Tiên Hiệp [Edit] Tế Phẩm Phu Nhân - Táo Bạo Đích Bàng Giải

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Tuệ Xán Liên Hoa, Mar 30, 2022.

  1. Chương 150

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tu chân giới, cơ hồ mỗi một vị tu sĩ chuẩn bị phi thăng đều thông tri ba vòng bạn tốt đến xem lễ, nếu là tu sĩ đại tông môn còn mở hẳn đại điển phi thăng. Bởi vì sau khi độ kiếp sẽ rơi xuống ánh sáng tiếp dẫn cùng thanh âm đại đạo.

    Tu sĩ nghe qua thanh âm đại đạo đều có cảm ngộ, nếu là chuẩn bị phi thăng có khi lập tức ngộ đạo phi thăng tại chỗ.

    Lấy địa vị hiện giờ của Tầm Mạch Mạch ở tu chân giới, nàng gọi một tiếng có thể có một đại điển phi thăng long trọng nhưng nàng chỉ thông tri mọi người ở Dược lâu cùng Thương Nhĩ đang tu hành ở Vô Cực tiên môn.

    "Khê Cốc tiền bối có muốn mời Đồng tiền bối không? Ta nhớ nàng cũng Đại Thừa kỳ rồi."

    Tầm Mạch Mạch tuy tiếp xúc không nhiều với Đồng Văn Tuyên nhưng lại có cảm tình, lại nói ngữ khí Khê Cốc tiền bối khi nhắc đến nàng đoán chừng động tư tâm. Bằng không với tính cách hoa hoa công tử sao có thể một người chờ ở thôn xóm thế gian trăm năm.

    "Không cần." Khê Cốc nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu cự tuyệt "Người nọ tính tình bướng bỉnh, không chịu thiếu một phân nhân tình, chúng ta thật vất vả cắt đứt sạch sẽ, đừng lại liên lụy chung một chỗ."

    Tầm Mạch Mạch giật mình, này không phải động tâm tư mà thật sự thích rồi.

    "Không sai biệt lắm, chúng ta về chuẩn bị." Đồ Thanh nhắc nhở.

    Tầm Mạch Mạch gật đầu, trở lại bên người Đồ Thanh.

    "Ta chờ ngươi phi thăng." Khê Cốc cười vỗ vỗ Đồ Thanh cổ vũ.

    "Ta chờ ánh sáng tiếp dẫn." Hạo Uyên nói theo.

    "Thuận lợi." Chúc Ngôn lời ít ý nhiều, thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ.

    Đồ Thanh khẽ vuốt cằm sau đó cùng Tầm Mạch Mạch trở về Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.

    "Mọi người xem lễ đến đông đủ?" Thái Diễn chân nhân hỏi bọn họ.

    "Đến đủ." Tầm Mạch Mạch gật đầu.

    Mọi người Dược lâu đến sớm hơn bọn Khê Cốc một ngày, đã sớm ở bên Ma giới. Tầm Mạch Mạch hiện giờ là ma tu, phi thăng cũng chỉ có thể phi thăng ở Ma giới.

    Thái Diễn chân nhân ừ một tiếng.

    "Vậy bắt đầu đi."

    Tầm Mạch Mạch nhìn Đồ Thanh, Đồ Thanh cũng đang nhìn nàng, hai người đều thấy trong mắt nhau một tia khẩn trương, một tia hưng phấn cùng với tín nhiệm hoàn toàn.

    "Phu quân, ta đi đây."

    Bây giờ hai người bọn họ một người là linh tu, một người là ma tu, chỉ có thể ở hai đầu Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, chờ phá giải trận pháp Đồ Thanh mới có thể đến tìm nàng.

    "Chờ ta đến tìm nàng." Đồ Thanh dùng sức nắm tay Tầm Mạch Mạch.

    "Ân." Tầm Mạch Mạch cười cười, nới tay đi đến không gian ma châu.

    Đồ Thanh đợi đến khi bóng dáng nàng biến mất mới quay đầu nói với Thái Diễn chân nhân "Bắt đầu đi."

    Thái Diễn chân nhân không nhiều lời, xoay người biến thành một điểm sáng nhập vào bên trong linh châu.

    Đồ Thanh đi tới đặt tay lên linh châu, trong mắt lóe hồng quang, ma khí không kiêng nể gì lao ra ngoài thân thể, đưa tới lôi vân cuồn cuộn.

