, công việc chính của hôm nay vẫn là bày xong những chiếc ghế.

    Xuống kho kéo ghế, sắp xếp từng hàng từng hàng một cách chỉnh tề, sau đó đem những cái ghế này thắt dây hoặc dùng dây thép buộc lại, phòng ngừa đến lúc đó người đến tham gia tiệc rượu tùy ý di chuyển ghế, hiện trường sẽ loạn thành một nồi cháo.

    Công việc rất đơn giản, từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, buổi trưa nghỉ ngơi cơm nước, một ngày một trăm, Văn Khê đã làm thêm ở đây gần hai năm.

    Có công việc có thời gian để đi, một tháng làm việc khoảng hai mươi ngày. Đôi khi cũng có tăng ca, tiền một tháng kiếm được, vừa đủ để anh trả tiền thuê nhà, điện nước sinh hoạt phí.

    Đương nhiên đây chỉ là tiền bên ngoài, mỗi tháng Quỳnh Quỳnh chi cho anh nhiều hơn thế.

    Tất cả những điều trước mắt này, cũng gần như giống hệt "ngày 25" kia. Điểm khác biệt duy nhất chính là, Văn Khê tới đây sớm hơn nửa giờ so với ngày đó, hơn nữa công ty giúp việc gia đình do ông chủ Lâm dẫn đầu trước mắt chỉ có một mình anh.

    Anh sững sờ nhìn những người khác ra vào bận rộn, di chuyển đồ đạc, thử âm thanh, điều chỉnh màn hình, anh giống như đang ở trong một khe nứt thời gian và không gian, nhìn những cảnh tượng này, mà bọn họ dường như không ai chú ý tới anh.

    Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động vang lên, ông chủ Lâm đến giục người, hỏi anh đã đi đâu. Văn Khê nhận điện thoại xong, lại bước vào trong khe hở thời gian không gian, tiếp theo nhìn mọi người bận rộn bên trong tiếp tục bận rộn.

    Lại chỉ chốc lát sau, ông chủ Lâm mang theo một đám người khoảng hai mươi ba mươi tuổi mang áo đồng phục xanh của công ty từ bên ngoài bước vào, đi qua trước người Văn Khê. Lúc ông chủ Lâm đi ngang qua, thuận tay cũng nhét một cái áo đồng phục màu xanh vào tay anh, nói thêm điều gì đó, nhưng Văn Khê một câu cũng không nghe lọt.

    Cả ngày nay anh đều lạc trong thế giới của riêng anh, mặc áo giáp màu lam, cầm dây buộc, chết lặng buộc từng chân ghế theo hàng của mình, không nói chuyện với bất kỳ ai.

    Đây không phải mơ, anh thực sự đã trở lại vào ngày 25 tháng 11 năm 2018.

    Buổi trưa ăn cơm nghỉ ngơi, vốn còn giữ trong lòng một tia hy vọng, nhưng khi anh mở điện thoại di động ra, nhưng khi mở điện thoại lên và xem thành tích ghi bàn của Warriors ngày hôm đó cũng như màn trình diễn tuyệt vời của Curry, anh đã hoàn toàn tin vào điều đó. Đây không phải là một giấc mơ, anh thực sự đã quay về quá khứ.

    Mà càng không thể tưởng tượng nổi chính là, tất cả dường như chỉ có một mình anh biết, ngay cả Quỳnh Quỳnh cũng không hề nhận ra.
     
    chiquynh27, chiqudollLieuDuong thích bài này.
  7. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Thi thể của Quỳnh Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày 24 tháng 11 năm 2018.

    Đây là một ngôi nhà hai phòng ngủ và một phòng khách với giá thuê hàng tháng là 3300. Đây là lời đề nghị đơn phương của Quỳnh Quỳnh.

    Văn Khê từng bí mật hỏi thăm, tiểu khu này những phòng giống như bọn họ trang trí ít nhất cũng phải sáu bảy ngàn. Quỳnh Quỳnh bận tâm đến cảm nghĩ của anh, nhưng dù vậy, cộng với 500 tiền điện, nước và tiền ăn, mỗi tháng Văn Khê ít nhất cũng phải kiếm được hơn hai ngàn.

    Đó là giới hạn của anh ta. Nếu phải trả nhiều hơn, có công việc bán thời gian hàng tháng, căm bản sẽ không có thời gian và sức lực để viết.

    Văn Khê một bên cảm động tấm lòng của Quỳnh Quỳnh, một bên cười nhạo mình vô dụng.

    Tận lực chiếu cố lòng tự trọng của anh, đồng thời lại cam đoan không đến mức vượt quá phạm vi chịu đựng của mình.

    Thân là một nam nhân, cuộc sống này cũng thật sự là đủ rồi.

    Bên kia đường bên ngoài tiểu khu là một con phố của một doanh nghiệp nổi tiếng như Anta Xtep Hongxing Erke, nơi này chỉ cách bờ biển năm sáu trăm mét. Mỗi sáng sớm hoặc chạng vạng, nếu Văn Khê không đi làm thuê, thời tiết tốt, Quỳnh Quỳnh luôn kéo anh ra bờ biển đi dạo.

    Lúc đi qua dưới lầu Anta Xtep Hongxing Erke, trở về cũng giống như vậy, tiểu khu sạch sẽ, khu thương mại cao cấp, biển xanh thẳm, ba điểm tuyệt vời nằm trên một đường.

    Quỳnh Quỳnh từng được Anta thuê với mức lương cao, thiết kế cho họ một số mẫu giày thể thao hot. Thỉnh thoảng cô cũng ra bờ biển vẽ tranh hóng gió.

    Trong mắt Văn Khê, cô thuộc về tất cả mọi thứ ở đây, mà mình nhiều nhất chỉ xứng đáng ở thôn Thành Trung bên cạnh tiểu khu, tiền thuê nhà mỗi tháng năm trăm, cửa sổ nhỏ không thấy mặt trời, một tháng quần áo ẩm ướt, một năm cả người mốc meo.

