Khúc Hát Ngày Ra Trường Thôi, từ giã giảng đường Từ giã tuổi sinh viên Chúng mình ra đi để mang hoài nỗi nhớ Hoa phượng vĩ chiều nay tưng bừng nở Đỏ thắm ven trời. Những cánh chim bay. Ngày mai xa rồi ta biết nói gì đây Ánh mắt ấy nhìn ai chợt có gì khang khác! Tạm biệt nhé con đường về xanh mát Bao dấu chân xưa. Sao xao xuyến bồi hồi? - Em sẽ về miền đất ấy xa xôi... Lời nói khẽ như bao lời muốn nói Mái trường xa sẽ đón chào cô giáo mới Và tình yêu thoảng nhẹ trong chiều. Họ bên nhau chưa nói được nhiều Lòng mải hẹn những phương trời xa lắc! Để những ước mơ thầm thì khẽ hát Khúc - hát - vào - đời những mơ ước lứa đôi... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Truyền Hình Quảng Bình Bài Ca Phong Nha Đệ Nhất Kỳ Quan Nhạc: Lê Đức Trí Lời thơ: Thanh Trắc Nguyễn Văn Biên đạo múa: Thái Khánh Ly Ca sĩ: Nam Giang - Vũ đoàn HT Tạm Biệt Phong Nha Quảng Bình có động Phong Nha Nửa đêm trăng xuống là đà trên sông Người đi nổi nhớ, chìm mong Câu thơ gởi lại mãi bồng bềnh trôi. Động Tiên tiên ở trên trời Tôi theo níu vội rối bời sợi tơ Kìa em Mái Tóc mộng mơ Chàng Khổng Lồ ngó cứ vờ không quen... Chén nồng cạn với đêm đen Gió thu rạo rực cũng len lén về Phong Nha sóng vỗ tứ bề Nhanh tay hứng được câu thề tặng em. Sông Son son sắt nào quên Giọng hò xứ Quảng cứ chênh vênh sầu Nụ cười em rải sông sâu Trăm năm tôi vớt Vẫn màu nhớ nhung... (Bài thơ đã đăng trên trang web văn học Quang Binh News tháng 6 năm 2010) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Cô Giáo Văn Giảng Văn Trên Sông Sào Khê Mây xanh xanh Nước xanh xanh Có cô giáo nhỏ long lanh mắt cười Môi hồng Má thắm đôi mươi Đọc thơ văn vọng đất trời Sào Khê. Mái chèo rộn rã chiều quê Cá tôm hiếu học tụ về chật đông Văn vang núi Thơ hòa sông Lung linh lời giảng, bềnh bồng khói thu. "Kìa ai Tây Tiến diệt thù Nhớ thương Việt Bắc mịt mù gió sương Sóng yêu bờ vượt đại dương Đây Thôn Vỹ Dạ trăng tương tư người. Vợ Chồng A Phủ mỉm cười Hát bài Đất Nước thành lời ru con Lọc lừa Số Đỏ lại son Chí Phèo rạch mặt mãi còn nỗi đau..." Giọng cô thánh thót ngọt ngào Ngẩn ngơ lúng liếng trăng sao cuối ngày Tung tăng tôm cá thuộc bài Thuyền về gác mái Nhớ hoài bóng cô! Tràng An 2020 Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ được viết tặng cho cô Hồng Ngọc, giáo viên văn trường Võ Thị Sáu. Khi ngồi chèo thuyền trên sông Sào Khê (Tràng An - Ninh Bình), cô Hồng Ngọc đã có cảm hứng nên đọc lớn những bài thơ rồi văn có trong sách giáo khoa, giọng cô giáo vang vọng cả một khúc sông. Tác giả thấy thú vị nên đã viết bài thơ này. * Tây Tiến, Việt Bắc, Sóng, Đây Thôn Vỹ Dạ, Vợ Chồng A Phủ, Đất Nước, Số Đỏ, Chí Phèo là tên những tác phẩm, nhân vật văn học có trong sách giáo khoa môn văn.