    "Bắt đầu!" Bên ngoài trận, Chúc Ngôn nhìn lôi vân tụ lại.

    "Các ngươi nói có thể thành công không?" Khê Cốc lo lắng nói.

    "Hiện giờ lo lắng hữu dụng sao?" Hạo Uyên đặt hai tay sau đầu, nhàn nhã dựa vào cổ thụ sau lưng, chuẩn bị dùng tư thế dễ chịu nhất để nhìn đại điển phi thăng.

    Quả thật không có tác dụng.

    Ba người ngửa đầu nhìn thân ảnh Đồ Thanh bay ra khỏi Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, đứng dưới lôi vân.

    Đồng thời Tầm Mạch Mạch khoanh chân bắt đầu điên cuồng hấp thu ma khí trong ma châu.

    Muốn cởi bỏ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận cần hai vị tu sĩ đồng thời hấp thu năng lượng linh ma song châu. Đến khi năng lượng không đủ cung cấp, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận sẽ tự sụp đổ.

    Linh ma song châu tuy tồn tại hai nơi khác nhau nhưng liên hệ chặt chẽ, một bên có bất thường, ký hiệu sẽ vận chuyển bài trừ dị vật. Bây giờ Đồ Thanh liên kết với linh châu, Tầm Mạch Mạch liên kết với ma châu, hai người không chỉ phải đồng thời làm suy yếu lực lượng song châu mà còn phải đối kháng công kích từ ký hiệu.

    Trong quá trình này chỉ cần một bên nơi lỏng hoặc không tín nhiệm, cả hai người đều sẽ bị ký hiệu đánh chết.

    Điều này cũng là lý do vì sao Thái Diễn chân nhân muốn Tầm Mạch Mạch sửa tu ma bởi vì trên đời này muốn tìm một đôi linh ma hoàn toàn tín nhiệm lẫn nhau quá khó khăn.

    Ký hiệu xung quanh ma châu sáng lên lại tối xuống, tuần hoàn không biết bao lâu cho đến khi Linh Lung thạch trên ngực Tầm Mạch Mạch lộng lẫy hồng quang.

    Tầm Mạch Mạch mở mắt, hóa thân thành lưu quang bay ra khỏi Càn Khôn Lưỡng Nghi trận đi tới trên không Ma giới.

    Đỉnh đầu là lôi vân đầy trời.

    Tầm Mạch Mạch biết lôi kiếp của Đồ Thanh đã đến giai đoạn cuối cùng, thiên đạo cảm ứng được khế ước giữa nàng và hắn cho nên giáng lôi kiếp phi thăng cho nàng.

    Ầm!

    Một đạo thiên lôi như thể muốn hủy diệt tất thảy đánh xuống đầu, Tầm Mạch Mạch cơ hồ không kịp phản ứng bị đánh nằm trên mặt đất.

    Cả người nàng mất đi tri giác, ngay cả đau đớn cũng không cảm thấy, hô hấp khó khăn.

    Đúng lúc này ma châu tiếp thêm năng lượng cho nàng sinh cơ.

    Hai canh giờ trước nàng chỉ có tu vi Đại Thừa sơ kỳ, hai canh giờ sau nàng đã là Đại Thừa trung kỳ nhưng tu vi như vậy muốn phi thăng còn kém xa.

    Tầm Mạch Mạch biết lấy thực lực bản thân lúc này không thể chống được lôi kiếp, nhưng nàng cũng biết bản thân sẽ không chết.

    "Nha đầu, khi độ kiếp, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận che chắn khế ước ngươi cùng Đồ Thanh nhưng ngươi không cần lo lắng. Một khi thiên đạo nhận định khế ước giữa hai người, giáng xuống lôi kiếp cho ngươi thì liên hệ sẽ được lập lại. Ngươi là tế phẩm Ám ma, chỉ cần Ám ma không chết, ngươi cũng không chết. Kiên trì, đừng bỏ cuộc."

    Đây là lời Thái Diễn chân nhân cường điệu nhắc nhở nàng sau khi hai người quyết định phi thăng. Bởi vì ông cũng không biết song châu tiêu hao đến mức độ nào Càn Khôn Lưỡng Nghi trận mới sụp đổ. Nhưng trước đó Tầm Mạch Mạch không chịu nổi bỏ cuộc thì Đồ Thanh cũng không thể phi thăng.

    Chỉ có hai người bọn họ kiên trì, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận biến mất, Đồ Thanh mới có thể xuyên qua giúp nàng chắn lôi kiếp.