    Trước khi gặp lại Quỳnh Quỳnh, Văn Khê ở thôn Thành Trung bên cạnh.

    Mỗi ngày đi ra ngoài nhìn lên các tòa nhà cao tầng, ngồi ở một góc bãi biển, giống như một con sâu bướm nhỏ đi qua đây. Mọi người không giẫm lên anh, không phải cố kỵ anh có ngày hóa bướm, mà bọn họ căn bản không nhìn thấy anh, coi anh như không tồn tại.

    Hai năm nay, Văn Khê vẫn cảm thấy mình chỉ là cái bóng của Quỳnh Quỳnh. Mỗi khi có người kinh ngạc khi biết anh là bạn trai của Quỳnh Quỳnh, sự ngạc nhiên của họ càng khiến anh càng muốn chui xuống đất.

    Thân là đàn ông, ngoài mặt anh đứng vững, cũng chưa từng nói với Quỳnh Quỳnh về chuyện này. Chỉ vì anh ấy yêu Quỳnh Quỳnh, tình yêu là sự hy sinh.

    Nếu là người phụ nữ khác, có lẽ anh đã sớm vì lòng tự tôn mà rời đi.

    "Ngày hôm qua" sau khi trở về từ trung tâm hội nghị và triển lãm, Văn Khê vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, nếu thời gian thật sự quay ngược, chẳng lẽ anh chỉ có thể vãn hồi được trước kia, không thể cứu vãn tương lai sao? Trước đây rất tốt, anh chỉ không muốn Quỳnh Quỳnh chết, nhất là khi chết vì chờ sinh nhật anh.

    Điều này là quá tàn nhẫn đối với anh.

    Anh muốn cứu sống Quỳnh Quỳnh, tìm mọi biện pháp cứu sống cô. Nếu thời gian có thể quay ngược, vậy cũng nhất định có thể thuận theo dòng chảy trở về. Nhưng chính xác thì phải làm gì?

    Trở lại quá khứ, có thể thay đổi tương lai, chìa khóa bây giờ là, thời gian đang đảo ngược, anh chỉ trở lại quá khứ từng ngày. Tựa như hôm qua trước khi anh trở về, rõ ràng nói với ông chủ Lâm ngày mai anh không tới, kết quả sáng nay gần tám giờ rưỡi, ông chủ Lâm vẫn gọi điện thoại tới thúc giục, hỏi anh tại sao còn chưa tới.

    Bởi vì hôm nay ngày tiếp theo không phải là ngày mai, mà là ngày hôm qua. Những gì bạn nói ngày hôm nay, làm sao người hôm qua biết được bạn nói gì hôm nay. Nếu thời gian không thể trôi đi, ngay cả cho anh một cỗ máy thời gian cũng vô dụng.

    Giả sử khi anh ngồi trên cỗ máy thời gian và trở lại ngày 26, ngăn chặn cái chết của Quỳnh Quỳnh, và sau đó thì sao? Nếu thời gian vẫn còn ngược lại, ngày mai phải là ngày 25, không phải ngày 27, không phải là tương đương với Quỳnh Quỳnh chỉ sống đến ngày sinh nhật lần thứ 30 của mình.

    Hoặc là anh đi máy thời gian đến số 26, trước tiên cứu Quỳnh Quỳnh, sau đó ngồi nó đến năm 2019 hay 2099, Quỳnh Quỳnh sẽ ở đó chứ?

    Nếu như có thể, Văn Khê hy vọng mình và cô sẽ trở lại thời gian sau khi hai người cùng nhau tóc bạc trắng, lại chậm rãi trở về tuổi trẻ. Thay vì vào ngày sinh nhật thứ ba mươi của mình.

    Hai người đã quen nhau được năm năm, năm năm đối với Văn Khê mà nói, không quá ngắn cũng không quá dài. Anh thực sự rất yêu cô ấy.

    Khả năng duy nhất bây giờ là thời gian chảy trở lại. Nghe này hoang đường, nhưng chuyện kỳ lạ này đã thật sự xảy ra trên người anh.

    Văn Khê vốn tưởng rằng chuyện như thế này, chỉ có trong suy nghĩ của anh mới có thể xuất hiện.

    Lúc ấy anh đang suy nghĩ cuốn sách này, đặt ra tình huống cho nam nữ chính trong sách là, bọn họ không có khả năng trở lại quỹ đạo bình thường của thời gian, chỉ có thể ngày này qua năm khác, từ già đi đến thời thơ ấu.

    Họ hạnh phúc, và sau khi già đi cùng nhau, họ lại quay trở lại thời trẻ. Nhưng trên thực tế, anh đã đánh mất tuổi thanh xuân ở tuổi ba mươi.

    Văn Khê hy vọng mình sẽ không xui xẻo như vậy, dù sao đây cũng không phải, anh không chỉ muốn cứu sống Quỳnh Quỳnh, mà còn phải cứu vãn tương lai của nhau.

    Anh đã cố gắng để nhớ lại từng chi tiết của 26 và 27 từ sáng đến tối, hy vọng sẽ tìm thấy một số dấu vết từ nó.

    Bình thường buổi sáng Quỳnh Quỳnh thường rời giường lúc sáu giờ rưỡi, xuống lầu mua bánh rán cho Văn Khê, sau khi trở về lại chuẩn bị nước ép dâu tây, bánh mì sữa gói trứng, đúng bảy giờ gọi Văn Khê rời giường rửa mặt ăn cơm.

    Ngày 26, bởi vì Văn Khê phải đến trung tâm triển lãm sớm hơn nửa tiếng, để tránh mặt cô, lúc cô xuống lầu mua bột chiên, anh đã lẻn đi.

    Quỳnh Quỳnh đoán được tâm tư của anh, cả ngày hôm ấy không gọi điện cho anh, mãi đến sáu giờ tối mới gọi điện thoại hỏi Văn Khê khi nào trở về, bữa tối sinh nhật cô đã chuẩn bị xong.

