Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Discussion in 'Đã Hoàn' started by MD0802, Jun 5, 2023.

  1. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 030: Em nhanh đến, tam ca của anh sắp chết rồi

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Ôn Vãn về đến nhà, đã gần mười một giờ.

       Tần Nguyệt nói với cô vài câu như thường lệ, đặc biệt là khi bà đề cập đến việc hôm nay cô bị giáo viên phạt đứng, với vẻ mặt tức giận.

      Ôn Vãn lặng lẽ nghe vào tai trái ra tai phải.

      Sau khi trở lại phòng ngủ, cô chỉ đơn giản là tắm nước nóng, thay một bộ đồ ngủ sang trọng sạch sẽ thoải mái, rồi chui vào chăn nghịch điện thoại di động.

       Đầu tiên cô xem đoạn video ngắn một lúc, đột nhiên có một tin nhắn WeChat vang lên--

      Bạch Lộ: [Vãn Vãn, tôi đã đấu tranh rất lâu, vẫn là quyết định đăng ký tham gia triển lãm nghệ thuật! 】

      Ôn Vãn nhìn avatar anime đáng yêu, không khỏi nhếch khóe môi: [Được, có chí ắt làm nên, cố lên! 】

       Bạch Lộ: [Nếu như có thể đứng nhất, tôi mời cậu uống trà sữa~]

      Ôn Vãn: [Được rồi, chị gái. 】

       Bạch Lộ: [ Không còn sớm nữa, cậu mau đi ngủ đi, chúng ta ngày mai gặp ở trường, bye bye! 】

      Ôn Vãn: [Ngủ ngon. 】

       Ôn Vãn ngáp một cái, cất điện thoại đi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

      ..

      Khách sạn Cảnh Trình.

      Mưa nặng hạt đập vào cửa sổ thủy tinh, trong căn phòng mờ tối, một thân hình cao lớn đang cuộn tròn trên chiếc giường lớn êm ái, người đàn ông nhíu mày, ôm chặt lấy bụng.

      Nhìn kỹ, trên trán hắn có mồ hôi lạnh.

      Chết tiệt, lẩu đêm nay cay quá, đau bụng quá!

      Người đàn ông kìm lại, nhưng vẫn rên rỉ vì đau.

      Đột nhiên, có người gõ cửa--

       "Tam ca, cục sạc di động của tôi hỏng rồi, cho tôi mượn cái của anh đi!"

      Tư Cảnh Hạc bất lực nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rút sạc, run rẩy đi tới cửa, mở ra.

      Ánh sáng từ hành lang chiếu vào khiến khuôn mặt tái nhợt của anh càng thêm đáng sợ, anh giơ tay đẩy cục sạc về phía Chu Dĩ Thâm.

      Chu Dĩ Thâm thấy anh có gì đó không ổn, cau mày quan tâm hỏi: "Tam ca, sắc mặt anh có gì đó không ổn, thân thể không được khỏe sao?"

      Tư Cảnh Hạc xua tay, vừa nói một câu không sao, trước mắt đột nhiên tối sầm, ngã lăn ra đất.

       "Tam ca, tam ca!"

       Chu Dĩ Thâm sợ đến mức nhanh chóng đỡ Tư Cảnh Hạc dậy, kiểm tra hơi thở của anh, rồi gọi số cấp cứu..

      Bệnh viện nhân dân bậc nhất Vân Thành--

      Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ cuối cùng đã chẩn đoán Tư Cảnh Hạc bị viêm dạ dày cấp tính, anh phải nhập viện truyền dịch trị liệu.

      Lý do: Dĩ nhiên là ăn lẩu, kích thích bởi ớt và đồ uống ướp lạnh.

      Trong phòng bệnh VIP sạch sẽ, yên tĩnh.

       Chu Dĩ Thâm ngồi bên giường bệnh, nhìn người đàn ông đang say ngủ được truyền dịch, mím môi tự trách.

       Đều do mình!

      Biết tam ca không ăn được cay còn đùa ác gọi một nồi lẩu thật cay!

       Bây giờ thì không sao, nếu bị Tu Viễn bọn họ phát hiện ra, họ sẽ không tha cho mình!

       Chu Dĩ Thâm vừa cảm thấy áy náy, vừa nghĩ cách bù đắp lỗi lầm, một lúc lâu sau, trong lòng chợt lóe lên ý tưởng, tìm được số điện thoại di động của Ôn Vãn, liền gửi một tin nhắn.

      ..

      Sáu giờ sáng, Ôn Vãn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

       Cô mở đôi mắt ngáy ngủ, tắt nhạc chuông, nhìn thấy trên điện thoại di động có một tin nhắn lạ, bấm vào xem--

    "Anh Vãn, tam ca của tôi sắp chết, anh mau đến bệnh viện thăm anh ấy đi!

       Bên dưới còn ghi địa chỉ bệnh viện.

       Ôn Vãn đột nhiên ngồi dậy, cau mày, gọi điện thoại.

      Sau một lúc lâu chờ đợi cuộc gọi, một giọng nói ngáy ngủ vang lên từ đầu bên kia điện thoại," Vãn Vãn, mấy giờ rồi, sao gọi điện thoại cho tôi? "

      Ôn Vãn báo tin tức của phòng bệnh, thấp giọng nói:" Cậu tra dùm tôi, bệnh nhân này bị sao vậy, bây giờ tình hình thế nào? "

    " Được, chờ chút. "

    Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ bàn phím, hai phút sau, trả lời:" Bệnh nhân của phòng này tên là Tư Cảnh Hạc, nam, 28 tuổi, tôi qua nhập viện vì viêm dạ dày cấp, hiện đang được truyền dịch điều trị."
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: Jun 9, 2023
  2. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 031: Bạn trai?

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn thở phào nhẹ nhõm.

      Cô cảm ơn xong liền cúp điện thoại, thay quần áo tắm rửa thật nhanh, khoác cặp đi học mà chưa kịp ăn sáng đã chuồn ra ngoài.

      Tần Nguyệt vừa mới dậy vừa vặn đụng phải cô, nhíu mày thắc mắc: "Nha đầu này bình thường dậy muộn đi học trễ, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?"

      Nhưng chỉ băn khoăn một lúc, bà đã xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho Ôn Cần.

      Hai ngày nay Tiểu Cần rất bận rộn với buổi triển lãm nghệ thuật, vì vậy bà cần phải làm nhiều món ăn ngon để bồi bổ cho cô..

      ..

      Khi Ôn Vãn đến bệnh viện thì mới bảy giờ, mây đen kéo thành từng đám, hắt ra ánh sáng u ám.