    "Ta sẽ không chết, sẽ không chết."

    Mỗi lần lẩm bẩm, nàng lại kiên trì từ mặt đất đứng lên.

    "Chỉ cần phu quân không chết, ta cũng không chết, cho nên mặc kệ ngươi đánh ta thế nào, ta đều không chết.. Chờ phu quân đến tìm ta."

    Oanh một tiếng, đạo thiên lôi thứ hai còn mạnh hơn đạo đầu tiên hạ xuống, ngay cả năng lực suy xét Tầm Mạch Mạch cũng không còn.

    "Mạch Mạch!" Thanh âm Đồ Thanh vang lên trong thức hải nàng, mang theo lo lắng nồng đậm.

    "Phu quân?" Tầm Mạch Mạch mờ mịt đáp lời.

    "Ta rất nhanh sẽ đến, nàng kiên trì." Đồ Thanh sốt ruột hô.

    "Ân"

    Khoảng cách giữa đạo thiên lôi thứ hai và thứ ba, Tầm Mạch Mạch hơi thanh tỉnh lại, nàng nắm chặt Linh Lung thạch hấp thu ma khí từ bên trong, So với năng lượng ma châu cuồn cuộn, Linh Lung thạch thỉnh thoảng mới truyền đến ma khí càng cho nàng lực lượng hơn.

    Huyền Minh chân nhân, Tầm Ca, Vân Phi Trần đứng bên ngoài nhìn cảnh này. Bọn họ đều là linh tu, bị ma khí áp chế nên chỉ có thể đứng phía xa, nhìn không rõ tình hình, nhưng họ biết, chỉ cần lôi kiếp không dừng, Tầm Mạch Mạch độ kiếp chưa thất bại, nàng còn sống.

    Cách gần hơn một chút là Võ Thương ma quân cùng Liên Sương ma quân, hai người nhìn thảm trạng của Tầm Mạch Mạch, thần sắc phức tạp.

    Đặc biệt là Võ Thương ma quân lộ ra biểu tình không thể tin.

    Tầm Mạch Mạch này vài ngày trước không phải mới độ lôi kiếp Đại Thừa kỳ? Thế nào bây giờ lại muốn.. phi thăng?

    "Xem bộ dạng này của nàng, phỏng chừng ba đạo lôi kiếp đều chịu không được." Đạo thứ nhất rơi xuống, Liên Sương ma quân liền đoán "Rõ ràng không chuẩn bị tốt, sao phải mạnh mẽ độ kiếp?"

    Võ Thương ma quân cũng có nghi hoặc như vậy nhưng đợi đến khi đạo lôi kiếp thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm..

    Lôi kiếp một đạo tiếp một đạo, Tầm Mạch Mạch giống con gián đánh không chết, mỗi lần đều ngã xuống, lại kiên cường đứng lên.

    "Nàng đây là.." Liên Sương ma quân rốt cuộc phát hiện vấn đề.

    "Ta cũng không biết." Võ Thương ma quân còn hoang mang hơn hắn.

    Ngay khi hai vị ma quân không hiểu, một đạo cái khe xuất hiện trên vách tường Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.
     
  2. Chương 151 hoàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Các ngươi nhìn, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận."

    Không biết ai là người đầu tiên phát hiện Càn Khôn Lưỡng Nghi trận dị thường, tất cả tu sĩ xung quanh đều sững sờ. Chờ phản ứng lại, bọn họ đều khẩn trương, kích động, thậm chí run rẩy.

    Hơn mười vạn năm, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Càn Khôn Lưỡng Nghi trận xuất hiện vết nứt, trận pháp sẽ sụp đổ sao? Linh khí có thể hồi phục sao? Mọi người ngừng hô hấp, yên lặng nhìn cảnh này.

    Cái khe thật nhỏ giống như một hạt mầm vùi trong bùn đất điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng, sau đó sinh trưởng nẩy mầm, khai chi tán diệp, cuối cùng vươn cành lá dài rộng ra khắp vách tường ký hiệu.

    "Nguyên lai nàng độ kiếp là vì phá hủy Càn Khôn Lưỡng Nghi trận." Võ Thương ma quân thần sắc phức tạp nhìn Tầm Mạch Mạch bị lôi điện đánh đến không còn hình dạng.

    "Có ý gì?" Liên Sương ma quân hỏi.