    Văn Khê lại nói với cô chuyện tăng ca, phải rất muộn mới trở về. Mặc dù vậy, Quỳnh Quỳnh chỉ oán giận hai câu qua điện thoại và nói rằng cô sẽ đợi anh trở về.

    Cây kim châm trong lòng Văn Khê lúc ấy, đến bây giờ cũng không thể xua đi được. Anh cảm nhận được tất cả tình yêu của Quỳnh Quỳnh, mà anh lại đối xử với Quỳnh Quỳnh như vậy. Đôi khi anh đặc biệt hy vọng Quỳnh Quỳnh có thể nổi nóng với anh, cho dù đánh anh mắng anh cũng không sao. Cô càng tỏ ra hiểu chuyện như vậyanh cảng thấy rất khó chịu.

    Một giờ sáng mới kết thúc tăng ca, Văn Khê vẫn không dám về nhà trước, sợ Quỳnh Quỳnh còn chưa ngủ, còn đang chờ. Anh một mình cúi đầu chậm rãi từ bờ biển trung tâm hội nghị triển lãm trở về, ba giờ sáng mới đến tiểu khu Hà Sát ở.

    Cẩn thận mở cửa, ngửi thấy gas rò rỉ, phát hiện Quỳnh Quỳnh cuộn mình trên ghế sofa bị ngộ độc khí gas. Sau đó, theo lời các bác sĩ, thời gian tử vong của cô là khoảng 2 giờ sáng, có nghĩa là khi Văn Khê trở về nhà, Quỳnh Quỳnh đã chết.

    Tất cả đều là lỗi của hắn, tăng ca tránh né còn chưa tính, tan ca nếu như trước tiên chạy về, hết thảy hoàn toàn còn kịp. Đây là thời điểm Văn Khê không thể tha thứ cho mình nhất.

    Lòng tự trọng tội nghiệp đã giết chết người phụ nữ mình yêu nhất.

    Sau khi phát hiện Quỳnh Quỳnh bị ngộ độc khí gas, ngay sau đó anh tắt gas, mở cửa sổ, bế Quỳnh Quỳnh ra hành lang ngoài cửa, gọi 120. Sợ cô lạnh, lại vội vàng vào phòng ôm toàn bộ chăn trên giường ra.

    Văn Khê lúc ấy chỉ nghĩ xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, hoàn toàn không có tâm tư quan sát trong phòng còn có cái gì khác không đúng, cũng không có khả năng có tâm tư khác.

    Đồng thời trong lòng ôm chặt Quỳnh Quỳnh không nhúc nhích, cũng không dám thăm dò hơi thở của cô, anh sợ, anh sợ mình sờ được chính là thân thể lạnh lẽo của Quỳnh Quỳnh cùng mạch đập tĩnh lặng.

    Có lẽ mười phút, cũng có thể là hơn nửa tiếng đồng hồ, tóm lại ở Văn Khê cảm thấy, đây là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời anh.
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
  8. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Trút hết ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi nhân viên y tế đến, anh cho rằng Quỳnh Quỳnh cuối cùng cũng được cứu, nhưng họ lại nói với anh rằng Quỳnh Quỳnh đã chết.

    Văn Khê không tin, cố gắng giúp đỡ đưa Quỳnh Quỳnh lên xe, cùng xe đến bệnh viện, sau đó lại có một bác sĩ, người nọ cũng chỉ hơi nhìn Quỳnh Quỳnh, cũng nói Quỳnh Quỳnh đã chết, gọi người đẩy cô vào nhà xác.

    Văn Khê lúc ấy dường như đã phát điện, liều mạng ôm chặt Quỳnh Quỳnh, lớn tiếng kêu gọi bọn họ đưa Quỳnh Quỳnh đi cấp cứu. Bác sĩ thấy anh kích động, ngoài mặt đồng ý đẩy Quỳnh Quỳnh vào phòng cấp cứu. Mà Văn Khê sốt ruột chờ ở bên ngoài, không ngờ cảnh sát tới.

    Vào đồn cảnh sát, anh mới bình tĩnh lại.

    Trải qua một cuộc điều tra.

    Khoảng hai ba giờ sau, Văn Khê từ đồn cảnh sát đi ra, trời đã sáng. Người ta nói rằng cảnh sát đã đến nhà anh và không tìm thấy dấu hiệu của vụ án giết người, vì vậy anh được thả tự do.

    Bình thường vào thời điểm này, Quỳnh Quỳnh thường rời giường xuống lầu mua đồ ăn sáng cho anh, nhưng hôm nay, khi anh trở lại bệnh viện, Quỳnh Quỳnh lại ở trong nhà xác lạnh lẽo chờ anh. Nhắm mắt lại, không nhúc nhích, không còn dáng vẻ ấm áp đáng yêu nữa, thay vào đó là bộ dạng xa lạ và tàn nhẫn.

    Quỳnh Quỳnh thường ngày ngủ đặc biệt thích xoay người, thường thường không phải lật lên người Văn Khê, chính là lăn xuống giường, một ngăn tủ lạnh nho nhỏ như vậy, cô có thể ngủ quen sao. Văn Khê khóc như mưa, anh nghĩ kiếp này anh sẽ không bao giờ yêu nữa, cũng sẽ không thể ăn bánh rán nữa.

    Đang lúc Văn Khê nghĩ đến đây, lòng đau như cắt, Quỳnh xuống lầu mua bánh rán đã trở về. Bây giờ cô đang chuẩn bị sữa nước ép dâu tây và sau đó chiên trứng.

    Nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, Văn Khê nói không ra rốt cuộc là ấm áp hay là tội ác, dù sao cũng không dễ chịu. Cô đối xử với anh quá tốt.