Cô Gái Áo Đầm Hòng Và Chiếc Xe Đạp Như vẫn còn đó phố cổ chiều xưa Cô gái áo đầm hồng và chiếc xe đạp nhỏ Mùa thu vội qua nắng rơi vàng trên lá cỏ Có áng mây nào lờ lững cuối trời xa... Có những con đường nghe tiếng nhạc bỗng nở hoa Có những bài thơ vỗ cánh bay ra từ trang giấy Có những hàng cây đứng đợi em từ chiều hôm ấy Cô gái áo đầm hồng trên chiếc xe đạp xinh xinh... Phố vẫn chờ Phố vẫn nhớ Phố vẫn lung linh Thời gian vẫn nhả khói trên từng ly cà phê nóng ấm Phố cổ đã không còn Cao ốc mọc nhanh hơn nấm Mưa thổn thức Mưa bay tìm Đâu cô gái áo đầm hồng với vành nón vàng thu? Gió thôi ưu phiền Gió trả lại khu phố những ưu tư Mặt trời dịu dàng thả xuống bảng màu cầu vồng bảy sắc Người họa sĩ già lật quá khứ quay tìm sáu mặt con xúc xắc Nhát cọ run rẩy Vẫn chập chờn Cô gái áo đầm hồng Và chiếc xe đạp hoàng hôn... 2022 Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ được viết tặng cho cô Thùy Dương, giáo viên hóa trường THPT Võ Thị Sáu. Bài thơ được lấy cảm hứng từ tấm ảnh của cô Thùy Dương (ảnh 2). Trong bài thơ có tên của cô Thùy Dương (Mặt trời dịu dàng): Thùy (dịu dàng), Dương (mặt trời)
Lời Vượn Mẹ Này gã săn trộm Thôi đừng bắn nữa Vết thương ta máu đã phun trào Ta thảng thốt giữa đất trời chao đảo Ghì chặt con mình Run rẩy, đớn đau... - Con của mẹ Hỡi này con của mẹ! Mẹ con ta mãi mãi sắp xa rồi! Sữa mẹ đây con ráng mà bú lấy Hãy bú cho no Một lần chót trong đời! Thương chiều nay con lạc loài côi cút Ai sẽ chở che khi gió lạnh đêm về? Mẹ muốn sống nhưng máu trào sôi mãi Cánh tay giờ rời rã đến đau tê... Ta gào thét giữa núi đồi hoang dại Nghe rừng xanh vang vọng một oan hồn Con ta khóc miệng phun đầy bọt sữa Máu đen bầm loang đỏ cả hoàng hôn. Ta sắp chết! Hỡi con người ta sắp chết! Sao nỡ giết nhau khi chẳng oán thù? Ta gục xuống úp mặt vào cỏ ướt Mắt lệ đầm đìa Một bóng tối âm u... Rồi ngày mai Giữa đám người gào la ngả ngớn Nhai thịt xương ta trong tiếng nhạc xập xình Có ai thấy một bóng ma mù hủy diệt Trong những lon bia đầy sủi bọt văn minh? Kon Tum 2000 Thanh Trắc Nguyễn Văn
Con Đường Đi Học Tháng Ba Con đường đi học tháng ba Rực ngồng hoa cải mượt mà vàng tươi Em xưa áo trắng hay cười Tóc cài nơ tím để người ngẩn ngơ. Con đường ngày ấy thành thơ Còn ta thành kẻ dại khờ trăm năm Gió lay cọng cải thương thầm Đường xưa, bóng cũ hương trầm còn bay... Con đường đi hết chiều nay Ai giăng sợi nhớ cho gầy trăng nghiêng? Mưa rơi ngập nẻo ưu phiền Thời gian trắng vỡ lạnh miền không em. Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: cảm ơn nhà thơ Hoài Khánh (Hải Phòng) đã chụp ảnh bài thơ Con Đường Đi Học Tháng Ba đăng trên báo Hải Phòng, gửi tặng Thanh Trắc Nguyễn Văn.