       Cô bước vào phòng, người đàn ông đang nhắm mắt ngủ có lẽ đã cảm nhận được hơi thở của cô, đột nhiên mở mắt ra nhìn cô.

       Không phải đề phòng, nhưng quả nhiên là trong dự liệu.

       Sắc mặt Tư Cảnh Hạc vẫn còn có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt đen láy lại tràn đầy tinh anh, khẽ mỉm cười nhìn Ôn Vãn, "Em đã tới rồi, tới ngồi đi."

       Ôn Vãn đi tới, ôm cặp sách vào trong lòng, ngồi xuống.

    Cô nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc, cuối cùng, ánh mắt rơi vào bàn tay to có cây kim đâm vào người, "Tối hôm qua vốn dĩ không cần phải ăn cay, nhưng anh nhất định muốn dũng khí, bây chịu khổ rồi, trong lòng có cảm thấy thoải mái không?"

      Tư Cảnh Hạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, nụ cười trên môi càng sâu, "Thế nào, đau lòng cho anh à?"

       Ôn Vãn không hiểu sao đột nhiên nắm chặt hai tay.

      Không biết tại sao cô lại căng thẳng, giống như bị đâm trúng tâm tư, nhưng rõ ràng, cô không có bất kỳ ý nghĩ không thuần khiết nào đối với Tư Cảnh Hạc..

       Gần như trong nháy mắt, Ôn Vãn gạt bỏ suy nghĩ lung tung trong lòng, cô híp mắt, thản nhiên nói: "Tôi sợ nếu anh thật sự có chuyện gì, sẽ liên lụy tôi!"

       "Hóa ra là anh tự mình đa tình!" Tư Cảnh Hạc thở dài, trên mặt tràn đầy tiếc nuối, sau đó anh cười dịu dàng, "Nhưng Vãn Vãn có thể đến thăm anh, anh vẫn là rất vui."

       Lại xưng hô thân mật như vậy..

      Ôn Vãn cảm thấy như vậy quá thân mật, đang định sửa sai thì một y tá trẻ tuổi đẩy xe đẩy đi vào, "Bệnh nhân số 12, truyền nước!"

      Tư Cảnh Hạc đưa tay ra phối hợp với y tá đưa kim tiêm, rất nhanh, nước kháng viêm theo mạch máu chảy vào cơ thể.

    Y tá đưa thuốc cho Ôn Vãn, nói: "Hai hộp thuốc này uống trong lúc ăn, sáng tối một viên, mỗi lần hai viên, gần đây uống nhiều nước, ăn nhiều đồ ăn nhẹ, đừng để bạn trai của em ăn những thứ lộn xộn ở bên ngoài, biết chưa?"

      Bạn, bạn trai?

       Ôn Vãn có chút sững sờ, chỉ cảm thấy thuốc trong tay giống như khoai lang nóng, ngay cả vành tai cũng nóng bừng.

      Tư Cảnh Hạc nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, tâm tình rất tốt, nói y tá là thiên thần, xem ra đúng là như vậy.

       "Không liên quan gì đến cô ấy, tối qua là tôi tham ăn, nhất định đòi ăn lẩu." Tư Cảnh Hạc giải thích, nhưng ánh mắt dịu dàng vẫn luôn dán chặt vào Ôn Vãn.

       Y tá cảm thấy cô đang bị ép ăn cơm chó.

       Cô khôn ngoan nhanh chóng rời đi, để khỏi bị coi như bóng đèn.

      Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng rất rõ ràng.

       "Vừa rồi y tá hiểu lầm quan hệ của chúng ta." Ôn Vãn nói, ngón tay vuốt ve hộp thuốc.

       Ngừng một chút, cô nói thêm, "Anh hẳn nên giải thích đi.

      Tư Cảnh Hạc trầm mặc một lát, chậm rãi nói:" Được, lần sau anh sẽ chú ý. "

       Dứt lời, bầu không khí rơi vào yên tĩnh.

      Ôn Vãn cảm thấy không thoải mái, để giảm bớt xấu hổ, cô rót một cốc nước ấm, mở viên thuốc, đưa cho người đàn ông," Này, uống thuốc đi! "

    " Cảm ơn."

      Tư Cảnh Hạc uống nước ấm, rồi nuốt viên thuốc.
     
    LieuDuong likes this.
  3. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 032: Sau khi tan học em vẫn đến chứ?

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Chu Dĩ Thâm mang theo chiếc túi trở lại phòng bệnh sớm hơn một chút, Ôn Vãn đang cười cười nói nói với Tư Cảnh Hạc, hai cái nhan sắc này tụ cùng một chỗ, quả thật đẹp mắt.

       "Khụ khụ.."

       Hắn đi tới, đặt từng bữa sáng lên bàn cạnh giường bệnh, nhếch miệng cười nói: "Tôi không quấy rầy các người chứ?"

      Tư Cảnh Hạc nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Mua đồ ăn đi lâu như vậy, chạy đến vùng ngoại ô à?"

       Chu Dĩ Thâm dừng một chút, khóe miệng tràn lên ý cười, "Thật ra thì tôi đã mua bữa sáng từ lâu rồi, nhưng trên đường trở về xảy ra sự cố, nên lãng phí một chút thời gian."

       Dường như có một bầu không khí bát quái xung quanh.

      Ôn Vãn và Tư Cảnh Hạc nhìn nhau, mơ hồ hiểu ra.

       Chu Dĩ Thâm lắc đầu, xua đi hình ảnh lúc sáng trong đầu, vừa đem đồ ăn ra bàn trên giường bệnh, vừa nói: "Được rồi, mau ăn cơm thôi!"

      Hắn bưng cho Tư Cảnh Hạc một bát cháo, hai bánh bao hấp và sủi cảo.

      Sau đó, ngồi bên cạnh Ôn Vãn, "Anh Vãn, cũng ăn chút gì đi, lát nữa anh đưa em đi học!"

    "Được!"

      Văn Vãn không khách khí, dùng đũa gắp một cái sủi cảo ăn, sau đó uống sữa đậu nành.

       Chẳng mấy chốc, thức ăn trên bàn đã ăn sạch.

      Đã gần tám giờ, Chu Dĩ Thâm vội vàng mặc áo khoác, quàng khăn cổ, thúc giục Ôn Vãn: "Mau thu dọn cặp sách đi, sắp muộn rồi!"

       So với cảm giác khẩn trương của mình, Ôn Vãn có vẻ thong dong hơn nhiều.

      Cô tùy ý khoác cặp sách lên lưng, chào hỏi Tư Cảnh Hạc, "Tôi đi trước, anh dưỡng bệnh cho tốt."