    Lúc ấy bệnh viện bác sĩ yêu cầu anh mau chóng liên lạc với cha mẹ Quỳnh Quỳnh, anh nào dám liên lạc với họ, anh cũng rất ít khi nghe Quỳnh Quỳnh nhắc tới bọn họ. Đặc biệt là mẹ của Quỳnh Quỳnh, Quỳnh Quỳnh chỉ nói một lần, nói rằng mẹ cô đã ly thân với bố cô khi cô lên 7 tuổi, cô lớn lên theo bên bà nội.

    Cha cô là một công nhân nhập cư, việc gì cũng làm được chút ít, đi làm khắp nơi, cuối năm chỉ về nhà vài ngày. Sau khi để lại học phí cho Quỳnh Quỳnh, không tới hai ngày lại ra ngoài làm thuê.

    So với cô, Văn Khê may mắn. Anh cũng sinh ra ở nông thôn, nhưng lớn lên bên cạnh cha mẹ mình. Trong kí ức của anh, cha mẹ anh ta mở một cửa hàng nhỏ trong thị trấn địa phương cho đến ngày nay.

    Mà vốn liếng để mở cửa hàng, chính là số tiền trời cho mà cha Văn Khê trước khi anh sinh ra đã tình cờ nhận được.

    Văn Khê cũng không biết của trời cho là gì, mỗi lần hỏi, cha chỉ nói không có gì, tất cả đều do những người khác trong thôn ghen tị nên nói lung tung. Thời gian trôi qua, anh cũng không hỏi hay tò mò chuyện này nữa.

    Nhưng kỳ quái chính là, khi còn bé mỗi lần mẹ tắm rửa thay quần áo cho anh, Văn Khê luôn cảm thấy mẹ như có như không nhìn về phía hai nốt ruồi trước ngực anh, cùng với ba nốt ruồi bên cánh tay trái. Đôi khi cũng cố ý nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên má trái của anh.

    Văn Khê hỏi bà xem cái gì, mẹ luôn có vẻ có chút không tự nhiên nói không có gì. Thời gian trôi qua, đối với việc này Văn Khê không còn để tâm tới nữa.

    Hai vợ chồng cả đời canh giữ gian hàng nhỏ này trong trấn, dậy sớm đóng cửa muộn, dù tiền kiếm được không nhiều, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. Bọn họ cũng không có nhiều yêu cầu đối với Văn Khê, chỉ hy vọng anh có thể khỏe mạnh bình an.

    Văn Khê lại không nghĩ như vậy, anh tự nhận bản thân là người sống có ước mơ. Nếu cuộc sống chỉ để sống sẽ rất nhàm chán.

    Quỳnh Quỳnh cũng là một người có ước mơ, cả hai đều xuất thân từ nông thôn, có rất nhiều điểm chung. Nhưng Quỳnh Quỳnh lợi hại hơn Văn Khê, cũng thành công hơn anh nhiều.

    Cô thích vẽ tranh, quyết tâm thi đỗ Học viện Nghệ thuật, Văn Khê muốn dựa vào tài viết lách để làm nhà văn, nhưng đó chẳng qua là từ khi còn nhỏ không thích đọc và học, cho nên ngay cả một trường đại học đàng hoàng anh cũng không thi được.

    Anh cả ngày suy nghĩ lung tung, bản lĩnh thực tế một chút cũng không có, so với Quỳnh Quỳnh, anh xấu hồ muốn đào một cái hố để chui xuống. Theo cách nói phổ biến, Quỳnh Quỳnh là một người sống có tham vọng, còn anh chỉ là một kẻ mơ mộng hão huyền. Anh hết lần này tới lần khác không muốn buông bỏ ước mơ đó.

    Từ bệnh viện trở về nhà, Văn Khê vẫn do dự nên thông báo cho cha của Quỳnh Quỳnh như thế nào. Sau khi cha mẹ cô ly hôn, không tái hôn, để lại toàn bộ tài sản cho Quỳnh Quỳnh, cuối cùng cũng đợi tới lúc Quỳnh Quỳnh thành công, đột nhiên nói tin cô chết, hơn nữa còn bởi vì một tên nghèo không thành công chỉ biết nằm mơ, Văn Khê không dám tưởng tượng họ sẽ phản ứng như thế nào. Có khi sẽ giống anh, cũng phải làm điên mất một đoạn thời gian.

    So giữa sự tàn nhẫn của Văn Khê và cha cô, không có cách nào so sánh được.

    Trong phòng trống rỗng, thiếu Quỳnh Quỳnh chẳng khác nào thiếu cả thế giới. Cửa sổ phòng khách nhà bếp cũng mở, mùi than không còn, nhiệt độ tương tự như ngoài trời có thể chứng minh nó đã từng tồn tại.

    Sau khi vào phòng, Văn Khê chỉ đóng cửa, không đóng cửa sổ, đang muốn trực tiếp đến sô pha, nhớ tới đó là nơi sinh mệnh Quỳnh Quỳnh chấm dứt, anh do dự.

    Anh do dự không phải kiêng kị hay sợ, mà là bởi vì anh muốn hơi thở của Quỳnh Quỳnh dừng lại ở trên đó lâu hơn, bên cạnh anh nhiều hơn.

    Vào phòng ngủ, anh phát hiện không thấy chăn đâu, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, tùy tiện từ trong tủ quần áo ôm một cái chăn đi ra, tùy tiện ném lên sô pha, người nằm lên trên, giống như Quỳnh Quỳnh vẫn còn ở đây.

    Cô nằm trên sô pha ngủ, anh nằm phía dưới đất, miễn cho tật xấu của cô khi ngủ thích xoay người lại rơi xuống đất. Trên mặt đất vừa cứng vừa lạnh, Văn Khê nguyện làm đệm thịt của cô, để cô ngã vào trong ngực mình.

    Anh cứ lặng lẽ mở to hai mắt như vậy, nhớ lại từng chút từng chút từng chút trong quá khứ của hai người, đau thấu tim gan, gió lạnh thổi, bất tri bất giác, nước mắt anh lại rơi xuống, làm ướt khóe mắt, chăn thấm ướt. Sau đó, Văn Khê cũng không biết mình đau ngất đi hay là ngất xỉu hay là nước mắt chảy khô khóc ngất đi, lại mở mắt ra, anh hẳn trở về sáng ngày 26.

