Đam Mỹ [Edit] Sau Khi Bị Tra, Tôi Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn - Nhất Điểm Đào Hoa Chí

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi lttuhi, 13 Tháng năm 2023.

  1. lttuhi An toàn nhất là yêu chính bản thân

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    [​IMG]

    Tên truyện: Sau Khi Bị Tra, Tôi Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn

    Tác giả: Nhất Điểm Đào Hoa Chí

    Tình trạng: Hoàn thành 107 chương

    Editor: Tt. Uhi

    Tình trạng edit: Đang tiến hành

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Hào môn thế gia, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Pháo hôi, Nghịch tập, 1v1, Thị giác nam chủ

    Văn án:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Vãn xuyên thư, xuyên vào vai pháo hôi thụ mờ nhạt, là chất xúc tác thúc đẩy con đường tình yêu của vai chính công thụ.

    Khi xuyên tới, cậu đang đứng trong bữa tiệc đính hôn của tên tra công, bị người người điên cuồng nhục mạ.

    Cậu đây có thể chịu uất ức?

    Mơ đi!

    Hạ Vãn tiện tay lôi kéo người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mắt, cả người toát ra hormone nam tính cầu xin sự giúp đỡ, sau đó chỉ thấy một mảnh yên tĩnh, khuôn mặt người đàn ông đẹp gần như cực phẩm hơi trầm xuống, khóe môi câu lên nụ cười nhạt, không chút biểu tình đem Hạ Vãn ghim trong lồng ngực.

    Xong việc, Hạ Vãn mới biết, cái người vừa gắt gao ôm chặt cậu trong lồng ngực chính là anh trai tra công, còn là nhân vật phản diện độc ác-Hoắc Dục.

    Nghe nói người này tâm tình bất ổn, thủ đoạn tàn nhẫn, không ai không kiêng nể hắn ba phần.

    Mà đối phương hiện đang trong giai đoạn hắc hóa.

    Hạ Vãn: Hiện giờ bỏ chạy còn kịp không?

    * * *

    Vì bảo toàn mạng sống, Hạ Vãn run rẩy kí kết hôn ước với Hoắc Dục, từng lời nịnh nọt không cần sách vở cũng có thể nói suốt ngày không ngừng.

    Trước mặt, Hạ Vãn ngẩng mặt mỉm cười, hôn lên môi Hoắc Dục, không tiếc lời khen ngợi.

    "Chồng em tốt nhất."

    "Chồng em thật tuyệt."

    "Em yêu ông xã nhất."

    "..."

    Sau lưng người ta, Hạ Vãn lặng lẽ chửi thầm.

    "Cái thói sạch sẽ chết tiệt, hôn một cái cũng không cho."

    "Không hổ là đại thiếu gia, đủ lạnh lùng."

    * * *

    Hoắc Dục tính cách lãnh đạm, hành động quyết đoán, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

    Cho đến sự việc xảy ra trong tiệc đính hôn kia, cậu thiếu niên thanh tú xinh đẹp chật vật cầu xin hắn giúp đỡ, nhưng lại không ngờ chính cậu mới là người cứu vớt con người sắp rơi xuống địa ngục như hắn.

    Lúc đầu, Hoắc Dục chỉ theo phép tắc, đối xử với cậu như những cặp chồng chồng khác thường làm.

    "Vãn Vãn vừa tốt bụng vừa ngây thơ, sao em ấy có thể có ý xấu?"

    "Vãn Vãn là cậu tiên nhỏ, tiên nhỏ không bao giờ nói dối."

    "..."

    "Vãn Vãn là người yêu của tôi, ai dám động tới em ấy?"

    Chẳng biết từ khi nào, tình cảm hắn dành cho Hạ Vãn đã thay đổi, Hoắc Dục mạnh mẽ đem Hạ Vãn bảo hộ sau lưng, chỉ cần có ai dám đụng vào cậu, hắn có thể cùng đối phương ngươi sống ta chết.

    * * *

    Tất cả mọi người đều nói Hạ Vãn là kẹo mạch nha, dính lên không xong bỏ xuống không được.

    Nhưng trở về ngày hôm đó, người đàn ông khuôn mặt âm trầm cao lãnh gắt gao đem Hạ Vãn ôm trong lồng ngực là Hoắc Dục. Ánh mắt điên cuồng cùng hung ác, hận không thể đem cậu dung nhập trong cơ thể là Hoắc Dục.