      Tư Cảnh Hạc gật đầu, dừng một chút, chờ mong hỏi: "Sau khi tan học em có đến không?"

       Ôn Vãn cảm thấy nam nhân này có chút đáng thương..

       Cô đút hai tay vào túi quần, thản nhiên cười nói: "Còn tùy tình hình, nếu có thời gian thì đến."

       Tư Cảnh Hạc gật đầu, bảo Ôn Vãn mang theo ô phòng khi trời mưa to vào ban đêm.

       Chu Dĩ Thâm cảm thấy bút tích từ hai người này.

       "Uhm vậy cũng được, nhanh đi đi!"

       Hắn nắm lấy cổ tay Ôn Vãn sải bước ra khỏi cửa, một đường vội vã chạy tới, rốt cuộc một khắc trước khi cổng trường đóng lại, Ôn Vãn cũng chen vào được.

       "Bye bye anh Vãn, học hành chăm chỉ, tối anh lại đón em!"

       Ôn Vãn quay lưng về phía hắn vẫy vẫy tay, thong thả đi về phía tòa nhà dạy học.

       Chu Dĩ Thâm đợi cho đến khi Ôn Vãn lên cầu thang, mới trở lại xe, chạy đến bệnh viện.

      ..

      Ôn Vãn bước vào lớp học, vừa ngồi xuống, một nhóm nữ sinh đã vây quanh.

       "Ôn Vãn, chúng tôi vừa rồi nhìn thấy một người đẹp trai đưa cậu đi học, anh ấy là ai?"

       "Anh ta trông không giống người của trường chúng ta!"

       "Nói bậy, trường chúng ta sao có thể có nam nhân đẹp trai như vậy!"

       "Đó có phải là anh trai của cậu không? Hay là.. anh ấy sẽ không phải là người theo đuổi cậu chứ!"

      Trong lúc nhất thời, tất cả các loại suy đoán đều đã xuất hiện.

      Ôn Vãn dở khóc dở cười, đám người này ánh mắt thật tinh tường, từ tòa nhà dạy học đến cổng trường xa như vậy, vậy mà đều có thể nhìn thấy dáng vẻ của Chu Dĩ Thâm, thật lợi hại!

    Cô lấy sách Ngữ văn ra, chán nản lật sách, nhàn nhạt giải thích: "Kỳ thực tôi cũng chỉ gặp anh ấy vài lần, cũng không quen lắm, buổi sáng vừa vặn gặp anh ấy trên đường, cho nên tiện đường đưa tôi đến đây."

       Lời giải thích này cũng không xua tan được sự nghi ngờ của đám nữ sinh, bọn họ càng cho Ôn Vãn thêm nhiều tầng ánh mắt sắc bén.

      Không quen lắm, có thể tùy tiện ngồi xe của họ, thật sự là quá tùy tiện!
     
    LieuDuong likes this.
  4. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 033: Cuộc sống riêng tư của Ôn Vãn vô kỷ luật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Reng reng reng--"

      Chuông vào lớp vang lên, đám nữ sinh lần lượt trở về chỗ ngồi.

      Mơ hồ, Ôn Vãn nghe thấy họ thấp giọng càu nhàu--

       "Tôi đã nói rồi, người như cậu ấy, khẳng định cuộc sống riêng tư vô kỷ luật, các cậu còn không tin!"

       "Chậc chậc chậc chậc, không chừng cậu ấy cùng người đàn ông kia có quan hệ gì rồi, thật là ghê tởm!"

       "Cậu ấy thật vô kỷ luật, sau này chúng ta nhất định phải tránh xa cậu ấy một chút!"

    "Chính là chính là.."

      ..

      Ôn Vãn bình tĩnh ngồi, như thể những tin đồn này không liên quan gì đến cô.

      Nhưng anh em nhà họ Đinh đang ngồi trước mặt cô, lại không thể bình tĩnh được nữa.

       Đinh Hạo tức giận siết chặt nắm tay, đột ngột đứng dậy, "Bọn bà tám các cậu thật sự đi quá xa rồi, tôi cho bọn cậu câm miệng!"

      Đinh Nhiên vội vàng giữ chặt anh trai mình, "Anh bình tĩnh đi, chủ nhiệm lớp sắp tới rồi, nếu biết anh vì Ôn Vãn mà gây phiền phức, nhất định sẽ liên lụy đến cậu ấy!"

       Ôn Vãn một tay nâng cằm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, "Đáng giá sao? Vì tôi tức giận như vậy!"

       Hai anh em nhất trí gật đầu, đồng thanh đáp: "Đáng giá!

      Đột nhiên, một dòng điện ấm áp chạy qua trái tim cô.

       Ôn Vãn híp mắt, nụ cười không hề suy giảm," Trong trường ai cũng coi tôi như quái vật, trốn tôi còn không kịp! Các cậu cũng nên lựa chọn sáng suốt, tự bảo vệ mình. "

      Đinh Hạo nhíu mày," Là bởi vì bọn họ có thành kiến với cậu, hai anh em chúng tôi trong lòng đều biết, tuy bề ngoài cậu lạnh lùng, nhưng là người tốt! "

       Đinh Nhiên phụ họa," Đúng vậy, cậu đừng đem lời nói của bọn họ để trong lòng, bọn họ mới là người ghê tởm! "

       Ôn Vãn có chút cảm động.

      Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô bị bắt cóc, có người tin cô và bảo vệ cô mà không có mục đích như vậy.

      " Các em, im lặng một chút, cô có chuyện muốn thông báo! "Chủ nhiệm lớp Lý Nhiễm bưng một chồng tài liệu đi vào.

    Đinh Hạo vội vàng ngồi xuống, lấy ra một quyển sách che lại, lặng lẽ làm một động tác cổ vũ với Ôn Vãn.

      Ôn Vãn nghĩ hắn thật dễ thương.

    Thân hình mảnh khảnh của Lý Nhiễm dựa vào trên bục giảng, chậm rãi nói:" Trường chúng ta rất may mắn, được Họa viện Mục An nổi tiếng thế giới mời tổ chức cuộc thi vẽ tranh. Ba người đoạt giải cao nhất, không chỉ có thể đem bức vẽ của mình đặt trong triển lãm nghệ thuật, còn có tiền thưởng hậu hĩnh! "

       Vừa dứt lời, trong lớp xôn xao.

