Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by thuynga0203, Sep 5, 2020.

  1. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1231: Đánh nhau gây họa (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Dương đem nam nhân ấn ở trên mặt đất, dùng nắm tay hung hăng mà đánh vào mặt hắn.

    Nam nhân cũng không phải ăn chay, phản ứng lại đây sau đó đột nhiên nhấc chân đá vào bụng An Dương.

    Hai người đánh lên.

    Hồ Kiều Kiều ở bên cạnh nhìn đến sốt ruột, "Đừng đánh, đừng đánh!"

    Mắt thấy hai người đánh đến độ đổ máu, Hồ Kiều Kiều gấp đến độ đều phải khóc.

    Hai người hoàn toàn nghe không vào lời khuyên, càng đánh càng hung.

    Quần chúng vây xem báo cảnh sát.

    Chờ lúc cảnh sát đuổi tới, hai người trên người đều treo màu.

    Giản Nhất Lăng đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh An Dương.

    An Dương nhìn thấy Giản Nhất Lăng, đem đầu rũ thật sự thấp, không nghĩ để Giản Nhất Lăng nhìn thấy vết thương trên mặt mình.

    Năm đó sau khi kêu Giản Nhất Lăng "Đại tỷ", Giản Nhất Lăng đã nói anh làm việc không cần xúc động như vậy.

    Mấy năm nay An Dương cũng dần dần thu liễm, không hề giống như lúc ở cao trung lỗ mãng như vậy.

    Hôm nay cũng không biết làm sao vậy, nhìn thấy nam nhân kia không kiêng nể gì mà đùa giỡn Hồ Kiều Kiều, mà chính mình lại không có lập trường trách cứ thời điểm, kia cổ tức giận liền không chịu khống chế mà chạy đi lên.

    Thời điểm Giản Nhất Lăng mang theo An Dương rời đi cục cảnh sát, người nam nhân cùng An Dương đánh nhau cũng ra tới.

    Nam nhân mặt mũi bầm dập, bị thương rõ ràng muốn so với An Dương càng nặng hơn một ít.

    Có thể thấy được vừa rồi một trận kia, tuy rằng hai bên đều bị đánh, nhưng vẫn là cái người đùa giỡn Hồ Kiều Kiều kia bị nặng hơn.

    Nam nhân gọi lại An Dương, "Mày cái tên hỗn đản chờ lão tử, có ngon mày liền ở kinh thành đừng có chạy, lão tử có một trăm loại phương pháp làm mày ở kinh thành sống không bằng chết! Làm mày hối hận hôm nay chọc lão tử!"

    An Dương vốn nghẹn khí, không thoải mái, nghe được đối phương khiêu khích, lại muốn xông lên đánh người một trận.

    Còn may Giản Nhất Lăng có mang theo vệ sĩ tới, trực tiếp cho người cản lại.

    "Mày con mẹ nó có phải hay không còn không có bị đánh đủ."

    Đây là ở cửa cục cảnh sát, mới đánh nhau ra tới, hắn đây là tính toán muốn ở trong ngục giam ở mấy ngày sao?

    "Tao nói cho tụi mày biết, tụi mày hãy nhớ chuyện hôm nay! Tao sẽ không cho tụi mày yên đâu!" Nam nhân hùng hổ.

    "Câm miệng." Giản Nhất Lăng lạnh lùng mà nói hai chữ.

    "Mày nói ai câm miệng? Tao nói cho mày biết, cậu của tao lập tức liền tới đây! Chờ ông ấy tới, tụi mày liền sẽ hối hận vì chuyện hôm nay làm với bổn thiếu gia!"

    Cậu của nam nhân còn đang trên đường tới, luật sư của ông ấy tới trước để nộp tiền bảo lãnh hắn.

    Ngữ khí Giản Nhất Lăng nhàn nhạt hỏi hắn, "Cậu của anh là ai?"

    "Cậu của tao một thành viên của Tần gia ở kinh thành, có tầm ảnh hưởng địa vị lớn, ông ấy dậm chân một cái, tụi mày đều sẽ run lên ba cái."

    Khó trách nam nhân lại càn rỡ như vậy, dám ở trên phố đùa giỡn người.

    Nguyên lai là ỷ vào sau lưng mình có người, nhận định người bình thường là không dám đắc tội hắn.

    Nghe thấy nam nhân nói, Giản Nhất Lăng lạnh nhạt lại bình tĩnh.

    "Tao nói tụi mày biết, hiện tại xin lỗi cho tao, cầu xin tao tha thứ, có lẽ tao còn có thể đại phát từ bi mà buông tha tụi mày, bằng không tụi mày chờ, vừa mới ở cục cảnh sát ghi lời khai thời điểm đã để lại tụi mày tên họ, tụi mày chỉ cần người còn ở kinh thành, tao là có thể tra được nơi tụi mày làm việc, tao sẽ làm cho mày mất hết công việc, không được an bình."

    "Mày cái tên hỗn đản, mày muốn làm cho lão tử mất việc đúng không? Tới a! Lão tử sợ mày a!"

    An Dương vốn chính là một người tính tình nóng nảy, nói xong lại muốn đi lên cùng nam nhân làm một trận.

    Giản Nhất Lăng nghiêng đầu, ánh mắt thanh lãnh mà nhìn anh ấy một cái.

    Lửa giận sinh sôi của An Dương bị Giản Nhất Lăng cấp diệt.

    "Đại tỷ, tôi.."

    "Đợi, bình tĩnh."

    "Là.."

    An Dương ngoan ngoãn nghe lời.

    Một màn này làm cho nam nhân nhìn thấy cười.
     
    LieuDuong likes this.
  2. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1232: Đánh nhau gây họa (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đại tỷ, ha ha ha ha.. tụi mày là muốn làm cho tao buồn cười chết sao? Vừa rồi tao còn nghĩ mày là một nam nhân, không nghĩ tới tao căn bản chính là xem trọng mày, mày cư nhiên kêu một đứa con gái như vậy là đại tỷ? Mày là trong lòng có tật xấu sao? Hay là có cái đặc thù đam mê gì hả?"

    Nam nhân cười đến rất là khoa trương.

    Toàn bộ hành trình mặt Giản Nhất Lăng là không có biểu tình, bình tĩnh giống như là đang xem diễn.

    Lúc này, người cậu ở trong miệng nam nhân có thể làm cho kinh thành run run lên khoan thai tới muộn.

    "Cậu cuối cùng cậu cũng tới, chính là mấy người này, đem con đánh thành như vậy, con muốn kiện bọn họ, con muốn bọn họ bồi thường cho con tiền thuốc men cùng tiền bồi thường thiệt hại tinh thần."

    Cậu của nam nhân đầu tiên là quan tâm mà xem xét thương thế của cháu trai.

    Sau đó mới quay đầu đi xem người cùng với cháu trai mình đánh nhau.

    Không xem không biết, vừa thấy muốn dọa nhảy dựng.

    Nam nhân nhận ra Giản Nhất Lăng.

    "Cậu, con muốn bọn họ bị mất việc, con muốn bọn họ vì hành động của bọn họ mà trả giá đại giới!"