    Mà Hạ Vãn chỉ hơi đỏ mặt lại gần khuôn mặt hắn, "Chụt" một tiếng vang lên trên khóe môi Hoắc Dục, liền đem con mãnh thú thu phục trong lòng bàn tay.

    Cậu là của hắn, chiếu sáng toàn bộ thế giới đen tối sau lưng hắn.

    2.

    Hạ Vãn nổi tiếng chỉ sau một đêm, trở thành con cưng của các thương hiệu lớn. Mức độ nổi tiếng cao đến mức ngay cả những tay chơi hàng đầu giới giải trí cũng phải thở dài, một buổi phát sóng trực tiếp thậm chí còn thu về hàng triệu đô.

    Trong một lần sơ xuất, dưới đôi mắt tinh vi của mình, cư dân mạng đã phát hiện bức tranh sắp giao bán của một họa sĩ tài năng được đặt trên bàn làm việc Hạ Vãn.

    Cư dân mạng: Ôi mẹ ơi! Vị họa sĩ thiên tài đó là Hạ Vãn phải không?

    Sao lại có người vừa đáng yêu vừa tài giỏi như thế cơ chứ, Vãn Vãn em yêu anh.

    Chỉ một lúc, từ "yêu anh" tràn ngập màn hình phát sóng.

    Ngay trong tối, người đàn ông nào đó không thể nhịn nổi đã chạy lên Weibo cập nhật một bức ảnh.

    Trong ảnh là hai bàn tay thân mật nắm chặt lấy nhau.

    Quan trọng hơn, trên bàn tay nhỏ bé đeo một chiếc mất mà Hạ Vãn coi như bảo bối, trong bất kỳ buổi livetream nào cũng xuất hiện.

    Nhất thời toàn mạng nổ tung, Weibo gần như tê liệt.

    Cùng lúc, nhà họ Tiết giàu có cuối cùng cũng tìm được tiểu thiếu gia thất lạc 18 năm, trong những bức ảnh được truyền thông tìm ra, Hạ Vãn đang được người nhà họ Tiết ôm chặt vào lòng.

    Ba tin tức hot được tung ra trong cùng một ngày khiến toàn bộ hệ thống truyền thông quá tải, internet chính thức tê liệt.

    Mọi người: Oa, còn bất ngờ gì mà chúng tôi chưa biết vậy?

    Tôi cũng muốn đứng trên đỉnh cao nhân sinh a.

    Tag: Hào môn thế gia, yêu sâu sắc, xuyên thư nghịch tập

    Từ khóa tìm kiếm. Vai chính: Hoắc Dục x Hạ Vãn

    Một câu tóm tắt: Phu phu liên thủ, thiên hạ trong tay.

    Lập ý: Chỉ cần một ánh nắng, mỗi một hạt giống đều có thể chui từ dưới đất vươn lên phát triển!
     
    Ruan Shi Mei, LieuDuongMèo Cacao thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng sáu 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. lttuhi An toàn nhất là yêu chính bản thân

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa xuân trong thành phố đến muộn, tuy đã giữa tháng Ba nhưng chồi non trên cành chỉ mới nhú lên một nụ nhỏ, thấp thoáng trong đêm tối.

    Thẩm Diễm xoay vô lăng, chiếc xe rẽ vào một đại lộ rực rỡ ánh đèn từ những cành cây và bóng râm xám xịt, cách đó không xa là bảng hiệu tòa nhà bắt mắt của khách sạn Imperial.

    "Cậu xác định lần này sẽ không quay lại?" Thẩm Diễm nhìn về phía phụ lái, người ngồi ở đó đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng tối lướt ngang quai hàm lộ ra gần như hoàn mỹ.

    "Ừ." Người đàn ông nhàn nhạt đáp một tiếng, lòng bàn tay không để ý mà vuốt ve ngón trỏ tay trái đang mang chiếc nhẫn màu xám bạc.

    Thẩm Diễm ánh mắt ảm đạm liếc qua chiếc nhẫn trên đôi bàn tay người đàn ông.

    Đối với Hoắc gia, đôi bàn tay này tựa như tiền tài cùng quyền lực của gia tộc.