    "Đại khái bảy, tám ngày trước, Tầm Mạch Mạch độ kiếp Đại Thừa kỳ ở Ma giới. Khi đó nàng nói với ta nàng sửa tu ma là vì giải trừ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận." Võ Thương ma quân nói "Khi đó ta tò mò vì sao tu vi nàng tăng nhanh như vậy, bây giờ xem ra hẳn có quan hệ với Càn Khôn Lưỡng Nghi trận."

    Lúc này Càn Khôn Lưỡng Nghi trận đã che kín vết rạn, ma khí khổng lồ thoát ta từ bên trong bị Tầm Mạch Mạch hấp thụ.

    Đó là ma khí Càn Khôn Lưỡng Nghi trận tích tụ hơn mười vạn năm, cho dù phàm nhân chưa tu hành hấp thu cũng một bước thành tiên đi.

    Hai vị ma quân đều có chút hâm mộ nhưng không ghen tỵ, bởi vì bọn họ biết, so với một người thành tiên, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận biến mất mới là điều quan trọng nhất.

    Ầm!

    Bỗng nhiên một đạo lôi quang cường đại từ vách tường tràn ra giống như có một người dùng một quyền đánh xuyên Càn Khôn Lưỡng Nghi trận sừng sững mười vạn năm, xông từ Linh giới vào Ma giới.

    Cú đấm này là cọng rơm đè chết lạc đà, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận không chịu nổi nữa, như một thấu kính bị búa đập, nát bấy.

    Tình cảnh đồ sộ không nói nên lời, vô số mảnh nhỏ ở không trung hóa thành linh khí cùng ma khí hỗn tạp, tạo thành lốc xoáy không ngừng mở rộng.

    Trung tâm lốc xoáy, Đồ Thanh một thân quần áo màu đen, mang theo điện quang trên người chưa tan đón lôi điện trên không ở Ma giới.

    Ầm! Rầm rầm!

    Hai lôi vân va chạm nhau.

    "Kia cũng là lôi vân độ kiếp?"

    Liên Sương ma quân khiếp sợ nhìn không trung lại bay đến một đoàn lôi vân.

    Lôi vân này còn mạnh hơn lôi vân của Tầm Mạch Mạch đang thong thả hướng đến cùng hòa lại làm một.

    "Đó là Đồ Thanh." Võ Thương ma quân nhận ra "Hắn vậy mà phá tan Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, sang chắn kiếp giúp Tầm Mạch Mạch."

    "Hắn điên rồi sao? Đến trẻ con tu chân giới cũng biết, lôi kiếp không thể chắn hộ nếu không sẽ nghênh đón lôi lực càng lớn hơn." Liên Sương ma quân khiếp sợ nói.

    Thấy tình cảnh này không chỉ có hai người mà Huyền Minh chân nhân từ xa cũng nhìn được.

    Bọn họ không có tu vi cao như hai vị ma quân, không thấy rõ ràng tình cảnh nhưng nhìn được một người lao ra từ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận thay Tầm Mạch Mạch đánh tan lôi kiếp.

    Tầm Mạch Mạch nói qua với bọn họ, nàng lần này cùng Đồ Thanh độ kiếp, hai người họ một ở Linh giới, một ở Ma giới hấp thụ song châu, cùng nhau phi thăng.

    Cho nên thời điểm Càn Khôn Lưỡng Nghi trận xuất hiện vết rạn bọn họ đều vui mừng vì điều này thể hiện hai người thuận lợi độ kiếp.

    Nhưng Đồ Thanh đang làm cái gì?

    "Đồ Thanh sao lại đến Ma giới? Còn giúp Mạch Mạch chắn kiếp? Chính hắn cũng đang độ kiếp kia!" Huyền Minh chân nhân nhìn lôi vân hợp lại trên bầu trời, vẻ mặt tuyệt vọng.

    Thời điểm Tầm Mạch Mạch nói muốn phi thăng, trong lòng ông tràn đầy khủng hoảng. Trong lòng ông rõ ràng tu vi Tầm Mạch Mạch lúc này bị Càn Khôn Lưỡng Nghi trận đẩy cao nhưng không có thực chất, như một căn nhà không có nền móng, gió thổi qua cũng có thể sập.

    Ông khuyên qua, nói Tầm Mạch Mạch chờ một chút nhưng nàng nói còn chờ, thiên đạo sẽ thực sự vứt bỏ Thiên Linh giới. Ông cùng Tầm Ca mới đồng ý cho nàng phi thăng.