      " Ta nghe nói qua học viện hội họa này, người tổ chức là một họa sĩ siêu cấp lợi hại, chẳng những đoạt giải thưởng tay mềm, mà mỗi tác phẩm đều có giá trị sưu tập cao! "

    " Wow, thật lợi hại! "

      " Nghe nói lớp 12 Ôn Cần và Lâm Đông cũng đã đăng ký rồi! "

      " A.. tổng cộng chỉ có ba chỗ, hai vị đại thần đó muốn thắng dễ như trở bàn tay, chẳng phải chúng ta không có cơ hội thắng sao! "

      " Mặc dù phần thưởng rất hấp dẫn, nhưng thôi quên đi, tôi không muốn tự rước lấy nhục.. "

      Lý Nhiễm nhìn các học sinh uể oải, bất đắc dĩ xoa trán," Các em, chúng ta mặc dù học kém, nhưng cũng đừng nản lòng, chúng ta cùng nhau cố gắng lên! "

      Đáp lại cô là sự im lặng.

       Ngay khi Lý Nhiễm cảm thấy hi vọng của mình sắp tiêu tan, một thanh âm lạnh nhạt từ một góc xa nhất vang lên:" Giáo viên, em muốn ghi danh! "

      Nghe vậy, mọi người tìm kiếm giọng nói nhìn sang.

       Vừa thấy là Ôn Vãn, không khỏi cười giễu cợt.

       Lý Nhiễm cau mày, không xác định hỏi:" Bạn học Vãn Vãn, đây không phải cuộc thi hội họa bình thường, mà là nghiêm khắc tranh tài, em xem xét kỹ chưa?"
     
    LieuDuong likes this.
  5. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 034: Cậu giả bộ đáng thương, tôi buồn nôn

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vâng, em đã nghĩ kỹ rồi!"

      Ánh mắt thản nhiên nhưng kiên định của Ôn Vãn khiến Lý Nhiễm hơi cảm động.

      Dù sao cũng không có ai đăng ký, Ôn Vãn đã nhất quyết muốn tham gia, để cô bù cho đủ số lượng vậy!

      Lý Nhiễm nhanh chóng đăng ký, nói với Ôn Vãn chỉ có hai ngày, phải nộp bài dự thi trước thứ Sáu.

      Tiết đọc buổi sáng kết thúc sớm, ngay khi chuông hết giờ vang lên, trong lớp lần lượt vang lên tiếng cười.

      Liên miên bất tận, họ đều đang chế nhạo Ôn Vãn không biết tự lượng sức.

       Đinh Hạo và Đinh Nhiên quay đầu lại, nhìn Ôn Vãn vẻ mặt buồn bực nghịch điện thoại, phát hiện có hai ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình, Ôn Vãn đành phải tắt di động trước, ngẩng đầu.

       "Các cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"

      Đinh Nhiên chỉnh kính, thở dài nói: "Cậu có biết cùng cậu tham gia thi đấu là ai không?"

      Ôn Vãn gật đầu, "Tôi biết, bọn họ là một trong những người giỏi nhất trong lớp chọn!"

       "Biết rồi còn đăng ký à?" Đinh Hạo vỗ trán nói: "Lần này hay rồi, học sinh trong lớp đều chờ xem trò cười của cậu đó!"

       "Các người làm sao biết tôi nhất định sẽ thua?"

       Ôn Vãn cầm bút lên tùy ý xoay xoay, bên môi nở một nụ cười giễu cợt, "Không chừng, tôi là một con hắc mã đấy?"

      Hai anh em nhìn nhau đồng thanh thở dài: "Mong là vậy!

       Trong thâm tâm họ biết rằng, lần này Ôn Vãn đối đầu với nhiều học sinh giỏi như vậy, nhất định sẽ bị đánh bại, nhưng.. bọn họ vẫn lựa chọn ủng hộ cô!

      Mây đen từ từ tan đi, đến gần trưa thì trời quang mây tạnh.

      Ôn Vãn hẹn Bạch Lộ gặp nhau ở căng tin, cùng nhau ăn cơm.

      Nhưng 20 phút trôi qua, Bạch Lộ vẫn không xuất hiện, gọi điện thoại hay gửi tin nhắn đều không trả lời.

      Ôn Vãn lo lắng, đi thẳng vào lớp 12 (1).

       Khi cô đến cửa lớp, trong lớp có rất ít người, Bạch Lộ đang bị một nhóm nữ sinh vây quanh chế nhạo--

      " Cậu vẽ cái gì cũng không nhìn, chỉ là loại rác rưởi này, còn muốn cạnh tranh cùng Ôn Cần và Lâm Đông? "

      " Phàm là người có chút hiểu biết, đều biết cậu không xứng! "

      " Cậu khóc cái gì, giống như là hai chúng tôi bắt nạt cậu vậy! "

      " Cậu giả bộ đáng thương, tôi buồn nôn! "

      ..

      Khí tức của Ôn Vãn gần như tối sầm lại ngay lập tức.

       Cô bước nhanh tới, sắc mặt lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ," Tránh ra. "

       Một đám nữ sinh quay đầu lại, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Ôn Vãn thì không khỏi rùng mình, bị khí thế mạnh mẽ của cô khuất phục, co rúm qua một bên.

       Khoảnh khắc Bạch Lộ nhìn thấy Ôn Vãn, giống như một vị thần giáng thế, lập tức an tâm.

       Cô nhào tới ôm Ôn Vãn, đặt một bàn tay trắng nõn lên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng sờ:" Đừng sợ, lau nước mắt đi. "

      Cô liền làm theo, sau đó được Ôn Vãn che chở sau lưng.

      Ánh mắt lạnh như băng của Ôn Vãn quét qua những cô gái này từng người một, cuối cùng, dán chặt vào tờ giấy vẽ bị nhàu nát ném trên mặt đất, bên trên còn in dấu giày đen.

      Trên bức tranh là một đêm đầy sao được phác thảo bằng bút chì màu, dưới màn đêm là một tấm lưng gầy cô đơn lạnh lẽo.

      Ôn Vãn híp mắt," Ai ném? "

       Mấy nữ sinh xô đẩy, cuối cùng, đẩy một cô gái da ngăm đen đeo kính ra.

       Cô gái lắc đầu với vẻ mặt sợ hãi và tội lỗi.

      Ôn Vãn không hỏi Bạch Lộ rằng cô gái này có làm điều đó hay không, cho dù cô ấy là hình nhân thế mạng, nhưng chung quy, cô ấy là một trong những thủ phạm.

       Ôn Vãn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô," Đem tác phẩm của Bạch Lộ, nhặt lên."
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: Jun 9, 2023
  6. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 035: Thấp kém không bằng người liền bị người sỉ nhục sao?

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gái cảm thấy ủy khuất vô cùng.

       Cô không ném bức tranh này!