    Giống như chỉ cần nó không bị tổn hại, cũng đủ để nói cho thiên hạ biết, Hoắc gia đối với Hoắc Dục bảo hộ hết sức mình.

    "Nếu như tin tức lần này là thật, chú cậu có thể phải chuyển đi," Thẩm Diễm không khỏi nhếch mép, "Lúc đó người chú này muốn ngủ ngon cũng khó."

    Hoắc Dục không nói chuyện, Thẩm Diễm thấy vậy cũng không nói tiếp, chỉ là đem ánh mắt chăm chú nhìn về phía cửa sổ.

    Đã lâu không trở lại Trung Quốc, nơi này vẫn phồn hoa như cũ, dù đã gần về đêm mà đèn vẫn sáng trưng, khách ra vào nhộn nhịp.

    Tối nay, tiệc đính hôn của Hoắc Lâm sẽ được tổ chức tại đây.

    *

    Trong đại sảnh tiệc lớn của khách sạn Imperial, tiệc đính hôn vừa kết thúc, các trưởng bối đã rời khỏi nơi tổ chức, chỉ còn lại những người trẻ tuổi còn chưa chơi thỏa mãn.

    Trên sàn nhảy ánh đèn lập lòe, vậy mà không ai hứng thú muốn lên khiêu vũ, phần lớn đều nhàn nhã ngồi dưới nhìn hai ba nhân vật chính trước mặt, vừa uống rượu vừa xem kịch hay.

    "Hoắc Lâm là của tôi, cậu không được chạm, cũng không xứng chạm vào anh ấy!" Thanh niên mặc âu phục màu trắng giơ tay, cầm ly rượu chứa chất lỏng đỏ đổ lên đầu chàng thiếu niên đang im lặng, chọc cho mọi người bên dưới một phen thích thú vỗ tay hưởng ứng.

    Người mặc âu phục màu trắng nghiêng đầu nhìn, trên khuôn mặt hơi say hiện lên vẻ đắc ý, giọng điệu khinh thường cùng giễu cợt bỗng trở nên sắc bén, "Hiểu chưa?"

    Chất lỏng màu đỏ dọc theo đỉnh đầu chảy xuống như con rắn nhỏ trượt qua sống mũi đến cằm rồi luồn vào trong cổ áo chàng thiếu niên, Hạ Vãn bị sự chênh lệch nhiệt độ này run một cái, đối mặt với người thanh niên khoác trên mình bộ trang phục tinh xảo trước mắt, cảm thấy bản thân thật nhếch nhác.

    "Khâu Khởi." Người đàn ông mặc âu phục đen đứng cạnh khẽ cau mày đi tới cầm cổ tay người thanh niên mặc âu phục trắng, lấy ly rượu trong tay người kia để xuống.

    Tác giả có chuyện muốn nói:

    Mở bài viết, hoan nghênh bạn để lại bình luận nhỏ của mình bên dưới bài viết.

    Hoắc Dục, Hạ Vãn
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. lttuhi An toàn nhất là yêu chính bản thân

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gã mặc bộ vest đen giống Khâu Khởi, nhưng vóc dáng lại cao hơn cậu ta rất nhiều, dựa vào ký ức hỗn loạn và mơ hồ trong đầu, Hạ Vãn xác nhận đây chính là Hoắc Lâm người kia đang nói đến.

    Hoắc Lâm, Khâu Khởi..

    Hai cái tên Hạ Vãn không xa lạ gì.

    Bởi vì đây chính là tên của nhân vật chính công thụ trong tiểu thuyết đam mỹ cẩu huyết cậu vừa đọc trước khi đi ngủ.

    Một màn này là đoạn cao trào đầu tiên của nửa đầu quyển tiểu thuyết, vai chính thụ Khâu Khởi vui vẻ vả mặt tên pháo hôi ngu ngốc đến phá hoại tiệc đính hôn của mình.

    Thật trùng hợp, tấm bia đỡ đạn nhỏ bé này vừa hay trùng tên với Hạ Vãn.

    Rượu lạnh bị nhiệt độ làm nóng lên rồi lạnh đi, so với lúc vừa mới đổ xuống còn lạnh hơn gấp mấy lần.