    Bây giờ hai lần lôi kiếp, làm sao sống nổi?

    "Mạch Mạch.. Mạch Mạch.." Tầm Ca như phát điên muốn lao vào phạm vi thiên kiếp, Diệp Hành Chi nhanh tay ôm nàng ấy lại.

    "Sư muội, ngươi đừng xúc động."

    Kia là lôi kiếp phi thăng, với tu vi Tầm Ca lúc này sẽ bị đánh chết.

    Vân Phi Trần phản ứng hoàn toàn trái ngược mọi người. Thời điểm Tầm Mạch Mạch một mình độ kiếp, toàn thân hắn đều căng thẳng nhưng khi Đồ Thanh xuất hiện, hắn lại thả lỏng.

    Hắn thấy sư tổ cùng sư thúc phản ứng lớn như vậy muốn giải thích thì đạo thiên lôi hợp nhất đánh xuống.

    Đó là một đạo tia chớp họ chưa bao giờ thấy qua, Đồ Thanh ở giữa không trung nhỏ bé như con kiến.

    "Đạo thiên lôi cuối cùng." Chúc Ngôn không tự chủ khẩn trương tiến lên hai bước muốn nhìn cho rõ.

    "Tẩy kinh phạt tủy phải xem lần này. Tiểu Thanh, chịu đựng." Khê Cốc gắt gao nắm chặt quạt xếp trong tay.

    Hạo Uyên nhảy từ trên cây xuống, lần đầu tiên cảm thấy e ngại. Những đạo lôi kiếp trước đó của Đồ Thanh hắn tự tin có thể ngăn trở, nhưng đạo cuối cùng này hắn cảm nhận được hơi thở hủy diệt.

    Như là một loại lực lượng không thể chống lại, muốn hủy diệt mỗi một giọt ma khí trong cơ thể.

    Đó là thiên lôi rèn thể, triệt để bỏ đi ma thể của Ám ma sao?

    Một mảnh cường quang chói mắt bao phủ khắp thiên địa khiến mọi người kìm lòng không đậu nhắm mắt lại, ký ức cuối cùng của bọn họ là bóng đen bị lôi quang bao phủ.

    Trung tâm lôi điện, Đồ Thanh không giống mọi người tưởng tượng, dùng hết khả năng ngăn cản thiên lôi mà thu hồi pháp khí bản mạng, tùy tiện để lôi điện rửa sạch mỗi một ngóc ngách trong cơ thể.

    Hắn liều mạng dùng lực lượng cuối cùng che chở Tầm Mạch Mạch.

    "Phu quân?" Tầm Mạch Mạch ngửa đầu, lúc này thời gian như thể cấu thành từ lôi điện, chỉ có chỗ nàng đứng được Đồ Thanh dùng cơ thể chặn lại.

    "Qua đây."

    Đồ Thanh biến thành người điện, vươn tay với nàng.

    Tầm Mạch Mạch không chần chừ, cũng không sợ hãi điện lực trên người Đồ Thanh lao vào ngực hắn, được ôm áp trong vòng tay quen thuộc.

    "Mạch Mạch, đây là đạo thiên lôi cuối cùng, nếu không thể thành công.."

    "Liền cùng nhau hóa tro tàn." Tầm Mạch Mạch đáp.

    Đây là nhận thức chung của bọn họ trước khi quyết định phi thăng cùng nhau.

    Thành công, đây là hôn lễ của họ. Thất bại chính là lễ tang. Nhưng dù kết cục nào họ đều có thể ở bên nhau.

    Giữa hai người lóe lên một đoàn hồng quang. Đó là Linh Lung thạch lúc ký kết khế ước Đồ Thanh đưa cho Tầm Mạch Mạch.

    Bây giờ hắn triệu hồi nó thu về trong trái tim.

    Bang bang.. bang bang..

    Trung tâm lôi điện hết sức yên tĩnh, hắn chỉ có thể nghe được thanh âm trái tim mình đập. Mỗi nhịp đập đều mang theo một loại hòa hợp ấm áp chảy vào tứ chi bách hài, xoa dịu đau đớn do lôi kiếp rèn thể.

    Đồ Thanh gắt gao ôm người trong ngực, hắn cảm thấy thật thoải mái, như thể trở về ngày hắn hình thành linh thức, không cần nghĩ gì cả, chỉ đơn giản ôm chặt người trong tay.