    "Con câm miệng!" Cậu của nam nhân không những không có dựa theo lời nam nhân nói đi làm, ngược lại quát bảo hắn ngưng lại.

    "Cậu?" Vẻ mặt nam nhân nghi hoặc.

    Cậu của mình không có hài tử, đối với người cháu trai duy nhất này yêu thương có thêm.

    Một năm trước cậu đón hắn tới kinh thành, cho hắn phòng ở xe chạy.

    Một năm này, hắn ở kinh thành hoành hành không bị ngăn trở, liền tính xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ giúp hắn giải quyết.

    "Nhanh chóng xin lỗi vị tiểu thư này!"

    "Cậu, cậu làm sao vậy? Cậu sao lại nói con xin lỗi cô ta?"

    Nam nhân không rõ, vì sao hôm nay cậu lại khác thường như vậy.

    Nam nhân còn đang nghi hoặc, cậu của hắn đã đến xin lỗi Giản Nhất Lăng.

    "Giản tiểu thư, thật sự thực xin lỗi, cháu trai của tôi tới kinh thành thời gian còn không lâu, không quen biết ngài, va chạm với ngài, thật sự thực xin lỗi, tôi xin thay mặt nó xin lỗi ngài."

    Nam nhân nhìn thấy cậu mình cung kính mà đối diện với cô gái có dáng vẻ nhỏ xinh, bộ dáng non mềm như vậy, khuôn mặt tràn đầy sự không dám tin tưởng.

    Tốt cuộc là chuyện như thế nào?

    Cô gái nhỏ trước mắt này là ai?

    Hắn tới kinh thành một năm, cũng chưa thấy qua tiểu cô nương này nha.

    "Cậu, cô ta là ai vậy?"

    "Con vô nghĩa nhiều như vậy làm gì? Xin lỗi Giản tiểu thư đi!"

    Cậu của hắn lần đầu tiên đối với hắn hung dữ như vậy.

    Nam nhân cho dù trì độn cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng.

    Vì thế vâng theo ý tứ cậu của mình xin lỗi Giản Nhất Lăng.

    "Xin, xin lỗi."

    Cậu của nam nhân cười làm lành nói, "Giản tiểu thư, tiền thuốc men của ngài tôi sẽ hoàn toàn bồi thường, hy vọng ngài đại nhân đại lượng, không cần cùng cái tên cháu trai hỗn trướng này của tôi so đo."

    "Các người phải xin lỗi không phải tôi, là bọn họ." Giản Nhất Lăng nói.

    Cậu người nam nhân vội vàng lôi kéo cháu trai mình đến xin lỗi An Dương cùng Hồ Kiều Kiều.

    Cậu nam nhân thậm chí còn ấn người cháu trai khom lưng đối với hai người.

    "Hừ." An Dương hừ lạnh một tiếng, lười đến nói cái gì.

    "Đi thôi." Giản Nhất Lăng đối với hai người nói.

    Ba người rời đi, nam nhân cùng An Dương đánh nhau vội vàng hỏi cậu mình, "Cậu, người kia là ai vậy? Vì cái gì cậu đối với cô ta như vậy, trừ bỏ Tần tiên sinh, con còn không có gặp qua người để cậu đối đãi cung kính như vậy."

    "Con cái tên hỗn trướng, cậu có phải hay không đã nói với con, con ở kinh thành gây chuyện thị phi, như thế nào hồ nháo cậu đều có thể giúp con giải quyết, nhưng mà chỉ có hai nhà Tần Địch, con trăm triệu không thể đụng vào."

    Cậu của nam nhân hận sắt không thành thép mà trừng mắt với đứa cháu trai của mình.

    Hắn không có hài tử, về sau còn trông cậy vào đứa cháu trai này dưỡng già cho ông.

    "Con biết a. Nhưng mà vừa rồi cái nữ sinh kia, không phải người của hai nhà Tần Địch a."
     
    LieuDuong likes this.
  3. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1233: Đọc lý giải vấn đề yêu cầu xin bên ngoài giúp đỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam nhân tới kinh thành cũng đã có một năm, cũng biết người nào có thể trêu chọc người nào không thể trêu chọc.

    "Cô ấy xác thật không phải họ Tần cũng không phải họ Địch, nhưng mà cùng Tần gia và Địch gia đều có quan hệ rất sâu! Tần gia đại tiểu thư Tần Du Phàm là bạn thân của cô ấy, gia chủ Tần gia Tần tiên sinh trước kia là gia sư của cô ấy, sau lại là bạn tốt của ngài ấy, cái chết của gia chủ đời trước chúng ta là cô ấy truy ra hung thủ; Địch gia thiếu gia Địch Quân Thịnh là vị hôn phu của cô ấy; còn có, hiện giờ tổng tài Giản gia đang nổi tiếng đây đó Giản Duẫn Thừa là anh ruột của cô ấy! Con nói con như thế nào lại trêu chọc đến cô ấy hả?"

    "Con.."

    "Còn không chỉ những cái đó, con có nghe nói qua Lạc Hải Sâm chứ hả? Cô ấy là thành viên của tổng viện Lạc Hải Sâm! Còn có Công ty thiết bị y tế Húc Minh, cô ấy là người thừa kế mà Trương lão công khai tuyên bố với mọi người!"

    Nam nhân trực tiếp ngốc.

    Hắn như thế nào biết một người thoạt nhìn mềm mại dễ nắn, không có gì tính tình như vậy, lại sẽ có bối cảnh khủng bố như vậy?

    Hắn nếu là sớm biết, vừa rồi có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám cùng cô ấy nói chuyện như vậy a!

    ###

    An Dương bị Giản Nhất Lăng mang về Giản gia, Giản Nhất Lăng cầm thuốc trị thương ra tới.

    "Đại tỷ cô để đó, tôi tự mình làm."

    An Dương cũng không dám để cho Giản Nhất Lăng giúp mình bôi thuốc.

    Chuyện này nếu như bị Thịnh gia biết, kết cục của anh tuyệt đối so với vết thương hiện tại trên người này còn muốn thảm.

    "Để mình." Hồ Kiều Kiều nhận lấy hộp thuốc trên tay Giản Nhất Lăng.

    Nghe vậy An Dương đột nhiên nhìn về phía Hồ Kiều Kiều.

    Hồ Kiều Kiều rũ đầu, nhẹ giọng giải thích, "Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là đơn thuần xem ở mặt mũi của Nhất Lăng. Không làm tình nhân cũng không muốn cùng anh làm địch nhân, bằng không Nhất Lăng kẹp ở bên trong không tốt."

    Lời này của Hồ Kiều Kiều không chỉ là nói cho An Dương nghe, đồng thời cũng là nói cho chính mình nghe.

    An Dương rũ xuống đôi mắt, ánh mắt nhìn về phía sàn nhà, không dám nhìn thẳng đôi mắt Hồ Kiều Kiều.

    "Em nói đúng."

    Bạn bè, đại khái là quan hệ thân mật nhất mà đời này hai bọn họ có thể làm đi?

    Quá trình bôi thuốc chỉ giằng co năm phút, nhưng đối với An Dương cùng Hồ Kiều Kiều mà nói, liền phảng phất lâu như một thế kỷ vậy.