    Giống như hôm nay, không chỉ có chăn có hương thơm của Quỳnh Quỳnh, trong phòng bếp còn có cô xuống lầu mua về, đang vất vả chuẩn bị bữa sáng cho anh. Chỉ có điều hôm nay là ngày 24. Ngày thứ ba từ lúc thời gian đảo ngược.

    Chuyện gì đang xảy ra vậy? Văn Khê hoàn toàn không biết gì, anh chỉ biết Quỳnh Quỳnh lại gọi anh.

    "Rời giường, rời giường, đồ lười biếng, rời giường thôi."

    Lại là thanh âm quen thuộc đáng yêu mà lại ngọt ngào này.

    Văn Khê nghĩ thầm, theo tục ngữ nói, kiếp trước anh hẳn phải làm bao nhiêu chuyện tốt, ở kiếp này mới có thể gặp được người hoàn mỹ như Quỳnh Quỳnh. Muốn dáng người có dáng người, lại xinh đẹp, còn đa tài đa nghệ, vô cùng ôn nhu cùng hiền lành.

    Anh làm bộ không nghe thấy, tim đập khẩn trương nhắm mắt lại, chỉ chờ Quỳnh Quỳnh như thường lệ đi lên hôn anh, đột nhiên ôm lấy, liền xoay người trên giường, vững vàng đem cô đặt phía dưới.

    Anh không thể để cho cô xảy ra chuyện nữa, anh như một con sói đói nhìn chằm chằm Quỳnh Quỳnh, muốn đem tất cả đau đớn cùng hối hận trong lòng mình với nhớ nhung toàn bộ trút hết ra.
     
    chiquynh27LieuDuong thích bài này.
  9. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Thời gian đảo ngược

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quỳnh Quỳnh còn chưa kịp phản ứng lại, Văn Khê đã mạnh mẽ hôn xuống, cô chỉ có thể thuận theo anh.

    Một trận ân ái này trực tiếp khiến bữa sáng bị trì hoãn một tiếng đồng hồ. Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn như thường lệ, hai bên má Quỳnh Quỳnh đến bây giờ vẫn đỏ lên vì ngại ngùng.

    Cô vẫn luôn thẹn thùng đáng yêu như vậy.

    Văn Hạo căn bản không có chút nào kiêu ngạo thường ngày, trong lòng rất trống rỗng.

    Anh luôn cảm thấy Quỳnh Quỳnh trước mặt không có thật, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, không có bất kỳ cảm giác an toàn nào.

    "Ăn đi." Văn Khê nhắc nhở Quỳnh Quỳnh.

    Sau lời nói của anh, Quỳnh Quỳnh lại giống như một thiếu nữ mới lớn, xấu hổ vội vàng cúi đầu liều mạng cắn bánh mì.

    Nếu như trước kia, Văn Khê nhất định sẽ trêu ghẹo cô, hỏi cô có phải muốn anh chính miệng đút cho cô hay không, tiếp tục làm cô xấu hổ. Hiện tại anh hoàn toàn không có hứng thú này, anh đang do dự, chính mình nên nói cho cô biết sự thật sao? Liệu cô có tin không?

    Hoặc là nói cũng vô dụng, ngày sau cô nhất định cái gì cũng không nhớ, lúc đó phải nói lại cho cô biết..

    Làm thế nào ngày mai có thể nhớ ngày hôm nay.

    Vẫn là không nói nữa.

    Và về những gì đã xảy ra vào sáng sớm ngày 27, chỉ có Quỳnh Quỳnh biết.

    Nhưng ký ức của cô chỉ dừng lại ở ngày hôm nay 24, cô làm sao có thể biết ngày 27 đã xảy ra. Câu trả lời chỉ có thể được tìm thấy bởi chính mình.

    "Ăn đi, sao anh không ăn?" Thấy Văn Khê chỉ ăn trứng lòng đào, rồi không động đậy gì nữa, Quỳnh Quỳnh ngượng ngùng nhỏ giọng nói.

    "Sau này anh sẽ không bao giờ ăn bánh rán nữa." Văn Khê đau đớn mà thâm tình nói.

    "Tại sao vậy?" Quỳnh Quỳnh nhìn anh một cách kỳ lạ.

    Văn Khê uống hết sữa còn lại, cũng nhìn cô, nghiêm trang: "Bởi vì nó sẽ làm cho anh thành tên ngốc."

    Quỳnh Quỳnh hơi sửng sốt một chút, sau đó bật cười thành tiếng, có lẽ cô nghĩ Văn Khê đang nói đùa đi. Nhưng Văn Khê biết anh đang rất nghiêm túc.

    Anh đứng dậy đi vào phòng bếp, trước đó Quỳnh Quỳnh đã đem nồi và chảo rửa sạch và cất đi.

    Cô luôn luôn như vậy, nói rằng đây là một công việc tiện dụng, không muốn để lại nó và rửa cùng cùng bát đũa.

    Cũng bởi vậy có thể thấy được phòng bếp đã được cô sử dụng sạch sẽ và sắp xếp sẽ sạch sẽ như thế nào.

    Nồi và chảo, dầu tương dấm, mỗi thứ đều có vị trí cửa sổ riêng của chúng, gọn gàng và sạch sẽ. Cô cũng không để Văn Khê động đến chúng, sợ anh làm rối tung chúng. Nó chỉ là một phần. Nguyên nhân chân chính là vì cô thương Văn Khê, không đành lòng để anh xuống bếp.

    Phòng bếp còn như thế, phòng tắm phòng ngủ thậm chí cả nhà, đều sạch sẽ và gọn gàng, cửa sổ sáng sủa, hơn nữa toàn bộ đều không cần Văn Khê động tay vào. Bao gồm cả quần áo anh đã giặt.