    Cũng không biết qua bao lâu, Tầm Mạch Mạch được Đồ Thanh ôm trong lòng nghe được thanh âm, một loại âm thanh đến từ tận cùng thế giới.

    Ngay sau đó nàng cảm giác được liên hệ mật thiết với một người khác, hai người họ hòa hợp như một thể.

    Lại sau đó, đan điền nàng cảm nhận được cỗ lực lượng xa lạ, cơ thể nàng đang chuyển dần thành loại lực lượng này.

    Đây là.. Tiên Linh khí?

    Chúng ta thành công?

    Tầm Mạch Mạch mở mắt thấy bản thân chìm trong thất thải hà quang, thanh âm nàng nghe được cũng không phải ảo giác mà là đại đạo chi âm.

    "Phu quân!" Tầm Mạch Mạch kinh hỷ ngẩng đầu.

    Đồ Thanh thấy nàng tỉnh mới thoáng buông lỏng.

    "Chúng ta độ kiếp thành công?" Tầm Mạch Mạch đã biết kết quả nhưng vẫn muốn xác minh.

    "Ân, khế ước của chúng ta thay đổi, nàng cảm nhận được không?" Đồ Thanh cầm tay nàng dán lên ngực mình.

    Tầm Mạch Mạch muốn nói bản thân đã sớm cảm ứng được nhưng theo rung động của trái tim dưới tay nàng cảm nhận được một cỗ hơi thở thuộc về mình trong trái tim Đồ Thanh.

    Nơi đó có một giọt máu của nàng.

    Tầm Mạch Mạch lập tức nghĩ đến Linh Lung thạch, sờ lên ngực quả nhiên không còn.

    Đồ Thanh đem Linh Lung thạch chứa máu huyết nàng dung nhập vào trong trái tim.

    Dưới chân hai người lốc xoáy linh khí cùng ma khí xoay tròn khuếch tán. Giờ phút này tất cả tu sĩ Thiên Linh giới đều nghe được đại đạo chi âm, cảm nhận được linh khí bùng nổ.

    Thanh âm đại đạo như nhạc mừng hôn lễ, linh khí bùng nổ chính là kẹo mừng đôi tân nhân tán đi.

    TOÀN VĂN HOÀN
     
  3. Chương 152 Ngoại truyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Càn Khôn Lưỡng Nghi trận sụp đổ, linh khí cùng ma khí bùng nổ lan tỏa.

    Chỉ trong nháy mắt Thiên Linh giới như thể thay đổi.

    Linh tu đang rèn luyện ở Ma giới không còn bị ma khí áp chế, mà ma tu rèn luyện ở Linh giới cũng không thấy khó chịu nữa.

    Hài đồng dẫn khí nhập thể phát hiệ tuy linh khí không còn tinh thuần nhưng tạp chất này khiến kinh mạch vững chắc, đạo tâm kiên cố hơn. Một loạt đại năng Xuất Khiếu kỳ bế quan.

    Huyền Minh chân nhân về Dược lâu cũng bế quan đầu tiên.

    "Sư huynh, sư tôn rốt cuộc đột phá." Tầm Ca đứng ở cửa động phủ Huyền Minh chân nhân cảm khái.

    "Ân, ít nhiều nhờ Mạch Mạch." Diệp Hành Chi gật đầu, nếu không có đợt linh khí bùng nổ này, Huyền Minh chân nhân cả đời có lẽ vô vọng đột phá.

    "Sư huynh cũng có thu hoạch đi, sao không bế quan?" Lần phi thăng đại điển này, những người tham gia đều tăng tiến về cả tâm cảnh lẫn tu vi.

    "Quả thực nghĩ thông một số chuyện."

    "Chúc mừng sư huynh."

    Diệp Hành Chi nhìn nàng ấy, nâng tay phủ nhẹ bên tai. Tầm Ca ngẩn ra, theo bản năng lui lại một bước.

    Diệp Hành Chi cười cười "Sư muội kế tiếp muốn dốc lòng tu luyện?"

    Tầm Ca không rõ vì sao Diệp Hành Chi hỏi vậy nhưng vẫn gật đầu "Phải, Mạch Mạch nói nàng chờ ta ở Tiên giới."

    "Còn nhớ rõ bộ dáng lần đầu chúng ta gặp nhau sao? Muội nhỏ nhỏ đáng yêu, phấn điêu ngọc trác, ta nói sẽ bảo hộ muội cả đời." Diệp Hành Chi cười ấm áp "Khi đó ta vẫn chưa thích muội."