    Giản Nhất Lăng ở bên cạnh nhìn hai người.

    Ở thời điểm hai người không chú ý, chụp một tấm ảnh chụp, gửi cho Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh đang mở họp, di động vang lên một chút, nhìn đến nhắc nhở là Giản Nhất Lăng phát tin tức, Địch Quân Thịnh câu môi cười một chút.

    Đang ở trong phòng họp cáo báo giám đốc bộ phận trong lòng "Lộp bộp" một chút.

    Nụ cười này của Địch tổng là có ý gì?

    Người làm lâu năm ở công ty bọn họ đều biết Địch thiếu luôn là không thường cười.

    Như thế nào hội nghị làm đến một nửa, đột nhiên nở nụ cười.

    Địch Quân Thịnh click mở tin tức, nhìn thấy Giản Nhất Lăng gửi đến một tấm ảnh chụp.

    Ảnh chụp Hồ Kiều Kiều đang cho bạn trai cũ của cô ấy An Dương bôi thuốc.

    [Muốn hỏi cái gì? ]

    Địch Quân Thịnh đại khái đoán được đây là một vấn đề cần được giải đáp.

    Thỏ con mà anh dưỡng này tất cả các mặt khác đều rất lành nghề, duy độc nhất lý giải vấn đề lại quá kém, yêu cầu xin bên ngoài giúp đỡ.

    [Bọn họ thích đối phương sao? ]

    Địch Quân Thịnh cười đến càng đậm.

    Giám đốc bộ phận đang báo cáo trong hội nghị trực tiếp ngừng lại, hoảng sợ mà nhìn Địch Quân Thịnh.

    "Ông tiếp tục." Địch Quân Thịnh đối với giám đốc bộ phận nói, sau đó cúi đầu trả lời tin nhắn.

    Hóa ra không phải là đang cười ông ấy a, còn tốt còn tốt.

    Giám đốc bộ phận thả lỏng một hơi sâu, sau đó tiếp tục báo cáo.

    Địch Quân Thịnh trả lời tin nhắn Giản Nhất Lăng: [Em muốn bọn họ tái hợp không? ]

    Giản Nhất Lăng: [Có thể sao? ]

    Địch Quân Thịnh: [Em muốn không, muốn gia liền giúp em.]

    Giản Nhất Lăng: [Muốn.]

    Địch Quân Thịnh:
     
    LieuDuong likes this.
  4. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1234: Vậy em có nhớ anh hay không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Nhất Lăng: [Anh lưu manh.]

    Địch Quân Thịnh: [Cũng không biết là ai trước cùng gia chơi lưu manh, như thế nào quên rồi? Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn sao? ]

    Giản Nhất Lăng: [Hiện tại là thời gian đi làm.]

    Địch Quân Thịnh: [Thời gian đi làm không thể chơi lưu manh, sau đó thì gia có thể chơi lưu manh phải không? ]

    Giản Nhất Lăng: [Em ở Giản gia.]

    Muốn buổi tối xoát lưu manh, đó là không có khả năng.

    Địch Quân Thịnh: [Vậy em có nhớ anh hay không? ]

    Giản Nhất Lăng: [Có.]

    Địch Quân Thịnh: [Có bao nhiêu nhớ? ]

    Giản Nhất Lăng: [Liền rất nhớ.]

    Địch Quân Thịnh: [Nhớ anh hay còn nhớ cùng anh sinh bảo bảo? ]

    Giản Nhất Lăng: [Không nghĩ.]

    Giản Nhất Lăng đỏ mặt, còn may An Dương cùng Hồ Kiều Kiều trước mặt đều không có chú ý tới sắc mặt của cô ấy biến hóa.

    Địch Quân Thịnh: [Như thế nào hiện tại đều không có, trước kia em đều có.]

    Giản Nhất Lăng: [Anh lại bậy bạ, lưu manh!]

    Từ khi thân thể đã khỏe mạnh hoàn toàn, lang tính ở trong thân thể Địch Quân Thịnh liền hoàn toàn phóng xuất ra tới.

    Không chỉ có động thủ còn dùng tài hùng biện.

    Lúc này người ngồi ở trong phòng hội nghị, trước mặt ngồi là các giám đốc bộ phận của công ty, có người còn đang nghiêm túc báo cáo công việc.

    Người trước là nhân mô nhân dạng, kết quả trong đầu lại tẫn trang màu vàng phế liệu.

    Hồ Kiều Kiều sau khi bôi thuốc cho An Dương xong, không khí liền trở nên càng thêm xấu hổ.

    "Vừa mới, cảm ơn anh." Hồ Kiều Kiều lễ phép nói cảm ơn.

    An Dương đánh nhau đại khái bởi vì cô ấy là bạn của Nhất Lăng, cũng hoặc là bởi vì anh ấy đánh nhau đánh thành thói quen, nhìn thấy loại chuyện này không động thủ tay ngứa.

    Hồ Kiều Kiều biết An Dương là một người thực nghĩa khí, là người có quy củ giang hồ.

    Cho dù hôm nay bị đùa giỡn chính là một người con gái không quen biết, An Dương cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ.

    "Không cần khách khí."

    Thời điểm nói chuyện đôi mắt An Dươn đã thẳng lăng lăng mà nhìn Hồ Kiều Kiều.

    Giữa An Dương cùng Hồ Kiều Kiều không biết gì để nói, mà Giản Nhất Lăng lại là một người không nói nhiều.

    Dĩ vãng lúc ba người bọn họ ở chung, đều là An Dương cùng Hồ Kiều Kiều nói không ngừng, Giản Nhất Lăng nghe bọn họ nói.

    Hiện tại bọn họ không nói, giữa ba người liền trở nên thực an tĩnh.

    Nửa giờ sau, Hồ Kiều Kiều cảm thấy chính mình không nên tiếp tục cứ như vậy, liền chào tạm biệt Giản Nhất Lăng.

    Đang muốn rời đi, ngoài cửa Hàn Mông Dự ăn mặc ngăn nắp tiến vào.

    Hàn Mông Dự là công tử điển hình kinh thành.

    Có tiền, hoa tâm, đa tình, sẽ chơi.

    Có một bộ túi da tốt, có một cái bối cảnh tốt.

    Cho dù đều biết anh ta là lãng tử, nữ nhân vẫn đi theo xua như xua vịt.

    Giờ phút này anh ta vội vàng tiến vào, sau khi vào cửa, trước chào hỏi Giản Nhất Lăng, "Chào chị dâu."

    Đại khái là biết Giản Nhất Lăng sẽ nghi hoặc, cho nên Hàn Mông Dự đi thẳng vào vấn đề mà nói cho Giản Nhất Lăng, "Là Thịnh gia nói tôi tới đưa Kiều Kiều về nhà."

    Sau đó Hàn Mông Dự quay đầu nói với Hồ Kiều Kiều, "Anh đưa em trở về, em là con gái một người ngồi xe không an toàn."

    "Như thế nào không biết xấu hổ, làm anh đặc biệt.."

    "Cũng không phải đặc biệt, Thịnh gia biết anh muốn đi đến trường học bên kia của em, vừa vặn tiện đường, nói anh tiện thể đến đón em đi." Hàn Mông Dự giải thích.