    Hạ Vãn không thể không đối mặt với thực tế, cậu xuyên sách.

    Bia đỡ đạn cùng tên cùng họ với cậu hiện đang là sinh viên năm hai Học viện Mỹ thuật.

    Trong sách, nguyên chủ được ra sân cực ít, ngoại trừ lúc tiệc đính hôn bị nhân vật thụ chính vả mặt thì những lần ra sân khác đều là dây dưa cùng nhân vật công chính, cuối cùng vì không cướp được người mà trở nên điên điên khùng khùng..

    Hoàn toàn là một công cụ hình người tồn tại để làm tăng sức hút cho nhân vật công thụ chính.

    "Em là Khâu thiếu gia, cậu ta là cái gì? Cậu ta không xứng để em chạm tay vào." Giọng nói an ủi ấm áp của Hoắc Lâm truyền đến bên tai, gã bình tĩnh đứng giữa hai người che chắn Khâu Khởi phía sau lưng.

    Đối với Hoắc Lâm mà nói, đây đã là sự bảo vệ tốt nhất gã dành cho Hạ Vãn.

    "Phải không?" Khâu Khởi cười một tiếng, "Cậu ta lớn lên có bộ dáng như vậy, anh bằng lòng cùng cậu ta đoạn tuyệt sao?"

    "Anh háo sắc vậy à?" Hoắc Lâm cười, giọng nói nhẹ nhàng, "Hơn nữa anh cùng cậu ta qua lại chỉ có một tháng nên giữa bọn anh không có cái gọi là tình cảm."

    Có lẽ lời nói của đối phương làm hài lòng Khâu Khởi, một tràng cười thoải mái từ phía xung quanh cùng tiếng vỗ tay la hét của đám bạn cậu ta.

    Trong tiếng ồn ào, Hạ Vãn không nhịn được nâng đôi mi ướt át nhìn về phía trước.

    Trước mặt cậu treo một bức tranh cổ sơn thủy, bóng cành liễu lấp lánh cuốn trôi theo dòng nước.

    Tất cả mọi người đều biết đây là món quà đính hôn của Khâu Khởi dành tặng Hoắc Lâm, nghe nói bức tranh này vô giá.

    "Biết tại sao tôi nói cậu không xứng không?" Như chú ý được ánh mắt của cậu, Khâu Khởi cười lạnh một tiếng, giễu cợt cùng phô trương đưa mắt nhìn về phía bức tranh, "Cả đời cậu cũng không mua nổi nó."

    Trong phòng lại một lần nữa tràn ngập tiếng cười âm dương quái khí, nhất là mấy người bạn Khâu Khởi, như là dùng hết sức cười để làm vui lòng chủ nhân giọng nói kia.

    Hạ Vãn nhạt nhẽo nhếch khóe miệng, hơi nhướng mày, đúng vậy, cậu biết bức tranh này.

    Và cậu chắc chắn rằng bức tranh Khâu Khởi mang đến chẳng qua chỉ là đồ giả được nhái lại cực tinh xảo mà thôi.

    Trước khi xuyên tới đây, dù sức khỏe của cậu không tốt nhưng gia thế cùng không thua kém bất kỳ người nào có mặt ở đây, thứ cậu nhìn thấy so với bọn họ chỉ hơn không thiếu.

    Nhất là vào lúc này, ký ức mơ hồ trong đầu cũng đủ cho cậu biết, nguyên chủ không phải tới đây làm loạn mà là bị người khác tính kế.

    Kết quả, cậu ấy lại phải chịu sự sỉ nhục như vậy..

    Hạ Vãn vô thức xoa đầu ngón tay, hôm nay cậu phải trả thù cho nguyên chủ, vả cho bọn họ sưng mặt không thể chối cãi.

    Cửa phòng tiệc không đóng chặt, tiếng ồn ào từ khe cửa như sóng nước trào ra, muốn không nghe cũng khó.

    "Bên trong xảy ra chuyện gì, náo nhiệt như vậy?" Thẩm Diễm đứng ở cửa, mỉm cười hỏi người phục vụ bên cạnh.

    "Thẩm thiếu gia." Nơi này thuộc sản nghiệp của Thẩm gia, thái độ người phục vụ càng thêm cung kính, "Hôm này Hoắc thiếu gia đính hôn có một kẻ không biết lớn nhỏ đến gây ầm ĩ."