    Nói một câu lương tâm, hai năm nay Quỳnh Quỳnh vì anh làm tất cả những gì phụ nữ có thể làm, thậm chí còn cho anh ăn uống mặc quần áo, mà anh là người không có lương tâm mỗi ngày chỉ biết quần áo đến đưa tay ra cơm há mồm, làm gì còn thứ gọi là lòng tự tôn. Anh có đủ điều kiện không?

    Nghĩ đến đây, trái tim Văn Khê giống như bị giấm đậm ở Sơn Tây đổ vào, đau đớn vật vã, nước mắt chảy ròng ròng. Bản thân mình quá vô dụng.

    Quay đầu lại thấy Quỳnh Quỳnh cũng ăn ngon, đang đứng dậy thu dọn bát đũa, vội vàng lau nước mắt chạy tới lấy lấy từ trong tay cô.

    "Để anh làm cho."

    Quỳnh Quỳnh lại ngẩn người, bưng hai cái bánh rán của anh không nhúc nhích theo anh vào phòng bếp. Đứng bên cạnh Văn Khê, tò mò cẩn thận nhìn chằm chằm, nhìn anh rửa chén, cũng không nói lời nào.

    Tay Văn Khê có chút run rẩy, không phải khẩn trương, mà là hai năm không có động tay vào nên có chút lạ lẫm.

    Có bạn gái như vậy, anh còn gì để phàn nàn.

    "Em nhìn anh như vậy làm gì." Văn Khê thấy trong mắt Quỳnh Quỳnh có chút cảm động, ngược lại làm cho anh càng thêm xấu hổ.

    Cô không hề oán hận vì anh để cô rửa bát hai năm, chính anh mới một lần như vậy cô liền cảm động. Trước kia anh thật sự là làm quá đáng.

    Tại sao tất cả mọi thứ chỉ chờ đợi cho đến khi mất thì mới biết trân trọng?

    Hai năm nay cô cũng một mực bao dung ẩn nhẫn với mình đi. Bao dung ẩn nhẫn tất cả tật xấu của mình bởi vì lòng tự trọng mà phạm phải, động một chút chính mình chui vào trong sừng trâu, khởi động thần kinh tự tôn của mình, thật là không phân biệt được.

    Ngoại trừ cái tự trọng vô giá trị này, anh còn có cái gì khác?

    So với Quỳnh Quỳnh, anh mới biết tình yêu là gì, tình yêu đích thực.

    Luôn cho rằng mình nhất định yêu sâu đậm hơn đối phương, trả giá nhiều hơn đối phương, nhưng trên thực tế anh yêu cô, còn lâu mới bằng cách cô yêu anh.

    Một người ích kỷ, một người vị tha. Làm nào có thể so sánh.

    "Anh không muốn ăn nữa sao?" Quỳnh Quỳnh không muốn để Văn Khê nhìn thấy cô cảm động, giơ tay lên, cố ý cắt ngang.

    Văn Khê mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu với cô, dịu dàng yêu thương tràn đầy. Quỳnh Quỳnh hiển nhiên cũng cảm nhận được, giờ khắc này cô hạnh phúc, nếu không sẽ không nói: "Vậy được rồi, giữ lại buổi trưa cùng nhau nấu canh rau tía tô uống."

    Nhẹ nhàng đặt đĩa bánh rán vào tủ lạnh và hạnh phúc vào phòng tranh của cô.

    Đó là một phòng ngủ khác, phòng khách.

    Cô ở bên ngoài còn đặc biệt thuê một nơi để treo các bức họa, trong phòng khách trong nhà chất đống mấy chục bức tranh, phần lớn là tác phẩm gần đây của cô, cũng có một số tác phẩm trước kia, giống như bảy bức treo trên tường phòng khách, cơ bản đều là trước kia, hơn nữa đều có liên quan đến "thời gian", lần lượt là: "Buổi sáng và buổi chiều", "Ban ngày và buổi tối", "Xuân Đông", "Thu Hạ", "Từng giây", "Ông lão và đứa trẻ" và "Vòng đời cây mẹ". Trong số đó, "Buổi sáng và buổi chiều" là tác phẩm đầu tiên.

    Thời gian? Văn Khê đột nhiên ý thức được, từ khi nào cô vẽ nhiều "thời gian" như vậy, tại sao trước đây anh một chút ấn tượng cũng không có?

    Mà vừa vặn đều treo trên tường phòng khách, chẳng lẽ có liên quan đến thời gian đảo ngược?

    Bối rối đặt bát đũa xong, anh chạy thẳng đến phòng khách nhìn kỹ từng bức tranh phía trên.

    Đầu tiên là "Buổi sáng và buổi chiều", vẽ hình ảnh của Văn Khê khi làm bảo vệ tại một viện thẩm mỹ trước đó. Mặc đồng phục bảo vệ, đứng thẳng tắp ở đình canh gác trước cổng trường, nhưng nửa thân trên đã nằm xuống ngủ.

    Bức họa Văn Khê này đặc biệt ấn tượng sâu sắc, Quỳnh Quỳnh hoàn toàn vẽ ra tâm lý lúc ấy anh làm bảo vệ, bề ngoài anh đang đứng canh gác đi làm, trong thâm tâm sớm hận không thể bay vào trong chăn. Đây là một bức tranh từ lâu về trước.

    Về "Chuỗi ngày an ninh" này còn có một bức khác, trái ngược với bức tranh này, bức kia đặt tên trực tiếp hơn là "Đi làm".

    Nửa người trên của Văn Khê đứng thẳng tắp ở đình canh gác trước cổng trường, ngẩng đầu ưỡn ngực hành lễ, nửa còn lại là một cái ghế bốn chân, nửa người nửa ghế, Quỳnh Quỳnh năm đó chính là dựa vào bức tranh này mà thành danh.