    Hóa ra là như thế này.

    Nếu là Địch Quân Thịnh an bài, Hồ Kiều Kiều cũng không tốt mà từ chối.

    "Vậy phiền toái anh." Hồ Kiều Kiều cùng Hàn Mông Dự nói lời cảm tạ.

    "Không phiền toái, em là bạn thân của chị dâu nhỏ, cũng xem như là người trong nhà của chúng ta, không cần khách khí."

    Hàn Mông Dự cười đến thập phần sang sảng, làm người cảm thấy thực thân thiết.

    Sau đó Hàn Mông Dự cùng Giản Nhất Lăng nói, "Chị dâu nhỏ, tôi đây liền trước mang Kiều Kiều đi trở về, chị yên tâm, tôi bảo đảm đem chị em Kiều Kiều của chị an toàn đưa đến nhà."
     
    LieuDuong likes this.
  5. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1235: Phương pháp bên ngoài thập phần hữu hiệu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới cái nhìn chăm chú của An Dương, Hàn Mông Dự mang theo Hồ Kiều Kiều rời đi Giản gia.

    Hàn Mông Dự cùng Hồ Kiều Kiều vừa đi, An Dương liền nhịn không được.

    "Đại tỷ, cái người tên Hàn Mông Dự này có đáng tin không? Đang êm đẹp Thịnh gia vì cái gì muốn cho người này tới đưa Kiều Kiều đi?" Trong lòng An Dương tràn đầy nghi hoặc.

    Giản Nhất Lăng tuy rằng không biết Địch Quân Thịnh an bài như vậy là có dụng ý gì, nhưng cô biết chuyện này nhất định cùng với tin nhắn lúc nãy cô với anh nhắn là có quan hệ.

    "Tôi không rõ lắm."

    An Dương cắn chặt răng, trong lòng mạc danh mà hụt hẫng.

    Vừa mới người kia còn trực tiếp kêu tên Kiều Kiều.

    Anh ta cho mình là người nào, lại không thân, trực tiếp kêu tên là mấy ý gì?

    Trong lòng An Dương không thoải mái, nhưng mà lại không có cách nào ngăn cản.

    Anh ấy đã không có lập trường đi ngăn cản người nam nhân kia mang đi Hồ Kiều Kiều, cũng không có lập trường đuổi theo hỏi Địch Quân Thịnh.

    Chờ An Dương đi rồi, Giản Nhất Lăng nhắn tin cho Địch Quân Thịnh, khiêm tốn thỉnh giáo.

    [Vì cái gì làm Hàn Mông Dự tới đưa Kiều Kiều đi? ]

    [Bởi vì nếu có dã nam nhân ngay trước mặt anh gọi em là Nhất Lăng, còn đưa em về nhà, anh sẽ làm cho hắn ta da tróc thịt bong.]

    [Không rõ.]

    Trong loại vấn đề này, Giản Nhất Lăng yêu cầu càng giải thích càng tốt.

    Bằng không đầu của cô có khả năng suy nghĩ không quá minh bạch.

    Bất quá Giản Nhất Lăng tin tưởng, chỉ cần nhiều trải qua vài lần, cô sẽ chậm rãi cũng hiểu lên.

    Cô không hiểu là bởi vì khuyết thiếu kinh nghiệm tương quan.

    [Có một loại cảm xúc gọi là ghen, thời điểm nam nhân ghen, hắn không có cách nào che giấu đi tình cảm chân thật của mình, là thời điểm để hắn nhận rõ mình chân chính muốn là gì.]

    Hàn Mông Dự am hiểu kỹ xảo theo đuổi con gái, cũng biết làm như thế nào để nam nhân khác ghen tuông cuồn cuộn.

    Địch Quân Thịnh tính toán thập phần chuẩn xác, An Dương xác thật là ghen.

    Hơn nữa vẫn là không thể biểu đạt ra tới dấm.

    Bởi vì anh ấy đã không phải là bạn trai của Hồ Kiều Kiều, anh ấy không có tư cách ghen tuông.

    Vì phân tán lực chú ý, An Dương nằm ở trên giường xoát Weibo.

    Anh ấy còn chú ý đến weibo của Hồ Kiều Kiều, thời điểm mở ra vừa vặn nhìn thấy Hồ Kiều Kiều đã phát một cái ảnh chụp.

    Trong ảnh chụp là một cái vòng cổ nạm kim cương.

    Vòng cổ được đặt ở trong hộp trang sức, bên cạnh còn có giấy gói quà vừa mới dỡ ra.

    Lời bình là: Cảm ơn về món quà, quá đẹp, giống như ngôi sao trên bầu trời.

    Ai tặng quà?

    Phản ứng đầu tiên của An Dương chính là người nam nhân hôm nay đưa Hồ Kiều Kiều về nhà kia.

    An Dương phóng đại bức ảnh, quả nhiên phát hiện vị trí chụp ảnh ghế phụ ô tô.

    Anh ấy còn thấy được một chân mang giày của Hồ Kiều Kiều.

    Cho nên ảnh chụp là thời điểm Hồ Kiều Kiều ngồi ở ghế phụ, chụp lúc đem món quà đặt ở trên đùi mình.

    Người nhà Hồ Kiều Kiều đều không ở kinh thành, người ngồi ở vị trí điều khiển xe tuyệt đối không phải là người nhà của cô ấy.

    Mà anh ấy còn nhớ rõ lúc trước Hồ Kiều Kiều đã nói qua với mình, nếu cô ấy không tự mình lái xe, thì sẽ không ngồi ghế phụ, bởi vì nếu tài xế là người xấu, cô ấy ngồi ghế sau còn có cơ hội chạy trốn, ngồi ghế phụ liền một chút cơ hội đều không có.

    Nếu cô ấy lái xe, Hồ Kiều Kiều hẳn là sẽ không ở trên xe mở món quà của mình.

    Bởi vì suy đoán này, Hồ Kiều Kiều khẳng định là quen biết với người ngồi trên xe kia.

    Vừa vặn trùng hợp như vậy, hôm nay là Hàn Mông Dự đưa Hồ Kiều Kiều rời khỏi Giản gia.

    Như vậy bức ảnh này rất lớn có thể là ở trên xe Hàn Mông Dự chụp.

    Mà thời điểm Hồ Kiều Kiều rời đi Giản gia, trên người cũng không có hộp quà này.

    Nói cách khác, món quà rất có thể là do Hàn Mông Dự tặng cho Hồ Kiều Kiều!

    Không riêng chỉ có nữ nhân khi yêu đường là trinh thám, nam nhân ghen tuông cũng trở thành Holmes.
     
    LieuDuong likes this.
  6. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1236: Hạ sính lễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ căn cứ trên một tấm ảnh chụp, An Dương đã phỏng đoán ra một tràng tin tức như vậy.

    Hiện tại trong lòng An Dương nghĩ chính là, cái người tên Hàn Mông Dự kia có phải đang theo đuổi Hồ Kiều Kiều hay không.

    Bằng không sẽ không có trùng hợp như vậy, lại đưa Hồ Kiều Kiều về nhà, lại tặng cô ấy vòng cổ kim cương.