    "Sư huynh, lúc đó ta mới năm tuổi." Tầm Ca nhắc nhở.

    "Phải, cho nên muội nhớ kỹ những lời này, chuyện khác đều quên đi." Diệp Hành Chi nói.

    Tầm Ca giật mình hoảng hốt, tựa như minh bạch cái gì, trên mặt nổi lên tươi cười như ánh mặt trời.

    * * *

    Huyền Thiên môn, Đồng Văn Tuyên đang ngồi trong đình ngắm trăng.

    Một đạo bóng đen bay đến dừng lại trước mặt.

    "Ngắm trăng sao?" Khê Cốc tiến đến tự nhiên hỏi thăm, như thể trăm năm trước mỗi lần hắn ra ngoài trở về.

    Đồng Văn Tuyên yên tĩnh nhìn hắn, không đáp.

    "Khụ.. nàng về nhà mẹ đẻ lâu như vậy, khi nào mới về nhà?" Khê Cốc hỏi.

    Tay cầm chén trà Đồng Văn Tuyên run rẩy "Ngươi có ý gì?"

    "Lúc trước nàng nói, một câu nói đùa của ta trở thành chấp niệm cả đời nàng. Cho nên để ta cùng nàng làm một đôi vợ chồng bình thường ở thế gian, hóa giải phần chấp niệm này."

    Khê Cốc nhìn Đồng Văn Tuyên, ôn nhu kể.

    "Nàng cùng ta sớm chiều ở chung trăm năm, ta không biết nàng có hóa giải chấp niệm hay chưa nhưng ta hình như đã thích nàng."

    Trong mắt Đồng Văn Tuyên toát ra thần sắc không thể tin.

    "Ta từng phát thệ, cả đời này không tin nữ nhân nữa, nhưng.." Khê Cốc chậm rãi vươn tay, lộ ra một khối đá màu đen.

    Đây là Linh Lung thạch Đồng Văn Tuyên trả lại Khê Cốc khi kết thúc ước hẹn trăm năm.

    "Tiểu Thanh phi thăng, cho ta năng lực ký lại khế ước." Khê Cốc nói "Đại giới là hóa thành ám thạch ngủ say trăm năm. Nếu nàng muốn dùng liền ước nguyện với nó, không dùng thì ném đi, coi như ta chưa từng đến qua."

    Khê Cốc đem cục đá bỏ vào lòng bàn tay Đồng Văn Tuyên, rời đi tự nhiên như khi đến.

    Đây là cơ hội thành tiên duy nhất của hắn. Khê Cốc giao nó cho Đồng Văn Tuyên, nếu nàng nguyện ý, hắn làm lại một lần. Đổi người khác, hắn không cần.

    * * *

    Chúc Ngôn trở lại tộc địa Ám ma tộc, hắn rời đi mấy ngày không biết những linh thú có bị đói không.

    Chờ đem linh thú trong viện đút ăn xong, Chúc Ngôn ngồi dưới tàng cây ngẩn người, thời điểm không làm gì hắn thích nhất ngồi ngẩn người, chẳng nghĩ gì cả, như một khối đá bình thường.

    Bên tai là tiếng nỉ non của đám linh thú.

    "Gió thật thoải mái."

    "Linh khí bỗng nhiêu đậm hơn.."

    "Chủ nhân lại ngẩn người."

    "Chủ nhân thật đẹp mắt."

    "Khi nào ta mới biến hóa?"

    "Rất muốn ăn một mảnh móng tay của chủ nhân."

    Chúc Ngôn không để ý nghe cho đến khi Phệ Kim thử to gan lớn mật bò lên bàn đá liếm móng tay hắn.

    Nghĩ đến vừa nghe được 'tiếng lòng' của nó, tâm tình Chúc Ngôn hôm nay không tệ liền từ bi cắt một đoạn móng tay cho nó. Hai mắt Phệ Kim thử tỏa ra kim quang nuốt xuống.

    Đột nhiên Chúc Ngôn cảm nhận được liên hệ, ánh mắt biến đổi gắt gao nhìn chằm chằm con chuột ăn xong ngủ trên ngón tay mình.

    Bản thân hoàn thành tâm nguyện của nó, ký kết tế phẩm khế ước!

    Chúc Ngôn nhấc lên đuôi Phệ Kim thử, lần đầu tiên có xúc động muốn ngược đãi linh thú.

    Thèm ăn mà thôi, thành tâm hứa nguyện như vậy làm gì?