       Vả lại, nhiều người ăn hiếp Bạch Lộ như vậy, dựa vào cái gì mà phải hy sinh thân mình chứ!

      Nhưng vì bị Ôn Vãn uy hiếp, cô đành phải chịu nhục ngồi xổm xuống, nhặt tờ giấy vẽ đã hỏng, đưa cho Ôn Vãn.

    "Xin lỗi."

      Ngắn gọn hai chữ, nhưng đầy trọng lượng.

       Lúc này, tất cả bạn học trong lớp đều nhìn cô, ánh mắt đầy trêu chọc và giễu cợt, giống như những nhát dao, hung hăng chém cô.

       Cô nắm chặt tay, dưới sự thúc giục của bạn học, khó khăn mở miệng nói: "Bạch Lộ, thực xin lỗi.."

      Giọng nói mỏng như tơ tằm khiến môi Ôn Vãn giật giật, "Cậu chưa ăn cơm sao? Nghe không rõ, nói to hơn đi."

       "Bạch Lộ, thật xin lỗi.."

      Lần này, âm lượng to hơn một chút, nhưng không đủ.

       Thấy Ôn Vãn không nói gì, chỉ là giống như cười nhưng không phải cười nhìn mình chằm chằm, thật là đáng sợ.

      Cô biết Ôn Vãn đây là vẫn chưa hài lòng.

      Nhắm mắt lại, hét lên một lần nữa, "Bạch Lộ, thật xin lỗi!"

       "Bạch Lộ, thật xin lỗi!"

    "Bạch Lộ, thật xin lỗi!"

       Tiếng sau to hơn tiếng trước, vang vọng trong căn phòng học rộng rãi.

      Từ nhà ăn trở về Ôn Cần và Lâm Đông nhìn thấy một màn này, cau mày, sải bước về phía trước--

    "Vãn Vãn!"

       Ôn Cần trách mắng, đôi lông mày xinh đẹp, trong mắt tràn đầy oán trách, "Em tới đây làm gì? Hơn nữa, đây là có chuyện gì?"

       Ôn Vãn lười biếng liếc cô một cái, lại nhìn về đám nữ sinh, "Các cậu thất thần làm gì? Cùng nhau xin lỗi đi!"

       Mấy nữ sinh nhìn thấy Ôn Cần đến, họ lần lượt trốn sau lưng Ôn Cần, họ lần nữa lại trở nên kiêu ngạo.

       Rõ ràng là tìm người chống lưng, không có ý định xin lỗi Bạch Lộ.

      Ôn Cần chủ động đem cô gái đeo kính ra phía sau che chở, an ủi nói: "Cậu đừng sợ, tôi sẽ không để em gái tôi làm thương tổn cậu đâu!

       Cô gái thấp giọng nói lời cảm ơn, sau đó ngạo nghễ trừng mắt nhìn Ôn Vãn và Bạch Lộ.

       Nhìn xem một màn này..

       Ôn Vãn hừ lạnh một tiếng, cười cũng không cười.

      Lâm Đông không quen nhìn bộ dạng của Ôn Vãn không xem ai ra gì.

       Hắn trầm mặt, lạnh lùng nói:" Ôn Vãn, đây là lớp 12 (1), cậu là người kém nhất lớp trong lớp kém nhất, dựa vào cái gì ở chỗ này làm càn! "

       Bạch Lộ kéo nhẹ ống tay áo Ôn Vãn," Bỏ đi Vãn Vãn, cậu trở về đi! "

       Ôn Vãn vỗ nhẹ Bạch Lộ, ý bảo cô cứ yên tâm.

    Quay đầu, khoanh tay nhìn Lâm Đông, cười nói:" Cậu nói không sai, xét về thành tích, tôi quả thực là học sinh kém nhất trong lớp kém nhất, nhưng xét về nhân cách phẩm chất, những người khá giỏi của lớp ưu tú, còn không bằng học sinh kém như tôi! "

       Ôi, cuồng vọng!

      Lâm Đông cười lạnh," Theo tôi được biết, nhân phẩm của cậu cũng bình thường đúng không? "

       Không những ức hiếp chị gái, còn luôn ngang ngược với trưởng bối, gieo rắc bất hòa!

       Dạng người này, có tư cách bàn nhân phẩm với hắn sao?

    Ôn Vãn giơ tay, nhấc tờ giấy vẽ lên giữa không trung, đặt trước mặt Lâm Đông," Ít nhất, tôi sẽ không đem tâm huyết của người khác chà đạp dưới chân, càng sẽ không dùng những lời lẽ sỉ nhục đả kích người! "

    Nhìn tờ giấy vẽ in đầy dấu giày đen, sắc mặt Lâm Đông đột nhiên thay đổi, hắn quay đầu nhìn xung quanh, thấy đám nữ sinh cúi đầu chột dạ, liền thẹn quá thành giận phản bác Ôn Vãn:" Thì sao? Là Bạch Lộ tài nghệ không bằng người! "

      " Cho nên, tài nghệ không bằng người nên bị người khác sỉ nhục sao? "

       Ôn Vãn tự giễu gật đầu, chợt cười thành tiếng:" Lâm Đông, nếu như hôm nay đổi lại là cậu, cậu còn có thể yên tâm thoải mái đồng lõa như vậy sao?"
     
    LieuDuong likes this.
  7. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 036: Làm người không thể quá thiện lương

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Đông ưỡn thẳng lưng, khuôn mặt tuấn tú tỏa nắng tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo, "Giả thuyết này không có cơ sở, tác phẩm của tôi sẽ không để người khác có cơ hội giẫm đạp trên mặt đất!"

      Hắn từ nhỏ đã được thừa hưởng thư pháp và hội họa từ ông bà nội, không dám nói là nổi tiếng, ít nhất là ở Vân Thành, hắn có chút danh tiếng.

       Có một lần, nhiều người nghe danh mà đến đây, muốn mua tranh của hắn, nhưng hắn đều lấy lý do không thiếu tiền mà từ chối.

      Vì vậy, loại giả thiết này căn bản là một trò đùa.

       Ôn Vãn nhìn bộ dáng tự phụ của hắn, nụ cười trên môi càng rộng, "Cậu tốt nhất nên nhớ kỹ hôm nay nói cái gì!"

       Sau đó nắm lấy tay Bạch Lộ bước ra khỏi lớp.

      Sau khi họ rời đi, một nhóm người phàn nàn với Ôn Cần--

       "Ôn Cần, em gái cậu phách lối như vậy, cậu về nhà nhất định phải dạy cho nó một bài học!"