    Chiếc vòng cổ kim cương này vừa thấy liền có giá trị xa xỉ, nếu chỉ là bạn bè không có khả năng sẽ tặng như vậy.

    An Dương càng để ý chính là lời bình của Hồ Kiều Kiều, cái gì quá đẹp, giống ngôi sao trên bầu trời.

    Nam nhân xa lạ tặng vòng cổ kim cương như thế nào có thể tùy tiện nhận chứ?

    Đây rõ ràng chính là rắp tâm bất lương!

    An Dương càng nghĩ càng bực bội, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy.

    Chiếc giường này ở khách sạn một chút đều không thoải mái, hại anh ấy lăn qua lộn lại nửa ngày đều không có ngủ được.

    Trằn trọc, thật vất vả chờ tới hơn 5 giờ sáng, trời còn chưa sáng rõ, An Dương đã thức dậy.

    Muốn đi tìm Hồ Kiều Kiều, trong đầu những hồi ức thống khổ lại chạy ra tới.

    Lúc ấy anh ấy không có nghĩ tới muốn từ bỏ Hồ Kiều Kiều.

    Nhưng mà hai gia đình bởi vậy mà gà chó không yên, không ngừng nghỉ mà khắc khẩu.

    Ngay cả ông ngoại anh ấy sau đó cũng lại nói với anh ấy, năng lực của anh không đủ, cho nên không thể yêu cầu quá nhiều.

    Anh ấy đi đến nơi đó của ông ngoại, cũng là vì trốn thanh tĩnh.

    Làm cho chính mình bình tĩnh.

    Nhưng nà đã hơn một năm lắng đọng lại, sau khi trở lại kinh thành, lập tức hóa thành hư ảo.

    Anh ấy vẫn không bỏ cô ấy xuống được.

    Nhưng mà anh ấy thật sự không nên lại có ý đồ tới gần cô ấy, như vậy có khả năng sẽ mang đến cho cô ấy thương tổn lần thứ hai.

    An Dương cảm giác bên trong thân thể của mình có hai cái linh hồn đang xé rách chính mình.

    Một nửa muốn đi tìm Hồ Kiều Kiều, dư lại một nửa muốn anh ấy không cần lại đi quấy rầy cô.

    An Dương vô lực mà nằm trở về.

    ###

    Hồ Kiều Kiều kỳ thật không quá minh bạch vì cái gì Giản Nhất Lăng muốn cô phát cái tin Weibo kia.

    Nhưng mà Giản Nhất Lăng nói cô phát cô liền phát, đối với Giản Nhất Lăng là trăm phần trăm tín nhiệm.

    Đừng nói là một cái tin nhắn Weibo, mười tin cũng không nói chơi.

    Cô cũng không biết An Dương sẽ đi xem Weibo của cô, càng thêm không biết An Dương sau khi nhìn thấy nội dung trong tin nhắn Weibo sẽ sinh ra liên tiếp liên tưởng.

    Hai ngày này thường xuyên cùng An Dương chạm mặt làm cô tâm phiền ý loạn, vì thế cô quyết định mấy ngày nay an tâm viết bản thảo, không đi đến Giản Nhất Lăng bên kia, cũng không cần suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì có quan hệ với An Dương.

    ###

    Giản Nhất Lăng sau khi ở Giản gia, Địch lão gia tử cùng Địch nhị gia tự mình tới cửa đi chào hỏi Giản lão gia tử cùng Giản lão phu nhân.

    Mang đến sính lễ mà bọn họ đã tỉ mỉ chuẩn bị, còn có sinh thần bát tự của Địch Quân Thịnh.

    Dựa theo quy củ, hai bên nam nữ sau khi trao đổi sinh thần bát tự, gia trưởng nhà trai liền có thể chọn ngày.

    Nhìn thấy danh sách sính lễ Địch gia đưa lại đây, Giản lão gia tử cùng Giản lão phu nhân đều trợn tròn mắt.

    Đây là Địch gia đi cưới vợ hay là đưa giang sơn đây?

    Cư nhiên đem một nửa cổ phần của xí nghiệp Địch gia đều coi như là sính lễ?

    Giản lão gia tử cùng Giản lão phu nhân quỷ dị mà nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó đem danh sách sính lễ giao cho vợ chồng Giản Thư Hình cùng Ôn Noãn.

    Giản Thư Hình cùng Ôn Noãn sau khi xem xong danh sách sính lễ cũng có phản ứng giống như vậy.

    "Cái này.. Không cần như vậy.." Giản Thư Hình không biết nên hình dung về hành động này của Địch gia như thế nào.

    Kinh ngạc đồng thời, cũng vì con gái của mình mà cảm thấy vui mừng.

    Một gia tộc, nguyện ý lấy một nửa gia sản làm sính lễ, có thể thấy được đối phương rất coi trọng con gái nhà bọn họ.

    Người ta đã như vậy, con gái mình gả đi qua, hơn phân nửa là sẽ không chịu khổ.

    Địch lão gia tử cười nói, "Phải như vậy, Tiểu Lăng là ngôi sao may mắn của A Thịnh chúng ta, cũng là ân nhân của Địch gia chúng ta, con bé đáng giá nhận được."

    Địch nhị gia đồng ý nói, "Về sau đều là người một nhà, Tiểu Lăng lấy một nửa hoàn toàn hợp lý."
     
    LieuDuong likes this.
  7. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1237: Thỏ con không chỉ không có chui vào trong ổ chăn của anh, còn đề phòng anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địch lão gia tử cùng Địch nhị gia đều đã nói như vậy, vậy người của Giản gia cũng liền không nói thêm cái gì.

    Sau đó người hai nhà đàm luận một ít vấn đề về hôn lễ.

    Hai bên nói đến thập phần thuận lợi.

    Cuối cùng Địch lão gia tử lấy lý do Giản Nhất Lăng còn chữa bệnh cho Địch Quân Thịnh, xin phép Giản lão gia tử cùng Giản lão phu nhân đem Giản Nhất Lăng thả lại.

    "Giản lão ca, thân thể của đứa cháu kia của tôi mới vừa đi vào quỹ đạo, còn cần Tiểu Lăng hỗ trợ theo dõi, Tiểu Lăng nói qua thuốc kia chưa có người khác dùng qua, chỉ có A Thịnh dùng, rất nhiều số liệu đều là không có, mỗi cái giai đoạn đều phải chú ý giám sát.."

    Địch lão gia tử ngữ khí thành khẩn, thái độ đúng chỗ.

    Giản lão gia tử cùng Giản lão phu nhân đương nhiên không nghĩ Địch Quân Thịnh lại xảy ra chuyện.

    Tuy rằng người này trước tiên đem cháu gái bảo bối của bọn họ cấp ăn làm cho người ta muốn nghiến răng nghiến lợi, nhưng tóm lại vẫn là càng quan tâm thân thể cậu ấy một ít.

    "Được rồi, tuy rằng dựa theo truyền thống ở quê chúng tôi, trước khi kết hôn tân lang tân nương không nên gặp mặt, nhưng quy củ là chết người là sống, vẫn là thân thể của A Thịnh càng quan trọng hơn."