    "Hoắc thiếu gia?" Thẩm Diễm cười giễu cợt, sau đó quay sang nhìn Hoắc Dục đứng bên cạnh, "Hắn là cái gì khiến các người coi là Hoắc thiếu gia? Nhìn cho kỹ đây mới chân chính là Hoắc thiếu gia."

    Người phục vụ hơi kinh ngạc, hắn đến đây đã hơn hai năm, Hoắc thiếu gia mà mọi người hay nhắc đến đang ở trong phòng tiệc, bây giờ còn xuất hiện thêm một người tự xưng là Hoắc thiếu gia thật.

    Hắn không khỏi tò mò, lặng lẽ ngước mắt nhìn, chẳng qua khi vừa chạm phải ánh mắt Hoắc Dục cả người không nhịn được cảm thán.

    Hoắc thiếu này nhìn thật đẹp.

    Trong hai năm làm việc ở đây, tuy không thể nói đã gặp qua vô số người, nhưng các tiểu thư thiếu gia của các gia tộc hắn đều nhận biết rõ, dù vậy vị Hoắc thiếu gia trước mắt này vẫn khiến hắn không nhịn được cảm thán..

    Dáng người đối phương thon dài cao ngất, so với Thẩm Diễm 1m86 có vẻ cao hơn nhiều. Người này chỉ đơn giản mặc một chiếc áo khoác màu nhạt, cử chỉ tùy ý tự nhiên, lại có thể toát ra khí chất cao quý cùng xa cách.

    Đặc biệt là đôi mắt kia, chỉ nhẹ nhàng nhấc lên cũng khiến hắn phải cúi đầu.

    "Hoắc thiếu gia." Người phục vụ thấp giọng nói.

    Khi hắn nâng mắt nhìn một lần nữa, Hoắc thiếu gia đã theo Thẩm Diễm vào buổi lễ.

    Trong lúc Hạ Vãn xoa đầu ngón tay phải ấm lên được một chút, tiếng ồn ào trong phòng nhỏ đi không ít, khuôn mặt Khâu Khởi bị lời trêu đùa của mọi người làm cho đỏ ứng, ôm chặt vòng tay Hoắc Lâm nép vào trong ngực gã như chú chim nhỏ, thật đáng yêu?

    Cậu cười một tiếng, cảm thấy thời cơ đã đến nhưng còn chưa kịp lên tiếng, từ cửa đã truyền đến giọng nói vui vẻ của người đàn ông: "Tôi vừa ở ngoài nghe trong đây nói có cái gì đó đáng giá, cho tôi mở rộng tầm mắt chút."

    Giọng nói vừa vang lên, trong phòng không ít người rối rít đứng dậy, cúi thấp người chào: "Thẩm thiếu gia, Thẩm thiếu gia."

    Thẩm Diễm từ trong bóng tối đi tới, hờ hững nhìn bức tranh sau đó nghiêng đầu nhìn về phía sau, mở miệng cười: "Tới mở mang tầm mắt một chút?"

    "Được." Giọng nói rất nhẹ, trầm thấp, từ tính, còn có chút lạnh lùng.

    Theo sau câu trả lời, chủ nhân của giọng nói cũng lọt vào tầm mắt mọi người, ánh đèn trên sàn nhảy thỉnh thoảng chiếu qua, ánh sáng cùng bóng tối mờ ảo xen nhau lướt qua gương mặt cực kỳ tuấn tú của người đàn ông.

    Khuôn mặt đó kết hợp cùng ánh sáng đèn chiếu đến giống như một bức tranh sơn dầu, đặc biệt đôi mắt kia, khiến Hạ Vãn nghĩ đến những bức chân dung tinh xảo được mẹ cậu phác họa, hay là ngày cậu vừa tròn mười tám tuổi, ngày đó ông nội đưa cậu viên đá quý cực phẩm nhân ngày sinh nhật.

    Đó là sự tồn tại không thể chỉ dùng từ "đẹp" để miêu tả, đôi mắt hơi cụp xuống, đuôi mắt thon dài nâng lên phản chiếu con ngươi đen ánh, giống như một cơn lốc không đáy, chỉ một ánh mắt có thể đem người cuốn vào trong đó.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...