    Còn có Đồ Thanh, ta lại không muốn khôi phục năng lực khế ước, ngươi nhiều chuyện cái gì?

    * * *

    Ma giới.

    Hạo Uyên có được năng lực khế ước lại bỗng nhiên do dự. Nguyên nhân là hắn phải hóa thành ám thạch năm trăm năm, bắt đầu tu luyện lại từ đầu.

    Tuy rằng hắn phi thường muốn có dung nhan tuấn mĩ nhưng kẻ thù hắn nhiều lắm, bỗng nhiên biến thành phế sài, thật nguy hiểm.

    Muốn mạng hay muốn đẹp, Hạo Uyên về ma uyên suy nghĩ cẩn thận một phen.

    Bởi vì ma khí bùng nổ, ma khí trong ma uyên dày hơn bình thường không ít nhưng kỳ quái là tất cả lại tập trung về một hướng. Hạo Uyên tò mò đi qua thấy trứng phượng hoàng đang hấp thu ma khí.

    "Trứng phượng hoàng đúng là còn sống?" Hạo Uyên cầm lấy trứng xem xét "Xem ra Chúc Ngôn nói đúng, ma khí không đủ."

    Ca!

    Một tiếng giòn vang, quả trứng vỡ vỏ.

    Tay Hạo Uyên run lên, xém chút vứt luôn quả trứng ra ngoài, tiếp theo một cái móng vuốt màu vàng thò ra cùng lông tơ non mềm.

    "Ta đi, đen như vậy? Là quạ đi?" Hạo Uyên khiếp sợ.

    Móng vuốt tiểu phượng hoàng run lên, đầu còn chưa lộ đã ủy khuất "Nương hư, nương cho ta hấp thu ma khí, ta mới biến đen."

    "Ai là mẹ ngươi?" Hạo Uyên rống giận.

    Vỏ trứng vỡ ra, tiểu hắc phượng hoàng lộ bên ngoài ngồi trong lòng bàn tay Hạo Uyên thân thiết cọ cọ.

    Hạo Uyên: Thật đáng yêu!

    * * *

    Vân Phi Trần về Chu Tước môn bế quan, dưới linh khí bùng nổ, lửa chu tước sinh ra dị biến, có được năng lực niết bàn, chỉ cần còn một hơi thở hắn cũng có thể không chết.

    * * *

    Mười năm sau, Cổ Ngọc Thành phi thăng đến Thiên Linh giới, Đoạn Minh Hiên đón hắn.

    "Sư phụ, theo ta về Thái Hư tông đi."

    Tuy bây giờ thực lực Đoạn Minh Hiên hơn xa Cổ Ngọc Thành nhưng vẫn xưng hô cung kính.

    "Được."

    Trên đường đi Cổ Ngọc Thành hỏi tình hình hai nữ nhi.

    "Thanh Linh hiện giờ tu vi có tiến bộ không?"

    "Cổ sư muội đã là Phân Thần kỳ." Đoạn Minh Hiên đáp.

    "Xem ra mấy năm nay không có lười biếng." Cổ Ngọc Thành vui mừng "Còn Mạch Mạch thì sao? Nghe nói kinh mạch nàng đã trị khỏi?"

    "Ân, khỏi." Đoạn Minh Hiên thần sắc phức tạp gật đầu.

    "Tu vi thì sao? Hẳn cũng Nguyên Anh đi, ta nhớ kinh căn nàng không tệ, hiện giờ nàng ở cùng nương ở Dược lâu đi."

    "Không có." Đoạn Minh Hiên lắc đầu.

    "Không ở? Bái sư môn khác sao?"

    "Sư phụ, Tầm sư muội nàng.. mười năm trước đã chứng đạo phi thăng." Đoạn Minh Hiên nói.

    "Cái gì?"

    "Nàng phi thăng, là một trong hai vị tiên giả duy nhất trong mấy vạn năm qua. Một vị khác là phu quân của nàng, Đồ Thanh."

    Nhiều năm sau Cổ Ngọc Thành gặp lại Tầm Ca ở vạn pháp đại hội. Lúc đó hắn là đệ tử phổ thông của Thái Hư tông còn nàng ấy là trưởng lão Dược lâu, mẫu thân tiên giả, tư thế oai hùng hiên ngang, trong mắt không nhiễm một hạt bụi.

    Cao cao tại thượng, hắn không thể nào với tới.

    The End.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...