    Giản lão gia tử thỏa hiệp.

    Giản gia nhị lão cũng không phải đồ cổ hủ, chỗ cần thay đổi nhị lão vẫn là sẽ thay đổi.

    Vì thế dưới sự hỗ trợ của Địch lão gia tử, Giản Nhất Lăng lại trở về ở cùng với Địch Quân Thịnh.

    Nhưng mà trước khi Giản Nhất Lăng trở về, Giản lão phu nhân lôi kéo Giản Nhất Lăng trộm ở trong phòng lặng lẽ nói gì đó, tựa hồ là đang dạy cô ấy một ít chuyện.

    Vào lúc ban đêm Giản Nhất Lăng dọn về nhà ở với Địch Quân Thịnh, đến buổi tối, Địch Quân Thịnh trò cũ trọng thi muốn tiến vào cửa phòng Giản Nhất Lăng, phát hiện cửa phòng khóa lại.

    Anh ấy lấy tới chìa khóa phụ để mở cửa, lại phát hiện bên trong còn trang bị khóa chống trộm, có chìa khóa cũng không làm được việc.

    Địch Quân Thịnh chỉ có thể từ bỏ.

    Lúc trước kia chỉ thỏ con không kiêng nể gì mà chạy vào phòng anh nằm, đã hoàn toàn thay đổi.

    Không chỉ không có chủ động chui vào trong ổ chăn của anh, thậm chí còn đề phòng anh giống như đề phòng cướp vậy.

    ###

    Liên tiếp mấy ngày, Phí Khanh đều cùng tổng viện trưởng có bưu kiện lui tới, giao lưu học thuật.

    Phí Khanh cảm giác cả người thần thanh khí sảng, cho nên lúc gặp Giản Nhất Lăng, cũng càng có tự tin.

    Lại là cuộc họp thường kỳ hàng tuần, Phí Khanh cùng Giản Nhất Lăng đều là người được tham dự hội nghị.

    Trước khi hội nghị bắt đầu, Giản Nhất Lăng đã đến phòng họp.

    Trong lúc chờ đợi, cô cầm laptop làm việc.

    Những bác sĩ khác khi tiến vào phòng nhìn thấy Giản Nhất Lăng đều chủ động cùng cô chào hỏi.

    Ngày thường mọi người đều từng người bận rộn việc của mình, một tuần không thấy mặt nhau cũng có.

    Cũng chỉ có thời điểm mở họp mới có thể gặp mặt.

    "Chào bác sĩ Giản."

    "Bác sĩ Giản gần đây sắc mặt không tồi a."

    "Bác sĩ Giản càng ngày càng xinh đẹp."

    "Bác sĩ Giản lần trước cô chia sẻ cái phương pháp kia thật sự quá hữu dụng, chúng ta được lợi rất nhiều."

    Chỗ ngồi của Phí Khanh liền ở bên cạnh Giản Nhất Lăng.

    Nhìn này đó mấy người nguyên bản đều cùng cô ta chào hỏi hiện tại ngược lại đều chào hỏi Giản Nhất Lăng, sắc mặt Phí Khanh không khỏi mà khó coi lên.

    Giản Nhất Lăng gần đây xác thật khí sắc không tồi, trên mặt thoạt nhìn cũng không có lạnh như băng giống như trước kia.

    "Giản Nhất Lăng, cô không cần đắc ý." Ánh mắt Phí Khanh trào phúng.

    Giản Nhất Lăng quay đầu đạm mạc mà nhìn về phía Phí Khanh.

    Cô không biết Phí Khanh nói đắc ý là cái gì.

    "Giản Nhất Lăng, có một câu gọi là phong thuỷ thay phiên chuyển, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hiện tại xác thật là cô tương đối lợi hại, nhưng mà về sau như thế nào đều khó mà nói."

    Phí Khanh hiện tại cùng Giản Nhất Lăng nói chuyện có tự tin, bởi vì cô ta biết tổng viện trưởng thực thưởng thức tài hoa của cô ta.
     
    LieuDuong likes this.
  8. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1238: Thấy chết mà không cứu (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có tổng viện trưởng tán thành, địa vị cô ta ở Lạc Hải Sâm liền sẽ thực vững chắc, liền không cần sợ hãi Giản Nhất Lăng.

    "Ân." Giản Nhất Lăng nhàn nhạt mà trả lời một tiếng, sau đó lại đem tầm mắt quay lại màn hình máy tính của mình.

    Giản Nhất Lăng đây là có ý gì?

    Khinh thường cô ta sao?

    Không đem cô ta là cái gì?

    Ánh mắt Phí Khanh trở nên tối đi, sau đó cô ta thu hồi tầm mắt, dường như không có việc gì mà mở cuộc họp.

    ###

    Hai ngày sau, bệnh viện tiếp nhận một người bệnh là nữ não có ký sinh trùng.

    Đối phương là nghe danh tiếng của Giản Nhất Lăng mà tới, nhưng mà Giản Nhất Lăng cũng không phải bác sĩ của phân viện kinh thành, tình huống thông thường cô ấy sẽ không tiếp nhận chữa trị.

    Muốn Giản Nhất Lăng mổ chính, biện pháp hữu hiệu nhất là đệ trình lên tổng viện Lạc Hải Sâm, sau đó chờ đợi được tổng viện tiếp nhận.

    Mà cái xác suất này thập phần xa vời.

    Cho nên người này lựa chọn phương thức này, hy vọng Giản Nhất Lăng có thể phá lệ.

    Nhưng mà Giản Nhất Lăng cũng không có lựa chọn tiếp nhận.

    Mà để cho phân viện dựa theo lưu trình bình thường tiến hành xử lý.

    Chuyện này khiến cho người nhà bệnh nhân mãnh liệt bất mãn.

    Bọn họ trực tiếp nháo tới văn phòng của Giản Nhất Lăng.

    "Bác sĩ Giản, y giả nhân tâm, cô rõ ràng có năng lực cứu vợ của tôi, vì sao cô lại không cứu?"

    Người nam nhân khoảng chừng 30 tuổi, dáng người trung bình, nếu không phải bị bảo vệ ngăn đón, hắn ta đã vọt tới trước mặt Giản Nhất Lăng.

    Phía sau hắn ta còn đi theo hai đứa nhỏ, một đứa bé gái, một đứa bé trai.

    Bé gái lớn hơn một chút khoảng bảy tám tuổi, bé trai khoảng bốn năm tuổi.

    Hai đứa nhỏ khóc lóc, bé trai ôm lấy đùi của ba mình, có lẽ bị tình cảnh này dọa tới rồi, khóc thật sự lợi hại.

    Bé gái đã hiểu chuyện, cô bé quỳ xuống cầu xin Giản Nhất Lăng, "Bác sĩ Giản chị cứu mẹ em đi, cứu mẹ em đi.. em cầu xin chị.."

    Sắc mặt Giản Nhất Lăng bình tĩnh, ngữ khí đạm mạc, "Bác sĩ ở phân viện có năng lực hoàn thành cuộc giải phẫu này."

    Thấy chết mà không cứu tiền đề là đối phương sẽ chết.