       "Vừa rồi nó còn không thèm để ý đến cậu, thật quá đáng!"

       "Đúng vậy, tôi nhìn thấy rồi, cậu đối với nó còn không quan trọng bằng Bạch Lộ!"

       Ôn Cần bất đắc dĩ lắc đầu, "Không có cách nào, em ấy từ nhỏ đã như vậy, không thân với người nhà!"

      Các học sinh rãnh rỗi trò chuyện thêm một chút, rồi giải tán.

      Ôn Cần ngồi bên cạnh Lâm Đông, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi Vãn Vãn lại đụng đến cậu!"

      Lâm Đông mở điện thoại, đăng nhập vào trò chơi, nói: "Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu không cần thay cậu ấy xin lỗi!"

      Ôn Cần nhàn nhạt thở dài, "Không có cách nào, ai bảo tôi là chị của em ấy.."

      Lâm Đông ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp liếc nhìn cô, "Ôn Cần, làm người không thể quá thiện lương, nếu không người ta không chỉ không nghĩ tình, người bị tổn thương, sẽ mãi là một mình cậu!"

       Ôn Tần cười khổ, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

       Thấy Lâm Đông lại cúi đầu nghịch điện thoại, cô lặng lẽ nở một nụ cười tự mãn, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa một tia nham hiểm khó nhận ra.

      ..

    Nhà ăn.

       Ôn Vãn gọi mấy món ngon, hai bát mì thịt bò, hai ly trà sữa trân châu, cùng Bạch Lộ ngồi xuống bên cửa sổ.

       "Vãn Vãn, sao gọi nhiều món như vậy?"

       Bạch Lộ bất giác nuốt nước bọt nhìn những món ăn phong phú trên bàn, đặc biệt là bát mì thịt bò với dầu ớt.

       Ôn Vãn đưa cho cô một đôi đũa, cưng chiều cười nói: "Đây đều là đồ ăn yêu thích của cậu, hôm nay ăn thoải mái đi, đừng sợ mập!"

       Bạch Lộ sung sướng gật đầu, vừa uống trà sữa vừa nhâm nhi, hạnh phúc ngập tràn!

       Ôn Vãn chậm rãi uống trà sữa, ăn gần xong mới chậm rãi nói: "Lộ Lộ, chuyện hôm nay còn chưa kết thúc, tôi giúp cậu rửa sạch nhục nhã!"

       "Cậu đừng buồn nữa, nha?"

    Bạch Lộ để đũa xuống, lấy khăn giấy lau vết dầu trên miệng, thấp giọng nói: "Vãn Vãn, đứng ra bênh vực tôi đã phiền phức lắm rồi, tôi không muốn kéo cậu xuống nữa!"

    "Đồ ngốc!"

       Ôn Vãn cưng chiều gãi nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn tròn trịa của cô, khóe môi nở nụ cười ấm áp, "Cậu không phải là gánh nặng của tôi, hiểu chưa?"

       Dừng một chút, cô nói thêm: "Nếu không, tôi năm đó đã không cứu cậu."

       Bạch Lộ hiểu ý gật đầu, đi ngang qua ngồi xuống bên cạnh Ôn Vãn, ôm cô như một đứa trẻ, "Vãn Vãn, yêu cậu!"

       Ôn Vãn giơ tay sờ đầu cô, "Tôi cũng yêu cậu!"

       Đối với cô, Bạch Lộ không chỉ là một người bạn, mà còn là một thành viên trong gia đình.

       Cho nên, cô không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ Bạch Lộ!

      ..

      Khi tan học, Ôn Vãn vừa bước ra khỏi cổng trường, Chu Dĩ Thâm đã chờ cô từ lâu đến đón cô.

       "Anh Vãn!"

      Đinh Hạo và Đinh Nhiên nhìn thấy Chu Dĩ Thâm, hỏi Ôn Vãn, "Ôn Vãn, đây không phải là người đưa cậu đến trường hồi sáng sao?"
     
    LieuDuong likes this.
  8. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 037: Cậu cho bệnh nhân ăn đồ ăn ngoài

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn tùy ý ừ một tiếng, vẫy tay với bọn họ, "Tôi đi đây, tạm biệt!"

       "Được, trên đường đi chậm nhé!"

      Anh em nhà họ Đinh chứng kiến cảnh Ôn Vãn và Chu Dĩ Thâm ngồi trên chiếc Bentley màu đen phiên bản giới hạn, chẳng mấy chốc, chiếc xe từ từ len vào dòng xe cộ rồi cuối cùng biến mất ở ngã tư.

      Không chỉ họ, mà còn nhiều sinh viên khác.

      Chu Dĩ Thâm đưa Ôn Vãn đến nhà họ Lâm trước, sau khi Ôn Vãn đưa bức tranh mà cô đã lấy ngày hôm qua cho Lâm Bảo Đức, cô nói vài câu xã giao rồi vội vàng rời đi.

      Khi cô đi ra xe, đụng phải Lâm Đông, người vừa đi học về.

      Lâm Đông híp mắt, liếc mắt liền nhận ra xe của Chu Dĩ Thâm--

       Chu tiên sinh là khách quý của ông nội, làm sao có thể ở cùng một chỗ với Ôn Vãn?

      ..

      Bệnh viện, khu phòng bệnh VIP.

      Khi Ôn Vãn và Chu Dĩ Thâm đẩy cửa bước vào, Tư Cảnh Hạc đang truyền dịch, dùng máy tính gọi video, anh nói tiếng Anh chuẩn như người bản ngữ, khi nói chuyện trông anh rất bình tĩnh tự tin.

      Tư Cảnh Hạc thấy Ôn Vãn đến, chốt kết quả trong vài câu, liền tắt máy tính, đặt nó sang một bên.

       "Vãn Vãn, em tới rồi!" Hầu như vừa nhìn thấy Ôn Vãn, trong đôi mắt đen láy của anh lóe lên tinh quang.

       Ôn Vãn đi tới ngồi xuống, tùy ý đặt cặp sách lên đùi, hỏi người đàn ông: "Thế nào rồi, truyền nước cả ngày, dạ dày còn đau không?"

      Tư Cảnh Hạc lắc đầu, "Không đau nữa, hai ngày nữa chắc có thể xuất viện."

      Ôn Vãn trầm ngâm gật đầu, rồi hỏi: "Tôi có thể mượn bàn của anh, vẽ một lúc không?"

       "Đương nhiên có thể, em muốn làm gì thì làm!"

      Tư Cảnh Hạc nhìn Chu Dĩ Thâm đang ngồi nghịch điện thoại trên ghế sa lon: "Dĩ Thâm, trời cũng không còn sớm, ra ngoài mua chút đồ ăn về đi."