    Hơn nữa, hai bức tranh này ngoại trừ Văn Khê làm chủ đạo, toàn bộ ý tưởng cũng là của Văn Khê, là anh đề nghị Quỳnh Quỳnh vẽ như vậy, cho nên Quỳnh Quỳnh mới thường nói Văn Khê là "cảm hứng" của cô.

    Bức thứ hai, "Ngày và đêm". Nhân vật phía trên hẳn cũng là Văn Khê, nói "hẳn là" là bởi vì không thấy rõ mặt, người này nửa đen nửa trắng, có chút giống thái cực âm dương. Cả người nọ vặn vẹo, giống như dòng thời gian trừu tượng, từ thắt lưng, từ trên xuống dưới triệt để thay thế, rõ ràng là tranh sơn dầu, nhìn từ xa như bút mực trắng linh động, nhìn gần thì giống như một u linh, đen trắng bất phân. Cũng là cảm hứng của Văn Khê.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2023
  10. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Cảnh sát đã đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bức tranh thứ ba là "Mùa xuân và mùa đông". Xa xa những bông tuyết còn đọng lại trên thảo nguyên khô héo, chậm rãi biến thành mảng cỏ xanh tươi tốt, tràn đầy sức sống.

    Bức tranh thứ tư là "Mùa thu và mùa hè". Bối cảnh là một ao sen hoa lá tươi tốt, một nửa là lá sen còn sót lại xen lẫn củ sen, một số người nói rằng đây là tự nhiên, cũng có người nói rằng đây là mua cây trả lại ngọc.

    Bức tranh thứ năm là "Từng giây", đồng hồ chỉ có kim giờ, không có kim giây, toàn bộ bối cảnh xanh thẳm chân thật, đồng hồ là ảo.

    Bức thứ sáu là "Ông lão và đứa trẻ". Phần thân trên của cụ già, em bé toàn thân run rẩy, dáng đi loạng choạng. Lúc trẻ đứng không nổi, già cũng không đứng nổi, khiến người ta thổn thức cả đời.

    Bức thứ bảy là "Vòng đời cây mẹ". Không thể nhìn thấy bóng cây, chỉ có màu xanh lá cây và vàng xen kẽ, tạo thành một nguồn thời gian. Nhìn kỹ, những nguồn này tựa hồ là một chỉnh thể, luân hồi trong vô hạn xen kẽ.

    Nhìn thấy bức tranh này, Văn Khê còn kích động hơn là nghĩ đến "thời gian", thời gian quay ngược lại có liên quan đến những bức tranh này?

    Bạn có thể nói nó là luân hồi, cũng có thể nói nó đang trôi ngược lại, điều này tương tự tình cảnh hiện tại của Văn Khê.

    Anh đang định chạy tới hỏi Quỳnh Quỳnh để hiểu rõ, điện thoại trong phòng ngủ đột nhiên vang lên.

    Nếu là thời gian khác, Văn Khê nhất định mặc kệ điện thoại này, đây hẳn là ông chủ Lâm gọi tới, anh từng đáp ứng hôm nay anh sẽ đi đặt ghế. Cũng chính là buổi tối ngày 26 sẽ tổ chức tiệc rượu của công ty chăm sóc sức khỏe thể thao nào đó, ước chừng có hơn bảy ngàn cái ghế, hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu bố trí.

    Văn Khê tùy tiện tìm lý do từ chối ông chủ Lâm, ném điện thoại di động xuống, đẩy cửa vào phòng vẽ tranh. Trong đống tranh được sắp xếp gọn gàng, Quỳnh Quỳnh tiếp tục vẽ một bức tranh cơ thể con người. Đầu người này tròn trịa, mặt vuông, chỉ có nửa người trên, nhìn qua thì có vẻ rất giống Văn Khê, nhưng nhìn lại thì không giống lắm.

    Thân hình người nọ khôi ngô cao lớn, tay thô như chân, cả người chỉ có hai màu đỏ vàng đan xen. Chân dung uy nghiêm cương chính, lại càng giống hình tượng Phật Tổ Như Lai của Tây Thiên trong bộ phim truyền hình Tây Du Ký. Cũng cao lớn, cũng kim quang hồng mang, vì sao cô vẽ Phật tổ? Cô vốn không tin vào Đức Phật.

    Văn Khê tuy rằng rất gấp gáp, cũng không dám đột nhiên quấy rầy cô, mỗi lần Quỳnh Quỳnh vẽ đều đặc biệt chuyên chú. Vỗ nhẹ bả vai cô: "Em lại đây một chút, anh có chuyện muốn nói với em."

    "Làm sao vậy?" Quỳnh Quỳnh cầm bút vẽ, cùng Văn Khê đi tới trước bức tường treo "Vòng đời cây mẹ" trong phòng khách.

    Văn Khê chỉ vào bức tranh hỏi cô: "Những thời gian trên là luân hồi hay là ngược dòng?"

    Quỳnh Quỳnh có chút bất ngờ, bởi vì Văn Khê đã lâu không quan tâm đến chuyện vẽ tranh của cô, cô cười nói: "Làm sao vậy, đột nhiên hỏi cái này làm gì?"

    Văn Hạo vội vàng nói: "Em chỉ cần nói cho anh biết là được."

    "Anh không cần vội." Quỳnh Quỳnh rất nhanh với tư cách là tác giả bức tranh, tỉ mỉ giải thích, "Em cảm thấy, anh hiểu thế nào cũng được, luân hồi, ngược dòng, thời gian vĩnh viễn sẽ không chấm dứt, cũng không biết bắt đầu từ đâu, cuồn cuộn không ngừng, giống như sức mạnh vĩnh cửu, vĩnh viễn tuần hoàn. Nhưng lúc trước khi em vẽ nó, cũng không phải bởi vì những thứ này, em muốn vẽ một loại tinh thần, một loại sức mạnh, hoặc là một sức sống, anh không cảm thấy mỗi lần nhìn bức tranh này, đều cảm thấy như có sức mạnh đặc biệt có sức sống sao?"