    Trước mắt người bệnh này cũng không có nguy hiểm sinh mệnh, mà độ khó của cuộc giải phẫu, bác sĩ khoa ngoại của phân viện có thể hoàn thành.

    "Chúng tôi đã hỏi thăm qua, cô là bác sĩ khoa ngoại tốt nhất của cái bệnh viện này, cô làm phẫu thuật cho vợ tôi có xác suất thành công là cao nhất! Tôi còn hỏi qua, cô gần đây đều không có cuộc giải phẫu nào, cô có thời gian cũng có năng lực, vì cái gì không cứu?" Người nam nhân trung niên hỏi lại Giản Nhất Lăng.

    "Chị cứu mẹ em đi, chị ơi, cầu xin chị!"

    Bé gái quỳ trên mặt đất dập đầu.

    Hình ảnh này làm cho những người đến vây xem đều không đành lòng.

    "Tôi có công việc tôi cần phải làm, ông vào phân viện, liền tìm bác sĩ phân viện."

    Giản Nhất Lăng bình tĩnh như cũ, suy nghĩ của cô không có bởi vì người nam nhân cầu xin, không có bởi vì tiếng khóc của hai đứa nhỏ mà thay đổi.

    Cái này Giản Nhất Lăng chẳng lẽ là ý chí sắt đá sao?

    Hai đứa nhỏ đều đã cầu cô ấy như vậy, cô ấy cư nhiên còn không dao động.

    Chẳng lẽ bởi vì đây là một gia đình bình thường, không có tiền như gia đình Lý gia, cho nên cô không muốn ra tay sao?

    "Bác sĩ Giản, cô là bác sĩ mà, sao cô có thể thấy chết mà không cứu như vậy chứ? Kẻ có tiền mệnh là mệnh, mệnh của vợ tôi cũng là mệnh mà!"

    Nam nhân tiếp tục cầu xin.

    "Đem bọn họ mang đi ra ngoài." Giản Nhất Lăng bình tĩnh mà nói với bảo vệ.

    Bảo vệ cũng thực bất đắc dĩ, khuyên nhủ gia đình nhà này, "Các người vẫn là trở về phòng bệnh kiên nhẫn chờ tin tức đi, các bác sĩ khác ở bệnh viện chúng tôi cũng thực ưu tú."

    Gia đình này lại quyết tâm muốn tìm Giản Nhất Lăng.

    Nam nhân trung niên hỏi lại: "Đó là lão bà của ta, ta hai đứa nhỏ mụ mụ, ta hy vọng nàng nhiều một phân sinh tồn cơ hội ta có cái gì sai?"
     
    LieuDuong likes this.
  9. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1239: Thấy chết mà không cứu (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Này..

    Mấy người vây xem cũng không dám nói hắn sai.

    Suy nghĩ của hắn là nhân chi thường tình.

    Nhưng mà Giản Nhất Lăng không muốn tiếp nhận cuộc giải phẫu này, bọn họ cũng không có cách nào.

    Loại chuyện này cũng không thể cường mua cường bán.

    Có người khuyên Giản Nhất Lăng, "Bác sĩ Giản, nếu không cô liền giúp một chút đi, giúp phu nhân của vị tiên sinh này làm cuộc giải phẫu này đi, vị tiên sinh này cũng rất không dễ dàng, còn có hai đứa nhỏ còn nhỏ như vậy."

    "Đúng vậy bác sĩ Giản, cô coi như làm người tốt chuyện tốt đi."

    "Bác sĩ Giản cô coi như là vì hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, nếu không có mẹ thật quá đáng thương."

    Mấy người ngươi một câu ta một câu mà giúp đỡ khuyên bảo Giản Nhất Lăng.

    Nhưng Giản Nhất Lăng thật sự giống như là ý chí sắt đá, cự tuyệt tiếp nhận bệnh nhân này, "Bác sĩ khoa ngoại ở chi nhánh Lạc Hải Sâm kinh thành đều là những bác sĩ có năng lực thực hiện cuộc giải phẫu này."

    Vẫn là cái lý do này.

    Bởi vì Giản Nhất Lăng quyết tuyệt, bảo an đem nam nhân cùng hai đứa nhỏ mang về phòng bệnh.

    Đến buổi chiều, bệnh viện đột nhiên ùa tới rất nhiều phóng viên.

    Vì sự kiện Giản Nhất Lăng từ chối thực hiện phẫu thuật cho mẹ của hai đứa nhỏ, phóng viên liền tiến hành phỏng vấn người nhà bệnh nhân.

    Thậm chí đi vào văn phòng của Giản Nhất Lăng, trực tiếp dò hỏi Giản Nhất Lăng vì sao lại lãnh khốc vô tình như thế, không muốn tiếp nhận cuộc giải phẫu này.

    "Bác sĩ của phân viện cũng có năng lực thực hiện cuộc giải phẫu này." Giản Nhất Lăng trả lời.

    "Cho nên ý của bác sĩ Giản là, sát gà không cần dùng đao mổ trâu, bởi vì cấp độ khó khăn của cuộc giải phẫu quá thấp, cho nên cô không muốn ra tay sao?"

    Nữ phóng viên trẻ tuổi đưa ra vấn đề sắc bén.

    "Vui lòng không cần xuyên tạc lời nói của tôi."

    "Vậy cô như thế nào giải thích nguyên nhân vì sao cô không muốn tiếp nhận cuộc giải phẫu này? Chúng tôi đã điều tra qua, gần đây cô đều không có lịch giải phẫu nào."

    "Tôi không có lịch giải phẫu không đại biểu cho việc tôi nhất định phải tiếp nhận cuộc giải phẫu này."

    "Cái gì cũng có nguyên nhân không phải sao? Nghe nói không lâu trước đây cô vừa mới vì một lão tiên sinh có gia thế thập phần không tồi làm cuộc giải phẫu."

    Phóng viên không thuận theo không buông tha mà tiếp tục truy vấn.

    "Vì cái gì phải cường điệu chuyện gia thế không tồi?" Giản Nhất Lăng hỏi lại phóng viên.

    "Bởi vì hiện tại chúng tôi nhìn thấy sự khác nhau lớn nhất giữa việc cô tiếp nhận cuộc phẫu thuật này với cuộc phẫu thuật trước kia là do địa vị xã hội của bọn họ."

    "Sự khác biệt lớn nhất không phải ở chỗ, bệnh nhân trước, nếu tôi không cứu, ông ấy liền sẽ mất mạng, còn bệnh nhân này, những người khác đều có thể cứu sao."

    Giản Nhất Lăng bình tĩnh vững vàng, không chút hoang mang.

    Phóng viên phỏng vấn ngược lại là bị Giản Nhất Lăng nói cho khó trả lời.

    Liền ở ngay lúc này, hai đứa con của bệnh nhân nữ kia chạy ra tới.

    "Bác sĩ Giản, cầu xin chị cứu mẹ của chúng em, em cùng em trai sau này lớn lên sẽ nỗ lực kiếm tiền trả lại cho chị!"

    Cô bé lại một lần quỳ xuống dập đầu với Giản Nhất Lăng.