      Dừng lại, anh liếc nhìn Ôn Vãn, nói thêm: "Mua thêm đồ tráng miệng và trà sữa đi."

       Chu Dĩ Thâm mở app đặt đồ ăn ngoài, uể oải trả lời: "Bên ngoài đang mưa, tôi gọi đồ ăn giao tận nơi thôi!"

      Tư Cảnh Hạc híp mắt nhìn thẳng vào anh, "Cậu cho bệnh nhân ăn đồ ăn bên ngoài sao?"

       Nhận thấy giọng điệu của người đàn ông có vẻ không vui, Chu Dĩ Thâm đột ngột đứng dậy, cười khinh bỉ nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi mà!"

       "Tôi làm sao để cho anh ăn thức ăn bên ngoài được?"

      Hắn cầm chìa khóa xe bước ra ngoài, "Anh đọc tạp chí một lát, lát nữa tôi về!"

      Sau khi hắn rời đi, căn phòng trở nên im lặng.

      Tư Cảnh Hạc tùy ý cầm lấy một tờ tạp chí, dùng đốt ngón tay lật lật từng trang, nhưng ánh mắt lại không hề dừng lại ở đó, mà nhìn chằm chằm vào cô gái đang cầm cọ chuyên chú vẽ tranh.

       Lúc này Ôn Vãn vừa phác thảo đường viền của vòng đu quay, bước tiếp theo là phác thảo các chi tiết..

       Cô xõa tóc đen, ánh sáng mờ ảo của bầu trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có chút lạnh lùng, thỉnh thoảng cau mày suy tư, trông càng lạnh hơn.

      Tư Cảnh Hạc cảm thấy Ôn Vãn trông rất thanh tú dễ thương.

      Thời gian trôi qua từng chút một, âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng sột soạt của đầu bút lướt trên giấy vẽ.

       Nửa giờ sau, Ôn Vãn đặt bút xuống, vươn vai.

       Cô ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy bình truyền dịch treo trên giường bệnh đã trống không, liền nhìn đến mu bàn tay của người đàn ông, có máu chảy ngược lại..

       "Anh ngây người làm gì? Nước cạn rồi, anh không có cảm giác sao?" Không thể giải thích được, ngữ khí của Vãn Vãn rất nặng nề.

       Cô sải chân vài bước, đi đến giường bệnh, tắt công tắc của bộ truyền dịch, đồng thời nhấn chuông gọi y tá--
     
    LieuDuong likes this.
  9. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 038: Vậy Vãn Vãn muốn như thế nào?

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi y tá rút kim tiêm cho Tư Cảnh Hạc, cô hỏi thăm sơ qua tình trạng thể chất của anh, không có việc gì liền vội vàng rời đi.

      Có quá nhiều bệnh nhân, loay hoay sứt đầu mẻ trán.

    Ôn Vãn rửa một quả táo, vừa kiên nhẫn gọt vỏ, vừa nói đùa: "Tư tiên sinh, người như anh hẳn lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, vừa rồi sao có thể xuất thần đến mức thuốc đã hết cũng không biết?"

       "Vừa rồi ta đọc sách, không cẩn thận bị mê hoặc."

    "Ồ?"

      Ôn Vãn dài giọng nói, "Hơn nửa tiếng đồng hồ, anh chỉ đọc có một trang?"

      Đôi mắt của Tư Cảnh Hạc không kìm lòng được rơi xuống đôi bàn tay đang gọt táo của cô.

       Ngón tay thon dài trắng nõn cầm cán dao, trôi chảy không đứt đoạn gọt sạch vỏ, cắt thành từng miếng, rồi bày ngay ngắn vào đĩa.

       Anh mím môi, giọng nói khàn khàn nhuộm lên một tầng cưng chiều, "Em định vạch trần anh, để anh thừa nhận vừa rồi kỳ thực vẫn luôn nhìn em sao?"

       Ôn Vãn dùng tăm đâm một miếng táo, hơi nghiêng người về phía trước đút cho nam nhân, "Anh nhìn lén tôi lâu như vậy, còn lý lẽ sao?"

      Đôi mắt quả hạnh của cô lóe lên sự tinh ranh, giống như một tiểu hồ ly xảo quyệt.

       Hầu kết Tư Cảnh Hạc lăn tăn.

       Đột nhiên, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, hơi thở nóng như thiêu đốt phả vào mặt Ôn Vãn--

       "Vậy.. Vãn Vãn muốn thế nào, hả?"

      Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi môi Ôn Vãn suýt nữa chạm vào môi người đàn ông.

       Nhiệt độ trong phòng tựa hồ đột nhiên tăng lên rất nhiều, hai người đều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, huyết dịch sôi trào, Ôn Vãn thậm chí cảm thấy lồng ngực như bị thắt lại.

       Cô nhìn người đàn ông, lặng lẽ che giấu sự kích động.

    Sau đó, cố hết sức thoát khỏi bàn tay to lớn của Tư Cảnh Hạc, đứng dậy, dựa vào tường ôm ngực, thản nhiên cười nói: "Tôi có thể thế nào? Tư tiên sinh nhìn đã nhìn, tôi không thể đem con mắt anh móc xuống!"

       Ôn Nguyễn rời đi, Tư Cảnh Hạc thất vọng nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Nếu như em muốn, chưa chắc không thể."

       Ôn Vãn cảm thấy anh đang nói nhảm.

       Cô hơi nghiêng đầu, nụ cười càng lúc càng tà ác, "Vậy không được, tôi là công dân tốt, làm sao có thể làm chuyện xằng bậy như vậy?"

       Vừa nói, cô vừa đi đến bên bàn, nhét dụng cụ vẽ tranh vào cặp sách, vác lên vai phải.

       "Trời tối rồi, tôi về nhà đây!"

      Tư Cảnh Hạc nhìn theo bóng lưng cô chạy ra ngoài cửa, lưu luyến hỏi, "Dĩ Thâm sắp về rồi, ăn tối xong hẳn đi?"

       Ôn Vãn lắc đầu, "Hôm nay nếu tôi lại không về nhà sớm, mẹ nhất định lại mắng!"

       "Vậy ngày mai em lại đến chứ?"

       "Còn tùy!"

       Ôn Vãn xua tay, mở cửa rời đi.

      Ngay khi cô rời đi, Chu Dĩ Thâm đã bước vào với một nụ cười tinh nghịch, mang theo bao lớn bao nhỏ thức ăn.

       "Tam ca, anh Vãn, ăn cơm thôi!"