    Quỳnh Quỳnh hào hứng nói xong, Văn Khê lại vô cùng mất mát: "Vậy nói cách khác, chuyện này không liên quan gì đến thời gian phải không?"

    Vậy bức tranh này cũng không liên quan gì đến thời gian hiện tại.

    Một số bức khác mặc dù cũng có liên quan đến thời gian, gần nhất với tình hình chắc chắn là bức này.

    "Có quan hệ chứ, em vẽ vốn là thời gian, chủ yếu là từ thời gian nhìn thấy những sức sống này, mà không chỉ là cây cối. Cây chỉ là một biểu hiện tượng trưng, chỉ là một hình thức, thời gian là nguồn gốc của mọi linh hồn." Cảm xúc của Quỳnh Quỳnh hoàn toàn được điều động, thậm chí có chút hưng phấn.

    Cô rất phấn khích vì Văn Khê cuối cùng đã nói chuyện với cô về hội họa một lần nữa. Cô nhớ những ngày cũ tốt đẹp trước kia. Những ngày cả hai cùng nhau nói chuyện về hội họa. Không như bây giờ, mỗi ngày anh chỉ nói được hai mươi câu.

    Văn Khê đối với bức tranh này đã hoàn toàn không còn hứng thú, thuận miệng hỏi một câu: "Em không tin Phật, vẽ Phật làm gì?"

    Quỳnh Quỳnh có chút không kịp phản ứng, chỉ chờ Văn Khê chỉ vào phòng tranh, cô mới giật mình, cười nói: "Đó không phải là Phật, là" Thời gian ", tôi còn chưa vẽ xong đâu. Đúng rồi, hôm nay không phải anh muốn đi triển lãm sao, sao còn không đi?"

    "Không có gì, anh không đi nữa." Văn Khê đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhớ tới gì đó, vội hỏi, "Em nói là thời gian? Tên của bức tranh em đang vẽ có được gọi là" Thời gian "? Hay là" Vòng đời cây mẹ "nữa?"

    "Chính là" Thời gian ". Đây sẽ là bức tranh quan trọng nhất trong 'bộ sưu tập thời gian' của em đó." Quỳnh Quỳnh tự tin kiên định nói.

    Văn Khê vội vàng né tránh cô, một lần nữa chạy vào phòng tranh, anh muốn nhìn kỹ bức tranh. Đầu tròn mặt vuông thân hình to lớn, hai màu sắc đỏ vàng đan xen, cũng không có gì đặc biệt nha. Thấy Quỳnh Quỳnh đi theo, vội vàng kéo cô hỏi: "Bức tranh này đại khái còn vài ngày nữa sẽ hoàn thành xong?"

    Quỳnh Quỳnh rõ ràng không thể hiểu được anh hiện tại, kỳ quái nhìn anh: "Có lẽ khoảng một hai ngày nữa?" Sau đó cô lập tức vui vẻ cười tươi đầy ngọt ngào: "Vừa hay ngày mốt chính là sinh nhật lần thứ ba mươi của anh, có lẽ còn phải đẩy về sau một hai ngày, chờ tới khi đó em sẽ cho ngươi một cái món quà đặc biệt."

    Văn Khê không biết 'món quà' cô nói đến lúc đó cô sẽ tặng quà sinh nhật của mình là bìa của quyển sách kia hay thứ anh chờ được là cái chết bất ngờ của cô, hơn nữa thời gian có trực tiếp quay ngược ở ngoài đời, cụ thể phát sinh trên người anh.

    Anh không khỏi nghĩ về điều này, anh phải chờ thêm một hoặc hai ngày? Nói cách khác, bức tranh này vừa vặn sẽ vẽ xong vào ngày sinh nhật của mình phải không?

    Lẽ ra là vẽ không hết, ngày đó anh vì tránh né đón sinh nhật cùng cô mà chủ động tăng ca, cô trong lúc chờ anh trở về nhàn rỗi không có việc gì làm, sẽ có thời gian vẽ tranh. Cô ấy có vẽ nó trong khoảng thời gian đó không?

    Văn Khê không biết. Nói chung Quỳnh Quỳnh chưa bao giờ lãng phí thời gian.

    Giữa yên lặng chờ đợi và vẽ tranh để giết thời gian, cô nhất định sẽ lựa chọn vế sau.

    Nếu thật sự là như vậy, Văn Khê lại nghĩ, phỏng chừng lúc ấy cô chờ anh đã vẽ xong rồi.

    Hơn nữa lúc ấy hẳn là đã là đêm khuya, cô thấy mình còn chưa trở về, đã gọi điện thoại, hỏi anh sắp trở về chưa.

    Văn Khê nhớ lại lúc ấy quả thật có một cuộc điện thoại như vậy.

    Gần một giờ sáng, lúc ấy mới tăng ca xong, bởi vậy trong điện thoại anh vội vàng và tùy tiện nói một câu "Anh xong rồi", cũng bảo cô đừng chờ mình nữa, đi ngủ trước đi. Quỳnh Quỳnh không những không ngủ, ngược lại vào bếp hâm nóng lại thức ăn, sau đó ngồi xuống sô pha bật TV tiếp tục chờ đợi. Nhưng vì quá mệt mỏi, cô đã từ từ ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

    Đúng vậy, nhất định là như vậy, Văn Khê nhớ lại. Làm thế nào anh có thể quên một cuộc gọi điện thoại quan trọng và TV như vậy?

    TV anh không nhớ ra, có lẽ có thể hiểu được, lúc ấy khi phát hiện Quỳnh Quỳnh bị ngộ độc khí gas, anh vì quá mức sốt ruột, toàn bộ chú ý đặt hết trên người cô, sau đó lại quay về nhà, lúc trước cảnh sát từng tới, có lẽ bọn họ đã giúp đỡ tắt TV. Vì vậy, khi anh về nhà một lần nữa, anh không có ấn tượng gì về chiếc TV nữa.
     
    chiquynh27LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...