    Cũng lôi kéo em trai của mình cùng nhau dập đầu với Giản Nhất Lăng.

    Bộ dáng ngoan ngoãn của hai đứa nhỏ thật sự quá xúc động lòng người.

    Làm người ta không khỏi mà đau lòng lại chua xót.

    Camera nhanh chóng đem màn ảnh nhắm ngay hai chị em, chụp được cảnh làm cho mọi người động lòng.

    Video phỏng vấn Giản Nhất Lăng thực nhanh chóng xuất hiện ở trên các nền tảng truyền thông lớn.

    Sau khi trải qua cắt nối biên tập, hiện ra ở trước mặt người xem cuộc phỏng vấn, Giản Nhất Lăng là một người lấy tiền làm việc, chỉ làm phẫu thuật cho kẻ có tiền, là một vị bác sĩ vô tình.

    Thời điểm đối mặt với hai đứa nhỏ đau khổ cầu xin, cũng không dao động.

    Mà những câu trả lời phỏng vấn của Giản Nhất Lăng cũng bị tiến hành cắt nối biên tập.

    Lời giải thích của cô vì sao không làm phẫu thuật cho mẹ hai đứa nhỏ cũng bị trực tiếp cắt rớt toàn bộ, không có thả ra.
     
    LieuDuong likes this.
  10. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 1240: Thấy chết mà không cứu (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dân mạng đối với chuyện này có cái nhìn không đồng nhất.

    Có dân mạng trực tiếp mắng, cảm thấy Giản Nhất Lăng quá xấu xa, không xứng làm một người bác sĩ, chỉ có kỹ thuật làm bác sĩ, lại không có lương tâm làm bác sĩ.

    Nhưng mà cũng có một bộ phận dân mạng lý trí cảm thấy việc này có chút vô lý, tình huống gia đình Giản Nhất Lăng chỉ cần lên mạng tra một chút liền sẽ biết, một người có tiền như vậy, sao có thể xem tiền mà làm phẫu thuật chứ?

    Còn có dân mạng đưa ra, cho dù không phải vì tiền, con cái nhà người ta đều đã như vậy, phàm là có một chút đồng tình, đều hẳn là sẽ hỗ trợ.

    Càng có người phê bình hành vi của Giản Nhất Lăng là máu lạnh vô tình.

    Cao cao tại thượng, không đem mạng người ra gì.

    Bình luận trên mạng khen chê không đồng nhất, mỗi người có một ý kiến riêng.

    Trong lúc nhất thời, video ngắn đưa thông tin liên quan đã quá mười vạn bình luận, trở thành đề tài nóng trong ngày.

    Ngày hôm sau, có nhiều đơn vị truyền thông hơn tới bệnh viện phỏng vấn.

    Các đơn vị truyền thông đi vào văn phòng của Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng bởi vì vậy mà không thể tiếp tục làm việc.

    Các phóng viên đua nhau mà hỏi Giản Nhất Lăng vì sao không chữa bệnh cho mẹ của hai đứa bé đáng thương kia.

    Phí Khanh đứng ở trong một góc lẳng lặng mà nhìn một màn này.

    Cảnh trước mắt này hết thảy đều cùng cô ta đoán trước giống nhau như đúc.

    Giản Nhất Lăng ngạo mạn cuối cùng sẽ hại chính mình.

    Đương nhiên, cho dù Giản Nhất Lăng đồng ý thực hiện cuộc giải phẫu này, chờ đợi cô cũng sẽ là một tình cảnh thập phần xấu hổ.

    Bởi vì một khi cô thực hiện giải phẫu, mặc kệ kết quả giải phẫu như thế nào, nữ nhân kia lúc sau đều sẽ nói chính mình để lại di chứng đau đầu.

    Não người là một thứ thực phức tạp, kỹ thuật chữa bệnh trước mắt rất khó mà hoàn toàn kiểm tra ra chứng bệnh đau đầu.

    Nữ nhân chỉ cần nhận định chính mình bị đau đầu, cho dù dụng cụ kiểm tra đo lường không ra, cũng chỉ có thể cho rằng là dụng cụ kiểm tra đo lường còn chưa đủ toàn diện.

    Đến lúc đó người bên ngoài liền sẽ nghi ngờ trình độ y thuật của Giản Nhất Lăng.

    Cho nên mặc kệ Giản Nhất Lăng lựa chọn thực hiện phẫu thuật hay là lựa chọn không thực hiện phẫu thuật cho nữ nhân này, tình cảnh cô gặp phải đều sẽ thực không xong.

    Dù sao Giản Nhất Lăng cô không phải thích trên đường tiếp nhận cuộc giải phẫu của người khác sao?

    Hiện tại cuộc giải phẫu này cô là tiếp nhận hay là không tiếp nhận đây?

    Lý Trác Gia từ trên lầu đi xuống dưới.

    Xem ra là sự tình nháo đến quá lớn, làm phân viện viện trưởng cũng không thể không ra tới đối mặt truyền thông.

    Đối mặt truyền thông, Lý Trác Gia bình tĩnh hỏi vấn đề, "Mọi người đều biết, bác sĩ Giản là bác sĩ khoa ngoại ưu tú nhất của tổng viện chúng tôi, nếu mỗi một người bệnh tới bệnh viện chúng tôi đều yêu cầu bác sĩ tốt nhất bệnh viện chúng tôi vì người đó làm phẫu thuật, xin hỏi bác sĩ Giản phải bận rộn đến thế nào?"

    "Còn nữa, không có quy củ sao thành được phép tắc, mọi người đều biết hình thức tiếp nhận bệnh nhân của tổng viện Lạc Hải Sâm cùng với phân viện là không giống nhau, nếu lúc này đây bác sĩ Giản đáp ứng thỏa hiệp, vậy về sau có phải tất cả những bệnh nhân không được tổng viện tiếp nhận đều đến phân viện, trước tiến vào, sau đó lại mạnh mẽ yêu cầu bác sĩ tổng viện của chúng tôi làm phẫu thuật phải không? Chuyện này một khi được khơi dòng, Lạc Hải Sâm chúng tôi về sau còn muốn kinh doanh như thế nào?"

    Phóng viên lại nói, "Nhưng mà trước mắt Giản Nhất Lăng cũng không có lịch giải phẫu, làm bác sĩ mà nói, chẳng lẽ không phải hẳn là cứu tử phù thương, đối mặt với bệnh nhân cần cô ấy cứu giúp, cô ấy không nên từ chối không phải sao?"

    Lý Trác Gia nghe thấy liền cười, "Nếu các người không tin trình độ của các bác sĩ khác của bệnh viện chúng tôi, vậy vì sao còn muốn tới bệnh viện chúng tôi khám bệnh chứ? Bệnh viện chúng tôi cũng không chỉ có một mình bác sĩ Giản một người."

    Một phóng viên khác tiếp tục hỏi Lý Trác Gia, "Vậy ông có cảm thấy bác sĩ Giản tồn tại một vấn đề là quá mức ngạo mạn hay không? Theo chúng tôi hiểu biết, cô ấy gần đây đều không có chia ban, cô ấy nhàn rỗi như vậy, vì sao không tiếp công việc?"
     
    LieuDuong likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...