Đà Lạt Mùa Trăng Đà Lạt ta về để nhớ em Nhớ mùa trăng trước ướt hương đêm Xa em, xa cả mùa trăng ấy Xa áo thu bay tóc gió mềm. Đâu khúc đàn mơ bên suối thơ Mảnh trăng chìm nổi giữa bơ vơ Đồi Cù thuở ấy mình ly biệt Hai nẻo chia xa nỗi đợi chờ. Lung linh như nước hồ Xuân Hương Mắt em buồn lệ mờ trong sương Người đi nghiêng ngả vầng trăng lạnh Ngả bóng trăng rơi rải mặt đường. Ta đã xa rồi em cũng xa Thương trời Đà Lạt hạt mưa sa Thương màu trăng cũ soi trên áo Áo lụa tình trăng sáng mượt mà. Đá vỡ còn đây vọng dấu chân Một thời lóng ngóng bước bâng khuâng Một thời hai đứa cùng xây mộng Mộng cũng chia tan chẳng được gần. Lấp loáng đồi thông những bóng mây Những mùa trăng biếc, biếc trên cây Ta qua phố cũ buồn muôn lối Áo trắng ai bay gió lạnh đầy? Thanh Trắc Nguyễn Văn
Giấc Mơ Em Tôi Trong giấc mơ của em tôi Có đàn thú hoang chạy ùa vào thành phố hú gào kêu cứu Có đàn chim non nhớn nhác bay trốn từng phát súng hủy diệt Có những khu rừng đổ máu Có những thân cây cổ thụ bị cưa, bị xẻ nằm rên la hấp hối Em hoảng sợ òa khóc Nước mắt ướt đẫm cả giấc mơ. Trong giấc mơ của em tôi Những sân golf, những khu biệt thự cao cấp lúc nhúc, loi nhoi cứ trồi lên như nấm Những hố tử thần đen ngòm hiện ra sâu thăm thẳm Những hồ thủy điện nứt nẻ, xấu xí đua nhau xả lũ Làng xóm lại bị cuốn trôi về hướng cửa biển Trôi theo bao lời hứa hẹn ru ngủ Hợp âm là những câu xin lỗi gây mê Từng xác bầy tôm thối rữa Từng xác đàn cá trắng nhợt Ngơ ngác nằm vắt ngang những đọt cây. Trong giấc mơ của em tôi Những cô Hoa hậu Môi trường chân dài bị đám đông rượt đuổi Bị chửi rủa Bị ném đá Những gã đàn ông, những mụ đàn bà ôm tiền vàng chạy trốn Họ cùng ngoái lại và cười vang: - Đố ai tìm thấy được bọn ta... Sóng biển lại gầm thét cuồn cuộn tràn bờ San hô chập chờn như những bóng ma vỡ vụn trên những mái nhà. Nghe lời bác sĩ Tôi đưa em đến một nơi em đã từng thấy trong giấc mơ Một khu vui chơi ồn ào với muôn ánh đèn màu nhấp nháy Người người xếp hàng ra vào như đàn kiến Đàn kiến mù không nhìn thấy quá khứ và tương lai Một tấm bảng nằm lăn lóc trên thảm cỏ xanh Tôi nhặt lên: "Nơi đây, ngày xưa có rừng"! Thanh Trắc Nguyễn Văn
Giận Người Giận người trải bực ra phơi Trải câu ra đếm, trải lời ra đong Trải lườm, trải nguýt ra hong Trải hờn, trải ghét sao lòng vẫn thương? Mưa rơi cứ ngược con đường Mẫu đơn lạnh ướt cuối vườn ủ ê Đã yêu chung một câu thề Bỗng dưng kẻ đứng người về lẻ loi. Giận chi lửa bỏng dầu sôi Phun cay, nhả đắng giờ ngồi nhớ nhau? Kìa ai lấp ló cầu ao Thả trăng tạ lỗi ngọt ngào vườn xuân... 2023 Thanh Trắc Nguyễn Văn