      Tuy nhiên, trong phòng bệnh chỉ có mặt mũi tràn đầy u ám của Tư Cảnh Hạc.

      Chu Dĩ Thâm nghi ngờ hỏi: "Tam ca, sao chỉ có một mình anh, nha đầu kia đâu?"

      Tư Cảnh Hạc khẽ đáp: "Mẹ em ấy gọi em ấy về nhà ăn cơm."

      Chu Dĩ Thâm gật đầu, đặt từng món ăn nóng hổi lên bàn, nói: "Thật đáng tiếc, tôi mua nhiều đồ ăn ngon như vậy, chỉ có hai chúng ta ăn thôi!"

       "Tôi không đói, cậu ăn trước đi."

       Chu Dĩ Thâm cau mày, cho dù hắn có ngốc đến đâu, cũng có thể đoán được chút gì đó.

      Hắn nhìn bộ dạng ủ rũ của Tư Cảnh Hạc, cân nhắc rồi quyết định ăn trong im lặng thay vì giẫm phải sấm sét.

      Tư Cảnh Hạc quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt anh là bầu trời hoàn toàn tối đen, sau đó chậm rãi phác họa ra dáng vẻ của Vãn Vãn--

       Chẳng lẽ là anh quá nóng lòng sao?
     
    LieuDuong likes this.
  10. MD0802

    Messages:
    1
    Chương 039: Tam ca, tôi gặp được chân ái

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Ôn Vãn về nhà, cô tùy tiện ăn một chút, nhốt mình trong phòng, cầm cọ vẽ tiếp tục sáng tác.

       Trong nháy mắt, trời đã khuya.

      Phác họa một tác phẩm theo phong cách, cuối cùng cũng xong.

      Phóng tầm mắt nhìn tới, trong thế giới trắng đen, bên dưới mờ mịt lất phất mưa phùn, có một cô bé xinh đẹp trong bộ váy công chúa, một mình đứng giữa đám đông khóc lóc bất lực, phía sau là công viên giải trí..

      Bất luận là lời thoại hay vị trí nhân vật, đều vô cùng tốt.

      Ôn Vãn vươn vai vặn cái cổ cứng và đau, một lúc sau, cô cuộn tờ giấy vẽ lại, bỏ vào cặp sách.

       Cô lên giường, vừa định đi ngủ thì điện thoại di động vang lên âm thanh tin nhắn WeChat.

      Mở điện thoại lên, là Tư Cảnh Hạc.

      Nội dung rất ngắn gọn, vỏn vẹn ba chữ: Đã ngủ chưa?

       Ôn Vãn nhớ lại cảnh tượng mập mờ trong bệnh viện, dứt khoát tắt điện thoại, đắp chăn đi ngủ.

       Lúc này, người đàn ông nằm trên giường bệnh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của mình, chờ đợi rất lâu, cũng không đợi được hồi âm.

       Chu Dĩ Thâm nằm trên chiếc giường nhỏ, vừa gửi tin nhắn WeChat với Cố Trình Liễm, vừa liếc nhìn Tư Cảnh Hạc, nói: "Tam ca, trông anh có vẻ lo lắng như vậy, không phải là gửi tin nhắn cho Ôn Vãn chứ?"

      Tư Cảnh Hạc không nói gì.

      Chu Dĩ Thâm lại vươn cổ hỏi: "Thấy anh đáng thương lại có chút cô đơn, hẳn là Ôn Vãn vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh nhỉ?"

      Tư Cảnh Hạc lật người, yên lặng vùi đầu dưới chăn.

       Tại sao bây giờ khi nghe Chu Dĩ Thâm nói, lồng ngực của anh ấy lại cảm thấy nghẹn lại?

       Một lúc sau, một giọng nói ngây ngất xuyên qua tấm chăn và đột nhiên lướt qua tai--

       "Yes! Quá tốt rồi!"

       "Cô gái nhỏ này, giống như Ôn Vãn, cũng đến từ trường trung học số 1 Vân Thành!"

       "Vậy chẳng phải tôi có lý do tình cờ gặp em ấy sao? Hahahaha!"

      Tư Cảnh Hạc đột nhiên vén chăn lên, một đôi mắt ưng quét về phía người đàn ông đang cười run rẩy, "Nửa đêm rồi, cậu không ngủ còn hú hét cái gì vậy?"

       Chu Dĩ Thâm cố gắng hết sức để kìm nén sự phấn khích, nhưng vẫn không thể che giấu niềm vui trong mắt, cười nói: "Huynh đệ tôi gặp được chân ái rồi!"

      Tư Cảnh Hạc đã mệt mỏi khi nghe từ "chân ái" từ Chu Dĩ Thâm.

       "Lần này, lại là cô gái xui xẻo nào đây?"

       Chu Dĩ Thâm cảm thấy Tư Cảnh Hạc không biết nói chuyện.

       Hắn liếc mắt, sửa lại, "Mặc dù tôi có lịch sử tình ái phong phú, nhưng trong chuyện tình cảm, tôi nghiêm túc và rất có trách nhiệm được không?"

       "Tam ca, lần này tôi khẳng định đã gặp được chân ái!"

      Buổi sáng bất ngờ gặp nhau, cả ngày hôm nay hắn đều hốt hoảng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh khuôn mặt dễ thương của cô bé đó..

      Trường trung học số 1 Vân Thành, đợi tôi!

      ..

      Sáng thứ sáu, trường thu thập các tác phẩm dự thi triển lãm nghệ thuật, chỉ trong một buổi sáng, kết quả vô cùng hồi hộp đã xuất hiện--

      Ôn Cần làm MC trong trường, việc công bố kết quả vinh quang vừa đáng kính lại đáng ghen tị, nghiễm nhiên rơi vào tay cô.

      Cô ngồi trong phòng thu, bật micro, giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang vọng mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường.

       "Chào thầy cô, chào các bạn học, chúc mọi người buổi chiều vui vẻ, tôi là Ôn Cần!"

       Ngay khi giọng nói của nữ thần vang lên, khắp các lớp học đều vang lên tiếng vỗ tay hoan hô, tiếng vỗ tay reo hò không ngớt, khiến Ôn Vãn không thể ngủ ngon.

       Cô lấy nút bịt tai ra, quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục ngủ.

       Trên đài, giọng nói của Ôn Cần tiếp tục vang lên, "Tin rằng các học sinh nhất định cũng giống như tôi, rất tò mò và mong chờ kết quả của cuộc thi triển lãm nghệ thuật lần này, bây giờ, tôi xin công bố ba người xếp hạng đầu-"
     
    LieuDuong likes this.
Tags:
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...